Quay trở lại Thiên Hỏa động, chờ khi mọi người đều đã an vị, Lục Vân ngắm nhìn thân hình tuyệt mỹ của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hai người, đột nhiên nói: "Hai vị sư tỷ vẫn còn mang chiến giáp mới trên mình à, cứ mặc mãi như vậy cũng không tốt lắm đâu, thật làm người ta lóa cả mắt mất rồi!".
Hai người nghe thấy thế, quay đầu nhìn chàng, cùng nghĩ thầm: "Cái gì làm lóa mắt chứ, không biết chàng đang nói về chiến giáp hay là người đây? Hay là cả hai...". Nhìn ánh mắt tán thưởng của chàng, trong lòng cả hai thiếu nữ cùng cảm thấy thẹn thùng pha lẫn hãnh diện, chợt hiểu ra hàm ý trong câu nói của chàng. Thật ra, hai người khi mặc chiến giáp trên mình hoàn toàn không cảm thấy nặng nề hay vướng víu chi cả, nhưng cả hai vốn đã xinh đẹp tuyệt vời, xưa nay vẫn là tâm điểm của sự chú ý, giờ lại mang trên mình chiến giáp thần kỳ nữa thì càng trở thu hút người khác hơn nữa. Chính lẽ đó mà hai người cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, nhẹ nhàng lên tiếng "Bộ chiến giáp đẹp đẽ này, chúng ta cũng mới có được lần đầu, vẫn còn chưa biết cách sử dụng, sư đệ có biết dùng chăng?". Nàng nói xong, mọi người đều ngạc nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lục Vân, chờ đợi câu trả lời. Mọi người không hiểu tại sao Ngạo Tuyết lại phải hỏi Lục Vân câu này.
Lục Vân điềm đạm mỉm cười, rồi đưa mắt nhìn mọi người "Chỉ là chuyện vặt... đệ đoán rằng vật này đã xuất hiện trên người nhị vị sư tỷ một cách thần kỳ như vậy, chắc chắn phải có mối liên hệ tâm linh với hai vị sư tỷ rồi. Chỉ cần hai vị sư tỷ tập trung tinh thần, tin chắc chuyện cảm ứng với áo giáp không phải là chuyện khó. Đệ chỉ phỏng đoán thế, đúng hay sai, nhị vị sư tỷ cứ thử đi, rồi sẽ biết ngay mà?". Nói xong, chàng cười cười nhìn mọi người.
Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời tập trung tinh thần, truyền tâm ý đến chiến giáp như lời Lục Vân vừa nói... Trong sơn động chợt bừng lóe lên hai vầng sáng một trắng một tím. Cùng lúc ấy, chiến giáp trên người Thương Nguyệt cùng Ngạo Tuyết cũng hóa thành hai vầng hào quang màu trắng và tím rồi từ từ ẩn vào trong cơ thể của hai người. Hai bộ chiến giáp vừa biến mất, hai nàng lại xuất hiện trong bộ váy áo trắng tinh khiết, trông vẫn không kém phần thu hút khiến mọi người không thể rời mắt ra được. Mọi người chứng kiến sự việc diễn ra trước mắt không khỏi ngơ ngẩn cả người. Vân Phong không nén được, buột miệng kêu "ồ" lên một tiếng. Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hớn hở ra mặt, mừng rỡ đưa mắt liếc nhìn Lục Vân, dáng vẻ vô cùng diễm lệ làm say đắm lòng người.
Huyền Ngọc chân nhân nhìn mọi người: "Thật không ngờ vật này lại thần kỳ đến vậy. Động tĩnh tùy tâm, chuyện này quả thực quá tốt rồi. Lần này hai con có được tiên duyên, là được ông trời chúc lành cho, ta mong hai con chăm chỉ hơn nữa, tin rằng sẽ có ngày đắc đạo thành tiên. Lần này, hai con tu vi đại tiến, đối với vòng đấu Lục cường thì hai con có lợi thế lớn rồi... ha ha ha". Ông vừa nói vừa nhìn Ngọc Vô Song.
Ngọc Vô Song nhìn hai cô gái, nhẹ nhàng nói: "Hai con có được chiến giáp thần kỳ thì thật tốt, nhưng ta chỉ sợ vật này là Thần Cương Soa trong truyền thuyết. Hai con giờ đã hợp thể với chiến giáp, trong tương lai cho dù có gặp phải cường địch thì cũng không cần phải lo ngại. Ta hy vọng rằng sau này các con có thể vì giới tu chân mà lập nên những chiến công thần kỳ, dương danh thiên hạ, uy chấn Thất giới... Giờ thì những chuyện này hãy để sau hẵng bàn, ta muốn hai con nói cho ta nghe tại sao hai con lại nghĩ đến việc tương trợ Tiên Lan như vậy, hơn nữa khi tiên khí của Ngũ Thái Tiên Lan nhập thể, hai con có cảm giác gì không?".
Hai cô gái nghe hỏi, bất giác cùng đưa mắt nhìn Lục Vân lúc này đang lặng yên quan sát hai người. Lục Vân cười nhẹ, khẽ gật đầu. Thương Nguyệt nhìn Ngạo Tuyết, nói: "Muội nhường sư tỷ nói nha, muội chắc chúng ta phải có cùng một cảm giác, đúng không tỷ?".
Ngạo Tuyết gật đầu xác nhận: "Phải, muội còn nhớ rất rõ lúc đó, muội có thể cảm nhận được tiếng tim đập của tỷ, thật sự kỳ diệu. Lúc này, chúng ta đã tâm ý tương thông, nếu như có thể đạt được tâm linh giao hòa, thì tuyệt diệu hết chỗ nói".
Mọi người kinh ngạc lặng yên nghe hai cô gái kể chuyện. Ngạo Tuyết ngừng lại một lúc rồi lại tiếp tục: "Thật ra, lúc đầu chúng đệ tử cũng như mọi người định đoạt lấy Tiên Lan, nhưng Tiên Lan lại được một tầng kết giới rất kiên cố bảo vệ, không cách nào vượt qua được. Sau thấy mọi người nhiều lần thử vượt qua kết giới mà không ai đắc thủ, chúng đệ tử cũng nản lòng định bỏ đi. Nào ngờ Tam Đầu Linh Xà đột nhiên xuất hiện. Lúc đó, Lục Vân sư đệ chợt nói đóa Ngũ Thái Tiên Lan này bỗng dưng xuất hiện tại đây có lẽ là vì đã đến lúc phải đột phá quan đạo, phi thăng thành tiên. Chúng đệ tử nghe thế liền hiểu ra chính chúng đệ tử từ đầu đã cản trở Tiên Lan phi thăng. Chính lúc đó, chúng đệ tử ba người bèn quyết định đem chút sức lực nhỏ nhoi của mình, hy vọng có thể giúp đỡ Tiên Lan phi thăng. Lúc ấy chúng đệ tử cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ bằng chút dũng khí mà cố gắng chống chọi. Còn sau đó, việc xảy ra thế nào thì mọi người đều đã tận mắt chứng kiến".
Mọi người nghe tới đó thì ánh mắt dồn về phía Lục Vân. Tử Dương chân nhân cật vấn "Lục Vân, làm sao con có thể xác định chính thời khắc đó là giây phút Ngũ Thái Tiên Lan phi thăng thành tiên? Từ đầu đến cuối, không hề có một biểu hiện nào, hơn nữa đường lối tu luyện của linh vật và chúng ta hoàn toàn bất đồng, làm sao con có thể hiểu được? Hơn nữa, nhìn vào biểu hiện bên ngoài thật sự, theo ta thấy, không thể nào đoán ra được. Không muốn giấu các con chứ ngay như chúng ta đây, tuy có mặt ở đó cũng không nhìn ra chút manh mối nào. Con dựa vào đâu để có thể xác định cái thời khắc quan trọng đó?".
Lục Vân bình tĩnh trước ánh mắt chằm chằm của mọi người, chàng nói: "Thật ra thì với tình hình lúc đó, đệ tử hoàn toàn không dám khẳng định, nhưng với những gì xảy ra, đệ tử đã phỏng đoán Ngũ Thái Tiên Lan phát sinh dị tượng có thể chỉ là hiện tượng tự nhiên. Cho dù cùng lúc đó có nhiều thế lực tranh đoạt, nhưng khi Tiên Lan lại phát ra lực lượng thần kỳ thần kỳ thì việc đào tẩu nào có khó gì. Nhưng Tiên Lan lại không muốn đào tẩu, trong trường hợp đó chỉ có thể tin chắc đó là thời khắc Tiên Lan đại thành, phi thăng thành tiên mà thôi...".
Mọi người nhất thời á khẩu không nói nên lời, lặng im suy nghĩ những lời vừa rồi của chàng. Một lúc lâu sau, Ngọc Vô Song lộ vẻ tán thưởng, nói với Lục Vân: "Nghe ra thì sự phân tích của con vô cùng hợp lý, trong tình huống ác liệt như vậy, mà từ đầu đến cuối Ngũ Thái Tiên Lan vẫn không chịu trốn chạy, đủ biết quyết tâm phi thăng thành tiên nó, chỉ tiếc là cuối cùng không thành công, thay vào đó lại thành toàn cho Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết hai con, thật là ý trời...".
Lục Vân nhìn Ngọc Vô Song, thầm ước đoán tuổi tác của bà ta. Nhìn bề ngoài, vị chưởng giáo của Phượng Hoàng Thư Viện này chỉ vào độ ba mươi, sắc diện tươi thắm, mười phần xinh đẹp. Vẻ đẹp của bà không giống như Ngạo Tuyết hay Thương Nguyệt vốn là thiếu nữ mới lớn, vừa thanh kỳ vừa cao khiết, tựa như trăng rằm lộng lẫy nhưng lạnh lùng xa cách. Trong hai người thì Ngạo Tuyết trông thanh nhã như thiên tiên, phiêu dật xuất trần, còn Thương Nguyệt thì dịu dàng yểu điệu như đóa lan rừng thanh khiết, hai nàng mỗi người một vẻ, khó phân cao thấp. Còn Ngọc Vô Song thì khác, vẻ đẹp của bà mặn mà thành thục, mỗi một cái liếc mắt, mỗi một nụ cười đều mang một phong vị tuyệt diệu khó tả, quả thật là phong độ của một tuyệt thế mỹ nhân, khiến cho bất kỳ ai khi tiếp xúc với bà, cũng không màng đến thân phận hay niên kỷ của bà mà đều bị bà thu hút, không tự chủ được.
Lục Vân thản nhiên dời mắt nhìn đi nơi khác, nhưng trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc. Chàng không thể không nhận ra rằng với sắc đẹp tuyệt thế của mình Ngọc Vô Song dễ dàng khuất phục vô số nam nhân trong giới tu chân. Nhìn thấy thần thái của Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân lúc này, Lục Vân chợt hiểu ra một số việc, bất giác không nén được tiếng thở dài.
Lục Vân nhìn mọi người, nói tiếp: "Vào lúc đó, quái thú Tam Đầu Linh Xà kia là trở lực lớn nhất đối với Tiên Lan. Ngũ Thái Tiên Lan không cách thoát thân, đã gần như vuột mất thời khắc quan trọng phi thăng. Sau đó, chính lúc sức cùng lực kiệt thì được nhị vị sư tỷ ra tay tương trợ, đối với Tiên Lan mà nói, điều đó có ý nghĩa rất lớn. Tuy rằng cuối cùng không thành công, nhưng Tiên Lan cũng đã hiểu rõ hai vị sư tỷ đã dốc hết sức rồi. Vì vậy đến phút cuối sắp sửa bị Tam Đầu Linh Xà nuốt lấy, Tiên Lan biết mình không còn sức đào thoát, bèn quyết định bồi đắp cho nhị vị sư tỷ để báo đáp. May là sau đó Thần Điểu Đại Bằng xuất hiện cản trở Tam Đầu Linh Xà. Đó chính là lúc Ngũ Thái Tiên Lan tích trữ đầy linh khí tinh túy trong năm cánh hoa của nó, bèn chuyển tặng toàn bộ cho nhị vị sư tỷ. Nhị vị sư tỷ hấp thụ linh khí của Tiên Lan, tu vi chắc chắn sẽ gia tăng gấp bội. Sau đó, hai cánh hoa hóa thành chiến giáp, đó cũng là món quà cuối cùng của Tiên Lan".
Thấy Lục Vân phân tích hợp tình hợp lý, mọi người đều chịu phục, ai nấy đều gật gù biểu đồng tình. Vân Phong hỏi: "Thế còn cuối cùng tại sao Ngũ Thái Tiên Lan đột nhiên biến mất, vì sao vậy?".
Lục Vân cười nhẹ: "Huynh có phải thần tiên đâu mà cái gì cũng đoán ra được. Nếu việc chi chúng ta cũng đoán ra được thì Ngũ Thái Tiên Lan còn gì là thần bí nữa. Huynh đang nghĩ đến việc này, lúc chúng ta còn ở trong bí động, Lý chưởng giáo của Thiên Kiếm Viện có nói qua là đóa Ngũ Thái Tiên Lan này đứng hàng thứ hai trong ba loại kỳ hoa thần bí nhất trong truyền thuyết. Vậy không rõ hai loại kỳ hoa kia là gì, chẳng hay sư bá có thể nói qua cho chúng đệ tử nghe được không?"
Nghe thế, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Huyền Ngọc chân nhân. Ông ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Truyền thuyết ấy có từ lúc nào, ta cũng không biết chắc lắm, nói chung thì những truyền thuyết dạng này được lưu truyền rất nhiều. Theo như ta nghe kể lại thì có ba loài hoa thần kỳ hiếm gặp nhất trong nhân gian, mà trong đó Ngũ Thái Tiên Lan được xếp vào hàng thứ hai. Đứng hàng thứ ba là loài Tam Sắc U Liên. Nghe nói loài hoa này hình dạng như hoa sen, nhưng lại chiếu ra hào quang tam sắc, thường sống ở chỗ có nhiều khí âm hàn. Loài hoa này có thể làm cho yêu ma quỷ quái, cho chí đến thần tiên đạo phật hiện hình, lại cũng có thể giúp người ta tàng hình được. Thật hết sức thần kỳ. Chỉ tiếc là chưa từng nghe nói có ai gặp qua nó, nên cũng không biết thật giả thế nào".
Vân Phong nghe mấy lời ấy, trong lòng cảm thấy kỳ quái, buột miệng hỏi: "Nếu như chưa ai thấy qua làm sao mà biết được nó có hình dạng như hoa sen, vậy chẳng hóa ra là lừa phỉnh, gạt người người à?". Mọi người nghe thế không khỏi ngẩn ra nhìn hắn như một gã ngốc.
Lục Vân thở dài: "Vân Phong, đệ nghe rõ rồi mà, đó là truyền thuyết, đâu ai có thể khẳng định với đệ đó là sự thật hay không. Vì vậy, đệ chớ thắc mắc làm gì, hãy để sư bá kể cho nghe về đệ nhất kỳ hoa đi đã. Chúng ta đang nghe kể chuyện xưa, cũng chẳng nên để tâm thái quá. Lần này, Ngũ Thái Tiên Lan đã xuất thế, nói không chừng, sắp tới sẽ đến phiên hai loại kỳ hoa kia đó".
Lâm Vân Phong thấy vẻ mặt mọi người như vậy, bèn cười hề hề chữa thẹn, rồi nhìn Lục Vân, vội nói: "Lục Vân sư huynh nói phải, sư bá mau kể tiếp đi, đừng để ý lời nói của đệ tử, chỉ là đệ tử buột miệng suy nghĩ thành tiếng mà thôi".
Huyền Ngọc chân nhân tiếp: "Còn loài kỳ hoa thần bí đứng hàng thứ nhất thì có người nói tên là Cửu U Tinh Lan, cũng có người nói là Như Ý Tâm Lan, cho đến giờ vẫn chưa biết rõ thật tên là gì. Trong truyền thuyết kể rằng loại kỳ hoa này toàn thân phát ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng, hết sức kỳ bí. Loài hoa này có bảy cánh hoa bảy màu khác nhau, vô cùng mỹ lệ. Còn như loài hoa này có công dụng gì thì cũng chưa ai biết qua. Nghe nói đây chính là thế gian đệ nhất kỳ hoa, là linh vật thần bí đệ nhất.".
Mọi người đều thở dài, nét mặt kinh dị, tựa như đang ngẫm nghĩ về loài hoa thần kỳ đệ nhất đó. Một lúc lâu sau, Lục Vân lại lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc. Chàng nhìn Huyền Ngọc chân nhân và Ngọc Vô Song rồi thấp giọng nói: "Lúc ở dưới sơn động thần bí, lúc chư vị sư phụ, sư bá còn chưa vào, đệ tử và Thương Nguyệt sư tỷ từ miệng của Ma tiên và Quỷ tiên nghe được một chuyện có liên quan đến Thiên Kiếm Viện, vì thế đệ tử phân vân không biết có nên nói ra hay không. Nói ra, đệ tử chỉ sợ làm mất hòa khí vốn có giữa Lục Viện với nhau, mà vấn đề này, ngay lúc bấy giờ, đệ tử cũng đã có nói qua với sư bá, không rõ sư bá còn nhớ chăng? Sư bá cho rằng đệ tử có nên nói việc ấy ra hay không?".
Huyền Ngọc chân nhân nghe Lục Vân hỏi vậy bèn trầm mặt suy nghĩ như cố nhớ lại tình cảnh lúc bấy giờ. Đột nhiên, ông biến hẳn sắc mặt, đưa mắt nhìn Ngọc Vô Song, Tử Dương và Tĩnh Nguyệt ba người, thần tình có vẻ chấn động, rồi nói với Lục Vân: "Con nhắc đến ta mới nhớ ra. Hiện giờ ở đây chỉ toàn là người nhà, con hãy nói lại sự việc ấy lần nữa cho rõ, đừng bỏ sót chi tiết nào. Hãy nhớ kể lại cho thật chính xác, vì việc này quan hệ trọng đại, không được khinh suất. Con nói ra rồi mọi người cùng nhau bàn bạc xem thế nào".
Lục Vân thấy mọi người chú mục nhìn mình, bèn suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đệ tử nhớ lại lúc bấy giờ, gã đệ tử thần bí của Thiên Kiếm Viện mà Lý chưởng giáo gọi là Vô Tâm ấy đột nhiên xuất hiện trong sơn động ra tay đả thương Ma Tiên và Hắc Liên. Dạ Hồn ẩn trong Hắc Liên bị trọng thương, vô cùng kinh hãi hỏi Vô Tâm làm sao mà tu luyện được pháp quyết 'Ám Ảnh Lưu Quang' đã thất truyền hơn hai ngàn năm trước. Ma tiên cũng kinh hãi nói rằng loại pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang ấy chí âm chí nhu, chỉ có người sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm mới có khả năng luyện thành, nhưng mà một người như vậy... dù là nữ nhân chăng nữa, cũng khó sống tới mười tuổi".
Nghe Lục Vân kể qua sự việc, Ngọc Vô Song biến hẳn sắc mặt, ra chiều kinh hãi. Huyền Ngọc chân nhân cũng mặt mày trầm trọng. Những người kia nhìn thấy thần tình của hai người như thế thì đều hoảng hốt. Ai nấy đều hiểu việc này đích thực ẩn giấu một sự việc hết sức trọng đại. Tử Dương chân nhân băn khoăn hỏi: "Sư huynh à, nhìn nét mặt của huynh thì chắc là huynh đã biết qua cái pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang ấy là gì rồi. Vậy xin hãy nói qua cho mọi người hiểu biết thêm, kẻo đến khi gặp phải lại không ai biết gì hết".
Huyền Ngọc chân nhân và Ngọc Vô Song nhìn nhau như ngầm trao đổi ý kiến. Rồi, Ngọc Vô Song quay sang Thương Nguyệt, trầm giọng nói: "Lúc đó con cũng có ở đó, con cũng nghe đúng như vậy chứ? Việc này hết sức quan trọng, không được sai lầm, cho nên chúng ta phải hỏi cho rõ ràng. Con biết được điều gì thì hãy nói hết ra cho mọi người nghe".
Thương Nguyệt liếc nhìn Lục Vân, rồi quay sang sư phụ, dịu dàng đáp: "Những lời của Lục Vân đều đúng cả, lúc ấy Vô Tâm không hề đề cập vào vấn đề, chỉ nói một câu với Ma Tiên và Hắc Liên rằng 'các người biết cũng khá nhiều đó'. Ngoài ra y không nói thêm gì nữa". Rồi nàng đem nguyên văn những lời Ma Tiên, Hắc Liên và Vô Tâm đối thoại với nhau thuật lại một lần nữa.
Huyền Ngọc Chân nhân đứng dậy nói: "Việc này hãy để Ngọc Vô Song chưởng giáo nói tiếp với mọi người, ta phải lập tức đến gặp ba vị chưởng giáo kia bàn bạc một chút". Vừa dứt lời, ông đã hóa thành một luồng sáng rồi biến mất.
Ngọc Vô Song nhìn mọi người rồi nhẹ giọng nói: "Việc này kỳ thật cũng rất khó nói. Pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang này nghe nói đã thất truyền hơn hai ngàn năm rồi, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là theo truyền thuyết kể lại, đã từng có hai vị tu chân cao nhân luyện thành pháp quyết này. Có điều sau khi luyện thành, hai vị này đang là đại hiệp đỉnh đỉnh được mọi người vô cùng kính trọng trong giới chính đạo, đã biến đổi tâm tính sa vào ma giới, rốt cuộc đều chết bởi pháp quyết ấy. Pháp quyết ấy lại vô cùng quỷ dị, như Ma Tiên đã nói, không phải là nữ nhân có thuần âm chi thể thì không tu luyện được. Không hiểu sao gã đệ tử Vô Tâm của Thiên Kiếm Viện đó lại có thể tu luyện thành công được, thật là kỳ quái! Nếu như đúng như lời các con kể lại, tu vi của gã Vô Tâm đó hẳn đã đạt mức siêu việt, đứng vào hàng đệ nhất ở Thái Huyền Sơn này rồi. Như trong Lục Viện chúng ta, tính đến nay, người đạt tu vi cao nhất cũng chỉ đến cấp thứ chín là Bất Diệt, còn thấp hơn cấp thứ mười là Quy Tiên một bực. Gã Vô Tâm đó nếu quả thật đã luyện thành được pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang thì tu vi của hắn nhất định đã vượt qua cấp thứ chín và đã tiến vào cấp thứ mười rồi. Thật đáng kinh ngạc".
Bầu không khí trở nên trầm lặng, không một ai lên tiếng. Trước sự việc như thế, ai mà không cảm thấy chấn động, nhưng rồi phải giải quyết ra sao đây? Cuối cùng, Lục Vân lên tiếng: "Theo như thế thì, chúng ta sẽ phải tính toán thế nào? Ý đệ tử là làm sao đối phó với việc của gã Vô Tâm đó, hay là ta hội người của ngũ viện đem việc này ra hỏi thẳng Thiên Kiếm Viện, xem họ trả lời ra sao?"
Lời nói của Lục Vân kéo mọi người ra khỏi cơn trầm mặc, ai nấy đều nhìn về phía Ngọc Vô Song như chờ đợi. Ngọc Vô Song khẽ thở dài: "Việc này thật khó xử, vì thế mà Huyền Ngọc chân nhân phải đi tìm ba vị chưởng giáo kia thương lượng trước một chút rồi mới có thể quyết định được. Thực ra mà nói, pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang này tái hiện lại ở chốn nhân gian, đối với giới tu chân là may hay rủi, còn chưa ai nói chắc được. Chỉ sợ về sau lại phát sinh dị biến, toàn bộ giới tu chân đều phải chịu nạn kiếp. Chúng ta ngoài việc lo nghĩ đến tương lai, cũng phải tính chuyện trước mắt. Dù gì thì đây cũng là Thiên Kiếm Viện, nếu như chúng ta làm quá, thì thể diện của Thiên Kiếm Viện đứng đầu trong Lục Viện sẽ thế nào. Còn nữa, nếu gã Vô Tâm kia có tu vi cao như thế thật, thì liệu người của Thiên Kiếm Viện có khống chế được hắn không?".
Mọi người nghe qua đều công nhận là hữu lý, đường đường là danh môn, ai lại chịu để cho người ngoài xen vào chủ trì việc xử lý môn hộ của mình. Như thế thì sau này còn mặt mũi nào nữa. Hơn hết, hiện giờ Vô Tâm đâu đã làm phương hại gì cho ai, tương lai sau này ra sao, có xảy ra tình trạng giống như đã nói trong truyền thuyết hay không thì cũng không ai biết chắc. Nên bây giờ mà đòi xử phạt Vô Tâm, có phải là vội vã quá chăng? Nói ra sự việc lúc này, không khéo chỉ làm cho Thiên Kiếm Viện tin rằng mọi người có ác ý muốn liên thủ đối phó với họ. Như vậy, hòa khí bấy lâu giữa Lục Viện có cơ bị phá vỡ.
Lý Hoành Phi từ đầu vẫn im lặng, lúc này bỗng lên tiếng: "Gã Vô Tâm tu luyện pháp quyết lợi hại thần kỳ Ám Ảnh Lưu Quang gì gì đó, chưa biết chừng bọn người Thiên Kiếm Viện đều đã biết cả rồi. Nếu đã biết, sao họ không ngăn cản gã tu luyện? Giờ nếu chúng ta đến hỏi, chỉ sợ Thiên Kiếm Viện không chịu thừa nhận hoặc giả đã chuẩn bị cách đối phó, thì chúng ta chỉ công cốc mà thôi...".
Mọi người ngẫm nghĩ, Lý Hoành Phi nói cũng có lý. Nếu như Thiên Kiếm Viện một mực phủ nhận thì người của ngũ viện cũng đâu có cách nào xử trí được. Đây quả là một cuộc đấu trí. Cứ như lời giải thích của Lý Trường Xuân tại hiện trường, thì rõ ràng là ông ta đối với việc Vô Tâm tu luyện Ám Ảnh Lưu Quang đã biết rõ mười mươi. Ông ta đã biết việc này từ trước mà chẳng ngăn cấm chi, như thế đủ rõ.
Tĩnh Nguyệt đại sư nói: "Thôi hãy tạm gác việc này lại. Chúng ta ở đây bàn luận tới lui cũng chẳng có cơ sở nào để làm cho ra lẽ. Hãy đợi chưởng giáo sư huynh về rồi tính tiếp".
Ngọc Vô Song điểm nụ cười nhẹ: "Nói cũng đúng, dù gì thì đây cũng là chuyện riêng của Thiên KiếmViện, chúng ta quan tâm thái quá, họ sẽ phiền lòng. Nói trở lại việc Tam Đầu Linh Xà và Ngũ Thái Tiên Lan, ta vẫn nghe kể rằng Tam Đầu Linh Xà vốn là một loại dị thú thế gian khó gặp, chúng rất khó sinh tồn, dù có cũng không chỉ nhỏ thôi. Truyền thuyết nói loài thú này tuy rất thần kỳ, nhưng cùng lắm cũng chỉ lớn độ hơn trăm trượng. Như vậy cũng đã đáng sợ lắm rồi. Không hiểu sao lần này lại xuất hiện một con Tam Đầu Linh Xà khổng lồ nhường ấy, quả thật là kinh thế hãi tục!".
Câu hỏi của nàng cũng là điều mà mọi người đang thắc mắc. Việc này, ngoài Lục Vân còn hiểu biết chút ít, những người khác đều là lần đầu tiên trông thấy loài dị thú này, làm sao có thể giải thích được. Về phần Lục Vân, tuy chàng có thể đưa ra giả thuyết, nhưng lại không tiện mở miệng, vì như thế, chàng có thể để lộ thân phận và những bí mật của mình, điều mà chàng hoàn toàn không mong muốn.
Mọi người lại im lặng một lúc lâu, cuối cùng, Lâm Vân Phong không nhịn nỗi, buột miệng nói: "Đệ tử mạo muội đoán càn, dị thú Tam Đầu Linh Xà đó chắc đã ăn nhằm linh hoa tiên thảo nào đó nên mới có sức mạnh kinh người, thân thể mới to lớn dường ấy. Bằng không, sao có thể làm cho Thần Điểu Đại Bằng chiến đấu hết hơi mà cũng không thắng được? Nhưng kỳ lạ là ở chỗ, Thần Điểu Đại Bằng lại có thể bất ngờ khẩu xuất thần long, thật hết sức thần kỳ, làm cho mọi người không ai dám tin vào mắt mình nữa".
Lục Vân cười nhẹ: "Đệ đoán vậy sao? Có mỗi việc đơn giản thế mà cũng nói không ra. Đừng nói đến dị thú Tam Đầu Linh Xà kia chúng ta chưa thấy qua bao giờ nên không đoán chắc được; còn việc Thần Điểu Đại Bằng lúc đầu bị Tam Xà Linh Đầu dồn ép, là vì Tam Đầu Linh Xà quả thật có sức mạnh kinh người. Lúc sau, việc Thần Điểu Đại Bằng có thể khẩu xuất thần long là có liên quan đến Kiếm Vô Trần. Lúc đó huynh đang ẩn thân trong đám mây, nhìn thấy rất rõ ràng, Kiếm Vô Trần sử Thiên Linh thần kiếm giúp Thần Điểu Đại Bằng đấu với Tam Đầu Linh Xà rồi bị trọng thương, Thiên Linh thần kiếm được Đại Bằng thâu vào trong miệng. Nếu như ta đoán không sai, sau khi Thần Điểu thâu được Thiên Linh thần kiếm rồi, thần lực gia tăng gấp bội, khẩu xuất được Thần Long, mà thực chất chính là Thiên Linh thần kiếm hóa thành. Truyền thuyết xưa nay chẳng đã lưu truyền rằng, người sáng lập ra Thiên Kiếm Viện được Thần Điểu tương trợ, từ miệng của Đại Bằng mà có được thần kiếm đấy sao? Thanh thần kiếm đó chắc hẳn là Thiên Linh thần kiếm, vốn đã có quan hệ sâu xa mật thiết với con thần thú ấy. Chí ít thì Đại Bằng đã có thể dựa vào Thiên Linh thần kiếm mà gia tăng thực lực".
Vân Phong khen ngợi: "Chà chà, sư huynh khéo đã trở thành bán thần tiên rồi đó, bao nhiêu sự việc thần kỳ như vậy mà huynh cũng có thể phân tích đâu ra đó. Hề... hề...! Quả không hổ là đệ nhất nhân tài của Dịch Viện chúng ta, so với kẻ ngu muội như đệ, lợi hại hơn bội phần. Từ giờ đệ nhất quyết đi theo sư huynh học hỏi thôi, hề... hề...". Vẻ mặt hớn hở của hắn hệt như đứa trẻ vui mừng khi bắt được quà khiến cho mọi người không nhịn được đều phải bật cười.
Vân Phong thấy mọi người cười ầm lên, không nhịn được cũng bật tiếng cười vang. Trong thoáng chốc trong sơn động vang ầm tiếng cười, từ từ truyền ra xa.
Bên ngoài, Huyền Ngọc, Tử Dương, Vân Phong, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt ai nấy đều chú tâm theo dõi từng động tĩnh của Lục Vân, đồng thời họ cũng cảm nhận được nguồn khí thế không gì cản nổi đuợc đang bất chợt bộc phát. Ngay lúc này, từ trên cơ thể của Lục Vân, sự thay đổi đột ngột và dữ dội, sự chuyển biến gây nên sự khác biệt rõ ràng đó làm choáng ngợp tâm can của từng người.
Trong ánh nhìn chăm chú của tất cả, khí cơ toàn thân của Lục Vân bất ngờ thu lại, trong phút chốc trở về lại trạng thái bình thường, mỉm cười nhìn về phía các đồng đạo Dịch Viện, rồi xoay người đi tới. Đến nơi mọi người đang đứng, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của họ, Lục Vân khẽ cười như trấn an"Yên tâm nào, trận này đệ tử sẽ không để mọi người thất vọng đâu. Hãy xem Lục Vân này đưa Dịch Viện lên đỉnh danh vọng của Lục Viện, trở thành chân tu giới đệ nhất đại phái như thế nào".
Chỉ một câu nói đã đủ khiến cho tất cả những người có mặt cảm động, ánh mắt họ cùng rực sáng niềm tin. Huyền Ngọc chân nhân nhìn sang Tử Dương, hai người họ quả thật kích động. Cuối cùng cũng đã đến trận chiến này, vận mệnh của Dịch Viẹn, có được đổi thay hay không thì phải xem trận này Lục Vân tạo lập tình thế như thế nào. Cả Huyền Ngọc và Tử Dương hai người đều không ai dám nghĩ đến lần đại hội Luận võ năm nay lại có cơ duyên tham dự trận đấu tranh giành danh hiệu đệ nhất. Đối với họ, đây quả thật là một niềm vui ngoài sức tưởng tượng.
Ánh mắt khẽ lướt qua rồi dừng lại trên gương mặt của Ngạo Tuyết, Lục Vân không nói gì, chỉ trịnh trọng khẽ gật đầu. Ngạo Tuyết khẽ cười thản nhiên, như gửi lời chúc may mắn đến chàng. Trong đôi mắt long lanh huyền ảo đó, ẩn hiện niềm tin và sự khích lệ, mọi thông điệp đều đã được trao vào trái tim của Lục Vân, một cách trọn vẹn. Không bằng thanh âm mà chỉ là ánh mắt, nụ cười, bao nhiêu đó đã đủ nói lên tất cả. Giữa họ, lời nói đã trở thành thứ không cần thiết.
Mỉm cười ngọt ngào, Lục Vân khẽ dời ánh mắt, nhìn về phía Thương Nguyệt cách đó không xa. Chúc phúc nhẹ nhàng, quan tâm khe khẽ, ánh mắt xa xăm, lòng đầy dịu ngọt. Trong đôi mắt của Thương Nguyệt, nét dịu dàng hiếm thấy hơi hơi hé lộ. Với cảm xúc nhẹ, nàng khẽ gật đầu. Lục Vân dịu dàng trao ánh nhìn rồi đưa ánh mắt đến Kiếm Vô Trần. Quay đầu nhìn mọi người lần nữa, Lục Vân an nhiên, tay cầm Như Ý Tâm Hồn kiếm, hùng dũng tiến bước. Từ lúc đầu đến giờ, mọi thành viên trong Dịch Viẹn đều không thốt một lời, chỉ dùng ánh mắt để khích lệ và dõi theo bóng hình chàng.
Lặng lẽ đứng cách một trượng trước mặt Kiếm Vô Trần, thần sắc của Lục Vân vẫn điềm tĩnh, khóe miệng còn ẩn hiện một nụ cười đầy ngụ ý, thận trọng nhìn thẳng vào đôi mắt của Vô Trần. Kiếm Vô Trần bắt được ánh nhìn của Lục Vân, lập tức rùng mình, lên tiếng "Ngươi còn gì muốn nói không, nếu không thì chúng ta bắt đầu đi".
Lục Vân nhìn thẳng Kiếm Vô Trần nói "Không có gì muốn nói, chúng ta bắt đầu được rồi. Hy vọng ngươi không khiến ta phải thất vọng". Vô Trần đối đáp một cách lạnh nhạt "Ngươi sẽ không thất vọng đâu, hãy chuẩn bị đi, ta xuất chiêu đây". Dứt lời, toàn thân y rực sáng, khí thế uy dũng.
Thanh Thiên Linh thần kiếm trên tay của Kiếm Vô Trần lập tức ngân lên một tiếng vang vọng, ngũ sắc hào quang bùng tỏa khắp đấu trường. Chỉ thấy cơ thể của Vô Trần phi thẳng lên giữa không, tĩnh lập cách mặt đất ba trượng, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Lục Vân. Thiên Linh thần kiếm rực rỡ chói lòa không ngừng xoay chuyển trên đỉnh đầu của Vô Trần. Một vòng sáng ngũ sắc lung linh bao bọc lấy y ở bên trong, khiến cho y càng trở nên thần bí khó lường. Đồng thời cơ thể y bừng phát một khí thế cường hoành tuyệt thế, phút chốc làm chấn động cả khu vực đấu trường. Kiếm Vô Trần lúc này lơ lửng giữa không, khắp cơ thể hào quang lưu chuyển, khí tức lan tỏa dữ dội, trông y mạnh mẽ uy nghi như một thiên tướng, khiếp đảm nhân tâm.
Lục Vân chú ý quan sát đối thủ, đề cao cảnh giác. Đối với tu vi thâm hậu của Kiếm Vô Trần, chàng hiểu rất rõ, muốn thắng trận này hoàn toàn không phải là điều dễ dàng. Nhìn thấy khí thế của Vô Trần ngày càng bành trướng, Lục Vân không còn thời gian nghĩ ngợi lang man, cơ thể vừa chớp hiện, lập tức lui về một trượng, đồng thời phóng người lên cao, ngang bằng với Kiếm Vô Trần. Ánh mắt trầm tĩnh, Như Ý Tâm Hồn kiếm đột nhiên rùng mình, phát ra một tiếng kiếm khiếu cuồng nộ, cuốn lấy vùng khí xung quanh rồi bùng tỏa mạnh ra tứ phía. Trong ánh hào quang sắc đỏ, lấp lánh những tinh linh đủ màu, thanh kiếm không ngừng xoay chuyển, cách đỉnh đầu của Lục Vân ba thước. Khí tức phát ra từ cơ thể của Lục Vân đang chọi nhau ầm ầm với vùng khí tức cường đại của Vô Trần.
Giữa không, Lục Vân rực rỡ một màu đỏ chói lòa, hai mắt ánh lên những tia sáng dị thường, một xanh một đỏ. Phía trên đỉnh đầu, Như Ý Tâm Hồn kiếm càng lúc càng tăng tốc, một long ảnh từ từ ẩn hiện giữa không, thần bí cổ quái. Đối diện là Kiếm Vô Trần cũng đang rực sáng hào quang ngũ sắc. Một khối quang mang ở phía sau lưng đang dần hình thành một đạo tử sắc tinh vân, giao thoa với vầng ngũ sắc tinh vân, tạo nên một khối quang hòa quyện kỳ ảo. Phía trên đầu, Thiên Linh thần kiếm liên tục bành trướng linh khí cường đại. Thanh thần kiếm xứng danh đệ ngũ trong thần binh phổ đang thi triển uy lực vô biên của nó.
Ánh mắt sắc lạnh, Kiếm Vô Trần cười lạnh nhạt "Cẩn thận, tiếp một chiêu của ta". Dứt lời, chỉ thấy tay phải đưa quyền, Thiên Linh Kiếm tự động đến nằm ngay trên lòng bàn tay. Thần kiếm trong tay, khí thế quanh cơ thể của Vô Trần đột nhiên lan tỏa rộng, tay phải thần tốc phất động, một trăm bẩy mươi sáu đường kiếm trong chớp mắt ảo hóa thành một con ngũ sắc kiếm long, cuộn lấy Lục Vân. Với tốc độ kinh người cùng với tiếng kiếm khiếu xé nát không trung, với uy lực mạnh mẽ, quyết liệt, Vô Trần đã xuất đòn tấn công đầu tiên về phía Lục Vân.
Lục Vân bình tĩnh, biết rõ trận đấu chỉ mới bắt đầu, giai đoạn này chỉ là phần tiếp xúc mang tính dò xét, không nên sớm thể hiện thực lực. Đối phó với loại đối thủ nặng ký như Kiếm Vô Trần, ngoài so tu vi, còn phải so cả mưu kế. Làm sao để phát một kích lôi đình ngay thời khắc quan trọng nhất để nhất kích đánh bại đối thủ mới là điều đáng quan tâm. Nhanh nhẹn né người, Lục Vân vừa tránh đòn vừa lập tức nắm lấy Như Ý Kiếm, thanh kiếm rung lên bần bật, tung ra một trăm bẩy mươi sáu đường kiếm đỏ rực, phóng vùn vụt về phía đối thủ.
Quang ảnh lúc trộn lẫn, lúc phân cách, phân rồi lại hợp, liên tục xảy ra trong một lúc lâu, hai nguồn sức mạnh cường đại xung đột dữ dội tại giữa không, tiêu diệt khí lực của nhau, đồng thời tạo nên nhiều tiếng nổ vang rền. Ánh lửa tung tóe từ những đợt va chạm đó tạo thành một cơn mưa sao băng, phủ xuống cả đấu trường. Trong quang cảnh ấn tượng lại ẩn chứa nhiều hiểm nguy. Trên mặt đất, một hố sâu lù lù xuất hiện giữa khói bụi mịt mờ. Xung quanh, những người quan sát ai nấy đề vận chân khí hộ thể, thần tình kinh ngạc mà quan sát trận quyết chiến của hai người. Tuy chiêu đầu tiên chỉ là dò xét thực hư của đối phương nhưng uy lực đã kinh hồn như vậy rồi.
Huyền Ngọc, Tử Dương, Vân Phong, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt cùng những người khác đều tập trung nhìn về phía Lục Vân. Những người của Thiên Kiếm viện thì chú ý quan sát Kiếm Vô Trần. Đối với trận đấu này, họ vô cùng tin tưởng Kiếm Vô Trần, rằng y sẽ chiến thắng. Bởi vì Kiếm Vô Trần ngoài bản thân tu vi cao cường, lần này còn có duyên kỳ ngộ với ngũ sắc Đại Bàng, cho nên họ đều tin rằng, không ai có thể là đối thủ của y, ngay cả Lục Vân cũng không ngoại lệ. Hoặc có thể lấy lại lời nói của Thương Nguyệt để hiểu rõ hơn vấn đề, Lục Vân lấy gì để đánh thắng Vô Trần? Đánh bằng niềm tin à? Nếu chỉ bằng niềm tin thì tu luyện để làm gì?
Lục Vân lui một trượng, lạnh lùng nhìn Vô Trần. Đợt giao đấu đầu tiên, Vô Trần không hề lui một bước. Điều này khiến cho những người ủng hộ y reo hò vui mừng. Lục Vân thân ảnh vừa chớp, cả người lập tức ảo hóa thành chín đạo nhân ảnh, phân ra tại chín vị trí, cùng lúc tung một đường kiếm kinh thiên. Từ giữa không, mọi người chỉ nhìn thấy xung quanh Kiếm Vô Trần cùng lúc xuất hiện chín Lục Vân, mỗi người đều cầm một thanh trường kiếm bổ ra chín đạo kiếm mang rực đỏ, kết hợp thành một đường kiếm dài đến mười trượng, bổ xuống Kiếm Vô Trần một nhát sắc ngọt.
Kiếm Vô Trần lừ mắt, cơ thể khẽ động đậy, Thiên Linh thần kiếm sáng rực ngũ sắc hào quang. Trong khung cảnh tràn đầy ánh sáng đó, hơn hai trăm đường kiếm tung ra lập tức cuộn thành chín đường kiếm cương, chia ra chín hướng, đón lấy đòn công kích của Lục Vân. Do tốc độ hai bên đều như cơn đại hồng thủy, rầm rầm như muốn nuốt chửng mọi thứ, nên sau hai lần giao đấu, chỉ thấy vô số lưu quang múa lượn dày đặc giữa không cùng với những tiếng nổ ầm trời. Bất ngờ thấy hai bóng người bật tung ra hai hướng đối nghịch, mỗi người bị đẩy ngược đến ba trượng. Thần sắc của Vô Trần hơi biến sắc, hậm hực liếc nhìn Lục Vân, còn Lục Vân thì nhìn y một cách lãnh ngạo, thái độ như muốn chê bai, không ngờ trình độ chỉ có vậy. Lần giao đấu này Lục Vân chiếm thế thượng phong, khiến cho Vân Phong đang đứng ngóc đầu ngước nhìn vỗ tay reo hò, không ngừng la hét để cổ vũ tinh thần cho Lục Vân.
Dưới mặt đất, trưởng giáo của các viện đều giữ sắc thái bình thản. Họ hiểu rằng đây chỉ mới là màn mở đầu, ai thắng ai bại, chỉ với hai lần giao đấu thì không thể phán đoán được. Giờ vẫn chưa là giờ khắc trọng yếu, chưa đến phút cuối, không ai có thể biết được "con nhạn vào tay ai". Trong Lục Viện, những đệ tử kiệt xuất nhất như Bản Nhất, Vô Vong, Thương Nguyệt, Tất Thiên đều chăm chú vào trận này, họ đều rất muốn biết, rốt cuộc tu vi của Kiếm Vô Trần cao thâm đến mức độ nào, Lục Vân lấy gì để đấu với y? Dịch Viẹn có pháp quyết gì có thể đánh bại Thiên Kiếm Viện? Điều này chưa ai từng nghe qua. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Ánh mắt của Kiếm Vô Trần trở nên sắc lạnh, Thiên Linh thần kiếm khẽ vung, y quát "Cẩn thận đi, tiếp Thiên Kiếm Cửu Quyết đệ nhất quyết - Lâm Trần Quyết!" Trong tiếng quát còn văng vẳng, đã thấy thần kiếm trên tay rung chuyển, một tiếng long gầm chấn thiên địa phút chốc lan tỏa, càn quét tứ phía. Cùng lúc, vô số kiếm ảnh cường kình nhanh chóng tụ hội trên đỉnh đầu, hơn trăm hơn ngàn kiếm khí kết hợp thành một, tạo thành một đạo kiếm cang tử sắc quyện hòa cùng ánh hào quang sặc sỡ, tĩnh lập trên đỉnh đầu của Vô Trần. Trong khí thế cường đại đó, uy lực kinh người đó, trong tiếng thét như sấm gầm của Kiếm Vô Trần, đường kiếm mang cường hoành, to đến hơn trượng bổ thẳng xuống Lục Vân.
Lục Vân toàn thân công lực vận hội, đôi mắt rực sáng, Như Ý Tâm Hồn kiếm bất chợt ngân vang một tiếng kiếm khiếu phẫn nộ, chấn động tứ dã. Tay phải giữ chặt thần kiếm, "Liệt Hỏa Thiên Cang Kiếm" của Dịch Viên bùng phát dữ dội, vô số hào quang chói lòa phút chốc cuộn vào và chất chồng trên đỉnh đầu của Lục Vân với tốc độ chóng mặt. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã tạo thành một đạo kiếm khí kinh thiên, ngay lúc Vô Trần bổ nhát chém xuống, đường kiếm khí của Lục Vân cũng được tung ra.
Giữa không hai đạo kiếm quang cường thịnh đã đối kích nhau trong thế chém hãi hùng, trong ánh hào quang chói lòa. Một lần nữa ánh quang lại tung tóe trên không, lại một tiếng nổ vang rền, nhưng uy lực gấp bội phần, như muốn càn quét mọi thứ. Trên mặt đất cũng phát ra vô số tiếng nổ liên hồi, khiến cho vô số người có mặt trong đấu trường của Thiên Huyền Động tái xanh mặt mày. Sức đẩy của những trận nổ dữ dội như tạo thành một vòng khí mang, đẩy lùi tất cả người đang đứng gần đấu trường, sức ép đẩy mạnh đến nỗi ai cũng cảm thấy nghẹt thở, kinh hãi!
Trên không, hai đạo nhân ảnh vừa chập vào lại tách ra, mỗi bên lui về hai trượng. Chỉ thấy lúc này sắc mặt của Lục Vân đã hơi thất sắc, ánh mắt khẽ lộ nét nghi trọng, chằm chằm nhìn về phía Kiếm Vô Trần. Còn nét mặt của Vô Trần lại như thường, chỉ có ánh mắt lộ vẻ nham hiểm. Ánh nhìn vừa chớp, thân thể của Kiếm Vô Trần trong giây lát đã ổn định lại, Thiên Linh thần kiếm một lần nữa tỏa hào quang chói lòa. Cơ thể vừa chớp nhoáng đã ở ngay phía sau lưng Lục Vân, thần kiếm bừng tỏa bá khí, điên cuồng công kích.
Lục Vân thần sắc vừa chuyển, cơ thể lập tức nghiêng sang một bên, cả người như cơn gió lốc, xoáy lên dữ dội. Như Ý Kiếm cũng gầm thét dị thường, ánh quang càng rực đỏ nhưng muốn nổ tung, quyết liệt hồi kích đòn tấn công của Kiếm Vô Trần. Lần thứ ba giao phong, sức mạnh cường thịnh của hai bên cùng lúc đẩy lùi cả hai cách xa đến vài trượng. Giữa không, Kiếm Vô Trần quát lớn, cơ thể đột nhiên thu lại, cả người như một khối quang cầu ngũ sắc, tăng tốc bay xuyên trong không khí, những đường sáng vùn vụt phóng về phía Lục Vân. Lục Vân hét lên, Như Ý Kiếm trong tay rực rỡ sắc đỏ, đón lấy một cách chính xác mọi quang cầu đang ồ ạt tấn công. Mỗi lần hai luồng kình khí tiếp xúc, cơ thể Lục Vân lại bị chấn động, buộc phải lùi bước, tình hình đang bị thế công dữ dội của Kiếm Vô Trần bao vây.
Dưới đất, Huyền Ngọc, Tử Dương, Ngạo Tuyết, Vân Phong và Thương Nguyệt ai nấy đều lo lắng, ánh mắt không dời khỏi thân ảnh của Lục Vân đang trong thế hạ phong. Với một Thiên Kiếm Viên vang danh thiên hạ cùng với kiếm quyết vô song của mình thì lực công kích của nó, tất nhiên là mạnh nhất trong Lục Viện, từ trước đến giờ không ai dám so bì. Lần này Kiếm Vô Trần xuất đến Thiên Kiếm Cửu quyết lợi hại cực kỳ của Thiên Kiếm Viện để phát động cuồng kích, Lục Vân muốn lật ngược tình thế trong hoàn cảnh này, thật là khó như lên trời.
Nhìn trận đấu trên không, Tịnh Nguyệt đại sư khẽ thở dài "Tình hình của Lục Vân hiện giờ, e là vô cùng nguy hiểm. Nếu tiếp tục như vậy, chắc không thể trụ được bao lâu. Thiên Kiếm quyết của Thiên Kiếm Viện cương mãnh chi cực, Lục Vân dùng chiêu gì để đối phó chứ?" Nói xong người lại thở dài, nhìn sang Huyền Ngọc và Tử Dương. Mọi người không ai lên tiếng, nhưng sắc mặt vô cùng nghi trọng, âu lo.
Vân Phong vừa nhìn về phía Lục Vân đang không ngừng tránh đòn công kích, vừa khẳng định "Ta tin là Lục Vân huynh sẽ thắng, huynh ấy nhất định không thua, nhất định". Huyền Ngọc và Tử Dương đều quay nhìn hắn, khẽ thở dài trong lòng. Tịnh Nguyệt đại sư thì bình tĩnh nói "Chỉ có quyết tâm thôi thì làm sao chiến thắng được. Với những gì Lục Vân đã học từ Dịch Viên, có thể vào đến vòng này đã là một kỳ tích, còn có thể lấy gì để đánh thắng Kiếm Vô Trần đây?" Mọi người rùng mình, đúng thật vậy, Lục Vân lấy gì để đánh thắng Vô Trần? Lấy gì để đánh bại Thiên Kiếm Cửu quyết?
Ngạo Tuyết vừa nhìn Lục Vân, ánh mắt vừa tràn đầy khích lệ và động viên. Nghe sư phụ nói thế, nàng bất giác lên tiếng "Lục Vân còn một kiếm quyết nữa chưa sử dụng, đệ tử tin là sẽ có lúc cần tới". Lời này vừa thốt, mọi người trong Dịch Viẹn đều dồn mắt về Ngạo Tuyết, tò mò muốn biết kiếm quyết mà nàng nhắc đến là gì, tại sao không ai biết về điều này? Ngạo Tuyết chỉ lặng lẽ tiếp tục quan sát trận đấu, không nói thêm một lời nào nữa.
Giữa không, Lục Vân phải vất vả tránh né, tình cảnh thật thảm hại. Trong thâm tâm, Lục Vân không thể không thừa nhận, tu vi của Kiếm Vô Trần thật cao thâm khó lường, khả năng phán đoán chính xác, mỗi đòn công kích đều được tính toán phương hướng và góc độ kĩ lưỡng. Vừa quan sát bóng người di chuyển vùn vụt của Vô Trần, vừa toàn lực phản kích, vừa suy nghĩ tìm cách thoát khỏi tình cảnh như cá trong rọ như thế nào. Ý niệm nhất động, ý niệm thần ba lập tức được phát động để phân tích đòn công kích tiếp theo của Vô Trần. Trong lúc khẩn cấp, Lục Vân cũng đã sử dụng Ý niệm thần ba để phân tích động tĩnh của đối phương.
Với tốc độ tuyệt diệu của Ý niệm thần ba, Lục Vân nhanh chóng phân tích được phương thức tấn công của Kiếm Vô Trần. Tuy nhiên kết quả thu được vẫn khiến cho Lục Vân rất đỗi bất ngờ, bởi vì chàng phát hiện được, mỗi lần Kiếm Vô Trần xuất thủ, đều dựa trên hướng di chuyển phỏng đoán từ sự thay đổi khí lưu của đối thủ để tiến hành công kích. Vì thế mà cho dù đối phương tránh né cỡ nào cũng không thoát được.
Lục Vân thần sắc chuyển lạnh, toàn thân tỏa ánh bạc, chớp mắt đã biến mất tăm hơi. Lúc này, chàng đột nhiên thi triển thuật dịch chuyển không gian mà Khiếu Thiên đã truyền thụ. Cơ thể âm thầm xuyên qua tầng không gian khác rồi trở về, xuất hiện tại phía trên cao cách xa năm trượng. Lượt này, Lục Vân cuối cùng cũng thoát được vòng vây hãm quyết liệt của Kiếm Vô Trần, chuyển từ thế bị động sang chủ động. Như Ý Tâm Hồn kiếm bùng tỏa một cột quang trụ sáng chói, phủ từ trên xuống, vây hãm ngược lại Kiếm Vô Trần trong phạm vi công kích của mình.
Kiếm Vô Trần biến sắc, vẻ mặt khẽ lộ nét kinh hãi. Cảm nhận được thế công chèn ép dữ dội từ phía trên, muốn phản kích đã không còn kịp. Hào quang ngũ sắc vừa chớp, Kiếm Vô Trần cũng nhanh chóng thi triển chiêu Dịch chuyển tức thời của Thiên Kiếm Viện, cơ thể thoát khỏi đòn tấn công hiểm hốc của Lục Vân ngay trong gang tấc, xuất hiện cách đó cả vài trượng xa. Giữa không, hai người lại gặp nhau, lừ mắt chăm chú quan sát đối phương một cách thẩn trọng.
Ánh mắt của Kiếm Vô Trần tỏ ra khá kinh ngạc, nhìn Lục Vân lạnh lùng nói "Không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh, hay lắm! Bây giờ thì hãy tiếp Chấn Thiên Quyết của ta". Dứt lời, Thiên Linh kiếm ngân một tiếng vang dội, rực rỡ tỏa ánh hào quang, một đạo kiếm cương khổng lồ, to đến hơn mười trượng bùng lên trước mặt, một chia thành ba, trái phải và phía trên, tạo thành thế tam giác, cùng lúc tấn công Lục Vân.
Lục Vân thần sắc ngưng trọng, Như Ý Kiếm cũng không thua kém, vầng quang chói lòa tỏa ra từ thần kiếm ẩn hiện một con hỏa long đang múa lượn. Trong tiếng quát khí thế, cột kiếm mang màu đỏ rực như lửa, ảo nhưng trông như thực thể đó cũng chia làm ba, đón lấy đòn tấn công uy lực như đại hồng thủy của Kiếm Vô Trần. hai nguồn lực đối chọi gặp nhau, lập tức bùng phát một vùng sáng che phủ cả đấu trường, khiến cho mọi người phải nhắm mắt, không thể tiếp tục quan sát.
Sau tiếng nổ dữ dội như sấm gầm đó, cả hai đều bị đẩy bật về nhưng không hề chần chừ, lập tức phát động ngay đợt công kích tiếp theo. Nhìn Lục Vân, Kiếm Vô Trần quát lớn "Thiên Kiếm cửu quyết, quyết thứ năm - Xuyên Thiên quyết". Cùng lúc, cả cơ thể của Vô Trần bất ngờ xoay chuyển với tốc độ chóng mặt. Thanh thần kiếm trong tay cũng theo đó mà xoay chuyển không ngừng, tạo thành một mũi khoan kinh khiếp, chĩa về phía Lục Vân. Hào quang ngũ sắc rực rỡ, cột quang trụ với khí thế bá đạo vô song đã ập tới chụp lấy Lục Vân.
Nhìn thấy công thế quyết liệt bá đạo của Kiếm Vô Trần, ai cũng nghĩ ngợi xem lúc này Lục Vân còn có thể dùng tuyệt học gì để ứng đối với đòn tấn công như phong ba bão táp này của Vô Trần. Huyền Ngọc, Tử Dương đều chăm chú quan sát Lục vân, chờ xem vị đệ tử quý hóa của mình sẽ xuất chiêu gì để đối phó với một đối thủ nặng ký trong một tình huống nguy nan thế này. Liệt Hỏa Thiên Cang của Dịch Viên bây giờ đã không còn hiệu lực gì nữa. Ngạo Tuyết khẽ nhìn sang Thương Nguyệt, nàng ngạc nhiên khi thấy Thương Nguyệt cũng quay sang nhìn mình. Ánh mắt của hai người gặp nhau, đều thể hiện một niềm tin vững vàng. Họ đều tin rằng, Lục Vân nhất định sẽ chiến thắng.
Giữa không, Lục Vân cũng hiểu là không thể sử dụng Liệt Hỏa Thiên Cang của Dịch Viên để đối phó với Kiếm Vô Trần. Nhìn về phía đối thủ, Lục Vân biết rằng, đây là lúc phải đánh hết mình. Ánh mắt vừa chớp, toàn thân của Lục Vân bùng phát một khí thế dữ dội và bá đạo chưa từng có. Sự thay đổi đột ngột khiến cho tất cả người có mặt trong đấu trường đều cảm thấy ngạt thở bởi sức ép vô hình tỏa ra từ nguồn khí tức khủng khiếp của Lục Vân. Nhưng đồng thời cũng khiến cho những người ủng hộ Lục Vân cảm thấy phấn chấn, trong lòng cháy lên một tia hy vọng. Ngược lại, đoàn người bên Thiên Kiếm Viện lại tỏ ra đầy lo ngại, không ngờ Lục Vân lúc này lại có thể vận được nguồn khí tức dữ dội đến như vậy. Ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, thật không thể biết được tu vi của Lục Vân rốt cuộc là thâm hậu đến dường nào?!
"Hoàng Hà chín đoạn sóng dậy trời, tuôn chảy thẳng đường tiến biển khơi" Trong tiếng quát vang vọng, toàn thân Lục Vân bùng phát một khí thế xung thiên, dũng mãnh phóng thẳng về phía trước. Thế công như đại khí đoạt mệnh, như sóng thần của dòng Hoàng Hà, điên cuồng tuôn về biển Đông, phút chốc nhấn chìm cả nhịp thở của mỗi người trong đấu trường. Khắp người Lục Vân rực đỏ như than hồng, từng tầng khí mang đỏ lừ như lửa, xếp chồng nhiều lớp, nhấp nhô sung mãn. Từng đạo hồng quang xung quanh như đóa hoa lửa nổi cơn thịnh nộ, tung cánh nở rộ như một đóa hỏa liên đài đẹp rực rỡ, đang không ngừng xoay chuyển dưới chân. Như Ý Tâm Hồn Kiếm cũng chuyển sang một màu đỏ rực, trong suốt, tạo thành kiếm trụ hừng hực lửa, đón gió hóa đại, chớp mắt đã phình to hơn hai chục trượng. Theo đó, một con hỏa thần long cuộn mình quanh kiếm trụ, không ngừng gầm thét và chuyển mình. Cảnh tượng kỳ lạ này vừa hòanh tráng vừa kinh hãi.
Lạnh lung nhìn thẳng vào Kiếm Vô Trần đang xoay chuyển như bão táp phi đến, Lục Vân quát một tiếng như trống nổ, Như Ý kiếm chém xuống điên cuồng, canh ngay ngũ sắc quang trụ mà xông vào. Giữa không, ngũ sắc quang trụ đang xoay chuyển như mũi khoan và kiếm trụ chói lòa rực lửa chà xát nhau mãnh liệt, liên tục vang dội những tiếng nổ rung chuyển cả đất trời. Khí tức trong trận chấn động đó khiến cho tất cả người trong đấu trường không khỏi rùng mình, khiếp hãi. Khí lưu dữ dội của hai phía thổi bay không ít Thiên Kiếm Viện đệ tử không đủ tu vi, khiến họ bị trọng thương.
Một tiếng hự lạnh như băng cùng một tiếng cười lạnh nhạt cùng lúc phát trong mối hỗn độn của ánh sáng và tia lửa. Một lúc lâu sau mới từ từ hiện ra thân ảnh của Lục Vân và Kiếm Vô Trần. Chỉ thấy sắc mắt Lục Vân hơi tái nhưng ánh mắt vẫn đầy ngạo khí; Còn Kiếm Vô Trần thì sắc mặt âm u, khóe miệng rỉ máu, đôi mắt sắc lạnh trừng trừng nhìn Lục Vân. Lượt đấu này, Lục Vân đã cho Kiếm Vô Trần nếm mùi hạ phong là như thế nào.
Trên mặt đất, LiễuTinh Hồn sầm mặt nói "Kiếm quyết mà Lục Vân sử dụng tuyệt đối không phải là kiếm quyết của Dịch Viên. Chiêu này hắn chắc chắn học ở đâu đó, tại sao trước đây chưa hề nhìn thấy qua? Vụ này phải được làm rõ". Lý Trường Xuân nghe thế, khẽ gật đầu, ánh mắt đầy mưu mô.
Phía bên này, Huyền Ngọc chân nhân vừa ngẩng nhìn vừa khẽ nói "Kiếm quyết này Lục Vân học ở đâu? Tại sao ta chưa hề biết đến?" Vân Phong vừa mừng vừa lo sốt sắng nói "Mặc kệ là học ở đâu ra, miễn thắng được tên Kiếm Vô Trần, đánh bại Thiên Kiếm Viện là được". Tử Dương chân nhân cũng tán thành "Đúng vậy, miễn thắng là được. Kiếm quyết này khí thế chính cương vô song, tuyệt đối không phải tuyệt học của tà đạo".
Huyền Ngọc chân nhân khẽ thở dài "Nếu không làm rõ, mọi người cho rằng Thiên Kiếm Viện sẽ cho qua chuyện dễ dàng vậy sao?" Mọi người bất chợt giật mình, hiểu ra hàm ý của Huyền Ngọc chân nhân.
Dõi theo Lục Vân, ánh mắt của Ngạo Tuyết lung linh khẽ cười như vừa nghĩ ra điều gì. Nhìn một lượt tất cả, Ngạo Tuyết khẽ nói "Đây là kiếm quyết mà Lục Vân vốn không muốn thi triển. Đó chính là kiếm quyết vô tình tự tìm ra được bên sông Hoàng Hà trên đỉnh Thái Huyền sơn, tên là Dạ Nguyệt Trảm pháp!" Mọi người sửng sốt, Huyền Ngọc chân nhân vội hỏi "Ngạo Tuyết, tại sao đệ tử lại biết điều này? Thật ra câu chuyện là thế nào, tại sao không ai biết nữa?".
Ngạo Tuyết ngẩng nhìn Lục Vân, khẽ cười, thần tình dịu dàng nói "Bởi vì đệ tử cũng biết Dạ Nguyệt Trảm, Thiên Kiếm Viện có hỏi thì sư bá cứ nói thế với họ". Trong ánh mắt mỉm cười, thể hiện một niềm vui khó tả.
Huyền Ngọc chân nhân nhìn mọi người, im lặng, ai cũng có thể đoán được, đây là điều bí mật của Lục Vân và Ngạo Tuyết. Nhìn lên cao, trong lòng của mọi thành viên trong Dịch Viện đều tràn đầy hy vọng, hy vọng Lục Vân có thể dựa vào Dạ Nguyệt Trảm đánh bại Kiếm Vô Trần, đưa Dịch Viên lên vị trí đệ nhất của Lục Viện.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Quay trở lại Thiên Hỏa động, chờ khi mọi người đều đã an vị, Lục Vân ngắm nhìn thân hình tuyệt mỹ của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hai người, đột nhiên nói: "Hai vị sư tỷ vẫn còn mang chiến giáp mới trên mình à, cứ mặc mãi như vậy cũng không tốt lắm đâu, thật làm người ta lóa cả mắt mất rồi!".
Hai người nghe thấy thế, quay đầu nhìn chàng, cùng nghĩ thầm: "Cái gì làm lóa mắt chứ, không biết chàng đang nói về chiến giáp hay là người đây? Hay là cả hai...". Nhìn ánh mắt tán thưởng của chàng, trong lòng cả hai thiếu nữ cùng cảm thấy thẹn thùng pha lẫn hãnh diện, chợt hiểu ra hàm ý trong câu nói của chàng. Thật ra, hai người khi mặc chiến giáp trên mình hoàn toàn không cảm thấy nặng nề hay vướng víu chi cả, nhưng cả hai vốn đã xinh đẹp tuyệt vời, xưa nay vẫn là tâm điểm của sự chú ý, giờ lại mang trên mình chiến giáp thần kỳ nữa thì càng trở thu hút người khác hơn nữa. Chính lẽ đó mà hai người cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, nhẹ nhàng lên tiếng "Bộ chiến giáp đẹp đẽ này, chúng ta cũng mới có được lần đầu, vẫn còn chưa biết cách sử dụng, sư đệ có biết dùng chăng?". Nàng nói xong, mọi người đều ngạc nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lục Vân, chờ đợi câu trả lời. Mọi người không hiểu tại sao Ngạo Tuyết lại phải hỏi Lục Vân câu này.
Lục Vân điềm đạm mỉm cười, rồi đưa mắt nhìn mọi người "Chỉ là chuyện vặt... đệ đoán rằng vật này đã xuất hiện trên người nhị vị sư tỷ một cách thần kỳ như vậy, chắc chắn phải có mối liên hệ tâm linh với hai vị sư tỷ rồi. Chỉ cần hai vị sư tỷ tập trung tinh thần, tin chắc chuyện cảm ứng với áo giáp không phải là chuyện khó. Đệ chỉ phỏng đoán thế, đúng hay sai, nhị vị sư tỷ cứ thử đi, rồi sẽ biết ngay mà?". Nói xong, chàng cười cười nhìn mọi người.
Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời tập trung tinh thần, truyền tâm ý đến chiến giáp như lời Lục Vân vừa nói... Trong sơn động chợt bừng lóe lên hai vầng sáng một trắng một tím. Cùng lúc ấy, chiến giáp trên người Thương Nguyệt cùng Ngạo Tuyết cũng hóa thành hai vầng hào quang màu trắng và tím rồi từ từ ẩn vào trong cơ thể của hai người. Hai bộ chiến giáp vừa biến mất, hai nàng lại xuất hiện trong bộ váy áo trắng tinh khiết, trông vẫn không kém phần thu hút khiến mọi người không thể rời mắt ra được. Mọi người chứng kiến sự việc diễn ra trước mắt không khỏi ngơ ngẩn cả người. Vân Phong không nén được, buột miệng kêu "ồ" lên một tiếng. Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hớn hở ra mặt, mừng rỡ đưa mắt liếc nhìn Lục Vân, dáng vẻ vô cùng diễm lệ làm say đắm lòng người.
Huyền Ngọc chân nhân nhìn mọi người: "Thật không ngờ vật này lại thần kỳ đến vậy. Động tĩnh tùy tâm, chuyện này quả thực quá tốt rồi. Lần này hai con có được tiên duyên, là được ông trời chúc lành cho, ta mong hai con chăm chỉ hơn nữa, tin rằng sẽ có ngày đắc đạo thành tiên. Lần này, hai con tu vi đại tiến, đối với vòng đấu Lục cường thì hai con có lợi thế lớn rồi... ha ha ha". Ông vừa nói vừa nhìn Ngọc Vô Song.
Ngọc Vô Song nhìn hai cô gái, nhẹ nhàng nói: "Hai con có được chiến giáp thần kỳ thì thật tốt, nhưng ta chỉ sợ vật này là Thần Cương Soa trong truyền thuyết. Hai con giờ đã hợp thể với chiến giáp, trong tương lai cho dù có gặp phải cường địch thì cũng không cần phải lo ngại. Ta hy vọng rằng sau này các con có thể vì giới tu chân mà lập nên những chiến công thần kỳ, dương danh thiên hạ, uy chấn Thất giới... Giờ thì những chuyện này hãy để sau hẵng bàn, ta muốn hai con nói cho ta nghe tại sao hai con lại nghĩ đến việc tương trợ Tiên Lan như vậy, hơn nữa khi tiên khí của Ngũ Thái Tiên Lan nhập thể, hai con có cảm giác gì không?".
Hai cô gái nghe hỏi, bất giác cùng đưa mắt nhìn Lục Vân lúc này đang lặng yên quan sát hai người. Lục Vân cười nhẹ, khẽ gật đầu. Thương Nguyệt nhìn Ngạo Tuyết, nói: "Muội nhường sư tỷ nói nha, muội chắc chúng ta phải có cùng một cảm giác, đúng không tỷ?".
Ngạo Tuyết gật đầu xác nhận: "Phải, muội còn nhớ rất rõ lúc đó, muội có thể cảm nhận được tiếng tim đập của tỷ, thật sự kỳ diệu. Lúc này, chúng ta đã tâm ý tương thông, nếu như có thể đạt được tâm linh giao hòa, thì tuyệt diệu hết chỗ nói".
Mọi người kinh ngạc lặng yên nghe hai cô gái kể chuyện. Ngạo Tuyết ngừng lại một lúc rồi lại tiếp tục: "Thật ra, lúc đầu chúng đệ tử cũng như mọi người định đoạt lấy Tiên Lan, nhưng Tiên Lan lại được một tầng kết giới rất kiên cố bảo vệ, không cách nào vượt qua được. Sau thấy mọi người nhiều lần thử vượt qua kết giới mà không ai đắc thủ, chúng đệ tử cũng nản lòng định bỏ đi. Nào ngờ Tam Đầu Linh Xà đột nhiên xuất hiện. Lúc đó, Lục Vân sư đệ chợt nói đóa Ngũ Thái Tiên Lan này bỗng dưng xuất hiện tại đây có lẽ là vì đã đến lúc phải đột phá quan đạo, phi thăng thành tiên. Chúng đệ tử nghe thế liền hiểu ra chính chúng đệ tử từ đầu đã cản trở Tiên Lan phi thăng. Chính lúc đó, chúng đệ tử ba người bèn quyết định đem chút sức lực nhỏ nhoi của mình, hy vọng có thể giúp đỡ Tiên Lan phi thăng. Lúc ấy chúng đệ tử cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ bằng chút dũng khí mà cố gắng chống chọi. Còn sau đó, việc xảy ra thế nào thì mọi người đều đã tận mắt chứng kiến".
Mọi người nghe tới đó thì ánh mắt dồn về phía Lục Vân. Tử Dương chân nhân cật vấn "Lục Vân, làm sao con có thể xác định chính thời khắc đó là giây phút Ngũ Thái Tiên Lan phi thăng thành tiên? Từ đầu đến cuối, không hề có một biểu hiện nào, hơn nữa đường lối tu luyện của linh vật và chúng ta hoàn toàn bất đồng, làm sao con có thể hiểu được? Hơn nữa, nhìn vào biểu hiện bên ngoài thật sự, theo ta thấy, không thể nào đoán ra được. Không muốn giấu các con chứ ngay như chúng ta đây, tuy có mặt ở đó cũng không nhìn ra chút manh mối nào. Con dựa vào đâu để có thể xác định cái thời khắc quan trọng đó?".
Lục Vân bình tĩnh trước ánh mắt chằm chằm của mọi người, chàng nói: "Thật ra thì với tình hình lúc đó, đệ tử hoàn toàn không dám khẳng định, nhưng với những gì xảy ra, đệ tử đã phỏng đoán Ngũ Thái Tiên Lan phát sinh dị tượng có thể chỉ là hiện tượng tự nhiên. Cho dù cùng lúc đó có nhiều thế lực tranh đoạt, nhưng khi Tiên Lan lại phát ra lực lượng thần kỳ thần kỳ thì việc đào tẩu nào có khó gì. Nhưng Tiên Lan lại không muốn đào tẩu, trong trường hợp đó chỉ có thể tin chắc đó là thời khắc Tiên Lan đại thành, phi thăng thành tiên mà thôi...".
Mọi người nhất thời á khẩu không nói nên lời, lặng im suy nghĩ những lời vừa rồi của chàng. Một lúc lâu sau, Ngọc Vô Song lộ vẻ tán thưởng, nói với Lục Vân: "Nghe ra thì sự phân tích của con vô cùng hợp lý, trong tình huống ác liệt như vậy, mà từ đầu đến cuối Ngũ Thái Tiên Lan vẫn không chịu trốn chạy, đủ biết quyết tâm phi thăng thành tiên nó, chỉ tiếc là cuối cùng không thành công, thay vào đó lại thành toàn cho Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết hai con, thật là ý trời...".
Lục Vân nhìn Ngọc Vô Song, thầm ước đoán tuổi tác của bà ta. Nhìn bề ngoài, vị chưởng giáo của Phượng Hoàng Thư Viện này chỉ vào độ ba mươi, sắc diện tươi thắm, mười phần xinh đẹp. Vẻ đẹp của bà không giống như Ngạo Tuyết hay Thương Nguyệt vốn là thiếu nữ mới lớn, vừa thanh kỳ vừa cao khiết, tựa như trăng rằm lộng lẫy nhưng lạnh lùng xa cách. Trong hai người thì Ngạo Tuyết trông thanh nhã như thiên tiên, phiêu dật xuất trần, còn Thương Nguyệt thì dịu dàng yểu điệu như đóa lan rừng thanh khiết, hai nàng mỗi người một vẻ, khó phân cao thấp. Còn Ngọc Vô Song thì khác, vẻ đẹp của bà mặn mà thành thục, mỗi một cái liếc mắt, mỗi một nụ cười đều mang một phong vị tuyệt diệu khó tả, quả thật là phong độ của một tuyệt thế mỹ nhân, khiến cho bất kỳ ai khi tiếp xúc với bà, cũng không màng đến thân phận hay niên kỷ của bà mà đều bị bà thu hút, không tự chủ được.
Lục Vân thản nhiên dời mắt nhìn đi nơi khác, nhưng trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc. Chàng không thể không nhận ra rằng với sắc đẹp tuyệt thế của mình Ngọc Vô Song dễ dàng khuất phục vô số nam nhân trong giới tu chân. Nhìn thấy thần thái của Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân lúc này, Lục Vân chợt hiểu ra một số việc, bất giác không nén được tiếng thở dài.
Lục Vân nhìn mọi người, nói tiếp: "Vào lúc đó, quái thú Tam Đầu Linh Xà kia là trở lực lớn nhất đối với Tiên Lan. Ngũ Thái Tiên Lan không cách thoát thân, đã gần như vuột mất thời khắc quan trọng phi thăng. Sau đó, chính lúc sức cùng lực kiệt thì được nhị vị sư tỷ ra tay tương trợ, đối với Tiên Lan mà nói, điều đó có ý nghĩa rất lớn. Tuy rằng cuối cùng không thành công, nhưng Tiên Lan cũng đã hiểu rõ hai vị sư tỷ đã dốc hết sức rồi. Vì vậy đến phút cuối sắp sửa bị Tam Đầu Linh Xà nuốt lấy, Tiên Lan biết mình không còn sức đào thoát, bèn quyết định bồi đắp cho nhị vị sư tỷ để báo đáp. May là sau đó Thần Điểu Đại Bằng xuất hiện cản trở Tam Đầu Linh Xà. Đó chính là lúc Ngũ Thái Tiên Lan tích trữ đầy linh khí tinh túy trong năm cánh hoa của nó, bèn chuyển tặng toàn bộ cho nhị vị sư tỷ. Nhị vị sư tỷ hấp thụ linh khí của Tiên Lan, tu vi chắc chắn sẽ gia tăng gấp bội. Sau đó, hai cánh hoa hóa thành chiến giáp, đó cũng là món quà cuối cùng của Tiên Lan".
Thấy Lục Vân phân tích hợp tình hợp lý, mọi người đều chịu phục, ai nấy đều gật gù biểu đồng tình. Vân Phong hỏi: "Thế còn cuối cùng tại sao Ngũ Thái Tiên Lan đột nhiên biến mất, vì sao vậy?".
Lục Vân cười nhẹ: "Huynh có phải thần tiên đâu mà cái gì cũng đoán ra được. Nếu việc chi chúng ta cũng đoán ra được thì Ngũ Thái Tiên Lan còn gì là thần bí nữa. Huynh đang nghĩ đến việc này, lúc chúng ta còn ở trong bí động, Lý chưởng giáo của Thiên Kiếm Viện có nói qua là đóa Ngũ Thái Tiên Lan này đứng hàng thứ hai trong ba loại kỳ hoa thần bí nhất trong truyền thuyết. Vậy không rõ hai loại kỳ hoa kia là gì, chẳng hay sư bá có thể nói qua cho chúng đệ tử nghe được không?"
Nghe thế, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Huyền Ngọc chân nhân. Ông ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Truyền thuyết ấy có từ lúc nào, ta cũng không biết chắc lắm, nói chung thì những truyền thuyết dạng này được lưu truyền rất nhiều. Theo như ta nghe kể lại thì có ba loài hoa thần kỳ hiếm gặp nhất trong nhân gian, mà trong đó Ngũ Thái Tiên Lan được xếp vào hàng thứ hai. Đứng hàng thứ ba là loài Tam Sắc U Liên. Nghe nói loài hoa này hình dạng như hoa sen, nhưng lại chiếu ra hào quang tam sắc, thường sống ở chỗ có nhiều khí âm hàn. Loài hoa này có thể làm cho yêu ma quỷ quái, cho chí đến thần tiên đạo phật hiện hình, lại cũng có thể giúp người ta tàng hình được. Thật hết sức thần kỳ. Chỉ tiếc là chưa từng nghe nói có ai gặp qua nó, nên cũng không biết thật giả thế nào".
Vân Phong nghe mấy lời ấy, trong lòng cảm thấy kỳ quái, buột miệng hỏi: "Nếu như chưa ai thấy qua làm sao mà biết được nó có hình dạng như hoa sen, vậy chẳng hóa ra là lừa phỉnh, gạt người người à?". Mọi người nghe thế không khỏi ngẩn ra nhìn hắn như một gã ngốc.
Lục Vân thở dài: "Vân Phong, đệ nghe rõ rồi mà, đó là truyền thuyết, đâu ai có thể khẳng định với đệ đó là sự thật hay không. Vì vậy, đệ chớ thắc mắc làm gì, hãy để sư bá kể cho nghe về đệ nhất kỳ hoa đi đã. Chúng ta đang nghe kể chuyện xưa, cũng chẳng nên để tâm thái quá. Lần này, Ngũ Thái Tiên Lan đã xuất thế, nói không chừng, sắp tới sẽ đến phiên hai loại kỳ hoa kia đó".
Lâm Vân Phong thấy vẻ mặt mọi người như vậy, bèn cười hề hề chữa thẹn, rồi nhìn Lục Vân, vội nói: "Lục Vân sư huynh nói phải, sư bá mau kể tiếp đi, đừng để ý lời nói của đệ tử, chỉ là đệ tử buột miệng suy nghĩ thành tiếng mà thôi".
Huyền Ngọc chân nhân tiếp: "Còn loài kỳ hoa thần bí đứng hàng thứ nhất thì có người nói tên là Cửu U Tinh Lan, cũng có người nói là Như Ý Tâm Lan, cho đến giờ vẫn chưa biết rõ thật tên là gì. Trong truyền thuyết kể rằng loại kỳ hoa này toàn thân phát ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng, hết sức kỳ bí. Loài hoa này có bảy cánh hoa bảy màu khác nhau, vô cùng mỹ lệ. Còn như loài hoa này có công dụng gì thì cũng chưa ai biết qua. Nghe nói đây chính là thế gian đệ nhất kỳ hoa, là linh vật thần bí đệ nhất.".
Mọi người đều thở dài, nét mặt kinh dị, tựa như đang ngẫm nghĩ về loài hoa thần kỳ đệ nhất đó. Một lúc lâu sau, Lục Vân lại lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc. Chàng nhìn Huyền Ngọc chân nhân và Ngọc Vô Song rồi thấp giọng nói: "Lúc ở dưới sơn động thần bí, lúc chư vị sư phụ, sư bá còn chưa vào, đệ tử và Thương Nguyệt sư tỷ từ miệng của Ma tiên và Quỷ tiên nghe được một chuyện có liên quan đến Thiên Kiếm Viện, vì thế đệ tử phân vân không biết có nên nói ra hay không. Nói ra, đệ tử chỉ sợ làm mất hòa khí vốn có giữa Lục Viện với nhau, mà vấn đề này, ngay lúc bấy giờ, đệ tử cũng đã có nói qua với sư bá, không rõ sư bá còn nhớ chăng? Sư bá cho rằng đệ tử có nên nói việc ấy ra hay không?".
Huyền Ngọc chân nhân nghe Lục Vân hỏi vậy bèn trầm mặt suy nghĩ như cố nhớ lại tình cảnh lúc bấy giờ. Đột nhiên, ông biến hẳn sắc mặt, đưa mắt nhìn Ngọc Vô Song, Tử Dương và Tĩnh Nguyệt ba người, thần tình có vẻ chấn động, rồi nói với Lục Vân: "Con nhắc đến ta mới nhớ ra. Hiện giờ ở đây chỉ toàn là người nhà, con hãy nói lại sự việc ấy lần nữa cho rõ, đừng bỏ sót chi tiết nào. Hãy nhớ kể lại cho thật chính xác, vì việc này quan hệ trọng đại, không được khinh suất. Con nói ra rồi mọi người cùng nhau bàn bạc xem thế nào".
Lục Vân thấy mọi người chú mục nhìn mình, bèn suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đệ tử nhớ lại lúc bấy giờ, gã đệ tử thần bí của Thiên Kiếm Viện mà Lý chưởng giáo gọi là Vô Tâm ấy đột nhiên xuất hiện trong sơn động ra tay đả thương Ma Tiên và Hắc Liên. Dạ Hồn ẩn trong Hắc Liên bị trọng thương, vô cùng kinh hãi hỏi Vô Tâm làm sao mà tu luyện được pháp quyết 'Ám Ảnh Lưu Quang' đã thất truyền hơn hai ngàn năm trước. Ma tiên cũng kinh hãi nói rằng loại pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang ấy chí âm chí nhu, chỉ có người sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm mới có khả năng luyện thành, nhưng mà một người như vậy... dù là nữ nhân chăng nữa, cũng khó sống tới mười tuổi".
Nghe Lục Vân kể qua sự việc, Ngọc Vô Song biến hẳn sắc mặt, ra chiều kinh hãi. Huyền Ngọc chân nhân cũng mặt mày trầm trọng. Những người kia nhìn thấy thần tình của hai người như thế thì đều hoảng hốt. Ai nấy đều hiểu việc này đích thực ẩn giấu một sự việc hết sức trọng đại. Tử Dương chân nhân băn khoăn hỏi: "Sư huynh à, nhìn nét mặt của huynh thì chắc là huynh đã biết qua cái pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang ấy là gì rồi. Vậy xin hãy nói qua cho mọi người hiểu biết thêm, kẻo đến khi gặp phải lại không ai biết gì hết".
Huyền Ngọc chân nhân và Ngọc Vô Song nhìn nhau như ngầm trao đổi ý kiến. Rồi, Ngọc Vô Song quay sang Thương Nguyệt, trầm giọng nói: "Lúc đó con cũng có ở đó, con cũng nghe đúng như vậy chứ? Việc này hết sức quan trọng, không được sai lầm, cho nên chúng ta phải hỏi cho rõ ràng. Con biết được điều gì thì hãy nói hết ra cho mọi người nghe".
Thương Nguyệt liếc nhìn Lục Vân, rồi quay sang sư phụ, dịu dàng đáp: "Những lời của Lục Vân đều đúng cả, lúc ấy Vô Tâm không hề đề cập vào vấn đề, chỉ nói một câu với Ma Tiên và Hắc Liên rằng 'các người biết cũng khá nhiều đó'. Ngoài ra y không nói thêm gì nữa". Rồi nàng đem nguyên văn những lời Ma Tiên, Hắc Liên và Vô Tâm đối thoại với nhau thuật lại một lần nữa.
Huyền Ngọc Chân nhân đứng dậy nói: "Việc này hãy để Ngọc Vô Song chưởng giáo nói tiếp với mọi người, ta phải lập tức đến gặp ba vị chưởng giáo kia bàn bạc một chút". Vừa dứt lời, ông đã hóa thành một luồng sáng rồi biến mất.
Ngọc Vô Song nhìn mọi người rồi nhẹ giọng nói: "Việc này kỳ thật cũng rất khó nói. Pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang này nghe nói đã thất truyền hơn hai ngàn năm rồi, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là theo truyền thuyết kể lại, đã từng có hai vị tu chân cao nhân luyện thành pháp quyết này. Có điều sau khi luyện thành, hai vị này đang là đại hiệp đỉnh đỉnh được mọi người vô cùng kính trọng trong giới chính đạo, đã biến đổi tâm tính sa vào ma giới, rốt cuộc đều chết bởi pháp quyết ấy. Pháp quyết ấy lại vô cùng quỷ dị, như Ma Tiên đã nói, không phải là nữ nhân có thuần âm chi thể thì không tu luyện được. Không hiểu sao gã đệ tử Vô Tâm của Thiên Kiếm Viện đó lại có thể tu luyện thành công được, thật là kỳ quái! Nếu như đúng như lời các con kể lại, tu vi của gã Vô Tâm đó hẳn đã đạt mức siêu việt, đứng vào hàng đệ nhất ở Thái Huyền Sơn này rồi. Như trong Lục Viện chúng ta, tính đến nay, người đạt tu vi cao nhất cũng chỉ đến cấp thứ chín là Bất Diệt, còn thấp hơn cấp thứ mười là Quy Tiên một bực. Gã Vô Tâm đó nếu quả thật đã luyện thành được pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang thì tu vi của hắn nhất định đã vượt qua cấp thứ chín và đã tiến vào cấp thứ mười rồi. Thật đáng kinh ngạc".
Bầu không khí trở nên trầm lặng, không một ai lên tiếng. Trước sự việc như thế, ai mà không cảm thấy chấn động, nhưng rồi phải giải quyết ra sao đây? Cuối cùng, Lục Vân lên tiếng: "Theo như thế thì, chúng ta sẽ phải tính toán thế nào? Ý đệ tử là làm sao đối phó với việc của gã Vô Tâm đó, hay là ta hội người của ngũ viện đem việc này ra hỏi thẳng Thiên Kiếm Viện, xem họ trả lời ra sao?"
Lời nói của Lục Vân kéo mọi người ra khỏi cơn trầm mặc, ai nấy đều nhìn về phía Ngọc Vô Song như chờ đợi. Ngọc Vô Song khẽ thở dài: "Việc này thật khó xử, vì thế mà Huyền Ngọc chân nhân phải đi tìm ba vị chưởng giáo kia thương lượng trước một chút rồi mới có thể quyết định được. Thực ra mà nói, pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang này tái hiện lại ở chốn nhân gian, đối với giới tu chân là may hay rủi, còn chưa ai nói chắc được. Chỉ sợ về sau lại phát sinh dị biến, toàn bộ giới tu chân đều phải chịu nạn kiếp. Chúng ta ngoài việc lo nghĩ đến tương lai, cũng phải tính chuyện trước mắt. Dù gì thì đây cũng là Thiên Kiếm Viện, nếu như chúng ta làm quá, thì thể diện của Thiên Kiếm Viện đứng đầu trong Lục Viện sẽ thế nào. Còn nữa, nếu gã Vô Tâm kia có tu vi cao như thế thật, thì liệu người của Thiên Kiếm Viện có khống chế được hắn không?".
Mọi người nghe qua đều công nhận là hữu lý, đường đường là danh môn, ai lại chịu để cho người ngoài xen vào chủ trì việc xử lý môn hộ của mình. Như thế thì sau này còn mặt mũi nào nữa. Hơn hết, hiện giờ Vô Tâm đâu đã làm phương hại gì cho ai, tương lai sau này ra sao, có xảy ra tình trạng giống như đã nói trong truyền thuyết hay không thì cũng không ai biết chắc. Nên bây giờ mà đòi xử phạt Vô Tâm, có phải là vội vã quá chăng? Nói ra sự việc lúc này, không khéo chỉ làm cho Thiên Kiếm Viện tin rằng mọi người có ác ý muốn liên thủ đối phó với họ. Như vậy, hòa khí bấy lâu giữa Lục Viện có cơ bị phá vỡ.
Lý Hoành Phi từ đầu vẫn im lặng, lúc này bỗng lên tiếng: "Gã Vô Tâm tu luyện pháp quyết lợi hại thần kỳ Ám Ảnh Lưu Quang gì gì đó, chưa biết chừng bọn người Thiên Kiếm Viện đều đã biết cả rồi. Nếu đã biết, sao họ không ngăn cản gã tu luyện? Giờ nếu chúng ta đến hỏi, chỉ sợ Thiên Kiếm Viện không chịu thừa nhận hoặc giả đã chuẩn bị cách đối phó, thì chúng ta chỉ công cốc mà thôi...".
Mọi người ngẫm nghĩ, Lý Hoành Phi nói cũng có lý. Nếu như Thiên Kiếm Viện một mực phủ nhận thì người của ngũ viện cũng đâu có cách nào xử trí được. Đây quả là một cuộc đấu trí. Cứ như lời giải thích của Lý Trường Xuân tại hiện trường, thì rõ ràng là ông ta đối với việc Vô Tâm tu luyện Ám Ảnh Lưu Quang đã biết rõ mười mươi. Ông ta đã biết việc này từ trước mà chẳng ngăn cấm chi, như thế đủ rõ.
Tĩnh Nguyệt đại sư nói: "Thôi hãy tạm gác việc này lại. Chúng ta ở đây bàn luận tới lui cũng chẳng có cơ sở nào để làm cho ra lẽ. Hãy đợi chưởng giáo sư huynh về rồi tính tiếp".
Ngọc Vô Song điểm nụ cười nhẹ: "Nói cũng đúng, dù gì thì đây cũng là chuyện riêng của Thiên KiếmViện, chúng ta quan tâm thái quá, họ sẽ phiền lòng. Nói trở lại việc Tam Đầu Linh Xà và Ngũ Thái Tiên Lan, ta vẫn nghe kể rằng Tam Đầu Linh Xà vốn là một loại dị thú thế gian khó gặp, chúng rất khó sinh tồn, dù có cũng không chỉ nhỏ thôi. Truyền thuyết nói loài thú này tuy rất thần kỳ, nhưng cùng lắm cũng chỉ lớn độ hơn trăm trượng. Như vậy cũng đã đáng sợ lắm rồi. Không hiểu sao lần này lại xuất hiện một con Tam Đầu Linh Xà khổng lồ nhường ấy, quả thật là kinh thế hãi tục!".
Câu hỏi của nàng cũng là điều mà mọi người đang thắc mắc. Việc này, ngoài Lục Vân còn hiểu biết chút ít, những người khác đều là lần đầu tiên trông thấy loài dị thú này, làm sao có thể giải thích được. Về phần Lục Vân, tuy chàng có thể đưa ra giả thuyết, nhưng lại không tiện mở miệng, vì như thế, chàng có thể để lộ thân phận và những bí mật của mình, điều mà chàng hoàn toàn không mong muốn.
Mọi người lại im lặng một lúc lâu, cuối cùng, Lâm Vân Phong không nhịn nỗi, buột miệng nói: "Đệ tử mạo muội đoán càn, dị thú Tam Đầu Linh Xà đó chắc đã ăn nhằm linh hoa tiên thảo nào đó nên mới có sức mạnh kinh người, thân thể mới to lớn dường ấy. Bằng không, sao có thể làm cho Thần Điểu Đại Bằng chiến đấu hết hơi mà cũng không thắng được? Nhưng kỳ lạ là ở chỗ, Thần Điểu Đại Bằng lại có thể bất ngờ khẩu xuất thần long, thật hết sức thần kỳ, làm cho mọi người không ai dám tin vào mắt mình nữa".
Lục Vân cười nhẹ: "Đệ đoán vậy sao? Có mỗi việc đơn giản thế mà cũng nói không ra. Đừng nói đến dị thú Tam Đầu Linh Xà kia chúng ta chưa thấy qua bao giờ nên không đoán chắc được; còn việc Thần Điểu Đại Bằng lúc đầu bị Tam Xà Linh Đầu dồn ép, là vì Tam Đầu Linh Xà quả thật có sức mạnh kinh người. Lúc sau, việc Thần Điểu Đại Bằng có thể khẩu xuất thần long là có liên quan đến Kiếm Vô Trần. Lúc đó huynh đang ẩn thân trong đám mây, nhìn thấy rất rõ ràng, Kiếm Vô Trần sử Thiên Linh thần kiếm giúp Thần Điểu Đại Bằng đấu với Tam Đầu Linh Xà rồi bị trọng thương, Thiên Linh thần kiếm được Đại Bằng thâu vào trong miệng. Nếu như ta đoán không sai, sau khi Thần Điểu thâu được Thiên Linh thần kiếm rồi, thần lực gia tăng gấp bội, khẩu xuất được Thần Long, mà thực chất chính là Thiên Linh thần kiếm hóa thành. Truyền thuyết xưa nay chẳng đã lưu truyền rằng, người sáng lập ra Thiên Kiếm Viện được Thần Điểu tương trợ, từ miệng của Đại Bằng mà có được thần kiếm đấy sao? Thanh thần kiếm đó chắc hẳn là Thiên Linh thần kiếm, vốn đã có quan hệ sâu xa mật thiết với con thần thú ấy. Chí ít thì Đại Bằng đã có thể dựa vào Thiên Linh thần kiếm mà gia tăng thực lực".
Vân Phong khen ngợi: "Chà chà, sư huynh khéo đã trở thành bán thần tiên rồi đó, bao nhiêu sự việc thần kỳ như vậy mà huynh cũng có thể phân tích đâu ra đó. Hề... hề...! Quả không hổ là đệ nhất nhân tài của Dịch Viện chúng ta, so với kẻ ngu muội như đệ, lợi hại hơn bội phần. Từ giờ đệ nhất quyết đi theo sư huynh học hỏi thôi, hề... hề...". Vẻ mặt hớn hở của hắn hệt như đứa trẻ vui mừng khi bắt được quà khiến cho mọi người không nhịn được đều phải bật cười.
Vân Phong thấy mọi người cười ầm lên, không nhịn được cũng bật tiếng cười vang. Trong thoáng chốc trong sơn động vang ầm tiếng cười, từ từ truyền ra xa.