- Không tệ! Nhờ nha đầu thay ngươi tiếp chưởng quả là diệu kế.
Nhưng ngươi không chạy trốn được lần nữa đâu! Nhìn hai người, Lục Vân khẽ kêu khổ:
- Tùy các huynh, các huynh thích nói thế nào thì nói. Chỉ duy điểm này ta phải nhắc cả hai người, đừng nói ta có quan hệ mật thiết với Trừ Ma liên minh, tránh Kiếm Vô Trần viện cớ kiếm chuyện. Nha đầu tương ngộ với ta hôm nay được một vị cao tăng truyền thụ Tàn Thần quyết, sau đó tự lĩnh ngộ những ký tự huyền bí trên nó làm cho Tàn Thần giương oai, sau này thì không còn gì phải lo nữa. Do đó ta cố tình để nha đầu nhân cơ hội này trổ tài xem hiệu quả thế nào. Tốt! Đã đến hồi hấp dẫn rồi, cứ nhìn cho kỹ đi!
Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng nghe vậy, tuy không biết Tàn Thần quyết là gì, nhưng thấy Lục Vân rất mực sùng kính, trong lòng cũng vui mừng, vội vàng nhìn lên. Lần này Trần Ngọc Loan dựa vào pháp quyết Bích Ba Yên Hà thần kỳ của mình, thân pháp xảo tuyệt thiên hạ phối hợp với tiếng tiêu tuyệt diệu, tại không trung hình thành đóa kỳ hoa cực lớn, đánh bật hoàn toàn luồng băng phong lạnh lẽo của Cửu Âm Thánh Mẫu ra xa.
Thấy vậy, Cửu Âm Thánh Mẫu tuyệt không nổi giận mà trên mặt lại nở một nụ cười hiếm hoi. Mặt khác đề tăng công lực ép lên thân thể Trần Ngọc Loan, trực tiếp đánh vào đầu nàng cho tới khi sắc mặt Trần Ngọc Loan lộ vẻ kiệt sức thì đột nhiên thu hồi sự tấn công.
Nở nụ cười nhìn nàng, Cửu Âm Thánh Mẫu nói:
- Nha đầu, ba chiêu này coi như ngươi miễn cưỡng đỡ được, hai chiêu còn lại ta sẽ không lưu tình đâu. Chiêu thứ tư ta sẽ thi triển đến bảy tầng công lực, ngươi phải hết sức cẩn thận đấy.
Trần Ngọc Loan thở gấp, mặt trắng bệch tiếp lời:
- Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình, lần này tiểu nữ nhất định tận lực bồi tiếp. Xuất chiêu!
Nói xong toàn thân thả lỏng, hai chân xếp bằng, ngọc tiêu để trước thân, cơ thể nhanh chóng hội tụ chân nguyên. Chỉ thấy thanh quang tầng tầng lớp lớp bao bọc cơ thể, bên trong ẩn hiện những tia kim quang li ti, khí thế dũng mãnh như đao kiếm nhắm vào Cửu Âm Thánh Mẫu phát tới.
Cảm thấy sự quyết tâm của nàng, Cửu Âm Thánh Mẫu nói:
- Nha đầu khá lắm, dù có thua cũng rất đáng khen. Cẩn thận! Băng ngưng thành lệ, vạn vật bi thương, thử hỏi vũ trụ bao la mấy ai mà không khóc.
Dứt lời Cửu Âm Thánh Mẫu toàn thân bạch quang lóe sáng, vô số hàn khí trong không trung ngưng tụ thành băng tự động bao quanh thân thể. Song thủ bắt pháp quyết, lan hoa chỉ thành muôn ngàn chỉ ảnh vô cùng ảo diệu, bên ngoài cơ thể các mảnh băng đồng loạt phóng ra tạo nên những chuỗi âm thanh sát phạt, đồng thời cuồng phong bạo vũ dày đặc trong phạm vi cả trăm trượng.
Trần Ngọc Loan sắc mặt trầm trọng, lập tức phân bổ ba mươi ba tầng chân khí hộ thể, phía trước ngọc tiêu không ngừng chuyển động, một luồng cuồng phong lục sắc xuất hiện giữa hai tay phát ra khí thế cực kỳ bá đạo. Đột nhiên thân thể chấn động, Trần Ngọc Loan biến sắc, không ngờ ba mươi ba tầng chân khí hộ thể chỉ trong chớp mắt đã bị chấn tan. Chưa hết kình lực từ Cửu Âm Thánh Mẫu lại kích trúng luồng cuồng phong lục sắc của Trần Ngọc Loan, khiến cho khí huyết bản thân nàng chấn động dữ dội.
Đối mặt nguy cấp, Trần Ngọc Loan thét lên một tiếng, cuồng phong lục sắc giữa hai tay đột nhiên bạo phát mãnh liệt, thân thể hoàn toàn bay lên
không, tay phải nắm chặt ngọc tiêu, một lần nữa dùng thay kiếm, thi triển pháp quyết Tâm Kiếm Vô Ngân bức Cửu Âm Thánh Mẫu thối lui. Trong lúc phản công, Trần Ngọc Loan phát hiện ra rằng cứ mỗi bước tiến thì phản lực tạo ra lại càng mạnh mẽ, toàn thân như bị kéo căng ra, khí huyết bên trong cơ hồ đảo lộn lên ết, thật là khó chịu đến mức không bút nào kể xiết.
Tuy nhiên vào thời khắc này, thâm tâm Trần Ngọc Loan minh bạch một điều rằng bản thân quyết không được lùi bước, vì thế đành nghiến răng lợi dụng sự bá đạo của Tâm Kiếm Vô Ngân công kích đối phương. Khi tiếp cận Cửu Âm Thánh Mẫu còn cách mười bước, nàng đột nhiên hét một tiếng, giữa hai lòng bàn tay tử kim quang hoa chuyển động, đồng thời một cái chuông nhỏ màu tím cực kỳ ngụy dị bay ra xuất hiện trước mặt Trần Ngọc Loan. Ngay lập tức luồng âm thanh từ chuông tử sắc phát xuất ra làm chấn động trời đất, âm thanh khủng khiếp đó khiến cho lớp băng bao phủ toàn thân rơi vỡ tức thì.
Lúc này ở phía dưới ba người Lục Vân chấn động và kinh ngạc trước uy lực của chiếc chuông tím. Phần Cửu Âm Thánh Mẫu lạnh lùng hét một tiếng, toàn thân lại bạo phát luồng băng mang chi khí, cách đối thủ ba trượng hình thành một đạo băng tuyết kết giới, đột nhiên đánh bật Trần Ngọc Loan buộc nàng phải khẩn cấp lùi lại.
Nhìn sắc mặt tái đi của đối thủ, Cửu Âm Thánh Mẫu quát nói:
- Nha đầu, ngươi thật đã làm bậc tiền bối như ta phải giật mình. Không ngờ ngươi mang trong người thần khí chí cường Thiên Hậu linh, đúng là phúc khí sâu dày, được ông trời sủng ái. Xem ra một chiêu cuối cùng này ta phải cẩn thận rồi.
Trần Ngọc Loan thân thể bị đè xuống, cười khổ:
- Tiền bối hà tất chê cười, có lẽ tiểu nữ không gánh được chiêu thứ năm của người đâu.
Cửu Âm Thánh Mẫu mặt lạnh băng, cười nói:
- Nha đầu ngươi chết đến nơi rồi, còn không mau nói tiếng đầu hàng, đáp ứng điều kiện của ta!
Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:
- Cho tới lúc này tiểu nữ tự nhiên không thể gượng nổi, Ngọc Loan chỉ còn một chiêu pháp quyết mới học được, hy vọng tiền bối cẩn trọng.
Cửu Âm Thánh Mẫu gật đầu:
- Lúc này mà ngươi còn biết lo cho người khác, tốt, chúng ta bắt đầu đi. Nói đoạn hai bên hết sức chuẩn bị cho đòn tấn công cuối cùng này.
Dưới đất, ba người nghe Cửu Âm Thánh Mẫu nói chuông tử sắc của Trần
Ngọc Loan đích thị Thiên Hậu linh thì trố mắt, lập tức Quy Vô đạo trưởng vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà rằng:
- Căn nguyên vật này ta thoáng nhìn đã chợt nghĩ, lẽ nào lại là Thiên Hậu linh trong truyền thuyết? Vật này xếp hàng thứ sáu trong hai mươi bốn thần khí Đại La chư thiên, ngay dưới Cửu Thiên huyền cầm, Ngọc Linh Lung, Thiên Vương tháp. Huyền linh chi khí của nó cực kỳ cường thịnh.
Lục Vân gật đầu nói:
- Danh tiếng Thiên Hậu linh ta cũng đã từng nghe qua từ miệng Kim Luyện và Vô Nhân Tọa, chỉ không ngờ vật này này lại nằm trong người nha đầu. Sau này Trừ Ma liên minh có cô ta, khả dĩ có thể đấu với yêu ma rồi.
Văn Bất Danh cao hứng cười nói:
- Nếu đúng vậy, vị trí minh chủ tất phải thuộc về nha đầu. Ha ha… Lục Vân, chúng ta phải cảm tạ ngươi thế nào đây, lúc đầu bảo ngươi làm thì ngươi không làm, kết quả là sau này ngươi lại cơ duyên xảo hợp gửi Ngọc Loan đến
chỗ chúng ta, có lẽ đây là duyên phận.
Lục Vân động lòng nói:
- Có lẽ vậy, lúc đó ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ cô ta đi thật, về sau lại gặp những chuyện này, chắc đó là ý trời. Được rồi, chúng ta hãy xem xem pháp quyết sau cùng của cô ấy rốt cuộc có điểm gì thần kỳ.
Mục quang lại hướng lên không trung, chỉ thấy lần này thân thể Cửu Âm Thánh Mẫu phân thành ba, ba đạo nhân ảnh này tung ra sáu chưởng thủ, lập tức ba cỗ băng trụ bạch sắc giao lại thành một tại không trung, ngưng tụ thành một quang cầu trong suốt, bên trong xuất hiện khối băng trong như ngọc dày độ ba tấc phát ra những tia sáng rực rỡ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Khi khối băng thành hình, Cửu Âm Thánh Mẫu thân ảnh hợp nhất, đưa mắt nhìn Trần Ngọc Loan, trầm giọng nói:
- Nha đầu, khối băng của ta nhìn tuy tầm thường, nhưng kỳ thật ẩn chứa huyền băng khí hàng vạn năm của cửu âm địa cực. Thế gian này chỉ có một, ngươi không đỡ nổi thì thu hồi chưởng lực đi, ta không muốn đả thương ngươi trầm trọng.
Trần Ngọc Loan lúc này toàn thân xiêm y phấp phới, quang hoa cực thịnh tựa như tiên nữ, thần thánh trang trọng trên chín tầng mây. Hai tay kết ấn phía trước, Trần Ngọc Loan lãnh đạm nói:
- Đa tạ tiền bối đề tỉnh. Dù trận này bất kể thắng hay bại, trong tâm tiểu nữ vẫn mười phần tôn kính người, hiện tại mời tiền bối chuẩn bị tiếp chiêu.
Nói đoạn thân thể di chuyển ra phía trước, thần sắc toát lên vẻ nghiêm túc, toàn thân toát lên khí thế hớp hồn chúng nhân.
Thời khắc này giữa đất trời cuồn cuộn hàn khí, cây cỏ trên mặt đất dần đóng thành băng, trên không trung thì không khí đông lại, có cảm giác không gian tất thảy đều ngưng đọng. Giữa không trung Cửu Âm Thánh Mẫu hai tay chầm chậm đẩy quang cầu về phía trước, băng phong cuồn cuộn nhắm vào Trần Ngọc Loan, tốc độ tuy không nhanh nhưng bay tới đâu là làm cho mặt đất
nứt nẻ tới đó, thảo mộc mọc trên đá lập tức hóa thành băng nổ tung thành bụi nhỏ, tan biến một cách vô thanh vô tức.
Linh cảm sự đáng sợ của đòn tấn công đó, bọn Lục Vân ba người đều biến sắc kinh hãi, vị Cửu Âm Thánh Mẫu này thật không hổ danh, một chiêu này quả là kinh hãi thế tục. Lo lắng một lúc ba người nhìn Trần Ngọc Loan, chỉ thấy toàn thân nàng xiêm y lay động, bên ngoài thân thể một trượng có màn sáng đặc biệt cách ly nàng khỏi sự ảnh hưởng của hàn băng chi khí, cử động của nàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ đòn tấn công của Cửu Âm Thánh Mẫu.
Ngọc Loan với tốc độ không nhanh, gần như bằng với luồng băng phong, hai bên cùng tiến tới nhanh chóng gặp nhau ở giữa không trung.
Nhìn quang cầu chứa băng phong ở trong, Trần Ngọc Loan nhếch môi kêu một tiếng, toàn thân kim quang bạo phát, gương mặt xinh đẹp tuyệt đối trang nghiêm, giữa trán lóe kim quang, ngay sau đó "Tàn Thần" hiển hiện, hóa thành một ký tự kim sắc đường kính khoảng hai tấc nghênh tiếp quang cầu trong suốt đang bay đến, hai bên án binh bất động cách nhau một thước.
Nhìn quang cảnh này, Cửu Âm Thánh Mẫu, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng đều giật mình, không nghĩ Trần Ngọc Loan học được pháp quyết thần kỳ như vậy, có thể hiện ra ký tự kim sắc giữa trán. Trên không trung băng phong xoay chuyển, "Tàn Thần" rung động, song phương ban đầu tuyệt nhiên bất động, nhưng sau đó lại như sấm vang chớp giật, trong vòng một thước tiếng sấm nổ rung trời, quang hoa tán loạn, hình thành một dải sáng bảy màu ngăn cách hai người.
Trong trường đấu, Trần Ngọc Loan mặt tái xanh, nhưng giữa trán khí thế vẫn nhiếp hồn, thời khắc này sắc diện nàng lộ rõ vẻ trang nghiêm như thiên sinh vốn đã có. Phía đối diện, Cửu Âm Thánh Mẫu sắc mặt bình tĩnh, duy cái nhìn tỏ ra hơi kinh ngạc nhưng vẫn mười phần tự tin, nhìn Trần Ngọc Loan
cười nhẹ.
Huyền băng chi khí vạn năm đối đầu Tàn Thần quyết. Một bên chí âm, chí hàn làm vạn vật đóng thành băng, một bên là vô thượng pháp quyết chí cương, chí dương có khả năng đả phá thần tiên. Hai lực lượng cường đại gặp nhau có thể nói là ngàn năm có một. Sau một hồi giằng co, băng phong phá vỡ quang cầu trong suót bắn thẳng ra, bức kim quang từ "Tàn Thần" trở nên ảm đạm, bắt đầu thu nhỏ.
Chứng kiến tình huống này, ở mặt đất diện mạo ba người Lục Vân thất kinh, hiểu rằng tu vi của Trần Ngọc Loan còn kém xa Cửu Âm Thánh Mẫu, nếu tiếp tục giao chiến e là nàng không còn sức lực nào mà chống đỡ.
Trong thâm tâm, Trần Ngọc Loan đã minh bạch rằng bản thân nàng đã nỗ lực hết sức, nhưng khoảng cách tu vi của hai bên không cách gì san bằng. Tuy hiểu rõ nhưng Trần Ngọc Loan vẫn không chịu khuất phục, trong đầu tập trung ý chí kiên cường làm bộc phát luồng khí sắc bén vô hình, đồng thời kích động "Tàn Thần" kim quang đại thịnh, đập mạnh vào băng phong.
Hợp rồi tan, tan lại hợp, hai pháp quyết thần kỳ ba lần đối nghịch nhau rốt cuộc dung hợp, bạo phát quang mang buộc mọi người phải nhắm mắt lại. Trong chớp nhoáng, một sức mạnh làm trời đất rung chuyển bỗng phóng ra bên ngoài. Trong tiếng ầm vang tận mây xanh, ba người dưới mặt đất đều bị chấn bay đi, trên không trung Trần Ngọc Loan cũng rên thảm một tiếng, rơi xuống khỏi trường đấu.
Thương Nguyệt và Ngọc Vô Song cùng kêu lên kinh hãi, lập tức thân hình cả hai người nhanh chóng lướt tới, một người hạ thân xuống mặt đất cạnh chỗ Hứa Khiết, còn người kia phóng mình lên không trung chống đỡ đòn công kích của quỷ tiên. Trong khi đó những người khác nhanh chóng phi thân đến bên cạnh những người còn lại, cẩn thận kiểm tra thương thế bọn họ. Sau khi trải qua một trận chiến kịch liệt, tất thảy những người này chân nguyên đều hao tận dẫn đến kiệt lực mà hôn mê, nguyên thần họ đang dần dần yếu đi, nếu không cứu chữa kịp thời thì sẽ tử vong trong giây lát.
Pháp Quả đại sư sốt ruột nói:
- Vấn đề khẩn cấp lúc này là phải lập tức điều trị và cứu chữa bọn họ. Trong tình thế hiện tại chúng ta chỉ còn cách tận lực làm mọi thứ có thể, việc đối phó với quỷ vật hãy để cho những người khác lo liệu.
Bốn vị cao thủ Dịch viên bên cạnh Pháp Quả vội vã tán đồng, lập tức phân phó Phong Viễn Dương ở lại làm hộ pháp cho mọi người, những người còn lại cùng với Ngọc Vô Song bắt đầu xuất thủ cứu chữa cho năm người bị trọng thương.
Lúc này Kiếm Vô Trần và những người khác cũng đã xuất hiện, nhất thời khiến cho Âm Thi quỷ vương và Vô Hồn Âm La vô cùng tiếc nuối vì đã bỏ qua một cơ hội tốt, cả hai vội vàng ra lệnh cho ba tên quỷ tiên lui ra xa.
Trong khi lùi lại phía sau Âm Thi quỷ vương vô tình ngước nhìn phía trên, nhãn thần tức thì lộ một tia tiếu ý, hắn hạ giọng nói nhỏ:
- Chúng ta không nên thối lui nhanh quá, phải vừa lui vừa thu hút bọn chúng qua một bên, cao thủ Hắc Ám giới sẽ cho bọn chúng nếm chút hương vị.
Vô Hồn Âm La nghe được tức thì hiểu ý, hắn lập tức giảm tốc độ, âm hiểm đưa mắt nhìn bọn Kiếm Vô Trần bốn người đang đuổi tới.
Trong lúc đó, Thất Huyền chân nhân nhìn thấy mọi người đã quay lại liền thở hắt ra một hơi, ý chí kiên cường giúp lão chống đỡ được đến tận bây giờ cũng theo đó mà giảm sút. Nhất thời Thất Huyền chân nhân như không còn một tý sức lực nào, lão vừa ngã người xuống đất vừa thở hổn hển. Khi Thất Huyền chân nhân vừa ngã người xuống đã bị một cỗ tinh thần dị lực kích thẳng vào đại não, lão hét lên một tiếng đau đớn vội vàng kêu to:
- Cẩn thận, có Ma vực cao thủ đánh lén.
Đứng ở bên cạnh Thất Huyền chân nhân, Pháp Tướng và Đan Thanh Kiếm Hiệp liền nâng cao cảnh giác, cẩn trọng đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh. Đồng thanh phát ra một tiếng gầm giận dữ, thân thể xanh xao mệt mỏi của ba người một lần nữa lại phải đối mặt với hiểm nguy sau sự xuất hiện bất thình lình của ma thần Trảm Ngọc cùng ba tên ma tiên và bốn tên Yêu vực cao thủ.
Nguy hiểm đột nhiên tới, Phong Viễn Dương sắc mặt đại biến, vội vàng xuất ra Dịch viên tuyệt học có tên Trảm Long kiếm quyết. Trong nháy mắt trường kiếm trên tay hắn đã bộc phát kiếm mang dài mười trượng, nhằm thẳng một tên Yêu vực cao thủ đang lao tới chém xuống. Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, thân ảnh tên Yêu vực cao thủ biến hoá thành vô số nhân ảnh, không những tránh thoát kiếm thế một cách nhẹ nhàng, đồng thời còn phát động phản kích mạnh mẽ bức Phong Viễn Dương tay chân luống cuống nhưng không dám lùi lại nửa bước.
Lãnh khốc nhìn mọi người dưới mặt đất, ma thần Trảm Ngọc thi triển Ma tông vô thượng pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân có sức mạnh tinh thần dị lực khủng khiếp, chỉ trong nháy mắt hắn đã phát động hơn mười vạn tần số công kích xuống phía dưới. Ngay lập tức thân thể của Pháp Quả đại sư, Ngọc Vô Song, Càn Nguyên chân nhân, Huyền Âm chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư run rẩy không ngừng, cuối cùng tất cả năm người đều phun ra một luồng tiên huyết.
Đòn công kích của ma thần Trảm Ngọc qua đi, thân ảnh của năm người liền ngừng chấn động, Ngọc Vô Song là người đầu tiên ổn định trở lại, hữu thủ bà vẫy lên hút trường kiếm nằm dưới đất bay thẳng vào trong tay. Liền sau đó cổ tay Ngọc Vô Song rung lên tạo ra một màn kiếm khí lăng lệ phá không gào thét, từ bốn phía điên cuồng cuốn về phía ma thần Trảm Ngọc, bức hắn phải nhanh chóng lách mình né tránh. Lập tức thân ảnh Ngọc Vô Song phân ra làm ba nhân ảnh tạo ra ba đạo xích hồng kiếm trụ sáng chói, sau đó ba kiếm trụ này theo ba hướng hội tụ lại hình thành một đạo kiếm luân xoay tròn, cuối cùng bắn thẳng về phía ma thần Trảm Ngọc.
Lúc này bốn người nhóm Pháp Quả Đại Sư đang tĩnh tại giữa không trung chăm chú theo dõi tình hình, nhận thấy tình thế bất diệu bốn người đều hét lên, phân ra theo bốn hướng lao đến chi viện cho nhóm Đan Thanh Kiếm Hiệp. Còn ở phía xa, nhóm Kiếm Vô Trần nghe được tiếng hét này tức thì hiểu rõ mình bị mắc lừa, cả bốn người đang đuổi theo cấp tốc chuyển thân quay lại tấn công ba tên ma tiên một cách điên cuồng phẫn nộ. Chớp thời cơ này Âm Thi quỷ vương đang định truy kích, hai mặt giáp công nhóm người của Kiếm Vô Trần thì bị Vô Hồn Âm La ngăn lại. Đưa ánh mắt không hiểu nhìn Vô Hồn Âm La, Âm Thi quỷ vương ấm ức hỏi:
- Ngươi làm thế là sao? Vốn dĩ đây là một cơ hội hiếm có, vứt bỏ quả là rất đáng tiếc.
Vô Hồn Âm La nói:
- Ngươi tuyệt đối không nên chủ quan, nhân lúc bọn chúng đang bối rối mà truy theo thì tất nhiên có khả năng giết được một số tên. Tuy nhiên khi bọn chúng đã bị bức vào tuyệt cảnh, đến lúc gần chết sẽ phản công vô cùng dữ tợn, ngươi lẽ nào lại không hiểu điều đó. Hơn nữa nếu lưu lại bọn chúng có thể kềm chế vài thế lực khác, cũng có thể mượn cơ hội này để làm tổn hao thực lực của Hắc Ám ma giới và Tam Nhãn Long Lang, việc tốt như vậy cớ sao ta lại không làm?
Nghe thấy Vô Hồn Âm La nói vậy, Âm Thi quỷ vương liền dẫn ba tên quỷ tiên ẩn đi.
Lại nói đến ma thần Trảm Ngọc, sau khi ngạnh tiếp một chiêu của Ngọc Vô Song, hắn bị chấn lui ba trượng, trong mắt xuất hiện vài phần nộ khí. Đang muốn chủ động tấn công thì bên tai ma thần Trảm Ngọc truyền lại ám ngữ rút lui của Yêu vực cao thủ, bất giác hắn giận dữ quắc mắt nhìn Ngọc Vô Song. Liền sau đó tinh thần dị lực của hắn cuộn trào mãnh liệt toàn lực xuất ra một chiêu, thân thể hắn cũng nhân cơ hội đó lùi lại rồi biến mất trong mây một cách nhanh chóng, trước khi bốn người Kiếm Vô Trần kịp quay trở lại. Còn Ngọc Vô Song thì thân hình rung động, hộ thể chân khí bị rạn nứt không ít, trước khi bỏ đi ma thần Trảm Ngọc vẫn kịp khiến cho bà thụ thương thêm trầm trọng.
Nhìn sự hỗn loạn xung quanh mình, Kiếm Vô Trần hét lên một tiếng cuồng nộ, trong nhất thời hắn đã không kiềm chế được cảm xúc, vẻ căm phẫn hiện rõ trên gương mặt. Nhẹ thở dài, Diệp Tâm Nghi lên tiếng an ủi:
- Thôi bỏ đi, cục diện ngày hôm nay vốn đã nằm trong dự liệu, chẳng phải chúng ta đã biết xung quanh nơi đây ẩn tàng rất nhiều cao thủ hay sao. Bất quá chúng ta chỉ muốn lợi dụng họ để đối phó Hắc Sát Hổ Vương mà không nghĩ đến họ cũng có mưu toan đối với chúng ta, bởi vậy mà dẫn đến kết quả này. Truyện Sắc Hiệp -
Kiếm Vô Trần nghe vậy liền đưa mắt nhìn Diệp Tâm Nghi, đột nhiên hắn phát hiện ra áp lực mà bản thân nàng ta chịu đựng cũng nhiều, chẳng qua là không nói ra mà thôi, còn bản thân mình thì ngược lại. Xem ra bản thân Kiếm Vô Trần hắn quả là không bằng nàng ta, thật sự là quá bẽ mặt.
Cảm giác được tâm sự của Kiếm Vô Trần, mọi người từ trong bi thương đều tỉnh táo trở lại, tạm thời quên đi sự ưu lo. Trầm ngâm trong giây lát, cuối cùng Kiếm Vô Trần dẫn mọi người ly khai Lương sơn. Trong tình thế này thì tương lai phía trước chờ đón bọn họ là những gì, là thắng lợi hay là thất bại, điều này không ai dám khẳng định dù chỉ là chút ít.
Sau khi chia tay Văn Bất Danh, Lục Vân liền cẩn trọng hồi tưởng lại những tình huống gần đây mà bản thân đã trải qua, bất chợt chàng phát hiện mình đã đi một đoạn đường vòng. Trong suy nghĩ trước đây của mình, Lục Vân luôn luôn nghĩ rằng sau khi Thái Âm Tế Nhật xuất hiện thì trong lúc chính tà phát sinh giao phong, bản thân chàng sẽ đi kiếm Vân Chi pháp giới báo cừu. Vốn dĩ Lục Vân có suy nghĩ như vậy vì hai lý do, một là lo nghĩ cho thiên hạ bách tính và không muốn giúp kẻ xấu làm điều ác, hai là hy vọng có thêm thời gian tu luyện khiến tu vi bản thân chàng được nâng cao, có thể ứng phó những khó khăn nguy hiểm sau này. Nhưng hiện tại Lục Vân hiểu ra sai lầm của bản thân, một sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
Theo cách nghĩ trước kia của chàng thì những việc mà bản thân chàng đã làm không có gì là sai cả, chỉ có điều chàng đã không chú ý một điểm, đó là thiên ý. Nếu bản thân chàng vẫn tiếp tục để tất cả mọi việc đều thuận theo tự nhiên, hoàn toàn chịu sự điều khiển của trời cao, như thế chẳng phải là ngược với ý chí nghịch thiên, quay lưng lại với cách nghĩ thoát khỏi thiên mệnh của mình hay sao? Bản thân chàng vốn là kẻ nghịch thiên, nên muốn thoát khỏi vận mệnh thì phải tìm mọi cách chống lại ông trời, trong khi đó từ trước đến nay chàng lại cứ thuận theo ý trời, để cho mọi việc đến đâu thì đến, điều này quả là một quan điểm hết sức sai lầm. Sau khi minh bạch điểm này, Lục Vân quyết định phải chủ động xuất kích, lấy hành động để chứng minh ý định nghịch thiên, thách thức với số phận của bản thân.
Sau khi có ý tưởng này, Lục Vân quyết định đầu tiên sẽ đến Vô Vi đạo phái, từ bọn họ hỏi rõ sự tình của Vân Chi pháp giới, khi đã biết rõ nội tình thì chàng sẽ dễ dàng tìm được bọn họ để báo thù, hoàn thành lời thề của bản thân. Ngự khí lăng không, Lục Vân xoay người hướng về Thiên Vũ sơn bay tới. Trước đây Lục Vân đã từng nghe nói Vô Vi đạo phái ẩn tàng tại Thiên Vũ sơn mạch, chỉ có điều vị trí cụ thể thì rất ít người biết, tuy nhiên chàng tuyệt đối tin rằng chỉ cần nó tồn tại nhất định sẽ tìm ra được.
Vào lúc chính ngọ, Lục Vân dừng bước ở một vùng núi hoang vu bắt một con thỏ hoang nổi lửa nướng ăn. Vừa mới ăn được một nửa con thỏ, xung quanh Lục Vân đột nhiên quang hoa loé sáng, bốn đạo thân ảnh hạ xuống vây lấy chàng vào giữa. Định thần nhìn kỹ lại, Lục Vân nhận thấy bốn người rất giống nhau, bọn họ khoảng trên dưới năm mươi tuổi, trên tay đều cầm trúc trượng. Ánh mắt hiện lên vẻ rất đỗi ngạc nhiên, Lục Vân hỏi:
- Bốn vị đây không biết xuất hiện như vậy là có ý gì? Từ trước đến nay ta cùng các vị chưa hề gặp mặt và cũng chưa từng có ân oán gì. Bốn vị hành động như vậy thật khiến cho người khác không khỏi nghi ngờ.
Lão già đứng đối diện Lục Vân quát lên:
- Ngươi có phải là Dịch viên Lục Vân phải không, để tìm thấy ngươi bọn ta đã mất không ít thời gian. Nghe nói ngươi có phiến Càn Khôn Ngọc Bích nên huynh đệ bọn ta muốn mượn nó sử dụng, ngươi nên ngoan ngoãn đưa ra.
Nghe vậy, Lục Vân cười nói:
- Hóa ra gặp phải phường thổ phỉ, thật là sự tình hiếm thấy. Ta chính là Lục Vân, không biết bốn vị là ai và từ đâu đến?
Vẫn là lão già lúc nãy lên tiếng:
- Lão phu là Trúc Can đứng đầu Trúc Sơn Tứ Sát, ba vị huynh đệ này là Trúc Tiết, Trúc Căn, Trúc Diện. Chỉ cần hôm nay ngươi giao ra vật ấy thì bọn ta quyết chẳng gây khó dễ cho ngươi, còn bằng không thì ngươi hãy lĩnh giáo tuyệt học Thanh Trúc trận của bọn ta.
Nghe lão già nói như thế Lục Vân cất tiếng cười lạnh lẽo, đưa mắt nhìn bốn người quát lên:
- Bốn người tu vi tinh thâm khiến người bội phục, ta cũng nói cho bốn người các ngươi biết, muốn lấy vật trên người ta ư, việc đó không bao giờ có khả năng thành công. Còn cái Thanh Trúc trận gì đó mà ngươi nói thì ta chưa từng nghe qua, tuy nhiên nếu chỉ dựa vào trận pháp đó thì bọn ngươi không có hy vọng đâu.
Trúc Can hừ lạnh nói:
- Cuồng vọng tự đại, dám xem thường Thanh Trúc Trận ư! Bây giờ ta sẽ khiến cho ngươi phải hối tiếc. Bố trận!
Trúc Can vừa dứt lời, Trúc Sơn Tứ Sát đồng thời cắm trúc trượng cầm trong tay xuống đất, sau đó bốn thân ảnh cấp tốc di động, trong nháy mắt cả một biển trúc đã xuất hiện trước mắt Lục Vân.
Sau khi quan sát mọi việc đang xảy ra trước mắt, tuy có hiểu biết về huyền thuật nhưng Lục Vân cũng phải thừa nhận Thanh Trúc trận có vài phần uy lực. Từ những kết quả thu nhận được bởi Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân có ý muốn xem thử uy lực của Thanh Trúc trận ra sao. Ngay lập tức Như Ý Tâm Hồn kiếm trong tay chàng giơ lên, một cỗ kiếm mang sắc nhọn được xuất ra hình thành nên một hàng kiếm trận bao bọc thân thể chàng để ngăn cản đợt công kích đầu tiên. Trong lúc cùng với Như Ý Tâm Hồn kiếm di chuyển xoay tròn, Lục Vân vừa gia tăng lực phòng ngự vừa phân tích biến hoá của trận pháp. Nhất thời chàng phát hiện thấy dường như trúc ảnh càng lúc càng dày đặc, lực phản hồi của chúng lại vô cùng mạnh mẽ, mới trao đổi có ba chiêu trong thời gian ngắn mà đã bức Lục Vân phải lui về sau đến một trượng. Điều này khiến cho trong lòng Lục Vân chấn động, ám kích của Thanh Trúc trận quả thật là rất bá đạo.
Thân thể lăng không bay lên, thần kiếm trong tay Lục Vân cuộn lên nhuộm hồng cả bầu trời, chàng dự định từ trên cao sẽ đối phó trận pháp bên dưới. Hiển nhiên là Trúc Sơn Tứ Sát hiểu rõ ý đồ của chàng, bốn người liền thôi động pháp quyết, lập tức trúc ảnh hư huyễn đầy trời, đan xen vào nhau và ngưng tụ thành sáu mươi tư đạo trúc trượng. Sau đó các đạo trúc trượng này lại xoay chuyển thành một quang cầu khổng lồ bao bọc Lục Vân vào bên trong, rồi từ bốn phương tám hướng nhằm vào chàng phát động tấn công một cách mãnh liệt.
Nhìn từ xa, toàn thân Lục Vân xích hồng quang mang trông giống như một hoả cầu đang chầm chậm bay lên trên cao, còn giữa không trung trúc trượng thanh quang loé sáng do quang cầu thình lình rút gọn lại, kích thước chỉ còn khoảng trên dưới một trượng. Hai cỗ quang mang bất đồng đan xen, va đập vào nhau dữ dội, tức thì giữa không trung xảy ra một vụ nổ kinh thiên động địa. Đang trong lúc bay lên thì thân thể Lục Vân bị chấn động không ngừng, một cỗ lực lượng cực mạnh ép chàng từ từ rơi xuống mặt đất. Trong khi đó thì Trúc Sơn Tứ Sát lại hoàn toàn không có cảm giác gì, bọn họ vẫn duy trì được tốc độ ban đầu, toàn lực thôi động trận pháp để công kích thêm phần hung mãnh.
Vừa chạm mặt đất, Lục Vân liền hét lên một tiếng lạnh lùng, thân ảnh chàng hoá thành ngàn vạn nhân ảnh mang theo vô số xích hồng kiếm mang tràn ngập Thanh Trúc trận, nhất thời trong không trung xích hồng và thanh quang đan xen lên xuống, hình thành một khung cảnh ngoạn mục mỹ lệ vô cùng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Văn Bất Danh tán thưởng:
- Không tệ! Nhờ nha đầu thay ngươi tiếp chưởng quả là diệu kế.
Nhưng ngươi không chạy trốn được lần nữa đâu! Nhìn hai người, Lục Vân khẽ kêu khổ:
- Tùy các huynh, các huynh thích nói thế nào thì nói. Chỉ duy điểm này ta phải nhắc cả hai người, đừng nói ta có quan hệ mật thiết với Trừ Ma liên minh, tránh Kiếm Vô Trần viện cớ kiếm chuyện. Nha đầu tương ngộ với ta hôm nay được một vị cao tăng truyền thụ Tàn Thần quyết, sau đó tự lĩnh ngộ những ký tự huyền bí trên nó làm cho Tàn Thần giương oai, sau này thì không còn gì phải lo nữa. Do đó ta cố tình để nha đầu nhân cơ hội này trổ tài xem hiệu quả thế nào. Tốt! Đã đến hồi hấp dẫn rồi, cứ nhìn cho kỹ đi!
Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng nghe vậy, tuy không biết Tàn Thần quyết là gì, nhưng thấy Lục Vân rất mực sùng kính, trong lòng cũng vui mừng, vội vàng nhìn lên. Lần này Trần Ngọc Loan dựa vào pháp quyết Bích Ba Yên Hà thần kỳ của mình, thân pháp xảo tuyệt thiên hạ phối hợp với tiếng tiêu tuyệt diệu, tại không trung hình thành đóa kỳ hoa cực lớn, đánh bật hoàn toàn luồng băng phong lạnh lẽo của Cửu Âm Thánh Mẫu ra xa.
Thấy vậy, Cửu Âm Thánh Mẫu tuyệt không nổi giận mà trên mặt lại nở một nụ cười hiếm hoi. Mặt khác đề tăng công lực ép lên thân thể Trần Ngọc Loan, trực tiếp đánh vào đầu nàng cho tới khi sắc mặt Trần Ngọc Loan lộ vẻ kiệt sức thì đột nhiên thu hồi sự tấn công.
Nở nụ cười nhìn nàng, Cửu Âm Thánh Mẫu nói:
- Nha đầu, ba chiêu này coi như ngươi miễn cưỡng đỡ được, hai chiêu còn lại ta sẽ không lưu tình đâu. Chiêu thứ tư ta sẽ thi triển đến bảy tầng công lực, ngươi phải hết sức cẩn thận đấy.
Trần Ngọc Loan thở gấp, mặt trắng bệch tiếp lời:
- Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình, lần này tiểu nữ nhất định tận lực bồi tiếp. Xuất chiêu!
Nói xong toàn thân thả lỏng, hai chân xếp bằng, ngọc tiêu để trước thân, cơ thể nhanh chóng hội tụ chân nguyên. Chỉ thấy thanh quang tầng tầng lớp lớp bao bọc cơ thể, bên trong ẩn hiện những tia kim quang li ti, khí thế dũng mãnh như đao kiếm nhắm vào Cửu Âm Thánh Mẫu phát tới.
Cảm thấy sự quyết tâm của nàng, Cửu Âm Thánh Mẫu nói:
- Nha đầu khá lắm, dù có thua cũng rất đáng khen. Cẩn thận! Băng ngưng thành lệ, vạn vật bi thương, thử hỏi vũ trụ bao la mấy ai mà không khóc.
Dứt lời Cửu Âm Thánh Mẫu toàn thân bạch quang lóe sáng, vô số hàn khí trong không trung ngưng tụ thành băng tự động bao quanh thân thể. Song thủ bắt pháp quyết, lan hoa chỉ thành muôn ngàn chỉ ảnh vô cùng ảo diệu, bên ngoài cơ thể các mảnh băng đồng loạt phóng ra tạo nên những chuỗi âm thanh sát phạt, đồng thời cuồng phong bạo vũ dày đặc trong phạm vi cả trăm trượng.
Trần Ngọc Loan sắc mặt trầm trọng, lập tức phân bổ ba mươi ba tầng chân khí hộ thể, phía trước ngọc tiêu không ngừng chuyển động, một luồng cuồng phong lục sắc xuất hiện giữa hai tay phát ra khí thế cực kỳ bá đạo. Đột nhiên thân thể chấn động, Trần Ngọc Loan biến sắc, không ngờ ba mươi ba tầng chân khí hộ thể chỉ trong chớp mắt đã bị chấn tan. Chưa hết kình lực từ Cửu Âm Thánh Mẫu lại kích trúng luồng cuồng phong lục sắc của Trần Ngọc Loan, khiến cho khí huyết bản thân nàng chấn động dữ dội.
Đối mặt nguy cấp, Trần Ngọc Loan thét lên một tiếng, cuồng phong lục sắc giữa hai tay đột nhiên bạo phát mãnh liệt, thân thể hoàn toàn bay lên
không, tay phải nắm chặt ngọc tiêu, một lần nữa dùng thay kiếm, thi triển pháp quyết Tâm Kiếm Vô Ngân bức Cửu Âm Thánh Mẫu thối lui. Trong lúc phản công, Trần Ngọc Loan phát hiện ra rằng cứ mỗi bước tiến thì phản lực tạo ra lại càng mạnh mẽ, toàn thân như bị kéo căng ra, khí huyết bên trong cơ hồ đảo lộn lên ết, thật là khó chịu đến mức không bút nào kể xiết.
Tuy nhiên vào thời khắc này, thâm tâm Trần Ngọc Loan minh bạch một điều rằng bản thân quyết không được lùi bước, vì thế đành nghiến răng lợi dụng sự bá đạo của Tâm Kiếm Vô Ngân công kích đối phương. Khi tiếp cận Cửu Âm Thánh Mẫu còn cách mười bước, nàng đột nhiên hét một tiếng, giữa hai lòng bàn tay tử kim quang hoa chuyển động, đồng thời một cái chuông nhỏ màu tím cực kỳ ngụy dị bay ra xuất hiện trước mặt Trần Ngọc Loan. Ngay lập tức luồng âm thanh từ chuông tử sắc phát xuất ra làm chấn động trời đất, âm thanh khủng khiếp đó khiến cho lớp băng bao phủ toàn thân rơi vỡ tức thì.
Lúc này ở phía dưới ba người Lục Vân chấn động và kinh ngạc trước uy lực của chiếc chuông tím. Phần Cửu Âm Thánh Mẫu lạnh lùng hét một tiếng, toàn thân lại bạo phát luồng băng mang chi khí, cách đối thủ ba trượng hình thành một đạo băng tuyết kết giới, đột nhiên đánh bật Trần Ngọc Loan buộc nàng phải khẩn cấp lùi lại.
Nhìn sắc mặt tái đi của đối thủ, Cửu Âm Thánh Mẫu quát nói:
- Nha đầu, ngươi thật đã làm bậc tiền bối như ta phải giật mình. Không ngờ ngươi mang trong người thần khí chí cường Thiên Hậu linh, đúng là phúc khí sâu dày, được ông trời sủng ái. Xem ra một chiêu cuối cùng này ta phải cẩn thận rồi.
Trần Ngọc Loan thân thể bị đè xuống, cười khổ:
- Tiền bối hà tất chê cười, có lẽ tiểu nữ không gánh được chiêu thứ năm của người đâu.
Cửu Âm Thánh Mẫu mặt lạnh băng, cười nói:
- Nha đầu ngươi chết đến nơi rồi, còn không mau nói tiếng đầu hàng, đáp ứng điều kiện của ta!
Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:
- Cho tới lúc này tiểu nữ tự nhiên không thể gượng nổi, Ngọc Loan chỉ còn một chiêu pháp quyết mới học được, hy vọng tiền bối cẩn trọng.
Cửu Âm Thánh Mẫu gật đầu:
- Lúc này mà ngươi còn biết lo cho người khác, tốt, chúng ta bắt đầu đi. Nói đoạn hai bên hết sức chuẩn bị cho đòn tấn công cuối cùng này.
Dưới đất, ba người nghe Cửu Âm Thánh Mẫu nói chuông tử sắc của Trần
Ngọc Loan đích thị Thiên Hậu linh thì trố mắt, lập tức Quy Vô đạo trưởng vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà rằng:
- Căn nguyên vật này ta thoáng nhìn đã chợt nghĩ, lẽ nào lại là Thiên Hậu linh trong truyền thuyết? Vật này xếp hàng thứ sáu trong hai mươi bốn thần khí Đại La chư thiên, ngay dưới Cửu Thiên huyền cầm, Ngọc Linh Lung, Thiên Vương tháp. Huyền linh chi khí của nó cực kỳ cường thịnh.
Lục Vân gật đầu nói:
- Danh tiếng Thiên Hậu linh ta cũng đã từng nghe qua từ miệng Kim Luyện và Vô Nhân Tọa, chỉ không ngờ vật này này lại nằm trong người nha đầu. Sau này Trừ Ma liên minh có cô ta, khả dĩ có thể đấu với yêu ma rồi.
Văn Bất Danh cao hứng cười nói:
- Nếu đúng vậy, vị trí minh chủ tất phải thuộc về nha đầu. Ha ha… Lục Vân, chúng ta phải cảm tạ ngươi thế nào đây, lúc đầu bảo ngươi làm thì ngươi không làm, kết quả là sau này ngươi lại cơ duyên xảo hợp gửi Ngọc Loan đến
chỗ chúng ta, có lẽ đây là duyên phận.
Lục Vân động lòng nói:
- Có lẽ vậy, lúc đó ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ cô ta đi thật, về sau lại gặp những chuyện này, chắc đó là ý trời. Được rồi, chúng ta hãy xem xem pháp quyết sau cùng của cô ấy rốt cuộc có điểm gì thần kỳ.
Mục quang lại hướng lên không trung, chỉ thấy lần này thân thể Cửu Âm Thánh Mẫu phân thành ba, ba đạo nhân ảnh này tung ra sáu chưởng thủ, lập tức ba cỗ băng trụ bạch sắc giao lại thành một tại không trung, ngưng tụ thành một quang cầu trong suốt, bên trong xuất hiện khối băng trong như ngọc dày độ ba tấc phát ra những tia sáng rực rỡ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Khi khối băng thành hình, Cửu Âm Thánh Mẫu thân ảnh hợp nhất, đưa mắt nhìn Trần Ngọc Loan, trầm giọng nói:
- Nha đầu, khối băng của ta nhìn tuy tầm thường, nhưng kỳ thật ẩn chứa huyền băng khí hàng vạn năm của cửu âm địa cực. Thế gian này chỉ có một, ngươi không đỡ nổi thì thu hồi chưởng lực đi, ta không muốn đả thương ngươi trầm trọng.
Trần Ngọc Loan lúc này toàn thân xiêm y phấp phới, quang hoa cực thịnh tựa như tiên nữ, thần thánh trang trọng trên chín tầng mây. Hai tay kết ấn phía trước, Trần Ngọc Loan lãnh đạm nói:
- Đa tạ tiền bối đề tỉnh. Dù trận này bất kể thắng hay bại, trong tâm tiểu nữ vẫn mười phần tôn kính người, hiện tại mời tiền bối chuẩn bị tiếp chiêu.
Nói đoạn thân thể di chuyển ra phía trước, thần sắc toát lên vẻ nghiêm túc, toàn thân toát lên khí thế hớp hồn chúng nhân.
Thời khắc này giữa đất trời cuồn cuộn hàn khí, cây cỏ trên mặt đất dần đóng thành băng, trên không trung thì không khí đông lại, có cảm giác không gian tất thảy đều ngưng đọng. Giữa không trung Cửu Âm Thánh Mẫu hai tay chầm chậm đẩy quang cầu về phía trước, băng phong cuồn cuộn nhắm vào Trần Ngọc Loan, tốc độ tuy không nhanh nhưng bay tới đâu là làm cho mặt đất
nứt nẻ tới đó, thảo mộc mọc trên đá lập tức hóa thành băng nổ tung thành bụi nhỏ, tan biến một cách vô thanh vô tức.
Linh cảm sự đáng sợ của đòn tấn công đó, bọn Lục Vân ba người đều biến sắc kinh hãi, vị Cửu Âm Thánh Mẫu này thật không hổ danh, một chiêu này quả là kinh hãi thế tục. Lo lắng một lúc ba người nhìn Trần Ngọc Loan, chỉ thấy toàn thân nàng xiêm y lay động, bên ngoài thân thể một trượng có màn sáng đặc biệt cách ly nàng khỏi sự ảnh hưởng của hàn băng chi khí, cử động của nàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ đòn tấn công của Cửu Âm Thánh Mẫu.
Ngọc Loan với tốc độ không nhanh, gần như bằng với luồng băng phong, hai bên cùng tiến tới nhanh chóng gặp nhau ở giữa không trung.
Nhìn quang cầu chứa băng phong ở trong, Trần Ngọc Loan nhếch môi kêu một tiếng, toàn thân kim quang bạo phát, gương mặt xinh đẹp tuyệt đối trang nghiêm, giữa trán lóe kim quang, ngay sau đó "Tàn Thần" hiển hiện, hóa thành một ký tự kim sắc đường kính khoảng hai tấc nghênh tiếp quang cầu trong suốt đang bay đến, hai bên án binh bất động cách nhau một thước.
Nhìn quang cảnh này, Cửu Âm Thánh Mẫu, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng đều giật mình, không nghĩ Trần Ngọc Loan học được pháp quyết thần kỳ như vậy, có thể hiện ra ký tự kim sắc giữa trán. Trên không trung băng phong xoay chuyển, "Tàn Thần" rung động, song phương ban đầu tuyệt nhiên bất động, nhưng sau đó lại như sấm vang chớp giật, trong vòng một thước tiếng sấm nổ rung trời, quang hoa tán loạn, hình thành một dải sáng bảy màu ngăn cách hai người.
Trong trường đấu, Trần Ngọc Loan mặt tái xanh, nhưng giữa trán khí thế vẫn nhiếp hồn, thời khắc này sắc diện nàng lộ rõ vẻ trang nghiêm như thiên sinh vốn đã có. Phía đối diện, Cửu Âm Thánh Mẫu sắc mặt bình tĩnh, duy cái nhìn tỏ ra hơi kinh ngạc nhưng vẫn mười phần tự tin, nhìn Trần Ngọc Loan
cười nhẹ.
Huyền băng chi khí vạn năm đối đầu Tàn Thần quyết. Một bên chí âm, chí hàn làm vạn vật đóng thành băng, một bên là vô thượng pháp quyết chí cương, chí dương có khả năng đả phá thần tiên. Hai lực lượng cường đại gặp nhau có thể nói là ngàn năm có một. Sau một hồi giằng co, băng phong phá vỡ quang cầu trong suót bắn thẳng ra, bức kim quang từ "Tàn Thần" trở nên ảm đạm, bắt đầu thu nhỏ.
Chứng kiến tình huống này, ở mặt đất diện mạo ba người Lục Vân thất kinh, hiểu rằng tu vi của Trần Ngọc Loan còn kém xa Cửu Âm Thánh Mẫu, nếu tiếp tục giao chiến e là nàng không còn sức lực nào mà chống đỡ.
Trong thâm tâm, Trần Ngọc Loan đã minh bạch rằng bản thân nàng đã nỗ lực hết sức, nhưng khoảng cách tu vi của hai bên không cách gì san bằng. Tuy hiểu rõ nhưng Trần Ngọc Loan vẫn không chịu khuất phục, trong đầu tập trung ý chí kiên cường làm bộc phát luồng khí sắc bén vô hình, đồng thời kích động "Tàn Thần" kim quang đại thịnh, đập mạnh vào băng phong.
Hợp rồi tan, tan lại hợp, hai pháp quyết thần kỳ ba lần đối nghịch nhau rốt cuộc dung hợp, bạo phát quang mang buộc mọi người phải nhắm mắt lại. Trong chớp nhoáng, một sức mạnh làm trời đất rung chuyển bỗng phóng ra bên ngoài. Trong tiếng ầm vang tận mây xanh, ba người dưới mặt đất đều bị chấn bay đi, trên không trung Trần Ngọc Loan cũng rên thảm một tiếng, rơi xuống khỏi trường đấu.