Gió nhẹ nhàng thổi, từng cánh liễu rơi lác đác. Buổi chiều Giang Nam, bầu trời đổ xuống một cơn mưa nhỏ. Bên cạnh cổ đạo, phía ngoài một ngôi trường đình, một khóm liễu lay động trong gió, những hạt mưa nhỏ óng ánh tựa những viên ngọc, từng hạt từng hạt đều thấp thoáng màu xanh trong của cây cỏ. Trong trường đình, âm thanh một khúc nhạc du dương vi vu theo gió tựa như lời mời gọi của trần thế, phảng phất lan tỏa giữa làn mưa bụi mênh mông.
Từ xa, một nhân ảnh nhanh như tên xé gió bay tới. Lúc đến gần trường đình, miệng người đó phát ra một tiếng kinh ngạc, thân thể đang di động tức thì dừng lại. Trong làn mưa nhỏ, chỉ thấy người này khoảng ngoài lục tuần, gương mặt như khỉ, cái mũi bé và đôi mắt nhỏ, khóe miệng nổi rõ một nốt ruồi đen xì. Người này mặc chiếc đạo bào màu xám đen, không biết là đã mặc bao lâu rồi, tay cầm một cây phất trần, lưng đeo thanh trường kiếm, bao quanh toàn thân lấp lánh một tầng thanh hồng quang mang nhàn nhạt. Nước mưa bị ngăn cách ba xích bên ngoài cơ thể, ngón chân cách mặt đất ba tấc.
Đưa mắt nhìn người đang gảy đàn trong đình, lão đạo ấy bỗng cười lên một tiếng quái dị, đồng thời cơ thể bồng bềnh bốc lên, nhẹ nhàng bay vào trường đình.
- Lão đạo cứ ngỡ rằng diễm phúc tìm đến, tưởng gặp một mỹ nữ đang gảy đàn nơi đây chờ ta, ai biết đâu lại gặp một lão già tóc bạc phơ không khác gì mình thế này. Thật là không ngờ, không ngờ đấy!
Trong giọng điệu xem ra có vài phần khôi hài, lão đạo trợn đôi mắt ti hí nhìn ông già tóc bạc trắng đó.
Thản nhiên mỉm cười, ông lão đánh đàn tuy già nhưng nhìn rất khỏe mạnh tráng kiện vẫn tiếp tục chơi đàn, miệng khẽ ngâm:
- Thế nhân hoa ngã bào đoạn thối,ngã hoa thế nhân thiên tác mĩ,yên vũ giang nam trường đình nội,cố nhân môn tiền kỉ bồi hồi.
(Tạm dịch: Thế nhân tìm ta đã đến rồi, ta tìm thế nhân cũng thật dễ, dưới màn mưa bụi Giang Nam đình, cố nhân trước cửa bồi hồi thế).
Tiếng ngâm nhẹ nhàng cùng với âm thanh tiếng đàn như hòa vào làm một, nhập tình nhập cảnh. Cười ha ha, lão đạo hỏi:
- Lão đầu tóc đã bạc, xem bộ dạng thì sống cũng đã lâu rồi, sao còn luôn thích nói những điều khó hiểu như vậy? Hôm nay lão đến đây gảy đàn, chắc không phải vì tức cảnh sinh tình đấy chứ? Muốn bày tỏ tình cảm của mình một cách đơn giản như vậy thôi sao, nhất định còn có mục đích gì khác, chi bằng nói thẳng ra đi.
Ông lão gảy đàn trả lời một cách thản nhiên:
- Lão phu cả đời nói chuyện, từ trước đến giờ đều là đoán đố, để mọi người đoán câu đố của ta, còn ta thì đoán câu đố của thiên hạ, như vậy mới là thuận theo trời mà làm.
Lão đạo híp mắt lại, không hiểu liền hỏi:
- Đoán đố? Đoán đố gì chứ, lão nói rõ một chút được không?
Ông lão gảy đàn cười đáp:
- Nói rõ rồi thì đâu cần người khác phải đoán nữa. Chuyến đi của ngươi hôm nay, nếu ta đoán không nhầm thì ngươi đang đi tìm một người, người này với ngươi có quan hệ rất thân thiết. Thế ngươi đã nghĩ qua chưa, ngươi tìm thấy người ta rồi thì thế nào chứ, như vậy chỉ tốn thời gian của ngươi thôi. Điều quan trọng nhất của ngươi bây giờ không phải là đi tìm người đó, mà là đến chỗ cố nhân, có lẽ vẫn còn cơ hội đấy.
Ánh mắt lão đạo liền thay đổi, hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai, cố nhân trước cửa là có ý gì?
Ông lão gảy đàn cười trả lời:
- Ngươi cứ coi ta là thầy bói cũng được, cả đời đoán số cho mọi người, duy chỉ có một người là nhìn không ra. Thế nào là cố nhân? Đến từ nơi nào thì trở về nơi đó, cơ nghiệp ngàn năm đã biến thành tro bụi chỉ vì kiếp nạn không lưu tình!
Lão đạo nghe xong chần chừ một lúc, sau đó lại hỏi tiếp:
- Lão biết ta là người như thế nào sao?
Ông lão đánh đàn cười trả lời:
- Nghe âm thanh biết người, xem dáng vẻ biết được cái tâm. Lão phu tất nhiên biết ngươi là ai, nếu không sao lại nói với ngươi những điều này.
Lão đạo nghe vậy liền hỏi:
- Ngươi bảo đã biết ta là ai, vậy ngươi thử nói xem, tiếp theo ta sẽ gặp phải chuyện gì?
Ông lão đánh đàn ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn lão đạo, thản nhiên đáp:
- Có những việc không biết tốt hơn là biết, nếu ngươi tin lời ta thì hãy mau chóng quay về, bằng không ngươi hãy đi nhanh đi.
Lão đạo chau mày, tay phải bấm đốt tính, chốc lát sau sắc mặt kinh hoàng, hốt hoảng nói:
- Không hay rồi, điềm đại hung, mau đi thôi.
Vừa dứt lời, toàn thân quang hoa lóe lên, cả người biến mất một cách thần kỳ trong trường đình.
Ông lão đánh đàn nhìn lão đạo rời đi, đoạn thở dài nói:
- Số mệnh đã định, đi hay không thì cũng chỉ có một kết cục mà thôi, chỉ khác ở chỗ vận mệnh của mỗi người không giống nhau.
Gió nhỏ dần, mưa ngày càng to, tiếng mưa ào ào bao phủ trên đất trời Giang Nam như vô số vong linh đang than khóc, khóc cho những chuyện sắp tới. Trong trường đình, ông lão vẫn nhẹ nhàng gảy đàn, tiếng nhạc hoà cùng tiếng mưa như đang an ủi những vong linh kia. Nơi xa, những đám mây đen đang bay cuồn cuộn, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cơn mưa lớn đột nhiên ập tới, khiến ngôi đình cũ giống như một chiếc thuyền đang lắc lư giữa biển cả.
Trong cơn mưa lớn, năm thân ảnh lao đến như tên bắn, trong chớp mắt đã xuất hiện bên ngoài đình. Thấy ở trong có người ngồi gảy đàn, năm đạo nhân ảnh đều đột ngột dừng lại, trầm mặc trong giây lát rồi đồng thời phi vào trong đình, xuất hiện ngay cạnh ông lão.
Trong năm người có bốn nam một nữ phân ra thành hai bên, một bên có hai nam một nữ chính là Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong và Thiên Mục Phong, còn bên kia là hai người trung niên đeo trường kiếm, hiển nhiên cũng là cao thủ trong giới tu chân.
Đưa mắt nhìn ông lão gảy đàn, Thiên Mục Phong truyền âm nói:
- Người này có chút cổ quái, chúng ta nên cẩn thận một chút.
Lâm Vân Phong đáp:
- Biết rồi, đôi mắt của lão này rất lợi hại, dường như có thể nhìn thấu tâm can người khác.
Trương Ngạo Tuyết nhìn một lát, lắc đầu nói:
- Không phải lo lắng đâu, mục quang của ông lão này rất chính trực, không có chút ác ý nào.
Nói xong nàng quay đầu nhìn cơn mưa lớn ngoài đình, trong ánh mắt lộ ra một chút nỗi niềm nhớ mong.
Bên này, hai người trung niên quan sát ba người Trương Ngạo Tuyết và ông lão gảy đàn, tiếp đó người bên trái mở miệng nói:
- Trần huynh, tình hình Nhân gian bây giờ đang rất hỗn loạn, ma quỷ hoành hành khắp nơi, trận chiến đầu của Chính Đạo liên minh ở Trung Nguyên lại gặp thế bất lợi, giới tu chân ngày càng nguy hiểm hơn. Chúng ta phải nghĩ cẩn thận, xem nên đi đâu lánh nạn đây.
Trung niên nhân họ Trần đáp:
- Lý huynh nói rất đúng, vốn nghĩ cao thủ Chính Đạo liên minh nhiều như vậy, lại được Thiên Kiếm Khách dẫn dắt, tưởng rằng bọn họ có thể làm nên đại sự cơ đấy. Ai biết được rằng trận giao chiến đầu tiên đã thất bại thảm hại như thế, thật khiến cho người ta thất vọng.
Trung niên họ Lý thở dài đáp: Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Đúng vậy, ai mà ngờ được rằng sau khi bọn họ tái lập liên minh vẫn làm người khác thất vọng vậy chứ? Ngược lại, Trừ Ma liên minh thì vô cùng nổi bật, Trần Ngọc Loan đích thân xuất mã một trận chiến thắng, thanh uy đại chấn, khiến giới tu chân đặt bao hy vọng vào đó.
Nghe thấy hai người trung niên tán chuyện, Thiên Mục Phong nói nhỏ với Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong, sau đó đến cạnh hai người ấy, tươi cười chào:
- Hai vị huynh đài, tiểu đệ là Thiên Mục Phong, vì mấy ngày trước có việc vào núi tu luyện, hôm nay mới xuống núi. Nghe được hai vị đang nói về chuyện Nhân gian, không biết có thể tham gia trò chuyện vui vẻ được không, và hỏi thăm một chút về tình hình hiện nay để tiện cho việc hành sự sau này.
Hai người trung niên nhìn hắn một lúc, thấy hắn không phải là hạng tà ác, thêm nữa là nụ cười vui vẻ, sau khi đưa mắt hội ý cùng nhau, trung niên họ Trần lên tiếng:
- Thì ra là Thiên thiếu hiệp, hôm nay gặp nhau nơi đây, coi như có mấy phần duyên phận, chúng ta giao lưu trò chuyện cũng là chuyện rất tự nhiên mà.
Thiên Mục Phong cười hỏi:
- Đa tạ hai vị huynh đài, vừa rồi nghe hai vị nói về Chính Đạo liên minh và Trừ Ma liên minh, không biết mấy ngày gần đây đã xảy ra những chuyện gì?
Trung niên họ Trần trả lời:
- Chuyện xảy ra thì nhiều lắm, kể ra thật khiến người khác vô cùng kinh ngạc, nói về Chính Đạo liên minh nhé, bọn họ…
Người trung niên này thuật lại tỉ mỉ một lượt về những chuyện xảy ra gần đây, cuối cùng kết luận:
- Vốn tưởng rằng họ chiến thắng trong lần giao chiến này, ai ngờ đâu cuối cùng lại hao binh tổn tướng, ngay cả Thiên Kiếm viện và Nho viên cũng đều bị kẻ khác hủy diệt, cả Lục Viện liên minh chỉ còn lại Dịch viên và Bồ Đề học viện vẫn nguyên vẹn.
Nghe xong, sắc mặt Thiên Mục Phong liền thay đổi, đưa mắt nhìn Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong, rồi tiếp tục hỏi:
- Lúc nãy các vị nhắc đến Trừ Ma liên minh, việc là thế nào vậy?
Trung niên họ Lý bên cạnh liền trả lời:
- Đó là chuyện cùng xảy ra trong một ngày. Lúc đó thủ lĩnh Trừ Ma liên minh là Trần Ngọc Loan đích thân dẫn các cao thủ của liên minh xuất kích, dưới chân núi Hoa Sơn gặp Hắc Hà quỷ vương, song phương giao chiến kịch liệt, cuối cùng chính tay Trần Ngọc Loan đã hủy diệt Hắc Hà quỷ vương, đem toàn bộ cao thủ Quỷ vực diệt đi hết.
Trong đình, Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong và Thiên Mục Phong nghe kể đều biến sắc, không biết nên kinh ngạc hay vui mừng đây.
Trầm tư một lúc, Thiên Mục Phong cười nói:
- Thì ra là như vậy, Trừ Ma liên minh thật là đáng khen ngợi. Theo lời hai vị huynh đài, trận chiến giương uy này của Trừ Ma liên minh khiến cho danh khí đại tăng, giới tu chân lại đang hỗn loạn không ngừng, như vậy nhất định có rất nhiều người muốn gia nhập liên minh để mong lấy lại sự bình yên, hai vị huynh đài cũng vậy phải không?
Trung niên họ Lý lắc đầu đáp:
- Những lời thiếu hiệp nói đương nhiên cũng có mấy phần đạo lý đấy, nhưng theo như hai người chúng ta thấy, trong tình hình thiên hạ yêu ma hỗn loạn hiện nay, với thực lực của Chính Đạo liên minh, có Vân Chi pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới chống lưng mà còn liên tiếp bại trận, vậy Trừ Ma liên minh e rằng cũng không phải là tốt nhất. Chúng ta đi tới đó, nói không chừng cuối cùng sẽ bỏ mạng nơi chiến trường, chẳng bằng tránh đi một nơi nào đó, vậy không phải tốt hơn sao?
Thiên Mục Phong gật đầu đáp:
- Lời nói này cũng rất thường tình thôi, tất nhiên cách xa chiến trường thì sẽ an toàn hơn ở gần một chút. Lần này hai vị huynh đài đến Giang Nam, nhất định là hi vọng tránh khỏi trận chiến ở Trung Nguyên, phải không?
Trung niên họ Trần đáp:
- Chính là như vậy, hai người chúng tôi đã thương lượng rất lâu, cảm thấy Giang Nam bình yên hơn, nên tới đây để tránh kiếp nạn này.
Thiên Mục Phong cười nói:
- Điều này tiểu đệ hiểu, vậy tiểu đệ xin chúc hai vị huynh đài thượng lộ bình an, vạn sự như ý!
- Cám ơn lời chúc của thiếu hiệp, giờ mưa đã ngớt nhiều, chúng tôi cũng phải đi rồi, sau này nếu có duyên sẽ gặp lại, bảo trọng.
Nhìn hai người đó đi khỏi, Lâm Vân Phong thở dài nói:
- Lục viện đã bị diệt mất năm, giờ chúng ta phải làm thế nào đây, quay về hay đến Hoa Sơn một chuyến?
Trương Ngạo Tuyết chẳng nói câu nào, mục quang lặng lẽ nhìn về nơi xa xăm, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nỗi ưu thương, có lẽ nàng cũng không biết nên chọn cách nào.
Trong lúc đang mải suy tư, tiếng đàn bỗng đột ngột thay đổi, giai điệu du dương biến thành kích động cao độ, một khí thế như vạn mã phi bao trùm trong trường đình, khiến cho tâm tình của người nghe trào dâng mãnh liệt, dấy lên hào khí tiếu ngạo thiên hạ.
Quay lại nhìn ông lão gảy đàn, Trương Ngạo Tuyết lễ phép hỏi:
- Tiền bối cầm nghệ siêu quần, không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào?
Ông lão đánh đàn nhìn Trương Ngạo Tuyết một lát, hai tay đột nhiên tăng tốc, đồng thời một luồng khí tức vô cùng to lớn bao quanh bên ngoài cơ thể Trương Ngạo Tuyết, hình thành một giai điệu có âm luật thật kỳ diệu, hoá ra vô số nốt nhạc kế tiếp nhau ấn vào trán nàng, cuối cùng hóa thành làn sáng nhẹ lướt qua, toàn bộ những nốt nhạc ấy đều biến mất.
- Vậy sao, ta phải thử xem đã.
Tử Dương chân nhân đột ngột xuất hiện lên tiếng, ba luồng hồng quang kiếm khí tụ thành một điểm rồi từ đó phát ra một đạo liệt hỏa phi long đánh trúng thân thể Âm Thi quỷ vương.
Giận dữ thét lên, toàn thân Âm Thi quỷ vương hắc mang chợt lóe, toát ra một luồng quỷ khí lạnh lẽo chống đỡ một kích mạnh mẽ đó. Đồng thời tay phải Quỷ vương biến hóa khôn lường, dùng Hóa Hồn đại pháp mang theo âm tà chi khí như nuốt chửng tất cả, tấn công về phía Tử Dương chân nhân.
Huyền Ngọc chân nhân thấy vậy, tả thủ liền vận pháp quyết, hữu thủ vung thanh trường kiếm lên, một đạo kiếm quang kỳ diệu phát xuất từ thân kiếm hóa thành một con thanh xà tự động truy tìm thân ảnh Âm Thi quỷ vương.
Tử Dương chân nhân điểm nhẹ chân tung mình nhanh chóng tránh né, tả thủ đẩy ra một chưởng, cơ thể mượn thế hai luồng sức mạnh đó đột nhiên quay tròn, toàn thân giống như một con quay, vô số hồng ảnh kiếm khí loang loáng như khói hoa lan tỏa rồi đột ngột mạnh mẽ nhất tề phản kích. Quỷ vương gầm lên một tiếng, cơ thể do đã bị khống chế bởi lực li tâm xoay tròn, nên trong chốc lát không cách nào thoát khỏi trận mưa kiếm ấy.
Lúc này, ba tên quỷ tiên dựa vào thực lực mạnh mẽ của mình đã xông vào pháp giới, đúng lúc gặp quỷ vương đang nguy khốn, chúng liền nhất tề tấn công Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân để giải cứu chủ nhân.
Trong lúc hỗn chiến, thân ảnh Âm Thi quỷ vương bỗng rung lên, loáng một cái đã dời ra xa một trượng, đồng thời vẫy tay ra hiệu cho hai bên ngừng giao chiến. Nhãn thần âm hiểm, quỷ vương mưu mô nhìn Huyền Ngọc chân nhân, nói:
-Không cần gấp rút tìm đến cái chết như vậy, bổn tọa đã đến đây thì nhất định sẽ thành toàn cho tất cả các ngươi, hiện tại chẳng việc gì phải vội.
Thản nhiên ngó qua Âm Thi quỷ vương, Huyền Ngọc chân nhân trầm giọng hỏi:
- Hôm nay quỷ vương ngươi đột nhiên tới chốn này, không biết là vì lí do gì? Là chuyện chính và tà đối lập, chuyện thù oán cá nhân hay vì một lí do nào khác?
Âm Thi quỷ vương cười đáp:
- Bổn tọa đến đây hoàn toàn không phải do cái gì mâu thuẫn giữa chính và tà. Mục đích ta tới đây hôm nay thực ra rất đơn giản, một là báo thù về việc hôm đó ở Quỷ giới Lục Vân đã tiêu diệt thuộc hạ của ta, việc thứ hai là ta muốn tìm một món đồ, chính là Ngũ Lôi Chính Thiên quyết của Dịch viên các ngươi. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn giao ra, không biết chừng bổn tọa sẽ vui mà tha chết cho các ngươi.
Huyền Ngọc chân nhân sắc mặt sửng sốt, nhìn sang Tử Dương chân nhân với ánh mắt khó hiểu, phát hiện ông ta cũng đang mơ hồ không hiểu Âm Thi quỷ vương cần Ngũ Lôi Chính Thiên quyết để làm gì. Bình tĩnh suy nghĩ kỹ, Huyền Ngọc chân nhân hỏi lại:
-Âm Thi quỷ vương, ngươi thử nghĩ xem ta có đáp ứng yêu cầu của ngươi không?
Âm Thi quỷ vương cười hì hì, tự đắc nói:
-Ta nghĩ nếu ngươi là người thông minh thì nhất định sẽ đáp ứng.
Huyền Ngọc chân nhân hừ lạnh:
- Vậy sao? Như vậy sao? Nếu nói như thế thì ta đúng là một kẻ ngu ngốc rồi. Không biết quỷ vương đã bao giờ thấy hổ ăn cỏ non chưa?
-Như vậy quỷ vương ngươi cảm thấy ta có đồng ý không?
Ngẩn ra một lát, Âm Thi quỷ vương lập tức hiểu được Huyền Ngọc chân nhân vòng vo một hồi chính là để chửi khéo mình, không nén nổi tức giận, nói:
- Đáng ghét thật, ngươi quả là được đằng chân lân đằng đầu, thực không biết lượng sức mình, ngươi quên là bây giờ tính mệnh nhỏ nhoi của ngươi và Dịch viên đều đã nằm trong tay bổn vương hay sao? Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, nơi này sẽ lập tức bị hủy diệt không còn dấu vết.
Huyền Ngọc chân nhân lạnh lùng đáp lại:
-Từ xưa tới nay, chính tà không bao giờ lẫn lộn. Cho dù ta có giao pháp quyết cho ngươi thì ngươi vẫn hủy diệt nơi đây thôi. Đã vậy thì hà tất phải nhiều lời làm gì? Lên đi, trận quyết chiến ngày hôm nay là không thể tránh khỏi, thắng sống thua chết, chúng ta hãy dựa vào bản lĩnh của mình đi!
Trường kiếm trong tay vung lên loang loáng, Huyền Ngọc chân nhân nói tiếp:
- Sư đệ, hãy phát xuất tất cả dũng khí và sức mạnh cho quỷ vương xem thử đệ tử môn hạ Dịch viên có tham sống sợ chết không?
Gầm lên một tiếng, Tử Dương chân nhân chính khí ngút trời, cao giọng:
-Sư huynh yên tâm, Dịch viên chỉ có anh hùng chết trên chiến trường chứ tuyệt đối không có kẻ hèn nhát sợ chết đâu! Chúng ta hãy dùng sinh mạng để bảo vệ nơi này, thề sống chết cùng Dịch viên!
Vừa thét, Tử Dương chân nhân vừa lao lên phía trước, không ngừng huy động trường kiếm trong tay, toàn lực thi triển tuyệt kỹ Liệt Hỏa Thiên Cang kiếm quyết mang theo quyết tâm kiên định, kiếm quang lóe lên như chớp giật bắn thẳng đến trước ngực một quỷ tiên.
Nhìn tình thế đó, Âm Thi quỷ vương tức giận hét lên:
- Thật không biết cân nhắc thiệt hơn gì cả. Nếu đã vậy, ta sẽ tiêu diệt Dịch viên trước, đến lúc đó còn sợ không tìm được đồ sao? Ra tay đi, giết hết tất cả cho ta!
Nghe lệnh, tất cả bọn quỷ tiên cạnh đó lập tức hành động, một tên dốc sức tấn công Tử Dương chân nhân, một tên công kích Huyền Ngọc chân nhân, tên còn lại thì hướng về phía mười lăm đệ tử của Dịch viên đánh tới.
Ở bên ngoài pháp giới, sáu tên quỷ tướng vẫn đang dốc toàn lực đối kháng, cơ thể của chúng dần dần xuyên qua kết giới phòng ngự và xuất hiện bên trong vòng bảo vệ.
Huyền Ngọc chân nhân thở dài nhìn một lượt tình hình xung quanh, biết có một số sự việc đã không thể tránh khỏi. Do vậy, sắc mặt ông thay đổi, toàn thân bỗng phát ra một luồng dũng khí lao thẳng về phía trước với khí thế dù chết cũng không hối hận. Nhãn thần lóe lên lạnh lẽo, u ám nhìn tên quỷ tiên trước mặt, Huyền Ngọc chân nhân gầm lên một tiếng long trời lở đất, trường kiếm trong tay xoay tròn thanh sắc kiếm quang sắc bén như rồng bay hình thành một luồng ánh sáng chói mắt xuất hiện ngoài thân tên quỷ tiên. Tiếp đó, tả thủ của Huyền Ngọc chân nhân liền thi triển pháp quyết, tức khắc vẽ lên trước ngực một đồ hình bát quái rồi đột ngột đẩy ra, lập tức hạng nghìn vạn chưởng ấn màu xanh bao phủ toàn bộ phạm vi trong bán kính ba trượng, tuyệt kĩ đạo gia Thiên Thủ Thanh La đã vây kín đường lùi của tên quỷ tiên, không cho hắn một cơ hội trốn thoát.
Bị vây khốn, tên quỷ tiên đó liên tục gào thét, chuyển động với tốc độ cực nhanh, cơ thể ma sát cùng thanh sắc kiếm quang của Huyền Ngọc chân nhân liên tiếp bảy mươi chín lần, quỷ khí quanh thân cuối cùng tan rã, bị Huyền Ngọc chân nhân một kiếm đâm thụ thương.
Trong lúc nguy hiểm, tên quỷ tiên điên cuồng hét lên, toàn thân co rút lại thành một cuộn tròn, liên tục chuyển động chớp nháy trong một khoảng không gian nhỏ hẹp, phát ra luồng quỷ khí mạnh mẽ hình thành một cỗ chân nguyên với tốc độ kinh người, không ngừng va chạm với thanh sắc kiếm khí của Huyền Ngọc chân nhân.
Lúc này, hàng ngàn chưởng thế bay trên không, chưởng ấn dày đặc mang theo vô vàn luồng khí xanh vô vi của Đạo gia tấn công mãnh liệt vào cơ thể quỷ tiên, hai luồng sức mạnh với tính chất hoàn toàn tương phản quấn lại với nhau, cuối cùng hợp nhất lại thành một luồng xoáy hồng rồi nổ tung hất văng tên quỷ tiên ra xa.
Thân ảnh không ngừng chuyển động, Huyền Ngọc chân nhân nắm lấy cơ hội thừa thắng truy kích. Chỉ thấy hữu thủ của ông luân chuyển, trường kiếm trong tay giương thẳng lên trời phát ra những âm thanh long trời lở đất khiến người ta sợ hãi kinh hồn. Cùng lúc đó, trường kiếm đang nhỏ dần biến ra to lớn, trong nháy mắt đã hóa thành một kiếm ảnh cao hơn một trượng mang theo luồng sức mạnh đáng sợ, điên cuồng chém xuống đỉnh đầu tên quỷ tiên đã bị trọng thương.
Phẫn nộ nhìn thanh kiếm đang bổ tới, tên quỷ tiên muốn tránh cũng đã không kịp, thêm nữa cơ thể lại đang bị thương khó lòng ứng phó nổi, không khỏi kêu lên những tiếng giận dữ tỏ vẻ vô cùng cấp bách.
Cách đó không xa, Âm Thi quỷ vương nét mặt lạnh lùng nhìn nhát kiếm đó, cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt cơ thể đã dời đến trước mặt quỷ tiên, hữu thủ giơ cao, lập tức một hắc sắc quỷ thủ xuất hiện trong không trung chặn đứng đòn công kích của Huyền Ngọc chân nhân.
- Quả không hổ là chưởng giáo Dịch viên, đích xác cũng có vài phần bản lĩnh. Đến lúc bổn vương phải ra tay rồi, xem ngươi có thể chống đỡ ta được bao lâu?
Vừa nói, Âm Thi quỷ vương vừa xua tan luồng kiếm ảnh chói mắt của Huyền Ngọc chân nhân, cơ thể lập tức xuất hiện trước mặt ông ta, hữu thủ thi triển Hóa Hồn đại pháp, một luồng sức mạnh tà độc như muốn nuốt chửng tất cả bao trùm lên đỉnh đầu hắn.
Cảnh giác nhìn quỷ vương, thân thể Huyền Ngọc chân nhân cấp tốc chuyển động, trường kiếm trong tay không ngừng phát ra vô số kiếm hoa bay phất phới trong không trung chặn đứng đòn tấn công của Âm Thi quỷ vương.
Bên cạnh, Tử Dương chân nhân và một quỷ tiên cũng đang giao tranh vô cùng ác liệt. Hai bên cùng dốc toàn bộ sức lực, chỉ thấy Tử Dương chân nhân toàn thân rực lửa bay lên cao, trường kiếm trong tay loang loáng như rồng phi, hỏa khí hừng hực của Liệt Hỏa chân nguyên và quỷ khí lạnh lẽo của quỷ tiên cọ xát vào nhau làm phát ra từng làn khói xanh mù mịt.
Đang lúc giao chiến, đột nhiên quỷ tiên thân ảnh nhoáng lên, hắc sắc cơ thể tự động phân ra chín thân ảnh, hình thành nên một vòng tròn bao vây xung quanh Tử Dương chân nhân. Chín luồng quỷ khí liên kết với nhau tạo nên một kết giới phong kín, co rút ép chặt lại một cách mạnh mẽ như muốn nuốt chửng tất cả Liệt Hỏa chân nguyên quanh người Tử Dương chân nhân.
Phát giác ý đồ của quỷ tiên, Tử Dương chân nhân hét to một tiếng, chân nguyên toàn thân tăng đến mức tột đỉnh, trường kiếm trong tay hướng thẳng lên trời, những đạo hồng ảnh do thanh kiếm xoay tròn với tốc độ cao phát xuất không ngừng kéo dài, chỉ trong nháy mắt đã va chạm với kết giới của quỷ tiên tạo ra, hai bên giao tranh quyết liệt với mong muốn đánh bại đối phương. Nhất thời, trước cửa Dịch viên hình thành một cảnh tượng kì quái, chỉ thấy bên trong vòng hắc sắc quang cầu có một cột sáng đỏ không ngừng co giãn, hai luồng ánh sáng đen đỏ đối chọi nhau vô cùng lóa mắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Song phương giằng co một hồi, bất chợt hồng quang đại thịnh tỏa ra làm chấn động rồi phá tan kết giới. Kết giới vừa bị đứt,hắc ảnh chớp động, quỷ tiên bay vòng quanh Tử Dương chân nhân với tốc độ kinh người, hai tay không ngừng tấn công, vô vàn luồng quỷ khí như muôn ngàn mũi tên lao đến như muốn nuốt chửng Tử Dương chân nhân.
Tử Dương chân nhân trong lòng chấn động, vội vàng thi triển chân khí phòng ngự bao phủ thân thể, đồng thời vung kiếm phản kích. Nhưng kẻ này cố tình, người kia vô ý, hai bên một mạnh một yếu đã rõ, chỉ trong chốc lát, luồng chân khí phòng ngự của Tử Dương chân nhân đã bị phá tan, cả người bị bắn ra xa ba trượng, quỷ khí chạy loạn trong cơ thể lập tức ăn mòn toàn thân kinh mạch.
Chân vừa chạm đất, Tử Dương chân nhân lập tức bay vút lên cao tránh đòn tấn công kế tiếp của quỷ tiên. Dừng thân giữa không trung, Tử Dương chân nhân vừa huy động Liệt Hỏa chân nguyên trong cơ thể để ép quỷ khí ra ngoài, vừa thi triển kiếm quyết. Những luồng kiếm ảnh dày đặc loang loáng như vô vàn bông hoa lửa nhảy nhót bay lượn trong không trung, kéo dài ra theo một quỹ đạo kì lạ, hình thành nên một kiếm trận liệt hỏa vô cùng đẹp mắt.
Tử Dương chân nhân đưa mắt nhìn tứ phía, thấy Huyền Ngọc chân nhân bị quỷ vương ép lùi từng bước, đang cố hết sức chống đỡ. Mười lăm đệ tử Dịch viên thì đã chết mất ba, bị thương sáu người, đang liều chết phản kích.
Cảm thấy cái chết đã cận kề, Tử Dương chân nhân trong lòng thầm nguyện dù phải chết cũng không thể để địch nhân chiếm tiện nghi. Nghĩ đến đây, một luồng khí hận thù mạnh mẽ phát ra từ cơ thể ông ta, chỉ chốc lát đã lan tỏa khắp trên bầu trời Dịch viên, tác động đến tất cả các đệ tử. Từ bốn phía, hắc ảnh liên tục chuyển động, lại có thêm ba tên quỷ tướng xuất hiện phối hợp với đám quỷ tiên phát động một cuộc tấn công mới.
Ngưng thần tụ khí, Tử Dương chân nhân nét mặt lạnh lùng, hữu thủ vung trường kiếm đâm hàng nghìn nhát với tốc độ nhanh như chớp giật. Hồng quang kiếm khí giao hòa trùng điệp trong không trung cuối cùng lại hình thành nên một thanh kiếm to lớn màu xanh lam lóa mắt, bên ngoài còn có một con rồng lớn bay vòng quanh, miệng phun ra những luồng lửa cuồn cuộn.
- Hỏa Long Phần Thiên.
Tử Dương Chân nhân hét lên giận dữ rồi đánh thẳng kiếm xuống, luồng khí nóng hừng hực xen lẫn với những làn khói mù mịt hình thành nên một đám hắc vân, trong chớp mắt đã nuốt gọn tên quỷ tiên đang đứng trước mặt. Cùng lúc đó, con rồng lớn bay vòng xung quanh phun ra Phần Thiên nộ diễm truy đuổi ba tên quỷ tướng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Gió nhẹ nhàng thổi, từng cánh liễu rơi lác đác. Buổi chiều Giang Nam, bầu trời đổ xuống một cơn mưa nhỏ. Bên cạnh cổ đạo, phía ngoài một ngôi trường đình, một khóm liễu lay động trong gió, những hạt mưa nhỏ óng ánh tựa những viên ngọc, từng hạt từng hạt đều thấp thoáng màu xanh trong của cây cỏ. Trong trường đình, âm thanh một khúc nhạc du dương vi vu theo gió tựa như lời mời gọi của trần thế, phảng phất lan tỏa giữa làn mưa bụi mênh mông.
Từ xa, một nhân ảnh nhanh như tên xé gió bay tới. Lúc đến gần trường đình, miệng người đó phát ra một tiếng kinh ngạc, thân thể đang di động tức thì dừng lại. Trong làn mưa nhỏ, chỉ thấy người này khoảng ngoài lục tuần, gương mặt như khỉ, cái mũi bé và đôi mắt nhỏ, khóe miệng nổi rõ một nốt ruồi đen xì. Người này mặc chiếc đạo bào màu xám đen, không biết là đã mặc bao lâu rồi, tay cầm một cây phất trần, lưng đeo thanh trường kiếm, bao quanh toàn thân lấp lánh một tầng thanh hồng quang mang nhàn nhạt. Nước mưa bị ngăn cách ba xích bên ngoài cơ thể, ngón chân cách mặt đất ba tấc.
Đưa mắt nhìn người đang gảy đàn trong đình, lão đạo ấy bỗng cười lên một tiếng quái dị, đồng thời cơ thể bồng bềnh bốc lên, nhẹ nhàng bay vào trường đình.
- Lão đạo cứ ngỡ rằng diễm phúc tìm đến, tưởng gặp một mỹ nữ đang gảy đàn nơi đây chờ ta, ai biết đâu lại gặp một lão già tóc bạc phơ không khác gì mình thế này. Thật là không ngờ, không ngờ đấy!
Trong giọng điệu xem ra có vài phần khôi hài, lão đạo trợn đôi mắt ti hí nhìn ông già tóc bạc trắng đó.
Thản nhiên mỉm cười, ông lão đánh đàn tuy già nhưng nhìn rất khỏe mạnh tráng kiện vẫn tiếp tục chơi đàn, miệng khẽ ngâm:
- Thế nhân hoa ngã bào đoạn thối,ngã hoa thế nhân thiên tác mĩ,yên vũ giang nam trường đình nội,cố nhân môn tiền kỉ bồi hồi.
(Tạm dịch: Thế nhân tìm ta đã đến rồi, ta tìm thế nhân cũng thật dễ, dưới màn mưa bụi Giang Nam đình, cố nhân trước cửa bồi hồi thế).
Tiếng ngâm nhẹ nhàng cùng với âm thanh tiếng đàn như hòa vào làm một, nhập tình nhập cảnh. Cười ha ha, lão đạo hỏi:
- Lão đầu tóc đã bạc, xem bộ dạng thì sống cũng đã lâu rồi, sao còn luôn thích nói những điều khó hiểu như vậy? Hôm nay lão đến đây gảy đàn, chắc không phải vì tức cảnh sinh tình đấy chứ? Muốn bày tỏ tình cảm của mình một cách đơn giản như vậy thôi sao, nhất định còn có mục đích gì khác, chi bằng nói thẳng ra đi.
Ông lão gảy đàn trả lời một cách thản nhiên:
- Lão phu cả đời nói chuyện, từ trước đến giờ đều là đoán đố, để mọi người đoán câu đố của ta, còn ta thì đoán câu đố của thiên hạ, như vậy mới là thuận theo trời mà làm.
Lão đạo híp mắt lại, không hiểu liền hỏi:
- Đoán đố? Đoán đố gì chứ, lão nói rõ một chút được không?
Ông lão gảy đàn cười đáp:
- Nói rõ rồi thì đâu cần người khác phải đoán nữa. Chuyến đi của ngươi hôm nay, nếu ta đoán không nhầm thì ngươi đang đi tìm một người, người này với ngươi có quan hệ rất thân thiết. Thế ngươi đã nghĩ qua chưa, ngươi tìm thấy người ta rồi thì thế nào chứ, như vậy chỉ tốn thời gian của ngươi thôi. Điều quan trọng nhất của ngươi bây giờ không phải là đi tìm người đó, mà là đến chỗ cố nhân, có lẽ vẫn còn cơ hội đấy.
Ánh mắt lão đạo liền thay đổi, hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai, cố nhân trước cửa là có ý gì?
Ông lão gảy đàn cười trả lời:
- Ngươi cứ coi ta là thầy bói cũng được, cả đời đoán số cho mọi người, duy chỉ có một người là nhìn không ra. Thế nào là cố nhân? Đến từ nơi nào thì trở về nơi đó, cơ nghiệp ngàn năm đã biến thành tro bụi chỉ vì kiếp nạn không lưu tình!
Lão đạo nghe xong chần chừ một lúc, sau đó lại hỏi tiếp:
- Lão biết ta là người như thế nào sao?
Ông lão đánh đàn cười trả lời:
- Nghe âm thanh biết người, xem dáng vẻ biết được cái tâm. Lão phu tất nhiên biết ngươi là ai, nếu không sao lại nói với ngươi những điều này.
Lão đạo nghe vậy liền hỏi:
- Ngươi bảo đã biết ta là ai, vậy ngươi thử nói xem, tiếp theo ta sẽ gặp phải chuyện gì?
Ông lão đánh đàn ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn lão đạo, thản nhiên đáp:
- Có những việc không biết tốt hơn là biết, nếu ngươi tin lời ta thì hãy mau chóng quay về, bằng không ngươi hãy đi nhanh đi.
Lão đạo chau mày, tay phải bấm đốt tính, chốc lát sau sắc mặt kinh hoàng, hốt hoảng nói:
- Không hay rồi, điềm đại hung, mau đi thôi.
Vừa dứt lời, toàn thân quang hoa lóe lên, cả người biến mất một cách thần kỳ trong trường đình.
Ông lão đánh đàn nhìn lão đạo rời đi, đoạn thở dài nói:
- Số mệnh đã định, đi hay không thì cũng chỉ có một kết cục mà thôi, chỉ khác ở chỗ vận mệnh của mỗi người không giống nhau.
Gió nhỏ dần, mưa ngày càng to, tiếng mưa ào ào bao phủ trên đất trời Giang Nam như vô số vong linh đang than khóc, khóc cho những chuyện sắp tới. Trong trường đình, ông lão vẫn nhẹ nhàng gảy đàn, tiếng nhạc hoà cùng tiếng mưa như đang an ủi những vong linh kia. Nơi xa, những đám mây đen đang bay cuồn cuộn, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cơn mưa lớn đột nhiên ập tới, khiến ngôi đình cũ giống như một chiếc thuyền đang lắc lư giữa biển cả.
Trong cơn mưa lớn, năm thân ảnh lao đến như tên bắn, trong chớp mắt đã xuất hiện bên ngoài đình. Thấy ở trong có người ngồi gảy đàn, năm đạo nhân ảnh đều đột ngột dừng lại, trầm mặc trong giây lát rồi đồng thời phi vào trong đình, xuất hiện ngay cạnh ông lão.
Trong năm người có bốn nam một nữ phân ra thành hai bên, một bên có hai nam một nữ chính là Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong và Thiên Mục Phong, còn bên kia là hai người trung niên đeo trường kiếm, hiển nhiên cũng là cao thủ trong giới tu chân.
Đưa mắt nhìn ông lão gảy đàn, Thiên Mục Phong truyền âm nói:
- Người này có chút cổ quái, chúng ta nên cẩn thận một chút.
Lâm Vân Phong đáp:
- Biết rồi, đôi mắt của lão này rất lợi hại, dường như có thể nhìn thấu tâm can người khác.
Trương Ngạo Tuyết nhìn một lát, lắc đầu nói:
- Không phải lo lắng đâu, mục quang của ông lão này rất chính trực, không có chút ác ý nào.
Nói xong nàng quay đầu nhìn cơn mưa lớn ngoài đình, trong ánh mắt lộ ra một chút nỗi niềm nhớ mong.
Bên này, hai người trung niên quan sát ba người Trương Ngạo Tuyết và ông lão gảy đàn, tiếp đó người bên trái mở miệng nói:
- Trần huynh, tình hình Nhân gian bây giờ đang rất hỗn loạn, ma quỷ hoành hành khắp nơi, trận chiến đầu của Chính Đạo liên minh ở Trung Nguyên lại gặp thế bất lợi, giới tu chân ngày càng nguy hiểm hơn. Chúng ta phải nghĩ cẩn thận, xem nên đi đâu lánh nạn đây.
Trung niên nhân họ Trần đáp:
- Lý huynh nói rất đúng, vốn nghĩ cao thủ Chính Đạo liên minh nhiều như vậy, lại được Thiên Kiếm Khách dẫn dắt, tưởng rằng bọn họ có thể làm nên đại sự cơ đấy. Ai biết được rằng trận giao chiến đầu tiên đã thất bại thảm hại như thế, thật khiến cho người ta thất vọng.
Trung niên họ Lý thở dài đáp: Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Đúng vậy, ai mà ngờ được rằng sau khi bọn họ tái lập liên minh vẫn làm người khác thất vọng vậy chứ? Ngược lại, Trừ Ma liên minh thì vô cùng nổi bật, Trần Ngọc Loan đích thân xuất mã một trận chiến thắng, thanh uy đại chấn, khiến giới tu chân đặt bao hy vọng vào đó.
Nghe thấy hai người trung niên tán chuyện, Thiên Mục Phong nói nhỏ với Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong, sau đó đến cạnh hai người ấy, tươi cười chào:
- Hai vị huynh đài, tiểu đệ là Thiên Mục Phong, vì mấy ngày trước có việc vào núi tu luyện, hôm nay mới xuống núi. Nghe được hai vị đang nói về chuyện Nhân gian, không biết có thể tham gia trò chuyện vui vẻ được không, và hỏi thăm một chút về tình hình hiện nay để tiện cho việc hành sự sau này.
Hai người trung niên nhìn hắn một lúc, thấy hắn không phải là hạng tà ác, thêm nữa là nụ cười vui vẻ, sau khi đưa mắt hội ý cùng nhau, trung niên họ Trần lên tiếng:
- Thì ra là Thiên thiếu hiệp, hôm nay gặp nhau nơi đây, coi như có mấy phần duyên phận, chúng ta giao lưu trò chuyện cũng là chuyện rất tự nhiên mà.
Thiên Mục Phong cười hỏi:
- Đa tạ hai vị huynh đài, vừa rồi nghe hai vị nói về Chính Đạo liên minh và Trừ Ma liên minh, không biết mấy ngày gần đây đã xảy ra những chuyện gì?
Trung niên họ Trần trả lời:
- Chuyện xảy ra thì nhiều lắm, kể ra thật khiến người khác vô cùng kinh ngạc, nói về Chính Đạo liên minh nhé, bọn họ…
Người trung niên này thuật lại tỉ mỉ một lượt về những chuyện xảy ra gần đây, cuối cùng kết luận:
- Vốn tưởng rằng họ chiến thắng trong lần giao chiến này, ai ngờ đâu cuối cùng lại hao binh tổn tướng, ngay cả Thiên Kiếm viện và Nho viên cũng đều bị kẻ khác hủy diệt, cả Lục Viện liên minh chỉ còn lại Dịch viên và Bồ Đề học viện vẫn nguyên vẹn.
Nghe xong, sắc mặt Thiên Mục Phong liền thay đổi, đưa mắt nhìn Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong, rồi tiếp tục hỏi:
- Lúc nãy các vị nhắc đến Trừ Ma liên minh, việc là thế nào vậy?
Trung niên họ Lý bên cạnh liền trả lời:
- Đó là chuyện cùng xảy ra trong một ngày. Lúc đó thủ lĩnh Trừ Ma liên minh là Trần Ngọc Loan đích thân dẫn các cao thủ của liên minh xuất kích, dưới chân núi Hoa Sơn gặp Hắc Hà quỷ vương, song phương giao chiến kịch liệt, cuối cùng chính tay Trần Ngọc Loan đã hủy diệt Hắc Hà quỷ vương, đem toàn bộ cao thủ Quỷ vực diệt đi hết.
Trong đình, Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong và Thiên Mục Phong nghe kể đều biến sắc, không biết nên kinh ngạc hay vui mừng đây.
Trầm tư một lúc, Thiên Mục Phong cười nói:
- Thì ra là như vậy, Trừ Ma liên minh thật là đáng khen ngợi. Theo lời hai vị huynh đài, trận chiến giương uy này của Trừ Ma liên minh khiến cho danh khí đại tăng, giới tu chân lại đang hỗn loạn không ngừng, như vậy nhất định có rất nhiều người muốn gia nhập liên minh để mong lấy lại sự bình yên, hai vị huynh đài cũng vậy phải không?
Trung niên họ Lý lắc đầu đáp:
- Những lời thiếu hiệp nói đương nhiên cũng có mấy phần đạo lý đấy, nhưng theo như hai người chúng ta thấy, trong tình hình thiên hạ yêu ma hỗn loạn hiện nay, với thực lực của Chính Đạo liên minh, có Vân Chi pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới chống lưng mà còn liên tiếp bại trận, vậy Trừ Ma liên minh e rằng cũng không phải là tốt nhất. Chúng ta đi tới đó, nói không chừng cuối cùng sẽ bỏ mạng nơi chiến trường, chẳng bằng tránh đi một nơi nào đó, vậy không phải tốt hơn sao?
Thiên Mục Phong gật đầu đáp:
- Lời nói này cũng rất thường tình thôi, tất nhiên cách xa chiến trường thì sẽ an toàn hơn ở gần một chút. Lần này hai vị huynh đài đến Giang Nam, nhất định là hi vọng tránh khỏi trận chiến ở Trung Nguyên, phải không?
Trung niên họ Trần đáp:
- Chính là như vậy, hai người chúng tôi đã thương lượng rất lâu, cảm thấy Giang Nam bình yên hơn, nên tới đây để tránh kiếp nạn này.
Thiên Mục Phong cười nói:
- Điều này tiểu đệ hiểu, vậy tiểu đệ xin chúc hai vị huynh đài thượng lộ bình an, vạn sự như ý!
- Cám ơn lời chúc của thiếu hiệp, giờ mưa đã ngớt nhiều, chúng tôi cũng phải đi rồi, sau này nếu có duyên sẽ gặp lại, bảo trọng.
Nhìn hai người đó đi khỏi, Lâm Vân Phong thở dài nói:
- Lục viện đã bị diệt mất năm, giờ chúng ta phải làm thế nào đây, quay về hay đến Hoa Sơn một chuyến?
Trương Ngạo Tuyết chẳng nói câu nào, mục quang lặng lẽ nhìn về nơi xa xăm, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nỗi ưu thương, có lẽ nàng cũng không biết nên chọn cách nào.
Trong lúc đang mải suy tư, tiếng đàn bỗng đột ngột thay đổi, giai điệu du dương biến thành kích động cao độ, một khí thế như vạn mã phi bao trùm trong trường đình, khiến cho tâm tình của người nghe trào dâng mãnh liệt, dấy lên hào khí tiếu ngạo thiên hạ.
Quay lại nhìn ông lão gảy đàn, Trương Ngạo Tuyết lễ phép hỏi:
- Tiền bối cầm nghệ siêu quần, không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào?
Ông lão đánh đàn nhìn Trương Ngạo Tuyết một lát, hai tay đột nhiên tăng tốc, đồng thời một luồng khí tức vô cùng to lớn bao quanh bên ngoài cơ thể Trương Ngạo Tuyết, hình thành một giai điệu có âm luật thật kỳ diệu, hoá ra vô số nốt nhạc kế tiếp nhau ấn vào trán nàng, cuối cùng hóa thành làn sáng nhẹ lướt qua, toàn bộ những nốt nhạc ấy đều biến mất.