Đêm đó, Lục Vân theo Lục Nhi đến bên đầm sen trong sơn cốc.
Trong hồ hào quang lung linh chiếu tỏa. Những bông sen ngũ sắc phát ra các loại ánh sáng khác nhau, hình thành nơi bề mặt đầm nước một đạo ngũ sắc kết giới. Hào quang thần kỳ bao trùm vùng không gian trên hồ sen, khiến cho tòa tiểu đình cao cao phảng phất như nằm giữa chốn bồng lai tiên cảnh. Trên mặt nước, bóng vầng trăng khuyết nhẹ nhàng rung động, ánh trăng đêm nay mới sáng làm sao, làm Lục Vân nhịn không nổi phải ngước mắt ngưỡng vọng.
Trong đình, Thệ Thủy Lưu đang đứng chắp tay sau lưng, Lục Vân ngẩng đầu ngắm trăng thì thấy ngay bómg lưng hắn đổ dài dưới ánh trăng. Phất tay ra hiệu cho Lục Nhi rời khỏi, Lục Vân nhẹ nhàng bay lên, dừng lại phía sau Thệ Thủy Lưu.
- Đêm nay trăng sáng, ngươi đến rồi ,nếu không phiền thì hãy cùng ta thưởng trăng, được chứ?
Lục Vân tiến lên trước một bước đứng song song cùng Thệ Thủy Lưu, ánh mắt chàng vẫn hướng lên mảnh trăng lơ lửng trên không, bình thản lên tiếng:
- Nơi đây thật kỳ lạ, ban ngày khắp nơi u ám mịt mù, đến đêm lại ánh trăng sáng vằng vặc, còn hơn cả Nhân gian. Không hiểu có duyên cớ hay truyền thuyết gì về nó chăng?
Thệ Thủy Lưu quay đầu lại, lặng nhìn Lục Vân hồi lâu, bất chợt cười nói:
- Chốn này tất nhiên khác nhiều so với Nhân gian rồi, nếu không cớ sao phải gọi là Yêu vực chứ? Còn việc ánh trăng sáng như thế ắt hẳn có nguyên do của nó, chỉ sợ nói ra ngươi khó mà tin nổi. Đặc điểm lớn nhất của yêu vật chính là hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt. Ấy vậy mà Yêu vực lại không có mặt trời, nên thứ duy nhất Bách Thú yêu vực có thể thu nhận tinh hoa chính là mặt trăng. Lâu dần, ánh trăng mỗi ngày mỗi sáng hơn và mặt trăng càng lúc càng gần chúng ta hơn. Theo truyền thuyết kể rằng, khi Yêu vực mới bắt đầu được hình thành thì mặt trăng vừa mờ vừa xa, nhưng bây giờ mặt trăng lại vừa gần vừa sáng, ngươi có cảm thấy thế chăng?
Vừa suy ngẫm những lời hắn nói, Lục Vân vừa chăm chú quan sát mặt trăng trên cao, phát hiện ra rằng mặt trăng nơi đây quả có lớn hơn đôi chút so với ở Nhân gian. Tuy không thật rõ ràng, nhưng cảm giác đó chắc chắn là có thật, điều này khiến chàng cảm thấy hơi kỳ lạ. Là do truyền thuyết hay chỉ bởi cảm giác con người, điều này trong chốc lát quả thật chính Lục Vân cũng không thể xác định rõ ràng.
- Đúng là có đôi chút, song dường như hơi quá cường điệu!
Khẽ mỉm cười, giọng điệu Thệ Thủy Lưu có đôi chút biến đổi, hắn quay sang Lục Vân nói mà như đang hỏi lại:
- Bây giờ ở Nhân gian đang là ban ngày, nếu ta nói cho ngươi biết bây giờ nơi đây cũng đang là ban ngày, khối cầu phát sáng có hình thù giống mặt trăng kia chính là mặt trời của Yêu vực, nó có thể khuyết hay tròn tùy từng lúc, liệu ngươi tin được mấy phần?
Lục Vân sửng sốt, ngây ra nhìn hắn rồi đáp lại một cách thoải mái:
- Điều ngươi vừa nói thực sự khiến người ta khó mà tin ngay được, nhưng nghĩ kỹ lại cũng có lý vài phần, nên vẫn tương đối đáng tin. Đương nhiên, nếu ngươi nói thêm là lúc trời âm u mịt mờ khi ta mới đặt chân đến đây chính là ban đêm thì ta lại càng dễ tin hơn.
Nghe câu này, Thệ Thủy Lưu chợt cười vang, Lục Vân gần như đồng thời cũng cất tiếng cười.
Trận cười lắng xuống hồi lâu, Thệ Thủy Lưu thu lại vẻ mặt cười đùa, nghiêm mặt hỏi:
- Tại sao ngươi không hỏi nguyên nhân ta dẫn ngươi đến nơi này? Chẳng lẽ ngươi tin rằng ta mời ngươi đến tận đây đơn giản chỉ để cùng ngắm trăng thôi sao?
Lục Vân thản nhiên đáp:
- Ta đã định hỏi ngươi chuyện này, nhưng ta biết có hỏi thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì nên không muốn tốn công vô ích. Ngươi tìm ta chắc hẳn phải có mục đích, điều này ta hiểu, nhưng rốt cuộc cụ thể là thế nào thì không ai biết rõ được. Ngươi quyết không nói, ngoài việc có điều khó xử ra, hẳn là ngươi còn sợ, sợ kết cục không hay, còn ta không hỏi ngươi cũng bởi ta sợ, sợ vì không biết ta sắp phải đối mặt với chuyện gì.
- Chính vì như vậy mà ngươi không hỏi ta sao, ngươi không thấy rằng hỏi rõ ràng thì tốt hơn à?
Thệ Thủy Lưu kinh ngạc nhìn thẳng vào Lục Vân, thắc mắc.
Dửng dưng cười khẽ, Lục Vân hỏi lại Thệ Thủy Lưu:
- Bất kỳ việc gì hỏi được cho rõ tất nhiên là tốt hơn, chỉ là điều kiện không cho phép, nếu không cớ sao ngươi lại nhất quyết chẳng tiết lộ chút gì? Ta đến đây do ngươi có việc cần ta giúp, nếu nói rõ ràng mà có lợi hơn cho ngươi thì ta chắc rằng ngươi nhất định sẽ nói. Bây giờ ngươi chưa nói rõ thì phải có điều gì đó khó xử và cũng không tiện bày tỏ, đúng không?
Thệ Thủy Lưu gật đầu:
- Lục Vân đúng là Lục Vân, đích thực thông minh vượt người thường. Ta đưa ngươi đến đây vì có một bí mật về mối duyên mệnh đặc biệt đang chờ ngươi đến thực hiện, còn việc có thể mở ra được không và làm thế nào mới có thể hoàn thành thì phải dựa vào vận may của chính ngươi. Ta cho ngươi biết vậy thôi, nếu nói thêm nữa e sẽ phạm vào thiên ý. Hiện thời gian không còn nhiều, ngươi có gì thắc mắc để sau hẵng bàn, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đến một nơi bí mật và nguy hiểm, hi vọng ngươi có thể tìm thấy ở nơi đó thứ ta cần, thực hiện được việc mà ta hằng ấp ủ.
Nhãn thần khẽ thay đổi, Lục Vân phảng phất thấy gì đó khác thường trong lời Thệ Thủy Lưu, nhưng cụ thể là gì, chàng không thể đoán biết rõ ràng. Nhìn khắp nơi một lượt, Lục Vân cất giọng cổ quái:
- Hi vọng lần sau quay lại nơi đây, chúng ta vẫn hòa thuận như bây giờ.
Thệ Thủy Lưu vẫn giữ nguyên sắc mặt, không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, đáp:
- Ta cũng hi vọng thế. Thôi chúng ta đi.
Dứt lời, thân thể hắn lăng không bay thẳng về phía sơn động. Lục Vân cũng bay sát theo sau, chớp mắt cả hai đã mất hút trong đêm.
Khoảng một tuần hương sau, cả hai đã đến sơn động âm u ấy.
Đứng trước cửa động, nhìn vào khoảng không gian u tối trước mặt, trong lòng Lục Vân thoáng hiện một cảm giác kỳ lạ khó tả. Như một lời kêu gọi, như một tiếng kêu gào vô thanh, như một bóng hình mông lung trong giấc mộng, như một điều tâm niệm tận tâm can, khiến chàng không khỏi nảy sinh ý định tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Thệ Thủy Lưu quan sát thần sắc Lục Vân, thấy nhãn thần chàng trấn định nghiêm túc, trong lòng không khỏi có chút vừa vui mừng vừa kinh ngạc. Tâm lý hiếu kỳ là động lực không nhỏ với mỗi người, chỉ cần chàng cảm thấy nghi hoặc ắt sẽ thấy hứng thú, mà một khi đã hứng thú thì sẽ muốn tìm hiểu rõ, như vậy mọi việc tựa nước chảy thành sông, diễn ra tự nhiên tuần tự. Kết quả cuối cùng ra sao còn phải dựa vào thiên ý, suy cho cùng thì mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!
- Đây chính là nơi ta muốn đưa ngươi tới, còn việc nó có chứa bí mật gì, nói thật ngay bản thân ta cũng không được rõ vì đây là một địa phương vô cùng thần bí.
Chậm rãi thốt lên từng lời, Thệ Thủy Lưu phá vỡ không gian yên tĩnh, tiếng nói khẽ khàng của hắn vang vọng quanh vách núi khiến Lục Vân đang trầm lặng suy tư chợt bừng tỉnh quay về thực tại.
Lục Vân quay sang nhìn hắn rồi bình thản nói:
- Ngươi không biết nơi đây có chứa bí mật gì, vậy ngươi biết mục đích ngươi đưa ta đến đây chứ?
- Ta biết!
Thệ Thủy Lưu thần tình khác lạ trả lời:
- Nơi đây có một số thứ ta biết, nhưng lại không thể nói cho ngươi, còn những thứ ta không biết thì tất nhiên không có cách nào nói cho ngươi được rồi. Ta đưa ngươi đến đây là muốn ngươi đi vào đó một chuyến, còn việc ngươi sẽ gặp phải cái gì thì ta không rõ, cuối cùng phát sinh chuyện gì ta cũng chẳng hay, tất cả đều phải dựa vào chính bản thân ngươi mà thôi. Tất nhiên ngươi có thể bỏ cuộc, nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không làm thế, vì ngươi là Lục Vân.
Lục Vân mỉm cười đầy vẻ quái lạ, tiếp lời:
- Như vậy có nghĩa là đêm nay ta nhất định phải đi một chuyến rồi. Nếu thế ta cũng quyết một phen, hi vọng có thể khiến ngươi mãn nguyện.
Nói xong, Lục Vân nhìn hắn thêm lần nữa rồi quay người tiến thẳng vào trong động.
Nơi cửa động, Thệ Thủy Lưu dõi theo hình bóng Lục Vân đang khuất dần, cuối cùng không kìm nổi thốt lên:
- Lục Vân... bảo trọng… hi vọng ngươi…
Lời cuối vẫn chưa nói ra nhưng thanh âm nghiêm trọng đã thể hiện rõ sự áy náy và quan tâm của hắn với Lục Vân.
Bóng người trong động chợt dừng lại, Lục Vân vẫn quay lưng lại với hắn, cất tiếng:
- Còn nhớ ngươi đã từng nói với ta những gì không, cho dù sau này chúng ta có trở thành địch đi chăng nữa thì ngươi cũng sẽ giữ lời, thực hiện một yêu cầu của ta, hi vọng ngươi sẽ không quên.
Lời vừa dứt, hình bóng Lục Vân cũng biến mất trong màn đen u tối. Ngoài động chỉ còn lại mình Thệ Thủy Lưu với lời hứa:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giữ lời. Bất kể là yêu cầu gì, chỉ cần có thể làm được, ta quyết dốc hết sức thực hiện.
Trong màn đêm hun hút, Lục Vân thẳng đường tiến về phía trước. Ngay từ lúc mới đặt chân vào đây, Lục Vân đã phát xuất Ý Niệm Thần Ba không ngừng thám thính tình hình khắp chốn. Đáng tiếc là sơn động này quá mức kì quái, Ý Niệm Thần Ba bị một thứ gì đó kỳ lạ làm nhiễu loạn, căn bản không có cách nào thăm dò bí mật sâu trong động. Vì vậy, tuy cảm thấy vô cùng lạ lùng nhưng Lục Vân đành phải thu lại Ý Niệm Thần Ba, rút Như Ý Tâm Hồn kiếm, dùng ánh sáng đỏ rực của thanh kiếm để soi sáng tứ phía và quan sát động tĩnh xung quanh.
Sơn động này quả thực rất sâu, Lục Vân đi vào cả trăm trượng mới tìm thấy một hang rộng, trước mặt xuất hiện ba lối rẽ khác nhau. Như Ý thần kiếm trên đỉnh đầu Lục Vân ngân lên một tiếng rồi tự do tung hoành, lướt một vòng quanh hang, chiếu sáng từng góc nhỏ. Vách đá nơi đây có phần lạnh lẽo và ẩm ướt, chỉ có rêu mọc ở những khe nứt, tuyệt đối không thấy bất kỳ loài động vật nào, điều này quả có đôi chút lạ lùng.
Thu hồi mục quang nhìn vào ba lối rẽ, Lục Vân lần lượt phát ra Ý Niệm Thần Ba, thăm dò từng lối một. Rất nhanh sau đó, chàng đã biết được tình hình của lối rẽ bên tay trái, vốn rất sâu, đoạn cuối đường có một kết giới cường đại và kỳ quái, xem ra đây chỉ là lối thông đến một đường khác mà thôi.
Tình hình lối rẽ bên phải cũng nhanh chóng được phản hồi lại cho Lục Vân. Kết quả của Ý Niệm Thần Ba cho thấy trong lối rẽ này có rất nhiều ngả khác nhau, rất nhiều sóng nhiễu cản trở sự thăm dò của Ý Niệm Thần Ba, sâu phía trong còn có một số chỗ rất thần bí nữa.
Thông tin về lối rẽ ở giữa rất mơ hồ, Lục Vân tăng thêm tần số Ý Niệm Thần Ba nhưng vẫn không thu hồi được thêm chút gì. Trong đó ẩn tàng một vật vô cùng thần bí có thể bài xích toàn bộ sóng thăm dò Lục Vân phát ra khiến chàng đành bất lực.
Suy tính một lúc lâu, cuối cùng Lục Vân quyết định tiến vào phía lối rẽ ở giữa. Vừa bước đến nơi, toàn thân chàng bỗng nhiên chấn động, một dòng khí mạnh mẽ di chuyển với tốc độ rất nhanh quanh cơ thể chàng, khiến các giác quan của chàng như mất đi tác dụng, nhãn thần cũng không cách nào nhận thấy được diễn biến phía trước. Lục Vân lập tức cố trấn tĩnh, kim quang bừng sáng khắp toàn thân. Phật môn vô thượng pháp quyết mạnh mẽ tuôn ra khiến khu vực mấy trượng quanh trở thành một vùng kim quang rực rỡ, cách biệt hẳn với dòng khí lưu ấy.
Với Phật quang quanh mình, Lục Vân có thể nhìn rõ mọi vật trong khoảng không gian rộng đến ba trượng, nhờ vậy chàng có thể bình thản tiến tiếp. Đi khoảng một tuần hương, Lục Vân phát hiện ra phía trước có ánh sáng nên bất giác tăng tốc, sau khi rẽ qua ba đường vòng, cuối cùng đến được một vách núi, trước vách núi là vực thẳm sâu đến cả trăm trượng, vô số những đốm sáng màu xanh, đỏ, tím mờ ảo nhấp nháy bay lượn dưới vực tạo nên màn sáng nhàn nhạt. Phía đối diện còn có một đường hầm sâu, từ trong chiếu ra thứ ánh sáng cường độ vô cùng mạnh khiến cửa động trông rất chói mắt.
Huyền Phong môn chủ Vô Tâm lạnh lùng nhìn Cửu Âm thánh mẫu, ngữ khí kiêu ngạo đáp:
Ai cũng mạnh miệng huênh hoang được, nhưng bản lĩnh thì không phải ai cũng có. Nếu người thực sự có năng lực như vậy, hãy đánh bại ta trước rồi nói.
Dứt lời lắc người một cái, nháy mắt đã biến ra hàng ngàn ảo ảnh giữa không trung, ngũ sắc quang hoa kì diệu lóa mắt kết lại một chuỗi, hợp thành vô số đồ án rất đẹp mắt.
Cửu Âm thánh mẫu "hừ" lạnh một tiếng, quát:
- Trước mặt bản thánh mẫu mà giở trò này thì đừng hòng thoát. Xem ta phá chiêu này của ngươi như thế nào. Băng Phong Thiên Lí!
Vừa dứt lời, chỉ thấy song thủ bắt quyết, toàn thân bạch quang chớp nhoáng, vô số bùa chú xuất hiện trên người, tạo thành một luồng gió lốc băng tuyết xung quanh bà ta. Luồng khí cực hàn đóng băng vạn vật, khiến hơi nước khắp nơi bắt đầu ngưng đọng, nháy mắt một kết giới băng tuyết đã xuất hiện trên bầu trời biệt viện, không gian hơn chục trượng xung quanh đã hoàn toàn bị hàn băng phong ấn.
Nhìn tuyết bay đầy trời, sắc mặt tất cả mọi người đều có chút biến đổi, danh tiếng Cửu Âm thánh mẫu quả không sai, có thể dễ dàng làm thay đổi thời tiết, giữa tháng sáu mùa hè nóng bức lại có tuyết rơi, khiến người ta không thể không thán phục. Nhìn sang Huyền Phong môn chủ, chúng nhân đột nhiên phát hiện lúc này Vô Tâm đã biến mất tăm tích, những ảo ảnh đang chuyển động dưới sự ngăn trở của hàn băng dần dần tan vỡ, cuối cùng không biết Vô Tâm đã li khai như thế nào.
Giữa không trung, Cửu Âm thánh mẫu gầm lên một tiếng dài, giận dữ quát:
- Đáng ghét, lại thi triển Ám Ảnh Vô Tung pháp quyết lén trốn đi. Hôm nay bản thánh mẫu dù có lục tung Hoa Sơn cũng phải tìm ra ngươi, nếu không sao có thể hả được mối hận trong lòng ta chứ!
Trong tiếng hét, bạch quang quanh người Cửu Âm thánh mẫu chợt lóe, toàn thân biến mất vào hư không. Cùng với sự li khai của bà ta, kết giới hàn băng rực rỡ đẹp đẽ kia cũng theo đó tiêu tán, chỉ còn lại luồng khí băng lạnh bao phủ khắp bầu trời biệt viện như để mọi người biết rằng đây không phải là một giấc mơ.
Cùng lúc đó tại một biệt viện khác, Vân Hoa của Đạo viên sau lúc lâu tìm kiếm, cuối cùng cũng đã khám phá địa điểm bế quan của Kiếm Vô Trần. Vân Hoa trầm tư một lát rồi ngẩng đầu nhìn lên không trung, lưu ý xem xét động tĩnh xung quanh, cuối cùng mới khẽ khàng đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng không một bóng người, ngoài những vật dụng sinh hoạt tất yếu, chẳng thấy bất cứ thứ gì khác, điều này khiến lông mày Vân Hoa hơi nhíu lại. Nhưng chỉ một lúc sau, Vân Hoa đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhẹ nhàng phi thân vào trong, thân thể đứng yên giữa không trung.
Nhìn khắp căn phòng một lượt, nhãn thần Vân Hoa ánh lên tia sáng kì lạ, một tia hắc sắc quang mang nhanh chóng thăm dò tỉ mỉ mọi động tĩnh trong phòng. Chỉ lát sau, trên khuôn mặt Vân Hoa xuất hiện nụ cười đầy ẩn ý, nhanh chóng thu lại pháp quyết rồi đáp xuống mặt đất, cố ý tạo ra tiếng bước chân không nhẹ cũng không nặng, chạy đến trước thần án kê sát tường, thấp giọng nói:
- Minh chủ, tôi là Vân Hoa, liên minh xảy ra chuyện lớn rồi.
Ban đầu không có động tĩnh gì, nhưng sau một lúc đã thấy trên tường lộ ra một cánh cửa, bên trong Kiếm Vô Trần đang ngồi trên một toà thạch đài, giữa hai chân là con Thông Linh điểu màu huyết hồng. Lướt mắt nhìn Vân Hoa, Kiếm Vô Trần vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Chuyện ta bế quan ngươi phải biết rõ chứ, sao còn đến đây làm phiền ta?
Nét mặt Vân Hoa có chút lo lắng nói:
- Chuyện này tôi tự nhiên cũng biết, nhưng sự việc lần này quả thực quá nghiêm trọng, tôi sợ nếu không bẩm báo với người, tương lai lúc người xuất quan sẽ vô cùng tức giận, cho nên…
Thấy Vân Hoa dừng lại, Kiếm Vô Trần có chút hiếu kì bèn hỏi:
- Có chuyện như vậy sao? Ngươi mau nói đi.
Vân Hoa nghe vậy nhẹ cả người, vội vàng đáp:
- Chuyện là thế này, vừa rồi Huyền Phong môn chủ đơn thương độc mã xông vào Hoa Sơn, đã phá vỡ được tuyến phòng ngự của chúng ta, tiến vào trong hậu viện. Đồng thời, hắn ta còn dẫn đến một nhân vật rất khó đối phó, hiện đang giao phong cùng chúng ta, tình huống hiện nay vô cùng nguy hiểm.
Kiếm Vô Trần sững người, lẩm bẩm:
- Huyền Phong môn chủ? Sao tự nhiên hắn lại đơn thương độc mã tấn công Hoa sơn, lẽ nào hắn điên rồi? Đúng rồi, nhân vật khó đối phó mà ngươi nói là ai vậy? Bằng vào thực lực của liên minh cũng không ngăn nổi hay sao?
Ngẩng đầu, Kiếm Vô Trần nghi hoặc nhìn Vân Hoa.
Cười khổ một tiếng, Vân Hoa đáp:
- Không giấu gì minh chủ, tôi vừa được chứng kiến, tên Huyền Phong môn chủ này lợi hại vô cùng, Chiến Tâm tôn giả và Kim Cương Thánh Phật liên thủ đều bị thương trong tay hắn. Người kia càng không dễ đối phó, bà ta chính là Cửu Âm thánh mẫu tề danh ngang hàng với Thiên Kiếm khách lão tiền bối, Hoa Sơn hiện nay e rằng không tìm được đối thủ. Lần này bà ta đến là…
Thuật lại vắn tắt âm mưu của Huyền Phong môn chủ, cuối cùng Vân Hoa nói:
- Chính vì như vậy, tôi và sư phụ mới phân làm hai đường, tất cả chỉ vì cơ nghiệp liên minh, nếu không cớ gì biết rõ sẽ bị trách mà vẫn đến?
Nghe xong lời Vân Hoa, nét mặt Kiếm Vô Trần lộ rõ sự kinh ngạc, vội vàng cất tiếng:
- Chuyện này quả thực chẳng nhỏ, không giải quyết thoả đáng tất sẽ gây ảnh hưởng lớn đến liên minh. Không được, ta phải lập tức đi ngay, nếu muộn thì hỏng bét.
Nói xong tung mình bay thẳng ra ngoài, ngay cả binh khí cũng không thèm mang theo.
Trong phòng, Vân Hoa gọi lớn:
- Minh chủ đợi tôi với.
Không trung, thanh âm Kiếm Vô Trần truyền lại:
- Ta đi trước một bước, ngươi nhớ đuổi ngay sau là được.
Tiếng "được" vừa dứt thì âm thanh đã rất nhỏ, rõ ràng người đã đi xa trăm trượng.
Đứng bất động, ánh mắt Vân Hoa nhìn xuyên qua cánh cửa trên tường rồi dừng trên thân con Thông Linh điểu rơi lại trên tòa thạch đài. Lặng lẽ nhìn một lát, khoé miệng Vân Hoa nhẹ phớt nụ cười kì dị, tay phải lăng không phẩy một trảo, Thông Linh điểu liền theo đó bay vào tay hắn.
Cẩn thận xem xét mấy lượt, Vân Hoa cười khẽ một tiếng, tự nói với bản thân:
- Cuối cùng ta cũng lấy được Thông Linh điểu, sau này chỉ cần ta có thể ngộ ra bí ẩn bên trong, đến lúc đó… ha ha…
Cười một lúc, Vân Hoa dường như nhận ra điều gì bèn vội vàng thu Thông Linh điểu lại, quay người phóng đi. Trong gió ẩn hiện truyền tới một thanh âm yếu ớt:
- Đi thôi, bất quá trước khi đi cũng nên để lại cho Kiếm Vô Trần một nan đề, để hắn đoán xem…
Âm thanh cuối cùng quá nhỏ đã tan biến vào hư không.
Một trận gió nhẹ thổi tới hậu viện, từng đợt từng đợt hàn khí khiến chúng nhân tinh thần đều chấn động, đột nhiên hồi tỉnh.
Kim Cương Thánh Phật lên tiếng:
- Minh chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao? Phân ra tìm kiếm hay cứ đứng đây chờ đợi?
Diệp Tâm Nghi nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Lục Nga một lát rồi lập tức dời đến cái hố trên mặt đất, trầm giọng nói:
- Trước tiên hãy cứu Phong Lôi chân quân tiền bối lên đã, xem qua thương thế như thế nào, sau đó hãy bàn đến chuyện xử lí nữ nhân này.
Nghe vậy, Thiên Túc đạo trưởng động thân kéo Phong Lôi chân quân từ hố đất lên. Chỉ thấy bộ dạng Phong Lôi chân quân vô cùng khốn khổ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt u ám thất thần, khóe miệng rỉ ra một dòng máu, rõ ràng lão ta đã bị thương nặng. Cách đó một khoảng, Ngọc Quan Âm Dư Mộng Hoa đang dìu Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ cũng bị trọng thương tiến lại gần, gặp phải ánh mắt dò hỏi của Diệp Tâm Nghi, bất giác lắc đầu cười khổ.
Vẫn luôn chú ý tình hình xung quanh, quan sát thấy nét mặt của Diệp Tâm Nghi không ổn, Thái Phượng tiên tử không nhịn được cất lời khuyên:
- Người này là môn hạ của Cửu Âm thánh mẫu, bất luận giữa cô ta và Huyền Phong môn chủ có quan hệ gì, chúng ta cũng không nên tuỳ tiện làm khó cô ta, để tránh sau này xung đột với Cửu Âm thánh mẫu. Còn như quan hệ giữa Cửu Âm thánh mẫu và Huyền Phong môn chủ, từ tình hình lúc nãy có thể thấy là vô cùng tồi tệ. Đã như vậy, chúng ta hà tất phải nhúng tay vào?!
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Tâm Nghi có chút không vừa ý, trừng mắt nhìn Thái Phượng tiên tử, mục quang dời sang những người khác hỏi:
- Còn mọi người, có ý kiến gì không?
Kim Cương Thánh Phật, Tịch Diệt thiền chủ, Thiên Túc đạo trưởng và Chiến Tâm tôn giả bốn người đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên minh bạch hàm ý trong câu hỏi của Diệp Tâm Nghi, cả bốn đều không thể nói ra ý nghĩ trong lòng, chỉ trầm mặc. Còn lại Liễu Tinh Hồn và Thất Huyền chân nhân thấy chẳng ai nói gì, cũng phát giác có điều bất thường, đều cúi đầu trầm tư, không dám mở miệng.
Diệp Tâm Nghi thấy thế tức giận thét lên một tiếng, quay người vừa bay ra ngoài vừa nói:
- Các ngươi đã nhất trí như thế, vậy cứ làm theo ý các ngươi đi.
Việc này khiến sắc mặt của những cao thủ có mặt đều biến đổi, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến Diệp Tâm Nghi tức giận như vậy. Tuy nhiên chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một cỗ khí tức cực mạnh, tử sắc quang ảnh lóe lên, Kiếm Vô Trần liền xuất hiện ở lối vào.
Kinh ngạc nhìn Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi hết sức ngạc nhiên cất lời:
- Chẳng phải chàng đang bế quan sao? Sao đột nhiên đến đây vậy?
Kiếm Vô Trần nhìn quanh một lượt, phát hiện sắc mặt mọi người có vẻ khác thường liền truy vấn: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Sao vậy? Xem bộ dạng của các ngươi phải chăng đã xảy ra chuyện…
Diệp Tâm Nghi nghe Kiếm Vô Trần hỏi đến, không nén nổi bèn kể lể:
- Chàng không biết đâu, vừa rồi…
Liền đem những việc vừa phát sinh tỉ mỉ thuật lại, Diệp Tâm Nghi kể đến cuối càng lúc càng tức giận, tựa như bản thân đã chịu nhiều ủy khuất, ngữ khí vô cùng thống khổ. Kiếm Vô Trần khi biết Huyền Phong môn chủ chính là Vô Tâm thì vẻ mặt đại biến, ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp.
Mãi một lát sau, Kiếm Vô Trần mới bình tĩnh trở lại, vỗ về an ủi Diệp Tâm Nghi:
- Được rồi, lần này do Huyền Phong môn chủ quá giảo hoạt, nếu không há lại xảy ra sự việc ấy. Nghĩ thoáng một chút, với tình hình hiện tại, chúng ta cần bình tĩnh suy xét vấn đề. Vừa nãy nàng hỏi vì sao ta biết chuyện này phải không? Chính là do Vân Hoa của Đạo viên thông báo, nếu không làm sao ta có thể đến đây được chứ?
Nhìn lướt qua Kiếm Vô Trần, gương mặt mĩ lệ của Diệp Tâm Nghi thoáng lộ nét e thẹn, nhẹ nhàng nói:
- Thì ra là vậy! Nhưng sao không thấy hắn đâu? Lẽ nào hắn không tới?
Kiếm Vô Trần lắc đầu cười đáp:
- Hắn đang ở phía sau, vì ta nghe thấy ở đây xảy ra chuyện lớn nên vội vàng đến ngay, hắn đương nhiên không theo kịp rồi.
Cười thư thái, Diệp Tâm Nghi đang định mở miệng thì đột nhiên một luồng khí tức mãnh liệt từ trên trời đánh xuống, trong tiếng thất thanh kinh ngạc của mọi người, vô số luồng chân khí lặng lẽ cuộn trào mãnh liệt xé toạc không gian, sức mạnh quỷ dị đó chấn áp khiến tinh thần tất cả hoảng loạn, ít nhiều đều thụ nội thương.
Tiếng kinh hô phút chốc truyền ra, Kiếm Vô Trần tức giận gầm to, thân ảnh chớp động bay lên nghênh chiến Huyền Phong môn chủ vừa đột ngột xuất hiện. Tiếp đó, Tịch Diệt thiền chủ, Chiến Tâm tôn giả, Kim Cương Thánh Phật, Thiên Túc đạo trưởng cũng bình tĩnh trở lại, phân thành bốn hướng bao vây Vô Tâm.
Huyền Phong môn chủ Vô Tâm lạnh lùng nhìn Cửu Âm thánh mẫu, ngữ khí kiêu ngạo đáp:
Ai cũng mạnh miệng huênh hoang được, nhưng bản lĩnh thì không phải ai cũng có. Nếu người thực sự có năng lực như vậy, hãy đánh bại ta trước rồi nói.
Dứt lời lắc người một cái, nháy mắt đã biến ra hàng ngàn ảo ảnh giữa không trung, ngũ sắc quang hoa kì diệu lóa mắt kết lại một chuỗi, hợp thành vô số đồ án rất đẹp mắt.
Cửu Âm thánh mẫu "hừ" lạnh một tiếng, quát:
- Trước mặt bản thánh mẫu mà giở trò này thì đừng hòng thoát. Xem ta phá chiêu này của ngươi như thế nào. Băng Phong Thiên Lí!
Vừa dứt lời, chỉ thấy song thủ bắt quyết, toàn thân bạch quang chớp nhoáng, vô số bùa chú xuất hiện trên người, tạo thành một luồng gió lốc băng tuyết xung quanh bà ta. Luồng khí cực hàn đóng băng vạn vật, khiến hơi nước khắp nơi bắt đầu ngưng đọng, nháy mắt một kết giới băng tuyết đã xuất hiện trên bầu trời biệt viện, không gian hơn chục trượng xung quanh đã hoàn toàn bị hàn băng phong ấn.
Nhìn tuyết bay đầy trời, sắc mặt tất cả mọi người đều có chút biến đổi, danh tiếng Cửu Âm thánh mẫu quả không sai, có thể dễ dàng làm thay đổi thời tiết, giữa tháng sáu mùa hè nóng bức lại có tuyết rơi, khiến người ta không thể không thán phục. Nhìn sang Huyền Phong môn chủ, chúng nhân đột nhiên phát hiện lúc này Vô Tâm đã biến mất tăm tích, những ảo ảnh đang chuyển động dưới sự ngăn trở của hàn băng dần dần tan vỡ, cuối cùng không biết Vô Tâm đã li khai như thế nào.
Giữa không trung, Cửu Âm thánh mẫu gầm lên một tiếng dài, giận dữ quát:
- Đáng ghét, lại thi triển Ám Ảnh Vô Tung pháp quyết lén trốn đi. Hôm nay bản thánh mẫu dù có lục tung Hoa Sơn cũng phải tìm ra ngươi, nếu không sao có thể hả được mối hận trong lòng ta chứ!
Trong tiếng hét, bạch quang quanh người Cửu Âm thánh mẫu chợt lóe, toàn thân biến mất vào hư không. Cùng với sự li khai của bà ta, kết giới hàn băng rực rỡ đẹp đẽ kia cũng theo đó tiêu tán, chỉ còn lại luồng khí băng lạnh bao phủ khắp bầu trời biệt viện như để mọi người biết rằng đây không phải là một giấc mơ.
Cùng lúc đó tại một biệt viện khác, Vân Hoa của Đạo viên sau lúc lâu tìm kiếm, cuối cùng cũng đã khám phá địa điểm bế quan của Kiếm Vô Trần. Vân Hoa trầm tư một lát rồi ngẩng đầu nhìn lên không trung, lưu ý xem xét động tĩnh xung quanh, cuối cùng mới khẽ khàng đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng không một bóng người, ngoài những vật dụng sinh hoạt tất yếu, chẳng thấy bất cứ thứ gì khác, điều này khiến lông mày Vân Hoa hơi nhíu lại. Nhưng chỉ một lúc sau, Vân Hoa đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhẹ nhàng phi thân vào trong, thân thể đứng yên giữa không trung.
Nhìn khắp căn phòng một lượt, nhãn thần Vân Hoa ánh lên tia sáng kì lạ, một tia hắc sắc quang mang nhanh chóng thăm dò tỉ mỉ mọi động tĩnh trong phòng. Chỉ lát sau, trên khuôn mặt Vân Hoa xuất hiện nụ cười đầy ẩn ý, nhanh chóng thu lại pháp quyết rồi đáp xuống mặt đất, cố ý tạo ra tiếng bước chân không nhẹ cũng không nặng, chạy đến trước thần án kê sát tường, thấp giọng nói:
- Minh chủ, tôi là Vân Hoa, liên minh xảy ra chuyện lớn rồi.
Ban đầu không có động tĩnh gì, nhưng sau một lúc đã thấy trên tường lộ ra một cánh cửa, bên trong Kiếm Vô Trần đang ngồi trên một toà thạch đài, giữa hai chân là con Thông Linh điểu màu huyết hồng. Lướt mắt nhìn Vân Hoa, Kiếm Vô Trần vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Chuyện ta bế quan ngươi phải biết rõ chứ, sao còn đến đây làm phiền ta?
Nét mặt Vân Hoa có chút lo lắng nói:
- Chuyện này tôi tự nhiên cũng biết, nhưng sự việc lần này quả thực quá nghiêm trọng, tôi sợ nếu không bẩm báo với người, tương lai lúc người xuất quan sẽ vô cùng tức giận, cho nên…
Thấy Vân Hoa dừng lại, Kiếm Vô Trần có chút hiếu kì bèn hỏi:
- Có chuyện như vậy sao? Ngươi mau nói đi.
Vân Hoa nghe vậy nhẹ cả người, vội vàng đáp:
- Chuyện là thế này, vừa rồi Huyền Phong môn chủ đơn thương độc mã xông vào Hoa Sơn, đã phá vỡ được tuyến phòng ngự của chúng ta, tiến vào trong hậu viện. Đồng thời, hắn ta còn dẫn đến một nhân vật rất khó đối phó, hiện đang giao phong cùng chúng ta, tình huống hiện nay vô cùng nguy hiểm.
Kiếm Vô Trần sững người, lẩm bẩm:
- Huyền Phong môn chủ? Sao tự nhiên hắn lại đơn thương độc mã tấn công Hoa sơn, lẽ nào hắn điên rồi? Đúng rồi, nhân vật khó đối phó mà ngươi nói là ai vậy? Bằng vào thực lực của liên minh cũng không ngăn nổi hay sao?
Ngẩng đầu, Kiếm Vô Trần nghi hoặc nhìn Vân Hoa.
Cười khổ một tiếng, Vân Hoa đáp:
- Không giấu gì minh chủ, tôi vừa được chứng kiến, tên Huyền Phong môn chủ này lợi hại vô cùng, Chiến Tâm tôn giả và Kim Cương Thánh Phật liên thủ đều bị thương trong tay hắn. Người kia càng không dễ đối phó, bà ta chính là Cửu Âm thánh mẫu tề danh ngang hàng với Thiên Kiếm khách lão tiền bối, Hoa Sơn hiện nay e rằng không tìm được đối thủ. Lần này bà ta đến là…
Thuật lại vắn tắt âm mưu của Huyền Phong môn chủ, cuối cùng Vân Hoa nói:
- Chính vì như vậy, tôi và sư phụ mới phân làm hai đường, tất cả chỉ vì cơ nghiệp liên minh, nếu không cớ gì biết rõ sẽ bị trách mà vẫn đến?
Nghe xong lời Vân Hoa, nét mặt Kiếm Vô Trần lộ rõ sự kinh ngạc, vội vàng cất tiếng:
- Chuyện này quả thực chẳng nhỏ, không giải quyết thoả đáng tất sẽ gây ảnh hưởng lớn đến liên minh. Không được, ta phải lập tức đi ngay, nếu muộn thì hỏng bét.
Nói xong tung mình bay thẳng ra ngoài, ngay cả binh khí cũng không thèm mang theo.
Trong phòng, Vân Hoa gọi lớn:
- Minh chủ đợi tôi với.
Không trung, thanh âm Kiếm Vô Trần truyền lại:
- Ta đi trước một bước, ngươi nhớ đuổi ngay sau là được.
Tiếng "được" vừa dứt thì âm thanh đã rất nhỏ, rõ ràng người đã đi xa trăm trượng.
Đứng bất động, ánh mắt Vân Hoa nhìn xuyên qua cánh cửa trên tường rồi dừng trên thân con Thông Linh điểu rơi lại trên tòa thạch đài. Lặng lẽ nhìn một lát, khoé miệng Vân Hoa nhẹ phớt nụ cười kì dị, tay phải lăng không phẩy một trảo, Thông Linh điểu liền theo đó bay vào tay hắn.
Cẩn thận xem xét mấy lượt, Vân Hoa cười khẽ một tiếng, tự nói với bản thân:
- Cuối cùng ta cũng lấy được Thông Linh điểu, sau này chỉ cần ta có thể ngộ ra bí ẩn bên trong, đến lúc đó… ha ha…
Cười một lúc, Vân Hoa dường như nhận ra điều gì bèn vội vàng thu Thông Linh điểu lại, quay người phóng đi. Trong gió ẩn hiện truyền tới một thanh âm yếu ớt:
- Đi thôi, bất quá trước khi đi cũng nên để lại cho Kiếm Vô Trần một nan đề, để hắn đoán xem…
Âm thanh cuối cùng quá nhỏ đã tan biến vào hư không.
Một trận gió nhẹ thổi tới hậu viện, từng đợt từng đợt hàn khí khiến chúng nhân tinh thần đều chấn động, đột nhiên hồi tỉnh.
Kim Cương Thánh Phật lên tiếng:
- Minh chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao? Phân ra tìm kiếm hay cứ đứng đây chờ đợi?
Diệp Tâm Nghi nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Lục Nga một lát rồi lập tức dời đến cái hố trên mặt đất, trầm giọng nói:
- Trước tiên hãy cứu Phong Lôi chân quân tiền bối lên đã, xem qua thương thế như thế nào, sau đó hãy bàn đến chuyện xử lí nữ nhân này.
Nghe vậy, Thiên Túc đạo trưởng động thân kéo Phong Lôi chân quân từ hố đất lên. Chỉ thấy bộ dạng Phong Lôi chân quân vô cùng khốn khổ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt u ám thất thần, khóe miệng rỉ ra một dòng máu, rõ ràng lão ta đã bị thương nặng. Cách đó một khoảng, Ngọc Quan Âm Dư Mộng Hoa đang dìu Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ cũng bị trọng thương tiến lại gần, gặp phải ánh mắt dò hỏi của Diệp Tâm Nghi, bất giác lắc đầu cười khổ.
Vẫn luôn chú ý tình hình xung quanh, quan sát thấy nét mặt của Diệp Tâm Nghi không ổn, Thái Phượng tiên tử không nhịn được cất lời khuyên:
- Người này là môn hạ của Cửu Âm thánh mẫu, bất luận giữa cô ta và Huyền Phong môn chủ có quan hệ gì, chúng ta cũng không nên tuỳ tiện làm khó cô ta, để tránh sau này xung đột với Cửu Âm thánh mẫu. Còn như quan hệ giữa Cửu Âm thánh mẫu và Huyền Phong môn chủ, từ tình hình lúc nãy có thể thấy là vô cùng tồi tệ. Đã như vậy, chúng ta hà tất phải nhúng tay vào?!
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Tâm Nghi có chút không vừa ý, trừng mắt nhìn Thái Phượng tiên tử, mục quang dời sang những người khác hỏi:
- Còn mọi người, có ý kiến gì không?
Kim Cương Thánh Phật, Tịch Diệt thiền chủ, Thiên Túc đạo trưởng và Chiến Tâm tôn giả bốn người đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên minh bạch hàm ý trong câu hỏi của Diệp Tâm Nghi, cả bốn đều không thể nói ra ý nghĩ trong lòng, chỉ trầm mặc. Còn lại Liễu Tinh Hồn và Thất Huyền chân nhân thấy chẳng ai nói gì, cũng phát giác có điều bất thường, đều cúi đầu trầm tư, không dám mở miệng.
Diệp Tâm Nghi thấy thế tức giận thét lên một tiếng, quay người vừa bay ra ngoài vừa nói:
- Các ngươi đã nhất trí như thế, vậy cứ làm theo ý các ngươi đi.
Việc này khiến sắc mặt của những cao thủ có mặt đều biến đổi, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến Diệp Tâm Nghi tức giận như vậy. Tuy nhiên chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một cỗ khí tức cực mạnh, tử sắc quang ảnh lóe lên, Kiếm Vô Trần liền xuất hiện ở lối vào.
Kinh ngạc nhìn Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi hết sức ngạc nhiên cất lời:
- Chẳng phải chàng đang bế quan sao? Sao đột nhiên đến đây vậy?
Kiếm Vô Trần nhìn quanh một lượt, phát hiện sắc mặt mọi người có vẻ khác thường liền truy vấn:
- Sao vậy? Xem bộ dạng của các ngươi phải chăng đã xảy ra chuyện…
Diệp Tâm Nghi nghe Kiếm Vô Trần hỏi đến, không nén nổi bèn kể lể:
- Chàng không biết đâu, vừa rồi…
Liền đem những việc vừa phát sinh tỉ mỉ thuật lại, Diệp Tâm Nghi kể đến cuối càng lúc càng tức giận, tựa như bản thân đã chịu nhiều ủy khuất, ngữ khí vô cùng thống khổ. Kiếm Vô Trần khi biết Huyền Phong môn chủ chính là Vô Tâm thì vẻ mặt đại biến, ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp.
Mãi một lát sau, Kiếm Vô Trần mới bình tĩnh trở lại, vỗ về an ủi Diệp Tâm Nghi:
- Được rồi, lần này do Huyền Phong môn chủ quá giảo hoạt, nếu không há lại xảy ra sự việc ấy. Nghĩ thoáng một chút, với tình hình hiện tại, chúng ta cần bình tĩnh suy xét vấn đề. Vừa nãy nàng hỏi vì sao ta biết chuyện này phải không? Chính là do Vân Hoa của Đạo viên thông báo, nếu không làm sao ta có thể đến đây được chứ?
Nhìn lướt qua Kiếm Vô Trần, gương mặt mĩ lệ của Diệp Tâm Nghi thoáng lộ nét e thẹn, nhẹ nhàng nói:
- Thì ra là vậy! Nhưng sao không thấy hắn đâu? Lẽ nào hắn không tới?
Kiếm Vô Trần lắc đầu cười đáp:
- Hắn đang ở phía sau, vì ta nghe thấy ở đây xảy ra chuyện lớn nên vội vàng đến ngay, hắn đương nhiên không theo kịp rồi.
Cười thư thái, Diệp Tâm Nghi đang định mở miệng thì đột nhiên một luồng khí tức mãnh liệt từ trên trời đánh xuống, trong tiếng thất thanh kinh ngạc của mọi người, vô số luồng chân khí lặng lẽ cuộn trào mãnh liệt xé toạc không gian, sức mạnh quỷ dị đó chấn áp khiến tinh thần tất cả hoảng loạn, ít nhiều đều thụ nội thương.
Tiếng kinh hô phút chốc truyền ra, Kiếm Vô Trần tức giận gầm to, thân ảnh chớp động bay lên nghênh chiến Huyền Phong môn chủ vừa đột ngột xuất hiện. Tiếp đó, Tịch Diệt thiền chủ, Chiến Tâm tôn giả, Kim Cương Thánh Phật, Thiên Túc đạo trưởng cũng bình tĩnh trở lại, phân thành bốn hướng bao vây Vô Tâm.