Trên Thái Huyền Sơn, hào quang ngũ sắc lấp lánh đầy trời. Hắc Liên, Ma tiên, Quỷ tiên ba đạo hắc ảnh đột nhiên hợp thành một hàng dọc giữa không trung cùng hướng về Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt phát động công kích. Ba luồng hắc sắc quang trụ mang theo một lực lượng vô cùng hùng hậu toàn lực đột phá thế phòng thủ của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt.
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cùng thét lên một tiếng, âm thanh vang rền, Tử Ảnh cùng Khiếu Nguyệt thần kiếm liền hóa thành một rồng một phượng hoàng, tập trung cường lực toàn thân, nhắm hướng bọn yêu ma phát công ngăn chặn. Tử long hỏa phượng hiện thân với hào quang đẹp mắt, quấn quít nhau tạo thành một cột sáng màu tím đỏ kỳ dị, phóng thẳng lên trên chống lại hắc sắc quang trụ đang vù vù lao xuống.
Hai đạo quang trụ không đồng tính chất, không cùng sắc thái tương kích nhau giữa không trung. Hào quang tóe ra vô cùng kỳ dị, chói mắt. Trong không gian âm ám, chùm quang tuyến này dĩ nhiên khiến mọi người chú ý. Hai đạo quang trụ chạm nhau, do bản chất của chúng vỗn dĩ như thủy hỏa không thể dung hợp được nên bài xích nhau cực mạnh. Vô số tiếng nổ phát ra tại không trung tạo những âm thanh bạo liệt vang vọng khắp Thái Huyền Sơn.
Ngay khi song phương đối kháng quyết liệt, đột nhiên Hắc Liên lắc mình né tránh tách ra khỏi hai yêu ma kia, vọt ra xuất hiện cách Ngũ Thái Tiên Lan khoảng ba xích, tưởng có thể nhân cơ hội chộp lấy đóa tiên lan này. Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt lúc này đang toàn lực chống lại đợt công kích của Ma tiên và Quỹ tiên, nhất thời căn bản không thể phân thân cứu ứng, tình huống hiển nhiên thập phần nguy hiểm cho Tiên Lan. Tuy nhiên, tác động tâm lý lớn nhất đối với biến hóa của Hắc Liên lại không phải là Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, hay Ma tiên và Quỷ tiên, mà là Tam Đầu Linh Xà và Đại Bàng đang chuẩn bị bước vào cuộc chiến kịch liệt ở bên trên.
Nguyên Tam Đầu Linh Xà và Đại Bàng đang trong thế giằng co quyết liệt, chợt phát hiện ý đồ của Hắc Liên, nên đột nhiên gầm lên giận dữ, cùng quay đầu phóng về phía Ngũ Thái Tiên Lan. Hành động của chúng khiến những kẻ đang giao đấu gồm Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Quỷ tiên cùng Ma tiên vô cùng sợ hãi, không hẹn mà cùng lúc dừng tay, toàn lực bay thoát ra ngoài. Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt chỉ trong một cái chớp mắt đã thoát khỏi vòng ảnh hưởng của hai con thú to lớn này. Trong khi đó ở không trung, Hắc Liên cố gắng mở hết tốc lực rượt đuổi Ngũ Thái Tiên Lan, tưởng có thể đắc thủ riêng cho bản thân. Nào ngờ khi sắp tiếp cận được thì Tiên Lan đột nhiên xoay tròn, chỉ một chốc đã bay ra cách xa ba trượng, tránh khỏi cuộc truy đuổi của Hắc Liên.
Đồng thời, ở phía trên, cái đầu to lớn của Tam Đầu Linh Xà chợt há rộng, phóng xuống một đạo lam sắc Cửu Thiên Huyền Hỏa, nhắm ngay Hắc Liên đánh tới. Cửu Thiên Huyền Hỏa được xưng là có thể dung luyện bất cứ vật nào trong thế gian này, vốn là một trong tam đại kỳ bảo của Hắc Luyện Bách Thú Yêu Vực. Trong khi đó Hắc Liên lại có bản thể bất diệt, không có gì phạm được. Rốt cuộc khi hai thứ này gặp nhau, ai thắng ai bại rốt cục sắp có lời giải đáp.
Chỉ thấy khối khí thể màu đen lóe lên một cái né tránh nhưng không kịp. Toàn thân Hắc Liên ngay lập tức bị cột sáng lam sắc bao phủ. Dạ Hồn phía trong Hắc Liên đột nhiên phát ra một tiếng hú thê thảm vô cùng, hiển nhiên đã bị Cửu Thiên Huyền Hỏa gây tổn thương.
Khi Hắc Liên bị Cửu Thiên Huyền Hỏa đánh trúng, Ngũ Thái Tiên Lan đột nhiên di chuyển sang ngang mười trượng, toàn thân có vầng kim quang cực kỳ thần bí bao phủ bảo vệ.
Đang toàn lực so kè với Tam Đầu Linh Xà, Đại Bàng thấy Ngũ Thái Tiên Lan đã thoát hiểm, con mắt liền chuyển động, đột nhiện phát động chiêu công kích Tam Đầu Linh Xà. Chỉ thấy vuốt sắc của nó vươn ra, phát xuất một đạo quang trụ ngũ sắc mãnh liệt hướng tới thân thể của Tam Đầu Linh Xà mà tấn công.
Tam Đầu Linh Xà kỳ thật lúc nào cũng đề phòng Đại Bàng, do đó ngay khi thấy nó bắt đầu tấn công, liền gầm lên một tiếng cực lớn lấy uy, hai cái đầu to lớn cùng lúc trương khai, hai đạo quang trụ một đen một lục cùng lúc phóng xuất, nhắm hướng Đại Bàng ở bên trên phản kích.
Ở dưới đất, cao thủ lục viện thần sắc thảy đều hiện vẻ bất an, kinh hoảng nhìn chằm chằm vào cuộc đả đấu ở trên không. Lúc này, Lâm Vân Phong đột nhiên nhớ tới Lục Vân, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Lục Vân đâu? Sao không thấy thân ảnh của huynh ấy? Huynh ấy đang ở nơi nào, không biết có gặp nguy hiểm gì không?". Ngay khi nghe hắn hỏi vậy, Tử Dương chân nhân lập tức tim đập thình thịch, tâm lý vô cùng lo lắng, khó chịu.
Huyền Ngọc chân nhân trong lòng cũng mười phần lo lắng cho Lục Vân, nhưng ông ta hiểu, thời khắc này mọi lo lắng đều tuyệt không thể lộ xuất, nếu không thì trong tình huống nguy hiểm trước mắt, mọi người sẽ lập tức hỗn loạn, mối nguy hiểm lại càng tăng thêm.
Nhìn lên không trung ngay chỗ Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, Huyền Ngọc chân nhân tận lực giữ nét bình tĩnh, trầm giọng nói: "Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt cùng Lục Vân cùng ở một chỗ. Hiện tại ở trên đó có hai người nhưng không ai thể hiện sự bất an hay lo lắng gì, đủ thấy Lục Vân tịnh không gặp nguy hiểm. Lúc này có khả năng hắn đang ẩn náu ở đâu đó mà chúng ta không thể nhìn thấy, nhất định đang quan sát trận đấu kịch liệt ở trên không. Mọi người không cần lo cho hắn! Hiện tại cái cần lo là sự xuất hiện của hai con cự thú này. Chúng đối với năng lực tu chân của chúng ta không ai có khả năng đối địch. Vậy chúng ta cần hành động theo tình hình, lấy an toàn làm chủ". Tử Dương chân nhân nghe thấy thế, lại nhìn Huyền Ngọc chân nhân, thấy ông ta biểu tình trấn định, nên tâm lý bất an cũng dần dần trở lại bình thường.
Cách đó không bao xa đột nhiên Liễu Tinh Hồn hét lên một tiếng la chói tai, ngữ khí biểu lộ sự kích động dữ dội. Tiếng hét của ông ta đặc biệt gây sự chú ý đối với mọi người có mặt trên hiện trường, khiến ai ai cũng phải dời mắt về phía ông ta quan sát và lắng nghe.
Pháp Quả Đại Sư của Bồ Đề Học Viện mở miệng hỏi: "Liễu đạo hữu, không biết ông hà cớ gì mà thốt lên kinh ngạc như thế? Liệu có thể nói cho mọi người biết để lấy lại chút cao hứng. Hiện tại, trong tình huống này, Liễu đạo hữu dường như có thần sắc vui mừng, tưởng nhất định đã phát hiện ra điều gì đó thập phần có ích?".
Những lời này, đối với chúng nhân quả thực đáng lưu tâm. Mọi người cùng phân tích lời nói này, cảm thấy thập phần hữu lý. Trong tình huống hiện nay, tâm tình của mọi người đều khẩn trương, liệu kết quả sẽ thu được trong cao hứng? Nhưng Liễu Tinh Hồn biểu tình quả thực vừa kinh vừa vui, vạn phần cao hứng, thì tuyệt đối không phải vô duyên mà có.
Liễu Tinh Hồn nhìn mọi người một lượt, thần sắc hưng phấn, tay hữu chỉ lên thiên không, ngay chỗ Tam Đầu Linh Xà và Đại Bàng đang giao chiến. Vừa chỉ, ông ta vừa nói: "Các đạo hữu chắc đều có nghe về lai lịch bất phàm của Đại Bàng này rồi. Nguyên lai Thiên Kiếm Viện của chúng tôi, khi tổ sư đương thời khai sơn lập phái có sở ngộ Thần Điểu Đại Bàng, sau đó nó trở thành sơn thần thủ hộ Thái Huyền Sơn. Không tưởng sau hơn hai nghìn năm, cuối cùng nó lại tái xuất hiện trên Thái Huyền Sơn này, phò trợ Thiên Kiếm Viện". Vừa nói. châu thân ông ta run run biểu lộ sự hưng phấn cực kỳ.
Mọi người nghe thấy, thần sắc đều đại biến. Hầu hết đều không nghĩ đến những điều ông ta vừa nói. Nhìn Đại Bàng, mọi người hồi tưởng lại các truyền thuyết của Thiên Kiếm Viện liên quan đến Thần Điểu Đại Bàng. Theo truyền thuyết mà họ nghe được, chính thị là chuyện khó tin nhất về Đại Bàng, giờ lại đột nhiên xuất hiện tại đây.
Sự xuất hiện của Thần Điểu Đại Bàng cũng đồng nghĩa Thiên Kiếm Viện đang gặp nguy cơ diệt môn. Có lẽ Tam Đầu Linh Xà đối với Thiên Kiếm Viện quả là mối nguy hiểm rất lớn, có khả năng làm cho họ hãm nhập vào tình trạng vạn kiếp bất phục. Thần Điểu Đại Bàng, khi cảm nhận được điều này, liền đột nhiên hiện thân đến cứu Thiên Kiếm Viện.
Trước sự hung dữ và sức mạnh của Đại Bàng, chúng nhân lúc này tâm tình bất nhất. Nếu có Thần Điểu tương trợ, tin rằng hiểm nguy sẽ qua. Lúc này Tam Đầu Linh Xà vẫn phân thân tiếp tục công kích Thiên Kiếm Viện dù đang chịu sự tấn công của Thần điểu. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đã đỡ lo phần nào, ít nhất là tình trạng nguy hiểm nhất cũng đã qua rồi.
Tiếng hoan hô vang dậy từ miệng của đệ tử Thiên Kiếm Viện, tức thời truyền qua những người khác. Thời khắc này mọi người đều hét lớn trợ uy cho Thần Điểu Đại Bàng, hy vọng nó sẽ chiến thắng Tam Đầu Linh Xà.
Trên Thái Huyền Sơn, thời khắc này tạm thời hiển lộ một chút sinh khí, một chút phấn khích, hoan hỷ tràn ngập không gian từ tâm khảm chúng nhân. Ở phía bên kia, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt song kiếm đại triển thần uy, đánh cho Ma tiên và Quỷ tiên lùi lại đằng sau. Ngũ Thái Tiên Lan giờ đã tái xuất hiện ở phía sau hai nữ nhân hơn trượng, toàn thân xoay chuyển nhè nhẹ, cũng đã tránh khỏi mặt giáp công của Ma tiên và Quỷ tiên.
Ngay khi Tam Đầu Linh Xà toàn lực đấu với Đại Bàng, Hắc Liên cũng nhân cơ hội tránh thoát khỏi sự tấn công của Tam Đầu Linh Xà. Nếu như Ma tiên cùng Quỷ tiên còn tràn đầy sức lực, thì hiện giờ Hắc Liên hào quang ảm đạm, liên đài đã giảm đi thêm một thước, hiển nhiên đã bị Cửu Thiên Huyền Hỏa đánh trọng thương, lực lượng giảm thiểu rất nhiều.
Lúc này, Tam Đầu Linh Xà đột nhiên đại nộ, ba cái đầu to lớn cùng lúc há rộng, phóng xuất ba đạo quang trụ bất đồng màu sắc đẩy lui được sự công kích của Đại Bàng. Đại Bàng chống trả rất cật lực, có lẽ đây là lần đầu tiên nó gặp con rắn ba đầu to lớn kinh khủng như thế này. Tuy bản thân tiên thiên khả dĩ có thể khắc chế Tam Đầu Linh Xà, nhưng sức mạnh của Tam Đầu Linh Xà quả thật quá lớn, gần như vượt quá gấp mười lần giới hạn có thể tưởng tượng được. Vì thế vào lúc này, Thần Điểu ứng phó cực khổ vô cùng, chỉ lo chống đỡ là chính.
Ở dưới đất, tiếng cười mừng rỡ của mọi người tắt dần, thay vào đó là những ánh mắt nhìn kinh ngại. Mọi người ở đây đều là cao thủ có tu vi bất phàm, tự nhiên đều thất thần quan sát trận xà - điểu giao chiến. Thần Điểu kinh nhập khốn cảnh, rơi vào thế hạ phong, thế thì làm sao không khiến họ lo ngại cho được?
Sắc mặt mọi người tại đương trường đều chấn kinh, không tưởng Tam Đầu Linh Xà lại quá mạnh bạo như thế, ngay cả thần thủ hộ của Thiên Kiếm Viện Thần Điểu Đại Bàng cũng không phải đối thủ. Thế thì nó thực sự mạnh đến cỡ nào, khắp thế gian này có vật nào khả dĩ khắc chế được nó không?
Liễu Tinh Hồn mặt mày lo lắng đi tới đi lui, thần tình biểu lộ sự kinh hoảng bất an. Nhìn lên trời cao, rồi cúi đầu trầm tư suy nghĩ, rồi lại ngước nhìn lên cao. Nhìn đi nhìn lại không biết bao nhiêu lần, Liễu Tinh Hồn đột nhiên khai khẩu nói lớn: "Nhanh. Gọi gấp Kiếm Vô Trần đến đây. Bảo hắn nhất định phải mang Thiên Linh Thần kiếm tới. Trong quá khứ thần kiếm từ miệng Thần điểu mà đến, tưởng thần kiếm nhất định đối với nó có gì đó liên hệ, cùng nhau tương trợ. Hiện giờ chúng ta chính là lúc dựa vào vận khí. Nhanh lên". Vừa nói xong, một cao thủ Thiên Kiếm Viện ngự kiếm bay đi, chỉ nháy mắt đã mất dạng.
Khi Liễu Tinh Hồn khai khẩu, lập tức hấp dẫn sự chú ý của chúng nhân. Trên không trung, Ngũ Thái Tiên Lan đột nhiên lại xuất hiện dị biến. Chứng kiến Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt hai người liên thủ, cùng nhau tạo thành một bức tường không cho ba tên yêu ma một cơ hội đột nhập nào. Giữa không trung, hào quang kỳ dị bay lượn mịt trời thập phần mỹ lệ. Hai đạo quang hoa một tím một vàng ở phía trước Ngũ Thái Tiên Lan tung hoành qua lại, kết thành một lớp thiên la địa võng, tầng tầng bảo vệ trước Ngũ Thái Tiên Lan.
Tuy nhiên ngay lúc này, tại phụ cận Ngũ Thái Tiên Lan phía sau Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đột nhiên xuất hiện một đạo lưu quang. Ở không trung, một cửa không gian không hơi không tiếng vô cùng thần bí đột nhiên xuất hiện, một đạo mây mù muôn sắc tím hồng xuất hiện phía trên Ngũ Thái Tiên Lan.
Đám mây thần bí này xuất hiện không có một dấu hiệu gì báo trước, nên hai khủng vật cường đại Tam Đầu Linh Xà và Đại Bàng không phát hiện ra. Sau khi xuất hiện, cửa không gian trong chớp mắt biến mất không để lại bóng hình, giống như là không có thật vậy.
Phát hiện đám mây màu hồng đó xuất hiện, hào quang bao quanh Ngũ Thái Tiên Lan lập tức đại thịnh, toàn bộ đài hoa toàn lực xoay nhanh, từ từ tránh xa đám mây đó. Ẩn uớc trong đám mây, Ngũ Thái Tiên Lan tựa hồ phát giác có yêu khí. Giữa không trung, nhìn từ xa xa, đám mây to ước một trượng, hình trạng thiên biến vạn hóa, nhắm hướng Ngũ Thái Tiên Lan từ từ tiếp cận.
Hắc Liên là kẻ đầu tiên phát hiện sự tình, liền phát ra một quái thanh, nhanh chóng hóa thành một vệt màu đen, nhoáng lên một cái nhắm hướng cụm mây hồng sắc bay tới, phóng ra một đạo ánh sáng đen bắn tới. Cử động của Hắc Liên khiến Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Ma tiên, và Quỷ tiên đồng loạt chú ý. Họ đồng thời lưu ý sự xuất hiện của đám mây kỳ lạ. Ma tiên cùng Quỷ tiên gầm lên một tiếng, ngay lập tức phân khai Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, hoành thân phóng tới chặn đám mây. Hiển nhiên, chúng cũng cảm giác được ẩn bên trong đó có luồng khí tức kỳ lạ. Sự xuất hiện đám mây thần bí này, rốt cục cũng là vì Ngũ Thái Tiên Lan?
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cùng nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi. Ai có thể nghĩ được đám mây kỳ bí này làm sao lại đột nhiên xuất hiện, cũng có thanh tức, cũng có yêu khí làm cho hai người kinh hoảng vô cùng. Đối với Ngũ Thái Tiên Lan, hai nữ nhân không nhịn được cùng nhìn lại nó một cái thán phục cái mỵ lực hấp dẫn vô số kỳ vật yêu ma ở khắp nơi kéo đến tranh đoạt. Mà không riêng gì hai nàng, ở đương trường mọi người ai cũng ngạc nhiên về mỵ lực hấp dẫn này.
Ngạo Tuyết mở miệng thốt: "Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, chỉ sợ là không giúp được nó. Thôi thì chúng ta hãy tận nhân lực lần nữa. Thành hay bại thì chúng ta cũng tự vấn lương tâm minh bạch, không thẹn với lòng, đã làm một việc tốt đối với bản thân chúng ta và nó". Thương Nguyệt dụng lực gật đầu, trong chốc lát chân nguyên toàn thân gia tăng gấp bội, mãnh liệt phát ra. Ngạo Tuyết toàn thân công lực cũng đề tựu đến mức cao nhất, hào quang lưu chuyển, ở trên người tử sắc chiến giáp hiện ra một luồng quang hoa màu tím, kết hợp với bạch sắc chiến giáp của Thương Nguyệt, tạo thành hai đạo kỳ quang đẹp mắt. Hai tiếng thét lớn cùng lúc bật ra, hai đạo nhân ảnh đẹp mắt cùng hướng đến thần bí vân thải công đến, cản trở nó xâm phạm Ngũ Thái Tiên Lan.
Ở trên, Tam Đầu Linh Xà cùng Thần Điểu Đại Bàng hiện đã phát giác đám mây thần bí đột nhiên xuất hiện. Chúng không hẹn mà cùng đình chỉ giao chiến, toàn lực hướng xuống dưới, tranh đoạt Ngũ Thái Tiên Lan. Cử động của chúng khiến mọi người ở dưới đất chấn động, không tưởng Ngũ Thái Tiên Lan lại có sức hấp dẫn như thế, đã có tam yêu phải tranh, Tam Đầu Linh Xà cùng Đại Bàng phải đoạt, lại thêm đám mây ẩn ẩn hiện hiện mang đầy tà khí quái dị đột nhiên đến một cách vô thanh vô tức. Tất cả bao phủ một màn thần bí mạc trắc, quả thật cổ kim kỳ sự, khó khiến mọi người tin được.
Lúc này, Hắc Liên đã phát xuất đợt công kích, nhắm chính giữa đám mây mà giáng xuống. Chỉ thấy đám mây thần bí kia hình thể nhẹ nhàng dao động một cái, bị luồng hắc sắc quang mang của Hắc Liên đánh trúng nội thể. Tuy nhiên, khi chạm vào thể nội của nó, luồng hắc sắc biến mất, ở phía bên kia đám mây đột nhiên có luồng sáng phản xạ nhắm Hắc Liên bắn tới. Chỉ nghe Dạ Hồn ở giữa liên đài phát lên một tiếng cả kinh, liền xoay người né tránh ngay lập tức. Hắc Liên vừa công xong, Ma tiên và Quỷ tiên cũng kích đến.
Chứng kiến hai tia quang sắc một lục một đen mang theo uy lực cường đại mãnh nhiên bắn tới đám mây thần bí. Tuy nhiên quả thực kỳ quái, đám mây đó đột nhiên toàn thân hào quang thiểm động, làm cho hai cỗ cường lực dạt về một phía. Thế rồi ngay sau đó, hai đạo quang hoa đồng dạng cùng phát xuất từ thể nội của đám mây cùng lúc nhắm hướng Ma tiên và Quỷ tiên phản hồi lại.
Giữa không, cùng nghe tiếng Quỷ tiên và Ma tiên hét lên một tiếng kinh khiếp, chứng tỏ chúng tự bản thân đã toàn lực công kích, rồi cũng tự chúng bị trúng chiêu thức với toàn bộ sức mạnh của mình. Ngay khi chúng lùi lại, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cùng đột ngột xuất chiêu, cuốn tới đóa vân thái. Trong chiêu công này, hai thanh thần kiếm cùng hợp nhất công lực hai người đánh tới với uy lực cực đại, vốn là ác mộng đối với Ma tiên và Quỷ tiên. Chính kiến giữa không trung, hào quang đẹp mắt một tím một vàng, hợp thành một luồng kiếm quang lớn hàng trượng, mãnh nhiên công kích thần bí vân thải.
Chiêu tấn công này tập trung toàn bộ thực lực của hai nữ nhân, họ tin nhất định có thể khả dĩ đối địch với đám mây thần bí, tạo thành thế uy hiếp nhất định. Tuy nhiên trái với tưởng tượng của hai người, khi luồng kiếm quang đẹp mắt vừa chém tới trung tầng, thì đột nhiên đám mây biến mất không để lại chút tung tích nào tại không trung. Vì sự biến mất này, một kích toàn lực của hai nữ nhân thành ra công cốc. Ở lần xuất hiện kế tiếp, đám mây thần bí đằng không xuất hiện ngay kế trên Ngũ Thái Tiên Lan, phát xuất một vùng hào quang ngũ sắc, bao phủ Ngũ Thái Tiên Lan vào giữa.
Hai nữ nhân bốn mắt nhìn nhau, muốn tái phát động công kích, đột nhiên cách đó trong tai văng vẳng thanh âm nữ nhân truyền tới: "Hai ngươi hành động rất tốt, quả thật kỳ duyên thiên định, đã cố gắng hết sức. Nhưng Ngũ Thái Tiên Lan ở đây, không phải chỉ dựa vào hai người thì có thể bảo vệ được, nếu đi với ta, có thể thoát khỏi nhân giới không lúc nào an định. Tương lai nếu hữu duyên, ta hy vọng sẽ có cơ hội là bằng hữu tốt của hai ngươi. Hãy nỗ lực lên, hỡi hai cô nương mỹ lệ!". Âm thanh biến mất, cùng lúc đó Ngũ Thái Tiên Lan đột nhiên quang hoa đại thịnh, toàn thân lung linh một sắc huyền ảo, biến mất vào giữa đám mây thần bí.
Dị biến xảy ra khiến mọi người nhìn như trời trồng, không tưởng rằng Ngũ Thái Tiên Lan thần bí khó lường cuối cùng cũng bị đám mây nuốt trọn. Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt đối mắt nhìn nhau, rồi ngẩng đầu nhìn đám mây thần bí, nhãn thần lộ xuất vẻ kinh hãi. Nhờ cái nhìn này, hai người cùng phát hiện Tam Đầu Linh Xà và Đại Bàng đã đến rất gần. Hai người thần sắc đại biến, không hẹn mà đồng chuyển thân, hóa thành hai đạo hào quang đẹp mắt, trong chớp mắt quay về mặt đất.
Ở mặt đất, gần Huyền Ngọc chân nhân và Ngọc Vô Song hai người, hai đạo hào quang bay tới, thân thể Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt xuất hiện từ thinh không. Huyền Ngọc chân nhân thần sắc vô cùng hoan hỉ. Nhìn thấy hai người vô sự, mọi người đều biểu lộ vui mừng. Ngọc Vô Song kích động nắm chặt tay Tĩnh Nguyệt Đại Sư, hai người nhãn trung hàm chứa thần sắc hoan hỉ, nhìn đôi người ngọc tuyệt mỹ giai nhân, hiển nhiên kích động dị thường.
Khi mọi người định lên tiếng vấn an, ở trên không đột nhiên Tam Đầu Linh Xà và Đại Bàng cùng gầm lên giận dữ, làm cho họ một lần nữa ngước mắt nhìn lên. Chỉ thấy đám mây thần bí lúc này bay theo một quỹ đạo thập phần kỳ dị, luồn lách giữa hai con cự thú. Mỗi lần thoát khỏi công kích là mỗi lần nó khiến hai con cự thú đối địch lẫn nhau. Hai con cự thú dần dần nổi khùng, quay ra công kích lẫn nhau. Đám mây thần bí tựa hồ không vội ly khai, chỉ quanh đi quẩn lại, tựa hồ nó muốn nhìn cho kỹ hai con cự thú lợi hại như thế nào.
Giữa không trung, vô vàn thể khí muôn màu muôn sắc, vô số lưu quang dị thải giao hối tạo thành các dạng đồ án khác nhau thập phần đẹp mắt. Tam Đầu Linh Xà cử ba cái đầu to lớn, bất giác phún xuất ba đạo ánh sáng bất đồng một công kích đám mây, hai công kích Đại Bàng. Đại Bàng cũng cùng lúc đối phó với Tam Đầu Linh Xà, lại nhảy đến tấn công đám mây. Tựa hồ chúng đều không nguyện ý để Ngũ Thái Tiên Lan bị dị vật bất minh này cướp đi mất.
Ở dưới đất, lúc này Kiếm Vô Trần đã mang Thiên Linh thần kiếm đi đến. Khi gặp mặt, Liễu Tinh Hồn trầm giọng nói: "Vô Trần, con đưa Thiên Linh thần kiếm lên trên đó, hy vọng khả dĩ hỗ trợ thêm một chút sức lực cho Thần Điểu Đại Bàng. Hãy cẩn thận, chú ý không để cho Tam Đầu Linh Xà phát hiện sớm". Kiếm Vô Trần dụng lực gật đầu, ánh mắt bắn ra một đạo kỳ quang, toàn thân hào quang tử sắc đại thịnh, thần kiếm Thiên Linh cũng phát xuất hào quang ngũ sắc đẹp mắt, theo thân thể y nhanh chóng hướng tầng không bay lên.
Trên không, Tam Đầu Linh Xà đang toàn lực cùng Đại Bàng giao chiến, đối với việc đột nhiên bay lên của Kiếm Vô Trần, nó chỉ lừ mắt liếc một cái, không thèm để ý gì. Trong ý thức của nó, đối với con người nhỏ nhoi thế này thì vô pháp tạo thành uy hiếp. Vì thế nó không cần tốn sức công kích Kiếm Vô Trần. Nó muốn tập trung toàn bộ tinh lực hướng vào Ngũ Sắc Đại Bàng và đóa vân thải thần bí ở trên.
Lúc này, Kiếm Vô Trần xuất hiện cách đám mây khoảng ba trượng. Nhìn thấy Đại Bàng quả thật đang rơi vào thế hạ phong, bèn hét to một tiếng, dưới chân Thiên Linh thần kiếm đột nhiên bay lên trên đầu, hào quang ngũ sắc tức thì phát ra mạnh bạo, tại không gian hóa thành Ngũ Sắc Thần Long. Dưới sự ngự sử toàn lực của Kiếm Vô Trần, đột nhiên đánh tới Tam Đầu Linh Xà. Hào quang nhấp nháy, biến đổi huyền ảo, vô số kỳ quang dị thải tại giữa trời cao chuyển dịch thật nhanh.
Kiếm Vô Trần toàn lực ngự xuất Ngũ Thái Thần Long, hào quang lấp lánh phát ra đầy trời, nhanh chóng đánh tới Tam Đầu Linh Xà. Con mắt to của Tam Đầu Linh Xà khẽ liếc một cái, nhìn thấy Ngũ Sắc Thần Long tuy hình thể không lớn nhưng khí tức thì không khác lúc trước bao nhiêu. Cái đầu giữa của Tam Đầu Linh Xà ngóc lên, một đạo lục sắc quang mang mang theo luồng khí tức tuyệt độc biến thành một cột quang trụ bề ngang ba trượng, kịp lúc ngênh đón Ngũ Sắc Thần Long.
Hai cỗ cường lực chạm nhau, lục sắc quang trụ với khí thế hảm thiên, trong chốc lát đã hóa giải Thần Long. Ở phía bên kia, Đại Bàng khi phát hiện Thiên Linh thần kiếm xuất hiện, tinh thần đột nhiên phấn chấn, miệng phát ra âm thanh chói tai. Đại bằng giương cao vuốt sắt, hào quang ngũ sắc phóng ra khí thế kinh thiên, toàn lực nhắm đánh Tam Đầu Linh Xà, thoáng chốc đã đè bẹp hắc sắc quang trụ của Tam Đầu Linh Xà phóng tới trước đó, ngoài ra dư lực còn nhằm đầu linh xà mà bắn tới. Tam Đầu Linh Xà thất kinh, miệng rống lên liên hồi, thân thể đồng thời dụng lực né tránh, may mắn nhất thời tránh thoát được sự công kích của đại bằng.
Trong lúc này, dưới sự thôn tính của lục sắc quang trụ, Thiên Linh thần kiếm lúc này đã trở về nguyên trạng. Hào quang ngũ sắc trên kiếm giờ đây ảm đạm, từ từ quay về nơi xuất phát. Ngay lúc đó ở giữa không trung, Kiếm Vô Trần toàn thân chấn động, miệng thổ ra một ngụm máu, thân thể rung động rơi xuống đất. Ngũ Sắc Thần Long được tạo ra dưới sự dẫn hạ của khí tức bản thân, do đó một khi nó bị trọng thương, bản thân y cũng tổn thương không kém. Sức mạnh khủng khiếp của Tam Đầu Linh Xà giờ đã được Kiếm Vô Trần lãnh hội hoàn toàn. Khi thân thể y và Thiên Linh thần kiếm đồng thời rơi xuống, từ bên trên Đại Bàng quạt mạnh đôi cánh, một dòng khí với cường lực cực đại nhanh chóng cuốn lấy Kiếm Vô Trần và Thiên Linh thần kiếm. Chỉ thấy Kiếm Vô Trần thân thể được dòng khí lưu hỗ trợ, từ từ rơi trên vào thân thể to lớn của Đại Bàng. Thiên Linh thần kiếm thì lại bị Đại Bàng ngậm phải.
Từ lúc Kiếm Vô Trần xuất hiện, đám mây thần bí tựa hồ cảm giác sự dị dạng. Toàn bộ thân thể của nó lưu quang chớp nháy, trong chốc lát đã biến mất khỏi nguyên địa. Khi xuất hiện lại, nó đã cách xa nơi đó nghìn trượng, và đang nhanh chóng di chuyển ra xa. Ngay khi vân thái ly khai, ba tên Hắc Liên, Ma tiên, Quỷ tiên hiện giờ đã thụ trọng thương cũng nhân cơ hội mọi người không lưu tâm vội vàng lẩn mất.
Lúc này, Tam Đầu Linh Xà hoảng hốt phát hiện đám mây đã đi xa, trong miệng không kềm được nộ hống một tiếng thật to, một mặt truy cản, một mặt phát tiết nộ khí đến Thần Điểu Đại Bàng ở phía trên. Ba cái miệng to lớn của nó đồng thời há rộng, ba đạo quang sắc hồng, lục, đen cùng hợp lại thành một đạo quang trụ đường kính mười trượng bắn tới Đại Bàng. Lúc nãy Đại Bàng đang trong thế hạ phong, giờ đột nhiên không cam chịu kém, không thèm né tránh nhắm ngay Tam Đầu Linh Xà công thẳng tới.
Vuốt sắc của Đại Bàng vươn ra, một đạo ngũ sắc quang hoa ngăn gió chặn mây lập tức xuất hiện biến ngày thành Ngũ Sắc Thần Long to lớn. Thần Long gầm lên một tiếng chấn thiên, hóa thành một đạo quang trụ rực sáng, hình thành long hình chi trạng, nhắm hướng Tam Đầu Linh Xà sáp chiến. Trong một khắc thời gian, cảnh tượng kỳ quái này phát sinh làm cho những người tu chân ở dưới đất kinh hãi. Tam Đầu Linh Xà cũng mang sắc thái chấn kinh, không tưởng tượng được là con Đại Bàng này lại đột nhiên từ miệng thổ xuất thần long, Sự tình quả thực quái dị. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chỉ thấy thân thể của thần long to lớn lên mau chóng, bản thể như sợi dây thừng tết lại bằng tre dài hàng trăm trượng, hai bộ long trảo sáng ngời ánh sáng ngũ sắc. Thần long miệng gầm lên một tiếng vang trời, thân thể uốn lượn đầy vẻ uy nghiêm ngạo thị thế gian. Mang theo khí thế bạt trời dịch đất, thần long nhắm Tam Đầu Linh Xà phóng tới. Cảnh tượng kỳ vĩ đó khiến mọi người tu chân ở dưới đất đại khai nhãn giới. Thứ sở kiến này trước đây họ chưa bao giờ được kinh qua.
Tam Đầu Linh Xà cấp tốc co người thủ thế, ba cái đầu to lớn gầm lên những tiếng giận dữ, tạo ra ba
đạo quang trụ hướng tới cự long giao chiến. Hai bên đánh nhau phát ra các tiếng nổ lớn chấn động thế gian, kèm theo bao nhiêu lưu quang dị thải, giống như mây đẹp ở sông lưu hà, càng xem càng đẹp, phản chiếu toàn bộ lên Thái Huyền Sơn.
Trên trời, ba đạo quang trụ không cùng sắc thái tương hội với Thần Long. Hai bên toàn lực đối khán, một điểm cũng không buông. Giữa những lần tương hỗ, ma sát lẫn nhau, năng lượng tự nhiên bị tiêu hóa. Cảnh tượng đó cũng giống như hai đại cao thủ võ lâm tỉ thí nội công, xem công lực của ai thâm hậu hơn.
Hào quang ngũ sắc chợt động, Thần Long huy động song trảo, sau khi bỏ lại phía sau những ngăn trở, đã gầm lên một tiếng giận dữ, mạnh mẽ xuyên qua trở lực cường mạnh của Tam Đầu Linh Xà, bắt đầu tiến công vào thực thể của nó. Sáu con mắt lớn của Tam Đầu Linh Xà ẩn hiện thần sắc kinh hãi, nó không thể minh bạch tại sao Đại Bàng vốn đã bị dồn vào thế hạ phong, giờ lại đột nhiên thật lực đại tăng, thậm chí mạnh hơn trước đó.
Thần long không đánh vào được thân thể to lớn của Tam Đầu Linh Xà, vì nó đột nhiên hóa thành một vầng hào quang màu đen, nhanh chóng lẩn tránh sự công kích của thần long, rồi xuất hiện ở phía ngoài hàng trăm trượng. Thần long cũng không vừa, tự động dùng thuật truy tung, nhanh chóng đuổi theo. Ngay khi nó truy đuổi, Đại Bàng cũng gấp rút bám theo, mang theo luôn thân thể của Kiếm Vô Trần, chốc lát đã đi xa.
Bầu trời đột nhiên hồi phục minh quang, tất cả giống như trong mộng, không thực, khiến người ta khó mà tin nếu không tận mắt chứng kiến. Trên Thái Huyền Sơn, mọi người vẫn đang còn trong tình trạng chấn kinh, nên không có lấy một phản ứng.
Đột nhiên, Ngạo Tuyết cất giọng hỏi quanh: "Lục Vân đâu? Không phải huynh ấy bây giờ đi cùng với Tam Đầu Linh Xà chứ?". Lời nói ra, mọi người đột nhiên giật mình sực tỉnh. Thương Nguyệt nhìn lên thiên không, nhẹ giọng nói: "Không lẽ nào, huynh ấy ở trên kia, tỷ nhìn xem, ở trên đầu chúng ta đấy". Người của Dịch Viện nghe thấy, cùng lúc ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên, một thân ảnh từ từ trôi xuống, chính thị Lục Vân. Vào lúc này, tư thế của Lục Vân tại giữa không thần thái an lạc, biểu hiện một nét gì đó cách ngoại thần bí. Xem ra trong cơ thể hắn ẩn tàng điều bí mật gì đó mà mọi người khác đều không thể hay, không thể biết.
Bên phía Thiên Kiếm Viện, các đệ tử cũng bắt đầu hỏi: "Vô Trần sư huynh ở đâu? Huynh ấy không sao chứ sư phó? Người nói sư huynh không sao chứ?" Trong ngữ khí họ có chứa ba phần bất an. Liễu Tinh Hồn nhìn lên bầu trời, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, có Thần Điểu Đại Bàng thủ hộ, hắn sẽ không gặp chuyện gì đâu. Mọi người dọn dẹp nơi này, thuận tiện làm cho Tống Tiên Lĩnh khôi phục nguyên trạng". Nói xong, song mục tập trung vào đạo thần bí quang thải đang từ từ biến mất.
Lục Vân nhìn Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt một cái, mục quang không nhịn được lưu luyến trên cơ thể họ, trong tâm thầm tán thưởng hai người quá đẹp. Hai bộ chiến giáp hoàn toàn vừa khích với thân hình tuyệt mỹ động lòng người của họ. Vòng eo nhỏ xíu tôn thêm vòng ngực đầy đặn, dáng người thon chắc làm tôn thêm dung nhan tuyệt thế như ngọc, quả thật là tuyệt thế giai nhân, thế gian khó tìm. Cảm thụ ánh mắt cảm kích và nhu tình của hai người, Lục Vân cười mỉm nhẹ giọng thốt: "Cung hỉ nhị vị sư tỷ. Dịp này hại vị sư tỷ kỳ duyên thiên thành, quả thật đáng chúc mừng!". Nói rồi khẽ mỉm cười nhìn hai nữ nhân.
Tuy nhiên trong thâm tâm Lục Vân lúc này, chàng tự phát hiện cái nhìn của mình vào hai nữ nhân không ngờ cũng giống như những người khác. Trong tim chàng có lẽ cũng giống như những nam nhân khác, mang trong lòng những ước muốn ích kỷ. Huyền Ngọc chân nhân nhìn Tử Dương sư đệ đứng kế bên mỉm cười nói: "Hiện tại đã tốt, không cần phải luôn lo lắng cho hắn. Chẳng phải hắn trở về an toàn rồi sao? Sự tình lần này rất thần kỳ quỷ dị, tâm ý mọi người đều đang ở mây gió, không minh bạch điều gì. Giờ ta nên trở về trước để tránh ảnh hưởng Thiên Kiếm Viện xử lý sự tình. Ngọc chưởng giáo không biết có nguyện ý ghé thăm Thiên Hỏa Động không? Nếu không trách, xin thỉnh cùng chúng tôi đến đó cùng ngồi đàm luận". Nói xong, mục quang nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp động lòng người của Ngọc Vô Song.
Ngọc Vô Song liếc nhìn xung quang một cái, thần tình hàm tiếu nói: "Cũng tốt. Thương Nguyệt cùng Ngạo Tuyết của quý viện đạt thành kỳ duyên, chúng ta cũng cần nghe qua cảm nhận của họ". Nói xong, cùng Thương Nguyệt theo Huyền Ngọc Chân nhân ly khai. Sau khi họ đi khỏi, người các viện khác cũng lần lượt rời khỏi. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ Thái Huyền Sơn chỉ còn lại môn hạ của Thiên Kiếm Viện thanh lý mọi thứ. Cuộc chiến kỳ dị làm chấn động lòng người cuối cùng cũng kết thúc trong tình huống đó.
Dõi mắt theo bóng hình Thương Nguyệt rời khỏi, Ngạo Tuyết thấp giọng thốt: "Cuối cùng tỷ ấy cũng thủ thắng, chỉ là đã thụ trọng thương. Đối với trường tỷ thí này sẽ có ảnh hưởng rất lớn".
Lục Vân nhìn một thân ảnh rời đi, cười nhạt: "Cũng có thể trận tới, tỷ ấy không phải xuất thủ, hừm...có thể lắm". Ngạo Tuyết liếc nhìn Lục Vân, nhanh chóng minh bạch ý tứ của chàng, nhẹ nhàng nói: "Như thế cũng tốt. Bao nhiêu hảo sự đều rơi cả vào chàng".
Bên ngoài, chúng nhân đều nhìn hai người với ánh mắt kỳ quái, không hiểu được ý tứ của họ. Lúc Vân Phong đang định mở lời hỏi, Lý Trường Xuân đã tuyên bố trường tỷ thí thứ ba bắt đầu. Lục Vân cười mỉm với Ngạo Tuyết, thấp giọng nói: "Chúng ta còn phải lên đài giải quyết công chuyện, đừng để mọi người bảo chúng ta không biết giữ lễ mạo". Dứt lời, thân thể chàng nhẹ nhàng cất lên, vô thanh vô tức hạ xuống trường trung, toàn thân lộ ra vẻ tiêu sái.
Ngạo Tuyết nhìn theo thân ảnh Lục Vân, trong mắt lộ ra một tia sáng dịu dàng, thân thể nàng loáng lên, cũng xuất hiện tại trường trung, lặng lẽ nhìn Lục Vân. Nàng vừa hạ thân xuống trường đấu, bên ngoài vô số tiếng hoan hô ào ào vang lên. Rất nhiều người đến đây để trợ uy cho nàng, giúp nàng tỏa sáng. Ngạo Tuyết không buồn để ý đến đám người này, chỉ dịu dàng nhìn Lục Vân, nhãn thần lấp lánh thần thái mê hoặc người.
Lục Vân nhìn Ngạo Tuyết đứng trước mặt, bạch y như tuyết, thánh khiết như tiên, vẻ mặt mỹ lệ của nàng có mấy phần đạm nhã, giống như một đóa u lan nơi cốc vắng tỏa ra những sợi tơ không linh chí khí, mùi hương dìu dịu đắm đuối, tất cả dáng hình khiến người không thể nào quên. Ánh mắt trong trẻo như nước, lại lấp lánh tia sáng dịu dàng làm say người, thần thái vô cùng quyến rũ nhưng vẫn âm thầm đưa tới một chút nhu tình, một làn tâm hương. Lục Vân không nói lên lời, lẳng lặng ngắm nhìn Ngạo Tuyết, khi ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, những đóa hoa lửa dịu hiền lấp lóe. Không khí trầm tĩnh, một mùi thơm say nồng thoang thoảng giữa hai người. Tâm ý đôi bên không cần phải nói thành lời, chỉ cần ánh mắt tương thông là tự hiểu được.
Từ bốn phía, âm thanh la ó lác đác vang lên, ai cũng cảm thấy giữa Lục Vân và Ngạo Tuyết có chuyện không bình thường. Trong vẻ trầm tĩnh, những đóa hoa lửa ái tình nồng nhiệt của họ âm thầm khiến trong lòng mỗi người thoáng chấn động. Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn Tĩnh Nguyệt Đại Sư, ánh mắt hai người lộ ra một tia kỳ dị. Phía xa, Ngọc Vô Song liếc nhìn Lục Vân, lòng thầm thở dài, tựa như cảm thán chuyện gì đó. Lâm Vân Phong cũng nhìn Lục Vân, trong tâm ngầm cổ vũ cho chàng. Tử Dương Chân Nhân thì nhìn Liễu Hoành Phi, lòng cũng buông tiếng thở dài, biết rằng nếu có Lục Vân thì y không còn hi vọng gì với Ngạo Tuyết. Ông nhè nhẹ lắc đầu, mục quang rời về chốn xa xăm, lặng lẽ trầm tư.
Vẫn giữ nụ cười thản nhiên, trong chớp nhắt vẻ mặt mỹ lệ của Ngạo Tuyết bộc phát ra thần thái kinh nhân, khiến bốn bề kêu lên kinh hãi. Mục quang nhu hòa ngắm Lục Vân, Ngạo Tuyết khai khẩu: "Trận chiến này, ta tự động rút lui, Lục Vân thủ thắng!". Lời vừa dứt, bốn bên lập tức vang lên tiếng cười châm chích, không ít người gào lên thất vọng, không muốn chấp nhận sự việc trước mắt.
Lúc đó, cao thủ tứ viện ở bên ngoài còn đang đoán già đoán non xem giữa hai người, ai có cơ hội trực tiếp tấn cấp. Nếu phải giao thủ, thắng lợi dễ dàng kiểu này là không thể. Huyền Ngọc Chân Nhân không phải xuẩn ngốc, những chuyện tự làm tổn thực lực cũng không muốn. Giờ đây, Ngạo Tuyết đột nhiên mở miệng xin tự rút lui khiến mọi người đều kinh ngạc. Theo lẽ thường, Ngạo Tuyết có Tử Ảnh Thần Kiếm trong tay, lại thêm trong trận chiến tranh đoạt Ngũ Thái Tiên Lan, thụ đắc phần lớn linh khí của Tiên Lan khiến cho tu vi đại tăng nên trong trận chiến này nàng tuyệt đối chiếm ưu thế. Vì sao Dịch Viện lại bỏ qua cơ hội khó gặp này, đem cơ hội có thể thắng lợi nhường lại cho Lục Vân? Dù Lục Vân từng thắng cả Tất Thiên của Nho Viện nhưng như thế không có nghĩa là chàng mạnh hơn Ngạo Tuyết.
Lý Trường Xuân thấy sự tình diễn ra như vậy, đành tuyên bố trận tỷ thí thứ , phần thắng thuộc về Lục Vân của Dịch Viện. Thành ra, chưa đến nửa ngày, những trận tỷ thí mà ban đầu mọi người đều cho là rất ngoạn mục đã kết thúc. Trừ Thương Nguyệt và Vô Vong phải dốc sức toàn lực chiến đấu, hai trận còn lại người thắng đều trực tiếp tấn cấp nên một chút sướng mắt cũng không được chứng kiến khiến cho những người đến xem thi đấu đều thở dài tiếc nuối. Tỷ thí kết thúc, Lý Trường Xuân cùng lục viện chưởng giáo toàn bộ tập trung tại một nơi thương nghị những chuyện liên quan đến vòng sau.
Lý Trường Xuân nhìn năm vị chưởng giáo, hỏi: "Hiện tại vòng tỷ thí thứ nhất đã kết thúc, chúng ta cứ chiếu theo lệ cũ, trước hết tiến hành tỷ thí phân chia ba vị trí dẫn đầu, các vị nghĩ thế nào?". Nho Viện Hạo Vân Cư Sỹ không dị nghị gì, gật đầu đồng ý. Pháp Quả Đại Sư của Bồ Đề Học Viện cùng Ngọc Vô Song của Phụng Hoàng Thư Viện cũng đồng ý, duy có Đạo Viện Thất Huyền Chân Nhân không mãn ý, hiển nhiên vì hiện giờ Vô Vong trọng thương, nếu có tỷ thí cũng thua trận. Lúc này thấy mọi người đều đồng ý, Thất Huyền Chân Nhân nhè nhẹ thở dài, khẽ gật đầu biểu thị đồng ý.
Sự tình được quyết định xong, vòng tỷ thí thứ hai được tiến hành lập tức. Rất nhanh, Lý Trường Xuân ngay trước mặt mọi người tuyên bố bắt đầu vòng hai. Đồng thời gọi Ngạo Tuyết, Vô Vong, Bản Nhất xuống trường, để họ tự chọn đối tượng tỷ thí. Vì chỉ có hai người để chọn nên không ai vội vàng.
Ba người đứng trong trường, hơi bối rối mất một lúc. Thất Huyền Chân Nhân thấy vậy, bước vào trong trường, liếc nhìn ba người: "Lần thi đấu này, Vô Vong thoái xuất, hai người cứ đấu đi". Nói xong dẫn theo Vô Vong, thần sắc ủ rũ rời khỏi. Ngạo Tuyết nhìn Bản Nhất, bình tĩnh hỏi: "Chúng ta có nhất thiết phải tỷ thí không?". Bản Nhất nhè nhẹ lắc đầu, trong lòng lại thở dài. Trận đấu giữa y và Ngạo Tuyết lần này, dù kết quả thế nào cũng hoàn toàn không có một chút ý nghĩa. Y mà thắng, Dịch Viện vẫn còn Lục Vân, y chỉ có thể bài danh đệ tứ. Vô Vong cũng đã rút lui nên y mà thua thì vị trí thứ tư vẫn thuộc về y, do vậy tỷ thí lại càng không có ý nghĩa.
Buông một tiếng thở dài, Bản Nhất trầm giọng: "Tôi không đấu nữa, chúng ta mà có tỷ thí thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì, dù thế nào cũng chỉ đứng thứ tư. Chúng ta hà tất phải động thủ?". Bản Nhất thản nhiên quay người, chầm chậm lui gót. Chỉ mất một chút thời gian, vòng tỷ thí thứ hai đã kết thúc, thật vượt ngoài ý liệu của mọi người.
Tĩnh Nguyệt Đại Sư khẽ than: "Nhiều năm rồi, tình huống như thế này mới xuất hiện lần đầu. Nhớ lại vòng đầu, xưa nay chưa từng có chuyện ba tổ dự thí thì hai tổ tự rút lui, vòng hai thì toàn bộ tự bỏ cuộc cũng là chuyện chưa từng xuất hiện. Hy vọng rằng trận thi đấu tối hậu sẽ hấp dẫn chứ không tái diễn tình huống này".
Tử Dương Chân Nhân lên tiếng: "Phải tin là không, chí ít thì Lục Vân sẽ không bỏ cuộc. Trận chiến cuối cùng này, Thương Nguyệt đã thụ thương, trọng điểm của chúng ta là Kiếm Vô Trần. Lục Vân có thể thắng hay thua Kiếm Vô Trần quan hệ đến việc bản môn có trở thành đệ nhất trong Lục Viện hay không. Cơ hội như vầy, hình như chúng ta chưa từng gặp qua?", nói đoạn, mục quang lướt qua Huyền Ngọc Chân Nhân cùng Tĩnh Nguyệt Đại Sư.
Huyền Ngọc Chân Nhân không đáp, chỉ nhìn Vô Trần rồi nhìn Lục Vân bên mình, trong lòng không khỏi khẽ thở dài. Theo đánh giá của ông, từ vẻ bề ngoài có thể thấy Kiếm Vô Trần mạnh hơn nhiều, Lục Vân có muốn thủ thắng, chỉ e cơ hội không nhiều, dù trong lòng mình, ông vẫn hi vọng là Lục Vân sẽ thắng. Có nhiều yếu tố khách quan nên không có chỗ cho những sơ hốt. Nhưng những yếu tố này lại không khiến ông hy vọng nhiều vào kết quả, ai sẽ có cơ hội thắng ông hoàn toàn không thể biết trước.
Lục Vân nhìn Kiếm Vô Trần, khí cơ toàn thân thu lại, dường như hoàn toàn ẩn tàng đi, không cho đối phương một cơ hội thăm dò nào. Trên chiến chường, có rất nhiều việc tuy nhỏ nhưng cực kỳ quan trọng, nếu một kẻ nào không lưu tâm ắt lâm vào cảnh nguy khốn. Vì vậy, ở trước mặt Kiếm Vô Trần, Lục Vân tỏ ra khá cẩn thận.
Lý Trường Xuân nhìn sắc trời, thấy không còn sớm nữa, bèn tuyên bố vòng tỷ thí thứ ba sẽ cử hành vào buổi chiều. Liền đó, chưởng giáo các viện đem môn hạ về liệu thương và nghỉ ngơi. Thoáng chốc, trên trường tỷ thí chỉ còn người của Dịch Viện đứng lại.
Đưa mắt nhìn mọi người, Huyền Ngọc Chân Nhân khai khẩu: "Về thôi, có vài chuyện nói chuyện ở đây không tiện, chúng ta về rồi nói tiếp tránh những hiểu lầm không đáng". Ánh mắt ông lướt qua Lục Vân, trong đó lộ ra một tia kỳ vọng. Rồi ông lập tức khởi thân, ngự phong phi vũ, thong dong nhắm hướng Thiên Hỏa Động lướt tới. Ông vừa rời khỏi, toàn thể đều khởi thân lướt theo.
Bên trong Thiên Hỏa Động, tất cả người của Dịch Viện đều tề tựu, lặng lẽ chờ Huyền Ngọc Chân Nhân lên tiếng. Từ khi đến Thái Huyền Sơn đến nay, Lục Viện Luận Võ đã tiến đến những giây phút cuối cùng, trong suốt chặng đường này, Dịch Viện đã trải qua không ít sự tình. Có được thành tích như hôm nay, đã vượt quá tưởng tượng của Huyền Ngọc Chân Nhân. Thành quả này khiến tất thảy người Dịch Viện đều thập phần cao hứng.
Đảo mắt nhìn qua tất cả mọi người, Huyền Ngọc Chân Nhân có phần kích động lên tiếng: "Trận chiến cuối cùng sắp diễn ra, bất kể kết quả thế nào, ít ra chúng ta cũng đứng vị trí thứ . Nói thật là kết quả này đã vượt xa dự tính của bản môn. Lần Lục Viện Hội Võ này, trong tình huống cao thủ như mây, chúng ta đã bằng vào nghị lực kiên cường, tiến thẳng vào lục cường cũng đã vượt rất xa tưởng tượng của ta. Không cần biết kết quả vòng cuối thế nào, Dịch Viện chúng ta đều có thể ngẩng mặt ngẩng mày trong giới tu chân, rũ đi năm dài phải giữ danh hiệu hạng bét trong lục viện. Trong trận chiến với Kiếm Vô Trần chiều nay, Lục Vân phải luôn kiên trì, giành thắng lợi không chỉ quan hệ đến Dịch Viện chúng ta mà liên quan đến của giới tu chân. Nếu Lục Vân thắng, từ nay thì Dịch Viện chúng ta trong mắt người tu chân sẽ khác đi, hoàn toàn mang một diện mạo mới. Đương nhiên đây chỉ là giả thiết, nếu có thất bại cũng là chuyện hết sức bình thường nên Lục Vân con không chịu áp lực nào cả, cứ bình tâm ứng chiến, toàn lực thể hiện mình". Dứt lời, mục quang nhìn lên mình Lục Vân, trong ánh mắt tràn ngập niềm cổ vũ.
Lục Vân thấy ánh mắt mọi người đều nhìn vào mình, tâm lý chàng cũng ít nhiều có áp lực. Chàng tất nhiên biết rõ sức mạnh của Kiếm Vô Trần, chàng cũng biết muốn thắng được y không hề dễ dàng, đặc biệt lại không được để lộ bí mật trước kia của bản thân, cho nên muốn thắng lại càng khó. Bằng vào Dịch Viện pháp quyết mà muốn thắng Kiếm Vô Trần, cơ hồ là một việc không thể.
Cảm thụ được trong ánh mắt mọi người chứa chan kỳ vọng và lời chúc phúc chân thành vô vàn, tâm ý Lục Vân trào dâng một luồng nhiệt lãng, chớp mắt toàn thân phát xuất một cỗ khí thế cường đại, âm thầm chấn động mọi ngóc ngách của sơn động. Nhìn sư phụ, nhìn chưởng giáo, Ngạo Tuyết, Vân Phong, Tĩnh Nguyệt Đại Sư, Lý Hoành Phi, Lục Vân hoàn toàn tự tin nói: "Mọi người yên tâm, con không để các người phải thất vọng đâu, con đã đáp ứng với Vân Phong vì đệ ấy mà lấy được túi Càn Khôn, con nhất định sẽ cố gắng".
Tĩnh Nguyệt Đại Sư nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân, mục quang lộ xuất một tiếng thở dài, lòng tin tuy rất quan trọng nhưng Lục Vân sẽ thắng Kiếm Vô Trần bằng cách nào đây? Huyền Ngọc Chân Nhân nh? hiểu được ngầm ý trong ánh mắt bà, khe khẽ lắc đầu, tựa như muốn nói bất kể kết cục thế nào cũng không nên đả kích khí thế của Lục Vân. Trước khi thi đấu, chuyện thắng thua thuộc về ai còn chưa thể đoán được, ai dám nói lần này Lục Vân lại không lập tạo thêm kỳ tích?
Sau đó, mọi người bắt đầu đàm luận về trận chiến với Kiếm Vô Trần vào buổi chiều có thể xảy ra những tình huống gì, phân tích kĩ càng từng tình huống để giúp Lục Vân nếu gặp phải sẽ không đến nỗi chân tay luống cuống, rơi vào hạ phong. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua theo từng lời đàm luận. Sau khi dùng cơm, mọi người đều kéo đến trước Thiên Huyền Động quan sát trận chiến cuối cùng. Thật ra, danh hiệu đệ nhất lần này sẽ rơi vào bên nào, phải đợi đến khi trận chiến chiều nay kết thúc.
Trước Thiên Huyền động, ngoài Phụng Hoàng Thư viện chưa đến thì người của ngũ viện còn lại đều đã có mặt. Ai cũng hiểu rằng Ngọc Vô Song đang tranh thủ thời gian để giúp Thương Nguyệt hồi phục công lực. Như vậy thì trận chiến chiều nay sẽ có nhiều cơ hội hơn. Dù sao thì đây cũng là trận chiến cuối cùng, ai mà không để tâm cho được.
Hạo Vân cư sĩ cùng Đan Thanh kiếm hiệp của Nho Viên lúc này đang cùng nhóm người của Huyền Ngọc chân nhân nhỏ tiếng bàn luận về trận đấu. Chỉ nghe Đan Thanh kiếm hiệp nhìn Tử Dương chân nhân nói "Lão hữu, thế nào? Trước đây ta nói có sai đâu. Môn hạ đệ tử của lão tài đức vẹn toàn, sau này chắc chắn vì Dịch Viên mà tranh quang. Bây giờ thì đã thấy ta nói trúng rồi đó. Trận chiến chiều nay nếu đệ tử của lão đánh thắng thì xem như Dịch Viên từ đây đứng đầu Lục Viện, lẫy lừng thiên hạ rồi".
Tử Dương chân nhân nghe thế, trong lòng vui mừng khôn xiết. Nhìn về phía Lục Vân, người bất giác cảm động nói "Tài năng của vị đệ tử này quả thật vượt khỏi sự tưởng tượng của tất cả chúng ta. Dương Viện chưa bao giờ xuất hiện kiệt xuất nhân tài, không ngờ lần này bất ngờ có được một đệ tử tuyệt vời như vậy. Ta thật vui mừng không biết nói sao. Bất luận trận đấu trưa này là thắng hay bại thì ta cũng đủ cảm thấy hãnh diện rồi".
Lục Vân quay đầu nhìn Tử Dương chân nhân, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của người, trong lòng cũng tràn trề một niềm vui khôn tả. Nhìn quanh một lượt, người của Phụng Hoàng Thư viện cuối cùng cũng đã đến. Chỉ thấy Thương Nguyệt vẻ mặt điềm tĩnh đi cùng với Ngọc Vô Song, trông không có vẻ gì là bị đả thương. Ngược lại vẻ mặt của Ngọc Vô Song lại có đôi nét thất sắc, ánh mắt vô thần. Rõ ràng, Ngọc Vô Song đã vì vị trí đệ nhất này mà toàn lực truyền công cho Thương Nguyệt.
Lục Viện đã tề tụ, cuộc tỷ võ bắt đầu. Lý Trường Xuân khẽ nhìn sang Huyền Ngọc chân nhân, Lục Vân và Ngọc Vô Song, Thương Nguyệt, khẽ nói "Bây giờ mọi người đã đến rồi, chúng ta tiếp tục trận tỷ võ cuối cùng. Vì lần này là người cùng tranh ngôi vị đệ nhất nên sẽ chiếu theo lệ cũ, bốc thăm xem đôi nào sẽ đấu trước để tiến hành trận đấu một chọi một, tất cả sẽ có trận. Để công bằng, sau mỗi trận, mỗi người sẽ có thời gian nghỉ ngơi là ngày. Tức là, sau trận đấu trưa nay, trận thứ sẽ bắt đầu vào chiều mai. Bây giờ mời vị đệ tử hãy đến ngay giữa sân để quyết định một lần nữa là có tham gia trận đấu tranh ngôi vị đệ nhất không hay chỉ tranh ngôi vị thứ .
Huyền Ngọc chân nhân cùng mọi người của Dịch Viên đều đưa ánh mắt khích lệ đến Lục Vân, âm thầm chúc may mắn cho chàng. Lục Vân nhìn mọi người khẽ cười, tỏ ra rất tự nhiên rồi quay lưng đi vào giữa sân đấu. Khi Lục Vân đến nơi, Thương Nguyệt và Kiếm Vô Trần cũng vừa đi đến. Lần đầu tiên, cả người đối mặt nhau như thế này, không khỏi cảm thấy thú vị.
Kiếm Vô Trần thần sắc thản nhiên, đôi mày hơi cong, đầy ngạo khí, toàn thân ẩn hiện ngũ sắc hào quang không ngừng lưu chuyển, vô cùng thần bí. Y nhìn Lục Vân với cặp mắt sắc lạnh, ra vẻ ngạo mạn. Sau đó nhìn sang gương mặt tuyệt mỹ của Thương Nguyệt. Một chút xúc cảm ái mộ khẽ thoáng qua nhưng vẫn giữ phong độ tự tin và lãnh ngạo, im lặng quan sát Thương Nguyệt.
Lục Vân vẫn bình thản, đối với thái độ ngạo ngược của Kiếm Vô Trần, chàng xem như không có. Ánh mắt chỉ nhìn về phía Thương Nguyệt, khẽ mỉm cười, như tán thưởng, như khích lệ. Để đáp lại, đôi mắt của Thương Nguyệt cũng nhẹ nhàng hé mở một nụ cười thân thiện.
Thương Nguyệt lúc này, tuy phải đối mặt với ánh nhìn không dời của đối thủ trước mắt, nhưng thần thái tỏ ra vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, không hề nao núng. Nàng khẽ nhìn Kiếm Vô Trần, ánh mắt bình dị, chỉ nhìn thoáng rồi quay đi ngay, dừng lại trên gương mặt của Lục Vân. Khuôn mặt anh tuấn, hiền dịu, nụ cười khe khẽ cùng với ánh mắt rực sáng mê người làm tâm khảm vốn tĩnh lặng của Thương Nguyệt bất giác lay động. Hoặc giả như kỉ niệm trước đây đã để lại trong trái tim của nàng những kí ức sâu đậm, khiến cho nàng lúc này, bất giác vừa nhìn Lục Vân vừa khẽ mỉm cười, ánh mắt lung linh như sao trên trời.
Kiếm Vô Trần thấy thế càng tỏ ra lạnh lùng, liếc nhìn Lục Vân đầy vẻ căm hận. Trận ái tình chiến này tuy Lục Vân có vẻ đang chiếm ưu thế nhưng kết quả của trận đấu that sự sẽ thế nào không ai ro được.
Lý Trường Xuân đi về phía vị đệ tử cuối cùng, lên tiếng "Bây giờ người hãy chủ động lên tiếng quyết định, có rút khỏi danh sách tranh ngôi vị đệ nhất không hay ta phải hỏi từng người một? Nếu không muốn tự lên tiếng thì ta sẽ bắt đầu hỏi". Dứt lời, ánh mắt lướt qua cả người, muốn tìm thấy câu trả lời từ ánh mắt của họ.
Quan sát lúc, thấy cả đều không lên tiếng, Lý Trường Xuân bèn nói "Nếu vậy thì ta sẽ hỏi từng người. Vô Trần, ngươi trả lời trước, nếu người đấu với Lục Vân, ngươi có rút lui hay không?".
Kiếm Vô Trần lạnh lùng liếc nhìn Lục Vân, trầm giọng nói "Không, đã đứng ở đây thì đệ tử sẽ không rút lui". Lý Trường Xuân tỏ ra rất hài lòng, tiếp tục hỏi "Vậy nếu đấu với Thương Nguyệt thì ngươi có rút lui không?" Y nhìn sang Thương Nguyệt, trầm tư một lúc rồi cương quyết "Cũng sẽ không, bất luận phải đấu với ai, trận này đệ tử nhất định không từ bỏ".
Lý Trường Xuân gật đầu, tán thưởng, sau đó di chuyển ánh mắt đến Lục Vân, hỏi "Lục Vân, nếu ngươi phải đấu với Vô Trần thì ngươi có quyết định bỏ cuộc?" Lục Vân bình tĩnh nhìn Lý Trường Xuan và Kíêm Vô Trần, ánh mắt khẽ cười nói "Cũng như những gì Vô Trần đã nói, nếu đã đứng đây thì đệ tử muốn trở thành đệ nhất Lục Cường, nên sẽ không bỏ cuộc".
Lý Trường Xuân khẽ nhìn sang Vô Trần, âm thầm trao đổi ánh nhìn đầy ngụ ý. Sau đó lão nhìn sang Thương Nguyệt rồi tiếp tục hỏi "Lục Vân nếu đấu với Thương Nguyệt thì sẽ thế nào? Có bỏ cuộc không?" Lục Vân cũng quay nhìn Thương Nguyệt, ánh nhìn nhẹ nhàng, khẽ nói "Cũng như thế, đệ tử và sư tỷ ấy cũng sẽ có một người thắng mà thôi".
"Thương Nguyệt, còn ngươi thì sao? Nếu đấu với Kiếm Vô Trần, ngươi sẽ nghênh chiến hay từ bỏ?"
Bây giờ cả người kia đều quyết đấu đến cùng, giờ chỉ còn xem Thương Nguyệt quyết định ra sao.
Thương Nguyệt nhìn lượt cả người, rồi dừng ánh mắt trên gương mặt của sư phụ. Ánh mắt khẽ thở dài của Ngọc Vô Song đã đủ để Thương Nguyệt hiểu ra nỗi lo của người. Thật ra lúc đến đây, Ngọc Vô Song đã có dặn dò nàng, nếu phải đấu với Kiếm Vô Trần thì hãy tự động rút lui. Hy vọng duy nhất là đánh trận tranh đoạt ngôi vị hạng với Lục Vân, bởi vì như vậy mới giữ được tia hy vọng cuối cùng. Khẽ nhìn sang Lý Trường Xuân, Thương Nguyệt nói "Đệ tử muốn hỏi Lục Vân một chuyện này trước rồi mới trả lời câu hỏi của sư bá, có được không?" Nàng khẽ sang Lý Trường Xuân rồi quay nhìn Lục Vân, ánh mắt như ẩn chứa điều gì khó nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Lý Trường Xuân và Kiếm Vô Trần đều cảm thấy khó hiểu. Nhìn sang Lục Vân, Lý Trường Xuân khẽ nói "Được, ngươi cứ hỏi. Sau khi hỏi xong thì hãy trả lời câu hỏi của ta".
Thương Nguyệt khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn cả người rồi khẽ nhìn Ngạo Tuyết, cuối cùng là Lục Vân. ánh mắt bắt gặp nhau, phút chốc, cả đều im lặng. Xung quanh, ai nấy đều hồi hộp quan sát người và đoán xem Thương Nguyệt sẽ hỏi điều gì. Ngọc Vô Song bất chợt thể hiện nét mặt kỳ dị, đột nhiên thở dài một tiến. Còn Ngạo Tuyết nhìn người, trong lòng cũng đoán biết được Thương Nguyệt muốn hỏi gì.
Bốn bề tĩnh lặng, tất cả ánh nhìn đều tập trung về Lục Vân và Thương Nguyệt, lặng lẽ chờ đợi. Thương Nguyệt khẽ mấp máy môi, bình tĩnh hỏi "Nếu như ta bỏ cuộc, đệ lấy gì thắng Vô Trần?" Ánh mắt vừa hỏi vừa lo lắng, nhìn thẳng vào Lục Vân. Nàng muốn biết Lục Vân có thể nắm trong tay xác suất đánh thắng Vô Trần là bao nhiêu.
Ngoài sân đấu, mọi người đều quá đỗi bất ngờ, không ngờ Thương Nguyệt lại hỏi câu này. Nếu như nàng rút khỏi trận tranh ngôi vị đệ nhất thì sẽ chỉ còn Lục Vân và Kiếm Vô Trần. Vậy thì trận đấu của họ, Lục Vân sẽ đánh thế nào? Dịch Viên còn tuyệt học gì lợi hại có thể đánh thắng Thiên Kiếm Cửu Quyết của Thiên Kiếm Viện? Vấn đề này ai cũng muốn biết, bao gồm cả nhóm người của Dịch Viên và hai sư đồ Lý Trường Xuân, Kiếm Vô Trần.
Lục Vân nhìn Thương Nguyệt, khẽ cười một cách rất tự tin. Sắc mặt nghi trọng, Lục Vân đột nhiên tỏ ra nghiêm túc, trịnh trọng nói "Ta sẽ thắng bằng quyết tâm sắt đá!" chỉ một câu ngắn gọn, không kiêu ngoa nhưng lọt vào tai của Thương Nguyệt lại là một lời khẳng định chắc chắn, mạnh mẽ. Nàng khẽ nói "Hy vọng đệ nói được làm được, chúc may mắn!" Dứt lời, nàng đi về phía Ngọc Vô Song.
Mọi người nhìn tình thế cũng tự hiểu, Thương Nguyệt đã quyết định bỏ cuộc. Ngọc Vô Song khẽ thở dài hỏi "Tại sao lại bỏ cả giải tranh ngôi vị thứ , ngươi và hắn đáng lẽ còn có cơ hội phân cao thấp mà". Ánh mắt đầy vẻ nuối tiếc...
Thương Nguyệt thản nhiên đáp "Lục Vân có nhiều điều mà sư phụ không thể biết được. Luận tu vi, Lục Vân thâm hậu hơn. Trong Lục Viện, đệ ấy là người duy nhất có cơ hội đánh thắng Kiếm Vô Trần. Nếu không Ngạo Tuyết cũng sẽ không tự động bỏ cuộc". Ngọc Vô Song đành thở dài "Hy vọng quyết định này là đúng, nếu không thì uổng công nỗ lực của tất cả chúng ta".
Trong đấu trường, Lý Trường Xuân nhìn Lục Vân, khẽ nói "Bây giờ chỉ còn lại người trong trận tranh ngôi vị đệ nhất, cả hãy cùng cố gắng! Bây giờ lui về chuẩn bị, trận đấu sẽ tiến hành ngay bây giờ" Dứt lời, lão ra hiệu cho Vô Trần rồi cả rời khỏi.
Lục Vân lặng lẽ đứng đó, khẽ ngẩng nhìn trời. Cuối cùng cũng đã đến giây phút trọng đại. Ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng? Lục Vân không dám chắc hoàn toàn, nhưng chàng có đủ quyết tâm. Giờ phút này, Lục Vân như đang hiên ngang cười với trời cao, để xem chàng đi lên vị trí Lục Viện đệ nhất, uy chấn chân tu giới như thế nào. Khí thế hừng hực bất ngờ bùng phát từ cơ thể của Lục Vân.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trên Thái Huyền Sơn, hào quang ngũ sắc lấp lánh đầy trời. Hắc Liên, Ma tiên, Quỷ tiên ba đạo hắc ảnh đột nhiên hợp thành một hàng dọc giữa không trung cùng hướng về Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt phát động công kích. Ba luồng hắc sắc quang trụ mang theo một lực lượng vô cùng hùng hậu toàn lực đột phá thế phòng thủ của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt.
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cùng thét lên một tiếng, âm thanh vang rền, Tử Ảnh cùng Khiếu Nguyệt thần kiếm liền hóa thành một rồng một phượng hoàng, tập trung cường lực toàn thân, nhắm hướng bọn yêu ma phát công ngăn chặn. Tử long hỏa phượng hiện thân với hào quang đẹp mắt, quấn quít nhau tạo thành một cột sáng màu tím đỏ kỳ dị, phóng thẳng lên trên chống lại hắc sắc quang trụ đang vù vù lao xuống.
Hai đạo quang trụ không đồng tính chất, không cùng sắc thái tương kích nhau giữa không trung. Hào quang tóe ra vô cùng kỳ dị, chói mắt. Trong không gian âm ám, chùm quang tuyến này dĩ nhiên khiến mọi người chú ý. Hai đạo quang trụ chạm nhau, do bản chất của chúng vỗn dĩ như thủy hỏa không thể dung hợp được nên bài xích nhau cực mạnh. Vô số tiếng nổ phát ra tại không trung tạo những âm thanh bạo liệt vang vọng khắp Thái Huyền Sơn.
Ngay khi song phương đối kháng quyết liệt, đột nhiên Hắc Liên lắc mình né tránh tách ra khỏi hai yêu ma kia, vọt ra xuất hiện cách Ngũ Thái Tiên Lan khoảng ba xích, tưởng có thể nhân cơ hội chộp lấy đóa tiên lan này. Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt lúc này đang toàn lực chống lại đợt công kích của Ma tiên và Quỹ tiên, nhất thời căn bản không thể phân thân cứu ứng, tình huống hiển nhiên thập phần nguy hiểm cho Tiên Lan. Tuy nhiên, tác động tâm lý lớn nhất đối với biến hóa của Hắc Liên lại không phải là Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, hay Ma tiên và Quỷ tiên, mà là Tam Đầu Linh Xà và Đại Bàng đang chuẩn bị bước vào cuộc chiến kịch liệt ở bên trên.
Nguyên Tam Đầu Linh Xà và Đại Bàng đang trong thế giằng co quyết liệt, chợt phát hiện ý đồ của Hắc Liên, nên đột nhiên gầm lên giận dữ, cùng quay đầu phóng về phía Ngũ Thái Tiên Lan. Hành động của chúng khiến những kẻ đang giao đấu gồm Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Quỷ tiên cùng Ma tiên vô cùng sợ hãi, không hẹn mà cùng lúc dừng tay, toàn lực bay thoát ra ngoài. Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt chỉ trong một cái chớp mắt đã thoát khỏi vòng ảnh hưởng của hai con thú to lớn này. Trong khi đó ở không trung, Hắc Liên cố gắng mở hết tốc lực rượt đuổi Ngũ Thái Tiên Lan, tưởng có thể đắc thủ riêng cho bản thân. Nào ngờ khi sắp tiếp cận được thì Tiên Lan đột nhiên xoay tròn, chỉ một chốc đã bay ra cách xa ba trượng, tránh khỏi cuộc truy đuổi của Hắc Liên.
Đồng thời, ở phía trên, cái đầu to lớn của Tam Đầu Linh Xà chợt há rộng, phóng xuống một đạo lam sắc Cửu Thiên Huyền Hỏa, nhắm ngay Hắc Liên đánh tới. Cửu Thiên Huyền Hỏa được xưng là có thể dung luyện bất cứ vật nào trong thế gian này, vốn là một trong tam đại kỳ bảo của Hắc Luyện Bách Thú Yêu Vực. Trong khi đó Hắc Liên lại có bản thể bất diệt, không có gì phạm được. Rốt cuộc khi hai thứ này gặp nhau, ai thắng ai bại rốt cục sắp có lời giải đáp.
Chỉ thấy khối khí thể màu đen lóe lên một cái né tránh nhưng không kịp. Toàn thân Hắc Liên ngay lập tức bị cột sáng lam sắc bao phủ. Dạ Hồn phía trong Hắc Liên đột nhiên phát ra một tiếng hú thê thảm vô cùng, hiển nhiên đã bị Cửu Thiên Huyền Hỏa gây tổn thương.
Khi Hắc Liên bị Cửu Thiên Huyền Hỏa đánh trúng, Ngũ Thái Tiên Lan đột nhiên di chuyển sang ngang mười trượng, toàn thân có vầng kim quang cực kỳ thần bí bao phủ bảo vệ.
Đang toàn lực so kè với Tam Đầu Linh Xà, Đại Bàng thấy Ngũ Thái Tiên Lan đã thoát hiểm, con mắt liền chuyển động, đột nhiện phát động chiêu công kích Tam Đầu Linh Xà. Chỉ thấy vuốt sắc của nó vươn ra, phát xuất một đạo quang trụ ngũ sắc mãnh liệt hướng tới thân thể của Tam Đầu Linh Xà mà tấn công.
Tam Đầu Linh Xà kỳ thật lúc nào cũng đề phòng Đại Bàng, do đó ngay khi thấy nó bắt đầu tấn công, liền gầm lên một tiếng cực lớn lấy uy, hai cái đầu to lớn cùng lúc trương khai, hai đạo quang trụ một đen một lục cùng lúc phóng xuất, nhắm hướng Đại Bàng ở bên trên phản kích.
Ở dưới đất, cao thủ lục viện thần sắc thảy đều hiện vẻ bất an, kinh hoảng nhìn chằm chằm vào cuộc đả đấu ở trên không. Lúc này, Lâm Vân Phong đột nhiên nhớ tới Lục Vân, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Lục Vân đâu? Sao không thấy thân ảnh của huynh ấy? Huynh ấy đang ở nơi nào, không biết có gặp nguy hiểm gì không?". Ngay khi nghe hắn hỏi vậy, Tử Dương chân nhân lập tức tim đập thình thịch, tâm lý vô cùng lo lắng, khó chịu.
Huyền Ngọc chân nhân trong lòng cũng mười phần lo lắng cho Lục Vân, nhưng ông ta hiểu, thời khắc này mọi lo lắng đều tuyệt không thể lộ xuất, nếu không thì trong tình huống nguy hiểm trước mắt, mọi người sẽ lập tức hỗn loạn, mối nguy hiểm lại càng tăng thêm.
Nhìn lên không trung ngay chỗ Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, Huyền Ngọc chân nhân tận lực giữ nét bình tĩnh, trầm giọng nói: "Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt cùng Lục Vân cùng ở một chỗ. Hiện tại ở trên đó có hai người nhưng không ai thể hiện sự bất an hay lo lắng gì, đủ thấy Lục Vân tịnh không gặp nguy hiểm. Lúc này có khả năng hắn đang ẩn náu ở đâu đó mà chúng ta không thể nhìn thấy, nhất định đang quan sát trận đấu kịch liệt ở trên không. Mọi người không cần lo cho hắn! Hiện tại cái cần lo là sự xuất hiện của hai con cự thú này. Chúng đối với năng lực tu chân của chúng ta không ai có khả năng đối địch. Vậy chúng ta cần hành động theo tình hình, lấy an toàn làm chủ". Tử Dương chân nhân nghe thấy thế, lại nhìn Huyền Ngọc chân nhân, thấy ông ta biểu tình trấn định, nên tâm lý bất an cũng dần dần trở lại bình thường.
Cách đó không bao xa đột nhiên Liễu Tinh Hồn hét lên một tiếng la chói tai, ngữ khí biểu lộ sự kích động dữ dội. Tiếng hét của ông ta đặc biệt gây sự chú ý đối với mọi người có mặt trên hiện trường, khiến ai ai cũng phải dời mắt về phía ông ta quan sát và lắng nghe.
Pháp Quả Đại Sư của Bồ Đề Học Viện mở miệng hỏi: "Liễu đạo hữu, không biết ông hà cớ gì mà thốt lên kinh ngạc như thế? Liệu có thể nói cho mọi người biết để lấy lại chút cao hứng. Hiện tại, trong tình huống này, Liễu đạo hữu dường như có thần sắc vui mừng, tưởng nhất định đã phát hiện ra điều gì đó thập phần có ích?".
Những lời này, đối với chúng nhân quả thực đáng lưu tâm. Mọi người cùng phân tích lời nói này, cảm thấy thập phần hữu lý. Trong tình huống hiện nay, tâm tình của mọi người đều khẩn trương, liệu kết quả sẽ thu được trong cao hứng? Nhưng Liễu Tinh Hồn biểu tình quả thực vừa kinh vừa vui, vạn phần cao hứng, thì tuyệt đối không phải vô duyên mà có.
Liễu Tinh Hồn nhìn mọi người một lượt, thần sắc hưng phấn, tay hữu chỉ lên thiên không, ngay chỗ Tam Đầu Linh Xà và Đại Bàng đang giao chiến. Vừa chỉ, ông ta vừa nói: "Các đạo hữu chắc đều có nghe về lai lịch bất phàm của Đại Bàng này rồi. Nguyên lai Thiên Kiếm Viện của chúng tôi, khi tổ sư đương thời khai sơn lập phái có sở ngộ Thần Điểu Đại Bàng, sau đó nó trở thành sơn thần thủ hộ Thái Huyền Sơn. Không tưởng sau hơn hai nghìn năm, cuối cùng nó lại tái xuất hiện trên Thái Huyền Sơn này, phò trợ Thiên Kiếm Viện". Vừa nói. châu thân ông ta run run biểu lộ sự hưng phấn cực kỳ.
Mọi người nghe thấy, thần sắc đều đại biến. Hầu hết đều không nghĩ đến những điều ông ta vừa nói. Nhìn Đại Bàng, mọi người hồi tưởng lại các truyền thuyết của Thiên Kiếm Viện liên quan đến Thần Điểu Đại Bàng. Theo truyền thuyết mà họ nghe được, chính thị là chuyện khó tin nhất về Đại Bàng, giờ lại đột nhiên xuất hiện tại đây.
Sự xuất hiện của Thần Điểu Đại Bàng cũng đồng nghĩa Thiên Kiếm Viện đang gặp nguy cơ diệt môn. Có lẽ Tam Đầu Linh Xà đối với Thiên Kiếm Viện quả là mối nguy hiểm rất lớn, có khả năng làm cho họ hãm nhập vào tình trạng vạn kiếp bất phục. Thần Điểu Đại Bàng, khi cảm nhận được điều này, liền đột nhiên hiện thân đến cứu Thiên Kiếm Viện.
Trước sự hung dữ và sức mạnh của Đại Bàng, chúng nhân lúc này tâm tình bất nhất. Nếu có Thần Điểu tương trợ, tin rằng hiểm nguy sẽ qua. Lúc này Tam Đầu Linh Xà vẫn phân thân tiếp tục công kích Thiên Kiếm Viện dù đang chịu sự tấn công của Thần điểu. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đã đỡ lo phần nào, ít nhất là tình trạng nguy hiểm nhất cũng đã qua rồi.
Tiếng hoan hô vang dậy từ miệng của đệ tử Thiên Kiếm Viện, tức thời truyền qua những người khác. Thời khắc này mọi người đều hét lớn trợ uy cho Thần Điểu Đại Bàng, hy vọng nó sẽ chiến thắng Tam Đầu Linh Xà.
Trên Thái Huyền Sơn, thời khắc này tạm thời hiển lộ một chút sinh khí, một chút phấn khích, hoan hỷ tràn ngập không gian từ tâm khảm chúng nhân. Ở phía bên kia, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt song kiếm đại triển thần uy, đánh cho Ma tiên và Quỷ tiên lùi lại đằng sau. Ngũ Thái Tiên Lan giờ đã tái xuất hiện ở phía sau hai nữ nhân hơn trượng, toàn thân xoay chuyển nhè nhẹ, cũng đã tránh khỏi mặt giáp công của Ma tiên và Quỷ tiên.
Ngay khi Tam Đầu Linh Xà toàn lực đấu với Đại Bàng, Hắc Liên cũng nhân cơ hội tránh thoát khỏi sự tấn công của Tam Đầu Linh Xà. Nếu như Ma tiên cùng Quỷ tiên còn tràn đầy sức lực, thì hiện giờ Hắc Liên hào quang ảm đạm, liên đài đã giảm đi thêm một thước, hiển nhiên đã bị Cửu Thiên Huyền Hỏa đánh trọng thương, lực lượng giảm thiểu rất nhiều.
Lúc này, Tam Đầu Linh Xà đột nhiên đại nộ, ba cái đầu to lớn cùng lúc há rộng, phóng xuất ba đạo quang trụ bất đồng màu sắc đẩy lui được sự công kích của Đại Bàng. Đại Bàng chống trả rất cật lực, có lẽ đây là lần đầu tiên nó gặp con rắn ba đầu to lớn kinh khủng như thế này. Tuy bản thân tiên thiên khả dĩ có thể khắc chế Tam Đầu Linh Xà, nhưng sức mạnh của Tam Đầu Linh Xà quả thật quá lớn, gần như vượt quá gấp mười lần giới hạn có thể tưởng tượng được. Vì thế vào lúc này, Thần Điểu ứng phó cực khổ vô cùng, chỉ lo chống đỡ là chính.
Ở dưới đất, tiếng cười mừng rỡ của mọi người tắt dần, thay vào đó là những ánh mắt nhìn kinh ngại. Mọi người ở đây đều là cao thủ có tu vi bất phàm, tự nhiên đều thất thần quan sát trận xà - điểu giao chiến. Thần Điểu kinh nhập khốn cảnh, rơi vào thế hạ phong, thế thì làm sao không khiến họ lo ngại cho được?
Sắc mặt mọi người tại đương trường đều chấn kinh, không tưởng Tam Đầu Linh Xà lại quá mạnh bạo như thế, ngay cả thần thủ hộ của Thiên Kiếm Viện Thần Điểu Đại Bàng cũng không phải đối thủ. Thế thì nó thực sự mạnh đến cỡ nào, khắp thế gian này có vật nào khả dĩ khắc chế được nó không?
Liễu Tinh Hồn mặt mày lo lắng đi tới đi lui, thần tình biểu lộ sự kinh hoảng bất an. Nhìn lên trời cao, rồi cúi đầu trầm tư suy nghĩ, rồi lại ngước nhìn lên cao. Nhìn đi nhìn lại không biết bao nhiêu lần, Liễu Tinh Hồn đột nhiên khai khẩu nói lớn: "Nhanh. Gọi gấp Kiếm Vô Trần đến đây. Bảo hắn nhất định phải mang Thiên Linh Thần kiếm tới. Trong quá khứ thần kiếm từ miệng Thần điểu mà đến, tưởng thần kiếm nhất định đối với nó có gì đó liên hệ, cùng nhau tương trợ. Hiện giờ chúng ta chính là lúc dựa vào vận khí. Nhanh lên". Vừa nói xong, một cao thủ Thiên Kiếm Viện ngự kiếm bay đi, chỉ nháy mắt đã mất dạng.
Khi Liễu Tinh Hồn khai khẩu, lập tức hấp dẫn sự chú ý của chúng nhân. Trên không trung, Ngũ Thái Tiên Lan đột nhiên lại xuất hiện dị biến. Chứng kiến Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt hai người liên thủ, cùng nhau tạo thành một bức tường không cho ba tên yêu ma một cơ hội đột nhập nào. Giữa không trung, hào quang kỳ dị bay lượn mịt trời thập phần mỹ lệ. Hai đạo quang hoa một tím một vàng ở phía trước Ngũ Thái Tiên Lan tung hoành qua lại, kết thành một lớp thiên la địa võng, tầng tầng bảo vệ trước Ngũ Thái Tiên Lan.
Tuy nhiên ngay lúc này, tại phụ cận Ngũ Thái Tiên Lan phía sau Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đột nhiên xuất hiện một đạo lưu quang. Ở không trung, một cửa không gian không hơi không tiếng vô cùng thần bí đột nhiên xuất hiện, một đạo mây mù muôn sắc tím hồng xuất hiện phía trên Ngũ Thái Tiên Lan.
Đám mây thần bí này xuất hiện không có một dấu hiệu gì báo trước, nên hai khủng vật cường đại Tam Đầu Linh Xà và Đại Bàng không phát hiện ra. Sau khi xuất hiện, cửa không gian trong chớp mắt biến mất không để lại bóng hình, giống như là không có thật vậy.
Phát hiện đám mây màu hồng đó xuất hiện, hào quang bao quanh Ngũ Thái Tiên Lan lập tức đại thịnh, toàn bộ đài hoa toàn lực xoay nhanh, từ từ tránh xa đám mây đó. Ẩn uớc trong đám mây, Ngũ Thái Tiên Lan tựa hồ phát giác có yêu khí. Giữa không trung, nhìn từ xa xa, đám mây to ước một trượng, hình trạng thiên biến vạn hóa, nhắm hướng Ngũ Thái Tiên Lan từ từ tiếp cận.
Hắc Liên là kẻ đầu tiên phát hiện sự tình, liền phát ra một quái thanh, nhanh chóng hóa thành một vệt màu đen, nhoáng lên một cái nhắm hướng cụm mây hồng sắc bay tới, phóng ra một đạo ánh sáng đen bắn tới. Cử động của Hắc Liên khiến Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Ma tiên, và Quỷ tiên đồng loạt chú ý. Họ đồng thời lưu ý sự xuất hiện của đám mây kỳ lạ. Ma tiên cùng Quỷ tiên gầm lên một tiếng, ngay lập tức phân khai Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, hoành thân phóng tới chặn đám mây. Hiển nhiên, chúng cũng cảm giác được ẩn bên trong đó có luồng khí tức kỳ lạ. Sự xuất hiện đám mây thần bí này, rốt cục cũng là vì Ngũ Thái Tiên Lan?
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cùng nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi. Ai có thể nghĩ được đám mây kỳ bí này làm sao lại đột nhiên xuất hiện, cũng có thanh tức, cũng có yêu khí làm cho hai người kinh hoảng vô cùng. Đối với Ngũ Thái Tiên Lan, hai nữ nhân không nhịn được cùng nhìn lại nó một cái thán phục cái mỵ lực hấp dẫn vô số kỳ vật yêu ma ở khắp nơi kéo đến tranh đoạt. Mà không riêng gì hai nàng, ở đương trường mọi người ai cũng ngạc nhiên về mỵ lực hấp dẫn này.
Ngạo Tuyết mở miệng thốt: "Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, chỉ sợ là không giúp được nó. Thôi thì chúng ta hãy tận nhân lực lần nữa. Thành hay bại thì chúng ta cũng tự vấn lương tâm minh bạch, không thẹn với lòng, đã làm một việc tốt đối với bản thân chúng ta và nó". Thương Nguyệt dụng lực gật đầu, trong chốc lát chân nguyên toàn thân gia tăng gấp bội, mãnh liệt phát ra. Ngạo Tuyết toàn thân công lực cũng đề tựu đến mức cao nhất, hào quang lưu chuyển, ở trên người tử sắc chiến giáp hiện ra một luồng quang hoa màu tím, kết hợp với bạch sắc chiến giáp của Thương Nguyệt, tạo thành hai đạo kỳ quang đẹp mắt. Hai tiếng thét lớn cùng lúc bật ra, hai đạo nhân ảnh đẹp mắt cùng hướng đến thần bí vân thải công đến, cản trở nó xâm phạm Ngũ Thái Tiên Lan.
Ở trên, Tam Đầu Linh Xà cùng Thần Điểu Đại Bàng hiện đã phát giác đám mây thần bí đột nhiên xuất hiện. Chúng không hẹn mà cùng đình chỉ giao chiến, toàn lực hướng xuống dưới, tranh đoạt Ngũ Thái Tiên Lan. Cử động của chúng khiến mọi người ở dưới đất chấn động, không tưởng Ngũ Thái Tiên Lan lại có sức hấp dẫn như thế, đã có tam yêu phải tranh, Tam Đầu Linh Xà cùng Đại Bàng phải đoạt, lại thêm đám mây ẩn ẩn hiện hiện mang đầy tà khí quái dị đột nhiên đến một cách vô thanh vô tức. Tất cả bao phủ một màn thần bí mạc trắc, quả thật cổ kim kỳ sự, khó khiến mọi người tin được.
Lúc này, Hắc Liên đã phát xuất đợt công kích, nhắm chính giữa đám mây mà giáng xuống. Chỉ thấy đám mây thần bí kia hình thể nhẹ nhàng dao động một cái, bị luồng hắc sắc quang mang của Hắc Liên đánh trúng nội thể. Tuy nhiên, khi chạm vào thể nội của nó, luồng hắc sắc biến mất, ở phía bên kia đám mây đột nhiên có luồng sáng phản xạ nhắm Hắc Liên bắn tới. Chỉ nghe Dạ Hồn ở giữa liên đài phát lên một tiếng cả kinh, liền xoay người né tránh ngay lập tức. Hắc Liên vừa công xong, Ma tiên và Quỷ tiên cũng kích đến.
Chứng kiến hai tia quang sắc một lục một đen mang theo uy lực cường đại mãnh nhiên bắn tới đám mây thần bí. Tuy nhiên quả thực kỳ quái, đám mây đó đột nhiên toàn thân hào quang thiểm động, làm cho hai cỗ cường lực dạt về một phía. Thế rồi ngay sau đó, hai đạo quang hoa đồng dạng cùng phát xuất từ thể nội của đám mây cùng lúc nhắm hướng Ma tiên và Quỷ tiên phản hồi lại.
Giữa không, cùng nghe tiếng Quỷ tiên và Ma tiên hét lên một tiếng kinh khiếp, chứng tỏ chúng tự bản thân đã toàn lực công kích, rồi cũng tự chúng bị trúng chiêu thức với toàn bộ sức mạnh của mình. Ngay khi chúng lùi lại, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cùng đột ngột xuất chiêu, cuốn tới đóa vân thái. Trong chiêu công này, hai thanh thần kiếm cùng hợp nhất công lực hai người đánh tới với uy lực cực đại, vốn là ác mộng đối với Ma tiên và Quỷ tiên. Chính kiến giữa không trung, hào quang đẹp mắt một tím một vàng, hợp thành một luồng kiếm quang lớn hàng trượng, mãnh nhiên công kích thần bí vân thải.
Chiêu tấn công này tập trung toàn bộ thực lực của hai nữ nhân, họ tin nhất định có thể khả dĩ đối địch với đám mây thần bí, tạo thành thế uy hiếp nhất định. Tuy nhiên trái với tưởng tượng của hai người, khi luồng kiếm quang đẹp mắt vừa chém tới trung tầng, thì đột nhiên đám mây biến mất không để lại chút tung tích nào tại không trung. Vì sự biến mất này, một kích toàn lực của hai nữ nhân thành ra công cốc. Ở lần xuất hiện kế tiếp, đám mây thần bí đằng không xuất hiện ngay kế trên Ngũ Thái Tiên Lan, phát xuất một vùng hào quang ngũ sắc, bao phủ Ngũ Thái Tiên Lan vào giữa.
Hai nữ nhân bốn mắt nhìn nhau, muốn tái phát động công kích, đột nhiên cách đó trong tai văng vẳng thanh âm nữ nhân truyền tới: "Hai ngươi hành động rất tốt, quả thật kỳ duyên thiên định, đã cố gắng hết sức. Nhưng Ngũ Thái Tiên Lan ở đây, không phải chỉ dựa vào hai người thì có thể bảo vệ được, nếu đi với ta, có thể thoát khỏi nhân giới không lúc nào an định. Tương lai nếu hữu duyên, ta hy vọng sẽ có cơ hội là bằng hữu tốt của hai ngươi. Hãy nỗ lực lên, hỡi hai cô nương mỹ lệ!". Âm thanh biến mất, cùng lúc đó Ngũ Thái Tiên Lan đột nhiên quang hoa đại thịnh, toàn thân lung linh một sắc huyền ảo, biến mất vào giữa đám mây thần bí.
Dị biến xảy ra khiến mọi người nhìn như trời trồng, không tưởng rằng Ngũ Thái Tiên Lan thần bí khó lường cuối cùng cũng bị đám mây nuốt trọn. Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt đối mắt nhìn nhau, rồi ngẩng đầu nhìn đám mây thần bí, nhãn thần lộ xuất vẻ kinh hãi. Nhờ cái nhìn này, hai người cùng phát hiện Tam Đầu Linh Xà và Đại Bàng đã đến rất gần. Hai người thần sắc đại biến, không hẹn mà đồng chuyển thân, hóa thành hai đạo hào quang đẹp mắt, trong chớp mắt quay về mặt đất.
Ở mặt đất, gần Huyền Ngọc chân nhân và Ngọc Vô Song hai người, hai đạo hào quang bay tới, thân thể Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt xuất hiện từ thinh không. Huyền Ngọc chân nhân thần sắc vô cùng hoan hỉ. Nhìn thấy hai người vô sự, mọi người đều biểu lộ vui mừng. Ngọc Vô Song kích động nắm chặt tay Tĩnh Nguyệt Đại Sư, hai người nhãn trung hàm chứa thần sắc hoan hỉ, nhìn đôi người ngọc tuyệt mỹ giai nhân, hiển nhiên kích động dị thường.
Khi mọi người định lên tiếng vấn an, ở trên không đột nhiên Tam Đầu Linh Xà và Đại Bàng cùng gầm lên giận dữ, làm cho họ một lần nữa ngước mắt nhìn lên. Chỉ thấy đám mây thần bí lúc này bay theo một quỹ đạo thập phần kỳ dị, luồn lách giữa hai con cự thú. Mỗi lần thoát khỏi công kích là mỗi lần nó khiến hai con cự thú đối địch lẫn nhau. Hai con cự thú dần dần nổi khùng, quay ra công kích lẫn nhau. Đám mây thần bí tựa hồ không vội ly khai, chỉ quanh đi quẩn lại, tựa hồ nó muốn nhìn cho kỹ hai con cự thú lợi hại như thế nào.
Giữa không trung, vô vàn thể khí muôn màu muôn sắc, vô số lưu quang dị thải giao hối tạo thành các dạng đồ án khác nhau thập phần đẹp mắt. Tam Đầu Linh Xà cử ba cái đầu to lớn, bất giác phún xuất ba đạo ánh sáng bất đồng một công kích đám mây, hai công kích Đại Bàng. Đại Bàng cũng cùng lúc đối phó với Tam Đầu Linh Xà, lại nhảy đến tấn công đám mây. Tựa hồ chúng đều không nguyện ý để Ngũ Thái Tiên Lan bị dị vật bất minh này cướp đi mất.
Ở dưới đất, lúc này Kiếm Vô Trần đã mang Thiên Linh thần kiếm đi đến. Khi gặp mặt, Liễu Tinh Hồn trầm giọng nói: "Vô Trần, con đưa Thiên Linh thần kiếm lên trên đó, hy vọng khả dĩ hỗ trợ thêm một chút sức lực cho Thần Điểu Đại Bàng. Hãy cẩn thận, chú ý không để cho Tam Đầu Linh Xà phát hiện sớm". Kiếm Vô Trần dụng lực gật đầu, ánh mắt bắn ra một đạo kỳ quang, toàn thân hào quang tử sắc đại thịnh, thần kiếm Thiên Linh cũng phát xuất hào quang ngũ sắc đẹp mắt, theo thân thể y nhanh chóng hướng tầng không bay lên.
Trên không, Tam Đầu Linh Xà đang toàn lực cùng Đại Bàng giao chiến, đối với việc đột nhiên bay lên của Kiếm Vô Trần, nó chỉ lừ mắt liếc một cái, không thèm để ý gì. Trong ý thức của nó, đối với con người nhỏ nhoi thế này thì vô pháp tạo thành uy hiếp. Vì thế nó không cần tốn sức công kích Kiếm Vô Trần. Nó muốn tập trung toàn bộ tinh lực hướng vào Ngũ Sắc Đại Bàng và đóa vân thải thần bí ở trên.
Lúc này, Kiếm Vô Trần xuất hiện cách đám mây khoảng ba trượng. Nhìn thấy Đại Bàng quả thật đang rơi vào thế hạ phong, bèn hét to một tiếng, dưới chân Thiên Linh thần kiếm đột nhiên bay lên trên đầu, hào quang ngũ sắc tức thì phát ra mạnh bạo, tại không gian hóa thành Ngũ Sắc Thần Long. Dưới sự ngự sử toàn lực của Kiếm Vô Trần, đột nhiên đánh tới Tam Đầu Linh Xà. Hào quang nhấp nháy, biến đổi huyền ảo, vô số kỳ quang dị thải tại giữa trời cao chuyển dịch thật nhanh.
Kiếm Vô Trần toàn lực ngự xuất Ngũ Thái Thần Long, hào quang lấp lánh phát ra đầy trời, nhanh chóng đánh tới Tam Đầu Linh Xà. Con mắt to của Tam Đầu Linh Xà khẽ liếc một cái, nhìn thấy Ngũ Sắc Thần Long tuy hình thể không lớn nhưng khí tức thì không khác lúc trước bao nhiêu. Cái đầu giữa của Tam Đầu Linh Xà ngóc lên, một đạo lục sắc quang mang mang theo luồng khí tức tuyệt độc biến thành một cột quang trụ bề ngang ba trượng, kịp lúc ngênh đón Ngũ Sắc Thần Long.
Hai cỗ cường lực chạm nhau, lục sắc quang trụ với khí thế hảm thiên, trong chốc lát đã hóa giải Thần Long. Ở phía bên kia, Đại Bàng khi phát hiện Thiên Linh thần kiếm xuất hiện, tinh thần đột nhiên phấn chấn, miệng phát ra âm thanh chói tai. Đại bằng giương cao vuốt sắt, hào quang ngũ sắc phóng ra khí thế kinh thiên, toàn lực nhắm đánh Tam Đầu Linh Xà, thoáng chốc đã đè bẹp hắc sắc quang trụ của Tam Đầu Linh Xà phóng tới trước đó, ngoài ra dư lực còn nhằm đầu linh xà mà bắn tới. Tam Đầu Linh Xà thất kinh, miệng rống lên liên hồi, thân thể đồng thời dụng lực né tránh, may mắn nhất thời tránh thoát được sự công kích của đại bằng.
Trong lúc này, dưới sự thôn tính của lục sắc quang trụ, Thiên Linh thần kiếm lúc này đã trở về nguyên trạng. Hào quang ngũ sắc trên kiếm giờ đây ảm đạm, từ từ quay về nơi xuất phát. Ngay lúc đó ở giữa không trung, Kiếm Vô Trần toàn thân chấn động, miệng thổ ra một ngụm máu, thân thể rung động rơi xuống đất. Ngũ Sắc Thần Long được tạo ra dưới sự dẫn hạ của khí tức bản thân, do đó một khi nó bị trọng thương, bản thân y cũng tổn thương không kém. Sức mạnh khủng khiếp của Tam Đầu Linh Xà giờ đã được Kiếm Vô Trần lãnh hội hoàn toàn. Khi thân thể y và Thiên Linh thần kiếm đồng thời rơi xuống, từ bên trên Đại Bàng quạt mạnh đôi cánh, một dòng khí với cường lực cực đại nhanh chóng cuốn lấy Kiếm Vô Trần và Thiên Linh thần kiếm. Chỉ thấy Kiếm Vô Trần thân thể được dòng khí lưu hỗ trợ, từ từ rơi trên vào thân thể to lớn của Đại Bàng. Thiên Linh thần kiếm thì lại bị Đại Bàng ngậm phải.
Từ lúc Kiếm Vô Trần xuất hiện, đám mây thần bí tựa hồ cảm giác sự dị dạng. Toàn bộ thân thể của nó lưu quang chớp nháy, trong chốc lát đã biến mất khỏi nguyên địa. Khi xuất hiện lại, nó đã cách xa nơi đó nghìn trượng, và đang nhanh chóng di chuyển ra xa. Ngay khi vân thái ly khai, ba tên Hắc Liên, Ma tiên, Quỷ tiên hiện giờ đã thụ trọng thương cũng nhân cơ hội mọi người không lưu tâm vội vàng lẩn mất.
Lúc này, Tam Đầu Linh Xà hoảng hốt phát hiện đám mây đã đi xa, trong miệng không kềm được nộ hống một tiếng thật to, một mặt truy cản, một mặt phát tiết nộ khí đến Thần Điểu Đại Bàng ở phía trên. Ba cái miệng to lớn của nó đồng thời há rộng, ba đạo quang sắc hồng, lục, đen cùng hợp lại thành một đạo quang trụ đường kính mười trượng bắn tới Đại Bàng. Lúc nãy Đại Bàng đang trong thế hạ phong, giờ đột nhiên không cam chịu kém, không thèm né tránh nhắm ngay Tam Đầu Linh Xà công thẳng tới.
Vuốt sắc của Đại Bàng vươn ra, một đạo ngũ sắc quang hoa ngăn gió chặn mây lập tức xuất hiện biến ngày thành Ngũ Sắc Thần Long to lớn. Thần Long gầm lên một tiếng chấn thiên, hóa thành một đạo quang trụ rực sáng, hình thành long hình chi trạng, nhắm hướng Tam Đầu Linh Xà sáp chiến. Trong một khắc thời gian, cảnh tượng kỳ quái này phát sinh làm cho những người tu chân ở dưới đất kinh hãi. Tam Đầu Linh Xà cũng mang sắc thái chấn kinh, không tưởng tượng được là con Đại Bàng này lại đột nhiên từ miệng thổ xuất thần long, Sự tình quả thực quái dị. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chỉ thấy thân thể của thần long to lớn lên mau chóng, bản thể như sợi dây thừng tết lại bằng tre dài hàng trăm trượng, hai bộ long trảo sáng ngời ánh sáng ngũ sắc. Thần long miệng gầm lên một tiếng vang trời, thân thể uốn lượn đầy vẻ uy nghiêm ngạo thị thế gian. Mang theo khí thế bạt trời dịch đất, thần long nhắm Tam Đầu Linh Xà phóng tới. Cảnh tượng kỳ vĩ đó khiến mọi người tu chân ở dưới đất đại khai nhãn giới. Thứ sở kiến này trước đây họ chưa bao giờ được kinh qua.
Tam Đầu Linh Xà cấp tốc co người thủ thế, ba cái đầu to lớn gầm lên những tiếng giận dữ, tạo ra ba
đạo quang trụ hướng tới cự long giao chiến. Hai bên đánh nhau phát ra các tiếng nổ lớn chấn động thế gian, kèm theo bao nhiêu lưu quang dị thải, giống như mây đẹp ở sông lưu hà, càng xem càng đẹp, phản chiếu toàn bộ lên Thái Huyền Sơn.
Trên trời, ba đạo quang trụ không cùng sắc thái tương hội với Thần Long. Hai bên toàn lực đối khán, một điểm cũng không buông. Giữa những lần tương hỗ, ma sát lẫn nhau, năng lượng tự nhiên bị tiêu hóa. Cảnh tượng đó cũng giống như hai đại cao thủ võ lâm tỉ thí nội công, xem công lực của ai thâm hậu hơn.
Hào quang ngũ sắc chợt động, Thần Long huy động song trảo, sau khi bỏ lại phía sau những ngăn trở, đã gầm lên một tiếng giận dữ, mạnh mẽ xuyên qua trở lực cường mạnh của Tam Đầu Linh Xà, bắt đầu tiến công vào thực thể của nó. Sáu con mắt lớn của Tam Đầu Linh Xà ẩn hiện thần sắc kinh hãi, nó không thể minh bạch tại sao Đại Bàng vốn đã bị dồn vào thế hạ phong, giờ lại đột nhiên thật lực đại tăng, thậm chí mạnh hơn trước đó.
Thần long không đánh vào được thân thể to lớn của Tam Đầu Linh Xà, vì nó đột nhiên hóa thành một vầng hào quang màu đen, nhanh chóng lẩn tránh sự công kích của thần long, rồi xuất hiện ở phía ngoài hàng trăm trượng. Thần long cũng không vừa, tự động dùng thuật truy tung, nhanh chóng đuổi theo. Ngay khi nó truy đuổi, Đại Bàng cũng gấp rút bám theo, mang theo luôn thân thể của Kiếm Vô Trần, chốc lát đã đi xa.
Bầu trời đột nhiên hồi phục minh quang, tất cả giống như trong mộng, không thực, khiến người ta khó mà tin nếu không tận mắt chứng kiến. Trên Thái Huyền Sơn, mọi người vẫn đang còn trong tình trạng chấn kinh, nên không có lấy một phản ứng.
Đột nhiên, Ngạo Tuyết cất giọng hỏi quanh: "Lục Vân đâu? Không phải huynh ấy bây giờ đi cùng với Tam Đầu Linh Xà chứ?". Lời nói ra, mọi người đột nhiên giật mình sực tỉnh. Thương Nguyệt nhìn lên thiên không, nhẹ giọng nói: "Không lẽ nào, huynh ấy ở trên kia, tỷ nhìn xem, ở trên đầu chúng ta đấy". Người của Dịch Viện nghe thấy, cùng lúc ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên, một thân ảnh từ từ trôi xuống, chính thị Lục Vân. Vào lúc này, tư thế của Lục Vân tại giữa không thần thái an lạc, biểu hiện một nét gì đó cách ngoại thần bí. Xem ra trong cơ thể hắn ẩn tàng điều bí mật gì đó mà mọi người khác đều không thể hay, không thể biết.
Bên phía Thiên Kiếm Viện, các đệ tử cũng bắt đầu hỏi: "Vô Trần sư huynh ở đâu? Huynh ấy không sao chứ sư phó? Người nói sư huynh không sao chứ?" Trong ngữ khí họ có chứa ba phần bất an. Liễu Tinh Hồn nhìn lên bầu trời, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, có Thần Điểu Đại Bàng thủ hộ, hắn sẽ không gặp chuyện gì đâu. Mọi người dọn dẹp nơi này, thuận tiện làm cho Tống Tiên Lĩnh khôi phục nguyên trạng". Nói xong, song mục tập trung vào đạo thần bí quang thải đang từ từ biến mất.
Lục Vân nhìn Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt một cái, mục quang không nhịn được lưu luyến trên cơ thể họ, trong tâm thầm tán thưởng hai người quá đẹp. Hai bộ chiến giáp hoàn toàn vừa khích với thân hình tuyệt mỹ động lòng người của họ. Vòng eo nhỏ xíu tôn thêm vòng ngực đầy đặn, dáng người thon chắc làm tôn thêm dung nhan tuyệt thế như ngọc, quả thật là tuyệt thế giai nhân, thế gian khó tìm. Cảm thụ ánh mắt cảm kích và nhu tình của hai người, Lục Vân cười mỉm nhẹ giọng thốt: "Cung hỉ nhị vị sư tỷ. Dịp này hại vị sư tỷ kỳ duyên thiên thành, quả thật đáng chúc mừng!". Nói rồi khẽ mỉm cười nhìn hai nữ nhân.
Tuy nhiên trong thâm tâm Lục Vân lúc này, chàng tự phát hiện cái nhìn của mình vào hai nữ nhân không ngờ cũng giống như những người khác. Trong tim chàng có lẽ cũng giống như những nam nhân khác, mang trong lòng những ước muốn ích kỷ. Huyền Ngọc chân nhân nhìn Tử Dương sư đệ đứng kế bên mỉm cười nói: "Hiện tại đã tốt, không cần phải luôn lo lắng cho hắn. Chẳng phải hắn trở về an toàn rồi sao? Sự tình lần này rất thần kỳ quỷ dị, tâm ý mọi người đều đang ở mây gió, không minh bạch điều gì. Giờ ta nên trở về trước để tránh ảnh hưởng Thiên Kiếm Viện xử lý sự tình. Ngọc chưởng giáo không biết có nguyện ý ghé thăm Thiên Hỏa Động không? Nếu không trách, xin thỉnh cùng chúng tôi đến đó cùng ngồi đàm luận". Nói xong, mục quang nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp động lòng người của Ngọc Vô Song.
Ngọc Vô Song liếc nhìn xung quang một cái, thần tình hàm tiếu nói: "Cũng tốt. Thương Nguyệt cùng Ngạo Tuyết của quý viện đạt thành kỳ duyên, chúng ta cũng cần nghe qua cảm nhận của họ". Nói xong, cùng Thương Nguyệt theo Huyền Ngọc Chân nhân ly khai. Sau khi họ đi khỏi, người các viện khác cũng lần lượt rời khỏi. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ Thái Huyền Sơn chỉ còn lại môn hạ của Thiên Kiếm Viện thanh lý mọi thứ. Cuộc chiến kỳ dị làm chấn động lòng người cuối cùng cũng kết thúc trong tình huống đó.