Huyền Âm chân nhân thương cảm nhìn mọi người, than rằng:
- Ban nãy, cảm giác bất an đó sở dĩ mãnh liệt đến vậy, có thể xuyên qua thiên sơn vạn thủy, chính là do Tử Dương đã phát động Huyền Dương Giải Thể đại pháp, dùng thân thể trọng thương bạo phát lực lượng mạnh gấp bảy lần, nhờ vậy sinh ra tâm niệm vô cùng mạnh mẽ có thể truyền thẳng đến tận đáy lòng đệ. Bằng không, với tu vi của sư huynh, thử hỏi liệu với khoảng cách xa đến vậy, chúng ta có thể cảm nhận được rõ ràng như thế chăng?
- Không! Không thể như vậy! Ta không tin!
Tiếng hét thất thanh vang lên, Càn Nguyên chân nhân hiển nhiên khó thể chấp nhận tin tức kinh hoàng ấy.
Lúc này, mọi người trong viện đều nghe tiếng kéo tới, tập trung vòng quanh hỏi han sự tình.
Khi biết rõ mọi chuyện, cao thủ các viện đều tiếc thương an ủi. Pháp Quả đại sư của Bồ Đề học viện lên tiếng:
- Các vị đạo hữu không nên quá lo lắng, loại cảm ứng tâm linh này tuy là bản năng thần kỳ của người tu chân, nhưng không phải lúc nào cũng chính xác. Ta tin rằng mặc dù Dịch viên sẽ có ngày gặp kiếp nạn, nhưng không chắc đã xảo hợp đúng vào hôm nay, vì vậy mọi người chớ nên quá lo âu!
Tĩnh Nguyệt đại sư nói giọng thê thảm:
- Ý tốt của đại sư chúng ta xin ghi nhận, chỉ có điều Huyền Dương Giải Thể đại pháp của bản môn một khi triển khai thì không thể tránh khỏi tử vong. Huyền Âm sư đệ đã cảm nhận chính xác khí tức ấy đến vậy, e việc này là thật. Bây giờ ta sẽ lập tức quay về Dịch viên, hi vọng còn có thể kịp.
Dứt lời, đại sư xoay người định đi ngay, nhưng liền bị Hạo Vân cư sĩ cản lại.
- Không nên quá xúc động, Huyền Ngọc đạo hữu cớ sao phải giải tán Dịch viên môn hạ, mục đích này hẳn đại sư hiểu rõ. Bây giờ đại sư quay lại đấy chẳng phải đã làm trái ý người sao, hơn nữa, về kịp hay không là cả một vấn đề. Dù lời Huyền âm đ*o hữu là đúng thì thời gian từ Hoa Sơn về đấy cũng khó mà kịp được. Còn nếu dự đoán đó không đúng, đại sư về đấy chẳng phải mất công vô ích để quay lại đây sao?
Hạo Vân cư sĩ phân tích tình hình hiện tại để khuyên nhủ đại sư.
Tĩnh Nguyệt đại sư thở dài, vẫn biết lời Hạo Vân cư sĩ nói là rất có lý, nhưng bản thân có thể ngồi yên được sao?
Vừa suy nghĩ, bà vừa quay sang nhìn Càn Nguyên chân nhân, thấy người đã được Thất Huyền chân nhân của Đạo viên khuyên giải, không ngăn được cất tiếng hỏi:
- Sư huynh, huynh là người đứng đầu, huynh nói xem nên xử trí sao bây giờ?
Càn Nguyên chân nhân nhìn mọi người, ánh mắt đảo qua môn hạ Dịch viên, đau xót nói:
- Nước xa không cứu nổi lửa gần, Dịch viên, chắc chắn chúng ta phải trở về, nhưng hiện tại…ai…
Hiểu rõ hàm ý trong tiếng thở dài ấy, Tĩnh Nguyệt đại sư thống thiết nhìn quanh rồi hướng mắt lên trời thẳm, gửi một lời chúc phúc tới Tây Thục Dịch viên xa xôi.
Bốn phía, cao thủ lục viện không ngừng an ủi khuyên giải, năm người Dịch viên thần sắc ảm đạm, vẻ mặt thê lương.
Sau một tuần hương, bỗng nhiên toàn thân Huyền Âm chân nhân rung mạnh, quanh người xuất hiện thanh quang, những người đứng gần đều bị chấn bay ra xa.
Dị biến đột ngột phát sinh, mọi người đều kinh ngạc nhìn ông, chỉ thấy Huyền Âm chân nhân đau khổ tột cùng, cả người phẫn nộ như muốn chất vấn trời cao, nhãn thần vừa cuồng loạn vừa tức giận, miệng phát ra tiếng kêu tựa dã thú. Bốn người còn lại của Dịch viên đều đến gần hỏi han không ngớt, nhưng Huyền Âm chân nhân chỉ tức giận nhìn trời, lệ thủy trào ra khóe mắt, khổ tâm cực độ.
Biết có hỏi cũng không được gì, Hạo Vân cư sĩ đề nghị:
- Huyền âm đ*o hữu đang quá xúc động, có lẽ đã cảm nhận thêm điều gì mới. Ta nghĩ nên chăng cứ để chân nhân bình tĩnh lại một chút đã, chúng ta hãy tránh ra một bên nói chuyện, chờ khi chân nhân bình tĩnh rồi hỏi người sau cũng không muộn.
Mọi người thấy có lý liền cùng với bốn cao thủ Dịch viên rời ra xa vài trượng, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Không còn bị chúng nhân truy vấn, Huyền Âm chân nhân nhanh chóng tĩnh tâm lại. Quay đầu nhìn tất cả, ông cất tiếng với vẻ mặt vô cùng phức tạp:
- Sư huynh sư tỷ, đệ có chuyện cần nói.
Nghe vậy, Càn Nguyên chân nhân và Tĩnh Nguyệt đại sư vội đến gần đồng thanh:
- Sư đệ bình tĩnh, có việc gì cứ nói, chúng ta đang chờ nghe đệ đây.
Huyền Âm chân nhân ánh mắt khó hiểu nhìn hai người, cất giọng đầy thương tâm:
- Sư huynh đi rồi!
Bốn chữ ngắn ngủi, tưởng chừng rất bình thản, lại ẩn chứa sự bi thống đến tột cùng, khiến mọi người khiếp sợ.
Càn Nguyên chân nhân có chút mù mờ hỏi lại:
- Đệ nói gì, như thế là có ý gì?
Tĩnh Nguyệt đại sư bên cạnh sắc mặt kinh hoàng, đột ngột thổ ra một búng máu tươi, cả người loạng choạng lui về sau.
Thấy biểu hiện khác thường ấy, tuy nhiên Càn Nguyên chân nhân dường vẫn chưa hiểu rõ, vội hỏi:
- Sư muội, muội làm sao rồi, tại sao...?
Tĩnh Nguyệt đại sư cười thảm thốt lên:
- Huyền Âm sư đệ vừa nói với huynh là, Dịch viên bị tiêu diệt rồi. Tử Dương sư đệ đã chết, Huyền Ngọc sư huynh cũng chết rồi, huynh hiểu chưa?
Càn Nguyên chân nhân thiếu chút nữa ngã xuống, ánh mắt tỏ vẻ không tin nhìn sang Huyền Âm chân nhân, chỉ thấy sư đệ vẻ mặt trầm mặc, ngoài nỗi bi thương vô tận bao trùm thì không có biểu hiện nào khác, cả người đứng lặng tựa xác chết không hồn.
Lý Hoành Phi và Phong Viễn Dương vội chạy lại đỡ lấy Càn Nguyên chân nhân, không ngừng an ủi. Càn Nguyên đẩy hai người ra, túm lấy Huyền Âm chân nhân, quát lên:
- Nói với ta đây không phải là sự thật, nói với ta đi!
Huyền Âm chân nhân như không nghe thấy gì, người vẫn đứng ngây như tượng, không còn một chút sức sống.
Xung quanh, môn hạ của Đạo viên, Nho viên, Phượng Hoàng thư viện và Bồ đề học viện đều cảm khái nhìn họ, chẳng biết an ủi làm sao trong lúc này, chỉ có thể lặng yên đứng cạnh, không nói thêm gì.
Hoàng hôn, mặt trời như khối lửa đỏ khổng lồ phản chiếu một mảnh trăng sáng phía chân trời. Bóng tối bất giác trùm xuống lúc nào không hay. Dưới sự an ủi khuyên giải của huynh đệ Lục Viện liên minh, các đệ tử Dịch viên đã dần bình tĩnh lại.
Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng thư viện cất lời hỏi:
- Hứa Khiết, sao không thấy sư tỷ con vậy, phải chăng lại đi đâu rồi?
Hứa Khiết lắc đầu đáp:
- Thưa sư phụ, sư tỷ có nói là muốn đi ngắm cảnh hoàng hôn, đến giờ vẫn chưa về. Con nghĩ tỷ ấy còn đang ở đấy, để con đi gọi.
Dứt lời, nàng vừa xoay người cất bước thì bỗng nghe một thanh âm từ trên không vọng xuống:
- Không cần tìm nữa, tỷ về rồi.
Ánh hồng vút sáng, Thương Nguyệt đã hiện thân tại trường.
Lướt mắt một lượt xung quanh, Thương Nguyệt phát hiện dường như có điều khác lạ, liền quay sang nhìn sư phụ với vẻ thắc mắc. Ngọc Vô Song khẽ lắc đầu, không giải thích gì mà hỏi luôn:
- Sao đến giờ con mới quay về, phải chăng trên đường đã gặp phải chuyện gì?
Thương Nguyệt thản nhiên trả lời:
- Dạ không, con cùng sư thúc tổ nói chuyện một lúc nên về hơi muộn.
Ngọc Vô Song nhãn thần khẽ biến đổi, quay sang nhìn Thương Nguyệt một chốc rồi nhẹ giọng nói:
- Trở lại là tốt rồi, mau về phòng đi, sắp ăn cơm rồi.
Nói xong liền cùng Thương Nguyệt và Hứa Khiết rời đi trước. Môn hạ của các viện khác cũng lần lượt chuyển thân, trong chốc lát tất cả lại trở lại yên tĩnh.
Tối đến, qua lời Hứa Khiết kể, Thương Nguyệt đã rõ sự tình của Dịch viên. Tuy tất cả chỉ là cảm ứng tâm linh của Huyền Âm chân nhân nhưng theo cách biểu hiện thì sự thật đã gần như sáng tỏ, khiến người ta khó mà không tin.
Sau khi biết chuyện, Thương Nguyệt liền đến nơi nghỉ ngơi của các cao thủ Dịch viên phía tây, nhẹ gõ cửa phòng Lý Hoành Phi.
Vừa nhìn thấy Thương Nguyệt, Lý Hoành Phi thoáng sửng sốt rồi lập tức mời nàng vào phòng. Vừa ngồi xuống, Thương Nguyệt đã lên tiếng:
- Mọi chuyện lúc chiều ta đã nghe sư muội kể hết rồi, về việc này ta chẳng tiện nói gì nhiều, rốt cuộc là thật hay không, chúng ta chưa thể khẳng định chắc chắn, và cũng không ai muốn tin là thật, vì vậy tối nay ta chẳng muốn nhắc nhiều đến việc không vui ấy. Ta chỉ muốn biết các huynh bây giờ có dự định gì chưa và có yêu cầu gì không?
Lý Hoành Phi nhẹ giọng nói:
- Cám ơn nàng. Về việc xảy ra chiều nay, tâm trạng ta vẫn rối bời không thể phân biệt thực hư. Bây giờ tâm tình sư phụ cũng đang rất không ổn, tạm thời đóng cửa quan sát mọi việc. Một khi khẳng định được đúng là sự thật, e rằng mọi người sẽ lập tức rời Hoa Sơn quay về Tây Thục.
Thương Nguyệt tỏ bày:
- Ta hiểu, tự nhiên phải thế mà.
Lý Hoành Phi nghe vậy chỉ cười buồn, vẻ mặt đau khổ khiến người khác không khỏi thở dài cảm thán.
Trầm tư một lát, Thương Nguyệt đứng dậy nói:
- Thôi, tối nay huynh hãy nghỉ ngơi đi, ta về trước đây.
Đến cửa, bỗng nhiên nàng dừng lại, quay người nói thêm:
- Ngày mai hãy cẩn thận một chút, có khả năng sẽ phát sinh một số chuyện, nhất định phải để tâm lưu ý.
Lý Hoành Phi không hiểu, vội nhìn nàng hỏi:
- Ngày mai? Phải chăng nàng đã nhận thấy điều gì? Hay là…
- Không cần hỏi nhiều, huynh cứ nhớ vậy là được rồi. Có xảy ra chuyện hay không ta cũng không dám khẳng định, nên chẳng thể cho huynh biết được. Thôi, ta phải về rồi.
Dứt lời liền trở lại phòng mình.
Nàng vừa đi được hai bước, cánh cửa phòng thứ hai bên phải đột ngột mở toang, chỉ thấy Huyền Âm chân nhân vụt ra ngoài sân, ánh mắt hướng thẳng về chân trời phía tây nam không rời. Ngay lập tức, Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư và Phong Viễn Dương nghe tiếng động cũng vội chạy ra đứng ngoài hành lang, dõi theo động tĩnh của Huyền Âm chân nhân.
Huyền Âm chân nhân quay sang nhìn sư tỷ rồi lại nhanh hướng mắt về phía xa nơi chân trời, đoạn cất giọng khẳng định:
- Vân Phong đã đến, nó đang tới đây với tốc độ cực nhanh, đệ nhận ra khí tức của nó đang rất gần.
Tĩnh Nguyệt đại sư biến đổi sắc mặt, ngạc nhiên hỏi:
- Vân Phong? Vậy còn Ngạo Tuyết thì sao? Đệ có cảm nhận được khí tức của Ngạo Tuyết không?
Huyền Âm chân nhân ngưng thần bất động, thanh quang lưu chuyển không ngừng quanh mình, một lớp khí tức thần bí phát ra ngoài với tốc độ vô cùng nhanh, dùng phương thức đặc trưng thăm dò khí tức nơi xa. Sự thi triển của Huyền Âm chân nhân khiến các cao thủ ở Hoa Sơn nhanh chóng nhận ra điều khác thường, lần lượt tụ tập.
Rất nhanh sau đó, Diệp Tâm Nghị, Kiếm Vô Trần và cao thủ tam phái cũng đến nơi, vô cùng bất ngờ khi thấy tất cả cao thủ lục viện đều tập trung hết ngoài sân vườn, thần sắc khó hiểu chăm chú quan sát Huyền Âm chân nhân.
- Có chuyện gì thế này, ông ta đang làm gì vậy? Còn nữa, Hạo Vân cư sĩ về từ khi nào sao không ai thông báo cho chúng ta?
Lộ vẻ bực tức, Diệp Tâm Nghi lên tiếng.
Bồ Đề học viện Pháp Quả đại sư vội trả lời:
- Xin minh chủ bớt giận, Hạo Vân chưởng giáo vừa tới nơi không lâu, còn đang chuẩn bị nghỉ ngơi đôi chút, định ngày mai mới thông báo cho minh chủ. Còn Huyền âm đ*o hữu của Dịch viên lúc này đang thăm dò một luồng khí tức ở xa nên mọi người mới đến xem chứ không có việc gì lớn lao cả.
Diệp Tâm Nghi chỉ hừm một tiếng không nói thêm, Kiếm Vô Trần đứng cạnh nghe vậy liền hỏi:
- Thăm dò khí tức ở xa? Là chuyện gì đây?
Tại Huyễn Thú Động Thiên huyền bí ở Yêu vực, vô số quang ảnh nhảy múa trong không trung xoay vòng theo một quy luật nhất định, tạo thành các dạng đồ án khác nhau giao thoa biến hóa khôn lường. Trước khung cửa thủy tinh, Lục Vân lặng yên bất động, đôi mắt trong suốt luân phiên hiện lên những tia ngũ sắc không ngừng biến đổi.
Những quang ảnh bay múa ấy không hề ảnh hưởng đến Lục Vân, ai làm việc nấy hệt như đang tồn tại ở hai không gian khác nhau vậy. Khi Lục Vân tập trung tinh thần thăm dò bí ẩn của cánh cửa, vô tình phát hiện một bí mật, từ đó tìm thấy điểm đột phá. Lúc này chàng đang tụ tinh hội thần toàn lực hành động để chứng thực suy đoán của bản thân.
Giữa tĩnh lặng, ánh mắt Lục Vân phát ra thần quang sáng bừng, chân nguyên trong người vận chuyển theo đường lối của Phật môn Tâm Thiền Bất Diệt quyết, luồng kim sắc Phật quang bao phủ khắp thân, cũng khiến đôi mắt chàng biến thành màu vàng sáng rực không ngừng phát ra những tia lấp lánh. Chăm chú nhìn vào cánh cửa thủy tinh, theo sự đề thăng của Phật pháp trong cơ thể, ánh mắt Lục Vân trở nên vô cùng sắc bén, dễ dàng xuyên thấu đạo kỳ quang phòng ngự trên cửa.
Luồng quang hoa trên bề mặt ô cửa thủy tinh nhấp nháy trong mắt Lục Vân chính do các loại yêu thú mang những màu sắc khác nhau hội tụ lại, tạo thành một màu sắc hỗn hợp dung hòa từ bảy tia hào quang khiến người ta trở nên hoa mắt và chìm sâu vào đấy. Nói đơn giản, nó tựa một hỗn hợp chất lỏng do các loại tạp chất khác nhau dung hợp thành, làm bề mặt trong suốt vốn có của nó trở nên mơ hồ không rõ. Màu sắc hỗn hợp đó chính là một luồng hào quang phòng ngự ngăn chặn ánh mắt Lục Vân xuyên thấu, nên chàng khó thể tìm hiểu chân tướng.
Lúc mới bắt đầu, Lục Vân không cảm thấy gì, nhưng khi chàng tập trung tinh thần, các ý niệm trong đầu thúc dục, màu sắc hỗn hợp đó liền dần phân giải trước mắt, lộ ra sự huyền bí ẩn tàng nơi sâu nhất. Chính vì phát giác ra điểm này, Lục Vân mới huy động chân nguyên Phật pháp trong cơ thể, dùng Phật môn Đại Tu La nhãn thăm dò, hy vọng có thêm phát hiện. Nguồn truyện: Truyện FULL
Theo sự tập trung tinh thần lực của Lục Vân cùng chân nguyên Phật pháp trong cơ thể vận chuyển, cánh cửa thủy tinh vốn mờ đục trở nên rõ ràng, các màu hỗn hợp dưới ánh mắt sắc lạnh của Lục Vân dần dà tản qua hai bên, kim sắc nhãn quang tựa thanh lợi kiếm nhanh chóng bay xuyên vào trong tìm phương hướng từ hỗn độn.
Lúc này toàn thân Lục Vân lấp lánh ánh vàng, những ý niệm trong đầu đã tập trung tại nhãn thần, cả người tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu. Trong mông lung, Lục Vân cảm thấy bản thân dường như nguyên thần xuất khiếu, ý thức biến thành một thanh kiếm sắc màu vàng dung hợp làm một với luồng nhãn quang của chính mình một cách tài tình, nhanh chóng bay xuyên qua không gian huyền ảo bên trong cánh cửa thủy tinh.
Cơ thể Lục Vân trong động vẫn luôn được một luồng kim quang bao bọc, hai mắt thần quang lấp lánh. Xung quanh, những quang ảnh của yêu thú vẫn nhảy múa như trước chẳng có gì thay đổi. Không gian tĩnh lặng chẳng âm thanh, không gió động, chỉ duy nhất hiện hữu luồng khí bí hiểm không thể thấy làm phát sinh những dị biến đổi chẳng ai ngờ.
Trong luồng quang mang hỗn hợp tựa một thế giới hỗn độn, ý thức của Lục Vân loang loáng chuyển động, thỉnh thoảng lại thay đổi phương hướng để tránh xa những tinh vân có thể tích khá lớn, đồng thời thăm dò xung quanh. Phi hành một lúc lâu, chàng đột nhiên phát giác phía trước có ánh sáng xuất hiện. Cái gọi là ánh sáng đó không hề giống với quang mang hỗn độn kia mà là một loại quang mang tinh thuần rực rỡ lóa mắt vô cùng. Dù chỉ là ý thức, Lục Vân vẫn có một cảm giác chấn động không thể mở mắt được.
Thoát khỏi đám tinh vân hỗn độn, Lục Vân biết mình đã tiến vào một đường hầm thời gian kỳ lạ. Luồng quang mang chói mắt đó khiến người ta cảm giác như đang ở một không gian thần kỳ, xung quanh chỉ có hào quang vô tận, không hề thấy một chút bóng tối. Cảm giác này rất kỳ quái, Lục Vân không biết miêu tả như thế nào, cũng chẳng truy ra điều kì diệu trong đó, nên lòng có chút mông lung.
Giữa lúc đang bị mê hoặc, Lục Vân đột nhiên nhận ra bản thân đã xuyên qua không gian đó, ở trước là một thông đạo muôn màu với nhiều luồng hào quang liên tục biến hóa chặn lại. Tầm nhìn dần thích nghi, Lục Vân chăm chú quan sát phía trước, chỉ thấy bóng sáng nhấp nháy, một con quang hổ hung hãn đang gào thét lao tới muốn nuốt chửng lấy chàng.
Tinh thần Lục Vân chấn động, thanh kiếm vàng do ý thức hóa thành lập tức phóng ra quang hoa, liên tục nhấp nháy một trăm bảy mươi chín lần, kiếm quang lóa mắt hợp thành thế công mạnh mẽ đấu lại hổ quang. Va chạm quá đột ngột, song phương đều bộc phát kỳ quang, hoa lửa do vụ đụng độ sinh ra bao trùm tứ phía tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt trên thông đạo kỳ diệu.
Hoa lửa kịch liệt, vụ nổ dữ dội, tất cả đều hệt như cuộc giao chiến thực sự, bất đồng duy nhất là trên thông đạo không hề có tiếng nổ đinh tai và sấm sét. Lục Vân có đôi chút ngạc nhiên và kinh hoàng thất thố, dù sao chuyện này cũng xảy ra quá bất ngờ.
Trong tưởng tượng của Lục Vân, những quang ảnh trong sơn động bên ngoài cửa thủy tinh không có lực công kích thì ở đây cũng sẽ như vậy, đều là ảo ảnh. Nhưng qua trận chiến cấp tốc vừa rồi, chàng hiểu rõ nơi đây hoàn toàn khác với bên ngoài, những quang ảnh đó tựa sinh vật sống, có sức tấn công mạnh mẽ khiến chàng không thể không đặc biệt cẩn thận.
Nói thì chậm, nhưng trong ý thức của Lục Vân, việc vừa xảy ra chỉ như một tia chớp lóe qua, vô cùng nhanh chóng. Sau cơn chấn động, tinh thần Lục Vân tập trung cao độ trở lại, nhìn về phía trước một lượt, phát hiện đang có vô số quang ảnh lao tới, tốc độ giữ ở cự ly nhất định, các yêu thú đều không giống nhau. Hai bên thông đạo không rộng nên muốn né tránh là bất khả, phía sau lại là đường hầm lúc trước đi vào, ngoại trừ đánh bừa hoặc quay ra, không có đường thứ ba.
Giờ khắc này, rút lui hiển nhiên không là tác phong của Lục Vân, chàng chẳng phải dạng người ý chí bạc nhược. Theo trận chiến vừa rồi mà phân tích, Lục Vân hiểu việc tiến tới trước không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng bất luận thế nào, Lục Vân vẫn là Lục Vân, trời sinh chàng là người càng gặp khó khăn càng cường đấu, nên chàng lựa chọn đi tiếp.
Nhìn đạo quang ảnh thứ hai đang nhanh chóng tiến gần, nhằm giữ bản thân không rơi vào khốn cảnh, Lục Vân liền lợi dụng thời gian ngắt quãng tấn công trước. Trong thông đạo thần bí, kim sắc lợi kiếm nhấp nháy Phật ấn và Phật chú kì diệu. Theo ý thức Lục Vân rực sáng như mặt trời, những luồng hào quang bên ngoài tựa ngàn vạn thanh kiếm xoay tròn quanh chủ thể, tạo nên một luồng kiếm trụ hình chùy chống đỡ đòn tấn công của quang ảnh hình con sói.
Kiếm khí như cầu vồng, vuốt sói tựa móc câu, sự đối kháng dữ dội diễn ra trong thông đạo nhỏ hẹp gây ra va chạm dữ dội. Hai luồng kình lực mạnh mẽ tập trung một chỗ, cuối cùng làm phát sinh một vụ nổ đáng sợ đẩy lùi thanh kiếm vàng, đồng thời con quang lang kia cũng biến mất tăm. Lần này do Lục Vân chủ động tấn công nên đã chiếm được ưu thế, so với cuộc giao chiến đầu tiên rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ổn định thân mình, ý thức của Lục Vân bắt đầu lưu ý đến quang ảnh thứ ba, phát hiện đấy là một quang báo, tốc độ xông đến rõ ràng nhanh hơn hai con trước rất nhiều, chiêu thức cũng hoàn toàn khác.
Tập trung quan sát, Lục Vân phát hiện chiêu thức tấn công của con báo có vẻ quen thuộc, nhưng trong chốc lát không thể nhớ ra, điều này khiến chàng có chút mê hoặc.Tuy vậy, tốc độ của quang báo không cho phép chàng suy đoán quá nhiều, bởi đòn tấn công mãnh liệt của nó đã xuất hiện trước ngực.
Lần giao đấu này Lục Vân vẫn nhẹ nhàng giành thắng lợi. Tiếp cuộc thứ tư, thứ năm, thứ sáu, càng về sau, tốc độ quang ảnh yêu thú càng nhanh, chưởng lực tấn công càng mãnh liệt, áp lực mà Lục Vân phải đối mặt ngày càng lớn. Lúc đầu, Lục Vân dựa vào võ công thâm hậu và vô số pháp quyết vẫn có thể dễ dàng ứng phó, nhưng đến quang ảnh thứ hai mươi, chàng cảm thấy đã tốn quá nhiều sức lực. Pháp quyết của Phật gia, Đạo gia, Nho gia đều lần lượt thi triển, bí học Ma tông, Quỷ tông cũng đã sử dụng, dù vậy Lục Vân vẫn bị ép phải lùi dần từng bước, rơi vào tình thế khó khăn.
Lúc này Lục Vân mới thực sự lĩnh hội sâu sắc, nơi thần bí nhất của Yêu vực quả không hề đơn giản. Ngẩng đầu lên, Lục Vân chăm chú nhìn về phía trước, ánh mắt lóe lên tia máu, huyết sát chi khí trong cơ thể có dấu hiệu ngấm ngầm tăng lên. Theo sát khí tăng cao, toàn thân Lục Vân xuất hiện vẻ tà dị, khí chất cả cơ thể đột ngột biến đổi, một luồng khí sắc bén vô cùng bao phủ khắp trong thông đạo.
Lục Vân hiện tại vẫn dựa vào ý thức thể để tồn tại trong đường hầm này, tất cả biến hóa của chàng đều biểu hiện trên thanh kiếm sắc bén đó, ánh kiếm vàng lúc đầu bây giờ hiện lên màu đỏ sậm. Vì là ý thức thể, Càn Khôn Ngọc Bích không thể đi theo nên lúc này khó mà khắc chế luồng khí tà ác đang không ngừng dâng cao trong chàng.
Có được huyết sát chi khí tà ác tương trợ, đòn thế công kích của Lục Vân rõ ràng uy mãnh hơn nhiều, ứng phó dễ dàng hơn. Vậy nhưng bất luận Lục Vân biến hóa thế nào, vô số yêu thú ngày càng nhanh hơn, về sau dường như biến thành một cơn lũ mạnh tấn công liên tiếp khiến Lục Vân phải đối phó vô cùng vất vả.
Hãm thân trong cơn lũ đó, Lục Vân vô cùng tức giận, thanh kiếm đỏ sậm xoay tròn ngang dọc, ánh kiếm bùng nổ như thần đao xé toạc bầu trời, những chỗ chém đến quang ảnh đều tan nát, kịch liệt giao tranh với những con quang thú hung hãn xuất hiện. Lúc này thời gian như dừng lại, Lục Vân ra sức chém giết, không ngừng cố gắng, nhưng đổi lại không phải là thắng lợi mà từng bước từng bước càng rơi sâu vào cơn lũ.
Dường như không có gì thay đổi, kỳ thực thời khắc này tự thân Lục Vân đang phát sinh những biến hóa kỳ diệu. Do huyết sát chi khí tăng lên không ngừng, Diệt Hồn đao trong nguyên thần của Lục Vân cũng bị luồng khí ấy dẫn động, dần thức tỉnh từ giấc ngủ sâu. Cứ như vậy, một luồng sức mạnh hủy diệt tràn ngập trong đầu Lục Vân khiến chàng đang bị mê hoặc bởi luồng huyết sát chi khí đột nhiên chấn động, từ trong mê loạn tỉnh táo trở lại.
Xem xét tình cảnh hiện tại một thoáng, Lục Vân biết là không ổn, liền vừa chống đỡ sự tấn công của hàng trăm quang thú, vừa huy động pháp quyết Phật, Đạo trong cơ thể áp chế luồng huyết sát chi khí đang mạnh mẽ dâng cao.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Huyền Âm chân nhân thương cảm nhìn mọi người, than rằng:
- Ban nãy, cảm giác bất an đó sở dĩ mãnh liệt đến vậy, có thể xuyên qua thiên sơn vạn thủy, chính là do Tử Dương đã phát động Huyền Dương Giải Thể đại pháp, dùng thân thể trọng thương bạo phát lực lượng mạnh gấp bảy lần, nhờ vậy sinh ra tâm niệm vô cùng mạnh mẽ có thể truyền thẳng đến tận đáy lòng đệ. Bằng không, với tu vi của sư huynh, thử hỏi liệu với khoảng cách xa đến vậy, chúng ta có thể cảm nhận được rõ ràng như thế chăng?
- Không! Không thể như vậy! Ta không tin!
Tiếng hét thất thanh vang lên, Càn Nguyên chân nhân hiển nhiên khó thể chấp nhận tin tức kinh hoàng ấy.
Lúc này, mọi người trong viện đều nghe tiếng kéo tới, tập trung vòng quanh hỏi han sự tình.
Khi biết rõ mọi chuyện, cao thủ các viện đều tiếc thương an ủi. Pháp Quả đại sư của Bồ Đề học viện lên tiếng:
- Các vị đạo hữu không nên quá lo lắng, loại cảm ứng tâm linh này tuy là bản năng thần kỳ của người tu chân, nhưng không phải lúc nào cũng chính xác. Ta tin rằng mặc dù Dịch viên sẽ có ngày gặp kiếp nạn, nhưng không chắc đã xảo hợp đúng vào hôm nay, vì vậy mọi người chớ nên quá lo âu!
Tĩnh Nguyệt đại sư nói giọng thê thảm:
- Ý tốt của đại sư chúng ta xin ghi nhận, chỉ có điều Huyền Dương Giải Thể đại pháp của bản môn một khi triển khai thì không thể tránh khỏi tử vong. Huyền Âm sư đệ đã cảm nhận chính xác khí tức ấy đến vậy, e việc này là thật. Bây giờ ta sẽ lập tức quay về Dịch viên, hi vọng còn có thể kịp.
Dứt lời, đại sư xoay người định đi ngay, nhưng liền bị Hạo Vân cư sĩ cản lại.
- Không nên quá xúc động, Huyền Ngọc đạo hữu cớ sao phải giải tán Dịch viên môn hạ, mục đích này hẳn đại sư hiểu rõ. Bây giờ đại sư quay lại đấy chẳng phải đã làm trái ý người sao, hơn nữa, về kịp hay không là cả một vấn đề. Dù lời Huyền âm đ*o hữu là đúng thì thời gian từ Hoa Sơn về đấy cũng khó mà kịp được. Còn nếu dự đoán đó không đúng, đại sư về đấy chẳng phải mất công vô ích để quay lại đây sao?
Hạo Vân cư sĩ phân tích tình hình hiện tại để khuyên nhủ đại sư.
Tĩnh Nguyệt đại sư thở dài, vẫn biết lời Hạo Vân cư sĩ nói là rất có lý, nhưng bản thân có thể ngồi yên được sao?
Vừa suy nghĩ, bà vừa quay sang nhìn Càn Nguyên chân nhân, thấy người đã được Thất Huyền chân nhân của Đạo viên khuyên giải, không ngăn được cất tiếng hỏi:
- Sư huynh, huynh là người đứng đầu, huynh nói xem nên xử trí sao bây giờ?
Càn Nguyên chân nhân nhìn mọi người, ánh mắt đảo qua môn hạ Dịch viên, đau xót nói:
- Nước xa không cứu nổi lửa gần, Dịch viên, chắc chắn chúng ta phải trở về, nhưng hiện tại…ai…
Hiểu rõ hàm ý trong tiếng thở dài ấy, Tĩnh Nguyệt đại sư thống thiết nhìn quanh rồi hướng mắt lên trời thẳm, gửi một lời chúc phúc tới Tây Thục Dịch viên xa xôi.
Bốn phía, cao thủ lục viện không ngừng an ủi khuyên giải, năm người Dịch viên thần sắc ảm đạm, vẻ mặt thê lương.
Sau một tuần hương, bỗng nhiên toàn thân Huyền Âm chân nhân rung mạnh, quanh người xuất hiện thanh quang, những người đứng gần đều bị chấn bay ra xa.
Dị biến đột ngột phát sinh, mọi người đều kinh ngạc nhìn ông, chỉ thấy Huyền Âm chân nhân đau khổ tột cùng, cả người phẫn nộ như muốn chất vấn trời cao, nhãn thần vừa cuồng loạn vừa tức giận, miệng phát ra tiếng kêu tựa dã thú. Bốn người còn lại của Dịch viên đều đến gần hỏi han không ngớt, nhưng Huyền Âm chân nhân chỉ tức giận nhìn trời, lệ thủy trào ra khóe mắt, khổ tâm cực độ.
Biết có hỏi cũng không được gì, Hạo Vân cư sĩ đề nghị:
- Huyền âm đ*o hữu đang quá xúc động, có lẽ đã cảm nhận thêm điều gì mới. Ta nghĩ nên chăng cứ để chân nhân bình tĩnh lại một chút đã, chúng ta hãy tránh ra một bên nói chuyện, chờ khi chân nhân bình tĩnh rồi hỏi người sau cũng không muộn.
Mọi người thấy có lý liền cùng với bốn cao thủ Dịch viên rời ra xa vài trượng, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Không còn bị chúng nhân truy vấn, Huyền Âm chân nhân nhanh chóng tĩnh tâm lại. Quay đầu nhìn tất cả, ông cất tiếng với vẻ mặt vô cùng phức tạp:
- Sư huynh sư tỷ, đệ có chuyện cần nói.
Nghe vậy, Càn Nguyên chân nhân và Tĩnh Nguyệt đại sư vội đến gần đồng thanh:
- Sư đệ bình tĩnh, có việc gì cứ nói, chúng ta đang chờ nghe đệ đây.
Huyền Âm chân nhân ánh mắt khó hiểu nhìn hai người, cất giọng đầy thương tâm:
- Sư huynh đi rồi!
Bốn chữ ngắn ngủi, tưởng chừng rất bình thản, lại ẩn chứa sự bi thống đến tột cùng, khiến mọi người khiếp sợ.
Càn Nguyên chân nhân có chút mù mờ hỏi lại:
- Đệ nói gì, như thế là có ý gì?
Tĩnh Nguyệt đại sư bên cạnh sắc mặt kinh hoàng, đột ngột thổ ra một búng máu tươi, cả người loạng choạng lui về sau.
Thấy biểu hiện khác thường ấy, tuy nhiên Càn Nguyên chân nhân dường vẫn chưa hiểu rõ, vội hỏi:
- Sư muội, muội làm sao rồi, tại sao...?
Tĩnh Nguyệt đại sư cười thảm thốt lên:
- Huyền Âm sư đệ vừa nói với huynh là, Dịch viên bị tiêu diệt rồi. Tử Dương sư đệ đã chết, Huyền Ngọc sư huynh cũng chết rồi, huynh hiểu chưa?
Càn Nguyên chân nhân thiếu chút nữa ngã xuống, ánh mắt tỏ vẻ không tin nhìn sang Huyền Âm chân nhân, chỉ thấy sư đệ vẻ mặt trầm mặc, ngoài nỗi bi thương vô tận bao trùm thì không có biểu hiện nào khác, cả người đứng lặng tựa xác chết không hồn.
Lý Hoành Phi và Phong Viễn Dương vội chạy lại đỡ lấy Càn Nguyên chân nhân, không ngừng an ủi. Càn Nguyên đẩy hai người ra, túm lấy Huyền Âm chân nhân, quát lên:
- Nói với ta đây không phải là sự thật, nói với ta đi!
Huyền Âm chân nhân như không nghe thấy gì, người vẫn đứng ngây như tượng, không còn một chút sức sống.
Xung quanh, môn hạ của Đạo viên, Nho viên, Phượng Hoàng thư viện và Bồ đề học viện đều cảm khái nhìn họ, chẳng biết an ủi làm sao trong lúc này, chỉ có thể lặng yên đứng cạnh, không nói thêm gì.
Hoàng hôn, mặt trời như khối lửa đỏ khổng lồ phản chiếu một mảnh trăng sáng phía chân trời. Bóng tối bất giác trùm xuống lúc nào không hay. Dưới sự an ủi khuyên giải của huynh đệ Lục Viện liên minh, các đệ tử Dịch viên đã dần bình tĩnh lại.
Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng thư viện cất lời hỏi:
- Hứa Khiết, sao không thấy sư tỷ con vậy, phải chăng lại đi đâu rồi?
Hứa Khiết lắc đầu đáp:
- Thưa sư phụ, sư tỷ có nói là muốn đi ngắm cảnh hoàng hôn, đến giờ vẫn chưa về. Con nghĩ tỷ ấy còn đang ở đấy, để con đi gọi.
Dứt lời, nàng vừa xoay người cất bước thì bỗng nghe một thanh âm từ trên không vọng xuống:
- Không cần tìm nữa, tỷ về rồi.
Ánh hồng vút sáng, Thương Nguyệt đã hiện thân tại trường.
Lướt mắt một lượt xung quanh, Thương Nguyệt phát hiện dường như có điều khác lạ, liền quay sang nhìn sư phụ với vẻ thắc mắc. Ngọc Vô Song khẽ lắc đầu, không giải thích gì mà hỏi luôn:
- Sao đến giờ con mới quay về, phải chăng trên đường đã gặp phải chuyện gì?
Thương Nguyệt thản nhiên trả lời:
- Dạ không, con cùng sư thúc tổ nói chuyện một lúc nên về hơi muộn.
Ngọc Vô Song nhãn thần khẽ biến đổi, quay sang nhìn Thương Nguyệt một chốc rồi nhẹ giọng nói:
- Trở lại là tốt rồi, mau về phòng đi, sắp ăn cơm rồi.
Nói xong liền cùng Thương Nguyệt và Hứa Khiết rời đi trước. Môn hạ của các viện khác cũng lần lượt chuyển thân, trong chốc lát tất cả lại trở lại yên tĩnh.
Tối đến, qua lời Hứa Khiết kể, Thương Nguyệt đã rõ sự tình của Dịch viên. Tuy tất cả chỉ là cảm ứng tâm linh của Huyền Âm chân nhân nhưng theo cách biểu hiện thì sự thật đã gần như sáng tỏ, khiến người ta khó mà không tin.
Sau khi biết chuyện, Thương Nguyệt liền đến nơi nghỉ ngơi của các cao thủ Dịch viên phía tây, nhẹ gõ cửa phòng Lý Hoành Phi.
Vừa nhìn thấy Thương Nguyệt, Lý Hoành Phi thoáng sửng sốt rồi lập tức mời nàng vào phòng. Vừa ngồi xuống, Thương Nguyệt đã lên tiếng:
- Mọi chuyện lúc chiều ta đã nghe sư muội kể hết rồi, về việc này ta chẳng tiện nói gì nhiều, rốt cuộc là thật hay không, chúng ta chưa thể khẳng định chắc chắn, và cũng không ai muốn tin là thật, vì vậy tối nay ta chẳng muốn nhắc nhiều đến việc không vui ấy. Ta chỉ muốn biết các huynh bây giờ có dự định gì chưa và có yêu cầu gì không?
Lý Hoành Phi nhẹ giọng nói:
- Cám ơn nàng. Về việc xảy ra chiều nay, tâm trạng ta vẫn rối bời không thể phân biệt thực hư. Bây giờ tâm tình sư phụ cũng đang rất không ổn, tạm thời đóng cửa quan sát mọi việc. Một khi khẳng định được đúng là sự thật, e rằng mọi người sẽ lập tức rời Hoa Sơn quay về Tây Thục.
Thương Nguyệt tỏ bày:
- Ta hiểu, tự nhiên phải thế mà.
Lý Hoành Phi nghe vậy chỉ cười buồn, vẻ mặt đau khổ khiến người khác không khỏi thở dài cảm thán.
Trầm tư một lát, Thương Nguyệt đứng dậy nói:
- Thôi, tối nay huynh hãy nghỉ ngơi đi, ta về trước đây.
Đến cửa, bỗng nhiên nàng dừng lại, quay người nói thêm:
- Ngày mai hãy cẩn thận một chút, có khả năng sẽ phát sinh một số chuyện, nhất định phải để tâm lưu ý.
Lý Hoành Phi không hiểu, vội nhìn nàng hỏi:
- Ngày mai? Phải chăng nàng đã nhận thấy điều gì? Hay là…
- Không cần hỏi nhiều, huynh cứ nhớ vậy là được rồi. Có xảy ra chuyện hay không ta cũng không dám khẳng định, nên chẳng thể cho huynh biết được. Thôi, ta phải về rồi.
Dứt lời liền trở lại phòng mình.
Nàng vừa đi được hai bước, cánh cửa phòng thứ hai bên phải đột ngột mở toang, chỉ thấy Huyền Âm chân nhân vụt ra ngoài sân, ánh mắt hướng thẳng về chân trời phía tây nam không rời. Ngay lập tức, Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư và Phong Viễn Dương nghe tiếng động cũng vội chạy ra đứng ngoài hành lang, dõi theo động tĩnh của Huyền Âm chân nhân.
Huyền Âm chân nhân quay sang nhìn sư tỷ rồi lại nhanh hướng mắt về phía xa nơi chân trời, đoạn cất giọng khẳng định:
- Vân Phong đã đến, nó đang tới đây với tốc độ cực nhanh, đệ nhận ra khí tức của nó đang rất gần.
Tĩnh Nguyệt đại sư biến đổi sắc mặt, ngạc nhiên hỏi:
- Vân Phong? Vậy còn Ngạo Tuyết thì sao? Đệ có cảm nhận được khí tức của Ngạo Tuyết không?
Huyền Âm chân nhân ngưng thần bất động, thanh quang lưu chuyển không ngừng quanh mình, một lớp khí tức thần bí phát ra ngoài với tốc độ vô cùng nhanh, dùng phương thức đặc trưng thăm dò khí tức nơi xa. Sự thi triển của Huyền Âm chân nhân khiến các cao thủ ở Hoa Sơn nhanh chóng nhận ra điều khác thường, lần lượt tụ tập.
Rất nhanh sau đó, Diệp Tâm Nghị, Kiếm Vô Trần và cao thủ tam phái cũng đến nơi, vô cùng bất ngờ khi thấy tất cả cao thủ lục viện đều tập trung hết ngoài sân vườn, thần sắc khó hiểu chăm chú quan sát Huyền Âm chân nhân.
- Có chuyện gì thế này, ông ta đang làm gì vậy? Còn nữa, Hạo Vân cư sĩ về từ khi nào sao không ai thông báo cho chúng ta?
Lộ vẻ bực tức, Diệp Tâm Nghi lên tiếng.
Bồ Đề học viện Pháp Quả đại sư vội trả lời:
- Xin minh chủ bớt giận, Hạo Vân chưởng giáo vừa tới nơi không lâu, còn đang chuẩn bị nghỉ ngơi đôi chút, định ngày mai mới thông báo cho minh chủ. Còn Huyền âm đ*o hữu của Dịch viên lúc này đang thăm dò một luồng khí tức ở xa nên mọi người mới đến xem chứ không có việc gì lớn lao cả.
Diệp Tâm Nghi chỉ hừm một tiếng không nói thêm, Kiếm Vô Trần đứng cạnh nghe vậy liền hỏi: