Nhìn mọi vật phía trước, Lục Vân có chút khó hiểu. Đây rõ ràng là một hang động ngầm dưới lòng đất, cớ sao ngay giữa sơn động lại tồn tại một vực sâu đến cả trăm trượng như thế này? Nếu là vực ngăn giữa hai vách núi thì phía trên lẽ ra phải tách rời hai bên và phải có ánh sáng. Nhưng rõ ràng ở đây hoàn toàn không hề có ánh sáng, mà hình dáng vách vực sâu lại giống như được ai đó đào nên vậy, rốt cuộc mọi việc là thế nào?
Còn nữa, hình ảnh những ánh sáng lưu động nhấp nháy không ngừng đó, theo Ý Niệm Thần Ba thăm dò thì chính do một loại vật chất ở thể khí tạo nên, bề ngoài có vẻ giống một loại hồn phách của Quỷ vực. Đồng thời quĩ đạo chuyển động của chúng cũng có qui luật nhất định, tựa như một loại trận pháp vô danh đang cản trở, bảo vệ cái gì đó.
Trong không gian tĩnh lặng, Lục Vân vuốt ve Tứ Linh thần thú trên vai, hỏi:
- Đại Linh nhi, ngươi có nhận thấy nơi đây hàm chứa một thứ gì đó vô cùng kì quái không?
Tứ Linh thần thú lúc lắc đầu đáp:
- Nơi đây rất tà môn, có một sức mạnh thần bí nào đó đang quấy nhiễu ta. Ngoài ra, theo ta biết thì nơi đây còn tiềm ẩn một lực lượng vô cùng mạnh mẽ, nhưng luôn rất không rõ ràng, dường như đang bị một thứ gì đó che phủ, không dễ gì lộ ra. Còn một điều nữa là dường như ở đây cùng một lúc đồng thời tồn tại vài không gian khác nhau, giữa chúng được liên kết bằng một phương thức đặc biệt.
Lục Vân khẽ giật mình, nhìn Tứ Linh thần thú một lúc rồi bất giác đưa mắt hướng về những đốm sáng đang di chuyển không ngừng phía trước, nhẹ giọng:
- Bất luận nơi đây có kì bí đến thế nào, ta cũng quyết phải tìm hiểu một chuyến cho rõ ngọn ngành. Còn ngươi thì sao, có đồng ý đi cùng ta không, hay muốn lưu lại đây, hay ngươi có suy nghĩ gì khác?
Tứ Linh thần thú ánh mắt chăm chú nhìn xuống dưới vực sâu rồi nói với Lục Vân:
- Ta cảm thấy dưới đáy vực này chắc chắn có một sinh vật nào đó rất cường đại, ta muốn tìm gặp nó một lần xem thế nào. Nếu ngươi xong việc thì quay lại nơi này tìm ta, ta sẽ chờ ngươi ở đây.
Lục Vân im lặng một lúc rồi gật đầu:
-Như vậy cũng được, nhưng ngươi nhớ phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không được nôn nóng mà hành động tùy tiện, nếu không ta sẽ bị ngươi hại đến mắc kẹt trong này đấy.
Tứ Linh thần thú cất mình bay lên không trung, nhìn Lục Vân rồi cất giọng kiêu ngạo:
-Ngươi yên tâm, bây giờ ta đã hoàn toàn trưởng thành, khả năng điều khiển sức mạnh của ta có thể nói đã đạt đến mức thu phát tùy ý, sẽ không xảy ra chuyện gì như trước kia nữa đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lục Vân nhìn nó với ánh mắt hoài nghi nhưng không nói thêm nhiều, chàng ngự kiếm vút lên không bay về hướng đối diện. Phía sau, Tứ Linh thần thú cũng khẽ gầm lên một tiếng, nhanh chóng biến mất vào bóng tối.
Trong hang động thần bí bỗng xuất hiện một đạo xích hồng quang mang bay ngang qua vực thẳm, xuyên thẳng về phía sơn động chói lòa đối diện. Khi đạo hồng quang bay được nửa đường, những đốm sáng khắp tứ phương đột ngột tăng nhanh tốc độ, trong chớp mắt đã tạo nên một vùng quang hoa chói lòa kì lạ, nhanh chóng hình thành một trận pháp hình tròn ngay trên miệng vực đen hun hút, vô số quang ảnh tầng tầng lớp lớp xuyên ngang dọc như một màn sao dày kịt đua nhau chiếu sáng khắp bầu trời đêm rộng lớn.
Lục Vân nhìn cảnh tượng trước mắt nhưng không hề cảm thấy bất ngờ, những việc này hoàn toàn nằm trong dự tính của chàng ngay từ khi mới tới đây. Lục Vân giảm tốc độ, vừa phát xuất Ý Niệm Thần Ba thăm dò tìm hiểu sự bí ẩn trong trận pháp trước mặt, vừa không ngừng chú ý quan sát tỉ mỉ mọi diễn biến và động tĩnh xung quanh. Đúng lúc ấy, vô vàn những tia sáng chồng chéo bất ngờ thay đổi không ngừng theo một quĩ đạo kì lạ khó nắm bắt, trong chớp mắt đã hình thành một tấm lưới bao quanh Lục Vân, càng lúc càng vây chặt lấy chàng.
Cảm nhận áp lực và nguy hiểm đang đến gần, ánh mắt Lục Vân thoáng biến đổi, lập tức kim quang khắp người chiếu sáng rực rỡ, Phật môn vô thượng hộ thể pháp quyết bảo vệ bản thân chắc chắn. Sau khi tăng cường phòng ngự kết giới, Lục Vân bắt đầu động thân, di chuyển nhanh chóng và bất ngờ, quỹ đạo quanh co phức tạp với một phương thức kì quái dựa trên đường thăm dò của Ý Niệm Thần Ba, khi lượn vòng, lúc rẽ ngoặt nhằm tìm lối thoát khỏi mạng sáng bao vây quanh mình mỗi lúc một siết chặt hơn. Di chuyển như vậy phải đến hơn một tuần hương mà rốt cuộc Lục Vân vẫn không có cách nào thoát ra, khiến chàng hết sức kinh ngạc.
Lục Vân dừng hẳn người lại, vừa chống đỡ áp lực đáng sợ đó, vừa suy nghĩ về nguyên nhân không thành công. Kể từ khi xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên chàng thất bại trước một trận pháp, là do trước kia chàng gặp vận may hay bởi hiện tại chàng chưa suy xét kỹ, hoặc là còn lí do nào khác? Cứ vậy ngẫm nghĩ, cuối cùng Lục Vân dần hiểu được nguyên do vấn đề, tất cả đều có liên quan đến hoàn cảnh đặc thù của nơi đây.
Theo Lục Vân phân tích, sở dĩ lần này Ý Niệm Thần Ba không thăm dò chính xác được đường đi, chủ yếu do đây là nơi kì bí nhất Yêu vực, tồn tại một lực lượng thần bí nào đó quấy nhiễu Ý Niệm Thần Ba khiến nó mất đi tính chuẩn xác vốn có. Nếu quả thực như vậy thì việc chàng không thoát khỏi được quái trận này chẳng có gì quá bất ngờ cả.
Nhận thức rõ nguyên nhân, Lục Vân lập tức thu hồi Ý Niệm Thần Ba, kim quang bao quanh người nhanh chóng chuyển thành hắc sắc ma mang, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân được toàn lực thi triển, trong chốc lát khắp tứ phía tràn ngập tinh thần dị lực vô cùng tận, dùng tần số cực cao phân tích mọi động tĩnh xung quanh.
Trong khi thăm dò, Lục Vân phát hiện tinh thần dị lực của mình đang chịu lực bài xích cực kỳ mạnh mẽ, một lực lượng mang tính chất tương tự đang đối kháng mãnh liệt với tinh thần dị lực, đồng thời không ngừng hút lấy chân nguyên của chàng, ngăn chặn không cho tinh thần lực phát ra. Cố gắng chống đỡ một lúc, cuối cùng Lục Vân đành phải dừng tay vì phát giác phương án này không ổn.
Tiếp tục đối chọi với những quang ảnh vẫn đang bay lượn, sắc mặt Lục Vân trở nên nghiêm trọng. Loại trận pháp kì quái vô danh này quả thực lợi hại đến vậy sao? Không hẳn! Chỉ có điều trận thế này được thiết lập ở nơi này, chịu ảnh hưởng của lực lượng thần bí xung quanh, khiến ý thức người phá trận bị quấy nhiễu, khó tập trung tinh thần nên không thể hóa giải.
Thu hồi ma mang bao bọc quanh thân, Lục Vân nhanh chóng triển khai Hư Vô Không Ngân pháp quyết để thử nghiệm giả thiết vừa rồi của mình. Lục Vân nhanh chóng thu được kết quả, chàng cảm nhận rõ ràng những áp lực mạnh mẽ xung quanh chỉ dồn về thân người chứ căn bản không làm tổn thương chàng. Tiếp đó, Lục Vân bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng như bóng ảnh, từng chút xuyên qua trận pháp kì quái.
Mới đầu mọi việc diễn ra rất thuận lợi, nhưng khi Lục Vân tiến gần đến vành đai trận pháp thì trận thế cổ quái đó bỗng nhiên hoán chuyển vị trí, tất cả sức mạnh toàn trận tập trung dồn hết lên thân chàng. Cảm thấy bất ổn, Lục Vân nhanh chóng quyết định triển khai Ý Niệm Thần Ba thêm lần nữa. Thật không ngờ, trong lúc triển khai cùng Hư Vô Không Ngân, Ý Niệm Thần Ba lại được giải thoát hoàn toàn khỏi sự kìm hãm lúc trước, nhanh chóng tìm ra bí mật của trận pháp. Lục Vân cũng học được thêm không ít hữu ích.
Xuyên qua vực thẳm, đi đến miệng đường hầm khác, Lục Vân liền thu hồi Hư Vô Không Ngân pháp quyết và Ý Niệm Thần Ba. Quan sát bên trong động, chàng nhận thấy nguồn sáng không gần mình vì đường đi của ánh sáng đã có sự phản xạ phân tán. Lục Vân tiếp tục đi men theo đường hầm, nhờ ánh sáng mờ mờ, chàng phát hiện trên vách tường có rất nhiều hình vẽ hàng trăm loài thú, tất cả đều mang những tư thế cổ quái và hình thù kì dị hiếm thấy, dường như đã tồn tại từ rất lâu trước đây rồi.
Đi thêm khoảng chục trượng, vượt qua mười ba khúc quanh, cuối cùng Lục Vân đến được nơi phát ra ánh sáng. Đây quả là địa phương thần bí vô cùng, nếu không tận mắt nhìn thấy, có lẽ chẳng ai tin là có thật. Sơn động không lớn như trong tưởng tượng, chỉ rộng khoảng mười trượng. Nhưng thần kỳ ở chỗ, bên một bờ vách động lại xuất hiện một cánh cửa bí mật đầy vẻ thần bí. Đó là một cánh cửa kì lạ được tạo nên từ thuỷ tinh, trông xa như một tấm gương, bề mặt hào quang đủ màu sắc chớp sáng liên tục.
Tiến đến gần cánh cửa, Lục Vân phát hiện được trên bề mặt như tấm gương ấy lần lượt xuất hiện vô vàn những hình bách thú giao chiến với nhiều trạng thái diễn biến khác nhau. Khi thì một con, khi thì hai con, có khi lại hiện liền ba con không ngừng đánh nhau, khai uy triển thế, dường như đây chính là một bức tranh bách thú tranh hùng rất chi tiết.
Lục Vân lặng người quan sát hồi lâu rồi bất giác thốt lên kinh ngạc:
- Đây chính là bách thú tuyệt kĩ, thật khiến người ta kinh hoàng. Rốt cuộc là ai đã lưu giữ vào trong đó, và làm thế nào nó có thể diễn ra như vậy mãi không ngừng?
Tiếng nói vừa dứt, ánh sáng trong sơn động bỗng trở nên chói lòa, vô vàn quang ảnh của bách thú vọt ra từ cánh cửa thuỷ tinh di chuyển vòng quanh động, vây quanh Lục Vân không ngừng công kích.
Thấy cảnh tượng ấy, Lục Vân thoạt đầu kinh hãi nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, nhận ra những hình bách thú đó tuy mới nhìn dường như đang nhằm vào chính mình, nhưng thực chất đang mô phỏng lại những tư thế sẵn có, tất cả chỉ đơn giản là được chuyển từ tấm cửa gương thủy tinh ra không gian trong động, tiến hành giao chiến mà thôi. Những hình ảnh huyền ảo đó căn bản không gây sát thương mà chỉ khiến người ta có ảo giác như thật.
Lục Vân tỉ mỉ theo dõi những hình bách thú chuyển động không ngừng, nhờ sự phân tích và tập hợp của Ý Niệm Thần Ba, chàng nhanh chóng sắp xếp được thành một loại tuyệt kỹ công thủ, bao quát đặc tính của mỗi một yêu thú. Thoạt đầu tuyệt kỹ này gồm gần ngàn chiêu thức của toàn bộ yêu thú tung ra, nhưng với sự quan sát và phân tích của Lục Vân, những chiêu thức nhanh chóng được tinh giản lại, sau nửa thời thần, một bộ bách thú kỳ học hoàn mỹ đã được hình thành. Bộ tuyệt kỹ này có tất cả tám mươi mốt chiêu, Lục Vân gọi nó là Bách Thú Lăng Thiên, ngụ ý "bách thú tranh hùng".
Lục Vân một lần nữa hướng sự chú ý vào cánh cửa thủy tinh, trên đấy, hình bách thú giao tranh vẫn biến chuyển không ngừng.
Quan sát một lúc lâu, chàng thầm nhủ:
- Khung cửa bí mật trong động đá này phải chăng chỉ để ghi lại tuyệt học cổ xưa kia, liệu có còn bí mật gì trong đó hay không? Thêm nữa, đây rốt cuộc là một cánh cửa hay là một khung kính lớn, làm thế nào mới có thể phân định rõ ràng? Nếu là cửa thì làm sao mở ra được, còn nếu là kính thì trong đó cất giữ bí mật gì?
Lục Vân vừa suy nghĩ, vừa nhìn tấm cửa với những hình thù bách thú giao tranh không rời mắt. Thoạt đầu chàng thấy tất cả đều rất bình thường, nhưng sau một lúc tuyệt đối tập trung quan sát, chàng như bị khung cảnh trước mắt cuốn hút, toàn thân ngây nhìn không động, mãi một lúc sau mới bất giác giật mình kêu lên, cả người nhảy lùi về sau, thoát khỏi dòng suy tư triền miên.
Sau khi tỉnh táo lại, Lục Vân cúi nhìn toàn thân mình, không phát hiện thấy gì khác lạ, điều này khiến chàng đột nhiên tỉnh ngộ, không kìm nổi thốt lên:
- Thì ra là vậy!
Nói xong, chàng lại tiếp tục tiến lại gần cánh cửa hơn, tập trung tinh thần quan sát.
Thời điểm này, Lục Vân đã phát hiện ra một số bí mật, nhưng phía sau những bí mật ấy là gì, điều gì đang đợi chàng phía trước và mọi chuyện kết cuộc sẽ ra sao?
Giữa không trung, Kiếm Vô Trần và Huyền Phong môn chủ Vô Tâm đối mặt nhìn nhau, nhãn thần hai bên lộ vẻ bất đồng. Trong mắt Kiếm Vô Trần toát lên thần sắc phức tạp, bao gồm thương tiếc, đau xót, kinh hãi và phẫn nộ. Ánh mắt Vô Tâm ngoại trừ thâm trầm lạnh lẽo, còn có vài phần cuồng dã cố chấp.
Phá vỡ im lặng, Kiếm Vô Trần chất vấn:
- Vì sao? Vì sao huynh lại đi con đường này?
Vô Tâm hờ hững cười, ngữ khí lạnh như băng đáp:
- Chẳng vì sao cả! Hôm nay ta đến đây không muốn cùng ngươi giao đấu, bởi vì hiện tại ngươi chưa phải là đối thủ của ta. Tốt nhất ngươi hãy tránh ra, ta không có thời gian nhiều lời với ngươi.
Nói xong chân nguyên toàn thân bùng phát, mang theo khí thế uy chấn động trời, lấy sức mạnh vô địch nhất cử đẩy lui Kiếm Vô Trần. Sau đó, Vô Tâm nhanh chóng bay về phía Lục Nga định mang nàng bỏ đi.
Kiếm Vô Trần vừa lùi lại vừa rít lên:
- Huynh không nói thì đừng hòng rời khỏi đây. Nơi này không phải chỗ huynh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Một chưởng hướng về sau đánh ra, Kiếm Vô Trần mượn lực xông lên phía trước, dùng lực xoay chuyển cơ thể trong không trung, hai tay giơ cao đan xen nhau tạo thành hình dạng như dây xích xoắn lại, phát ra một cột quang trụ màu tím quay tròn.
Trên mặt đất, Diệp Tâm Nghi lo lắng cho sự an nguy của Kiếm Vô Trần liền hạ lệnh:
- Tiền bối tam phái nghe lệnh! Nhanh chóng liên thủ bắt lấy Vô Tâm, quyết không được để hắn trốn thoát.
Kim Cương Thánh Phật, Tịch Diệt thiền chủ, Thiên Túc đạo trưởng và Chiến Tâm tôn giả ứng thanh, vòng vây nhanh chóng thu nhỏ lại, bốn luồng tấn công mạnh mẽ dưới sự phối hợp mật thiết đã hình thành một kết giới hội tụ pháp lực ba phái Phật, Đạo, Tiên bao phủ toàn bộ không gian biệt viện.
Khi Kiếm Vô Trần phát động công kích thì Vô Tâm đã chạy đến bên Lục Nga, một chưởng đánh bật Diệp Tâm Nghi rồi ôm Lục Nga vào lòng. Nhìn thoáng qua nàng ta mang thương tích trầm trọng, ánh mắt Vô Tâm hàm chứa ít nhiều áy náy, đôi môi hơi mấp máy nhưng câu xin lỗi vẫn không thốt ra.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt Vô Tâm chăm chú nhìn năm đại cao thủ đang áp sát mình, trong chốc lát nhãn thần trở nên tàn khốc, miệng phát ra những tiếng gầm cổ quái.
Tay phải đưa lên trời, một vòng quang trụ màu xanh đen xoay tròn bay lên trên, lực quay biến đổi cả không gian và thời gian, không ngừng co giãn bên trong kết giới thần kỳ mà Kim Cương Thánh Phật và bốn đại cao thủ tạo nên, giữa đôi bên phát ra những tia hoa lửa lóa mắt.
Sau đó, toàn thân Vô Tâm ngũ sắc lóe lên, khí tức tà mị cực độ như âm linh của bóng tối gào rít tứ phương bắn ra những tia sáng, không ngừng dung hợp xoay tròn quanh cơ thể. Khi luồng quang trụ màu tím của Kiếm Vô Trần tiến đến gần, ngũ sắc quang hoa quanh thân Vô Tâm đã tạo thành một quang cầu năm màu bao bọc hoàn toàn cơ thể hắn và Lục Nga vào trong.
Bên ngoài, những người đang quan sát trận chiến lúc này chỉ thấy tử sắc quang trụ và ngũ sắc quang cầu gặp nhau, đụng độ làm bắn ra xung quanh những chùm hoa lửa, hai luồng sức mạnh bất đồng đối kháng tiêu diệt lẫn nhau, nhất thời khó phân thắng bại.
Xung quanh, kết giới dung hòa pháp lực của ba phái Phật, Đạo, Tiên va chạm kịch liệt với hắc sắc quang trụ, trong không gian phong bế ấy sét điện chớp nhoáng như sấm động, tỏa ra khói sương mù mịt chỉ sau một lát đã ngăn cản toàn bộ tầm nhìn của mọi người.
Kiếm Vô Trần dốc toàn lực thi triển Tử Hoa Thôn Nhật đại pháp phân tranh cao thấp với Vô Tâm. Tử Hoa tâm quyết mang theo tất cả uy lực thôn tính đối đầu với Ám Ảnh pháp quyết, hai loại pháp quyết mang tính chất âm u tương đồng đối chọi kịch liệt trong một không gian chật hẹp khiến cả kết giới rung chuyển không yên, áp lực không khí bên trong tăng cao, làm cả không gian nhanh chóng vặn vẹo biến đổi mạnh mẽ.
Từ trong ngũ sắc quang cầu phát ra một tiếng hừ, Vô Tâm thấy Kiếm Vô Trần ngoan cố, không nhịn nổi liềng tăng chân nguyên mạnh lên, lập tức ngũ sắc quang hoa bên trong kết giới sương mù đại thịnh, quang hoa phân tán rồi giao hòa lại một điểm, tự động hình thành một luồng ngũ sắc tinh mang, phát ra ánh sáng ngọc lấp lánh xuất hiện trước mặt Kiếm Vô Trần, nhất cử đẩy bật hắn ra xa.
Kiếm Vô Trần thất bại, áp lực của Vô Tâm cũng giảm đi, tay phải hắn giơ cao chớp lóe những tia hắc mang, các loại sức mạnh hỗn loạn bên trong kết giới dưới sự dẫn dắt của hắn bay thẳng về phía chân trời hình thành nên một cơn cuồng phong không thể chống đỡ, chính sự nỗ lực không ngừng của hắn đã mãnh liệt phá vỡ kết giới.
Một âm thanh kinh thiên động địa từ Hoa Sơn truyền ra, bốn đại cao thủ đang bao vây bên ngoài bị ép phải lùi lại, đều chịu những vết thương không nhẹ. Những người đứng xem cũng bị cuốn ra xa kêu lên kinh hãi. Tuy Vô Tâm đã dung hòa được sức mạnh của bản thân và Kiếm Vô Trần để phá vỡ kết giới, nhưng với luồng khí đáng sợ sinh ra sau vụ nổ kinh hoàng đó, cho dù tài giỏi như hắn cũng khó thể hoàn toàn tránh được.
Khắp nơi sương khói giăng tỏa, các luồng khí mạnh mẽ xoay tròn như cột trụ, kết hợp với cát bụi tung bay xung quanh khiến trên đỉnh Hoa Sơn hình thành một kỳ quan chói mắt. Dưới mặt đất, trung tâm của vụ nổ là một bãi bừa bộn, vô số phòng ốc bị hủy hoại trong trận chiến, tạo nên rất nhiều những hố to nhỏ trên mặt đất, ẩn hiện trong khói bụi mịt mù làm cảnh tượng thêm nhuốm màu thê lương.
Ở phía xa, đệ tử liên minh nghe thấy tiếng nổ đều chạy lại xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mây vừa tan, đã thấy một thân ảnh trắng đột ngột xuất hiện, lao thẳng xuống mặt đất với tốc độ chóng mặt. Trong không trung, Vô Tâm đang chìm ngập trong khói sương mờ mịt cũng phát giác được luồng khí ở bên trên đang áp sát, bất giác lạnh lùng cười một tiếng rồi ôm lấy Lục Nga, cơ thể biến thành trăm ngàn ảo ảnh, trước khi mọi người kịp tỉnh lại sau cơn kinh hoàng, thân ảnh hắn đã bao phủ khắp bầu trời, dùng một cách thức kỳ diệu hướng ra ngoài rồi dần dần biến mất khiến người khác không thể nắm bắt được phương hướng của hắn.
Một tiếng thét phẫn nộ từ giữa trời truyền tới, chỉ thấy thân ảnh màu trắng đảo lộn trên không đột ngột dừng lại trong khi đang lao xuống với tốc độ cực nhanh rồi chuyển hướng, cơ thể bay ra ngoài ba trượng hóa thành chín đạo quang ảnh tỏa ra chín phương. Mỗi đạo quang ảnh lập tức lại chia làm chín rồi từ đó vươn dài ra, chốc lát đã có vô số bóng ảnh bao phủ khắp không gian.
Giữa trận cuồng phong, phát ra giọng Cửu Âm thánh mẫu xa xôi bất định:
- Tiểu tử đừng có chạy. Dù ngươi trốn đến chân trời góc biển ta cũng bắt ngươi về, nếu không bản thánh mẫu sẽ…
Vì tốc độ quá nhanh nên những âm thanh phía sau đã bị tiêu tán, nhưng chỉ với hai câu ngắn gọn đó cũng đủ để các cao thủ Chính Đạo liên minh đang quay đầu tìm kiếm xung quanh nhận ra phương hướng mà Vô Tâm và Cửu Âm thánh mẫu vừa rời đi.
Bừng bừng lửa giận nhìn về phía xa, Diệp Tâm Nghi phẫn nộ quát:
- Đáng ghét! Chẳng những không giữ được người mà lần này còn bị hao binh tổn tướng, nói ra há lại không bị thiên hạ cười chê hay sao?
Nghe vậy sắc mặt mọi người đều trầm mặc, hiển nhiên có phần đồng ý. Nhưng không cam tâm thì sao chứ, Huyền Phong môn chủ và Cửu Âm thánh mẫu đều không phải là người tầm thường, đâu phải muốn giữ là giữ được?!
Khẽ than một tiếng, Thái Phượng tiên tử khuyên giải: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Được rồi! Thực lực của hai người này đều vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta, kết quả như vậy cũng bình thường thôi. Liên minh trước mắt đang có rất nhiều việc phải làm, bất cứ chuyện gì cũng cần bình tĩnh xử lý, không thể quá kích động mà vi phạm quy tắc. Bây giờ ở đây chúng ta có không ít người bị thương và rất nhiều chuyện cần phải giải quyết thỏa đáng, minh chủ hãy lấy trước mắt làm trọng.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy, ánh mắt dừng lại trên người Phong Lôi chân quân và Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ một lát, nét mặt đã hơi bình tĩnh trở lại:
- Cũng được. Để họ lui vào chữa trị vết thương trước, mọi việc ở đây giao cho đệ tử lục viện xử lý.
Mọi người bên cạnh bắt đầu hành động, Ngọc Quan Âm Dư Mộng Hoa dìu đồng môn Quách Xảo Lệ ra ngoài, Thiên Túc đạo trưởng của Đạo viên đỡ Phong Lôi chân quân về phòng điều tức. Chỉ còn lại Kim Cương Thánh Phật, Tịch Diệt thiền chủ, Chiến Tâm tôn giả ba người vẫn đứng yên bất động, chăm chú nhìn tình huống xung quanh, Thất Huyền chân nhân của Đạo viên và môn hạ ngũ viện vừa tới đang chỉ huy đệ tử liên minh dọn dẹp tàn cục trên mặt đất.
Quay người nhìn Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi ôn nhu hỏi:
- Thế nào? Vết thương của chàng sao rồi?
Kiếm Vô Trần sắc mặt trầm tư, nói với vẻ day dứt:
- Có gì nghiêm trọng đâu, sau một thời gian là tự khỏi thôi, nàng không cần lo lắng.
Nhận thấy sự không cam tâm trong ngữ khí Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi khôn khéo không nhắc nhiều mà chuyển sang chủ đề khác:
- Sự tình hôm nay quá đột ngột, hơn nữa hoàn toàn nằm ngoài dự đoán khiến mọi người đều chấn động. Tuy vậy, nghĩ kĩ một chút thì việc này cũng nhắc nhở chúng ta rằng chàng cần tranh thủ thời gian ngộ ra bí ẩn của Thông Linh điểu, như vậy chúng ta mới có thêm thuận lợi để ứng phó với hạo kiếp Nhân gian.
Lãnh đạm gật đầu, Kiếm Vô Trần không nói gì nhưng trong lòng đã có quyết định. Trận chiến hôm nay giữa hắn và Vô Tâm là một sự đả kích rất lớn đối với hắn. Hắn vốn nghĩ bản thân lúc này tuy chưa bằng sư tổ Thiên Kiếm Khách, nhưng so với Lục Vân và một số cao thủ của Vân Chi pháp giới tuyệt không kém hơn, trong thiên hạ mà nói cũng đứng ở đỉnh cao. Tuy nhiên trải qua trận chiến vừa rồi, Kiếm Vô Trần mới hiểu rõ, luận về tu vi, bản thân quả thực vẫn còn khoảng cách với không ít người. Việc này đối với một người kiêu ngạo như hắn căn bản không thể chấp nhận, hắn âm thầm thề nhất định phải ngộ ra bí mật của Thông Linh điểu, tìm ra thần khí mạnh nhất để vượt qua Vô Tâm, vượt qua Lục Vân.
Thấy hắn không nói gì, Diệp Tâm Nghi trong lòng khe khẽ thở dài, ánh mắt dời ra xa, lặng lẽ nhìn môn hạ lục viện thu dọn tàn cục. Lúc này đệ tử của liên minh đã bình ổn trở lại sau cơn kinh hoàng, đang dốc sức dọn dẹp những đống đổ nát trên mặt đất dưới sự chỉ huy của các cao thủ lục viện, trong chốc lát đã thu dọn được một khoảng đất trống.
Thời gian cứ thế trôi đi trong sự đau buồn trầm lặng của mọi người. Công việc dọn dẹp hiện trường vụ nổ lớn vừa được gần nửa, trên bầu trời chợt xuất hiện một đệ tử ngự kiếm phi tới, điệu bộ rất vội vàng lớn giọng nói:
- Hồi báo minh chủ, dưới chân núi Hoa Sơn có một nhóm người thần bí đánh lén chúng ta, hiện gần ba mươi vị liên minh cao thủ đã hi sinh.
Tin tức đột ngột truyền đến khiến mọi người có mặt đều vô cùng kinh hãi, tất cả bỏ dở mọi việc đang làm, ánh mắt tập trung nhìn Diệp Tâm Nghi.
Bình tĩnh nhìn đệ tử đó, Diệp Tâm Nghi lúc này vô cùng trấn tĩnh hỏi:
- Đối phương có bao nhiêu người, có biểu hiện gì khác thường không?
Vị đệ tử truyền tin đáp:
- Thưa minh chủ, số người của đối phương khó có thể đoán định, không dưới bảy, tám người, hành tung lại vô cùng bí ẩn. Kẻ địch mỗi lần ra tay đều nhanh như thiểm điện, phương thức giết người cũng vô cùng hiếm thấy, máu thịt của thi thể khô cạn nhưng không tìm thấy miệng vết thương hay dấu tích gì.
Đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, Diệp Tâm Nghi lẩm bẩm:
- Chính là bọn chúng, xem ra lần này chúng cố tình đến đây.