- Bất luận thế nào đi nữa, chỉ cần môn hạ lục viện chưa bị tiêu diệt hết thì ta vẫn phải tiếp tục kiên trì đến cùng. Đứng trên lập trường của chúng ta, đôi khi có nhiều sự tình ta không có quyền chọn lựa.
Thương Nguyệt nhất thời ngẩn ngơ, rồi lên tiếng đồng tình:
- Đúng vậy, có một số việc tuy trong lòng biết là không hợp lý, nhưng chẳng thể phản bác, đó là truyền thống của Chính Đạo liên minh, cũng là điều chính đạo không quyền biến như ma đạo.
- Thôi, không nhắc đến những chuyện ấy nữa. Tỷ gần đây vẫn mạnh khỏe chứ? Có tin tức gì của huynh ấy không?
Nhận thấy sự thay đổi của Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt cũng nhanh chóng cất đi vẻ mặt nặng nề, nhẹ giọng trả lời:
- Ngày nào cũng như ngày nào, từ sáng đến tối chỉ tu luyện, cuộc sống quá giản đơn. Còn Lục Vân, từ khi ở Ma vực trở về ta chưa gặp lại huynh ấy lần nào cả, tỷ thì sao?
Trương Ngạo Tuyết ngước mắt nhìn ánh mặt trời sớm mai đang lấp ló sau những đám mây bồng bềnh phía xa, ngữ khí có vẻ kỳ lạ đáp:
- Ta cũng không gặp lại huynh ấy, bất quá có một người khác sẽ biết nhiều tin tức về Lục Vân hơn chúng ta.
Thương Nguyệt thần sắc phức tạp, cười nói:
- Đúng vậy, nàng ấy chắc chắn sẽ biết rõ, dù sao thân phận của nàng và chúng ta cũng bất đồng. Ngạo Tuyết, tỷ bây giờ đang có dự định gì vậy, lưu lại Hoa Sơn hay rời khỏi đây?
Trương Ngạo Tuyết trở nên trầm mặc, thực sự nàng chưa nghĩ nhiều đến điều này. Dịch viên đột biến như vậy, có rất nhiều vấn đề cần phải bàn bạc kỹ càng, lúc này rời đi cũng không ổn, nhưng nàng thật chẳng nguyện ý lưu lại đây, vì có một số việc nàng không muốn chứng kiến.
Trong không gian tĩnh lặng, phía đông chân trời dần chuyển sang hồng, vầng thái dương huy hoàng xuyên mây uy vũ chiếu rọi khắp không gian. Dưới ánh ban mai, ngọn Hoa Sơn nhìn xa tựa như một thanh kiếm khổng lồ lặng yên đứng giữa thế gian.
Trương Ngạo Tuyết ngẩng đầu nhìn quanh, bình thản đáp:
- Tất cả tùy duyên! Người tu chân chúng ta luôn trọng nhất nhân duyên. Nếu thiên ý muốn ta lưu lại thì ta sẽ ở lại, còn nếu muốn ta đi thì ta sẽ rời đi, phải vậy không?
Lời chưa hết, bỗng một luồng khí tức kỳ lạ truyền nhanh đến, trong chốc lát đã tràn ngập khắp không gian Hoa Sơn.
Hai nàng kinh ngạc nhìn nhau rồi đồng thời ngó xuống phía chân núi. Nơi đó xuất hiện một đạo thân ảnh màu xanh đang bay thẳng đến với tốc độ kinh hoàng tựa xuyên vân xé nguyệt. Phía sau bóng xanh còn có một bóng trắng nhanh chẳng kém đuổi sát không rời. Hai nhân ảnh một trước một sau tiến thẳng về phía Chính Đạo liên minh.
Khẽ kêu lên một tiếng, Thương Nguyệt nhận ra bóng xanh chính là người đeo mặt nạ Tu La hôm qua nàng phát hiện dưới chân núi Hoa Sơn, đích thị Huyền Phong môn chủ. Lúc này hắn đang ôm trong lòng một chiếc bóng màu lục, dốc sức chạy như bay hướng thẳng về phía biệt viện của Tam Phái liên minh, nơi Diệp Tâm Nghi đang lưu ngụ.
Ngạo Tuyết đứng cạnh liền hỏi:
- Sao vậy, tỷ biết họ à?
Thương Nguyệt lắc đầu:
- Ta không quen, nhưng theo như ta đoán, người phía trước chính là Huyền Phong môn chủ, còn người theo sau thì ta không biết.
Trương Ngạo Tuyết nét mặt biến đổi, kinh ngạc hỏi lại:
- Huyền Phong môn chủ, sao hắn lại đột ngột xông đến Chính Đạo liên minh, lẽ nào hắn đã phát điên rồi?
Thương Nguyệt nghe vậy chợt biến sắc, thốt lên tỉnh ngộ:
- Ta hiểu rồi, hóa ra là vậy.
Nàng vừa dứt lời, các cao thủ của lục viện đã kéo đến, chăm chú dõi theo hai nhân ảnh. Phía bên biệt viện Tam Phái liên minh đồng loạt bay ra mấy bóng người, dẫn đầu là Diệp Tâm Nghi, theo sau là bát đại cao thủ của liên minh gồm Kim Cương Thánh Phật, Tịch Diệt thiền chủ, Chiến Tâm tôn giả, Thiên Túc đạo trưởng, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, Phong Lôi chân quân và Thái Phượng tiên tử.
Nhìn hai đạo thân ảnh đang đến gần, Diệp Tâm Nghi tâm thần chấn động. Dám xông thẳng vào Chính Đạo liên minh, rõ ràng không để ai trong mắt. Đường đường là minh chủ của liên minh, nàng há có thể bỏ qua?
Quát lạnh một tiếng, Diệp Tâm Nghi hạ lệnh:
- Liên minh đệ tử nghe lệnh, lập tức bắt hai người kia cho ta.
Lời vừa dứt, các cao thủ lục viện có chút chần chừ, sau đó bốn đạo nhân ảnh lập tức bay ra, hướng về hai người kia đánh tới.
Thương Nguyệt và Hạo Vân cư sĩ thấy vậy liền đồng thanh hét lớn:
- Không được lỗ mãng, người phía trước chính là Huyền Phong môn chủ, mau lui về!
Đáng tiếc đã quá muộn, bốn người Thất Huyền chân nhân, Giới Thiện, Liễu Tinh Hồn và Phong Viễn Dương vừa nghênh chiến đã như thiêu thân lao vào lửa, mới tiếp xúc liền bị chấn bay ra, miệng kêu lên sầu thảm.
Sau khi đẩy lui bốn người, Huyền Phong môn chủ tốc độ cực nhanh tiến thẳng vào trong cửa lớn Chính Đạo liên minh. Các cao thủ thấy vậy liền phân làm hai hướng xông tới vây bắt hai kẻ không mời mà tới.
- Mau ngăn sư phụ và sư thúc của tỷ, đừng để họ ra tay. Huyền Phong môn chủ lần này cố ý đến đây là muốn lợi dụng bóng trắng thần bí đó đánh bại cao thủ chính đạo đấy.
Hạo Vân cư sĩ hét vang:
- Mọi người không nên kích động, tu vi của hai người đó vô cùng mạnh, tùy tiện tiến lên chỉ chuốc lấy trọng thương.
Sự nhắc nhở của hai người đã có tác dụng, song Diệp Tâm Nghi thấy vậy tỏ vẻ vô cùng bất mãn, lập tức điều động cao thủ tam phái ào ạt xông lên vây bắt hai đạo thân ảnh.
Hạo Vân cư sĩ nhìn cuộc hỗn chiến trước mắt, sắc mặt lộ vẻ lo lắng, trong tất cả mọi người ở đây, ông hiểu rõ lai lịch của hai kẻ kia nhất. Ông đã tận mắt chứng kiến tu vi của Huyền Phong môn chủ mạnh đến mức nào, còn đối với bóng trắng, tuy chưa gặp qua nhưng từ hành động của Huyền Phong môn chủ và sự phân tích của mình, có thể khẳng định đây tuyệt không phải là nhân vật đơn giản. Lần này hai người đó đồng thời xâm nhập Hoa Sơn là xảo hợp hay có dự mưu, ông không biết chắc.
Xung quanh, không kể Thiên Kiếm viện, môn hạ của ngũ viện còn lại đều ở một bên lưu tâm quan sát mọi động tĩnh của trận chiến, cao thủ Dịch viên và Phượng Hoàng thư viện tập trung một chỗ.
Hứa Khiết quay sang Thương Nguyệt hỏi:
- Sư tỷ, tỷ biết điều gì đó phải không? Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
Thương Nguyệt chăm chú theo dõi trận chiến, sắc mặt trầm trọng đáp:
- Hôm qua tỷ tình cờ phát hiện Huyền Phong môn chủ có ý đồ xông vào Hoa Sơn, mục đích muốn mượn tay bóng trắng thần bí kia đả thương Chính Đạo liên minh chúng ta.
Mọi người nghe vậy đều cả kinh, thầm mắng Huyền Phong môn chủ thật âm hiểm.
Trong trận chiến, Kim Cương Thánh Phật và Chiến Tâm tôn giả liên thủ vây công Huyền Phong môn chủ, hai bên di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh, nhất thời bất phân thắng bại. Thiên Túc đạo trưởng và Tịch Diệt thiền chủ thì ngăn chặn bóng trắng thần bí, giữa ba người lôi điện chớp lóe, khí lưu cuồng chấn.
Phía ngoài, Diệp Tâm Nghi, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, Phong Lôi chân quân và Thái Phượng tiên tử năm người sắc mặt vô cùng nghiêm túc, đối với tu vi của hai kẻ lạ mặt cảm thấy cực kỳ kinh tâm. Đặc biệt khi nghe Hạo Vân cư sĩ nói bóng xanh phía trước chính là Huyền Phong môn chủ, Diệp Tâm Nghi trong lòng chấn động, đột nhiên nhớ tình cảnh tranh giành Thông Linh điểu ở Động Đình hồ, bất giác khẽ rùng mình.
Huyền Phong môn chủ tuy một mình chống đỡ hai vị cao thủ, nhưng thân ảnh, bộ pháp của hắn rất linh hoạt, vòng hào quang hộ thể quanh thân mạnh đến mức Kim Cương Thánh Phật và Chiến Tâm tôn giả dù có cố gắng thế nào cũng không thể phá vỡ. Chiến Tâm tôn giả tức giận hừ giọng, trường kiếm trên tay bỗng nhiên rung lên, một tiếng kêu đinh tai kèm theo mấy trăm đạo kiếm sắc nhọn công tới. Trong khuôn viên ba trượng tạo nên một đạo kỳ cảnh, từ xa nhìn lại chỉ thấy vô số luồng kiếm quang lóe sắc hồng, dưới sự khống chế của Chiến Tâm tôn giả hình thành một vòng kiếm hình mũi dùi, đầu kiếm nhằm thẳng Huyền Phong môn chủ không ngừng công kích.
Nhận thấy ý đồ của Chiến Tâm tôn giả, Kim Cương Thánh Phật toàn thân kim quang bạo phát, thân thể trong chớp mắt hóa ra hàng ngàn hàng vạn kim sắc Phật Đà, tạo thành một tòa Hàng Ma Kim Cương trận pháp, Phật pháp mênh mông ngưng tụ thành một đạo kết giới bao vây Huyền Phong môn chủ và Chiến Tâm tôn giả vào trong. Dưới sự thôi động của Hàng Ma Kim Cương trận pháp, bốn bề phát ra Phật quang chói lòa, các loại Phật ấn, Phật thế khác nhau không ngừng xuất hiện với tần suất bất đồng, tạo thành bốn vị Kim Cương trợn mắt phẫn nộ phát ra thế công mãnh liệt.
Bị vây hãm bên trong, Huyền Phong môn chủ đeo mặt nạ nên không thấy biểu lộ điều gì, nhưng ánh mắt hắn tỏ vẻ nghiêm túc, hiển nhiên sự tấn công của hai đại cao thủ đã mang đến cho hắn sự uy hiếp rất lớn. Tròng mắt chuyển động, nhãn thần Huyền Phong môn chủ đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo. Hắn quay đầu nhìn bóng trắng thần bí phía sau, lập tức hét lên một tiếng, toàn thân hào quang ngũ sắc chợt hiện, một cỗ khí tức lợi hại phóng ra chống lại kết giới của Kim Cương Thánh Phật. Đồng thời màn hào quang chói mắt kia hiện ra quanh thân hắn ba thước, ngăn trở võng kiếm dày đặc của Chiến Tâm tôn giả, khiến hoa lửa bắn tứ tung, âm thanh như sét đánh ầm trời.
Chiến Tâm tôn giả cùng Kim Cương Thánh Phật cảm thấy sự cường đại của Huyền Phong môn chủ, không khỏi cùng hét lớn, lập tức tăng chân nguyên đến cực hạn, thôi động pháp quyết toàn lực tiến công. Cứ như vậy, bên trong pháp kiếm quang hoa đại thịnh, bên ngoài Phật quang rực rỡ chói lòa, hỗ trợ lẫn nhau làm uy lực tăng gấp đôi, khí thế mạnh mẽ tràn ngập Hoa Sơn khiến tất cả mọi người rung động.
Kêu to một tiếng, Huyền Phong môn chủ mũi chân nhẹ điểm, toàn thân nghịch chuyển bay lên, hai tay không ngừng khua động trước ngực tạo nên hai luồng khí đối ngược di chuyển liên tục. Dưới sự khống chế và điều khiển của Huyền Phong môn chủ, hai khối khí ngày càng lớn dần và đối chọi nhau khốc liệt, vốn không thể dung hòa, cuối cùng đột ngột phát ra một tiếng nổ vang dội, hình thành một cơn lốc lan rộng đến tận chân trời.
Thời khắc này, chỉ thấy Huyền Phong môn chủ toàn thân như một đạo ngũ sắc quang hoa mang theo ánh sáng chói lòa phá mây bay lên, một kích đánh tan kết giới của Kim Cương Thánh Phật.
Tiếng nổ đinh tai vang lên mang theo một lực lượng mạnh mẽ tung hoành khắp nơi, những người quan chiến xung quanh bị đẩy dạt ra, tất thảy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Chiến Tâm tôn giả thân thể vừa ngừng, lập tức bị bắn ra phía sau mấy trượng, rơi xuống đất loạng choạng không thôi. Kim Cương Thánh Phật cả người chấn động, luồng kim sắc trên mặt cũng chuyển nhạt đi, cơ thể bị bắn về phía sau phun ra một màn máu tươi. Giữa không trung, hào quang quanh thân Huyền Phong môn chủ dao động mãnh liệt, có vẻ trong trận chiến này hắn không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, hiển nhiên cao thủ tam phái không phải chỉ có hư danh.
Bên này kịch liệt giao phong, trận chiến bên kia cũng không kém phần ác liệt, khiến mọi người xung quanh sắc mặt vô cùng kinh hãi.
Nhìn quần thú thuần phục dưới chân, nam tử cuồng ngạo cười lên một tiếng đằng không bay lên, quang mang bao quanh cơ thể chớp sáng hợp với mây lành dưới chân tôn thêm phần uy nghiêm, rực rỡ.
Trong không trung mây gió cuồng khởi, một luồng lăng thiên chi khí bay vút lên cao khiến bầu trời đang u ám trở nên quang đãng hơn, khắp mặt đất bừng sáng. Cảm nhận được khí thế và hùng tâm của nam tử, bách thú đang phủ phục dưới đất đều nhất tề gầm lên long trời lở đất, hội tụ thành một cỗ uy thế kinh thiên tràn ngập tứ phương.
Đến đây cảnh sắc lại biến đổi, bóng tối một lần nữa che phủ, ý thức của Lục Vân quay về trên kiếm. Suy nghĩ một lát, thông qua kết quả hai cuộc thăm dò, Lục Vân phán đoán bóng sáng này kì thực chính là một loại kí ức được lưu giữ, ghi lại rất nhiều những sự việc đã xảy ra trước đây. Trong con đường hầm màu xanh này có vô số bóng sáng, biến thành một hành lang kí ức ẩn chứa những chuyện muốn dấu kín.
Đã biết rõ, Lục Vân quyết định thăm dò một phen, tìm hiểu kỹ càng bí mật bên trong. Hiếu kì là bản tính của con người, Lục Vân đã có cơ hội khám phá nơi thần bí nhất của Yêu vực, lẽ nào chàng lại dễ dàng bỏ qua? Vì vậy Lục Vân không ngừng tiến về phía trước khai thác kí ức trong những bóng sáng. Từng đoạn hồi ức lần lượt xuất hiện tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Trong thời gian và không gian của kí ức, sau khi nam tử thần bí đó thu phục được bách thú bèn bắt đầu chuẩn bị thống nhất tứ phương. Cùng với sự trưởng thành của nam tử này, bách thú cũng được giáo hóa, thực lực tăng lên… Vì trong kí ức không hề chỉ rõ khu vực mà nam tử đó sống có phải là Yêu vực hay không, nên có một số sự việc Lục Vân chỉ có thể phán đoán chứ chẳng thể khẳng định chắc chắn.
Càng trưởng thành, sức lực của nam tử ngày một mạnh hơn, con người cũng ngày càng anh tuấn, chỉ là bên cạnh hắn vẫn không có bất kì cô gái nào có thể làm bạn đời. Về phần bách thú, từ sau khi theo hắn, một số cá thể có sức mạnh cường đại dưới sự chỉ điểm, giáo hóa của hắn đã tu luyện thành hình người, tất cả đều nắm được không ít những tuyệt kỹ kỳ diệu, thực lực tăng vọt.
Số lượng yêu thú ngày càng nhiều, bên cạnh nam tử bắt đầu xuất hiện một số kẻ thân tín có trí tuệ và sức mạnh vượt trội, bọn chúng thi triển sở học giúp nam tử xây dựng một đội quân hùng mạnh. Sau đó, nam tử dẫn dắt quân đội nam chinh bắc chiến quét sạch tứ phương, sau khi trải qua một khoảng thời gian khó xác định, hắn đã trở thành bá chủ một phương, hoành hành không cố kị.
Chiến tranh lùi xa, thế gian bình lặng, vị vương giả hùng bá thiên hạ này sau khi đứng trên đỉnh cao quyền lực, trong thời gian vô tận dần dần trải nghiệm sự cô đơn và tĩnh lặng. Tĩnh quá hóa động, dưới sự thúc đẩy của nỗi cô đơn, hắn nảy sinh ý định rời khỏi lãnh địa của mình để đi tìm bầu trời rộng lớn hơn.
Hắn mang tâm sự bản thân nói với các thủ hạ thân tín bên cạnh, chuẩn bị dẫn một số đi khai phá một sự nghiệp mới to đẹp hơn. Hiểu được tâm tư hắn, ba vị đại tướng đắc lực nhất đều tán đồng, vô cùng tin tưởng, quyết định cùng hắn tạo lập huy hoàng.
Trong những người đó, có một bóng hình xuất hiện ở bức tranh kí ức khiến Lục Vân vô cùng kinh ngạc, chính là kẻ đã dẫn chàng đến đây - Thệ Thủy Lưu, cũng chính là Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ của Yêu vực. Từ kí ức, Lục Vân nhìn thấy Thệ Thủy Lưu lúc đó vẫn còn rất trẻ, sau khi biết được ý nghĩ của chủ nhân thì một mình lặng lẽ tìm đến, đưa bá chủ của mình tới một nơi thần bí.
Mảnh đất ấy huyền bí thế nào thì trong kí ức có phần mơ hồ không rõ, Lục Vân chỉ là từ đoạn kí ức tiếp theo biết được vị bá chủ sau khi đi cùng Thệ Thủy Lưu, trong tay có thêm một món binh khí. Đó là một chiếc bá vương trường thương lấp lánh kim quang, dài khoảng một trượng hai, trên thân có vô số những hoa văn thần bí tạo nên chín con rồng với hình thái khác nhau, lấy cảnh cửu long đoạt ngọc làm tôn lên mũi thương nhọn sắc. Trước mũi thương chín con rồng phân lập, chín viên long châu chuyển động ẩn chứa thế rồng gầm, mỗi lần múa lên khiến trời đất nghiêng ngả, phong vân tề tụ.
Xem đến đây, Lục Vân hồi tỉnh lại từ trong kí ức ấy, lòng xét đoán xem vị bá chủ kia rốt cuộc là ai. Lúc đầu chưa nhìn thấy Thệ Thủy Lưu, chàng còn chưa biết nam tử này từ đâu ra, nhưng bây giờ chàng hiểu vị nam tử này nhất định là một cao thủ của Yêu vực, chỉ là vì sao chưa từng nghe ai nhắc đến.
Ngoài ra, dựa theo thời gian và những sự việc trước kia mà phán đoán, đây rõ ràng là một chuyện đã xảy ra rất lâu, chỉ là vì sao lại xuất hiện ở nơi này và được lưu giữ một cách hoàn chỉnh như thế. Nam tử đó từng là bá chủ một phương, có thể tưởng tượng thực lực mạnh mẽ không hề tầm thường, sao chẳng hề lưu lại chút vết tích nào ở Nhân gian?
Nghĩ đoạn, Lục Vân bắt đầu suy xét mục đích Thệ Thủy Lưu dẫn dụ chàng đến đây. Đối với những chuyện bí ẩn bên trong đường hầm này, Lục Vân dám khẳng định Thệ Thủy Lưu không hề hay biết, nếu vậy hắn dẫn dụ chàng đến đây rốt cục có dụng ý gì? Lẽ nào chỉ muốn chàng giúp hắn mở ra bí mật ẩn chứa trong động cổ thần bí này? Suy nghĩ kỹ, khả năng này quả thực có thể tồn tại, chỉ là bên trong còn rất nhiều điểm nghi hoặc khó giải thích.
Trầm tư một lát tạm thời không tìm ra kết quả gì, Lục Vân lại tiếp tục quan sát đoạn ký ức thần bí tiếp theo. Chàng tin rằng, chỉ cần xem đến cuối cùng nhất định sẽ giải được câu đố, đồng thời có thể tìm ra mục đích thực khiến Thệ Thủy Lưu dẫn dụ chàng đến đây.
Thời gian và không gian đan xen vào nhau, trong kí ức xa xưa đó, bá chủ Yêu vực tiếp tục huyền thoại của hắn ta. Từ khi có được lợi khí, vị bá chủ này liền dẫn dắt cao thủ thuộc hạ bắt đầu tìm kiếm lối vào một thế giới khác. Một là để tiêu trừ tịch mịch, hai là do hùng tâm chưa dứt, muốn một lần nữa làm mưa làm gió.
Lúc đầu, do không biết phương hướng nên sự việc có vẻ mờ mịt, nhưng với nỗ lực không mệt mỏi của hàng trăm vạn thủ hạ, cuối cùng hắn cũng tìm ra lối vào của con đường thông sang một thế giới khác trong một sơn động nằm dưới lớp thạch nham thần bí. Do đó, vị bá chủ kia rất vui mừng, muốn dẫn thủ hạ quét sạch thế giới kia.
Tuy nhiên hắn cao hứng hơi sớm, khi xuyên qua lối vào, hắn phát hiện nơi đó có một kết giới phong ấn cực mạnh, với thực lực hắn cố nhiên có thể thuận lợi vượt qua nhưng thủ hạ của hắn thì đến trên chín phần không có được trình độ ấy. Hắn rất tức giận liền tự mình ra tay muốn phá hủy đạo phong ấn. Đáng tiếc vạn vật tương sinh tương khắc, yêu khí trong người hắn mạnh mẽ vô cùng nhưng vừa hay lại bị phong ấn khắc chế, nên khó có thể hủy diệt nó. Không còn cách nào khác, hắn đành dẫn một bộ phận thuộc hạ võ công cao cường xuyên qua kết giới tiến vào Nhân gian.
Không giống với Yêu vực tăm tối, ở Nhân gian có nhật nguyệt luân phiên thay đổi, ngày đêm rõ ràng, sơn thủy hữu tình, trăm hoa đua nở, tất cả đều là cảnh trí tuyệt mĩ. Đối với yêu thú, đây chính là một thế ngoại tiên giới, Yêu vực chúng sống trước đây không thể so sánh. Tràn ngập vui mừng, đoàn người Yêu vực bắt đầu tìm kiếm những nơi vắng vẻ, núi cao rừng sâu của Nhân gian để làm nơi cư trú.
Trên đường đi, do các cao thủ Yêu giới quá tự do hành động, một số sự việc không hay thường xuyên xảy ra. Vì vậy bọn họ nhanh chóng lọt vào tầm mắt của những người tu đạo nơi Nhân gian, trận chiến giữa chính - tà theo đó nảy sinh. Lúc đầu, đây chỉ là việc riêng của một số môn phái tu đạo ở Nhân gian, nhưng do thực lực mạnh mẽ của các cao thủ Yêu vực, những người tu đạo kia sau khi càng chiến càng bại liền bắt đầu hiệu triệu chính đạo khắp thiên hạ. Cứ thế biến thành một cuộc chiến tranh giữa Nhân gian và Yêu vực.
Trong kí ức, những trận giao chiến nổ ra không dưới mười lần. Mới đầu, các cao thủ Yêu vực dưới sự dẫn dắt của vị bá chủ kia thật thuận buồm xuôi gió, gặp đạo giết đạo, gặp phật giết phật, bách chiến bách thắng. Tuy nhiên sau một thời gian, Nhân gian chính đạo hiểu được thực lực bọn họ, bắt đầu thực hiện các loại mưu kế dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, đánh vào chỗ yếu…, không kế nào không dùng, nhanh chóng đánh giết đến mức các cao thủ Yêu vực tay chân rối loạn, khó lòng ứng phó.
Những trận giao chiến liên miên duy trì rất lâu, địa điểm trải dài từ trời nam sang đất bắc, giữa hai bên thắng bại khó phân định. Đối với Nhân gian, các hệ phái tu chân rất nhiều, chính tà dung hợp, yêu ma cùng tồn tại, số lượng cao thủ không ít, đáng tiếc thành kiến của các phái quá sâu nên khó có thể đồng tâm. Về phần Yêu vực, vị bá chủ thần bí kia có thực lực rất mạnh, từ kí ức có thể thấy hắn chưa từng thất bại, gặp thần giết thần, gặp ma diệt ma, chưa ai chiếm được tiện nghi trong tay hắn. Thêm vào đó, còn có những thủ hạ đắc lực luôn một lòng ở cạnh hắn, tuy nhiều lần rơi vào bẫy của chính đạo Nhân gian nhưng đều lần lượt phá giải, chưa từng thực sự rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Theo kí ức ấy, Lục Vân biết được một số sự việc, kể cả bí mật liên quan đến thân phận của Thệ Thủy Lưu. Do có khá nhiều cảnh tượng giao chiến, trong khi giao đấu Thệ Thủy Lưu đã rất nhiều lần hiện nguyên hình, khiến Lục Vân đoán được thân phận của hắn. Như Lục Vân được biết, Yêu vực có ba hệ phái lớn, người cầm đầu phân biệt là Hắc Sát hổ vương, Tam Nhãn Long Lang và Thủy Kỳ Lân.
Hai kẻ trước tuy Lục Vân chưa từng gặp, nhưng qua vô số truyền ngôn của nhân gian cũng biết chút ít, duy nhất Thủy Kỳ Lân luôn có hành tung kì bí. Không ngờ hắn chính là Thệ Thủy Lưu, điều này khiến Lục Vân vừa kinh ngạc vừa cảm thấy hữu lý, nếu không sao hắn lại dẫn chàng đến Yêu vực.
Ngoài việc đó, trong những trận đánh liên miên này, Lục Vân còn biết được thân phận vị bá chủ kia, vì kí ức có nhắc đến tên của hắn - Yêu Hoàng Liệt Thiên. Binh khí trong tay hắn chính là thần binh trong truyền thuyết - Liệt Nhật Long Thương, được xưng là "chí bá chi khí" trong ngũ đại tà binh. Đối với cái tên này, Lục Vân thấy rất lạ lẫm, song đã là bá chủ Yêu vực, cộng với thực lực đáng sợ của hắn ta, trong lòng Lục Vân càng nảy sinh nhiều hiếu kì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Các cuộc giao chiến phản kích triển khai khắp nơi trên Nhân gian, chuyển dịch theo hành tung của đoàn người Yêu Hoàng Liệt Thiên. Sự xuất hiện của họ gây ra cho Nhân gian những sóng gió vô cùng, cũng khiến cho giới tu chân của Nhân gian phải đối mặt với sự khảo nghiệm nghiêm túc. Yêu Hoàng Liệt Thiên vốn rất mạnh, không thể tìm ra bất cứ người nào có thể một mình chống cự nổi hắn, vì vậy các hệ phái luôn đấu đá nhau của Nhân gian bắt đầu liên hợp lại xuất toàn lực để ứng phó trường Nhân gian hạo kiếp này.
Liên minh cao thủ Nhân gian thành lập, chiến tranh giữa song phương ngày càng kịch liệt, sự hy sinh của hai bên ngày một nhiều. Trong trận chiến sau cùng, Yêu Hoàng Liệt Thiên dẫn tám vị cao thủ thân cận còn lại quyết chiến với mấy trăm nhân sĩ tu chân của Nhân gian trên đỉnh Vân Lĩnh. Đấy quả là trận chiến kinh thiên động địa, chém giết tới mức quỷ khốc thần sầu.
Cuối cùng, Yêu Hoàng Liệt Thiên xưng hùng thiên hạ, với thanh Liệt Nhật Long Thương trong tay, có thể gọi hắn là thiên hạ vô địch. Nhưng các cao thủ bên cạnh hắn ngoài ba người bọn Hắc Sát hổ vương ra, tất cả đều tử trận. Bên phía Nhân gian cũng chỉ còn lại gần hai mươi vị cao thủ tu chân, đôi bên rơi vào cục diện giằng co.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngạo Tuyết cười đau khổ nói:
- Bất luận thế nào đi nữa, chỉ cần môn hạ lục viện chưa bị tiêu diệt hết thì ta vẫn phải tiếp tục kiên trì đến cùng. Đứng trên lập trường của chúng ta, đôi khi có nhiều sự tình ta không có quyền chọn lựa.
Thương Nguyệt nhất thời ngẩn ngơ, rồi lên tiếng đồng tình:
- Đúng vậy, có một số việc tuy trong lòng biết là không hợp lý, nhưng chẳng thể phản bác, đó là truyền thống của Chính Đạo liên minh, cũng là điều chính đạo không quyền biến như ma đạo.
- Thôi, không nhắc đến những chuyện ấy nữa. Tỷ gần đây vẫn mạnh khỏe chứ? Có tin tức gì của huynh ấy không?
Nhận thấy sự thay đổi của Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt cũng nhanh chóng cất đi vẻ mặt nặng nề, nhẹ giọng trả lời:
- Ngày nào cũng như ngày nào, từ sáng đến tối chỉ tu luyện, cuộc sống quá giản đơn. Còn Lục Vân, từ khi ở Ma vực trở về ta chưa gặp lại huynh ấy lần nào cả, tỷ thì sao?
Trương Ngạo Tuyết ngước mắt nhìn ánh mặt trời sớm mai đang lấp ló sau những đám mây bồng bềnh phía xa, ngữ khí có vẻ kỳ lạ đáp:
- Ta cũng không gặp lại huynh ấy, bất quá có một người khác sẽ biết nhiều tin tức về Lục Vân hơn chúng ta.
Thương Nguyệt thần sắc phức tạp, cười nói:
- Đúng vậy, nàng ấy chắc chắn sẽ biết rõ, dù sao thân phận của nàng và chúng ta cũng bất đồng. Ngạo Tuyết, tỷ bây giờ đang có dự định gì vậy, lưu lại Hoa Sơn hay rời khỏi đây?
Trương Ngạo Tuyết trở nên trầm mặc, thực sự nàng chưa nghĩ nhiều đến điều này. Dịch viên đột biến như vậy, có rất nhiều vấn đề cần phải bàn bạc kỹ càng, lúc này rời đi cũng không ổn, nhưng nàng thật chẳng nguyện ý lưu lại đây, vì có một số việc nàng không muốn chứng kiến.
Trong không gian tĩnh lặng, phía đông chân trời dần chuyển sang hồng, vầng thái dương huy hoàng xuyên mây uy vũ chiếu rọi khắp không gian. Dưới ánh ban mai, ngọn Hoa Sơn nhìn xa tựa như một thanh kiếm khổng lồ lặng yên đứng giữa thế gian.
Trương Ngạo Tuyết ngẩng đầu nhìn quanh, bình thản đáp:
- Tất cả tùy duyên! Người tu chân chúng ta luôn trọng nhất nhân duyên. Nếu thiên ý muốn ta lưu lại thì ta sẽ ở lại, còn nếu muốn ta đi thì ta sẽ rời đi, phải vậy không?
Lời chưa hết, bỗng một luồng khí tức kỳ lạ truyền nhanh đến, trong chốc lát đã tràn ngập khắp không gian Hoa Sơn.
Hai nàng kinh ngạc nhìn nhau rồi đồng thời ngó xuống phía chân núi. Nơi đó xuất hiện một đạo thân ảnh màu xanh đang bay thẳng đến với tốc độ kinh hoàng tựa xuyên vân xé nguyệt. Phía sau bóng xanh còn có một bóng trắng nhanh chẳng kém đuổi sát không rời. Hai nhân ảnh một trước một sau tiến thẳng về phía Chính Đạo liên minh.
Khẽ kêu lên một tiếng, Thương Nguyệt nhận ra bóng xanh chính là người đeo mặt nạ Tu La hôm qua nàng phát hiện dưới chân núi Hoa Sơn, đích thị Huyền Phong môn chủ. Lúc này hắn đang ôm trong lòng một chiếc bóng màu lục, dốc sức chạy như bay hướng thẳng về phía biệt viện của Tam Phái liên minh, nơi Diệp Tâm Nghi đang lưu ngụ.
Ngạo Tuyết đứng cạnh liền hỏi:
- Sao vậy, tỷ biết họ à?
Thương Nguyệt lắc đầu:
- Ta không quen, nhưng theo như ta đoán, người phía trước chính là Huyền Phong môn chủ, còn người theo sau thì ta không biết.
Trương Ngạo Tuyết nét mặt biến đổi, kinh ngạc hỏi lại:
- Huyền Phong môn chủ, sao hắn lại đột ngột xông đến Chính Đạo liên minh, lẽ nào hắn đã phát điên rồi?
Thương Nguyệt nghe vậy chợt biến sắc, thốt lên tỉnh ngộ:
- Ta hiểu rồi, hóa ra là vậy.
Nàng vừa dứt lời, các cao thủ của lục viện đã kéo đến, chăm chú dõi theo hai nhân ảnh. Phía bên biệt viện Tam Phái liên minh đồng loạt bay ra mấy bóng người, dẫn đầu là Diệp Tâm Nghi, theo sau là bát đại cao thủ của liên minh gồm Kim Cương Thánh Phật, Tịch Diệt thiền chủ, Chiến Tâm tôn giả, Thiên Túc đạo trưởng, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, Phong Lôi chân quân và Thái Phượng tiên tử.
Nhìn hai đạo thân ảnh đang đến gần, Diệp Tâm Nghi tâm thần chấn động. Dám xông thẳng vào Chính Đạo liên minh, rõ ràng không để ai trong mắt. Đường đường là minh chủ của liên minh, nàng há có thể bỏ qua?
Quát lạnh một tiếng, Diệp Tâm Nghi hạ lệnh:
- Liên minh đệ tử nghe lệnh, lập tức bắt hai người kia cho ta.
Lời vừa dứt, các cao thủ lục viện có chút chần chừ, sau đó bốn đạo nhân ảnh lập tức bay ra, hướng về hai người kia đánh tới.
Thương Nguyệt và Hạo Vân cư sĩ thấy vậy liền đồng thanh hét lớn:
- Không được lỗ mãng, người phía trước chính là Huyền Phong môn chủ, mau lui về!
Đáng tiếc đã quá muộn, bốn người Thất Huyền chân nhân, Giới Thiện, Liễu Tinh Hồn và Phong Viễn Dương vừa nghênh chiến đã như thiêu thân lao vào lửa, mới tiếp xúc liền bị chấn bay ra, miệng kêu lên sầu thảm.
Sau khi đẩy lui bốn người, Huyền Phong môn chủ tốc độ cực nhanh tiến thẳng vào trong cửa lớn Chính Đạo liên minh. Các cao thủ thấy vậy liền phân làm hai hướng xông tới vây bắt hai kẻ không mời mà tới.
- Mau ngăn sư phụ và sư thúc của tỷ, đừng để họ ra tay. Huyền Phong môn chủ lần này cố ý đến đây là muốn lợi dụng bóng trắng thần bí đó đánh bại cao thủ chính đạo đấy.
Hạo Vân cư sĩ hét vang:
- Mọi người không nên kích động, tu vi của hai người đó vô cùng mạnh, tùy tiện tiến lên chỉ chuốc lấy trọng thương.
Sự nhắc nhở của hai người đã có tác dụng, song Diệp Tâm Nghi thấy vậy tỏ vẻ vô cùng bất mãn, lập tức điều động cao thủ tam phái ào ạt xông lên vây bắt hai đạo thân ảnh.
Hạo Vân cư sĩ nhìn cuộc hỗn chiến trước mắt, sắc mặt lộ vẻ lo lắng, trong tất cả mọi người ở đây, ông hiểu rõ lai lịch của hai kẻ kia nhất. Ông đã tận mắt chứng kiến tu vi của Huyền Phong môn chủ mạnh đến mức nào, còn đối với bóng trắng, tuy chưa gặp qua nhưng từ hành động của Huyền Phong môn chủ và sự phân tích của mình, có thể khẳng định đây tuyệt không phải là nhân vật đơn giản. Lần này hai người đó đồng thời xâm nhập Hoa Sơn là xảo hợp hay có dự mưu, ông không biết chắc.
Xung quanh, không kể Thiên Kiếm viện, môn hạ của ngũ viện còn lại đều ở một bên lưu tâm quan sát mọi động tĩnh của trận chiến, cao thủ Dịch viên và Phượng Hoàng thư viện tập trung một chỗ.
Hứa Khiết quay sang Thương Nguyệt hỏi:
- Sư tỷ, tỷ biết điều gì đó phải không? Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
Thương Nguyệt chăm chú theo dõi trận chiến, sắc mặt trầm trọng đáp:
- Hôm qua tỷ tình cờ phát hiện Huyền Phong môn chủ có ý đồ xông vào Hoa Sơn, mục đích muốn mượn tay bóng trắng thần bí kia đả thương Chính Đạo liên minh chúng ta.
Mọi người nghe vậy đều cả kinh, thầm mắng Huyền Phong môn chủ thật âm hiểm.
Trong trận chiến, Kim Cương Thánh Phật và Chiến Tâm tôn giả liên thủ vây công Huyền Phong môn chủ, hai bên di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh, nhất thời bất phân thắng bại. Thiên Túc đạo trưởng và Tịch Diệt thiền chủ thì ngăn chặn bóng trắng thần bí, giữa ba người lôi điện chớp lóe, khí lưu cuồng chấn.
Phía ngoài, Diệp Tâm Nghi, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, Phong Lôi chân quân và Thái Phượng tiên tử năm người sắc mặt vô cùng nghiêm túc, đối với tu vi của hai kẻ lạ mặt cảm thấy cực kỳ kinh tâm. Đặc biệt khi nghe Hạo Vân cư sĩ nói bóng xanh phía trước chính là Huyền Phong môn chủ, Diệp Tâm Nghi trong lòng chấn động, đột nhiên nhớ tình cảnh tranh giành Thông Linh điểu ở Động Đình hồ, bất giác khẽ rùng mình.
Huyền Phong môn chủ tuy một mình chống đỡ hai vị cao thủ, nhưng thân ảnh, bộ pháp của hắn rất linh hoạt, vòng hào quang hộ thể quanh thân mạnh đến mức Kim Cương Thánh Phật và Chiến Tâm tôn giả dù có cố gắng thế nào cũng không thể phá vỡ. Chiến Tâm tôn giả tức giận hừ giọng, trường kiếm trên tay bỗng nhiên rung lên, một tiếng kêu đinh tai kèm theo mấy trăm đạo kiếm sắc nhọn công tới. Trong khuôn viên ba trượng tạo nên một đạo kỳ cảnh, từ xa nhìn lại chỉ thấy vô số luồng kiếm quang lóe sắc hồng, dưới sự khống chế của Chiến Tâm tôn giả hình thành một vòng kiếm hình mũi dùi, đầu kiếm nhằm thẳng Huyền Phong môn chủ không ngừng công kích.
Nhận thấy ý đồ của Chiến Tâm tôn giả, Kim Cương Thánh Phật toàn thân kim quang bạo phát, thân thể trong chớp mắt hóa ra hàng ngàn hàng vạn kim sắc Phật Đà, tạo thành một tòa Hàng Ma Kim Cương trận pháp, Phật pháp mênh mông ngưng tụ thành một đạo kết giới bao vây Huyền Phong môn chủ và Chiến Tâm tôn giả vào trong. Dưới sự thôi động của Hàng Ma Kim Cương trận pháp, bốn bề phát ra Phật quang chói lòa, các loại Phật ấn, Phật thế khác nhau không ngừng xuất hiện với tần suất bất đồng, tạo thành bốn vị Kim Cương trợn mắt phẫn nộ phát ra thế công mãnh liệt.
Bị vây hãm bên trong, Huyền Phong môn chủ đeo mặt nạ nên không thấy biểu lộ điều gì, nhưng ánh mắt hắn tỏ vẻ nghiêm túc, hiển nhiên sự tấn công của hai đại cao thủ đã mang đến cho hắn sự uy hiếp rất lớn. Tròng mắt chuyển động, nhãn thần Huyền Phong môn chủ đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo. Hắn quay đầu nhìn bóng trắng thần bí phía sau, lập tức hét lên một tiếng, toàn thân hào quang ngũ sắc chợt hiện, một cỗ khí tức lợi hại phóng ra chống lại kết giới của Kim Cương Thánh Phật. Đồng thời màn hào quang chói mắt kia hiện ra quanh thân hắn ba thước, ngăn trở võng kiếm dày đặc của Chiến Tâm tôn giả, khiến hoa lửa bắn tứ tung, âm thanh như sét đánh ầm trời.
Chiến Tâm tôn giả cùng Kim Cương Thánh Phật cảm thấy sự cường đại của Huyền Phong môn chủ, không khỏi cùng hét lớn, lập tức tăng chân nguyên đến cực hạn, thôi động pháp quyết toàn lực tiến công. Cứ như vậy, bên trong pháp kiếm quang hoa đại thịnh, bên ngoài Phật quang rực rỡ chói lòa, hỗ trợ lẫn nhau làm uy lực tăng gấp đôi, khí thế mạnh mẽ tràn ngập Hoa Sơn khiến tất cả mọi người rung động.
Kêu to một tiếng, Huyền Phong môn chủ mũi chân nhẹ điểm, toàn thân nghịch chuyển bay lên, hai tay không ngừng khua động trước ngực tạo nên hai luồng khí đối ngược di chuyển liên tục. Dưới sự khống chế và điều khiển của Huyền Phong môn chủ, hai khối khí ngày càng lớn dần và đối chọi nhau khốc liệt, vốn không thể dung hòa, cuối cùng đột ngột phát ra một tiếng nổ vang dội, hình thành một cơn lốc lan rộng đến tận chân trời.
Thời khắc này, chỉ thấy Huyền Phong môn chủ toàn thân như một đạo ngũ sắc quang hoa mang theo ánh sáng chói lòa phá mây bay lên, một kích đánh tan kết giới của Kim Cương Thánh Phật.
Tiếng nổ đinh tai vang lên mang theo một lực lượng mạnh mẽ tung hoành khắp nơi, những người quan chiến xung quanh bị đẩy dạt ra, tất thảy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Chiến Tâm tôn giả thân thể vừa ngừng, lập tức bị bắn ra phía sau mấy trượng, rơi xuống đất loạng choạng không thôi. Kim Cương Thánh Phật cả người chấn động, luồng kim sắc trên mặt cũng chuyển nhạt đi, cơ thể bị bắn về phía sau phun ra một màn máu tươi. Giữa không trung, hào quang quanh thân Huyền Phong môn chủ dao động mãnh liệt, có vẻ trong trận chiến này hắn không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, hiển nhiên cao thủ tam phái không phải chỉ có hư danh.
Bên này kịch liệt giao phong, trận chiến bên kia cũng không kém phần ác liệt, khiến mọi người xung quanh sắc mặt vô cùng kinh hãi.