Chú mục nhìn vào rừng cây rậm rạp chỉ thấy trong ánh nắng dìu dịu thấp thoáng một tòa biệt viện, nhìn kỹ đại môn thấy có bốn chữ sơn son thiếp vàng "Bồ Đề học viện". Trương Ngạo Tuyết lên tiếng trước:
- Hiện tại đã thấy địa điểm muốn tìm, nhưng hình như quá tĩnh lặng thì phải. A! Không lẽ đã phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn?
Đứng bên cạnh, Thiên Mục Phong trầm giọng nói:
- Hai người cũng cảm thấy nơi này tĩnh lặng một cách bất thường phải không? Kỳ lạ thật, theo lý khi kết giới bị chúng ta phá vỡ thì bên trong sẽ có ảnh hưởng không nhỏ mới đúng, tại sao lại không có một ai ra xem xét sự tình?
Lâm Vân Phong ngẫm thấy có lý vội nói:
- Chúng ta cứ ở đây mà nói cũng bằng thừa, chi bằng xuống xem thì sẽ rõ cả thôi.
Nói rồi hắn động thân phi tới trước cửa đại môn.
Chầm chậm đưa tay đẩy cửa, ai dè mới đụng nhè nhẹ cánh cửa đã mở ra khiến Lâm Vân Phong ngơ ngẩn. Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Lạ thật, mọi người đâu hết rồi cà, sao lại không khóa cửa?
Đứng bên cạnh, Thiên Mục Phong thấy tình hình khác lạ liền phi thân vào bên trong. Hắn quét mắt dò xét khắp xung quanh, phát hiện một bóng người cũng không thấy liền nói:
- Nhìn tình trạng này nhất định nơi này đã xảy ra biến cố, hiện tại chúng ta không có nhiều thời gian tra xét nên tốt nhất cứ tìm một người nào đó hỏi cho rõ.
Ba người đi dọc theo hành lang, xuyên qua ba tòa phật điện cuối cùng họ tìm thấy dưới gốc một cây bồ đề một lão hòa thượng tay cầm kim bát. Vị hòa thượng ngồi đó có khuôn mặt vô cùng khắc khổ, lão đang nhắm mắt tụng kinh, thần tình vô cùng đạm mạc.
Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hỏi:
- Làm phiền đại sư, vãn bối là Trương Ngạo Tuyết của Tây Thục Dịch viên cùng sư đệ Lâm Vân Phong và một vị bằng hữu tên Thiên Mục Phong có điều muốn thỉnh giáo. Đại sư cho hỏi sao nơi này im ắng quá vậy, môn nhân của Bồ Đề học viện đi đâu cả rồi?
Lão hòa thượng từ từ mở mắt nhìn ba người, điềm đạm nói:
- Ba vị đến đây không biết vì chuyện gì?
Trương Ngạo Tuyết vội đáp:
- Không dám giấu đại sư, chúng vãn bối chỉ là vô ý đi ngang một khe suối gần đây phát hiện bảy thi thể của đệ tử quý viện, liền cấp tốc đến đây thông báo sự tình, thứ hai là xem có thể giúp được gì cho Bồ Đề học viện hay không. Nhìn đại sư toàn thân kim quang ẩn hiện nhất định là cao tăng đắc đạo, chúng vãn bối xin thỉnh pháp hiệu của đại sư để xưng hô cho phải phép.
Hòa thượng trên mặt không chút biểu tình, giọng bình tĩnh nói:
- Phật dạy mọi sự đều hư ảo, coi vạn vật là không, quên hết mọi việc tất gặp Như Lai. Các ngươi đã có duyên đến đây thì cứ đi tiếp, tự nhiên sẽ tìm được chân tướng. Còn bần tăng đây bất quá là một kẻ tầm thường dưới cội bồ đề này, thật không đáng để ba vị phải thỉnh giáo.
Nói xong lão liền nhắm mắt tụng kinh, không lý đến ba người nữa.
Lòng bực bội rời khỏi nơi đó, Lâm Vân Phong vừa đi vừa mắng:
- Đây là lý gì, chúng ta đã có lòng tới báo tin vậy mà lão hòa thượng đó không thèm quan tâm. Rốt cuộc xem chúng ta là thứ gì chứ?
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy chỉ im lặng không nói, Thiên Mục Phong liền ngắt lời:
- Ngươi bớt nói đi! À, hai ngươi có phát hiện lão hòa thượng này có gì đó rất cổ quái không? Lão tuy khoác tăng bào nhưng trên người lại ẩn tàng sát khí, theo trực giác của ta thì lão hình như không phải là cao tăng của Bồ Đề học viện, nếu không sau khi nghe chúng ta báo tin không thể có biểu tình thờ ơ như vậy được.
Lâm Vân Phong kinh dị thốt lên:
- Nếu thấy nghi ngờ sao lúc rồi ngươi không nói? Tức quá, biết vậy lúc nãy tra vấn rõ ràng thì tốt rồi.
Thiên Mục Phong lắc đầu nói:
- Nói thật một câu, kinh nghiệm của ngươi còn kém lắm. Nếu lúc nãy ta nói ra thì tất chúng ta và lão sẽ xảy ra tranh chấp, nói không chừng còn phát sinh giao chiến, đối với sự việc trước mắt thì điều này thật không nên. Mục đích của chúng ta là phải tìm cho được một người của Bồ Đề học viện để hỏi xem đã phát sinh chuyện gì, sau đó thì tùy cơ mà hành sự.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy đồng tình:
- Lời huynh nói quả không sai, trước mắt chúng ta phải lấy đại sự làm trọng. Lão hòa thượng đó đợi có cơ hội sẽ tìm hiểu chân tướng sau. Chúng ta nên đi nhanh một chút, ta vừa phát hiện khí tức của không ít người, tin rằng chỉ ít phút nữa sẽ giải thích được những thắc mắc lúc nãy.
Nàng nói xong thì bọn họ đã đi xuyên qua phật điện đến một nơi có vẻ như là lối vào một khu lăng mộ, ba người liền phát hiện được ở đây hiện diện không ít môn hạ của Bồ Đề học viện.
Nhìn kỹ khu lăng một rộng lớn này thấy các ngôi mộ bên trong không dưới một ngàn, có lẽ đây là nơi chôn cất của lịch đại cao tăng Bồ Đề học viện. Trước ngôi mộ lớn nhất ở đây tụ tập một đám đông tăng nhân đệ tử đang cao độ cảnh giác, giới bị thâm nghiêm.
Trên không trung là một đoàn nhân ảnh âm u, toàn thân tán phát ma quang với khí thế cường đại ép xuống, khiến cho bụi đất cũng không thể bay lên. Các đệ tử của Bồ Đề học viện đứng dưới đất sắc diện hiện lên vẻ khẩn trương cực độ.
Đột nhiên, một vị đại sư có khuôn mặt khắc khổ lên tiếng:
- Ma tôn lần này đến đây đã giết không ít môn hạ đệ tử của bổn viện, cũng thể hiện tu vi vô cùng khủng khiếp của mình khiến lão nạp bội phục. Bất quá, ma tôn như quả cho rằng bằng vào cường lực để khuất phục Bồ Đề học viện thì ngài đã lầm. Ngài cũng hiểu xưa nay chính tà bất lưỡng lập, hiện tại đã đến nước này rồi thì ma tôn hãy nói ra mục đích thật sự đi vậy.
Ma Huyễn tôn chủ lãnh khốc nói vọng xuống:
- Pháp Luân đại sư, ta biết ngươi là trưởng lão của Bồ Đề học viện và cũng biết thực lực của ngươi không tệ, muốn bắt ngươi khai kim khẩu thì thật không dễ. Nhưng đừng quên, xung quanh ngươi còn rất nhiều đệ tử tu vi yếu kém, bọn chúng có cứng đầu được như ngươi không. Cũng đừng nói với ta rằng họ không biết vật ta cần tìm cất giấu nơi đâu, vì điều này chẳng có gì quan trọng, chỉ cần ngươi biết là đủ rồi, ta không tin ngươi đủ cứng rắn nhìn ta tàn sát bọn chúng mà vẫn im lặng.
Pháp Luân đại sư thần tình vô cùng khó coi, nhỏ giọng nói:
- A di đà phật! Ma tôn làm vậy mà không sợ trời phạt sao?
Chỉ nghe một tiếng cười lạnh:
- Trời phạt! Ngươi đã quên Thái Âm Tế Nhật rồi ư? Ta đã chịu một lần rồi, nếu chịu thêm một lần nữa có gì phải so đo tính toán, sợ hãi như vậy há chẳng phải là ngu muội lắm sao?
Pháp Luân đại sư thở dài đầy cảm thán, mục quang quét nhìn mọi người, sắc mặt đầy bi thương.
Lúc này, Trương Ngạo Tuyết phiêu thân đáp xuống trước mặt Pháp Luân đại sư, trầm giọng nói:
- Dịch viên môn hạ Trương Ngạo Tuyết bái kiến chư vị đại sư. Vãn bối nghe qua đối đáp giữa đại sư với ma tôn nên mạn phép có vài lời, từ xưa đến giờ tà có bao giờ thắng chính, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực lý nào không thể thắng tà ma.
Bên cạnh, Lâm Vân Phong và Thiên Mục Phong cũng đã tự giới thiệu với mọi người xong, liền cảnh giới nhìn Ma Huyễn tôn chủ.
Pháp Luân đại sư cảm kích nhìn ba người nói:
- Lão nạp thay mặt cho môn nhân của Bồ Đề học viện đa tạ các vị tương trợ. Nhưng trước mắt chúng ta chính là Ma Huyễn tôn chủ vô cùng lợi hại, ba vị ngàn vạn lần phải cẩn thẩn, chớ nên khinh địch.
Lâm Vân Phong liền nói:
- Xin đại sư yên tâm, chúng tôi đã biết hắn từ trước rồi, nếu sợ hắn thì chúng tôi đã không đến.
Ma Huyễn tôn chủ nghe Lâm Vân Phong nói thế không nhịn được tiếng cười, khẽ hừ một tiếng nói:
- Đồ tiểu bối vô tri dám khẩu xuất cuồng ngôn, nếu có bãn lĩnh thì hãy lên đây.
Lâm Vân Phong đáp lại:
- Ta chẳng việc gì phải nghe lời ngươi, không việc gì phải lên đó đấu với ngươi. Để biết ta có sợ ngươi hay không thì xuống đây đấu với ta.
Ma Huyễn tôn chủ âm sâm cười nói:
- Đó là ngươi nói đó, đừng để lát nữa ta xuống thì lại hận mình chân không đủ dài để chạy. Còn lão Pháp Luân kia, thời giờ không còn sớm nữa nên bàn đến chính sự đi thôi. Bổn tôn chủ chỉ cần ngươi giao vật bị phong ấn đó ra thì ta đảm bảo sẽ không thương tổn thêm bất kỳ tăng nhân nào của Bồ Đề học viện, nếu còn ngoan cố thì hậu quả thế nào chắc ngươi cũng rõ.
Cúi đầu khẽ niệm một tiếng phật hiệu, Pháp Luân đại sư kiên định trả lời:
- Yêu cầu của ma tôn đại nhân lão nạp vô pháp đáp ứng. Hôm nay dù cho Bồ Đề học viện bị diệt môn thì lão nạp cũng thể không giao vật đó ra.
Ma Huyễn tôn chủ cất tiếng nói vô cùng lạnh lẽo:
- Nếu vậy thì đừng trách bổn Tôn chủ hủy diệt Bồ Đề học viện của ngươi.
Nói xong toàn thân ma quang bùng lên, ma tông pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân được lão thi triển, chớp mắt đã phủ chụp lên mọi người bên dưới.
Từng tiếng kêu thảm vang lên không ngừng, mọi người dưới tình huống không phòng bị tức thời đã có bảy đệ tử của tu vi yếu kém của Bồ Đề học viện tử vong. Cùng lúc đó, ba cao thủ Bồ Đề học viện giận dữ thét lên, toàn thân tỏa ra kim quang bay lên nhắm ma tôn công tới, mục đích muốn ngăn cản lão tiếp tục đả thương người.
Chỉ thấy trên không trung, ba tòa phật đà tỏa ra phật quang cường thịnh xếp theo hình chữ phẩm bao vây Ma Huyễn tôn chủ. Ma Huyễn tôn chủ mặc dù thân trong vòng vây nhưng không hề e sợ, chỉ cười lạnh một tiếng, toàn thân khí thế liền bạo phát, nhất cử chấn nát phật đà khiến ba vị cao thủ vây công bị trọng thương.
Trương Ngạo Tuyết đứng dưới đất sắc mặt trở nên trầm trọng, tức thì hét lên một tiếng, Tử Ảnh thần kiếm hào quang tỏa ra hình thành một con tử long bay lượn trên đầu của Ma Huyễn tôn chủ, từng luồng tử mang từ miệng rồng không ngừng tuôn ra dần dần xâm thực luồng ma quang hộ thể của hắn. Ở bên cạnh, Lâm Vân Phong trường kiếm trong tay luân chuyển hét lớn, thân thể chỉ trong khoảnh khắc đã xoay chuyển một trăm tám mươi lần hóa thành một đạo ngân quang xé gió công kích vào ngực của lão ma.
Cảm nhận được sự lợi hại từ liên thủ của hai người, Ma Huyễn tôn chủ chỉ hừ nhẹ một tiếng, lập tức tay trái đặt trên tay phải bắt ấn quyết, hai luồng hắc sắc ma quang liền được phát ra nghênh tiếp hai luồng công kích của đối phương.
Bầu trời tràn ngập sắc đen, đạo hắc sắc ma quang chớp mắt hóa thành một đạo diệt thế phong bạo hướng tới kiếm mang của Tử Ảnh thần kiếm, hai luồng lực đạo cường hãn va chạm phát sinh tiếng nổ dữ dội.
Luồng ma quang còn lại chạm trán với Trảm Phong kiếm của Lâm Vân Phong ở trước ngực Ma Huyễn tôn chủ. Hai luồng công kích này hoàn toàn tương phản, một bên phát ra tiếng phích lịch còn một bên lại từ từ xâm thực chạm nhau không một tiếng động. Chỉ thấy thế công của Lâm Vân Phong dần tiếp cận thân thể lão ma thì lại bị hộ thể chân khí của lão bắn dội lại.
Lại nói về phía Trương Ngạo Tuyết, sau một hồi ma sát, thần kiếm Tử Ảnh ngân lên rồi tự động bay về trên đầu chủ nhân. Lâm Vân Phong cũng nhân cơ hội bay xuống đứng bên cạnh nàng, khẽ nói:
- Sư tỷ nên cẩn thận, cái lão Ma Huyễn tôn chủ này xem ra còn lợi hại hơn quỷ vương của Quỷ vực nữa. Coi bộ hôm nay chúng ta đã gặp phải đối thủ khó chịu rồi, lát nữa tỷ đừng nên ngạnh tiếp đòn tấn công của lão.
Trương Ngạo Tuyết liền nhẹ gật đầu đáp:
- Tỷ hiểu rồi, chỉ là chúng ta không thể lùi được nếu không đệ tử của Bồ Đề học viện có mặt tại đây sẽ thảm tử.
Còn tại bán không, Ma Huyễn tôn chủ nhãn thần lăng lệ nhìn Trương Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói với nàng:
- Tiểu nha đầu, thật không ngờ niên kỷ ngươi còn nhỏ như vậy mà đã đạt tới cảnh giới quy tiên, thực là hiếm có. Bất quá, với tu vi đó của ngươi mà muốn cản trở ta thì chẳng khác gì húc đầu vào đá. Bổn tôn chủ cũng có chút tiếc tài nên khuyên ngươi nên rời khỏi nơi thị phi này đi, chớ nên hủy hoại tiền đồ của bản thân.
Vẫn bình tĩnh nhìn trả lại Ma Huyễn tôn chủ, Trương Ngạo Tuyết đáp lại:
- Đa tạ ma tôn đại nhân đã đề tĩnh, nhưng ngài quên rằng Dịch Viên bọn ta và Bồ Đề học viện cùng thuộc lục viện tu chân, là nhân gian chính đạo, họ gặp nạn ta sao thể bàng quan đứng nhìn.
Khẽ thở dài, Giang Nam Tài Tử mở miệng nói với Hắc Sát Kiếm Hồn:
- Có lẽ như ngươi đã tin tưởng vào những lời nói của bọn chúng, nếu là như thế thì nhất thiết phải tuỳ duyên vậy. Vầng thái dương đã bắt đầu lặn về phía trời tây, một ngày tươi đẹp đã sắp qua đi, những chuyện đã qua đi thì không một ai có thể vãn hồi được, có lẽ điều này cũng giống với mối quan hệ của chúng ta.
Thanh âm nhẹ nhàng dội lại tại cánh rừng, mơ hồ mang theo một vài ý nghĩ đầy thâm thuý.
Hắc Sát Kiếm Hồn nhìn vào Giang Nam Tài Tử, trong tâm đang cân nhắc những lời nói của lão ta, đồng thời đang phân tích tình thế trước mắt. Rất rõ ràng, Lý Vân Long thì tuyệt đối không bỏ qua cho bản thân lão ta, Hồng Vân Thái Tử đồng hành cùng Lý Vân Long nên chắc cũng đứng về phía hắn, chỉ là bản thân lão ta muốn đối phó với hai người này đúng là rất khó khăn. Nếu lão ta còn gây bất hoà với Giang Nam Tài Tử nữa, thì bản thân lại phải một độc chiến với ba người bọn họ, đến lúc đó tình hình sẽ rất bất lợi. Suy nghĩ về điều này, tâm niện của Hắc Sát Kiếm Hồn bắt đầu cấp chuyển. Trước mắt chỉ có một phương pháp duy nhất là không nên khiến cho Giang Nam Tài Tử nổi giận, để sau khi thu thập xong hai người bọn Lý Vân Long, thì sau đó mới tính sổ cùng lão ta tính ra cũng không muộn.
Sau khi quyết định, Hắc Sát Kiếm Hồn mở miệng nói:
- Tiền bối không cần thiết phải giận dữ như vậy, vãn bối đã suy nghĩ cẩn thận lại rồi, phát giác ra bản thân đã quá đa tâm và điều đáng buồn là đã trúng kế ly gián của Lý Vân Long. Thiết nghĩ, nếu như gia sư không tín nhiệm tiền bối thì năm mươi năm trước đã không giao việc quan trọng như thế này cho tiền bối, và cũng không phân phó cho vãn bối đến đây ngày hôm nay. Từ việc này thì có thể thấy, địa vị của tiền bối trong lòng gia sư đã chiếm được sự tín nhiệm tuyệt đối. Tất cả những sự việc vừa rồi tiền bối đều đã nhìn thấy rõ, trước tiên chúng ta hãy tiêu diệt hai tên ly gián này cái đã. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Giang Nam Tài Tử nhìn lão ta với nhãn thần kỳ quái, nhẹ giọng nói:
- Ngươi có thể minh bạch được đạo lý này cũng đủ khiến cho ta hài lòng, bây giờ chúng ta trước tiên hãy giải quyết hai tên này rồi có chuyện gì thì sẽ nói sau, nếu không sẽ rất bất lợi đối với chúng ta.
Hắc Sát Kiếm Hồn nhẹ nhàng gật đầu, trường kiếm trong tay lập tức phát ra một luồng kiếm phong lạnh lẽo, trực diện chém tới thân người Lý Vân Long.
Nhãn thần lập tức biến đổi, Lý Vân Long hét lớn lên:
- Cẩn thận, hai người bọn chúng thực đúng là là bọn người âm hiểm, bọn chúng hiển nhiên là muốn liên thủ để hạ sát chúng ta trước, rồi sau đó mới thanh toán nhau. Ngốc huynh đệ hãy chú ý, gặp được cơ hội thì hãy cấp tốc đào thoát khỏi nỏi này, ta có thể yểm hộ cho huynh đệ.
Hồng Vân Thái Tử nghe thấy những điều này liền cất tiếng:
- Lý hynh đối đãi với đệ như thế, khiến đệ thực sự cảm động vô cùng. Ngày hôm nay bất kể tình hình như thế nào, tiểu đệ nhất định sẽ cùng huynh đồng tiến, cùng lui Lý huynh cứ yên tâm!
Nhìn qua hắn ta một lần, Lý Vân Long trầm giọng:
- Được, bây giờ chúng ta hãy xem thử bọn chúng có bản lĩnh như thế nào.
Dứt lời, ánh sáng toàn thân phát ra ngoài, tầng tầng lớp lớp tia sáng tuần hoàn lưu động rồi hình thành một bức tường phòng ngự. Sau đó, Toàn Phong Phủ trong tay Lý Vân Long lập tức huy động, một luồng gió xoáy thanh sắc đột nhiên xuất hiện, hùng dũng cuốn tới tựa như cuồng nộ cùng trời đất, nhất kích chấn tan đạo kiếm phong của Hắc Sát Kiếm Hồn, trực diện cuốn thẳng tới trước ngực lão ta.
Ở bên cạnh, Hồng Vân Thái Tử nhìn thấy Lý Vân Long đã bắt đầu phát động tiến công, Mặc Bút trong tay cũng chuyển động, vô số ngân quang như hàng ngàn bông liền xuất hiện. Các đạo khí quang khắp tứ phía điên cuồng tổ hợp lại thành một đạo hoa trận kỳ diệu, hướng sang Giang Nam Tài Tử phát động đợt công kích đầu tiên.
Khẽ nở một nụ cười, Giang Nam Tài Tử nói:
- Diệu bút sinh hoa, ngươi đã luyện tập rất tốt, nhưng đáng tiếc là ngươi lại quên mất ta là Giang Nam Tài Tử, về mặt này ngươi tuyệt đối không thể so sánh cùng ta.
Lời vừa dứt thì mười ngón tay trên song thủ liền chuyển động, phát xuất ra những đạo chỉ kình lam sắc chói mắt, thực hiện thế Mãn Thiên Phi Vũ. Trong một thời gian ngắn các đạo chỉ kình lam sắc liền kích trúng vô số các lãng hoa ngân sắc, tạo ra các phích lịch lôi điện dày đặc, sau đó tạo ra các tia sáng mỹ lệ.
Lập tức nở một nụ cười lạnh lùng, Hồng Vân Thái Tử hét lên:
- Ngươi thấu hiểu nó thì sao, ngươi hiểu không có nghĩa là ngươi sẽ thắng. Bây giờ chúng ta hãy xem thử, coi ai mới thực sự là kẻ mạnh hơn.
Thân ảnh chuyển động, mây hồng hiện ra như muốn che lấp cả bầu trời. Trong lúc tiến công thân pháp của Hồng Vân Thái Tử nhanh như thiểm điện, Mặc Bút trong tay cấp tốc chuyển động, vô số các đạo ngân quang kỳ dị xuất hiện như hàng vạn tinh tú trên bầu trời bất tận, mỗi một lần chuyển động là một lần tồn tại cùng vĩnh hằng.
Giang Nam Tài Tử nhìn thấy tình trạng này, lạnh giọng đáp trả:
- Nhìn không ra là ngươi cũng có vài kiểu tấn công như thế này. Được, ta sẽ thử với ngươi một lần, để xem ngươi có thể tiếp được ta bao nhiêu chiêu. Chỉ phá thương khung liệt cửu tiêu, liệt vân kinh nguyệt quỷ thần đào!
Lời vừa dứt, lam quang khắp chu thân tăng cao, lam sắc phát ra từ thân thể chẳng khác gì thái dương toả ra kỳ quang. Song thủ của Giang Nam Tài Tử đưa ra trước ngực, cấp tốc kết thành một loại pháp quyết kỳ quái, song thủ tức thì đan xen vào nhau, còn hai ngón trỏ thì liên kết với nhau hình thành một góc nhọn, thúc đẩy cường kình lam quang khắp chu thân đột nhiên tăng cao, tức thì một đạo lam quang xông thẳng lên trời.
Khi mới bắt đầu thì đường kính của đạo lam quang khoảng độ ba thốn [. cm], nhưng trong một khoảng thời gian rất ngắn thì nó điên cuồng bành trướng, hoá thành một đạo lục xích quang trụ nối liền trời đất. Cường kình đáng sợ của nó mang theo sức mạnh huỷ diệt, khiến cho cả không gian đều chấn động và sản sinh ra những đợt gió xoáy với tốc độ cao, khắp tứ phía của đạo quang trụ hình thành một cơn gió lam sắc đáng sợ, như muống nuốt cả vạn vật ở xung quanh.
Giữa không trung, Hồng Vân Thái Tử gầm lên một tiếng kinh hồn, thân thể cấp tốc chuyển động nhầm thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của lực lượng thôn phệ đáng sợ phát ra từ đạo quang trụ, tức thì chuyển động chệch hướng so với quỹ đạo ban đầu, đối mặt với sự tiếp cận của đạo quang trụ. Cảm giác thấy cỗ lực lượng đáng sợ này, tả thủ của Hồng Vân Thái Tử phách xuất ra một chưởng, để mượn phản lực sinh ra mà lui lại. Đồng thời hữu thủ khoa lên một vòng tròn, khiến cho khí lưu khắp tứ phía chuyển động theo sự di chuyển của thân thể, mượn lực hoán chuyển để đối kháng với cỗ lực thôn phệ, cuối cùng cũng thoát khỏi một đợt công kích khủng bố của hắn ta.
Ở bên này, Toàn Phong Phủ trong tay Lý Vân Long cùng Hắc Sát Kiếm Hồn sau một đợt giao thủ đã bắt đầu phát xuất ra các tuyệt chiêu. Chỉ thấy thân thể của Hắc Sát Kiếm Hồn lăng không xoay chuyển, trường kiếm trong tay mỗi lần xoay tròn một vòng đều phát xuất ra trên một trăm thức kiếm. Kiếm quang dày đặc nhanh chóng chuyển động xung quang thân thể hắn ta, rồi tạo thành một chiếc lưới to màu ám hồng, bịt kín mọi chỗ xung quanh Lý Vân Long.
Khi tấm lưới to được kết thành từ những đạo kiếm quang gần tiếp cận thân thể, Lý Vân Long hét lên một tiếng, Toàn Phong Phủ trong tay tự động xoay chuyển. Lập tức xuất hiện chín đạo toàn phong mang theo cường kình phân bố khắp tứ phía, hình thành một cột thanh sắc phong trụ. Nó cùng với những đạo kiếm quang dày đặc liên tục ma sát lẫn nhau, tạo ra quang thải nhiều đến mức như muốn che phủ cả bầu trời.
Trên không trung, Hắc Sát Kiếm Hồn cười lạnh một tiếng. Thân thể đang luân chuyển đột nhiên dừng lại, trường kiếm trong tay ngân lên một tiếng chấn động thiên không, dưới sự thôi động của hắn ta cuồng phong lại chuyển động. Những đạo kiếm quang với sắc ám hồng tập trung lại ngày càng nhiều hơn, cuối cùng thì ngưng tụ thành một đạo kiếm trụ trăm trượng mang sắc huyết hồng, tĩnh lập giữa vòm trời.
Ngay thời khắc này, toàn thân Hắc Sát kiếm Hồn xuất hiện những ám phù chú, vô số đạo phù chú tà dị từ trên thân thể lão ta tản xạ ra khắp tứ phía, hình thành một trận pháp bao quanh thân thể. Cuối cùng hoá thành một con hắc sắc quang long cuộn dọc trên huyết hồng kiếm trụ, khiến cho nó đột nhiên co rút lại, trong một thời gian ngắn từ trăm trượng biến thành mười trượng. Ánh huyết quang loá mắt cũng bạo phát lên gấp ba lần, khiến cho cả thiên địa đều bừng sáng lên.
Quan sát Lý Vân Long đang ở phía dưới, Hắc Sát Kiếm Hồn cất giọng tàn nhẫn:
- Hãy chịu chết đi Lý Vân Long, mọi ân oán của chúng ta phải kết thúc trong trận chiến này thôi.
Dứt lời, hét lên một tiếng, đạo kiếm trụ khủng bố mang sắc huyết hồng điên cuồng chém xuống, toan nhất kích huỷ diệt Lý Vân Long ta.
Sắc mặt Lý Vân Long lập tức trầm xuống, cảm thấy một kích đáng sợ này của hắn ta, biết rằng muốn tránh cũng không được nên từ miệng phát ra một tiếng cuồng nộ, giận dữ gầm lên:
- Muốn huỷ diệt ta bởi một chiêu vị tất ngươi đã thành công, ta sẽ tiếp ngươi chiêu này thử xem! Toàn Phong Trảm, phi long đăng không, trong cửu châu thiên hạ ta là chí tôn!
Trong thanh âm cuồng nộ, chân nguyên toàn thân Lý Vân Long đột nhiên tăng cao đến mức cực hạn, thân thể đứng nghiêm trang, quang hoa khắp chu thân phát ra một cách loạn xạ tựa như một con dã sư đang cuồng nộ.
Ném Toàn Phong Phủ ra, song thủ của Lý Vân Long lập tức chắp lại, trong thời gian ngắn nhất thôi động pháp quyết. Hai ngón giữa của song thủ đồng thời bức ra hai giọt tinh huyết, cả hai xoay tròn ba vòng ở trước ngực rồi dung hợp lại làm một, phát ra một đạo thần quang kỳ dị. Sau đó, tinh huyết dưới sự khống chế của ý thức, đằng không bay lên rồi xạ nhập vào trong Toàn Phong Phủ. Tức thì màu thanh sắc nguyên bản của thanh tiểu phủ bị nhuốm ánh huyết hồng, một cỗ khí tức yêu diễm lập tức tràn ra khắp tứ phía, khiến cho người ta cảm thấy như có một loại khí tức kỳ quái nào đó đang được đánh thức tỉnh lại.
Ngay lúc Toàn Phong Phủ biến sang màu hồng, thì một toàn phong đồ án đột nhiên đằng không bay vút lên. Sau khi rời khỏi thân Toàn Phong Phủ được ba xích thì hoá thành một đạo cuồng phong kinh thiên và kẹp chặt phiến huyết lãng đang không ngừng ba động. Huyết sắc cuồng phong xuất hiện, khiến cho thanh âm của điểu, thú trong chu vi mười dặm không ngừng vang lên, rồi điên cuồng trốn chạy. Nhưng chúng lại bị cuốn bay lên trên đỉnh của trận cuồng phong một cách liên tục, một con kỳ thú bằng huyết nhục được sinh ra, khắp chu thân nhuộm ánh huyết quang chói mắt. Nếu quan sát kỹ thì thấy con kỳ thú này tựa như điểu nhưng lại không phải là điểu, trên đôi cánh có xuất hiện một cái đầu hổ còn sống, cặp huyết trảo trước ngực có dạng như là ưng trảo, ngoài ra còn có một cái đuôi dài khá vững chắc.
Nhìn thấy huyết hồng kiếm trụ nhanh chóng bay đến, từ miệng con kỳ thú này ngâm lên một tiếng, thanh âm chấn nhĩ phát ra tựa như tiếng gầm của hổ, nhưng nó lại cổ quái đến mức khó mà miêu tả được. Sau một tiếng ngâm lên, từ miệng của con kỳ thú phóng ra một lộ huyết diễm như là một đạo quang tiễn, nghênh đón đòn tấn công của Hắc Sát Kiếm Hồn. Đồng thời song trảo trước ngực của con kỳ thú cũng tức thì huy vũ, cấp tốc xạ ra hai đạo quang trảo huyết sắc khổng lồ. Để phối hợp với song trảo thì cặp cánh cũng chuyển động, khiến cho hai đạo huyết sắc phong bạo đột nhiên gia tốc, trực diện cuốn thẳng tới Hắc Sát Kiếm Hồn.
Giữa không trung, hai đạo chí cường nhất kích của Lý Vân Long và Hắc Sát Kiếm Hồn tông vào nhau, huyết hồng kiếm trụ cùng huyết diễm của con kỳ thú kịch liệt va chạm. Cả hai bên đều không chịu khoan nhượng dù chỉ một phân, quang hoa của huyết hồng kiếm trụ trở nên tối lại, lập tức chấn phá đạo huyết diễm rồi tiếp tục trảm xuống. Và kích trúng huyết sắc phong bạo, làm ra một thanh âm vang dội chấn động tận trời, quang hoa tiêu tán loạn xạ như mây khói che phủ cả bầu trời.
Trong thanh âm vang dội, kỳ thú lại phát xuất hai đạo huyết sắc quang trảo tấn công tầng kết giới phòng ngự của Hắc Sát Kiếm Hồn, song phương va chạm lẫn nhau rồi tan biến, cuối cùng chấn nát tầng phòng ngự của Hắc Sát Kiếm Hồn và rồi ấn vào thân thể hắn ta một cách hiểm độc.
Phía đối diện, Lý Vân Long cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào, một kiếm vừa phách ra của Hắc Sát Kiếm Hồn cũng đã nghạnh phá thành công đạo huyết sắc phong bạo được hình thành từ Toàn Phong Phủ, khiến cho kỳ thú cũng biến mất. Vì thế trong đợt công kích vừa rồi, thân thể Lý Vân Long cũng thụ trọng thương, trong tiếng nổ vang dội thì thân thể bị chấn rơi xuống mặt đất. Khuôn mặt anh tuấn giờ đây đang trắng bệch vì mất máu, nhãn thần tán loạn.
Trong màn mưa bụi, Hắc Sát Kiếm Hồn và Lý Vân Long dù thân thể đang mang trọng thương nhưng cũng gắng gượng đứng dậy cùng một lúc, hai người đứng cách nhau một khoảng mười hai, mười ba trượng. Trong mắt mỗi người đều có ngọn lửa giận dữ và đang trực diện nhìn vào đối phương, chẳng ai phục ai.
Di dời mục quang, Hắc Sát Kiếm Hồn nhìn vào trận đấu của Hồng Vân Thái Tử và Giang Nam Tài Tử, âm trầm cất tiếng:
- Nhìn vào tình hình này thì dễ dàng thấy được phía ngươi đang rất bất lợi, nếu như Hồng Vân Thái Tử bại vong, ngươi cũng khó đào thoát và rồi ngươi cũng phải chết thôi.
Lý Vân Long cười nhạo:
- Nếu mà huynh đệ của ta lạc bại, ngươi nghĩ người chết chỉ là một mình ta sao?
Nhãn thần Hắc Sát kiếm Hồn lập tực biến đổi, hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn ly gián hai người bọn ta sao, ngươi không nhận thấy cách đó là quá ấu trĩ hay sao?
Lý Vân Long lạnh nhạt mĩm cười:
- Ấu trĩ? Có lẽ vậy. Đơi đến lúc ngươi biết được kết quả thì ngươi sẽ biết được lời nói của ta có ấu trĩ, hay ngươi là người ấu trĩ. Không tin, ngươi hãy đợi mà xem.
Sắc mặt Hắc Sát Kiếm Hồn chuyển sang vẻ âm trầm, hiển nhiên minh bạch rất rõ ràng đạo lý trong lời nói của Lý Vân Long. Nhưng hai người đang ở trong tình trạng đối địch, bản thân hắn ta tính ra cũng không ấu trĩ lắm, vì thế tuy ngoài mặt nói là không tin nhưng trong tâm đang suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này, nhằm tìm cách giải quyết sự việc.