Cất tiếng cười ngạo mạn, luồng khí bá vương bốc lên ngùn ngụt, người đeo mặt nạ hoá thành trăm nghìn ảo ảnh. Trước con mắt kinh ngạc của Thiên Túc đạo trưởng, hắn biến hoá khôn lường, tứ bề lực tấn công không đếm xuể tạo thành một sức mạnh long trời lở đất, cùng với đường kiếm có sức mạnh sấm sét của Thiên Túc đạo trưởng, cả không gian như chìm trong ánh khúc xạ. Sức mạnh giao thoa giữa không gian và thời gian ấy khi bạo phát biến thành những đám mây ngũ sắc ngợp trời bồng bềnh trong không trung tuyệt đẹp, nhưng không thể chống cự được xuất hiện ngay trước mắt Thiên Túc đạo trưởng, một nhát làm gãy tan trường kiếm của lão đạo, cướp đi báu vật mà lão ta luôn giữ chặt trong tay. Máu tươi từ tron g miệng Thiên Túc đạo trưởng trào ra, đôi mắt xám nhạt nhìn cái bóng cao lớn ở phía trước mặt, lão ta chỉ kinh hãi nói một câu Ám Ảnh Lưu Quang rồi ngay lập tức rơi xuống. Giữa không trung, Thông Linh điểu màu đỏ có hình dạ ng như một con chim bay về phía nguời đeo mặt nạ. Nhưng khi nhìn thấy Thông Linh điểu sắp rơi vào tay hắn thì nhân ả nh nháo nhác ở bốn phía, Diệp Tâm Nghi, Tà Tâm Thư Sinh, ma thần Viêm Huyết, Kim Luyệ n, Bố Y lão giả năm người cùng lúc lao đến vồ lấy Thông Linh điể u. Trong năm người, sợi dây Nga Hoàng của Diệp Tâm Nghi vung ra, một chiêu đã quấn lấy Thông Linh điểu rồi nhanh chóng kéo lại. Bên cạ nh, Tà Tâm Thư Sinh cười khan một tiếng, Chiết Phiến trong tay phất ra, luồng khí mạnh sắc bén biến thành một quang đao dễ dàng tấn công sợi dây Nga Hoàng nhưng lại không thể cắt đứt được nó.
Ngạc nhiên kêu lên, Tà Tâm Thư Sinh ngây người, lập tức lao đến như chớp. Nhưng đúng lúc này, Kim Luyệ n, ma thần Viêm Huyết, Bố Y lão giả ba người đều đã trước một bước bay tới sát Thông Linh điểu trên không trung, ba bàn tay cùng lúc đưa ra vồ lấ y. Nhìn thấy năm người đột ngột xuất hiệ n, ánh mắt của kẻ đeo mặt nạ loé sáng không ngừng dường như đang tính toán gì đó. Đợi cho tới khi năm người sắp chạm được Thông Linh điể u, ánh mắt biến hoá khôn g ngừng của người đeo mặt nạ đột ngột trở nên lạnh lùng, thân hình hoá thành trăm nghìn ảo ả nh, tạo thành tầng tầ ng lớp lớp quang ả nh bao vây xung quanh năm người, vô số luồng khí hắc ám tạo ra một đòn tấn công vô thanh vô tức. Do tất cả mọi người đều để tâm vào Thông Linh điể u, nên khi nguy hiểm vận kề, Diệp Tâm Nghi, Tà Tâm Thư Sinh lập tức gào lên một tiếng phẫn nộ, toàn thân phóng ra ánh sáng, tạo ra lớp lớp hộ thân quang tráo chống đỡ lại đòn đánh úp của hắn ta. Nhưng ba người còn lại thì đang mải giao chiến kịch liệt, không hề để ý đến đòn tấn công bất ngờ ấ y. Những tiếng kêu thảm thiết kèm theo kinh ngạc vang lên trong không trung. Cùng một lúc, vừa mải tranh cướp lại thêm bị đánh úp, Diệp Tâm Nghi, Tà Tâm Thư Sinh do có phòng bị nên chỉ bị chấn độ ng nhẹ, khí huyết khắp người chỉ cuộn lên mà thôi. Nhưng Kim Luyệ n, ma thần Viêm Huyết và Bố Y lão giả thì toàn thân lảo đảo, run rẩ y, máu tươi từ trong miệng ộc ra, quần áo trên cơ thể bị xé nát tả tơi, từ rất nhiều vết thươ ng máu tươi ào xối chả y. Tuy vậy, nhưng Thông Linh điểu cuối cùng lại không đậu trên tay người đeo mặt nạ mà bị Bố Y lão giả tóm được. Lúc này người đeo mặt nạ lao đến gần cướp lấ y. Một chuỗi dị lực tinh thần kèm theo sóng động với tần số cực cao khiến hắn bắn ra bên ngoài.
- Tâm Dục Vô Ngân pháp quyết, ngươi là Ma vực cao thủ?
Phẫn nộ nhìn Bố Y lão giả, người đeo mặt nạ gầm lên nói. Hừ lên một tiếng lạnh lùng, lão giả nói:
- Không sai, bản toạ chính là ma thần Chích Thiên của Ma Huyễn giới. Ngươi quả là mạnh, có thể luyện thành Ám Ảnh Lưu Quang pháp quyết vô cùng kỳ bí trong truyền thuyết, thật không đơn giản chút nào.
Vừa nói dứt lời, bốn ngưòi ở bên cạ nh đều hết sức kinh ngạc, vừa ngạc nhiên về thân phận của Bố Y lão giả, lại vừa bị chấn độ ng về việc kẻ đeo mặt nạ đó tinh thông Ám Ảnh Lưu Quang pháp quyết.
Diệp Nghi Tâm ánh mắt kỳ lạnhìn người đeo mặt nạ, kêu khẽ lên một tiếng:
- Hoá ra chính là ngươi.
Trầm ngâm trong giây lát, ma thần Chích Thiên đảo mắt một lượt về phía những cao thủ còn lại đang đến mỗi lúc một gầ n. Hắn tự tạo ra quanh người một đám mây đen, khi năm ngưòi còn lại còn chưa kịp phản ứng gì thì đã hoá thành trăm ngàn ảo ảnh, triển khai Ma Ảnh Thiên Huyễn vô cùng kỳ bí của Ma vực. Tuyệt pháp này rất quỷ bí, vì chính những người tinh thông nó như ma thần Viêm Huyết cũng không thể đoán được ma thần Chích Thiên sau khi triển khai pháp quyết này, bóng của hắn sẽ hướng về phía nào ẩn nấp. Đơn giản mà nói, tuyệt chiêu này mỗi người tu luyện nó thành công đều có những sự lĩnh hội khác nhau, dường như nhìn thấy bóng người biến hoá nhưng lại không biết cuối cùng nó xuất hiện ở chỗ nào, chính vì vậy cho nên nó khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ vì không ai có thể đoán ra được. Lúc này, những người còn lại đều hiểu ma thần Thiên Chích muốn tháo chạ y, thế là có một sự giao ước ngấm ngầm giữa năm người. Mỗi kẻ chấn giữ một hướ ng, tạo thành một không gian bịt kín, rõ ràng là muốn bắt ma thần Chích Thiên ở lại.
Trên không trung, một ánh hào quang ngũ sắc đan xen nhau lấp lánh xuất hiện ở lưng chừng. Ở giữa vô số hắc ảnh xuất hiện, dần dần hiện lên quỹ đạo chuyển động của ma thần Chích Thiên in rõ rệt trên quầ ng hào quang đó hết sức kỳ dị.
Đột nhiên, một sự dao động vô thanh vọng tới, nó giố ng như một vật bị vỡ nát khiến vòng ánh sáng ngũ sắc ở bốn phía trong nháy mắt bị phá vỡ, một bóng đen hóa thành vô hình rồi tan biến trên bầu trời đêm. Sắc mặt kinh hãi nhìn về hướng cái bóng đã biến mất, ma thần Viêm Huyết là kẻ đầu tiên phản ứng, miệng rít lên một tiếng cuồng nộ và phóng vút đi. Hắn vừa đi, Kim Luyện và Tà Tâm Thư Sinh cũng vội vã đuổi theo, trong nháy mắt đã biến mất ở bầu trời đêm.
Khi những người còn lại đuổi đến gần không nhìn thấy Thông Linh điểu đâu liền vội vàng truy hỏi, cuối cùng Diệp Tâm Nghi mới mở miệng nói:
- Báu vật đó đã bị ma thần Chích Thiên cướp đi mất rồi, những kẻ còn lại đều đuổi theo hắn ta, ở hướ ng đó đó.
Vừa nói tay vừa chỉ về hướng đằ ng xa. Nghe vậy mười mấy người còn lại có đến hơn một nửa liền đuổi theo. Cuối cùng trên không trung chỉ còn sót lại sáu người: gã đeo mặt nạ, Diệp Tâm Nghi, Kim Cương Thánh Phật, Quy Vô đạo trưởng, Đồ Thiên và Hắc Sát Kiếm Hồ n. Quan sát năm người, gã đeo mặt nạ trừng mắt nhìn Diệp Tâm Nghi một lát rồi quay người bay vút về con đường đã đi tới. Đôi lông mày thanh tú của Diệp Nghi Tâm khẽ nhíu lại nhìn theo bóng người đã khuất xa, nàng khe khẽ thở dài rồi cùng Kim Cương Thánh Phật quay trở về. Quy Vô đạo trưởng nhìn Đồ Thiên và Hắc Sát Kiếm Hồn, trong lòng nhớ lại sự việc lần này lại có thể kết thúc chóng vánh như vậy thật khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ. Màn đêm buông xuống, phía tây Động Đình hồ vô cùng yên tĩnh. Cạ nh Quân Sơ n, một dáng người mảnh dẻ đang tựa vào cây liễu lặng lẽ ngắm ánh trăng in dưới đáy hồ. Hôm nay không phải là ngày mười lăm trăng tròn, nhưng ánh tră ng lại rất sáng lặ ng lẽ treo trên bầu trời đêm toả ánh sáng như ngọc phản chiếu vào đáy nước bị gió vô tình khẽ thổi qua làm cho lay động. Trần Ngọc Loan khoé miệng mỉm cười im lặng ngắm nhìn mặt hồ, nhớ lại tất cả sự việc lúc chiều hôm trong lòng cảm thấy vô cùng xao động.
Trong giới tu luyện, việc không ngừng nâng cao tu vi của mình là rất quan trọng. Từ khi nàng rời khỏi sư môn với thời gian ngắn ngủi chưa đầy nửa tháng, đầu tiên là gặp Lục Vân truyền cho nàng Phật môn vô thượng kiếm quyết Tâm Kiếm Vô Ngân, tiếp đó là gặp vị hoà thượng kỳ lạ Một Nửa Một Nửa khiến cho công lực của nàng nâng lên gấp ba lầ n. Tu luyện từ Nguyên Hoá cả nh giới chỉ trong phút chốc đã nâng lên Hoàn Hư cả nh giới. Nhưng điều khiến cho nàng ngạc nhiên là cơ duyên không thể nói rõ lúc hoàng hôn chiều nay thật trùng hợp, lại một lần nữa giúp cho công lực của nàng được nâng lên, nhất cử đã đột phá lên Bất Diệt cả nh giới. Tu vi ở mức trung tầ ng Bất Diệt, đến nay trong giới chân tu nàng đã có thể được coi là một cao thủ. Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc ngọc tiêu trong tay, Trần Ngọc Loan hiểu rằng nó giờ đây đã có nhiều biến đổi, những hoa văn thô trên thân ngọc tiêu giờ không còn thấy nữa, thay vào đó là một lớp phủ thần kỳ khoác lên bên ngoài. Chiếc ngọc tiêu bị mất lớp hoa văn cổ bây giờ nhìn rõ lớp ngọc bích xanh biếc trong suốt, giống như một giọt nước trong vắt đẹp mê hồn người không sao tả xiết
Nhẹ nhàng đưa lên miệng, một âm thanh du dương cất lên như mây như khói, ẩn hiện trong mây và bay nhè nhẹ trong gió đêm xung quanh.
Đột nhiên, cách đó mấy trượng một con cá ngoi lên khỏi mặt nước dường như muốn tìm kiếm điều gì. Khi nó phát hiện ra Trần Ngọc Loan thì hết sức vui mừng nhảy múa trên mặt nước, không ngừng quẫy lên như muốn thu hút ánh mắt chú ý của Trần Ngọc Loan.
Nhìn thấy con cá, ánh mắt trong sáng như ngọc của Trần Ngọc Loan lộ vẻ vui cười, thân hình bay lên hạ xuống phía bên trên con cá, dịu dàng hỏi:
- Chú cá nhỏ, mi có thể nhảy lên rơi xuống vô tư như vậy, ta thật ngưỡng mộ mi đó.
Dường như hiểu được lời nàng nói, con cá lượn một vòng tròn trong nước, cuối cùng hướng về nàng phun ra một cột nước rồi lại nghịch ngợm lặn xuống.
Cảm thấy rất thú vị, Trần Ngọc Loan giống như một cô bé vui sướng vỗ tay khen hay. Con cá lại như vô cùng đắc ý, một lần nữa nhảy lên khỏi mặt nước, lật mình, làm rất nhiều động tác biểu diễn khác nhau, mỗi lúc một cách xa Động Đình hồ. Mặt tră ng đang treo trên đỉnh đầu, phía bên kia của hồ tất cả các cao thủ đều đã đuổi theo Thông Linh điể u, hoàn toàn không có ai phát hiện Trần Ngọc Loan cùng con cá dần dần di chuyển về chỗ nước sâu của Động Đình hồ. Cuối cùng, Trần Ngọc Loan cảm giác được có gì đó không bình thường, ngẩ ng đầu nhìn lên thì thấy mình đã cách chỗ ban đầu hơn hai trăm trượng, nhưng con cá đó vẫn tiếp tục bơi về phía nước sâu và không ngừng quay đầu lại.
Nhìn con cá ở trong nước, Trần Ngọc Loan hỏi nó với vẻ ngây thơ non nớt:
- Chú cá nhỏ, mi cứ bơi mãi về chỗ nước sâu lại liên tục quay đầu lại, có phải là mi muốn dẫn ta tới chỗ ở của tụi mi không?
Nàng thực ra chỉ là tuỳ ý hỏi một câu, nhưng con cá nhỏ lại dường như hiểu được không ngừng gật đầu với nàng, vui mừng quẫy đi quẫy lại trong nước.
Trông thấy vậy, Trần Ngọc Loan vô cùng kinh ngạc, tự nhủ:
- Chú cá nhỏ này hiểu được lời ta nói, thật là thần kỳ quá. Xem nào, sẽ thú vị lắm đây.
Sau khi tự bảo mình như vậy, Trần Ngọc Loan nói với con cá nhỏ:
- Đã như vậy thì mi dẫn ta đi nhé, ta sẽ đi đằ ng sau.
Con cá nhìn nàng một lát, cơ thể lại một lần nữa nhô lên khỏi nước rồi lập tức lộn mình lao thẳ ng xuống nước, bơi hướng về phía đáy hồ. Trần Ngọc Loan khúc khích cười, cơ thể nàng loé lên ánh sáng màu xanh, một đám khí trùm lên bảo vệ cơ thể nàng, cả người lao theo con cá vào trong nước.
Ngắm nhìn mặt nước tĩnh lặng, sau khi lặn vào Trần Ngọc Loan mới phát hiện ra tất cả vẻ đẹp ẩn chứa của nó. Bốn phía vô số cá lớn cá nhỏ vây lấy nàng, cùng nàng bơi xuống đáy hồ. Nơi nước sâu không hề có ánh sáng, do luồng ánh sáng bảo vệ cơ thể Trần Ngọc Loan phản chiếu ánh sáng màu xanh nên bốn phía đều trở nên xanh biếc, dường như bước vào một thế giới màu xanh vậy. Không biết bơi khoả ng bao lâu thì con cá nhỏ quay đầu lại lượn tròn một vòng, nhìn thấy nàng vẫn đang bơi ngay phía sau liền vội vàng tiếp tục bơi xuống dưới, hướng về phía vực nước tối đen không nhìn thấy gì bơi tiếp. Càng xuống sâu áp lực càng lớn, lúc này Trần Ngọc Loan phát hiện ra những đàn cá bơi theo mình suốt dọc đường bắt đầu ít đi, phần lớn chúng đều không chịu nổi luồng áp lực này mà dần dần quay trở lại. Nhìn con cá nhỏ khéo léo bơi ở trước mặt, Trần Ngọc Loan nghĩ, con cá nhỏ này rút cuộc là sống ở nơi nào đây, nó dẫn mình tới nơi nó ở hay là tới một nơi nào khác? Nghĩ một hồi vẫn không thể hiểu được, nàng liền thu lại những ý nghĩ phức tạp ấy. Nhưng được một lúc, dưới đáy nước một tia sáng nhàn nhạt xuất hiện trước mắt Tràn Ngọc Loan, khiến nàng cảm thấy hết sức kinh ngạc. Tiến lại gần xem xét ánh sáng màu tím nhạt ấy, Trần Ngọc Loan phát hiện ra nó là một chiếc chuông nhỏ vô cùng tinh xảo, một ánh hào quang màu tím trong suốt chuyển động khắp chiếc chuông có một sức hấp dẫn không thể nói được thành lời. Chiếc chuông nhỏ này lặng lẽ nằm bên trong một chiếc hòm trong suốt, bên trên bị gắn một lớp bùa chú. Cả bốn phía của chiếc hộp đều được khắc những câu bùa chú cổ quái, những câu bùa chú này nửa rắn nửa côn trùng phát ra ánh sáng xanh, đỏ, vàng khác nhau, toát ra vẻ kỳ bí.
Ngoài ra, ở bên trái chiếc hòm khoảng ba trượng, một tia sáng màu đỏ ẩn hiện ở trong bùn, một con cá vàng lặng lẽ xuất hiện ở phía bên trên.
Lục Vân nhìn lão ta rồi trả lời một cách bình thản:
- Trước đây vãn bối đã từng gặp bọn chúng ở Quỷ vực, hơn nữa lại
còn có chút ân oán với chúng, tuy nhiên chuyện đó đã qua rồi thì không nên nhắc lại làm gì nữa. Còn về cách nhìn của vãn bối với bọn chúng ư, bản thân vãn bối cho rằng giữa bọn chúng và những tu chân giả thực ra không hề khác nhau, tất cả đều có những thói quen riêng. Còn tiên trưởng thì sao, lẽ ra tiên trưởng phải hiểu rõ về chúng hơn vãn bối mới phải chứ, trong con mắt của tiên trưởng thì chúng là những kẻ như thế nào?
Vong Trần đáp lời:
- Đối với ta thì tất cả đều như nhau mà thôi, nếu có sự khác biệt thì cần xem xét theo phương diện lớn hơn, không nên để ý đến những tình tiết nhỏ. Trời đất vạn vật bao la muôn hình muôn vẻ, mọi thứ tồn tại trong trời đất đều có cùng mục đích giống nhau, đó chính là sinh tồn. Chẳng qua là sau khi đã có được sự bảo đảm cho sinh tồn thì những điểm khác biệt lại bắt đầu xuất hiện. Nói một cách khác thì mọi quá trình sinh tồn đều giống nhau điểm khởi đầu, khi đến đoạn giữa thì lại bị phân hoá, tuy nhiên kết quả cuối cùng lại là như nhau. Ta nói vậy ngươi có hiểu không?
Lục Vân cười nói:
- Nếu đã như vậy thì mục đích sống của mọi người trên đời này là vì cái gì đây, chẳng phải là vì giai đoạn giữa của các quá trình đó sao?
Vong Trần nhìn nụ cười của chàng rồi bỗng nhiên nói:
- Mọi người đều mong muốn đoạn giữa đó, thế còn ngươi thì sao? Lẽ nào không phải là ngươi cầu mong đoạn giữa mà lại đi cầu mong kết quả cuối cùng?
Lụ Vân cảm thấy chột dạ, chàng nhìn thẳng vào mắt lão ta, cả hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau như vậy. Một lúc lâu sau Lục Vân dời ánh mắt nhìn sang hướng khác, rồi lại nhìn vào thần thú ở trên vai mình mỉm cười nói:
- Trong lòng mình muốn những gì thì chính bản thân vãn bối cũng không rõ nữa, nếu không tại sao lại có tên là Truy Mộng. Hôm nay có duyên gặp gỡ với tiên trưởng, vãn bối đã thu hoạch được rất nhiều, không để uổng phí một cơ hội tốt. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, vãn bối phải đi tìm giấc mộng của mình đây, xin tạm biệt tiên trưởng.
Vong Trần nhìn Tứ Linh thần thú rồi điềm đạm hỏi một câu:
- Ngươi có thể nói ta biết xuất xứ của con vật trên vai ngươi được không? Lục Vân cũng nhìn con chim lớn trên bầu trời rồi hỏi lại:
- Vậy chim thần của tiên trưởng là con vật như thế nào vậy? Vong Trần nghe xong bình thản nói:
- Ngươi đã không muốn nói thì ta cũng không muốn hỏi nhiều. Trước khi
từ biệt ta muốn tặng ngươi một câu, hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nhìn thẳng vào Lục Vân, thần tình của Vong Trần bất chợt mang đầy vẻ trang trọng.
Cảm nhận được sự không bình thường, Lục Vân thu lại nụ cười và nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Tiên trưởng có điều gì xin cứ chỉ bảo, vãn bối sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng.
Ánh mắt Vong Trần nhìn Lục Vân một cách phức tạp, lão ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi nhẹ nhàng nói:
- Trên người ngươi có cả tà lẫn chính, cả đời này ngươi sẽ gặp nhiều trắc trở khó đoán trước. Tuy nhiên đến khi mọi chuyện kết thúc ta hy vọng ngươi đừng quên thiên đạo, hãy cố giữ nhân tâm ở trong lòng. Cuộc gặp gỡ hôm nay cũng là có duyên, ta muốn tặng ngươi một vật, hy vọng ngươi có thể mang theo bên mình. Thái Âm hiện, thiên thế duyên, địa âm thiên sát, thể hiện sức mạnh mỗi bên.
Nói xong tay phải của Vong Trần vung nhẹ, lập tức một viên ngọc châu nhỏ màu xanh da trời xuất hiện trước ngực Lục Vân.
Vừa nhẹ nhàng đón nhận viên ngọc châu đó vào tay, một luồng khí lạnh đã lan toả khắp người Lục Vân, huyết khí toàn thân chàng nhanh chóng dồn lại rồi đi đến khắp các kinh mạch trong cơ thể, sau đó dường như không còn giao động nữa. Nhất thời trong lòng Lục Vân cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, chàng nhận ra vật này cũng có tác dụng như Càn Khôn Ngọc Bích, có thể dồn nén huyết sát chi khí trong cơ thể chàng, tuy sự kỳ diệu do chúng tạo ra có điểm khác biệt nhưng cùng mang lại một công dụng như nhau. Trong lòng đầy cảm kích, Lục Vân định nói lời cảm ơn và hỏi về nguồn gốc của viên ngọc này, tuy nhiên khi ngẩng đầu nhìn lên phía trên chàng phát hiện ra vị Vong Trần lão đạo đó đã cưỡi con chim của lão ta bay về hướng bắc, cả người và chim đang từ từ biến mất trong những đám mây.
Nhìn lại ngọc châu trên tay trong lòng Lục Vân chứa đầy thắc mắc, chàng không hiểu được tại sao Vong Trần lại tặng vật này cho mình. Chẳng lẽ lão ta đã nhìn thấy trên cơ thể chàng huyết sát chi khí đang lớn mạnh cực độ nên mới nảy ra ý tốt tặng vật này, hay là còn có mục đích nào khác. Suy nghĩ một hồi vẫn không tìm ra nguyên nhân, Lục Vân đành dẹp bỏ những ý nghĩ đó sang một bên. Cẩn thận cất giữ viên ngọc châu đó vào trong người, chàng chuyển thân bay về hướng tây nam.
- Đã đến đây rồi tại sao lại phải vội vã bỏ đi như vậy?
Đột nhiên từ trên thinh không vang vọng đến một tiếng nói làm Lục Vân thoáng giật mình, trong lòng chàng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Nhìn hình dáng nhân ảnh đang lơ lửng trên không trung, Lục Vân kinh hãi nói:
- Là ngươi sao, ngươi cũng đến Nhân gian rồi hả?
Tĩnh lập trên không trung, toàn thân Sát Huyết Diêm La phát ra một ánh hào quang huyết sắc, từ áo giáp, rìu cho đến mặt nạ..., mọi thứ trên cơ thể hắn đều toả ra một sát khí vô cùng lớn mạnh làm cho Lục Vân cảm thấy kinh hãi trong lòng.
Nhìn Lục Vân với ánh mắt tà đạo, Sát Huyết Diêm La khinh khỉnh lên tiếng, dường như hắn không coi chàng ra gì:
- Ta đã đến Nhân gian từ rất lâu rồi, chẳng qua là đến lúc này ngươi mới biết mà thôi. Hôm nay ngươi đến đại bản doanh Quỷ vực của ta, mục đích là muốn thám thính thực hư ra sao đúng không?
Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, lúc này Lục Vân mới nhận ra rằng Sát Huyết Diêm La trước mắt mình toàn thân huyết sắc, sức mạnh của hắn so với lúc mới hình thành trong Quỷ vực đã tăng lên rất nhiều. Với thực lực này của hắn, Lục Vân có cảm giác những người như Thiên Kiếm Khách, Lưu Tinh, Thệ Thuỷ Lưu, Bắc Phong, Ma Thiên tôn chủ cũng đều không thể bằng hắn được. Hôm nay tình cờ gặp lại hắn, e rằng tình hình của chàng sẽ không có chút gì thuận lợi.
Cố gắng giữ bình tĩnh để Sát Huyết Diêm La không nhận thấy vẻ sợ hãi của mình, Lục Vân bình thản nói:
- Thì ra ngươi đến Nhân gian cũng đã được một thời gian rồi. Chắc là ngươi cũng biết rõ lập trường hiện nay của ta đã khác xa so với lúc xâm nhập Quỷ vực, vì vậy nếu ngươi nói ta đi thám thính thực hư thì đó chỉ là những điều vô căn cứ. Nói thật là ta không có ý đến đây, chẳng qua là ta theo chân của Hắc Hà quỷ vương và Vô Gian quỷ sát, hơn nữa lại nghe được một số tin tức
mà đến. Lúc đầu ta cũng không biết Diêm quân mà bọn chúng nói đến là nhân vật nào, bây giờ thì ta đã biết rồi. Chỉ là ta không hề nghĩ ra ngươi lại có thể
thống nhất được tam gian Quỷ vực, đây quả là việc nằm ngoài dự tính của ta.
Nhìn Lục Vân một cách lạnh lùng, Sát Huyết Diêm La hừ một tiếng rồi
nói:
- Đúng là ngươi rất thông minh, nghe một hiểu mười. Đã thẳng thắn nói
ra như vậy thì ngươi có cho rằng ta nên giết người diệt khẩu, tránh để tin tức này truyền ra ngoài hay không?
Đôi lông mày của Lục Vân nhíu lại, chàng nhìn hắn một cách cảnh giác rồi đáp lời:
- Nếu ta không nói ra thì liệu ngươi có để cho ta rời khỏi đây không, thực ra có rất nhiều chuyện trong lòng mọi người đều đã rõ, việc nói ra hay không cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu. Ngươi muốn giết ta ư, ta nghĩ đây là lý do thứ nhất, còn thứ hai là ngươi vẫn còn thù hận chuyện trước đây của Tiêu Nguyệt Thiên Lang, ta nói vậy có đúng không?
Sát Huyết Diêm La sôi giận gào lên:
- Ngươi đã đoán được thì ta cũng nói thẳng, mặc dù bây giờ ta là Diêm quân của Quỷ vực nhưng những ký ức đó ta đều nhớ rất rõ, vì thế sự việc xảy ra ngày trước làm sao ta lại có thể bỏ qua dễ dàng được. Hơn nữa hôm nay ngươi lại tự dẫn xác đến đây, nếu không giết ngươi thì ta làm sao ăn nói với bản thân mình đây. Bây giờ ngươi muốn tự kết liễu đời mình hay muốn thử công lực hiện nay của bản quân.
Nhìn hắn với vẻ mặt nặng nề, Lục Vân vừa thi triển ra ánh hào quang hộ thể vừa lạnh lùng nói:
- Công lực của ngươi rõ ràng là rất mạnh, điểm này thì ta không bằng ngươi được. Tuy nhiên ngươi cũng đừng có quên rằng ta có Lôi Thần quyết, ta
có thể tiêu diệt được hết thảy yêu ma quỷ quái của cả tam gian thất giới. Tuy rằng ngươi có bất diệt chi thể nhưng chưa chắc đã chiếm được ưu thế đâu.
Hứ lên một tiếng lạnh lùng, Sát Huyết Diêm La nói một cách bất cần:
- Lôi Thần quyết mặc dù rất mạnh nhưng nó vẫn có giới hạn. Với tu vi của ngươi mà thi triển Lôi Thần quyết ư, trên đời này còn có nhiều thứ mà ngươi muốn cũng không tiêu diệt được đâu, đừng ở trước mặt ta mà hồ ngôn cuồng ngữ. Bây giờ ta muốn thử xem ngươi có gì tiến bộ sau khi quay lại Nhân gian.
Tay phải Sát Huyết Diêm La vung lên một cách tuỳ tiện, cây đao trong tay hắn ánh lên một vầng hào quang mang theo các tia huyết sắc đâm thẳng lên như muốn xé rách bầu trời. Lúc này trong không gian xuất hiện một sự chấn động lớn, chiêu thức của Sát Huyết Diêm La trông có vẻ như rất tầm thường, kỳ thực nó lại mạnh hơn mọi đòn xuất kích hắn đã từng thi triển với Lục Vân, khiến cho trong lòng chàng đột nhiên dâng lên một cảm giác tang thương.
Không dám chính diện ứng phó, Lục Vân nhanh chóng nhảy lùi về phía sau ba trượng né tránh rồi thét lên:
- Từ từ đã, nếu ngươi muốn động thủ thì trước tiên ta muốn hỏi ngươi vài câu đã, xem ngươi có trả lời được không rồi chúng ta xuất thủ cũng chưa muộn.
Cười một cách ngạo mạn, Sát Huyết Diêm La lên tiếng đáp:
- Trước khi chết mà ngươi vẫn còn thắc mắc sao, đã vậy thì ta sẽ trả lời các câu hỏi đó để ngươi được rõ ràng mọi chuyện, khỏi phải chết không nhắm mắt. Nói đi, ngươi muốn hỏi những gì?
Lục Vân đưa mắt nhìn Sát Huyết Diêm La và phân tích tình hình trước mắt. Nhận thấy tình thế vô cùng bất lợi, trong tâm chàng không khỏi có một chút lo lắng, chẳng lẽ mình sẽ phải chết trong tay tên Sát Huyết Diêm La tà ác này sao. Sau khi suy tính cẩn thận, một mặt Lục Vân truyền linh thức nói với
Tứ Linh thần thú giấu đi khí tức để đợi đến lúc có cơ hội mới đánh trả, một mặt chàng nói:
- Thứ nhất ta muốn biết về sự việc của U Linh gian trong Quỷ vực, điều thứ hai là trong Ma vực, theo như ngươi biết thì có ai là lợi hại? Điều thứ ba là ta nghe nói Vân Chi pháp giới ở trên đỉnh Phiêu Miễu sơn, vậy ngươi có biết đỉnh núi này ở đâu không?
Sát Huyết Diêm La vừa nghe xong thì những tia máu trong mắt bỗng nổi lên, hắn lạnh lùng nói:
- Những điều ngươi hỏi cũng không ít, xem ra ngươi đang cho rằng trong chốc lát thì ngươi có thể thoát khỏi tay ta, điều này thật là tức cười. Câu hỏi đầu tiên về U Linh gian, đó vẫn là một bí mật trong Quỷ vực, luôn luôn lơ lửng trong Quỷ hải mà không dừng lại ở một nơi cố định. Trong U Linh gian cao thủ nhiều vô cùng, chỉ là những U Linh quỷ bình thường cũng đã có thực lực trên tầm quỷ tiên. Theo như ta biết thì các quỷ tôn có thực lực đáng sợ hơn cũng có tới ba người, trong đó có một đã chết trong tay ngươi. Tuy nhiên vị thống lĩnh cuối cùng của U Linh gian có tên là U Linh vương, so với ta thì hắn cũng chỉ thua kém một chút ít.
Sau một lúc trầm tư một, Lục Vân tiếp tục gặng hỏi:
- Thế còn câu thứ hai và thứ ba thì sao, ngươi trả lời tiếp đi chứ. Đến tối hậu ta vẫn còn một câu hỏi nữa muốn thỉnh giáo ngươi.
Sát Huyết Diêm La hừ lên một tiếng để tỏ thái độ không vừa lòng với Lục
Vân, tuy nhiên hắn vẫn lên tiếng:
- Về việc của Ma vực, tất nhiên là ta không biết rõ bằng của Quỷ vực, nghe nói là Ma Đao Đồ Thần của Ma Thiên tôn chủ thật sự bá tuyệt thiên hạ, có thể so sánh với Huyết Phủ Khai Thiên của ta. Còn về việc của Vân Chi pháp giới, những điều mà ta có thể nói cho ngươi biết chỉ là "thấy núi không phải
núi, thấy nước không phải nước, cứ nhìn khắp trong mây, có sơn cũng có thủy"
Lục Vân nghe xong thấy vô cùng ngạc nhiên, chàng liền nói:
- Ngươi nói vậy thì chỗ tiếp giáp giữa sông núi đó không phải ai cũng dễ dàng đoán ra, ngươi hãy nói rõ thêm chút nữa có được không? Nếu như ngươi không biết ngọn Phiêu Miễu đó ở đâu thì ngươi hãy nói cho ta biết Vân Chi pháp giới có bao nhiêu người là được rồi.
Trong tình thế này thì Lục Vân chỉ còn cách không hỏi được câu này liền chuyển sang hỏi câu khác, nếu không hiểu những điều hắn nói thì chàng lại đổi sang cách hỏi khác.
Sát Huyết Diêm La đột nhiên cười rồi nói:
- Tại sao ngươi lại hỏi kỹ như vậy, xem ra lời thề của ngươi hồi xưa tận tay huỷ diệt Vân Chi pháp giới không phải đùa rồi. Chỉ có điều là ta nói với ngươi thì sao nào, liệu ngươi có thể sống sót mà rời khỏi nơi này được không?
Lục Vân bình tĩnh nói:
- Việc ta có thể sống sót mà rời khỏi nơi này được hay không thì còn phải xem lại đã, thứ nhất là phải xem bản lĩnh của ngươi như thế nào, thứ hai là cũng phải xem bản lĩnh của ta nữa, vì vậy kết cục cuối cùng như thế nào thì chúng ta tạm thời đừng có tranh luận vội. Bây giờ ngươi cứ trả lời những câu hỏi của ta trước đã.
Nhìn Lục Vân bằng ánh mắt khâm phục, Sát Huyết Diêm La nói:
- Đúng là không hổ danh đệ nhất Lục viện năm xưa, gặp chuyện mà vẫn điềm tĩnh như thường. Tốt, quả thực rất tốt! Về Vân Chi pháp giới, nếu như ta nhớ không nhầm thì có khoảng hơn hai mươi bốn người, cộng thêm một vài tán tiên thỉnh thoảng vẫn lui tới thì có khoảng trên dưới ba mươi người. Trong đó giới chủ của bọn chúng tự xưng là Vân Giới Thiên Tôn, trong tay hắn có bảo bối trấn giới của Vân Chi pháp giới có tên là Thiên Vương tháp.
Gật đầu như hiểu ra điều gì, Lục Vân lên tiếng hỏi tiếp:
- Nói như vậy thì Vân Chi pháp giới cũng có rất nhiều cao thủ, so với Quỷ vực của ngươi thì thực lực lớn mạnh hơn rất nhiều. Thế nhưng tại sao họ lại không ra mặt đối phó với bọn yêu ma các ngươi mà lại để chính đạo trong Nhân gian đi vào chỗ chết?