Có thể chỉ là một tin đồn! Nhưng mọi người đều lộ rõ vẻ hy vọng, dường như vui mừng vì cái tin đồn này không có gì đáng tin cậy. Chính vào lúc này, một đệ tử của Lục Viện vội vàng chạy vào, kinh hãi nói:
- Khởi bẩm Minh chủ, vừa nhận được tin của Vô Vi đạo phái đưa tới nói rằng họ bị những Ma vực cao thủ tập kích. Thiên Thương đạo trưởng đã bất hạnh tử chiến, ngoài ra mười hai vị cao thủ nghe được tin này đến ứng cứu thì bảy người chết và năm người khác bị thương. Tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Sắc mặt đờ đẫn, lúc này mọi người đều sững người cái tin sét đánh này không thể sai được. Mọi người trong đại sảnh đều trầm mặc, không khí tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả những tiếng thở.
Kiếm Vô Thần buồn bã giơ tay bảo đệ tử lui xuống, ngồi thừ ra trên ghế buồn rầu nói:
- Tin đồn đã biến thành sự thật rồi, không ngờ chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi mà liên minh tam phái Lục viện chúng ta đã xảy ra biết bao nhiều việc và đã vấp phải sự công kích quá lớn như thế. Ta cũng giống như mọi người đều vô cùng đau khổ. Tuy nhiên những điều đau lòng này bây giờ không nói nữa, ta chỉ muốn nói thêm một chút rằng chúng ta đã đi đến bước đường này càng cần phải giữ vững niềm tin. Phải lấy tất cả dũng khí đối mạt với sự thật này, để tiêu diệt bọn yêu ma quỷ quái trả thù cho những người đã chết.
Một tiếng vỗ tay nhẹ vang lên từ phía của Diệp Tâm Nghi, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của nàng:
- Minh chủ nói rất đúng mặc dù chúng ta không thể xoay chuyển được những gì đã xảy ra, hãy để chúng ta biến đau thương thành sức mạnh. Hãy giữ vững niềm tin, toàn tâm toàn ý đi tiêu diệt bọn yêu ma quỷ quái ở Nhân gian. Trời đất rộng lớn bao la từ trước tới nay tà không thể thắng chính, những đồng đạo của chúng ta đã ngã xuống những ngày vừa qua thì sẽ lại có những tốp nhân sỹ chính đạo khác đứng lên. Chỉ cần chúng ta kiên trì tới cùng, nhất định sẽ có một ngày giành được thắng lợi. Mọi người hãy vứt bỏ những đau thương trong tim, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng.
Nhìn nàng, mọi người đều hiểu được ý nghĩa của những lời nói đó. Cảm nhận được sự động viên khích lệ của nàng cuối cùng mọi người đều lộ rõ chí kiên quyết, đồng thanh hô to đánh bại yêu ma tất cả mọi đau thương lúc này đều biến thành sức mạnh.
Sáng ngày hôm sau, liên minh có một sự kiện đáng vui mừng đó là Tàn Dương Tử dẫn đầu năm phái tới Nhã Viên gia nhập liên minh chính đạo, mọi người đang buồn phiền thì có tin vui này coi như là đã bù đắp cho những mất mát. Kiếm Vô Trần vì thế tỏ ra vô cùng vui mừng, triệu tập mọi người đến đại sảnh bàn bạc phương án hành động tiếp theo. Cũng trong thời gian đó trên một đỉnh núi vô danh, một bộ phận cao thủ cũng đang tụ tập lại. Chỉ có điều khác biệt đó là những người này không phải là nhân sỹ chính đạo, mà là những cao thủ trong tà môn ngoại đạo trong giới chân tu.
Nhìn kỹ lại thì chỉ có vẻn vẹn bảy người chia thành bốn nhóm, rõ ràng là đến từ bốn nơi khác nhau. Trong bốn nhóm người này, ngoài bốn lão tầm ngũ tuần đứng ở phía đông tay chống gậy trúc, thì ba nhóm còn lại chỉ có độc nhất một người. Đầu tiên nói về người đứng ở phía nam, người này trông giống một thương gia. Bề ngoài trông có vẻ phú hào cùng với khuôn mặt luôn nở nụ cười, trông hắn ta giống như một viên ngoại của một gia đình giàu có và không nhìn thấy có vẻ gì tà ác cả. Người này khoảng bốn mươi tuổi, tay vung vẩy cái bàn tính bằng sắt đang nhìn mọi người mỉm cười không nói không rằng.
Phía bên trái hắn ta là một lão già khoảng tầm bảy mươi tuổi, trông lão ta có vẻ đáng rất sợ. Bộ quần áo mặc trên người đã không thể phân biệt được rốt cuộc là màu xanh hay màu đen, có lẽ là đã rất lâu rồi chưa thay. Lão này nhìn bề ngoài độc ác trên vai lão lại là một con rắn nhỏ đang trườn, mồm lúc nào cùng lè cái lưỡi đỏ lòm làm bộ dạng lão ta tăng thêm phần đáng sợ. Người còn lại trông giống như một văn nhân, hắn ta khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi. Khuôn mặt gầy gò nở nụ cười nham hiểm có phần kỳ dị, mắt không ngừng láo liên, tay thì phe phẩy cái quạt bên trên có thêu tranh sơn thuỷ. Có ngọn núi như đang lắc lư và nước sông như đang chảy.
Lúc này lão già đáng sợ kia bắt đầu nói:
- Chúng ta khó khăn lắm mới có một buổi tụ tập ở đây ngày hôm nay mọi người hãy vui vẻ nói chuyện, nói xem mọi người trong những năm vừa qua sống như thề nào?
Dứt lời, văn sỹ trung niên kia tiếp lời:
- Xà Quân, những chuyện trước kia đều đã qua rồi chúng ta giờ làm gì có tâm tư gì mà nhắc lại chứ. Chuyển đề tài tới vấn đề hỗn loạn của nhân gian bây giờ đi, ta thấy rằng mọi người đều có ý đục nước béo cò. Mọi người bây giờ đột nhiên lại xen vào chuyện của Nhân gian, tại sao lại làm vậy?
Nhìn mọi người như tán đồng với những gì văn sĩ trung niên nói, lão già âm sâm rít lên:
- Tà Tâm thư sinh, nhiều năm không gặp mà khẩu khí của ngươi vẫn khách sáo như vậy nhỉ thật là không chữa nổi. Từ giờ chúng ta không đề cập chuyện xưa nữa thì hãy nói đến những chuyện sắp tới. Mọi người đột nhiên hiện thân tại Nhân gian, đó là vì lý do gì? Gian thương, ngươi không phải đang buôn bán ở thành Bắc Kinh sao chạy tới nơi này làm gì. Còn các người Trúc Sơn tứ sát, không ân nhàn mà ở nhà hưởng phúc chạy tới đây có mục đích gì.
Thương gia Giả Chính tay nắm chặt bàn tính cười nói:
- Nếu như nói ta đến đây không vì mục đích gì, các người chắc chắn chẳng không ai có thể tin nổi. Chỉ là ta cũng muốn hỏi một chút, các người tại sao lại tới đây? Bách Độc Xà Quân nếu như ta nhớ không nhầm thì ngươi cũng đã sắp sáu mươi tuổi rồi, lần này đặc biệt từ Ly Sơn tới có phải là sống ở đó lâu rồi chán rồi không?
Trúc Sơn Tứ Sát cười lạnh lùng:
- Coi tính cách của lão làm gì có chuyện chán được, nếu không phải là vì có thứ gì đó đặc biệt mê hoặc lòng người thì làm sao lão có thể dễ dàng bỏ đi được?
Bên cạnh, văn sỹ trung niên Tà Tâm thư sinh nói:
- Thôi nào, mọi người đều là bạn cũ lâu năm rồi tính cách của người khác đều hiểu rỏ trong lòng bàn tay rồi, đừng có chế nhạo nhau nửa. Mặc dù chúng ta đến đây đều có mục đích cả, như vậy thì mọi người hãy thành thật nói qua một chút, nếu như chúng ta có cùng một mục đích. Thì đến lúc gặp người ngoài chúng ta cũng có thể trước hết hợp tác với nhau, đợi đến khi đạt được mục đích rồi sẽ nói tới việc nên xử lý thế nào. Nếu như mục đích khác nhau thì mỗi người đi theo đường của người ấy tránh việc cứ đoán già đoán non rồi đề phòng lẫn nhau, như thế sẽ khiến cho chúng ta mất thời gian và sức lực thì thật là không tốt!
Nhìn Tà Tâm thư sinh, những người còn lại trầm tư một lát rồi gật đầu đồng ý. Bách Độc Xà Quân nói với giọng đáng sợ:
- Bởi chúng ta là bàn bè lâu năm, ta cũng chẳng giấu các ngươi lần này ta xuất hiện ở Nhân gian vì một thần vật. Vật này đối với các người thì chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với lão phu thì vô cùng quan trọng. Bất luận thế nào ta cũng nhất định phải đoạt đựơc nó, hy vọng mọi người không tranh giành với lão phu. Bởi vì mọi người có tranh cũng không có tác dụng, thứ mà ta nói ở đây chính là Linh Xà ba đầu từng xuất hiện trên Thái Huyền Sơn.
Gian thương Giả Chính ừ một tiếng nói:
- Xà Quân, cái thứ mà ông muốn đối với chúng tôi quả thật chẳng có tác dụng gì cả. Tuy nhiên ta nghe nói thứ đó ngang ngược tàn bạo, chỉ e rằng nếu như ngươi muốn thu phục nó thật là kẻ ngốc nói mơ. Ngày hôm đó trên Thái Huyền Sơn bao nhiêu cao thủ của Lục Viện suýt chút nữa rơi vào miệng nó, Huyền Thiên kiếm trận trong truyền thuyết cũng không phải là đối thủ của nó, ngươi có lẽ hơi hy vọng viển vông rồi.
Bách Độc Xà Quân nghe xong ậm ừ nhìn lại và với hắn ta:
- Cái đó là việc của ta, các người chỉ cần biết mục đích ta đến đây là được rồi. Còn làm thế nào để thu phục nó ta cũng chẳng tìm tới các người xin giúp đỡ, các ngươi lo lắng việt đó làm gì? Bây giờ các người hãy nói tại sao lại chạy từ Bắc Kinh tới đây?
Gã gian thương nghe xong nhìn mọi người một lượt nói:
- Về việc này nếu nói ra thì thật dài dòng, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người có vẻ không thể kiên nhẫn nghe ta giải thích vì vậy ta xin nói vắn tắt thôi. Trước mắt ta ở Bắc Kinh ngoài kinh doanh ngành nghề cũ ra còn đảm nhận chức vụ tổng quản trong một vương phủ, lần này ta đến đây thật ra là bởi vì vương phủ mất một bức tranh cổ nghe nói đó là bút tích của Gia Cát Lượng thời Tam quốc. Trong đó có nhiều điều bí mật, không ngờ nó được cất giấu trong vương phủ cuối cùng cũng bị đánh cắp. Ta lần này xuất hiện chính là vì tìm lại thứ đồ đó, nếu không tìm được thì chẳng biết ăn nói thế nào đây?
Nghe xong mọi người đêu nhìn hắn ta, xem xét lời nói của hắn có bao nhiêu phần là sự thật. Tà Tâm thư sinh nói:
- Lão Giả, những lời ngươi nói quả thật chúng ta chỉ tin được không đến ba phần. Ai mà biết được ngươi là người làm ăn buôn bán đầu óc tinh nhanh, lừa hết người này đến người khác vì vậy tốt nhất ngươi đừng có lừa mọi người. Trước mắt tạm thời coi những lời ngươi nói là thật, ta muốn hỏi một chút với võ công của ngươi đích thân giữ phủ thân vương tại sao lại để cho người ta tới cướp đồ được? Điều này thật sự khiến người ta khó lòng mà tin.
Gian thương Giả Chính than thở nói
- Đều là bạn cũ cả, ta bình thường mặc dù hay nói dối nhưng đó là khi làm ăn, những cái khác có bao giờ ta lừa mọi người đâu? Vấn đề lần này theo như ta nghĩ kẻ cướp chỉ có thể là người trong phủ, bởi vì vương phủ có một người phó tổng quản đã làm mười năm cũng biến mất đồng thời. Người này tên là Chu Hỉ khoảng bốn sáu bốn bảy tuổi cũng có chút võ công ta không có sự đề phòng gì với hắn, không ngờ cuối cùng lại bị hại trong tay hắn. Nhìn bộ dạng của hắn ta mọi người cũng không tiện nói nhiều nữa. Bởi vì không cần biết là thật hay giả, những lời mà hắn ta đã nói ra thì sẽ không thay đổi lại người khác có muốn hỏi thêm vấn đề gì khác là không thể.
Nhìn qua Tà Tâm thư sinh và Trúc Sơn Tứ Sát, Bách Độc Xà Quân nhẹ nhàng nói:
- Vừa nãy ta và Gian thương đều đã nói rồi bây giờ tới lượt các người, mau nói đi đừng để lãng phí thời gian ta không muốn đứng mãi ở nỏi này phơi nắng đâu.
Trúc Sơn Tứ Sát nhìn nhau, cuối cùng lão đại nói:
- Lần này chúng ta tới Nhân gian là vì nghe nói về vật thần trong truyền thuyết Càn Khôn Ngọc Bích đã xuất thế, bây giờ đang ở trên người của Lục Vân quán quân của võ hội Lục viện. Mục đích của chúng ta rất đơn giản, chính là muốn có được món đồ đó ngoài việc đó ra không còn mục đích khác.
Tà Tâm thư sinh cười nói:
- Đúng là có con mắt, đáng được khen ngợi. Còn về mục đích của ta nói ra có lẽ mọi người sẽ vô cùng ngạc nhiên, vì vậy trước khi nói ra ta muốn hỏi mọi người một việc, xem mọi người trả lời thế nào?
Mọi người nghi hoặc nhìn hắn, Giả Chính nói:
- Thư sinh, ngươi có gì thì cứ nói toẹt ra đi việc gì mà cứ lòng vòng khiến mọi người đều thấy khó chịu.
Tà Tâm thư sinh cười bí hiểm nói:
- Điều mà ta muốn hỏi mọi người chính là, không biết mọi người đã nghe nói tới Thông linh điểu đứng vị trí đầu tiên của huyền linh dị vật trong số hai tư binh khí thần Đại la Chư thiên chưa? Vật này có hình giống như con chim, toàn thân phát ra ánh sáng ngũ sắc vì vậy mà được mọi người gọi là Thông linh điểu.
Bách Độc Xà Quân cau mày nói:
- Tà Tâm thư sinh, ngươi hỏi điều này làm gì? Ta có nghe nói Thông linh điểu có khả năng tìm kiếm bảo vật trên thế gian, chỉ cần có được nó là có thể ngộ ra quyết pháp trên nó.Có thể dựa vào đó tìm ra các Thần khí khác, vì thế được liệt vào vị trí đầu tiên của huyền linh dị vật. Ngươi hỏi điều này có phải là vật này đã xuất hiện?
Tà Tâm thư sinh cười hì hì nói:
- Ngươi thật thông minh nghe một biết mười. Không sai, ta đích thực có thông tin về vật báu này nhưng chỗ cất giấu cụ thể thì ta không biết. Mấy ngày này Ma Huyễn Tôn chủ của Ma vực đang mai phục bên ngoài sơn môn của Vô Vi đạo phái, nghe nói là để tìm ra bí mật của họ. Bí mật này hoàn toàn mới xuất hiện, nghe nói lúc đó trong Vô Vi đạo phái có Thiên Si đạo trưởng võ công vô cùng lợi hại nhưng lại say mê với việc tiên đoán ý trời vô tình biết được thiên cơ. Và đoán ra việc xuất hiện của Thông Linh Điểu vì vậy mới gây ra kiếp nạn vừa qua, đến Thiên Thương đạo trưởng cũng chết trong tay Ma Huyễn tôn chủ.
Vào giờ ngọ một đệ tử Đạo Viên tìm đến Nhã Viên, sau khi bẩm báo liền được đưa vào đại sảnh. Càn Nguyên chân nhân khi nhìn thấy môn hạ của mình liền hỏi:
- Tiếu Thất, phải chăng chưởng giá o có chuyện gì nên con vội vã đên đây?
Đệ tử đó sau khi hành lễ tham khiến mọi người trong đại sảnh, nghiêng
mình hướng về Càn Nguyên chân nhân nói:
- Hồi bẩm sư phụ, lần này chưởng giáo sư bá lệnh cho con nhanh chóng đến đây là do có một phong thư rất quan trọng, bảo con đích thân giao cho Ngọc chưởng giáo của Phượng Hoàng thư viện.
Nghe thế mọi người nhất thời sững lại, không hiểu vì chuyện gì mà Huyền Ngọc chân nhân lại phái người đưa thư cho Ngọc Vô Song? Riêng Ngọc Vô Song cũng khôn g hiểu được, bà hỏi với vẻ nghi hoặc: Truyện Sắc Hiệp -
- Đã phát sinh chuyện gì, lá thư đâu?
Tiểu Thất một mặt từ trong ngực lấy ra một phong thư giao cho bà, một mặt nói:
- Ngọc chưởng giáo xem qua sẽ rõ. Nội dụng của lá thư này là do chính miệng Thương Nguyệt sư tỷ nói ra, tuyệt đối không phải giả.
Ngọc Vô Song nghe đến tên Thương Nguyệt thần sắc khẽ biến đổi vội mở lá thư ra xem, mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn vào thần sắc của bà hy vọng đoán ra được nội dung của lá thư. Nhưng chỉ sau một lúc đã thấy sắc mặt của Ngọc Vô song trắng bệch, người hoảng hốt lùi về sau hai bước vô lực ngồi xuống. Đứ ng bên cạnh Hứa Khiết nhìn thấy thế liền kinh hãi hỏi:
- Sư phụ người sao rồi? Có phải sư tỷ đã xảy ra chuyện gì?
Nở một nụ cười thê thảm, trên khuôn mặt mỹ lệ của Ngọc Vô Song lộ vẻ ảm đạm đưa mắt nhìn Thái Phượng tiên tử rồi tự nói với chính mình:
- Chính và tà ai đúng ai sai? Bản thân chính tà biến đổi vô thường, có lẽ ban đầu bọn ta đã sai rồi.
Nói xong, nhẹ nhàng đưa lá thư cho sư thúc Thái Phượng tiên tử. Kinh dị nhìn bà, Thái Phượng tiên tử tiếp lấy lá thư xem qua lập tức kêu lên một tiếng thất thanh, sắc mặt tái hẳn đi, cả người ngơ ngẩn đứng tại nơi đó.
Nở một nụ cười ảm đạm, Thái Phượng tiên tử than thở:
- Có lẽ là ta có lỗi với ngươi, cũng có thể đây chính là số mệnh. Vào lúc này mọi người đều biết đã có chuyện xảy ra, nhưng rốt cục đó là chuyện gì? Vì sao hai người bọn họ thần sắc lại bi thương đến như thế?
Càn Nguyên chân nhân kéo Tiểu Thất lại hỏi:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bọn họ sau khi đọc xong lá thứ lại trở nên như thế? Ngươi nói mau lên.
Trong mắt Tiểu Thất lộ ra một tia thương cảm, nhẹ giọng:
- Lá thư viết gì thì con chưa có xem qua, nhưng con có nghe Tử Dương sư thúc nói Phượng Hoàng thư viện bị Ma vực Hắc Ám tôn chủ xuất lĩnh cao thủ tập kích, trừ Thương Nguyệt sư tỷ may mắn thoát được, ngoài ra toàn bộ vài trăm môn hạ đều tử chiến, không còn một ai sống sót.
- Cái gì!
Vô số tiếng kêu kinh hoàng phát ra từ đại sảnh, tất cả mọi người đều kinh hãi ngẩn ngơ, đồng thời cũng hiểu tại sao mà Ngọc Vô Song và Thái Phượng tiên tử lại có biểu hiện như vậy.
Sau một hồi hỗn loạn là sự trầm mặc im vắng, trong khoảnh khắc cả đại sảnh như đang bị bao phủ bởi một tầng âm ảnh. Sự việc này không phải chỉ là của riêng mình Phượng Hoàng thư viện mà nó còn báo hiệu rằng thế lực của chính đạo đã bị tiêu diệt một phần, Lục viện Liên minh đang từng bước bị người làm tan rã.
Trong sự yên lặng đó có một tiếng thở dài phát từ Phong Lôi chân quân, chỉ thấy lão ta thần sắc u ám nói:
- Thật không thể tưởng tượng được lần này Quỷ vực và Ma vực cùng lúc tập kích cả ba môn phái. Không những như vậy mà Hắc Ám tôn chủ còn tự thân xuất thủ, quả thật làm cho tim người ta đau đớn. Thực lực bây giờ của Lục viện Liên minh đã giảm sút nghiêm trọng, thế lực chính đạo có thể nói đã đến thời kỳ nguy hiểm nhất. Chúng ta không thể tiếp tục lỗ mãng sơ suất, bi thương là điều không thể tránh khỏi nhưng mối huyết cừu này cũng không thể nào quên. Chúng ta nhất định phải kiên cường bất khuất liều chống trả đến phút cuối cùng. Không có một lời hồi đáp, Lục viện môn hạ đều vẫn còn đang chìm trong cảm giác kinh hãi chấn động. Đạo Viên bị hủy, Phượng Hoàng thư viện bị hủy, Nho viên và Bồ Đề học viện cũng bị tập kích, còn lại không phải là Dịch viên và Thiên Kiếm viện ư? Cứ tiếp tục thế này... tất cả không phải đã trở thành mây khói thoảng qua sao?
Xét thấy tâm tình của mọi người đều suy sụp, mà thời gian cũng đã đến giữa trưa, Kiếm Vô Trần đành phải hủy bỏ cuộc thương nghị bố trí cho mọi người nghỉ ngơi. Buổi chiều ngày hôm đó xuất hiện một ngân y trung niên đến bên ngoài Nhã Viên, hắn dựa lưng dưới gốc cây đại thụ ở đằng xa đưa ánh mắt chăm chú nhìn vào Nhã Viên.
Sau khi quan sát, ngân y trung niên tự nói một mình:
- Không kém! Cuối cùng ta cũng tìm thấy nơi này. Từ phân tích khí tức ở bên trong thì hiện tại đang có sáu cao thủ đạt cảnh giới Quy tiên. Ha ha... lần này có lẽ sẽ thử xem được tu vi của ta đã đạt đến mức nào.
Dứt lời, hắn đứng thẳng người dậy từ từ nhằm hướng Nhã Viên đi tới.
Vừa tới cổng ngân y trung niên liền bị một đệ tử đưa kiếm ra chặn đường, lớn giọng nói:
- Ngươi là ai, tại sao không thông báo mà đã xông thẳng vào Nhã Viên? Lẽ nào không biết đây là hành cung phủ địa của Lục viện Liên minh hay sao?
Nhìn gã đệ tử đó một cách bâng quơ, ngân y trung niên vung tay chấn hắn bay sang một bên, vừa tiến tới vừa nói:
- Ta không phải là môn hạ của Lục viện nên cần gì phải nghe theo những quy củ vớ vẩn như lời ngươi nói. Ta đến đây vì nghe nói có người tên gọi là Kiếm Vô Trần gì đó rất là lợi hại cho nên đến xem thử, ai dám cản đườ ng ta thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.
- Yêu ma phương nào dám đến nơi đây làm loạn, còn không mau thúc thủ chịu trói chờ bọn ta phát lạc!
Trong tiếng hét lớn, chỉ thấy bốn đạo nhân ảnh bay lượn đan xen lẫn nhau, bốn thanh trường kiếm như độc long thổ tín, toàn bộ nhắm thẳng vào người ngân y trung niên tấn công.
Nở một nụ cười khinh miệt, ngân y trung niên nói:
- Đi đi! Đi sang một bên mà chơi đùa, ta không có thời gian cùng với các người náo loạn.
Ngẩng đầu xoải bước, ngân y trung niên đối với bốn thanh trường kiếm đó như không hề nhìn thấy. Cho đến khi bốn thanh trường kiếm đồng thời đến gần thân người thì hắn mới nhẹ nhàng lay động đôi vai một cái, đồng thời một đạo bạ ch quang lóe qua, chỉ thấy bốn tiếng kêu kinh hãi cùng lúc phát ra và bốn đạo nhân ảnh rơi xuống bốn phương.
Cất bước tiến đến đại môn, ngân y trung niên nhìn Liễu Tinh Hồn và tám tên đệ tử Lục viện trước mặt nhẹ nhàng nói:
- Tránh ra, ta muốn tìm Kiếm Vô Trần chứ không phải là các ngươi. Với tu vi của các ngươi muốn cùng ta động thủ à, dù cho có luyện thêm một trăm năm nữa cũng chỉ phí công mà thôi, vì vậy đừng tự chuốc lấy phiền phức.
Liễu Tinh Hồn quan sát cẩn thận ngân y trung niên, trong tâm vô cùng kinh hãi vì không nhìn ra được một chút sơ hở nào từ trên thân người này. Lén hít một hơi khẩu khí, Liễu Tinh Hồn hỏi:
- Nhìn ngươi tu vi cao thâm, tất không phải là hạng vô danh, không biết tôn tính đại danh là gì và từ đâu mà tới?
Lạnh lùng liếc nhìn Liễu Tinh Hồn một cái, ngân y trung niên hỏi:
- Tu vi của ngươi cũng không tệ vậy ngươi là ai? Nếu ta nói tên của ta ra thì ngươi có thể khiến tên Kiếm Vô Trần nào đó ra đây không? Nếu được như thế thì còn có thể nói chuyện, bằng ngược lại thì ta không thể nói cho ngươi biết được.
Sắc mặt Liễu Tinh Hồn chợt hiện vẻ phẫn nộ, nhưng ngay lập tức cố nhẫn nại chịu đựng, lạnh lùng nói:
- Ta là Thiên Kiếm Viện Liễu Tinh Hồn, chỉ cần ngươi nói ra mục đích lần này đến đây, cùng với danh tự lại lịch của bản thân thì ta sẽ xem xét yêu cầu của ngươi. Nếu không, thì ngươi buộc phải có câu giải thích rõ ràng cho việc hôm nay ngươi tự tiện xâm nhập vào đây.
Ánh mắt nhìn có phần cổ quái, ngân y trung niên lắc đầu nói:
- Nhìn ngươi vẫn còn kém xa lắm, thôi hãy cứ gọi Kiếm Vô Trần ra đây vì ta không muốn mất công động thủ động cước. Ngươi nên để ta tiến vào bên trong, nếu không đến lúc đó sợ rằng các ngươi sẽ phải hối hận đấ y, mà nếu để đến bước đườ ng cùng như thế thì cũng không phải là chủ ý của ta.
Hét lên một tiếng phẫn nộ, Liễu Tinh Hồn bản thân nhiều lần bị xem thường trước mặt đệ tử của mình, điều này ảnh hưởng đến thể diện của hắn nên làm sao có thể bỏ qua được. Tiến tới một bước, đúng vào lúc Liễu Tinh Hồn đang muốn rút kiếm xuất thủ giáo huấn ngân y trung niên thì từ phía sau truyền tới thanh âm của Kiếm Vô Trần:
- Ngươi mở miệng ngậm miệng đều nói là muốn gặp ta, không biết phải xưng hô như thế nào?
Ngẩng đầu lên nhìn Kiếm Vô Trần đang đi tới cùng với một nhóm người, mục quang của ngân y trung niên sau khi lần lượt quan sát kỹ bốn người Diệp Tâm Nghi, Phong Lôi chân quân, Kim Cương thánh phật và Chiến Tâm tôn giả thì hoàn toàn không để ý gì đến những người khác, cuối cùng quay lại nhìn lên người Kiếm Vô Trần với ánh mắt khẽ kinh hãi và nói:
- Ngươi chính là Kiếm Vô Trần? Không thể ngờ niên kỷ nhỏ như thế này mà tu vi lại cao đến vậy. Còn bốn vị bên cạnh không biết là cao thủ của môn ph ái nào? Giới thiệu thử xem ta có nhận thức được chăng.
Hơi kinh dị nhìn sang ngân y trung niên, trong tâm Kiếm Vô Trần biết rằng người này không đơn giản nhưng ngoài miệng lại bình tĩnh nói:
- Bốn vị bên cạnh ta đều là cao thủ hữu danh trong giới tu chân. Vị này là Minh chủ của tam phái đồng minh Dao Trì ngọc nữ Diệp Tâm Nghi, còn ba vị kia là lão tiền bối Phong Lôi chân quân của Vân Chi pháp giới, Chiến Tâm tôn giả của Thiên Kiếm tông và Kim cương thánh phật của Vạn Phật tông. Còn những người còn lại đều là cao thủ của Lục viện, ta chắc không cần phải giới thiệu từng người. Còn ngươi chắc cũng nên nói ra danh tự lai lịch của mình chứ.
Gật đầu như đã hiểu rõ, ngân y trung niên nói:
- Quả thật không kém, các cao thủ ở đây ta đều đã được nghe người khác đề cập đến. Còn ta ư, ta tên Bắc Phong đến từ Tây vực. Lần này tới đây là vì nghe nói có một người tuổi trẻ anh tuấn, tu vi cao tuyệt tên là Kiếm Vô Trần cho nên tới xem thử xem có phải chỉ là hư danh hay không. Bây giờ được gặp thì thấy tu vi thật sự không tồi, chỉ là không biết có thể duy trì trong tay ta được bao lâu?
Lời vừa buông ra, sắc mặt của mọi người vụt biến đổi. Người đến khiêu chiến như thế này không những ít gặp mà ngữ khí lại cuồng vọng, ý của lời nói vừa rồi chính là Kiếm Vô Trần tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Điều này quả thực là không để toàn bộ Lục viện Liên minh vào trong mắt.
Liễu Tinh Hồn lập tức hét lên một tiếng và nói:
- Quả thật là hạng người kiêu ngạo, dám mở miệng nói lời ngông cuồng, vậy thì hãy xem ta hôm nay làm sao mà giáo huấn ngươi.
Dứt lời, thân ảnh thoáng cái đã xuất hiện trên đầu của ngân y trung niên, trường kiếm trong tay phiên chuyển bay lượn, trong tiếng rít chói tai dị thường, một cổ tử sắc kiếm mang mờ nhạt từ trên trời hạ xuống, khi cách đỉnh đầu của ngân y trung niên ba trượng liền hóa thành một cái đầu tử long điên cuồng gầm rú. Bốn phía khí lưu rần rần chuyển động, tiếng gió gào thét cuốn đất bụi đầy trời tạo thành một long trụ phong bao lấy Bắc Phong vào trong.
Lạnh lùng nhìn bốn phía, ngân y trung niên Bắc Phong nói:
- Liên tục hai lần cảnh cáo nhưng ngươi vẫn không biết nặng nhẹ, vậy nên đừng trách ta vô tình. Hãy xem chiêu Tây Phong Nộ Khiếu này của ta đưa ngươi sang một bên mà thưởng thức.
Hữu thủ đột nhiên đánh thẳng lên, nhìn chiêu thức không hề có một chút hoa mỹ nào, một đạo quyền thủ sáng lấp lánh vụt thẳng lên trên chỉ trong nháy mắt đã va chạm vào đạo tử long đó. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn truyền lại, đồng thời trong luồng ánh sáng mạnh mẽ và chói lòa vang lên một tiếng kêu thảm thiết, cả người Liễu Tinh Hồn bị chấn bay về bức tường phía đông, xuyên thẳng qua ba mặt của bức tường đất rồi bị phòng ốc sụp đổ đè xuống dưới.
Kinh hãi nhìn Bắc Phong, Kiếm Vô Trần thần sắc ngưng trọng, trong mắt thoáng lộ một tia sáng kỳ dị. Bên cạnh, Phong Lôi chân nhân nhẹ giọng nói:
- Người này tuyệt đối không đơn giản nên ngài tạm thời đừng lộ diện, hãy để ta nói chuyện với hắn.
Nói xong liền tiến tới một bước, mở miệng nói:
- Bắc Phong, cái danh tự này đúng là lần đầu tiên ta được nghe thấy, chỉ có điều tu vi của ngươi thật sự rất cao thâm làm cho người ta không thể không kinh ngạc. Vừa rồi ngươi nói lần này đến đây là để tìm Vô Trần tỷ thí, nhưng không biết lời đó là thật hay là giả? Và ngoại trừ điều này ra thì ngươi còn có ý đồ nào khác không?
Thản nhiên nhìn sang Phong Lôi chân quân, Bắc Phong nói:
- Ta thường không nói lời giả dối, ta thực sự là muốn tìm cao thủ để thử xem tu vi tu luyện nhiều năm của ta đến đâu. Cách đây vài ngày có gặp phải một người, chỉ tiếc cuối cùng lại để hắn biến mất, bất đắc dĩ phải đi hỏi thăm rất lâu mới biết được nơi đây có cao thủ cho nên hôm nay mới đến đây. Còn như có ý đồ khác thì không cần phải nói tới, chỉ là muốn kiếm vài cao thủ động thủ một phen.
Lặng im một lúc, Phong Lôi chân quân nói:
- Lời này của ngươi không cần biết là thật hay giả, ta cũng cần phải cảnh báo cho ngươi biết là tại Nhân gian hiện nay yêu ma đang hoành hành khắp nơi, bọn ta Lục viện Tam phái kết thành Liên minh là để trảm yêu trừ ma, chứ không phải là để cùng người tranh cường đấu ác, cho nên không thể chấp nhận yêu cầu của ngươi. Ngoài ra còn có một điều, rằng ngươi phải hay không phải là gian tế của yêu ma phái đến thăm dò tình hình của bọn ta. Một điểm này quả thật đoán không ra, cho nên vì sự an toàn và lợi ích của bọn ta, lời nói của ngươi tuyệt đối không thể tin tưởng được. Ngươi hãy trực tiếp nói rõ ý đồ chân thật của ngươi đi.