- Điểm này vãn bối hiểu, bởi vì trong Quỷ vực vãn bối đã gặp Vong Linh tôn chủ, ngay khi sắp tiêu diệt được hắn thì bị hắn gieo Vong Linh Trớ Chú vào đầu, từ đó tà ác chi khí đã dần thấm sâu vào tim vãn bối.
Ánh mắt thoáng biến đổi, Thiên Hạo đạo trưởng nhìn chàng một lúc rồi thở dài:
- Nguyên lai là như thế, không thể tưởng được Lục thiếu hiệp lại là người trong truyền thuyết, có lẽ đó chính là số mệnh vậy. Bây giờ thiếu hiệp hãy đi theo ta, ta sẽ dẫn đi xem thứ này, khi thời cơ đến thiếu hiệp có thể sẽ hiểu ra đôi điều.
Không giải thích gì thêm, Thiên Hạo đạo trưởng dẫn chàng đi qua cửa tiến vào trong động, sau khoảng thời gian khá dài thì hai người đến một thác nước chảy ào ào bên trong động.
Nhìn vào cửa động được che phủ bởi một tấm màn nước đang đổ xuống một cái hồ nhỏ ở dưới mặt đất, Lục Vân kinh dị cất tiếng hỏi:
- Đây là nơi nào mà có linh quang ẩn hiện như thế, ẩn tàng bên trong đó còn có nguồn linh khí vô cùng vô tận nữa chứ?
Thiên Hạo đạo trưởng nghiêm túc trả lời:
- Đây là nơi khởi nguyên của Vô Vi đạo và cũng là cấm địa của bản phái. Địa danh này gọi là Thủy Nguyệt Động Thiên, trong đó có chứa một tấm linh kính có thể hiển hoá mọi vật và khiến cho chúng hiện ra nguồn gốc một cách rõ ràng. Ta dẫn Lục thiếu hiệp đến đây để xem thiếu hiệp có phải là người trong truyền thuyết hay không.
Mặc dù Thiên Hạo đạo trưởng không nói rõ ra nhưng Lục Vân cũng minh bạch ý tứ của lão, chàng liền lắc đầu nói:
- Ý của tiền bối thì vãn bối đã minh bạch, nhưng vãn bối không muốn khinh xuất thử nghiệm, vì khi ở trên Thái Huyền sơn vãn bối đã được nhìn qua Huyền Thiên chi kính. Đến cuối cùng thì phải phá hủy Huyền Thiên kính, đồng thời huỷ diệt luôn cả thanh thần kiếm bài danh thứ ba trên Thần Binh phổ là Huyền Thiên thần kiếm. Hôm nay nếu chúng ta thử tiến vào, vãn bối sợ rằng bảo kính này sẽ bị phá hủy trong tay vãn bối mất, vì thế chuyện này không nên thử.
Thiên Hạo đạo trưởng nghe xong thì lập tức kinh hãi, mục quang kinh dị nhìn vào Lục Vân, nói:
- Huyền Thiên kính hiệu xưng là Cửu Thiên Chi Nhãn, là một trong tam đại thần kính của thế gian, cùng với linh kính của bổn phái và ma kính của Ma vực được xưng tụng là thế gian tam tuyệt, không ngờ rằng nó lại bị huỷ trong tay thiếu hiệp. Nếu đã như thế, thì chính bần đạo cũng không dám để Lục thiếu hiệp thử, tránh sự việc như thế lại phát sinh, vậy bây giờ thiếu hiệp hãy nhỏ một giọt máu vào thuỷ trì dưới mặt đất, chúng ta sẽ thay đổi phương thức để có thể tra xuất sự tình này.
Lục Vân nhìn Thiên Hạo đạo trưởng một cách thắc mắc nhưng không truy vấn, chàng trực tiếp trích một giọt máu từ trong tay phải bức xuống tiểu trì. Tưởng rằng tiên huyết gặp nước tự nhiên sẽ tan ra, nhưng tiên huyết của Lục Vân lại ngưng kết không tan trong nước, tự động xoay chuyển trong thuỷ trì, phát tán ra những tia khí tức cổ quái.
Chăm chú quan sát mặt nước, rất nhanh sau đó hai người đều phát hiện có biến hoá. Chỉ nhìn thấy cùng với gia tốc xoay chuyển tăng lên thì giọt tiên huyết lại chầm chậm tan ra, chớp mắt đã hình thành một đạo đồ án do máu tạo thành trên mặt nước. Nhìn sơ qua thì thấy đạo đồ án này trông giống như một bát quái đồ, nhưng quan sát kỹ thì thấy đó là hình một đầu người, nhìn kỹ lại một lần nữa thì thấy nó trông giống như vô số tự phù xảo diệu liên kết lại với nhau thành một thể, khiến cho người ngoài khó mà phân biện được đó là cái gì.
Lục Vân ngây ngốc quan sát tất cả mọi chuyện đang xảy ra, tâm niệm cấp chuyển, Ý Niệm Thần Ba được phát ra với tốc độ nhanh nhất nhằm phân tích ý nghĩa đồ án. Ở một bên, song nhãn Thiên Hạo đạo trưởng loé sáng thanh quang, một đạo quang hoa liên tục xoay chuyển như chớp, mỗi lần xoay chuyển thì đồ án trong đáy mắt lão lại trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Hiển nhiên là lão đang dùng vô thượng đạo pháp để phân tích đồ án cổ quái đó.
Hai nguời đồng thời kêu lên một tiếng kinh ngạc, Lục Vân và Thiên Hạo đạo trưởng cùng nhìn nhau, mỗi bên đều lộ ra tâm thần chấn động. Lắc đầu buông tiếng thở dài, Thiên Hạo đạo trưởng nói:
- Lục thiếu hiệp chính thị là người trong truyền thuyết, ài …
Lục Vân nhìn thẳng vào lão đạo và hỏi:
- Thực ra tiền bối đã thấy gì? Hãy nói cho vãn bối biết.
Thiên Hạo đạo trưởng cảm thán:
- Lục thiếu hiệp cũng thấy như ta, hà tất phải hỏi lại làm gì? Theo truyền thuyết, Thái Âm hiện, nghịch thiên xuất, tương phùng nhật, thất giới vô. Hạo kiếp khi đến không ai có thể tránh được.
Lục Vân thần sắc biến đổi, cuối cùng thốt lên:
- Mặc dù đạo trưởng không nói ra nhưng vãn bối cũng hiểu, mọi việc khởi xướng từ bản thân vãn bối, mà kết thúc cũng do vãn bối.
Không một lời hồi đáp, Thiên Hạo đạo trưởng lẳng lặng gật đầu và quay trở ra.
Quay trở về hang động cũ, Lục Vân nói:
- Hiện tại đạo trưởng đã biết sự tình của vãn bối rồi, đạo trưởng định tính thế nào đây? Ngăn cản hay để thuận theo tự nhiên?
Thiên Hạo đạo trưởng sau lúc kinh ngạc cũng đã lấy lại được bình tĩnh, lão thản nhiên đáp:
- Vô dục, vô vi là tôn chỉ của bản phái, trời đất từ xưa đến nay chưa từng bị huỷ diệt hoàn toàn bao giờ, ta cũng chẳng cần bận tâm quá đáng. Tam gian thất giới bắt đầu từ hư vô sẽ trở về hư vô, đó là cái lý từ xưa đến nay, hà tất phải dụng tâm quá nhiều.
- Ý của người vãn bối hoàn toàn minh bạch, hiện tại xin hỏi về việc của Vân Chi pháp giới?
Không dài dòng thêm, Lục Vân đi thẳng vào vấn đề. Thiên Hạo đạo trưởng sau một thoáng trầm tư suy nghĩ liền mở miệng:
- Điều này ta có thể cho thiếu hiệp biết, nhưng phải theo ta đi dạo ở cõi Nhân gian trong thời gian là hai ngày, một bước không rời. Hai ngày sau Lục thiếu hiệp có thể ly khai, điều kiện như thế liệu thiếu hiệp có chấp nhận không?
Lục Vân nhìn đạo trưởng chăm chú, trong tâm phán đoán dụng ý đích thực của lão, rồi đáp ứng:
- Thời gian như thế không ảnh hưởng gì đến công việc của vãn bối, điều kiện này có thể chấp nhận được.
Gật đầu một cách hài lòng, Thiên Hạo đạo trưởng nói:
- Tự nhiên là không ảnh hưởng đến chuyện của Lục thiếu hiệp rồi, bây giờ ta nói cho thiếu hiệp vài điều mà ta biết về Vân Chi pháp giới. Trong tam gian thất giới, địa phương thần bí nhất là Cửu Thiên Hư Vô giới, địa phương hung hiểm nhất là Quỷ vực. Vân Chi pháp giới nằm giữa Nhân Gian giới và Hư Vô Thiên Chi giới, là vùng trung chuyển và là vùng không gian tương đối độc lập. Cửa vào Vân Chi pháp giới được đặt tại Phiêu Miểu phong điện, tùy thời mà biến hóa vị trí, về điểm này thì đồng dạng với Cửu Thiên Hư Vô giới. Vì vậy vị trí chính xác của Phiêu Miểu phong thì thế gian ít người biết đến, theo ta hiểu thì vị trí của nó ở bên bờ Hắc đàm trong dãy Vũ Di sơn. Vân Chi pháp giới có nghĩa trên tầng mây trắng, là pháp giới hoàn toàn do một trận pháp kỳ tuyệt thiên hạ hình thành, tên trận pháp do đó là…
Lục Vân ngắt lời:
- Điều này thì vãn bối cũng đã biết rồi, giới chủ của Vân Chi pháp giới tự xưng là Vân Giới Thiên Tôn, sở hữu trong tay chí bảo của Vân Chi pháp giới là Thiên Vương tháp và nhân số ước chừng khoảng ba mươi người. Bây giờ, đạo trưởng hãy chỉ cho vãn bối cách tìm lối tiến nhập trực tiếp vào Vân Chi pháp giới đi.
Thiên Hạo đạo trưởng liếc nhìn Lục vân, nhẹ giọng nói:
- Theo ta biết Vân Chi pháp giới tổng cộng có ba mươi hai vị cao thủ, trong đó khổ luyện mà được thăng cấp là hai mươi bốn vị, còn lại tám vị là tán tiên bậc nhất có thể không phục mệnh của chính Vân Giới Thiên Tôn. Lần tiến nhập thứ nhất vào Nhân gian gồm Phong Lôi chân quân, Thái Phượng tiên tử, Huyền Mộc đại sư chỉ thuộc hai mươi bốn người kém cỏi. Lối vào nằm bên bờ Hắc đàm, gần đó có dãy núi Lâm Thuỷ cheo leo cao ngàn trượng, nếu hữu duyên thì sẽ tự tìm được, nhưng vị trí của Hắc đàm ở đâu thì thiếu hiệp phải tự mình tìm lấy.
Cúi đầu cảm kích, Lục Vân nói:
- Đa tạ tiền bối đã có lời chỉ bảo, hôm nay vãn bối đã hiểu rõ khá nhiều vấn đề, giờ hãy nhắc đến điều kiện của người đi?
Thiện Hạo đạo trưởng nhìn Lục Vân với vẻ mặt kỳ quái và nói:
- Nhân gian yêu ma loạn thế, hy vọng Lục thiếu hiệp không quên phân biệt chính tà. Ba ngày sau, Vân Chi pháp giới có ba vị cao thủ sẽ xuất hiện trên đỉnh Thiên Huyền lĩnh, thiếu hiệp có thể đến đó xem một phen.
- Đa tạ hảo ý của đạo trưởng, bây giờ vãn bối phải đi mai này hy vọng rằng trong chốn Nhân gian vãn bối không phải xung đột với môn hạ của Vô Vi đạo, khiến đôi bên đều khó xử.
Lục Vân nhẹ nhàng đề tỉnh Thiên Hạo đạo trưởng. Nở một nụ cười, Thiên Hạo Đạo trưởng nói:
- Ta sẽ cảnh báo cho môn hạ đệ tử biết để tránh né thiếu hiệp một cách tối đa, còn như có ai không nghe thì đó là ý trời. Hiện tại đã sắp tối, thiếu hiệp nghỉ lại đây tối nay đi, sớm mai ta dẫn thiếu hiệp tiến nhập phàm trần.
Nói xong thần sắc phức tạp nhìn vào chàng một lúc rồi chuyển thân ly khai.
Ngồi tĩnh tọa giữa động, Lục Vân nghĩ lại những cử chỉ và ngôn ngữ của Thiên Hạo đạo trưởng, trong tâm suy tính về sau sẽ phải đi đến những đâu? Phàm trần là nơi nào? Nơi đây chẳng phải là phàm trần sao? Suy nghĩ mãi mà vẫn không thấu đáo được. Thôi không nghĩ ngợi lung tung nữa, Lục Vân chuyên tâm nghĩ đến con đường sau này. Bản thân là nghịch thiên chi tử, lúc nãy Thiên Hạo đạo trưởng cũng đã biết rồi, lối vào Vân Chi pháp giới cũng đã có căn cứ để truy tìm. Bước tiếp theo không biết cái giá phải trả sẽ ra sao?
oOo
Bầu trời về chiều có phần u ám, một trận cuồng phong cuốn đến làm cho rừng hoa xào xạc, gió cuốn lá vàng tung bay. Đứng trên một mỏm núi vô danh, Trương Ngạo Tuyết nhìn mông lung về phương xa khẽ nói:
- Hôm nay trời mưa, không biết có phải là điềm báo trước những hạo kiếp sẽ ập đến cõi Nhân gian ngày sau chăng?
Lâm Vân Phong nghe xong sắc mặt có phần cổ quái, khẽ trả lời:
- Có thể đây chỉ là một cơn mưa thông thường, một lần tẩy sạch tội lỗi Nhân gian, cũng có thể là thượng thiên trên trời đang khóc, khóc cho thế nhân đang hỗn loạn này.
Không một lời hồi âm, Trương Ngạo Tuyết tựa hồ như không hề nghe thấy, hay cũng có thể là chẳng buồn trả lời, mắt nàng vẫn dõi về nơi xa xăm một cách lạnh nhạt, nhãn thần loé lên những thần tình phức tạp.
Khi những giọt mưa bắt đầu chạm vào cành lá phát ra âm thanh lộp bộp, Lâm Vân Phong nói:
- Sư tỷ, tỷ nói chưởng môn sư bá cho hai người của chúng ta xuất sơn, không biết bên trong có ẩn tình gì chăng?
Trương Ngạo Tuyết thản nhiên trả lời:
- Ta cũng có cùng suy nghĩ giống đệ, tuy nhiên chuởng giáo sư bá chắc cũng có dụng ý của người, ta cứ thuận theo tự nhiên mà làm cho thật tốt.
Lâm Vân Phong hỏi:
- Chẳng lẽ đó là việc truy tầm Vạn Thú ma châu sao ? Chúng ta đã truy tìm ba ngày rồi mà chẳng nghe thấy được việc gì, có lẽ tin đồn là sai. Với cục diện hỗn loạn của cõi Nhân gian hiện tại, suy cho cùng thì chúng ta có muốn truy tìm vật này thì cũng chẳng có chút căn cứ nào, cứ như thế thì thời gian chúng ta bỏ ra không phải là quá vô ích hay sao? Theo ý đệ, nếu vật này chưa xuất hiện thì chúng ta cứ tìm những chuyện khác, cứ tuỳ duyên mà tìm kiếm, sư tỷ nghĩ sao? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trương Ngạo Tuyết trầm tư một lúc rồi nói:
- Vân Phong, đệ định làm gì sao?
Lâm Vân Phong quan sát khắp tứ phía một lượt, rồi hạ giọng:
- Ý đệ là chúng ta cứ đi tứ xứ bất kể phương hướng, một là tìm kiếm vật đó, hai là truy tìm tung tích của Lục Vân, ba là tận lực nâng cao tu vi, bốn là sẵn tiện thám thính động tĩnh cõi Nhân gian.
Trương Ngạo Tuyết nghe xong lập tức trầm mặc, bâng khuâng nhìn vào màn mưa rơi dày đặc trước mắt, chỉ nhẹ giọng nói rằng mưa đang quá to rồi chuyển thân ly khai.
Bên ngoài toà miếu đổ nát, lúc này xuất hiện thân ảnh của Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết. Bốn mắt nhìn nhau cả hai người đều không nói một câu, đồng thời phi hành về phía tòa miếu. Ngay khi vào trong miếu, sắc mặt cả hai đều khẽ biến đổi, mục quang dán chặt vào thân hình của bốn lão già độ ngũ tuần, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác.
Đứng cách bốn người này hai trượng, Lâm Vân Phong khẽ truyền âm:
- Sư tỷ, bốn lão đầu này rất cổ quái, trên thân thể có khí tức tà ác. Nhìn dáng vẻ bọn họ có trúc trượng lăm lăm trong tay, y phục thì quái dị, e là không phải nhân sĩ Trung Nguyên, chúng ta phải cẩn thận đề phòng.