- Có ý nghĩa hay không thì còn phải xem thân phận của ngươi mà định, như quả ngươi xuất thân từ Ma Vực Huyết Giới, thì trận chiến này giữa ta và ngươi lại có một ý nghĩa không thể quên. Còn nếu ngươi không phải là môn hạ của Ma Vực Huyết Giới thì đó lại là chuyện khác.
Hờ hững mỉm cười, hắc ảnh hỏi ngược lại:
- Huyết Giới? Ngươi nghĩ ta là người của Huyết Giới mà còn ngu ngốc ở lại nơi này?
Dao Quang không đáp trả lại ngay lập tức, mà tĩnh lặng suy nghĩ một lúc mới nói:
- Nghe nói người của Ma Vực âm hiểm xảo trá, dựa vào tình huống đang thụ trọng thương trước mắt, vì muốn sống thì có chuyện gì mà không thể làm được chứ?
Nghe xong đại nộ, hắc ảnh gầm lên:
- Đáng ghét, ngươi tưởng bổn toạ thụ thương có một chút mà sợ ngươi hay sao …
Cắt ngang lời hắn, Dao Quang nhạo báng:
- Sự thật ở ngay trước mắt, ngươi nói không sợ thì tại sao lại không dám nói ra thân phận thực sự của mình?
Hắc ảnh tức thì cứng lưỡi, trầm mặc một lúc sau rồi mới cười lạnh:
- Niên kỉ nhỏ như vậy mà tâm cơ cũng không tệ, không ngờ lại biết cách lừa ta, đúng là đáng khen. Nể ngươi có đầu óc thông minh, ta nói cho ngươi biết, bổn toạ là Ma Huyễn Tôn Chủ của Ma Vực.
- Ma Huyễn Tôn Chủ? Ngươi cũng như hắn ta, trông có vẻ giống như … - Kinh ngạc nhìn vào hắc ảnh, Dao Quang sắc mặt chấn kinh, làm thế nào cũng không ngờ được bản thân lại gặp phải Ma Huyễn Tôn Chủ.
- Rất giống cái gì, chẳng lẽ bổn tôn chủ cũng là giả mạo hay sao?
Nói ra thân phận, khí thế hắc ảnh đại tăng, so với vừa rồi có thể nói là hai người mạnh yếu khác biệt.
Ổn định lại tâm tình, Dao Quang khôi phục lại vẻ lạnh lùng, quát lên:
- Bất quản ngươi là thật hay là giả, hôm nay như đã gặp ta thì hãy để ta lãnh giáo thử xem có gì lợi hại.
Hai tay đưa ngang ra, Dao Quang khống chế trường khí mạnh mẽ ở khắp bốn bên, rồi từ từ áp xuống, tức thì trừ hai thủy trụ của bản thân và Ma Huyễn Tôn Chủ không ngừng dâng cao thì năm đạo thuỷ trụ còn lại liền bị chấn phá, hoá thành mưa gió mù trời bay xuống mặt sông.
Nhìn vào Dao Quang với ánh mắt tán thưởng, Ma Huyễn Tôn Chủ khẽ cười nói:
- Niên kỉ nhỏ như thế mà khí độ đã bất phàm, tương lai sau này tất thành đại khí, hãy cố gắng nỗ lực đi. Hiện tại thì hãy để bổn tọa xem thử tu vi ngươi mạnh yếu thế nào, có bản lĩnh tranh hùng cùng thiên hạ hay không.
Lời vừa dứt thì toàn thân Ma Huyễn Tôn Chủ phóng xuất ma vân, chỉ trong chớp mắt đã thấy một đoàn hắc vân cuồn cuộn xuất hiện giữa không trung, một chốc sau thì đã che lấp lấy vầng thái dương trên trời, khiến cho cả mấy dặm trên mặt sông trở thành một màn u ám.
Tâm thần rúng động, sắc mặt Dao Quang trở nên nghiêm túc, ngữ khí lạnh lùng, ngạo nghễ nói:
- Nói lời hay thế cũng chẳng có ích gì, ngày hôm nay ngươi không xuất ra hết bổn sự của mình thì đừng mong có thể dễ dàng rời khỏi. Ma Long Kinh Thiên!
Hai tay giơ lên, trong lúc phát động Dao Quang xử ra một tư thế cổ quái, toàn thân ma khí điên cuồng tăng trưởng, ma vụ cuồn cuộn xuất ra, tại xung quanh nó hình thành một tấm đệm do một trăm hai mươi tám ánh sao đen tổ thành, sắp xếp thành quy luật của một ma trận vuông ba chiều rất có quy luật. Giữa mỗi một đạo hắc sắc tinh mang trong trận đều có một đạo ma khí tinh tế tương liên, gắn kết lại thành một khối phức tạp, trông có vẻ hỗn loạn nhưng lại xảo diệu vô song, hiện đang tuỳ theo sự khống chế của Dao Quang mà đang bay lên trên bầu trời, cùng với thân hình khổng lồ của Ma Long dung hợp lại một thể.
Quan sát cảnh này, Ma Huyễn Tôn Chủ ở trong đoá hắc vân hơi kinh ngạc nói:
- Ma Long Kinh Thiên Quyết! Không ngờ rằng ngươi không chỉ có được ma long, mà còn học được bộ Ma Vực kì học này, đúng là quá tốt rồi!
Ngữ khí có phần cổ quái, Ma Huyễn Tôn Chủ không lo lắng mà ngược lại còn trở nên vui mừng, về điểm này thì Dao Quang làm thế nào cũng không thể hiểu được.
Trong khi tâm niệm chuyển động, thời gian chỉ lướt qua chốc lát, bê trên thuỷ trụ, hai người đều thi triển sở học của bản thân, hai bên cách nhau mười trượng cự li chuẩn bị phát động tiến công, ma vân quay cuồng cùng với ma long gầm rú giằng co với nhau giữa không trung, ở giữa sét đánh không ngừng, sấm chớp kinh thiên. Ma khí cùng loại tính chất nhưng dưới sự thi triển của hai loại pháp quyết bất đồng về uy lực, nên hai bên đều hàm ẩn chứ không bùng phát, âm thầm giao chiến, chân khí ma sát vô thanh chẳng khác gì thiên lôi địa hoả, không ngừng bắn phát tia lửađẹp mắt ra khắp tứ phía. Dưới mặt sông bọt nước bắn tung toé, những cột nước như rồng cuộn, ma khí xoay chuyển va chạm không ngừng sản sinh khí trụ xoáy tròn, khiến cho dòng Trường Giang nguyên bổn đã hùng vĩ tráng lệ lại thêm vài phần mĩ sắc.
Dưới bầu trời u ám, Dao Quang cùng Ma Huyễn Tôn Chủ quyết chiến trên dòng Trường Giang. Lúc này hai bên đã chuẩn bị hoàn tất, chỉ nghe thấy hai tiếng hét giận dữ đồng thời truyền ra, sau đó thế công thuận thế xuất ra, một trường kinh thế đại chiến đã bắt đầu mở màn. Trên sông, hai đạo thuỷ trụ đã cao quá mặt sông độ trăm trượng, Dao Quang cùng Ma Huyễn Tôn Chủ toàn thân hắc mang bao bọc, ma vân biến hoá lấp lánh chẳng khác gì có sinh mệnh, hấp thu ma khí xung quanh rồi hoá thành vòng phòng ngự kiên cường, vững chắc hộ trụ hai bên.
Trên đỉnh đầu Dao Quang, toàn thân Ma Long hừng hực lửa đen, trông tựa như vân trung bá chủ, há miệng phun ra một đạo hắc sắc ma viêm, trực diện bắn thẳng về phía Ma Huyễn Tôn Chủ. Long viêm vừa xuất, ma long liền quẩy đuôi, không trung tức thì thấy dòng sông đen di động, tựa như một tấm khí khổng lồ lao về phía Ma tôn.
Bên này, Ma Huyễn Tôn Chủ hai tay bắt quyết trước ngực, ma vân ma vụ xung quanh hình thành hai vòng xoáy trong ngoài ngược nhau, tầng bên trong thì bắn ra phía bên ngoài, tầng bên ngoài thì hấp nạp ma khí khắp tứ phía, không ngừng bổ sung năng lượng, hình thành một thế trận công kích tuần hoàn xảo diệu.
Long viêm như mực tụ lại chứ không phân tán, hắc vân như trụ xoay tròn chuyển động. Mười trượng cự li thoáng một cái là đã đến, song phương lần đầu gặp nhau thì đã va chạm mãnh liệt, hắc quang đầy trời bắn tung tóe ra hàng ngàn hàng vạn đóa hoa, mỗi một đóa đều lấp lánh tia lửa mang theo sức mạnh không ngừng va chạm lần thứ hai, thứ ba, thứ tư trong không gian hỗn loạn. Tạo thành một khối lửa rực rỡ chiếu rọi khắp trời u ám. Sấm chớp không đủ để diễn tả cảnh sắc giữa hai bên lúc này, kinh lôi cũng khó che đi sự quỷ biến của cuộc chiến.
Nước sông đảo chuyển, núi rừng chấn động, sức mạnh hủy diệt đáng sợ sản sinh ở giữa hai người, hết thảy những quang mang cường thịnh vừa đập vào mắt của mỗi bên thì cũng mang theo sức hủy diệt vạn vật, mãi in dấu vết tàn phá bên hai bờ Trường Giang vốn yên bình.
Núi đồi sụp đổ, sóng dữ dâng cao. Thời khắc này, những ánh sao đen, những tia lửa đầy trời, mưa như trút nước, mây trời biến ảo, tất cả tạo thành một cảnh trí tuyệt mĩ, đáng tiếc là hai người đang giao chiến đã chẳng còn chút hứng thú thưởng thức, bởi vì phản lực hung bạo mạnh mẽ đã chấn bay bọn họ về phía xa xăm.
Trong cơn cuồng phong, Dao Quang điều chỉnh trạng thái của thân thể, liên tục mấy lần cố gượng muốn dừng lại nhưng tiếc là đều không thành công. Đợi đến sau khi bay đi được nữa dặm, thì Dao Quang mới dừng lại rồi xoay thân lại nhìn về hướng Ma Huyễn Tôn Chủ, lúc đó thì không khỏi kinh hãi trong lòng, ông ta không ngờ tại ngay lúc phản xạ ra trăm trượng cự li thì đã hoá giải trận bạo phong đáng sợ đó, ổn định dừng lại ở giữa không trung.
Ngoặc thân bay trở về, Dao Quang dừng lại cách Ma Huyến Tôn Chủ ngoài mười trượng, nhãn thần lạnh lùng nhìn về phía địch nhân, hai tay nâng lên thủ thế chuẩn bị tấn công. Nhìn thấy thế, Ma Huyễn Tôn Chủ cười nói một cách cổ quái:
- Tu vi dĩ nhiên là không tệ, chỉ là kỷ xảo quá kém, chẳng lẽ trước giờ chưa có ai chỉ điểm cho ngươi sao?
Trong lúc hỏi, Ma Huyễn Tôn Chủ huyễn hoá ra cả trăm thân ảnh, tránh né một kích tấn công đến của Dao Quang, tiếp đó trải rộng thân ảnh đan xen phân bố khắp tứ phía, mục tiêu trực diện hướng thẳng về phía Dao Quang, phát động một đòn công kích nhanh tựa lưu quang, mắt nhìn mê loạn.
Đối diện với vô số huyễn ảnh, Dao Quang hét lớn một tiếng, thân thể gầy ốm tức thì điên cuồng xoay chuyển ở giữa không trung, hai tay nhanh tựa thiểm điện, mỗi một chưởng một quyền đều tạo ra những làn sóng ma cuồn cuộn, tạo thành mấy trăm đạo hắc sắc quyền kình ở giữa không trung, dệt thành một tấm lưới, phản kích đòn tấn công của Ma tôn.
Một tiếng cười lạnh từ hư không vang lên, Ma Huyễn Tôn Chủ xoay chuyển quanh thân như hình trụ, chỉ trong chớp mắt đã thấy một đạo hắc sắc phong trụ từ trên ập xuống, bao bọc khắp tứ phía xung quanh. Phong trụ vừa hình thành, thân ảnh của Ma Huyễn Tôn Chủ từ một phân ra làm chín, mỗi một thân ảnh đều chiếu theo phương vị bất đồng, với các tư thế không giống nhau mà bay lượn xung quanh ngọn phong trụ, chín người mười tám chưởng không ngừng huy xuất liên hoàn, một đạo chưởng lực dày đặc mãn hàm ma khí vỗ vào bên trên đạo phong trụ.
Bị nhốt bên trong, toàn thân chân nguyên của Dao Quang đều phóng ra ngoài, muốn cố gắng giải khai phong trụ. Tuy nhiên ba lần liên tiếp đều thất bại khiến cho kinh mạch cậu bé thụ thương trầm trọng, hãm nhập vào trong tuyệt cảnh. Nguy hiểm quan đầu, Dao Quang nghiến chặt răng, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên thần sắc bất khuất, hai tay đan chéo nâng lên trên, thân thể theo đó cũng chuyển động theo. Cứ như thế bên trong đạo phong trụ, một đạo khí lưu nghịch chuyển hướng thẳng lên cao, mang theo thân thể của cậu bé xông thẳng lên trời.
Nhanh chóng bay lên trên cao, Dao Quang nhận thấy một tia hy vọng, nhưng hy vọng vừa chớm nở này chỉ duy trì được trong một sát na thì khắp tứ phía ngọn phong trụ mãnh liệt co rút lại, đám ma vân tức thì bịt kín đường tiến của Dao Quang. Vẫn xoay chuyển như cũ, Dao Quang cố gắng triển hiện thần uy, phát động toàn thân sức lực, kịch liệt va chạm cùng với đám ma vân bên trên, nhưng kết quả không dễ gì mà có ngay được nên hai bên hãm nhập vào thế giằng co.
Nhưng tại lúc này, bên ngoài phong trụ từng đạo từng đạo ma kìnhãyuyên qua bề mặt phong trụ, hung hiểm kích trúng vào vòng khí hộ thể của Dao Quang, khiến cho cậu bé đang trọng thương càng thêm thê thảm không tả, khí tức toàn thân bị bức đến nỗi co rút lại thành một khối.
Đợt công kích vẫn tiếp tục, nguy hiểm tiếp cận. Dao Quang lúc này mới chân chánh hiểu rõ, tên Ma Huyễn Tôn Chủ này đích xác là không dễ đối phó, càng trọng yếu hơn nữa là bản thân kinh nghiệm không đủ, trước đây gặp phải kẻ có thực lực không bằng bản thân nên mới có thể cường hành đột phá, nhưng lần này gặp phải cao thủ như vậy nên mới hãm nhập vào trong tuyệt cảnh, điều này khiến cho trong lòng thằng bé không khỏi có cảm giác bất cam. Bất cam thì đã sao, vào lúc này ở nơi đây, nó ngoại trừ vòng phòng ngự yếu nhược ra, thì cái còn lại cũng chỉ là chờ kết quả tất yếu xảy ra mà thôi.
Nghĩ đến việc phải chết, Dao Quang tịnh không sợ, nhưng nó không phục. Bởi vì món huyết cừu của sơn thôn còn đang đợi nó thu hồi, những hương thân chết đi vẫn đang chờ nó báo thù. Giận dữ gầm lên một tiếng, tại ngay lúc sinh tử quan đầu, Dao Quang bỏ qua vòng phòng ngự, đề tụ những chân nguyên tàn dư trong cơ thể, hội tụ lại trong hai lòng bàn tay, tức thì một quả quang cầu đen óng xuất hiện ngay bên trong ngọn phong trụ.
Ngưng vọng nhìn quang cầu ở giữa hai tay, sắc mặt Dao Quang có phần hung dữ, nhãn thần bi thống, bất cam quan sát một lúc, tại ngay khi lực hấp thụ đáng sợ đó sắp đến gần thì đột nhiên bị đẩy lùi đi.
Mang theo ý niệm kiên định vô bỉ, bao hàm nhất thân chân nguyên, quang cầu đen óng này sau khi rời tay bay đi liền bay vòng xung quanh cậu bé một vòng, sau đó bắn thẳng lên trên đỉnh đầu, va chạm vào đám ma vân đang bị phong bế.
Lần đầu tiên va chạm tịnh không có chuyển động dị thường nào, hai bên chỉ va chạm rồi thu lại, nhưng lần thứ hai va chạm thì ngọn phong trụ đang tĩnh lặng đột nhiên ánh sáng mạnh mẽ như ánh mặt trời, quang mang chói mắt trước tiên nhuốm hồng ngọn phong trụ đen huyền, tiếp theo đó là xuyên thấu nó, khiến cho người ta ở xa nhìn lại thì sẽ thấy ngọn phong trụ hắc sắc từ đen chuyển thành đỏ rồi cuối cùng bị ánh sáng thôn tính, hình thành một đạo quang trụ.
Không gian tràn ngập màu trắng của tuyết và sương, giống như những mảng bông nhẹ nhàng bay lượn giữa đất trời. Bốn phía rộng lớn bao la, phóng mắt nhìn xa cũng chỉ thấy một vùng trắng xóa vô biên.
Dưới ánh nắng chói chang, vầng hào quang rực rỡ xuyên qua tầng sương tuyết dày đặc, khúc xạ thành bảy sắc màu huyền ảo: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Sau đó lại chiếu rọi qua các tầng mây hình thành một dải cầu vồng lung linh, huyền diệu vắt ngang qua những áng mây trên cao.
Tiếng chim hót hòa quyện cùng tiếng hạc kêu, hình thành nên một làn âm thanh vô cùng thú vị lượn vòng quanh dải cầu vồng lung linh đó. Bốn phía gió thổi vi vu, mây trời ẩn hiện, làn sương khói trắng xóa di chuyển không ngừng, khiến cho người ta có cảm giác không biết đây là trần gian hay là chốn bồng lai tiên cảnh.
Phía xa, sương che lấp núi, gió nhè nhẹ ẩn hiện lướt qua rừng cây.
Gần đó, bầu trời dày đặc mây trôi, từng ngọn gió xoay chuyển tạo ra những bóng ảnh huyền ảo, là thật hay giả quả là khó phân biệt.
Đây là một biển sương thần kì, nơi đó có sông có núi, có người có thú, có hồ nước xanh, có cung điện, có binh tướng, có thần tiên, có thể nói vạn vật đều ẩn hiện.
Khi ánh nắng mặt trời chiếu vào từng đám mây, một tòa bảo điện hùng vĩ tỏa ra kim quang rực rỡ nổi lên giữa biển mây trắng, đón lấy vầng hào quang rồi phát ra quang mang vạn trượng.
Nhìn về phía kim điện, một bóng người dần dần hiện rõ trong biển sương, quanh người có ánh tử quang bay lượn. Đôi mắt lóe lên kim quang nhàn nhạt, đang chăm chú nhìn lên bầu trời. Bên cạnh là một đạo bạch quang, một thân ảnh được bao quanh bởi ánh sáng trắng lóa mắt. Những tia sáng xanh lưu động trong hai mắt y, giọng nói ẩn hàm tiếu ý:
- Bao nhiêu năm rồi, mỗi lần nhìn thấy kim điện nổi lên, trong lòng vẫn có cái cảm giác xao động.
Bóng tím bình tĩnh nói:
- Vì ở đây thật sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngoài cảm giác cô đơn ra thì chẳng có gì khác, vì thế ngươi mới có cảm giác xao động này.
Bóng trắng cười nói:
- Ngươi đã nói như vậy với ta bao nhiêu lần rồi. Từ khi ngươi đến đây, mỗi lần ta nói câu đó ngươi đều trả lời như vậy. Nghĩ cũng thấy thật thú vị. Nhưng ta rất muốn hỏi ngươi một câu, ngươi không cảm thấy mệt hay sao?
Bóng tím đáp:
- Ngươi còn không thấy mệt, ta sao có thể mệt được.
Bóng trắng tựa hồ ngây người ra một lát, tiếp đó cười nói:
- Có thể thời gian ngươi ở đây chưa đủ dài, ta nhớ cách đây hơn ba trăm bảy mươi năm ngươi mới đến đây, lúc đó ngươi tuyệt đối không giống như bây giờ, không ngờ chỉ sau ba trăm năm ngắn ngủi ngươi đã thay đổi rồi.
Bóng tím chuyển hướng mắt nhìn lên trời xanh, giọng nói có chút xúc động:
- Đúng vậy, đã hơn ba trăm năm rồi, nhanh thật. Lúc đó không hiểu trường sinh là thế nào, chỉ một lòng muốn phi thăng thành tiên. Giờ thì đã rõ rồi, nhưng lại không bằng được trước kia.
Bóng trắng không đồng ý:
- Ngươi sai rồi, nơi này trông tưởng như chẳng có gì thay đổi, nhưng trên thực tế nó chứa rất nhiều linh khí, không những có thể duy trì sự ổn định và tăng cường nguyên khí của ngươi mà quan trọng hơn, ở đây còn có một kết giới đặc thù, có thể ngăn cản sự xâm phạm của tà khí từ nhân gian. Những người tu đạo ở chốn này trừ khi trời đất bị hủy diệt, nếu không nguyên thần có thể mãi mãi không chết, thực sự đạt được cảnh giới trường sinh bất lão.
Bóng tím quay đầu nhìn bóng trắng trong giây lát, giọng nói kì lạ:
- Thuận thiên hành sự là thiên đạo, còn nghịch thiên hành sự đó là vô đạo. Không biết sự tồn tại của chúng ta là thiên đạo hay vô đạo?
Bóng trắng thản nhiên trả lời:
- Lòng trời cũng như lòng người, thiên đạo cũng như vô đạo. Chỉ cần trong lòng có thiên ý thì tất cả đều là thiên đạo.
Hơi gật đầu, bóng tím xoay người nhìn về phía xa, quay lưng về phía bóng trắng hỏi:
- Nếu lòng người thay đổi, thiên đạo liệu cũng sẽ biến thành vô đạo chăng?
Bóng trắng ngây người trầm lặng một lát rồi mới hỏi:
- Tử Chuyết, ngươi nói như vậy dường như có ý gì khác?
Người được gọi là Tử Chuyết nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí bình thản:
- Đâu có, chỉ là ta không hiểu nên mới hỏi ngươi như vậy, ta cứ nghĩ nếu có một ngày thiên đạo biến thành vô đạo thì nơi này sẽ thế nào.
- Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy, có phải ngươi đã phát giác ra điều gì? Hư Vô Giới Thiên nghe nói đã từng tồn tại vài nghìn năm nay, cũng đã từng trải qua bao nhiêu sự kiện nhưng chưa từng bị phá hủy. Ngươi tốt nhất đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyên tâm vào tu luyện "Tiên Kiếm Cửu Nguyên" chi thuật, đó mới là cần thiết
Tiến gần về phía Tử Chuyết, bóng trắng vỗ vai hắn khuyên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bóng trắng trong giây lát, Tử Chuyết trầm giọng nói:
- Lần này Vân Giới Thiên Tôn của Vân Chi Pháp Giới đã tới, chắc không đơn giản chỉ là đàm luận việc đối phó với Địa Âm Thiên Sát, ngoài ra tình hình gần đây của nhân gian như thế nào? Thiên Kiếm Khách ra sao chắc ngươi cũng có biết chút ít.
Trong mắt bóng trắng có một luồng sáng vút qua, nghi ngờ hỏi:
- Chỉ dựa vào những điều này mà ngươi đã nghi ngờ, không tin tưởng Hư Vô Giới Thiên rồi hay sao?
Tử Chuyết quay đầu nhìn về phía biển sương khói, mặc nhiên nói:
- Chẳng phải ngươi bảo ta đã thay đổi so với lần ta đến vào hơn ba trăm năm trước hay sao? Vì sao ta thay đổi mà không phải là ngươi thay đổi?
Bóng trắng nhìn vào hắn trả lời:
- Vì sao ư? Lẽ nào không phải do lòng ngươi đạo tâm không vững, tu vi suy giảm hay sao.
Tử Chuyết tự cười nói:
- Đúng vậy, ta đến đây vẫn chưa lâu, tu vi và đạo tâm vẫn chưa vững, nhưng ngươi đã từng nghĩ qua chưa? Khi đó người đầu tiên thay đổi tại sao lại có thể từ bỏ tất cả để quay về nhân gian mà không ở lại đây? Thời gian hắn tới là dài hay ngắn, ta có thể coi là người thứ mấy đây?
Nghe vậy bóng trắng im lặng, Tử Chuyết cũng không nói thêm. Mãi một lúc sau bóng trắng ngước đầu nhìn lên trời xanh nói:
- Vẫn nhớ đó là chuyện của ba trăm năm trước. Khi đó nhân gian xuất hiện rất nhiều kì tài. Trong đó đáng chú ý nhất là Duyên Diệt. Tu vi của hắn rất cao, tinh thông pháp quyết ngũ phái: phật, ma, quỷ, đạo, nho. Tu luyện chẳng bao lâu đã bay lên Cửu Thiên Hư Vô giới, đó quả thật là kì tài hiếm thấy của nhân gian. Chỉ đáng tiếc hắn đến đây có ba năm đã phá giới bỏ đi, trở về nhân gian, từ đó biệt vô âm tín. Cho đến bây giờ chúng ta vẫn không hề có tin tức gì về hắn, cũng không đoán ra được vì sao hắn lại bỏ đi.
Im lặng lắng nghe, sau đó Tử Chuyết hoài niệm nói:
- Ở đây ba năm, quả thật là quá ngắn. Nhưng trong khoảng thời gian đó ta vẫn lờ mờ nhớ rõ, trong mắt hắn có một tia lưu luyến. Chỉ tiếc cuối cùng hắn vẫn lựa chọn bỏ đi. Lúc đó ta cũng giống như các ngươi, không hiểu vì sao hắn luyện tập vất vả như vậy rồi sau đó bỏ lại bao nhiêu vinh quang phía sau. Nhưng giờ đây ta đã hiểu ra rất nhiều. Trong những tháng ngày vô tận nơi đây, ta đã thấu hiểu được những cảm thụ của hắn lúc đó.
- Cảm thụ ư? Ngươi biết lí do hắn bỏ đi hay sao?
Bạch ảnh hơi có chút bất ngờ sau đó hỏi tiếp:
- Ta thấy lúc đó ngươi cũng chỉ mới tới, giao tiếp với hắn cũng chưa nhiều, không lẽ hắn đã nói gì với ngươi?
Tử Chuyết lắc đầu:
- Không có, hắn chẳng nói gì với ta cả, hắn vẫn giữ cái tính kiêu ngạo rất ít nói chuyện với người khác. Lúc đó hắn bỏ đi khiến chúng ta cảm thấy rất ngờ vực, hầu hết mọi người đều nói tính hắn kiêu ngạo không hòa hợp với người khác. Nhưng giờ ta mới hiểu, lúc đó hắn đã nhìn ra một số sự việc, dự đoán được một chút tương lai.
- Câu này thật khó hiểu, ngươi rốt cục đã đoán ra cái gì?
Tử Chuyết bình tĩnh trả lời:
- Không có gì, ta chỉ nhớ trước khi hắn bỏ đi, hắn đã từng đi tới Hư Vô Huyền Bích một lần. Sau khi quay về lại biến mất một cách thần bí rồi rời khỏi nơi đây. Mấy năm nay ta cũng đã đến Hư Vô Huyền Bích mấy lần. Mặc dù ta không biết hôm đó hắn đã nhìn thấy gì nhưng ta nghĩ đó mới là lý do hắn rời khỏi nói đây.
Bóng trắng khẽ thở dài một tiếng, ngữ khí có chút cảm xúc:
- Khả năng này năm đó Hư Vô tôn chủ cũng đã từng nói qua, chỉ là Duyên Diệt đã từng thấy cái gì đây? Ta đã từng đi đến nơi đó không dưới trăm lần. Mặc dù cũng đã nhìn thấy một số sự việc và cũng tham ngộ được một số thứ, nhưng chưa hề nhìn thấy điều gì có thể khiến người ta phải rời khỏi nơi đây. Lẽ nào ta đến đây hơn một nghìn năm lại không bằng hắn mới chỉ ở có ba năm?
Tử Chuyết nói:
- Sự đời khó đoán, Duyên Diệt một thân đầy pháp quyết, là một trong số mười hai người cổ quái nhất của Hư Vô Giới Thiên. Bí mật của hắn chẳng ai đoán được. Khi đó Hư Vô Giới Thiên bao gồm cả hắn thì tổng cộng có mười hai người, bây giờ chỉ còn chín người, vẫn còn hai người nữa không lẽ ngươi quên rồi sao?
Bóng trắng than:
- Muốn quên cũng không thể quên được, Cửu Thiên Hư Vô giới của chúng ta từ hằng nghìn năm nay, ngoài Hư Vô tôn chủ sáng lập ra nơi này thì từ trước đến nay chỉ có mười một người, không ai không phải là kì tài của nhân gian. Gần năm trăm năm nay, nơi này chỉ có năm người tiến nhập, trong số đó bây giờ chỉ còn lại ngươi và Thiên Kiếm Khách đó.
Nhẹ lắc đầu, Tử Chuyết dường như đang than thở lại giống như đang hoài niệm. Bốn phía gió như đang hiu hiu thổi, từng lớp mây cuộn trôi như vô số những đóa hoa nhỏ biến hóa liên tục. Lúc này bóng trắng lại nói:
- Trong năm người đó, Duyên Diệt là người nổi bật nhất, chỉ tiếc là đã bỏ đi rồi. Sau hắn là Hỏa Vân. Cái chết của hắn cũng rất ly kì, cho đến bây giờ mọi người đều không thể ngờ nổi hắn lại có thể chết trong một cái đầm nước không có gì cổ quái. Người thứ ba là Tinh Quân, hắn rõ ràng đã tránh khỏi chín lần thiên kiếp đắc đạo phi thăng, vậy mà không hiểu vì sao vẫn chết dưới tay nộ lôi, một chút tung tích cũng không thể tìm thấy được? Chỉ còn lại nhân tài kiệt xuất nhất của Tiên Kiếm môn và Thiên Kiếm Khách của Thiên Kiếm Viện. Nơi đây bỗng dưng trở nên quá lạnh lẽo.
- Thanh tâm quả dục chính là cái gốc của tu đạo, thế này chẳng tốt hay sao?
Quay người lại, Tử Chuyết nhìn bóng trắng trước mặt, thờ ơ hỏi:
- Ngươi có nhớ chuyện hai trăm năm trước không? Khi Thiên Kiếm Khách trong quá trình phi thăng gặp phải một kiếp cuối cùng, hắn đã tránh được như thế nào, ngươi còn nhớ không?
Bóng trắng khẽ thở dài rồi vỗ vai Tử Chuyết nói:
- Chuyện quá khứ đừng nhắc đến nữa. Ta biết mấy người các ngươi đều có chút bất mãn với chuyện này, bất quá thì Lăng Thiên đã ra mặt, chuyện cũng đã xảy ra bao nhiêu năm nay rồi, nhắc lại làm chi cho phiền lòng.
Tử Chuyết lắc đầu phủ nhận:
- Ngươi sai rồi. Ta hoàn toàn không có ý bất mãn, mặc dù lúc đó khi hắn qua cửa ải cuối cùng đã bị sư tổ hắn động thủ động cước, nhưng rõ ràng công lực của hắn quả thật phi phàm. Cái ta muốn nói là, thời khắc đó, giữa thiên đạo và vô đạo còn có ranh giới không? Lần này tiến nhập nhân gian là ý của ai, tôn chủ hay là Lăng Thiên?
Bóng trắng nhìn Tử Chuyết, nhãn thần có vẻ kì quái khuyên:
- Chỉ cần tâm tĩnh ắt sẽ thành tiên. Ngươi đã quên điều cơ bản này rồi. Lần này bất luận Thiên Kiếm Khách tiến nhập nhân gian là chủ ý của ai thì mục đích của hắn vẫn là như vậy, đó là vì hòa bình của nhân gian, đánh lui Vực chi tam giới, đồng thời dự phòng những kiếp nạn mà Thái Âm mang lại. Mấy chuyện này ngươi đã biết, tại sao hôm nay lại hỏi như vậy?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dao Quang lạnh lùng mỉm cười, nghiêm túc nói:
- Có ý nghĩa hay không thì còn phải xem thân phận của ngươi mà định, như quả ngươi xuất thân từ Ma Vực Huyết Giới, thì trận chiến này giữa ta và ngươi lại có một ý nghĩa không thể quên. Còn nếu ngươi không phải là môn hạ của Ma Vực Huyết Giới thì đó lại là chuyện khác.
Hờ hững mỉm cười, hắc ảnh hỏi ngược lại:
- Huyết Giới? Ngươi nghĩ ta là người của Huyết Giới mà còn ngu ngốc ở lại nơi này?
Dao Quang không đáp trả lại ngay lập tức, mà tĩnh lặng suy nghĩ một lúc mới nói:
- Nghe nói người của Ma Vực âm hiểm xảo trá, dựa vào tình huống đang thụ trọng thương trước mắt, vì muốn sống thì có chuyện gì mà không thể làm được chứ?
Nghe xong đại nộ, hắc ảnh gầm lên:
- Đáng ghét, ngươi tưởng bổn toạ thụ thương có một chút mà sợ ngươi hay sao …
Cắt ngang lời hắn, Dao Quang nhạo báng:
- Sự thật ở ngay trước mắt, ngươi nói không sợ thì tại sao lại không dám nói ra thân phận thực sự của mình?
Hắc ảnh tức thì cứng lưỡi, trầm mặc một lúc sau rồi mới cười lạnh:
- Niên kỉ nhỏ như vậy mà tâm cơ cũng không tệ, không ngờ lại biết cách lừa ta, đúng là đáng khen. Nể ngươi có đầu óc thông minh, ta nói cho ngươi biết, bổn toạ là Ma Huyễn Tôn Chủ của Ma Vực.
- Ma Huyễn Tôn Chủ? Ngươi cũng như hắn ta, trông có vẻ giống như … - Kinh ngạc nhìn vào hắc ảnh, Dao Quang sắc mặt chấn kinh, làm thế nào cũng không ngờ được bản thân lại gặp phải Ma Huyễn Tôn Chủ.
- Rất giống cái gì, chẳng lẽ bổn tôn chủ cũng là giả mạo hay sao?
Nói ra thân phận, khí thế hắc ảnh đại tăng, so với vừa rồi có thể nói là hai người mạnh yếu khác biệt.
Ổn định lại tâm tình, Dao Quang khôi phục lại vẻ lạnh lùng, quát lên:
- Bất quản ngươi là thật hay là giả, hôm nay như đã gặp ta thì hãy để ta lãnh giáo thử xem có gì lợi hại.
Hai tay đưa ngang ra, Dao Quang khống chế trường khí mạnh mẽ ở khắp bốn bên, rồi từ từ áp xuống, tức thì trừ hai thủy trụ của bản thân và Ma Huyễn Tôn Chủ không ngừng dâng cao thì năm đạo thuỷ trụ còn lại liền bị chấn phá, hoá thành mưa gió mù trời bay xuống mặt sông.
Nhìn vào Dao Quang với ánh mắt tán thưởng, Ma Huyễn Tôn Chủ khẽ cười nói:
- Niên kỉ nhỏ như thế mà khí độ đã bất phàm, tương lai sau này tất thành đại khí, hãy cố gắng nỗ lực đi. Hiện tại thì hãy để bổn tọa xem thử tu vi ngươi mạnh yếu thế nào, có bản lĩnh tranh hùng cùng thiên hạ hay không.
Lời vừa dứt thì toàn thân Ma Huyễn Tôn Chủ phóng xuất ma vân, chỉ trong chớp mắt đã thấy một đoàn hắc vân cuồn cuộn xuất hiện giữa không trung, một chốc sau thì đã che lấp lấy vầng thái dương trên trời, khiến cho cả mấy dặm trên mặt sông trở thành một màn u ám.
Tâm thần rúng động, sắc mặt Dao Quang trở nên nghiêm túc, ngữ khí lạnh lùng, ngạo nghễ nói:
- Nói lời hay thế cũng chẳng có ích gì, ngày hôm nay ngươi không xuất ra hết bổn sự của mình thì đừng mong có thể dễ dàng rời khỏi. Ma Long Kinh Thiên!
Hai tay giơ lên, trong lúc phát động Dao Quang xử ra một tư thế cổ quái, toàn thân ma khí điên cuồng tăng trưởng, ma vụ cuồn cuộn xuất ra, tại xung quanh nó hình thành một tấm đệm do một trăm hai mươi tám ánh sao đen tổ thành, sắp xếp thành quy luật của một ma trận vuông ba chiều rất có quy luật. Giữa mỗi một đạo hắc sắc tinh mang trong trận đều có một đạo ma khí tinh tế tương liên, gắn kết lại thành một khối phức tạp, trông có vẻ hỗn loạn nhưng lại xảo diệu vô song, hiện đang tuỳ theo sự khống chế của Dao Quang mà đang bay lên trên bầu trời, cùng với thân hình khổng lồ của Ma Long dung hợp lại một thể.
Quan sát cảnh này, Ma Huyễn Tôn Chủ ở trong đoá hắc vân hơi kinh ngạc nói:
- Ma Long Kinh Thiên Quyết! Không ngờ rằng ngươi không chỉ có được ma long, mà còn học được bộ Ma Vực kì học này, đúng là quá tốt rồi!
Ngữ khí có phần cổ quái, Ma Huyễn Tôn Chủ không lo lắng mà ngược lại còn trở nên vui mừng, về điểm này thì Dao Quang làm thế nào cũng không thể hiểu được.
Trong khi tâm niệm chuyển động, thời gian chỉ lướt qua chốc lát, bê trên thuỷ trụ, hai người đều thi triển sở học của bản thân, hai bên cách nhau mười trượng cự li chuẩn bị phát động tiến công, ma vân quay cuồng cùng với ma long gầm rú giằng co với nhau giữa không trung, ở giữa sét đánh không ngừng, sấm chớp kinh thiên. Ma khí cùng loại tính chất nhưng dưới sự thi triển của hai loại pháp quyết bất đồng về uy lực, nên hai bên đều hàm ẩn chứ không bùng phát, âm thầm giao chiến, chân khí ma sát vô thanh chẳng khác gì thiên lôi địa hoả, không ngừng bắn phát tia lửađẹp mắt ra khắp tứ phía. Dưới mặt sông bọt nước bắn tung toé, những cột nước như rồng cuộn, ma khí xoay chuyển va chạm không ngừng sản sinh khí trụ xoáy tròn, khiến cho dòng Trường Giang nguyên bổn đã hùng vĩ tráng lệ lại thêm vài phần mĩ sắc.
Dưới bầu trời u ám, Dao Quang cùng Ma Huyễn Tôn Chủ quyết chiến trên dòng Trường Giang. Lúc này hai bên đã chuẩn bị hoàn tất, chỉ nghe thấy hai tiếng hét giận dữ đồng thời truyền ra, sau đó thế công thuận thế xuất ra, một trường kinh thế đại chiến đã bắt đầu mở màn. Trên sông, hai đạo thuỷ trụ đã cao quá mặt sông độ trăm trượng, Dao Quang cùng Ma Huyễn Tôn Chủ toàn thân hắc mang bao bọc, ma vân biến hoá lấp lánh chẳng khác gì có sinh mệnh, hấp thu ma khí xung quanh rồi hoá thành vòng phòng ngự kiên cường, vững chắc hộ trụ hai bên.
Trên đỉnh đầu Dao Quang, toàn thân Ma Long hừng hực lửa đen, trông tựa như vân trung bá chủ, há miệng phun ra một đạo hắc sắc ma viêm, trực diện bắn thẳng về phía Ma Huyễn Tôn Chủ. Long viêm vừa xuất, ma long liền quẩy đuôi, không trung tức thì thấy dòng sông đen di động, tựa như một tấm khí khổng lồ lao về phía Ma tôn.
Bên này, Ma Huyễn Tôn Chủ hai tay bắt quyết trước ngực, ma vân ma vụ xung quanh hình thành hai vòng xoáy trong ngoài ngược nhau, tầng bên trong thì bắn ra phía bên ngoài, tầng bên ngoài thì hấp nạp ma khí khắp tứ phía, không ngừng bổ sung năng lượng, hình thành một thế trận công kích tuần hoàn xảo diệu.
Long viêm như mực tụ lại chứ không phân tán, hắc vân như trụ xoay tròn chuyển động. Mười trượng cự li thoáng một cái là đã đến, song phương lần đầu gặp nhau thì đã va chạm mãnh liệt, hắc quang đầy trời bắn tung tóe ra hàng ngàn hàng vạn đóa hoa, mỗi một đóa đều lấp lánh tia lửa mang theo sức mạnh không ngừng va chạm lần thứ hai, thứ ba, thứ tư trong không gian hỗn loạn. Tạo thành một khối lửa rực rỡ chiếu rọi khắp trời u ám. Sấm chớp không đủ để diễn tả cảnh sắc giữa hai bên lúc này, kinh lôi cũng khó che đi sự quỷ biến của cuộc chiến.
Nước sông đảo chuyển, núi rừng chấn động, sức mạnh hủy diệt đáng sợ sản sinh ở giữa hai người, hết thảy những quang mang cường thịnh vừa đập vào mắt của mỗi bên thì cũng mang theo sức hủy diệt vạn vật, mãi in dấu vết tàn phá bên hai bờ Trường Giang vốn yên bình.
Núi đồi sụp đổ, sóng dữ dâng cao. Thời khắc này, những ánh sao đen, những tia lửa đầy trời, mưa như trút nước, mây trời biến ảo, tất cả tạo thành một cảnh trí tuyệt mĩ, đáng tiếc là hai người đang giao chiến đã chẳng còn chút hứng thú thưởng thức, bởi vì phản lực hung bạo mạnh mẽ đã chấn bay bọn họ về phía xa xăm.
Trong cơn cuồng phong, Dao Quang điều chỉnh trạng thái của thân thể, liên tục mấy lần cố gượng muốn dừng lại nhưng tiếc là đều không thành công. Đợi đến sau khi bay đi được nữa dặm, thì Dao Quang mới dừng lại rồi xoay thân lại nhìn về hướng Ma Huyễn Tôn Chủ, lúc đó thì không khỏi kinh hãi trong lòng, ông ta không ngờ tại ngay lúc phản xạ ra trăm trượng cự li thì đã hoá giải trận bạo phong đáng sợ đó, ổn định dừng lại ở giữa không trung.
Ngoặc thân bay trở về, Dao Quang dừng lại cách Ma Huyến Tôn Chủ ngoài mười trượng, nhãn thần lạnh lùng nhìn về phía địch nhân, hai tay nâng lên thủ thế chuẩn bị tấn công. Nhìn thấy thế, Ma Huyễn Tôn Chủ cười nói một cách cổ quái:
- Tu vi dĩ nhiên là không tệ, chỉ là kỷ xảo quá kém, chẳng lẽ trước giờ chưa có ai chỉ điểm cho ngươi sao?
Trong lúc hỏi, Ma Huyễn Tôn Chủ huyễn hoá ra cả trăm thân ảnh, tránh né một kích tấn công đến của Dao Quang, tiếp đó trải rộng thân ảnh đan xen phân bố khắp tứ phía, mục tiêu trực diện hướng thẳng về phía Dao Quang, phát động một đòn công kích nhanh tựa lưu quang, mắt nhìn mê loạn.
Đối diện với vô số huyễn ảnh, Dao Quang hét lớn một tiếng, thân thể gầy ốm tức thì điên cuồng xoay chuyển ở giữa không trung, hai tay nhanh tựa thiểm điện, mỗi một chưởng một quyền đều tạo ra những làn sóng ma cuồn cuộn, tạo thành mấy trăm đạo hắc sắc quyền kình ở giữa không trung, dệt thành một tấm lưới, phản kích đòn tấn công của Ma tôn.
Một tiếng cười lạnh từ hư không vang lên, Ma Huyễn Tôn Chủ xoay chuyển quanh thân như hình trụ, chỉ trong chớp mắt đã thấy một đạo hắc sắc phong trụ từ trên ập xuống, bao bọc khắp tứ phía xung quanh. Phong trụ vừa hình thành, thân ảnh của Ma Huyễn Tôn Chủ từ một phân ra làm chín, mỗi một thân ảnh đều chiếu theo phương vị bất đồng, với các tư thế không giống nhau mà bay lượn xung quanh ngọn phong trụ, chín người mười tám chưởng không ngừng huy xuất liên hoàn, một đạo chưởng lực dày đặc mãn hàm ma khí vỗ vào bên trên đạo phong trụ.
Bị nhốt bên trong, toàn thân chân nguyên của Dao Quang đều phóng ra ngoài, muốn cố gắng giải khai phong trụ. Tuy nhiên ba lần liên tiếp đều thất bại khiến cho kinh mạch cậu bé thụ thương trầm trọng, hãm nhập vào trong tuyệt cảnh. Nguy hiểm quan đầu, Dao Quang nghiến chặt răng, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên thần sắc bất khuất, hai tay đan chéo nâng lên trên, thân thể theo đó cũng chuyển động theo. Cứ như thế bên trong đạo phong trụ, một đạo khí lưu nghịch chuyển hướng thẳng lên cao, mang theo thân thể của cậu bé xông thẳng lên trời.
Nhanh chóng bay lên trên cao, Dao Quang nhận thấy một tia hy vọng, nhưng hy vọng vừa chớm nở này chỉ duy trì được trong một sát na thì khắp tứ phía ngọn phong trụ mãnh liệt co rút lại, đám ma vân tức thì bịt kín đường tiến của Dao Quang. Vẫn xoay chuyển như cũ, Dao Quang cố gắng triển hiện thần uy, phát động toàn thân sức lực, kịch liệt va chạm cùng với đám ma vân bên trên, nhưng kết quả không dễ gì mà có ngay được nên hai bên hãm nhập vào thế giằng co.
Nhưng tại lúc này, bên ngoài phong trụ từng đạo từng đạo ma kìnhãyuyên qua bề mặt phong trụ, hung hiểm kích trúng vào vòng khí hộ thể của Dao Quang, khiến cho cậu bé đang trọng thương càng thêm thê thảm không tả, khí tức toàn thân bị bức đến nỗi co rút lại thành một khối.
Đợt công kích vẫn tiếp tục, nguy hiểm tiếp cận. Dao Quang lúc này mới chân chánh hiểu rõ, tên Ma Huyễn Tôn Chủ này đích xác là không dễ đối phó, càng trọng yếu hơn nữa là bản thân kinh nghiệm không đủ, trước đây gặp phải kẻ có thực lực không bằng bản thân nên mới có thể cường hành đột phá, nhưng lần này gặp phải cao thủ như vậy nên mới hãm nhập vào trong tuyệt cảnh, điều này khiến cho trong lòng thằng bé không khỏi có cảm giác bất cam. Bất cam thì đã sao, vào lúc này ở nơi đây, nó ngoại trừ vòng phòng ngự yếu nhược ra, thì cái còn lại cũng chỉ là chờ kết quả tất yếu xảy ra mà thôi.
Nghĩ đến việc phải chết, Dao Quang tịnh không sợ, nhưng nó không phục. Bởi vì món huyết cừu của sơn thôn còn đang đợi nó thu hồi, những hương thân chết đi vẫn đang chờ nó báo thù. Giận dữ gầm lên một tiếng, tại ngay lúc sinh tử quan đầu, Dao Quang bỏ qua vòng phòng ngự, đề tụ những chân nguyên tàn dư trong cơ thể, hội tụ lại trong hai lòng bàn tay, tức thì một quả quang cầu đen óng xuất hiện ngay bên trong ngọn phong trụ.
Ngưng vọng nhìn quang cầu ở giữa hai tay, sắc mặt Dao Quang có phần hung dữ, nhãn thần bi thống, bất cam quan sát một lúc, tại ngay khi lực hấp thụ đáng sợ đó sắp đến gần thì đột nhiên bị đẩy lùi đi.
Mang theo ý niệm kiên định vô bỉ, bao hàm nhất thân chân nguyên, quang cầu đen óng này sau khi rời tay bay đi liền bay vòng xung quanh cậu bé một vòng, sau đó bắn thẳng lên trên đỉnh đầu, va chạm vào đám ma vân đang bị phong bế.
Lần đầu tiên va chạm tịnh không có chuyển động dị thường nào, hai bên chỉ va chạm rồi thu lại, nhưng lần thứ hai va chạm thì ngọn phong trụ đang tĩnh lặng đột nhiên ánh sáng mạnh mẽ như ánh mặt trời, quang mang chói mắt trước tiên nhuốm hồng ngọn phong trụ đen huyền, tiếp theo đó là xuyên thấu nó, khiến cho người ta ở xa nhìn lại thì sẽ thấy ngọn phong trụ hắc sắc từ đen chuyển thành đỏ rồi cuối cùng bị ánh sáng thôn tính, hình thành một đạo quang trụ.