Nếu Giang Nam Tài Tử thực sự nổi giận, đến khi bản thân mình thụ trọng thương hao tổn chân nguyên, e là khó có thể thoát khỏi tay ông ta. Nghĩ đến điều này, mục quang gã bất giác dời đến bên Giang Nam Tài Tử và Hồng Vân Thái Tử, thầm nghĩ tốt nhất là hai người lưỡng bại câu thương. Chỉ có thế bản thân mới được an toàn nhất, nhưng cơ hội như vậy liệu có xuất hiện chăng?
Trong lúc hắn đang trầm tư, Giang Nam Tài Tử và Hồng Vân Thái Tử bỗng cùng thét lớn một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của Hắc Sát Kiếm Hồn và Lý Vân Long. Nhìn lại, chỉ thấy hai người trong trận chiến lúc này đều bị bật lui ra ngoài quầng sáng, Hồng Vân Thái Tử toàn thân lắc lư, khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên thần sắc kinh hãi, khoé miệng rướm máu. Phía bên kia, Giang Nam Tài Tử lãnh đạm cười chế giễu, phong thái tiêu sái nhìn đối thủ, dáng vẻ như mèo bắt chuột.
- Thời gian không còn sớm nữa, trận đánh bên kia đã kết thúc, chúng ta cũng nên giải quyết cho xong thôi. Có trách thì chỉ trách ngươi không nên đến đây, giờ thì chịu chết đi.
Nói xong, Giang Nam Tài Tử tung mình bay lên, tốc độ không nhanh không chậm tiến về phía Hồng Vân Thái Tử, luồng khí tức áp bức đó khiến Hồng Vân Thái Tử sắc mặt cứng ngắc, tròng mắt đảo loạn.
Tranh thủ liếc nhìn Lý Vân Long và Hắc Sát Kiếm Hồn, trên khuôn mặt trắng bệch của Hồng Vân Thái Tử lộ ra một tia tuyệt vọng, hiển nhiên minh bạch bản thân đã rơi vào tình cảnh khốn đốn, ánh mắt thoáng qua nét phẫn nộ.
Hồng Vân Thái Tử gào lên:
- Lý huynh, hiện tại tình huống bất diệu, ta sẽ cầm chân lão tặc này, huynh hãy thừa cơ đi trước. Nếu ta mất mạng tại đây, huynh nhớ quay về báo cho sư phó của ta, nhờ người báo thù cho ta.
Thân người loáng qua, Hồng Vân Thái Tử nhào lên nghênh đón, y phục huyết hồng trong cơn gió như một đám mây đỏ ửng, nháy mắt đã tương kích với Giang Nam Tài Tử.
Hàng ngàn bút ảnh biến hóa, chỉ ảnh như núi, song phương vừa đụng độ liền đối đầu không khoan nhượng, thế công lăng lệ mạnh mẽ làm phát ra hàng loạt tiếng sấm sét, trong chớp mắt đã giao thủ mấy chục hiệp, hai người lúc hợp lúc phân, tốc độ di động cực nhanh, không ai chịu lùi bước.
Trong lúc tấn công, Hồng Vân Thái Tử một lòng liều chết ứng địch, tuy hiểu rõ tu vi của mình và đối phương tồn tại một khoảng cách rất lớn, nhưng hắn không chút sợ hãi, ra sức thúc động chân nguyên trong cơ thể chuyển hóa thành một nguồn lực lượng hừng hực bốc cháy, thề phải giữ chân Giang Nam Tài Tử.
Cảm nhận thấy quyết tâm của Hồng Vân Thái Tử, Giang Nam Tài Tử bực tức hừ một tiếng:
- Xú tiểu tử, ngươi tưởng rằng liều mạng là có thể bó chân ta ư, đúng là hy vọng hão huyền. Ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục, xem ngươi có bản lĩnh gì mà đòi thoát khỏi tay ta. Nhất chỉ càn khôn sơn hà định, thiên cổ đế vương tận phù trầm!
Thân thể ông ta tức thì biến thành ngàn vạn, vô số tàn ảnh ảo hình phân bố tại bốn phía, lam sắc quang hoa sáng lóa, nhanh chóng chồng chất lên nhau trước ánh mắt kinh hãi của Hồng Vân Thái Tử, cuối cùng hoá thành một chỉ kình huỷ diệt, mang theo kỳ quang rực rỡ xuất hiện trước ngực hắn.
Hồng Vân Thái Tử hoảng hốt, trong thoáng chốc liên tục biến đổi hơn trăm dạng thân pháp, nhưng vô luận hắn né tránh ra sao, di động thế nào, chỉ kình đáng sợ đó vẫn luôn duy trì cự ly một thước trước ngực hắn, mặc cho hắn làm kiểu gì cũng khó mà trốn thoát. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nguy hiểm lâm đầu, Hồng Vân Thái Tử linh thức tăng mạnh, một mặt gắng gượng vùng vẫy lách tránh, một mặt phân tích uy lực của chiêu chỉ, kết quả phát hiện ra một chỉ này của Giang Nam Tài Tử hàm chứa sức mạnh tịch diệt sinh cơ, một khi bị kích trúng chắc chắn sẽ rất khó đào thoát khỏi sự xâm nhập của tử vong.
Trong khoảnh khắc này, Hồng Vân Thái Tử hiểu rõ sinh lộ đã tuyệt, liền rắp tâm phá nồi chìm thuyền, người đang né trách cũng tức thì dừng lại, ánh mắt trở nên âm sâm lãnh liệt, thờ ơ chờ đợi một kích của Giang Nam Tài Tử. Thế sự bỗng chốc vạn biến, khi Giang Nam Tài Tử phát giác thấy Hồng Vân Thái Tử có hành vi khác thường, một chỉ của ông ta đã bắn xuyên tâm tạng của địch nhân, lực ăn mòn khuếch tán cũng đang điên cuồng tàn phá thân thể đối phương.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc muốn lui của Giang Nam Tài Tử, Hồng Vân Thái Tử âm u nói:
- Sợ à? Chẳng phải ngươi muốn dồn ta vào tử địa ư, hơn nữa còn nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ còn gì? Sao giờ lại muốn trốn? Ngươi không cảm thấy đã quá muộn rồi sao? Hồng vân yểm nhật thiểm kỳ quang, nhất triều vân tán phá cửu hoang!
Trong lúc cất tiếng Hồng Vân Thái Tử toàn thân bạo phát huyết quang, cả người như mặt trời chói chang treo ngang trời, khí thế cường hoành bá đạo tràn đầy lực phá hoại, tức thì khiến không gian trong vòng ba trượng gần cơ thể bị chấn động, một lồng sáng huyết sắc xuất hiện, nhất cử vây hãm Giang Nam Tài Tử đang muốn tháo chạy.
Phẫn nộ trừng mắt nhìn Hồng Vân Thái Tử, Giang Nam Tài Tử rít lên:
- Tiểu tử điên khùng, không ngờ ngươi lại dùng một chỉ của ta để dẫn nổ ba nguyên thần trong cơ thể, ngươi thật sự muốn vĩnh viễn không được siêu sinh à?
Hồng Vân thái tử cười mỉa mai:
- Sợ cái gì chứ, không phải ngươi muốn đưa ta xuống địa ngục sao, thế này vừa khéo thuận theo tâm ý của ngươi đó! Ha ha, sắc mặt của ngươi chẳng dễ coi chút nào, hóa ra ngươi cũng sợ chết, đáng tiếc đã quá trễ rồi.
Trông thấy cảnh tượng trước mắt, Lý Vân Long thầm thở dài, Hồng Vân Thái Tử mặc dù tính cách có hơi kích động, nhưng về việc lần này, Hồng Vân Thái Tử đối với hắn cũng xem như đã tận tình tận nghĩa rồi. Ngược lại, Hắc Sát Kiếm Hồn trong lòng cả mừng, một khi Hồng Vân Thái Tử phát động thuật nguyên thần hủy diệt mà người tu chân sợ nhất, khi đó Giang Nam Tài Tử dù có ba đầu sáu tay cũng khó lòng chạy thoát được. Cứ như vậy thì hắn chỉ việc chờ đợi là sẽ thoát được một kiếp nạn, không cần lo lắng về sự sống chết.
Trong lúc Hắc Sát Kiếm Hồn đang suy tư, Hồng Vân Thái Tử toàn thân công lực đã tăng đến cực hạn, thân thể đột nhiên phình to gấp ba lần, chân nguyên huyết sắc bập bùng xung quanh bắt đầu mất đi sự khống chế, khí tức hủy diệt dày đặc khắp thiên địa, làm cả mặt đất rung chuyển. Lúc này, khuôn mặt không chút huyết sắc của Giang Nam Tài Tử lộ ra vẻ âm độc, thần sắc dữ tợn, song nhãn lóe tà quang, một luồng khí tức quái dị đột nhiên xuất hiện trong trường.
Ngay sau đó, lam sắc quang hoa quanh thân Giang Nam Tài Tử hoàn toàn chuyển thành màu đen, cả người được vây bọc bởi một nguồn lực lượng u ám hiểm độc, chân nguyên ngoài thân cấp tốc vận chuyển, mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một vòng xoáy thôn tính mọi lực lượng đã được hình thành, tới tấp hút lấy chân nguyên lực của Hồng Vân Thái Tử. Ngoại tán và nội hấp tương ngộ, một bên điên cuồng ập tới, một bên bạt mạng hút vào, song phương cấp tốc ma sát va đập, cuối cùng hóa thành một dòng nước lũ, sản sinh một vụ nổ lớn trong khoảng không gian nhỏ hẹp giữa đôi bên.
Âm thanh vang dội, ngòi nổ này tức khắc dẫn nổ chân nguyên trong cơ thể Hồng Vân Thái Tử, tiếp đó là một vụ nổ kinh thiên với quy mô lớn hơn trên ngọn đồi tùng lâm. Chỉ thấy một trường bão táp diệt thế lấy vị trí của hai người làm trung tâm, mau chóng lan toả ra bên ngoài với tốc độ không tưởng, đi đến đâu sinh vật tuyệt diệt đến đấy, cây cỏ biến thành tro tàn, cả ngọn đồi tùng lâm trong phương viên vài dặm không còn một ngọn cỏ, đá nát thành bụi phấn. Một cái hố sâu xuất hiện trên mặt đất khiến người nhìn vào kinh sợ, bên trong như bị liệt hoả thiêu đốt, đen kịt từng mảng, khói cuộn đậm đặc.
Sau vụ nổ, Hồng Vân Thái Tử biến mất, Hắc Sát Kiếm Hồn và Lý Vân Long cùng lúc bị khí lưu cường đại cuốn lên không trung, không rõ sống chết. Nhưng ngoài ý liệu của mọi người, Giang Nam Tài Tử vẫn chưa chết, có điều tình cảnh hết sức thảm hại, y phục toàn thân bị lực lượng hủy diệt đáng sợ đó chấn nát, thân thể dưới tác dụng của ngoại lực bị bắn ngược về phía đông.
Gió qua vô thanh, nhạn qua lưu ngấn. Đến khi sóng yên biển lặng mới thấy hai bóng người từ trên không rơi xuống, chính là Lý Vân Long và Hắc Sát Kiếm Hồn.
Hai thanh âm trầm muộn vang lên, thân thể song phương đập mạnh xuống mặt đất, bụi bắn tung tóe, đồng thời hai người rên lên một tiếng yếu ớt, thì ra cả hai đều còn sống. Lặng lẽ nằm trên nền đất, hai người chẳng còn chút sức lực nào để mà căm thù nhìn đối phương, chỉ nằm im hưởng thụ vòng ôm ấm ấp của đại địa, nhấm nháp tư vị đối mặt với tử vong. Lúc này cả hai toàn thân kinh mạch đều đứt đoạn, chân nguyên tiêu tán, nguyên thần suy nhược, ngoài việc nằm chờ chết ra, họ không còn chút cơ hội tranh đấu nào.
Làn gió nhẹ thoảng qua, một thân ảnh xuất hiện trước mắt hai người khiến bọn họ không kìm nổi sự kinh hoàng trong giờ phút hấp hối. Hắc Sát Kiếm Hồn hai môi run run, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thều thào gọi một cái tên. Còn Hắc Toàn Phong Lý Vân Long chỉ nở một nụ cười tang thương, thần tình lạc lõng, tựa hồ đang cảm thấy buồn thương cho vận mệnh của chính mình.
Âm sâm nhìn hai người trên mặt đất, Giang Nam Tài Tử lộ rõ vẻ tà ác âm độc, nhãn thần đó, biểu tình đó so với lúc trước hoàn toàn như hai người khác nhau, không có mảy may tình cảm.
Mục quang đảo quanh tuần tra một vòng, Giang Nam Tài Tử mới cười âm hiểm bước đến gần Hắc Sát Kiếm Hồn, chưởng tâm hữu thủ lấp loáng những tia sáng đen, vừa dịch đến đỉnh đầu gã vừa nói:
- Đáng tiếc, đời này ngươi đã được định sẵn là có tướng đoản mệnh rồi, bây giờ để ta tiễn ngươi lên đường. Ta biết trong tâm ngươi không cam chịu, cũng rất khó chấp nhận, nhưng sự thật vẫn là sự thật, đến thời khắc này không cần phải phủ nhận nữa rồi.
Hắc Sát kiếm hồn khó nhọc cất tiếng hỏi:
- Ngươi thực sự tu luyện Phệ Tâm kiếm quyết?
Giang Nam Tài Tử cười đáp:
- Đến giờ vẫn còn muốn hỏi à? Thực ra ta vốn không muốn như thế này, có trách thì trách tên tiểu tử Hồng Vân đó, nếu hắn không dùng đến thuật nguyên thần hủy diệt thì ta cũng sẽ không bị bức phải thi triển.
Tiếng xương đầu vỡ vang lên liền sau đó, Hắc Sát Kiếm Hồn chỉ kêu thảm nửa tiếng đã bị hắn hủy diệt hình thần.
Nghe thấy tiếng kêu thảm của Hắc Sát Kiếm Hồn, Lý Vân Long nhếch mép lộ ra nét cười châm biếm. Tiếu dung vừa hiện, khuôn mặt u ám của Giang Nam Tài Tử đã đập vào trong mắt gã, khiến nụ cười đó đờ ra, biểu tình có hơi cứng nhắc.
- Cười đi, tiếp tục cười đi. Ngươi muốn cười nhạo Hắc Sát Kiếm Hồn còn gì, không sao, lớn mật thì cứ cười đi, hiện tại ở đây chỉ còn lại ta và ngươi, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng trước khi chết của ngươi, để ngươi cười cho đã nghiền.
Giọng nói âm sâm vang vọng khắp bốn bề, khiến cho Lý Vân Long toàn thân phát lạnh, cảm thấy khí tức tử vong đang tiếp cận hắn.
Bấy giờ, Lý Vân Long đột nhiên minh bạch, chỉ khi ở trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, mới có thể chân chính nhận thức được tư vị hoảng sợ đó. Trong lòng hắn tự hỏi mình, hoảng sợ thì sao nào?
Trầm mặc chốc lát, khuôn mặt nhợt nhạt của Lý Vân Long lại hiện nét cười, ráng sức nói:
- Nên cười nhiều hơn một chút, vì sau này không còn cơ hội nữa rồi. Nhưng ngươi có biết vì sao ta cười không?
Phát giác dụng ý của hắc hổ, Hoàng Thiên cảm kích nói:
- Đa tạ ngươi, nếu sinh mạng này không mất đi, ta nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngươi.
Tựa hồ hiểu thấu ý tứ của nó, hắc hổ gầm gừ hai tiếng rồi lập tức tăng tốc hướng về phương nam.
Tĩnh lặng nằm trên lưng hắc hổ, song thủ Hoàng Thiên nhẹ nhàng sờ vào lưỡi đao sắc quái dị, mục quang chú thị quan sát những văn tự phù chú kỳ dị trên bề mặt thanh đao, hạ giọng hỏi :
- Hắc hổ, vật cắm trên lưng của ngươi có khiến ngươi đau đớn không? Kẻ nào đã găm nó vào thân thể của ngươi vậy? Tại sao hắn ta lại đả thương ngươi chứ?
Hắc hổ gầm lên vài tiếng, tựa hồ muốn thuật lại điều gì, đáng tiếc Hoàng Thiên tuy có nghe nhưng chẳng thể nào hiểu được!
Vuốt ve lưng nó, Hoàng Thiên cất tiếng: Nguồn:
- Thật là kỳ quái, trước đây ta đã từng giao lưu với những con hổ vằn, bọn chúng nói bất cứ điều gì ta cũng nghe được, tại sao ngươi nói thì ta lại không hiểu gì thế nhỉ?
Nguyên lai Hoàng Thiên là bán yêu chi thân, thiên sinh đã thấu hiểu ngôn ngữ của các loài thú. Chỉ là con ma hổ này xuất phát từ Ma vực, so với bách thú ở Nhân gian thì có điểm dị biệt, vì thế Hoàng Thiên không tài nào thấu hiểu được ngôn ngữ của nó.
Quay đầu lại nhìn Hoàng Thiên mấy lần, nhãn thần hắc hổ như soi thấu ánh mắt vô pháp lý giải của Hoàng Thiên. Nó tựa đang trầm tư nhưng lại pha lẫn do dự, tóm lại là nhãn thần có điều gì đó rất bất thường.
Tình hình duy trì như thế một hồi lâu, đột nhiên hắc hổ khẽ gầm lên một tiếng, nhãn thần lúc này lập tức trở nên kiên định. Từ miệng hắc hổ tự động bay ra một viên quang châu ba màu, xoay tròn ba vòng trên đỉnh đầu của Hoàng Thiên trong sự kinh ngạc của nó, cuối cùng hoá thành một chùm sáng tiến vào trong cơ thể nó qua Bách Hội huyệt.
Lúc này, Hoàng Thiên đang ngỡ ngàng đột nhiên kinh hãi la lớn:
- Thật kỳ quái, chẳng hiểu sao bây giờ ta lại hiểu được ngôn ngữ của ngươi rồi, đúng là quá thần kỳ mà!
Hắc hổ có phần hoan hỉ rống lên hai tiếng, trong tâm ý của Hoàng Thiên lúc này lập tức vang lên một âm thanh:
- Đó là do ta đã đưa đan hoa chi khí của ta thâu nhập vào đại não ngươi, vì thế bây giờ ta với ngươi có thể tiến hành tâm linh tương thông.
Hoang Thiên cao hứng nói:
- Hắc hổ, ngươi thật là tốt! Ngươi đến từ địa phương nào, nơi đó có lợi hại không?
Hắc hổ đáp lời:
- Ta đến từ Ma vực, ở nơi đó mọi người đều gọi ta là Ma Vân thần thú, và mọi việc đối với ta đều bình lặng trôi qua. Không lâu trước đây, ta đã gặp phải một cường địch mà ta chưa bao giờ gặp qua, nó có thân thể nhỏ bé nhưng thực lực lại cường đại vô bỉ. Ta cùng với nó toàn lực nhất chiến rồi bị nó đánh cho trọng thương, khiến cho sức mạnh của ta bây giờ chỉ còn lại sáu phần mà thôi.
Hoàng Thiên giọng đầy ngạc nhiên:
- Ma vực? Đó là địa phương nào mà sao ta chưa hề nghe qua? Bất quá danh tự Ma Vân thần thú thật là rất uy phong, rất có thần khí. Ta không biết ngươi đã bị thương, ta còn cứ tưởng rằng ngươi đem ta đi là vì Thiên Tàn lão tổ nữa kia.
Hắc hổ khinh thường nói:
- Tên Thiên Tàn lão tổ gì đó mặc dù lợi hại nhưng ta hoàn toàn không sợ, dù bị thương cũng có thể đối phó được. Nguyên nhân chân chính khiến ta đưa ngươi đi là vì đột nhiên ta cảm thấy khí tức của cường địch tiếp cận, với tình trạng trước mắt của ta mà gặp lại nó, tất sẽ hung đa cát thiểu.
Hoàng Thiên nghe xong bỗng hiểu ra, nói:
- Nguyên lai là như thế. Bây giờ ngươi dẫn ta đến nơi nào vậy, đi tránh cường địch, phải không?
Hắc hổ đáp:
- Không hoàn toàn như vậy. Kỳ thực ta dẫn ngươi bay về phương nam là có mục đích, bởi vì ta cảm thấy có một lực lượng thần bí sắp tỉnh dậy, còn nó là cái gì thì hiện thời ta chưa thể minh bạch, nhưng ta biết nó tuyệt đối không phải là một vật tầm thường. Được rồi, không nói về những điều này nữa, chúng ta hãy cắt đuôi lão già phía sau rồi bàn tiếp.
Lời vừa dứt, toàn thân hắc hổ loé sáng quang hoa, tốc độ tiến về phía trước gia tăng lên gấp hai lần. Trên thiên không, chỉ thấy một chùm kỳ quang phá mây lướt qua, nhanh chóng tiêu thất trong những đám mây trên cao. Thiên Tàn lão tổ bị rớt lại phía sau không thấy chút bóng dáng.
Bồ Đề học viện, bên trong khu lăng mộ, lúc này âm phong gầm rú đầy phẫn nộ cùng kiếm khí tung hoành khắp nơi. Phệ Tâm kiếm vừa thoát khỏi phong ấn trông chẳng khác gì cuồng long nhập hải, phát tiết nộ khí tích tụ sau hàng trăm hàng ngàn năm bị phong ấn.
Dưới mặt đất, Giang Nam Tài Tử lao thân bay vút lên phía trên, truy đuổi Phệ Tâm kiếm với tốc độ cực nhanh, muốn thu thập nó vào tay. Bên cạnh, Ma Hoan tôn chủ trông thấy tình trạng đó cũng không chịu thua kém, thân thể phi xạ lên không trung, thân ảnh tức thì hoá thành hàng ngàn hàng vạn đạo. Hắn thi triển huyễn thuật thần kỳ khiến tất cả mọi phương vị khắp tứ phía toàn bộ đều bị phong trụ, hiển nhiên muốn đoạt lấy thanh kiếm ngay lập tức.
Ma Đà nhìn vào trường tranh đoạt của hai người trên không trung một lượt, tiếp đến mục quang dời sang một toà tháp lăng khác. Thân thể lão vô thanh vô tức tiêu thất tại chỗ đang đứng rồi ngay lập tức xuất hiện bên trên tháp lăng đó.
Ma Đà một chưởng kích vào đỉnh tháp. Một tiếng nổ lớn vang lên, toà tháp lăng nhanh chóng bị chấn huỷ. Bên trong nó, ánh kim quang từ mặt đất phát ra quang mang chói mắt khiến cho tất cả môn hạ của Bồ Đề học viện đều chú thị nhìn vào, ba người nhóm Trương Ngạo Tuyết cũng tập trung ánh mắt về nơi đó.
Trong sát na, chỉ thấy khói bụi tung lên mù mịt đã bị Ma Đà vung tay quét sạch, một hạt châu có đường kính một tấc xuất hiện. Trên bề mặt của nó lấp lánh hắc mang, có khảm những đồ án cổ quái bị một đoàn kim quang bao bọc. Bên trong có một tầng thanh sắc pháp giới, hiển nhiên là Phật Đạo song trọng phong ấn.
Ma Đà nhìn thấy vật đó, trên khuôn mặt gầy gò hiện vẻ kích động, thân thể đang lơ lửng trên không trung đột nhiên hạ xuống, chưởng tâm phát ra kim quang như điện. Lão dựa vào sự tinh thâm Phật pháp của mình để phấ giải đạo phong ấn thứ nhất bên ngoài bề mặt hạt châu.
Nhìn thấy thế, sắc mặt Lâm Vân Phong tức thì trở nên kinh hãi, không nói một lời nào, hắn liền xông vọt đến muốn đoạt Vạn Thú ma châu. Trương Ngạo Tuyết cả kinh la lên một tiếng, đáng tiếc Lâm Vân Phong thế nhanh như tên bắn, căn bản không thể ngừng lại.
Đứng bên cạnh, Thiên Mục Phong lướt mắt nhìn xung quanh, Giang Nam Tài Tử và Ma Hoan tôn chủ đều đang đuổi theo Phệ Tâm kiếm, hiển nhiên là ý thức của thanh kiếm cực mạnh nên không chịu bị con người khống chế. Lúc này có khoảng hơn hai mươi môn hạ của Bồ Đề học viện tập trung bên cạnh thân thể đang trọng thương của Pháp Luân đại sư cùng ba vị cao thủ, sắc mặt kinh hoảng đến thất thần.
Thu hồi mục quang, Thiên Mục Phong nhìn vào Trương Ngạo Tuyết, hạ giọng:
- Quan sát tình thế trước mắt, Giang Nam Tài Tử đích thị là vì Phệ Tâm kiếm mà đến đây, Ma Đà dường như tới vì Vạn Thú ma châu, còn Ma Hoan tôn chủ có vẻ muốn lấy cả hai. Kết quả ra sao tạm thời không thể phán đoán một cách chính xác được.
Trương Ngạo Tuyết liền thu hồi mục quang đang chú thị vào Lâm Vân Phong, cất tiếng hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Tạm thời cứ bình tĩnh quan sát rồi tuỳ cơ ứng biến, hay là đánh cuộc với vận khí?
Thiên Mục Phong đáp:
- Theo phân tích của ta, Phệ Tâm kiếm chỉ có một thanh, trong hai người tranh đoạt chỉ có một người có thể đắc thủ, người còn lại dĩ nhiên sẽ xông vào để tranh đoạt Vạn Thú ma châu. Vì thế khi nhị hổ tương tranh, sau đó chúng ta sẽ có cơ hội. Nhưng vấn đề mấu chốt, người đắc thủ Phệ Tâm kiếm là người nào, nếu hắn ta cũng muốn tranh đoạt Vạn Thú ma châu thì tình hình sẽ phức tạp hơn, phán đoán của chúng ta cũng vì thế mà trở nên khó khăn hơn.
Trương Ngạo Tuyết trầm mặc giây lát, khẽ nói:
- Thế sự vô thường, bất cứ chuyện gì cũng muốn chắc chắn nắm lấy chín phần thành công thì không có khả năng đâu. Theo như phân tích của ngươi thì có rất nhiều tình huống biến hoá có thể xảy ra, chúng ta không thể chỉ đứng quan sát và chờ đợi như thế. Một khi sự việc đã định rồi, thiết nghĩ muốn tìm cơ hội hạ thủ là rất khó khăn. Theo ý kiến của ta, chỉ cần tìm thấy cơ hội là phải lập tức hành động, tận lực chớp lấy thời cơ, đó gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, để xem vận khí của mỗi người chúng ta như thế nào.
Thiên Mục Phong nghe vậy liền gật đầu, không nói gì thêm.
Bên kia, Lâm Vân Phong vừa thấy Vạn Thú ma châu xuất hiện thì cấp tốc xông lên. Trong lúc tiến tới, Lâm Vân Phong lập tức huy vũ Trảm Phong tiên kiếm, ngân sắc kiếm mang nhanh chóng phi trảm xuống, một tia kiếm bạc chém xuống nhằm ngăn cản Ma Đà lấy được ma châu. Cảm thấy có đợt công kích đánh đến, Ma Đà lạnh lùng lướt mắt nhìn qua, tả thủ lập tức thu lại rồi phóng vào hư không. Một cỗ lực lượng kỳ diệu tức thì xuất hiện bám chặt lấy đạo kiếm mang của Lâm Vân Phong, nhân lúc hắn đang kinh ngạc mà thôi động pháp quyết, dịch chuyển đòn tấn công của Vân Phong kích vào kết giới phong ấn Vạn Thú ma châu, nhất cử chấn khai Phật – Đạo song trọng phong ấn.
Ma Đà cười dài đắc ý nói:
- Ta đang lo lắng vô pháp phá giải phong ấn của Đạo gia, không ngờ ngươi lại chủ động tấn công, đúng là trời đã giúp ta mà.
Lâm Vân Phong nghe vậy tức khí như muốn nổi điên, thét lên một tiếng giận dữ. Hắn mạnh mẽ huy động trường kiếm trong tay, những đạo kiếm mang lăng lệ phát ra dày đặc, hình thành bảy đạo kiếm trụ ngân sắc đường kính ba trượng, phát động một kích phẫn nộ theo các phương hướng khác nhau.
Ma Đà chú thị nhìn vào tình cảnh trước mắt, miệng cười lạnh lẽo. Hữu thủ lão nắm lấy Vạn Thú ma châu vào trong lòng bàn tay, tả thủ lập thành một chưởng ở phía trước ngực, Phật lực toàn thân ào ạt tuôn ra. Một vòng Phật chưởng kim sắc đón gió phình ra, trong chớp mắt đã trở thành một đạo cự linh phật chưởng khoảng sáu thước đối mặt với đòn công kích của Lâm Vân Phong.
Cách đó vài trượng, Pháp Luân đại sư đang bị trọng thương quan sát tất cả mọi chuyện, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch, thần sắc lộ vẻ thê lương vô hạn. Đại sư quay đầu lại những môn hạ đệ tử bên cạnh nói:
- Tà vật xuất thế, sinh linh đồ thán. Vì sự tôn nghiêm của Bồ Đề học viện, vì sự an lành của thiên hạ bách tính, ngày hôm nay, cho dù chúng ta phải hy sinh tất cả cũng phải cố gắng xoay chuyển tình thế, tận lực cản trở bọn chúng.
Chúng đệ tử nghe thấy thế, sắc mặt kinh hoảng thất thố dần hiện nét trang nghiêm, sự khiếp đảm lúc nãy đã từ từ rời xa. Thay vào đó là tinh thần từ bi vô uý hiển hiện trên khuôn mặt tất cả các môn hạ Bồ Đề học viện.
Đúng lúc này, hai người Giang Nam Tài Tử và Ma Hoan tôn chủ đang truy đuổi Phệ Tâm kiếm cũng đều cảm thụ được khí tức của Vạn Thú ma châu, bọn họ nhịn không được bèn phát ra một tia thần thức lưu ý đến tình huống bên kia. Phía trận chiến của Lâm Vân Phong và Ma Đà, sau khi một tiếng nổ phát ra, song phương đều phiêu lãng thoái lui. Lâm Vân Phong thân hình lắc lư, một chưởng của Ma Đà chấn bay thân thể hắn ra xa ngoài vài trượng. Ma Đà cười ha hả, việc đắc thủ được vật mà mình mong muốn khiến cho lão ta rất hoan hỉ, khuôn mặt vốn bình tĩnh của lão lộ ra thần sắc kích động hiếm thấy.
Lúc này, sắc mặt của Trương Ngạo Tuyết cùng Thiên Mục Phong đang ở dưới mặt đất đều biến đổi, trên thiên không, Ma Hoan tôn chủ rúng động tinh thần, cả ba người đều cảm thấy tình hình bất diệu. Giang Nam Tài Tử thì chỉ bình đạm nhìn vào đương trường với biểu tình lãnh mạc, nhãn thần của Pháp Luân đại sư cũng hàm chứa điều gì đó rất khác lạ, miệng nhếch lên cười giễu cợt.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, từ miệng của Ma Đà phẫn nộ gào rú, âm thanh cực kỳ đáng sợ. Toàn thân lão bắt đầu run rẩy, hữu thủ không ngừng vung loạn như muốn quăng viên Vạn Thú ma châu vừa đắc thủ ra khỏi tay. Trước tình huống này, mọi người đều trố mắt ra nhìn một cách ngớ ngẩn, sau đó là kinh hãi không hiểu nguyên nhân tại sao.
Trương Ngạo Tuyết nhìn Ma Đà, nhíu mày lên tiếng:
- Nghe sư bá nói, vật này có thể khắc chế tất cả mọi yêu ma quỷ quái trên thế gian, có lẽ đó là nguyên nhân chăng?
Thiên Mục Phong giọng đầy nghi hoặc:
- Cách giải thích này hình như có chút mâu thuẫn. Giả sử nếu lời của sư bá nàng là đúng, thì Vạn Thú ma châu có khả năng khắc chế yêu ma quỷ quái rất công hiệu. Vậy tại sao Bồ Đề học viện lại không sử dụng nó để chống lại sự xâm phạm của yêu ma quỷ quái, thay vào đó lại phong ấn nó? Ngược lại, nếu viên ma châu này không có công hiệu thần kỳ như thế, thì bộ dạng vừa rồi của Ma Đà sẽ được giải thích sao đây? Đúng là thị phi khó phân, thật giả khó đoán mà.
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu nói:
- Cụ thể ra sao thì ta không biết, hiện tại hãy bàn xem chúng ta nên xoay sở thế nào đây.
Thiên Mục Phong hạ giọng:
- Theo quan sát của ta, đây chính là một cơ hội. Chúng ta hãy cược rằng sư bá nàng nói đúng, nếu vậy thì cả Ma Đà và ma tôn đều khó mà đoạt được vật này, đến lúc đó ta sẽ có nhiều hy vọng giành được nó rồi.