Mặc dù Giang Nam Tài Tử đã chế trụ được đợt tấn công của Ma Hoan tôn chủ, nhưng đến lúc tối hậu, sự chênh lệch về tu vi đã hiển lộ ra một cách rõ ràng. Ma vực đệ nhị cao thủ sau cùng bản lĩnh vẫn mạnh hơn Giang Nam Tài Tử.
Nhìn hắn một cách nghiêm túc, Ma Hoan tôn chủ hừ lên một tiếng:
- Ta tưởng ngươi có bản lĩnh gì lớn lắm, nguyên lai cũng chỉ thuộc vào hạng xoàng thôi.
Giang Nam Tài Tử nghe xong, nhãn thần lộ ra một tia âm độc, miệng phát ra một tiếng hừ giận dữ, xảo hợp là thân thể hắn ta lại phiêu lãng hạ xuống đúng ngay trên lăng mộ lớn nhất ở bên trái.
Nhìn thấy Giang Nam Tài Tử không trả lời, mục quang Ma Hoan tôn chủ lướt sang Ma Đà, Thiên Mục Phong, Trương Ngạo Tuyết, rồi cuối cùng dừng lại trên thân thể Pháp Luân đại sư, mở miệng hỏi:
- Con lừa ngu ngốc Pháp Luân kia, ta hỏi ngươi lại một lần nữa, vật đó được phong ấn ở nơi nào?
Lời nói vừa xuất ra, toàn trường đều trở nên im lặng, mục quang của mọi người đều dồn vào Pháp Luân đại sư, đợi chờ sự hồi đáp.
Pháp Luân đại sư khẽ niệm Phật, thần sắc vẫn vững vàng gỗ đá, hồi đáp:
- Ma tôn cần gì phải uổng phí tâm cơ, lão nạp không thể nào nói cho ngươi biết được. Thậm chí dù Bồ Đề học viện có bị huỷ diệt trong ngày hôm nay đi chăng nữa, ngươi cũng đừng mong đắc thủ được vật đó.
Dứt lời liền bế mục tụng kinh, không chú ý đến mọi người xung quanh nữa.
Ma Hoan tôn chủ tức giận hừ giọng, cục diện này thực sự khiến hắn ta vô cùng khó xử, vừa muốn tiến lên chế trụ rồi truy vấn Pháp Luân đại sư, lại vừa không muốn khiến hai người Thiên Mục Phong và Trương Ngạo Tuyết phát động tấn công. Bên cạnh đó, Ma Đà vẫn tĩnh lập bất động, cả thân thể chẳng khác chi một pho thạch Phật, dù nửa điểm lo lắng cũng chẳng hề trông thấy. Còn Giang Nam Tài Tử thì vừa liệu thương, vừa tìm kiếm khắp mọi nơi xung quanh, nhãn thần phát ra lam quang quỷ dị.
Lúc này, Trương Ngạo Tuyết sau khi truyền âm nói chuyện với Lâm Vân Phong, đã minh bạch được hai vật đó đang bị phong ấn trong hai toà pháp lăng. Có điều tình hình trước mắt rất khẩn trương, thế cục lại hỗn loạn, bọn họ căn bản không dám lộ ra bất kì một điểm dị thường nào để tránh dẫn đến sự chú ý của Ma Đà và ma tôn. Tuy nhiên tình trạng giằng co này dù có kéo dài đến đâu đi chăng nữa thì cũng có lúc chấm dứt, quan trọng hơn nữa là, nếu ma tôn cùng Ma Đà ly khai, nơi này chỉ còn lại bọn họ, thì với mối quan hệ của Dịch viên và Bồ Đề học viện, bọn họ cũng không có bất kì biện pháp nào để hạ thủ. Nơi này là thánh địa của Bồ Đề học viện, họ làm sao có khả năng xuất thủ rồi chạy thoát.
Trong tình huống khó xử như thế, Thiên Mục Phong cất lời:
- Đừng nên ham muốn thái quá, có những việc đã được định sẵn, không một ai có thể ngăn trở. Theo như tình thế trước mắt mà nói, nơi đây đã tụ tập đến ba vị đương thế cao thủ, nếu như không có bất kì một dấu hiệu nào, bọn họ đã không đồng thời chạy đến nơi đây.
Trương Ngạo Tuyết cất tiếng hỏi:
- Ý của ngươi là có một vài chuyện chỉ là vấn đề sớm muộn, dù có lẩn tránh cũng không tránh khỏi, không sai chứ?
Thiên Mục Phong trả lời:
- Đúng thế, trên thế gian này có rất nhiều chuyện đã được định sẵn, nếu không thì sao lại có nhiều chuyện xảo ngộ đến như vậy?
Trương Ngạo Tuyết gật đầu không nói, nhưng Lâm Vân Phong ở bên cạnh lại đột nhiên hạ giọng xuống:
- Không xong rồi, Giang Nam Tài Tử tựa hồ đã phát giác ra điều gì đó.
Thiên Mục Phong và Trương Ngạo Tuyết tức thì trở nên kinh hoảng, vội vàng ngẩng đầu lên quan sát. Chỉ thấy song thủ của Giang Nam Tài Tử để ở trước ngực lúc này liên tục đẩy ra theo hình chiếc nón, không ngừng luân chuyển theo quỹ tích vòng tròn, trước ngực hắn ta hình thành một Đạo gia âm dương bát quái đồ, nhanh chóng xoay vòng.
Khi đạo âm dương bát quái này bắt đầu ổn định, song thủ của Giang Nam Tài Tử lập tức đẩy ra khiến đạo bát quái tự động phi xuất, mục quang hắn tiếp tục quan sát tung ảnh của nó. Khắp tứ phía, Ma Hoan tôn chủ, Ma Đà, Thiên Mục Phong, Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong cùng tất cả các đệ tử của Bồ Đề học viện đều chú thị quan sát đạo bát quái đang ở trên không trung, phán đoán thử xem rốt cuộc sẽ có phát hiện hay biến hoá gì.
Lúc này thời gian trôi qua một cách chậm chạp, đạo âm dương bát quái đó sau khi xoay chuyển khắp một vòng trong khuôn viên của Bồ Đề học viện thì bắt đầu dần dần thu hẹp phạm vi tìm kiếm, cuối cùng bất ngờ dừng lại trên đỉnh đầu của Giang Nam Tài Tử rồi xoay tít giữa hai tòa pháp lăng lớn nhất. Nhìn vào đó, Giang Nam Tài Tử kinh hô một tiếng, thân thể đột nhiên đằng không bay lên, khi vừa bay lên cao độ ba trượng lại bất ngờ chuyển hướng, song thủ phát ra ánh lam quang lộng lẫy, hướng về tòa pháp lăng bổ xuống.
Đúng ngay thời khắc này, Ma Hoan tôn chủ cùng Ma Đà hiển nhiên đã minh bạch vật đó đang bị phong ấn trong toà pháp lăng. Cả hai gầm lên giận dữ, thân thể lao tới tòa pháp lăng với tốc độ tựa thiểm điện.
Cùng lúc đó, Pháp Luân đại sư ở trên mặt đất bỗng nhiên hét lên một tiếng cuồng nộ, thân thể mượn phản lực từ mặt đất lao đến bên cạnh tòa pháp lăng, song thủ đẩy ra hai bên một trái một phải mà huy vũ, cải biến phương hướng lưu chuyển của khí lưu bên ngoài thân thể, khiến thân thể trước khi lao đi đã xoay tròn như bay, dốc hết toàn bộ sức mạnh của bản thân liều mạng phát ra một kích, mong muốn cản trở ý đồ phá huỷ pháp lăng đang phong ấn tà vật của ba người kia.
Trong thời khắc quan trọng này, Thiên Mục Phong tịnh không tiến về phía trước để tranh đoạt mà lại ngăn cản Lâm Vân Phong, rồi trầm giọng nói:
- Ngay lúc này, với thực lực của chúng ta, dù có đoạt được vật đó vào tay cũng khó mà bảo quản được, vì thế đừng nên manh động. Hiện tại cần phải cân nhắc kĩ lưỡng, trong ba người đó ai sẽ có thể tranh đoạt vật đó với bọn ta. Theo tình huống trước mắt, khả năng tệ nhất là cả ba người đều xuất thủ, kế đến là hai người, tốt nhất là chỉ một người, còn nói không một ai tranh đoạt thì thực là chỉ tưởng tượng mà thôi.
Lâm Vân Phong sốt ruột hỏi:
- Ngươi nói ra những vấn đề đó thì tác dụng gì, còn không mau giải thích rõ?
Thiên Mục Phong lắc đầu đáp:
- Việc này vô cùng thiết yếu. Hôm nay chúng ta đến đây chỉ có ba kết quả, một là lấy được vật muốn lấy, hai là không lấy được, ba là âm thầm rời khỏi đây, còn nếu rời khỏi đây mà lại bị trọng thương thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta.
Lâm Vân Phong nói:
- Ta không tranh luận những điều này với ngươi, khi khả năng xấu nhất xảy ra với chúng ta, theo ngươi nên chọn lựa như thế nào?
Thiên Mục Phong trầm giọng:
- Nếu là như thế, cơ hội tranh đoạt của chúng ta trở nên rất nhỏ bé, ta chủ trương từ bỏ, rồi chờ đợi thời cơ đến một lần nữa. Chí ít non xanh còn đó, vẫn còn có lúc Đông sơn tái khởi. Nếu chỉ có hai người tranh đoạt tà vật, chúng ta vẫn có thể thừa cơ lợi dụng mà đắc lợi, còn nếu chỉ có một người, thì với phân lượng của đối phương, khó có thể ngạnh tiếp ba người chúng ta.
Nghe xong, Lâm Vân Phong muốn hỏi thêm một lần nữa nhưng bị Trương Ngạo Tuyết cản lại, mục quang gợi ý bọn họ nên chú thị quan sát tình hình phía bên kia. Nguyên lai khi ba người bàn bạc, Giang Nam Tài Tử đã nhanh tay hơn một bước, phá tan tòa pháp lăng, làm lộ ra một đạo kết giới kim sắc, khắp tứ phía Phật ấn phân bố dày đặc, ánh Phật quang liên kết thành một tuyến, hình thành nên một chữ "Phật" to lớn. Bên trong kết giới là một thanh trường kiếm ba thước có hình dạng đặc dị lấp lánh ánh sáng xanh thẫm.
Pháp lăng ngay lập tức bị phá tan tành, Ma Hoan tôn chủ và Ma Đà đồng thời lao tới, cường kình của hai người tấn công thẳng vào chính giữa đạo kết giới Phật pháp, nhất cử tạo ra một vết nứt trên bề mặt. Nhưng đúng trong thời khắc này, một kích do Pháp Luân đại sư tập trung toàn bộ sức mạnh bản thân cũng đã tiến đến, nghênh đón hai thân thể của Ma Đà và Ma Hoan tôn chủ do phản lực chấn lùi lại.
Trong lúc nguy cấp, thân ảnh của Ma Đà lập tức loé sáng, tránh khỏi một kích đó, nhưng Ma Hoan tôn chủ dù muốn lẩn tránh vẫn không kịp, chỉ còn cách ngạnh tiếp. Một tiếng nổ lớn tức thì truyền ra, Ma Hoan tôn chủ gầm lên một tiếng giận dữ rồi bị đẩy lui ra sau vài trượng, riêng toàn thân của Pháp Luân đại sư máu me đầm đìa, cơ thể liên tục lảo đảo lùi lại cạnh bảy tòa pháp lăng, sau cùng gục xuống ngay tại nơi đó.
Giang Nam Tài Tử khi nhìn thấy thanh kiếm, nhãn thần lập tức lộ ra vẻ thèm thuồng, thân thể run lên rồi xuất hiện phía trước kết giới Phật pháp, lục mang trong lòng song thủ đột nhiên đại thịnh, một luồng khí tức quỷ dị xuyên qua kết giới truyền đến thân kiếm, khiến cho nó tức thì chấn động. Ma Đà nhìn thấy tình trạng đó thì sắc mặt khẽ biến đổi, mục quang liền chuyển sang một tòa pháp lăng khác rồi phi thân bổ ra một chưởng, hắc sắc chưởng kình trông chẳng khác gì cuồng phong cuốn tới.
Ánh kim quang loé sáng, ba vị cao thủ của Bồ Đề học viện lập thân ở ngay trước mặt của toà pháp lăng, khí mạch của bọn họ đã có sự tương thông với nhau, tức thì tụ tập pháp lực của cả ba người lại làm một, phát động một kích chí cường, ngạnh tiếp một chưởng của Ma Đà. Một tiếng nổ lớn xuất hiện, hai lực lượng bài xích lẫn nhau, chỉ một lúc sau phát sinh ra trận nổ kinh hoàng, nhất cử chấn bay ba vị cao thủ của Bồ Đề học viện, nhưng một chưởng của Ma Đà cũng vì thế mà tiêu thất.
Bên kia, Ma Hoan tôn chủ nhìn vào Giang Nam Tài Tử, miệng phát ra một tiếng cười lạnh lẽo, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân pháp quyết đột nhiên được phát động, phách ra những đạo tinh thần dị lực chẳng khác gì hàng vạn cây kim châm vào thân thể Giang Nam Tài Tử, một đòn chấn bay hắn đi. Trong nháy mắt biến thân tiến đến trước mặt kết giới Phật pháp, Ma Hoan tôn chủ hét lên cuồng bạo, hữu thủ tức thì lật lại, một đoàn ma quang lưu chuyển với tốc độ cao xuất hiện trong lòng bàn tay của y, kiên quyết xông vào kết giới Phật pháp. Theo hữu thủ ép xuống, ma lực kinh thiên cùng với Phật lực thần thánh ma sát lẫn nhau, vết nứt ban đầu của kết giới Phật pháp bỗng nhiên ngày càng lớn ra, trong chớp mắt kết giới bị chấn tan tành.
Kết giới tức thì tiêu tán, một loại chí độc – chí tà – chí âm chi khí cuồng dã chiếm lĩnh khắp tứ phía, rồi ngay lập tức tràn ngập khắp cả Bồ Đề học viện. Đồng thời, Phệ Tâm kiếm vừa được giải thoát khỏi ấn phong đột nhiên ngân lên một tiếng, thanh âm kiếm ngân chấn hồn của nó khiến cho mọi người tại đương trường đều phải đại kinh, kiếm khí tỏa ra vần vũ mù trời, âm phong khắp tứ phía gầm thét cuồng nộ, còn phát ra cả quỷ khí âm sâm.
Lúc này, Ma Hoan tôn chủ, Ma Đà, Giang Nam Tài Tử, Thiên Mục Phong, Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong đều nhìn vào chí độc chi khí trong truyền thuyết một cách kinh ngạc, mục quang theo dõi sự di động với tốc độ cao của thanh kiếm xanh thẫm. Đích xác là thanh tà binh trong truyền thuyết này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, nó sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến tình hình ở Nhân gian? Trong chuyến đi đến Bồ Đề học viện lần này, ba người nhóm Trương Ngạo Tuyết liệu có đạt được sở nguyện?
Dưới bầu trời màu xanh thẳm, một đạo hắc ảnh hướng về phương nam phi hành với tốc độ cực cao. Ngoài một dặm ở phía sau, còn có một đạo hắc ảnh khác cũng đang gấp rút đuổi theo, cự ly của hai bên càng ngày càng gần lại.
Nằm trên lưng hắc hổ, Hoàng Thiên cất giọng hư nhược:
- Hắc hổ, ngươi đưa ta đi đâu vậy? Hiện tại kinh mạch toàn thân ta đã đứt gần hết, chân nguyên cũng thực sự hao tận, đã không còn sống được bao lâu nữa, ngươi còn không bỏ ta xuống mà chạy đi? Lão tặc đã truy đuổi theo chúng ta rất lâu rồi, chỉ cần ngươi thả ta xuống thì tốc độ của ngươi sẽ nhanh chóng gia tăng, đào thoát khỏi sự truy đuổi của lão ta.
Ở phía trước, hắc hổ khẽ gầm lên một tiếng rồi quay lại nhìn Thiên Tàn lão tổ đang truy đuổi bọn họ cho đến cùng, từ miệng nó phát ra một tiếng rống kì quái, sức cản của khí lưu ở trước mặt đột nhiên giảm xuống gấp ba lần, vì thế tốc độ của hắc hổ lập tức điên cuồng gia tăng, cự ly với Thiên Tàn lão tổ trong chớp mắt từ một dặm kéo dãn ra năm dặm, bỏ xa lão ta ở phía sau.
Ngửa mặt lên trời gầm lên một cách đắc ý, đuôi hổ nhẹ nhàng vung vẩy, vuốt ve thân thể đang thụ thương của Hoàng Thiên với tốc độ không nhanh không chậm. Mỗi một lần đuôi hổ chạm vào thân thể, Hoàng Thiên đều cảm giác thấy một luồng sức mạnh kì diệu từ nội thể hắc hổ truyền nhập vào cơ thể của bản thân, hoàn toàn ngăn ngừa được sự thôn phệ đáng sợ của cỗ chân nguyên tiếp nhận từ Thiên Tàn lão tổ.
Từ sau khi Thiên Kiếm Khách mang tin tức Địa Âm Thiên Sát lần lượt xuất thế, Diệp Tâm Nghi ngay lập tức hạ lệnh triệu hồi tất cả cao thủ Chính Đạo liên minh bên ngoài về, đồng thời còn phái người đến Tiên Kiếm môn, Vạn Phật tông và Vô Vi đạo phái thông báo. Sáng ngày hôm sau, tại Nho viên ở Lạc Dương, Đan Thanh Kiếm Hiệp Hứa Thương Hải và Kim Cương Thánh Phật mau chóng quay về. Giữa trưa, Kiếm Vô Trần, Tịch Diệt thiền chủ, Liễu Tinh Hồn... cũng lần lượt trở về.
Buổi chiều, trong đại sảnh của Chính Đạo liên minh, chúng nhân đã tề tụ đông đủ, Diệp Tâm Nghi ngồi ở vị trí cao nhất, ánh mắt liếc qua một lượt các cao thủ ngồi hai bên. Một lúc sau, Diệp Tâm Nghi trầm giọng nói:
- Lần này triệu hồi mọi người về đây, thứ nhất là tuyên bố một vài chuyện, thứ hai là điều chỉnh sắp xếp một số nhân sự để đối phó với tình thế ngày càng nghiêm trọng hiện nay và đề phòng bất trắc về sau. Xảy ra thảm hoạ như bây giờ, minh chủ ta có trách nhiệm không nhỏ. Hiện tại mọi người đều ở đây, có kiến nghị nào thì xin đưa ra trước, mọi người đừng ngại, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc.
Xung quanh một màn yên tĩnh bao trùm, hai phái Nho viên và Thiên Kiếm viện là nơi xảy ra thảm hoạ sớm nhất ngồi im không nói gì, những người khác cũng không tiện ra mặt, không khí trong phòng vô cùng nặng nề.
Thấy không ai lên tiếng, Diệp Tâm Nghi thở dài:
- Mọi người đã không muốn nói gì, vậy thì ta xin bàn một chút về chuyện chính trước. Theo như tin tức đã nhận được vào tối qua, Địa Âm Tà Linh trong truyền thuyết đã xuất thế. Vật này nghe nói do Địa Âm tà khí nuôi dưỡng mà thành lệ sát, đã bị phong ấn nghìn đời, lần này mượn cơ hội Thái Âm động sát mà tái hiện nhân gian. Để đối phó với trường hạo kiếp này, hiện tại ta phải tập trung thực lực, tạm thời vứt bỏ hết những ân oán với vực chi tam giới, thời khắc này phải lưu tâm đến động tĩnh của quái vật ấy để đưa ra đối sách kịp thời…
Lời này vừa nói ra, trong số các cao thủ lục viện, ngoại trừ Pháp Quả đại sư của Bồ Đề học viện ra, những người khác đều không có biểu hiện gì khác thường, nhưng cao thủ tam phái thì sắc mặt đại biến. Tịch Diệt thiền chủ vẻ mặt điềm tĩnh nói:
- Lời minh chủ nói là sự thật ư? Một khi Địa Âm xuất thế, chính là biểu thị thiên hạ bị diệt vong, tới lúc ấy e rằng tập hợp sức lực thiên chi tam giới cũng khó mà cứu vãn được tình thế.
Sắc mặt chấn động, Diệp Tâm Nghi ngạc nhiên hỏi:
- Lời đại sư nói có quá lên không?
Tịch Diệt thiền chủ than:
- Người xuất gia có một nói một, từ xưa tới nay không hề nói dối nửa lời. Địa Âm và Thiên Sát, theo như truyền thuyết là hai kẻ huỷ diệt mạnh nhất, hàng nghìn năm trước suýt nữa đã huỷ diệt Nhân gian. Tuy chuyện này thất truyền đã lâu, không còn được ghi chép đầy đủ, nhưng từ truyền ngôn các phái lưu giữ lại có thể xác nhận chính xác chuyện này đã xảy ra. Không thể ngờ rằng Thái Âm Tế Nhật lần này lại xuất thế hai kẻ huỷ diệt, thật sự là kiếp nạn không thể trốn tránh.
Bầu không khí trong đại sảnh trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người nét mặt âm trầm, hiển nhiên những lời Tịch Diệt thiền chủ nói khiến cho tất cả trong lòng đều nặng nề, như có một hòn đá nặng đè lên vậy. Thiên Túc đạo trưởng của Vô Vi đạo phái lên tiếng:
- Chuyện này đã xảy ra rồi thì mọi người cũng đừng quá lo lắng. Có nguyên nhân tất có kết quả, đã gặp thì phải dũng cảm đối đầu. Nghìn năm trước Địa Âm và Thiên Sát có thể bị phong ấn, chứng tỏ chúng cũng có nhược điểm, chỉ cần ta tìm được nhược điểm ấy thì sẽ đưa ra được đối sách tương ứng, đến lúc ấy, cũng chưa chắc là đã hết hy vọng.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy bình tâm trở lại, thấy mọi người không còn khí thế, vội nói:
- Lời Thiên Túc tiền bối quả là đúng, thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, vật âm tà này hẳn sẽ có vật thánh linh khắc chế, chúng ta chỉ cần tìm được phương pháp thì không có gì là đáng sợ cả. Lần này triệu hồi mọi người về đây, ta muốn tuyên bố một chuyện. Thứ nhất là nhằm ứng phó được với biến cố đột ngột này, trong thời gian tới Kiếm minh chủ phải bế quan tham ngộ Thông Linh điểu để có thể tìm ra thần khí ứng phó với hoạ kiếp trước mắt. Thứ hai, để tránh hy sinh không cần thiết, trong những trường hợp đặc biệt, đệ tử liên minh không được tự ý rời bỏ Hoa Sơn, chúng ta tạm thời dưỡng sức chờ thời cơ tới. Đồng thời, mọi người cũng nên đôn đốc môn hạ gấp rút tu luyện, nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân để sẵn sàng ứng phó với những sự việc sắp đến.
Nghe lời nàng nói, đa số mọi người trong phòng bây giờ mới hiểu rằng nguyên lai chuyện Hắc Sát hổ vương đoạt được Thông Linh điểu là giả, đó chỉ là một sách lược mượn sức lực của người khác để làm tiêu hao thực lực của hắn. Mọi người tại đây đều vô cùng ngạc nhiên, với tính cách của Kiếm Vô Trần lại có thể giấu kín bí mật như vậy, phải chăng chứng tỏ tính cách củaa hắn giờ đã thay đổi so với trước kia?
Trong không khí yên lặng, một môn hạ đệ tử tới bẩm báo:
- Bẩm báo minh chủ, vừa nhận được tin mới nhất, vùng hạ du sông Trường Giang phát hiện hành tung của Ma Hoan tôn chủ. Theo báo về thì hiện giờ hắn đã bị trọng thương, đang mai danh ẩn tích, dường như đang trốn chạy sự truy sát của ai đó.
Diệp Tâm Nghi rùng mình không hiểu:
- Ma Hoan tôn chủ là đệ nhị cao thủ của Ma vực, sao hắn lại dễ dàng bị thương như vậy được, đây phải chăng là âm mưu? Mọi người suy nghĩ thế nào về việc này?
Phong Lôi chân quân nhìn mọi người một lượt, không thấy ai mở miệng liền trầm giọng nói:
- Tin này có hai khả năng: thứ nhất, đây là tin tức chính xác, thứ hai, đây chỉ là một âm mưu. Với lập trường của Chính Đạo liên minh chúng ta nếu có chuyện này xảy ra thật thì đây là cơ hội tốt để lật đổ tà ác, nếu bỏ qua thì sẽ vô cùng tiếc nuối. Nếu là âm mưu thì chúng ta hãy cẩn trọng, để tránh những tổn thương về thực lực.
Thái Phượng tiên tử lên tiếng:
- Vậy thì làm thế nào để phán đoán sự việc này là thật hay giả? Cứ đợi chờ như vậy, e rằng đến khi chúng ta làm rõ chân giả sự tình thì đã bỏ lỡ cơ hội tốt.
Phong Lôi chân quân cười khổ nói:
- Mọi việc không thể lưỡng toàn, ta cũng chỉ là phân tích khả năng có thể xảy ra mà thôi, còn như có biện pháp nào tốt thì phải hỏi ý mọi người.
Thấy có người đã đưa ra ý kiến, Chiến Tâm tôn giả của Tiên Kiếm môn tiếp lời:
- Thật giả của tin tức này rất khó làm sáng tỏ, chỉ dựa vào phán đoán thì không thể. Điều mà ta muốn hỏi là tin tức này từ đâu mà có? Ngoài chúng ta ra, liệu còn ai biết không?
Đệ tử báo tin vội đáp:
- Khởi bẩm các vị tiền bối, tin tức này không phải là tự mình điều tra ra, mà là từ nơi khác, có lẽ những nơi khác cũng biết chuyện.
Chiến Tâm tôn giả trầm ngâm hồi lâu rồi trả lời:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta tốt nhất không nên quan tâm tới chuyện này. Tin tức đã được truyền đến như vậy, Trừ Ma liên minh tự nhiên sẽ biết. Nếu vậy thì sao không để bọn chúng tự phân tích phải trái sự việc? Dù sao thì tiêu diệt Ma Hoan tôn chủ cũng không phải chuyện dễ dàng gì, minh chủ thấy thế nào?
Diệp Tâm Nghi nghĩ cũng thấy phải, nhìn nét mặt hầu hết mọi người đều tán thành nên gật đầu nói:
- Lời nói của tôn giả quả là có lý, chúng ta sẽ không làm việc này. Bây giờ mọi người nếu không còn chuyện gì nữa, cuộc họp có thể kết thúc tại đây.
Mọi người nhìn nhau, sau đó lần lượt đứng dậy ra về.
Diệp Tâm Nghi ngồi trên ghế nhìn năm người Phong Lôi chân quân, Thái Phượng tiên tử, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ, Kiếm Vô Trần rồi hỏi:
- Mọi người phải chăng có lời muốn nói? Nếu có xin cứ thẳng thắn, bây giờ không còn người ngoài nữa.
Thái Phượng tiên tử khẽ thở dài:
- Ta quả là có vài điều muốn đề cập đến, nhưng hy vọng mọi người nghe xong đừng quá thất vọng. Trong cuộc họp ngày hôm nay, các vị cao thủ lục viện yên lặng không hề nói gì, hỏi vấn đề gì cũng không đưa ra ý kiến, chuỵên này là sao mọi người có để ý tới không?
Nhìn Kiếm Vô Trần một lát, Diệp Tâm Nghi đáp:
- Điểm này ta cũng nhận ra rồi, ta đoán rằng có thể do chuyện lần này khiến bọn họ bị đả kích quá lớn, nên hầu hết mọi người đều mất lòng tin, vẫn còn chìm đắm trong thương đau.
Thái Phượng tiên tử cười khổ lắc đầu nói:
- Ta không cho rằng như vậy, ta cảm thấy bọn họ có nguyên nhân khác.
Thấy mọi người chú ý nhìn vào mình, Thái Phượng tiên tử liền đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa thì dừng lại, vẫn quay lưng lại phía mọi người, cất tiếng:
- Vì bọn họ đã nản lòng rồi, trong lòng bọn họ, Chính Đạo liên minh chính là hiện thân của sự thất bại, và ngày càng tiến tới bị huỷ diệt.
Lặng lẽ nhìn bà ta đi xa dần, Diệp Tâm Nghi ngồi ở trên ghế thần sắc ảm đạm, cả người như thể mất hết sinh cơ. Có lẽ lời nói của Thái Phượng tiên tử hơi võ đoán, nhưng khả năng này xảy ra là vô cùng lớn. Cái chết không thể bằng được sự nản lòng, một khi tất cả mọi người mất đi hy vọng, mất đi niềm tin thì Chính Đạo liên minh về sau làm sao có thể tồn tại được?
Phong Lôi chân quân cảm nhận được nỗi buồn và thất vọng của Diệp Tâm Nghi bèn khuyên:
- Chúng ta phải đối mặt với hiện thực, không nên bi quan. Tuy rằng bọn họ bây giờ vô cùng thất vọng với liên minh, nhưng đây chẳng qua chỉ là tạm thời mà thôi, một khi chúng ta đạt được thành tích, tới lúc ấy tất cả đều sẽ tốt đẹp. Hãy kiên cường lên, đã là tai nạn thì tất nhiên khó mà có thể dễ dàng hoá giải được.
Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ ánh mắt động viên khích lệ an ủi:
- Đừng đau buồn, hiện tại chúng ta vẫn còn sức mạnh to lớn của Cửu Thiên Hư Vô giới ở sau ủng hộ, chỉ cần cố gắng, tin rằng chúng ta nhất định sẽ có thể đánh bại tà ác, trả lại hoà bình cho Nhân gian.
Quay đầu lại nhìn mấy người, ánh mắt Diệp Tâm Nghi dừng ở Kiếm Vô Trần nhẹ nhàng hỏi:
- Còn chàng? Chàng có lòng tin không?
Kiếm Vô Trần sắc mặt âm trầm, ngữ khí có chút sắc bén nói:
- Đã tới bước này rồi thì bất kể thắng hay bại chúng ta cũng phải tiếp tục chiến đấu.
Diệp Tâm Nghi gật đầu nói:
- Được, chỉ cần lời nói này của chàng, cho dù minh chủ ta có thất bại thì cũng nhất định sẽ kiên trì tới cùng!
Giờ phút này từ trên người Diệp Tâm Nghi phát ra một ý chí kiên định, chỉ trong giây phút đã tràn ngập toàn đại sảnh.
Rời khỏi đại sảnh, trong lục viện, ngoài Thiên Kiếm viện ra, năm cao thủ ngũ viện khác lúc này đều đứng nhìn về chân trời xa. Thất Huyền chân nhân nhìn Pháp Quả đại sư thần sắc bất an, nhẹ nhàng hỏi:
- Sao thế, tại sao thần sắc lại kém như vậy? Phải chăng có tâm sự gì?
Pháp Quả đại sư thần tình lo lắng thở dài nói:
- Chúng ta, tu chân lục viện, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một tháng tứ viện đã bị tiêu diệt, ta e rằng Bồ Đề học viện cũng không thể chống cự lâu.
Thất Huyền chân nhân cười buồn:
- Thôi, theo tình thế trước mắt, lo lắng thì có tác dụng gì? Liên minh liên tiếp thất bại, lúc này Địa Âm Tà Linh xuất thế càng khiến cho liên minh đại loạn. Như tình hình hiện nay thì quyết định ban đầu của Dịch viên vẫn là sáng suốt, nếu như không liên minh, có lẽ sẽ không xảy ra tình thế này.
Càn Nguyên chân nhân nghe vậy hừ khẽ một tiếng, bây giờ mới hối hận thì sao lúc đầu không chịu suy nghĩ cho kỹ lưỡng?
Ngọc Vô Song lắc đầu thở dài khuyên nhủ:
- Sự việc đã xảy ra như vậy rồi, lúc này nói nhiều cũng chỉ là vô ích. Theo như tình hình này thì những lời nói của Bách Linh công chúa Thiên Chi Đô đang dần trở thành sự thực, sau lục viện là tam phái, rồi đến liên minh sẽ bị huỷ diệt. Mặc dù không dám khẳng định lời tiên đoán là đúng, nhưng cũng có ảnh hưởng đến chúng ta. Minh chủ tự nhiên sẽ không tin, còn chúng ta thì sao, có tin hay không? Ta tin rằng trong lòng mọi người đều đã có câu trả lời.
Đan Thanh Kiếm Hiệp Hứa Thương Hải ảm đạm nói:
- Có một vài chuyện chỉ cần tự biết, còn nói ra dễ gây phiền toái không cần thiết, nên có lẽ không nói sẽ tốt hơn.
Nói xong y quay đi, để lại nhiều điều làm mọi người phải suy nghĩ.
Không biết từ bao giờ, gió bắt đầu thổi nhè nhẹ, những chiếc lá phiêu phiêu trên đôi vai của Thương Nguyệt, nhẹ bay la đà theo mái tóc dài thướt tha của nàng. Xung quanh mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Hứa Khiết đứng bên cạnh, nhẹ nhàng gọi:
-Sư tỷ, chúng ta cũng đi thôi, sư phụ đã đi rồi.
Thương Nguyệt điềm đạm nói:
- Ta muốn yên tĩnh một lát, cảnh hoàng hôn ở đây thật đẹp!
Hứa Khiết khe khẽ thở dài, yên lặng ly khai.
Trong không gian trầm mặc, một cỗ khí tức quen thuộc truyền đến tâm trí Thương Nguyệt. Không hề quay người, Thương Nguyệt hờ hững lên tiếng:
- Hoàng hôn ở Hoa Sơn có một tư vị đặc biệt, giống như sắc đẹp của mỹ nhân đang dần phai tàn, lại mang theo chút thẹn thùng.
Thái Phượng tiên tử lạnh lùng đáp trả:
- Bình minh ở Hoa Sơn cũng rất đẹp, giống như thiếu nữ ngọc ngà đang ở thời kỳ đẹp nhất của cuộc đời. Nếu rảnh rỗi thì con nên đi thưởng thức.
Thương Nguyệt cười mỉm, nói:
- Gần đây khí hậu thay đổi, mỗi buổi sáng mây đen bao phủ cả bầu trời, muốn ngắm mặt trời mọc quả là không dễ chút nào. Chỉ có cảnh hoàng hôn là có thể nhìn thấy, có lẽ sư thúc tổ nên thay đổi tâm tình rồi.
Thái Phượng tiên tử hừ khẽ một tiếng rồi nói:
- Nha đầu, ta biết con có chút bất mãn với liên minh, cũng có thành kiến với ta. Nhưng bất kể nói thế nào đi nữa thì chúng ta đều vì thiên hạ cả. Cho dù bây giờ cục diện không tốt, cũng là sự việc đã nằm trong dự tính, con nên hiểu điều này.
Thương Nguyệt nhẹ nhàng đáp:
- Hiểu thì sao, liệu có thay đổi được sự thực không? Sau lục viện sẽ là tam phái, đến lúc ấy đợi liên minh bị huỷ diệt rồi thì e rằng tiếp tục tới lượt Vân Chi pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới.
Sắc mặt của Thái Phượng tiên tử đanh lại nói:
- Câm miệng, những lời hàm hồ ấy sao có thể coi là sự thật được?
Thương Nguyệt cười: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Thật vậy ư? Cao thủ Vân Chi pháp giới có sáu vị tiến nhập vào Nhân gian thì trong đó có ba vị đã chết và một bị thương đều dưới tay Lục Vân. Không biết Vân Chi pháp giới còn bao nhiêu cao thủ có sức mạnh vô hạn, phải chăng cũng giống như Nhân gian?
Thái Phượng tiên tử biến sắc quát:
- Con muốn nói gì thì cứ nói rõ, đừng vòng vo như vậy.
Thương Nguyệt cười giễu nói:
- Con thì có gì để nói chứ, các người có nhiều điều phải nói mới đúng, không phải vậy sao?
Thái Phượng tiên tử giận dữ, trừng mắt một hồi lâu bỗng nói:
- Con nha đầu này, trong lòng nghĩ gì ta đây đều biết, nhưng có vài việc có lẽ con không biết. Đây không phải là chỗ để nói chuyện, con hãy cùng ta tới nơi khác rồi nói tiếp.
Nhìn thân ảnh dần đi xa, Thương Nguyệt chần chừ một lúc, cuối cùng cũng đuổi theo. Thời gian một nén hương trôi qua, cả hai tới một sơn cốc heo hút hoang sơ, Thương Nguyệt lạnh nhạt cất tiếng:
- Ở đây không có ai, có gì thì người hãy nói đi.
Thái Phượng tiên tử quay người lại nhẹ nhàng hỏi:
- Ta hỏi con, con có biết tại sao Kiếm Vô Trần nhất định đòi giết Lục Vân không?
Thương Nguyệt ánh mắt khẽ biến, trầm tư một hồi rồi trả lời:
- Tất nhiên là con biết, chẳng phải người cũng biết sao?
Thái Phượng tiên tử gật đầu nói:
- Đương nhiên là ta biết nguyên nhân, song con chỉ biết một mà không biết hai, không tin thì hãy thử nói xem sao.
Thương Nguyệt thần sắc cổ quái nhìn bà ta rồi nhẹ giọng trả lời:
- Có hai nguyên nhân Kiếm Vô Trần muốn giết Lục Vân. Thứ nhất là vì khi lục viện luận võ, Lục Vân đã đoạt hạng nhất khiến hắn mất thể diện. Thứ hai, là vì tình cảm của Trương Ngạo Tuyết, hắn đố kỵ với Lục Vân nên trong lòng sinh ý muốn giết chàng.
Thái Phượng tiên tử gật đầu:
- Con nói không sai, hai điểm này thì ai cũng có thể đoán ra, trong lòng Thiên Kiếm Khách cũng rất rõ. Mặc dù như thế, nhưng con có biết Thiên Kiếm Khách tại sao vẫn một lòng giúp đỡ Kiếm Vô Trần đối phó với Lục Vân không?
Thương Nguyệt nét mặt thay đổi, nói:
- Nguyên nhân không phải Kiếm Vô Trần là đồ tôn của hắn sao?
Thái Phượng tiên tử lắc đầu:
- Cứ coi như phán đoán của con có liên quan phần nào đó nhưng không đủ để chứng minh Thiên Kiếm Khách muốn giết Lục Vân. Lý do chính, Lục Vân chính là nghịch thiên chi tử trong truyền thuyết, sự tồn tại của hắn sẽ mang tới sự huỷ diệt cho thất giới, điểm này con không nghĩ ra phải không?
Thương Nguyệt không nói gì, thần sắc bình tĩnh, khiến Thái Phượng tiên tử vô cùng ngạc nhiên:
- Lẽ nào con biết điều này ư? Nếu không thì sao lại không hề ngạc nghiên khi ta nói vậy?
Thương Nguyệt hỏi lại:
- Con biết hay không không quan trọng. Lục Vân là Lục Vân, vị trí của chàng trong lòng con sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà có thể thay đổi được.
Thái Phượng tiên tử thôi ngạc nhiên, bình tĩnh nói tiếp:
- Được, nói rất hay, việc này chúng ta không nhắc tới nữa, bây giờ ta hỏi con, nếu sư phụ của con truyền cho con chức chưởng giáo của Phượng Hoàng thư viện, hy vọng con có thể phát dương quang đại, con sẽ quyết định như thế nào?
Thương Nguyệt trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Phượng Hoàng thư viện còn có thể tồn tại không? Nếu đã không tồn tại thì làm chưởng giáo để làm gì?
Nói xong nàng liếc nhìn tiên tử một cái rồi ngự kiếm phi hành ly khai. Thái Phượng tiên tử nhìn theo bóng đã khuất xa, tự nhủ:
- Lẽ nào thật sự không còn tồn tại nữa ư? Có lẽ là sự thật!
Rời khỏi sơn cốc, Thương Nguyệt dừng thân trên không, nhìn về phía chân trời, trên mặt lộ vẻ hoài niệm. Vào buổi hoàng hôn ngày đó, nàng cũng đã từng nhìn chân trời như vậy, có khác chính là bên nàng lúc ấy có một vòng tay ấm áp làm chỗ dựa cho nàng. Còn bây giờ một mình lẻ loi cô đơn, tất cả chỉ còn là kỷ niệm.
Một làn gió vi vu thổi, đưa Thương Nguyệt trở về với hiện tại. Lúc này có một luồng khí tức cực kỳ yếu ớt mỏng manh theo gió truyền tới cuốn hút sự chú ý của nàng. Suy tư một lúc, Thương Nguyệt thu hồi thần kiếm, ẩn tàng khí tức, thi triển công năng đặc thù của tấm áo choàng, cả thân người như vô ảnh, đi theo khí tức mỏng manh ấy tìm kiếm. Không lâu sau đến một khu rừng rậm, trong rừng, một tầng lưới khí vô hình được phân bố dày đặc khắp nơi, bất kỳ ai hễ chạm vào sẽ bị phát hiện, hiển nhiên kẻ thi pháp vô cùng cẩn thận.
Quan sát địa hình, Thương Nguyệt cuối cùng lựa chọn hướng phía trên để thâm nhập, cả người vô thanh vô tức, bay lên không trung của khu rừng rậm một cách lặng lẽ, ánh mắt dò tìm tứ phía, cuối cùng cũng phát hiện ra ba người ở dưới một cây đại thụ. Trong đó, có hai nam một nữ, nữ nhân vận một bộ đồ màu xanh, trên mặt che bởi một chiếc mặt nạ, không thể nhìn rõ được dung mạo thật ra sao. Phía sau cây đại thụ, là một nam nhân đang đứng mang mặt nạ Tu La, ánh mắt nhìn chăm chú về phía nam nhân vận bộ đồ hồng sắc đeo mặt nạ quỷ đứng cách đó hơn một trượng.
- Môn chủ, vừa nhận được mật báo, đặc sứ đã suất lĩnh các cao thủ vượt sông Trường Giang, ngày mai là có thể tới Hoa Sơn.
Nghe vậy, Thương Nguyệt trong lòng vô cùng ngạc nhiên, lẽ nào người nam nhân mang mặt nạ Tu La chính là Huyền Phong môn chủ thần bí ư? Đang suy nghĩ thì thấy nam nhân mang mặt nạ Tu La nói:
- Rất tốt, còn những mặt khác có động tĩnh gì không? Hôm nay cao thủ của Chính Đạo liên minh đã lần lượt quay về, nguyên nhân là do đâu?
Nam nhân vận trang phục đỏ đáp:
- Khởi bẩm môn chủ, theo như hai huynh đệ đã điều tra được thì đây là mệnh lệnh do Diệp Tâm Nghi phát ra, nguyên nhân cụ thể tạm thời vẫn chưa rõ. Còn những chuyện người muốn huynh đệ điều tra thì cũng đã có manh mối. Đầu tiên, là về thân phận của tên cao thủ thần bí kia, rất có thể hắn là Thiên Tàn lão tổ của Thiên Tàn tông, tinh thông thuật Nhiếp Hồn, đã từng xuất hiện ở Lạc Dương, bây giờ không còn biết tung tích. Tiếp đó, có tin tức về Ma Hoan tôn chủ, hắn từ Cửu Hoa sơn đi xuôi lên theo dòng sông, trên đường đều ẩn tàng tung tích, dường như đang trốn chạy sự truy sát của ai đó. Nghe đồn thì hắn đã bị trọng thương, không biết là thật hay giả. Thứ ba, Ma Thiên tôn chủ đã xuất hiện ở núi Thái Bạch, ở đó từng xảy ra một trận đại chiến, nhưng tình hình cụ thể thì không điều tra ra được.
Huyền Phong môn chủ cười nham hiểm nói:
- Ma Hoan tôn chủ bị trọng thương sao? Đây quả là chuyện thú vị. Hắn đã từng xuất hiện ở Cửu Hoa sơn, đó là địa bàn của Bồ Đề học viện, lẽ nào hắn đã thất thủ ở đó, điều này quả là hiếm có. Nhân gian giờ đây tuy có nhiều cao thủ, nhưng khiến hắn bị thương như vậy thì chẳng có được mấy người, Bồ Đề học viện càng không phải là đối thủ. Còn những người khác nữa, một chút tin tức cũng không có sao?
Nam nhân vận đồ đỏ nói:
- Khởi bẩm môn chủ, hiện vẫn chưa có tin tức gì về Lục Vân và Thệ Thủy Lưu, còn Hắc Sát Kiếm Hồn thì đã xuất hiện ở Lạc Dương, lão nhị bây giờ đang điều tra, tin rằng không lâu nữa sẽ có tin tức.
Trầm tư một lát, Huyền Phong môn chủ nói:
- Ngoài những điều đó ra, Nhân gian còn có chuyện gì đặc biệt nữa không?
Nam nhân trang phục đỏ chần chừ hồi lâu rồi trầm ngâm:
- Tạm thời không phát hiện được chuyện gì quan trọng, chỉ là môn hạ Ma Thần tông gần đây dường như vẫn luôn theo dõi hành động của chúng ta.
Huyền Phong môn chủ cười nhạt:
- Muốn điều tra chúng ta đâu phải chuyện dễ dàng như vậy. Hãy nhớ rằng, sau này nếu còn phát hiện ra bọn chúng đến gần thì giết hết cho ta, bất kì kẻ nào tiếp cận chúng ta, có mưu đồ mờ ám đều không được bỏ qua. Rảnh rỗi hãy chú ý động tĩnh của Vô Nhân Tọa cho ta, đây là cái gai trong mắt, nhất định phải tiêu diệt hắn đi.
Nam nhân y phục đỏ đáp:
- Điều này thuộc hạ hiểu, môn chủ cứ yên tâm, có điều thuộc hạ thắc mắc, Vô Nhân Tọa đó nếu cứ ở ẩn trong Lư Sơn không chịu lộ diện, chúng ta phải làm thế nào?
Huyền Phong môn chủ sầm mặt đáp:
- Lư Sơn vẫn là nơi hiểm yếu của Nhân gian, muốn xông vào bên trong đương nhiên là không thể. Muốn đối phó với hắn phải dựa vào muu trí, trước tiên hãy dụ hắn rời khỏi Lư Sơn, tiếp đó thực hiện kế mượn đao giết người, dùng người khác giết mới là thượng sách. Người có thể chọn là chính đạo, cũng có thể là yêu ma, tình hình cụ thể thì khi thời cơ tới hãy tính sau.
Nam nhân y phục đỏ nói:
- Môn chủ cao kiến, chuyện này thuộc hạ sẽ chú ý thêm. Bây giờ cao thủ Hoa Sơn tề tụ, chúng ta ở lại đây thì làm gì còn cơ hội nào nữa?
Huyền Phong môn chủ cười đáp:
- Không nên nóng nảy, thời cơ sẽ dần xuất hiện thôi. Bây giờ ta đang chờ đợi một cơ hội, tới lúc ấy sẽ khiến Chính Đạo liên minh ở Hoa Sơn vô cùng ngạc nhiên. Được rồi, không cần hỏi nhiều nữa, ngươi lui ra trước đi, một khi có tin tức gì hãy lập tức bẩm báo.
Đợi nam nhi y phục đỏ đi rồi, lục y thiếu nữ mới lên tiếng:
- Cơ hội mà huynh nói ám chỉ sư tổ sao? Huynh muốn lợi dụng sư tổ tiêu diệt một số cao thủ của Chính Đạo liên minh?
Huyền Phong môn chủ ánh mắt thay đổi, lạnh lùng đáp:
- Chuyện đàn ông, phụ nữ đừng tham gia. Nàng chỉ cần biết nàng là người phụ nữ của ta, bổn phận của nàng là phục tùng ta. Những chuyện khác không nên biết thì đừng hỏi nhiều.
Lục y thiếu nữ thở dài nói:
- Huynh coi sư tổ là kẻ hồ đồ sao? Hoa Sơn là nơi nào trong lòng sư tổ ta rõ ràng nhất, trò lừa gạt này của huynh không thể lừa được bà ấy. Hãy mau rút lui, đừng để bản thân tiếp tục dấn sâu vào trong đó.
Huyền Phong môn chủ có vẻ tức giận quát:
- Câm miệng, nên làm thế nào thì ta ắt sẽ có tính toán kỹ lưỡng, không cần nàng dạy ta.
Lục y thiếu nữ sắc mặt biến đổi quay lưng toan đi. Huyền Phong môn chủ sửng sốt một chút, rồi ngay lập tức xoay người theo nàng, hai tay nắm chặt hai bả vai của nàng, nhẹ nhàng nói:
- Đừng gây chuyện nữa, ta không muốn nàng phải chịu khổ, nàng cũng đừng ép ta.
Lục y thiếu nữ lạnh lùng đáp:
- Huynh từ trước tới nay luôn độc đoán độc hành, không bao giờ chịu nghe ta một lời. Huynh có bao giờ nghĩ rằng một khi thất bại thì cái gì sẽ chờ đón huynh không? Sự kết hợp của hai chúng ta là một sai lầm, nếu đã vậy thì hãy để ta rời khỏi, nếu không huynh hãy giết ta đi, để tránh phiền hà rắc rối về sau.
Huyền Phong môn chủ nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, nhìn vẻ đau buồn của nàng mà không kìm được tình cảm, cất tiếng:
- Cả đời này ta cũng sẽ không bỏ nàng, nàng đừng nghĩ tới chuyện ra đi, thôi được, hôm nay ta sẽ nghe lời nàng, ngày mai trước khi sư tổ nàng xuất hiện, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.
Lục y thiếu nữ nhìn hắn, một lúc sau mới nói:
- Ta làm vậy cũng chỉ mong chàng được bình an.
Huyền Phong môn chủ không nói gì, ôm lấy thân thể thiếu nữ hướng ra phía ngoài bay đi.
Hồi lâu sau, Thương Nguyệt xuất hiện trên không trung, ánh mắt chăm chú nhìn vào khu rừng trong đêm tối âm u, tự nhủ:
- Huyền Phong môn chủ này rốt cuộc là ai, sao ta có cảm giác quen như vậy nhỉ? Sư tổ mà người con gái kia nhắc tới là ai chứ, nghe có vẻ không đơn giản chút nào.
Trong làn gió đêm, giọng nói của Thương Nguyệt nhè nhẹ tan biến giữa rừng núi Hoa Sơn.