Cũng vào lúc này, ma thần Trảm Ngọc thu người lại, một đạo kiếm ảnh từ hư không đột ngột xuất hiện mang theo luồng ánh sáng xanh đỏ và âm dương chi khí, hình thành một kết giới xung quanh ma thần, hoàn toàn phong kín hắn bên trong.
Sự va chạm cực kỳ mãnh liệt làm sản sinh vô vàn hoa lửa, đồng thời phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Lúc này song phương đã tung đòn chí mạng, chẳng ai nhường ai, cả không gian khí lưu bắt đầu dao động, ma âm quanh quẩn, những luồng quang mang loé lên như pháo hoa rực rỡ, tản mát ra vô cùng đẹp mắt.
Nhìn Âm Dương pháp kiếm đang lơ lửng trên đỉnh đầu, ma thần Trảm Ngọc gầm thét điên cuồng. Vừa chịu đau khổ dưới tay Huyền Quỷ chân nhân, y đã vô cùng sợ hãi Âm Dương pháp quyết, trong lòng rất đỗi kinh hoảng. Nhưng lúc này dù khiếp sợ cũng chẳng có tác dụng gì, không phản kháng tất sẽ chết, y hiểu rất rõ đạo lý ấy.
Cảm nhận luồng khí âm dương đang ngày càng tới gần, ma mang bên ngoài cơ thể đã bắt đầu yếu đi, ma thần Trảm Ngọc gào lên một tiếng, toàn thân đột nhiên xoay tròn, quanh người hình thành một đạo phong trụ màu đen, hai tay huy động toát ra ma khí cuồn cuộn, theo phương thức đặc biệt tạo nên một hắc sắc quang cầu bao phủ cả người hắn vào trong.
Từ trên nhìn xuống, chỉ thấy quả cầu đen tự động xoay chuyển không theo nguyên tắc nào, trên bề mặt hiện lên vô số ma chú phát ra ma mang đáng sợ. Bên trong, ma thần Trảm Ngọc cơ thể xoay ngược lại, hai tay không ngừng lay chuyển, gia tăng ma khí phòng ngự.
Lâm Vân Phong cả người khẽ run, nhát đao của ma thần Trảm Ngọc tuy chưa phá tan kết giới hộ thể, nhưng toàn bộ lực lượng mạnh mẽ ấy cơ hồ bổ vào hắn, khiến hắn phải hấp thụ lực chấn động của kết giới, thân thể lập tức bị tổn thương. Bất chấp khóe miệng đầy máu tươi, Lâm Vân Phong nhìn ma thần Trảm Ngọc với ánh mắt căm thù, hai tay toàn lực khống chế Âm Dương pháp kiếm, chuẩn bị phát động một kích hủy diệt.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ đây chính là chiêu quyết định sinh tử tồn vong. Chỉ cần tiếp tục kiên trì, ma thần Trảm Ngọc sẽ chết dưới Âm Dương pháp kiếm, nhưng bản thân có thể giữ vững tới phút cuối cùng hay không, hắn không biết được.
Đối diện, ma thần Trảm Ngọc cũng có cùng tâm lý, y cảm nhận được Lâm Vân Phong đã bị trọng thương, chỉ cần Lâm Vân Phong ngã xuống là Âm Dương pháp kiếm sẽ tự động tiêu trừ, khi đó y có thể thoát hiểm.
Về phía Hắc Ám tôn chủ và Trương Ngạo Tuyết, sau một hồi chiến đấu bất phân thắng bại, Ngạo Tuyết liền phát khởi thế công, thần kiếm vừa xuất, tử khí bao phủ kín bầu trời, ánh sáng tím chói lòa khắp không gian, sông núi biến sắc, giữa chiến địa hình thành một lưới kiếm kinh thiên vô cùng đáng sợ, thế kiếm vừa co rút vừa biến chuyển.
Đồng thời, thân thể Trương Ngạo Tuyết hóa thành ngàn vạn, vô vàn thân ảnh màu tím xuất hiện xung quanh Hắc Ám tôn chủ với nhiều tư thế khác nhau, ngọn lửa đỏ đậm lúc ẩn lúc hiện, từng giây khắc uy hiếp sự an toàn của Hắc Ám tôn chủ.
Âm trầm nhìn tới, Hắc Ám tôn chủ tức giận vô cùng, gầm lớn một tiếng, toàn thân khí thế bạo phát, hắc ám ma khí tầng tầng lớp lớp quay cuồng, vô vàn khí mang phóng ra, chớp mắt đã hình thành một màn khí đen che giấu cơ thể hắn.
Hắc Ám tôn chủ từ trong màn khí đen phát động ma khí công kích mạnh mẽ vào luồng kiếm quang của Trương Ngạo Tuyết, song phương đụng độ phát ra những thanh âm mãnh liệt như tiếng sét.
Giờ phút này, Hắc Ám tôn chủ biết rằng tinh thần công kích không hề có hiệu quả, liền thi triển Hắc Ám ma chú, định dùng thực lực để đánh thắng Trương Ngạo Tuyết. Ma chú vừa cất lên, khắp nơi ma vân chuyển động cuồn cuộn, hắc sắc ma mang điên cuồng thu thập hết tà khí trong không trung, dùng lực lượng thôn phệ khủng khiếp dễ dàng phá tan lưới kiếm tử sắc của Trương Ngạo Tuyết.
Thấy Hắc Ám tôn chủ bắt đầu phản kích, Ngạo Tuyết thần sắc nghiêm túc, một mặt thôi động thần kiếm tiếp tục tấn công, một mặt thi triển Cửu Thiên hồng liên, muốn lấy ngọn lửa Cửu Thiên khống chế ma chú của ma tôn. Kiếm võng màu tím giữa không trung mau chóng nhạt đi, ma mang đen xuất hiện, tiếp đó là ánh sáng đỏ lấp lánh, hai bên công kích lẫn nhau, lúc mạnh lúc yếu phân tranh cao thấp.
Hiểu rõ sức mạnh của Cửu Thiên hồng liên, Hắc Ám tôn chủ rống to một tiếng chủ động tấn công, chỉ thấy trong luồng xoáy màu đen ấy, ma khí không ngừng bay lên không, sau khi hội tụ lửa ma bốn phía, vô số hắc ám chú ngữ xuất hiện như dòng thuỷ triều, xoay chuyển xung quanh ma vân màu đen, không ngừng dung hợp, cuối cùng hình thành nên chín đạo phù chú hình dạng khác nhau, mang theo khí ma sát kinh thiên cùng lực thôn phệ, hướng vào Trương Ngạo Tuyết phát động vây công.
Cảm nhận được sức mạnh huỷ diệt đáng sợ đang tới gần, Trương Ngạo Tuyết toàn thân chân nguyên tăng lên tới cực điểm, tay phải không ngừng huy động xoay tròn hoán chuyển theo những góc độ khác nhau, phát ra Cửu Thiên hỏa diễm từ nhiều vị trí. Dốc toàn lực ra đòn, cả người nàng bay lên, di chuyển theo quy luật nhất định đến các vị trí của vô số đóa Cửu Thiên hồng liên, cuối cùng hình thành một Hồng Liên Hoa đại trận thần kỳ, với Trương Ngạo Tuyết ở trung tâm nhụy hoa.
Giữa trời xuất hiện một cảnh tượng hết sức kỳ lạ, chỉ thấy chín đạo phù chú màu đen kết thành hình chữ "Phẩm" bao vây Trương Ngạo Tuyết vào trong, còn xung quanh Ngạo Tuyết lại là một đóa huyết liên cực lớn đang tỏa ra những ngọn lửa vô cùng tận. Khi ma chú tiến lại gần, lửa đỏ quanh thân dưới ý niệm của nàng nhanh chóng hợp thành chín đóa hồng liên nghênh đón chín đạo hắc ám ma chú.
Chỉ thấy hai luồng ánh sáng hồng sắc và hắc sắc giao nhau, không ngừng va chạm. Mỗi lần chạm vào nhau, quang hoa của ma chú và hồng liên lại nhạt đi một phần, đồng thời thân thể song phương cũng run rẩy, bốn phía liền xuất hiện vô số hoa lửa tuyệt đẹp.
Tốc độ giao chiến càng lúc càng nhanh, hơi thở của hai người bắt đầu yếu nhược. Trên bầu trời, sấm sét không ngừng phát ra những tiếng nổ cực mạnh, dần hình thành một cơn cuồng phong hủy diệt.
Âm hiểm lạnh lùng nhìn Trương Ngạo Tuyết, Hắc Ám tôn chủ miệng gào thét phẫn nộ, Hắc Ám ma chú cường đại của hắn đang bị Cửu Thiên hồng liên khắc chế, hoàn toàn không thể phát huy được uy lực vốn có của nó, trận chiến tỏ ra vô cùng quyết liệt, ngang sức ngang tài.
Trương Ngạo Tuyết thầm khiếp sợ, Cửu Thiên hỏa diễm vốn có thể khống chế mọi yêu ma quỷ quái, nhưng đối diện với sự tấn công của Hắc Ám tôn chủ, nàng vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm. Qua đó, nàng hiểu rằng, nếu thẳng thắn luận về tu vi, bản thân so với ma tôn còn chênh lệch không ít.
Trong lúc giằng co, tiếng kêu gào thảm thiết của ma tiên và ma sát truyền đến tai Hắc Ám tôn chủ, khiến hắn phải quay đầu nhìn lại. Gầm lên giận dữ, cảm giác được ma tiên và ma sát đã tử trận, ma thần bị Âm Dương pháp kiếm vây khốn, Hắc Ám tôn chủ trong lòng bạo nộ, cảnh tượng trên Phượng Hoàng sơn lại hiện lên trước mắt hắn.
Nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra, Hắc Ám tôn chủ sức mạnh toàn thân tăng lên gấp đôi, chín đạo ma chú quang hoa đại thịnh, được hắn dồn toàn bộ sức lực để dung hòa lại với nhau, cuối cùng hình thành nên một đạo ma chú cổ quái ép xuống đầu Trương Ngạo Tuyết.
Nhận thấy thế công của Hắc Ám tôn chủ phát sinh biến hóa, Trương Ngạo Tuyết vội vàng ứng biến, vận dụng chân nguyên toàn thân lên Cửu Thiên hồng liên, hội tụ nhiệt khí trong thiên địa, kết hợp với Hồng Liên trận pháp tạo thành một đóa lồng liên màu đỏ xoay tròn đối kháng với ma chú của ma tôn.
Trên không, ma chú màu đen không ngừng toả ra ma mang, cùng với ngọn lửa từ Cửu Thiên hồng liên đụng độ gây nên âm thanh chấn động trời đất, sinh ra những bông hoa lửa sáng chói.
Cuộc giao chiến của Hắc Ám tôn chủ cùng Trương Ngạo Tuyết đã lên tới đỉnh điểm. Cả bầu trời mây đen dày đặc, hồng vân lúc ẩn lúc hiện, sấm sét rền vang, núi sông biến sắc. Cơ thể Trương Ngao Tuyết không ngừng run lên, dưới sự công kích mạnh mẽ của Hắc Ám tôn chủ, cả người nàng bị dồn xuống, dần lâm vào cảnh nguy hiểm. Bên trên, ma mang quanh thân Hắc Ám tôn chủ cuồn cuộn xoay chuyển cũng bị chấn động mãnh liệt theo sự phản kích của Cửu Thiên hồng liên, tình hình không hề khả quan.
Vô số lần đụng độ mãnh liệt cuối cùng biến thành một trận cuồng phong hủy diệt, vào lúc va chạm cuối cùng giữa ma chú và hồng liên, cả không gian loé lên ánh sáng chói mắt, sấm sét rung trời, tạo nên một cơn lốc khí lưu đáng sợ khiến cát bay đá chạy, đất rung núi chuyển.
Giữa không trung, Trương Ngạo Tuyết toàn thân run lên, miệng thổ máu tươi, sắc mặt tái xám, vô lực rơi xuống. Hắc Ám tôn chủ hắc mang chợt lóe, ma mang xung quanh cơ thể dưới lực phản chấn tan ra thành từng mảnh, thân thể không thể khống chế bay ngược lên trên.
Cách đó không xa, Lâm Vân Phong và ma thần Trảm Ngọc giằng co trong cơn bão diệt thế, cùng rên lên mấy tiếng, kết giới mạnh mẽ chỉ duy trì được thêm một lát đã bị phá vỡ, tất cả thế công đều biến thành hư ảo.
Trận quyết chiến kinh thiên động địa đã kết thúc, cuồng phong rút đi, Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết đều nằm dưới mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Trên không, thân ảnh của Hắc Ám tôn chủ dần hạ thấp, liếc nhìn Ngạo Tuyết rồi dừng bên thân thể trọng thương của ma thần Trảm Ngọc đang hấp hối. Trừng mắt phẫn nộ nhìn kẻ thù trước mặt, Hắc Ám tôn chủ thân ảnh chợt lóe, đã xuất hiện trên đầu Trương Ngạo Tuyết, một cỗ tinh thần dị lực vô thanh phát ra.
Kinh hãi nhìn ma tôn, Ngạo Tuyết xoay người dậy, khoé miệng tái nhợt chảy ra một tia máu, thân thể đứng bất động. Tay phải nàng vung lên, Tử Ảnh thần kiếm tự động bay về, theo sự chuyển động của cổ tay, một luồng kiếm khí cường đại phát ra xông thẳng lên tận trời.
Cảm nhận được sự mãnh liệt của kiếm khí, Hắc Ám tôn chủ không vội tấn công mà âm trầm nhìn nàng, trong mắt lộ ra chút suy tính. Trương Ngạo Tuyết cũng không có động tĩnh gì, lẳng lặng duy trì kiếm mang mạnh mẽ, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Hắc Ám tôn chủ, song phương đều trầm mặc.
Gió nhè nhẹ thổi tới mang theo mùi máu tanh thoang thoảng, lẩn quẩn bên hai người. Lâm Vân Phong thân thể bỗng nhúc nhích, tiếp đó mở to mắt, giãy giụa muốn gượng đứng dậy. Cách đó không xa, Ma thần Trảm Ngọc cũng có chút cử động, chỉ có điều hắn bị thương nặng hơn nhiều, chân tay dường như không nhúc nhích chút gì.
Hắc Ám tôn chủ dời mắt nhìn lướt qua bốn phía, cuối cùng trầm giọng nói:
- Chuyện hôm nay bản tôn tạm thời tha cho các ngươi, để ngày khác đợi thời cơ chín muồi, ta nhất định sẽ thanh toán món nợ này!
Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng đáp:
- Mối thù của Dịch viên quyết không thể bỏ qua, cho dù là chân trời góc bể, chúng ta cũng sẽ tiêu diệt Hắc Ám giới các ngươi, báo thù cho các đệ tử đã tử trận của Dịch viên.
Thiên Túc đạo trưởng là người đầu tiên ngăn cản bóng trắng thần bí. Do việc xảy ra quá bất ngờ, đạo trưởng không có thời gian quan sát tướng mạo và vẻ ngoài của bóng trắng, chỉ biết kẻ này tu vi cực cao, tán phát khí thế sắc bén bức nhân.
Hết sức cẩn thận, Thiên Túc đạo trưởng vừa xuất thủ đã dốc toàn lực, trường kiếm trong tay tự động quay tròn, ngoài thân hình thành một chùm sáng xanh đen như du long. Chùm sáng kỳ lạ này xoay quanh người đạo trưởng một vòng rồi quấn quanh bóng trắng thần bí, không ngừng co rút dồn nén hòng vây khốn địch nhân.
Tịch Diệt thiền chủ mau chóng đuổi tới, phát động một vòng tấn công mạnh mẽ khác bên ngoài thế công của Thiên Túc đạo trưởng. Chỉ thấy Tịch Diệt thiền chủ bay lên cách mặt đất chừng năm trượng thì ngừng lại, cả người lăng không bàn tọa, song thủ kết ấn trước ngực, miệng khẽ niệm Phật chú.
Theo sự phát động của Tịch Diệt thiền chủ, cả đỉnh Hoa Sơn rực sáng kim quang. Sau lưng Tịch Diệt thiền chủ xuất hiện một tòa Phật Đà rất lớn màu vàng, hai thân trùng khớp xếp thành một đường thật vô cùng xảo diệu.
Dưới mặt đất, bóng trắng đang lao về phía trước bỗng bị Thiên Túc đạo trưởng cản trở buộc phải dừng lại. Nhìn kỹ, quanh thân người này bao phủ một lớp băng vụ, không phân biệt được là nam hay nữ, hàn khí mãnh liệt khiến nhiệt độ bốn bề hạ thấp trầm trọng, khiến người ta cảm giác như đang ở giữa mùa đông lạnh giá. Lúc này, thần bí nhân chăm chú nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh băng lấp loáng hàn quang.
- Ta đến đây không phải để ra tay với các ngươi, tốt nhất ngươi hãy tránh ra, người ta cần tìm là tiểu tử đeo mặt nạ!
Ngữ khí rất lạnh lùng, nhưng rõ ràng là thanh âm của phụ nữ. Điều này khiến mọi người đều ngỡ ngàng, sôi nổi suy đoán thân phận của nữ nhân thần bí.
- Đã tự tiện xâm nhập vào nơi tụ hợp của Nhân gian chính đạo thì phải giữ ngươi lại, muốn giải thích gì để sau hãy nói. Tiếp chiêu đi!
Thiên Túc đạo trưởng vừa dứt lời, thế công mạnh mẽ đã ập đến từ tứ phía, kiếm mang đáng sợ cùng Phật quang cùng ra uy, bổ trợ cho nhau, phong tỏa mọi đường lui của nữ nhân thần bí.
Hừ lạnh một tiếng, băng vụ cổ quái kia khẽ dao động, lập tức một luồng khí hàn băng cuồn cuộn tỏa ra ngoài, hình thành nên cơn bão táp băng tuyết, chớp mắt khoảng không gian vài trượng đã hoàn toàn đóng băng, khiến kiếm mang của Thiên Túc đạo trưởng bị đông cứng. Vòng ngoài, Phật quang thần quái của Tịch Diệt thiền chủ gặp phải lớp băng đó, tính chất hai bên bài trừ lẫn nhau, một bên là linh lực Phật pháp, một bên là năng lượng tự nhiên, căn bản không cách nào giao hòa.
Nhận thấy hàn băng khí dần tiến về phía mình, sắc mặt Thiên Túc đạo trưởng có chút biến đổi, miệng quát lớn thu hồi kiếm quyết, trong chớp mắt đã chuyển thân tránh khỏi luồng hàn lưu. Phía trên, Tịch Diệt thiền chủ kêu lên kinh ngạc, trên gương mặt trang nghiêm lộ ra vẻ mơ hồ, một mặt thu hồi Phật pháp, một mặt lưu tâm đến từng cử động của nữ nhân thần bí.
Nữ nhân thần bí hừ giọng:
- Lần này các ngươi không biết coi như cho qua, kẻ nào còn chọc đến ta thì đừng trách ta vô tình!
Vừa nói vừa nhằm hướng Huyền Phong môn chủ đánh tới.
Thiên Túc đạo trưởng tức giận:
- Trên đỉnh Hoa Sơn này, đâu cho phép ngươi tùy tiện nói ra những lời ngông cuồng như vậy! Xem kiếm!
Cổ tay khẽ chuyển động, trường kiếm tóe hào quang, kiếm quang lóa mắt như linh xà vẫy đuôi cuốn về phía nữ nhân thần bí. Kiếm thanh gào thét, khí lưu dồn dập dâng lên với tốc độ kinh người đầy uy mãnh.
Dừng thân quay đầu, nhãn thần nữ nhân thần bí bắn ra tia sắc lạnh, tay phải xoay một vòng, một luồng sức mạnh băng hàn như nộ long cuồng hống, gào thét bay ra với khí thế nuốt sơn hà. Bên kia, Tịch Diệt thiền chủ ánh mắt thất kinh, gọi:
- Thiên Túc đạo hữu mau rút lui, đừng ngạnh tiếp!
Cùng lúc vung tay phóng ra một đạo kim quang, trên đỉnh nổi lên chữ "Vạn" hàm chứa pháp uy vô thượng, từ bên cánh đón đầu băng long của thần bí nữ nhân.
Kiếm mang hùng mạnh, băng long gầm gừ cùng Phật quang uy nghiêm giao hội dung hợp, ba bên va đập dữ dội, cuối cùng sản sinh ra những phân tử khí lưu cấp tốc xoay tròn, không ngừng biến hóa trong một không gian chật hẹp, hình thành kình lực hủy diệt, kèm theo tiếng nổ vang trời, cuốn bay đất cát đầy trời. Trong không trung, khí lưu cực kỳ hỗn loạn, hào quang đủ màu như pháo hoa ngũ sắc rực rỡ tản mát trong gió.
Thiên Túc đạo trưởng và Tịch Diệt thiền chủ một lần nữa bị đẩy lui, trong mắt không giấu nổi thần sắc sợ hãi. Về phía bóng trắng thần bí, băng vụ quanh người cũng bị chấn tan một lớp, để lộ ra một mỹ phụ trung niên thân vận bạch y, tuổi độ bốn lăm bốn sáu. Chúng nhân quan chiến dưới đất đều bị sức nổ mãnh liệt ép bay về sau, ai nấy đều tỏ vẻ kinh hãi.
Theo dõi trận chiến, Diệp Tâm Nghi rúng động tinh thần, bất giác nhớ lại vụ đụng độ Bắc Phong ở Nhã viên ngày trước. Giữa không trung, Huyền Phong môn chủ cười nham hiểm, liếc nhìn Chiến Tâm tôn giả và Kim Cương Thánh Phật, toàn thân lóe quang hoa, thừa cơ mọi người bị mỹ phụ thần bí thu hút sự chú ý liền xông vào đại điện của Chính Đạo liên minh với tốc độ nhanh nhất.
Phong Lôi chân quân phát giác ra đầu tiên, lão hét một tiếng phẫn nộ, truy đuổi cấp kỳ. Kim Cương Thánh Phật, Chiến Tâm tôn giả và Liễu Tinh Hồn cũng vội vàng phi thân vào theo. Nghe động nhìn lại, Diệp Tâm Nghi mặt biến sắc:
- Phải tìm ra người cho ta, nữ nhân này cũng phải bắt lại, bằng không Chính Đạo liên minh của ta sao có thể đứng vững trong thiên hạ!
Cùng lúc, mỹ phụ thần bí hậm hực nói:
- Đáng ghét, đừng hòng chạy thoát! Tiểu tử ngươi dù chạy đến chân trời, ta cũng sẽ đuổi theo bắt về, không tin cứ chờ xem!
Chưa dứt lời, thân mình đã bay trên không nhắm đến đại điện của liên minh.
Thiên Túc đạo trưởng, Thái Phượng tiên tử, Ngọc Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ và Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa theo lệnh của Diệp Tâm Nghi, liên tiếp phi thân cản đường nữ nhân thân bí.
Tịch Diệt thiền chủ từ sau khi thấy dung mạo của nữ nhân đó, một mực chau mày trầm tư. Đến lúc mọi người sắp xuất thủ, ông đột nhiên bừng tỉnh, hét lớn:
- Không được lỗ mãng, mau dừng tay, bà ta là Cửu Âm thánh mẫu!
- Cái gì, Cửu Âm thánh mẫu? Điều này… Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Trong tiếng kinh hô, Thiên Túc đạo trưởng, Thái Phượng tiên tử, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ và Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa đều biến sắc, muốn rút tay về đã không kịp, đành kiên trì phát động tấn công.
Diệp Tâm Nghi thấy vẻ mặt của bốn người, liền hỏi Tịch Diệt thiền chủ:
- Cửu Âm thánh mẫu là người thế nào, tại sao bọn họ vừa nghe đến đã tái mặt như vậy?
Tịch Diệt thiền chủ cười khổ đáp:
- Bà ta là một nhân vật không dễ gây sự đâu, ngay cả Thiên Kiếm Khách gặp bà ta cũng phải đau đầu, chúng ta đừng nên chọc đến thì hơn, nếu không tuyệt đối sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức đấy.
Diệp Tâm Nghi hoa dung thất sắc, hỏi lại với giọng khó chấp nhận:
- Không phải chứ, bà ta ghê gớm vậy sao?
Tịch Diệt thiền chủ lắc đầu than:
- Nếu bà ta không lợi hại thì sao Huyền Phong môn chủ phải trốn tránh? Nếu bà ta không lợi hại, liệu chúng ta vừa nãy có thất bại liên tiếp không?
Trong lúc nói chuyện, từ đấu trường vọng ra tiếng vang dội như sấm rền, lực phá hoại mạnh mẽ lan tỏa khắp bốn bề, cả bầu trời hoa tuyết bay lượn, hàn khí bao trùm đỉnh Hoa Sơn. Trong cơn hỗn loạn, bốn bóng người bật ra tứ phía, miệng thoát tiếng kinh hô, hiển nhiên không chiếm được thượng phong.
Đứng giữa không trung, Cửu Âm thánh mẫu lạnh lùng lên tiếng:
- Một lần nữa ta cảnh cáo các ngươi, bản thánh mẫu hôm nay đến đây không phải để tìm các ngươi, mà là vì tiểu tử đeo mặt nạ. Kẻ nào còn ngăn cản, chớ trách ta không lưu tình.
Dứt lời, khí thế cường đại bức người dần rời xa, biến mất trong đại điện Chính Đạo liên minh.
- Minh chủ, người thấy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Nhìn Diệp Tâm Nghi, Thái Phượng tiên tử khẽ hỏi.
Thần sắc Diệp Tâm Nghi biến đổi bất định, từ tốn nói:
- Bất kể bà ta có thân phận gì, danh dự của Chính Đạo liên minh không thể để mặc người ta vấy bẩn. Giờ mọi người hãy vào cùng ta, chỉ cần bà ta không hành động quá đáng thì cho qua. Một khi bà ta làm chuyện vượt quá giới hạn nhẫn nhịn của chúng ta, chỉ còn cách quyết chiến một trận phân thắng phụ thôi. Môn hạ lục viện giới bị ở đây là được rồi, đi nhiều sẽ không hay.
Nói đoạn tung mình bay lên, khuất bóng nơi đại môn.
Diệp Tâm Nghi rời đi, phút chốc trên quảng trường chỉ còn lại đệ tử lục viện. Nho viên Hạo Vân cư sĩ than thở:
- Chính Đạo liên minh hiện tại có thể nói cao thủ tụ tập như mây, nếu mà không bắt giữ được hai người xông vào núi đó, sau này liên minh càng không chịu nổi một đòn.
Ngọc Vô Song lắc đầu nói:
- Huyền Phong môn chủ và Củu Âm thánh mẫu đều là những nhân vật đáng gờm. Đặc biệt theo lời Tịch Diệt thiền chủ, Cửu Âm thánh mẫu là nhân vật tề danh với Thiên Kiếm Khách, cao thủ tam phái đâu ai muốn động vào bà ta, xem ra chuyện hôm nay e không xong rồi.
- Dù liên minh không có cách nào bắt được Cửu Âm thánh mẫu, nhưng Huyền Phong môn chủ cũng chẳng thể nào rời khỏi Hoa Sơn trước sự đeo bám của bà ta, không phải sao?
Thất Huyền chân nhân trình bày suy nghĩ của mình.
Bản Nhất của Bồ Đề học viện trả lời:
- Vãn bối cảm thấy chuyện này tạm thời khó nói chính xác được. Tu vi của Huyền Phong môn chủ mọi người đã thấy rồi, Kim Cương Thánh Phật và Chiến Tâm tôn giả liên thủ mà hắn vẫn chiếm thượng phong. Nếu hắn muốn ly khai cũng không phải chuyện khó. Chỉ có một điểm vãn bối không hiểu nổi, tại sao Huyền Phong môn chủ lại xông vào Hoa Sơn, do vô ý hay cố tình mưu đồ đây?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng đây là một vấn đề đáng cân nhắc.
Thương Nguyệt cất lời:
- Vãn bối biết câu trả lời, hôm nay Huyền Phong môn chủ xông vào Hoa Sơn là muốn thực hiện kế mượn đao giết người, mượn sức Cửu Âm Thánh Mẫu để đối phó Chính Đạo liên minh, nhằm làm suy yếu thực lực chính đạo.
Nói rồi nàng kể lại chuyện đã trông thấy dưới chân núi Hoa Sơn đêm qua, mọi người nghe ra đều cả kinh.
Dịch viên Tĩnh Nguyệt đại sư trầm giọng nói:
- Ta thấy chuyện này tốt nhất nên báo cho Diệp minh chủ ngay, tránh để tới lúc nàng ta lại sinh lòng khúc mắc. Liên minh hiện nay đang bên bờ bấp bênh, có thể tận lực làm gì thì chúng ta vẫn nên dốc sức, xem như cống hiến chút tâm lực cho bách tính thiên hạ, mọi người thấy sao?
Chúng nhân gật đầu, tỏ ý tán đồng. Vân Hoa của Đạo viên bỗng hỏi:
- Tốt thì tốt, nhưng chuyện này để ai nói thì ổn đây? Có lẽ Thương Nguyệt cô nương không tiện ra mặt, ở đây còn ai là người thích hợp?
Lời vừa xuất, mọi người đều biến sắc, không một ai lên tiếng.