Khắp tứ phía loang loáng hình ảnh của ngọn lửa trong suốt, mặc dù ngọn lửa này đích thực là không chân thật nhưng Kiếm Vô Trần nhận ra rằng, sự bá đạo của ngọn âm hoả vô hình này vượt xa ngọn lửa hữu hình.
Vừa tiến về phía trước, Kiếm Vô Trần vừa lưu ý tình huống của bản thân, phát hiện thấy vòng sáng hộ thể bên ngoài thân thể đã bị phá huỷ đến mười bảy đạo, sáu đạo còn lại không biết còn có thể duy trì được bao lâu. Nghĩ đến những chuyện kế tiếp có khả năng phát sinh, Kiếm Vô Trần không khỏi có cảm giác bản thân đã rơi vào tuyệt cảnh, bắt đầu hối hận về sự manh động của mình, lẽ ra không nên tuỳ tiện tiến vào.
Kiếm Vô Trần nghĩ đến trăm ngàn phương cách, đáng tiếc là chẳng thể tìm ra đối sách nào thích hợp. Lúc này, khoảng không vô biên phía trước đột nhiên lộ ra một tia sáng màu xanh da trời bên trong thông đạo đỏ rực, nhìn có vài phần bắt mắt. Tinh thần chấn động, trong đầu loé lên một tia hi vọng, nhưng ngay lúc này tâm tình của hắn chợt rúng động trong tích tắc, ảnh hưởng đến vòng sáng bảo hộ bên ngoài cơ thể, dưới sự xâm thực của nhiệt độ cao vòng sáng hộ thể đột nhiên bị phá vỡ, khiến hắn ta hãm nhập vào trong hiểm cảnh.
Thân thể tức thì run rẩy, Kiếm Vô Trần chỉ cảm thấy từng luồng gió sắc nhọn mang theo nhiệt độ đốt cháy vạn vật tức khắc tiến vào trong cơ thể, ngọn lửa vô hình đó chớp mắt đã huỷ hoại đầu tóc cùng y phục của hắn, chỉ còn lại Huyết Hà chiến giáp hộ trụ lại một vài bộ vị trọng yếu.
Ngay khi âm hỏa vô hình cổ quái đó nhập vào trong người, Kiếm Vô Trần kêu thảm một tiếng, tiếp đó toàn thân tử hồng quang mang đại thịnh, "Tử Hoa Thôn Nhật" đại pháp cùng với sự giúp đỡ của Huyết Hà Đồ hình thành một đạo tử hồng sắc quang tráo, khiến cho thân thể của hắn cách tuyệt với thế giới bên ngoài.
Cố gắng lấy thăng bằng, Kiếm Vô Trần nhìn lướt qua lối ra ở phía trước, bất chấp sự đau đớn khắp châu thân, toàn lực tiến về phía trước. Ngay tại thời khắc này trong thông đạo đột nhiên xuất hiện một đạo huyết sắc di chuyển như cuồng phong tấn công vào Kiếm Vô Trần, ngăn trở đường tiến của hắn. Cảm thụ được nguy hiểm, từng bước từng bước tiếp cận, sắc mặt Kiếm Vô Trần trở nên dữ tợn, miệng gầm như sấm, trong đôi mắt hồng quang ẩn hiện, ngay cả Huyết Hà chiến sáng cũng lóe ánh sáng mờ nhạt yêu mị.
Tâm niệm vừa động, Thiên Linh thần kiếm ở dưới chân liền bắn ra, cột kiếm năm màu chói mắt mang theo kình lực cường đại hiện ra nghênh đón cỗ cuồng phong mạnh mẽ. Sau khi đánh tan được đòn tấn công sắc bén của cỗ cuồng phong, thân thể Kiếm Vô Trần bị nghịch chuyển bay lên trên, toàn thân xoay chuyển với tốc độ cao sản sinh khí lưu cực mạnh, dẫn động cương khí nóng bỏng khắp tứ phía xung quanh hình thành một đạo quang diễm chẳng khác gì sao băng, mãnh liệt xạ vào bên trong cơn lốc huyết sắc.
Trong nghịch cảnh, toàn thân Kiếm Vô Trần kịch liệt chấn động, mỗi khi tiến về phía trước một bước thì thân thể lại cảm nhận được sự thống khổ cực độ, tựa hồ như có một cái gì đó đang bị hút ra khỏi thân thể hắn, làm cho hắn ta có cảm xúc sinh li tử biệt, đồng thời hắn cũng cảm thấy khí tức của Huyết Hà chiến giáp trên thân thể cũng càng lúc càng yếu đi.
Nghĩ đến tử vong, lòng Kiếm Vô Trần có phần bất cam, vô số hồi ức lần lượt hiện lên trong đầu hắn ta, từng cảnh từng cảnh lướt qua nhưng khó quên nhất là hình ảnh của Lục Vân cùng với mấy lần giao phong của hai người.
Rống to lên một tiếng, song nhãn của Kiếm Vô Trần bạo xạ huyết quang, cừu hận từ trong sâu thẳm ý thức dẫn động chân nguyên trong nội thể của hắn ta tấn tốc gia tăng, ngay cả Huyết Hà chiến giáp trên thân thể cũng bùng sáng, nhất cử tạo ra quầng sáng hộ thể cách thân người vài thước, rồi tăng tốc tiến về phía trước.
Kiếm Vô Trần thế như mãnh hổ, mặc dù thân thể đang ở trong thông đạo có nhiệt độ cực cao nhưng ý niệm kiên định khiến cho hắn ta đột phá trùng trùng hiểm nguy, vượt qua huyết sắc cuồng phong trong tích tắc, thoát ra khỏi hang động quỷ bí này.
Hít thở hồng hộc, Kiếm Vô Trần xem qua tình hình của thân thể một lượt, phát hiện thấy đầu tóc cùng y phục toàn bộ đều bị thiêu trụi, ngoại hình thảm hại khôn tả, đồng thời thân thể cũng thụ nội thương cực nặng, chân nguyên gần như cạn kiệt. Bất cam hừ một tiếng, Kiếm Vô Trần vừa điều chỉnh chân nguyên trong nội thể để liệu thương vừa quay đầu lại nhìn thông đạo xích hồng, phát hiện thấy cái thông đạo đó không ngờ lại đang dần dần tiêu thất, cuối cùng hoá thành mấy hàng chữ :
"Đạo hoả tam muội, khu trừ yêu ma,
Phật hoả đại nhật, luyện tâm trừ ác.
Sát khí doanh đầu, Phật hoả nan độ,
Nhất niệm sinh diệt, thất giới phong ba!"
Kinh dị nhìn vào mấy hàng chữ đó, Kiếm Vô Trần lẩm bẩm: "Đạo hoả tam muội là chỉ tam muội chân hoả của Đạo gia, nó có thể khu trừ yêu ma, Phật hoả đại nhật chắc là chỉ đại nhật phổ chiếu, có khả năng tu luyện tâm chí khiến cho tà niệm bất sinh. Sát khí doanh đầu, Phật hoả nan độ, hai câu này là chỉ ai, chẳng lẽ là chỉ ta? Còn nhất niệm sinh diệt, thất giới phong ba là chỉ cái gì? "
Suy nghĩ cẩn thận một lúc, Kiếm Vô Trần nhất thời cũng không thể nghĩ ra được cách lí giải rõ ràng, nên cũng chẳng thèm bận tâm thêm nữa, chuyển thân tiếp tục truy tìm nơi hạ lạc của Thông Linh Điểu.
Thời không toại đạo ở trước mắt lại trở lại với bộ dạng như mới vừa tiến vào, khắp tứ phía tinh quang loé sáng. Kiếm Vô Trần vừa tiến về phía trước vừa truy tìm khí tức của Thông Linh Điểu, chuẩn bị tìm tung ảnh của nó. Trải qua hai kiếp nạn, mặc dù đã vượt qua hiễm cảnh nhưng trong thâm tâm của Kiếm Vô Trần cũng lưu lại ít nhiều ám ảnh, khiến hắn ta không khỏi có cảm giác bất an.
Tiếp tục phi hành về phía trước dọc theo toại đạo, rốt cuộc Kiếm Vô Trần đã tới cuối đường, nhìn xung quanh chẳng có vật gì ngoại trừ một tấm thạch bích trong suốt có vài phần thần bí chắn ngay trước mặt.
Phi thân tiếp cận, cảm giác đầu tiên của Kiếm Vô Trần là lạnh, lạnh đến thấu xương, điều này khiến cho trong lòng hắn không khỏi kinh hãi, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc. Bản thân vừa mới được Phật hoả tẩy lễ, ai ngờ đâu vào tới đây lại gặp hàn băng, thật ra không gian bên trong tượng Phật thần bí này có ẩn tàng cái gì?
Trong lúc suy nghĩ, Kiếm Vô Trần nhẹ nhàng đưa tay phải ra ấn vào bên trên tấm thạch bích, ngay tức thì một luồng hàn khí cường đại không tưỏng xuất hiện làm bàn tay hắn bị đóng băng trên thạch bích, trong chớp mắt cả thân hình hắn trở thành một bức tượng băng đứng tĩnh lập ở tại đó.
Kiếm Vô Trần cực kì hoảng hốt, luồng hàn khí đáng sợ này không ngờ lại mãnh liệt cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể hắn, khiến toàn thân kinh mạch hoàn toàn bị đông kết, chân nguyên trong cơ thể dần dần đóng băng, mạng sống như chỉ mành treo chuông.
Kiếm Vô Trần tập trung ý chí thúc động chân nguyên toàn lực phản kháng, nhằm đẩy lùi hàn khí. Mới đầu thì quá trình này khó khăn dị thường, hắn yếu thế đối kháng với khí hàn băng cuồn cuộn, suýt chút là thất bại. Tuy nhiên với ý chí kiên định, lại dốc hết sức lực dồn chân nguyên chống lại sự xâm nhập của hàn khí, đồng thời cố gắng khống chế hàn khí trong cơ thể tập trung lại một chỗ, thân thể hắn cuối cùng cũng bắt đầu khôi phục lại và cử động được. Ngay lúc ấy, đột nhiên thạch bích thủy tinh bỗng vỡ tan tành, lộ ra một cửa động làm Kiếm Vô Trần không lưu ý ngã nhào vào bên trong.
Sau khi lấy lại thăng bằng, Kiếm Vô Trần lướt mắt nhìn xung quanh một lượt, thần tình trên mặt biến đổi kịch liệt, không thể ngờ được phía sau thạch bích lúc nãy là một vùng băng tuyết mênh mông, vô số các đỉnh núi băng với các dạng khác nhau đứng lặng khắp tứ phía. Trên mặt đất, tuyết phủ dầy đến ba thước, đại bộ phận trên bề mặt đều có một lớp băng, mặc dù không có tinh tú lẫn mặt trăng nhưng khoảng không gian bạc trắng này vẫn rất lộng lẫy huy hoàng.
Quay đầu lại, Kiếm Vô Trần nhìn thoáng qua đường đến, thông đạo với tinh quang lấp lánh đã không còn thấy nữa, tất cả những cảnh vừa rồi đều chẳng khác gì một giấc mộng, khiến hắn có cảm giác hư ảo. Kiếm Vô Trần tiếp tục quan sát tình huống xung quanh, thân thể chầm chậm bay lên, dọc theo ánh mắt mà đi không có bất kì mục đích nào trong cái thế giới mộng mị này. Ở nơi này, hàn khí luôn ở nhiệt độ ổn định, nhưng lại lạnh đến thấu xương, với tu vi của Kiếm Vô Trần mà cũng có phần chịu không thấu.
Phi hành được một lúc, Kiếm Vô Trần lướt qua một vòng khắp tứ phía, mục quang cuối cùng dừng trên một đỉnh tuyết phong cao lớn. Từ xa nhìn lại, thì thấy ngọn tuyết phong này thật hùng vĩ tráng lệ, nơi cao nhất là một đạo băng phong hình vòng cung, trông chẳng khác gì một mảnh trăng tàn, không ngừng loé sáng hàn quang. Kiếm Vô Trần hiếu kì phi thân đáp trên sườn núi của đỉnh tuyết phong đó, ngẩng đầu quan sát ngọn băng phong với hình dạng có phần đặc biệt, tâm lí cũng có vài phần kinh dị. Những đỉnh núi nơi khác dựng đứng như thương, duy chỉ có ngọn băng phong nơi này lại như một mảnh trăng cao vút đứng trên đỉnh, trông chẳng khác gì băng nguyệt của băng nguyên thế giới.
Quang hoa chợt loé sáng, Kiếm Vô Trần ngự kiếm lăng không, thân thể tiến đến trước ngọn băng phong giống như mảnh trăng tàn. Tập trung quan sát ngọn băng trụ hình vòng cung kì quái duy nhất đó, Kiếm Vô Trần phát hiện nó với những ngọn băng phong khác rất khác biệt, những ngọn băng trụ bình thường thì trong suốt, ngọn băng trụ đường kính chưa tới thước trước mắt này có bên ngoài trong suốt nhưng bên trong lại u ám, ẩn chứa trong đó là tạp chất gì đó. Đi quanh một vòng quan sát vật trước mắt, điều khiến Kiếm Vô Trần chú ý là ngọn băng phong hình vòng cung này có ngoại hình chẳng khác gì một chiếc trường cung, độ cao bằng chiều cao của thân người, chỉ là cánh cung này lại thiếu đi dây cung.
Nhìn chăm chú một lúc lâu, Kiếm Vô Trần dời mục quang, kỹ lưỡng quan sát xung quanh. Đột nhiên một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt, cái vật huyết hồng sắc đó lập tức khiến hắn liên tưởng đến Thông Linh Điểu. Niềm vui sướng ập đến, Kiếm Vô Trần kích động đưa tay về hướng Thông Linh Điểu mà bắt lấy, đến khi sắp nắm được vào tay thì Thông Linh Điểu thần bí không ai có thể lí giải này lại bất ngờ mờ dần mờ dần rồi vô thanh vô tức biến mất.
Kinh ngạc đến sững sờ, Kiếm Vô Trần ngây người đứng im ở chỗ cũ một lúc mới bình thường trở lại, rồi lao người về phía trước để truy tìm, ngự kiếm điên cuồng dò xét các khối băng vùng phụ cận, nhưng đáng tiếc chẳng chút tung tích. Sau một phen nỗ lực, Kiếm Vô Trần dần dần bình tĩnh, nghi hoặc lẩm bẩm: "Tại sao lại đột nhiên biến mất như vậy, sao nólại tiến nhập vào không gian thần bí này, sau khi xuất hiện ở nơi này rồi lại biến mất? Trong này rốt cuộc là ẩn tàng cái gì, nó ám chỉ cái gì? "
Sau khi lẩm bẩm, Kiếm Vô Trần trầm mặc một lúc, không biết đã trải qua bao lâu, hắn ta ngảng đầu nhìn vào băng phong hình vòng cung đó, ánh mắt lóe lên thần sắc phán đoán. Thu hồi thần kiếm, Kiếm Vô Trần tâm tình bất định, sau mấy lần chuyển thân, hắn chầm chậm đưa tay phải ra. Tại thời khắc này, Kiếm Vô Trần suy nghĩ một lúc rất lâu, cuối cùng thì tay phải nắm lấy khối băng trụ đó ngay chính giữa.
Băng trụ vừa cầm vào tay, cảm giác đầu tiên là lạnh, lạnh đến thấu xương. Cảm giác thứ hai là đau, đau đến tê tâm liệt phế. Cảm giác thứ ba là sợ hãi, một nỗi sợ hãi của linh hồn phân li. Trong sát na này, Kiếm Vô Trần há miệng cuồng hô, muốn phát tiết nỗi sợ hãi lẫn đau đớn trong lòng, nhưng hắn ta kinh ngạc phát hiện thấy miệng mình không thể phát ra chút thanh âm nào, phảng phất như tất cả đều đang bị một loại lực lượng nào đó khống chế, chứ căn bản không phải là do hắn ta.
Nhận thấy nguy hiểm đến gần, quang cầu thần bí đó mau chóng chớp động bên trong kết giới, từ một huyễn hóa ra ba mươi bảy đạo hình ảnh, hình thành nên đồ hình một chòm sao dạng lập thể ba chiều, mỗi quang điểm đều tương liên với nhau, những quang hoa lóng lánh tạo thành một kết giới chặt chẽ, bảo vệ chủ thể của hắn vào bên trong. Trong khoảnh khắc, kết giới bốn phía bắt đầu siết chặt lại, hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau, hoa lửa bất thời sinh ra, tạo nên một cảnh sắc chói mắt vô cùng đẹp đẽ .
Những lần va chạm dày đặc liên tục tạo ra một dãy tiếng nổ liên hoàn, không gian trong kết giới bị phong kín, lực phá hoại đáng sợ không có chỗ phát ra, cuối cùng lại phản hồi trở lại, làm cho thi pháp giả và kẻ bị vây khốn đều phải chịu những ảnh hưởng cực lớn, từng người đều phải đối mặt với sự xung kích của một sức mạnh lớn gấp đôi. Thân thể chấn động, Trương Ngạo Tuyết sắc mặt lại nhợt nhạt thêm vài phần, khóe miệng rỉ ra một vệt máu.
Đối với nàng mà nói, trọng thương là không thể tránh khỏi được, nhưng ai có thể kiên trì đến cuối cùng, thắng lợi sẽ thuộc về người đó.
Nhìn thấy tất cả chuyện này, Lâm Vân Phong hận không thể đem tất cả sức mạnh của bản thân mà trút hết lên người nàng, để nàng có thể một phát tiêu diệt được tên địch nhân âm hiểm kia. Đáng tiếc điều đó căn bản không phải là hiện thực, hắn chỉ đành lặng lẽ mà chúc phúc. Thời khắc này, bớt đi sự quấy nhiễu của địch nhân, thương thế của Lâm Vân Phong đã ổn định lại, đang ở vào trong giai đoạn dần dần hồi phục, cứ như vậy, hắn muốn hồi phục lại bốn năm tầng chân nguyên cũng không thành vấn đề.
Thời gian là cách phân biệt thắng phụ tốt nhất, Trương Ngạo Tuyết sau khi kiên trì một tuần hương, cuối cùng cũng vô pháp khống chế được nguồn sức mạnh đáng sợ kia, há miệng phun ra một đạo tiên huyết, thân thể loạng choạng ngã về phía sau.
Khí thế vừa tan, thần kiếm kêu lên một tiếng thảm thiết, nghìn vạn quang ảnh trong nháy mắt đã tan biến, quang cầu bị vây khốn bên trong phá vách chui ra, xoay tròn trên không trung một vòng, bắn thẳng vào trong lòng đất. Xem ra trong trận chiến này không chỉ có Trương Ngạo Tuyết trọng thương bại trận mà địch nhân thần bí đó cũng thảm hại tương đương, nếu không thì một cơ hội tốt như thế này, hắn sao có thể bỏ qua một cách lãng phí như vậy.
Nhanh chóng chuyển người đến bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong quan tâm hỏi:
- Sư tỷ, tỷ sao rồi, không nghiêm trọng lắm chứ?
Trương Ngạo Tuyết nhãn thần ảm đạm liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là chân nguyên tiêu hao quá lớn, tạm thời thoát lực mà thôi. Đệ phải cẩn thận, tu vi người này tịnh không cao hơn tỷ, nhưng điểm đáng sợ là thuật ẩn thân và đánh lén quỷ dị của hắn. Hôm nay hắn thừa cơ tỷ chân nguyên tiêu hao mà phát động thâu tập, điều đó nói lên rằng, ngạnh tiếp thì hắn không chắc chắn, chúng ta chỉ cần đề phòng thêm một chút, cũng chưa chắc đã thua. Lúc này hắn ta cũng thụ trọng thương, tạm thời không thể xuất thủ, cái chúng ta cần tỷ đấu với hắn chính là ai hồi phục trước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lâm Vân Phong gật đầu nói:
- Đệ hiểu rồi, tỷ mau tranh thủ thời gian trị thương, đệ thủ ở đây.
Trương Ngạo Tuyết buồn rầu cười một tiếng, có chút khổ sở nói:
- Lúc này đệ cũng thân thụ trọng thương, không ngăn cản nổi hắn tập kích, hay là chúng ta cùng liệu thương nhé.
Nói xong đưa tay ngăn hắn không nói nữa, Trương Ngạo Tuyết cứ như vậy ngồi trên mặt đất, bốn phía ánh lên những tia tử sắc quang mang nhàn nhạt. Lâm Vân Phong thấy vậy thì muốn nói lại thôi, tiếp đó lập tức chuyển thân nhìn quanh bốn phía.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đầu giờ ngọ, Trương Ngạo Tuyết chậm rãi đứng dậy, mục quang quét qua bốn phía một lượt rồi lạnh lùng nói:
- Chúng ta đi thôi, người đó quá nửa là đã li khai rồi.
Nói xong chuyển thân mà đi, điều này làm Lâm Vân Phong thập phần ngạc nhiên.
Vội vã đuổi theo, Lâm Vân Phong nghi hoặc hỏi:
- Sư tỷ, tỷ nói hắn lặng lẽ rời đi như vậy, tựa hồ……….
Lời còn chưa dứt, Lâm Vân Phong nhãn thần chợt biến, trong chớp mắt đó, chỉ nghe thấy một một tiếng thở dài vang động trời cao, một đạo tử mang lóng lánh giống như cực địa kỳ quang vô cùng huyền ảo vụt qua trước ngực, chém vào nơi ba trượng phía sau lưng hắn.
Một tiếng nổ lớn kèm theo một tiếng gào thét truyền ra, bụi cát bay mù mịt, một âm thanh gầm lên:
- Trương Ngạo Tuyết đáng ghét, ngươi thật là nham hiểm.
Dư âm còn chưa tan hết, chín bóng đen đột nhiên hiện thân ra, mỗi kẻ đều nhe nanh múa vuốt hệt như lệ quỷ, lao về hướng Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong.
Cổ tay xoay một cái, thần kiếm rít lên, kiếm mang dày đặc đan vào nhau tạo thành một tấm tử sắc thiên võng bao phủ bốn phía. Một kiếm chấn nát chín đạo hắc ảnh, Trương Ngạo Tuyết cười lạnh nói:
- Các hạ từ đầu đến giờ có lúc nào mà không âm hiểm, có chỗ nào mà không độc ác? Ta bất quá học của ngươi một chút kỹ thuật, chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người thôi, ngươi tức giận như vậy, không thấy mất đi phong phạm sao?
- Phong phạm là cái quái gì, chỉ cần có thể giết chết ngươi, thủ đoạn gì ta cũng sử dụng. Giờ ngươi mà có bản sự thì hãy ép ta hiện thân, không có bản sự thì để mạng lại.
Chữ "lại" còn chưa nói hết, bốn phía xung quanh Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong đã đột nhiên xuất hiện những bóng đen chuyển động nhanh chóng, bốn cột gió đường kính vài thước lao đến trước mặt, dòng khí lưu bị xoay tròn muốn nuốt trọn hai người vào trong.
Kiếm xuất vân động, Tử Ảnh hoá long. Trương Ngạo Tuyết sau khi hiểu rõ thực lực đối phương, mới xuất thủ, tung ngay tuyệt chiêu, không cho hắn cơ hội để né tránh nữa, bức hắn phải ngạnh tiếp. Một kiếm chém ra, Trương Ngạo Tuyết nói với Lâm Vân Phong một tiếng "cẩn thận" rồi thân thể xoay một vòng vượt qua phong trụ, thần kiếm trong tay không dừng lại, kiếm mang dày đặc ngưng tụ thành ba đạo kiếm trụ hình mũi dùi, dưới sự không chế của nàng bay ra ba hướng.
Vụt bay lên, Trương Ngạo Tuyết chăm chú nhìn vào một đạo thân ảnh mờ nhạt tựa như không khí, cười lạnh nói:
- Tất cả âm mưu cũng chỉ vì một trận chiến này, đã như vậy ngươi còn trốn tránh làm gì.
Thần kiếm ngự không, Trương Ngạo Tuyết phát xuất tín hiệu theo dõi, Tử Ảnh Thần Kiếm liền hóa long phi thiên,mục tiêu là khóa chặt tung ảnh thần bí kia.
Hai tay giương ra, Trương Ngạo Tuyết toàn thân giãn ra, cửu thiên hỏa diễm trong người cuộn trào mãnh liệt đến cực điểm, tạo ra một liệt hỏa kết giới trong vòng một dặm, vây chặt địch nhân thần bí kia vào bên trong. Sau đó, Trương Ngạo Tuyết tay phải vũ động, từng đóa cửu thiên hồng liên hiện ra trong kết giới rồi kết hợp với nhau theo những quy luật nhất định, rất nhanh tạo thành một đóa hồng liên to lớn vô bỉ, còn nàng thì đứng ở chính giữa nhụy hoa.
Thấy được ý đồ của Trương Ngạo Tuyết, địch nhân thần bí kia không tránh né nữa, thân ảnh huyễn hóa ra xung quanh nàng, trong nháy mắt đã thấy rất nhiều yêu ma tề tụ lại một chỗ, điên cuồng lao vào bên trong. Bên ngoài, một biển mây mênh mông hiện lên, trong cả cái kết giới đỏ thẫm, xuất hiện bức tranh một biển mây bạch sắc đang biến hóa vô cùng, không thể đếm rõ được có bao nhiêu cảnh tượng vụt lên, mê hoặc đôi mắt của Trương Ngạo Tuyết.
Bình tĩnh nhìn tất cả, Trương Ngạo Tuyết trong lòng biết đây toàn là ảo ảnh, căn bản là để mê hoặc, chỉ là chân nguyên trong người không ngừng phát ra, làm cho đóa hồng liên to lớn bên dưới không ngừng bắn ra ngoài, những chỗ bắn đên ảo ảnh đều tan biến.
Đột nhiên, thân thể Trương Ngạo Tuyết run lên, trên mặt lộ ra một tia hoảng sợ. Thì ra đối với những huyễn ảnh từ bốn phía lao tới nàng chỉ bố trí một lớp khí tráo phòng ngự, căn bản không để chúng vào mắt, nhưng một đạo huyễn ảnh vô cùng bình thường lại đột nhiên phá tan lớp phòng ngự của nàng, hung hăng kích trúng vào ngực nàng.
Bởi vì có Tử Ngọc chiến giáp hộ thể, một kích này không thể tạo thành một tổn thương quá lớn, nhưng biến hóa ẩn tàng sau đó lại làm cho nàng có một cảm nhận khác. Mục quang vừa quét qua tử sắc thần long, nó đang không ngừng truy kích một đạo đạm ảnh, không hề buông lơi ra một chút nào. Như vậy huyễn ảnh vừa công kích mình vừa rồi là chuyện gì vậy?
Trong suy tư, lại có một đạo huyễn ảnh đột phá phòng ngự, xuất hiện trước mặt nàng. Lúc này Trương Ngạo Tuyết vội vàng huy chưởng ra nghênh tiếp, trong lòng nàng chợt nổi lên một phán đoán .
Không làm rõ nguyên nhân trong đó, Trương Ngạo Tuyết tâm thần đại kinh, không dám coi thường mấy huyễn ảnh này nữa, hai tai bắt quyết phát động tấn công, không ngừng phách chưởng ngự địch, ứng phó với những đợt tấn công trước mắt, lúc này tiếng nói của người đó lại một lần nữa vang lên:
- Trương Ngạo Tuyết, tuy ngươi tu vi cao cường, nhưng đáng tiếc hôm nay ngươi nhất định phải chết trong tay ta, không tin ngươi hãy từ từ mà chờ xem. Ha ha…..
Không để ý tới lời khiêu khích của đối phương, Trương Ngạo Tuyết khuếch đại linh thức đến cực hạn, rất nhanh đã phát hiện được huyễn ảnh bốn phía tịnh không phải mỗi đạo đều có tính công kích, chỉ có một số ít trong đó là có. Biết được tình hình này, Trương Ngạo Tuyết tâm niệm xoay chuyển, lập tức hiểu rõ là đối phương muốn phân tán tinh lực của mình để thừa cơ đột phá kết giới mình tạo ra.
Do đó, Trương Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng, toàn lực thôi động cửu thiên hồng liên, rất nhanh kết giới bốn phía đã bắt đầu thu nhỏ lại.
Trong đám mê vụ mênh mang, liệt hỏa vụt sáng rực lên. Hai quang mang màu sắc bất đồng dồn nén vào nhau tạo thành một khối, rất nhanh biển mây bạch sắc đó đã biến thành huyết vụ, lại càng ngày càng nhỏ, đậm đặc đến mức nhìn không rõ những màu sắc khác.
Trong khi co rút lại, một tiếng gầm giận giữ truyền ra, thần bí nhân kia gầm lên:
- Hay lắm, thông minh thay cho Trương Ngạo Tuyết, đáng tiếc ngươi càng thông minh ta càng không thể buông tha cho ngươi, ta muốn kẻ kia suốt đời thống khổ, ngươi hãy nhìn đi.
Dư âm quanh quẩn khắp nơi, một sợi thanh âm kỳ diệu đột nhiên xuất hiện, làm người ta có cảm giác như đang nằm trong mộng vậy.
Không biết trong lời địch nhân có hàm ý gì, Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng tựa băng sương nói:
- Muốn giết ta thì ngươi hãy đem bản sự ra, hôm nay nếu ngươi không giết nổi ta thì hãy để mạng lại đây.
Nói xong thân thể tự động nhảy lên, toàn thân chìm vào trong đám liệt hỏa, hệt như phượng hoàng dục hỏa, khí thế huy hoàng.
Ban đầu, hỏa diệm bên ngoài chỉ là múa lượn cùng nàng, nhưng dần dần hỏa diệm ngưng tụ nhỏ dần lại, cuối cùng hình thành một đóa liên hoa lớn chừng một trượng, phát ra một quầng ánh sáng lộng lẫy, bao phủ nàng vào trong đó.
Bốn phía, kết giới càng ngày càng nhỏ, biển mây bạch sắc đó dĩ nhiên không thấy nữa, một đạo thân ảnh màu u lục từ nhạt chuyển thành đậm, hiện ra rõ ràng trước mắt Trương Ngạo Tuyết. Chăm chú nhìn đạo thân ảnh đó, Trương Ngạo Tuyết phát hiện người này bị một tầng lục quang che phủ cả cái đầu làm dung mạo hắn mờ mất không nhìn rõ nữa, nhưng thân hình lại hết sức thanh mảnh, tựa hồ là một nữ tử.
Mang theo nghi vấn, Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng nói:
- Nhìn ngươi không giống nam tử, cuối cùng ngươi là ai, có thù hận gì với ta?
Người kia không nói, âm luật bốn phía lúc này càng phát ra rõ ràng, ẩn tàng trong đó là một sự quỷ dị không nói lên lời. Làm các nốt nhạc xuất hiện trên không, thần bí nhân kia âm hiểm cười nói:
- Ngươi nhãn quang không tồi, đáng tiếc ta không thể nói cho ngươi biết nhân quả giữa chúng ta. Bây giờ cuộc chiến sinh tử đến rồi, ngươi hãy chịu chết đi.
Trong tiếng cười âm hiểm, một cỗ sức mạnh chấn động không gian xuất hiện bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, làm cho quầng sáng bao quanh nàng xoay chuyển kịch liệt, chỉ trong khoảnh khắc đã vỡ tan ra.
Quầng sáng vừa vỡ, Trương Ngạo Tuyết đại não chấn động, nột cỗ âm sát chi lực kỳ diệu hệt như tinh thần công kích của Ma tông, hung dữ tấn công vào thần kinh đại não và ăn mòn ý thức của nàng. Cảm giác được nguy hiểm đến gần, Trương Ngạo Tuyết vội vàng tăng cường phòng ngự, đáng tiếc sau một hồi nỗ lực, nàng kinh ngạc phát hiện, âm sát chi lực này lại vô pháp phòng ngự, điều này làm trong lòng nàng nổi lên một điềm báo bất tường.
Vào lúc nguy hiểm quan đầu, Trương Ngạo Tuyết trong lòng đã quyết định, không lãng phí sức lực phòng ngự nữa, nàng bạo trướng chân nguyên toàn thân lên, song thủ khống chế kết giới bên ngoài mãnh liệt thu nhỏ lại, ý đồ dĩ công chế công.