Khi Huyền Âm chân nhân cùng Trương Ngạo Tuyết, Lý Hoành Phi và Lâm Vân Phong chạy lên đến nơi thì Tiêu Thiên đã phi thăng thành công rồi, họ chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Bốn người ngẩng đầu quan sát, cố suy đoán xem kết quả thế nào.
Sau một hồi khá lâu, Huyền Âm chân nhân khẽ thở dài: "Thôi, mọi người đừng nhìn nữa, không thấy được gì đâu. Chúng ta đành quay trở xuống tìm Lục Vân rồi cùng về". Nói xong, lão quay người rời khỏi. Lâm Vân Phong vốn nhạy cảm nên hắn cảm nhận được khí tức tà ác bao trùm lúc nãy nay đã tiêu biến, không còn tồn tại nữa.
Vừa quay đầu, nhìn thấy ba người kia đã đi được một khoảng xa, Lâm Vân Phong vội vàng gọi to và chạy theo. Ngay tại cốc khẩu, bốn người chạm mặt với Lục Vân đang từ dưới động đi lên. Vân Phong chạy ngay đến bên cạnh, khẽ hỏi: "Huynh, lúc nãy ở lại có thấy thêm gì không? Thiên Lang đó phi thăng thế nào? Thành công chứ? Hai con quái vật lúc nãy đi đâu mất tiêu rồi?".
Lục Vân nhìn mọi người thấy ai nấy đều tròn mắt nhìn chàng chờ đợi. Chàng nhẹ nhàng đáp: "Sau khi mọi người rời khỏi, trên trời đột nhiên xảy ra dị biến. Chỉ thấy có vô số kình lôi xuất hiện, khí thế kinh người. Hai con dị vật tà ác đó vừa định bắt giữ Thiên Lang thì đột nhiên bị Cửu thiên thần lôi đánh trúng, chỉ nghe tiếng chúng thét lên đau đớn rồi bỏ chạy. Còn Tiêu Nguyệt Thiên Lang thì thừa cơ thoát thân, cuối cùng phi thăng thành công. Giây phút đó thật sự kỳ diệu, cả bầu trời xuất hiện một ảo ảnh Thiên Lang khổng lồ to đến hơn mười trượng, từ từ trùng lấp với thân ảnh thực của Thiên Lang, sau đó ánh lên một đường hào quang rực rỡ rồi tất cả đều biến mất, không để lại một dấu vết gì".
Vân Phong nghe thế, vẻ mặt thiểu não nói: "Đáng tiếc thật, cảnh tượng hiếm có thế mà không xem được. Đáng chết, cũng chỉ tại hai con yêu vật kia, lần sau mà để ta gặp lại thì đừng trách, chúng bây dám phá hoại nhã hứng của lão tử. Hừ!".
Huyền Âm chân nhân đằng hắng: "Đừng có ở đó mà to mồm nữa, đi thôi, chúng ta về". Vân Phong cười khì: "Sư phụ, đừng vội mà. Bây giờ về không phải sớm hơn dự tính hai ngày sao? Đệ tử cho rằng chúng ta nên tranh thủ thời gian hai ngày này để nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó hãy khởi hành vẫn chưa muộn. Sư phụ có việc bận thì... mời sư phụ đi trước, chúng đệ tử không vội, sư phụ cứ đi từ từ. Hì, mọi người đồng ý chứ nhỉ?". Nói xong nhìn sang ba người còn lại.
Ánh mắt của Huyền Âm chân nhân sắc lạnh, lừ hắn một cái: "Ngươi thích đi bộ chậm rãi chứ gì, vậy thì cứ từ từ mà đi cho ta! Những người còn lại ai theo ta thì theo!". Rồi lão nhìn ba người một lượt, sau đó đột nhiên ngự phong phi hành, một đạo thanh quang vụt bay trên nền trời sâu thẳm. Lý Hoành Phi quay sang nhìn Ngạo Tuyết, Liệt Vân kiếm ngay sau đó cũng vụt sáng, cùng Hoành Phi nhanh chóng phi theo bóng hình của Huyền Âm chân nhân. Trong cảnh khuya huyền ảo, hai đạo thanh quang quyện hòa cùng nguyệt sắc, tạo nên một bức tranh đêm đẹp mê hồn.
Trương Ngạo Tuyết quay sang Lục Vân khẽ nói: "Tỷ đi trước đây, hai đệ nhanh chóng đi theo nhé". Rồi nàng xoay người định rời khỏi. Lâm Vân Phong thấy tình hình như thế vội cười nói "Sư tỷ, đệ và Lục Vân có việc muốn thỉnh giáo sư tỷ, tỷ đi chung với bọn đệ được không? Bọn đệ thật sự muốn học hỏi thêm nhiều thứ lắm. Sư tỷ tốt mà, chắc không nỡ từ chối đâu, tỷ ha?". Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ vào vai Lục Vân, nhắc khéo chàng giúp hắn níu giữa Ngạo Tuyết.
Lục Vân thản nhiên cười khẽ: "Sư tỷ nếu không vội thì hãy đi cùng, quả thật tiểu đệ có vài điều muốn thỉnh giáo, mong sư tỷ chỉ điểm". Rồi chàng nhìn Ngạo Tuyết với đôi mắt sáng trong, thể hiện sự thành khẩn, mong chờ.
Ngạo Tuyết nhìn lướt qua ánh mắt của Lục Vân, ngẩng đầu ngắm nhìn mặt trăng khẽ gật đầu không nói. Dưới ánh trăng, dáng người của nàng tha thướt được bao phủ bởi một vầng sương sáng, huyền ảo, diễm lệ.
o0o
Rời khỏi Tuyệt Âm Cốc, ba người tìm được một nơi tránh gió để dừng chân và nổi lửa. Cả ba ngồi với nhau tâm sự bên ánh lửa bập bùng. Trong lúc đó, Vân Phong nhiều lần cố ý chạy đi tìm thức ăn để tạo cơ hội và không gian riêng tư cho Lục Vân, Ngạo Tuyết. Hắn còn lắm lúc nháy mắt, nhắc khéo Lục Vân phải gan dạ lên.
Nhìn lên bầu trời đêm thanh tịnh, Lục Vân hỏi: "Tỷ có thường nhìn lên trời như vậy không? Ngoài việc tu luyện, trong bao nhiêu năm qua, tỷ có những hồi ức nào khác không?".
Trương Ngạo Tuyết cũng lặng lẽ nhìn trời, ánh lửa hắt lên gương mặt xinh tươi của nàng tỏa ra một vầng sáng thanh khiết. Rồi nàng cất tiếng, một giọng nói lạnh lùng thoảng nhẹ trong gió: "Kẻ chân tu, điều tiên quyết là phải thanh tâm tĩnh dục. Bao nhiêu năm nay, ngoài việc tu luyện ra, ta không có tâm trí dành cho việc gì khác".
Lục Vân cười nhẹ: "Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, trong lòng tỷ có bao giờ cảm thấy chán nản, có khi nào tỷ nghĩ đến bỏ cuộc? Tỷ có từng nghĩ đến con đường của mình rốt cuộc rồi sẽ ra sao không? Mục tiêu của tỷ là gì? Tu luyện thành tiên, đồng tồn cùng thiên địa, hay là trở thành một nữ hiệp trảm yêu trừ ma? Suốt đời cứ thế một thân một mình hay là như bao người phụ nữ bình thường khác, kiếm một người yêu thương rồi lập gia đình?".
Ngạo Tuyết quay nhìn Lục Vân, lâu sau mới dời ánh mắt đi, nói: "Tâm vô nhất niệm, làm sao tu luyện! Ngươi hỏi nhiều quá, ta chưa hề nghĩ đến những vấn đề đó. Ta chỉ quan tâm làm thế nào tu luyện đại thành trong thời gian ngắn nhất mà thôi". Trong giọng nói trầm ngâm, dường như nàng đang ẩn giấu bí mật không muốn thổ lộ.
Lục Vân nghe thế, cười thản nhiên rồi đột nhiên cất tiếng: "Thiên địa vạn vật, tại sao hữu hình? Thế gian sinh linh, hà tất có tâm? Con đường tu luyện, vì sao có kiếp? Quá trình thành tiên, tại sao không bằng phẳng? Trường sinh bất tử, cớ chi lại tồn tại? Thiên địa đồng thọ, luân hồi ở đâu ra?".
Trương Ngạo Tuyết chỉ im lặng lắng nghe, trầm tư không lên tiếng... Một lúc sao Vân Phong trở về với ba con thỏ rừng trên tay. Mọi người đem nướng để làm buổi tối lót dạ.
Đêm khuya, dưới ánh trăng lạnh lùng, thanh thoát, cả ba người tọa thiền điều tức nghỉ ngơi. Đợi đến hôm sau, Lục Vân là người thức dậy đầu tiên. Chàng bay người lên giữa khoảng không, tĩnh lập mà hấp thu thiên địa linh khí.
o0o
Trên đường đi, để tiết kiệm thời gian, mọi người đều thi triển khinh công, cũng như mọi võ lâm nhân sĩ khác cứ thế mà xuyên qua các dãy núi chập chùng. Từ Tuyệt Âm Cốc về Dịch Viên, nếu đi bộ phải mất ba ngày, còn ngự kiếm phi hành thì chỉ một chốc là đến nơi. Giữa hai nơi này cách nhau bởi ba dãy núi to. Trong đó có một dãy núi gọi là Hồng Diệp Lĩnh, danh truyền ngọn dã sơn này mỗi độ thu về đều đỏ rực một màu lá phong, cảnh tượng vô cùng hoàn mỹ.
Khi ba người Lục Vân đi qua Hồng Diệp Lĩnh, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân bất ngờ có dao động, khiến chàng chú ý. Tuy bề ngoài vẫn điềm tĩnh như không có gì xảy ra nhưng Lục Vân đang âm thầm dùng Ý Niệm Thần Ba tỉ mỉ dò xét động tĩnh xung quanh. Rất nhanh chóng, cảnh vật trên cả ngọn sơn lĩnh đã hiển hiện trong đầu của Lục Vân. Ở một góc rừng rậm rạp có một cái giếng, nơi ấy ẩn hiện một nhân ảnh nhàn nhạt, phiêu du và phát ra tiếng khóc tỉ tê. Giếng rất sâu, dưới đáy có một vách đá, trong đó hình như đang ẩn tàng một vật nhưng lại rất mơ hồ, không thể thấy rõ.
Lục Vân đột nhiên dừng lại, nói với hai vị đồng đạo: "Mọi người thử dò xét một chút, có cảm giác được dị vật đang tồn tại không? Ta cứ nghe thấy có tiếng gì đó ở gần đây". Vân Phong ngạc nhiên: "Không phải chứ? Đệ mẫn cảm với quỷ quái nhất mà sao không cảm nhận được gì hết vậy? Lục Vân, có phải huynh lầm gì không hay là cố ý chọc đệ đấy?".
Ngạo Tuyết không nói, chỉ nhìn xung quanh một lượt, thần kiếm Tử Ảnh đột nhiên phát ra tiếng kiếm tiêu thật nhẹ, bay lên lơ lửng trên đầu của nàng, không ngừng xoay chuyển. Giữa khu rừng âm u rậm lá, ánh hào quang tử sắc của thanh thần kiếm tỏa sáng cả một vùng rộng. Thanh kiếm sau một hồi quay vòng, bất ngờ chỉ sang hướng nam, rồi bất động. Ngạo Tuyết cất giọng lạnh như băng: "Nơi này quả thật có ẩn tàng dị vật, nó ở hướng nam, chúng ta hãy đi xem thử, nếu là yêu ma thì hãy diệt trừ". Dứt lời thần kiếm tự động bay đi, dẫn mọi người tiến về hướng nam.
Rất nhanh, cả ba đã đến một nơi cây cối um tùm với một miệng giếng cổ bị bỏ hoang lâu ngày. Lâm Vân Phong thấy miệng giếng, thần sắc hơi biến đổi: "Giếng này ẩn tàng yêu khí, nhưng xem xét kỹ thì lại không phát hiện được gì, chuyện này là thế nào? Thần kiếm Tử Ảnh nếu đến đây dừng lại thì chắc chắn có điều không ổn, nhưng tại sao đệ không cảm nhận được gì vậy? Lục Vân, huynh có cảm nhận được không?".
Lục Vân nhìn Ngạo Tuyết, thản nhiên nói: "Đệ cũng chỉ nghe thấy có tiếng yếu ớt giống như tiếng khóc của một nhi nữ, nhưng bây giờ thì không nghe thấy nữa. Ngạo Tuyết tỷ có phát hiện gì không?". Đôi mắt trong và tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng của Lục Vân ánh lên một ánh nhìn kỳ dị.
Ngạo Tuyết thu hồi Tử Ảnh thần kiếm, nhìn vào giếng khẽ nói: "Thoang thoảng khí tức kỳ lạ, nhưng chỉ lướt qua, rất khó nắm bắt. Hay là chúng ta xuống dưới đó xem xét cho kỹ, như vậy sẽ biết rõ đó là vật gì".
Lục Vân cũng nhìn vào giếng, nói nhẹ: "Ở đây không lớn, tất cả cùng xuống e là không được, hay là để đệ xuống xem trước. Vân Phong và tỷ hãy đứng canh tại đây, có chuyện gì thì cứ huýt sáo truyền tín hiệu, đệ sẽ lập tức đi lên".
Lâm Vân Phong cười khì: "Lục Vân huynh, những chuyện vất vả thế này làm sao phải để huynh đi được? Chuyện quỷ quái đệ là chuyên gia mà, cứ để đệ đi. Huynh cứ ở đây tỉ tê với sư tỷ đi nha". Nói xong hắn cười khúc khích rồi xoay người phóng xuống giếng.
Lục Vân giữ ngay hắn lại, cười nói: "Lần nào cũng là đệ đánh tiên phong, vậy làm sao được chứ? Lần này hãy để huynh đi, với lại huynh cảm nhận được tiếng khóc, còn đệ thì không cảm nhận được nên tốt nhất đệ hãy đứng tại đây, để khỏi lãng phí thời gian của mọi người". Dứt lời, không đợi Vân Phong lên tiếng, Lục Vân lập tức phi xuống giếng.
Vân Phong khò khè nói: "Thật là... huynh muốn giành miếng cơm manh áo của mình đây mà. Sau này các huynh tỷ cái gì cũng biết, híc... đệ còn đường nào mà kiếm sống đây. Lần sau nhất định không thèm nói trước nữa. Làm luôn rồi mới nói, hì hì, sư tỷ nhỉ?!".
o0o
Lục Vân vừa vào giếng lập tức vận khí để cơ thể từ từ hạ xuống, tỉ mỉ quan sát xung quanh. Giếng này rất sâu, chàng cảm giác được mình đã xuống hơn năm mươi trượng mà vẫn chưa xuống tới đáy. Ánh sáng từ miệng giếng chiếu xuống mờ nhạt dần, không gian bắt đầu chìm trong bóng tối, giơ tay cũng không thấy năm ngón nữa, chàng đành xuất Như Ý Tâm Hồn kiếm. Kiếm vừa hiện, vầng hào quang đỏ rực của hỏa long lập tức soi rọi cả một vùng, cảnh vật lại hiện ra rõ ràng trước mắt Lục Vân.
Trên những mảng rêu ẩm ướt trên thành giếng, lúc nhúc một lũ côn trùng độc vật không xác định. Dưới ánh hào quang của thần kiếm, người chúng óng ánh đen nhánh đến kỳ lạ. Có một số sợ ánh sáng, vừa thấy ánh hào quang đã nhanh chóng lách lùi đi, trốn chạy. Lục Vân càng đi xuống, nhiệt độ giảm càng nhanh, hàn khí âm u bao trùm ngày càng dày đặc. Cuối cùng sau một quãng đường khá dài, Lục Vân nhẹ nhàng đáp trên mặt nước với một làn sương khói mờ mờ...
Nhờ ánh hào quang của kiếm chiếu rọi, Lục Vân có thể quan sát xung quanh rõ ràng rành mạch, chàng phát hiện ra nước giếng rất trong nhưng lại cực lạnh, người bình thường chắc chắn không thể ở đây lâu hơn một khắc. Bất chợt, dưới đáy giếng lại văng vẳng tiếng khóc rền rỉ, nhưng lúc có lúc không, nghe không rõ... Lục Vân vận chân khí hộ thể, nước giếng dạt ra hai bên, chàng từ từ đi sâu vào. Xuống khoảng hơn hai mươi trượng nữa, nhờ ánh kiếm soi rọi, Lục Vân biết mình đã đến đáy giếng. Chỗ này không nhỏ, rộng khoảng vài trượng, ở ngay giữa có một vách đá cao một trượng, ẩn ẩn một đạo hào quang xung quanh. Cách bên trái vách đá không xa có một cửa đá, lặng lờ nằm đó, tiếng khóc sụt sùi phát ra chính từ chỗ này.
Lục Vân lững thững trong nước, nhìn chằm chằm vào cửa đá, khẽ nói: "Ra đi, ta có thể nghe được tiếng khóc của ngươi. Chắc ngươi là một nữ nhi, tại sao không sớm đi đầu thai chuyển thế mà còn ở đây làm gì?".
Một thân ảnh nhoèn nhoẹt từ từ xuất hiện ngay kế bên cửa đá. Nhìn kỹ, quả đúng là một thiếu nữ trẻ tuổi. Tóc dài xõa ra che cả nửa khuôn mặt nhưng vẫn không giấu hết được vẻ đẹp dịu dàng của nàng. Ánh mắt dật dờ nhìn vào Lục Vân, vừa trông thấy thanh Như Ý Tâm Hồn kiếm trên đỉnh đầu của chàng, ánh mắt đó lập tức tỏ ra kinh hãi.
Giọng nói khe khẽ cất lên: "Ngươi có thể nghe thấy tiếng khóc của ta ư? Ngươi không gạt ta chứ? Đã lâu lắm rồi, ta đều khóc ở đây, nhưng không ai có thể nghe thấy, không ngờ hôm nay lại có người nghe được. Cũng vài trăm năm rồi, thời gian thật dài lê thê".
Lục Vân vừa ngắm nhìn vừa sử dụng Ý Niệm Thần Ba để thám xét. Kết quả có được là thiếu nữ này rất kỳ lạ, hồn phách của nàng tụ hội bất tán, ẩn ẩn hàm chứa linh quang. Từ khí tức tỏa ra từ cơ thể, Lục Vân có thể khẳng định nàng không phải là ác linh, có thể là một cô hồn bị chết oan chăng? Chàng bèn hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây, ngươi nói ngươi đã ở đây mấy trăm năm rồi, tại sao không đi đầu thai mà ngồi khóc thế này?".
Thiếu nữ khẽ than thở: "Ta cũng muốn rời khỏi nhưng lại không có khả năng đó. Mỗi khi muốn bay khỏi miệng giếng là xem như có một kết giới cản lại, không thể nào thoát ra được. Vô số lần thất bại giúp ta hiểu ra một điều, đó là ta không thể rời khỏi nơi này. Cho nên ta chỉ còn biết khóc mà thôi. Trong mấy trăm năm ở đây, ta chỉ phát hiện được bên trong vách đá đang ẩn tàng vật gì đó. Tiếc là năng lực yếu kém, không thể làm gì được. Hôm nay gặp ngươi, cũng là duyên phận, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một việc, không biết ngươi có đồng ý không?".
Lục Vân nhìn vào vách đá, nói nhẹ "Bên trong vách đá quả thật có dị vật, ta cũng vì nó mà đến đây. Còn việc mà ngươi nhờ giúp, ngươi cứ thử nói ra xem sao, nếu được thì ta sẵn lòng".
Thiếu nữ nhìn Lục Vân, ánh mắt lạ lùng nói: "Ai cũng nói người sau khi chết sẽ thành quỷ, mà trên thế gian quỷ bị mọi người căm ghét, lúc nào cũng bị những người tự xưng là chân nhân tu luyện gì đó, cho là ác ma gặp đâu giết đó. Tại sao ngươi lần đầu tiên gặp ta, lại biết thân phận của ta không phải là người nhưng vẫn không ra tay sát hại? Thanh kiếm của ngươi vô cùng bá đạo, linh vật bên trong nó khiến ta rất sợ hãi, chỉ cần khẽ phất kiếm là giết được ta rồi. Tại sao ngươi không làm vậy?".
Lục Vân nhìn nàng, khẽ nói: "Thiên sinh vạn vật, không chỉ là người mà thật ra bao gồm cả quỷ vật. Chỉ là thế nhân không hiểu, chỉ bị một vài lệ quỷ tấn công thì cho là mọi quỷ vật đều tà ác. Thật ra đó là lý giải sai lầm, cho dù là người thì vẫn có kẻ ác, không phải vậy sao? Là thị là phi, là thiện là ác đều do mỗi người đoán định, không nên chỉ nghe ngôn từ của kẻ khác mà suy nghĩ lệch lạc. Đối với ta, chỉ cần là thứ ta nhìn thấy thì nó là vật tồn tại, chỉ là dưới một hình thể khác mà thôi, còn chuyện thiện ác thì lại là một chuyện khác... Thôi, ngươi cứ nói đến việc mà ngươi muốn nhờ xem nào".
Đôi mắt của thiếu nữ rưng rưng cảm tạ, nàng dịu dàng: "Sau này, nếu ngươi có gặp một người con trai tên là Lưu Tinh thì nhờ ngươi nói cho người đó biết chuyện này. Hãy nói rằng, lời thề ước năm xưa, tất cả đã qua rồi. Người con gái tên Dạ Vũ đã rời chàng mà đi, hãy bảo chàng quên đi tất cả, đừng nghĩ đến chuyện của hai người nữa. Nếu chàng truy hỏi, ngươi đừng nhắc gì về ta. Chỉ nói rằng, hồn đã đoạn, gửi lời vào gió, người đã xa, mắt trong huyết lệ nhòa, đọa hồng nhan! Chỉ vậy thôi, nếu ngươi đồng ý giúp, ta cảm tạ vô cùng!". Trong đôi mắt trong ngần, ẩn hiện một làn hơi sương mỏng manh, như cố gắng che đậy mối thâm tình dang dở.
Lục Vân nhìn nàng, thở nhẹ: "Hãy yên tâm, sau này ta sẽ tìm người đó mà chuyển lời. Chỉ là đã vài trăm năm rồi, người đó còn sống trên nhân thế không? Có khi nào đã chết rồi?".
Thiếu nữa khẽ lắc đầu, nhìn xa xăm: "Không đâu, chàng không chết đâu, nhất định vẫn còn sống trên thế gian. Nhớ lần đầu ta gặp chàng, chàng là một tiểu đạo sĩ, cảnh tượng đó ta vẫn còn nhớ rất rõ, tiếc là... mình không biết nắm bắt. Nghĩ đến giây phút năm xưa, ta ân hận nuối tiếc muôn phần".
Lục Vân nghe thế, thần sắc có đôi chút thương cảm, khẽ thở dài: "Một đời người có rất nhiều thứ chỉ nên để trong lòng, thỉnh thoảng hồi tưởng lại. Cảm giác không chỉ ngọt ngào mà có cả chua chát đắng cay. Đã qua rồi thì không nên chìm đắm trong hối tiếc nữa, hãy nhìn về phía trước. Bây giờ để ta xem xem vách đá này ẩn tàng huyền cơ gì mà khiến cho ngươi không thể thoát ra được".
Chàng nhẹ nhàng đứng trước vách đá, thanh quang bừng phát quanh cơ thể, đôi mắt phóng ra hai đạo thần quang, Ý Niệm Thần Ba đồng thời được phát ra để thám xét bí mật của vách đá. Đột nhiên toàn thân Lục Vân khẽ rung động, ánh mắt hoảng hồn, thần sắc vô cùng kỳ lạ. Nhìn sang thiếu nữ, chàng nhẹ nhàng nói "Khí tức trên người của ngươi chính là linh khí bên trong vách đá này, nhờ đó mà hồn phách của ngươi có thể hội tụ bất tán. Tuy nhiên, vách đá có một loại sức mạnh ràng buộc, có thể giữ lấy tất cả hồn phách và dị thể thuộc loại nguyên thần vô hình. Ngươi nằm trong phạm vi ảnh hưởng của nó nên không thể ra khỏi đây được. Chân khí do ta phát ra để dò thám cũng bị nó giữ lại, thật là chuyện hiếm thấy".
Thiếu nữ ủ rũ: "Bao nhiêu năm qua, cô đơn hiu quạnh tại nơi này cũng đã quen rồi. Nếu như không phải lòng còn quyến luyến, có lẽ ta đã mãn nguyện với cuộc sống cô hồn này. Hôm nay có thể gặp được ngươi, đó là một niềm hy vọng mong manh mà ông trời ban tặng, ta mừng lắm. Chỉ cần ngươi có thể chuyển lời đó dùm ta, ta nguyện suốt đời bị giam hãm tại đây... ".
Lục Vân nhìn nàng, ngẫm nghĩ. Lát sau, chỉ thấy chàng chậm rãi đến gần vách đá, cách khoảng ba thước thì bất ngờ vách đá phát ra một đạo hào quang, cản trở bước tiến của Lục Vân. Đạo hào quang này rất cường thịnh, sức mạnh kinh hồn của nó khiến cho thiếu nữ sợ hãi trốn vào một góc, không dám xuất đầu lộ diện.
Đôi mắt của Lục Vân lập tức phát ra một đạo hào quang rực rỡ, hào quang màu xanh bừng phát khắp người, đối kháng trực diện với đạo hào quang trên vách đá. Ánh sáng chiếu rọi trong nước tạo nên những tia sáng chồng chéo, phản chiếu, tạo nên một quang cảnh sặc sỡ đẹp kỳ diệu. Đồng thời khi hai nguồn sáng đối chọi nhau, chúng tạo ra một đạo khí quang đầy uy lực, quyện cùng hào quang ngũ sắc đột nhiên bùng thẳng lên trời. Quang trụ phóng thẳng ra khỏi giếng, người trong vòng trăm dặm đều có thể thấy rõ cảnh tượng này.
Lục Vân cảm giác đang có một nguồn lực kinh khiếp từ trong vách đá ép thẳng vào người chàng, khiến chàng không thể tiến bước. Đạo hào quang đó thật ra là đạo cấm chế bảo hộ, hoặc có thể nói là một đạo kết giới vững chắc, có tác dụng ngăn cản mọi ngoại vật xâm nhập. Lục Vân vốn định dùng Ý Niệm Thần Ba để thám xét bí mật của vách đá, ai ngờ nó lại có khả năng giam giữ lấy Ý Niệm Thần Ba, đồng thời hấp thu hoàn toàn tinh lực trong ý niệm, khiến cho chàng không dám thi triển nữa, chỉ cố dùng chân nguyên miễn cưỡng mà xông vào. Tiếc rằng uy lực của kết giới này quá ghê gớm. Lục Vân vẫn chưa thể phá giải được.
Thanh quang khắp người chàng bất ngờ biến sang hào quang màu hoàng kim, cố sức tiến một bước. Chỉ thấy cơ thể Lục Vân dao động dữ dội, hiển nhiên hai nguồn lực đang đối kháng nhau kình lực. Vầng kim quang trên cơ thể của chàng đột nhiên bùng nổ, sức công phá của nó phút chốc phá vỡ đạo kết giới. Sóng nước dưới đáy giếng tức khắc bị chấn động, một cột thủy lôi bùng lên, nước phun thẳng lên trời tạo thành một cột nước cao hơn ba mươi trượng rồi đổ ầm xuống như mưa bão. Chỉ nhìn cột nước kinh khiếp đó là có thể mường tượng được sức mạnh của hai bên giằng co dữ dội như thế nào. Đến nỗi Vân Phong và Ngạo Tuyết đang đứng gần miệng giếng cũng bị nguồn lực đó đẩy bật lùi ra xa.
Uy lực của trận nổ kinh thiên động địa vừa rồi không những khiến cho nước dưới đáy giếng vùng bay lên trời mà còn làm nổ tung cả vách đá to cả trượng đó. Đất đá vỡ vụn bay tung toé, nơi vách đá xuất hiện một đạo ngọc bài cao ba thước. Phía trên đó có khắc những hoa văn kỳ lạ cùng ba khối vân nổi to như nắm đấm tay - Trấn Hồn Bài! Ngọc bài này thanh khiết đến trong ngần, bên trong có thể nhìn thấy được một đạo hào quang đang di chuyển tuần hoàn không ngừng, tạo thành một vòng tổng thể kỳ lạ.
Lục Vân chăm chú vào ngọc bài, khẽ hỏi: "Trấn Hồn Bài, cái này có ý nghĩa gì? Tại sao ta chưa từng nghe nói đến. Ngươi có biết gì về nó không?". Ý chàng muốn hỏi thiếu nữ.
Nàng cũng nhìn vào ngọc bài, nhưng đứng cách từ rất xa, nói vọng lại, giọng run sợ: "Ta cũng không biết nó là gì. Sau khi chết, ta ở đây suốt đến giờ, không biết gì cả, ngươi hỏi cũng như không. Ta chỉ cảm nhận được nguồn lực cực kỳ bá đạo của Trấn Hồn Bài, như muốn hút ta vào đó, khiến ta rất sợ hãi, không dám đến gần".
Lục Vân chau mày nhìn lên, khẽ nói: "Ngươi hãy đến sau lưng ta, lát nữa nhớ đi theo sát, nếu không sẽ nguy hiểm cho ngươi đấy". Thiếu nữ không hiểu tại sao, nhưng vẫn vâng lời, lượn đến bên người chàng, nép ở sau lưng, nét mặt run rẩy lo sợ.
Khi mọi người trở về Thiên Hỏa động, Lâm Vân Phong đã tỉnh lại. Lúc này trông sắc mặt của hắn đã hồng hào trở lại, có vẻ đã hồi phục được khá nhiều. Vừa thấy mọi người trở về, Vân Phong vội chạy đến ngay bên Lục Vân, hỏi dồn: "Sao rồi? Trận thi đấu của huynh hoàn thành tốt đẹp chứ? Huynh thắng rồi phải không? Sao không ai gọi đệ dậy để đi xem chung vậy? Để đệ một mình ở đây hồi hộp chờ đợi".
Lục Vân cầm lấy tay của Vân Phong cười nói: "Chúng ta hy vọng đệ có thể hồi phục nguyên khí thật tốt, ngày mai còn một trận thi đấu gian nan hơn nữa đang chờ đệ mà. Trận đấu của huynh đã xong rồi, may mắn chiến thắng Lý Minh sư huynh của Nho Viện và cũng không bị thương tích gì. Ngày mai tất cả chúng ta sẽ cùng tham gia vòng đấu trong, mong là mọi người đã qua ải. Vì thế mà đệ phải tranh thủ thời gian, hồi phục nhanh chóng công lực đã bị hao tổn. Có như vậy thì ngày mai đệ mới mong tiếp tục chiến thắng được. Tối nay nhớ đừng đi đâu hết nhé, hãy ngồi yên ở đây để vận khí điều tức, khôi phục lại trang thái uy vũ ban đầu".
Vân Phong vừa nghe tin thắng lợi của Lục Vân, lập tức gương mặt nở rộ một nụ cười rạng rỡ, cầm lấy tay của Lục Vân, cười không ngớt: "Huynh không cần lo cho đệ, đệ đã hồi phục được sáu, bảy phần công lực rồi, chỉ cần tối nay cố gắng thêm nữa thì sáng mai sẽ tốt thôi. Mà huynh lợi hại thật, không bị thương tích gì cả đã chiến thắng đối thủ một cách vẻ vang, hay quá! Không được xem huynh thi đấu đúng là tiếc ghê gớm. Ngày mai đệ nhất định phải có mặt để cổ vũ cho huynh".
Lục Vân khẽ cười: "Hy vọng chúng ta không thi đấu cùng thời gian, nếu không thì không thể gặp nhau được. Thôi, không nói nhiều nữa, Hứa đại hiệp của Nho Viện đang đứng ngoài kia, đệ mau ra chào hỏi người ta, kẻo lại bị cho là không biết lễ nghĩa". Nói rồi vừa mỉm cười vừa kéo Vân Phong đi ra chào hỏi Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải.
Mọi người chào nhau vài câu rồi cùng đi vào trong động, ngồi xuống bàn chuyện huyên thuyên. Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải nhìn bốn vị đệ tử của Dịch Viện, khẽ cười: "Lần này, tuy thi đấu rất kịch liệt nhưng với thực lực của các đệ tử, ta tin rằng Dịch Viện sẽ có được thành tích khả quan. Ta đã xem xét tình hình các viện khác rồi, e là Nho Viện của ta năm nay phải chịu xếp cuối".
Huyền Ngọc chân nhân cười xòa: "Thương Hải đại hiệp quá khiêm tốn rồi, đệ tử Tất Thiên của Nho Viện ta có gặp qua, quả thật tu vi cao thâm, tuyệt đối không dưới Hoành Phi. Nếu như hai người có thể thi đấu với nhau thì khả năng thắng của Nho Viện chiếm đến sáu phần. Đại hội kỳ này, danh phẩm đệ nhất chỉ có hai viện Thiên Kiếm Viện và Bồ Đề Học Viện có khả năng tranh nhau, còn chúng ta, chỉ cố gắng thoát khỏi danh vị cuối chót".
Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải suy tư: "Bây giờ các cuộc tỉ võ có lẽ đã hoàn tất rồi, tối nay Lục Viện sẽ tiến hành một cuộc họp thảo luận quan trọng về vòng đấu trong. Cuộc họp này đối với Lục Viện là một bước mấu chốt dẫn đến thắng lợi của từng trận đấu. Làm sao để môn hạ đệ tử của mình đấu với đối thủ yếu nhất là điều cần suy tính. Nếu nhờ đó mà vào được Thập nhị cường thì con đường đi tới Lục cường chỉ còn cách vài bước ngắn ngủi mà thôi".
Huyền Ngọc chân nhân khẽ gật đầu: "Đại hội lần này quả thật là một cuộc tranh giành quyết liệt. Ai cũng vì môn hạ đệ tử của mình mà tranh thủ cơ hội tốt nhất, để họ dễ dàng tiến vào vòng đấu trong. Bao nhiêu kỳ đại hội đã qua, Dịch Viện đều thua thảm hại trong cuộc tranh giành này. Hy vọng năm nay, tình hình sẽ đổi khác. Bây giờ chúng ta hãy đi nghe ngóng xem tình hình các viện khác ra sao để chuẩn bị đối sách cho tối nay".
Hứa Thương Hải đồng tình: "Đúng đó, phải đi ra ngoài xem xét tình hình các viện. Dù sao thì trận đấu hôm nay đã kết thúc rồi, quan trọng là ngày mai. Đi thôi, chúng ta đi thu thập tin tức". Nói xong Hứa đại hiệp chào tạm biệt mọi người rồi cùng Huyền Ngọc chân nhân rời khỏi.
Tử Dương chân nhân nhìn một mọi người khẽ nói: "Lần này Vân Phong và Lục Vân cùng thắng cả hai trận, đã làm rạng danh Dịch Viện chúng ta. Hy vọng ngày mai, các đệ tử có thể càng đánh càng hăng, một lần nữa tạo nên kỳ tích hiển hách, cùng tiến vào vòng đấu sau, mọi người có tự tin không?".
Trương Ngạo Tuyết nhìn sang Lục Vân, hai ánh mặt lại gặp nhau, cùng truyền cho nhau một thần sắc kiên định, hai người cùng lúc gật đầu, đầy tự tin. Vân Phong thì nhìn mọi người với một vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu thật mạnh, đầy kiên quyết. Còn Hoành Phi thì chỉ nhìn Tử Dương chân nhân, nghiêm túc nói: "Chúng ta nhất định sẽ thành công, ngày mai sư thúc cứ xem". Chỉ một câu nói ngắn, không nói thêm gì hơn.
Tử Dương chân nhân nhìn sang Tịnh Nguyệt đại sư, hai người tỏ vẻ mãn nguyện. Tử Dương chân nhân tấm tắt: "Tốt, có chí khí, để xem ngũ viện có còn xem thường Dịch Viện không. Chúng ta nhất định phải trổ hết bản lĩnh, để họ phải ngưỡng mộ uy danh của Dịch Viện. Tiếp tục cố gắng, ta sẽ ủng hộ tất cả. Bây giờ ai nấy hãy về nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trận đấu ngày mai". Nói xong cùng Tịnh Nguyệt đại sư rời khỏi.
Lục Vân nhìn ba người còn lại, khẽ nói: "Vân Phong bây giờ hãy tranh thủ thời gian vận khí điều tức cho mình. Ngày mai, đối thủ mà chúng ta đụng độ không một ai là kẻ xoàng cả. Cho nên ai cũng phải dốc hết toàn lực để thi đấu. Bây giờ chúng ta hãy bàn bạc một chút về tình hình thi đấu của ngày mai, dự đoán trước những sự cố có thể gặp phải để còn biết cách phản ứng". Sau đó bốn người ngồi chụm lại với nhau, bàn tính tình huống cho trận đấu ngày mai.
oo
Ngoài động, Tử Dương chân nhân đứng nhìn đấu trường đang được các Thiên Kiếm Viện đệ tử dọn dẹp, thu xếp lại cho đàng hoàng. Vừa quan sát những dòng người đi đi lại lại, Tử Dương chân nhân vừa hỏi: "Sư tỷ, đại hội Luận võ này tỷ đã tham gia mấy kỳ nên khá hiểu rõ tình hình của nó. Vậy theo như nhận định cá nhân thì trận đấu ngày mai, bốn đệ tử Dịch Viện có vượt qua hết không?".
Tịnh Nguyệt đại sư nhìn ra phía trước, giọng nói trầm ngâm: "Theo như tình huống phân tích, bốn đệ tử có thể thuận lợi vào đến vòng này đã là điều đáng mừng. Còn lần đấu sau, ta nghĩ chỉ có hai người lọt vòng, hai người sẽ bị loại trừ. Còn trận Lục cường, cho dù vào được một người cũng vô cùng khó khăn. Mỗi kỳ tỉ võ đều giữ được mức cân bằng, mỗi viện chỉ có một thành viên đi vào vòng Lục cường. Chỉ là trong bao nhiêu năm qua, mỗi mình Dịch Viện là liên tục năm kỳ đại hội, không có một đệ tử nào có thể tham gia vòng đấu Lục cường. Và lần nào cũng là hai đệ tử của Thiên Kiếm Viện có mặt trong trận đấu tranh ngôi vị hạng nhất. Năm nay, kết quả cuối cùng thế nào thì không ai biết trước được. Đệ cũng không nên mong chờ quá nhiều để rồi phải thất vọng".
Tử Dương chân nhân mặt mày khẽ biến sắc, thở dài, không nói một câu nào mà chỉ lặng lẽ nhìn ra xa, trong lòng mong chờ một điều kỳ tích.
oo
Màn đêm buông xuống dần, đã đến lúc dùng cơm tối. Lúc Huyền Ngọc chân nhân trở về cũng là lúc mọi người đã dùng cơm xong. Huyền Ngọc chân nhân gọi mọi người tập trung rồi nói: "Vừa rồi ta đã thám thính được một số thông tin, kết quả đã có hết rồi. Lần này tham gia thi đấu có hai mươi bốn người, hai người của Dịch Viện đều đã vượt qua vòng loại, Phụng Hoàng Thư Viện bốn người tham gia thì có ba người bị đào thải. Nho Viện thì có hai người lọt vòng, Đạo Viện và Bồ Đề Học Viện cũng vậy. Còn Thiên Kiếm Viện thì sáu người tham dự, ba người vượt ải. Thông qua vòng đấu loại, Thiên Kiếm Viện có thực lực cao nhất, đang xếp ở vị trí đầu bảng".
Tử Dương chân nhân sầm mặt hỏi: "Vậy thì trận đấu ngày mai, họ sẽ có đến năm người tham gia, cơ hội chạm mặt không phải sẽ càng cao sao? Hôm nay nhất chiến, lập trường của họ đã rõ ràng rồi, ngày mai mà đụng độ, e là sẽ rất kịch liệt". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Huyền Ngọc chân nhân khẽ nói: "Đúng vậy, nhưng cho dù chúng ta có gặp phải ai thì cũng là những những đối thủ cường hoành, muốn yếu hơn cũng không thể nào có. Theo như tin tức thu thập được, những đệ tử tham dự bị đào thảo lần này có rất nhiều người đều là đệ tử thực lực khá cao. Trong đó có vài người có công lực không dưới Mộc Hoa. Từ đó có thể thấy được lần tỉ võ này gay cấn hơn những kỳ trước đến mức nào. Tối nay ta sẽ cố gắng tranh thủ cơ hội cho Dịch Viện, nhưng có thành công hay không thì còn phải xem tình hình. Trong thời gian này, mọi người ghi nhớ là không được rời khỏi sơn động, hãy tọa thiền vận khí, chuẩn bị thật tốt cho trận đấu ngày mai. Đây là trận đấu liên quan đến niềm vinh nhục của viện ta, mọi người cần phải nỗ lực hết mình". Nói xong, người rời khỏi động để đến tham dự đại hội đàm luận của các trưởng giáo.
oo
Trong Thiên Huyền động, trưởng giáo của Lục Viện đang tề tụ đông đủ để thương nghị cho việc tỉ thí ngày mai. Chỉ thấy họ ngồi xung quanh một chiếc bàn bằng ngọc đá hình tròn, bên cạnh có một Thiên kiếm Viện đệ tử im lặng đứng hầu.
Thượng thủ, trưởng giáo Thiên Kiếm Viện Lý Trường Xuân lên tiếng: "Sau khi xem xét tình hình thi đấu của ngày đầu tiên, ta có thể thấy đại hội Luận võ Lục viện lần này hoàn toàn mạnh hơn so với các kỳ trước. Đây là điều đáng mừng, vì chứng tỏ Lục Viện đã xuất hiện nhiều nhân tài kiệt xuất hơn. Đối với giới chân tu, đó là một việc tốt. Để lần tỉ võ này có thể công bằng công chính, tối nay chúng ta cần phải thương nghị thật kỹ càng và phân tích đúng đắn thực lực của các thí sinh tham dự, cố gắng tránh tình trạng nhị cường đối chọi, lưỡng bại câu thương. Cũng như luật cũ, bây giờ mỗi viện sẽ đề cử hai đệ tử kiệt xuất nhất, chúng ta sẽ bắt đầu xếp loại và lập danh sách".
Năm vị trưởng giáo còn lại nhìn nhau, bắt đầu trầm tư. Huyền Ngọc chân nhân ghi tên của Ngạo Tuyết và Hoành Phi. Rất nhanh, họ đã đặt đầy đủ danh sách của môn hạ đệ tử lên giữa bàn. Lý Trường Xuân ra lệnh cho đệ tử tổng hợp các danh sách vào một tờ giấy, sau đó đưa trước mặt để các trưởng giáo xem qua.
Sau khi năm người đã kiểm tra xong, Lý Trường Xuân cầm tờ danh sách, khẽ đọc: "Thiên Kiếm Viện Kiếm Vô Trần, Triển Ngọc; Bồ Đề Học Viện Bản Nhất, Giới Thiền; Đạo Viện Vô Vong, Vân Hoa; Nho Viện Tất Thiên, Đỗ Lực; Phụng Hoàng Thư Viện Thương Nguyệt, Hứa Khiết; Dịch Viện Lý Hoành Phi, Trương Ngạo Tuyết, tất cả mười hai người này sẽ thi đấu với mười hai người vừa lọt vòng đấu loại. Danh sách cụ thể cần được thảo luận tại đây, mọi người thấy thế nào?".
Năm vị trưởng giáo đều khẽ gật đầu, không ý kiến. Lý Trường Xuân thấy vậy bèn ra lệnh cho đệ tử mang đến danh sách của mười hai người còn lại, cùng viết lên bảng danh sách này theo hai hàng đối xứng để dễ quan sát. Sau đó bảo đệ tử chép ra năm bản, phát cho mỗi người một bản.
Sau khi mọi người đã có bảng danh sách, Lý Trường Xuân khẽ nói: "Mọi người có thể vẽ đường liên kết giữa hai nhóm người trên danh sách để tạo thành một cặp đấu. Để cho công bằng liêm minh, mỗi viện trưởng sẽ tự chọn đôi đấu trên bảng danh sách của mình. Cứ mỗi cặp đấu được sáu người chọn giống nhau thì xem như cặp đấu đó đã được quyết định. Còn lại tiếp tục chọn lựa cho đến khi hoàn thành danh sách. Về nguyên tắc không đấu cùng viện thì chắc không cần phải nhắc nhở. Vậy chúng ta bắt đầu".
Trong động im phăng phắc, sáu vị trưởng giáo đều đang suy nghĩ thẩn trọng, lựa chọn đối thủ. Đây là mấu chốt cực kỳ hệ trọng, liên quan đến trận đấu khó hay dễ của đệ tử môn hạ, cần phải thật chú ý. Trải qua một lúc lâu, sáu vị trưởng giáo mới nộp được tờ danh sách với cái đường nối chằng chịt. Kết quả thống kê chỉ có một đội đấu được chọn trùng nhau bởi sáu vị trưởng giáo. Vậy qua lần lựa chọn thứ nhất, đã có một đội được vạch ra. Sau đó, họ tiếp tục chọn lựa trên bảng danh sách còn lại.
Sau nhiều lần chọn lựa, thống kê, cuối cùng sau tám lần vất vả, danh sách đội đấu cho ngày mai đã hoàn thành. Cầm tờ danh sách trên tay, mỗi vị trưởng giáo đều có biểu tình khác nhau. Lý Trường Xuân bình thản tự nhiên. Pháp Quả đại sư của Bồ Đề Học Viện thì thần sắc tĩnh lặng, khó hiểu. Thất Huyền chân nhân của Đạo Viện thì sắc mặt trầm trọng, Hạo Vân cư sĩ của Nho Viện lại cười trong đau khổ. Gương mặt như ngọc của Ngọc Vô Song - trưởng giáo Phụng Hoàng Thư Viện thì lộ vài phần âu lo.
Huyền Ngọc chân nhân nhìn vào bảng danh sách, mặt mày nghiêm trọng. Lần thương nghị này sở dĩ tốn nhiều thời gian là vì trở ngại của Dịch Viện. Do muốn tận lực tranh thủ lợi thế hết mực cho môn hạ đệ tử nên sự lựa chọn của Huyền Ngọc chân nhân lúc nào cũng khác với mọi người, khiến cho cuối cùng chỉ còn lại hai Dịch Viện đệ tử phải đối đầu với Thiên Kiếm Viện đệ tử. Đó là điều mà Huyền Ngọc chân nhân không hề muốn. Tiếc là thế sự vô thường, có cố gắng cũng vô ích.
Lần này, Lý Hoành Phi sẽ gặp Vô Niệm - đệ tử của Bồ Đề Học Viện; Còn đối thủ của Trương Ngạo Tuyết là Thanh Khê của Đạo Viện. Còn lại, Lục Vân phải đấu với Lãnh Gia Hào - đệ tử xếp hạng ba trong Thiên Kiếm Viện, Vân Phong thì đấu với Triển Ngọc - đệ tử xếp hạng hai. Nhìn danh sách trên tay, Huyền Ngọc chân nhân thiểu não bước ra khỏi Thiên Huyền động. Trong gió khuya lạnh buốt, người một mình đứng trong đêm lặng lẽ tần ngần thật lâu rồi mới từ từ biến mất dưới ánh trăng.
oo
Về đến Thiên Hỏa động, Tử Dương chân nhân và Tịnh Nguyệt đại sư đều đang chờ. Ba người nhìn nhau, Huyền Ngọc chân nhân bất giác thở dài, lắc đầu đưa danh sách cho hai người. Xem xong danh sách, Tịnh Nguyệt đại sư vẫn bình tĩnh còn Tử Dương chân nhân thì nghiêm mặt, trầm tư.
Huyền Ngọc chân nhân kể lại quá trình chọn lựa của các trưởng giáo cho hai vị sư đệ sư muội nghe. Cuối cùng chỉ nghe người nói "Lần này có lẽ là ý trời. Ta có cố gắng cách mấy cũng không thoát được cảnh phải đụng độ với Thiên Kiếm Viện. Tạm thời đừng nói cho các đệ tử biết, để họ nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến sáng mai hẵng nói". Nói xong người lướt mình đi vào trong động.
Tịnh Nguyệt đại sư quay sang Tử Dương chân nhân, khẽ nói: "Đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm". rồi người lặng lẽ đi vào. Tử Dương chân nhân sững người tại động khẩu, ngẩng nhìn vầng trăng sáng trên cao, bất động. Từ phía trong, Lục Vân nhìn thấy bóng lưng của sư phụ, cảm giác điều bất lành. Cụ thể thế nào thì chàng không rõ nhưng chỉ biết một điều, chắc chắn liên quan đến trận đấu ngày mai, nếu không sư phụ sẽ không tỏ vẻ nghiêm trọng như thế này.
Ánh trăng bàng bạc, cả đêm lẳng lặng. Tử Dương chân nhân đứng lặng người cả đêm, không nói không rằng, cho đến khi mặt trời ló dạng người mới đi vào.
Sau bữa cơm, Huyền Ngọc chân nhân nhìn bốn đệ tử, ánh mắt đầy khích lệ: "Hôm nay sẽ là ngày bốn đệ tử cùng tham gia quyết đấu, ta ở đây cầu chúc may mắn cho tất cả. Lần này thi đấu, đối thủ vô cùng lợi hại, cho nên mọi người cần phải cực kỳ thận trọng. Có một điều phải ghi nhớ là phải nỗ lực hết mình, cho dù bại trận cũng không ai trách cứ. Tuy cuộc đấu ngày mai rất quan trọng nhưng an toàn vẫn trên hết, sức khỏe của các đệ tử mới thật sự quan trọng. Phải có một sức khỏe cường tráng thì mới có thể tiếp tục tăng cường tu vi, hiểu chứ?".
Từ những gì Huyền Ngọc chân nhân nói, Lục Vân nghe ra ý nghĩa thâm thúy trong từng lời nói của người. Nhìn sang gương mặt trầm ngâm của sư phụ, Lục Vân hỏi: "Xin hỏi sư bá, không biết lần này đối thủ của chúng đệ tử là ai? Lúc nào thi đấu?". Vừa nghe câu hỏi, cả Vân Phong, Ngạo Tuyết và Hoành Phi đều chăm chú lắng nghe, chờ đợi câu trả lời.
Huyền Ngọc chân nhân nói: "Lần này, Vân Phong và Hoành Phi sẽ đấu buổi sáng, Lục Vân và Ngạo Tuyết buổi chiều. Đối thủ của Hoành Phi lần này là Vô Niệm của Bồ Đề Học Viện, còn Ngạo Tuyết là Thanh Khê của Đạo Viện. hai đệ tử cứ phát huy như bình thường, sẽ giành thắng lợi dễ dàng. Còn về phía Vân Phong và Lục Vân thì... đối thủ của hai người đều là đệ tử Thiên Kiếm Viện". Nói đến đây đột nhiên người khựng lại.
Vân Phong nhìn sang Lục Vân, hai người đều nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của đối phương. Lúc này Lục Vân đã hiểu tại sao sư phụ lại có vẻ mặt như vậy. Bởi vì người đang lo lắng cho đệ tử của mình. Vân Phong vội hỏi: "Trưởng môn sư bá nói mau nào, đối thủ của đệ tử và Lục huynh là ai? Lợi hại lắm không?". Ngạo Tuyết và Hoành Phi đều nhìn Huyền Ngọc chân nhân, mong ngóng.
Huyền Ngọc chân nhân khẽ thở dài: "Lần này đối thủ đều là những nhân vật khó đối phó. Vân Phong sẽ phải gặp Triển Ngọc, đệ tử xếp hạng hai trong Thiên Kiếm Viện, còn Lục Vân sẽ gặp Lãnh Gia Hào, cao thủ xếp hạng ba. Cả hai đều là cao thủ lẫy lừng trong Thiên Kiếm Viện, chỉ kém hơn đôi chút so với Kiếm Vô Trần mà thôi. Cho nên lần này hai ngươi nỗ lực là được rồi. Bất luận kết quả thế nào cũng không nên quá để tâm, ta không trách gì cả. Các ngươi không nên tự tạo áp lực cho mình. Bây giờ Vân Phong và Hoành Phi hãy đi chuẩn bị. Địa điểm thi đấu của Vân Phong lần này là Thiên Hỏa động, trận đấu chiều này của Lục Vân cũng tại đây. Còn Hoành Phi thì ở Thiên Bàng động, Ngạo Tuyết ở Thiên Huyền Động. Lát nữa ta và Tử Dương sư đệ sẽ đến xem Hoành Phi thi đấu, ba người còn lại hãy ở đây cổ vũ cho Vân Phong". Dứt lời, người đứng dậy rời khỏi.
Lý Hoành Phi đến bên Vân Phong, vỗ vai hắn nói: "Đừng bỏ cuộc sớm đấy, chỉ cần nỗ lực là có hy vọng, sư đệ". Đôi mắt tràn đầy tình cảm của Hoành Phi thật sự cảm động.
Vân Phong cũng vỗ vai hắn, trầm giọng: "Đa tạ sư huynh, huynh cũng phải cố gắng, chúng ta sẽ cùng thi đấu hết mình. Trận này bất luận thắng thua, đệ cũng không dễ dàng từ bỏ". Hai người nhìn nhau, lần đầu tiên có cảm giác thân thiết như vậy.
Trương Ngạo Tuyết nhìn hai người khẽ nói: "Lý sư huynh, lần thi đấu này muội không đến xem đuợc, đành ở đây gửi lời chúc thuận lợi đến huynh". Lục Vân cũng lên tiếng: "Sư huynh cố lên, huynh nhất định sẽ chiến thắng".
Hoành Phi nhìn Ngạo Tuyết, trầm giọng: "Đa tạ muội, ta sẽ không khiến muội phải thất vọng", rồi quay sang Lục Vân: "Đa tạ, hãy chờ tin tốt của ta", sau đó quay lưng đi thẳng.
Tử Dương chân nhân nhìn Vân Phong khẽ nói: "Bất luận lần này kết quả thế nào, chỉ cần đã nỗ lực là được, ta đều cảm thấy hãnh diện. Từ nơi xa, sư phụ của ngươi cũng sẽ cảm thấy như vậy. Cố gắng nhé, đệ tử kiệt xuất của Dịch Viện". Sau đó người cũng lặng lẽ quay người bước đi.
Lục Vân, Vân Phong, Ngạo Tuyết cùng Tịnh Nguyệt đại sư cùng ra khỏi động, tiễn đưa ba người họ. Tịnh Nguyệt đại sư chợt lên tiếng: "Thi đấu, ắt sẽ có thắng bại. Không cần biết thắng hay thua, chỉ cần đã cố gắng, đối diện được với bản thân và Dịch Viện thì đã quá đủ rồi. Lần này chúng ta không phải đến đến tranh giành điều gì. Vả lại danh phẩm hạng chót chúng ta cũng đã mang vác hơn năm mươi năm, mang them một lần cũng không hề gì. Hy vọng các đệ tử đừng quá cố chấp. Kẻ chân tu vốn không nên chỉ có trái tim vì danh lợi, nếu không sẽ rơi vào hạ thừa. Mong là ba người hiểu rõ đạo lý này".
Ở phía trời đông, một vùng trời nhuộm đỏ bởi ánh bình minh sắp trỗi dậy, mảnh đất xinh đẹp trong phút chốc sáng rỡ, lung linh dưới ánh nắng. một ngày mới đã bắt đầu, ngày thi đấu của bốn đệ tử của Dịch Viện có thuận lợi gì không? Lần này đến Thái Huyền sơn, Dịch Viện có được thành quả gì?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khi Huyền Âm chân nhân cùng Trương Ngạo Tuyết, Lý Hoành Phi và Lâm Vân Phong chạy lên đến nơi thì Tiêu Thiên đã phi thăng thành công rồi, họ chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Bốn người ngẩng đầu quan sát, cố suy đoán xem kết quả thế nào.
Sau một hồi khá lâu, Huyền Âm chân nhân khẽ thở dài: "Thôi, mọi người đừng nhìn nữa, không thấy được gì đâu. Chúng ta đành quay trở xuống tìm Lục Vân rồi cùng về". Nói xong, lão quay người rời khỏi. Lâm Vân Phong vốn nhạy cảm nên hắn cảm nhận được khí tức tà ác bao trùm lúc nãy nay đã tiêu biến, không còn tồn tại nữa.
Vừa quay đầu, nhìn thấy ba người kia đã đi được một khoảng xa, Lâm Vân Phong vội vàng gọi to và chạy theo. Ngay tại cốc khẩu, bốn người chạm mặt với Lục Vân đang từ dưới động đi lên. Vân Phong chạy ngay đến bên cạnh, khẽ hỏi: "Huynh, lúc nãy ở lại có thấy thêm gì không? Thiên Lang đó phi thăng thế nào? Thành công chứ? Hai con quái vật lúc nãy đi đâu mất tiêu rồi?".
Lục Vân nhìn mọi người thấy ai nấy đều tròn mắt nhìn chàng chờ đợi. Chàng nhẹ nhàng đáp: "Sau khi mọi người rời khỏi, trên trời đột nhiên xảy ra dị biến. Chỉ thấy có vô số kình lôi xuất hiện, khí thế kinh người. Hai con dị vật tà ác đó vừa định bắt giữ Thiên Lang thì đột nhiên bị Cửu thiên thần lôi đánh trúng, chỉ nghe tiếng chúng thét lên đau đớn rồi bỏ chạy. Còn Tiêu Nguyệt Thiên Lang thì thừa cơ thoát thân, cuối cùng phi thăng thành công. Giây phút đó thật sự kỳ diệu, cả bầu trời xuất hiện một ảo ảnh Thiên Lang khổng lồ to đến hơn mười trượng, từ từ trùng lấp với thân ảnh thực của Thiên Lang, sau đó ánh lên một đường hào quang rực rỡ rồi tất cả đều biến mất, không để lại một dấu vết gì".
Vân Phong nghe thế, vẻ mặt thiểu não nói: "Đáng tiếc thật, cảnh tượng hiếm có thế mà không xem được. Đáng chết, cũng chỉ tại hai con yêu vật kia, lần sau mà để ta gặp lại thì đừng trách, chúng bây dám phá hoại nhã hứng của lão tử. Hừ!".
Huyền Âm chân nhân đằng hắng: "Đừng có ở đó mà to mồm nữa, đi thôi, chúng ta về". Vân Phong cười khì: "Sư phụ, đừng vội mà. Bây giờ về không phải sớm hơn dự tính hai ngày sao? Đệ tử cho rằng chúng ta nên tranh thủ thời gian hai ngày này để nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó hãy khởi hành vẫn chưa muộn. Sư phụ có việc bận thì... mời sư phụ đi trước, chúng đệ tử không vội, sư phụ cứ đi từ từ. Hì, mọi người đồng ý chứ nhỉ?". Nói xong nhìn sang ba người còn lại.
Ánh mắt của Huyền Âm chân nhân sắc lạnh, lừ hắn một cái: "Ngươi thích đi bộ chậm rãi chứ gì, vậy thì cứ từ từ mà đi cho ta! Những người còn lại ai theo ta thì theo!". Rồi lão nhìn ba người một lượt, sau đó đột nhiên ngự phong phi hành, một đạo thanh quang vụt bay trên nền trời sâu thẳm. Lý Hoành Phi quay sang nhìn Ngạo Tuyết, Liệt Vân kiếm ngay sau đó cũng vụt sáng, cùng Hoành Phi nhanh chóng phi theo bóng hình của Huyền Âm chân nhân. Trong cảnh khuya huyền ảo, hai đạo thanh quang quyện hòa cùng nguyệt sắc, tạo nên một bức tranh đêm đẹp mê hồn.
Trương Ngạo Tuyết quay sang Lục Vân khẽ nói: "Tỷ đi trước đây, hai đệ nhanh chóng đi theo nhé". Rồi nàng xoay người định rời khỏi. Lâm Vân Phong thấy tình hình như thế vội cười nói "Sư tỷ, đệ và Lục Vân có việc muốn thỉnh giáo sư tỷ, tỷ đi chung với bọn đệ được không? Bọn đệ thật sự muốn học hỏi thêm nhiều thứ lắm. Sư tỷ tốt mà, chắc không nỡ từ chối đâu, tỷ ha?". Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ vào vai Lục Vân, nhắc khéo chàng giúp hắn níu giữa Ngạo Tuyết.
Lục Vân thản nhiên cười khẽ: "Sư tỷ nếu không vội thì hãy đi cùng, quả thật tiểu đệ có vài điều muốn thỉnh giáo, mong sư tỷ chỉ điểm". Rồi chàng nhìn Ngạo Tuyết với đôi mắt sáng trong, thể hiện sự thành khẩn, mong chờ.
Ngạo Tuyết nhìn lướt qua ánh mắt của Lục Vân, ngẩng đầu ngắm nhìn mặt trăng khẽ gật đầu không nói. Dưới ánh trăng, dáng người của nàng tha thướt được bao phủ bởi một vầng sương sáng, huyền ảo, diễm lệ.
o0o
Rời khỏi Tuyệt Âm Cốc, ba người tìm được một nơi tránh gió để dừng chân và nổi lửa. Cả ba ngồi với nhau tâm sự bên ánh lửa bập bùng. Trong lúc đó, Vân Phong nhiều lần cố ý chạy đi tìm thức ăn để tạo cơ hội và không gian riêng tư cho Lục Vân, Ngạo Tuyết. Hắn còn lắm lúc nháy mắt, nhắc khéo Lục Vân phải gan dạ lên.
Nhìn lên bầu trời đêm thanh tịnh, Lục Vân hỏi: "Tỷ có thường nhìn lên trời như vậy không? Ngoài việc tu luyện, trong bao nhiêu năm qua, tỷ có những hồi ức nào khác không?".
Trương Ngạo Tuyết cũng lặng lẽ nhìn trời, ánh lửa hắt lên gương mặt xinh tươi của nàng tỏa ra một vầng sáng thanh khiết. Rồi nàng cất tiếng, một giọng nói lạnh lùng thoảng nhẹ trong gió: "Kẻ chân tu, điều tiên quyết là phải thanh tâm tĩnh dục. Bao nhiêu năm nay, ngoài việc tu luyện ra, ta không có tâm trí dành cho việc gì khác".
Lục Vân cười nhẹ: "Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, trong lòng tỷ có bao giờ cảm thấy chán nản, có khi nào tỷ nghĩ đến bỏ cuộc? Tỷ có từng nghĩ đến con đường của mình rốt cuộc rồi sẽ ra sao không? Mục tiêu của tỷ là gì? Tu luyện thành tiên, đồng tồn cùng thiên địa, hay là trở thành một nữ hiệp trảm yêu trừ ma? Suốt đời cứ thế một thân một mình hay là như bao người phụ nữ bình thường khác, kiếm một người yêu thương rồi lập gia đình?".
Ngạo Tuyết quay nhìn Lục Vân, lâu sau mới dời ánh mắt đi, nói: "Tâm vô nhất niệm, làm sao tu luyện! Ngươi hỏi nhiều quá, ta chưa hề nghĩ đến những vấn đề đó. Ta chỉ quan tâm làm thế nào tu luyện đại thành trong thời gian ngắn nhất mà thôi". Trong giọng nói trầm ngâm, dường như nàng đang ẩn giấu bí mật không muốn thổ lộ.
Lục Vân nghe thế, cười thản nhiên rồi đột nhiên cất tiếng: "Thiên địa vạn vật, tại sao hữu hình? Thế gian sinh linh, hà tất có tâm? Con đường tu luyện, vì sao có kiếp? Quá trình thành tiên, tại sao không bằng phẳng? Trường sinh bất tử, cớ chi lại tồn tại? Thiên địa đồng thọ, luân hồi ở đâu ra?".
Trương Ngạo Tuyết chỉ im lặng lắng nghe, trầm tư không lên tiếng... Một lúc sao Vân Phong trở về với ba con thỏ rừng trên tay. Mọi người đem nướng để làm buổi tối lót dạ.
Đêm khuya, dưới ánh trăng lạnh lùng, thanh thoát, cả ba người tọa thiền điều tức nghỉ ngơi. Đợi đến hôm sau, Lục Vân là người thức dậy đầu tiên. Chàng bay người lên giữa khoảng không, tĩnh lập mà hấp thu thiên địa linh khí.
o0o
Trên đường đi, để tiết kiệm thời gian, mọi người đều thi triển khinh công, cũng như mọi võ lâm nhân sĩ khác cứ thế mà xuyên qua các dãy núi chập chùng. Từ Tuyệt Âm Cốc về Dịch Viên, nếu đi bộ phải mất ba ngày, còn ngự kiếm phi hành thì chỉ một chốc là đến nơi. Giữa hai nơi này cách nhau bởi ba dãy núi to. Trong đó có một dãy núi gọi là Hồng Diệp Lĩnh, danh truyền ngọn dã sơn này mỗi độ thu về đều đỏ rực một màu lá phong, cảnh tượng vô cùng hoàn mỹ.
Khi ba người Lục Vân đi qua Hồng Diệp Lĩnh, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân bất ngờ có dao động, khiến chàng chú ý. Tuy bề ngoài vẫn điềm tĩnh như không có gì xảy ra nhưng Lục Vân đang âm thầm dùng Ý Niệm Thần Ba tỉ mỉ dò xét động tĩnh xung quanh. Rất nhanh chóng, cảnh vật trên cả ngọn sơn lĩnh đã hiển hiện trong đầu của Lục Vân. Ở một góc rừng rậm rạp có một cái giếng, nơi ấy ẩn hiện một nhân ảnh nhàn nhạt, phiêu du và phát ra tiếng khóc tỉ tê. Giếng rất sâu, dưới đáy có một vách đá, trong đó hình như đang ẩn tàng một vật nhưng lại rất mơ hồ, không thể thấy rõ.
Lục Vân đột nhiên dừng lại, nói với hai vị đồng đạo: "Mọi người thử dò xét một chút, có cảm giác được dị vật đang tồn tại không? Ta cứ nghe thấy có tiếng gì đó ở gần đây". Vân Phong ngạc nhiên: "Không phải chứ? Đệ mẫn cảm với quỷ quái nhất mà sao không cảm nhận được gì hết vậy? Lục Vân, có phải huynh lầm gì không hay là cố ý chọc đệ đấy?".
Ngạo Tuyết không nói, chỉ nhìn xung quanh một lượt, thần kiếm Tử Ảnh đột nhiên phát ra tiếng kiếm tiêu thật nhẹ, bay lên lơ lửng trên đầu của nàng, không ngừng xoay chuyển. Giữa khu rừng âm u rậm lá, ánh hào quang tử sắc của thanh thần kiếm tỏa sáng cả một vùng rộng. Thanh kiếm sau một hồi quay vòng, bất ngờ chỉ sang hướng nam, rồi bất động. Ngạo Tuyết cất giọng lạnh như băng: "Nơi này quả thật có ẩn tàng dị vật, nó ở hướng nam, chúng ta hãy đi xem thử, nếu là yêu ma thì hãy diệt trừ". Dứt lời thần kiếm tự động bay đi, dẫn mọi người tiến về hướng nam.
Rất nhanh, cả ba đã đến một nơi cây cối um tùm với một miệng giếng cổ bị bỏ hoang lâu ngày. Lâm Vân Phong thấy miệng giếng, thần sắc hơi biến đổi: "Giếng này ẩn tàng yêu khí, nhưng xem xét kỹ thì lại không phát hiện được gì, chuyện này là thế nào? Thần kiếm Tử Ảnh nếu đến đây dừng lại thì chắc chắn có điều không ổn, nhưng tại sao đệ không cảm nhận được gì vậy? Lục Vân, huynh có cảm nhận được không?".
Lục Vân nhìn Ngạo Tuyết, thản nhiên nói: "Đệ cũng chỉ nghe thấy có tiếng yếu ớt giống như tiếng khóc của một nhi nữ, nhưng bây giờ thì không nghe thấy nữa. Ngạo Tuyết tỷ có phát hiện gì không?". Đôi mắt trong và tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng của Lục Vân ánh lên một ánh nhìn kỳ dị.
Ngạo Tuyết thu hồi Tử Ảnh thần kiếm, nhìn vào giếng khẽ nói: "Thoang thoảng khí tức kỳ lạ, nhưng chỉ lướt qua, rất khó nắm bắt. Hay là chúng ta xuống dưới đó xem xét cho kỹ, như vậy sẽ biết rõ đó là vật gì".
Lục Vân cũng nhìn vào giếng, nói nhẹ: "Ở đây không lớn, tất cả cùng xuống e là không được, hay là để đệ xuống xem trước. Vân Phong và tỷ hãy đứng canh tại đây, có chuyện gì thì cứ huýt sáo truyền tín hiệu, đệ sẽ lập tức đi lên".
Lâm Vân Phong cười khì: "Lục Vân huynh, những chuyện vất vả thế này làm sao phải để huynh đi được? Chuyện quỷ quái đệ là chuyên gia mà, cứ để đệ đi. Huynh cứ ở đây tỉ tê với sư tỷ đi nha". Nói xong hắn cười khúc khích rồi xoay người phóng xuống giếng.
Lục Vân giữ ngay hắn lại, cười nói: "Lần nào cũng là đệ đánh tiên phong, vậy làm sao được chứ? Lần này hãy để huynh đi, với lại huynh cảm nhận được tiếng khóc, còn đệ thì không cảm nhận được nên tốt nhất đệ hãy đứng tại đây, để khỏi lãng phí thời gian của mọi người". Dứt lời, không đợi Vân Phong lên tiếng, Lục Vân lập tức phi xuống giếng.
Vân Phong khò khè nói: "Thật là... huynh muốn giành miếng cơm manh áo của mình đây mà. Sau này các huynh tỷ cái gì cũng biết, híc... đệ còn đường nào mà kiếm sống đây. Lần sau nhất định không thèm nói trước nữa. Làm luôn rồi mới nói, hì hì, sư tỷ nhỉ?!".
o0o
Lục Vân vừa vào giếng lập tức vận khí để cơ thể từ từ hạ xuống, tỉ mỉ quan sát xung quanh. Giếng này rất sâu, chàng cảm giác được mình đã xuống hơn năm mươi trượng mà vẫn chưa xuống tới đáy. Ánh sáng từ miệng giếng chiếu xuống mờ nhạt dần, không gian bắt đầu chìm trong bóng tối, giơ tay cũng không thấy năm ngón nữa, chàng đành xuất Như Ý Tâm Hồn kiếm. Kiếm vừa hiện, vầng hào quang đỏ rực của hỏa long lập tức soi rọi cả một vùng, cảnh vật lại hiện ra rõ ràng trước mắt Lục Vân.
Trên những mảng rêu ẩm ướt trên thành giếng, lúc nhúc một lũ côn trùng độc vật không xác định. Dưới ánh hào quang của thần kiếm, người chúng óng ánh đen nhánh đến kỳ lạ. Có một số sợ ánh sáng, vừa thấy ánh hào quang đã nhanh chóng lách lùi đi, trốn chạy. Lục Vân càng đi xuống, nhiệt độ giảm càng nhanh, hàn khí âm u bao trùm ngày càng dày đặc. Cuối cùng sau một quãng đường khá dài, Lục Vân nhẹ nhàng đáp trên mặt nước với một làn sương khói mờ mờ...
Nhờ ánh hào quang của kiếm chiếu rọi, Lục Vân có thể quan sát xung quanh rõ ràng rành mạch, chàng phát hiện ra nước giếng rất trong nhưng lại cực lạnh, người bình thường chắc chắn không thể ở đây lâu hơn một khắc. Bất chợt, dưới đáy giếng lại văng vẳng tiếng khóc rền rỉ, nhưng lúc có lúc không, nghe không rõ... Lục Vân vận chân khí hộ thể, nước giếng dạt ra hai bên, chàng từ từ đi sâu vào. Xuống khoảng hơn hai mươi trượng nữa, nhờ ánh kiếm soi rọi, Lục Vân biết mình đã đến đáy giếng. Chỗ này không nhỏ, rộng khoảng vài trượng, ở ngay giữa có một vách đá cao một trượng, ẩn ẩn một đạo hào quang xung quanh. Cách bên trái vách đá không xa có một cửa đá, lặng lờ nằm đó, tiếng khóc sụt sùi phát ra chính từ chỗ này.
Lục Vân lững thững trong nước, nhìn chằm chằm vào cửa đá, khẽ nói: "Ra đi, ta có thể nghe được tiếng khóc của ngươi. Chắc ngươi là một nữ nhi, tại sao không sớm đi đầu thai chuyển thế mà còn ở đây làm gì?".
Một thân ảnh nhoèn nhoẹt từ từ xuất hiện ngay kế bên cửa đá. Nhìn kỹ, quả đúng là một thiếu nữ trẻ tuổi. Tóc dài xõa ra che cả nửa khuôn mặt nhưng vẫn không giấu hết được vẻ đẹp dịu dàng của nàng. Ánh mắt dật dờ nhìn vào Lục Vân, vừa trông thấy thanh Như Ý Tâm Hồn kiếm trên đỉnh đầu của chàng, ánh mắt đó lập tức tỏ ra kinh hãi.
Giọng nói khe khẽ cất lên: "Ngươi có thể nghe thấy tiếng khóc của ta ư? Ngươi không gạt ta chứ? Đã lâu lắm rồi, ta đều khóc ở đây, nhưng không ai có thể nghe thấy, không ngờ hôm nay lại có người nghe được. Cũng vài trăm năm rồi, thời gian thật dài lê thê".
Lục Vân vừa ngắm nhìn vừa sử dụng Ý Niệm Thần Ba để thám xét. Kết quả có được là thiếu nữ này rất kỳ lạ, hồn phách của nàng tụ hội bất tán, ẩn ẩn hàm chứa linh quang. Từ khí tức tỏa ra từ cơ thể, Lục Vân có thể khẳng định nàng không phải là ác linh, có thể là một cô hồn bị chết oan chăng? Chàng bèn hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây, ngươi nói ngươi đã ở đây mấy trăm năm rồi, tại sao không đi đầu thai mà ngồi khóc thế này?".
Thiếu nữ khẽ than thở: "Ta cũng muốn rời khỏi nhưng lại không có khả năng đó. Mỗi khi muốn bay khỏi miệng giếng là xem như có một kết giới cản lại, không thể nào thoát ra được. Vô số lần thất bại giúp ta hiểu ra một điều, đó là ta không thể rời khỏi nơi này. Cho nên ta chỉ còn biết khóc mà thôi. Trong mấy trăm năm ở đây, ta chỉ phát hiện được bên trong vách đá đang ẩn tàng vật gì đó. Tiếc là năng lực yếu kém, không thể làm gì được. Hôm nay gặp ngươi, cũng là duyên phận, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một việc, không biết ngươi có đồng ý không?".
Lục Vân nhìn vào vách đá, nói nhẹ "Bên trong vách đá quả thật có dị vật, ta cũng vì nó mà đến đây. Còn việc mà ngươi nhờ giúp, ngươi cứ thử nói ra xem sao, nếu được thì ta sẵn lòng".
Thiếu nữ nhìn Lục Vân, ánh mắt lạ lùng nói: "Ai cũng nói người sau khi chết sẽ thành quỷ, mà trên thế gian quỷ bị mọi người căm ghét, lúc nào cũng bị những người tự xưng là chân nhân tu luyện gì đó, cho là ác ma gặp đâu giết đó. Tại sao ngươi lần đầu tiên gặp ta, lại biết thân phận của ta không phải là người nhưng vẫn không ra tay sát hại? Thanh kiếm của ngươi vô cùng bá đạo, linh vật bên trong nó khiến ta rất sợ hãi, chỉ cần khẽ phất kiếm là giết được ta rồi. Tại sao ngươi không làm vậy?".
Lục Vân nhìn nàng, khẽ nói: "Thiên sinh vạn vật, không chỉ là người mà thật ra bao gồm cả quỷ vật. Chỉ là thế nhân không hiểu, chỉ bị một vài lệ quỷ tấn công thì cho là mọi quỷ vật đều tà ác. Thật ra đó là lý giải sai lầm, cho dù là người thì vẫn có kẻ ác, không phải vậy sao? Là thị là phi, là thiện là ác đều do mỗi người đoán định, không nên chỉ nghe ngôn từ của kẻ khác mà suy nghĩ lệch lạc. Đối với ta, chỉ cần là thứ ta nhìn thấy thì nó là vật tồn tại, chỉ là dưới một hình thể khác mà thôi, còn chuyện thiện ác thì lại là một chuyện khác... Thôi, ngươi cứ nói đến việc mà ngươi muốn nhờ xem nào".
Đôi mắt của thiếu nữ rưng rưng cảm tạ, nàng dịu dàng: "Sau này, nếu ngươi có gặp một người con trai tên là Lưu Tinh thì nhờ ngươi nói cho người đó biết chuyện này. Hãy nói rằng, lời thề ước năm xưa, tất cả đã qua rồi. Người con gái tên Dạ Vũ đã rời chàng mà đi, hãy bảo chàng quên đi tất cả, đừng nghĩ đến chuyện của hai người nữa. Nếu chàng truy hỏi, ngươi đừng nhắc gì về ta. Chỉ nói rằng, hồn đã đoạn, gửi lời vào gió, người đã xa, mắt trong huyết lệ nhòa, đọa hồng nhan! Chỉ vậy thôi, nếu ngươi đồng ý giúp, ta cảm tạ vô cùng!". Trong đôi mắt trong ngần, ẩn hiện một làn hơi sương mỏng manh, như cố gắng che đậy mối thâm tình dang dở.
Lục Vân nhìn nàng, thở nhẹ: "Hãy yên tâm, sau này ta sẽ tìm người đó mà chuyển lời. Chỉ là đã vài trăm năm rồi, người đó còn sống trên nhân thế không? Có khi nào đã chết rồi?".
Thiếu nữa khẽ lắc đầu, nhìn xa xăm: "Không đâu, chàng không chết đâu, nhất định vẫn còn sống trên thế gian. Nhớ lần đầu ta gặp chàng, chàng là một tiểu đạo sĩ, cảnh tượng đó ta vẫn còn nhớ rất rõ, tiếc là... mình không biết nắm bắt. Nghĩ đến giây phút năm xưa, ta ân hận nuối tiếc muôn phần".
Lục Vân nghe thế, thần sắc có đôi chút thương cảm, khẽ thở dài: "Một đời người có rất nhiều thứ chỉ nên để trong lòng, thỉnh thoảng hồi tưởng lại. Cảm giác không chỉ ngọt ngào mà có cả chua chát đắng cay. Đã qua rồi thì không nên chìm đắm trong hối tiếc nữa, hãy nhìn về phía trước. Bây giờ để ta xem xem vách đá này ẩn tàng huyền cơ gì mà khiến cho ngươi không thể thoát ra được".
Chàng nhẹ nhàng đứng trước vách đá, thanh quang bừng phát quanh cơ thể, đôi mắt phóng ra hai đạo thần quang, Ý Niệm Thần Ba đồng thời được phát ra để thám xét bí mật của vách đá. Đột nhiên toàn thân Lục Vân khẽ rung động, ánh mắt hoảng hồn, thần sắc vô cùng kỳ lạ. Nhìn sang thiếu nữ, chàng nhẹ nhàng nói "Khí tức trên người của ngươi chính là linh khí bên trong vách đá này, nhờ đó mà hồn phách của ngươi có thể hội tụ bất tán. Tuy nhiên, vách đá có một loại sức mạnh ràng buộc, có thể giữ lấy tất cả hồn phách và dị thể thuộc loại nguyên thần vô hình. Ngươi nằm trong phạm vi ảnh hưởng của nó nên không thể ra khỏi đây được. Chân khí do ta phát ra để dò thám cũng bị nó giữ lại, thật là chuyện hiếm thấy".
Thiếu nữ ủ rũ: "Bao nhiêu năm qua, cô đơn hiu quạnh tại nơi này cũng đã quen rồi. Nếu như không phải lòng còn quyến luyến, có lẽ ta đã mãn nguyện với cuộc sống cô hồn này. Hôm nay có thể gặp được ngươi, đó là một niềm hy vọng mong manh mà ông trời ban tặng, ta mừng lắm. Chỉ cần ngươi có thể chuyển lời đó dùm ta, ta nguyện suốt đời bị giam hãm tại đây... ".
Lục Vân nhìn nàng, ngẫm nghĩ. Lát sau, chỉ thấy chàng chậm rãi đến gần vách đá, cách khoảng ba thước thì bất ngờ vách đá phát ra một đạo hào quang, cản trở bước tiến của Lục Vân. Đạo hào quang này rất cường thịnh, sức mạnh kinh hồn của nó khiến cho thiếu nữ sợ hãi trốn vào một góc, không dám xuất đầu lộ diện.
Đôi mắt của Lục Vân lập tức phát ra một đạo hào quang rực rỡ, hào quang màu xanh bừng phát khắp người, đối kháng trực diện với đạo hào quang trên vách đá. Ánh sáng chiếu rọi trong nước tạo nên những tia sáng chồng chéo, phản chiếu, tạo nên một quang cảnh sặc sỡ đẹp kỳ diệu. Đồng thời khi hai nguồn sáng đối chọi nhau, chúng tạo ra một đạo khí quang đầy uy lực, quyện cùng hào quang ngũ sắc đột nhiên bùng thẳng lên trời. Quang trụ phóng thẳng ra khỏi giếng, người trong vòng trăm dặm đều có thể thấy rõ cảnh tượng này.
Lục Vân cảm giác đang có một nguồn lực kinh khiếp từ trong vách đá ép thẳng vào người chàng, khiến chàng không thể tiến bước. Đạo hào quang đó thật ra là đạo cấm chế bảo hộ, hoặc có thể nói là một đạo kết giới vững chắc, có tác dụng ngăn cản mọi ngoại vật xâm nhập. Lục Vân vốn định dùng Ý Niệm Thần Ba để thám xét bí mật của vách đá, ai ngờ nó lại có khả năng giam giữ lấy Ý Niệm Thần Ba, đồng thời hấp thu hoàn toàn tinh lực trong ý niệm, khiến cho chàng không dám thi triển nữa, chỉ cố dùng chân nguyên miễn cưỡng mà xông vào. Tiếc rằng uy lực của kết giới này quá ghê gớm. Lục Vân vẫn chưa thể phá giải được.
Thanh quang khắp người chàng bất ngờ biến sang hào quang màu hoàng kim, cố sức tiến một bước. Chỉ thấy cơ thể Lục Vân dao động dữ dội, hiển nhiên hai nguồn lực đang đối kháng nhau kình lực. Vầng kim quang trên cơ thể của chàng đột nhiên bùng nổ, sức công phá của nó phút chốc phá vỡ đạo kết giới. Sóng nước dưới đáy giếng tức khắc bị chấn động, một cột thủy lôi bùng lên, nước phun thẳng lên trời tạo thành một cột nước cao hơn ba mươi trượng rồi đổ ầm xuống như mưa bão. Chỉ nhìn cột nước kinh khiếp đó là có thể mường tượng được sức mạnh của hai bên giằng co dữ dội như thế nào. Đến nỗi Vân Phong và Ngạo Tuyết đang đứng gần miệng giếng cũng bị nguồn lực đó đẩy bật lùi ra xa.
Uy lực của trận nổ kinh thiên động địa vừa rồi không những khiến cho nước dưới đáy giếng vùng bay lên trời mà còn làm nổ tung cả vách đá to cả trượng đó. Đất đá vỡ vụn bay tung toé, nơi vách đá xuất hiện một đạo ngọc bài cao ba thước. Phía trên đó có khắc những hoa văn kỳ lạ cùng ba khối vân nổi to như nắm đấm tay - Trấn Hồn Bài! Ngọc bài này thanh khiết đến trong ngần, bên trong có thể nhìn thấy được một đạo hào quang đang di chuyển tuần hoàn không ngừng, tạo thành một vòng tổng thể kỳ lạ.
Lục Vân chăm chú vào ngọc bài, khẽ hỏi: "Trấn Hồn Bài, cái này có ý nghĩa gì? Tại sao ta chưa từng nghe nói đến. Ngươi có biết gì về nó không?". Ý chàng muốn hỏi thiếu nữ.
Nàng cũng nhìn vào ngọc bài, nhưng đứng cách từ rất xa, nói vọng lại, giọng run sợ: "Ta cũng không biết nó là gì. Sau khi chết, ta ở đây suốt đến giờ, không biết gì cả, ngươi hỏi cũng như không. Ta chỉ cảm nhận được nguồn lực cực kỳ bá đạo của Trấn Hồn Bài, như muốn hút ta vào đó, khiến ta rất sợ hãi, không dám đến gần".
Lục Vân chau mày nhìn lên, khẽ nói: "Ngươi hãy đến sau lưng ta, lát nữa nhớ đi theo sát, nếu không sẽ nguy hiểm cho ngươi đấy". Thiếu nữ không hiểu tại sao, nhưng vẫn vâng lời, lượn đến bên người chàng, nép ở sau lưng, nét mặt run rẩy lo sợ.