Thời gian ba ngày trôi qua lúc nào không hay. Trong ba ngày này, Bách Linh và Lục Vân luôn luôn duy trì tình trạng đó nhằm khu trục khí tà ác. Sau ba ngày, Bách Linh phát giác khí tà ác trong thể nội Lục Vân càng lúc càng yếu, thầm hiểu thành công sắp đến nàng dù sức cùng lực kiệt cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết. Song Lục Vân vật dẫn khí tà ác tịnh không cao hứng như Bách Linh, bởi vì chàng phát giác Vong linh trớ chú luôn quanh quẩn trong thể nội, mặc cho chàng cùng Bách Linh có tấn công như thế nào cũng vô pháp bức ra ngoài cơ thể.
Sắc trời dần tối, hoàng hôn buông xuống. Một ngày nữa lại trôi qua, Bách Linh đột nhiên đề tụ chân nguyên toàn thân thi triển Huyền linh dị chú của Cửu thiên huyền cầm, phối hợp với Định Thiên thần châm thần kỳ phát động lần công kích cuối cùng. Toàn thân Bách Linh ngũ thải quang hoa trùng điệp, ngũ thải tiên lan trên đỉnh đầu bỗng nhiên bay lên cao phát ra kim sắc quang mang rực rỡ do được nàng truyền linh lực cường đại. Cùng lúc Định thiên thần châm bay ra biến thành ngàn vạn thân ảnh giữa không trung làm cho trong vòng một trăm trượng vuông lấp lánh ngũ thải quang hoa mỹ lệ và chói mắt. Trên đỉnh đầu Lục Vân, Định Thiên thần châm như hư như thật, hàng ngàn hàng vạn ngũ sắc châm ảnh hội tụ thành một đạo huyền thiết dài ba thước tán phát bùa chú kỳ dị bao trùm Lục Vân. Xung quanh các nốt nhạc đủ màu sắc mang theo khí tức thần thánh tạo thành một tấm ngũ thải hà y ấn lên thân chàng tầng tầng lớp lớp.
Trong lúc Định thiên thần châm bức gần đỉnh đầu, ngũ thải hà y ấn lên thân đột nhiên Lục Vân mở bừng hai mắt, một đôi mắt tà ác đỏ như máu bạo phát hàn mang đáng sợ. Giữa trán, hồng liên do Vong linh trớ chú hóa thành lại hiển lộ lập lòe quang mang tà dị, một hồng một đen đột nhiên xuất hiện hết sức quỷ dị. Gầm lên giận dữ toàn thân Lục Vân huyết mang đột hiện, một cỗ sát khí tà ác cực mạnh bạo phát xông thẳng vào Bách Linh.
Giữa không trung, thân thể Bách Linh bỗng run lên, cầm âm du dương cũng chấn động xuất hiện hiện tượng ngừng lại ngắn ngủi. Sắc mặt vừa biến Bách Linh hét lên một tiếng chân nguyên toàn thân tập trung tại một điểm, nhắm chuẩn huyệt Bách hội trên đỉnh đầu Lục Vân bất thình lình bức gần. Định Thiên thần châm giữa không trung không ngừng co dãn, ngũ thải thần quang hội tụ thành một đạo quang trụ bao trùm đỉnh đầu Lục Vân. Trên không, Huyền linh âm vận hóa thành những lưu quang nho nhỏ, dùng phương thức kì diệu phối hợp với Định Thiên thần châm tạo thành một Khổn tiên trận liên tục áp chế Huyết sát khí phóng ra ngoài Lục Vân. Hai mắt đỏ rực, Lục Vân trong lúc này hoàn toàn rơi vào sự khống chế của Vong linh trớ chú. Phẫn nộ nhìn Bách Linh, Lục Vân gầm lên tàn khốc, quần áo toàn thân bay lất phất song thủ phát động phản công mãnh liệt. Trên đỉnh núi cuồng phong gào rú khí lưu quay cuồng, Huyết sát ma khí cường đại bốc lên sau lưng Lục Vân, giữa không trung hội tụ thành một đóa yêu diễm hồng liên chống cự Ngũ thải thần châm. Chợt nghe tiếng động kinh thiên, cả Thiên Trụ Phong đất rung núi đổ, âm ba mạnh mẽ giao thoa va chạm với Huyết sát ma khí sinh ra tiếng nổ khủng khiếp chấn bay Bách Linh lẫn Lục Vân ra sau ba trượng. Trong lúc thối lui, Bách Linh tay trái ôm cầm, tay phải đảo lộn hết sức huyền diệu, một luồng nốt nhạc lấp lánh ngũ thải quang hoa phá không mạnh mẽ kích trúng Lục Vân.
Một tiếng hừ bực bội phát ra, giữa không trung huyết sắc quang hoa toàn thân Lục Vân mờ đi, lập tức hồi tỉnh từ trong tà ác ngỡ ngàng rơi xuống phía sau.
Nhẹ nhàng quệt vết máu trên khóe môi, Bách Linh khẽ thở dài nói:
- Đầu gỗ, chàng không sao chứ ? Thật không ngờ thiếp mất ba ngày trời cuối cùng việc sắp thành lại hỏng, có lẽ mọi chuyện đã định sẵn.
Hạ thân trước mặt Bách Linh, nhẹ nhàng dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt nàng, Lục Vân hờ hững nói:
- Đừ ng để tâm, ta biết nàng đã cố gắng hết sức. Kỳ thật lúc trước gặp Vong linh tôn chủ tại Quỷ vực, ta biết rằng trước sau gì cũng gặp kết quả này nên ta tịnh không chú ý đến. Chỉ cần ta không tức giận không bực bội, đại để ta có thể trấn áp được khí tà ác trong thể nội nên nàng không phải lo lắng. Tương lai kết quả có ra sao cũng kệ nó, ta chỉ cần tung hoành thiên địa tùy tâm mà làm.
Một tiếng cười cất lên, Bách Linh nói:
- Tốt, đấy mới thật sự là chàng. Từ nay về sau, bất kể gian nan hiểm trở ra sao chúng ta cùng tiến tới trước, tin rằng có một ngày thiếp sẽ giải trừ khí tà ác trong cơ thể chàng trả lại cho thế gian một Lục Vân chính trực. Đến lúc đó không chỉ mình thiếp cả Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cũng hết sức vui sướng.
Lặng lẽ nhìn nàng, nỗi xúc động trong tâm Lục Vân bỗng nhiên dâng trào. Trên đỉnh Thiên Trụ Phong, lần đầu tiên Lục Vân mở rộng đôi tay ôm ghì Bách Linh vào lòng. Không cần mở miệng, không cần nói một lời, tất cả đều đọng lại trong cái ôm lặng lẽ. Mắt Bách Linh bỗng trào ra một giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên gương mặt, hóa thành ký ức không bao giờ quên trong tim nàng.
Trong cơn gió cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng đưa tới, xung quanh hoa cỏ lay động, từng làn hương thơm thoang thoảng ngấm vào tâm phế làm mê lòng người. Trên cổ đạo hoang vắng có hai bóng người đi tới, chính là Lục Vân và Bách Linh. Nhìn hoa cỏ xung quanh, Bách Linh nói:
- Đầu gỗ, hiện tại chàng vô câu vô thúc không có việc gì làm, chàng có nghĩ qua nên đi tới nơi nào trước không?
Mỉm cười kéo tay nàng, Lục Vân nhìn dãy núi xanh ngắt thản nhiên nói:
- Tuy tạm thời thoát ly Dịch viên nhưng ta cần xử lý một số việc của bản thân. Hiện tại ta đã đoạn tuyệt với chánh đạo nên tạm thời không muốn chạm trán với họ, đợi qua một quãng thời gian việc này lắng xuống ta sẽ tìm họ lần nữa. Đối với Vân Chi pháp giới, vì không hiểu nhiều nên ta định đi thám thính thêm tình hình tương lai càng thuận lợi tiêu diệt chúng.
Ngữ khí bình tĩnh giống như đang kể lại một đoạn cố sự khiến người khác một chút nộ khí của chàng cũng không cảm thấy. Ánh mắt Bách Linh hơi thay đổi khẽ nói:
- Kỳ thật có vài việc họ cũng không còn cách nào, chỉ là việc lần trước họ thật sự làm quá trớn. Về tình hình Vân Chi pháp giới thiếp biết một ít, chàng muốn hiểu rõ thiếp có thể kể cho chàng. Hiện tại Nhân gian đại loạn nổi lên, thiếp nghĩ dù chàng muốn báo thù ít nhiều cũng phải chú ý một chút đến an nguy của Nhân gian, tránh làm liên lụy quá nhiều đến bách tính vô tội.
Nhìn nàng một lúc rồi đưa mắt đi chỗ khác, Lục Vân bình tĩnh nói :
- Ý tứ của nàng ta đã minh bạch, điểm này ta sẽ chú ý. Với tình hình hiện giờ chỉ cần họ không chủ động tìm ta, ta tạm thời chưa đối phó. Khi thời cơ chín muồi nắm chắc mọi tình huống, ta sẽ cho họ biết Lục Vân này không phải dễ dàng....
Nói đến đây đột nhiên sắc mặt biến đổi, mục quang nhìn thẳng về phía trước.
Cảm thấy sự dị thường của Lục Vân, tâm niệm Bách Linh chợt động lập tức phát hiện tình hình phía trước. Nhìn chàng Bách Linh nói :
- Phía trước có hai cổ khí tức cường đại, chỉ không rõ vì sao đôi bên đều ẩn tàng khí tức, lẽ nào sợ người khác phát giác?
- Tu vi hai người này đích thị hết sức cường đại hơn nữa trên thân có vài phần tà khí, nếu ta đoán không lầm đây là cao thủ của Vực chi tam giới. Chúng ta đến xem xem, nhớ đừng gây ra tiếng động tránh bị phát giác.
Nói xong quanh thân ngân quang lóe lên, thi triển thuật Không gian khiêu dược mang theo Bách Linh biến mất.
Dưới cây cổ thụ cao chọc trời, hai đạo thân ảnh một lục một hắc đứng đối diện cách nhau sáu trượng, hai bên đang nói chuyện khe khẽ. Lục ảnh và hắc ảnh đều do khí mang tạo thành, nhân vật ẩn tàng bên trong hoàn toàn không nhìn thấy diện mạo. Bỗng nghe lục ảnh nói:
- Ma thần, ý kiến lần này của chủ nhân ta, không biết bên các ngươi suy nghĩ như thế nào?
Hắc ảnh nói:
- Ý kiến của chủ nhân ngươi ta đã truyền đạt lên trên, Tam tôn chủ của ta tịnh không dị nghị. Hiện nay tình thế nhân gian hỗn loạn, Lục viện liên minh cùng Tam phái liên minh liên kết với nhau, tạm thời không thích hợp tấn công chính diện với chúng. Ý Tôn chủ ta nói rằng, đợi sau khi bên Quỷ vực có động tĩnh chúng ta tiếp tục động thủ cũng không muộn.
Lục ảnh nói:
- Suy nghĩ của quý chủ và chủ nhân ta giống hệt nhau, chủ nhân ta cũng dự định để cho Hắc sát Hổ Vương làm tiêu hao lực lượng chánh đạo nhân gian. Đợi trong lúc hai bên lưỡng bại câu thương, ta ngồi ngoài làm ngư ông đắc lợi. Hơn nữa về phía Quỷ vực, chủ nhân ta từng nói phải khéo sử dụng mưu lược, dùng kế một đá ném hai chim khiến chúng xung đột chính diện với chính đạo và Vân Chi pháp giới, bọn ta thừa cơ hành động ở giữa gây xích mích ly gián đạt được mục đích phân hóa làm tan rã.
Hắc ảnh nghe xong nói:
- Điểm này bọn ta cũng minh bạch, các ngươi khồng cần lo lắng. Theo tin tức bọn ta nhận được đến lúc này, trong Quỷ vực đại quân Hắc Hà gian bắt đầu bí mật tiềm nhập nhân gian, hiện thời Hắc Hà Quỷ Vương đích thân soái lĩnh tiến thẳng đến Thương Sơn Huyết Hà. Nghe nói đi tìm một vật thần bí, cụ thể là vật gì tạm thời chưa rõ. Ngoài ra, Ma Huyễn tôn chủ của Ma vực ta cũng soái lĩnh cao thủ bí mật tiềm phục tại phụ cận Vô Vi phái, không biết làm vậy có ý gì.
Lục ảnh khẽ kêu lên, đối với việc này có chút kinh ngạc bất giác hỏi: Nguồn truyện:
- Nói như thế, hiện tại Vực chi tam giới đã tề tựu nhân gian, tại sao tất cả đều không hành động? Chẳng lẽ đều chờ đợi Thái âm trong truyền thuyết xuất hiện ư? Ta hiểu rõ tình hình Yêu vực, ngoại trừ đại quân do Thủy Kỳ Lân Thiên Vương soái lĩnh án binh bất động, chủ nhân ta cùng Hắc Sát Hổ Vương đã phái đại bộ phận lực lượng tiến nhập Nhân gian. Lần này Hắc Sát Hổ Vương đến như lôi đình phích lịch, dễ dàng phá vỡ phòng ngự của Đạo viên hủy diệt hơn bảy lớp cao thủ. Đồng thời, Lục viện liên minh tổn thất trầm trọng ngoại trừ một số ít người tu vi cao cường, còn lại đại đa số người qua mấy lần giao chiến đều thụ trọng thương có thể nói vô lực tái chiến. Nếu như không có Tam phái đồng minh ở bên cạnh xuất thủ, e rằng lần này Hắc Sát Hổ Vương bọn chúng đã có thể làm tan rã Lục viện liên minh.
- Việc này ta cũng có nghe, nghe nói song phương giao chiến hết sức kịch liệt chiến trường di chuyển đến tận hạ du Hoàng Hà. Tin tức mới nhất nói, chính đạo vì duy trì sự tôn nghiêm của chúng đã bắt đầu chuẩn bị phát động lần mãnh công thứ tư, muốn nhất cử tiêu diệt Hắc Sát Hổ Vương hoặc bức hồi Yêu vực. Còn bên Hắc Sát Hổ Vương, lần này ngược lại không muốn đối đầu cứng rắn với chúng, mà sử dụng cách đánh du kích kìm chế thực lực chính đạo cao thủ khiến chúng bôn tẩu mệt mỏi. Như thế, chí ít có hơn một nửa thực lực chính đạo cao thủ bị phe Hắc Sát Hổ Vương cầm chân, đối với những thế lực còn lại đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Vì thế ta đoán trong một hai ngày tới nhân gian sẽ phát sinh đại sự kinh thiên. Nhân gian vừa loạn, chúng ta có thể thừa nước đục thả câu thực hiện kế hoạch.
Bật lên tiếng cười âm trầm, hắc ảnh ma thần lộ ra vài phần đắc ý.
Đang bình tĩnh Lục Vân đột nhiên biến sắc chăm chú nhìn con mộc quỷ đó, Ý niệm thần ba đã phát giá ra tần suất dao động của vật đó biến đổi rất rộng thay đổi tới hàng vạn lần, chẳng trách trước đó mãi vẫn không thể tra ra nó là vật gì.
Tâm niệm chuyển động, Lục Vân thấp giọng nói:
- Mộc quỷ này không phải tầm thường, mức độ dao động khí tức của nó bình sinh ta ít thấy vì vậy mười phần khó đối phó. Không thể tưởng được trên thế gian lại tồn tại dị vật như thế này, đúng là thiên hạ rộng lớn không có gì không thể xảy ra.
Trầm trọng gật gật đầu, Bách Linh thấp giọng nói:
- Trong một quyển bí lục của Thiên Chi đô bọn thiếp có ghi chép rằng trên thế gian có vô số sinh linh, trong đó có chín loại là thần kỳ nhất, mộc quỷ này được xếp thứ năm. Tam đầu linh xà mà chàng đã gặp qua đứng thứ tám, ngũ thái đại bàng đứng thứ sáu đều xếp sau mộc quỷ này, có thể thấy vật này lai lịch bất phàm đến như thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghe vậy giật mình, Lục Vân đang muốn hỏi những dạng sinh linh kỳ dị còn lại thì đúng lúc ấy Ma thần Viêm Huyết cùng với Càn Khôn Ngọc Bích xuất hiện, việc này lập tức thu hút sự chú ý của Lục Vân. Đồng thời một cảm giác kỳ quái liền dấy lên trong lòng chàng, khiến chàng rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Trong lúc Ma Thần bỏ chạy còn ngọc bích kia bay trở lại, thân thể Lục Vân đột nhiên chấn động, trong ánh mắt lộ ra một chút thần sắc kỳ lạ khó lường. Không kịp đợi Bách Linh giải thích, Lục Vân thân thể lăng không xuất hiện cách thạch nhân khổng lồ đó mấy trượng, hai bên đối mặt nhưng vẫn giữ nguyên thái độ trầm mặc. Còn Càn Khôn Ngọc Bích lúc này dừng lại giữa hai người, tự động xoay chuyển như đang thám xét điều gì. Đằng xa, Bách Linh nhìn Lục Vân không hiểu gì, đoán không được vì lý do gì chàng lại xuất hiện vào thời điểm đó. Còn Ma thần Viêm Huyết bị ngăn cản quay lại, nhìn thấy Lục Vân lập tức biến sắc kinh hãi kêu lên:
- Là ngươi, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau ở đây.
Trong lúc giao chiến, Quỷ Vương và Kim Luyện nhìn thấy Lục Vân đều tỏ ra kinh ngạc, cùng cảm thấy có gì đó không bình thường, thầm tự tính toán nước cờ tiếp theo. Đáng tiếc mộc quỷ đó lại không cho bọn họ cơ hội, bức cho hai người liên tiếp phải lùi lại hoàn toàn rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm.
Nhìn Càn Khôn Ngọc Bích, Lục Vân nhẹ giọng nói với thạch nhân:
- Có lẽ ngươi đang ngạc nhiên là vì sao ngọc bích đó lại ngừng ở giữa không trung, không quay về trong người ngươi. Đối với việc này, ta có thể cho ngươi biết, đó là ngọc bích đó có một đôi, một nửa còn lại đang ở trong ngực áo ta. Trước đây ta luôn không biết rằng ngọc bài ta lấy được từ Âm Thi Giản ở Quỷ Vực thì ra lại là một phần của Càn Khôn Ngọc Bích. Mãi đến lúc nãy, Càn Khôn Ngọc Bích trong người ngươi xuất hiện ta mới chợt cảm nhận được khí tức đó và phát giác ra được việc này.
Nhìn chằm chằm vào Lục Vân, thạch nhân mở miệng nói:
- Một nửa còn lại đã ở trong người của ngươi, vậy thì mời ngươi lấy nốt ra đây, một đôi ngọc bích hoàn chỉnh đó cuối cùng rơi vào tay ai thì hãy để chúng nó tự chọn lấy, ngươi thấy thế nào?
Cười thản nhiên, Lục Vân nói:
- Được lắm, cứ theo lời của ngươi, mọi việc hãy dựa vào nhân duyên. Nói xong liền lấy từ trong người ra một viên ngọc bích to khoảng ba thốn, nhẹ nhàng ném vào không trung.
Mảnh ngọc vừa thoát khỏi tay, Càn Khôn Ngọc Bích vẫn đang xoay chuyển kia lập tức phát xuất một tiếng động nhỏ, hoá thành một đạo thanh quang phóng về phía mảnh ngọc bích của Lục Vân vừa ném ra. Còn mảnh ngọc bích sau khi thoát khỏi tay Lục Vân cũng hoá thành một đạo quang hoa đỏ rực nghênh tiếp lấy đạo thanh quang, hai bên gặp nhau tại giữa không trung lập tức kết hợp, nháy mắt đã hoá thành một con Thanh Phượng và một con Xích Long, lượn vòng trên không trung.
Trong bóng đêm, khí tức thần thánh cường đại tràn ngập toàn bộ hẻm núi, rồng bay phượng múa, mây gió biến đổi khiến cho các cao thủ tại đó đều hơi chấn động. Trong lúc tiếng phượng hót rồng gầm vang lên trong không trung, con Thanh Phượng và Xích Long đó đồng thời biến mất, hai khối ngọc bích hợp vào nhau cùng phát ra một quang trụ rực rỡ rọi sáng bầu trời đêm quanh phạm vi mấy chục dặm. Tuy nhiên ánh sáng chói mắt chỉ trong chốc lát đã biến mất không tăm tích, khi ánh mắt các cao thủ tìm thấy đôi Càn Khôn Ngọc Bích đã kết hợp đó thì chúng đã hoá thành một đạo quang hoa ngũ sắc, xoay tròn bay lượn xung quanh thạch nhân, vô số linh khí xung quanh biến ảo thành các hình dạng, hợp thành tầng tầng hoa văn kỳ dị lần lượt in lên người thạch nhân, kết hợp với những phù chú huyết sắc có sẵn trên người y sinh ra những biến hoá mắt người không nhìn thấy được. Khi quang hoa dần giảm xuống, thân thể khổng lồ của thạch nhân bắt đầu rạn nứt, huyết quang loá mắt được bao bọc bởi quang hoa ngũ sắc từ từ nhỏ lại, cuối cùng hình thành một quang cầu lấp lánh huyết mang. Bên ngoài quang cầu Càn Khôn Ngọc Bích vẫn tiếp tục xoay chuyển, chỉ có điều tốc độ đã chậm lại nhiều, ngay khi ngọc bích ngừng chuyển động thì khối quang cầu đột nhiên vỡ tung, huyết quang chói mắt biến thành từng sợi huyết vụ, sau khi bắn ra hơn một trượng lại thu hồi ngược trở lại, cuối cùng bên trong xuất hiện thân thể một người, huyết vụ toàn bộ tụ lại trên mình y rồi bị y nhanh chóng hấp thụ.
Kinh hãi nhìn diễn biến đó, mọi người đều ngẩn ra. Bọn họ thế nào cũng không thể hiểu được vì sao khi Càn Khôn Ngọc Bích hợp nhất lại đem người người thiếu niên bị trời nguyền rủa này cứu sống lại. Nhìn Dương Thiên anh tuấn bất phàm, Lục Vân có chút cảm giác xa cách nhân thế. Không lâu trước đó Bách Linh đã giảng giải cho chàng cố sự đó, chàng còn cho rằng đó chỉ là một loại truyền thuyết, ai ngờ hiện giờ đã trở thành hiện thực, như vậy chẳng phải khiến người ta tưởng như đang nằm mộng?
Môi khẽ cử động, Dương Thiên có mấy phần kích động, mấy phần hụt hẫng nói:
- Tạ ơn ngươi, ân tình này ta xin ghi nhớ, đáng tiếc là người mà ta yêu thương đã không thể hồi sinh.
Lặng lẽ lắc đầu, Lục Vân vừa định mở lời thì ngọc bích trước đó vẫn bất động đột nhiên xoay vòng như bay, chớp một cái đã xuất hiện trước ngực Lục Vân rồi đứng yên bất động. Có phần ngỡ ngàng nhìn Càn Khôn Ngọc Bích, Lục Vân đưa tay phải ra ngọc bích liền tự động rơi vào lòng bàn tay, điều đó khiến Lục Vân ít nhiều minh bạch được tâm ý của nó.
Ngẩng đầu, Lục Vân nhìn Dương Thiên, nhẹ giọng nói:
- Không cần tạ ơn ta, nếu ngươi muốn cảm tạ thì hãy tạ ơn Càn Khôn Ngọc Bích này. Mấy ngàn năm rồi, giữa nó với ngươi có lẽ đã nảy sinh tình cảm, vì vậy sau khi hợp nhất việc đầu tiên nó đã làm là tận lực phục sinh cho ngươi. Nhưng giữa nó và ta cũng đã nảy sinh cảm tình, vì vậy sau khi cứu sống ngươi nó liền quay trở bên ta, lẳng lặng đi theo ta. Chúng ta vì ngọc bích này mà gặp gỡ cũng là một đoạn thiện duyên, hy vọng về sau có thể trở thành bằng hữu.
Dương Thiên nhìn chăm chú vào chàng, hồi lâu mới nói:
- Cảm ơn người bằng hữu, ta là Dương Thiên, còn ngươi?
- Ta là Lục Vân, hy vọng sau này chúng ta còn nhiều cơ hội để gặp lại nhau.
Nhân ảnh chớp động, trong lúc Lục Vân nói chuyện Ma thần Viêm Huyết đột nhiên hiện thân, chụp vào Càn Khôn Ngọc Bích định thời cơ để cướp lấy. Nhưng khi tay hắn nhanh nhẹn chụp vào ngọc bích, hắn đột nhiên phát hiện ra rằng Lục Vân đang cười với mình, nụ cười đó vô cùng kỳ quái khiến hắn trong lòng cảm thấy có điều bất diệu, lập tức dừng lại rồi toàn lực né tránh.
- Ngươi chẳng phải muốn lấy ư, vì sao lại muốn tránh né như vậy?
Trong tiếng cười thản nhiên, lòng bàn tay phải Lục Vân lấp lóe điện quang, một đạo lôi cầu hoàn toàn không có triệu chứng báo trước đã xuất hiện, một đạo kinh lôi từ chân trời đột nhiên đánh trúng vào Ma thần Viêm Huyết đang không ngừng né tránh. Chỉ nghe một tiếng gào giận dữ truyền lại, một đạo thân ảnh biến ra xa giữa bầu trời đêm, thanh âm bất phục của Ma thần Viêm Huyết cũng dần biến mất đằng xa.
- Lục Vân, ngươi nhớ đấy, lần sau ta sẽ đòi lại gấp trăm lần.
Cười ngạo nghễ, Lục Vân vừa định trả lời thì đột nhiên mộc quỷ đó kêu khẽ một tiếng, thân thể lập tức hoá thành một đạo thanh quang, biến mất vào lồng ngực Dương Thiên. Vì vậy mà Quỷ Vương và Kim Luyện liền thừa cơ đào tẩu, vô tình tránh được một kiếp nạn.
Vỗ vỗ đầu có chút ảo não, Lục Vân nói:
- Sớm biết mộc quỷ đó sợ thiên lôi thì ta đã dùng phương thức khác để đánh, bây giờ làm cho Quỷ Vương và Kim Luyện trốn thoát rồi.
Cười lãnh đạm, Dương Thiên nói:
- Cũng chẳng vấn đề gì, sự việc lần này coi như đã kết thúc, nếu như bọn chúng lần sau còn dám quay lại thì cũng sẽ không được nhẹ nhàng như lần này đâu. Hiện tại bọn chúng đã chạy hết rồi, đúng là dịp tốt để chúng ta nói chuyện, ngươi có thể gọi người bằng hữu của ngươi xuống đây được rồi, chúng ta tới thạch ốc ngồi đi.
Nhẹ nhàng gật đầu tán đồng, Lục Vân chuyển thân gọi Bách Linh hạ xuống cùng với Dương Thiên đi vào thạch ốc trong truyền thuyết đó.
Tia sáng mặt trời buổi sớm chiếu lên những hạt sương lấp lánh ánh hồng nhạt. Trong rừng không khí trong lành, mang theo một làn sương mù mỏng manh, khiến ánh mặt trời chiết xạ, tán phát quang mang bảy màu. Xuyên qua tự nhiên rộng lớn thanh tĩnh này Lục Vân cảm thấy tâm hồn rộng mở, một làn hơi trong lành thấm vào gan ruột giống như cả người như rơi vào một thế giới kỳ ảo có cảm giác mỹ diệu khó tả.
Mỉm cười nhìn Lục Vân, Bách Linh hỏi:
- Tại sao lại cự tuyệt hảo ý của Dương Thiên, huynh ấy muốn tặng mộc quỷ cho chàng, sao chàng lại không nhận?
Đầu mũi chân điểm nhẹ, Lục Vân thân pháp phiêu dật xuyên qua khu rừng, nhẹ nhàng quay đầu lại nói:
- Hảo ý của huynh ấy ta hiểu, nhưng vì hiện tại ta thấy không nên làm ảnh hưởng đến nhiều người. Huynh ấy đã là một con người bất hạnh, ta không hy vọng sau này huynh ấy vì ta mà chịu thêm bất hạnh nữa. Còn mộc quỷ kia tuy là vật thế gian khó kiếm nhưng đã bảo vệ huynh ấy cả ngàn năm, ta làm sao có thể lấy đi vật yêu quý của người ta được? Hơn nữa dù vật đó có đi theo ta thì cũng không giúp được gì nhiều, trên người ta đã có nhiều thứ lắm rồi.
- Chàng nói đúng, những thần bí trên người chàng cho đến nay vẫn còn chưa có ai biết hết, đúng là không cần thêm thứ khác nữa. Mộc đầu, thiếp có việc muốn hỏi chàng, đêm qua khi chàng đưa thiếp bay lạc vào huyết hà, làm thế nào ẩn giấu được khí tức của hai người chúng ta, điều này trước đây đã từng xuất hiện qua, chỉ là thiếp chưa có lúc nào thuận tiện để hỏi.
Đưa ánh mắt mê người nhìn Lục Vân, Bách Linh thoáng nở một nụ cười với vẻ mỹ lệ khó tả.
Quay người lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, Lục Vân mỉm cười nói:
- Đó kỳ thực là một điều bí mật của ta, bất quá cũng không cần phải giấu nàng. Trước đây, ta trước khi gia nhập vào Dịch viên thì đã mang trên người nhiều loại pháp quyết, sau đó lấy được Như Ý Tâm Hồn kiếm, lại phong ấn được Liệt hoả thần long vào kiếm, rồi vô ý gặp Trấn Hồn bia may mắn lấy được Trấn Hồn phù. Ở Thái Huyền sơn lại học được Dạ Nguyệt Trảm pháp, lấy được Quan Thiên Như Ý kính, huỷ diệt Huyền Thiên chi kính và Huyền Thiên thần kiếm. Sau này lại tiến nhập Quỷ vực, trước thì luyện Hoá Hồn đại pháp đến mức đại thành, tu luyện thành Quỷ Vương chiến giáp, sau lại gặp Thiên ảnh Huyết Mị trong Toả Hồn tỉnh, lấy được Càn Khôn Ngọc Bích tại Âm Thi giản, gặp Vong Linh tôn chủ ở tử hồn giản, bị vong linh trớ chú gieo vào người, lấy được Phi phong huyền bí chính là vật giúp ta ẩn tàng khí tức lúc trước. Cuối cùng tại Hoá Hồn trì không tìm được Phong Hồn phù, trái lại lại lấy được Hoá Hồn phù, có thể nói cuộc đời của ta kỳ ngộ vô số mà hung hiểm cũng vô số.
Kinh ngạc nhìn Lục Vân, Bách Linh nhẹ giọng nói:
- Không ngờ được nguyên lai chàng đã trải qua nhiều việc như vậy, thảo nào chàng có tu vi thế này, thật cũng là việc dễ hiểu. Hiện tại chuyến đi ngắm núi non đã kết thúc, chàng đã nghĩ tiếp theo chàng muốn làm gì chưa?
Thu lại nụ cười, Lục Vân nhìn về đằng xa, nhẹ giọng nói:
- Con người của ta tuy trầm tĩnh nhưng trong lòng thì vẫn còn dao động, vì vậy mấy ngày nay ta có chút rối loạn. Ta còn đang sắp xếp những suy nghĩ của mình, con đường ngày sau của ta không phải là ta muốn thế nào thì sẽ được đi như thế, mà là ông trời bắt ta đi con đường nào và ta đối mặt với điều đó như thế nào, đó mới là điều ta cần cân nhắc. Trước khi ta có đủ năng lực tranh đấu với trời thì ta không có cách nào tự chọn con đường cho mình, chỉ có thể bị động tiếp thụ. Nhưng sẽ có một ngày ta vượt qua được chín tầng trời cao kia, lúc đó ta có thể làm điều mà mình muốn. Trước mắt, ta muốn tìm một địa phương tốt đẹp để dừng lại tĩnh tâm tu luyện nâng cao tu vi của mình, nhưng tình thế hiện tại không cho phép ta làm như vậy, vì thế ta chỉ có thể tạm thời lưu lại ở thế gian này, tìm kiếm nguyên nhân mà ta vẫn còn mờ mịt.