Bạch Vân Thiên nhìn vị khách lạ với vẻ rất kì lạ rồi nói:
- Mạc Bắc Thiên Tinh Khách? Cái tên này ta đã nghe qua từ lâu, không ngờ hôm nay lại có dịp gặp mặt tại ngay chính nơi đây.
Vừa nghe thấy có người biết danh mình, Mạc Bắc Thiên Tinh Khách bất giác quay sang nhìn hắn một lát rồi lên tiếng, giọng vô cùng lạnh lùng:
- Hóa ra Ma Thần Tông Chủ cũng đã nghe qua tên lão phu rồi ư, thật khó ngờ.
Bạch Vân Thiên cười lớn vài tiếng rồi đáp lại:
- Ta chỉ là đã nghe qua danh, thực không dám nhắc nhiều. Lần này hai vị cùng đến trung thổ chắc hẳn là đều muốn du ngoạn cảnh sắc nơi đây chứ? Nếu hai vị chưa có dịp hiểu rõ trung thổ thì tại hạ xin mạn phép gợi ý cho hai vị một số nơi có cảnh sắc nổi bật. Ví dụ như Hoa sơn chẳng hạn, nơi đó vừa cách đây không xa, mà cảnh sắc và không khí đều rất tuyệt, đó quả là một nơi nổi tiếng khắp nhân gian đó.
Nghe xong Bạch Vân Thiên nói, không hiểu Hồng Vân Lão Tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách đang suy nghĩ những gì nhưng cả hai đều chỉ im lặng như không nghe thấy gì. Huyết Vu Lão Đại đứng xa lại không kìm được bật cười lớn và luôn miệng tán dương:
- Hay ! Hay ! Cảnh sắc Hoa sơn đúng là lừng danh thiên hạ, đó quả là một nơi rất tuyệt, rất tuyệt đấy, ha ha…
Nhận rõ những ý đồ trong lời nói và biểu hiện của Bạch Vân Thiên và Huyết Vu Lão Đại, Kiếm Vô Trần giận giữ hét lớn:
- Im miệng ngay! Dù thế nào đi nữa thì Hoa sơn vẫn đang là cứ địa của Liên Minh Chính Đạo, quyết không phải là chốn cho kẻ nào cũng có thể tùy tiện ra vào. Hai ngươi chớ có dùng kế li gián để dụ người khác mắc bẫy.
Bạch Vân Thiên cười đáp lại:
- Ngươi đừng có mãi chỉ biết đứng đây mà gào thét ầm ĩ, Hoa Sơn là nơi như thế nào chẳng lẽ những người ở đây còn ai không biết hay sao. Vừa rồi ta thực sự có ý tốt gợi ý cho bọn họ, chứ chưa hề nói một lòi nào là ép họ phải đi đến đó, hà cớ chi ngươi chưa gì đã phải cuống quýt lo lắng đến vậy chứ? Phải chăng Hoa sơn giờ đã trở thành cấm địa riêng của một mình ngươi mà không ai hay? Hay ngươi cho rằng hai người họ không đủ tư cách để đến nơi đó?
Kiếm Vô Trần sắc giận đến tím tái mặt mày, sắng giọng quát lớn:
- Bạch Vân Thiên ngươi chớ có hoa môi múa mép để thực hiện âm mưu đen tối của mình, bản môn chủ không dễ mắc lừa như ngươi nghĩ đâu.
Bạch Vân Thiên cười lớn rồi cất giọng hỏi lại:
- Thật đúng như vậy sao? Ý của ngươi là đang muốn khoe rằng ngươi không thể mắc lừa ta được, chỉ có những kẻ kém thông minh hơn ngươi thì mới mắc lừa đúng không? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Kiếm Vô Trần nghe vậy thì sượng hết cả mặt không cãi thêm được gì nữa liền giận dữ quát lớn:
- Câm miệng! Bản Minh chủ không có thừa thời gian để ở đây nhiều lời vô ích với ngươi, có gì không vừa lòng thì cứ tự nhiên xông lên xuất chưởng đi, ta đứng ở đây chờ thỉnh giáo đây.
Bạch Vân Thiên cười lớn rồi nói thêm với giọng mỉa mai như muốn chọc giận thêm kiếm Vô Trần:
- Hôm nay bản môn chủ đi nhiều nơi đã thấm mệt rồi, hai chân mỏi mệt không muốn bay đi bay lại nhiều nữa. Ngươi có việc gì thì cứ tự nhiên xuống đây, bản tôn chủ hứa sẽ đứng nguyên hai chân, chỉ dùng độc hai tay để tiếp đãi ngươi tận tình. Sao, ngươi có gan làm vậy không?
Kiếm Vô Trần phẫn nộ hết sức, trợn mắt trừng trừng nhìn Bạch Vân Thiên, bất giác nhìn sang phía Âu Dương Vân Thiên rồi cứng miệng nói:
- Bản Minh chủ ta làm sao có thể dễ dàng tin lời ngươi nói như thế chứ, ngươi coi ta là đứa trẻ lên ba sao mà giở trò lừa đảo, ta không bao giờ mắc lừa ngươi như vậy đâu.
Bạch Vân Thiên quay nhìn xung quanh một lượt , bỗng nhiên vẻ mặt như vừa phát hiện được điều gì đó rất thú vị liền cười nói:
- À, hóa ra là vậy, ta hiểu cả rồi, ngươi sợ Thiên Ma Giáo Chủ gây bất lợi cho ngươi thì cứ nói thẳng ra một câu, cớ sao phải vòng vo nhiều lời vậy chứ? Thực ra ta tin chắc rằng tất cả các cao thủ võ lâm có mặt nơi đây đều đã thấy rõ một chân lý, ta đường đường là một Ma Thần Tông Chủ mà lại đi chấp đấu với một kẻ hậu bối như ngươi thì vốn đã có vẻ cậy lớn ức hiếp nhỏ rồi, lẽ nào ta lại còn có mặt mũi để nhờ thêm kẻ khác giúp đỡ nữa chứ. Không sao, ngươi cứ yên tâm xuống đây, ta bảo hắn đứng ra xa một chút là được rồi.
Vừa dứt lời lập tức khắp tứ phương vang lên một loạt những tràng cười hả hê và chế nhạo, đặc biệt là Huyết Vu Lão Đại, hắn tỏ ra vô cùng khoái chí và thích thú, đến nỗi kiếm Vô Trần trông vậy chỉ biết tức giận như muốn phát điên lên. Hồng Vân Lão Tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách tuy chỉ đứng cười thầm quan sát nhưng vẻ mặt tỏ ra vô cùng chướng mắt với sự tức giận điên cuồng của Kiếm Vô Trần.
Cảm nhận được không khí lúc này đã thay đổi nhiều và hoàn toàn bất lợi cho mình, Kiếm Vô Trần bất lực hét lớn:
- Bạch Vân Thiên! Ngươi câm miệng ngay cho ta! Cả đời bản Minh chủ ta thề sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi đâu, mọi việc hôm nay giữa ta và ngươi quyết không thể kết thúc dễ dàng như vậy được.
Nói xong, kiếm Vô Trần vung một đường kiếm rạch ngang trời rồi quay mình rời về phía Hoa sơn. Trong tình cảnh tất cả các cao thủ có mặt đều tập trung thành một phe đối chọi lại với mình, Kiếm Vô Trần đành phải lựa chọn con đường tự rút lui, nhưng thái độ của hắn thì vẫn vô cùng bất phục.
Bạch Vân Thiên nhìn theo bóng dáng kiếm Vô Trần đang rời xa, trên khóe miệng bất giác nở một nụ cười bí hiểm. Sau một hồi đấu khẩu căng thẳng cuối cùng thì cũng đuổi được Kiếm Vô Trần đi, đúng như theo dự tính của hắn, điều này đối với Bạch Vân Thiên mà nói thì nó còn có ý nghĩa hơn cả việc dùng vũ lực đánh thắng Kiếm Vô Trần, lí do của điều này là sao thì chỉ duy nhất Bạch Vân Thiên hắn biết rõ mà thôi.
Không còn những tiếng cuồng thét của Kiếm Vô Trần, không gian lúc này bỗng trở nên im ắng và trầm mặc khó tả. Âu Dương Vân Thiên vẫn lặng lẽ nhìn về phía mặt hồ tĩnh lặng, dáng điệu bình thản như một người đến từ thế giới khác, không bận tâm lo lắng gì đến chuyện hồng trần bụi bặm. Huyết Vu Lão Đại cũng lặng yên không nói gì, dường như hắn cũng tự ý thức được mình là người có tu vi kém nhất trong năm người còn lại nên không dám tùy tiện mạnh mồm mạnh thế gì. Hồng Vân Lão Tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách cũng đứng trầm ngâm bất động giữa không trung. Không khí lúc này thực sự vô cùng căng thẳng.
Như tỉnh lại từ trong những dòng suy tư miên man, Bạch Vân Thiên bất giác quay nhìn tứ phía rồi lên tiếng phá vỡ sự im lặng đang bao trùm:
- Thiên sắc không còn sớm nữa, nhoáng cái đã đến hoàng hôn rồi, đây thực sự là một khoảnh khắc tuyệt đẹp, chỉ e rằng khoảnh khắc này quá ngắn ngủi, chẳng mấy chốc sẽ nhanh chóng trôi qua vĩnh viễn. Cuộc đời còn có rất nhiều thời gian, chỉ tiếc rằng trí nhớ của chúng ta lại quá ít ỏi nên không có cách nào có thể ghi lại tất cả những điều tốt đẹp ở nhân gian. Suy cho cùng, sinh tử cũng chỉ là một khoảnh khắc chuyển giao mà thôi, hợp tan cũng là một điều hết sức bình thường trong cuộc đời mỗi con người. Trời sáng rồi trời lại tối, trời tối rồi trời lại sáng, rốt cuộc trong biển đời mênh mông này, mỗi người rồi sẽ trôi dạt đến đâu đây?
Nghe Bạch Vân Thiên nói vậy, Hồng Vân Lão Tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách chỉ cười nhạt không nói gì, duy nhất có Âu Dương Vân Thiên quay sang nhìn hắn với ánh mắt rất lạ lùng.
Nhận thấy biểu hiện của Âu Dương Vân Thiên, Bạch Vân Thiên quay sang cười đáp lại Âu Dương Vân Thiên rồi hướng mắt về phía xa nơi chân trời.
Huyết Vu Lão Đại chỉ đứng im quan sát động tĩnh xung quanh, thấy mọi người lại bắt đầu chìm sao trong yên lặng thì trong lòng hắn vô cùng băn khoăn không biết nên tiếp tục lưu lại đây hay nhanh chóng rời khỏi thì tốt hơn.
Đột nhiên như nghĩ ra được cách gì hay, Huyết Vu lão đại cất lời nói:
- Trời cũng đã tối rồi, hiện ta còn có chút việc cần giải quyết ngay nên không lưu lại cùng các vị lâu hơn được nữa, xin cáo từ trước.
Nói xong, toàn thân đã lóe sáng đinh rời nhanh về hướng Hoa Sơn. Nhưng Bạch Vân Thiên đứng dưới thấy vậy liền vội vàng ngăn Huyết Vu lão đại lại rôi hỏi với giọng rất bí hiểm:
- Ngươi cớ sao bỗng dưng phải vội vàng rời khỏi đây như vậy, lẽ nào không muốn lưu lại xem rốt cuộc nơi đây sẽ xảy ra chuyện gì nữa hay sao?
Huyết Vu lão đại nhìn hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi quyết tâm lộ diện ngăn cản ta như vậy là có ý gì, giữa ta và ngươi nếu không nhầm thì chẳng có bất kì quan hệ gi để phải làm như vậy cả.
Bạch Vân Thiên cười nham hiểm đáp lại:
- Đừng vội sợ hãi như vậy, ta chỉ có ý khuyên ngươi nên lưu lại đây chứng kiến mọi chuyện thêm một lúc nữa, không có việc gì gáp gáp thì hà cớ gì ngươi lại phải vội vàng rời khỏi đây như vậy? Ngươi nói đúng, giữa ta và ngươi không hề có bất cứ quan hệ gì, vậy ngươi nghĩ xem ta cố tình kiếm cớ gây chuyện với ngươi thì được lợi lộc gì chứ, ngươi nói xem có đúng vậy không?
Huyết Vu lão đại lạnh lùng nhìn Bạch Vân Thiên, tuy hắn không hiểu nổi rốt cuộc Bạch Vân Thiên có ý gì với mình, nhưng hắn hiểu rõ tuyệt đối không nên hỏi nhiều vào lúc này nữa, vì vậy chỉ biết mềm giọng nói:
- Ý tốt của ngươi ta xin ghi nhận, nhưng có điều bây giờ đã không còn sớm nữa, mà ta lại đang có việc cần giải quyết, vì vậy xin nhường đường cho.
Bạch Vân Thiên lắc đầu cười, giả bộ đáng tiếc nói:
- Nếu ngươi đã một mực muốn rời đi như vậy thì ta thực lòng cũng không nỡ giữ lại lâu hơn để làm khó ngươi nữa, chỉ có điều có một việc không biết ngươi có rõ hay không. Vừa rồi phía trước ngươi ta có nhìn thấy một vị dị tộc lão giả, hắn tự xưng là một trong số cửu đại vu sư của vu tộc gì đó, tên hắn hình như là Thanh Hoa gì đó, chẳng hay ngươi có biết người đó hay không?
Vừa nói, Bạch Vân Thiên vừa chú ý theo dõi mọi thay đổi trong thần sắc của Huyết Vu Lão Đại, khi thấy nhãn thần hắn lộ rõ một vẻ kinh ngac vô cùng thì Bạch Vân Thiên dường như đã hiểu rõ được mọi chuyện.
Huyết Vu Lão Đại vội tránh ánh mắt của Bạch Vân Thiên rồi cố giữ vẻ lạnh lùng nói:
- Ta không quen, không biết nói như vậy thì liệu Ma Thần Tông Chủ có tin hay không?
Bạch Vân Thiên cười lớn nói:
- Không sao, ta chỉ tiện đây thì hỏi ngươi vậy thôi, ngươi không quen biết hắn cũng là điều bình thường mà. Thực ra thì ta cũng rất mong là hai người có quen biết nhau, vì như vậy ít nhất thì ta cũng có thể nói cho ngươi biết một điều, đó là người đó bị chết bởi tay của Kiếm Vô Trần. Nhưng ngươi đã không quen biết hắn thì ta cũng không nên nói nhiều làm gì cho tốn thời gian cả. Thôi được rồi, không nói thêm những chuyện không liên quan nữa, chẳng phải ngươi đang có chuyện phải đi gấp sao, vậy xin mời.
Nói xong, Bạch Vân Thiên tránh người sang bên nhường đường, đôi mày khẽ nhíu nhíu tỏ vẻ như đã vừa tốn công làm một việc vô ích vậy.
Huyết Vu Lão Đại chợt biến hẳn sắc mặt, hai môi mấp máy như muốn hỏi nhiều điều, nhưng hắn nhanh chóng bừng tỉnh lại, khẽ nói câu cảm ơn rồi lập tức cất mình bay đi. Nhìn theo bóng người đang bay ra xa, Bạch Vân Thiên tỏ vẻ rất thỏa mãn, khóe miệng hắn lại một lần nữa nở một nụ cười bí hiểm.
Bạch Vân Thiên quay đầu lại, thấy Âu Dương Vân Thiên đang nhìn mình chăm chú liền cười hì hì rồi nhanh chóng khéo lái chủ đề sang Hồng Vân Lão Tổ:
- Hồng Vân Lão Tổ không đến Trung Thổ này tính ra đã đến gần hai trăm năm rồi, lần này đột ngột lặn lội đến đây không biết có việc gì cần nhờ bọn tại hạ giúp đỡ hay không?
- Ý tốt của Ma Thần Tông Chủ thực hiếm người dám tiếp nhận, lão phu tốt hơn hết là việc mình thì tự mình giải quyết thì hơn. Chỉ một câu nói ngắn gọn mà Hồng Vân Lão Tổ đã loại hẳn được Bạch Vân Thiên ra ngoài cuộc, xem ra lão thực sự hiểu rất thấu bản chất con người của hắn.
Cười ngượng vài câu, Bạch Vân Thiên tự chế giễu:
- Xem ra ta thực sự không thể hợp làm người tốt được, chẳng mấy khi có lòng tốt muốn giúp người ta nhưng lại chẳng ai dám nhận, có lẽ ta cứ làm kẻ xấu như chính mình có khi lại hay hơn đấy.
-Ác Ma Vi Thiện, điều này có lẽ chỉ có phật tổ mới có thể tin nổi, nhưng đáng tiếc ta lại không phải là phật tổ.
Hồng Vân Lão Tổ cười nhạt đáp lại Bạch Vân Thiên. Tuy pháp quyết của Hồng Vân Lão Tổ là lấy liệt hỏa làm gốc, nhưng biểu hiện của lão hiện giờ cho thấy lão đã đạt được đến trình độ Lư Hỏa Thuần Thanh rồi, nếu không chắc hẳn Bạch Vân Thiên chỉ cần dùng vài ba câu là có thể làm lão giao động được hoàn toàn rồi.
Thấy Hồng Vân Lão Tổ biểu hiện rất khác thường, Bạch Vân Thiên liền chuyển thái độ cười nhẹ nói:
- Nếu nói như vậy thì có nghĩa là Lão Tổ lần này đến trung thổ thực sự là để du ngoạn sông núi rồi. Nếu quả thật vậy thì nơi đây sông núi tươi đẹp, ngươi cứ tự nhiên di ngoạn đi vậy, bản Tông Chủ có việc cần làm, không thể tiếp đón ngươi thêm được.
Nói xong hắn quay sang phía Âu Dương Vân Thiên nói:
- Chờ đến dịp nào khác xin mời huynh hưởng rượu để giải quyết nốt việc dang dở hôm nay sau. Cáo từ.
- Đừng vội. Ma Thần Tông Chủ chẳng mấy khi mở lòng tốt, lão phu có chút việc cần thỉnh giáo, chẳng hay Tông Chủ có bằng lòng hay không.
Mạc Bắc Thiên Tinh Khách lên tiếng, giọng vẫn lạnh lùng không đổi, cho dù là đang có chuyện cần nhờ vả người khác cũng vậy.
Bạch Vân Thiên nghe vậy thì cười thầm trong bụng, thấy việc lui bước của mình đã thực sự đã phát huy tác dụng thì vô cùng hả hê, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra như đang khó xử, nói với giọng hơi chút miễn cưỡng:
- Điều này cũng chưa chắc được, tuy bản Tông Chủ hôm nay hiếm hoi có lần mở lòng tốt, nhưng lại không được ai tiếp nhận, đến lúc này thì mọi chuyện đã khác rồi. Bây giờ ngươi muốn hỏi ta thì phải xem điều ngươi muốn hỏi là gì đã.
Mạc Bắc Thiên Tinh Khách nhãn thần lạnh băng, cất giọng vẻ mỉa mai:
- Lẽ nào Tông Chủ sợ không trả lời được lão phu thì sẽ mất mặt với mọi người ở đây sao?
Bạch Vân Thiên cười ha ha nói:
- Điều này cũng không dám chắc được, bản Tông Chủ tuy tự nhận là da mặt còn dày hơn tường thành, nhưng không phải là bất cứ chuyện trên trời dưới bể gì ta cũng biết cả. Nếu quả thật không trả lời được các hạ, khi ấy bị tất cả mọi người cười nhạo thì ta thấy cũng không hay ho gì. Nhưng rốt cuộc thì ngươi cũng đã lên tiếng nhờ giúp thì bất luận Tông chủ có trả lời được hay không cũng sẽ nghe một chút sau đó nêu ý kiến cho các hạ, thế có lẽ là hợp lý nhất rồi.
Mạc Bắc Thiên Tinh Khách cười khẩy một tiếng vẻ rất coi thường tu vi của Bạch Vân Thiên, nhưng rốt cuộc vẫn mở lời nói những suy nghĩ trong lòng:
- Hiện giờ trong thiên hạ có một vị Giang Nam Tài Tử văn tài xuất chúng không hay liệu Tông chủ có biết hắn hay không vậy?