làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ, xem ra Hoàn Hồn thảo
cũng không phải dễ dàng lấy được.
Hai người đều đồng thanh cất tiếng, nói xong liền đứng ngẩn ra một chút, sau đó thì không nhịn được bật cười.
Lục Vân nhắc nhở:
- Cẩn thận một chút nhé, có thể Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo này đã biết được ý đồ của chúng ta, vì vậy nó chủ động tấn công. Giờ tý hôm nay là lúc nó phát triển thành thục nhất, chúng ta cần phải bỏ ra chút công sức mới được, nếu không sẽ để nó chạy đi thì thật mất mặt.
Hai mắt Thệ Thủy Lưu thần quang bạo xạ, toàn thân bá khí nói giọng chắc chắn:
- Yên tâm đi, nó mà ra khỏi thạch trận nhất định không còn cơ hội chạy thoát. Bây giờ cũng sắp đến giờ tý rồi, chúng ta cần cẩn thận một chút.
Trong gió đêm, Lục Vân và Thệ Thuỷ Lưu mỗi người đứng một bên quan sát Hoàn Hồn thảo. Giờ tý đã tới, chỉ nhìn thấy Hoàn Hồn thảo toàn thân phát sáng lấp lánh bay lên khỏi mặt đất, chín phiến lá toả sáng chuyển động trong màn đêm hình thành nên hai cột khí một đỏ một xanh, cuốn vào nhau trên không trung hóa thành một rồng một phượng, cuối cùng thì hoà nhập làm một biến thành một tấm Âm Dương Thái Cực đồ đang tự động xoay chuyển trên
không trung xuất hiện ở bên trên Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo.
Thái Cực đồ xuất hiện, thạch trận bắt đầu di chuyển phương vị, thạch trận xảo đoạt thiên công không sức mạnh gì có thể công phá nổi đang dần khai mở, một nguồn năng lượng vô biên thoát ra ngoài khi thạch trận mở, bị vây trong trận pháp phòng ngự do Lục Vân bố trí. Thạch trận vừa mở ra, Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo toàn thân ẩn trong quang hoa, trong tích tắc không thấy tăm hơi nó đâu nữa, chỉ còn lại Thái Cực Bát Quái đang chuyển động trong không trung.
Thệ Thuỷ Lưu gật đầu kiên định nói:
- Được, ta hiểu rồi. Chúng ta bắt đầu nào.
Nói xong toàn thân lấp lánh lam sắc quang mang, một đạo kết giới hình vòng cung bao phủ lên trên trận pháp đang tiến lại phía Lục Vân. Lục Vân đứng đối diện toàn thân phát ra thanh quang chói lóa, pháp quyết vô thượng của Đạo gia Thái Huyền Liệt Thiên nhanh chóng lan rộng, kết hợp cùng kết giới của Thệ Thuỷ Lưu, giữa hai người phát ra một tiếng nổ nhỏ, rõ ràng đang có sự bài xích lẫn nhau.
Lục Vân và Thệ Thuỷ Lưu thất kinh nhìn nhau, Lục Vân nói:
- Huynh không cần thay đổi, cứ để như vậy đi, ta sẽ đổi một pháp quyết
khác.
Nói xong toàn thân phát ra kim quang rực rỡ, chân nguyên Phật gia
mãnh liệt nhanh chóng bổ sung cho tầng còn thiếu.
Thệ Thuỷ Lưu nhìn Lục Vân với ánh mắt cổ quái, trong mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ tựa hồ che dấu điều gì, chỉ tiếc rằng hắn ta không nói ra. Kết giới đã hoàn thành, hai người đều im lặng chờ đợi. Vốn nghĩ Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo cần một lúc mới có thể phá được trận pháp phòng ngự mà Lục Vân dựng lên, ai ngờ chỉ một lát sau Lục Vân và Thệ Thuỷ Lưu cảm thấy kết giới chấn động, hai người giật mình vội vàng thu hẹp kết giới, ép cho Cửu Chuyển Hoàn
Hồn thảo hiện thân.
Cùng với kết giới thu hẹp lại, hai người đều cảm nhận được lực lượng chấn động của Hoàn Hồn thảo ngày càng lớn, khiến cả hai phải tăng công lực lên thêm một tầng mới toàn lực thu hẹp lại được. Tất cả nói ra thật đơn giản, nhưng bên trong lại biến hóa khôn lường.
Khoảng cách giữa hai người từ sáu trượng biến thành một trượng, Thệ
Thuỷ Lưu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Vật này thật cổ quái, hôm nay nếu như chỉ có mình ta sợ rằng đã để nó dễ dàng chạy thoát mất. Bây giờ chúng ta khống chế được nó trong phạm vi này, mặc dù vẫn chưa bắt nó hiện nguyên hình nhưng nó có muốn chạy cũng không chạy nổi, đệ nói xem có cách gì an toàn chế ngự nó không?
Trong mắt Lục Vân ngũ thái quang hoa lưu chuyển, chàng dùng Ý Niệm Thần Ba truy tìm vết tích của Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo xem xét tình hình của nó. Trước mắt theo như những gì Lục Vân biết, Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo vẫn đang che dấu thực lực, mặc dù không gian đã bị thu hẹp ngày càng nhỏ, nhưng với tốc độ tránh né của nó lại chẳng ảnh hưởng gì làm cho điều này thật khó hiểu. Thử dùng Ý Niệm Thần Ba tấn công nó thì đột nhiên kết giới mà hai người tạo thành bị chấn động mạnh, Lục Vân và Thệ Thuỷ Lưu kêu lên kinh hãi, kết giới đã bị nới rộng ra rất nhiều.
Lục Vân cau mày nói:
- Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo này có chút ngang ngược và mạnh hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng. Trước mắt vì chúng ta không thể tổn hại tới nó nên có chút khó giải quyết, chỉ có thể xem Long Diên Hương của huynh có tác dụng gì không thôi.
Thệ Thuỷ Lưu nói:
- Ý của đệ là giờ chúng ta chỉ có thể ngồi đây thi gan cùng nó xem bên nào chịu được lâu hơn à?
Lục Vân gượng cười gật đầu. Tất cả trở lên im lặng, Thệ Thuỷ Lưu cố nghĩ cách nhưng vô ích mà chỉ mất công thêm. Lục Vân cũng đang tìm phương pháp, hơn nữa lại còn nghĩ được một cách, nhưng chàng không nói bởi cách này có thể làm lộ bí mật của chàng nên chàng không thể làm như thế được.
Giờ tý đã qua đi rất lâu, Thệ Thuỷ Lưu nhìn Lục Vân thở dài:
- Lần này vì việc của ta khiến cho đệ hao phí biết bao chân nguyên, như thế thấy thật không phải với đệ.
Lục Vân cười thản nhiên nói:
- Gặp gỡ là bởi có duyên, duyên tốt cũng được mà duyên xấu cũng không sao, chỉ cần không phải là kẻ thù, giúp được huynh thì có sao đâu?
Thệ Thuỷ Lưu trầm mặc một lúc rồi nét mặt không bộc lộ chút thái độ nào, nói:
- Không biết chừng sau này chúng ta là kẻ thù của nhau, không biết khi đó đệ có hối hận vì tối hôm nay đã giúp ta hay không?
Lục Vân ngừng cười, bình tĩnh đáp:
- Việc của tương lai để sau này hãy nói, ai mà biết trước được chuyện của thiên hạ chứ? Trên thế giới này không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, không phải sao? Bây giờ mặc dù huynh hỏi ta như vậy, ta sẽ đưa ra một cuộc trao đổi, tối nay ta giúp huynh đoạt đựợc vật này, huynh hãy đáp ứng với ta một yêu cầu, như vậy được chứ?
Thệ Thuỷ Lưu nghiêm túc nói:
- Được, nhất ngôn vi định, cứ làm như vậy đi. Cho dù sau này có là kẻ thù đi nữa ta cũng đáp ứng với đệ một yêu cầu.
Nghe xong, Lục Vân đáp:
- Được, hy vọng sẽ không có ngày đó, tuy nhiên nếu thật sự có thì cũng phải đối mặt, đúng không? Bây giờ huynh hãy nghe theo những sắp xếp của ta, huynh hãy chầm chậm thu lại chân nguyên của mình, còn ta sẽ dùng chân nguyên tạo nên một kết giới bao vây bên ngoài, như vậy có thể ép nó hiện hình.
Thệ Thuỷ Lưu ánh mắt nghi hoặc nhưng vẫn làm theo lời Lục Vân, bắt đầu thu lại chân nguyên. Lam quang dần mất đi, thay vào đó là kim quang đại thịnh, một kết giới mới được Lục Vân khống chế trong tay mình. Sắc mặt nghiêm túc, trong mắt Lục Vân thần quang loé sáng, một tầng hào quang mỏng màu bạc rất khó nhận ra ẩn hiện trong kim sắc quang tráo đang thu hẹp lại cùng với sự thay đổi tâm niệm của chàng.
Lúc này Lục Vân chính đang thi triển Trấn Hồn phù, nhưng có điều chàng sử dụng rất khéo léo để cho Trấn Hồn Phù hoá thành chân khí hoà trộn vào cùng với kim quang của Phật môn, như vậy sẽ có thể tránh Thệ Thuỷ Lưu chú ý tới.
Có được sự giúp đỡ của Trấn Hồn phù, tất cả đều trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo bị vây ở bên trong nhất định không chịu hiện hình bây giờ đang dần dần hiện rõ trước mắt hai người, không ngừng lồng lộn ở bên trong muốn thoát khỏi vòng vây ra ngoài. Nhưng cứ mỗi lần lao vào kết giới bên trên thì ánh sáng xung quanh Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo lại tối đi một chút, rồi lại bị Trấn Hồn phù đẩy trở lại.
Thệ Thuỷ Lưu vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn mọi việc diễn ra, cho tới tận khi Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo xuất hiện trên tay của Lục Vân, hắn ta mới có thể yên tâm hoàn toàn.
Lục Vân nhẹ nhàng đưa cho hắn cây Cửu Chuyển Hoàn Hồn, nói:
- Vật này vô cùng thần kỳ, huynh tốt nhất hãy nghĩ cách khống chế, tránh nó nửa đường lại bỏ trốn. Như vậy thì tối nay chúng ta coi như mất công
không.
Thệ Thuỷ Lưu vui mừng cười nói:
- Đệ cứ yên tâm, nó tuyệt đối chạy không thoát đâu, đệ hãy nhân lúc này điều hoà chân nguyên phục hồi công lực.
Lục Vân nghe xong, nhìn hắn ta rồi đi sang một bên vận công điều tức.
Lúc trời sáng Lục Vân nhẹ nhàng mở mắt, chàng phát hiện Thệ Thuỷ Lưu đang nướng một con thỏ hoang. Thấy chàng thức dậy, Thệ Thủy Lưu nói:
- Lại đây, vừa chín rồi. Mau đến thưởng thức tay nghề của ta xem thế
nào?
Nói xong liền tung con thỏ lên không, hữu thủ tùy ý cong lại phóng ra
một đạo khí lực chia con thỏ làm hai phần, mỗi người một nửa. Lục Vân tiếp lấy nếm, mùi vị cũng không tồi, chàng cười nói:
- So với tay nghề của ta thì hơn xa, xem ra huynh rất hay nướng thú hoang.
Thệ Thuỷ Lưu cũng cười:
- Đã chê cười rồi, chuyện hôm qua vẫn phải nói cám ơn đệ, mặc dù đệ có khi không quan tâm nhưng đối với ta thì nó vô cùng quan trong. Ngoài ra, ta có thể hỏi một câu không?
Lục Vân ngừng lại một lát, cười nói:
- Huynh hỏi đi, nếu có thể nói ta sẽ trả lời, nếu không huynh cũng đừng hỏi tới cùng.
Thệ Thuỷ Lưu chầm chậm hỏi:
- Cái này ta hiểu, quyền trả lời nằm trong tay đệ, ta không thể miễn cưỡng. Tối qua trong lúc giúp ta, đệ đã sử dụng pháp quyết của hai phái Đạo gia và Phật gia, điều này ở Nhân gian là tương đối ít. Điều ta muốn hỏi chính là đệ có phải còn biết cả pháp quyết Ma tông và Quỷ tông không?
Lục Vân nhìn Thệ Thuỷ Lưu khó hiểu, phát hiện ra trong mắt hắn ta thần sắc thật phức tạp, bao gồm sự kích động, chờ đợi, sợ hãi, lo lắng rất nhiều biểu tình, khiến Lục Vân không hiểu được hắn ta hỏi điều này là có ý đồ gì.
Thu hồi mục quang, Lục Vân đứng dậy nhìn về phương xa, sau đó lạnh lùng đáp:
- Trời sáng rồi, ta phải đi đây, lần sau nếu như có duyên sẽ trả lời câu hỏi này của huynh.
Vươn người xuất kiếm, Lục Vân trước khi đi không hề có chút dự báo, cứ như vậy ngự kiếm nhanh chóng bay vào không trung đi mất.
Nhìn theo bóng của chàng đã khuất xa, trong mắt Thệ Thuỷ Lưu thần quang thôi động, tự nói với mình:
- Hy vọng lần sau gặp mặt, câu trả lời của đệ sẽ không làm ta thất vọng! Bây giờ ta cũng phải đi rồi! Ta sẽ nhanh chóng tìm đệ đấy, Truy Mộng!
Nói xong cả người quang hoa lóe sáng, biến mất một cách thần bí.
Trong một cánh rừng nhỏ bên cạnh con đường mòn, một bóng người đang đứng dưới gốc cây, mắt nhìn ra phía xa xăm. Ánh nắng mặt trời len qua lá cây chiếu vào khuôn mặt của người ấy lấp lánh ánh tử quang. Lý Trường Xuân đã đứng ở đó một canh giờ rồi, mặt lão ta lạnh lùng nhìn không ra đang có tâm trạng gì, tuy nhiên nội tâm lão lúc này đang có từng đợt sóng lớn nổi lên không ngừng.
Mấy ngày này lão ta nghe được những tin tức mà giới tu chân truyền tới, nghe được chuyện đoạt vật báu trong hồ Động Đình, Phượng Hoàng thư viện bị tiêu diệt, việc Bắc Phong đánh bại Kiếm Vô Trần năm đại cao thủ. Cẩn thận phân tích từng sự việc một, lão ta nhạy bén phát hiện ra rằng Lục Viện liên minh trong tay của Kiếm Vô Trần đang dần dần suy sụp. Cho dù có sự giúp đỡ
của Tam Phái liên minh của Diệp Tâm Nghi, có Vân Chi pháp giới chi viện,
nhưng trước mắt vực chi tam giới đang hoành hành ở Nhân gian, chỉ dựa vào sức của chính đạo mà muốn đánh bại bọn chúng thì thật vô cùng khó khăn.
Những điều này đối với Lý Trường Xuân, một người từng là cao thủ số một trong giới chân tu, minh chủ của lục viện mà nói lại là một cơ hội rất tốt.