Hét lớn lên một tiếng, thanh đao sắc nhọn trên đỉnh đầu Đồ Thiên ngân lên một tiếng tựa như tiếng gió. Cùng với tiếng ngân ấy, khí
lưu trên không trung tức thì cuộn lại thành đạo đao trụ kinh thiên, hàng ngàn đạo đao mang dưới sự thôi động toàn lực hoá thành đạo quang luân diệt thế, xạ thẳng lên trời. Cùng lúc đó Tà Tâm Thư Sinh cũng hét lên một tiếng dài, Phong Lôi bảo phiến xoay lượn giữa trời, mỗi khi xoay quanh Chu Hỉ một vòng lại rung lên tám lần khiến phong lôi gào thét, điện chớp khắp trời, sức mạnh đáng sợ của nó phân bố xung quanh Chu Hỉ điên cuồng phát động tấn công.
Về phía hồng y thiếu nữ, lúc này quang cầu sắc hoàng kim đã dung hội vào tiểu kiếm của nàng khiến thân kiếm trở nên trong suốt, một đạo đồ án hình vầng trăng non từ trên thân kiếm hiện lên. Thấy Đồ Thiên và Tà Tâm Thư Sinh xuất kích, gương mặt thiếu nữ xinh đẹp tựa ngọc bỗng trở nên trắng bệch như tờ giấy. Một giọt máu đỏ ngưng tụ lại trên đầu ngón tay, vô thanh vô tức nhỏ xuống thanh tiểu kiếm ở trước ngực.
Đôi môi khẽ run, trên khuôn mặt mỹ lệ của thiếu nữ tại thời điểm này không hề nhìn thấy bất kỳ vẻ kiều mỵ nào, với biểu tình nghiêm trang nàng khẽ hô lên:
- Nguyệt vô tình, quang vô ảnh, một giọt huyết lệ chảy vào trong tim ta, trực phá chín tầng thiên địa.
Thanh tiểu kiếm trong suốt chớp mắt đã chuyển sang màu huyết hồng, trông như một dải kỳ quang xuất hiện trước mắt Chu Hỉ.
Chu Hỉ lạnh lùng nhìn đòn hợp kích của cả ba người nhếch mép mỉm cười, nụ cười hiểm độc tựa một ác ma ẩn chứa bao mưu đồ. Gã vung mạnh Thanh Long Yểm Nguyệt đao trong tay, một cỗ ma âm chấn thiên điên cuồng vang vọng tứ phía khiến vùng phụ cận quanh ngôi phá miếu cây cối gãy đổ, loạn thạch nát vụn. Thanh trường đao xoay chuyển khiến quang hoa bỗng nhiên hội tụ, vòng sáng đảo chuyển tạo thành một đạo quang nhận bắn thẳng về phía đạo quang luân diệt thế của Đồ Thiên. Sau đó tay phải Chu Hỉ thu về, Thanh Long Yểm Nguyệt đao lấp lánh ánh ngân quang, dưới sự thôi động mãnh liệt của hắn cả thân đao hóa thành huyết long, miệng phun ra luồng hoả diễm cuồng dã thiêu đốt tứ phía.
Giữa không trung, một kích chí cường của Đồ Thiên và một đao bá đạo của Chu Hỉ đâm vào và phát sinh va chạm khiến cả không trung lửa toé đầy trời, cuối cùng đều tan biến. Bên cạnh Tà Tâm Thư Sinh dựa vào phong lôi thiểm điện chi lực của Phong Lôi phiến, sau mấy mươi lần giao chiến cùng huyết long thì chấn tan thân thể nó, bức nó hiện nguyên hình trường đao.
Hồng y nữ tử công kích chậm mất một bước, đúng lúc này đã lao tới trước ngực Chu Hỉ, thanh tiểu kiếm huyết hồng chuẩn xác hướng về phía tâm tạng gã xạ tới. Thấy tiểu kiếm kích đến, nhãn thần Chu Hỉ lộ xuất vẻ cảnh giác vội nắm chặt Thanh Long Yểm Nguyệt đao, tay phải thần tốc xoay chuyển, cường kình đao cương dày đặc đón đỡ thanh tiểu kiếm, thanh tiểu kiếm chạm vào đao làm xuất hiện những tia lửa điện hãi nhân, tiếng binh khí không ngừng đập vào tai mọi người.
Cảm giác thấy tay phải trở nên tê rần, Chu Hỉ đột nhiên thét lớn, công lực một lần nữa được đề thăng lên ba phần, Thanh Long Yểm Nguyệt đao quang mang đột thịnh, đao cương dày đặc hình thành lên một vòng đao thuẫn giằng co với thanh tiểu kiếm trước ngực. Ở phía dưới, cả thân người hồng y thiếu nữ rung lên, nhãn thần trở nên ảm đạm vô quang, trước sự phản công quá cường đại của Chu Hỉ lúc này quả thực nàng cảm thấy có đôi chút lực bất tòng tâm. Nhưng trong đợt phản kích vừa rồi, kỳ thực Chu Hỉ cũng không chút khá hơn,
bởi phản lực sinh ra không ngờ hết sức mãnh liệt khiến bản thân hắn cũng khó mà duy trì.
Sau một hồi giằng co thiếu nữ mím chặt hai môi lại, ánh mắt nàng lộ rõ ý chí cương quyết, một cỗ ý niệm cứng rắn mãnh liệt phát động, lập tức thanh tiểu kiếm ngời ngời huyết quang đâm thủng vòng đao thuẫn bá đạo của Chu Hỉ, hóa thành một chùm hồng quang xuyên qua tâm tạng gã. Gầm lên một tiếng giận dữ, Chu Hỉ nhìn dòng máu ròng ròng chảy ra từ ngực mình với ánh mắt không thể tin được, bộ mặt hung ác của gã hằm hè nhìn vào hồng y nữ tử như muốn ăn tươi nuốt sống ngay lập tức.
Vào khoảnh khắc ấy thời gian như ngừng trôi, Đồ Thiên, Tà Tâm Thư Sinh, Tư Đồ Thần Phong đều nhìn chằm chằm vào hai người, tựa hồ không thể ngờ rằng một kiếm tầm thường của thiếu nữ lại có thể xuyên thấu thân thể Chu Hỉ. Kinh hãi, kinh hỉ, kinh dị, kinh ngạc là những biểu tình bất đồng lộ xuất trên mặt ba người bọn họ. Cả ba vừa chú tâm quan sát cảnh tượng kinh thiên động địa ấy, vừa suy đoán tình hình có khả năng nảy sinh tiếp theo.
Nhưng ngay sau đó, Chu Hỉ liền lấy tay trái phất qua ngực, lập tức vết máu ngừng chảy, mọi chuyện xảy ra cứ như ảo cảnh không có thật vậy. Trường đao trong tay lập tức quét ngang, Chu Hỉ tập trung lực đạo vào thanh đao chuẩn bị chém về phía hồng y nữ tử, đột nhiên Thanh Long Yểm Nguyệt đao bỗng nứt vỡ, từng mảnh từng mảnh bề mặt thanh đao bắt đầu bong ra chớp mắt đã lộ xuất một thanh quái nhận thanh hồng song sắc, lưỡi màu xanh chuôi màu đỏ, phía trên có ba cái lỗ nhỏ, giữa mỗi lỗ nạm khảm một viên ngọc hồng bảo thạch lộng lẫy, trên bề mặt thanh đao thấp thoáng ẩn hiện ba chữ: Thiên Tà Nhận.
Nhìn vật kỳ lạ trong tay, Chu Hỉ đứng sững một lúc rồi cười phá lên như điên dại:
- Hóa ra vật mà Gia Cát Lượng lưu lại là Thiên Tà Nhận - chí tà chi khí lưu truyền đã lâu trên thế gian, đúng là trời đã giúp ta! Ha ha, có được thứ binh
khí này, lại cộng thêm Thiên Tuyệt Trảm pháp của ta, thử hỏi thiên hạ này ai còn là địch thủ của ta nữa. Từ nay trở đi, ta đã là Thiên Tuyệt Tà Thần thiên hạ vô địch, haha…
Kinh hãi nhìn binh khí trong tay Chu Hỉ, sắc mặt Tà Tâm Thư Sinh bỗng đại biến, run run cất lời hỏi:
- Nó là một trong ngũ đại tà binh tà ác nhất trên thế gian, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Đồ Thiên tỏ ý không hiểu, cố hỏi:
- Ngũ đại tà khí là gì? Tôi mới chỉ nghe về hai mươi bốn thần khí của đại la chư thiên chứ chưa từng nghe qua những vật này, rốt cục nó kỳ lạ ở điểm nào?
Tà Tâm Thư Sinh nhìn hắn ta một cái, khẽ đáp:
- Ngũ đại tà khí chỉ được lưu truyền trong Vực chi tam giới, vì thế mà Nhân gian rất ít người biết đến. Tương truyền rằng thế gian có năm loại chí tà - chí sát - chí hung chi khí, Thiên Tà Nhận là một trong số loại binh khí chí tà. Ngoài ra theo ta được biết hiện giờ trong tay Ma Thiên tôn chủ của Ma vực đang có Vạn Ma đao - là loại chí hung chi khí, truyền thuyết còn nói binh khí của Sát Huyết Diêm La là Huyết Sát chiến phủ thuộc loại chí sát chi khí. Còn lại loại chí bá chi khí - Liệt Nhật Long Tương đang ở Yêu vực, cuối cùng là chí độc chi khí - Phệ Tâm kiếm không biết còn đang thất lạc ở đâu.
Đồ Thiên chỉ yên lặng lắng nghe không nói lời nào, đứng bên cạnh hồng y thiếu nữ cảnh giác quan sát Chu Hỉ đang ở trên không trung. Chu Hỉ cười lên một cách điên cuồng:
- Không hổ thẹn là Tà Tâm Thư Sinh, sống được đến mấy trăm năm cũng biết được không ít chuyện nhỉ. Đáng tiếc là hôm nay là ngày tận thế của ngươi rồi, có biết nhiều hơn cũng chẳng có ích gì đâu. Còn bây giờ hãy thử uy lực
Thiên Tà Nhận của ta đây, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ.
Hữu thủ hắn tức thì lăng không xoay chuyển, tà binh trong tay tự động toàn chuyển phát ra một tiếng dị thường mang theo chấn hồn liệt phách chi âm. Dưới mặt đất, cây cối loạn thạch toàn bộ đều vỡ nát, cả một sơn phong xanh tươi thực vật bạt ngàn màu bích lục bị âm ba của thanh âm đó hoá thành tro bụi, bốn người thấy vậy kinh hãi vô cùng.
Chu Hỉ khẽ phách xuất một chưởng, tay phải ngự Thiên Tà Nhận tấn công xuống dưới, lập tức có tiếng ma âm quán thiên thấu địa, thanh hồng quang mang lộng lẫy phi vũ bắn tới trực xạ vào Đồ Thiên, Tà Tâm Thư Sinh, hồng y thiếu nữ dưới mặt đất. Khi thế công đến gần, Tà Tâm Thư Sinh không dám ngạnh tiếp, thân ảnh chớp mắt hoá thành trăm đạo, thiểm thân ly khai Thiên Tà Nhận. Trong lòng Đồ Thiên thừa hiểu sự kỳ lạ của thứ tà khí kia, nhưng hắn ta không thể trốn chạy bởi vì hồng y thiếu nữ đang bị trọng thương khó mà thoát được đòn công kích bá đạo này.
Hai tay nắm chặt thanh đao, Đồ Thiên gầm lên một tiếng chấn động bầu trời, chẳng dùng bất kỳ hoa chiêu nào Đồ Thiên tụ lập tất cả sức lực vào một đao, điên cuồng trảm vào thanh tà binh đang tiến. Hai đao chạm vào nhau, hai sức mạnh đối kháng lẫn nhau không bên nào chịu nhường bên nào, khí lưu cường kình cứ thế phát ra ào ạt rồi lập tức bùng phát thành hoả diễm khắp không trung phát tán quang mang chói mắt. Thân thể Đồ Thiên run lên lùi ra sau một bước, khóe miệng trào ra từng dòng huyết tích.
Ở đằng sau hồng y thiếu nữ lúc này đã thu hồi tiểu kiếm về, khởi thân đứng sau người Đồ Thiên, khẽ căn dặn:
- Cẩn thận đấy, nếu không tiếp tục được nữa thì mau rút đi, để ta đến đánh lạc hướng hắn.
Đồ Thiên tức giận quát:
- Cô im miệng đi, cứ ở yên đấy.
Vừa dứt lời, tà binh lại tấn công đến, Đồ Thiên xoay ngược tay chém mạnh một phát, va chạm mãnh liệt khiến toàn thân hắn ta lắc lư, thân thể lại lui về phía sau hai bước, hai chân chôn chặt xuống đất. Ở bên này, Tà Tâm Thư Sinh nhãn cầu cấp chuyển, lòng đã sớm nảy sinh ý khiếp sợ, nhìn thấy Đồ Thiên đứng yên bất động, nhưng Chu Hỉ dường như cũng đang bị thu hút, ý nghĩ triệt thoái lập tức thoáng qua trong đầu.
Khi Thiên Tà Nhận lần thứ ba tấn công Đồ Thiên, Tà Tâm Thư Sinh không hề lên tiếng, thân thể biến thành một luồng lưu quang hướng về bên ngoài lao đi với tốc độ nhanh nhất. Giữa không trung Chu Hỉ hừ lên một tiếng giận dữ, nhưng muốn ngăn chặn cũng chẳng kịp chỉ còn cách trút hết nộ khí lên thân thể Đồ Thiên, lần tấn công ấy lại tăng thêm ba phần công lực.
Nhãn thần âm trầm nhìn vào một kích ấy, toàn thân Đồ Thiên huyết khí nghịch chuyển, thấp giọng nói với hồng y thiếu nữ ở phía sau:
- Ta sợ khó có thể chống nổi kích này, hiện tại Tà Tâm Thư Sinh đã bỏ chạy rồi, nàng cũng nhân cơ hội này mà thoát đi. Sau này nhớ hãy đứng đắn lên một chút, đi mau!
Hai chữ cuối cùng phát ra tựa kinh lôi phá không khiến tâm thần của thiếu nữ lập tức run lên, nhưng Đồ Thiên lại mượn đó làm uy, thân thể vọt cao ba xích, hai tay nắm chặt thanh đao khua lượn trên không, cuối cùng phách lên trên Thiên Tà Nhân đang xạ đến.
Lần thứ ba va chạm Đồ Thiên la thảm một tiếng, thân thể bị bắn xa đến ba trượng, miệng thổ tiên huyết như mưa. Thiếu nữ sợ hãi kêu lên phi thân bay về phía Đồ Thiên, sắc mặt thê lương nói:
- Đồ Thiên, huynh không sao chứ? Huynh hãy kiên cường lên, sau này mọi chuyện muội đều nghe theo huynh, không tùy tiện tỏ ra kiều mị nữa.
Đồ Thiên nhìn vào đôi mắt thất thần của thiếu nữ nhãn thần lộ vẻ than thở, vào khoảnh khắc này có nói gì cũng đều trở nên vô dụng.
Giữa không trung, Chu Hỉ cười lạnh lùng:
- Còn ở đấy mà tình cảm nữa à? Để ta đưa các ngươi cùng đi chầu trời cho đỡ tịch mịch.
Tà binh một lần nữa lại mang theo sức mạnh làm tê liệt vạn vật, cuộn đầy cát bụi cấp tốc cuốn về phía hai người. Cảm thấy nguy hiểm lâm đầu, Đồ Thiên vội đẩy thiếu nữ nhích qua một trượng tránh khỏi đòn công kích, còn bản thân thì thản nhiên nhìn Tà Nhận đang chém đến gần. Nhìn cảnh tượng Đồ Thiên không còn đường tránh, hồng y thiếu nữ phát xuất thanh âm thảm thiết đến tê tâm liệt phế.
Thấy Đồ Thiên sắp chết dưới lưỡi Thiên Tà Nhận, Tư Đồ Thần Phong thân ảnh lập tức loé lên, hướng về phía Chu Hỉ đang ở trên không trung xạ tới. Nhưng dưới mặt đất một đạo hồng quang bỗng loé sáng, một thanh xích hoả thần kiếm đột ngột xuất hiện trước ngực Đồ Thiên nghênh đón một kích thay cho Đồ Thiên. Chỉ nghe một âm thanh cực lớn dội tới, lực va chạm mạnh cuồng dã quét qua khắp tứ phía nhất cử chấn bay Đồ Thiên, sau thanh âm bạo tạc, một đao một kiếm lại trở về tay chủ nhân của chúng.
Trên không sắc mặt Chu Hỉ khẽ biến đổi, di chuyển thân ảnh tránh khỏi đòn tấn công của Tư Đồ Thần Phong. Cầm chắc Thiên Tà Nhận trong tay chú ý quan sát thân ảnh thiên lam sắc đột nhiên xuất hiện, lạnh lùng nhìn đối phương Chu Hỉ hỏi:
- Ngươi là ai? Sao lại đột nhiên lại ra tay ngăn cản ta? Bình thản nhìn Chu Hỉ, Lục Vân điềm đạm nói:
- Ta ra tay vì ta không muốn hắn chết dưới tay ngươi. Còn về phần ta, có
thể miễn cưỡng nói rằng ta là bằng hữu của Đồ Thiên, chỉ vậy thôi.
Hóa ra lúc nguy cấp vừa rồi, Lục Vân không nỡ để Đồ Thiên chết dưới lưỡi Thiên Tà Nhận nên đã cố ý xuất kiếm đỡ một kích chí mạng ấy.
Thân ảnh Cửu Âm Thánh Mẫu chớp động, lập tức phi thân theo nhanh như một tia chớp, vừa kịp đưa tay ôm gọn Trần Ngọc Loan bị trọng thương đang rơi xuống. Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của nàng, Cửu Âm Thánh Mẫu thở dài than:
- Nha đầu, chẳng phải ta đã khuyên ngươi nếu không tiếp nổi thì đừng gắng sức hay sao. Pháp quyết của nhà ngươi tuy rằng bá đạo nhưng với tu vi hiện tại thì chẳng thể thi triển thuần thục được. Điều quan trọng là ngươi lại thi triển trong lúc thân thể đang mang trọng thương, chẳng phải là ngươi tự chuốc lấy ưu phiền hay sao?
Trần Ngọc Loan trầm giọng đáp:
- Đa tạ tiền bối đã quan tâm, kỳ thực tiểu nữ tin vào vận may của mình nên mới dám thi triển pháp quyết đó. Bất quá hiện tại tiểu nữ mới biết rằng thực lực của mình vẫn còn quá kém cỏi.
Vừa khẽ lắc đầu Cửu Âm Thánh Mẫu vừa giơ hữu thủ xuất ra một cỗ chân nguyên giúp nàng khống chế thương thế, đồng thời khẽ lên tiếng:
- Nha đầu nhà ngươi vốn dĩ đã rất mạnh, sau này chỉ cần suy nghĩ cẩn trọng thấu đáo hơn một chút thì nhất định sẽ còn tiến xa. Lần này tuy nhà ngươi thất bại nhưng chuyện hôm nay xem như không tính, lần sau tái ngộ ta sẽ nói lại điều kiện của mình. Nha đầu, bảo trọng!
Cửu Âm Thánh Mẫu vừa dứt lời liền buông Ngọc Loan ra, sau đó nhẹ nhàng dùng lực đẩy nàng tới bên cạnh Lục Vân. Ánh mắt sau cùng của bà thoáng chút khó hiểu rồi trong chớp mắt thân ảnh đã biến mất trong không trung.
Đỡ lấy Trần Ngọc Loan, Lục Vân dịu dàng nói:
- Mạng cô vẫn còn lớn lắm. Trận này không những cô đã học được nhiều điều mà còn được Cửu Âm Thánh Mẫu xem trọng, người bình thường không phải kẻ nào cũng có được may mắn như vậy đâu.
Sau khi từ từ đứng vững, Trần Ngọc Loan yếu ớt đáp:
- Ta làm sao biết được mọi chuyện sẽ ra cơ sự này. Dù sao đi nữa thì vị tiền bối tính tình cổ quái đó nhìn thấy ta chẳng khác nào thấy được bảo bối, ta có muốn trốn cũng trốn không thoát nổi bà ấy.
Khẽ lắc đầu cười rồi nhìn sang Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng ở bên cạnh, Lục Vân điềm nhiên nói:
- Ta phải đi rồi, bây giờ bảo bối này trao lại cho các vị, nhớ là không được để mất đấy. Còn nữa, sau khi các vị quay về nhớ dành thời gian dạy thêm cho nha đầu này kinh nghiệm thực chiến, được vậy thì càng tốt.
Lời nói chưa dứt Lục Vân đã phi thân lao vút đi, thân ảnh chàng giống như một đám mây lam sắc dần khuất xa phía chân trời.
Mắt dõi theo bóng Lục Vân đang khuất dần, Văn Bất Danh cảm khái thành lời:
- Đến vội vã, đi cũng vội vã, tương phùng hiếm hoi, biệt ly sầu khổ, đợi đến ngày trùng phùng chỉ cần tình cảm đôi bên không thay đổi thì lại có thể bắt đầu lại từ đầu. Nha đầu, từ khi gặp hắn ngươi bắt đầu thay đổi rồi, bản thân ngươi có nhận biết được điều này không?
Nhất thời trên khuôn mặt Trần Ngọc Loan hiện rõ vẻ ngơ ngác. Sau khi hồi tưởng lại quãng thời gian vừa qua, nàng ta liền lập tức minh bạch. Quả thực là từ khi nàng quen biết Lục Vân vận may cứ nối tiếp nhau đến, mới trong vòng có nửa tháng ngắn ngủi mà bản thân nàng đã có những biến đổi kinh người, thực không thể nào tin nổi. Trong lúc Trần Ngọc Loan đang mải suy nghĩ, đứng ở bên cạnh Quy Vô đạo trưởng lên tiếng khiến mạch suy nghĩ của nàng bị đứt đoạn:
- Khi cô nương giao chiến với Cửu Âm Thánh Mẫu, Lục Vân có nói vài lời với ta về cô nương, muốn cô có thể thay thế bản thân hắn tiếp quản Trừ Ma liên minh. Về việc này, ta và Văn Bất Danh đều đã đồng lòng nhất trí thông qua, hiện tại chúng ta phải nói cho cô nương biết rõ. Sau khi trở về, chúng ta sẽ lập tức chọn địa điểm và ngày lành tháng tốt để tuyên bố Trừ Ma liên minh chính thức khai sơn lập phái, chức vị minh chủ sẽ do cô nương đảm nhiệm.
Nhất thời ngớ ra một hồi, Trần Ngọc Loan chậm rãi đáp:
- Làm sao có thể như vậy được, chắc là hai vị có điều gì nhầm lẫn, tiểu nữ chỉ là một tiểu nha đầu chân tay lóng ngóng làm sao có thể đảm đương nổi trọng trách lớn như vậy. Ai ai cũng biết hai vị phải đảm đương chức vị minh chủ mới đúng, bằng không thì Lục Vân phải đứng ra cáng đáng ngôi vị này. Các vị phải đi mà tìm huynh ấy chứ sao lại kéo tiểu nữ vào?
Văn Bất Danh đáp lời:
- Nếu Lục Vân chịu làm thì chúng ta đâu phải chờ tới bây giờ. Lần này Lục Vân đã nói rõ rằng cô nương có thể thay thế hắn chấp chưởng chức minh chủ liên minh. Cô nương xin cứ yên tâm, chúng ta đều tin rằng hắn không nhìn lầm nên mọi người sẽ toàn lực ủng hộ. Chỉ cần cô nương tiếp nhận chức minh chủ là được, sau này nếu có việc gì xảy ra thì đã có hai chúng ta trợ giúp. Hiện tại cô nương đang bị thương nặng, chúng ta cứ quay về trước đã, đợi đến khi thương thế của cô nương đỡ hơn, chúng ta sẽ dạy cho cô nương một số điều cần thiết. Sau khi mọi chuyện đã ổn thoả, Trừ Ma liên minh sẽ xuất hiện với diện mạo mới trong tu chân giới, dốc toàn lực so tài cao thấp với Lục Viện liên minh.
Nhìn gương mặt ngơ ngẩn của Trần Ngọc Loan, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng trao đổi với nhau một cái nhìn đầy thâm ý rồi cả hai vội vã dìu nàng phi thân về phía tây.
Giữa không trung, Trần Ngọc Loan vẫn yếu ớt khăng khăng:
- Không làm, nhất định là các người đùa ta, ta chẳng làm minh chủ nào hết. Ta chỉ thích được tự do tự tại như bây giờ mà thôi, nhiều …
Thanh âm của nàng lẫn khuất trong làn gió, sau cùng chẳng còn chút gì vang vọng lại. Vào thời khắc ấy, quyết định của Lục Vân liệu có thay đổi được điều gì không, điều này không ai có thể khẳng định được.
Tại Thiên Kiếm viện, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi đau đáu nhìn về hướng đông bắc, cả hai đang chăm chú theo dõi động tĩnh từ phía Lương sơn. Thông Linh điểu bị Hắc Sát Hổ Vương đoạt mất đã hai ngày, ngày mai chính là ngày Kiếm Vô Trần quyết định phát động công kích. Trước đó dưới chân Lương sơn bên bờ Hoàng Hà đã tụ tập không biết bao nhiêu nhân gian cao thủ, hiển nhiên bọn họ đều vì muốn đoạt lấy bảo vật mà tới nơi này. Nhất thời Kiếm Vô Trần mỉm cười nói:
- Trong kế hoạch lần này, thời kỳ đầu xem ra có vẻ rất thành công nhưng thời khắc quyết định còn phải chờ xem ngày mai phát huy được tới đâu. Những công việc trước mắt đều ổn thoả cả rồi chứ?
Diệp Tâm Nghi cười nói:
- Chàng cứ yên tâm, đến thời điểm này mọi việc đều khá tốt đẹp, tối nay một trăm đệ tử của Bồ Đề học viện sẽ tới, môn hạ Nho viên cũng có mặt trước bình minh ngày mai. Ngoài ra sáu cao thủ của Đạo viên và Phượng Hoàng thư viện cũng đều biểu thị sẽ toàn lực phối hợp, ngày mai tất cả sẽ tham gia đầy đủ. Thêm vào đó còn có thêm hai vị tiền bối của Vân Chi pháp giới, năm vị cao thủ của Dịch viên, hai đại cao thủ của Vạn Phật tông và Tiên Kiếm môn. Với thực lực như vậy thì nhất định chúng ta sẽ đánh bại Hắc Sát Hổ Vương.
Kiếm Vô Trần nói:
- Tình hình trước mắt như vậy là đã tương đối ổn thoả, xét về lâu dài thì lần này ngoài việc phải toàn thắng một trận chúng ta còn phải dồn sức bảo toàn lực lượng. Chủ đích cuối cùng là phải khống chế và bắt bọn chúng phải làm việc cho chúng ta, đó mới là thượng sách. Hiện nay các môn hạ đã thám thính được những động tĩnh gì rồi?
Diệp Tâm Nghi đáp lời:
- Tính đến hết buổi trưa ngày hôm nay đã phát hiện được hơn ba trăm tu chân cao thủ, mặc dù phần lớn đều là hậu bối của Hồn Thuỷ Mạc Ngư nhưng trong số đó cũng không thiếu những cao thủ ẩn tàng. Theo môn hạ đệ tử phát hiện thì nhân gian cao thủ có Huyết Y Bá Vương, Tà Tâm Thư Sinh, một hồng y thiếu nữ, Hồng Vân Thái Tử, Toàn Phong Phủ, Hắc Sát Kiếm Hồn. Còn trong tam giới mới thấy Ma Thần Viêm Huyết và hai tên Ma tiên, chưa phát hiện được cao thủ Quỷ vực. Ngoài ra còn một số cao thủ có lẽ đã tới nhưng ẩn tàng quá kín đáo, môn hạ đệ tử không thể phát giác thêm được điều gì.
Khẽ nhếch mép cười, Kiếm Vô Trần nói:
- Nhiều cao thủ như vậy cũng đủ cho Hắc Sát Hổ Vương mệt óc rồi, còn những cao thủ khác không thể quản thúc được thì đến lúc cần họ sẽ tự xuất hiện. Bây giờ chúng ta về thương nghị kỹ càng những tình huống có thể xảy ra và lên tinh thần cho mọi người, ngày mai sẽ phát động tấn công.
Dưới tán một cây đại thụ trên đỉnh Lương Sơn, Hắc Sát Hổ Vương đang đứng nhìn hai bóng người phía không trung xa xăm, nhãn thần hắn lộ xuất một tia hung tàn. Đứng ở bên cạnh với ánh mắt lạnh lùng, Hàn Ưng cất giọng trầm đục:
- Đại vương không cần quá lo lắng, lần này Kiếm Vô Trần phô trương như vậy chẳng qua là muốn dùng Thông Linh điểu thu hút cao thủ chánh tà, mục đích chính của hắn là thôi thúc bọn họ ra tay tranh đoạt nhằm làm tổn hại thực lực bên ta. Âm mưu này tuy thâm độc nhưng chúng ta cũng đã bày Thiên Yêu Diệt Thần trận, những cao thủ sống sót được dưới đại trận này tuyệt đối không thể quá một phần mười, đến khi đó với thực lực mạnh mẽ của chúng ta thì bọn chúng sẽ thấy khó mà tự rút lui. Hơn nữa thuộc hạ cũng đã dự tính phái thập nhị thần của tam giới xuống núi, khi chính đạo liên minh xuất hiện sẽ toàn lực tiêu diệt bọn chúng để nhổ tận gốc cái gai trong mắt, đây sẽ là một đòn đả kích lớn vào giới chính đạo.
Hắc Sát Hổ Vương gật đầu:
- Chuyện này giao cho ngươi, những thứ cần thiết khác hãy để ta lo liệu. Tuy nhiên ngươi phải luôn chú ý theo dõi động tĩnh của Ma vực và Quỷ vực, ta sợ bọn chúng sẽ thừa cơ hội này để đánh lén.
Hàn Ưng cười đáp:
- Đại vương yên tâm, việc này thuộc hạ đã cân nhắc. Khi bọn chúng xuất hiện, ta sẽ lôi kéo sự chú ý của chúng vào chính đạo liên minh, lúc đó để xem những cao thủ chính đạo tự cho mình là bất phàm của nhân gian sẽ xoay sở ra sao.
Hắc Sát Hổ Vương nói:
- Được vậy thì tốt, đêm nay hãy chú ý một chút, những kẻ đó có khả năng đêm xuống mới tới. Hiện tại ngươi đi lo việc đi, ta muốn đứng đây một lát.
Hàn Ưng tuân lệnh phi thân bay đi còn Hắc Sát Hổ Vương vẫn chăm chú nhìn vào không trung, trong ánh mắt hắn lộ ra một thần tình mạnh mẽ kiên quyết.
Hoàng hôn buông xuống, trong đại sảnh của Nhã viên, sau khi lo liệu kế hoạch của trận chiến ngày mai, Kiếm Vô Trần liền cười hỏi:
- Mọi người còn ý kiến gì không? Nếu ai thấy có biện pháp tốt hơn thì đề xuất, bằng không thì cứ theo kế hoạch mà làm.
Mọi người trong đại sảnh nhất loạt đều im lặng, không hiểu là vì kế hoạch của Kiếm Vô Trần đã quá hoàn hảo, hay vì ai ai cũng đều hiểu rõ tính cách tự phụ của hắn.
Thấy chúng nhân không chút dị nghị, Kiếm Vô Trần đứng dậy nói tiếp:
- Nếu đã như vậy thì tối nay mọi người hãy về nghỉ ngơi thoải mái. Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau tận lực trừ ác, nhổ tận gốc rễ thế lực của Hắc Sát Hổ Vương.
Nói xong hắn liền quay mình đi vào hậu đường, đột nhiên lúc đó Đạo viên Vân Hoa cất tiếng:
- Minh chủ xin dừng bước! Theo thiển ý của tại hạ, tối nay chúng ta phái người đi đánh lạc hướng đối phương. Việc này sẽ khiến cho bọn chúng hiểu lầm là chúng ta sẽ hành động ngay trong đêm nay, buộc chúng phải triệu tập binh lực kiên thủ trận địa. Đến lúc nhận ra đã bị lừa thì nhất định bọn chúng sẽ xuống tinh thần, binh lực rơi vào tình trạng lơi lỏng, khi đó ta thừa cơ đánh úp khiến đối phương không kịp trở tay. Hơn nữa hành động này của chúng ta sẽ đạt được hai mục đích, thứ nhất là khiến Hắc Sát Hổ Vương phán đoán sai lầm, thứ hai là làm cho bọn Hồn Thuỷ Mạc Ngư sẽ lầm tưởng bên ta lợi dụng bóng đêm phục kích mà tiềm nhập Lương sơn. Như vậy chẳng phải là một mũi tên bắn trúng hai đích, chúng ta sẽ trở thành như ông đắc lợi hay sao. Đương nhiên là nếu chúng ta muốn thực thi kế hoạch này thì phải gọi các cao thủ đang có mặt tập trung ngay lập tức, làm sao càng thu hút sự chú ý của bọn chúng càng tốt, khi đó chúng ta chỉ còn việc toạ sơn quan hổ đấu. Nguồn:
Nghe Vân Hoa nói, chúng nhân thập phần hoan hỉ tán thưởng, ai cũng cho rằng đây quả là một kỳ mưu diệu kế. Sững người nhìn Vân Hoa một lát, Kiếm Vô Trần cười nói:
- Hảo diệu pháp, mọi việc cứ theo lời ngươi nói mà làm. Đợi màn đêm buông xuống mọi người hãy hành động, tuy nhiên phải cẩn thận một chút kẻo bị kẻ khác nghi hoặc. Giờ mọi người cứ về ăn uống và nghỉ ngơi, sau đó chúng ta sẽ đem cống tặng đại lễ vật cho chúng. Bình minh sớm mai chúng ta sẽ bắt bọn chúng hoàn trả những tổn thất trước giờ của chúng ta.
Nghe Kiếm Vô Trần nói vậy mọi người đều nhanh chóng đứng dậy, cả đại sảnh trong chốc lát trở nên yên ắng lạ thường.
Vào lúc đêm khuya, hơn mười bóng người lặng lẽ phi thân rời Nhã viên nhằm hướng Lương sơn cấp tốc bay tới, chỉ trong giây lát đã tới địa điểm đã định. Sau khi hạ thân xuống mặt đất, đoàn người này cẩn thận đưa mắt quan sát khung cảnh xung quanh hồ nước trước mặt, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ ra vẻ nghiêm tĩnh khác thường.
Nhất thời có một nhân ảnh cất tiếng:
- Các người phân tán tứ phía để tránh kẻ khác chú ý, ta đi thám thính một lát xem phía trước có gì khác lạ không rồi tất cả sẽ hành động theo kế hoạch.
Nói vừa dứt lời bóng người đó nhằm vào khoảng không trước mặt bay vút lên, trong chớp mắt đã không thấy tung tích đâu nữa.