Di chuyển rất nhanh, Lục Vân thu lại sự khinh thị đối với Thanh Trúc trận, chàng thi triển Ý Niệm Thần Ba nhanh chóng phân tích sự bí ảo của trận pháp này. Bởi tần suất của Ý Niệm Thần Ba cực cao đã vượt qua được tốc độ vận chuyển của Thanh Trúc trận pháp, cho nên Lục Vân thoáng chốc đã tìm ra được quy luật cùng phương pháp hóa giải trận pháp.
Thân thể liên tiếp chuyển động chín lần, hàng vạn bóng ảnh của Lục Vân tụ lại thành một, toàn thân vận hành theo một quỹ tích kỳ dị tránh khỏi sự công kích của trận pháp một cách dễ dàng. Cảm giác được sự ngạc nhiên của Tứ Sát chàng nở một nụ cười ngạo nghễ, thân thể thoát ra khỏi phạm vi vây công và xuất hiện tại mười trượng trên cao, điềm nhiên nói vọng xuống:
- Ta đã nói rồi, trận pháp của các ngươi không thể vây khốn được ta, nhưng trận pháp này cũng không tồi, quả nhiên cũng có thực lực.
Trúc Can khẽ quát lên một tiếng, Tứ Sát đồng thời bay lên, cả trận pháp dời lên trên không trung, một lần nữa nhằm Lục Vân công tới. Lạnh lùng nhìn Tứ Sát Lục Vân khẽ nhếch mép rồi đưa mắt nhìn lên trời cao, toàn thân chàng bộc phát một cỗ hắc sắc lưu quang, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân vô thanh vô tức được thi triển. Một cỗ lực lượng cực mạnh đáng sợ và hung dữ xuất ra, liên tục công kích vào đại não thần kinh của Tứ Sát. Cùng lúc đó toàn thân Lục Vân hắc mang chớp loé, Quỷ vực Hóa Hồn đại pháp được chàng vận khởi làm cho toàn thân bao quanh bởi hắc sắc quang mang, nuốt trọn toàn bộ sức mạnh đòn đánh của Tứ Sát đang nhằm tới chàng.
Tiếng gầm rống kinh hãi phát ra từ miệng của Tứ Sát, lúc này chỉ nghe thấy Trúc Can hét lên sợ hãi:
- Đáng ghét! Tại sao ngươi lại có thể thi triển pháp quyết tà môn Hóa Hồn đại pháp? Bọn ta quyết không tha cho ngươi.
Nói đoạn trúc trượng trong tay hắn phát sinh dị biến, hóa thành một màu xanh lao thẳng đến chỗ Lục Vân. Tam sát còn lại thấy thế cũng đồng loạt thi triển thủ pháp y như vậy, cùng lúc bốn thanh luyện trúc như hóa thành dây thừng tức thì bao vây lấy chàng.
Lục Vân cười lạnh lùng mặc nhiên nhìn diễn biến trước mắt, chàng nhanh chóng thôi động Hóa Hồn đại pháp chuẩn bị đánh tan bốn cây trúc của Tứ Sát. Nhưng sau khi thi triển sắc mặt bỗng chấn động, chàng phát hiện ra có gì đó không ổn! Bốn cây thanh trúc có ẩn tàng điều rất cổ quái, Hóa Hồn đại pháp đối với bốn thanh trúc tuyệt không có một chút tác dụng nào cả. Nhưng đúng lúc này Tứ Sát cùng hét lớn, chân nguyên được huy động đến cực hạn, tức thì bốn quang cầu màu xanh đồng loạt xuất hiện tứ phía xung quanh Lục Vân, thông qua bốn cây gậy trúc liên tục phát ra thanh sắc quang mang, thôn phệ thân thể của chàng.
Cảm giác được nguy hiểm cận kề, Lục Vân nhãn thần lạnh lùng cấp tốc suy nghĩ phương pháp đối phó, chỉ trong nháy mắt vô số các phương án đã xuất hiện trong đầu. Chàng nhanh chóng quyết định, cuối cùng đã chọn pháp quyết Hư Vô Không Ngân để thi triển, khiến cho toàn thân như thật như ảo hóa thành hư vô. Bốn phía, Tứ Sát thông qua cảm ứng lập tức có cảm giác điều gì bất thường, bọn họ cùng đưa mắt nhìn nhau đồng thời nhanh chóng đồng loạt lùi lại và bắt đầu tập trung truy tìm tung tích của Lục Vân.
Một đạo ngân quang vụt hiện ra, Lục Vân xuất hiện ngoài một trượng trước mặt Tứ Sát, chàng lạnh lùng lên tiếng:
- Trận pháp của của bốn người các ngươi ta đã thử qua rồi, uy lực cũng khá lắm, nhưng đối với ta cũng chỉ là vô dụng mà thôi. Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, hãy rời khỏi đây ngay, mọi việc hôm nay xem như chưa xảy ra, sau này chúng ta không thù không oán, ta không muốn giết người. Nếu các ngươi nhất quyết không nghe lời khuyên mà cứ hành động theo ý mình, nếu xuất thủ tiếp thì ta tuyệt không lưu tình.
Tứ Sát nhìn Lục Vân, nhãn thần vừa kinh hoàng vừa giận dữ. Trong nhất thời bọn họ không hồi đáp, hiển nhiên là đang suy nghĩ về lời nói của Lục Vân. Sau khi bí mật hội ý, lão đại Trúc Can nói:
- Sự tình ngày hôm nay chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua, đợi lần tới tái kiến nhất định sẽ lấy được Càn Khôn Ngọc Bích! Ngươi cứ đợi đấy, chúng ta đi.
Nhìn theo hướng bốn người đi khuất, Lục Vân nhíu mày lại, tự nhủ thầm:
- Ta tha cho họ đi là đúng hay sai? Hoặc giả một ngày nào đó ta sẽ gặp phiền toái vì việc hôm nay, nhưng ta tuyệt đối tin rằng mình sẽ không hối hận. Hy vọng sẽ không còn cơ hội gặp lại các ngươi nữa, nếu không các ngươi cũng phải hối hận.
Nói xong Lục Vân ăn nốt phần còn lại của con thỏ, sau đó chàng tiếp tục tiến về phía trước.
Vào lúc hoàng hôn, Lục Vân tới chân núi Thiên Vũ.
Nhìn ngọn núi rộng lớn, Lục Vân tự nhủ:
- Ngọn núi này trông rất bình thường, thật chẳng có cảm giác gì là một nơi bí mật cả, làm sao có thể là sơn môn của Vô Vi đạo phái được? Hoặc là họ cố tình để không cho người ngoài có thể phát giác được nên đặc biệt lựa chọn địa phương như thế, việc này cũng rất có khả năng?
Trên vai Lục Vân, Tứ Linh thần thú song nhãn giống như ngọn lửa đang nhìn xung quanh. Nó nghe xong lời của Lục Vân rồi cũng gật đầu, không biết là nó có thể hiểu được thật không, hay chỉ là cử động một cách vô ý thức.
Nhẹ nhàng vuốt ve nó, Lục Vân hỏi:
- Đi với ta, mi có cảm thấy tịch mịch hay không?
Tứ Linh thần thú nhìn lại Lục Vân, thè lưỡi liếm quanh mặt chàng, sau đó nghịch ngợm bay người lên rồi bất ngờ xoay tròn làm những động tác kỳ quái. Lục Vân nở một nụ cười, nhìn nó nói:
- Tiểu quỷ, còn biết làm nũng nữa, ta gần như chắc chắn là ngươi thuộc về giống cái rồi.
Tựa hồ như hiểu được ý trong câu nói của Lục Vân, Tứ Linh thần thú khẽ rống lên, hai mắt đầy vẻ giận dữ nhìn lại chàng, song trảo không ngừng khuấy động.
Lục Vân bật cười lớn:
- Được rồi, cứ coi như ngươi là giống đực, vậy là được chứ gì. Tiểu tử hẹp hòi, nói gì cũng không chịu phục, ngươi đúng là nóng tính quá cơ.
Nghe chàng đính chính lại, Tứ Linh thần thú kêu khẽ một tiếng hạ xuống trên vai chàng, ra vẻ dương dương tự đắc như đang khoe khoang.
Lắc đầu mỉm cười, Lục Vân không chú ý đến nó nữa. Thân thể chàng bay lên trên không, Ý Niệm Thần Ba toàn lực phát động khắp bốn phía, bắt đầu truy tìm nơi hạ lạc của Vô Vi đạo phái. Sau một thời gian Lục Vân nhãn thần đầy vẻ nghi hoặc, giọng lẩm bẩm:
- Quái lạ, ta đã tra xét qua tất cả mọi thứ rồi, không lẽ ta đã mắc sai lầm gì chăng? Không thể thế được!
Cẩn thận thám xét một lần nữa nhưng Lục Vân vẫn không tìm được gì, điều đó khiến chàng phải trầm tư suy nghĩ.
Lúc này Tứ Linh thần thú nhìn Lục Vân, dường như nó hiểu rõ được tâm tư của chàng. Chợt khẽ gầm lên một tiếng, thân thể Tứ Linh thần thú hóa thành một cỗ hồng quang bắn xuống mặt đất kích thẳng vào một khối cự thạch. Tức thì một thanh âm trầm trầm vang lên, toàn bộ quang cảnh trên mặt đất đột nhiên biến đổi, vô số thanh quang lấp lánh hình thành một đạo kết giới màu xanh bao trùm lên phương viên hơn mười dặm, xuất hiện ngay trước mắt của Lục Vân.
Thấy toàn bộ sự việc trước mắt Lục Vân tỉnh ngộ, hóa ra Vô Vi đạo phái đã thi triển một trận pháp kỳ lạ bao phủ địa phận của mình, khiến người ngoài tuyệt không có cảm giác gì về địa phương này.
Nhìn Tứ Linh thần thú bay trở lại đầy vẻ tán thưởng, Lục Vân cười nói:
- Làm tốt lắm, lần sau nhất định sẽ thưởng cho mi. Bây giờ chúng ta thử tiến nhập vào trận pháp thần kỳ của Vô Vi đạo phái xem sao.
Nói rồi thân thể chàng phiêu diêu rơi xuống, một mặt xem xét sự bố trí của trận pháp, mặt khác suy nghĩ tìm cách phá giải trận này.
- Vị tiểu hữu xin hạ thủ lưu tình, có vấn đề gì không vừa ý xin hãy nói với bần đạo.
Một âm thanh đột nhiên xuất hiện cắt đứt luồng suy nghĩ của Lục Vân, làm cho chàng có chút kinh ngạc.
Chàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy tĩnh lập giữa không trung là mộtlão đạo có mái tóc trắng, thần tình bình thản đang nhìn mình, khiến người khác có cảm giác phiêu dật xuất trần.
Chuyển thân đến trước mặt lão, Lục Vân cười nói:
- Tiền bối chắc là cao nhân của Vô Vi đạo phái rồi! Không biết phải xưng hô thế nào? Lần này vãn bối đến đây là có điều muốn hỏi?
Lão đạo nghe vậy nhãn thần thoáng biến đổi, ngạc nhiên nói:
- Hóa ra là đương kim quán quân lục viện, thật là thất kính. Bần đạo là Thiên Hạo, chưởng giáo của Vô Vi đạo phái. Lục thiếu hiệp đến đây có phải vì cừu hận gì hay không?
Suy nghĩ về câu nói của lão đạo, Lục Vân nhẹ giọng đáp lời:
- Chưởng giáo tiền bối nói khá chính xác, duy có điều mối thù này vãn bối không nhằm vào Vô Vi đạo phái mà giành cho kẻ khác.
Thiên Hạo đạo trưởng nhìn xuống đất, thản nhiên nói:
- Thiếu hiệp đã đến đây chắc cũng không ngại cùng ta kiếm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện chứ? Bên dưới là trận pháp do tiên tổ tạo ra, nếu bị hủy đi thì quả là đáng tiếc, cho nên vừa rồi bần đạo mới thuyết phục thiếu hiệp, cũng là để gìn giữ sự hoàn chỉnh của trận pháp này. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Giải thích xong, Thiên Hạo đạo trưởng dẫn Lục Vân phi hành về hướng tây, hạ xuống một đỉnh núi cách đó mười dặm.
Ngồi xuống rồi, Lục Vân bắt đầu hỏi:
- Nghe nói lần trước Ma Huyễn tôn chủ đã tấn công quý phái, làm cho quý phái tổn thất nhiều cao thủ, không hiểu tiền bối đã có kế hoạch gì để giải quyết hay chưa?
Điềm nhiên đưa mắt nhìn Lục Vân, Thiên Hạo đạo trưởng nói:
- Sự việc này hình như không liên quan đến mục đích của việc thiếu hiệp đến đây ngày hôm nay thì phải. Hay là thiếu hiệp cứ nói ra xem thiếu hiệp muốn biết về việc gì?
Điểm nhẹ một nụ cười, Lục Vân gật đầu đáp:
- Vấn đề vãn bối hỏi và việc này đích xác không có quan hệ trực tiếp, chỉ là vãn bối nghĩ rằng, nếu hỏi thẳng tiền bối thì dường như vấn đề này có gì đó không được hay cho lắm. Chính thế nên vãn bối muốn cùng tiền bối trao đổi những hiểu biết về Ma vực, đổi lại đối với Vô Vi đạo phái nhất định vãn bối cũng sẽ giúp đỡ một số việc. Như vậy chúng ta không phải là cùng có lợi hay sao?
Thiên Hạo đạo trưởng bình tĩnh trả lời:
- Vô dục vô vi, thị vi thiên đạo. Người tu đạo không tham luyến chốn hồng trần, tất cả vốn chỉ là hư ảo.
Nghe vậy, Lục Vân không đồng ý:
- Sinh mệnh là một loại hình thể vốn vận động không ngừng, không ngừng truy cầu ý thức thể. Tự cổ chí kim vạn vật cùng dựa vào nhau mà tồn tại, nhân loại cùng động vật, thực vật, sông núi, ánh dương quang và những thứ khác tiếp xúc hỗ trợ lẫn nhau, vì vậy đã cấu thành toàn bộ thế giới. Đó mới đúng là trời đất trong tâm loài người, là hồng trần mà người ta vẫn nói. Nghìn xưa tới nay, loài người không ngừng phát triển, không ngừng tiến bộ, tất cả nhằm để chinh phục thế giới, cải thiện cuộc sống tốt hơn. Nhưng nếu quên đi tất cả thì thế giới này, hồng trần này, chẳng phải là khiến cho thế giới vì thế mà bị hủy diệt đi hay sao? Trong trời đất vốn có vô số pháp quyết, những cái đó để làm gì? Quên đi tất cả thì có thể bất tử ư, vãn bối không nghĩ vậy.
Thiên Hạo đạo trưởng nhìn Lục Vân, điềm đạm nói:
- Đạo tâm không giống như phàm tâm, phật tâm không giống với tục trần. Mỗi chân lý của thế gian đều có nền tảng của nó, vấn đề của thiếu hiệp thật khó để mà nói cho rõ ràng. Hiện tại thiếu hiệp hãy nói rõ mục đích đến đây lần này đi.
Thấy Thiên Hạo đạo trưởng không muốn nói nhiều tới vấn đề này nữa, Lục Vân mở lời:
- Cũng tốt! Thế gian vạn tượng có rất nhiều pháp quyết kỳ diệu, há có thể chỉ vận hành theo một nguyên lý thôi sao? Lần này vãn bối đến đây là muốn hỏi tiền bối một số sự tình liên quan tới Vân Chi pháp giới, rất hy vọng tiền bối có thể giải đáp.
Tựa hồ như đã sớm biết trước mục đích của Lục Vân, Thiên Hạo đạo trưởng thể hiện dáng điệu rất bình tĩnh, nhẹ giọng trả lời:
- Thiếu hiệp thật sự không có cách nào quên được trận chiến ngày đó tại Dịch viên hay sao?
Nghiêm túc gật nhẹ đầu, Lục Vân trầm giọng nói:
- Vãn bối vốn đã quên rồi, hiện tại đã không còn là Lục Vân nữa. Mặc dù vào lúc đó cao thủ tam phái đã xuất thủ muốn đưa vãn bối vào tử địa, nhưng bây giờ Thiên Thương đạo trưởng đã qua đời, chuyện này xem như bỏ qua, còn những người khác vãn bối sẽ từ từ tìm kiếm và lấy lại những gì vãn bối nên có. Nhưng Vân Chi pháp giới phải bị hủy diệt, điều đó vãn bối đã hạ quyết tâm rồi.
Nhẹ lắc đầu cảm thán, Thiên Hạo đạo trưởng nói:
- Cừu hận sẽ che mất đi tâm trí của một con người! Thiếu hiệp mặc dù mang trong người vô số pháp quyết, tu vi cao thâm, nhưng trong sâu thẳm trái tim còn có một chút tà ác, nó lại đang không ngừng lớn lên bên trong, một ngày nào đó có thể chiếm lĩnh toàn bộ tâm linh của thiếu hiệp. Không biết điểm này thiếu hiệp có minh bạch hay không?
Cầu xin ngươi, ta cầu xin người hãy giúp mẫu thân ta với, mẫu thân ta đang rất đau khổ, xin người hãy giúp bà ấy.
Lùi lại một vài bước, Hoàng Thiên lại quỳ xuống một lần nữa, vừa nói vừa tiếp tục bái lạy. Nghe thấy những lời đó, Lục Vân ngước lên nhìn hoả hồ, trầm giọng nói:
- Sự tình không dễ dàng như ngươi nghĩ đâu, nếu không tại sao mẫu thân ngươi lại chọn lựa biện pháp dùng Ma Luyện chi thuật vô cùng đau khổ như thế. Hiện tại ta có thể giúp ngươi phá giải kết giới, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, sau khi ngươi tiến vào trong tuyệt đối không được nhảy lên phía trên, cũng không được bắt chước hành vi của phụ thân ngươi, bởi vì ông ấy là người, còn ngươi là nhân yêu chi thể. Nếu ngươi không nghe lời, công sức phụ thân ngươi bỏ ra trong mười năm sẽ đổ sông đổ bể.
Bất an gật đầu, Hoàng Thiên nói:
- Ta đã hiểu rồi, ngươi hãy tin tưởng ở ta.
Lục Vân chuyển thân bước đến trước kết giới, tả thủ chậm rãi vẫy ra. Chỉ thấy ngân quang bùng phát, Trấn Hồn phù xuất hiện, kết giới chói mắt ngay lập tức bị chấn nổ tung, một cỗ khí lưu quang theo nhiệt khí mãnh liệt ùa tới. Vận khởi hộ thể quanh thân, Lục Vân đứng giữa động khẩu, đằng sau là Hoàng Thiên. Hữu thủ vung thẳng về phía trước, tại chưởng tâm, viên ngọc thu được từ Huyết Linh đại trận từ từ bay về phía ngọn lửa ở giữa động.
- Hiện tại ta đã giúp mẫu thân ngươi thúc động ngọn lửa bằng cách dùng viên ngọc kia để nhanh chóng luyện hoá yêu khí trong cơ thể mẫu thân ngươi, trước tiên có thể khiến cho mẫu thân ngươi nhanh chóng thành người, nhưng đi kèm với nó có thể sự đau khổ cũng tăng theo. Phụ thân của ngươi cũng đã ở đây mười năm, dĩ nhiên khí huyết toàn thân khô kiệt, sức lực như ngọn đèn dầu sắp cạn, vì thế ông ta phải ngừng lại, nếu không, dù có đại la kim đan cũng không thể cứu nổi. Bây giờ ngươi cứ bàng quan đứng sang một bên, nhớ là không được vọng động, ta ngày hôm nay tranh đấu cùng lão thiên một phen thử xem có thể cứu thoát họ không. Thành công hay thất bại tuỳ thuộc vào vận may của phụ mẫu ngươi vậy.
Tiếp thu những lời đó, Hoàng Thiên đưa mắt nhìn phụ mẫu mình một lần nữa rồi ngay lập tức lùi lại vài bước quỳ xuống phía sau lưng Lục Vân, vừa khấu bái vừa nói:
- Đại ân đại đức của ân công, Hoàng Thiên còn sống ngày nào sẽ cố gắng báo đáp ngày đó, dẫu chết cũng tuyệt vô oán ngôn!
Không quay đầu lại, Lục Vân nhè nhẹ thở dài, ngay lập tức không quan tâm tới Hoàng Thiên nữa. Toàn thân Lục Vân ngũ thái quang hoa đại thịnh, một luồng khí tức oai nghiêm kiên định tràn ngập không gian trong hang động.
Lúc này, viên ngọc đã bay vào giữa ngọn lửa. Ngạc nhiên là ngọn lửa không thịnh vưọng lên một chút nào cả, thay vào đó lại ảm đạm xuống thấy rõ, cả hang động nhất thời hãm nhập trong bóng tối. Tuy nhiên tình trạng này chỉ tiếp diễn trong một khoảng thời gian rất ngắn, hạt châu bay lơ lửng trên ngọn lửa, toàn thân bừng sáng luân phiên kim và hồng hai ánh hào quang. Bay vòng vòng trước hỏa hồ, quang diễm mãnh liệt từ trên hạt châu xạ xuất toả ra tứ phương, bao quanh thân thể bà ta.
Hạt châu vừa xuất hiện, từ miệng hoả hồ thét lên một tiếng kinh hoàng, toàn thân run rẩy cùng những thanh âm gào thét đau khổ. Thân thể hoả hồ co lại thành một khối, ở phía dưới, ngọn liệt hoả kì dị dần tàn lụ, bên ngoài thân thể hoả hồ huyễn hoá bất định, lúc là con người, khi lại chuyển thành hình dạng hồ ly. Ngay lúc này, hạt châu bắt đầu bay vòng vòng phía trên Bách Hội huyệt của hỏa hồ, phát ra một cột sáng kim sắc hoàn toàn bao bọc lấy bà ta.
Dưới mặt đất, nhân ảnh tại ngọn lửa ảm đạm lúc này bỗng nhận ra có điều gì đó khác lạ, ông ta quan sát Lục Vân với thần tình vô cùng phẫn nộ. Tuy nhiên sau đó mất dần đi vẻ phẫn nộ, thần tình lại trở nên ngơ ngác khi nhìn thấy Hoàng Thiên ở phía sau lưng Lục Vân, nhãn thần lộ vẻ quan tâm sâu đậm cùng tình thương vô hạn.
Đã mười năm rồi, mặc dù đã mười năm chia cách nhưng ông ta vẫn nhận ra Hoàng Thiên, nhi tử yêu quý của mình. Nhìn thấy nhi tử không ngừng bái lạy Lục Vân, ông ta đã minh bạch ý định giúp đỡ của Lục Vân, vì thế không còn địch ý nữa.
Vừa thúc động ngọn lửa, Lục Vân vừa lưu ý sự biến hoá của yêu khí trên thân thể hoả hồ, phát giác chúng cực kỳ ngoan cố. Tuy trải qua mười năm bị luyện hoá dưới địa tâm liệt hỏa, đã yếu đi rất nhiều, nhưng chúng vẫn kiên quyết bám sâu vào nội thể, muốn hoàn toàn loại trừ chỉ có cách cải biến thể chất của hoả hồ.
Nghĩ vậy, Lục Vân nhãn thần nhất biến, từ hữu thủ phát ra một quả cầu nhỏ bay đi như chớp giật. Một đạo kim quang kích trúng vào Thiên Linh huyệt của hoả hồ, ngay lập tức Phật môn Tâm Thiện Bất Diệt quyết chí đại chí cương hoá thành một đạo Phật ấn khảm vào trán hoả hồ, bắt đầu phối hợp với hạt châu cùng lúc tấn công luyện hóa yêu khí trong thân thể hoả hồ.
Lúc này, những thanh âm thảm thiết dần tắt, đến khi hạt châu từ từ mất đi hào quang sáng chói, toàn thân hoả hồ bùng phát quang hoa đỏ rực. Hoả hồ đột ngột thét lên một tiếng thảm thiết thấu tận tâm can, ngay lập tức một đạo hồ ảnh từ trên thân thể chầm chậm phân ly tách ra khỏi cơ thể ngoan cố bay tới Lục Vân. Tả thủ huy động, Lục Vân một kích huỷ diệt linh thể của hoả hồ, một lần nữa hoả hồ lại phát ra một thanh âm cực kỳ thương tâm rồi nhanh chóng chuyển sang trạng thái hôn mê, Phật ấn trên Thiên Linh huyệt cũng biến mất.
Thở ra một hơi dài để giảm bớt căng thẳng, Lục Vân thu hồi hạt châu, xoay người đáp xuống cạnh Hoàng Thiên, nói:
- Vận khí của mẫu thân ngươi khá tốt, yêu khí trong thân thể đã hoàn toàn bị tiêu diệt, bây giờ đã trở thành một người thường thực thụ. Hiện tại chỉ cần cứu tỉnh mẫu thân ngươi, sau đó sẽ tìm cách cứu ngươi.
Hoàng Thiên đại hỉ, cảm kích tiến về phía phụ thân trên mặt đất.
Nhìn thấy tình cảnh phụ tử trùng phùng quấn quýt ôm chặt lấy nhau, Lục Vân khẽ mỉm cười, bản thân chàng là vậy, đối xử với ai cũng như thế, không phân biệt người hay ma. Chàng ta luôn luôn kiên trì với nguyên tắc của mình, chỉ cần suy nghĩ của mình đúng thì thậm chí ngàn người chỉ trích, vạn người trách mắng, chàng vẫn vui vẻ thực hiện, không hề sợ hãi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Huy kiếm cắt đứt những đoạn dây xích, Lục Vân lăng không bay lên đón lấy thân thể hoả hồ, đặt bà ta xuống cẩn thận quan sát. Ngoại hình của hoả hồ khoảng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, tướng mạo kiều mị, thậm chí đang ở trạng thái hôn mê nhưng trông vẫn xinh đẹp khôn tả. Sau khi tra xét, Lục Vân biết rằng từ nay trở đi, bà ta hoàn toàn được giải thoát khỏi yêu đạo, hoá thân thành người và cũng trải qua sinh lão bệnh tử như người thường.
Hoàng Thiên cùng phụ thân hắn tiến đến trước mặt Lục Vân, nhìn vào mẫu thân hắn với ánh mắt ngưỡng mộ nói:
- Đây là nhân dạng của mẫu thân ta ư? Không có chuyện gì xảy ra với bà ấy chứ?
Lục Vân mỉm cười đáp:
- Tất cả đều ổn, bà ấy có thể tỉnh dậy ngay lập tức. Bây giờ ta có một vài chuyện cần hỏi phụ mẫu ngươi một chút, chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đây một lát.
Nhìn vào gia đình Hoàng Thiên, Lục Vân hỏi:
- Từ xưa đến nay người và yêu đã là hai nẻo đường riêng biệt, vậy sao lúc đầu các người lại nghĩ tới chuyện kết hợp với nhau?
Phụ thân của Hoàng Thiên chỉ cười một cách ngơ ngẩn, nhưng hoả hồ hồi tưởng lại quá khứ, trầm giọng đáp:
- Trước đây tôi vốn là một con hoả hồ ly ở trong một ngọn núi, trải qua ngàn năm tu luyện có thể hoá thân thành người và thường sinh hoạt gần nơi này. Một hôm tình cờ gặp được huynh ấy, nhưng huynh ấy lại không biết rằng tôi đang bí mật quan sát bởi chúng tôi chưa từng tiếp xúc với nhau. Đột nhiên một ngày, thiên lôi kiếp xuất hiện giáng xuống người tôi, làm cả tôi lẫn huynh ấy nhất thời đều nghẹt thở. Khi đó tôi điên cuồng tìm cách chạy trốn, sau khi biết tôi là hoả hồ hoá thân, huynh ấy vẫn không quản khó khăn nguy hiểm, liên tục ở bên cạnh tôi chống đỡ những đạo thiên lôi trong ba ngày sau đó, cuối cùng làm cảm động đến trời xanh, giải thoát tôi khỏi cơn nguy khốn.
Để cảm ơn sự giúp đỡ của huynh ấy, tôi đã giúp đỡ lại rất nhiều, rồi dần dần chúng tôi trở thành một cặp tri kỉ, giữa hai người chúng tôi tồn tại một cảm tình kỳ diệu chưa biết tên. Tuy nhiên tôi biết điều này không thể được, vì thế tôi đã thẳng thắn nói với huynh ấy, hy vọng huynh ấy có thể minh bạch quan hệ không nên có giữa chúng tôi rồi bỏ đi. Nhưng người xưa có câu "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng", chúng tôi lại tương ngộ nhau ở một nơi khác, sau khi thông qua vô số khảo nghiệm, chúng tôi lại chia tay một lần nữa.
Để không làm tổn thương đến thân thể của huynh ấy, tôi phải một mình đi lên Tuyết sơn truy tìm nhân sâm ngàn năm. Cuối cùng đã tìm được nhân sâm, đáng tiếc hành tung đã bị Tuyết Sơn Thần Tăng phát giác, liên tục truy đuổi, tìm được tung tích của chúng tôi. Lúc đó huynh ấy đã uống nhân sâm, toàn thân dồi dào tinh khí, hơn nữa tôi lại chưa từng hấp thu dương khí tinh phách của huynh ấy, vì thế mà cuộc sống của chúng tôi có thể gọi là bình thường. Khi ấy tôi đã hoài thai được ba tháng, chúng tôi ở lại đây, hằng ngày tìm kiếm hoa quả dại mà sinh sống, cuộc sống tuy đạm bạc nhưng rất hạnh phúc. Thế nhưng sự xuất hiện của Thiên Sơn Thánh Tăng đã làm đảo lộn mọi thứ.
Thánh tăng khiển trách tôi dùng yêu khí mê hoặc chúng nhân, còn nói phải vì dân trừ hại mà tiêu diệt tôi. Tôi giải thích đi giải thích lại nhiều lần, tiếc là thánh tăng không tin, không chịu nghe tôi giải thích, bởi vậy một trận đại chiến đã xảy ra. Tuy nhiên tu vi thánh tăng tinh thâm, tôi còn kém xa, thêm vào đó tôi chưa từng sát sinh, cũng không muốn đấu với ông ấy, cuối cùng đã bị trọng thương dưới tay ông.
Ngay lúc đó, ông ta vốn định xuất thủ huỷ diệt tôi, nhưng phu quân của tôi lại hết lời cầu khẩn, nguyện ý chết thay tôi, lấy cái chết của huynh ấy đổi lấy một mạng của tôi, cầu mong thánh tăng tha cho tôi một con đường sống. Đồng thời hàng trăm con thú trong Mang sơn hội tụ, tất cả đều quỳ xuống van nài tha mạng cho tôi, cuối cùng vị thánh tăng đó mềm lòng chấp nhận cho tôi một con đường sống. Tuy thánh tăng tha mạng cho tôi, nhưng người cũng hy vọng tôi có thể từ bỏ tu vi ngàn năm, hoá thân thành người.
Lúc này trong lòng tôi tràn ngập niềm cảm kích, vì thế đã nhờ thánh tăng trợ giúp. Cuối cùng thánh tăng thiết lập một trận pháp ở trong động này, dùng xích sắt kìm hãm tôi. Để luyện hoá yêu khí trên thân thể tôi thành công, người thiết lập một trận pháp nhỏ cách ly với bên ngoài. Nhưng tôi vô phương luyện hoá chúng cũng như vô phương trục xuất chúng ra ngoài, và cũng vô phương làm ác. Nhằm giúp đỡ tôi sớm ngày luyện hoá yêu khí trong cơ thể, thánh tăng đã chỉ dẫn phu quân của tôi phải dùng máu tươi của huynh ấy để tạo nên nhục thân cho tôi, như thế mới có thể làm cho tôi thoát thai hoán cốt, thoát khỏi xác yêu hồ hoá thân thành người.
Còn về hài nhi của chúng tôi, khi nó vừa được sinh ra đời cũng chính là lúc thánh tăng muốn huỷ diệt nó. Phu thê chúng tôi lại phải cực khổ cầu xin thánh tăng tha cho nó, nếu không quyết không đứng dậy, cuối cùng đi đến một sự thoả thuận, nhi tử của chúng tôi sau này không được phép bước ra khỏi thạch ốc. Trừ phi hoàn toàn khắc phục yêu khí trong thân thể để hoá thân thành người, ngoài ra chỉ còn cách hạ sát nó. Vì thế, phu thê chúng tôi đã dạy nó nhất tâm hướng thiện từ lúc nó còn nhỏ với phương châm tích tiểu thành đại và lập chí thành người. Tương lai nhất định khiến cho thường nhân thông suốt, những người biết được sự tình cũng sẽ không khắt khe với nhi tử bé bỏng của chúng tôi. Nhiều năm đã trôi qua, nhi tử của chúng tôi cũng trưởng thành, mặc dù nó có bộ dạng xấu xí nhưng tôi cảm thấy nó có một trái tim nhân hậu, điều đó an ủi tôi rất nhiều.
Nghe hết toàn bộ những lời tự thuật của bà ta, Lục Vân cảm khái nói:
- Không uổng công ta đã cứu ngươi. Hiện tại mọi lý do của ngươi ta đã hiểu rõ, nhưng yêu khí trong thân thể Hoàng Thiên rất nặng, việc cảm hoá hay trừ khử cỗ yêu khí này tuyệt đối không có khả năng, chỉ còn một biện pháp duy nhất là tiêu diệt tận gốc yêu khí trong nội thể. Chỉ có điều, sau đó có thể hắn sẽ bị chết, nếu không muốn, ngươi có thể không đáp ứng. Bất quá chúng ta đã gặp mặt tại đây, ta có thể giúp hắn một tay, nhưng quyết định sau cùng là ở ngươi. Ta cũng nói cho các ngươi biết, vận mệnh của hắn và của ta có phần giống nhau, đây chính là thời khắc biến chuyển.
Hoả hồ vui sướng, cảm kích nói:
- Đa tạ ân công, không biết người muốn giúp đỡ nó như thế nào?
Lục Vân nhìn vào Hoàng Thiên, trầm ấm nói:
- Ta có khả năng áp chế yêu khí trong nội thể hắn, miễn là hắn phải chủ động thực hiện theo những gì ta nói. Nếu hắn còn sống, nhất định không một ai có thể phát giác yêu khí trên thân thể hắn ta, hắn cũng có thể hoàn toàn trở lại bình thường, so với người thường không có gì khác biệt. Tuy nhiên có lợi mà cũng có hại, lúc này trong cơ thể của Hoàng Thiên tồn tại một lực lượng cường đại vô bỉ, khi ta chế trụ yêu khí trong cơ thể hắn, sức mạnh này cũng mất đi cùng với yêu khí, về điểm này không biết hắn có nguyện ý hay không.