- Muội đừng lo, ta không để muội thua kém Bách Linh cũng như không thua Lục Vân. Kiếp này chúng ta chơi với chúng một canh bạc xem ai giành thắng lợi cuối cùng.
Lặng lẽ nhìn hắn, một lúc sau Diệp Tâm Nghi nhoẻn miệng mỉm cười, giọng nói yêu kiều thốt lên:
- Hiện tại, ánh mắt và gương mặt tươi cười của huynh đã cho muội biết, chọn huynh muội nhất định chiến thắng Bách Linh. Vì tương lai chúng ta cùng nỗ lực, có một ngày chúng ta sẽ tiêu diệt Lục Vân đánh đổ Bách Linh. Khi đó chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau. Nở nụ cười nhạt, Kiếm Vô Trần vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Song thủ dụng lực đang muốn ôm chặt để cảm thụ thân thể đẹp mê người của nàng, nhưng một cổ khí tức kỳ dị truyền đến làm hai người chấn động đột nhiên bừng tỉnh.
Đẩy Kiếm Vô Trần ra, Diệp Tâm Nghi nhìn dòng Hoàng Hà khẽ nói :
- Mục tiêu bắt đầu xuất hiện, chúng ta phải luôn chú ý, phát tín hiệu kịp thời, phát động công kích.
Kiếm Vô Trần trầm trọng gật đầu, mục quang cẩn thận nhìn phía xa xa. Bên bờ Hoàng Hà bắt đầu xuất hiện bảy tám chục quái nhân quần áo kỳ dị. Người nào cũng cao to, có bộ mặt quái dị có phần giống thú vật. Người thủ lĩnh hổ mục sinh uy thể hình uy mãnh, đôi mắt sâu lập lòe hàn quang lăng lệ vô cùng không ngừng chú tâm quan sát xung quanh. Theo bên mình hắn có mười hai đại hán bộ dạng hung mãnh hình thù quái dị, thần sắc người nào cũng trầm tĩnh toàn thân tán phát khí thế lạnh lẽo, nhìn qua cũng biết là nhân vật khó chơi.
Tên thủ lĩnh đột nhiên dừng bước ánh mắt cổ quái nhìn xung quanh, hữu thủ vung lên những người phía sau lập tức lùi lại ba trượng đứng yên bất động. Bên cạnh một trung niên văn sĩ gầy gò bước tới nói nhỏ:
- Đại vương, người phát giác khí tức người lạ phải không?
- Không sai, phụ cận có cao thủ ẩn tàng, ta thấy chúng đang xông đến. Hơn nữa có vài cổ khí tức rất quen thuộc nhất định là cao thủ lục viện liên minh và tam phái đồng minh.
Văn sĩ nhíu mày suy nghĩ một lúc nói :
- Chúng đã cố ý đến đây thì ta cho chúng một cơ hội, ở nơi Hoàng Hà này khiến chúng nếm một chút khổ đầu, người thấy sao, đại vương?
Nói xong, kề tai tên thủ lĩnh nói nhỏ vài câu. Tên đại vương nghe xong ánh mắt chợt lạnh cười nói:
- Được, làm như lời ngươi nói, bây giờ phái người đi trước dò đường.
Văn sĩ cười âm sâm, lập tức phân phối một tên thủ hạ đi thăm dò. Những người còn lại giảm dần tốc độ đi theo xa xa.
Đỉnh núi, Kiếm Vô Trần nhìn lũ yêu vật không dằn được khẽ cười chế nhạo:
- Yêu vật xảo trá, đáng tiếc lần này các ngươi có đi mà không có về. Truyền lệnh xuống, không được đả thảo kinh xà đợi toàn bộ tiến vào vòng bao vây mới phát động tập kích đột ngột, ắt sẽ gây tổn thất cho bọn chúng.
Diệp Tâm Nghi hài lòng nhìn lướt qua hắn, miệng phát một tiếng chim kêu lảnh lót truyền đạt mệnh lệnh.
Bên bờ Hoàng Hà, Hắc Sát Hổ Vương thống lĩnh các cao thủ vượt qua yên ổn một đoạn đường rất hiểm trở, đi đến một vùng nước đọng. Thấy xung quanh không có động tĩnh, Hắc Sát Hổ Vương hơi nghi ngờ nói:
- Có thể ta cảm giác sai tất cả nghỉ ngơi một chút, địa hình nơi đây bằng phẳng nên không thể có mai phục.
Dứt lời, các cao thủ hoặc đứng hoặc ngồi nghỉ ngơi tại chỗ, hiển nhiên có vài phần mỏi mệt.
Tuy nhiên, trong lúc cao thủ Yêu vực lơ là cảnh giác đột nhiên tứ phía kiếm quang chói mắt, nhân ảnh thiểm động. Vô số kiếm khí lăng lệ với uy lực liệt vân phá không chém ngang xả dọc, hình thành một kiếm võng bao trùm xung quanh cao thủ Yêu vực thu hẹp dần với tốc độ kinh khủng.
Gầm lên giận dữ, Hắc Sát Hổ Vương ngẩng mặt hú dài cao thủ bên mình lập tức phản kích, quyền kình trảo ảnh đủ loại tràn ngập không trung giao kích với kiếm ảnh phát ra quang mang rực rỡ. Khi toàn bộ yêu vật tập trung chú ý lên không trung, dưới đất nơi chúng nghỉ ngơi đột nhiên vọt lên mười mấy nhân ảnh, với công thế hết sức lăng lệ uy mãnh hoành tảo thiên quân làm trọng thương một loạt gần mười cao thủ Yêu vực. Tiếng rú giận dữ phát ra từ miệng Hổ Vương, chỉ thấy thân ảnh hắn lắc lư chín đạo hổ ảnh phân ra chín nơi chớp mắt chấn bay ba cao thủ Lục viện, sau đó bổ nhào đến những cao thủ thừa cơ đánh lén còn lại. Nhìn thấy hắn lao tới, Lý Trường Xuân dẫn đầu mười hai cao thủ Lục viện tận lực né tránh, không ngạnh tiếp mà mỗi người tự tìm đối thủ thích hợp. Khi Hổ Vương đến gần Lục viện cao thủ, đột nhiên trên không trung một đạo kim quang thoáng qua, cao thủ Vạn Phật tông Kim Cương thánh phật hạ xuống, một đạo Phật môn Ban nhược chân lực thần thánh thế như lốc xoáy xuất hiện trên đỉnh đầu Hổ Vương. Hắc Sát Hổ Vương ngẩng mặt rống lên, tiếng hổ gầm mang theo sức mạnh khai sơn liệt nhạc, dễ dàng chấn tan kim sắc toàn phong. Sau đó, thân ảnh Hổ Vương lay động mười tám đạo hổ ảnh cấu thành Thiên hổ trận thức xuất hiện trên không, cùng lúc đẩy lùi Kim Cương thánh phật và Chiến Tâm tôn giả, Thiên Thương đạo trưởng hai người vừa tới trợ chiến. Sắc mặt chợt biến, Kim Cương thánh phật quát khẽ ra hiệu hai người còn lại, ba người vừa lui lập tức tiến lên tạo thành một tam giác trận bền vững cầm chân Hắc Sát Hổ Vương. Cứ như thế song phương rơi vào tình thế giằng co. Mặt đất, cao thủ Lục viện đang toàn lực tấn công, trừ Liễu Trường Xuân cùng mười sáu cao thủ kiềm chế cao thủ lợi hại nhất của Yêu vực, mấy chục đệ tử Lục viện khác dùng kiếm trận làm cơ sở phong trụ toàn bộ chiến trường, đề phòng có người đào thoát. Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi trên đỉnh núi đã đến nơi vừa phát động công kích mãnh liệt vừa chỉ huy cao thủ Lục viện thực thi từng kế sách phá địch, dự tính trước tiên làm yếu đi lực lượng Yêu vực. Do hai bên nhân số tương đương, cục diện hiện thời cân bằng không bên nào chiếm thượng phong. Luận về thực lực, cao thủ chính đạo tề tựu thực lực tự nhiên không thể xem thường. Song cao thủ Yêu vực thiên sanh cường hãn, trừ pháp quyết độc môn cổ quái khó ứng phó của mỗi tên, thân thể mạnh mẽ cũng hết sức kinh nhân. Theo thời gian trôi qua, số người thương vong của cao thủ chính đạo bắt đầu tăng lên rất nhiều, thương vong của Yêu vực vẫn duy trì bình ổn, chỗ thua kém giữa hai bên dần dần thể hiện.
Không bàn đến cuộc chiến của Hổ Vương và cao thủ tam phái, tạm thời nói về Kiếm Vô Trần soái lĩnh cao thủ chính đạo vây tròn yêu vật vào trong, vốn dĩ tình thế rất thuận lợi nhưng khi chân chính đối mặt mới phát giác những yêu vật tuyệt không hoảng loạn, tiến thoái công thủ kiêm toàn, thần sắc mỗi tên thản nhiên bình tĩnh khiến Kiếm Vô Trần có phần kinh ngạc. Chẳng lẽ chúng đã phát giác trước? Nhưng không thể nào, nếu chúng biết trước sẽ không tiếp tục tiến lên, biết rõ có bẫy vẫn chui vào à.
Trong lúc suy nhĩ, yêu vật trung niên văn sĩ ăn mặc như con người đột nhiên cười âm trầm ánh mắt chế giễu nhìn Kiếm Vô Trần cùng các cao thủ, khóe miệng ẩn hiện nụ cười khẩy thần bí khó lường. Hữu thủ phất dài, một con thủy long đột nhiên xuất hiện thân thể cực lớn nhào lộn giữa không trung, thủy trụ cuồn cuộn không chút dấu hiệu từ trên cao đổ ập xuống kiếm trận cao thủ Lục viện. Đồng thời trong Hoàng Hà bách thú tề minh, trong làn nước vô số yêu vật như vạn mã bôn đằng, tiếng gào rú kinh khiếp làm cao thủ chính đạo hoảng sợ kêu la thất thanh, người nào người nấy vội vã né tránh.
Sắc mặt vụt biến, Kiếm Vô Trần vừa kinh vừa nộ, quát lớn :
- Đừng hoang mang, bất quá chỉ là một vài tên tiểu yêu không đủ gây tai họa. Ổn định, ổn định kiếm trận cho ta, việc này giao cho ta xử lý.
Thiên Linh thần kiếm tung hoành bay lượn, kiếm khí bá đạo với ngũ sắc quang hoa rực rỡ phát ra mãnh liệt lập tức tiêu diệt gần trăm tên yêu vật. Theo đó Kiếm Vô Trần phóng người lên toàn thân quang mang lấp lánh, thần kiếm dựng đứng trên đỉnh đầu xoay ngang quay xung quanh, khí thế cường đại dưới sự thôi động của hắn hóa thành một đạo ngũ thải vân đóa bao trùm phía trên chúng nhân, ngăn cản công kích của rất nhiều yêu vật.
Diệp Tâm Nghi đang giao chiến nhìn lướt qua Kiếm Vô Trần, thấy khí thế hắn tuy cường đại nhưng khó mà nhất nhân địch vạn, căn bản vô pháp chống lại yêu vật bất tận. Để bảo trụ kiếm trận hoàn chỉnh, Diệp Tâm Nghi hét một tiếng yêu kiều, thân ảnh như thiểm điện lưu quang bay như thoi đưa quanh Kiếm Vô Trần, bổ túc những điểm sơ hở của hắn kết thành một lưới phòng ngự hoàn chỉnh. Yêu vật văn sĩ thấy vậy nở nụ cười, biết hai người vừa đến tức là đại thế đã định, liền bắt đầu tổ chức cao thủ bên mình tiến hành phản kích mãnh liệt, chuẩn bị dạy cho chính đạo một bài học nhớ đời. Như thế, cao thủ Yêu vực gầm lên cùng tiến ra, thân thể cao to cường tráng đứng thành hình vuông, lập nên Tứ Linh Quần Yêu trận. Trận này do ba mươi ba cao thủ tổ thành, mỗi góc tám người chính giữa một người, khí mạch tương thông công lực tương liên, trận pháp vửa thành tứ phía cuồng phong nổi lên, yêu khí đầy trời như sóng dữ cuồn cuộn bành trướng mãnh liệt, bách thú tề minh như quần sơn khiếu nguyệt, xông thẳng lên trời.
Văn sĩ quát một tiếng, hơn hai mươi cao thủ bên mình đồng loạt bay lên lao tới Lý Trường Xuân cùng các cao thủ. Còn Tứ Linh Quần Yêu trận đối đầu với kiếm trận chính đạo, song phương bắt đầu giao phong khốc liệt lấy cứng chọi cứng.
Nhất thời bên bờ Hoàng Hà tiếng chém giết vang dội như sấm, yêu khí ngất trời. Chính và tà ai thắng ai thua dựa vào lợi kiếm trong tay mỗi người, mạnh và yếu là sống hay chết chỉ trông vào duyên số mỗi người. Trong lúc giao chiến, Lý Trường Xuân nhìn bao quát toàn cục, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi bị vô số yêu vật cầm chân, còn cao thủ tam phái đang giao phong với Hắc Sát Hổ Vương. Như vậy, hầu hết những người còn lại đều là đệ tử Lục viện. Lần này tuy tập trung hơn phân nửa cao thủ Lục viện, nhưng chân chính được xem là cao thủ chỉ có Lý Trường Xuân, Liễu Tinh Hồn, Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh kiếm hiệp, Thất Huyền chân nhân, Thất Diệp chân nhân, Pháp Quả đại sư, Ngọc Vô Song, Càn Nguyên chân nhân, những nhân vật hàng trưởng bối tu vi tinh thâm. Còn những người khác như Tất Thiên, Phong Phi Dương, tuy tu vi bất phàm nhưng đối mặt với cao thủ hàng đầu của Yêu vực hiển nhiên còn kém một chút.
Thấy Yêu vực toàn lực phản kích, Lý Trường Xuân thần sắc trầm trọng hét lớn:
- Mọi người cẩn thận chút, lần này tuyệt đối không để chúng tẩu thoát. Pháp Quả đại sư, Thất Huyền đạo hữu, Ngọc chưởng môn, Hạo Vân cư sĩ, chúng ta cần phải chặn đứng đợt mãnh công đầu tiên của chúng. Đây gọi là một cơn tức giận, lập lại suy, lần thứ ba kiệt, chỉ cần trụ được lần thứ nhất sau đó sẽ dễ dàng thôi.
Nói xong trường kiếm vung lên, kiếm khí mạnh mẽ với tử sắc quang hoa chém ra, giữa không trung hình thành một màn ánh sáng ngăn chặn đường tiến của cao thủ Yêu vực. Bên cạnh, cao thủ Lục viện phi thân tạo thành một phòng tuyến bên ngoài, vô số kiếm quang tràn ngập trong chu vi mười trượng.
Kiếm ảnh quyền kình va chạm kịch liệt, pháp quyết yêu thuật hiển thần thông. Lần công thủ thứ nhất, cao thủ Lục viện tịnh không chống đỡ được toàn bộ, có bảy đại cao thủ bên mình văn sĩ xông tới bức ép chấn lui Đan Thanh kiếm hiệp và Tất Thiên đang chặn đường. Lý Trường Xuân, Ngọc Vô Song, Pháp Quả đại sư, Hạo Vân cư sĩ ngăn chặn hết sức thành công, hơn phân nửa cao thủ buộc phải lui về.
Nhìn sắc mặt hơi thay đổi của cao thủ Lục viện, văn sĩ cười âm trầm:
- Ba lần giao phong, chưa có lần nào thành công, chính đạo các ngươi đúng thật có chút ngu xuẩn. Cứ tự cho là đúng, miệng toàn nhân nghĩa đạo đức nhưng thực tế đều bất tài đúng là mất mặt a. Lần này các ngươi mai phục trước đúng không nhưng tại sao không thuận lợi như các ngươi tưởng tượng. Hắc hắc... động não nhiều một chút, đồ ngốc.
- Im miệng, yêu vật đừng ngông cuồng. Ngươi rốt cuộc là loại nào, dám khẩu xuất cuồng ngôn ở đây.
Giận dữ nhìn hắn, Lý Trường Xuân chất vấn. Cười hắc hắc, văn sĩ nói:
- Ta à? Hô hố... chẳng là gì cả, ta bất quá là tham mưu bên mình Hổ Vương tên là Hàn Ưng. Sao, muốn giết ta? Khà khà dựa vào ngươi có lẽ còn kém một chút. Đừng tức giận, ta biết ngươi là chưởng môn Thiên Kiếm viện, nhưng trong tam gian thất giới ngươi vẫn chưa là gì.
Hừ lạnh, Lý Trường Xuân không chút động tĩnh, chém ngược một kiếm bức lui yêu vật đang bao vây, thân thể mượn lực xoay tròn đột nhiên bắn thẳng đến Hàn Ưng. Nhìn lão công đến, Hàn Ưng không chút bất ngờ chỉ cười âm trầm vẫy vẫy hữu thủ. Tức khắc, một đạo hắc ảnh như u linh xuất hiện trước mặt Hàn Ưng im lìm chờ đợi đòn tấn công của Lý Trường Xuân.
Tử quang lướt qua, hắc ảnh bể nát đồng thời toàn bộ quang cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, huyền ảo. Lý Trường Xuân nhất kiếm xuyên không gian lọt vào một thế giới sương khói mông lung, hoàn toàn nhìn không rõ cảnh sắc xung quanh. Vận công tra xét bên ngoài thân, không có khí tức cũng không có động tĩnh gì. Tuy hiểu rõ đây chỉ là ảo giác, nhưng trong lòng lão kinh hãi, biết có điều gì dị thường mãnh liệt.
Với thân phận chưởng giáo Thiên Kiếm viện, bỗng nhiên bị yêu vật mê hoặc trong lòng sao không kinh hãi? Dẹp bỏ tư tưởng bất an, Lý Trường Xuân vừa cẩn thận đề phòng có người ám toán vừa dò xét hư thật bên mình, suy nghĩ biện pháp hóa giải huyễn thuật cổ quái này.
Và khẽ rên rỉ, Triển Ngọc vừa lên tiếng:
- Bây giờ chúng ta nên lấy đại sự làm trọng, tạm thời bỏ qua cho con yêu nghiệt này. Đợi thời điểm thích hợp đến thì chính đạo sẽ dốc toàn lực tiêu diệt bọn chúng. Hiện tại thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên mau chóng lên đường thôi.
Nói xong Triển Ngọc lập tức cùng Giới Thiện và Vân Hoa ly khai khỏi địa phương ấy.
Nhìn ba người vừa rời đi, ánh mắt của Ma Thần tông chủ bỗng lộ vẻ trầm tư, nhất thời liếc qua đại hán kia một lượt rồi hắn cũng chuyển thân lướt theo sau bọn Triển Ngọc ba người. Còn gã đại hán nhìn thấy mọi người đã bỏ đi liền khẽ rên rỉ mấy tiếng, sau đó đứng dậy cầm lấy cây trường đao trên bàn rồi cũng thuận theo hướng của bốn người mà bước đi. Vừa vào đến rừng nhóm Triển Ngọc bất chợt cảm thấy có điều quái lạ liền dừng lại, lập tức phân chia ra ba hướng cả nh giác đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh. Đột nhiên một đạo kiếm quang từ phía bên trái bắn ra, kiếm khí ràn rụa tưởng như có thể làm tan đá nát đất. Từ trong đám bụi đất mịt mù một nhân ả nh màu đen di chuyển nhanh như thiểm điện đột ngột xuất hiện trước mắt Triển Ngọc, trường kiếm trong tay kẻ đó nhằm ngang ngực ba người chém tới nhanh như tia chớp. Thanh kiếm dao động trong không khí phát ra một thanh âm mạnh mẽ, nghe qua giống như tiếng sóng biển điên cuồng dội vào bờ đá.
Khẽ quát lên một tiếng, Triển Ngọc ngay lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ xuất chiêu. Trong màn bụi mờ chỉ thấy một tia sáng màu tím lóe lên rồi hóa thành một luồng kiếm khí hình chữ thập chính diện nghênh đón đòn tập kích lăng lệ của hắc ảnh. Từ hai bên tả hữu của Triển Ngọc, Vân Hoa và Giới Thiện cũng đồng thời xuất thủ, huy động trường kiếm cùng phật châu nhằm vào hắc ảnh đánh tới. Các chiêu thức của cả đôi bên đều được xuất ra trong lúc cấp bách nhưng vẫn mang khí thế cường bạo, mạnh mẽ va chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ lớn khiến cho bốn bề cây cối ngã rạp, cát đá tung bay đầy trời. Nhất thời khói bụi mịt mù trong phạm vi mười trượng khiến mọi người đều không nhìn rõ khung cả nh xung quanh. Trong đám mê vụ tiếng kiếm vang lên vun vút như muốn xé tan mây mù, tiếng chưởng phát ra ầm ì như sấ m. Thân ảnh của hai bên di dộ ng mau lẹ như tia chớp, song phương chỉ dựa vào phản xạ của bản thân mình mà tiến hành trận giao phong kịch liệt. Một âm thanh đau đớn phát ra, liền sau đó thân ảnh của Vân Hoa từ trong đám mê vụ bay ra ngoài, rõ ràng là gã đã bị trọng thương sau đòn tập kích đột ngột vừa rồi của đối phương. Không cam tâm nhận bại, Giới Thiện liền lập tức chuyển thân xuất ra một đạo Phật quang làm sáng tỏ cả bầu trời. Đạo Phật quang này mang theo luồng khí tức cường đại khiến cho khói bụi đang lan tỏa cả một khoả ng rừng phải tản ra, tiêu thất vô thanh vô tức.
Kèm theo tiếng kêu kinh nghi là một giọng nói từ mé đông truyền đến:
- Thật không ngờ một tiểu hòa thượng rốt cục lại có vài phần ngộ tính, có thể tu luyện được Phật gia pháp quyết Phật quang phổ độ. Quả là không tệ chút nào! Chỉ tiếc là tu vi hiện tại còn quá yếu, một chiêu đó với ta hoàn toàn không có tác dụng.
Cùng với lời nói đó là một đạo kiếm khí cương mãnh hàm chứa uy thế khai sơn phá thạch nhằm vào Triển Ngọc và Giới Thiện chém tới. Một chiêu thức này của hắc ảnh vừa xuất ra, cây cối xung quanh trong phạm vi bán kính mười trượng đều chấn bay.
Chỉ nghe thấy một tiếng kình lôi chấn động bốn phương, Giới Thiện và Triển Ngọc đồng thời cất tiếng la thảm vì bị chấn bay ra khỏi đám mê vụ. Mới chỉ đối kháng với hắc ả nh được có hai chiêu mà ba người đều đã thụ trọng thương, gắ ng gượng đứng dậy đưa mắt cả nh giác nhìn vào đám mê vụ. Cùng lúc đó chỉ trong nháy mắt đám đất, đá mù mịt xung quanh hắc ả nh đã hội tụ thành khối cầu đường kính lớn hơn một trượng, nhất thời mọi người không cách nào nhìn ra được thần bí nhân ẩn thân trong đó là thần thánh phương nào.
Ánh mắt rực sáng tập trung nhìn vào khối cầu đang xoay chuyển vần vũ, Triển Ngọc lạnh lùng truy vấn:
- Ngươi là ai? Tại sao lại vô cớ xuất thủ tập kích bọn ta?
Một tiếng cười lớn phát ra, kèm theo đó là khối cầu bay lên không rồi chỉ trong một sát na đã hóa thành ba trận lốc xoáy cường hãn xuất hiện ngay trước mắt ba người. Ba cơn lốc xoáy này nhẹ nhàng phá tan tầ ng khí phòng ngự và kích trúng thân thể của ba người, một lần nữa khiến cho bọn họ thụ thương thêm trầm trọng.
Sau khi sóng gió tạm lắ ng xuống, tại trường đấu xuất hiện một hắc y nhân tay cầm trườ ng kiế m, trên mặt là một chiếc mặt nạ màu đen chỉ để lộ ra đôi mắt và phần cằm bên dưới.
Ngạo nghễ nhìn ba người bị trọng thương đang nằm trên mặt đất, hắc y nhân lộ vẻ cười cợt nói:
- Ta vốn tưởng đệ tử kiệt xuất của Lục viện sẽ lợi hại như lời đồn, không ngờ đến một kích nhẹ nhàng cũng không chịu nổi. Các ngươi thật khiến cho người ta phải thất vọng! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Lời nói chưa dứt thì trường kiếm trong tay hắc y nhân đã hoa lên, tức thì trong không trung xuất hiện mười chín bóng kiếm tựa như những bông hoa rồi nhanh chóng biến mất. Chỉ bằng một động tác tra kiếm vào bao, hắc y nhân thần bí đã thể hiện thực lực kinh nhân và phong thái tiêu sái của mình. Liền sau đó hắc y nhân nhằm về phía Triển Ngọc nhanh chân bước tới.
Kinh hãi nhìn về phía thần bí nhân, Triển Ngọc đại biến sắc mặt yếu ớt quát lên:
- Ngươi muốn làm gì? Không được lại gần ta, ngươi mà tiến đến thì đừng trách ta không khách khí.
Không còn lộ vẻ cười cợt, hắc y nhân lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, xưa nay ta chỉ dùng kiếm giết người chứ không bao giờ dùng tay cả. Hiện tại ta đã thu kiếm vào bao thì tất nhiên là ta sẽ không giết các ngươi, ngươi không cần tỏ ra sợ hãi như vậy. Với lại giết bọn ngươi chỉ tổ làm nhục cho thanh kiếm của ta, thế nên ...
Cười lớn lên một tiếng, hắc y nhân liền chuyển thân ly khai khỏi trường đấu.
Phẫn nộ nhìn theo phía sau lưng của thần bí nhân, Vân Hoa lạnh lùng quát lên:
- Các hạ kiếm thuật tinh diệu, bọn ta thật sự bội phục! Tuy nhiên sự việc ngày hôm nay bọn ta nhất quyết sẽ không bỏ qua. Nếu các hạ không sợ thì hãy để lại danh tính, một ngày nào đó bọn ta nhất định sẽ rửa sạch nỗi nhục này và đòi lại những gì đã mất.
Trong rừng cây thoáng có bóng người di chuyển nhanh như gió thổi mây bay, chỉ nháy mắt đã không còn thấy thân ảnh. Từ trên không trung bỗng có tiếng nói của hắc y nhân truyền lại:
- Tất nhiên là các ngươi sẽ không phục rồi! Hãy nhớ kỹ tên của ta nhé, ta là Hắc Sát kiếm hồn.
Nhẩm lại danh tự trên, sắc mặt ba người đều lộ ra vẻ khó hiểu vì từ trưóc tới giờ chưa nghe ai nhắc đến người này. Vừa gắng gượng đứng dậy Triển Ngọc vừa nói:
- Thật là một nhân vật cổ quái! Tạm thời trước mắt chúng ta không cần để ý đến hắn nữa mà nên đến Hoàng Hà càng sớm càng tốt.
Hai người kia cũng theo đó gật đầu, đồng loạt đứng dậy chuẩn bị để rời khỏi chỗ này.
Cả ba vừa di chuyển được vài bước bỗng nghe thấy một tiếng cười quái dị phá không truyền tới. Cùng lúc đó từ trong rừng xuất hiện ba đám khí màu sắc sặc sỡ chuyển động nhanh như gió, nhằm về phía họ bay đến một cách mau chóng. Chỉ trong nháy mắt ba đám khí này lại hóa thành ba cơn bão lớn cuồn cuộn đánh thẳ ng vào ba người. Khí thế của ba cơn bão quả là kinh thế hãi tục, cây cối tứ phía bị thổi bật cả gốc rễ và bị cuốn bay theo loạn xạ trong không trung. Đang trong tình trạ ng bị thụ thương trầm trọng, bọn Triển Ngọc ba người căn bản không có cách nào để ứng phó chỉ còn biết giơ đầu chịu trận bị ba cơn bão chấn bay ra xa. Gió ngừng mây lặng, một bạch y nhân nhẹ nhàng hạ thân giữa trường đấu đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh, đó chính là vị Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên. Khóe miệng khẽ nhế ch lên lộ ra một nụ cười thần bí, Ma Thần tông chủ lại chuyển thân biến mất. Bạch Vân Thiên vừa rời khỏi thì trong rừng lại xuất hiện gã đại hán cầm đại đao, sau khi lướt nhìn qua tình thế xung quanh, hắn khẽ cười lạnh một tiếng rồi hướng về phía đông phi thân mất dạ ng. Từ trong đám bụi rậm Giới Thiện từ từ tỉnh lại, phát giác gân cốt toàn thân mình rã rời không còn một chút khí lực, nhất thời hắn không khỏi có cảm giác thống khổ vô cùng. Chống hữu thủ xuống đất hắn cố thử đứng dậ y, tuy nhiên thử đi thử lại đến ba lần mà vẫn không thành công khiến cho xương cốt bản thân hắn càng thêm đau nhức. Gắ ng gượng dốc hết sức lực và cắn răng chịu đựng cơn đau bùng phát, đến lần thứ tư Giới Thiện mới loạng choạng đứng dậy được nhưng thân hình liêu xiêu như muốn ngã xuống lần nữa, hắn vội tìm lấy một đoạn cây nhỏ để chống đỡ thân thể. Đưa mắt nhìn ra bốn phía thấy khoảnh rừng rậm rạp trước kia bỗng trở nên vắng vẻ trơ trọi, không còn một bóng cây ngọn cỏ nào cả, nhất thời Giới Thiện đứng như ngây như dại, cảm giác sợ hãi trong lòng tăng lên thêm vài phần. Mục quang thuận theo những vết tích còn sót lại sau ba cơn bão lớn nhìn ra phía xa, Giới Thiện cười khổ một tiếng rồi dựa vào cây gậy cố gắng lê bước tìm tung tích của Triển Ngọc và Vân Hoa. Mặc dù thân thể đang thụ trọng thương, cuối cùng Giới Thiện vẫn tìm được Triển Ngọc và Vân Hoa đang nằm ở hai nơi cách nhau khá xa, chỉ có điều tình trạng của họ không được khả quan lắm.
Thương thế của Triển Ngọc xem ra còn nặng hơn Giới Thiện còn Vân Hoa thì đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Sau một hồi thương nghị đối sách, Giới Thiện và Triển Ngọc quyết định đầu tiên sẽ tìm một nơi an toàn để liệu thương, sau đó sẽ mang Vân Hoa bay thẳng đến Hoàng Hà, không tiếp tục di chuyển trên mặt đất nữa để tránh các sự việc phát sinh ngoài ý muốn. Tuy thương thế chỉ suy giảm chút ít nhưng chung quy đến trưa hôm sau ba người bọn họ cũng tới được Hoàng Hà. Sau khi nghe thuật lại hết mọi sự tình, Diệp Tâm Nghi liền phân phó ba cao thủ trợ giúp bọn Triển Ngọc liệu thương đến khi hoàn toàn bình phục. Lúc này Lục viện liên minh lại có thêm ba vị cao thủ, còn Đạo viện môn hạ trong liên minh từ chỗ chỉ có hai người nay đã tă ng lên thành ba, nhất thời sĩ khí trong liên minh được nâng lên không ít. Hoàng hôn dần xuống, bên dưới Nhạn Đẳng phong xuất hiện một đao khách vận khôi y, thân hình cao lớn đang men theo sơn đạo nhỏ bé tiến lên đỉnh núi. Đến lưng chừng núi khôi y đao khách đột nhiên dừng lại, quay người nhìn về phía sau. Cùng lúc đó ở dưới chân núi một hắc y kiếm khách đeo mặt nạ màu đen cũng đang nhằm về phía đỉnh núi phi thân tới. Chỉ trong giây lát hắc y kiếm khách đã vượt qua khôi y đao khách, ánh mắt hai người lướt qua người nhau đầy vẻ dò xét.
Quan sát thân ảnh màu đen đang nhanh chóng tiêu thất đằ ng xa, nhãn thần bỗng trở nên thâm trầm khôi y đao khách tự nói nhỏ với bản thân:
- Người này nhuệ khí sung mãn, toàn thân phát ra kiếm khí lạnh lẽo, hiển nhiên là một cao thủ kiếm thuật. Vốn dĩ Nhạn Đẳ ng phong này là nơi vắng vẻ không một bóng người, người này đến đây là vì cái gì, không lẽ hắn cũng truy tìm người đó? Không ổn, mình phải nhanh lên mới được.
Nói vừa dứt lời toàn thân khôi y dao khách xích hồng quang hoa thiểm hiện, cả người hóa thành một luồng sáng bay thẳ ng lên đỉnh núi.
Trên đỉnh Nhạn Đẳ ng phong, bên dưới lớp nham thạch hiện ra cửa một sơn động có khắc mấy chữ "Cửu Âm động phủ" ở phía bên trên. Lúc này có năm người đang đứng ở bình địa rộng rãi trước cửa động, tất cả đều lặ ng lẽ nhìn về phía động khẩu.
Trong năm người đó, trừ khôi y đao khách cùng hắc y kiếm khách đã chạm mặt nhau tại lưng chừng núi còn có một người vận lam y đeo mặt nạ quỷ, hai bên tả hữu là hai thanh niên khoả ng chừng gần ba mươi tuổi, một vận bạch y một vận hồng y. Gã thanh niên vận hồng y trong tay cầm một cây mặc bút với thần tình đầy vẻ thản nhiên, khóe miệng luôn để lộ ra một nụ cười tự tin. Còn bạch y thanh niên trong tay cầm một cây tiểu phủ lấp loáng ánh sáng xanh nhạt và có hoa văn trang trí khá đẹp, trên hai mặt phủ có khắc đồ án mô tả một cơn gió lốc. Tĩnh tại trước cửa động, cả năm người đều lặ ng yên không nói, tựa hồ như bọn họ đang dò xét hay đợi chờ một điều gì đó.
Đến khi mặt trời khuất núi, toàn bộ khu rừng chìm trong bóng đêm thì từ trong Cửu Âm động phủ bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, ẩn ước trong đó là tiếng la khóc phong thanh của một thiếu nữ. Không hẹn mà nên, ngoài phía động khẩu cả năm người nhất tề đồng loạt xuất đao kiếm ra khỏi vỏ, khởi vận chân khí chống cự lại trận cuồng phong cương mãnh đang ập đến, đồng thời mười ánh mắt chứa đầy vẻ bồn chồn chăm chú nhìn vào trong sơn động tối đen. Một âm thanh độc ác từ trong động truyền ra, liền sau đó một nhân ảnh mờ ảo bắn thẳ ng ra ngoài rồi dừng lại trên không trung phía trên năm người. Trong bóng tối mờ mờ mọi người chỉ thấy đó là một người mặc chiếc váy dài màu xanh, mái tóc rối loạn phủ xuống trước mặt khiến cho không ai nhìn thấy được dung mạo cũng như đoán biết được tuổi tác. Phát giác ra khí tức của năm người đang bao vây xung quanh, lục y nhân liền giận dữ quát lên một tiếng, âm thanh sắc nhọn truyền trong đêm vắ ng như muốn đâm thủ ng màng nhĩ bọn họ. Thân ảnh nhanh chóng lượn vòng trên không trung, song chưởng của lục y nhân huy động chân khí tạo ra một trận cuồng phong cường bạo cuốn theo đất, đá bay đầy trời. Trận cuồng phong không ngừng dung nạp các luồng khí lưu xung quanh, chỉ trong nháy mắt đã hội tụ lại thành một lục sắc phong trụ bán kính hơn trượ ng xuất hiện bên dưới thân ả nh của lục y nhân. Trong bóng đêm mờ ảo nhất thời mọi người đều không khỏi có cảm giác lục y nhân giống như một yêu cơ.
Trong khi đó ở phía dưới mặt đất năm người vẫn yên lặng không lên tiếng, chỉ có kiếm khí, đao cương và phủ ả nh được xuất ra trùng trùng điệp điệp hướ ng về tứ phía, xen lẫn trong đó là tiếng chưởng phong vang vọng khắp nơi. Năm người đồng thời xuất chiêu hợp lại thành một lực lượng cường hoành chính diện va chạm vào lục sắc phong trụ bá đạo đó. Trong tiếng nổ lớn dữ dội phát ra, thân ảnh hắc y kiếm khách nương theo trường kiếm di chuyển nhanh như thiểm điện, cả người và kiếm hóa thành một luồng ám quang xuất hiện trước mặt lục y nhân, nhằm vào giữa ngực lục y nhân công tới một thế kiếm kinh thiên động địa. Đứng ở bên cạnh nơi đó, lam y nhân đeo mặt nạ quỷ cũng không chịu thua kém, lập tức gia tăng tốc độ di chuyển, hữu thủ của gã giơ cao xuất ra một chưởng kết hợp với trường kiếm đang đâm tới của hắc y kiếm khách, còn tả thủ vận trảo nhằm vào đầu vai của lục y nhân chụp đến. Dưới mái tóc lõa xõa đang phủ xuống khuôn mặt, nhãn thần lục y nhân lóe lên một tia sáng xanh thẫm làm lộ ra thần sắc âm hiểm độc ác. Liền sau đó đôi tay nhỏ bé của lục y nhân đặt chéo trước ngực, khởi vận chân khí phát hai luồng khí lưu chính phản cương mãnh đan xen vào nhau, trong một sát na hai luồng khí lưu lại hội tụ thành một quang cầu phát ra ánh sáng màu xanh lục. Quang cầu này không ngừng hấp nạp linh khí xung quanh một cách điên cuồng, đến lúc tối hậu trên mặt quang cầu hiện lên một tầ ng ánh sáng xanh bạc rực rỡ. Thuận theo sự điều khiển của song thủ lục y nhân, quang cầu màu xanh bạc bay ra ngạ nh tiếp kiếm khí của hắc y kiếm khách cùng chưởng phong và tả trảo của lam y nhân. Xen lẫn tiếng cười cuồng dã của lục y nhân là một tiếng nổ lớn được phát ra với âm thanh vang động như tiếng sét đánh, cùng lúc đó trong không gian xuất hiện vô số tia lửa điện có ánh sáng chói loà làm mờ mắt mọi người. Thực lực của lục y nhân quả là kinh thế hãi tục, chỉ bằ ng một chiêu đã đẩy lui đợt liên hợp tập kích cường bạo của hai địch nhân.
Trong lúc đó trường đao của khôi y đao khách đã phá không chém tới, đao thế hàm chứa uy lực chí cương chí cường phong tỏa đường lui của lục y nhân đang nhẹ nhàng lùi lại. Còn ở phía đằng trước, hồng y thanh niên hoa mặc bút lên tạo ra vô số đóa thanh liên ẩn hiện trông rất mỹ lệ nhưng lại ẩn chứa hủy diệt chi lực từ từ đánh tới. Ở phía bên cạnh, bạch y thanh niên cũng múa tít tiểu phủ trong không trung, huy động khí lưu xung quanh hội tụ lại thành một màn lưới khí nhanh chóng tỏa ra khống chế cử động của lục y nhân. Đối mặt với cường địch, lục y nhân điên cuồng gầm lên giận dữ, thân ảnh trong nháy mắt đã lộn ngược trở lại, huy động song cước quay nhanh một vòng phát ra cước ả nh rợp trời, cước lực cường hoành mang theo uy lực chấn sơn thôi nhạc. Cùng lúc đó song thủ của lục y nhân khởi vận toàn bộ khí lực xuất một chưởng và một chỉ cương mãnh, phối hợp cùng với song cước hình thành nên một lớp phòng ngự thành đồng vách thép trong không gian ba trượng, kiên cường chống cự lại đợt phối hợp tấn công của ba vị cao thủ. Trên đỉnh Nhạn Đẳng phong lập tức phong mang thiểm hiện đầy trời, kèm theo đó là một tiếng kêu la đau đớn truyền ra tứ phía. Đến khi sóng yên gió lặng, tại chính giữa trường đấu hiện lên thân thể lục y nhân đang khẽ bị chấn động, mái tóc rối loạn bay phấp phới để lộ ra một gương mặt trắ ng bệch không còn giọt máu. Đến lúc này mọi người mới nhìn rõ được dung mạo của lục y nhân, đó là một thiếu nữ có nhan sắc mỹ lệ kinh nhân.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhẹ nhàng cười, Kiếm Vô Trần tự tin nói :
- Muội đừng lo, ta không để muội thua kém Bách Linh cũng như không thua Lục Vân. Kiếp này chúng ta chơi với chúng một canh bạc xem ai giành thắng lợi cuối cùng.
Lặng lẽ nhìn hắn, một lúc sau Diệp Tâm Nghi nhoẻn miệng mỉm cười, giọng nói yêu kiều thốt lên:
- Hiện tại, ánh mắt và gương mặt tươi cười của huynh đã cho muội biết, chọn huynh muội nhất định chiến thắng Bách Linh. Vì tương lai chúng ta cùng nỗ lực, có một ngày chúng ta sẽ tiêu diệt Lục Vân đánh đổ Bách Linh. Khi đó chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau. Nở nụ cười nhạt, Kiếm Vô Trần vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Song thủ dụng lực đang muốn ôm chặt để cảm thụ thân thể đẹp mê người của nàng, nhưng một cổ khí tức kỳ dị truyền đến làm hai người chấn động đột nhiên bừng tỉnh.
Đẩy Kiếm Vô Trần ra, Diệp Tâm Nghi nhìn dòng Hoàng Hà khẽ nói :
- Mục tiêu bắt đầu xuất hiện, chúng ta phải luôn chú ý, phát tín hiệu kịp thời, phát động công kích.
Kiếm Vô Trần trầm trọng gật đầu, mục quang cẩn thận nhìn phía xa xa. Bên bờ Hoàng Hà bắt đầu xuất hiện bảy tám chục quái nhân quần áo kỳ dị. Người nào cũng cao to, có bộ mặt quái dị có phần giống thú vật. Người thủ lĩnh hổ mục sinh uy thể hình uy mãnh, đôi mắt sâu lập lòe hàn quang lăng lệ vô cùng không ngừng chú tâm quan sát xung quanh. Theo bên mình hắn có mười hai đại hán bộ dạng hung mãnh hình thù quái dị, thần sắc người nào cũng trầm tĩnh toàn thân tán phát khí thế lạnh lẽo, nhìn qua cũng biết là nhân vật khó chơi.
Tên thủ lĩnh đột nhiên dừng bước ánh mắt cổ quái nhìn xung quanh, hữu thủ vung lên những người phía sau lập tức lùi lại ba trượng đứng yên bất động. Bên cạnh một trung niên văn sĩ gầy gò bước tới nói nhỏ:
- Đại vương, người phát giác khí tức người lạ phải không?
- Không sai, phụ cận có cao thủ ẩn tàng, ta thấy chúng đang xông đến. Hơn nữa có vài cổ khí tức rất quen thuộc nhất định là cao thủ lục viện liên minh và tam phái đồng minh.
Văn sĩ nhíu mày suy nghĩ một lúc nói :
- Chúng đã cố ý đến đây thì ta cho chúng một cơ hội, ở nơi Hoàng Hà này khiến chúng nếm một chút khổ đầu, người thấy sao, đại vương?
Nói xong, kề tai tên thủ lĩnh nói nhỏ vài câu. Tên đại vương nghe xong ánh mắt chợt lạnh cười nói:
- Được, làm như lời ngươi nói, bây giờ phái người đi trước dò đường.
Văn sĩ cười âm sâm, lập tức phân phối một tên thủ hạ đi thăm dò. Những người còn lại giảm dần tốc độ đi theo xa xa.
Đỉnh núi, Kiếm Vô Trần nhìn lũ yêu vật không dằn được khẽ cười chế nhạo:
- Yêu vật xảo trá, đáng tiếc lần này các ngươi có đi mà không có về. Truyền lệnh xuống, không được đả thảo kinh xà đợi toàn bộ tiến vào vòng bao vây mới phát động tập kích đột ngột, ắt sẽ gây tổn thất cho bọn chúng.
Diệp Tâm Nghi hài lòng nhìn lướt qua hắn, miệng phát một tiếng chim kêu lảnh lót truyền đạt mệnh lệnh.
Bên bờ Hoàng Hà, Hắc Sát Hổ Vương thống lĩnh các cao thủ vượt qua yên ổn một đoạn đường rất hiểm trở, đi đến một vùng nước đọng. Thấy xung quanh không có động tĩnh, Hắc Sát Hổ Vương hơi nghi ngờ nói:
- Có thể ta cảm giác sai tất cả nghỉ ngơi một chút, địa hình nơi đây bằng phẳng nên không thể có mai phục.
Dứt lời, các cao thủ hoặc đứng hoặc ngồi nghỉ ngơi tại chỗ, hiển nhiên có vài phần mỏi mệt.
Tuy nhiên, trong lúc cao thủ Yêu vực lơ là cảnh giác đột nhiên tứ phía kiếm quang chói mắt, nhân ảnh thiểm động. Vô số kiếm khí lăng lệ với uy lực liệt vân phá không chém ngang xả dọc, hình thành một kiếm võng bao trùm xung quanh cao thủ Yêu vực thu hẹp dần với tốc độ kinh khủng.
Gầm lên giận dữ, Hắc Sát Hổ Vương ngẩng mặt hú dài cao thủ bên mình lập tức phản kích, quyền kình trảo ảnh đủ loại tràn ngập không trung giao kích với kiếm ảnh phát ra quang mang rực rỡ. Khi toàn bộ yêu vật tập trung chú ý lên không trung, dưới đất nơi chúng nghỉ ngơi đột nhiên vọt lên mười mấy nhân ảnh, với công thế hết sức lăng lệ uy mãnh hoành tảo thiên quân làm trọng thương một loạt gần mười cao thủ Yêu vực. Tiếng rú giận dữ phát ra từ miệng Hổ Vương, chỉ thấy thân ảnh hắn lắc lư chín đạo hổ ảnh phân ra chín nơi chớp mắt chấn bay ba cao thủ Lục viện, sau đó bổ nhào đến những cao thủ thừa cơ đánh lén còn lại. Nhìn thấy hắn lao tới, Lý Trường Xuân dẫn đầu mười hai cao thủ Lục viện tận lực né tránh, không ngạnh tiếp mà mỗi người tự tìm đối thủ thích hợp. Khi Hổ Vương đến gần Lục viện cao thủ, đột nhiên trên không trung một đạo kim quang thoáng qua, cao thủ Vạn Phật tông Kim Cương thánh phật hạ xuống, một đạo Phật môn Ban nhược chân lực thần thánh thế như lốc xoáy xuất hiện trên đỉnh đầu Hổ Vương. Hắc Sát Hổ Vương ngẩng mặt rống lên, tiếng hổ gầm mang theo sức mạnh khai sơn liệt nhạc, dễ dàng chấn tan kim sắc toàn phong. Sau đó, thân ảnh Hổ Vương lay động mười tám đạo hổ ảnh cấu thành Thiên hổ trận thức xuất hiện trên không, cùng lúc đẩy lùi Kim Cương thánh phật và Chiến Tâm tôn giả, Thiên Thương đạo trưởng hai người vừa tới trợ chiến. Sắc mặt chợt biến, Kim Cương thánh phật quát khẽ ra hiệu hai người còn lại, ba người vừa lui lập tức tiến lên tạo thành một tam giác trận bền vững cầm chân Hắc Sát Hổ Vương. Cứ như thế song phương rơi vào tình thế giằng co. Mặt đất, cao thủ Lục viện đang toàn lực tấn công, trừ Liễu Trường Xuân cùng mười sáu cao thủ kiềm chế cao thủ lợi hại nhất của Yêu vực, mấy chục đệ tử Lục viện khác dùng kiếm trận làm cơ sở phong trụ toàn bộ chiến trường, đề phòng có người đào thoát. Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi trên đỉnh núi đã đến nơi vừa phát động công kích mãnh liệt vừa chỉ huy cao thủ Lục viện thực thi từng kế sách phá địch, dự tính trước tiên làm yếu đi lực lượng Yêu vực. Do hai bên nhân số tương đương, cục diện hiện thời cân bằng không bên nào chiếm thượng phong. Luận về thực lực, cao thủ chính đạo tề tựu thực lực tự nhiên không thể xem thường. Song cao thủ Yêu vực thiên sanh cường hãn, trừ pháp quyết độc môn cổ quái khó ứng phó của mỗi tên, thân thể mạnh mẽ cũng hết sức kinh nhân. Theo thời gian trôi qua, số người thương vong của cao thủ chính đạo bắt đầu tăng lên rất nhiều, thương vong của Yêu vực vẫn duy trì bình ổn, chỗ thua kém giữa hai bên dần dần thể hiện.
Không bàn đến cuộc chiến của Hổ Vương và cao thủ tam phái, tạm thời nói về Kiếm Vô Trần soái lĩnh cao thủ chính đạo vây tròn yêu vật vào trong, vốn dĩ tình thế rất thuận lợi nhưng khi chân chính đối mặt mới phát giác những yêu vật tuyệt không hoảng loạn, tiến thoái công thủ kiêm toàn, thần sắc mỗi tên thản nhiên bình tĩnh khiến Kiếm Vô Trần có phần kinh ngạc. Chẳng lẽ chúng đã phát giác trước? Nhưng không thể nào, nếu chúng biết trước sẽ không tiếp tục tiến lên, biết rõ có bẫy vẫn chui vào à.
Trong lúc suy nhĩ, yêu vật trung niên văn sĩ ăn mặc như con người đột nhiên cười âm trầm ánh mắt chế giễu nhìn Kiếm Vô Trần cùng các cao thủ, khóe miệng ẩn hiện nụ cười khẩy thần bí khó lường. Hữu thủ phất dài, một con thủy long đột nhiên xuất hiện thân thể cực lớn nhào lộn giữa không trung, thủy trụ cuồn cuộn không chút dấu hiệu từ trên cao đổ ập xuống kiếm trận cao thủ Lục viện. Đồng thời trong Hoàng Hà bách thú tề minh, trong làn nước vô số yêu vật như vạn mã bôn đằng, tiếng gào rú kinh khiếp làm cao thủ chính đạo hoảng sợ kêu la thất thanh, người nào người nấy vội vã né tránh.
Sắc mặt vụt biến, Kiếm Vô Trần vừa kinh vừa nộ, quát lớn :
- Đừng hoang mang, bất quá chỉ là một vài tên tiểu yêu không đủ gây tai họa. Ổn định, ổn định kiếm trận cho ta, việc này giao cho ta xử lý.
Thiên Linh thần kiếm tung hoành bay lượn, kiếm khí bá đạo với ngũ sắc quang hoa rực rỡ phát ra mãnh liệt lập tức tiêu diệt gần trăm tên yêu vật. Theo đó Kiếm Vô Trần phóng người lên toàn thân quang mang lấp lánh, thần kiếm dựng đứng trên đỉnh đầu xoay ngang quay xung quanh, khí thế cường đại dưới sự thôi động của hắn hóa thành một đạo ngũ thải vân đóa bao trùm phía trên chúng nhân, ngăn cản công kích của rất nhiều yêu vật.
Diệp Tâm Nghi đang giao chiến nhìn lướt qua Kiếm Vô Trần, thấy khí thế hắn tuy cường đại nhưng khó mà nhất nhân địch vạn, căn bản vô pháp chống lại yêu vật bất tận. Để bảo trụ kiếm trận hoàn chỉnh, Diệp Tâm Nghi hét một tiếng yêu kiều, thân ảnh như thiểm điện lưu quang bay như thoi đưa quanh Kiếm Vô Trần, bổ túc những điểm sơ hở của hắn kết thành một lưới phòng ngự hoàn chỉnh. Yêu vật văn sĩ thấy vậy nở nụ cười, biết hai người vừa đến tức là đại thế đã định, liền bắt đầu tổ chức cao thủ bên mình tiến hành phản kích mãnh liệt, chuẩn bị dạy cho chính đạo một bài học nhớ đời. Như thế, cao thủ Yêu vực gầm lên cùng tiến ra, thân thể cao to cường tráng đứng thành hình vuông, lập nên Tứ Linh Quần Yêu trận. Trận này do ba mươi ba cao thủ tổ thành, mỗi góc tám người chính giữa một người, khí mạch tương thông công lực tương liên, trận pháp vửa thành tứ phía cuồng phong nổi lên, yêu khí đầy trời như sóng dữ cuồn cuộn bành trướng mãnh liệt, bách thú tề minh như quần sơn khiếu nguyệt, xông thẳng lên trời.
Văn sĩ quát một tiếng, hơn hai mươi cao thủ bên mình đồng loạt bay lên lao tới Lý Trường Xuân cùng các cao thủ. Còn Tứ Linh Quần Yêu trận đối đầu với kiếm trận chính đạo, song phương bắt đầu giao phong khốc liệt lấy cứng chọi cứng.
Nhất thời bên bờ Hoàng Hà tiếng chém giết vang dội như sấm, yêu khí ngất trời. Chính và tà ai thắng ai thua dựa vào lợi kiếm trong tay mỗi người, mạnh và yếu là sống hay chết chỉ trông vào duyên số mỗi người. Trong lúc giao chiến, Lý Trường Xuân nhìn bao quát toàn cục, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi bị vô số yêu vật cầm chân, còn cao thủ tam phái đang giao phong với Hắc Sát Hổ Vương. Như vậy, hầu hết những người còn lại đều là đệ tử Lục viện. Lần này tuy tập trung hơn phân nửa cao thủ Lục viện, nhưng chân chính được xem là cao thủ chỉ có Lý Trường Xuân, Liễu Tinh Hồn, Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh kiếm hiệp, Thất Huyền chân nhân, Thất Diệp chân nhân, Pháp Quả đại sư, Ngọc Vô Song, Càn Nguyên chân nhân, những nhân vật hàng trưởng bối tu vi tinh thâm. Còn những người khác như Tất Thiên, Phong Phi Dương, tuy tu vi bất phàm nhưng đối mặt với cao thủ hàng đầu của Yêu vực hiển nhiên còn kém một chút.
Thấy Yêu vực toàn lực phản kích, Lý Trường Xuân thần sắc trầm trọng hét lớn:
- Mọi người cẩn thận chút, lần này tuyệt đối không để chúng tẩu thoát. Pháp Quả đại sư, Thất Huyền đạo hữu, Ngọc chưởng môn, Hạo Vân cư sĩ, chúng ta cần phải chặn đứng đợt mãnh công đầu tiên của chúng. Đây gọi là một cơn tức giận, lập lại suy, lần thứ ba kiệt, chỉ cần trụ được lần thứ nhất sau đó sẽ dễ dàng thôi.
Nói xong trường kiếm vung lên, kiếm khí mạnh mẽ với tử sắc quang hoa chém ra, giữa không trung hình thành một màn ánh sáng ngăn chặn đường tiến của cao thủ Yêu vực. Bên cạnh, cao thủ Lục viện phi thân tạo thành một phòng tuyến bên ngoài, vô số kiếm quang tràn ngập trong chu vi mười trượng.
Kiếm ảnh quyền kình va chạm kịch liệt, pháp quyết yêu thuật hiển thần thông. Lần công thủ thứ nhất, cao thủ Lục viện tịnh không chống đỡ được toàn bộ, có bảy đại cao thủ bên mình văn sĩ xông tới bức ép chấn lui Đan Thanh kiếm hiệp và Tất Thiên đang chặn đường. Lý Trường Xuân, Ngọc Vô Song, Pháp Quả đại sư, Hạo Vân cư sĩ ngăn chặn hết sức thành công, hơn phân nửa cao thủ buộc phải lui về.
Nhìn sắc mặt hơi thay đổi của cao thủ Lục viện, văn sĩ cười âm trầm:
- Ba lần giao phong, chưa có lần nào thành công, chính đạo các ngươi đúng thật có chút ngu xuẩn. Cứ tự cho là đúng, miệng toàn nhân nghĩa đạo đức nhưng thực tế đều bất tài đúng là mất mặt a. Lần này các ngươi mai phục trước đúng không nhưng tại sao không thuận lợi như các ngươi tưởng tượng. Hắc hắc... động não nhiều một chút, đồ ngốc.
- Im miệng, yêu vật đừng ngông cuồng. Ngươi rốt cuộc là loại nào, dám khẩu xuất cuồng ngôn ở đây.
Giận dữ nhìn hắn, Lý Trường Xuân chất vấn. Cười hắc hắc, văn sĩ nói:
- Ta à? Hô hố... chẳng là gì cả, ta bất quá là tham mưu bên mình Hổ Vương tên là Hàn Ưng. Sao, muốn giết ta? Khà khà dựa vào ngươi có lẽ còn kém một chút. Đừng tức giận, ta biết ngươi là chưởng môn Thiên Kiếm viện, nhưng trong tam gian thất giới ngươi vẫn chưa là gì.
Hừ lạnh, Lý Trường Xuân không chút động tĩnh, chém ngược một kiếm bức lui yêu vật đang bao vây, thân thể mượn lực xoay tròn đột nhiên bắn thẳng đến Hàn Ưng. Nhìn lão công đến, Hàn Ưng không chút bất ngờ chỉ cười âm trầm vẫy vẫy hữu thủ. Tức khắc, một đạo hắc ảnh như u linh xuất hiện trước mặt Hàn Ưng im lìm chờ đợi đòn tấn công của Lý Trường Xuân.
Tử quang lướt qua, hắc ảnh bể nát đồng thời toàn bộ quang cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, huyền ảo. Lý Trường Xuân nhất kiếm xuyên không gian lọt vào một thế giới sương khói mông lung, hoàn toàn nhìn không rõ cảnh sắc xung quanh. Vận công tra xét bên ngoài thân, không có khí tức cũng không có động tĩnh gì. Tuy hiểu rõ đây chỉ là ảo giác, nhưng trong lòng lão kinh hãi, biết có điều gì dị thường mãnh liệt.
Với thân phận chưởng giáo Thiên Kiếm viện, bỗng nhiên bị yêu vật mê hoặc trong lòng sao không kinh hãi? Dẹp bỏ tư tưởng bất an, Lý Trường Xuân vừa cẩn thận đề phòng có người ám toán vừa dò xét hư thật bên mình, suy nghĩ biện pháp hóa giải huyễn thuật cổ quái này.