Sắc mặt chợt biến, Bắc Phong cảm nhận rõ rệt thấy áp lực xung quanh ại mạnh hơn gấp bội, hắn vô cùng kinh hãi trước uy lực của ngọn quái tháp này. Nhưng tuy vậy hắn không hề e sợ, lại dồn sức tăng chân nguyên toàn thân, Huyền Băng chi khí trên song chưởng càng thêm mạnh mẽ, từ từ dịch tới viên ngọc châu trước ngực. Hào quang lóng lánh trùm lên ngọc châu trong suốt, tứ phía đột nhiên sản sinh ra một luồng lực đạo vô hình thần diệu vô tả. Cùng với sự xuất hiện của luồng lực đạo vô hình này, không khí đóng băng trong kết giới chớp mắt đã vỡ tan, lập tức bên trong kết giới huyết sắc tràn ngập một tầng sương trắng mù mịt bắt đầu kết thành băng rồi hội tụ về giữa. Huyền băng vừa hiện, trong viên ngọc châu trước ngực Bắc Phong, Băng Thiền bắt đầu hoạt động, một đường sáng bạc lúc ẩn lúc hiện kết thành kén trong ngọc châu, động tác cổ quái khiến người ta không thể lý giải nổi. Thế nhưng động tác khó hiểu này lại sinh ra hiệu quả đáng kinh ngạc, chỉ thấy Huyết Ngọc Linh Lung Tháp đang xoay chuyển bỗng chấn động, hồng quang tức thì yếu bớt. Kết giới bao phủ Bắc Phong phía dưới đã hoàn toàn dừng lại, tầng tầng tuyết sắc dần thay thế huyết sắc lóa mắt. Bên ngoài kết giới, Thiên Yêu mà Khấp Huyết Ma Mị rống lên kinh hoàng, cột sáng nối liền với kết giới tức khắc bị chấn tan, lưỡng đại hung tà lộ ra ánh mắt sợ hãi. Tình cảnh này khiến phe Diệp Tâm Nghi kinh hãi đến ngây người, không hiểu nổi nguyên do bên trong.
Kỳ thực chuyện này không có gì quá thần bí, do Bắc Phong không hề e sợ Huyết Hà Đồ, nói vậy không có nghĩa là Huyết Hà Đồ không lợi hại mà vì Bắc Phong vừa khéo có được cách khắc chế Huyết Hà Đồ, nếu không hắn cũng sẽ không ngu ngốc tới mức đem thân mình ra thử nghiệm.
Lại nói Huyết Hà Đồ chính là vật chí sát chí hung trên thế gian, huyết sát chi lực bá tuyệt thiên hạ, tất nhiên sát khí phải vô cùng cương mãnh, cộng thêm sự trợ lực của Huyết Ngọc Linh Lung Tháp khác nào hổ mọc thêm cánh, thế gian khó vật nào có thể kháng cự. Song Bắc Phong cũng không đơn giản, hắn xuất thân từ Tây Vực Bất Dạ Thành thần bí mạc trắc, Huyền Băng Chấn Hồn Quyết mà hắn tu luyện đã đạt tới cảnh giới đại thành chí thượng, tu vi cực kỳ đáng sợ có thể sáng ngang với Thiên Kiếm Khách. Huyền Băng Quyết nghe tên đã biết nghĩa, chính là pháp quyết băng hàn nhất. Các pháp quyết trên thế gian bất luận là cương mãnh đến đâu đều bị khắc chế dưới băng mang địa cực làm đông cứng vạn vật, hủy diệt mọi sinh cơ này. Do đó Huyết Hà Đồ trước kình khí băng hàn này như lửa gặp phải nước, tiên thiên tương khắc. Đương nhiên, thuyết tương khắc không phải tuyệt đối, chủ yếu là do thực lực mạnh yếu của song phương quyết định. Vốn dĩ với tu vi của Bắc Phong muốn khắc chế Huyết Hà Đồ cũng không quá khó khăn, nhưng do Kiếm Vô Trần toàn lực thúc động, thêm nữa lại có Huyết Ngọc Linh Lung Tháp trợ lực nên hắn không thể ngăn lại được. Thế nhưng mấu chốt làm chuyển biến cục diện lại chính là viên ngọc châu của Bắc Phong. Vật này tên gọi Băng Thiền Châu, thế gian hiếm thấy. Băng Thiền vốn sinh tại cực Bắc số lượng không nhiều, phải tu luyện đủ ngàn năm mới hình thành ngọc châu, có được tấm thân vĩnh viễn bất diệt lại càng quý hiếm. Nhưng Bắc Phong lại có được viên ngọc như vậy, hơn nữa đây cũng chính là bảo vật trấn sơn của Bất Dạ Thành. Được Băng Thiền châu tương trợ tình thế liền nghịch chuyển, lúc này Bắc Phong như một pho tượng băng đứng im tại đó không chút cử động, trông thì tưởng bất động nhưng bên ngoài thân Huyền Băng Chi Khí tụ lại ngày càng nhiều đã bắt đầu sinh ra những vết nứt trên kết giới xung quanh hắn, chỉ nghe thấy một âm thanh rạn vỡ, kết giới bá đạo của Huyết Ngọc Linh Lung Tháp đã bị phá hủy. Kết giới vừa vỡ, hàn mang địa cực như một cơn gió tràn qua đại địa, trước ánh mắt kinh hãi của chúng nhân, trong chớp mắt cả phương viên trăm trượng đã hoàn toàn bị đóng băng. Ngay đến những người đứng quanh quan sát cũng đều bị phong tỏa đứng đờ ra tại chỗ, toàn thân cứng ngắc khó động đậy. Trên không Kiếm Vô Trần rùng mình, cực hàn chi khí đã xâm nhập tâm phế khiến trái tim cuồng nhiệt của hắn tức tốc lạnh băng, từng tia hàn khí luẩn quẩn trong tim hắn. Nhìn tình cảnh của mọi người, Kiếm Vô Trần biết rằng không còn thời gian để trì hoãn được nữa, Huyết Hà Đồ trên không được ý niệm của hắn thúc động liền cấp tốc thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một bộ chiến giáp huyết hồng choàng lên người hắn. Hữu thủ lăng không vẫy ra, Thiên Linh Thần Kiếm đã về tay, Kiếm Vô Trần quay người xuống, kiếm khí thần thánh dưới sự thúc ép toàn lực của pháp quyết Tử Hoa Thôn Nhật hóa thành một chùm sáng tử sắc bắn thẳng xuống đầu Bắc Phong. Thời khắc này trời đất như ngưng đọng, nhân ảnh từ trên không phi xuống cùng băng sương trắng toát phía dưới như vẽ nên một bức tranh hài hòa khó tả. Nhưng sự hài hòa này chỉ trong giây lát đã biến mất, khi tia sáng tím đụng phải lớp băng cứng, băng vụ tung bay đầy trời. Một đạo nhân ảnh xoay tròn cực nhanh như bông vụ, thần kiếm trong tay biến thành lợi khí phá băng, không ngừng đập vỡ mọi trở ngại trước mặt. Đáng tiếc, hàn băng vỡ rồi lại ngưng kết, song phương cứ thế đối kháng, quá trình đơn điệu đó cứ lặp đi lặp lại. Cuối cùng khi sức lực cạn kiệt, Kiếm Vô Trần sau khi liên tiếp lao xuống được năm trượng. Thế tiến đã tận, không còn cách nào đành phải chuyển mình quay ngược lên dừng thân giữa không trung nhìn Bắc Phong phía dưới với ánh mắt cổ quái.
Giờ đây Kiếm Vô Trần rốt cục đã cảm thấy lạnh tim, hắn phát giác thì ra mình đã hoảng sợ khi phải đối mặt với hàn băng trông có vẻ đơn giản này.
Không có gì khác, chỉ là cách nghĩ nguyên sơ nhất, tựa hồ lúc này hàn băng trước mắt như một ngọn núi lớn không thể nào vượt qua khiến hắn cảm thấy không thể nhấc chân tiến lên, lòng vô cùng kinh sợ. Sự cuồng vọng lúc trước đã bay biến, giây phút này hắn mới thực sự trải nghiệm câu nói "thiên ngoại hữu thiên".
Chỉ một Bắc Phong thần bí đã khiến Lục Viện Liên minh của hắn tan rã, hắn không thể chấp nhận được điều này. Nhưng sự thật ở ngay trước mắt không có cách nào phản bác, thế nên hắn thầm sinh hận trong lòng, một mối hận bao gồm cả bản thân hắn trong đó. Hắn không hề biết rằng lúc này từng luồng khí tức tà ác đang chiếm cứ tâm linh hắn, mầm mống tà ác đã bắt đầu mọc rễ trong tim hắn. Kỳ thực từ thời khắc thất bại dưới tay Lục Vân trong trận Lục viện tỷ võ, trong lòng hắn đã bắt đầu nảy sinh hận ý, chỉ có điều hận ý khi đó không khác lạ so với người bình thường. Nhưng sau khi có được Huyết Hà Đồ, hận ý của hắn đã trở nên bất đồng với người khác. Ban đầu Huyết Hà Đồ nằm trong tay Thiên Kiếm Khách, vì tu vi của lão vô cùng mạnh mẽ nên không hề bị ảnh hưởng bởi sát khí của Huyết Hà Đồ. Nhưng Kiếm Vô Trần thì khác, tu vi của hắn không bằng Thiên Kiếm Khách, lại có tâm địa hẹp hòi thế gian hiếm thấy, do đó hắn không bao giờ chịu thua kém người khác. Sau này để tiêu diệt Lục Vân, hắn đã không tiếc huy động mọi lực lượng, nếu Lục Vân chết đi, hận ý trong lòng hắn cũng sẽ nhạt dần. Nhưng mặc cho hắn hao phí tâm cơ, sau cùng vẫn không giết được Lục Vân, ngược lại còn bị thiệt lớn khiến cừu hận càng tràn ngập cõi lòng, sự ghen ghét căm giận lúc nào cũng dấy lên trong tâm trí. Sau khi nhận chức Minh chủ, mấy lần giao chiến với yêu ma đều đại bại, cơn phẫn nộ ngút trời không có nơi phát tiết. Hôm nay lại đụng phải Bắc Phong, mọi thứ tích tụ lại khiến hắn bất tri bất giác đã tự gieo rắc mầm mồng tà ác.
Ngửa mặt lên trời rống vang đầy tức giận, toàn thân Kiếm Vô Trần tử mang bạo xạ, thúc động toàn bộ công lực đột nhiên thi triển quyết thứ chín của Thiên Kiếm Cửu Quyết - Diệt Thiên Quyết. Ý niệm hủy diệt tràn ngập trong tâm tưởng, trong tình huống vô kế khả thi, hắn đã chọn cách hủy diệt tất cả, Diệt Thiên quyết xuất, diệt thiên hủy địa! Lúc này toàn thân Kiếm Vô Trần hào quang ngũ sắc lưu động, ánh sáng chói lòa ánh lên trên chiến giáp huyết sắc, tà mị khôn tả. Trên đỉnh đầu, Thiên Linh Thần Kiếm phát ra một đạo tử sắc kiếm trụ nối thẳng lên trời; tứ phía, vô số tia sáng chuyển động theo thần kiếm, hội tụ thành thanh, hồng, tử, kim, lam, ngũ sắc quang long, lần lượt tán phát ra các phù chú màu sắc kì dị hóa thành vô số pháp kiếm vòng quanh thân thể hắn, hình thành một kiếm trận rợp trời.
Trong tiếng hú kinh thiên, pháp kiếm ngũ sắc rực rỡ dưới sự chỉ huy của năm đạo quang long, dữ tợn đập vào hàn băng. Ánh sáng lấp lánh kỳ dị bắn như mưa, tán phát hào quang mỹ lệ. Trong Nhã Viên, một trận quyết chiến kinh thế vẫn đang tiếp tục, song phương đều thực hiện những nỗ lực cuối cùng. Uy lực diệt thiên, kinh thế hãi tục, dưới một kích mãnh liệt như vậy, hàn băng dày đặc dưới đất đua nhau tan vỡ. Một số môn hạ cao thủ đứng cách Bắc Phong khá xa nên mức độ thụ hại tương đối nhẹ, đều ra sức cố gắng cuối cùng đã xông phá được cấm chế của hàn băng, lũ lượt kinh hãi bay ra xa để tránh khỏi một kích hung mãnh này. Trong tầng cấm chế, nhóm cao thủ Diệp Tâm Nghi, Kim Cương Thánh Phật thừa cơ Bắc Phong đang tập trung chú ý đến Kiếm Vô Trần, đồng thời phát động Chấn tự quyết. Một đòn phá tan lớp băng cứng rồi phân phó cho thủ hạ mang Phong Lôi chân quân và Liễu Tinh Hồn mau chóng rút về vị trí an toàn.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Diệp Tâm Nghi thấp giọng nói:
- Nhìn tình hình này thì tu vi của tên Bắc Phong thần bí thật kinh người, hy vọng chiến thắng của Kiếm Vô Trần không lớn. Trước mắt chính đạo chúng ta đã mấy lần xuất chiến đều chịu thất bại, nếu hôm nay lại bại nữa thì tất sẽ ảnh hưởng tới khí thế mọi người, do đó ta nghĩ vì tương lai sau này, chúng ta phải bắt kẻ này lại để lòng người phấn chấn, các vị thấy thế nào?
Thái Phượng tiên tử trầm mặc không nói, Chiến Tâm tôn giả nhíu mày lo âu, Kim Cương Thánh Phật thấy vậy, đành nói khẽ:
- Minh chủ nói rất có lý, trước giờ Lục Viện Liên minh đã liên tiếp bị giảm uy phong, hôm nay lại một lần nữa thất bại tất sẽ tới lúc nhân tâm tan rã, khi đó chính đạo cũng tàn đời. Vì đại cục Nhân gian, ta thấy hãy làm theo ý minh chủ đi.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy liền hớn hở khẽ phân phó ba người chuẩn bị xuất thủ.
Trong lúc ba người bàn bạc, Bắc Phong đang thờ ơ nhìn Kiếm Vô Trần phía trên, khóe miệng nhế ch lên nở một nụ cười lạnh nhạt. Song thủ trước ngực bỗng giơ lên, lớp băng xung quanh dày đến mười mấy trượng trong tích tắc như núi băng sụp đổ, hóa thành Huyền Băng Chi Khí lạnh căm, hình thành một cột khí trắng xóa mờ mịt nghênh đón nhát kiếm tuyệt cường của Kiếm Vô Trần. Tử bạch giao hội, cường kình nổ tung chìm ngập trong màn băng tuyết phủ kín bầu trời, mặt đất một màu trắng bạc, vô số hoa tuyết bay vờn trên không, đẹp mê hồn.
Nhưng trong bức tranh tuyệt mỹ này lại ẩn tàng sự hung hiểm vô tận đang vô thanh vô tức đến gần. Lăng không bắn vọt lên, Bắc Phong không hiểu là do vô tâm xảo hợp hay đã biết trước mà đã tránh khỏi một kích thần kỳ quỷ dị của Chiến Tâm tôn giả một cách huyền diệu. ʺHừʺ lạnh một tiếng, Bắc Phong thu lại Băng Thiền Châu, thân thể đột nhiên hóa hàng ngàn hàng vạn, mỗi cánh hoa tuyết đều biến thành vũ khí của hắn, phát ra đòn công kích cực mạnh. Hoa tuyết không ngừng rơi xuống, đếm không hết những bạch mang xen lẫn bên trong, hình thành một kỳ trận băng tuyết phát ra năm cơn lốc xoáy vòi rồng cuốn chặt lấy Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi, Thái Phượng tiên tử, Kim Cương Thánh Phật và Chiến Tâm tôn giả.
Lúc này con cá nhỏ đã dừng lại, nó đang bơi qua bơi lại xung quanh con cá vàng xem ra có vẻ vô cùng thân mật. Từ khi Trần Ngọc Loan
đến cho tới lúc này, con cá nhỏ bơi tới bên cạnh nàng không ngừng ngoáy ngoáy cái đuôi, bơi lại phía con cá vàng dường như muốn nói điều gì.
Phát hiện ra tâm ý của nó, Trần Ngọc Loan tạm thời kìm nén lòng tò mò tiến đến phía trước con cá vàng cẩn thận quan sát, nàng phát hiện ra nó bị một sợi tơ màu hồng quấn vào đuôi làm cho không thể bơi đi được, chỉ có thể nhúc nhích trong một phạm vi nhỏ hẹp.
Có chút hiếu kỳ, Trần Ngọc Loan đưa tay giữ chặt lấy con cá thử dùng lực kéo nó lên nhưng kéo không nổi. Mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, Trần Ngọc Loan ý thức được có một sức mạnh rất lớn đã giữ nó lại chỗ đó làm cho không thể di chuyển ra chỗ khác.
Nhẹ nhàng thả con cá ra, Trần Ngọc Loan cho tay xuống bùn tìm kiếm sợi tơ màu hồng. Một luồng khí ấm nóng lan toả khắp tay nàng, tiếp theo đó là một cảm giác thoải mái đang lan nhanh khắp cơ thể khiến nàng giật mình nhưng ngay lập tức lại biến mất.
Rút tay lại, nàng nhìn thấy miếng huyết ngọc hình một con chim có màu đỏ tươi, to khoảng ba tấc nằm trong tay. Nhìn mảnh huyết ngọc rất sống động, cảm nhận được nguồn khí ấm nóng, Trần Ngọc Loan bất ngờ kêu lên một tiếng kinh ngạc, tự nhủ thầm:
- Đây là Thông Linh điểu ư? Nếu thật sự như vậy, thì cái vật khi trước mà bọn họ cướp đi là cái gì?
Trầm tư một lát, Trần Ngọc Loan cảm thấy quầng sáng hộ thể đang dao động nhẹ. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra con cá nhỏ dẫn nàng tới đây, cùng con cá vàng đang vui mừng bơi quanh nàng. Trần Ngọc Loan mỉm cười, dường như hiểu ra rằng chúng đang cám ơn mình, vì vậy nàng lắc đầu biểu thị không cần bận tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Cúi đầu cẩn thận quan sát vật trong tay, Trần Ngọc Loan phát hiện ra điều thần kỳ nhất của Thông Linh điểu chính là nằm ở đôi mắt của nó, trong đó đang lấp lánh ánh sáng ngũ sắc vô cùng thần bí.
Toàn thân một màu đỏ tươi giống như một thứ binh khí bằng ngọc, bên ngoài không hề có một chút vết tích của bùa chú. Người không biết có thể không đoán ra nó là thần vật trong truyền thuyết.
Giấu kỹ Thông Linh điểu vào trong ngực áo, Trần Ngọc Loan nhìn lên cái chuông nhỏ màu tím ánh mắt sáng rực lên. Nàng rất thích cái chuông nhỏ tuyệt đẹp ấy, tuy nhiên nàng không hiểu vì sao cái hộp ở ngoài được làm vô cùng kín, khoá chặt cái chuông ở bên trong?
Muốn có được cái chuông màu tím cần phải phá được phong ấn bên trên chiếc hộp, nghĩ tới đây Trần Ngọc Loan bắt đầu vận toàn bộ chân khí trong người. Một luồng ánh sáng xanh lục chói loà xuyên qua ánh sáng xanh lục trên người nàng và chụp xuống phát ra một sức mạnh mạnh gấp ba lần, tại nơi sâu thẳm trong lòng sông dấy lên một xoáy nước vô hình.
Trần Ngọc Loan luyện thành thục Thiên Thuỷ quyết của phái Ngũ Hành môn thuộc âm nhu, trong Động Đình hồ vừa hợp ý trời, cơ duyên trùng hợp nên nàng đã luyện thành pháp quyết Bích Ba Yên Hà. Lúc này nàng đã dùng toàn bộ sức lực để vận chân khí, uy lực của nó mạnh mẽ không thể coi thường được.
Vì đang ở trong nước, Trần Ngọc Loan chiếm những thuận lợi về mặt địa lý. Lấy nước trong Động Đình hồ làm vũ khí của mình nàng đánh ra một đòn cực mạnh, chỉ nhìn thấy chín luồng ánh sáng xanh phát ra từ hai tay nàng,xung quanh nắp hộp hiện ra những hoa văn kỳ dị cuối cùng hình thành một đám tinh vân lấp lánh một thứ ánh sáng màu xanh rực rỡ rơi xuống chiếc nắp.
Ánh sáng xuất hiện, cái nắp hộp vốn bình thường bây giờ lấp lánh ba thứ ánh sáng xanh, đỏ và vàng, ba con rồng nhỏ đã bị yểm bùa chú đang bay vòng quanh trên chiếc nắp hộp. Cuối cùng chúng tập trung lại tại đỉnh của chiếc hộp hình thành một con rồng ba màu, bay lượn giống như con rắn và dừng lại ở trên đỉnh chiếc nắp, mồm nhả ra thứ ánh sáng ba màu ngăn chặn sự tấn công của Trần Ngọc Loan.
Ánh sáng màu xanh chói mắt, ba luồng sáng lấp lánh và hai nguồn sức mạnh hợp vào làm một. Bỗng nhiên một tia chớp loé lên, tiếp theo đó là hàng loạt những tiếng sấm rền vang dưới nước làm dậy lên những con sóng khủng khiếp hoá thành một cột nước lớn phụt lên trên.
Trần Ngọc Loan rùng mình, sắc mặt có vẻ tái đi. Cái nắp hộp đó thật đáng sợ! Nàng không ngờ phong ấn trên nắp hộp lại khủng khiếp như vậy, nàng đã dùng toàn sức đánh ra một đòn cực mạnh nhưng lại bị nó công phá. Trần Ngọc Loan cảm thấy lực chống trả của luồng sáng ba màu vô cùng lớn, nàng nghiến răng nhìn cái chuông đang phát sáng, ánh mắt nàng hiện ra vẻ quyết tâm không thay đổi.
Hai tay từ từ đưa lên trước ngực, Trần Ngọc Loan thay đổi Thiên Thuỷ quyết bắt đầu phát huy Bích Ba Yên Hà mà nàng vừa lĩnh hội. Một luồng sáng xanh nhạt từ trong lòng nước bắt đầu xuất hiện lần lượt tập trung lại xung quanh, chẳng mấy chốc xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu xanh nhạt bao quanh nàng.
Có được huyền linh chi khí của thủy trung âm nhu tương trợ, toàn bộ chân khí trong người của Trần Ngọc Loan tập trung tại một điểm hoá thành một mũi tên ánh sáng bắn thẳng vào nắp hộp. Chỉ thấy luồng sáng xanh lấp lánh, một ánh sáng chói loà mà luồng chân nguyên tập trung vừa tạo ra bắn thẳng đi, trong chớp mắt đâm thẳng vào mình của con rồng ba màu chống chọi
với toàn bộ sức mạnh của nó. Hai bên giao chiến căng thẳng một lúc thì luồng ánh sáng cuối cùng hoá thành muôn vàn tia sáng nhỏ xuyên thẳng vào trong nắp hộp.
Lập tức một luồng sức mạnh khủng khiếp từ bên trong xé không khí thoát ra ngoài mang theo luồng khí mạnh mẽ kinh thiên động địa, khiến cho cả một vùng nước hồ xung quanh cả trăm trượng đều bắn tung lên tạo ra những tiếng rền vang và vụt thẳng lên trời.
Sự thay đổi đột ngột xuất hiện khiến cho Trần Ngọc Loan không khỏi kinh hãi, muốn trốn đi nhưng đã không kịp, hiện tại nàng vẫn ở trong nước nên không thể di chuyển nhanh như trên không được.
Vì vậy Trần Ngọc Loan bị đẩy lên không trung cùng với cột sóng khổng lồ bay lên bầu trời. Khi lên cao, Trần Ngọc Loan tay trái nắm chặt lấy chiếc tiêu bằng ngọc bích, tay phải nhanh chóng túm lấy chiếc chuông màu tím trong lòng thập phần hoan hỉ.
Vào đúng lúc này phía dưới lại xuất hiện một tiếng nổ vang trời, cuối cùng thì phong ấn trên chiếc nắp hộp cũng nổ tung, kèm theo đó là sức mạnh chấn động đất trời thoát ra. Phần phía dưới của cái vòi rồng vỡ tung, Trần Ngọc Loan cũng sợ hãi đầu óc mê muội quay cuồng nên chỉ biết túm chặt lấy những vật đã cầm trong tay.
Trong giây phút kinh hoàng, Trần Ngọc Loan không hề chú ý tới Thông Linh điểu trong ngực nàng trong lúc chấn động đã thoát ra ngoài và bay cùng nàng lên trên không.
Bên bờ hồ Động Đình, Diệp Tâm Nghi cùng Kim Cương Thánh Phật bởi vì việc Thông Linh điểu bị Ma thần Chích Thiên cướp đi đang vô cùng buồn phiền không thể nào giải toả nổi. Sau đó trong khi hai người đang trầm tư, mặt hồ phẳng lặng bỗng xuất hiện một cột nước phun lên trời khiến cho hai người
và những người phía sau chú ý.
Nhìn cột nước đáng sợ này, Diệp Tâm Nghi, Kim Cương Thánh Phật, Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh, Đồ Thiên, Hắc Sát Kiếm Hồn cùng bọn Vân Hoa, Triển Ngọc đều biến sắc mặt không hiểu dưới đáy hồ Động Đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong chớp nhoáng cột nước đổ xuống, tất cả lại trở lại yên bình dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ một lát sau một cảnh tượng hiếm có lại xuất hiện, cột nước có đường kính vượt qua trăm trượng tạo thành một cái vòi rồng, gầm rú rồi phun thẳng lên bầu trời đêm khiến mọi người đều cảm thấy kinh hoàng đến đờ người ra. Khi còn chưa hết sợ hãi lại xuất hiện một âm thanh vang rền, một khung cảnh khiến mọi người thất sắc, họ đều nhận thấy rằng có điều gì đó không bình thường đang xảy ra.
Mưa to gió lớn nổi lên, các cao thủ chỉ biết đứng ngây ra nhìn vòi rồng đang phun thẳng lên. Đột nhiên, Quy Vô đạo trưởng phát hiện ra một luồng ánh sáng xanh nhạt, lão ta vội thét lên kinh hãi:
- Không xong rồi, là nha đầu đó.
Văn Bất Danh vừa nghe thấy lập tức biến sắc mặt, định thần lại nhìn thật kỹ. Chỉ thấy hai luồng sáng một đỏ, một xanh đang phát sáng trong cột nước, khiến cho bốn phía tối tăm xung quanh như sáng lên.
Đang định nói, Diệp Tâm Nghi đang đứng yên bỗng xoay người, cả người biến thành một luồng sáng màu vàng xuất hiện trên bầu trời bay thẳng tới chỗ luồng sáng màu hồng. Nàng ta vừa hành động, Đồ Thiên và Hắc Sát Kiếm Hồn dường như biết được điều gì, hét lên một tiếng rồi cũng hoá thành một luồng nguyên khí, trong chớp mắt biến vào trong màn đêm.
Quy Vô đạo trưởng lúc này dường như cũng đã nhìn rõ được vật màu hồng kia liền kéo lấy tay Văn Bất Danh nhanh chóng lao đi, kêu lên:
- Là Thông Linh điểu! Nhanh, không thể để công sức của nha đầu bị bọn chúng cướp mất.
Bởi vì các pháp quyết tu luyện không giống nhau, Văn Bất Danh về điểm này không tinh thông bằng Quy Vô đạo trưởng, hắn nghe thấy tiếng Thông Linh điểu liền ý thức được mức quan trọng của sự việc. Trong lúc xông tới Văn Bất Danh kêu lên một tiếng người lập tức bay lên, toàn bộ chân nguyên trong người biến thành cơn bạo phong màu huyết đuổi theo Diệp Tâm Nghi trên không trung không để cho nàng ta lấy được bảo vật.
Hạo Nhiên Thiên Cương chính khí vô song, khí thế mạnh mẽ này khiến cho mọi người kinh hãi sững sờ. Ngay cả mấy cao thủ đứng ở tận phía xa cũng cảm thấy nguồn sức mạnh này, mọi người đều chạy đến xem xét tình hình.
Trong bầu trời đêm, Diệp Tâm Nghi vì đi trước một bước nên chiếm được tiên cơ, nàng ta nhanh như chớp xuất hiện bên cạnh Thông Linh điểu với tay ra chiếm lấy nó, nhanh chóng bỏ vào trong ngực áo.
Diệp Tâm Nghi quay đầu lại nhìn thấy đòn đánh rất mạnh của Văn Bất Danh, nàng suy nghĩ rất nhanh rồi xoay người ba vòng tránh được cơn bạo phong màu huyết, đồng thời bay vụt về phía đông.
Trong màn đêm, vang vọng tiếng nói trong vắt của nàng:
- Ta đi trước, mọi người lập tức trở về Lục Viện liên minh. Dứt lời đã không thấy người đâu.
Tức giận nhìn theo cái bóng đen biến mất trong bóng đêm, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng đều thở dài. Con nha đầu bên cạnh mình cũng thật cổ quái, buổi chiều mới có được kỳ ngộ, buổi tối lại lấy được thần vật này, chỉ tiếc là đã bị người ta cướp mất rồi!
Nhìn theo bóng người biến mất trong màn đêm, Quy Vô đạo trưởng hạ giọng nói:
- Thôi, bỏ đi! Tất cả phụ thuộc vào nhân duyên, bảo vật trong trời đất đều có chủ của nó, tranh giành cũng không phải là chuyện tốt. Căn cứ vào tình hình
trước mắt của chúng ta, nếu như nha đầu giành được vật đó chỉ sợ thực sự là chuyện không tốt, đúng không?
Biết lời nói của Quy Vô đạo trưởng là có lý nhưng Văn Bất Danh vẫn không thể kìm chế được sự phẫn nộ trong người, hắn nói nhỏ:
- Nhưng nếu như không có nha đầu thì bọn chúng cũng không thể có được vật đó. Chỉ là ta thấy có điều gì kỳ lạ, lúc đầu đã xuất hiện một Thông Linh điểu tại sao bây giờ lại xuất hiện thêm một cái nữa, chẳng lẽ thứ mà Vô Vi đạo phái cướp được không phải thật?
Nghi hoặc một lát, Quy Vô đạo trưởng nói:
- Cái này thật là khó nói, sợ rằng thật giả thì chỉ có Thiên Túc đạo trưởng và Ma thần Chích Thiên là biết rõ, còn vật ngày hôm nay thì chỉ có nha đầu và Diệp Tâm Nghi là tường tận.
Mưa gió đã ngừng, Trần Ngọc Loan từ trên không bay xuống cạnh hai người.
Văn Bất Danh nhìn nàng, hỏi:
- Nha đầu, tại sao vừa nãy ngươi không giữ chặt lấy Thông Linh điểu mà để cho Diệp Tâm Nghi cướp mất?
Trần Ngọc Loan xấu hổ nhìn hắn, nói nhỏ:
- Tôi làm sao mà biết được lại xảy ra vụ nổ lớn như vậy? Vốn dĩ tôi đã cất Thông Linh điểu ở trong người, nhưng đột nhiên lại bị cột nước đó đẩy lên, tiếp theo đó là hàng loạt những tiếng nổ lớn khiến cho đầu óc quay cuồng. Hơn nữa hai tay tôi đều đã cầm các thứ rồi, vì vậy đã để cho Thông Linh điểu bay đi mất.
Quy Vô đạo trưởng nghe xong, nhìn tay phải nàng đang nắm chặt:
- Tay trái của ngươi cầm tiêu thì đúng rồi, còn tay phải của ngươi thì nắm cái gì, chẳng lẽ còn quý hơn cả Thông Linh điểu?
Trần Ngọc Loan cúi đầu, đáp nhỏ:
- Cũng chẳng có gì mà chỉ là một chiếc chuông rất đẹp, tôi thấy nó thật tinh xảo, vì vậy sợ mất, là như thế...
Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng nhìn nhau thở dài, thầm nghĩ nha đầu này thật không hiểu chuyện. Một vật quý báu như vậy đã lấy được rồi lại còn làm mất, thật khiến người khác tiếc nuối.
Không trách cứ nữa, Văn Bất Danh nói:
- Thôi được rồi, chuyện đã qua rồi thì không nhắc tới nữa, ngươi hãy đưa cái vật trong tay ngươi cho chúng ta xem, rốt cuộc thì đó là vật gì mà khiến ngươi không rời tay?