- Lý huynh, tính ra đã được gần một tháng sau lần gặp tại Nhạn Đãng Phong. Lần đó tuy chúng ta ngẫu nhiên tranh giành lợi ích, nhưng mọi người đã cư xử ôn hòa, có thể coi như là hảo bằng hữu. Lần này tới Lạc Dương, bọn ta cùng truy đuổi Hắc Sát Kiếm Hồn, không biết Lý huynh có thể cho biết vì sao huynh lại nhất quyết đuổi không tha như vậy?
Toàn Phong Phủ Lý Vân Long nhìn hắn hỏi lại:
- Tại sao ngươi lại nói vậy?
Hồng Vân thái tử bối rối cười nói:
- Không giấu gì huynh, ta thấy huynh liên tục truy đuổi hắn, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ nên đi theo chứ chẳng có mục đích gì cả. Hiện tại hỏi huynh, cũng mong được giải tỏa chút nghi hoặc trong lòng, hy vọng được Lý huynh giải đáp.
Lý Vân Long cổ quái nhìn hắn ta, trong lòng thầm phân tích chân giả trong lời nói đó, trên mặt lộ vài phần không tin tưởng, nhưng cũng không tiện truy vấn nhiều, chỉ điềm nhiên trả lời:
- Kỳ thật cũng không có gì cả, hôm đó tại Nhạn Đãng Phong, Cửu Âm Nữ bị Lam Y Tu La cướp lấy chạy đi, lúc bọn ta quay lại thì đã không thấy tung tích của Huyền Âm Nữ nữa, người duy nhất biết được tình huống lúc đó là Hắc Sát Kiếm Hồn, tiếc là ta đã nhiều lần tra hỏi, hắn nhất quyết không kể ra, việc đó làm cho ta trong lòng không khỏi nghi hoặc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sắc mặt tức thì ngơ ngẩn, Hồng Vân thái tử hỏi:
- Việc này chắc không đơn giản như thế chứ?
Lý Vân Long bình đạm cười:
- Tin hay không tùy ngươi, ta cũng không cưỡng cầu. Đương nhiên, gã Hắc Sát Kiếm Hồn đó cũng chẳng phải đơn giản, trên người hắn chắc có ẩn tàng nhiều bí mật, mà những điều này thì ta đều muốn biết.
Hồng Vân thái tử phục hồi thần sắc, nhẹ giọng:
- Lần hồi đáp này cũng đủ rồi. Lúc này ta cũng không có việc gì, muốn cùng huynh đi chu du khắp nơi, chắc Lý huynh cũng không thấy phiền chứ?
Lý Vân Long chỉ trừng mắt nhìn hắn, rồi lập tức cúi đầu uống rượu, không mở lời trả lời hắn.
Khi Tư Đồ Thần Phong trở lại, Trần Ngọc Loan ba người đã gần ăn xong. Vừa ngồi xuống, Tư Đồ Thần Phong liền hạ giọng:
- Chính ta tận mắt nhìn thấy Nho viên bị hủy, hiện tại Chính Đạo liên minh và Nho viên môn hạ tất cả đã tới rồi, lúc này họ đang xử lý hậu sự, thần tình cực kỳ phẫn nộ. Hơn nữa ta còn có nghe nói là Thiên Kiếm viện cũng như thế, nhưng tin tức chính xác vẫn chưa được truyền về, tất cả chỉ là suy đoán.
Ba người nghe xong liền im lặng và chìm vào trạng thái trầm mặc, vào lúc đó Hồng Vân Thái Tử và Toàn Phong Phủ Lý Vân Long đã đứng dậy rời khỏi tửu lầu.
Điềm nhiên nhìn hai người rời khỏi, Trần Ngọc Loan nói:
- Muộn nhất là ngày mai tin tức này sẽ lan truyền khắp cả tu chân giới, trước mắt tạm thời không cần suy đoán quá nhiều. Hiện tại bọn ta theo dõi hai gã đó, xem thử có thông tin gì mới hay là có sự tình ngoài ý muốn.
Ba người nghe xong liền đứng dậy, cùng với Trần Ngọc Loan từ xa bám theo Hồng Vân thái tử và Toàn Phong Phủ, sau cùng biến mất trong con phố phồn hoa.
Sự xuất hiện của Hồng Vân Thái Tử và Toàn Phong Phủ Lý Long Vân, không hiểu là do vô ý đi qua hay đang ẩn dấu mục đích nào đó, rốt cuộc hai người đó sẽ đưa tới điều gì cho thiên hạ? Vào thời điểm này, không ai có thể đoán được.
Mặt trời ở phía Đông đang hé lộ, vạn vật biến đổi, ánh nắng buổi sớm sáng lung linh bao phủ trên Cửu Hoa sơn, làm cho chốn thế ngoại đào nguyên này nhuộm một màu sắc thần bí.
Sâu trong Cửu Hoa, bên một bờ suối, ba bóng nhân ảnh bay cách mặt đất ba trượng ngự khí hành không, cẩn thận xem xét tình huống bên dưới mặt đất.
Bay phía trước, Lâm Vân Phong nói:
- Từ khi bắt đầu, chúng ta đã phát hiện được bảy thi thể, nhưng không tìm thấy Ma Huyễn tôn chủ, cũng không thấy Bồ Đề học viện, hay là chúng đã đã đi sai lộ tuyến. Nếu cứ tiếp tục bay theo hướng này, chẳng bao lâu sẽ ra khỏi Cửu Hoa sơn.
Thiên Mục Phong nhíu mày, trầm giọng nói:
- Sự việc này đích xác có điểm cổ quái, bất quá xem tình huống trước mắt như thế nào đã, bọn ta chẳng chẳng phải đi sai đường, chỉ là...
Thấy Thiên Mục Phong đột nhiên ngừng nói, Lâm Vân Phong hỏi:
- Chỉ là thế nào, ngươi nói đi, chẳng phải là muốn cố ý làm cho người khác trở nên mất hứng chứ?
Thiên Mục Phong lắc đầu đáp:
- Ta không có ý đó, ta cũng chỉ đang suy đoán, nếu những xác chết đó là Bồ Đề học viện môn hạ, thì họ chết như thế nào? Nếu nói những kẻ đó gặp phải Ma huyễn tôn chủ, dựa vào tu vi của bọn họ thì tử vong là điều tất nhiên, nhưng có một điểm không được hợp lý, đó là hành tung của Ma Huyễn Tôn Chủ luôn thập phần quỷ bí, đương nhiên hắn ta không muốn có người biết được hành tung của mình. Trong trường hợp này, khi hắn gặp những Bồ Đề học viện đệ tử kia, sát nhân diệt khẩu là điều tất nhiên. Nhưng hắn không thể ngu xuẩn đến mức lưu lại những thi thể đó, để cho bọn ta lần theo dấu truy tìm hay sao?
Lâm Vân Phong nghe xong, đột nhiên tỉnh ngộ:
- Ta đã minh bạch rồi, ý của ngươi là những kẻ đó không phải chết trong tay của Ma Huyễn tôn chủ. Nhưng ngoài hắn ra, thì có thể là ai chứ?
Thiên Mục Phong lắc đầu nhưng không đáp, rồi nhìn Trương Ngạo Tuyết hỏi:
- Ngạo Tuyết cô nương, cô nương có suy nghĩ gì không?
Trương Ngạo Tuyết trầm tư một thoáng, rồi điềm nhiên đáp:
- Sự việc này chưa thể nói trước được, có lẽ những người này là do Ma Huyễn tôn chủ giết cũng không chừng, nhưng tại sao hắn ta lại làm như thế? Nếu không phải do hắn giết vậy là ai, vì sao lại không hủy thi thể và xóa dấu vết, lại lưu lại thi thể ở đây. Hơn nữa, người của Bồ Đề học viện bị giết, mà sao lại không thấy học viện động tĩnh chút nào?
Thiên Mục Phong nhẹ giọng nói:
- Ngạo Tuyết cô nương nói phải lắm! Những điều này chính ta cũng đang nghi hoặc mà không giải thích được. Trước tiên là nói về những người này, giả sử bọn họ chết trong tay Ma Huyễn tôn chủ, hắn vì sao làm như thế, chỉ có một khả năng là để đánh lạc hướng bọn ta. Từ đây có thể khả dĩ minh bạch một việc, gã Ma Huyễn tôn chủ đó đã phát hiện ra bọn ta đang theo sau hắn. Nếu giả thuyết này không đứng vững, những người đó không do Ma Huyễn tôn chủ giết, vậy thì ở Cửu Hoa sơn này nhất định đã phát sinh biến cố khác. Biến cố này đã hấp dẫn sự chú ý của Bồ Đề học viện, khiến cho bọn họ bỏ mặc thi thể của những đệ tử này không kịp thu dọn. Do đó có thể thấy được, trong Cửu Hoa sơn nhất định đã phát sinh một sự kiện trọng đại.
Suy nghĩ về những lời này, Lâm Vân Phong nghĩ tới vài chỗ không thể lý giải, không nhịn được bèn hỏi:
- Theo như những suy đoán của ngươi, thì những người này có thể chết trong hai tình huống. Nguyên nhân thứ nhất là bị Ma Huyễn tôn chủ giết chết, hắn cố ý bố trí nghi trận, ý đồ mê hoặc đánh lạc hướng của bọn ta. Thứ hai là bọn họ không phải bị Ma Huyễn tôn chủ giết, nhưng chết bởi vì một biến cố nào đó, biến cố này là gì, tạm thời vẫn không biết. Nếu là như vậy, ta vẫn không thể nghĩ thông tại sao họ lại chỉ dẫn bọn ta đi về phía trước, và cái gì đang đợi chúng ta ở phía trước?
Thiên Mục Phong cười khổ nói:
- Ta không phải là thần tiên, ta chỉ có thể suy đoán được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không có khả năng biết được mọi điều.
Trương Ngạo Tuyết bình tĩnh nói:
- Không cần phải tranh luận về điều này nữa, hiện tại tất cả những gì chúng ta đưa ra đều chỉ là giả thiết, sự thật như thế nào không ai biết được. Theo ta nghĩ hay là chúng ta nên gia tăng tốc độ, nhanh chóng tìm ra Ma Huyễn tôn chủ hoặc là Bồ Đề học viện, lúc đó thì mọi việc tự nhiên sẽ được minh bạch.
Thấy nàng nói vậy, Lâm Vân Phong và Thiên Mục Phong đều không tiếp tục tranh luận nữa, ba người tăng tốc bay về phía trước, chẳng mấy chốc đã bay khỏi Cửu Hoa sơn nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Lúc quay trở lại con đường cũ, Thiên Mục Phong nói:
- Vì những thi thể này ở vùng phụ cận Tàng Thi giang, nên chúng ta bây giờ nên tản ra, mỗi người cách nhau độ trăm trượng, cẩn thận tìm kiếm dọc hai bờ con sông này, tin rằng nhất định sẽ có thể tìm thấy điều gì đó.
Lâm Vân Phong nói:
- Ý này không tệ, nhưng ta chợt nghĩ tới một điểm, đó là xung quanh Bồ Đề học viện có lẽ có kết giới trận pháp yểm hộ, chúng ta dựa vào mắt để tìm kiếm đa phần là không thể thấy được.
Trương Ngạo Tuyết liền nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:
- Vân Phong, theo như lời đệ nói, chúng ta trước tiên phải phá giải kết giới trận pháp xung quanh Bồ Đề học viện, lúc đó mới có thể tìm được vị trí cụ thể của bọn họ sao?
Lâm Vân Phong gật đầu nói:
- Ý đệ đích xác là như vậy, bất quá trước tiên bọn ta phải tìm được vị trí cụ thể rồi mới có thể tiến hành, nếu như mù quáng làm bừa, thì sẽ tốn công vô ích.
Thiên Mục Phong cười khổ nói:
- Ngươi nói vậy cũng bằng như không nói rồi? Tìm được vị trí cụ thể rồi, ta nghĩ bọn ta muốn tiến vào thì cũng có thể được, đâu cần đợi để phá giải kết giới trận pháp làm gì nữa nữa?
Lâm Vân Phong liền tức giận, hét lên:
- Nếu ngươi không muốn nghe thì tốt hơn là bịt tai lại, sao lại nhiều lời như vậy.
Ngăn cản Lâm Vân Phong, Trương Ngạo Tuyết nhẹ giọng:
- Không thể nói như vậy, hiện tại ta trước phải tìm được vị trí chính xác của Bồ Đề học viện, sau đó sẽ do Vân Phong phá giải kết giới trận pháp, những việc khác sau đó sẽ nói tiếp.
Lời vừa dứt liền khẽ hét lên một tiếng, Tử Ảnh thần kiếm trong tay bay vọt lên không, tự động quay vòng trên đầu của nàng. Sau đó, Trương Ngạo Tuyết liền thi triển kiếm quyết, toàn thân tử quang rực sáng, chân nguyên cường thịnh nhanh chóng được huy động, thần kiếm trên đầu xoay chuyển phát sinh tiếng kêu vang chấn động bầu trời. Ngọc thủ lay động, Trương Ngạo Tuyết khẽ hô lên, thần kiếm bay trên đầu kêu vang một tiếng rồi lập tức bay ra bốn phía một vòng, kiếm thân chấn động, phát xuất tiếng ngâm dài như thanh long gầm lập tức xạ thẳng vào sâu trong Cửu Hoa.
Theo sau thần kiếm, ba người phi hành được mất khoảng một nén nhang, thì tới trước một khu rừng rậm rạp
Nhìn thấy Tử Ảnh thần kiếm liên tục bay xung quanh khu rừng này, Trương Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói:
- Chắc là nơi này. Vân Phong, bây giờ trông đợi vào đệ đó.
Lâm Vân Phong nhè nhẹ gật đầu, phi thân lên phía trên khu rừng rậm, chỉnh chân xếp bằng ngồi xuống, Trảm Phong kiếm tuỳ thân tuần hoàn chuyển động, hình thành một quang cầu hình tròn tại không trung.
Đang tĩnh tọa, Lâm Vân Phong chợt mở bừng hai mắt, song thủ ở trước ngực nhanh chóng chuyển hoán pháp quyết, toàn thân phát xuất một đạo thanh sắc quang mang, trông chẳng khác gì thiên thể bạo phát, lưu tán khắp tứ phương. Cùng lúc đạo thanh sắc quang mang không ngừng phát ra, toàn bộ khu rừng bắt đầu xuất hiện một tầng thanh quang nhàn nhạt, thanh quang càng lúc càng đậm hơn, dần dần hiển lộ một tòa trận pháp đang tự động vận chuyển.
Nhìn thấy vậy, Thiên Mục Phong kinh ngạc nói:
- Không thể tin được là hắn lại có bản lĩnh này, thật sự ta nhận không ra
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên nói:
- Trong Dịch viên, nói về Âm Dương chi thuật hắn là người tinh thông nhất. Mỗi khi cần phá trận vượt quan, hắn là người được nghĩ tới trước tiên, chưa một lần thất bại.
Trong lúc đàm thoại, Lâm Vân Phong toàn thân quang hoa đại thịnh, tứ phía trận pháp vận chuyển càng lúc càng nhanh hơn, cuối cùng hình thành một trận thanh sắc xông thẳng lên trời. Cùng lúc với trận bạo phong không ngừng xông thẳng lên trên, không gian xung quanh khu rừng bắt đầu xuất hiện ba động, một tầng kim quang sáng chói xuất hiện, khi tầng kim quang bị phá tan, cảnh tượng trước mặt lập tức thay đổi hoàn toàn.
Giữa không trung, Lâm Vân Phong thân thể liên tục phiên chuyển chín lần, cuối cùng trở lại bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, cười nhẹ nói:
Tính ra cũng không phụ lòng hy vọng của mọi người, kết giới trận pháp này đã được phá và khai mở.