Bên trong sơn động lạ kỳ, ẩm ướt, một nhân vật thần bí đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Vân, khiến cho chàng giật thót cả người. Người có thể dễ dàng đi lại giữa các tầng không gian như vậy, Lục Vân lần đầu tiên được mới được nhìn thấy, trong lòng đương nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Nhìn thật kỹ lưỡng kẻ lạ mặt, chỉ thấy gã khoảng gần tứ tuần, vẻ mặt vô cùng tuấn tú. Trên người gã khoác một trường y màu bạc, sáng lấp lánh ánh quang, trông vô cùng quý phái. Gã luôn mỉm cười, tạo cho người khác một cảm giác thân thiện. Còn đôi mắt gã thì luôn ánh lên những tia hào quang lạ lùng, ẩn chứa nhiều điều thần bí. Cùng lúc gã cũng dò xét Lục Vân, bất giác kinh ngạc.
Lục Vân lên tiếng trước: "Ngươi là ai? Tu vi của ngươi cao thâm đến nỗi ta chỉ có thể thám xét được phần nào bên ngoài chứ không có cách chi thâm nhập được vô bên trong, thật không thể tưởng tượng được. Làm sao ngươi có thể di chuyển từ khoảng không gian khác để đến đây? Có thể nói cho ta biết được không?".
Gã cười nói: "Ngươi cứ gọi ta Tiêu Thiên là được. Còn ngươi, ngươi tên gì? Tuổi tác ngươi còn trẻ mà đạo hạnh đã đạt đến mức kinh người vậy rồi, ngươi cũng khiến ta rất ngạc nhiên đấy. Hơn nữa, trong nội khí của ngươi ẩn tàng nhiều loại pháp quyết khác nhau, đó là điều quái dị nhất mà ta từng thấy. Người bình thường không thể nào cùng lúc tu luyện nhiều thứ như vậy, đặc biệt hơn nữa là những pháp quyết đó lại có bản chất đối chọi nhau. Không những ngươi lại tu luyện được mà còn hòa hợp chúng một cách hoàn hảo, thật kỳ lạ... kỳ lạ!".
Lục Vân giật mình, chàng không ngờ gã lại có thể nhìn thấu được đạo hạnh của mình. Chàng trả lời: "Ta tên là Lục Vân, hôm nay đến đây chỉ là tình cờ thôi. Tại sao ngươi lại xuất hiện trong này? Ta có thể cảm nhận được yêu khí tà dị phảng phất, lại phát ra từ cơ thể của ngươi, chuyện này là thế nào? Ngươi có thể nói ta biết chăng?".
Tiêu Thiên nghe thế, đôi mắt gã sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào Lục Vân, cười nói: "Ngươi tinh mắt thật đấy. Nếu ta nói rằng tại vì ta đã trú ngụ tại nơi yêu dị này quá lâu nên nhiễm yêu khí thì ngươi có tin không? Hoặc giả, ta nói ta là yêu vật, thì ngươi sẽ thế nào? Ta là gì nào cần phải biết, điều quan trọng là giữa chúng ta có những gì. Có thể gặp nhau tại đây, cùng trò chuyện vui vẻ với nhau là được rồi, ngươi hà tất phải cố chấp thân phận của ta? Cũng như ta đâu có hỏi tại sao ngươi lại thành thạo nhiều loại pháp quyết, có đúng vậy không?".
Lục Vân hơi nghĩ ngợi rồi đáp: "Ngươi nói cũng có lý, được tương ngộ đã là duyên phận rồi. Ngươi đã cất công đến đây từ không gian khác để gặp ta như thế, thật đáng quý! Bất luận sau này giữa chúng ta có chuyện gì thì chí ít hiện tại, chúng ta có thể nói, lại có thể cười, có thể xem như là đôi bạn mới quen đang kết thân với nhau, được chăng?".
Tiêu Thiên lộ vẻ vui mừng, mỉm cười: "Bao nhiều năm rồi, cuối cùng cũng tìm được người có thể thổ lộ tâm tình, thật là đợi quá lâu! Bây giờ ta muốn dẫn ngươi đến một nơi khác thoải mái hơn, chúng ta vừa đi vừa nói. Ngươi nhớ là phải theo sát ta, đừng để mất dấu. Cẩn thận đấy, chúng ta đi". Tiêu Thiên bất giờ phất hai tay ra hai bên, một vết nứt rực sáng, xoèn xoẹt lửa điện xuất hiện.
Trong chốc lát lại thấy cơ thể của Tiêu Thiên biến thành một đường sáng bàng bạc như ánh trăng, khẽ vụt bay qua khe nứt. Còn Lục Vân lại hóa thân thành một đạo thanh quang, đi sát ngay sau đó. Khe nứt lóe sáng rồi biến mất như chưa từng tồn tại bao giờ... mọi thứ lại âm u, tĩnh lặng như ban đầu. Tất cả đã biến mất.
Khi Lục Vân xuất hiện lại thì đã ở trong một sơn động sáng sủa, khô ráo. Quan sát thật kỹ xung quanh, Lục Vân biết đây là nơi ở của Tiêu Thiên, nhưng không thể biết tại sao gã lại trú ngụ tại nơi này. Điểm này khiến cho Lục Vân vô cùng khó hiểu.
Tiêu Thiên cười nói: "Ngồi đi, có phải ngươi đang suy nghĩ tại sao ta lại ở trong một nơi như thế này? Thật ra thì cũng không có gì, chỉ cần dò xét tỉ mỉ một chút thì sẽ phát hiện sơn động này có nhiều điều khác với những sơn động còn lại. Nơi đây chứa đầy linh khí, là nơi linh khí hội tụ trong Tuyệt Âm Cốc này. Nếu muốn, ngươi có thể thử, để xem ngươi có thể hấp thu được những linh khí này hay không".
Lục Vân hơi do dự, nhìn Tiêu Thiên, trong lòng ý nghĩ ngổn ngang. Chàng có cảm giác rất lạ về Tiêu Thiên. Ý Niệm Thần Ba không thể nào sai sót được, từ trên cơ thể của Tiêu Thiên, rõ ràng hàm chứa một nguồn yêu khí rất mạnh mẽ và to lớn. Chỉ có điều, có điều... nguồn yêu khí này đang chuyển dần sang một nguồn khí tức khác. Hơn nữa, pháp quyết mẫn cảm nhất của chàng là "Thiên Địa Vô Cực" cũng cho chàng cái cảm giác chắc chắn rằng Tiêu Thiên có ẩn tàng yêu khí. Có thể gã nói thật, gã là yêu vật cũng không chừng.
Nếu gã là yêu vật, mình đi chung với gã, liệu như vậy có ổn không? Ngay trong khoảnh khắc này, suy nghĩ của Lục Vân nhanh chóng hiển hiện lại lời nói năm xưa của sư phụ quái nhân: trên thế gian, không phải mọi yêu ma quỷ quái đều là tàn bạo, cũng như con người có phân biệt thiện ác. Nếu đã là như vậy, hà tất phải để ý quá nhiều, chỉ cần gã không có ác ý với mình là được rồi, không phải như thế sao? Nghĩ đến đây, Lục Vân mỉm cười.
Chàng khẽ nói: "Tuy ta cảm nhận được vài điều gì đó trên cơ thể ngươi nhưng ta biết, chúng ta có thể làm bạn. Về việc hấp thụ linh khí, xin đa tạ hảo ý của ngươi. Để thử xem linh khí ở đây có tính chất ra sao, ta có thể luyện hóa được hay không đã". Dứt lời, vầng hào quang bảy màu lập tức xuất hiện quanh cơ thể của Lục Vân, tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo, nhè nhẹ. Pháp quyết "Vạn Nguyên Quy Nhất" được chàng thi triển. Trong sơn động lập tức xuất hiện những linh tinh lơ lửng, ngũ nhan lục sắc, trông rất đẹp. Những linh khí này nhanh chóng từ bốn phương tám hướng, tụ về quanh cơ thể của Lục Vân, xoay vòng tròn xung quanh và bị hấp thụ dần.
Tiêu Thiên nhìn thấy, sắc mặt hơi biến đổi, ánh mắt lộ vẻ trầm tư. Gã đang suy nghĩ, không biết pháp quyết mà Lục Vân đang thi triển là pháp quyết gì, tại sao lại chưa từng nhìn thấy mà cũng chưa từng nghe nói đến. Thấy Lục Vân không ngừng hấp thu linh khí, Tiêu Thiên không để tâm lắm mà chỉ cười nói: "Không ngờ ngươi lại mang trên mình nhiều tuyệt học như vậy, quả là thú vị! Với tu vi hiện tại, ngươi đã đạt đi đến giai đoạn cực hạn, muốn tiếp tục tăng cường đạo hạnh quả là điều không dễ dàng. Nếu như ngươi đã xem ta là bạn thì ta sẽ chỉ điểm cho ngươi vài điều. Hiện tại, chỉ tu luyện đơn thuần sẽ không thể giúp ích gì, phương pháp duy nhất là phải nhập thế ứng kiếp. Thông qua các kiếp nạn trên thế gian như tỉ thí, đấu võ, qua đó nhằm khám phá sức mạnh thần bí của tự nhiên để tăng cường tu vi. Tu chân nói dễ, không dễ, nói khó, không khó, quan trọng là phương pháp tu luyện của mỗi người như thế nào mà thôi. Càng về sau càng phải dựa vào tri ngộ của bản thân, không ai giúp được cho ngươi cả. Hãy cố gắng, niên kỷ trẻ như ngươi mà đã có được đạo hạnh thế này quả là hiếm có trên thế gian, hiếm có!".
Vầng sáng trên cơ thể Lục Vân không ngừng rực sáng, đối với loại linh khí âm hàn này, chàng có vẻ vô cùng thích thú. Bởi vì trước đó, do phải thu phục long hồn nên cơ thể Lục Vân đã hấp thu một lượng lớn liệt hỏa chân nguyên, gây ra âm dương bất hòa. Lúc này lại có âm hàn linh khí để chan hòa thì còn gì tuyệt bằng, cho nên Lục Vân không thể cưỡng lại, mặc cho cơ thể tự động hấp thu linh khí một cách điên cuồng.
Một lúc sau, Lục Vân mỉm cười nhìn Tiêu Thiên: "Đa tạ, linh khí ở đây thật sự hữu ích cho ta. Ngươi lưu lại nơi này trong thời gian dài, hèn gì tu vi có thể cao thâm như vậy. Thật ra sơn động này là nơi nào? Có thể nói rõ cho ta được biết chăng?".
Tiêu Thiên khẽ cười: "Điểm này, ngươi không cần vội vã, từ từ ta sẽ nói thôi. Chúng ta hãy nói chuyện khác trước. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi từ đâu đến? Có phải chăng là từ Dịch Viện?".
Lục Vân hơi bất ngờ, gật đầu "Ngươi lợi hại thật, vừa đoán đã trúng, ta đích thực đến từ Dịch Viện. Có phải ngươi lại muốn hỏi tại sao ta lại thông thạo nhiều pháp quyết, đúng không?".
Tiêu Thiên cười "Đúng là ta muốn hỏi, nếu ngươi muốn nói thì nói, không nói thì thôi. Ta không cưỡng ép ngươi. Dịch Thiên pháp quyết của Dịch Viện thì ta rất rành, cho nên rất dễ dàng nhận biết được khí tức Dịch Viện trên cơ thể của ngươi. Còn những pháp quyết khác mà ngươi đang sở hữu, ta thật không dám khẳng định".
Lục Vân điềm tĩnh đáp: "Nói ra cũng được nhưng ngươi phải hứa phải giữ bí mật cho ta. Nếu đồng ý thì ta sẽ nói". Tiêu Thiên gật đầu cười: "Việc này ngươi cứ yên tâm. Hơn hai ngàn năm rồi, ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy và cũng là vị bằng hữu duy nhất của ta. Hai hay ba ngày nữa ta sẽ rời khỏi chỗ này, lúc đó muốn gặp ta, e là không còn cơ hội. Bí mật của ngươi, ta sẽ không tiết lộ nửa lời".
Lục Vân nghe thế, muốn hỏi nhưng khựng lại, chỉ nói: "Thật ra ta đến Dịch Viện là để tìm một nơi có hoàn cảnh tốt để tu luyện pháp quyết của bản thân. Từ nhỏ ta đã gặp một vị sư phụ, người truyền cho ta không ít pháp quyết tuyệt học. Ta đến Dịch Viện là để tu luyện chúng, nâng cao đạo hạnh. Với lại, trong giới chân tu, nếu không có thân phận thích hợp sẽ rất dễ gây hiểu lầm và gây ra tranh chấp giang hồ. Lần này đến đây là vì Dịch Viện sắp tham gia Lục Viện luận võ đại hội. Để gia tăng kinh nghiệm thực chiến cho bốn đệ tử ứng thí, Viện chủ đã hạ lệnh dẫn chúng ta tới đây trảm yêu trừ ma, đồng thời gia tăng kinh nghiệm đối địch của mỗi người".
Sắc mặt Tiêu Thiên hơi biến đổi nhưng rất nhanh chóng trở về phong thái ban đầu, cười hỏi: "Nếu như vậy, ngươi có thể nói ta nghe về Lục Viện luận võ đại hội đó không? Đang rảnh rỗi nên ta muốn nghe xem thế nào".
Lục Vân bắt đầu kể: "Thật ra chuyện này ta không rõ lắm. Dù sao thì ta cũng chỉ mới đến Dịch Viện được hai năm thôi. Trong thời gian này ta tập trung tu luyện pháp quyết của Dịch Viện và lén lút tu luyện pháp quyết của mình, cho nên ít thu thập thông tin về vấn đề này. Chỉ biết rằng lần này Dịch Viện bao gồm Càn Khôn Âm Dương viện, mỗi viện sẽ cho một đệ tử xuất sắc nhất tham gia. Có lẽ ta là kẻ yếu nhất trong mắt mọi người. Bởi vì lúc ta đến, họ không hề phát hiện được đạo hạnh của ta nên cứ nghĩ rằng ta chưa hề tu luyện, không có một chút tu vi nào. Trong hai năm, dù có tiến bộ thần tốc thì cũng có giới hạn thôi, đúng không nào? Ba người còn lại kia, mỗi người đều có tu vi khác nhau lại có nền tảng vững chắc. Đặc biệt là Lý Hoành Phi, một thanh niên thiên tài có uy danh đệ nhất trong Dịch Viện. Đứng thứ hai là Ngạo Tuyết sư tỷ của Khôn viện, trong lúc vô tình đã tìm được rồi sở hữu thanh thần kiếm trong truyền thuyết - Tử Ảnh thần kiếm trong Ảnh Nguyệt Song kiếm. Tu vi nhờ đó tiến bộ nhanh chóng, đạo hạnh cao thâm khôn lường trong viện. Còn Lâm Vân Phong của Âm viện là vị sư đệ tinh nghịch cùng vào Dịch Viện chung với ta, tài trảm yêu tróc quỷ của hắn là tài năng thiên phú, cho nên uy lực của Âm Dương pháp quyết thật sự khiến người khác phải nể phục, hiếm có trên thế gian. Còn về ta thì... hì, không biết có làm mất mặt Dịch Viện hay không nữa. Nhưng nói sao thì nói, ta không quan tâm lắm đến những hư danh đó vào lúc này, có hay không đối với ta, thật không quan trọng. Bởi vì ta biết rằng sẽ có một ngày, Lục Vân ta danh sẽ vang rền khắp thiên hạ, cho dù là thượng giới, hay thần linh, yêu quỷ cũng đều phải biết tên ta. Ta sẽ linh giá tại cửu thiên chi thượng, cùng tranh đấu một trận oanh liệt với thiên linh. Ta quyết không khuất phục trước vận mệnh an bài, thật nhảm nhí. Không bao giờ... không bao giờ!". Những câu nói cuối cùng, Lục Vân chợt cao giọng, khắp cơ thể chàng bùng phát một luồng ngạo khí xung thiên. Trong khoảnh khắc này, thiên hạ chỉ như một con chuột nhắt dưới gót chân đầy uy lực của chàng, tùy ý chàng sai khiến. Khí thế quân lâm thiên hạ đó của Lục Vân thật khiến cho Tiêu Thiên kinh ngạc.
Ánh mắt của Tiêu Thiên tỏ ý tán thưởng, nói lớn: "Tốt, có chí khí, nếu đã bước lên con đường này thì phải quyết tâm đấu tranh cho đến cùng. Tuy ngươi có nói, ba vị đồng môn kia đều lợi hại hơn ngươi gấp nhiều lần nhưng thật sự, bản thân ngươi hiểu rõ, tu vi của họ không thể thâm hậu bằng ngươi được. Từ lúc ngươi có thể xuất hiện tại đây đã chứng minh được, ngươi mạnh hơn họ nhiều. Bởi vì muốn đến được đây chỉ có hai cổng vào, một là cửa vào đã có kết giới cấm chế, thứ hai là nơi vô cùng thần bí tên là Hắc vực bí cảnh. Nếu ta không đoán sai thì ngươi vào từ nơi Hắc vực, đúng không?".
Lục Vân khẽ cười: "Ngươi hay thật, điều gì cũng biết, ta chẳng biết nói gì hơn. Ta đích thực đến từ Hắc vực bí cảnh, mà ngươi có thể nói ta biết nhiều hơn về nơi đó không? Cho đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu rõ Hắc vực đó như thế nào".
Tiêu Thiên cười thản nhiên, thần sắc tỏ vẻ bí ẩn rồi nói: "Nơi đó và chỗ này giống nhau, đều là hai nơi bí ẩn nhất trong Tuyệt Âm Cốc. Khi ta mới đến đây, khoảng không gian đó đã tồn tại rồi. Ta tìm mọi cách để đi vào, nhưng phải đến hơn ba trăm năm trước, bằng đạo hạnh cao thâm của mình, khó khăn lắm ta mới vào được. Trong đó có một khối khí thể đỏ rực lạ thường, sau này ta mới biết đó là long hồn. Ta đã từng muốn thu phục nó nhưng có lẽ là ý trời, ta đã thất bại. Không ngờ, ngươi lại đến được khoảng không ấy rồi lại vào đến đây. Điều kỳ lạ hơn là... ta có thể cảm nhận được khí tức của long hồn ngay trong thanh kiếm trên đỉnh đầu của ngươi, thật không tin nổi!".
Ánh mắt của Lục Vân lộ vẻ ngạc nhiên, tại sao gã có thể thấy rõ được nhiều thứ như vậy? Thật ra tu vi của gã đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Lục Vân vừa tự hỏi vừa bất ngờ thốt lên: "Long hồn quả thật đang ở trong thanh kiếm này. Ta đã phải tốn rất nhiều công sức, thi triển Hóa Hồn Đại Pháp của Quỷ Tông mới có thể phong ấn được nó vào trong thần kiếm. Không ngờ ngươi vừa nhìn đã phát hiện, bái phục!".
Tiêu Thiên cười khà khà: "Có gì đâu, đến khi tu vi của ngươi tiến thêm một giai đoạn nữa thì ngươi sẽ hiểu thôi. Lần này có thể gặp một bằng hữu như ngươi, ta rất vui mừng. Chắc ngươi đang rất muốn hỏi tại sao ta có thể tùy ý dịch chuyển không gian, đúng không? Bây giờ để ta chỉ dạy đôi chút, xem như là món quà hữu nghị dành cho ngươi vậy. Ta sắp rời khỏi nơi này rồi, không truyền cho ai thì sẽ thất truyền mất, uổng lắm, thôi thì chúng ta có duyên, ta sẽ truyền cho ngươi. Đây là tuyệt kỹ tự ta nghĩ ra và tu luyện được trong hai ngàn năm ở trong này. Cho dù ai đó có tu vi thâm hậu hơn ta vẫn chưa chắc có thể di chuyển qua lại giữa cái khoảng không gian như ta được đâu". Dứt lời, đôi tay nhẹ nhàng chắp lại tạo thành chữ thập, một đạo hào quang màu bạc xuất hiện, đột nhiên chụp lấy cơ thể của Lục Vân, chàng hấp thu ngay, không một chút chần chừ.
Lục Vân nhìn gã, khẽ gật đầu cảm tạ: "Đa tạ, ngươi truyền dạy ta tuyệt kỹ này, thật không biết phải trả ơn thế nào. À, ngươi nói sẽ rời khỏi đây trong vài ngày tới, vậy ta sẽ tiễn ngươi một đoạn nếu như... ta còn thời gian. Bởi vì ta chỉ có thời hạn bảy ngày trong Tuyệt Âm Cốc mà thôi. Sau đó sẽ còn phải đến Yêu Nguyệt Động Thiên để tiếp tục tu luyện. Sau khi đi vào Hắc vực bí cảnh cho đến lúc thoát ra, ta hoàn toàn không biết thời gian đã trôi qua như thế nào. Cho nên cần phải trở về cốc khẩu để xem tình hình. Nếu vẫn còn thời gian thì ta sẽ quay lại và tiễn chân lần cuối".
Tiêu Thiên nghe thế, ánh mắt ánh lên kỳ dị, khẽ cười "Nếu vậy, chúng ta sẽ còn gặp lại một lần nữa. Hy vọng lúc đó ngươi không quá kinh ngạc. Tương ngộ đã là duyên phận, ta sẽ ghi nhớ tình bằng hữu đáng quý này, mong là ngươi cũng thế. Bây giờ ngươi hãy tu luyện một lúc pháp quyết ta mới truyền thụ, để có thể đi xuyên qua không gian, đến ngay cốc khẩu. Ba ngày sau vào đêm trăng tròn, ta sẽ rời khỏi nơi này. Lúc đó chúng ta sẽ lại gặp mặt. Hãy tu luyện cho thật tốt nhé. Ta đi trước đây, ba ngày sau gặp lại". Chỉ thấy sau đó Tiêu Thiên nhìn Lục Vân nở một nụ cười thân thiện, cơ thể nhạt đi rồi biến mất khỏi sơn động.
Lục Vân nhìn thấy cơ thể của Tiêu Thiên tan biến dần, đột nhiên cảm thấy lạc lõng. Từ nhỏ đến giờ, ngoài phụ mẫu, sư phụ quái nhân ra thì chỉ có vị đệ đệ Lâm Vân Phong là bạn. Nếu miễn cưỡng tính cả Trương Ngạo Tuyết thì vừa đủ hai người. Những người khác như Tử Dương chân nhân, Huyền Ngọc chân nhân đều là thứ tình cảm khác, không thể xem là bạn tâm giao. Hôm nay, tại nơi này, có thể gặp được Tiêu Thiên, Lục Vân cảm thấy một cái gì đó rất gần gũi, thân quen.
Lục Vân đã xem Tiêu Thiên như một vị hảo bằng hữu của mình, thấy hảo hữu ra đi, chàng không khỏi chạnh lòng, nuối tiếc. Nụ cười cô quạnh đọng lại khóe môi, giống như chàng đang cố giữ trong lòng một kỷ niệm ngọt ngào. Chàng khẽ thở dài một tiếng rồi xếp gối tọa thiền, bắt đầu tu luyện pháp quyết thần kỳ mới được Tiêu Thiên truyền thụ. Xung quanh cơ thể của Lục Vân, bắt đầu tề tụ vô số những khí thế sặc sỡ đủ màu, từ từ bay lượn xung quanh, càng lúc càng tăng tốc độ xoay chuyển, cơ thể của Lục Vân theo đó bị che khuất, không còn nhìn thấy nữa. Đồng thời, một luồng sáng màu bạc hiện lên chói lòa, bao trùm lấy cả cơ thể của Lục Vân.
Bên trong sơn động, những hào quang màu bạc cứ thế không ngừng xoay chuyển, cả sơn động lung linh huyền ảo như được phủ một lớp sương óng ánh kỳ dị. Không biết đã xoay chuyển được bao lâu thì đột nhiên vầng hào quang chớp sáng một cái khiến chói cả mắt, tinh linh ánh bạc xung quanh lập tức biến mất vào trong cơ thể của Lục Vân, tất cả đều bị chàng hấp thụ. Chàng từ từ mở mắt, nhìn xung quanh, mỉm cười nói: "Tiêu Thiên, đa tạ ngươi, ta đã nắm được bí pháp này rồi. Ngươi có nhìn thấy không? Bây giờ ta sẽ rời khỏi, ba ngày sau chúng ta lại gặp. Bảo trọng!".
Cơ thể Lục Vân khẽ chuyển động, một ánh bạc sáng lóe lên, rồi cơ thể chàng lập tức biến mất. Thật là một pháp quyết huyền diệu, không thể tưởng tượng nổi. Trong sơn động lại hiện ra sáng tỏ, mọi thứ trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường, đột nhiên thân ảnh của Tiêu Thiên xuất hiện giữa không trung. Nhìn lên trần sơn động, chàng nhìn thấy Tiêu Thiên khẽ thở dài "Hãy bảo trọng! Ngươi là vị bằng hữu duy nhất trong cuộc đời ta, ta cũng chúc phúc cho ngươi. Lần sau gặp mặt, e là chúng ta phải đao kiếm tương ngộ, hy vọng đến lúc đó ngươi vẫn còn nghĩ tình nghĩa hôm nay là ta mãn nguyện rồi!". Giọng nói của Tiêu Thiên thì thào rồi dần tan biến vào giữa không gian mênh mông vô tận...
Tại Tuyệt Âm Cốc khẩu, Huyền Âm chân nhân đang lặng lẽ đứng ngóng chờ, kế bên là Lý Hoành Phi, Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong ba người. Hôm nay đã là ngày thứ bảy, ngày cuối cùng trong kỳ hạn tại Tuyệt Âm Cốc nhưng Lục Vân vẫn chưa thấy xuất hiện, cũng không hề có tin tức gì. Huyền Âm chân nhân đứng ngồi không yên, lo lắng bất an. Bởi vì trong bốn đệ tử lần này, Lục Vân là người nhập môn tu luyện chậm trễ nhất, chỉ mới có hai năm bắt đầu tu luyện tại Dịch Viện mà thôi. Do đó, cho dù chàng có thông minh mẫn tiệp đến cỡ nào thì kinh nghiệm vẫn không đủ, lỡ có bề gì thì lão Tử Dương chân nhân không nổi điên lên, đòi mạng mình mới là lạ.
Nét mặt của Lâm Vân Phong cũng trùng xuống, đầy lo lắng và hoang mang. Không biết Lục Vân có gặp phải nguy hiểm gì bên trong hay không. Tuy cố kềm nén, không biểu lộ ra ngoài nhưng ai cũng có thể cảm nhận được hắn đang cực kỳ sốt ruột lo lắng cho sự an nguy của Lục Vân. Ánh mắt của Ngạo Tuyết cũng lộ vẻ bất an không kém, ngóng vào trong động... lặng lẽ chờ. Chỉ có Lý Hoành Phi là phong thái điềm nhiên, không lộ một chút biểu tình.
Trong ba vị đệ tử, Lý Hoành Phi là người đầu tiên trở về cốc khẩu. Đó là lúc xế chiều của ngày thứ sáu. Ngạo Tuyết là người thứ hai, trở về vào sáng hôm nay. Lâm Vân Phong thì vừa mới xuất hiện. Lúc này, trời đã rải nắng hoàng hôn nhưng hình bóng của Lục Vân vẫn chưa thấy xuất hiện... Rõ ràng, chàng đã gặp nguy. Huyền Âm chân nhân sốt ruột lắm nhưng trước mặt chúng đệ tử thì vẫn có tỏ ra vẻ bình thường, không muốn khiến cho mọi người thêm phần bất an. Nguồn truyện:
Ngay lúc đó, cách cốc khẩu khoảng vài trăm trượng, tại một góc động trống trải, một đạo quang màu bạc lóe lên, chói lòa rồi nhạt dần, ẩn ẩn hiện hiện. Xung quanh khí lưu xoay chuyển, khi chắc chắn xung quanh không có khí người thì mới xuất hiện một vết nứt sáng giữa không trung... Lục Vân từ từ xuất hiện từ trong vết nứt đó. Quan sát một lúc tình hình xung quanh, chàng khẽ mỉm cười. Ý Niệm Thần Ba lập tức đưa về cầu mắt hình ảnh của chàng bốn người đang đứng chờ trước cốc khẩu. Chàng cúi đầu nhìn vào thanh thần kiếm trên tay, cười nói: "Như ý tâm hồn, ý do ngã tâm. Bây giờ hãy thu lại vầng hào quang rực rỡ của ngươi để tránh gây sự chú ý. Nếu không sẽ rắc rối đấy. Rồi nhé, chúng ta ra ngoài. Hãy mở mắt mà đón chào giới chân tu của ta". Dứt lời, vầng sáng quanh kiếm tắt lịm.
Lục Vân ngự kiếm phi hành, chớp mắt đã ra đến cốc khẩu, vừa nhác thấy bóng hình của Lục Vân, cả bốn người đều thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ mà nhìn chằm chằm vào chàng. Lâm Vân Phong không nói không rằng, nhảy lên ôm chầm lấy Lục Vân, la đến nhức lỗ tai: "Lục Vân, huynh thật đáng chết, huynh không biết về sớm hơn hay sao! Huynh có biết huynh làm cho mọi người phải lo sốt vó lên thế nào không hả? Cứ tưởng huynh có mệnh hệ gì rồi. Hức, hại đệ tốn biết bao nước mắt nước miếng... tức chết đi được, phải phạt huynh!! Hừ!".
Lục Vân nhìn tên tiểu tử Vân Phong, bất giác bật cười: "Đệ mà rơi nước mắt thì heo nái nó biết trèo lên cây à! Chỉ được cái nói nhăng nói cuội! Sao, thời hạn đến rồi à? Huynh đánh lũ yêu vật đến đầu hoa mắt váng, không còn chú ý đến thời gian nữa". Sau đó, mọi người đều kể nhau nghe những gặp gỡ kỳ lạ của mình.
Huyền Âm chân nhân lúc này mới lên tiếng "Các ngươi có thể bình an trở về thì ta an tâm rồi. Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại đây, tìm vài thứ để ăn, đến sáng mai ta sẽ dẫn mọi người vào trong Tuyệt Âm Cốc, đến một nơi cực kỳ nguy hiểm tên là Yêu Nguyệt Động Thiên. Mọi người phải cẩn thận, tại nơi đó có Tiêu Nguyệt Thiên Lang, là yêu vật hiếm có trên thế gian này, rất bá đạo và hầu như không ai có thể tiêu diệt được nó. Lần này dẫn các ngươi đi chỉ là muốn để các ngươi mở mang tầm mắt, để biết thế nào là 'nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên' mà thôi. Bây giờ thì mọi người hãy nói cho nhau nghe về thành quả và kinh nghiệm thu được trong chuyến đi". Huyền Âm chân nhân vừa nói vừa lướt nhìn bốn vị đệ tử, chờ đợi.
Lý Hoành Phi bình thản nói: "Bên trong yêu vật rất nhiều, một số có đạo hạnh cao cường, rất khó tiêu diệt. Lần này đệ tử đã giết không ít, nói đến thành quả thì có lẽ đã biết nhiều hơn về các loại yêu vật. Tin rằng sau này nếu có thể gặp lại thì sẽ dễ dàng tìm được phương cách nhanh nhất để tiêu diệt chúng, trừ hại cho thế gian. Ngoài ra, cũng có thể xem đây như một cuộc huấn luyện, kiếm thuật của đệ tử đã tiến triển khá nhiều".
Trương Ngạo Tuyết tiếp lời, nhẹ nhàng nói: "Lũ yêu vật trong này rất xảo quyệt! Đệ tử phải tốn không ít công sức, gần như phải phát huy mọi pháp quyết đã tu luyện mới có thể tiêu diệt được những yêu vật có tu vi cao thâm, nham hiểm xảo trá. Nhờ đó mà pháp quyết đã nhuần nhuyễn hơn, kiếm thuật cũng nâng cao thêm một bậc. Thu hoạch cũng không ít".
Huyền Âm chân nhân gật gù, quay sang Lâm Vân Phong hỏi: "Vân Phong, con thì sao? Mấy hôm nay có học hỏi được gì không?".
Vân Phong khẽ ngẩng đầu, nhe răng cười ha hả "Con á, học hỏi được nhiều chứ, hì hì. Lần này con thu phục không ít yêu vật và tiêu diệt hết. Hơn nữa, con còn tìm được không ít đồ tốt. Ha ha". Nói xong, hắn rút trong áo ra viên hiết châu, huơ hươ trước mặt mọi người, đắc ý nói: "Thấy chưa, mọi người thấy chưa, đồ tốt nè, hì, bảo bối thân yêu!".
Huyền Âm chân nhân ánh mắt vui mừng, mắng yêu: "Khoe gì? Có biết thứ này dùng vào việc gì không hử? Đừng có giả đò biết mà uổng phí viên bảo bối này đấy".
Lâm Vân Phong phùng mang trợn má nói: "Sư phụ, người xem thường đệ tử quá! Thứ này chẳng lẽ con không biết dùng sao? Chỉ cần luyện hóa được lớp yêu khí trên bề mặt, sau đó uống vào rồi tu luyện, trong thời gian ngắn có thể gia tăng công lực một giáp. Con nói không sai chứ, sư phụ?". Hắn tỏ vẻ dương dương tự đắc, nhìn Huyền Âm chân nhân.
Chân nhân cười khà: "Xem như tiểu tử ngươi không quên lời giáo huấn của ta, được được. Nhớ là tốt, vậy thì hãy về mà từ từ luyện hóa yêu khí của nó đi". Lâm Vân Phong há hốc mồm: "Sư phụ đừng nói bậy, cái gì mà 'lời giáo huấn của ta', lời giáo huấn của sư phụ toàn toàn thứ linh tinh. Cái này là con tự biết chứ sư phụ dạy hồi nào?". Mọi người đều không nhịn được mà ngã lăn ra cười, không ngờ hai sư đồ này lại tiếu lâm như vậy.
Huyền Âm chân nhân trừng mắt liếc hắn, thầm trách hắn dám làm mất mặt sư phụ trước mặt mọi người, đáng chết thật! Sau đó người quay sang Lục Vân, hỏi: "Lục Vân, ngươi là người về cuối cùng, có lĩnh hội được gì không? Thanh kiếm đang cầm không phải là cây trước đó, làm sao ngươi có được? Hình dáng sao kỳ lạ quá!". Nghe lão nói thế, ba người kia liền tập trung ánh mắt lên thanh kiếm trên tay của Lục Vân, quả nhiên không phải cây kiếm cũ. Bây giờ thì mọi người mới thấy, gừng càng già càng cay. Sư phụ thật tinh mắt!
Lục Vân khẽ cười: "Đệ tử lần này vào sơn động, trên đường đụng độ không ít yêu vật, trong đó có một lang yêu tu luyện ngàn năm, rất lợi hại. Trong cơ thể của nó ẩn tàng hai đạo khí tức khác nhau, làm cho đệ tử tưởng rằng nó là tam ma hợp thể. Phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tiêu diệt được nhưng lại để hai nguồn nguyên thần kia lại chạy mất. Đệ tử đành phải tiếp tục đuổi theo, cuối cùng lọt vào một mê cung vô tận dưới đất. Ở đó không biết phải đi hết bao lâu, tiêu diệt hết bao nhiêu yêu vật... cuối cùng thanh trường kiếm không chịu nổi, gãy tan tành. Vô hình trung, đệ tử lại tìm được thanh kiếm này, rất sắc bén và thuận tay, nên đã giữ lấy và mang về. Lần này về trễ cũng tại do lạc đường trong mê cung mà ra cả".
Huyền Âm chân nhân tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn Lục Vân, dò xét: "Về được là tốt nhưng sao ta thấy trên thanh kiếm có hàm chứa một nguồn khí tức cuồng mãnh, có vẻ không tầm thường? Nếu ngươi đã nói thế thì ta cũng không hỏi nhiều. Sau này tu luyện cho thật tốt, đến khi có thể nhân kiếm hợp nhất thì cảnh giới của ngươi sẽ tiến thêm rất nhiều, tu vi gia tăng và vũ khí cũng không dễ dàng bị hư hỏng. Thôi, mọi người nghỉ ngơi đi, mai tiếp tục ải cuối cùng, chúc tất cả các con có thể vượt qua thuận lợi".
Sáng sớm tinh mơ, khi ánh hừng đông đầu tiên bừng đỏ trên nền trời, cả Thái Huyền Sơn như được bao phủ trong một tầng hà quang huyền bí. Tiếng chim ríu rít hát ca, vui mừng chào đón một ngày mới bắt đầu. Thanh âm vui tai đó như đang ca ngợi thế gian thật hoàn mỹ và xinh đẹp.
Sáng nay, mọi người trong Dịch Viện đều dậy rất sớm, ai cũng tinh thần hùng hổ, vẻ mặt nghiêm nghị tập trung tại khoang động của Huyền Ngọc chân nhân. Đối với lần tỉ võ này, trong lòng ai cũng hiểu rõ đó là một sự việc cực kỳ quan trọng. Vì thế ai cũng thật thận trọng, không một chút lơ là.
Ánh mắt của Huyền Ngọc chân nhân lướt qua bốn vị môn hạ đệ tử, cuối cùng dừng tại hai người Lục Vân và Lâm Vân Phong. Người khẽ nói: "Tối hôm qua, sau khi Lục Viện trưởng giáo đã nhất trí quyết định thì sáng này vào đầu canh Thìn, tất cả môn phái tham dự cùng đệ tử phải đến tập hợp tại Thiên Huyền động. Canh Thìn tam khắc sẽ cử hành lễ khai mạc Lục Viện luận võ đại hội. Đến lúc đó, các trưởng giáo của mỗi viện sẽ có mặt trên bàn chủ tịch hội. Lục Viện trưởng giáo sẽ cùng tuyên bố luật lệ của đại hội, sau đó vào cuối canh Thìn, cuộc tỉ võ sẽ chính thức bắt đầu. Các cặp đấu đã được quyết định hết rồi".
Lâm Vân Phong vừa nghe thế đã vội vàng hỏi: "Sư bá, vậy hôm nay đối thủ của Vân Phong và Lục Vân huynh là đệ tử Viện nào ạ? Đối phương như thế nào, có đặc điểm gì nổi bật không?". Trông hắn rất nôn nóng. Lục Vân đứng cạnh bên, thần sắc vẫn bình thản, chỉ đứng mỉm cười, thật không thể biết được chàng đang nghĩ gì.
Huyền Ngọc chân nhân khẽ nói: "Lần này, qua tình hình của Lục Viện cho thấy thì mọi thành viên tham dự đều là những đệ tử có tu vi thâm hậu. Theo như phân tích thì Lục Viện đại hội kỳ này là lần hoành tráng nhất trong các lần đại hội. Lý do đơn giản là các đệ tử tham dự có trình độ cực cao, hơn cả trình độ trung bình của hai kỳ, thậm chí ba kỳ trước. Cho nên lần này Dịch Viện cuối cùng đạt được kết quả gì, không ai có thể tiên đoán được. Theo những gì ta biết thì Kiếm Vô Trần của Thiên Kiếm Viện có tu vi cực kỳ thâm hậu, gần như là vượt qua cả vị trưởng giáo Thiên Kiếm Khách năm trăm năm trước của Thiên Kiếm Viện. Nghe nói hiện tại, tuy chỉ mới hai mươi tuổi, chàng thiếu niên này đã luyện đến trung tầng của Bất Diệt, nội công không hề thấp hơn trưởng giáo của Lục Viện, thật là một thần tích của giới chân tu! Ngoài ra còn có Bản Nhất của Bồ Đề Học Viện, Vô Vong của Đạo Viện, Tất Thiên của Nho Viện, Thương Nguyệt của Phụng Hoàng Thư Viện, lần này Dịch Viện muốn ghi được thành tích thì trăm sự nhờ cậy các đệ tử".
Huyền Ngọc chân nhân ngừng một lúc, nhìn mọi người rồi nói tiếp: "Còn trận đấu hôm nay, hai đối thủ của Vân Phong và Lục Vân thì một người là Thiên Kiếm Viện đệ tử, người kia là Nho Viện đệ tử. Thiên Kiếm Viện Thiên Phong động đệ tử kiệt xuất Mộc Hoa chính là đối thủ của Vân Phong. Từ tin tức của Hạo Vân cư sĩ của Nho Viện, lần này Thiên Kiếm Viện tổng cộng có sáu vị đệ tử tham dự, mỗi động một người. Trong đó đứng đầu là Kiếm Vô Trần của Thiên Huyền động, thứ hai là Triển Ngọc của Thiên Kiếm Động, Lãnh Gia Hào của Thiên Bàng Động xếp thứ ba. Còn đối thủ của Lục Vân chính là Lý Minh của Nho Viện, người này tại Nho Viện được xem là vị đệ tử khá yếu. Cho nên Lục Vân khá may mắn trong trận đấu vòng loại này, sẽ qua dễ dàng thôi. Chỉ có trận của Vân Phong có phần hơi trắc trở. Tới lúc đó nhớ cẩn thận. Được rồi, chúng ta đi thôi. Kết quả thế nào tới đó sẽ biết". Mọi người nghe xong lời nói của trưởng giáo, sắc mặt biểu lộ vài phần lo lắng. Ngược lại đôi mắt của Lục Vân ánh lên những tia nhìn quái dị, trong lòng bất chợt trỗi dậy một cảm giác manh động, muốn đụng độ với Kiếm Vô Trần một phen.
oo
Ra khỏi sơn động, Huyền Ngọc chân nhân dẫn mọi người đến Thiên Huyền động để tập hợp. Lục Vân tỉ mỉ quan sát xung quanh, ở đây thật náo nhiệt! Không ít đệ tử của Thiên Kiếm Viện đang đi đi lại lại trong hội trường, bưng trà rót nước, vội vã bận rộn. Quan sát một lúc, Lục Vân phát hiện ra vị trí ngồi của Lục Viện đã được phân cấp rõ ràng. Cả quảng trường được chia thành sáu hướng, mỗi viện một hướng, tất cả đều có bố trí bàn ghế, để tiện cho mọi người nghỉ ngơi.
Do ở đây quá nhiều người, với lại đây là lần đầu tiên Lục Vân đến tham dự nên ngoại trừ sáu vị đệ tử của Nho Viện gặp hôm qua thì không còn quen biết ai nữa. Sau khi dẫn mọi người đến chỗ ngồi dành cho Dịch Viện, Huyền Ngọc chân nhân nói: "Một lát nữa ta sẽ lên ngồi ở bàn chủ tịch, những người còn lại cứ ngồi tại đây. Khi trận đấu bắt đầu, ta sẽ trở về. Nếu muốn biết mặt những nhân vật danh tiếng trong mỗi viện thì có thể hỏi Tử Dương sư đệ". Nói xong người quay lưng rời khỏi.
Vừa thấy Huyền Ngọc chân nhân đi mất hút, Vân Phong vội tía lia: "Không ngờ ở đây đông người quá, nhìn họ ai cũng thần khí dồi dào, có vẻ không dễ đối phó. Nhưng được xem những trận đấu gay cấn hay ho thì có khó mấy cũng đáng. Khà khà!".
Lý Hoành Phi nhìn một lượt những người xung quanh rồi hỏi: "Sư thúc, thúc có thể giới thiệu cho đệ tử biết mặt các tiền bối của Lục Viện là những ai không? Để sau này còn biết cách chào hỏi".
Tử Dương chân nhân cũng đưa mắt nhìn xung quanh rồi khẽ nói: "Mọi người nhìn kỹ nhé, nơi trước cửa Thiên Huyền động là toàn bộ môn hạ của Thiên Kiếm Viện. Ở giữa, vị lão gia khoảng lục tuần, mặt đầy chính khí chính là nhân vật vang danh trong giới chân tu, trưởng giáo Lý Trường Xuân của Thiên Kiếm Viện. Người bên trái thì chắc ai cũng biết, đó là đệ nhị cao thủ của Thiên Kiếm Viện - Liễu Tinh Hồn. Bên phải chính là thủ tọa của Thiên Huyền động, sư phụ của Kiếm Vô Trần - Quân Bất Hối, là cao thủ xếp thứ ba. Sau lưng ba người có một hàng đệ tử mặc xiêm y màu trắng, người đứng giữa là Kiếm Vô Trần". Vừa nói đến đây, cả tám cặp mắt của bốn đệ tử Dịch Viện đều chăm chú nhìn vào người mà Tử Dương vừa giới thiệu là Kiếm Vô Trần.
Nhìn từ xa chỉ thấy người này là một gã thiếu niên mặt mày sáng sủa, anh tuấn thông minh. Trang phục trắng toát cùng với một cơ thể cường tráng cao ráo, trông y thật oai dũng, phong thái bất phàm. Đôi mắt hơi ngước nhìn lên cao, tạo ra một vẻ mặt đầy ngạo khí. Nhìn một lúc, Lục Vân bất chợt giật mình rồi tự thốt lên: "Tu vi cao thâm quá!". Từ cái nhìn đầu tiên, Lục Vân đã cảm nhận được người này cực kỳ ghê gớm, là đối thủ thật sự khiến chàng phải kinh ngạc. Tuy Lục Vân không cho rằng bản thân yếu hơn y, nhưng chàng hiểu rằng, tu vi mà mình có được là do những lần kỳ ngộ, vô tình sở hữu và tu luyện mà thành. Còn Kiếm Vô Trần này có được tu vi cao thâm như vậy, không biết do tự luyện thành hay cũng có những lần duyên ngộ như mình? Không biết được.
Lúc này, Lục Vân đã sơ suất một chuyện. Đó là trong giới chân tu, điều quan trọng nhất của việc học nghệ là chú trọng tinh thông chứ không phải biết nhiều học rộng. Đối với kẻ chân tu, dốc hết thời gian cả đời cũng khó mà luyện đến đại thành của một pháp quyết, nói chi đến nhiều loại pháp quyết có thuộc tính khác nhau. Cho nên việc tu luyện tạp nham như vậy là điều cấm kỵ của chân tu. Mà Lục Vân chính là kẻ đã phạm kỵ. Cho nên chàng không hề nghĩ tới việc Kiếm Vô Trần thiên tư tuyệt giai, chuyên công nhất môn nên tốc độ và thành quả hơn người, hơn hẳn cả những gì Lục Vân đang tu luyện bây giờ.
Tử Dương chân nhân dừng một lúc, tiếp tục chỉ sang hướng bên trái của Thiên Kiếm Viện: "Bên đó, chắc không cần nói mọi người cũng đoán được, họ chính là những cao thủ của Bồ Đề Học Viện. Vị đại hòa thượng ngồi ngay chính giữa, trên cổ đang đeo một sợi Phật châu to tướng chính là trưởng môn Pháp Quả đại sư của Bồ Đề Học Viện. Người ngồi kế bên ông ta là sư đệ Pháp Giới đại sư và Bản Tánh đại sư. Vị hòa thượng trẻ, khoảng ba mươi tuổi đứng sau lưng đó là vị đệ tử kiệt xuất nhất kỳ này của Bồ Đề Học Viện - Bản Nhất. Người đứng cạnh Bản Nhất là cao thủ thứ hai - Giới Thiền, cũng là người rất nổi tiếng". Mọi ánh mắt đều di chuyển theo từng người mà Tử Dương chân nhân đang giới thiệu.
Tiếp theo, Tử Dương chân nhân giới thiệu đến trưởng giáo Thất Huyền chân nhân và Thanh Nhất chân nhân của Đạo Viện, cùng với đệ tử kiệt xuất của Đạo Viện: Vô Vong, Vân Hoa. Sau đó là Hạo Vân cư sĩ và đệ tử Tất Thiên của Nho Viện. Cuối cùng, Tử Dương chân nhân mới nhìn sang Phụng Hoàng Thư Viện, mọi ánh mắt đều dừng lại trên một người.
Váy áo màu tím nhạt làm nổi bật dáng người quyến rũ, vừa dịu dàng vừa kiên quyết. một gương mặt đẹp đến khó tả, phảng phất thần thái thản nhiên, khí chất thanh khiết, đạm nhã nhưng nổi bật, vẻ đẹp thanh tân tỏa sáng, khiến cho mọi ánh nhìn đều phải dồn về, đầy sức hút mê người. Không cần Tử Dương chân nhân giải thích, mọi người đều biết đây chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Phụng Hoàng Thư Viện, là một kỳ tài trăm năm hiếm thấy - Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt thản nhiên nhìn về đâu đó, tay trái đang cầm thanh trường kiếm tinh xảo, trông nàng như một tiên tử Thiên giới, giáng phàm hồng trần. Nụ cười nhã nhặn đó, sự tự tin tràn ngập đó thật sự khiến cho mọi người phải ngã gục. Ngạo Tuyết nhìn nàng, đôi mắt ánh lên những tia nhìn kỳ lạ. Còn Lục Vân thì quay nhìn Ngạo Tuyết, lúc này chàng mới phát hiện, thì ra trên thế gian còn có người có vẻ đẹp có thể sánh bằng được với nàng.
Bất ngờ, Lâm Vân Phong kêu lên làm mọi người đều ngoái đầu nhìn: "Thật không ngờ, Phụng Hoàng Thư Viện lại có một mỹ nữ như thế này, thật so được với Ngạo Tuyết sư tỷ. Nếu hai người đứng chung với nhau, chắc chắn sẽ là hai đại tuyệt thế mỹ nhân của chân tu giới. Hì hì, lúc đó mọi ánh mắt sẽ dồn cả về, thú vị thật".
Lục Vân gõ cái cốp vào đầu hắn, mắng: "Tên này, biết thế nào cũng nói xàm, đệ tưởng chúng ta đến để xem cuộc thi mỹ nhân à? Người ta là đệ tử kiệt xuất của Phụng Hoàng Thư Viện, có chọc giận người ta thì đừng trách, lúc đó xem đệ có sung sướng gì không. Huynh sẽ không giúp đâu, cho đệ tự xử". Vân Phong nghe thế, khẽ nhìn Ngạo Tuyết rồi quay sang Lục Vân lè lưỡi trêu đùa.
Tử Dương chân nhân nói tiếp: "Người đó là Thương Nguyệt, là đệ tử của trưởng giáo Ngọc Vô Song của Phụng Hoàng Thư Viện. Người thiếu phụ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi ngồi ở chỗ kia chính là trưởng giáo. Sau lưng, thiếu nữ kế bên Thương Nguyệt cũng rất nổi tiếng, là đệ tử xếp thứ hai trong Phụng Hoàng Thư Viện - Hứa Khiết. Cả hai người đều là đệ tử được tuyển chọn, các đệ tử hãy cẩn thận". Lục Vân dịch chuyển ánh nhìn sang Ngọc Vô Song, chàng cảm thấy ngạc nhiên bởi vì thật sự Ngọc Vô Song rất đẹp, một vẻ đẹp mặn mà, hấp dẫn lạ thường. Thật không hổ danh là Ngọc Vô Song, thiên hạ vô song. Chắc hẳn lúc bà còn trẻ, người đã từng làm đảo điên cả giới chân tu.
Sau khi đã giới thiệu tình hình của ngũ viện, thời gian cũng đã hết. Tử Dương chân nhân dặn dò bốn đệ tử đứng thật chỉnh tề, còn mình và Tịnh Nguyệt đại sư ngồi đường hoàng, tập trung nhìn về phía bàn chủ tịch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Cả quảng trường bắt đầu bớt tiếng ồn và dần trở nên yên ắng, trưởng giáo của Lục Viện đều tiến về phía đài chủ tịch, mỗi người yên vị tại chỗ ngồi của mình. Lý Trường Xuân cùng với Pháp Quả đại sư của Bồ Đề Học Viện ngồi ở chính giữa. Bên trái của Lý Trường Xuân là Thất Huyền chân nhân của Đạo Viện, cùng với Ngọc Vô Song của Phụng Hoàng Thư Viện. Còn bên phải của Pháp Quả đại sư là Hạo Vân cư sĩ của Nho Viện và Huyền Ngọc chân nhân của Dịch Viện.
Nhìn xung quanh một lượt, sáu vị trưởng giáo trao nhau một ánh nhìn, khẽ gật đầu, rồi Lý Trường Xuân đứng dậy, đại diện nói: "Hôm nay là một ngày đáng ghi nhớ của giới chân tu. Tại đây, Lục Viện tề tụ, kiệt xuất nhân tài của mỗi viện đều có mặt để triển hiện thành quả trong mười năm qua của Lục Viện. Bây giờ, ta đại diện cho Thiên Kiếm Viện hoan nghênh mọi người đã đến đông đủ. Tại đây ta xin chúc cho các đệ tử thi đấu thật tốt, có thể phát huy hết khả năng và tài nghệ của mình. Vì chúng ta, vì thiên hạ bá tánh trảm yêu trừ ma, cùng nhau bảo vệ gia viên của chân tu giới. Ngoài ra, thay lời tâm nguyện của Lục Viện, hy vọng mọi người trong lúc tỉ võ có thể ngừng trận đấu khi đã phân thắng bại, giữ vững tôn chỉ hòa bình hữu ái. Chỉ đấu để thể hiện tài năng, thể hiện năng lực bản thân".
"Cũng như bao lần đại hội đã tổ chức, chúng ta sẽ tiến hành các trận đấu tại sáu địa điểm cùng một lúc. Trận đấu hôm nay sẽ được phân thành hai lượt, sáng một lượt, chiều một lượt. Ngày mai cũng sẽ như vậy, cho đến khi tìm ra Lục cường, tiến hành cuộc chiến xếp hạng. Trận đấu Lục cường sẽ được tổ chức tại đây. Lần này, để khích lệ mọi người, ai có thể lấy được danh vọng đệ nhất sẽ có được phần thưởng đặc biệt của đại hội năm nay - Túi càn khôn".
Vừa nghe Lý Trường Xuân nói thế, khắp hội trường rần rần tiếng reo hò. Gần như ai cũng kinh ngạc đến sửng người. Ngay cả năm vị trưởng giáo cũng biến đổi sắc mặt. Hiển nhiên họ không thể ngờ rằng lần này Thiên Kiếm Viện lại gửi tặng một món bảo vật quý giá như vậy để làm quà thưởng khích lệ. Những lần trước tuy Thiên Kiếm Viện đã lấy ra vô số những bảo vật quý giá nhưng đều không giá trị bằng túi càn khôn lần này.
Nhìn thấy thần tình ngạc nhiên của chúng nhân, Lý Trường Xuân chỉ cười thản nhiên, khẽ lướt nhìn Kiếm Vô Trần của bổn viện rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Người vừa ngồi thì Pháp Quả đại sư của Bồ Đề Học Viện lập tức đứng dậy, nhìn mọi người, dõng dạc: "Lần này, nhân lúc Lục Viện hội tụ, bổn tọa có đôi điều muốn nói. Những điều này đều liên quan đến đại sự của giới chân tu. Đầu tiên là vài tháng trước, nhân gian đột nhiên xuất hiện dị vật của Ma vực và Quỷ vực, chúng tản ra khắp nơi gây nguy hại cho bá tánh, tàn sát sinh linh. Sau đó, nhờ vô số chân tu cao thủ ra tay thì mới tạm thời trấn giữ được tình hình nhưng vẫn chưa diệt trừ được ngọn nguồn gốc rễ. Là lục đại môn phái của giới chân tu, chúng ta có nghĩa vụ phái người đi tiêu diệt lũ tà ma yêu vật đang làm hại chúng nhân".
"Việc thứ hai là cách đây không lâu, đệ tử bổn môn đã phát hiện ra vị trí của linh mạch thứ ba trong thiên hạ cửu đại linh mạch. Điều kỳ lạ là khi đến nơi, linh khí trong đó đã hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại ma khí tà ác đang điên cuồng bành trước. Bổn môn phải hy sinh tính mạng của ba vị cao thủ mới có thể tạm thời phong ấn được xuất khẩu của Ma vực tại nơi này".
"Thứ ba, trong truyền thuyết có nhắc đến một loại binh khí chí âm chí tà chí độc. Binh khí này được mệnh danh là Thiên Tà Ma Hồn Đao, tương truyền nó đã hút máu tươi của mười vạn sinh linh, là một trong tam đại tà ác hung khí bá đạo nhất trong Ma vực. Gần đây không biết tin tức được đồn đại từ đâu mà nghe nói loại binh khí dã man này đã tái xuất nhân gian. Do đó, bổn tọa hy vọng mọi người hãy đề cao cảnh giác, để phòng trường hợp bất trắc xảy ra. Nếu như có phát hiện gì thì hãy nhanh chóng hồi báo, chúng ta sẽ cùng nhau đối phó".
"Ta chỉ có ba điều cần nói trên muốn thổ lộ cùng chúng nhân đồng môn. Bây giờ thời gian đã gần hết, ta xin nhường lại cho đại hội Luận võ". Dứt lời, người ngồi xuống, ra hiệu cho các trưởng giáo khác là mình đã nói xong.
Sáu vị trưởng giáo cùng lúc đứng dậy, tuyên bố trước toàn thể đệ tử: "Lục Viện Luận Võ Đại Hội bây giờ chính thức khai mạc, sau một nén hương thời gian, các cuộc tỉ võ sẽ bắt đầu. Các vị đệ tử tham dự hãy đi đến địa điểm thi đấu, tiến hành tỉ thí. Tại đấu trường sẽ có cao thủ Lục Viện làm trọng tài phán xét, mỗi nơi ít nhất có hai cao thủ trở lên". Sau khi thông báo hoàn tất, sáu vị trưởng giáo rời khỏi bàn chủ tịch, trở về vị trí ban đầu.
Huyền Ngọc chân nhân đi đến bên bốn đệ tử khẽ nói: "Sáng nay, trận đầu tiên sẽ là trận của Vân Phong và Mộc Hoa, địa điểm thi đấu là Thiên Phong động. Bây giờ hãy chuẩn bị, chúng ta sẽ di chuyển qua đó". Nói xong, người dẫn tất cả rời khỏi Thiên Huyền động.
Trên đường đi, Lục Vân hỏi: "Sư bá, tại sao vừa rồi, khi Lý tiền bối - trưởng giáo Thiên Kiếm Viện vừa nhắc đến phần thưởng là Túi càn khôn thì mọi người lập tức reo hò đầy kích động? Có phải túi càn khôn này có điều gì đặc biệt không? Tại sao mọi người lại tỏ ra thất kinh như vậy?". Thật ra lời này cả ba đệ tử còn lại cũng muốn hỏi mà chưa kịp lên tiếng.
Huyền Ngọc chân nhân nhìn bốn người một lúc rồi nói: "Túi càn khôn, danh tánh đã thể hiện tất cả, nó có khả năng dung nạp càn khôn vạn vật. Tất cả mọi thứ đều có thể để vào mà túi không bao giờ đầy, rất tiện lợi. Ngoài điểm thần kỳ này, điều thần kỳ nhất đó là... Nếu như nó đã có thể dung nạp vạn vật, vậy chỉ cần biết sử dụng pháp quyết thì có thể lợi dụng nó để thu phục mọi kẻ thù, đem nhốt chúng trong túi càn khôn. Đó là một thần khí vô cùng thần kỳ, trước đây không hề có ai biết tung tích của nó, không ngờ lại nằm trong tay của Thiên Kiếm Viện".
Lúc nào cũng thế, Vân Phong luôn là người có ý kiến đầu tiên: "Thật lợi hại quá đỗi, nếu như Dịch Viện chúng ta đạt được danh hiệu đệ nhất thì thứ quý báu đó sẽ thuộc về chúng ta, nhỉ? Hà hà, tốt quá, ta sẽ cố gắng, không chừng lại lấy được bảo vật này. Ai biết được nè, he he". Nói xong hắn tự cười một mình, khiến cho mọi người cũng bật cười theo.
Lục Vân vừa cười vừa trách: "Đệ thật là, làm như trong đầu thiếu mất một sợi thần kinh hay sao vậy?! Nếu dễ dàng để đệ lấy được thì những người khác trở thành vô hình hết rồi à? Sao đệ không nghĩ xem có đối phó được với Kiếm Vô Trần của Thiên Kiếm Viện không? Người ta sở dĩ hào phóng như vậy, không chừng cũng đã có tính toán hết rồi. Nếu như Kiếm Vô Trần đoạt được danh hiệu đệ nhất, báu vật đó không phải lại lọt về tay của Thiên Kiếm Viện sao? Đệ không phát hiện ra à?".
Huyền Ngọc chân nhân khẽ gật gù: "Lục Vân nói cũng có lý, lần này Thiên Kiếm Viện đưa ra thứ báu vật quý giá như vậy, một mặt là để nâng cao hứng thú của mọi người, mặt khác là muốn phô trương thực lực của bản thân. Hơn nữa, họ đoán trước kết quả thế nào Kiếm Vô Trần cũng vô địch đại hội nên cố tình tỏ ra hào phóng, để mọi người nể sợ Thiên Kiếm Viện hơn. Dụng tâm khéo léo là thế".
Tử Dương chân nhân tỏ vẻ không phục: "Sư huynh nói vậy thì hơi quá khen kẻ thù mà nhụt chí bản thân rồi. Chẳng lẽ đệ tử của ngũ viện không một ai có thể so sánh với Kiếm Vô Trần sao? Cho dù Dịch Viện chúng ta không dám lên tiếng, nhưng còn Bản Nhất của Bồ Đề Học Viện, Vô Vong của Đạo Viện, Thương Nguyệt của Phụng Hoàng Thư Viện? Ba người này cũng đâu phải là loại tầm thường. Chưa ăn cơm chưa biết cơm khê hay sống, kết quả cuối cùng thế nào, bây giờ nói vẫn còn quá sớm".
Huyền Ngọc chân nhân chỉ thở dài: "Ba người mà đệ nói ta có gặp qua, tu vi của họ quả thật rất thâm hậu. Nhưng nếu đem so với Kiếm Vô Trần thì e là không khả quan lắm. Thôi không nói những điều này nữa, kết quả vài ngày nữa sẽ rõ thôi. Chúng ta bây giờ không phải tham muốn danh vị đệ nhất, chỉ cần bốn người họ có một người lọt vào Lục cường là ta mãn nguyện rồi". Mọi người nghe thế đều trở nên trầm lặng, một cảm giác nặng nề đè lên tâm trí của từng thành viên...
Lục Vân ngẩng nhìn trời cao, trong lòng lưỡng lự... không biết nên quyết định thế nào, tiếp tục ẩn tàng thực lực hay là thi triển hết bản lĩnh để có thể đấu một trận hoành tráng với Kiếm Vô Trần? Trên nền trời xanh thẳm, một đám mây trắng nhẹ nhàng trôi đi xa, Lục Vân thu hồi ánh mắt, gương mặt bình lặng như mặt hồ, không một gợn sóng. Không ai có thể đoán biết được bây giờ chàng đang nghĩ gì, đã có quyết định gì.
oo
Từ Thiên Huyền động đến Thiên Phong động không cách bao xa, chỉ có vài dặm đường. Khoảng cách này đối với kẻ chân tu mà nói thì chỉ vài bước chân là đến nơi. Khi đến Thiên Phong động, ở đây đã tập hợp khá đông các đệ tử của Kiếm Viện. Có vẻ họ muốn tạo thanh thế cho đồng môn, gây áp lực đối với các thành viên của viện khác. Vừa thấy đội người của Huyền Ngọc chân nhân xuất hiện, cả đám đệ tử này đều dồn mắt về phía Ngạo Tuyết, ánh mắt lộ rõ vẻ ái mộ khôn cùng.
Từ xa, Liễu Tinh Hồn niềm nở chạy đến tiếp đón. Vừa gặp mặt lão đã tươi cười: "Huyền Ngọc huynh quả thật đúng giờ. Không ngờ hôm trước mới gặp mặt mà hôm nay đệ tử hai viện đã phải đối đầu tại đấu trường rồi, nhanh thật".
Huyền Ngọc chân nhân chỉ cười thản nhiên: "Liễu đạo hữu nói sao thế, lần này chúng ta đến tham dự Luận võ đại hội, cho dù trước đó có gặp ai thì cũng không tránh khỏi phải gặp nhau trên đấu trường. Lần này là nhị viện chúng ta, lần sau phải đối mặt với lão bằng hữu (ý nói Hạo Vân cư sĩ) thì cũng vậy thôi, nghĩ thông một chút là được. Thời gian sắp đến rồi, ta nên để họ chuẩn bị một chút nhỉ?".
Liễu Tinh Hồn vẫn cười: "Huyền Ngọc huynh nói phải, bất luận là ai thì cũng khó tránh khỏi. Được rồi, thời gian không còn bao nhiêu, hai bên hãy chuẩn bị rồi bắt đầu ngay. Mời". Nói xong, lão dẫn đoàn người của Huyền Ngọc chân nhân đi vào đấu trường.
Sau khi đã an tọa, Huyền Ngọc chân nhân quay nhìn Vân Phong dặn dò: "Chú ý một chút, kẻ địch lần này không đơn giản, nhớ là phải cẩn thận. Bây giờ người hãy đi vào sân đấu để quen với địa hình của đấu trường, Lục Vân sẽ đi cùng để cả hai cùng chuẩn bị. Ghi nhớ! Bất luận kết quả thế nào, chỉ cần cố gắng hết sức là được. Đi đi!".
Lâm Vân Phong nhìn mọi người, nghiêm giọng nói: "Hãy yên tâm, đệ xông đất trận đầu tiên của Dịch Viện nên tuyệt đối không khiến mọi người thất vọng đâu. Đệ nhất định sẽ chiến thắng, mọi người cứ chờ xem". Vân Phong đã tạm thời cất đi cái tính cách quậy phá của mình, thay vào đó là một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Lục Vân chỉ nhẹ nhàng vỗ vai hắn, ánh mắt đầy tin tưởng và khích lệ.
Ngạo Tuyết khẽ gật đầu, không nói gì. Lý Hoành Phi thì trầm giọng: "Cẩn thận, chỉ cần cố gắng là có hy vọng". Ánh nhìn đầy lo lắng đó lần đầu tiên biểu lộ trong đôi mắt lạnh lùng vô cảm của Hoành Phi. Điều này thật sự khiến cho Vân Phong cảm thấy khích lệ vô cùng.
Hắn gật đầu một cái thật mạnh, nhìn mọi người lần cuối rồi kéo tay Lục Vân xồng xộc ra đấu trường. Nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt của Huyền Ngọc, Tử Dương, Tịnh Nguyệt cùng hai vị đệ tử đều tràn đầy yêu thương và tin tưởng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bên trong sơn động lạ kỳ, ẩm ướt, một nhân vật thần bí đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Vân, khiến cho chàng giật thót cả người. Người có thể dễ dàng đi lại giữa các tầng không gian như vậy, Lục Vân lần đầu tiên được mới được nhìn thấy, trong lòng đương nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Nhìn thật kỹ lưỡng kẻ lạ mặt, chỉ thấy gã khoảng gần tứ tuần, vẻ mặt vô cùng tuấn tú. Trên người gã khoác một trường y màu bạc, sáng lấp lánh ánh quang, trông vô cùng quý phái. Gã luôn mỉm cười, tạo cho người khác một cảm giác thân thiện. Còn đôi mắt gã thì luôn ánh lên những tia hào quang lạ lùng, ẩn chứa nhiều điều thần bí. Cùng lúc gã cũng dò xét Lục Vân, bất giác kinh ngạc.
Lục Vân lên tiếng trước: "Ngươi là ai? Tu vi của ngươi cao thâm đến nỗi ta chỉ có thể thám xét được phần nào bên ngoài chứ không có cách chi thâm nhập được vô bên trong, thật không thể tưởng tượng được. Làm sao ngươi có thể di chuyển từ khoảng không gian khác để đến đây? Có thể nói cho ta biết được không?".
Gã cười nói: "Ngươi cứ gọi ta Tiêu Thiên là được. Còn ngươi, ngươi tên gì? Tuổi tác ngươi còn trẻ mà đạo hạnh đã đạt đến mức kinh người vậy rồi, ngươi cũng khiến ta rất ngạc nhiên đấy. Hơn nữa, trong nội khí của ngươi ẩn tàng nhiều loại pháp quyết khác nhau, đó là điều quái dị nhất mà ta từng thấy. Người bình thường không thể nào cùng lúc tu luyện nhiều thứ như vậy, đặc biệt hơn nữa là những pháp quyết đó lại có bản chất đối chọi nhau. Không những ngươi lại tu luyện được mà còn hòa hợp chúng một cách hoàn hảo, thật kỳ lạ... kỳ lạ!".
Lục Vân giật mình, chàng không ngờ gã lại có thể nhìn thấu được đạo hạnh của mình. Chàng trả lời: "Ta tên là Lục Vân, hôm nay đến đây chỉ là tình cờ thôi. Tại sao ngươi lại xuất hiện trong này? Ta có thể cảm nhận được yêu khí tà dị phảng phất, lại phát ra từ cơ thể của ngươi, chuyện này là thế nào? Ngươi có thể nói ta biết chăng?".
Tiêu Thiên nghe thế, đôi mắt gã sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào Lục Vân, cười nói: "Ngươi tinh mắt thật đấy. Nếu ta nói rằng tại vì ta đã trú ngụ tại nơi yêu dị này quá lâu nên nhiễm yêu khí thì ngươi có tin không? Hoặc giả, ta nói ta là yêu vật, thì ngươi sẽ thế nào? Ta là gì nào cần phải biết, điều quan trọng là giữa chúng ta có những gì. Có thể gặp nhau tại đây, cùng trò chuyện vui vẻ với nhau là được rồi, ngươi hà tất phải cố chấp thân phận của ta? Cũng như ta đâu có hỏi tại sao ngươi lại thành thạo nhiều loại pháp quyết, có đúng vậy không?".
Lục Vân hơi nghĩ ngợi rồi đáp: "Ngươi nói cũng có lý, được tương ngộ đã là duyên phận rồi. Ngươi đã cất công đến đây từ không gian khác để gặp ta như thế, thật đáng quý! Bất luận sau này giữa chúng ta có chuyện gì thì chí ít hiện tại, chúng ta có thể nói, lại có thể cười, có thể xem như là đôi bạn mới quen đang kết thân với nhau, được chăng?".
Tiêu Thiên lộ vẻ vui mừng, mỉm cười: "Bao nhiều năm rồi, cuối cùng cũng tìm được người có thể thổ lộ tâm tình, thật là đợi quá lâu! Bây giờ ta muốn dẫn ngươi đến một nơi khác thoải mái hơn, chúng ta vừa đi vừa nói. Ngươi nhớ là phải theo sát ta, đừng để mất dấu. Cẩn thận đấy, chúng ta đi". Tiêu Thiên bất giờ phất hai tay ra hai bên, một vết nứt rực sáng, xoèn xoẹt lửa điện xuất hiện.
Trong chốc lát lại thấy cơ thể của Tiêu Thiên biến thành một đường sáng bàng bạc như ánh trăng, khẽ vụt bay qua khe nứt. Còn Lục Vân lại hóa thân thành một đạo thanh quang, đi sát ngay sau đó. Khe nứt lóe sáng rồi biến mất như chưa từng tồn tại bao giờ... mọi thứ lại âm u, tĩnh lặng như ban đầu. Tất cả đã biến mất.
Khi Lục Vân xuất hiện lại thì đã ở trong một sơn động sáng sủa, khô ráo. Quan sát thật kỹ xung quanh, Lục Vân biết đây là nơi ở của Tiêu Thiên, nhưng không thể biết tại sao gã lại trú ngụ tại nơi này. Điểm này khiến cho Lục Vân vô cùng khó hiểu.
Tiêu Thiên cười nói: "Ngồi đi, có phải ngươi đang suy nghĩ tại sao ta lại ở trong một nơi như thế này? Thật ra thì cũng không có gì, chỉ cần dò xét tỉ mỉ một chút thì sẽ phát hiện sơn động này có nhiều điều khác với những sơn động còn lại. Nơi đây chứa đầy linh khí, là nơi linh khí hội tụ trong Tuyệt Âm Cốc này. Nếu muốn, ngươi có thể thử, để xem ngươi có thể hấp thu được những linh khí này hay không".
Lục Vân hơi do dự, nhìn Tiêu Thiên, trong lòng ý nghĩ ngổn ngang. Chàng có cảm giác rất lạ về Tiêu Thiên. Ý Niệm Thần Ba không thể nào sai sót được, từ trên cơ thể của Tiêu Thiên, rõ ràng hàm chứa một nguồn yêu khí rất mạnh mẽ và to lớn. Chỉ có điều, có điều... nguồn yêu khí này đang chuyển dần sang một nguồn khí tức khác. Hơn nữa, pháp quyết mẫn cảm nhất của chàng là "Thiên Địa Vô Cực" cũng cho chàng cái cảm giác chắc chắn rằng Tiêu Thiên có ẩn tàng yêu khí. Có thể gã nói thật, gã là yêu vật cũng không chừng.
Nếu gã là yêu vật, mình đi chung với gã, liệu như vậy có ổn không? Ngay trong khoảnh khắc này, suy nghĩ của Lục Vân nhanh chóng hiển hiện lại lời nói năm xưa của sư phụ quái nhân: trên thế gian, không phải mọi yêu ma quỷ quái đều là tàn bạo, cũng như con người có phân biệt thiện ác. Nếu đã là như vậy, hà tất phải để ý quá nhiều, chỉ cần gã không có ác ý với mình là được rồi, không phải như thế sao? Nghĩ đến đây, Lục Vân mỉm cười.
Chàng khẽ nói: "Tuy ta cảm nhận được vài điều gì đó trên cơ thể ngươi nhưng ta biết, chúng ta có thể làm bạn. Về việc hấp thụ linh khí, xin đa tạ hảo ý của ngươi. Để thử xem linh khí ở đây có tính chất ra sao, ta có thể luyện hóa được hay không đã". Dứt lời, vầng hào quang bảy màu lập tức xuất hiện quanh cơ thể của Lục Vân, tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo, nhè nhẹ. Pháp quyết "Vạn Nguyên Quy Nhất" được chàng thi triển. Trong sơn động lập tức xuất hiện những linh tinh lơ lửng, ngũ nhan lục sắc, trông rất đẹp. Những linh khí này nhanh chóng từ bốn phương tám hướng, tụ về quanh cơ thể của Lục Vân, xoay vòng tròn xung quanh và bị hấp thụ dần.
Tiêu Thiên nhìn thấy, sắc mặt hơi biến đổi, ánh mắt lộ vẻ trầm tư. Gã đang suy nghĩ, không biết pháp quyết mà Lục Vân đang thi triển là pháp quyết gì, tại sao lại chưa từng nhìn thấy mà cũng chưa từng nghe nói đến. Thấy Lục Vân không ngừng hấp thu linh khí, Tiêu Thiên không để tâm lắm mà chỉ cười nói: "Không ngờ ngươi lại mang trên mình nhiều tuyệt học như vậy, quả là thú vị! Với tu vi hiện tại, ngươi đã đạt đi đến giai đoạn cực hạn, muốn tiếp tục tăng cường đạo hạnh quả là điều không dễ dàng. Nếu như ngươi đã xem ta là bạn thì ta sẽ chỉ điểm cho ngươi vài điều. Hiện tại, chỉ tu luyện đơn thuần sẽ không thể giúp ích gì, phương pháp duy nhất là phải nhập thế ứng kiếp. Thông qua các kiếp nạn trên thế gian như tỉ thí, đấu võ, qua đó nhằm khám phá sức mạnh thần bí của tự nhiên để tăng cường tu vi. Tu chân nói dễ, không dễ, nói khó, không khó, quan trọng là phương pháp tu luyện của mỗi người như thế nào mà thôi. Càng về sau càng phải dựa vào tri ngộ của bản thân, không ai giúp được cho ngươi cả. Hãy cố gắng, niên kỷ trẻ như ngươi mà đã có được đạo hạnh thế này quả là hiếm có trên thế gian, hiếm có!".
Vầng sáng trên cơ thể Lục Vân không ngừng rực sáng, đối với loại linh khí âm hàn này, chàng có vẻ vô cùng thích thú. Bởi vì trước đó, do phải thu phục long hồn nên cơ thể Lục Vân đã hấp thu một lượng lớn liệt hỏa chân nguyên, gây ra âm dương bất hòa. Lúc này lại có âm hàn linh khí để chan hòa thì còn gì tuyệt bằng, cho nên Lục Vân không thể cưỡng lại, mặc cho cơ thể tự động hấp thu linh khí một cách điên cuồng.
Một lúc sau, Lục Vân mỉm cười nhìn Tiêu Thiên: "Đa tạ, linh khí ở đây thật sự hữu ích cho ta. Ngươi lưu lại nơi này trong thời gian dài, hèn gì tu vi có thể cao thâm như vậy. Thật ra sơn động này là nơi nào? Có thể nói rõ cho ta được biết chăng?".
Tiêu Thiên khẽ cười: "Điểm này, ngươi không cần vội vã, từ từ ta sẽ nói thôi. Chúng ta hãy nói chuyện khác trước. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi từ đâu đến? Có phải chăng là từ Dịch Viện?".
Lục Vân hơi bất ngờ, gật đầu "Ngươi lợi hại thật, vừa đoán đã trúng, ta đích thực đến từ Dịch Viện. Có phải ngươi lại muốn hỏi tại sao ta lại thông thạo nhiều pháp quyết, đúng không?".
Tiêu Thiên cười "Đúng là ta muốn hỏi, nếu ngươi muốn nói thì nói, không nói thì thôi. Ta không cưỡng ép ngươi. Dịch Thiên pháp quyết của Dịch Viện thì ta rất rành, cho nên rất dễ dàng nhận biết được khí tức Dịch Viện trên cơ thể của ngươi. Còn những pháp quyết khác mà ngươi đang sở hữu, ta thật không dám khẳng định".
Lục Vân điềm tĩnh đáp: "Nói ra cũng được nhưng ngươi phải hứa phải giữ bí mật cho ta. Nếu đồng ý thì ta sẽ nói". Tiêu Thiên gật đầu cười: "Việc này ngươi cứ yên tâm. Hơn hai ngàn năm rồi, ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy và cũng là vị bằng hữu duy nhất của ta. Hai hay ba ngày nữa ta sẽ rời khỏi chỗ này, lúc đó muốn gặp ta, e là không còn cơ hội. Bí mật của ngươi, ta sẽ không tiết lộ nửa lời".
Lục Vân nghe thế, muốn hỏi nhưng khựng lại, chỉ nói: "Thật ra ta đến Dịch Viện là để tìm một nơi có hoàn cảnh tốt để tu luyện pháp quyết của bản thân. Từ nhỏ ta đã gặp một vị sư phụ, người truyền cho ta không ít pháp quyết tuyệt học. Ta đến Dịch Viện là để tu luyện chúng, nâng cao đạo hạnh. Với lại, trong giới chân tu, nếu không có thân phận thích hợp sẽ rất dễ gây hiểu lầm và gây ra tranh chấp giang hồ. Lần này đến đây là vì Dịch Viện sắp tham gia Lục Viện luận võ đại hội. Để gia tăng kinh nghiệm thực chiến cho bốn đệ tử ứng thí, Viện chủ đã hạ lệnh dẫn chúng ta tới đây trảm yêu trừ ma, đồng thời gia tăng kinh nghiệm đối địch của mỗi người".
Sắc mặt Tiêu Thiên hơi biến đổi nhưng rất nhanh chóng trở về phong thái ban đầu, cười hỏi: "Nếu như vậy, ngươi có thể nói ta nghe về Lục Viện luận võ đại hội đó không? Đang rảnh rỗi nên ta muốn nghe xem thế nào".
Lục Vân bắt đầu kể: "Thật ra chuyện này ta không rõ lắm. Dù sao thì ta cũng chỉ mới đến Dịch Viện được hai năm thôi. Trong thời gian này ta tập trung tu luyện pháp quyết của Dịch Viện và lén lút tu luyện pháp quyết của mình, cho nên ít thu thập thông tin về vấn đề này. Chỉ biết rằng lần này Dịch Viện bao gồm Càn Khôn Âm Dương viện, mỗi viện sẽ cho một đệ tử xuất sắc nhất tham gia. Có lẽ ta là kẻ yếu nhất trong mắt mọi người. Bởi vì lúc ta đến, họ không hề phát hiện được đạo hạnh của ta nên cứ nghĩ rằng ta chưa hề tu luyện, không có một chút tu vi nào. Trong hai năm, dù có tiến bộ thần tốc thì cũng có giới hạn thôi, đúng không nào? Ba người còn lại kia, mỗi người đều có tu vi khác nhau lại có nền tảng vững chắc. Đặc biệt là Lý Hoành Phi, một thanh niên thiên tài có uy danh đệ nhất trong Dịch Viện. Đứng thứ hai là Ngạo Tuyết sư tỷ của Khôn viện, trong lúc vô tình đã tìm được rồi sở hữu thanh thần kiếm trong truyền thuyết - Tử Ảnh thần kiếm trong Ảnh Nguyệt Song kiếm. Tu vi nhờ đó tiến bộ nhanh chóng, đạo hạnh cao thâm khôn lường trong viện. Còn Lâm Vân Phong của Âm viện là vị sư đệ tinh nghịch cùng vào Dịch Viện chung với ta, tài trảm yêu tróc quỷ của hắn là tài năng thiên phú, cho nên uy lực của Âm Dương pháp quyết thật sự khiến người khác phải nể phục, hiếm có trên thế gian. Còn về ta thì... hì, không biết có làm mất mặt Dịch Viện hay không nữa. Nhưng nói sao thì nói, ta không quan tâm lắm đến những hư danh đó vào lúc này, có hay không đối với ta, thật không quan trọng. Bởi vì ta biết rằng sẽ có một ngày, Lục Vân ta danh sẽ vang rền khắp thiên hạ, cho dù là thượng giới, hay thần linh, yêu quỷ cũng đều phải biết tên ta. Ta sẽ linh giá tại cửu thiên chi thượng, cùng tranh đấu một trận oanh liệt với thiên linh. Ta quyết không khuất phục trước vận mệnh an bài, thật nhảm nhí. Không bao giờ... không bao giờ!". Những câu nói cuối cùng, Lục Vân chợt cao giọng, khắp cơ thể chàng bùng phát một luồng ngạo khí xung thiên. Trong khoảnh khắc này, thiên hạ chỉ như một con chuột nhắt dưới gót chân đầy uy lực của chàng, tùy ý chàng sai khiến. Khí thế quân lâm thiên hạ đó của Lục Vân thật khiến cho Tiêu Thiên kinh ngạc.
Ánh mắt của Tiêu Thiên tỏ ý tán thưởng, nói lớn: "Tốt, có chí khí, nếu đã bước lên con đường này thì phải quyết tâm đấu tranh cho đến cùng. Tuy ngươi có nói, ba vị đồng môn kia đều lợi hại hơn ngươi gấp nhiều lần nhưng thật sự, bản thân ngươi hiểu rõ, tu vi của họ không thể thâm hậu bằng ngươi được. Từ lúc ngươi có thể xuất hiện tại đây đã chứng minh được, ngươi mạnh hơn họ nhiều. Bởi vì muốn đến được đây chỉ có hai cổng vào, một là cửa vào đã có kết giới cấm chế, thứ hai là nơi vô cùng thần bí tên là Hắc vực bí cảnh. Nếu ta không đoán sai thì ngươi vào từ nơi Hắc vực, đúng không?".
Lục Vân khẽ cười: "Ngươi hay thật, điều gì cũng biết, ta chẳng biết nói gì hơn. Ta đích thực đến từ Hắc vực bí cảnh, mà ngươi có thể nói ta biết nhiều hơn về nơi đó không? Cho đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu rõ Hắc vực đó như thế nào".
Tiêu Thiên cười thản nhiên, thần sắc tỏ vẻ bí ẩn rồi nói: "Nơi đó và chỗ này giống nhau, đều là hai nơi bí ẩn nhất trong Tuyệt Âm Cốc. Khi ta mới đến đây, khoảng không gian đó đã tồn tại rồi. Ta tìm mọi cách để đi vào, nhưng phải đến hơn ba trăm năm trước, bằng đạo hạnh cao thâm của mình, khó khăn lắm ta mới vào được. Trong đó có một khối khí thể đỏ rực lạ thường, sau này ta mới biết đó là long hồn. Ta đã từng muốn thu phục nó nhưng có lẽ là ý trời, ta đã thất bại. Không ngờ, ngươi lại đến được khoảng không ấy rồi lại vào đến đây. Điều kỳ lạ hơn là... ta có thể cảm nhận được khí tức của long hồn ngay trong thanh kiếm trên đỉnh đầu của ngươi, thật không tin nổi!".
Ánh mắt của Lục Vân lộ vẻ ngạc nhiên, tại sao gã có thể thấy rõ được nhiều thứ như vậy? Thật ra tu vi của gã đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Lục Vân vừa tự hỏi vừa bất ngờ thốt lên: "Long hồn quả thật đang ở trong thanh kiếm này. Ta đã phải tốn rất nhiều công sức, thi triển Hóa Hồn Đại Pháp của Quỷ Tông mới có thể phong ấn được nó vào trong thần kiếm. Không ngờ ngươi vừa nhìn đã phát hiện, bái phục!".
Tiêu Thiên cười khà khà: "Có gì đâu, đến khi tu vi của ngươi tiến thêm một giai đoạn nữa thì ngươi sẽ hiểu thôi. Lần này có thể gặp một bằng hữu như ngươi, ta rất vui mừng. Chắc ngươi đang rất muốn hỏi tại sao ta có thể tùy ý dịch chuyển không gian, đúng không? Bây giờ để ta chỉ dạy đôi chút, xem như là món quà hữu nghị dành cho ngươi vậy. Ta sắp rời khỏi nơi này rồi, không truyền cho ai thì sẽ thất truyền mất, uổng lắm, thôi thì chúng ta có duyên, ta sẽ truyền cho ngươi. Đây là tuyệt kỹ tự ta nghĩ ra và tu luyện được trong hai ngàn năm ở trong này. Cho dù ai đó có tu vi thâm hậu hơn ta vẫn chưa chắc có thể di chuyển qua lại giữa cái khoảng không gian như ta được đâu". Dứt lời, đôi tay nhẹ nhàng chắp lại tạo thành chữ thập, một đạo hào quang màu bạc xuất hiện, đột nhiên chụp lấy cơ thể của Lục Vân, chàng hấp thu ngay, không một chút chần chừ.
Lục Vân nhìn gã, khẽ gật đầu cảm tạ: "Đa tạ, ngươi truyền dạy ta tuyệt kỹ này, thật không biết phải trả ơn thế nào. À, ngươi nói sẽ rời khỏi đây trong vài ngày tới, vậy ta sẽ tiễn ngươi một đoạn nếu như... ta còn thời gian. Bởi vì ta chỉ có thời hạn bảy ngày trong Tuyệt Âm Cốc mà thôi. Sau đó sẽ còn phải đến Yêu Nguyệt Động Thiên để tiếp tục tu luyện. Sau khi đi vào Hắc vực bí cảnh cho đến lúc thoát ra, ta hoàn toàn không biết thời gian đã trôi qua như thế nào. Cho nên cần phải trở về cốc khẩu để xem tình hình. Nếu vẫn còn thời gian thì ta sẽ quay lại và tiễn chân lần cuối".
Tiêu Thiên nghe thế, ánh mắt ánh lên kỳ dị, khẽ cười "Nếu vậy, chúng ta sẽ còn gặp lại một lần nữa. Hy vọng lúc đó ngươi không quá kinh ngạc. Tương ngộ đã là duyên phận, ta sẽ ghi nhớ tình bằng hữu đáng quý này, mong là ngươi cũng thế. Bây giờ ngươi hãy tu luyện một lúc pháp quyết ta mới truyền thụ, để có thể đi xuyên qua không gian, đến ngay cốc khẩu. Ba ngày sau vào đêm trăng tròn, ta sẽ rời khỏi nơi này. Lúc đó chúng ta sẽ lại gặp mặt. Hãy tu luyện cho thật tốt nhé. Ta đi trước đây, ba ngày sau gặp lại". Chỉ thấy sau đó Tiêu Thiên nhìn Lục Vân nở một nụ cười thân thiện, cơ thể nhạt đi rồi biến mất khỏi sơn động.
Lục Vân nhìn thấy cơ thể của Tiêu Thiên tan biến dần, đột nhiên cảm thấy lạc lõng. Từ nhỏ đến giờ, ngoài phụ mẫu, sư phụ quái nhân ra thì chỉ có vị đệ đệ Lâm Vân Phong là bạn. Nếu miễn cưỡng tính cả Trương Ngạo Tuyết thì vừa đủ hai người. Những người khác như Tử Dương chân nhân, Huyền Ngọc chân nhân đều là thứ tình cảm khác, không thể xem là bạn tâm giao. Hôm nay, tại nơi này, có thể gặp được Tiêu Thiên, Lục Vân cảm thấy một cái gì đó rất gần gũi, thân quen.
Lục Vân đã xem Tiêu Thiên như một vị hảo bằng hữu của mình, thấy hảo hữu ra đi, chàng không khỏi chạnh lòng, nuối tiếc. Nụ cười cô quạnh đọng lại khóe môi, giống như chàng đang cố giữ trong lòng một kỷ niệm ngọt ngào. Chàng khẽ thở dài một tiếng rồi xếp gối tọa thiền, bắt đầu tu luyện pháp quyết thần kỳ mới được Tiêu Thiên truyền thụ. Xung quanh cơ thể của Lục Vân, bắt đầu tề tụ vô số những khí thế sặc sỡ đủ màu, từ từ bay lượn xung quanh, càng lúc càng tăng tốc độ xoay chuyển, cơ thể của Lục Vân theo đó bị che khuất, không còn nhìn thấy nữa. Đồng thời, một luồng sáng màu bạc hiện lên chói lòa, bao trùm lấy cả cơ thể của Lục Vân.
Bên trong sơn động, những hào quang màu bạc cứ thế không ngừng xoay chuyển, cả sơn động lung linh huyền ảo như được phủ một lớp sương óng ánh kỳ dị. Không biết đã xoay chuyển được bao lâu thì đột nhiên vầng hào quang chớp sáng một cái khiến chói cả mắt, tinh linh ánh bạc xung quanh lập tức biến mất vào trong cơ thể của Lục Vân, tất cả đều bị chàng hấp thụ. Chàng từ từ mở mắt, nhìn xung quanh, mỉm cười nói: "Tiêu Thiên, đa tạ ngươi, ta đã nắm được bí pháp này rồi. Ngươi có nhìn thấy không? Bây giờ ta sẽ rời khỏi, ba ngày sau chúng ta lại gặp. Bảo trọng!".
Cơ thể Lục Vân khẽ chuyển động, một ánh bạc sáng lóe lên, rồi cơ thể chàng lập tức biến mất. Thật là một pháp quyết huyền diệu, không thể tưởng tượng nổi. Trong sơn động lại hiện ra sáng tỏ, mọi thứ trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường, đột nhiên thân ảnh của Tiêu Thiên xuất hiện giữa không trung. Nhìn lên trần sơn động, chàng nhìn thấy Tiêu Thiên khẽ thở dài "Hãy bảo trọng! Ngươi là vị bằng hữu duy nhất trong cuộc đời ta, ta cũng chúc phúc cho ngươi. Lần sau gặp mặt, e là chúng ta phải đao kiếm tương ngộ, hy vọng đến lúc đó ngươi vẫn còn nghĩ tình nghĩa hôm nay là ta mãn nguyện rồi!". Giọng nói của Tiêu Thiên thì thào rồi dần tan biến vào giữa không gian mênh mông vô tận...
Tại Tuyệt Âm Cốc khẩu, Huyền Âm chân nhân đang lặng lẽ đứng ngóng chờ, kế bên là Lý Hoành Phi, Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong ba người. Hôm nay đã là ngày thứ bảy, ngày cuối cùng trong kỳ hạn tại Tuyệt Âm Cốc nhưng Lục Vân vẫn chưa thấy xuất hiện, cũng không hề có tin tức gì. Huyền Âm chân nhân đứng ngồi không yên, lo lắng bất an. Bởi vì trong bốn đệ tử lần này, Lục Vân là người nhập môn tu luyện chậm trễ nhất, chỉ mới có hai năm bắt đầu tu luyện tại Dịch Viện mà thôi. Do đó, cho dù chàng có thông minh mẫn tiệp đến cỡ nào thì kinh nghiệm vẫn không đủ, lỡ có bề gì thì lão Tử Dương chân nhân không nổi điên lên, đòi mạng mình mới là lạ.
Nét mặt của Lâm Vân Phong cũng trùng xuống, đầy lo lắng và hoang mang. Không biết Lục Vân có gặp phải nguy hiểm gì bên trong hay không. Tuy cố kềm nén, không biểu lộ ra ngoài nhưng ai cũng có thể cảm nhận được hắn đang cực kỳ sốt ruột lo lắng cho sự an nguy của Lục Vân. Ánh mắt của Ngạo Tuyết cũng lộ vẻ bất an không kém, ngóng vào trong động... lặng lẽ chờ. Chỉ có Lý Hoành Phi là phong thái điềm nhiên, không lộ một chút biểu tình.
Trong ba vị đệ tử, Lý Hoành Phi là người đầu tiên trở về cốc khẩu. Đó là lúc xế chiều của ngày thứ sáu. Ngạo Tuyết là người thứ hai, trở về vào sáng hôm nay. Lâm Vân Phong thì vừa mới xuất hiện. Lúc này, trời đã rải nắng hoàng hôn nhưng hình bóng của Lục Vân vẫn chưa thấy xuất hiện... Rõ ràng, chàng đã gặp nguy. Huyền Âm chân nhân sốt ruột lắm nhưng trước mặt chúng đệ tử thì vẫn có tỏ ra vẻ bình thường, không muốn khiến cho mọi người thêm phần bất an. Nguồn truyện:
Ngay lúc đó, cách cốc khẩu khoảng vài trăm trượng, tại một góc động trống trải, một đạo quang màu bạc lóe lên, chói lòa rồi nhạt dần, ẩn ẩn hiện hiện. Xung quanh khí lưu xoay chuyển, khi chắc chắn xung quanh không có khí người thì mới xuất hiện một vết nứt sáng giữa không trung... Lục Vân từ từ xuất hiện từ trong vết nứt đó. Quan sát một lúc tình hình xung quanh, chàng khẽ mỉm cười. Ý Niệm Thần Ba lập tức đưa về cầu mắt hình ảnh của chàng bốn người đang đứng chờ trước cốc khẩu. Chàng cúi đầu nhìn vào thanh thần kiếm trên tay, cười nói: "Như ý tâm hồn, ý do ngã tâm. Bây giờ hãy thu lại vầng hào quang rực rỡ của ngươi để tránh gây sự chú ý. Nếu không sẽ rắc rối đấy. Rồi nhé, chúng ta ra ngoài. Hãy mở mắt mà đón chào giới chân tu của ta". Dứt lời, vầng sáng quanh kiếm tắt lịm.
Lục Vân ngự kiếm phi hành, chớp mắt đã ra đến cốc khẩu, vừa nhác thấy bóng hình của Lục Vân, cả bốn người đều thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ mà nhìn chằm chằm vào chàng. Lâm Vân Phong không nói không rằng, nhảy lên ôm chầm lấy Lục Vân, la đến nhức lỗ tai: "Lục Vân, huynh thật đáng chết, huynh không biết về sớm hơn hay sao! Huynh có biết huynh làm cho mọi người phải lo sốt vó lên thế nào không hả? Cứ tưởng huynh có mệnh hệ gì rồi. Hức, hại đệ tốn biết bao nước mắt nước miếng... tức chết đi được, phải phạt huynh!! Hừ!".
Lục Vân nhìn tên tiểu tử Vân Phong, bất giác bật cười: "Đệ mà rơi nước mắt thì heo nái nó biết trèo lên cây à! Chỉ được cái nói nhăng nói cuội! Sao, thời hạn đến rồi à? Huynh đánh lũ yêu vật đến đầu hoa mắt váng, không còn chú ý đến thời gian nữa". Sau đó, mọi người đều kể nhau nghe những gặp gỡ kỳ lạ của mình.
Huyền Âm chân nhân lúc này mới lên tiếng "Các ngươi có thể bình an trở về thì ta an tâm rồi. Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại đây, tìm vài thứ để ăn, đến sáng mai ta sẽ dẫn mọi người vào trong Tuyệt Âm Cốc, đến một nơi cực kỳ nguy hiểm tên là Yêu Nguyệt Động Thiên. Mọi người phải cẩn thận, tại nơi đó có Tiêu Nguyệt Thiên Lang, là yêu vật hiếm có trên thế gian này, rất bá đạo và hầu như không ai có thể tiêu diệt được nó. Lần này dẫn các ngươi đi chỉ là muốn để các ngươi mở mang tầm mắt, để biết thế nào là 'nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên' mà thôi. Bây giờ thì mọi người hãy nói cho nhau nghe về thành quả và kinh nghiệm thu được trong chuyến đi". Huyền Âm chân nhân vừa nói vừa lướt nhìn bốn vị đệ tử, chờ đợi.
Lý Hoành Phi bình thản nói: "Bên trong yêu vật rất nhiều, một số có đạo hạnh cao cường, rất khó tiêu diệt. Lần này đệ tử đã giết không ít, nói đến thành quả thì có lẽ đã biết nhiều hơn về các loại yêu vật. Tin rằng sau này nếu có thể gặp lại thì sẽ dễ dàng tìm được phương cách nhanh nhất để tiêu diệt chúng, trừ hại cho thế gian. Ngoài ra, cũng có thể xem đây như một cuộc huấn luyện, kiếm thuật của đệ tử đã tiến triển khá nhiều".
Trương Ngạo Tuyết tiếp lời, nhẹ nhàng nói: "Lũ yêu vật trong này rất xảo quyệt! Đệ tử phải tốn không ít công sức, gần như phải phát huy mọi pháp quyết đã tu luyện mới có thể tiêu diệt được những yêu vật có tu vi cao thâm, nham hiểm xảo trá. Nhờ đó mà pháp quyết đã nhuần nhuyễn hơn, kiếm thuật cũng nâng cao thêm một bậc. Thu hoạch cũng không ít".
Huyền Âm chân nhân gật gù, quay sang Lâm Vân Phong hỏi: "Vân Phong, con thì sao? Mấy hôm nay có học hỏi được gì không?".
Vân Phong khẽ ngẩng đầu, nhe răng cười ha hả "Con á, học hỏi được nhiều chứ, hì hì. Lần này con thu phục không ít yêu vật và tiêu diệt hết. Hơn nữa, con còn tìm được không ít đồ tốt. Ha ha". Nói xong, hắn rút trong áo ra viên hiết châu, huơ hươ trước mặt mọi người, đắc ý nói: "Thấy chưa, mọi người thấy chưa, đồ tốt nè, hì, bảo bối thân yêu!".
Huyền Âm chân nhân ánh mắt vui mừng, mắng yêu: "Khoe gì? Có biết thứ này dùng vào việc gì không hử? Đừng có giả đò biết mà uổng phí viên bảo bối này đấy".
Lâm Vân Phong phùng mang trợn má nói: "Sư phụ, người xem thường đệ tử quá! Thứ này chẳng lẽ con không biết dùng sao? Chỉ cần luyện hóa được lớp yêu khí trên bề mặt, sau đó uống vào rồi tu luyện, trong thời gian ngắn có thể gia tăng công lực một giáp. Con nói không sai chứ, sư phụ?". Hắn tỏ vẻ dương dương tự đắc, nhìn Huyền Âm chân nhân.
Chân nhân cười khà: "Xem như tiểu tử ngươi không quên lời giáo huấn của ta, được được. Nhớ là tốt, vậy thì hãy về mà từ từ luyện hóa yêu khí của nó đi". Lâm Vân Phong há hốc mồm: "Sư phụ đừng nói bậy, cái gì mà 'lời giáo huấn của ta', lời giáo huấn của sư phụ toàn toàn thứ linh tinh. Cái này là con tự biết chứ sư phụ dạy hồi nào?". Mọi người đều không nhịn được mà ngã lăn ra cười, không ngờ hai sư đồ này lại tiếu lâm như vậy.
Huyền Âm chân nhân trừng mắt liếc hắn, thầm trách hắn dám làm mất mặt sư phụ trước mặt mọi người, đáng chết thật! Sau đó người quay sang Lục Vân, hỏi: "Lục Vân, ngươi là người về cuối cùng, có lĩnh hội được gì không? Thanh kiếm đang cầm không phải là cây trước đó, làm sao ngươi có được? Hình dáng sao kỳ lạ quá!". Nghe lão nói thế, ba người kia liền tập trung ánh mắt lên thanh kiếm trên tay của Lục Vân, quả nhiên không phải cây kiếm cũ. Bây giờ thì mọi người mới thấy, gừng càng già càng cay. Sư phụ thật tinh mắt!
Lục Vân khẽ cười: "Đệ tử lần này vào sơn động, trên đường đụng độ không ít yêu vật, trong đó có một lang yêu tu luyện ngàn năm, rất lợi hại. Trong cơ thể của nó ẩn tàng hai đạo khí tức khác nhau, làm cho đệ tử tưởng rằng nó là tam ma hợp thể. Phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tiêu diệt được nhưng lại để hai nguồn nguyên thần kia lại chạy mất. Đệ tử đành phải tiếp tục đuổi theo, cuối cùng lọt vào một mê cung vô tận dưới đất. Ở đó không biết phải đi hết bao lâu, tiêu diệt hết bao nhiêu yêu vật... cuối cùng thanh trường kiếm không chịu nổi, gãy tan tành. Vô hình trung, đệ tử lại tìm được thanh kiếm này, rất sắc bén và thuận tay, nên đã giữ lấy và mang về. Lần này về trễ cũng tại do lạc đường trong mê cung mà ra cả".
Huyền Âm chân nhân tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn Lục Vân, dò xét: "Về được là tốt nhưng sao ta thấy trên thanh kiếm có hàm chứa một nguồn khí tức cuồng mãnh, có vẻ không tầm thường? Nếu ngươi đã nói thế thì ta cũng không hỏi nhiều. Sau này tu luyện cho thật tốt, đến khi có thể nhân kiếm hợp nhất thì cảnh giới của ngươi sẽ tiến thêm rất nhiều, tu vi gia tăng và vũ khí cũng không dễ dàng bị hư hỏng. Thôi, mọi người nghỉ ngơi đi, mai tiếp tục ải cuối cùng, chúc tất cả các con có thể vượt qua thuận lợi".