- Về điểm này theo suy đoán của ta, cái chúng ta nhìn thấy lúc đó chỉ là hình ảnh, còn bản thể chân chính của bọn chúng căn bản ở nơi rất xa. Có lẽ chúng sử dụng một loại trận pháp thần bí nào đó, đem hình ảnh xuất hiện trước mắt chúng ta, khiến chúng ta cảm thấy sự tồn tại của bọn chúng, kỳ thực bọn chúng đang ở cách rất xa. Đến lúc chúng ta bao vây và chuẩn bị động thủ, chúng liền dừng trận lại không để chúng ta biết hư thực, khiến cho hình ảnh đó đột nhiên biến mất, làm mê hoặc thần trí chúng ta.
Thiên Túc đạo trưởng đột nhiên hiểu ra nói:
- Thì ra là như thế, ta hiểu rồi. Chỉ là bọn chúng làm như vậy có mục đích gì, thật là đoán không ra.
Tịch Diệt thiền chủ cũng chịu:
- Đúng vậy, quả là đoán không ra. Từ xưa đến nay lòng người khó lường, ai có thể nhìn thấu được! Hay là trở về rồi bàn tiếp?
Chính lúc này, Thất Huyền chân nhân ở phía sau lên tiếng:
- Bọn người Kiếm minh chủ cũng đã về đến rồi, không biết cuộc chiến bên đó như thế nào?
Mọi người nghe vậy đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Kiếm Vô Trần và Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ đang dẫn mọi người đến, phía sau có không ít đệ tử bị thương, xem ra cuộc chiến rất khốc liệt.
Hai bên gặp nhau, Thiên Túc đạo trưởng hỏi:
- Kiếm minh chủ, xem thế này cuộc chiến bên người rất khốc liệt, không biết kết quả như thế nào?
Kiếm Vô Trần trả lời:
- Nói đến thật xấu hổ, giao chiến một lúc mặc dù đã tiêu diệt một bộ phận quỷ quân, đến cuối cùng lại để Hắc Hà quỷ vương chạy mất. Ta vốn tính đuổi theo tiêu diệt bọn chúng, nhưng Tâm Nghi truyền lệnh ngừng truy kích khiến ta đành phải quay về. Các người thế nào, sao tất cả thần tình đều thất lạc thế kia?
Thiên Túc đạo trưởng chỉ biết cười đáp:
- Chúng tôi thật xấu hổ, bị địch nhân trêu đùa một phen, kết quả cuối cùng một bóng người cũng không thấy, đành phải quay về tay không.
Bọn người Kiếm Vô Trần nghe xong đều kinh hoàng, ngạc nhiên nhìn bọn họ tựa như có vẻ không tin. Nhưng nhìn biểu tình thất vọng của bọn họ không giống như là giả, khiến cho chúng nhân mơ hồ, trong tâm đầy hiếu kỳ.
Đang muốn mở miệng hỏi nguyên do thì từ trên đỉnh Hoa Sơn có hai bóng người phi đến, chớp mắt xuất hiện trước mặt. Nhìn thấy hai đội nhân mã, một đệ tử truyền tin nhanh chóng nói:
- Minh chủ có lệnh, nhóm người Kiếm minh chủ cùng thiền sư nhanh chóng đến Thái Huyền sơn cứu viện, bằng mọi giá phải đến nơi nhanh nhất.
Chúng nhân nghe xong kinh hoàng, ngơ ngác nhìn nhau không biết là xảy ra chuyện gì. Kiếm Vô Trần hỏi:
- Có việc gì khẩn trương như vậy? Mau nói ra!
Tên đệ tử đáp:
- Bẩm Kiếm minh chủ, theo tin vừa nhận được, Thái Huyền sơn Thiên Kiếm viện đang bị Quỷ vực Âm Thi quỷ vương dẫn quân đánh chiếm, trước mắt tình thế nguy kịch, có lẽ giờ đã thất thủ.
- Cái gì, có sự việc thế sao? Không thể như vậy được, các ngươi có nhầm không đó?
Thét lên giận dữ, Kiếm Vô Trần cao giọng hỏi. Còn mọi người phía sau đều kêu lên kinh ngạc, hiển nhiên tin tức đó đã khiến mọi người kinh động.
Tên đệ tử tránh ánh mắt cuồng nộ của Kiếm Vô Trần, cất tiếng:
- Việc này vạn lần chính xác, quyết không sai được. Còn nữa, Lạc Dương thành cũng truyền đến tin dữ, Nho viên đã phát đi tín hiệu cầu cứu hỏa tốc, chính là đang gặp phải sự tấn công của Long Ma chiến tuyến bát đại cao thủ!
- Cái gì? Không xong rồi, đi mau!
Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh Kiếm Hiệp, Tất Thiên đều tức giận quát lên, các đệ tử Nho viên cũng cất lên những tiếng hét giận dữ, cùng nhắm hướng Lạc Dương bay đi.
Lúc này mọi người đều ngây ra. Toàn thân Kiếm Vô Trần điên cuồng run rẩy, ngẩng mặt lên trời thét lớn, hắn là minh chủ của Lục Viện liên minh, hai tin tức vừa rồi không nghi ngờ gì, chính là muốn nói với hắn, Lục Viện liên minh đang từng bước, từng bước bị hủy diệt, hắn từng bước từng bước biến thành cô gia quả nhân. Người của Dịch viên, Đạo viên, Bồ Đề học viện nghe xong sắc mặt đều trầm trọng, nhận ra tình thế ngày càng nguy kịch, chính đạo đang từ từ lún xuống vực sâu.
Lắc đầu thở dài, Thất Huyền chân nhân nói:
- Trận đầu của Chính Đạo liên minh, những gì chúng ta thu được chính là thất bại, thật khiến người ta cảm thán! Tưởng có Vân Chi pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới xuất hiện, chúng ta có thể cải biến cục diện bị động trước đây, cho đến giờ nhìn lại có vẻ như chẳng thay đổi một chút nào. Cứ như thế này chúng ta đang cứu vãn kiếp nạn hay là đang hướng tới diệt vong?
Lục viện môn hạ đều trầm mặc không nói bởi vì bọn họ đều hiểu, nhìn Kiếm Vô Trần bây giờ có gì muốn nói cũng không nên nói. Cho nên mọi người có ý kiến bất bình gì cũng chỉ cất giấu trong lòng.
Bên cạnh, Tịch Diệt thiền chủ nói:
- Mọi người phải biết kiềm chế nỗi buồn, lúc này quá nhiều thương tâm không giải quyết được vấn đề, hãy nhanh chóng đến Thái Huyền sơn xem có thể ít nhiều vãn hồi được chút gì không.
Kiếm Vô Trần nghe xong tỉnh ngộ, lập tức kêu gọi mọi người nhắm thẳng hướng Thái Huyền sơn tiến tới. Tịch Diệt thiền chủ cùng Thiên Túc đạo trưởng thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo, nhóm người chớp mắt đã biến mất trong mây.
oOo
Tại thành Lạc Dương, bên trong một tòa đại viện tọa lạc trên một khoảnh đất cực rộng, hiện tại khói bốc mù mịt, lửa cháy rần rật. Xung quanh có vô số bách tính tụ tập, những tiếng than khóc vang lên không ngớt, tựa hồ đều cảm thấy bi thương.
Khi nhóm người Hạo Vân cư sĩ vội vã trở lại, thấy cảnh tượng trước mắt mọi người đều tràn đầy phẫn nộ và tuyệt vọng nhưng mọi việc đều đã quá muộn.
Kiên cường nén sự kích động trong lòng, Hạo Vân cư sĩ dẫn mọi người lao vào trong viện. Chỉ thấy bốn phía mái đổ tường sập, khói lửa mịt mùng, mặt đất vô cùng hỗn loạn, vô số thi thể và các vệt máu vương vãi khắp nơi. Nhìn cảnh tượng đó, đệ tử Nho viên đều đồng thanh thét lớn, miệng phát ra những tiếng la thảm khốc điên cuồng. Trong lúc mọi người đang thương tâm, trước mắt nhân ảnh chớp động, chính là bọn người Chiến Tâm tôn giả và Kim Cương Thánh Phật.
Nở nụ cười cay đắng, Kim Cương Thánh Phật cất tiếng niệm phật rồi nói:
- Lúc chúng ta đến mọi việc ở đây đã kết thúc, tra xét cẩn thận cũng không tìm được ai còn sống, thủ đoạn của đối phương thập phần hung tàn.
Không một lời đáp, Hạo Vân cư sĩ sắc mặt đờ đẫn tiến vào bên trong, toàn thân hồn xiêu phách lạc, hai môi liên tục run rẩy, không ai nghe được lúc này lão ta đang lẩm nhẩm điều gì?
Nhìn vẻ thương tâm và tuyệt vọng của mọi người, Chiến Tâm tôn giả thở dài:
- Đi theo bọn họ, chỉ cần để bọn họ tiết xuất đau thương liền có thể khôi phục bình tĩnh, nếu cứ giữ trong tâm có thể sinh bệnh!
Kim Cương Thánh Phật gật đầu đáp:
- Ta hiểu, chỉ là ta đang nghĩ vì sao Chính Đạo liên minh mỗi lần đều thảm bại. Trước đây Kiếm Vô Trần làm chủ hắn bốc đồng không nghe ai khuyên, chuyện đó giờ đã là quá khứ. Nay đổi thành Dao Trì Thánh Nữ làm chủ, thủ đoạn hành sự hoàn toàn khác, vì sao kết quả vẫn giống như trước?
Chiến Tâm tôn giả trầm mặc một hồi, nhìn lên trời cao với những đám mây trắng, nhẹ giọng đáp:
- Có lẽ đây chính là kiếp nạn. Nếu như chúng ta tập hợp lực lượng chính đạo mà có khả năng tiêu diệt tà ác, làm sao Thái Âm Tế Nhật đó còn cơ hội xuất hiện? Thái Âm tất nhiên đã định, cũng là chú định chính đạo sẽ trải qua tai nạn vô cùng thảm khốc. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, đến lúc lục viện hủy diệt, tam phái phân ly còn xa!
Kim Cương Thánh Phật sắc mặt trầm trọng, ánh mắt chăm chú nhìn xung quang, trầm trọng nói:
- Trong lục viện, Đạo viên cùng Phượng Hoàng thư viện đã bị hủy, hôm nay đến lượt Nho viên, còn lại ba viện liệu còn có thể làm được gì? Lục Viện liên minh đến nay mới qua được một tháng, một tháng này đối với chính đạo mà nói, chính là thời gian thảm đạm nhất trong lịch sử từ trước tới nay. Có lẽ những lời của Bách Linh ngày trước không sai, vận mệnh định sẵn của Chính Đạo liên minh là bị hủy diệt, chúng ta chỉ làm nó diễn ra sớm hơn hoặc muộn hơn mà thôi.
Đứng giữa đống đổ nát Hạo Vân cư sĩ biểu tình đờ đẫn, không mang chút bi thương, chẳng có chút thù hận cứ vậy nhìn thẳng về phía trước.
Phía sau, Đan Thanh Kiếm Hiệp Hứa Thương Hải nói:
- Sư huynh, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên lo xử lý hậu sự cho các đệ tử đã chết. Mặc dù đến muộn không cứu được bọn họ, nhưng ít nhất sau khi họ chết chúng ta cũng cần làm chu đáo một chút.
Chậm chạp quay đầu, Hạo Vân cư sĩ nhìn Đan Thanh Kiếm Hiệp, ánh mắt hai người giao nhau cùng dừng lại một chút, đồng thời cất lên hai tiếng thở dài. Hạo Vân cư sĩ cười thảm nói:
- Ở đây giao lại cho đệ, ta muốn đi quanh tĩnh tâm lại một chút. Sau khi xử lý hoàn tất đệ cùng mọi người cứ về Hoa Sơn trước, ta sẽ tự trở về.
Nói xong, lão cư sĩ không nhìn lại nhắm hướng bên ngoài bay đi, một lúc đã biến mất.
Đan Thanh Kiếm Hiệp thở dài, quay mình phân phó môn hạ và bắt đầu xử lý công tác hậu sự, lão nói với Tất Thiên:
- Sự việc hôm nay lúc Đạo viên bị hủy diệt ta đã dự liệu được, chỉ là đến lúc đối diện vẫn không kìm được sự cảm thán. Đây chính là hạo kiếp của Nhân gian, vốn nghĩ là chỉ cần có thực lực mạnh mẽ, chính đạo đồng tâm là có thể vượt qua. Đến giờ lựa chọn của chúng ta dường như đã sai, cùng Kiếm Vô Trần từng bước từng bước bị hủy diệt. Sau này nếu có khả năng con phải nhớ, có thể ly khai liền nghĩ cách ly khai, bởi vì hy vọng tương lai của Nho viên nằm ở thế hệ bọn con, việc ứng phó kiếp nạn để cho chúng ta lo, hiểu chưa? Được rồi, không cần nói nhiều, nhưng lời hôm nay con phải nhớ kỹ trong lòng, ngàn vạn lần không được nói lung tung!
Hai môi Tất Thiên run run, cuối cùng xuất hiện nụ cười cay đắng, những giọt lệ trong mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sau khi ly khai Nho viên, Hạo Vân cư sĩ nhắm hướng Tây Thục mà đi, lúc này lão nghĩ tới Dịch viên. Từ lúc Lục Viện liên minh thành lập, Huyền Ngọc chân nhân luôn không tham gia, chỉ phái môn hạ đệ tử xuất hiện. Kỳ lạ ở đây, đến nay trong Lục viện, ngoại trừ Dịch viên bảo tồn gần như hoàn chỉnh, tựa hồ không tổn thất một binh một tốt, so với hiệu quả của năm viện ủng hộ nhiệt tình, hiệu quả hoàn toàn tương phản.
Trên đường, Hạo Vân cư sĩ hồi tưởng lại những việc từ sau khi thành lập liên minh, cuối cùng đạt được kết quả gì? Liên minh liên tục gặp thất bại, không phải bởi vì vấn đề sách lược, khiến mọi người cảm giác rằng liên minh không có một chút vận khí mà luôn luôn gặp kiếp nạn. Sự tình như thế này tựa hồ như một sự chú định trước khiến người ta có cảm giác vô lực.
Đang suy nghĩ Hạo Vân cư sĩ đột nhiên cảm giác thấy một luồng khí tức kỳ quái, khiến mình đột nhiên bừng tỉnh. Linh thức nhanh chóng xem xét mọi thứ xung quanh, cuối cùng nhận thấy khí tức ở phía trước cũng đã phát hiện ra mình đang nhanh chóng phi đến.
Cảm giác thấy luồng khí tức này mang theo lực lượng tà ác cường đại vô cùng, sắc mặt Hạo Vân cư sĩ biến đổi, nhanh chóng từ trên mây lao xuống, toàn lực ẩn tàng khí tức toàn thân, tìm một khe đá toàn thân hóa thành nguyên thần chi thể, biến thành một làn khói mỏng trốn vào bên trong.
Vừa ẩn tàng xong, giữa không trung nhân ảnh chớp động, nháy mắt xuất hiện bốn đạo thân ảnh, không ngừng quan sát tứ phía, hiển nhiên là đang truy tìm khí tức của Hạo Vân cư sĩ.