Trường Giang, chảy từ tây sang đông rồi đổ ra đông hải, hình dáng tựa như rồng bay trên đại địa, là sự kiêu ngạo từ xưa đến nay của Trung Hoa. Trên thượng du của Trường Giang địa hình hiểm ác, hai bên núi cao chọc trời, nước chảy cuồn cuộn, hạ du địa thế bằng phẳng, nước chảy êm đềm, là nơi có lương thực thực phẩm trù phú của Thần Châu.
Dọc theo dòng Trường Giang, Dao Quang tập trung nghe ngóng, rất nhanh sau đó đã biết được nơi hạ lạc của các cao thủ Ma Vực Huyết Giới, nguyên lai là bọn chúng cư ngụ ở vùng phụ cận của Lục Bàn Thuỷ - một nhánh sông thuộc trung du dòng Trường Giang. Có mục tiêu rồi, Dao Quang ngự trên Bát Bảo thuận dòng sông mà bay lên, xuyên qua các đám mây hướng thẳng đến Lục Bàn Thuỷ. Lúc này thì sắc trời đã quá trưa, Dao Quang đứng vững trên thân thể của Bát Bảo, vừa chú thị cảnh sắc núi non dưới chân vừa cảm thụ cảm giác hành vân giá vụ.
Đột nhiên, thân thể Bát Bảo đang phi hành chớp mắt đã dừng lại, khiến cho Dao Quang đang suy tư không khỏi giật mình tỉnh lại, không hiểu hỏi:
- Sao vậy Bát Bảo, tại sao lại đột nhiên không đi nữa?
Bát Bảo hạ giọng kêu một tiếng, thân thể tại không trung xoay chuyển sáu mươi độ, khiến cho Dao Quang chuyển mục quang nhìn về bên phải, nơi đó hiện có một hắc ảnh lúc ẩn lúc hiện đang nhanh chóng tiếp cận.
Nhìn về phía trước, Dao Quang thông qua điều tra lập tức phát hiện thấy trên thân thể của người này mang theo ma khí cực mạnh, hơn nữa lại là đặc tính âm sâm quỷ dị. Tâm niệm khẽ chuyển đổi, Dao Quang lạnh lùng nói:
- Là Ma Vực cao thủ, chúng ta phải qua đó xem thử, Bát Bảo, đi!
Dứt lời, kì quang tám màu liền loé lên ở giữa không trung, một dãi cầu vồng lộng lẫy cắt ngang chân trời, mang theo thân thể Dao Quang xuất hiện ngay trước mặt hắc ảnh đó.
"A!" Kinh ngạc nhìn vào Bát Bảo và Dao Quang, thân thể đang bay vọt tới phía trước bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt kinh ngạc chuyển sang chấn động, vừa kinh hoảng la lên một tiếng liền chuyển thân bỏ chạy.
Lạnh lùng nhìn hắc ảnh đó, trên khuôn mặt tuấn tú của Dao Quang hiện lên vẻ lãnh khốc, khoé miệng hiện ra nụ cười âm sâm, ngữ khí băng lạnh như sương: "Ma Vực yêu nghiệt còn muốn đào tẩu, gặp phải ta rồi thì để mạng ngươi lại đi thôi." Lời vừa buông thì thân thể nhỏ nhắn gầy gò của Dao Quang liền bắn ra như mũi tên, tốc độ nhanh đến nỗi tạo thành một đạo bạch tuyến giữa các tầng mây, tựa như kiếm rạch biển mây, khí thế vô cùng.
Hắc sắc thân ảnh phía trước điên cuồng chạy trốn, tựa hồ đã biết được thân phận của Dao Quang nên sợ bị nó bắt kịp, không ngừng quay đầu nhìn lại, sau đó lại chuyển phương hướng. Vì thế trên không trung hai đạo thân ảnh một trước một sau kẻ trốn người đuổi, còn kì thú Bát Bảo thì đuổi theo sát sau lưng Dao Quang, trong biển mây mênh mông tốc độ của nó chẳng chút thua kém tốc độ của hắc ảnh đó.
Thời gian nhanh chóng trôi qua theo đợt đuổi bắt, ước chừng sau một nén hương, Dao Quang phát hiện bản thân sau khi truy đuổi một lúc thì không ngờ lại bị hắc ảnh đó dẫn chạy một vòng, lại quay về điểm đến. Trì nghi một lúc, Dao Quang khẽ quát một tiếng, toàn thân hắc quang bạo trướng, ma sát chân nguyên trong nội thể đề thăng đến cực hạn, phía sau lưng một con hắc sắc ma long chợt ẩn chợt hiện giữa không trung, tuỳ theo hướng tiến công của Dao Quang, tựa như khuynh đảo thái sơn, trực tiếp bức theo hắc ảnh phía trước.
Kinh hô một tiếng, thân ảnh đang chạy trốn đột nhiên tăng tốc, cả thân thể trong lúc di động cao tốc chẳng khác gì một quả hắc sắc ma cầu, luôn luôn tránh né sự truy bắt của Dao Quang một cách vô cùng huyền diệu. Mặt trời chói chan trên cao, Dao Quang mang theo chí sát ma khí cùng với ma long tiến về phía trước, khí thế đó tình cảnh đó khiến cho trên không trung của phần trung du Trường Giang bị nhuộm một tầng hắc sắc. Truy đuổi từ trên các đám mây đến giữa không trung, rồi từ giữa không trung xuống mặt đất, thẳng đường tiến xuống, cuối cùng xuất hiện tại hai bờ của Trường Giang, xuyên vào trong màn bọt nước dày đặc.
Nhìn thấy hắc ảnh càng lúc càng cận kề, nhãn thần Dao Quang càng lạnh tựa băng sương, toàn thân tán phát sát khí mãnh liệt, một đạo hắc sắc long viêm từ trên không trung phóng xuống, nhất cử đánh trúng hắn ta. Trên mặt sông quay cuồng, một đạo hắc sắc khí trụ từ trên trời giáng xuống, khiến cho nước của dòng Trường Giang rung chuyển hỗn loạn, bọt nước bắn tung toé.
Đình thân ngạo nghễ giữa không trung, Dao Quang chú thị vào mặt nước, gần một khắc sau thì thấy một đạo hắc sắc quang mang xông thẳng lên trời, ngay khi rời khỏi mặt nước độ một trượng thì xoay người chuyển hướng, chuyển thân phi sang khe đá bên trái.
Cười lạnh một tiếng, thân ảnh Dao Quang tức thì toả sáng, trăm trượng cự li di chuyển chỉ trong một sát na, vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt của hắc ảnh đó, đợi hắn ta đâm đầu vào lưới. Tay phải đưa lên, hắc sắc quang hoa từ trong lòng bàn tay xuất hiện, màu sắc lộng lẫy lấp lánh hàn quang quỷ dị, theo một chưởng của Dao Quang mà lao về phía hắc ảnh đang lao đến. Một đạo điện quang loé qua, tiếp theo đó là một tiếng sấm chớp vang lên mang theo một tiếng kêu thảm thiết, truy đuổi cả nửa ngày trời tức thì kết thúc tại thời khắc này.
Nhìn nguyên thần của tên cao thủ Ma Vực đó dần dần phiêu tán, sắc mặt thanh tú của Dao Quang lãnh khốc tựa băng âm sâm cười nói:
- Yêu nghiệt của Ma Vực tội không thể dung tha, Dao Quang ta đời này thấy một tên giết một tên, vì những bách tính chết trong tay các ngươi mà báo cừu.
Phía trước thân thể, hắc ảnh đang dần dần tan rã căm hận nói:
- Ngươi đừng vội đắc ý, Ma tôn sẽ vì ta mà báo thù, ngươi cứ đợi mà xem.
Tay phải vung lên, Dao Quang nhất cử chấn tan hồn phách của hắn ta, ngạo nghệ nói:
- Như thế là tốt nhất, ta lại sợ hắn ta không dám đến tìm ta.
Dao Quang chuyển thân đáp xuống trên thân thể của Bát Bảo, thân mật vỗ về chiến hữu, trầm giọng nói:
- Đi thôi, chúng ta cần phải tìm Huyết Giới Tôn Chủ mà báo … a? Còn có ma khí, hơn nữa lại là cao thủ.
Mục quang tuần thị khắp tứ phía, nhưng chẳng có chút thu hoạch, trong lòng không khỏi nảy sinh nghi hoặc. Ngay lúc này thì Bát Bảo đột nhiên kêu lên một tiếng, mang theo thân thể của Dao Quang phi hành về hướng ngọn núi phía đối diện.
Có Bát Bảo chỉ dẫn, rất nhanh sau đó Dao Quang đã tìm ra ma khí ẩn tàng bên trong một khe đá. Phi thân phiêu lạc xuống mặt đất, đôi mắt Dao Quang tập trung nhìn vào khe hở đó, ngữ khí lãnh khốc nói:
- Ra đây đi, gặp phải ta thì trốn không thoát đâu, còn không tự mình đi ra để khỏi mất thân phận?
Dứt lời, một thanh âm từ hư không truyền lại:
- Ngươi là Ma Đồng Dao Quang trong truyền thuyết? Không ngờ niên kỉ ngươi nhỏ như vậy mà linh thức lại tương đối kinh nhân như thế. Nghe nói ngươi lấy được Ma Long của Ma Vực ta, lại có Bát Nhãn kì thú tương trợ, chẳng trách ngữ khí lại ngông cuồng đến vậy, trước tiên sao ngươi không hỏi ta là người nào? Ngươi có thể chọc vào được hay không?
Dao Quang hừ lạnh một tiếng đáp trả:
- Ta bất quản ngươi là ai, chỉ cần biết ngươi là người của Ma Vực thì ta sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua, như quả là người của Ma Vực Huyết Giới mà gặp phải ta thì tất tử vô nghi, còn những kẻ khác thì phải xem vào vận khí của hắn vậy.
Âm sâm cười khẽ, người đó nói:
- Không hỗ là Ma Đồng, cuồng vọng tự đại còn mang theo vài phần ma tính, đúng là kì tài hiếm thấy.
Thanh âm còn phiêu lãng ở giữa không trung thì một cổ hắc sắc khí thế từ trong khe đá đã nhẹ nhàng bayt ra, rồi nhanh chóng hình thành một đạo hắc ảnh mờ nhạt, nhãn thần lăng lệ nhìn vào Dao Quang.
Quan sát hắc ảnh đó một lượt, Dao Quang cau mày nói:
- Ngươi là ai, tại sao trên mặt lại không có biểu tình, phải chăng đây không phải là bộ mặt thực sự của ngươi?
Hắc ảnh cười lên một cách tà dị, nói:
- Thông minh, đây đích xác không phải là chân diện mục của ta, bất quá chuyện này đối với ngươi chẳng có chút quan hệ, bởi vì ngươi có thấy chân diện mục của ta thì ngươi cũng không biết, do đó không thấy thì tốt hơn.
Đồng tử co rút lại, Dao Quang lạnh lùng quát lên:
- Khẩu khí không nhỏ, điều này chứng tỏ ở Ma Vực ngươi có thân phận không thấp. Hôm nay nếu như đã gặp mặt, thì cũng nên hỏi cho rõ ràng, chi bằng ngươi nói ra thân phận thực sự của mình đi, nói không chừng ta cũng có thể bỏ qua cho ngươi một lần, bằng không thì hôm nay ngươi hãy để mạng lại đây.
Hai tay đưa ra sau, một cột gió mạnh mẽ từ không trung xuất hiện, rồi xoay chuyển thành vòng tròn trên đỉnh đầu của Dao Quang. Khắp tứ phía chân nguyên phóng xuất phân bố thành lưới, bao bọc cả đỉnh núi vào bên trong, phối hợp với Ma Long to lớn đến hãi nhân ở bên trên thiên không, khiến cho người ta có một cảm giác khó thở.
Nhìn lên trên đỉnh đầu, hắc ảnh âm sâm mỉm cười, trong mắt ma mang tức thì loé sáng, một cổ tinh thần dị lực sắc bén tựa như mũi quang tiễn vô hình liên tiếp phá huỷ mười chín tầng khí phòng ngự của Dao Quang, rồi xuất hiện ngay trước mi tâm của cậu bé. Dao Quang tâm thần đại chấn, giận dữ gầm lên tựa sấm, toàn thân ma khí cuồn cuộn như sóng, một đạo hắc sắc ma mang kiên cố từ không trung xuất hiện, đỡ lấy đạo tinh thần dị lực vô hình đó.
Bên bờ Trường Giang, trên một ngọn núi vô danh, Dao Quang cùng với ma ảnh thần bí cách nhau ba trượng, mỗi bên đều nhìn đối phương với nhãn thần lạnh lùng, hai bên đều âm thầm tính toán, một cổ sát cơ phát tán khắp tứ phía. Cuồng phong âm thầm xoay chuyển, giữa hai người chân nguyên đều tập trung cao độ, nhìn thì bình tĩnh không chút dao động nhưng bên trong lại hung hiểm khôn lường, liên tục xâm chiếm, ý đồ thôn tính lĩnh vực của đối phương.
Giằng co một lúc, toàn thân Dao Quang hắc mang lưu chuyển, một tầng ma chú quỷ bí phù hiện ra bên ngoài, không ngừng biền hoá hình dạng, cuối cùng kết thành hai mươi tám vệt sao hắc sắc, biến mất bên ngoài thân thể của Dao Quang. Tuỳ theo sự xuất hiện của ánh sao mà Ma Long trên đỉnh đầu của Dao Quang hướng lên trời rú dài, một cổ khí thế bá tuyệt thiên hạ vờn quanh trong phương viên mấy dặm, cùng với khí tức của Dao Quang kết hợp chặt chẽ lại một chỗ, nhất cử chấn tan mũi quang tiễn vô hình của hắc ảnh đó.
Cục diện đang tĩnh lặng, sau khi dị lực tinh thần bị phá vỡ tức thì tiếng sấm chớp vang trời, ánh sáng chói loà, khí kình đáng sợ chẳng khác gì thần binh vô hình, đi đến chỗ nào là làm tan rã vạn vật ở đó, chỉ trong chớp mắt đã khiến cho khuôn viên ba dặm trở thành bình địa. Trên mặt sông, sóng dữ nhảy múa, nước sông cuồn cuộn trông chẳng khác gì bị người ta thao túng, rồi đột nhiên một đạo thuỷ trụ xuất hiện một cách thần kì, không ngừng dâng thẳng lên cao.
Kinh hãi hô lên một tiếng, hắc ảnh trước lúc bị lực phản hồi tiếp cận đã cấp tốc lùi lại, tiếp đó thân ảnh bay ngang ra ngoài trăm trượng, xuất hiện ngay trên mặt nước. Dao Quang mỉm cười lạnh lùng đuổi theo chẳng khác gì chiếc bóng, qaung hoa chớp động xuất hiện giữa hư không, lạnh lùng nhìn vào hắc ảnh cách đó mấy xích:
- Bá đạo thay cho Tâm Dục Vô Ngân, đáng tiếc là chân nguyên của ngươi không đủ, cũng còn hơi kém.
Hừ khẽ một tiếng, hắc ảnh quát lên:
- Vừa rồi chỉ là thử ngươi một chút, nếu mà động thủ thực sự thì e rằng mười chiêu của ta ngươi cũng không tiếp nổi, không tin thì có thể thử xem.
Dứt lời thì thân ảnh liền chuyển hoá, các huyển ảnh tạo thành một vòng hình tròn trên mặt sông, sau đó hoá ra hàng ngàn hàng vạn, tức thì khắp cửu thiên cửu địa cửu dã cửu châu* đều bố trí đầy huyễn ảnh của hắn. Thấy tình cảnh ảo diệu trước mắt, Dao Quang không khỏi kinh hãi trong lòng.
Giận dữ gầm lên một tiếng, Dao Quang quát:
- Thử thì thử, chẳng lẽ ta sợ ngươi hay sao, xem chiêu!
Thu hai tay lại, Dao Quang dựa vào khí thế cường đại mà khống chế không gian trường khí trong vòng ba dặm, đem tất cả mọi thứ trong không gian tụ lại, dựa vào đó để phá giải huyễn ảnh của hắn. Tuy nhiên sau khi thực thi thì Dao Quang mới phát hiện hàng ngàn hàng vạn huyễn ảnh đó lại chẳng có chút khí tức của địch nhân, tựa hồ như đối phương trong chớp mắt đã bằng không biến mất, chẳng còn chút tăm tích.
Quay đầu lại, Dao Quang truy tìm xung quanh, rất nhanh sau đó thì phát hiện hắc ảnh đó hiện đang đứng bên trên một đạo thuỷ trụ, bèn tấn tốc bay lên trên. Phi thân hạ xuống một đạo thuỷ trụ khác, Dao Quang nghi hoặc nhìn vào hắc ảnh, trầm giọng nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại có huyễn thuật thần kì khó đoán đến vậy, hơn nữa lại khiến cho người khác không thể cảm giác thấy một tia khí tức nào.
Hắc ảnh lạnh lùng nhìn vào Dao Quang, có hơi phẫn nộ nói:
- Ta là ai không trọng yếu, trọng yếu là trận chiến giữa ta và ngươi là có ý nghĩa hay không?
Chú thích:
*khắp chín tầng trời, chín tầng đất, chín cõi, chín châu
Lâm Vân Phong thấy Trương Ngạo Tuyết nhìn thấu ý đồ của mình, cười khổ nói:
- Bởi vì đệ đã từng đáp ứng với Lục Vân, chỉ cần đệ không chết, thì tuyệt đối không cho kẻ nào làm thương tổn tỷ được. Hôm nay việc đã xảy ra như vậy, đệ há có thể bội tín bất nghĩa mặc kệ sư tỷ. Không nhiều lời nữa, bọn họ cũng không định cho chúng ta thời gian nói chuyện đâu."
Thân thể vụt thẳng dậy, khí thế của Lâm Vân Phong trong nháy mắt bạo tăng, sự tin tưởng kiên định tràn ngập khắp nơi làm cho mọi người ở đây kể cả Trương Ngạo Tuyết đều kinh ngạc.
"Vân Phong, sao đệ phải khổ như vậy …" Nhìn lưng gã, mắt Trương Ngạo Tuyết toát ra nỗi trầm thống vô cùng, trong lòng dâng trào nỗi thê lương vô tận.
Cảm nhận sự quan tâm của Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong bình tĩnh thốt lên:
- Không đánh cược cũng chết, mà đánh cược còn có hy vọng, sư tỷ hà tất vì đệ mà cảm thương.
Chữ "thương" vừa dứt, ánh kiếm màu bạc liền hiện ra, Lâm Vân Phong toàn lực phát ra hai trăm bốn mươi tám đường kiếm rồi khống chế hình thành bốn đạo kiếm trụ sáng như ngọc, phân ra chém Thiên Chung Tam Sứ cùng với Kim Thạch.
Đại chiến bộc phát, Thiên Chung Tam Sứ sử dụng lại bí thuật, ba con độc vật liền hiện ra, lần lượt tự chuyển hóa chiếm các phương vị giữa bầu trời, phát động công kích liên miên, không ngừng.
Bên ngoài, Kim Thạch đứng hờ hững bên cạnh trong mắt lửa xanh lóe ra, thỉnh thoảng nắm bắt lấy nhãn thần Trương Ngạo Tuyết. Hắn chính là đang thi triển vu tộc bí pháp "nhiếp hồn đoạt phách". Nhận thấy tình huống dị thường, Trương Ngạo Tuyết tách khỏi ánh mắt của hắn, tay phải nắm chặt thần kiếm, chuyên tâm lưu ý đến tình huống của Lâm Vân Phong.
Lúc này, Lâm Vân Phong không giống người bị thương một chút nào, lắc mình xuất kiếm nhanh như linh báo, ánh kiếm sắc bén uy lực vô cùng, hết lần này đến lần khác đánh cho ba con độc vật rớt xuống mặt đất, chịu nhiều thương tổn.
Đứng bên ngoài, Thiên Chung Tam Sứ vừa sợ vừa giận. Bọn họ căn bản không thể ngờ được Lâm Vân Phong vì bảo vệ Trương Ngạo Tuyết mà nghịch chuyển kinh mạch, khiến cho chân nguyên trong cơ thể tăng lên nhiều lần, so với lúc mạnh khỏe còn mạnh hơn nhiều.
Sau khi trao đổi ánh mắt, lão đại của Thiên Chung Tam Sứ điên cuồng hét lên một tiếng, ba người vẫn đang thi triển thủ thế kỳ quái đột nhiên biến đổi, lập tức ánh sáng đỏ sậm quanh thân ba người sáng mạnh lên, ba con độc vật mạnh thêm mười lần, vây chặt lấy Lâm Vân Phong khi gã còn đang kinh hãi. Một tiếng sét đánh truyền đến, ba con độc vật đồng thời nổ mạnh, lực hủy diệt kinh khủng đánh cho Lâm Vân Phong quần áo toàn thân rách tả tơi, máu tươi phun trào thất khiếu.
Dị biến phát sinh đột ngột khiến cho Lâm Vân Phong vì không phòng bị lập tức lâm vào tuyệt cảnh. Ba lực nổ không cùng tính chất đồng thời phát ra làm cho gã bất ngờ không thể tổ chức phòng ngự hoàn thiện. Kết quả là gã bị đánh bay, kinh mạch toàn thân năm phần đứt bốn, từ trên không rớt xuống trong tiếng kêu thảm.
Bên này, việc thi triển thuật hủy diệt cũng làm cho Thiên Chung Tam Sứ nguyên khí tổn hao rất nhiều. Cả ba sắc mặt xám như tro tàn, loạng choạng ngã lăn ra đất, thở hào hển không ngừng.
Kêu nhẹ một tiếng, Trương Ngạo Tuyết phát giác thanh âm của chính mình cũng yếu ớt, mỏng manh như vậy. Cảm giác vô lực làm cho nàng hiểu được tình trạng nguy cấp của chính mình. Vươn tay ra, nàng muốn đỡ lấy thân thể Lâm Vân Phong đang rơi xuống. Đáng tiếc, khoảng cách chỉ một trượng mà nàng cũng chỉ có thể đau lòng lắc đầu đứng nhìn.
Một âm thanh thê lương cùng với tiếng rên khẽ. Mặt đất rung động nhè nhẹ, cỏ trên mặt đất cũng không bay lên chút bụi bậm nào. Nhìn nỗi thống khổ của Lâm Vân Phong, nhìn khuôn mặt gã vặn vẹo, Trương Ngạo Tuyết nhẹ cười, hy vọng nụ cười có khả năng tăng thêm phần sức mạnh cho gã.
Trận chiến bên này, kịch chiến được mấy trăm chiêu, Thất Huyền chân nhân đã bị Thiên Kiếm Cửu Quyết sắc bén vô cùng của Lý Trường Xuân đánh cho rơi vào thế hạ phong, hoàn toàn bị động. Đúng lúc Lâm Vân Phong bị tiếng sét đánh rơi xuống, Thất Huyền chân nhân tâm thần bấn loạn tạo một chút sơ hở nhỏ nhoi, liền bị Lý Trường Xuân phát hiện.
Một kiếm bổ ra xé nát bầu trời, Thất Huyền chân nhân đẩy lui Lý Trường Xuân rồi phi thân lao thẳng tới Lâm Vân Phong. Ngược lại, Lý Trường Xuân chỉ âm trầm cười lên một tiếng, trường kiếm trong tay thu lại, thân thể đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng, chính là nguyên thần nhập vào trường kiếm, hóa thành một luồng sáng màu tím nhạt âm thầm bắn tới Thất Huyền chân nhân.
Nhè nhẹ nhúc nhích một ngón tay, Lâm Vân Phong khó nhọc ngẩng đầu lên. Gã thấy được ánh mắt quan tâm của Trương Ngạo Tuyết, khóe miệng không khỏi lộ ra một nét mỉm cười. Bất chợt trước mắt loáng lên, Lâm Vân Phong liền thấy Thất Huyền chân nhân rơi xuống bên cạnh.
"Cẩn thận, nhanh lên …" âm thanh yếu ớt khó nghe. Thất Huyền chân nhân thấy gã há mồm ra, lập tức nhận thấy sự việc không ổn, tay phải một kiếm chém ngược ra. Đáng tiếc đã muộn một chút, hàn quang đã đâm xuyên qua trước ngực lão tạo thành lổ máu.
Thân thể khẽ run lên, Thất Huyền chân nhân quát lạnh một tiếng, tay phải đánh ra một chưởng trúng vào đầu vai Lâm Vân Phong, thừa dịp đưa một cổ chân nguyên vào trong cơ thể gã, lập tức nắm chặt lấy gã, quát to:
- Nhanh mang Trương Ngạo Tuyết rời khỏi, đừng quan tâm đến chuyện ở đây!
Xoay người lại, quanh thân Thất Huyền chân nhân lóe ra ánh sáng xanh, một ngọn lửa trên người xuất hiện thiêu đốt. Hoành kiếm ngang ngực, Thất Huyền chân nhân lạnh lùng nhìn Lý Trường Xuân khôi phục bản thể, chánh khí lẫm lẫm thốt lên:
- Quen biết mấy trăm năm, hôm nay ân đoạn nghĩa tuyệt, kiếm còn người còn, kiếm diệt người vong...
Thân ảnh phân ra làm ba, Thất Huyền chân nhân đồng thời thi triển ba kiếm thức bất đồng. Ba đạo nhân ảnh trong lúc đó liên kết với nhau, khí mạch liên thông, kiếm mạch liên kết, chỉ trong chốc lát, sắc xanh đậm, sắc đỏ đậm, sắc lam nhạt của ba đạo kiếm trụ xếp thành chữ phẩm hòa lẫn vào nhau tạo thành một thể xoay tròn vừa chậm vừa nhanh.
Nhìn những chuyện xảy ra trước mắt, Lý Trường Xuân ánh mắt cả kinh, lạnh lẽo lên tiếng:
- Ngọc Thanh tam pháp kiếm, diệt quỷ chém tiên! Không ngờ ngươi rốt cục cũng luyện thành chiêu này. Hôm nay chúng ta cùng đánh cuộc sanh tử xem ai lợi hại hơn. Diệt Thiên Quyết xuất, hủy thiên diệt địa (phá trời diệt đất).
Rống lên một tiếng to giữa không trung, Lý Trường Xuân thi triển Thiên Kiếm Cửu Quyết quyết thứ chín - Diệt Thiên Quyết. Cuồng phong xoay chuyển quanh thân, trường kiếm tự động xoay tròn trên đỉnh đầu, khí tức cuồng hoành phách thế mang theo ánh sáng năm màu. Đầu tiên hình thành kết giới phòng ngự mạnh mẽ quanh thân thể Lý Trường Xuân, sau đó kiếm quang phóng ra, kiếm khí không ngừng tỏa ra hình thành ngàn vạn pháp kiếm giữa không trung, y theo quy luật nhất định vận chuyển.
Lâm Vân Phong được Thất Huyền chân nhân trợ giúp chân nguyên, lập tức khỏe lên không ít. Lâm Vân Phong chuyển thân đến bên Trương Ngạo Tuyết, nắm lấy tay nàng, gấp giọng nói: "Chạy mau, hy vọng ông trời phù hộ." Ngự khí bay lên, Lâm Vân Phong mang theo Trương Ngạo Tuyết cấp tốc bay đi thoát khỏi sơn cốc này. Bất chợt trước mắt có bóng người nhoáng lên, Vu sư Kim Thạch quỷ bí khó lường đã chắn phía trước.
Cầm trong tay một thanh tiểu đao màu vàng, Kim Thạch một tay bắt ấn niệm pháp quyết cổ quái, một tay múa tiểu đao, miệng quát khẽ:
- Cửu U minh chủ, kim đao huy vũ, nhất trảm thiên địa, nhị trảm chư hậu! Đao phá thanh minh, hồn phi phách tẩu. (Chủ cõi u minh, đao vàng múa may, một chém trời đất, hai chém mọi sự! Đao phá trời xanh, hồn bay phách trốn)
Giữa hư không một luồng ánh sáng vàng kim hiện lên với tốc độ cực nhanh làm cho Lâm Vân Phong căn bản ngăn cản không kịp, cả người cùng với Trương Ngạo Tuyết vừa mới bay lên cao đã bị đánh rơi xuống nằm im trên mặt đất.
Kim Thạch hạ thân xuống bên cạnh hai người, liếc mắt nhìn Lâm Vân Phong, một cước đá bay gã ra ba trượng, chỉ còn lại thân thể của Trương Ngạo Tuyết. Hai tay Kim Thạch vũ động trước mắt Trương Ngạo Tuyết, miệng hắn niệm chú ngữ cổ quái nghe rất khó hiểu để thúc dục bí thuật, hai mắt hắn xuất hiện ánh sáng xanh lục, chăm chú nhìn vào mắt của Trương Ngạo Tuyết.
Bên này, Thất Huyền chân nhân thần sắc hờ hững, ba đạo kiếm trụ trước ngực càng xoay càng nhanh, cuối cùng hình thành một tam sắc quang trụ (cột sáng ba màu) lập tức vọt lên phá tan trời xanh. Ánh sáng mạnh mẽ đó muốn xông thẳng tới mặt trời chói chang, đứng xa ngoài mười dặm đều có thể thấy. Cột sáng hình thành, ba đạo thân ảnh của Thất Huyền chân nhân với ba thế thủ pháp ấn bất đồng ấy càng hiện lên rõ ràng, càng chuyển biến nhanh hơn, chỉ một lúc ba người đã hình thành một đạo tam sắc thái hồng, di chuyển vòng quanh cột sáng nọ, khống chế cột sáng đó phát động tiến công.
Hoa sáng chói mắt bay lượn đầy trời, ánh kiếm năm màu cùng với cột sáng ba màu va chạm vào nhau, phát ra sét đánh rung trời. Đồng thời sinh ra vô số hơi nóng, hình thành không dưới mười luồng gió đủ màu, giữa không trung xoay tròn di động, sấm sét tương hỗ lẫn nhau, khí thế huy hoàng. Trong khi giao chiến, song phương thi triển các thế đánh mạnh mẽ, uy lực, vô số lần đánh cho thân thể của nhau run rẩy dữ dội, cả hai đều bị nội thương mức độ khác nhau.
Thất Huyền chân nhân liên tiếp tám lần huy động toàn lực cũng không thể đánh bại Lý Trường Xuân. Đến lần thứ chín, ông thay đổi phương pháp. Chỉ thấy ba đạo thân ảnh hợp lại thành một, lửa bộc phát quanh thân Thất Huyền chân Nhân. Giây lát sau khi lửa bốc, thân thể ông nhanh chóng phân giải thành một luồng sáng trong suốt bắn vào giữa cột kiếm ba màu đang xoay tròn.
Nguyên thần xâm nhập vào bên trong, cột sáng vốn xoay tròn với tốc độ cao lập tức nhấp nháy bất định. Sau đó, ba loại hoa sáng lần lượt hiện ra, cuối cùng màu sắc mờ đi, dung hợp kỳ diệu thành một loại màu sắc như ngọc, độ sáng được điều chỉnh nồng đậm, biến thành một đạo quang diễm (ánh sáng lập lòe như lửa) tròn, đường kính khoảng trên dưới một tấc, xuất hiện trên đỉnh đầu Lý Trường Xuân.
Đúng vào lúc đó, Lý Trường Xuân cũng không chút chần chờ, chân nguyên toàn thân tăng lên đến cực hạn, bốn phía ngàn vạn pháp kiếm trùng trùng điệp điệp, chốc lát đã ngưng tụ thành chín cột kiếm ánh sáng như ngọc. Sau đó, những cột kiếm đã dung hợp cùng lúc tấn công Thất Huyền chân Nhân. Chín kiếm hợp nhất phát ra luồng sáng rung động trời đất. Cột kiếm to lớn va chạm với đĩa sáng hình tròn không hề sinh ra vụ nổ kịch liệt nào cả, mà chỉ như dung hợp lại, không thấy được điều gì khác lạ.
Sau một khoảng thời gian, trong vùng giao chiến có tiếng Lý Trường Xuân hét lên điên cuồng, thân thể bị đánh rớt xuống mặt đất, lún sâu vào bùn đất, ánh sáng đầy trời biến mất hết, mây mù cũng không còn nữa, chỉ thấy một thân thể đơn bạc vô lực từ bầu trời rơi xuống, ngay bên cạnh Vu sư Kim Thạch. Dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng phản chiếu của một ít bụi vàng, đó là dấu vết mỏng manh còn lại của trường kiếm bị vỡ vụn, những chứng nhân cuộc chiến mãnh liệt giữa Thất Huyền chân nhân và Lý Trường Xuân.
Kim Thạch đang làm phép giữa chừng bị Thất Huyền chân nhân rơi xuống làm cho kinh hãi đến nhảy dựng, liền có một chút phân tâm, khiến cho Trương Ngạo Tuyết đang bị mê man đột nhiên tỉnh lại. Kim Thạch tức giận trừng mắt nhìn Thất Huyền chân nhân một cái, rồi nhìn về phía Lý Trường Xuân dò hỏi:
- Đặc sứ, giết người này được không?
Lý Trường Xuân chật vật thoát ra khỏi bùn đất, ánh mắt ảm đạm có chứa vài phần phẫn nộ, lạnh lùng nói:
- Lưu lại vô dụng, giết!
Kim Thạch đáp ứng một tiếng, tay phải đặt ở đỉnh đầu Thất Huyền chân nhân, chỉ trong chốc lát thì thấy Kim Thạch rút ra một đạo hồn phách rồi nuốt lấy.
Điều hòa lại chân nguyên, Lý Trường Xuân nhìn Thiên Chung Tam Sứ đang hồi phục, rồi quay lại hỏi Kim Thạch:
- Thế nào rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi chưa?
Kim Thạch lắc đầu nói:
- Sắp thành công, đáng tiếc người này làm cho mất hết. Bây giờ chắc phải làm lại.
Lý Trường Xuân hừ khẽ một tiếng nói:
- Ngươi cứ tiếp tục đi, cần phải thỏa mãn yêu cầu của ta, bằng không sẽ uổng phí hết tâm cơ.
Kim Thạch "dạ" một tiếng, lại bắt đầu đối diện Trương Ngạo Tuyết thi triển pháp thuật nhiếp hồn đoạt phách với ý đồ khống chế nàng.
Trên mặt đất, Lâm Vân Phong căm tức nhìn Lý Trường Xuân cùng với Kim Thạch, muốn mở miệng thóa mạ. Đáng tiếc vu thuật quỷ bí của Kim Thạch mười phần kỳ quái, phong trụ kinh mạch toàn thân làm gã không thể nhúc nhích. Càng lo lắng, lửa giận càng thiêu đốt trong lòng Lâm Vân Phong, cả người cơ hồ muốn nổi điên. Lại giãy dụa, lại thất bại, cứ như vậy thử đi thử lại vô số lần. Lâm Vân Phong biết nóng vội là vô dụng, cố gắng trấn tĩnh lại.
Thấy Lý Trường Xuân nhắm mắt để chữa thương, không biết đã được mấy phần, Lâm Vân Phong tâm niệm tự hỏi, với tình huống hiện nay, có phương pháp nào để có thể thoát khỏi cảnh nguy hiểm để cứu Trương Ngạo Tuyết không? Suy nghĩ nát óc, cuối cùng, trong ký ức của gã xuất hiện một phương pháp. Chần chờ một chút, ánh mắt Lâm Vân Phong nhìn lướt qua Trương Ngạo Tuyết, thấy thần tình nàng đầy vẻ thống khổ, trong lòng nhất thời không hề do dự, nhắm mắt lại lập tức làm phép.
Không một thanh âm, Lâm Vân Phong chỉ yên lặng thì thầm trong lòng: "Cửu u vô giới,hồn phách vạn thiên,dĩ ngã chi huyết,hoán nhĩ lai kiến。thiên hồn vạn phách,tụ ngã thân biên,ngã chi khu thể,vi nhĩ sở nguyện。tá hồn trọng sanh,tụ phách tương liên,hồn phách quy lai,cửu u trọng hiện。"(Cửu U vô giới, ngàn vạn hồn phách, dùng máu của ta, gọi ngươi tới gặp. Ngàn hồn vạn phách, tụ vào trong ta, nhập vào thân ta, theo mong muốn ngươi. Mượn hồn sống lại, nối tụ cả phách, hồn phách quay lai, Cửu U hiện lại.) Giây phút này, Lâm Vân Phong vì vạn bất đắc dĩ phải thi triển Cửu U ngưng hồn đại pháp mà sư phó Huyền Quỷ Chân nhân của gã năm đó truyền thụ cho. Đây là một loại tà pháp triệu hung linh oan hồn tiến vào thân thể, mạnh mẽ hoán chuyển khí oán hận phẫn nộ không cam lòng của chúng nó hóa thành lực lượng để hoàn thành tâm nguyện của chính mình. Pháp quyết này cực kỳ hung hiểm, nếu không để ý thì sẽ bị hung linh oan hồn cắn trả. Cho nên lúc trước Huyền Quỷ Chân nhân đã dặn bảo rất kỹ trước khi giao cho gã. Không ngờ được hôm nay bị bức bách phải dùng đến.
Khi chú ngữ đã hoàn thành, mặt ngoài Lâm Vân Phong như không có gì thay đổi, nhưng trong lòng gã cảm giác rất rõ ràng, một lực lượng mạnh mẽ đang từ dưới đất xuyên thấu qua lưng truyền vào thân thể gã. Vô số hung tàn oán hận của hồn phách to lớn hội tụ vào não gã, đánh nhau mãnh liệt không ai nhường ai. Chỉ trong một khoảng thời gian, Lâm Vân Phong đã nhờ nguồn lực này chấn mở cấm chế vu thuật Kim Thạch đã thi triển trên người gã, nhất thời chân khí toàn thân phát triển mạnh mẽ, khí tức lạnh lẽo kinh khủng từ gã tràn ra bốn phía.
Khí tức yêu dị tràn ngập trong sơn cốc yên bình. Lý Trường Xuân đang nhắm mắt điều tức đột nhiên mở to, ánh mắt sắc bén trừng trừng nhìn Lâm Vân Phong, phẫn nộ quát lên:
- Đáng giận. Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi.
Lời vừa dứt lập tức đánh ra một kiếm phá trời, ánh kiếm mười trượng mang theo hoa ánh sáng như ngọc cùng với sức mạnh dời non lấp biển trong nháy mắt tới trên đầu Lâm Vân Phong.
Vẫn đang nằm bất động, thân thể Lâm Vân Phong tự động lướt ngang ba trượng, tránh được cú đánh này. Sau đó bóng người dựng đứng lên, hai mắt lấp lóe vô số ảo ảnh, phát xuất ra màu xanh đen quỷ dị, phẫn nộ nhìn Lý Trường Xuân. Hú lên quái dị giống như dã thú, thân thể Lâm Vân Phong bay thẳng lên không trung, hai tay múa may, chưởng kình sắc bén, trảo phong mang theo khí tức âm u nhằm Lý Trường Xuân đánh tới.
Tức giận hừ lên một tiếng, Lý Trường Xuân nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tà môn tiểu thuật cũng dám cậy mạnh. Xem kiếm phá thiên của ta diệt nguyên căn ngươi.
Trường kiếm vừa lật vừa chuyển, kêu lên mãnh liệt, âm thanh lan rộng, cột kiếm màu tím biến hóa ra mấy trăm bóng kiếm, hình thành lưới kiếm bao vây bốn phía Lâm Vân Phong, hằng hà kiếm khí đánh vào trên người gã.
Lâm Vân Phong lớn tiếng gào thét điên cuồng, thần trí có chút hỗn loạn không tránh né, hai tay múa may toàn lực đánh bừa. Kết quả lưới kiếm của Lý Trường Xuân bị đánh cho thất điên bát đảo, tư tưởng điên cuồng giảm xuống, tỉnh táo tăng lên nhiều. Lâm Vân Phong cảnh giác nhìn Lý Trường Xuân, dùng ý thức đè nén các oán niệm hỗn loạn trong đầu để nhanh chóng phân tích tình thế trước mắt.
Chiếu theo tình huống trước mắt, mặc dù làm phép thành công, gã nếu đánh bừa thì không thể là đối thủ của Lý Trường Xuân. Hơn nữa, thân thể gã đã quá mức suy yếu. Biện pháp tốt nhất hiện nay là bỏ chạy khỏi nơi này. Nghĩ đoạn, Lâm Vân Phong bắn lên không, hai tay điên cuồng chém về phía Lý Trường Xuân. Vừa thấy Lý Trường Xuân múa kiếm phản kích, Lâm Vân Phong trong lòng vui vẻ vội vàng thi triển độn pháp trong Âm Dương Pháp Quyết, trong nháy mắt thân thể biến mất, sau đó lại xuất hiện bên cạnh Kim Thạch.
Một chưởng hướng xuống đầu Kim Thạch đánh xuống. Lâm Vân Phong hận người này cực kỳ, cố tình giết hắn cho được. Nhưng không như dự liệu của Lâm Vân Phong, Kim Thạch mặc dù đang thi triển thuật nhiếp hồn đoạt phách, linh thức của hắn vẫn nhạy cảm dị thường, lập tức dời đi một trượng thoát khỏi chưởng của Lâm Vân Phong. Hừ một tiếng tức giận, Lâm Vân Phong mặc dù trong lòng không vừa ý, nhưng mục đích đã đạt tới, lập tức nắm lấy cánh tay Trương Ngạo Tuyết, ngự lên Trảm Phong Kiếm bay vụt vào đám mây.
Nhìn Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong kinh sợ phát hiện Trương Ngạo Tuyết thần trí hôn mê. Mặc dù nàng còn chưa bị vu thuật của Kim Thạch khống chế, nhưng bị thương rất nặng. Lâm Vân Phong vừa mắng, vừa thấy may mắn là đã kịp thời, bằng không Trương Ngạo Tuyết trọng thương như vậy, không có sức phản kháng, chỉ cần một lúc nữa thôi, nàng tuyệt đối bị vu thuật quỷ bí khống chế tâm thần.
Quay đầu nhìn lại, Lâm Vân Phong cả kinh thấy Kim Thạch cùng với Lý Trường Xuân song song đuổi theo. Khoảng cách ngày càng ngắn lại, chỉ còn khoảng trăm trượng ngắn ngủi. Lâm Vân Phong trong lòng vừa hận vừa giận, cả người như bị điên lên. Gã toàn lực thúc giục chân nguyên trong cơ thể, đột nhiên gia tăng tốc độ lên cực hạn, nhanh chóng bay đi. Khi gã quay đầu nhìn lại, phía sau hai người cũng đang bay rất nhanh, chỉ trong chốc lát khoảng cách trăm trượng chỉ còn khoảng bảy mươi trượng. Thấy thế, gã cảm thấy phẫn nộ, xuất hiện cảm giác không cam lòng.
Trên bầu trời, ánh nắng chói chang đang chiếu xuống, trong tầng mây, ba thân ảnh, một trước hai sau rạch nát bầu trời, lưu lại một dải trắng thật dài giữa trời xanh hồi lâu vẫn chưa tan đi. Cứ như là một trường đua tranh tốc độ, cũng là trường so đo về tu vi, càng có quan hệ tới việc đua tranh sinh tử của Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết. Cuối cùng bọn họ có rơi vào tay Lý Trường Xuân hay không, Trương Ngạo Tuyết có bị mê thất thần trí không, ai người có thể tính trước được.