Trên một ngọn núi xanh biếc màu ngọc bích, phía dưới dòng sông yên gió tĩnh lặng như gương. Tại vách núi thẳng đứng cheo leo có một động khẩu âm u tăm tối, cạnh đó là một bóng nhân ảnh đang dõi mắt nhìn về hướng tây nơi vầng trăng khuyết đang lên, sau lưng một màn bóng tối vô tận. Tuy vậy bóng nhân ảnh đó vẫn thật trầm tĩnh, dù chỉ một chút di động cũng không thấy thật giống như một pho tượng thần giữa trời đất. Đêm tối đen như mực, từng tiếng ngâm nho nhỏ theo những làn gió nhẹ bay lên giống như ngàn đời kêu gọi, tựa như đang truy tìm vết tích ngày xưa.
Là ai, là ai kêu gọi giữa đêm khuya? Là ai, là ai than thở trong giấc mộng xưa? Là ai, là ai tìm về một thời vinh quang đã xa? Là ai, là ai chìm đắm trong giấc mộng đời trước, không chịu rời xa? Khi ánh trăng di chuyển vào động tạo thành một vệt sáng kéo dài trong động. Giữa không gian yên tĩnh, một tiếng than thở từ trong miệng một người phát ra mang theo tâm trạng thê lương ảm đạm.
- Bao nhiêu năm rồi, cứ mỗi lần ta đến đây ngoài than thở ra cũng chẳng biết làm điều gì hơn nữa. Rốt cuộc sau này sẽ như thế nào, ta có thể lại được thấy người không? Liệt Thiên, một cái tên uy chấn thất giới, nhưng nay người lại ở đây mặc cho gió bụi phủ đầy. Không biết đến khi nào người mới có thể quay trở lại đại địa, thống lĩnh chúng thuộc hạ quay lại vương quốc năm xưa. Đêm nay là lần cuối cùng thuộc hạ trở lại để nhận chỉ thị của người, hy vọng lần này trở lại, người có thể nói cho thuộc hạ biết phải làm sao mới có thể giải được cấm chế cho người.
Âm thanh nhẹ nhàng lan truyền khắp sơn động.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, bóng nhân ảnh vẫn yên lặng đứng đó, vừa giống như đang chờ đợi điều gì, lại giống như đang gìn giữ cái gì vậy, tóm lại là lộ ra vẻ thần bí. Đột nhiên lúc này một âm thanh thâm trầm chợt vang lên:
- Huyền Dạ, ngươi đến rồi!
Một câu nói ngắn ngủi, không tạo ra một chút dao động nào làm cho người ta không thể biết được âm thanh xuất phát từ đâu.
- Vâng, thưa chủ nhân, thuộc hạ đã đến. Người có khỏe không? Đêm nay đã là lần cuối rồi, người cũng nên nói cho thuộc hạ biết phải như thế nào mới có thể giúp người giải trừ cấm chế?
Nhân ảnh bất động lúc này nhanh chóng di chuyển, đôi mắt tỏa ra quang mang hai màu xanh hồng chăm chú nhìn vào sơn động tối đen.
- Thời gian trôi đi thật nhanh, một ngàn hai trăm năm cũng đã qua, nhớ lại những việc trước kia giống như mới ngày hôm nào càng khiến cho ta nhớ rõ như mới vừa xảy ra vậy. Lúc này cũng nên nói cho ngươi những gì cần thiết rồi. Ta hy vọng ngươi chú tâm nghe thật rõ, bởi vì vấn đề vô cùng quan trọng, một chút sai xót cũng phí hết công sức.
- Xin hãy yên tâm, thuộc hạ sẽ cẩn thận ghi nhớ từng câu nói của chủ nhân, toàn lực hoàn thành tâm nguyện của người, để giúp người lại thấy được ánh mặt trời. Hiện tại xin chủ nhân hãy giảng giải, thuộc hạ đã chuẩn bị rồi.
- Như vậy thì ta bắt đầu đây! Nhớ trước đây ta từng nói với ngươi, để ta có thể tái sinh thì phải thỏa mãn ba điều kiện, thiếu một cũng không được. Ba điều kiện đó, thứ nhất là phải tìm được một người thuần âm, sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, vả lại đó phải là một nữ nhân. Sau khi tìm được người đó lập tức phải đem người đến đây vào đêm trăng tròn và cùng ta âm dương kết hợp, ta cần dùng thuần âm của người đó bồi bổ ngàn năm nguyên khí hao tổn của ta, như vậy ta mới có cơ hội tái sinh.
- Điều này thuộc hạ đã ghi nhớ, xin chủ nhân an tâm. Thuộc hạ chắc chắn
vì người tìm ra thuần âm chi nữ, trợ giúp người thuận lợi tái sinh. Ngoài ra cần hai điều kiện gì nữa, xin chủ nhân tiếp tục nói, thuộc hạ quyết tâm hoàn thành cho người.
- Còn hai điều kiện nữa, có một cái quả thật khó khăn và điều này phải nhờ vào cơ duyên, nếu không tất cả chỉ vô ích thôi. Điều kiện thứ hai là sau khi ta được thuần âm chi khí bồi bổ, ngươi phải tìm được Cửu chuyển Hoàn Hồn thảo. Vật này cũng tương đối dị thường, lúc ẩn lúc hiện, một thân chín lá, có thể trong nháy mắt di chuyển được ngàn dặm và hầu như không ai có khả năng bắt được nó. Phương pháp duy nhất có thể chế phục nó là dùng Long Tiên Hương làm mồi, đợi nó chìm đắm trong hương thơm thần bí ấy mới có cơ hội bắt được. Điều kiện thứ ba rất kỳ lạ, cũng là khó khăn nhất. Vào thời điểm thích hợp, ngươi cần phải tìm được một cao thủ tinh thông Phật, Ma, Quỷ, Đạo bốn loại phát quyết để người đó sử dụng pháp quyết tuyệt đỉnh của bốn nhà mà phân ra phá giải bốn đạo phong ấn giam giữ ta, được vậy ta có thể tái sinh rồi. Việc này nói thì thật đơn giản nhưng khi thực hiện lại vô cùng khó khăn. Nguyên vì trên thế gian này, cao thủ tinh thông pháp quyết bốn nhà hầu như không có, chính thế nên ngày trước, sau khi bọn chúng phong ấn ta đều cảm thấy rất an tâm.
Huyền Dạ nghe xong sắc mặt biến đổi, kinh ngạc nói:
- Nếu đã như vậy thì thuộc hạ phải đến nơi nào để tìm cao thủ này? Không biết đồng thời tìm bốn cao thủ, mỗi người biết một pháp quyết đến đây liệu có khả năng phá giải bốn đạo phong ấn hay không? - Không có tác dụng, chắc chắn phải một người làm mới được. Bởi vì bốn đạo cấm chế này hỗ trợ lẫn nhau, bên trong lại rất xảo diệu, phải là một người mới hoàn toàn khống chế được toàn bộ. Nếu đổi lại thành bốn người, tuy có khả năng giải trừ những đạo phong ấn nhưng khi phối hợp không đạt tới mức tâm ý tương thông, kết quả cuối cùng việc hỏng người mất, tốn công vô ích.
- Nguyên lai là như vậy, xem ra cũng có một vài khó khăn nhưng chủ nhân không cần lo lắng, thuộc hạ chắn chắn hội đủ điều kiện để cho người được thấy lại ánh mặt trời. Bây giờ chủ nhân còn căn dặn gì không, nếu không còn gì thì thuộc hạ chuẩn bị đi truy tìm khắp nơi.
- Năng lực của ngươi ta biết rất rõ, do đó ngoài việc bảo ngươi cẩn thận, ta cũng không nói nhiều. Hiện tại ta nghĩ cũng nên hỏi một vấn đề, tình hình trước mắt của Yêu vực so với lúc trước thì như thế nào?
Nghe nhân ảnh huyền bí hỏi, Huyền Dạ thở dài một tiếng đáp:
- Nhiều năm qua không có sự thống lĩnh của người đã khiến Yêu vực hoàn toàn chia rẽ và trải qua nhiều lần đại chiến, trước mắt tạo ba thế lực theo thế chân vạc. Ba thế lực phân ra do thuộc hạ, Hắc sát Hổ vương, Tam nhãn Long lang cầm đầu, mỗi bên chiếm cứ một lãnh địa riêng. Theo tình hình hiện nay mà nói, thế lực của thuộc hạ tương đối mạnh hơn một chút, còn hai bên kia thực lực khá tương đương nhau. Cách đây không lâu thuộc hạ nghe nói Hắc sát Hổ vương xuất binh tiến nhập Nhân gian, cùng với cao thủ Đạo viên giao chiến kịch liệt một trận và đã đả thông con đường thứ hai giữa Yêu vực cùng Nhân gian, giúp cho không ít cao thủ thâm nhập vào Nhân gian. Còn Tam nhãn Long lang nghe nói cũng phái ra phần lớn cao thủ thừa cơ hỗn loạn tiến nhập Nhân gian giới, bắt đầu chuẩn bị mọi việc để xưng bá tam gian thất giới. - Thái âm rồi sẽ xuất hiện, tam gian thất giới cuối cùng cũng hội tụ Nhân gian. Đó là một trường hạo kiếp mà không ai có thể tránh cũng là cơ hội không cách nào dự liệu được, kết quả cuối cùng sẽ thay đổi ra sao trước mắt ai cũng không thể nói trước. Bọn chúng muốn náo nhiệt thì cứ mặc kệ bọn chúng, đợi sau khi ta tái sinh sẽ chỉnh đốn lại một phen. Bây giờ ngươi hãy đi đi, nhớ kỹ thời gian không còn nhiều, một khi thái âm xuất hiện thì ta mãi mãi mất đi cơ hội.
- Thuộc hạ hiểu, xin chủ nhân hãy yên tâm, thuộc hạ sẽ quay lại đúng thời gian đã định.
Huyền Dạ nói xong liền xoay người, theo đó cả người nhanh chóng bay ra khỏi sơn động tiêu thất trong đêm đen.
Sơn động khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, toàn bộ tĩnh lặng tựa như một giấc mơ không lưu lại chút dấu vết nào. Gió đêm thổi qua, tiếng ngâm nhẹ lại vang vọng trên đỉnh núi. Trong đêm đen, một đôi mắt lấp lánh tam sắc quang mang xuất hiện tại nơi sâu thẳm của sơn động, chớp sáng tựa như hai ngôi sao đang giãi bày chuyện gì đó.
oOo
Trong một sơn cốc tùng bách xanh tươi vây quanh, quỳnh hoa xanh biếc bao phủ khắp nơi. Từng đàn bướm mỹ lệ bay lượn khắp nơi giữa vườn hoa mênh mông vô cùng tự do. Bên dưới đáy cốc, một tòa tiểu các trang nhã cổ kính soi bóng bên bờ hồ, trên bốn cây trụ nhỏ đều được chạm long khắc phượng, lại kết hợp với các kim sắc bảo tháp tạo nên vẻ đẹp rực rỡ. Bên trong tiểu các, một bóng nhân ảnh đứng yên bất động, ánh mắt tập trung nhìn tiểu ngư trong hồ, hình như trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó. Một bóng nhân ảnh hạ xuống bên ngoài tiểu các, chỉ thấy đó là một thân hình to lớn dị thường, toàn thân sắc đỏ, nguyên là một đại hán khuôn mặt thô lỗ hung ác đang tiến đến. Khi thấy người trong tiểu các, đại hán này cất tiếng hỏi:
- Chủ tử gọi thuộc hạ đến không biết có gì phân phó?
Xoay người, Huyền Dạ nhìn người trước mặt, trầm giọng nói:
- Xích Hùng, ngươi đi theo ta bao lâu rồi?
- Hồi bẩm chủ tử, Xích Hùng đi theo người đã một ngàn bảy trăm năm rồi.
- Phải, đã một ngàn bảy trăm năm rồi, thời gian cũng thật dài! Nghĩ lại, người mà ta tin tưởng nhất chính là ngươi. Lần này gọi ngươi đến chính vì có một việc vô cùng quan trọng muốn ngươi thực hiện, việc này ngươi nhất định phải toàn lực hoàn thành. Đồng thời việc này ngươi không được phép tiết lộ với bất cứ ai, dù hình thần có bị hủy diệt cũng không thể tiết lộ một chút nào. Điều này ngươi có thể làm được không?
Sắc mặt nghiêm túc, Xích Hùng trầm giọng đáp lời:
- Chủ tử yên tâm, Xích Hùng tuy không có ưu điểm gì nhưng những việc mà chủ tử giao phó, dù có chết, thuộc hạ cũng nhất định hoàn thành, quyết không nói với bất kỳ ai.
Vỗ vỗ vai hắn, Huyền Dạ nhẹ giọng nói:
- Lòng trung thành của ngươi ta hiểu, nhưng sự việc này quả thật trọng yếu, vì vậy ta mới thận trọng như thế. Bây giờ ngươi hãy ly khai Yêu vực, quay trở lại Nhân gian truy tìm một nữ tử sinh vào ngày âm tháng âm năm âm. Ngươi một khi tìm được phải nhớ không được phá nguyên âm trên thân cô ta, mà phải bằng mọi cách nhanh chóng đem trở về đây. Việc này quan hệ trọng đại, ngươi không được giao cô ta cho bất kỳ ai khác để đề phòng bất trắc.
Gật đầu một cách chắc chắn, Xích Hùng hỏi lại:
- Thuộc hạ hiểu, chỉ không biết thuần âm chi nữ có đặc điểm gì và làm thế nào để có thể tìm được nàng ta trong thời gian ngắn nhất?
- Thuần âm chi nhân thế gian này khó gặp, tình huống cụ thể ta cũng không cách nào giải thích rõ được. Theo ta tính toán gần ba mươi năm nay, chỉ duy nhất xuất hiện năm âm cách đây hai mươi ba năm. Do đó nữ nhân ngươi cần tìm nhất định phải ở tuổi hai mươi ba. Ngoài ra nàng ta là thuần âm chi thể thì chắc chắn trên thân huyền âm chi khí rất nặng, nhân vì ngươi là xích dương chi thân, một khi gặp sẽ có khả năng cảm ứng ra.
- Như vậy thuộc hạ đã minh bạch rồi, chủ tử hãy đợi tin của thuộc hạ, tin rằng thuộc hạ sẽ không để người thất vọng. Xích Hùng nói xong liền xoay người bay đi.
Nhìn Xích Hùng ly khai, Huyền Dạ tự nhủ:
- Hy vọng ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng trở về, như vậy mới không uổng công trước đây chủ nhân của ta cứu ngươi một mạng.
Xích Hùng đi khỏi, sơn cốc nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh. Tuy nhiên, khi Xích Hùng rời khỏi không lâu lại có một bóng nhân ảnh khác hạ xuống bên ngoài tiểu các yên lặng quan sát sau lưng Huyền Dạ.
- Linh Phong, những việc ta giao cho ngươi, ngươi đã hoàn thành tất cả chưa?
Xoay người, Huyền Dạ nhìn về phía trung niên nhỏ bé bên ngoài tiểu các, nhẹ giọng hỏi.
- Hồi bẩm chủ tử, việc người giao phó thuộc hạ đã cho người đi thám thính rồi. Vì để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ người giao, thuộc hạ phái người đồng thời tiến nhập Nhân gian, Quỷ vực, Ma vực để truy tìm, tin rằng sẽ nhanh chóng nhận được hồi âm. Chỉ riêng về Hắc Hổ cùng Long lang hai phía, theo thuộc hạ nghe ngóng được thì Hắc Hổ đã công phá phòng ngự của Đạo viên, thống lĩnh đại quân tiến nhập Nhân gian, trước mắt hắn đang cùng cao thủ chính đạo của Nhân gian giao chiến. Còn Long lang cũng đã đưa phần lớn thực lực quay trở lại Nhân gian, đồng thời bí mật cùng Ma vực Hắc ám Tôn chủ liên kết, xem ra sau này hắn có ý định liên kết với đại quân Ma vực, cùng nhau xưng bá thất giới.
Cười lạnh một tiếng, Huyền Dạ nói:
- Hùng tâm không nhỏ, đáng tiếc là Hắc ám Tôn chủ cũng không phải đơn giản, sao lại có thể bị hắn khống chế. Theo tính toán, tạm thời ta không có thời gian hỏi đến nhiều việc, cứ để mặc cho bọn chúng đi làm càn. Cũng đến lúc ta phải rời khỏi đây một thời gian, trong quãng thời gian đó nếu có vấn đề gì thì ngươi hãy giúp đỡ Tử Phong xử lý. Nhớ kỹ, khi ta không có ở đây thì đừng có gây rắc rối với Long lang cùng Hắc Hổ, chỉ cần ngươi quản lý tốt thủ hạ là được rồi, như thế ta mới có thể có cơ hội bí mật hành sự. Vì vậy ngoài ngươi cùng Tử Phong ra không được phép cho bất cứ ai biết, đề phòng tai vách mạch rừng.
- Chủ tử yên tâm, điều đó thuộc hạ đã hiểu rõ. Có Tử Phong ở đây và dựa vào thông minh tài trí của hắn, thuộc hạ tin rằng sẽ không xảy ra việc gì.
- Vậy thì tốt, ta cũng nên đi rồi, ngươi hãy cẩn thận một chút.
Huyền Dạ nói xong, trên thân lục quang chớp động, toàn thân tan biến trong không gian.
Trầm tư giây lát, Lục Vân tâm niệm vừa động thì áo choàng thần kỳ liền xuất hiện trên thân chàng trùm lên cả người Bách Linh. Ngay khi có áo choàng trợ giúp, Lục Vân cười lãnh đạm phi thẳng tới đầu thạch tượng, dễ dàng hạ xuống trên thạch tượng không chút dao dộng.
Cúi đầu nhìn xuống Lục Vân thấy sự kinh ngạc của Bách Linh, chàng chỉ nở một nụ cười trấn an nàng nhưng không giải thích bất cứ điều gì. Bách Linh nhẹ nhàng truyền âm nói:
- Đầu gỗ, hiện tại chúng ta nán lại đây vị trí rất tốt, nhưng nếu cứ lưu lại thế này thì không ổn chút nào cả. Trông tình hình của chúng thì dường như đang đợi điều gì đó, nếu chúng ta không làm rõ điều này mà cứ chờ tới khi đó thì không được đâu.
- Điều này ta biết, trước mắt ta đang dò xét tình hình tứ phía. Lúc nãy còn chưa chú ý tới phía trên, ta luôn cho rằng ta đã điều tra rõ tình hình ở đó rồi, nhưng lúc này trong lòng ta có một cảm giác dị thường, tựa hồ như có một thứ gì đó đang che giấu một loại khí tức kỳ quái khiến cho vô số kết quả chính xác mà Ý niệm thần ba của ta thu được bị nhiễu nghiêm trọng. Ngoài ra, hình như có một thứ thanh âm đang hô hoán điều gì đó, chỉ có điều quá mơ hồ, ta cũng không nghe rõ. Song mày hơi nhíu lại, Lục Vân kinh ngạc nói.
- Ý niệm thần ba? Đó là cái gì, sao thiếp chưa từng nghe qua? Còn nữa, sao chàng có thể khẳng định sự phán đoán của mình không thể sai? Nhìn thẳng Lục Vân, Bách Linh hiếu kỳ tra hỏi.
Nặng nề gật đầu, Lục Vân nói:
- Tuyệt đối không sai! Ý niệm thần ba là một loại pháp quyết kỳ diệu giúp ta dò thám sự vật, cũng có thể tìm ra rất nhiều thứ nhìn không thấy, lại có thể phát ra sự công kích vô hình vô sắc. Thôi, tạm thời không nói về chuyện này, chúng ta hãy rời khỏi thạch tượng này trước đã, tìm một nơi ẩn nấp, từ từ quan sát động hướng của những cao thủ này.
Nói xong chàng đằng thân hướng về phía phía vách núi dựng đứng bay lên, cuối cùng dừng lại tại một khe đá.
Thời gian từ từ trôi qua, Thương Sơn Huyết Hà vẫn bình lặng không gợn sóng. Khi màn đêm xuống sâu trong khe núi bắt đầu nổi gió, từng trận cuồng phong gào thét, trong tiếng gió chói tai đó ẩn ước có giọng hát của một thiếu nữ. Cơn mưa phùn trong đêm đầu ngày hạ vô thanh vô tức rơi xuống Huyết Hà nơi thâm sâu của vùng Vu Sơn. Gió kèm theo nước mưa đập vào vách đá làm vang lên nhưng tiếng động lớn. Nước sông cuộn trào, vô số thủy châu xuất hiện trên mặt nước như một dải lụa trắng bao phủ cả con sông dài màu máu. Trên trời một trận sấm sét giáng xuống, khe núi vốn tối tăm đột nhiên bừng sáng, một nhân ảnh lúc ẩn lúc hiện dưới trận mưa rào phiêu đãng trước thân thạch tượng, giống như một vị cô nương ôn nhu lương thiện đang vỗ về người nam tử mà nàng đem lòng thương yêu. Trên mặt nước một đóa hoa sóng huyết sắc bỗng bay lên, vừa khéo đậu xuống đầu chiếc bóng đó, tựa như một nam tử tận tay cài đóa hoa hồng lên tóc người yêu, ngập tràn tình cảm dịu dàng vô hạn. Gió đột nhiên nhỏ bớt, giọng hát lúc ẩn lúc hiện cũng dần dần vang rõ, chỉ nghe trong gió một giọng ngâm thê lương khẽ truyền lại, như một người khuê nữ đang u oán kêu gọi kẽ lãng tử phương xa, như một thiếu nữ si tình đang thuật lại giấc mộng tàn thời niên thiếu. Như một cánh bướm trong cơn cuồng phong đang tìm kiếm dấu chân bước đến, như một chiếc lá khô rơi rụng lưu lại trong phiêu linh chấp niệm suốt đời khó quên.
Sơn phong kêu khóc hóa thành giọt lệ tựa như muốn rửa sạch những ngày đau đớn. Dòng sông trở nên điên dại, cuồn cuộn dâng lên những đợt sóng máu, như đang kể lại những cuộc gặp gỡ và chia ly ngày trước. Cỏ xanh cũng đã say nhẹ nhàng đung đưa, đắm chìm trong những giấc mơ ngày trước, sấm sét phẫn nộ rung trời vang dội khắp tầng mây, chỉ vì một đoạn truyền thuyết thiên cổ. Khoảnh khắc này, tất cả các cao thủ ẩn tàng quan sát đều kinh ngạc ngây người, bọn họ không thể nào đoán được một cơn mưa bình thường lại trở thành truyền thuyết vạn năm tại Thương Sơn Huyết Hà này, chẳng lẽ thực sự giống như trong truyền thuyết, lệ thủy không khô, huyết chú không giải được, đây là lời nguyền ngàn đời sao?
Mưa vẫn đang rơi, tiếng ngâm khẽ trong gió vẫn đang tỉ tê. Bách Linh nhìn khe sâu như một màn mê vụ, có chút cảm khái nói:
- Mộc đầu, không ngờ câu chuyện trước kia thiếp kể cho chàng vào giây phút này lại biến thành sự thật. Có lẽ trong trăm ngàn năm nay, linh hồn của đôi tình nhân này vẫn luôn quanh quẩn nơi đây, thế nên mới có truyền thuyết đẹp đẽ mà đau buồn động lòng người đó. Hôm nay bất kể nói thế nào, có thể nhìn thấy mối tình xúc động trong truyền thuyết, thiếp nghĩ rằng đã hết sức đáng giá rồi.
Lặng lẽ chú thị nhìn về phía trước, Lục Vân thấp giọng nói:
- Hiện nay, khí tức bốn bề rất cổ quái tựa hồ như có một thứ gì đó một mực lôi kéo thạch tượng trong phạm vi năm trượng, ngăn trở mọi sóng do thám. Ái tình thực xúc động, nhưng trước mắt ngoài việc cảm động ra chúng ta còn phải lưu tâm xem hiện tượng này được hình thành ra sao. Nếu xét về sự rung động lòng người, mối tình của Lãnh Túc và Tâm nhi tại Ánh Nguyệt tỉnh ngày đó chẳng phải là xúc động tới tận đáy lòng sao?
Thân thể rung động, Bách Linh quay đầu lại nhìn chàng, khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, mối tình đó cũng rất xúc động nhưng bọn họ vẫn được hạnh phúc, còn đôi tình nhân này lại không được như vậy.
- Hạnh phúc có rất nhiều dạng, chỉ là nhìn mỗi loại với cách lý giải ra sao thôi. Có lẽ đối với họ mà nó được ở bên nhau ngàn đời cũng là một loại hạnh phúc. Tạm thời không đề cập đến chuyện này nữa, ta bắt đầu cảm nhận thấy khí tức ở vùng phụ cận có sự biến hóa rồi, có lẽ đã tới lúc phát sinh một số chuyện nào đó.
Dứt lời chàng không nói thêm nữa mà đưa mục quang cẩn thận quan sát tứ phía. Nguồn:
Trong màn đêm bóng người đó mông lung mơ hồ tựa ảnh ảo, từng tiếng ngâm khẽ phiêu đãng trong mưa gió đang từ từ bay xa dần rồi biến mất. Khi không còn thấy bóng dáng mờ ảo đó nữa tiếng ngâm cũng tắt, mưa bắt đầu nhỏ hạt, chỉ một lúc sau mọi thứ đều tan biến như mây khói theo làn gió cuốn. Lúc này vạn vật lại khôi phục nguyên trạng, Thương Sơn Huyết Hà phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì mà chỉ thấy tĩnh lặng không gió, không có một chút khói bụi. Ánh trăng xuyên thấu tầng mây dần xuất hiện, những tia sáng bạc chiếu trên mặt sông màu đỏ tươi chiết xạ thành ánh sáng đỏ sẫm càng lộ vẻ âm sâm quỷ dị gấp bội. Cả dòng Huyết Hà dần được bao phủ bởi một tầng huyết vụ mờ nhạt phiêu diêu bất định biến hóa đa đoan từ từ hội tụ xung quanh thạch tượng tạo thành một quầng sương đỏ. Đột nhiên một ánh hào quang lóe hiện, song nhãn thạch tượng tựa hồ xạ ra một chùm kỳ quang nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất khiến người ta không thể đoán ra đó là do hoa mắt hay là sự thực. Lúc này Lục Vân cảm nhận chính xác rằng cao thủ Quỷ vực trong đống loạn thạch đã bắt đầu hành động, đồng thời cao thủ của Ma vực Huyết giới trong bụi cỏ cũng nhích từng bước di động, hiển nhiên bọn chúng đều đã phát giác ra điều gì đó nên bắt đầu chuẩn bị. Trong lúc suy nghĩ, Lục Vân đang định nói cho Bách Linh biết chuyện này thì bỗng trong màn đêm một đạo nhân ảnh cực kỳ mờ nhạt nhanh như thiểm điện đã cấp tốc bay ra, chớp mắt đã xuất hiện trước thân thạch tượng.
Bóng người này vừa xuất hiện, Huyết Hà đang bình lặng lập tức cuộn lên sóng cả ngút trời, dưới ánh trăng một đạo huyết ảnh rạch ngang bầu trời từ một phương hướng khác xông về phía thạch tượng, không chậm một bước đã hiện thân sau lưng thạch tượng nhào thẳng tới đầu thạch tượng. Một tiếng rú vô cùng đáng sợ vang lên trong bóng đêm, giữa không trung quỷ ảnh vô số, quỷ trảo đầy trời ào đến cùng tiếng hú ào ào chụp tới đạo huyết ảnh nhằm ngăn kẻ đó lại. Một hướng khác huyết mang đột hiện trên tầng không, một quả quang cầu huyết sắc xoay tròn với tốc độ rất nhanh mang theo khí tức tà ác đang không ngừng nuốt lấy quỷ trảo, chuyển động vòng tròn quanh thạch tượng bảo vệ cho đạo huyết ảnh phía trước. Một tiếng sét nổ truyền lại, một đường sáng làm cả bầu trời đêm bỗng bừng lên, chỉ thấy giữa không trung một quỷ vật toàn thân lập lòe những tia sáng đen cùng một ma vật huyết mang lưu chuyển khắp toàn thân đang đứng cách nhau ba trượng, hai đôi mắt xanh thẫm và đỏ sẫm đang phẫn nộ nhìn đối phương. Trên thạch tượng hắc ảnh và huyết ảnh chia nhau mỗi người một bên đầu thạch tượng, đứng trên không chú thị quan sát sự biến động của đôi mắt kia.
Dưới đất hắc ảnh lóe lên, Hắc Hà Quỷ vương đã hiện thân trên bờ sông lạnh lùng nhìn bụi cỏ, hừ nói:
- Bổn vương đã tới đây, còn chưa chịu ra gặp mặt?
Lời nói vừa dứt một nhân ảnh cao lớn toàn thân lấp lóe huyết mang đã xuất hiện ngoài ba trượng, cười nói:
- Từ lần cuối cùng gặp nhau đến giờ Quỷ vương đại nhân vẫn khỏe chứ, lần này tới đây gấp như vậy, chắc hẳn cũng vì Càn Khôn Ngọc Bích phải không? Chỉ có điều báu vật của trời đều do nhân duyên, cuối cùng ai có thể đoạt được phải tùy thuộc vào cơ duyên của mỗi người thôi.
- Ma thần Viêm Huyết, không ngờ lại là ngươi, ta còn cho rằng Huyết giới tôn chủ đích thân xuất mã cơ đấy. Sao, lần này các ngươi cũng tới đây đùa vui ư? Ta thấy ngươi nên quay về đi thì hơn, có ta ở đây tôn chủ của các ngươi lại không hiện thân, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi có thể tranh đoạt với ta sao? Tất cả đều xuất thân từ vực chi tam giới, ta thấy nên lưu lại chút tình để sau này còn tiện đối phó với Nhân gian chính đạo. Hắc Hà Quỷ vương nham hiểm nói ẩn chứa vài phần uy hiếp.
Ma thần Viêm Huyết tùy ý cười nói:
- Về điểm này Quỷ vương đại nhân không cần bận tâm cho ta, vật đó hiện tại còn chưa xuất hiện, hươu chết về tay ai còn phải chờ tới lúc cuối cùng mới biết kết quả được, bây giờ nói về điều này vẫn còn hơi sớm. Hơn nữa nơi đây lại không phải chỉ có hai lộ nhân mã của tôi và ngài, ngài nói với tôi những điều này là có ý gì?
Hắc Hà Quỷ vương sững người không nói, mục quang đảo quanh tứ phía, hừ lạnh nói:
- Ta đã thực tâm khuyên bảo mà ngươi không nghe, tới lúc đó thì ngươi nên tự cẩn thận tránh để sau này hối hận thì đã không kịp nữa rồi.
Nói xong ánh mắt dời đến bên thạch tượng, miệng phát ra ám hiệu hành động.
Hắc ảnh chớp động, Quỷ tiên sau khi nhận được mệnh lệnh liền lăng không chụp một trảo vào nhãn châu của thạch tượng. Đối diện, Ma tiên hừ lạnh một tiếng, huyết quang như thoi đưa, chưởng lực mạnh mẽ một kích đã chấn văng trảo lực của Quỷ tiên đứng chặn trước thân hắn. Ngay sau đó, nhân lúc Quỷ tiên thoái lui, Ma tiên đột nhiên phát động pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân, lực tinh thần vô hình đáng sợ công kích trúng vào Quỷ tiên, chỉ nghe thấy một tiếng la thảm Quỷ tiên đã bị bắn bay ra ngoài mấy trượng.
Trong tiếng rú hung ác, một tên Quỷ tiên vọt lên từ dưới mặt đất lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Ma tiên. Thâm độc nhìn Ma tiên, thân ảnh Quỷ tiên nhoáng lên, hàng trăm đạo phân bố tầng tầng chặt chẽ, những cái đầu lâu đáng sợ của lệ quỷ gầm rú như sấm dậy chấn động hồn phách. Trong tiếng cười âm u, quanh thân Quỷ tiên lấp lóe quang mang hắc sắc, pháp quyết vô thượng Hóa Hồn đại pháp của Quỷ tông hàm chứa lực lượng hóa hồn xâm cốt bao phủ tứ phía xung quanh Ma tiên. Bị vây khốn, Ma tiên rống lên giận dữ liên hồi, Tâm Dục Vô Ngân toàn lực phát động muốn chấn bay Quỷ tiên để thoát khỏi khốn cảnh nhưng lúc này tất cả tựa hồ đã quá muộn.
Ở dưới đất, Ma thần Viêm Huyết nhìn thấy tình trạng này liền "hừm" một tiếng, hữu thủ vẫy ra làm cho một Ma tiên bên cạnh vọt mình bay lên. Tên Ma tiên này còn chưa xông kịp tới nơi thì một Quỷ tiên đứng cạnh Quỷ vương đã chặn hắn lại giữa đường, ngăn trở sự cứu viện của hắn. Cứ như vậy, song phương vì tranh đoạt song nhãn của thạch tượng mà không ngừng phái ra các cao thủ, chỉ trong chốc lát trên bầu trời Huyết Hà đã dày đặc ma ảnh lẫn quỷ vật, quang ảnh hai màu đỏ sẫm và đen kịt đan xen lên xuống, tiếng la thảm thiết cũng tiếng rú phẫn nộ liên miên không dứt.
Ánh trăng vẫn cứ lặng lẽ dịch chuyển, thời gian trôi đi trong khi song phương vẫn cứ tiếp tục giao chiến. Thời khắc này mọi người đều tập trung tinh thần chú ý nhìn hai bên giao chiến mà không phát giác ra mặt sau thạch ốc đang dần lóe lên một quầng lục quang quỷ dị. Ngoài ra, ở mặt dưới của thạch tượng nãy giờ vẫn đứng ngạo nghễ bất động, nước sông phẳng lặng cũng bắt đầu xuất hiện những gợn sóng nhỏ, tầng tầng huyết sắc bắt đầu hội tụ làm cho huyết sắc tứ phía quanh sông thì lại dần trở nên nhạt nhòa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trên một ngọn núi xanh biếc màu ngọc bích, phía dưới dòng sông yên gió tĩnh lặng như gương. Tại vách núi thẳng đứng cheo leo có một động khẩu âm u tăm tối, cạnh đó là một bóng nhân ảnh đang dõi mắt nhìn về hướng tây nơi vầng trăng khuyết đang lên, sau lưng một màn bóng tối vô tận. Tuy vậy bóng nhân ảnh đó vẫn thật trầm tĩnh, dù chỉ một chút di động cũng không thấy thật giống như một pho tượng thần giữa trời đất. Đêm tối đen như mực, từng tiếng ngâm nho nhỏ theo những làn gió nhẹ bay lên giống như ngàn đời kêu gọi, tựa như đang truy tìm vết tích ngày xưa.
Là ai, là ai kêu gọi giữa đêm khuya? Là ai, là ai than thở trong giấc mộng xưa? Là ai, là ai tìm về một thời vinh quang đã xa? Là ai, là ai chìm đắm trong giấc mộng đời trước, không chịu rời xa? Khi ánh trăng di chuyển vào động tạo thành một vệt sáng kéo dài trong động. Giữa không gian yên tĩnh, một tiếng than thở từ trong miệng một người phát ra mang theo tâm trạng thê lương ảm đạm.
- Bao nhiêu năm rồi, cứ mỗi lần ta đến đây ngoài than thở ra cũng chẳng biết làm điều gì hơn nữa. Rốt cuộc sau này sẽ như thế nào, ta có thể lại được thấy người không? Liệt Thiên, một cái tên uy chấn thất giới, nhưng nay người lại ở đây mặc cho gió bụi phủ đầy. Không biết đến khi nào người mới có thể quay trở lại đại địa, thống lĩnh chúng thuộc hạ quay lại vương quốc năm xưa. Đêm nay là lần cuối cùng thuộc hạ trở lại để nhận chỉ thị của người, hy vọng lần này trở lại, người có thể nói cho thuộc hạ biết phải làm sao mới có thể giải được cấm chế cho người.
Âm thanh nhẹ nhàng lan truyền khắp sơn động.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, bóng nhân ảnh vẫn yên lặng đứng đó, vừa giống như đang chờ đợi điều gì, lại giống như đang gìn giữ cái gì vậy, tóm lại là lộ ra vẻ thần bí. Đột nhiên lúc này một âm thanh thâm trầm chợt vang lên:
- Huyền Dạ, ngươi đến rồi!
Một câu nói ngắn ngủi, không tạo ra một chút dao động nào làm cho người ta không thể biết được âm thanh xuất phát từ đâu.
- Vâng, thưa chủ nhân, thuộc hạ đã đến. Người có khỏe không? Đêm nay đã là lần cuối rồi, người cũng nên nói cho thuộc hạ biết phải như thế nào mới có thể giúp người giải trừ cấm chế?
Nhân ảnh bất động lúc này nhanh chóng di chuyển, đôi mắt tỏa ra quang mang hai màu xanh hồng chăm chú nhìn vào sơn động tối đen.
- Thời gian trôi đi thật nhanh, một ngàn hai trăm năm cũng đã qua, nhớ lại những việc trước kia giống như mới ngày hôm nào càng khiến cho ta nhớ rõ như mới vừa xảy ra vậy. Lúc này cũng nên nói cho ngươi những gì cần thiết rồi. Ta hy vọng ngươi chú tâm nghe thật rõ, bởi vì vấn đề vô cùng quan trọng, một chút sai xót cũng phí hết công sức.
- Xin hãy yên tâm, thuộc hạ sẽ cẩn thận ghi nhớ từng câu nói của chủ nhân, toàn lực hoàn thành tâm nguyện của người, để giúp người lại thấy được ánh mặt trời. Hiện tại xin chủ nhân hãy giảng giải, thuộc hạ đã chuẩn bị rồi.
- Như vậy thì ta bắt đầu đây! Nhớ trước đây ta từng nói với ngươi, để ta có thể tái sinh thì phải thỏa mãn ba điều kiện, thiếu một cũng không được. Ba điều kiện đó, thứ nhất là phải tìm được một người thuần âm, sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, vả lại đó phải là một nữ nhân. Sau khi tìm được người đó lập tức phải đem người đến đây vào đêm trăng tròn và cùng ta âm dương kết hợp, ta cần dùng thuần âm của người đó bồi bổ ngàn năm nguyên khí hao tổn của ta, như vậy ta mới có cơ hội tái sinh.
- Điều này thuộc hạ đã ghi nhớ, xin chủ nhân an tâm. Thuộc hạ chắc chắn
vì người tìm ra thuần âm chi nữ, trợ giúp người thuận lợi tái sinh. Ngoài ra cần hai điều kiện gì nữa, xin chủ nhân tiếp tục nói, thuộc hạ quyết tâm hoàn thành cho người.
- Còn hai điều kiện nữa, có một cái quả thật khó khăn và điều này phải nhờ vào cơ duyên, nếu không tất cả chỉ vô ích thôi. Điều kiện thứ hai là sau khi ta được thuần âm chi khí bồi bổ, ngươi phải tìm được Cửu chuyển Hoàn Hồn thảo. Vật này cũng tương đối dị thường, lúc ẩn lúc hiện, một thân chín lá, có thể trong nháy mắt di chuyển được ngàn dặm và hầu như không ai có khả năng bắt được nó. Phương pháp duy nhất có thể chế phục nó là dùng Long Tiên Hương làm mồi, đợi nó chìm đắm trong hương thơm thần bí ấy mới có cơ hội bắt được. Điều kiện thứ ba rất kỳ lạ, cũng là khó khăn nhất. Vào thời điểm thích hợp, ngươi cần phải tìm được một cao thủ tinh thông Phật, Ma, Quỷ, Đạo bốn loại phát quyết để người đó sử dụng pháp quyết tuyệt đỉnh của bốn nhà mà phân ra phá giải bốn đạo phong ấn giam giữ ta, được vậy ta có thể tái sinh rồi. Việc này nói thì thật đơn giản nhưng khi thực hiện lại vô cùng khó khăn. Nguyên vì trên thế gian này, cao thủ tinh thông pháp quyết bốn nhà hầu như không có, chính thế nên ngày trước, sau khi bọn chúng phong ấn ta đều cảm thấy rất an tâm.
Huyền Dạ nghe xong sắc mặt biến đổi, kinh ngạc nói:
- Nếu đã như vậy thì thuộc hạ phải đến nơi nào để tìm cao thủ này? Không biết đồng thời tìm bốn cao thủ, mỗi người biết một pháp quyết đến đây liệu có khả năng phá giải bốn đạo phong ấn hay không? - Không có tác dụng, chắc chắn phải một người làm mới được. Bởi vì bốn đạo cấm chế này hỗ trợ lẫn nhau, bên trong lại rất xảo diệu, phải là một người mới hoàn toàn khống chế được toàn bộ. Nếu đổi lại thành bốn người, tuy có khả năng giải trừ những đạo phong ấn nhưng khi phối hợp không đạt tới mức tâm ý tương thông, kết quả cuối cùng việc hỏng người mất, tốn công vô ích.
- Nguyên lai là như vậy, xem ra cũng có một vài khó khăn nhưng chủ nhân không cần lo lắng, thuộc hạ chắn chắn hội đủ điều kiện để cho người được thấy lại ánh mặt trời. Bây giờ chủ nhân còn căn dặn gì không, nếu không còn gì thì thuộc hạ chuẩn bị đi truy tìm khắp nơi.
- Năng lực của ngươi ta biết rất rõ, do đó ngoài việc bảo ngươi cẩn thận, ta cũng không nói nhiều. Hiện tại ta nghĩ cũng nên hỏi một vấn đề, tình hình trước mắt của Yêu vực so với lúc trước thì như thế nào?
Nghe nhân ảnh huyền bí hỏi, Huyền Dạ thở dài một tiếng đáp:
- Nhiều năm qua không có sự thống lĩnh của người đã khiến Yêu vực hoàn toàn chia rẽ và trải qua nhiều lần đại chiến, trước mắt tạo ba thế lực theo thế chân vạc. Ba thế lực phân ra do thuộc hạ, Hắc sát Hổ vương, Tam nhãn Long lang cầm đầu, mỗi bên chiếm cứ một lãnh địa riêng. Theo tình hình hiện nay mà nói, thế lực của thuộc hạ tương đối mạnh hơn một chút, còn hai bên kia thực lực khá tương đương nhau. Cách đây không lâu thuộc hạ nghe nói Hắc sát Hổ vương xuất binh tiến nhập Nhân gian, cùng với cao thủ Đạo viên giao chiến kịch liệt một trận và đã đả thông con đường thứ hai giữa Yêu vực cùng Nhân gian, giúp cho không ít cao thủ thâm nhập vào Nhân gian. Còn Tam nhãn Long lang nghe nói cũng phái ra phần lớn cao thủ thừa cơ hỗn loạn tiến nhập Nhân gian giới, bắt đầu chuẩn bị mọi việc để xưng bá tam gian thất giới. - Thái âm rồi sẽ xuất hiện, tam gian thất giới cuối cùng cũng hội tụ Nhân gian. Đó là một trường hạo kiếp mà không ai có thể tránh cũng là cơ hội không cách nào dự liệu được, kết quả cuối cùng sẽ thay đổi ra sao trước mắt ai cũng không thể nói trước. Bọn chúng muốn náo nhiệt thì cứ mặc kệ bọn chúng, đợi sau khi ta tái sinh sẽ chỉnh đốn lại một phen. Bây giờ ngươi hãy đi đi, nhớ kỹ thời gian không còn nhiều, một khi thái âm xuất hiện thì ta mãi mãi mất đi cơ hội.
- Thuộc hạ hiểu, xin chủ nhân hãy yên tâm, thuộc hạ sẽ quay lại đúng thời gian đã định.
Huyền Dạ nói xong liền xoay người, theo đó cả người nhanh chóng bay ra khỏi sơn động tiêu thất trong đêm đen.
Sơn động khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, toàn bộ tĩnh lặng tựa như một giấc mơ không lưu lại chút dấu vết nào. Gió đêm thổi qua, tiếng ngâm nhẹ lại vang vọng trên đỉnh núi. Trong đêm đen, một đôi mắt lấp lánh tam sắc quang mang xuất hiện tại nơi sâu thẳm của sơn động, chớp sáng tựa như hai ngôi sao đang giãi bày chuyện gì đó.
oOo
Trong một sơn cốc tùng bách xanh tươi vây quanh, quỳnh hoa xanh biếc bao phủ khắp nơi. Từng đàn bướm mỹ lệ bay lượn khắp nơi giữa vườn hoa mênh mông vô cùng tự do. Bên dưới đáy cốc, một tòa tiểu các trang nhã cổ kính soi bóng bên bờ hồ, trên bốn cây trụ nhỏ đều được chạm long khắc phượng, lại kết hợp với các kim sắc bảo tháp tạo nên vẻ đẹp rực rỡ. Bên trong tiểu các, một bóng nhân ảnh đứng yên bất động, ánh mắt tập trung nhìn tiểu ngư trong hồ, hình như trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó. Một bóng nhân ảnh hạ xuống bên ngoài tiểu các, chỉ thấy đó là một thân hình to lớn dị thường, toàn thân sắc đỏ, nguyên là một đại hán khuôn mặt thô lỗ hung ác đang tiến đến. Khi thấy người trong tiểu các, đại hán này cất tiếng hỏi:
- Chủ tử gọi thuộc hạ đến không biết có gì phân phó?
Xoay người, Huyền Dạ nhìn người trước mặt, trầm giọng nói:
- Xích Hùng, ngươi đi theo ta bao lâu rồi?
- Hồi bẩm chủ tử, Xích Hùng đi theo người đã một ngàn bảy trăm năm rồi.
- Phải, đã một ngàn bảy trăm năm rồi, thời gian cũng thật dài! Nghĩ lại, người mà ta tin tưởng nhất chính là ngươi. Lần này gọi ngươi đến chính vì có một việc vô cùng quan trọng muốn ngươi thực hiện, việc này ngươi nhất định phải toàn lực hoàn thành. Đồng thời việc này ngươi không được phép tiết lộ với bất cứ ai, dù hình thần có bị hủy diệt cũng không thể tiết lộ một chút nào. Điều này ngươi có thể làm được không?
Sắc mặt nghiêm túc, Xích Hùng trầm giọng đáp lời:
- Chủ tử yên tâm, Xích Hùng tuy không có ưu điểm gì nhưng những việc mà chủ tử giao phó, dù có chết, thuộc hạ cũng nhất định hoàn thành, quyết không nói với bất kỳ ai.
Vỗ vỗ vai hắn, Huyền Dạ nhẹ giọng nói:
- Lòng trung thành của ngươi ta hiểu, nhưng sự việc này quả thật trọng yếu, vì vậy ta mới thận trọng như thế. Bây giờ ngươi hãy ly khai Yêu vực, quay trở lại Nhân gian truy tìm một nữ tử sinh vào ngày âm tháng âm năm âm. Ngươi một khi tìm được phải nhớ không được phá nguyên âm trên thân cô ta, mà phải bằng mọi cách nhanh chóng đem trở về đây. Việc này quan hệ trọng đại, ngươi không được giao cô ta cho bất kỳ ai khác để đề phòng bất trắc.
Gật đầu một cách chắc chắn, Xích Hùng hỏi lại:
- Thuộc hạ hiểu, chỉ không biết thuần âm chi nữ có đặc điểm gì và làm thế nào để có thể tìm được nàng ta trong thời gian ngắn nhất?
- Thuần âm chi nhân thế gian này khó gặp, tình huống cụ thể ta cũng không cách nào giải thích rõ được. Theo ta tính toán gần ba mươi năm nay, chỉ duy nhất xuất hiện năm âm cách đây hai mươi ba năm. Do đó nữ nhân ngươi cần tìm nhất định phải ở tuổi hai mươi ba. Ngoài ra nàng ta là thuần âm chi thể thì chắc chắn trên thân huyền âm chi khí rất nặng, nhân vì ngươi là xích dương chi thân, một khi gặp sẽ có khả năng cảm ứng ra.
- Như vậy thuộc hạ đã minh bạch rồi, chủ tử hãy đợi tin của thuộc hạ, tin rằng thuộc hạ sẽ không để người thất vọng. Xích Hùng nói xong liền xoay người bay đi.
Nhìn Xích Hùng ly khai, Huyền Dạ tự nhủ:
- Hy vọng ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng trở về, như vậy mới không uổng công trước đây chủ nhân của ta cứu ngươi một mạng.
Xích Hùng đi khỏi, sơn cốc nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh. Tuy nhiên, khi Xích Hùng rời khỏi không lâu lại có một bóng nhân ảnh khác hạ xuống bên ngoài tiểu các yên lặng quan sát sau lưng Huyền Dạ.
- Linh Phong, những việc ta giao cho ngươi, ngươi đã hoàn thành tất cả chưa?
Xoay người, Huyền Dạ nhìn về phía trung niên nhỏ bé bên ngoài tiểu các, nhẹ giọng hỏi.
- Hồi bẩm chủ tử, việc người giao phó thuộc hạ đã cho người đi thám thính rồi. Vì để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ người giao, thuộc hạ phái người đồng thời tiến nhập Nhân gian, Quỷ vực, Ma vực để truy tìm, tin rằng sẽ nhanh chóng nhận được hồi âm. Chỉ riêng về Hắc Hổ cùng Long lang hai phía, theo thuộc hạ nghe ngóng được thì Hắc Hổ đã công phá phòng ngự của Đạo viên, thống lĩnh đại quân tiến nhập Nhân gian, trước mắt hắn đang cùng cao thủ chính đạo của Nhân gian giao chiến. Còn Long lang cũng đã đưa phần lớn thực lực quay trở lại Nhân gian, đồng thời bí mật cùng Ma vực Hắc ám Tôn chủ liên kết, xem ra sau này hắn có ý định liên kết với đại quân Ma vực, cùng nhau xưng bá thất giới.
Cười lạnh một tiếng, Huyền Dạ nói:
- Hùng tâm không nhỏ, đáng tiếc là Hắc ám Tôn chủ cũng không phải đơn giản, sao lại có thể bị hắn khống chế. Theo tính toán, tạm thời ta không có thời gian hỏi đến nhiều việc, cứ để mặc cho bọn chúng đi làm càn. Cũng đến lúc ta phải rời khỏi đây một thời gian, trong quãng thời gian đó nếu có vấn đề gì thì ngươi hãy giúp đỡ Tử Phong xử lý. Nhớ kỹ, khi ta không có ở đây thì đừng có gây rắc rối với Long lang cùng Hắc Hổ, chỉ cần ngươi quản lý tốt thủ hạ là được rồi, như thế ta mới có thể có cơ hội bí mật hành sự. Vì vậy ngoài ngươi cùng Tử Phong ra không được phép cho bất cứ ai biết, đề phòng tai vách mạch rừng.
- Chủ tử yên tâm, điều đó thuộc hạ đã hiểu rõ. Có Tử Phong ở đây và dựa vào thông minh tài trí của hắn, thuộc hạ tin rằng sẽ không xảy ra việc gì.
- Vậy thì tốt, ta cũng nên đi rồi, ngươi hãy cẩn thận một chút.
Huyền Dạ nói xong, trên thân lục quang chớp động, toàn thân tan biến trong không gian.