Một cảm giác kinh sợ chợt vụt qua trong lòng nàng, nhưng sau đó đa phần là kinh ngạc, kì dị bởi vì nàng phát hiện ra rằng đóa cửu thiên hồng liên trên tay phải của nàng bất ngờ tỏa ra một khí tức yếu nhược, dung hoà cùng đám cỏ xung quanh.
Vài khắc tiếp theo, luồng khí tức đó tự động phản hồi trở lại, trong đầu Trương Ngạo Tuyết hình thành một loại phương thức vận hành đặc biệt, làm cho nàng chỉ trong nháy mắt đã nắm rõ được phân bố của cây cỏ xung quanh chu vi một dặm, hầu như đối với tất cả mọi loài sinh vật nàng đều có thể có sự tương liên, thông qua một vài bản năng đặc thù của chúng, tra xuất được nhiều sự tình.
Ngàn vạn tin tức đang hội tụ trong đầu nàng, toàn thân Trương Ngạo Tuyết phát xạ quang mang, trên đỉnh đầu xuất hiện ba đám mây màu sắc sặc sỡ không giống nhau, xếp theo hình chữ phẩm, hấp thụ tinh hoa của cỏ cây hoa lá trong rừng. Luồng linh khí của ngũ thải tiên lan trong cơ thể nàng cũng bắt đầu bành trướng, đồng thời nhanh chóng thu nạp nguồn năng lượng từ tinh hoa đó, tạo thành một nguồn năng lượng đặc thù trước tiên truyền vào trong ba đám mây trên đỉnh đầu của nàng.
Ánh tím chớp loé, tử vân đại thịnh, một Trương Ngạo Tuyết thu người lại trong chiếc tử sắc quang giáp, toàn thân lấp lánh xuất hiện trên đám mây tím đang phát quang mạnh mẽ, vọng nhìn quanh tứ phía. Không lâu sau đó, hồng quang toả ra một cách mãnh liệt, một Trương Ngạo Tuyết khác toàn thân lấp lánh ánh hồng nhàn nhạt, hờ hững, xuất hiện ngay trên một đám mây khác. Chỉ sau đó một lát, ánh sáng xanh lại toả ra, Trương Ngạo Tuyết thứ ba cũng bắt đầu nhô ra khỏi đám mây xanh, ba phiên bản thu nhỏ, đậm nét, màu sắc bất đồng, nhìn nhau miệng hé cười.
Ba giả dạng này kì thực là tam đạo nguyên thần của Trương Ngạo Tuyết, trong đó đạo tử sắc đầu tiên là nguyên thần chủ của nàng, bên ngoài có ngũ thải tiên lan đã hoá thành chiến giáp phòng hộ. Hai cái còn lại là phó nguyên thần, màu hồng đại diện cho pháp quyết Phụng vũ cửu thiên mà nàng tập luyện, vốn là màu sắc của cửu thiên hồng liên, màu xanh tức tiêu biểu cho Huyền Âm chi khí, chính là thân thể của nữ tử.
Thông qua nguyên thần để thăm dò trời đất, Trương Ngạo Tuyết phát giác rõ ràng hơn bằng mắt thường rất nhiều. Dùng mắt thường, vạn vật trên thế gian đều hỗn loạn, quá nhiều thứ tương tự khiến người bị mê hoặc, chỉ với nguyên thần đa phần những gì nhìn thấy lại khác biệt rất nhiều, môĩ một vật thể đều có những ấn ký khác nhau, đó là ấn ký còn lưu lại của quá trình biến hoá từ thiên địa thành vạn vật, tuyệt không một chút tương đồng.
Làn gió đêm nhẹ thổi qua, vẫn tư thế như ban đầu, Trương Ngạo Tuyết tiếp tục lĩnh hội cảm giác mới mẻ đó. Đột nhiên các nguyên thần trên đỉnh đầu của Trương Ngạo Tuyết loáng một cái đã quay trở vào trong cơ thể, tất cả mọi thứ bên ngoài cơ thể trong chốc lát cũng đều khôi phục trở lại. Không cần ngoảnh đầu lại, Trương Ngạo Tuyết thông qua hoa cỏ trong đầu đã phát hiện ra Lâm Vân Phong trong tay cầm một con gà rừng đang lặng lẽ trở về.
Thu hồi ý niệm, cảm giác vạn vật xung quanh trong tâm tưởng liền lập tức biến mất, Trương Ngạo Tuyết không kìm được bèn than nhẹ một tiếng. Quay người lại, nàng nhìn về phía tây, lúc đó đôi mắt mỹ lệ như dâng lên một màn sương mỏng làm cho người ta không thể nhìn rõ đằng sau cái lớp sương mờ ảo đó, ánh mắt u uẩn ấy hàm chứa những điều gì.
Một thân ảnh chớp hiện, Lâm Vân Phong cười nói:
- Sư tỷ, tỷ xem đệ bắt được con gà rừng vừa to vừa béo không, tối nay chúng ta có lộc ăn rồi.
Cười một cách lãnh đạm, Trương Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói:
- Vất vả cho đệ rồi, trên đường đi đệ có phát hiện điều gì không?
- Đích xác là đã phát hiện ra một sự việc, tại một sơn cốc cách đây khoảng vài dặm, có một căn thạch ốc đơn giản hoang phế. Đệ vốn định tối nay chúng ta sẽ đến đó nghỉ ngơi, nhưng lúc đệ đến gần căn thạch ốc đó thì nó bỗng nhiên biến mất một cách thần bí. Lúc đó đệ đã đi quan sát cẩn thận một lượt nhưng đáng tiếc là không tìm được manh mối gì.
Trương Ngạo Tuyết trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Trước tiên cứ ăn đã, tối đến chúng ta sẽ đến xem một lần, nói không chừng có thể phát hiện điều gì.
Lâm Vân Phong sắc mặt chợt lộ vẻ vui mừng, chứng tỏ trong lòng thật sự cũng muốn đi thăm dò một lần, nhưng chỉ sau một lúc, trên khuôn mặt liền lộ ra vẻ chần chừ do dự, nói:
- Sư tỷ, địa phương thần bí đó đích thực rất hấp dẫn, chỉ là lần này chúng ta trở về là để dò tìm nơi hạ lạc Dịch viên, làm như vậy không phải sẽ chậm trễ chính sự sao?
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên nói:
- Những điều gặp phải đều đã có chủ định, những điều không gặp phải là do số mệnh , việc gì phải né tránh?
Lâm Vân Phong nghe xong không nhiều lời nữa, bắt đầu quay con gà rừng. Buổi tối, sau khi cả hai đều đã no bụng, Trương Ngạo Tuyết dưới sự dẫn đường của Lâm Vân Phong cùng đến sơn cốc mà hắn đã nhắc đến.
Đứng trên eo núi, Trương Ngạo Tuyết nhìn theo hướng chỉ tay của Lâm Vân Phong, quả nhiên trong cốc có một gian thạch ốc. Theo như ánh mắt nhìn được, đó chỉ là một gian thạch ốc hết sức bình thường, có lẽ là nơi vị thợ săn nào đó trong núi đã dựng lên để nghỉ ngơi tạm, không nhận ra một chút gì kì lạ và đặc biệt trong đó. Nhưng Lâm Vân Phong đã nói là nơi đó thần bí, thiết nghĩ nhất định phải có điều gì bí mật không ai biết, đó thật ra là gì?
Không hề nhích động, Trương Ngạo Tuyết tập trung tinh thần một cách cao độ, thi triển sở học thần kì tương thông với cây cỏ mà nàng vừa học được để hướng sự nhận thức của bản thân về phía gian thạch ốc đó, thăm dò tình hình của nó. Tin tức nhanh chóng được phản hồi, Trương Ngạo Tuyết trong lòng kích động, căn nhà đó không ngờ chỉ có thể nhìn thấy được chứ không thể cảm nhận được, khiến cho người ta cảm thấy vạn phần mê hoặc.
Trương Ngạo Tuyết mang kết quả vừa thăm dò được nói cho Lâm Vân Phong biết, rồi hỏi lại:
- Đó rốt cuộc là sự việc gì? Trước đây đệ đã bao giờ gặp qua chưa?
Lâm Vân Phong suy nghĩ một lúc rồi đáp có phần không chắc chắn:
- Đệ mạo muội suy đoán một chút, nếu kết quả thăm dò của sư tỷ là không sai thì gian thạch ốc trên sơn cốc đó chính là một ảnh phản chiếu của một nơi nào đó, cũng tức là một loại huyễn ảnh. Bản thể của nó lại ở một địa phương khác, bị người nào đó dùng một phương pháp thần bí phản chiếu đến đây, khiến cho những người nhìn thấy đều bị mê hoặc.
Ngẫm nghĩ lại những điều Lâm Vân Phong nói, Ngạo Tuyết nghĩ cũng có lí, bất giác hỏi:
- Vân Phong, đệ có cách nào tra xuất ra bản thể của thạch ốc này đến từ đâu không?
Lâm Vân Phong lắc đầu nói:
- Việc này đệ trước nay chưa từng gặp qua, căn bản không thể bắt đầu điều tra được, theo đệ tốt nhất nên rời khỏi nơi này.
Trương Ngạo Tuyết khẽ gật đầu rồi cùng với Lâm Vân Phong quay người trở lại, rời khỏi sơn cốc đó.
Trong đêm tối, tại một đỉnh núi cách ngoài vài trượng, bốn bóng người đang chăm chú nhìn theo hướng Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong vừa rời khỏi, đều trầm mặc không nói gì, tựa như quỷ ảnh u linh.
Khá lâu sau, một giọng nói cất lên:
- Lão đại, lần này bọn chúng đến đây quả là ông trời phù hộ, chúng ta hãy động thủ thôi.
Một giọng nói khác lại vang lên:
- Lão tam không nên sốt ruột, ngươi không biết rằng khí tức của Trương Ngạo Tuyết đó đã biến hoá rất nhiều, tựa hồ tu vi có phần tiến bộ rất lớn, điều này đối với chúng ta có phần bất lợi, tốt nhất hãy thận trọng.
Lão tam hỏi:
- Vậy theo ý kiến của đại ca thì lúc nào chúng ta mới động thủ?
Lão đại cười âm hiểm nói:
- Đêm tối đối với chúng ta có lợi, nhưng với bọn chúng cũng vậy, mục đích của chúng ta lần này là bắt giữ Trương Ngạo Tuyết, như vậy mới có cơ hội lấy được vật mà chúng ta mong muốn, cho nên ta định là khi trời sáng mới ra tay. Bây giờ, lão tứ hãy heo dõi bọn chúng từ xa trước, chỉ cần không ra khỏi tầm mắt của chúng ta là được, lão nhị và lão tam cùng ta thương lượng một chút, ngày mai ra tay phải đắc thủ.
Lời nói vừa dứt thì một bóng người vụt đi, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Mờ sáng, tiếng chim hót vui tai đã đánh thức Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong đang đả toạ bừng tỉnh.
Vươn ngươi đứng dậy, Trương Ngạo Tuyết nhìn qua mặt đất vẫn còn một ít tàn dư khói lửa còn sót lại, liền hỏi:
- Vân Phong, tối qua đệ nghiên cứu đến nửa đêm, có thu hoạch được gì không?
Lâm Vân Phong vẻ đắc ý đáp:
- Không giấu gì sư tỷ, công hiệu của tam sắc u liên đệ cũng đã được biết qua một chút, chịu khó thêm vài ngày nữa thì chắc chắn có thể tham thấu.
- Vậy thì quá tốt rồi, chúng ta hãy lên đường thôi.
Dứt lời, nàng quay người phiêu hốt bay lên, hướng về hướng phía Dịch viên tiến đến.
Phía sau, Lâm Vân Phong cười nhẹ một tiếng rồi cũng ngự kiếm đuổi theo, song hành với nàng.
Nhìn cảnh sông núi lướt qua dưới chân, Lâm Vân Phong cảm xúc nói: "Phong cảnh nơi đây thật không tệ, đáng tiếc là tình hình nhân gian hiện nay đầy hiểm nguy, lại thêm mối thù lớn của Dịch viên cần phải báo, nếu không thì cứ ở đây ẩn cư tu luyện, không phải cũng là một ý tưởng hay sao." Trương Ngạo Tuyết nhìn y một cái, trong ánh mắt như có sương mờ chớp qua một tia cảm thán, chỉ là Lâm Vân Phong không phát hiện.
Bay nhẹ người lên đón gió, Trương Ngạo Tuyết thưởng thức uy lực mạnh mẽ của cuồng phong, một cảm giác mênh mông bất tận bao phủ toàn thân nàng. Từ lúc xuống núi Hoa Sơn, gặp cây ngọc thụ thần kì, ý thức tiến nhập vào nó, Trương Ngạo Tuyết liền cảm thấy bản thân đã có sự biến hoá rất lớn, rất nhiều sự việc trước đây chưa từng gặp đều đã xảy ra. Ngay như sự việc chiều qua mà nói, đó là nàng trước nay chưa từng nghĩ đến, thậm chí nghe cũng chưa bao giờ nghe qua, vậy mà cứ thế xảy ra một cách kì dị.
Đắm chìm trong những hồi ức, Trương Ngạo Tuyết bắt đầu phân tích nguyên nhân của những điều kì bí đó. Nhưng đúng vào lúc này, một cổ khí tức khí cổ quái yếu ớt truyền vào trong não bộ của nàng.
Thu lại vẻ trầm tư, Trương Ngạo Tuyết quay đầu nhìn về phía sau một cái, nói với Lâm Vân Phong đang ở bên cạnh:
- Có người đang theo dõi chúng ta, cự ly còn rất xa nhưng ý thức của hắn không ngừng phong toả trên thân chúng ta. Người này tu vi không kém, hơn nữa lại ra sức ẩn tàng khí tức bản thân.
Lâm Vân Phong nghe xong kinh ngạc, ngoảnh đầu quan sát tỉ mỉ một lượt, hốt hoảng nói:
- Không thể nào, đệ không hề phát hiện ra một tí gì, lẽ nào hắn ta thực sự lợi hại đến mức đó? Nếu quả như vậy thì hắn ta hà tất phải lén lén lút lút theo sau chúng ta như vậy?
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu nói:
- Hắn ta tại sao lại hành động như vậy thì ta cũng không biết rõ, tốt hơn hết chúng ta nên hết sức cẩn thận. Bây giờ chúng ta hãy tăng tốc lên, xem thử có thể thoát khỏi sự đeo bám sát của hắn không, nếu như hắn không đi theo nữa thì thôi, nếu như cố ý muốn đối địch với chúng ta thì cái gì đến sẽ phải đến.
Lâm Vân Phong ứng thanh đồng ý, chân đạp Trảm phong kiếm thét lên một tiếng giữa không trung, tốc độ gia tăng mãnh liệt lên gấp bội, cùng với Trương Ngạo Tuyết như hai đạo sao băng xé mây, xoay tròn lại trong những tầng mây cuồn cuộn sương mù.
Trên bầu trời, từng đám từng đám mây trắng lượn lờ vô định, dưới một đám mây quanh quẩn nơi hai người vừa lưu lại, một bóng người lặng lẽ khẩn trương theo sát phía sau hai người, xa xa ước chừng vài trượng. Dưới mặt đất, ba bóng người nhấp nhô khi lên khi xuống, theo gót ba bóng người đang bay trên bầu trời phía xa xa, hướng về Dịch viên mà tiến.
Hổ dược lĩnh, theo như lời các thợ săn là một ngọn núi nhỏ nằm ở phía Đông Bắc của Tây Thục, là con đường bắt buộc phải băng qua từ Hoa Sơn đến Dịch viên. Buổi sáng, cuối giờ Thìn, một thân ảnh nhỏ bé tựa lưng bên dưới một gốc đại thụ, đang ngơ ngẩn vọng nhìn lên trời, miệng lẩm bẩm:
- Bước tiếp theo ta phải làm gì đây? Làm thế nào để thần không hay quỷ không biết lại vừa có thể tiêu diệt được bọn chúng một cách thuận lợi để báo mối thù diệt môn ngày ấy?
Đang tự nói một mình, thân ảnh đó bỗng nhiên toàn thân bị kích động, ánh mắt cứ thế nhìn thẳng lên bầu trời, ở đó ba đạo quang ảnh đang bay cực nhanh, hướng thẳng về phía y mà đến, chỉ trong một khoảnh khắc đã bay đến đỉnh đầu của y.
Cúi đầu nhìn xuống, trên ngọn núi phía xa lại có ba đạo thân ảnh đang cấp tốc bay đến, điều này làm cho người đứng dưới gốc cây trong lòng bị chấn động, thầm nghĩ: "Là bọn chúng, thực sự là quá tốt. Chỉ cần lợi dụng một cách hợp lí, đến lúc đó ta khả dĩ có thể đánh trọng thương Trương Ngạo Tuyết, gây cho Lục Vân một sự đả kích lớn, ha ha…"
Cười lên một tiếng nham hiểm, bóng người đó lóe lên rồi biến mất tung tích, sau đó ba đạo nhân ảnh lướt qua trên không, bay thẳng về phía trước.
Trong tiếng nổ, Âu Dương Vân Thiên bị luồng khí đáng sợ đẩy bay lên không, cơ thể không ngừng lắc lư, sắc mặt trắng bạch đầy vẻ kinh hãi. Cách mặt đất ba trượng, Âm Đế đang đứng ngạo nghễ, luồng sáng quanh người hắn thay đổi liên tục cùng với đôi mắt lạnh như băng khiến cho người khác cảm thấy một sự uy hiếp bí hiểm.
Âm Đế ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Vân Thiên giọng khen ngợi nói:
- Quả thật rất mạnh, ta càng ngày càng thích ngươi. Vì thế, ta quyết định dù thế nào cũng phải thu phục được ngươi.
Đối với sự khen ngợi của Âm Đế, Âu Dương Vân Thiên không nói gì, đôi mắt hắn lộ ra vẻ lạnh nhạt, con ngươi không ngừng chuyển động, rõ ràng là đang nghĩ đối sách.
Phần Thiên từ xa vụt tới hạ giọng nói:
- Thế nào? Ngươi bị thương có nặng lắm không?
Khẽ gật đầu, Âu Dương Vân Thiên đáp:
- Thương thế rất nặng nhưng vẫn còn sức chiến đấu. Giờ ta hỏi ngươi một lần nữa, hắn rốt cuộc đến từ phương nào, sao có sức mạnh đáng sợ như vậy?
Phần Thiên cười gượng gạo:
- Trên thế gian không quá hai người có sức mạnh như vậy. Hắn tên là Âm Đế, lẽ nào ngươi lại không đoán ra hay sao.
Âu Dương Vân Thiên ngây người, chau mày suy nghĩ trong giây lát sau đó ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Phần Thiên hỏi:
- Ngươi muốn nói hắn là Địa Âm Tà Linh trong truyền thuyết, cùng sánh vai với Thiên Sát hay sao?
Phần Thiên im lặng gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Trong im lặng, một luồng khí mạnh mẽ đột nhiên bay tới, Âm Đế lặng lẽ bay lên trên cao, đôi mắt kiêu ngạo nhìn hai người:
- Đã biết rõ thân phận của ta, các ngươi thấy có còn muốn phản kháng nữa không?
Âu Dương Vân Thiên "hừ" một tiếng, vẻ mặt không phục, Phần Thiên thì trầm giọng đáp:
- Phản kháng thì không nói đến, nhưng tự vệ là không tránh khỏi. Với tu vi của ngươi mà ngạnh tiếp tất nhiên không nghi ngờ sẽ chiếm tiện nghi, bất quá đánh nhau cũng có nhiều cách, không nhất định chỉ có ngạnh đấu đúng không?
- Không ngạnh tiếp thì ngươi cho rằng có thể nhẹ nhàng đối lại hay sao? - Âm Đế nhìn Phần Thiên cười khiêu khích.
Phần Thiên coi như không, nói với Âu Dương Vân Thiên:
- Chúng ta cùng liên thủ.
Âu Dương Vân Thiên suy nghĩ trong giây lát gật đầu đáp:
- Được! Liên thủ. Ngươi tiến công hướng nào?
Phần Thiên lắc đầu nói:
- Đừng vội, với tình hình trước mắt mà đấu với hắn thì chỉ có bất lợi. Chi bằng… - giọng nói đột nhiên nhỏ đi rồi im lặng.
Lùi lại phía sau ba trượng, Phần Thiên đánh mắt về phía Âu Dương Vân Thiên trầm giọng nói:
- Bắt đầu, ngàn vạn lần phải nhớ lời ta.
Âu Dương Vân Thiên gật đầu nói:
- Hiểu rồi, tấn công đi.
Nói xong cả hai cùng phát động tấn công, hai dải màu đen và đỏ hòa quyện vào nhau giữa không trung đan thành một tấm quang võng song sắc(lưới ánh sáng hai màu), sau đó hình thành nên quả cầu lớn vây trọn lấy Âm Đế.
Lưới ánh sáng với dạng cầu được hình thành, màu đen của ma diệm và màu đỏ của hỏa diệm đan xen vào nhau tạo nên một quầng lửa quỷ dị đỏ rực, bên ngoài có vô số phù chú kỳ quái không ngừng xuất hiện, từng tầng từng tầng hút vào bên trong.
Sau đó, bóng người bao phủ đầy trời dần dần hiện rõ, bốn bàn tay của Thiên ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên và người thanh niên Phần Thiên giao nhau. Ánh sáng một đỏ một đen luân chuyển quanh người họ cuối cùng hình thành nên một ngọn lửa màu xanh hiện lên trên đầu hai người, hoá thành một vòng hoa lửa hướng vào trong quang cầu, rơi xuống ngay trên đỉnh đầu Âm Đế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Vẫn ngạo mạn đứng xem, dường như Âm Đế không để sự tiến công của hai người trong mắt, hắn chỉ đứng đợi xem bọn họ muốn làm gì. Khi áp lực từ bốn phía áp tới người, Âm Đế vẫy nhẹ hai tay, lập tức xuất hiện một cỗ khí cực lớn lấy hắn làm trung tâm, chớp mắt đã hình thành một cột gió, đẩy lực công kích của hai người về một phía.
Đúng lúc này, ngọn lửa màu xanh chỉ còn cách đỉnh đầu hắn khoảng ba tấc. Âm Đế "hừ" một tiếng hơi kinh ngạc nhìn ngọn lửa, toàn thân ánh sáng rực rỡ chói lọi. Dưới sự khống chế của hắn, từng điểm sáng bay từ dưới lên trên đỉnh đầu hình thành nên một tấm khiên ánh sáng ngăn cản sự tiến công của vầng lửa màu xanh.
Ở phía trên, Phần Thiên quan sát trong giây lát sắc mặt nghiêm túc nói:
- Quần lửa màu xanh tập trung Ma Diễm và Thiên Hỏa Thần Diễm là hội tụ sức mạnh của cả hai ta, nếu không đối phó nổi hắn thì chúng ta phải nhanh triệt thoái.
Sắc mặt Âu Dương Vân Thiên thâm trầm nói:
- Theo tình hình trước mắt tạm thời có thể đổi phó với hắn một trận, nhưng kết cục thế nào rất khó nói, chỉ sợ…
Chưa nói hết câu, tiếng Âm Đế vang lên như sấm động làm rung chuyển cả quần lửa xanh rực rỡ phía trên. Lúc đó Âu Dương Vân Thiên và Phần Thiên dưới sự lực của hắn sắc mặt đều thay đổi, toàn thân nghiêng ngã không trụ lại được.
Nhìn nhau trong giây lát Phần Thiên nói gấp gáp:
- Chạy mau, không thì muộn mất!
Nói xong, hai người lập tức thu tay lại, toàn thân biến thành hai luồng sáng màu đỏ và đen hướng về phía đông nam bay gấp.
Thoáng chốc, hầu như ngay lập tức, Âm Đế đã nhận ra mưu đồ của hai người. Hắn gầm lên, ánh sáng quanh người rực rỡ rồi biến mất vào trong không trung. Phía dưới chỉ còn lại gió bão như muốn tàn phá thế giới, cuốn tuyết bay trắng xóa cả bầu trời.
Trên tầng mây, hai bóng người nhanh như chớp bay về hướng trung nguyên, trong nháy mắt họ đã vượt qua hàng chục đỉnh núi, rời khỏi Tuyết sơn. Quay đầu lại, Phần Thiên nhìn về phía sau chờ đợi nói:
- Hi vọng hắn không truy sát đến cùng nếu không nguy to…
Y chưa kịp nói hết câu đã thấy Âu Dương Vân Thiên bỗng hét to một tiếng, thân thể đang bay tới trước lập tức dừng lại.
Trong đám mây trắng vô ảo, bóng dáng Âm Đế nhẹ nhàng lướt tới như xé toạc không gian, xuất hiện trước mắt hai người với một vẻ bí hiểm:
- Muốn bỏ chạy? Kế hoạch cũng không tồi, nhưng hình như các ngươi đã quên thân phận của ta rồi thì phải. Ta chưa cho phép mà các ngươi có thể chạy ư, thật là làm trò cười.
Âu Dương Vân Thiên mặt âm trầm lạnh lùng nói:
- Thật không hổ là Địa Âm Tà Linh trong truyền thuyết, thực lực quả là bất phàm. Nhưng rốt cục ai thắng ai thua còn chưa đoán định được.
Âm Đế cười nói:
- Khi xưa ngũ đại cao thủ liên thủ lại đánh, ta mới phải chịu nếm lấy thất bại. Hôm nay chỉ có hai người các ngươi, hai ngươi cho rằng có thể thoát khỏi Ngũ chỉ sơn của ta hay sao?
Phần Thiên nhìn Âm Đế một cách cổ quái:
- Xem ra hôm nay không thể tránh được một trận chiến. Vậy thì chúng ta phải phân cao thấp rồi.
Phần Thiên nghiêng người nói với Âu Dương Vân Thiên:
- Đã đến nước này thì tất cả chúng ta đều phải dùng hết khả năng, hy vọng có được thu hoạch.
Thu lại ánh mắt, Âu Dương Vân Thiên trầm giọng:
- Trước khi gặp mặt chắc chắn ngươi đã biết thân phận của ta, vậy sao còn ra tay giúp đỡ? Nếu như ta nhớ không lầm, Nhất Mạch Hỏa Diệm Sơn đơn truyền chỉ có quan hệ mật thiết với chính đạo, còn ta đáng lẽ phải là đối thủ của ngươi mới đúng. Ngươi làm như vậy không sợ tiền bối trách cứ hay sao?
Phần Thiên nhìn Âu Dương Vân Thiên với ánh mắt khó hiểu:
- Đến lúc này ngươi còn hỏi làm gì?
Âu Dương Vân Thiên lạnh lùng nói:
- Lúc này không hỏi thì e rằng sau này không còn cơ hội nữa.
Phần Thiên nhìn Âm Đế, thấy hắn có một bộ dạng rất thú vị, đột nhiên y ngưng lại trong giây lát.
Sau một lúc, đợi đến khi Âu Dương Vân Thiên hỏi lần thứ hai Phần Thiên mới đáp:
- Nói thực, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã đoán ra thân phận của ngươi, sở dĩ ta ra tay là để thăm dò thực lực của hắn. Sau đó ta đã hiểu rõ sức mạnh đáng sợ của hắn, trong lòng biết rằng nếu một người thì tuyệt nhiên không phải là đối thủ của hắn, nên mới liên thủ với ngươi. Nói về phẩm hạnh chính tà, ngươi tất nhiên xuất thân từ Ma tông, nhưng so với Địa Âm Tà Linh thì không nguy hại bằng. Điều đó không phải bàn, vì thế ta mới….
Phần Thiên không tiếp tục nói mà cười gượng. Âu Dương Vân Thiên trầm tư trong giây lát, mặc dù Phần Thiên nói không hoàn toàn thực nhưng cũng có một phần là thực, rốt cuộc tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Âu Dương Vân Thiên chuyển hướng mắt nhìn về Âm Đế mặc nhiên nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng dồn sức một trận xem ai trụ được đến cùng.
Vừa nói xong, thân ảnh rung động, tám đạo nhân ảnh vây quanh lấy Âm Đế, thủ thế ấn pháp hoàn toàn khác hẳn nhau nhưng khi kết hợp lại rất hài hòa, tạo thành tám cột ánh sáng khổng lồ màu đen, hình thành nên một trận đồ cửu quan, tâm trận chính là mục tiêu tấn công.
Phần Thiên cũng ngay lập tức ra tay, hai ngọn lửa đỏ dài chục trượng bùng lên, theo sự khống chế của hai tay y liền hóa thành rồng lửa gầm thét giữa trời. Tứ phía liệt hỏa chân nguyên bắt đầu tụ hợp, bầu trời quang đãng bỗng nhiên bị mây đỏ che phủ, ánh sáng chói mắt chiếu rọi khắp nơi. Bóng người Phần Thiên nhanh như thiểm điện lao đi trong đám mây đỏ, mỗi lần biến thân hoặc dừng thân đều nhanh chậm khó đoán, hai tay giao chuyển, từng ấn phù cực kỳ cổ xưa thay nhau hiện lên.
Đầu tiên đám mây đỏ càng ngày càng lớn, cùng với sự thi chuyển bí pháp của Phần Thiên chân nguyên bốn phía thu lại, đám mây đột nhiên cuộn lại co rút cuối cùng hình thành nên một quả cầu ánh sáng chứa đựng rất nhiều năng lượng xuất hiện trước mặt y.
Phần Thiên dùng hai tay khống chế quả cầu ánh sáng, nghiêm nghị nói:
- Thiên Hỏa Long Viên, vạn vật phần hóa. - Nói xong y liền vươn tay về phía trước, quả cầu chậm rãi bay đi hướng thẳng về phía Âm Đế.
Ở giữa tầng không Âm Đế thấy hai người liên tiếp tấn công, hắn chỉ vẫy nhẹ hai bàn tay, một ngửa một úp quay vào nhau, cử chỉ tiêu sái xoay chuyển hình thành một vòng tròn trước ngực rồi phân sang trái phải. Tức thời tứ phía mây cuộn, một cơn lốc cuồng liệt với sức mạnh kinh người xuất hiện trước mặt hai người.
Đúng lúc này, thế công của Âu Dương Vân Thiên cũng đã hoàn thành, trận đồ cửu quan bắn ra tám đường kiếm ánh sáng tấn công Âm Đế từ mọi hướng.
Hàng loạt tiếng nổ lớn thoát ra không trung, đòn tấn công toàn lực của Âu Dương Vân Thiên thế như chẻ trúc, phá vỡ mười bảy tầng phòng ngự của Âm Đế tiến sát đến người hắn. Nhưng đúng lúc tám luồng kiếm ánh sáng chạm trán với luồng sáng xung quanh Âm Đế, một tiếng nổ vang lên, tám luồng kiếm ánh sáng lập tức bị đẩy sang một bên.
Âu Dương Vân Thiên thấy kinh hãi. Lúc này, cơn lốc lại đang đuổi theo hắn, làm hắn chỉ có thể liên tục tránh né.
Dường như là ngay lúc đó, quả cầu ánh sáng của Phần Thiên đã rất dễ dàng vượt qua cột gió xuất hiện trước mặt Âm Đế. Nhìn quả cầu ánh sáng Âm Đế chỉ cười lạnh lùng, bàn tay phải của hắn giơ lên trước ngực, chém thẳng vào không trung, một luồng đao sáng đột nhiên xuất hiện lao thẳng về phía quả cầu ánh sáng.
Trong khoảng khắc, không gian rung chuyển, ánh sáng chói lòa lan rộng về bốn phía, kèm theo những tiếng nổ vang trời khiến cho người khác cảm thấy kinh hãi khôn cùng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một cảm giác kinh sợ chợt vụt qua trong lòng nàng, nhưng sau đó đa phần là kinh ngạc, kì dị bởi vì nàng phát hiện ra rằng đóa cửu thiên hồng liên trên tay phải của nàng bất ngờ tỏa ra một khí tức yếu nhược, dung hoà cùng đám cỏ xung quanh.
Vài khắc tiếp theo, luồng khí tức đó tự động phản hồi trở lại, trong đầu Trương Ngạo Tuyết hình thành một loại phương thức vận hành đặc biệt, làm cho nàng chỉ trong nháy mắt đã nắm rõ được phân bố của cây cỏ xung quanh chu vi một dặm, hầu như đối với tất cả mọi loài sinh vật nàng đều có thể có sự tương liên, thông qua một vài bản năng đặc thù của chúng, tra xuất được nhiều sự tình.
Ngàn vạn tin tức đang hội tụ trong đầu nàng, toàn thân Trương Ngạo Tuyết phát xạ quang mang, trên đỉnh đầu xuất hiện ba đám mây màu sắc sặc sỡ không giống nhau, xếp theo hình chữ phẩm, hấp thụ tinh hoa của cỏ cây hoa lá trong rừng. Luồng linh khí của ngũ thải tiên lan trong cơ thể nàng cũng bắt đầu bành trướng, đồng thời nhanh chóng thu nạp nguồn năng lượng từ tinh hoa đó, tạo thành một nguồn năng lượng đặc thù trước tiên truyền vào trong ba đám mây trên đỉnh đầu của nàng.
Ánh tím chớp loé, tử vân đại thịnh, một Trương Ngạo Tuyết thu người lại trong chiếc tử sắc quang giáp, toàn thân lấp lánh xuất hiện trên đám mây tím đang phát quang mạnh mẽ, vọng nhìn quanh tứ phía. Không lâu sau đó, hồng quang toả ra một cách mãnh liệt, một Trương Ngạo Tuyết khác toàn thân lấp lánh ánh hồng nhàn nhạt, hờ hững, xuất hiện ngay trên một đám mây khác. Chỉ sau đó một lát, ánh sáng xanh lại toả ra, Trương Ngạo Tuyết thứ ba cũng bắt đầu nhô ra khỏi đám mây xanh, ba phiên bản thu nhỏ, đậm nét, màu sắc bất đồng, nhìn nhau miệng hé cười.
Ba giả dạng này kì thực là tam đạo nguyên thần của Trương Ngạo Tuyết, trong đó đạo tử sắc đầu tiên là nguyên thần chủ của nàng, bên ngoài có ngũ thải tiên lan đã hoá thành chiến giáp phòng hộ. Hai cái còn lại là phó nguyên thần, màu hồng đại diện cho pháp quyết Phụng vũ cửu thiên mà nàng tập luyện, vốn là màu sắc của cửu thiên hồng liên, màu xanh tức tiêu biểu cho Huyền Âm chi khí, chính là thân thể của nữ tử.
Thông qua nguyên thần để thăm dò trời đất, Trương Ngạo Tuyết phát giác rõ ràng hơn bằng mắt thường rất nhiều. Dùng mắt thường, vạn vật trên thế gian đều hỗn loạn, quá nhiều thứ tương tự khiến người bị mê hoặc, chỉ với nguyên thần đa phần những gì nhìn thấy lại khác biệt rất nhiều, môĩ một vật thể đều có những ấn ký khác nhau, đó là ấn ký còn lưu lại của quá trình biến hoá từ thiên địa thành vạn vật, tuyệt không một chút tương đồng.
Làn gió đêm nhẹ thổi qua, vẫn tư thế như ban đầu, Trương Ngạo Tuyết tiếp tục lĩnh hội cảm giác mới mẻ đó. Đột nhiên các nguyên thần trên đỉnh đầu của Trương Ngạo Tuyết loáng một cái đã quay trở vào trong cơ thể, tất cả mọi thứ bên ngoài cơ thể trong chốc lát cũng đều khôi phục trở lại. Không cần ngoảnh đầu lại, Trương Ngạo Tuyết thông qua hoa cỏ trong đầu đã phát hiện ra Lâm Vân Phong trong tay cầm một con gà rừng đang lặng lẽ trở về.
Thu hồi ý niệm, cảm giác vạn vật xung quanh trong tâm tưởng liền lập tức biến mất, Trương Ngạo Tuyết không kìm được bèn than nhẹ một tiếng. Quay người lại, nàng nhìn về phía tây, lúc đó đôi mắt mỹ lệ như dâng lên một màn sương mỏng làm cho người ta không thể nhìn rõ đằng sau cái lớp sương mờ ảo đó, ánh mắt u uẩn ấy hàm chứa những điều gì.
Một thân ảnh chớp hiện, Lâm Vân Phong cười nói:
- Sư tỷ, tỷ xem đệ bắt được con gà rừng vừa to vừa béo không, tối nay chúng ta có lộc ăn rồi.
Cười một cách lãnh đạm, Trương Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói:
- Vất vả cho đệ rồi, trên đường đi đệ có phát hiện điều gì không?
- Đích xác là đã phát hiện ra một sự việc, tại một sơn cốc cách đây khoảng vài dặm, có một căn thạch ốc đơn giản hoang phế. Đệ vốn định tối nay chúng ta sẽ đến đó nghỉ ngơi, nhưng lúc đệ đến gần căn thạch ốc đó thì nó bỗng nhiên biến mất một cách thần bí. Lúc đó đệ đã đi quan sát cẩn thận một lượt nhưng đáng tiếc là không tìm được manh mối gì.
Trương Ngạo Tuyết trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Trước tiên cứ ăn đã, tối đến chúng ta sẽ đến xem một lần, nói không chừng có thể phát hiện điều gì.
Lâm Vân Phong sắc mặt chợt lộ vẻ vui mừng, chứng tỏ trong lòng thật sự cũng muốn đi thăm dò một lần, nhưng chỉ sau một lúc, trên khuôn mặt liền lộ ra vẻ chần chừ do dự, nói:
- Sư tỷ, địa phương thần bí đó đích thực rất hấp dẫn, chỉ là lần này chúng ta trở về là để dò tìm nơi hạ lạc Dịch viên, làm như vậy không phải sẽ chậm trễ chính sự sao?
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên nói:
- Những điều gặp phải đều đã có chủ định, những điều không gặp phải là do số mệnh , việc gì phải né tránh?
Lâm Vân Phong nghe xong không nhiều lời nữa, bắt đầu quay con gà rừng. Buổi tối, sau khi cả hai đều đã no bụng, Trương Ngạo Tuyết dưới sự dẫn đường của Lâm Vân Phong cùng đến sơn cốc mà hắn đã nhắc đến.
Đứng trên eo núi, Trương Ngạo Tuyết nhìn theo hướng chỉ tay của Lâm Vân Phong, quả nhiên trong cốc có một gian thạch ốc. Theo như ánh mắt nhìn được, đó chỉ là một gian thạch ốc hết sức bình thường, có lẽ là nơi vị thợ săn nào đó trong núi đã dựng lên để nghỉ ngơi tạm, không nhận ra một chút gì kì lạ và đặc biệt trong đó. Nhưng Lâm Vân Phong đã nói là nơi đó thần bí, thiết nghĩ nhất định phải có điều gì bí mật không ai biết, đó thật ra là gì?
Không hề nhích động, Trương Ngạo Tuyết tập trung tinh thần một cách cao độ, thi triển sở học thần kì tương thông với cây cỏ mà nàng vừa học được để hướng sự nhận thức của bản thân về phía gian thạch ốc đó, thăm dò tình hình của nó. Tin tức nhanh chóng được phản hồi, Trương Ngạo Tuyết trong lòng kích động, căn nhà đó không ngờ chỉ có thể nhìn thấy được chứ không thể cảm nhận được, khiến cho người ta cảm thấy vạn phần mê hoặc.
Trương Ngạo Tuyết mang kết quả vừa thăm dò được nói cho Lâm Vân Phong biết, rồi hỏi lại:
- Đó rốt cuộc là sự việc gì? Trước đây đệ đã bao giờ gặp qua chưa?
Lâm Vân Phong suy nghĩ một lúc rồi đáp có phần không chắc chắn:
- Đệ mạo muội suy đoán một chút, nếu kết quả thăm dò của sư tỷ là không sai thì gian thạch ốc trên sơn cốc đó chính là một ảnh phản chiếu của một nơi nào đó, cũng tức là một loại huyễn ảnh. Bản thể của nó lại ở một địa phương khác, bị người nào đó dùng một phương pháp thần bí phản chiếu đến đây, khiến cho những người nhìn thấy đều bị mê hoặc.
Ngẫm nghĩ lại những điều Lâm Vân Phong nói, Ngạo Tuyết nghĩ cũng có lí, bất giác hỏi:
- Vân Phong, đệ có cách nào tra xuất ra bản thể của thạch ốc này đến từ đâu không?
Lâm Vân Phong lắc đầu nói:
- Việc này đệ trước nay chưa từng gặp qua, căn bản không thể bắt đầu điều tra được, theo đệ tốt nhất nên rời khỏi nơi này.
Trương Ngạo Tuyết khẽ gật đầu rồi cùng với Lâm Vân Phong quay người trở lại, rời khỏi sơn cốc đó.
Trong đêm tối, tại một đỉnh núi cách ngoài vài trượng, bốn bóng người đang chăm chú nhìn theo hướng Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong vừa rời khỏi, đều trầm mặc không nói gì, tựa như quỷ ảnh u linh.
Khá lâu sau, một giọng nói cất lên:
- Lão đại, lần này bọn chúng đến đây quả là ông trời phù hộ, chúng ta hãy động thủ thôi.
Một giọng nói khác lại vang lên:
- Lão tam không nên sốt ruột, ngươi không biết rằng khí tức của Trương Ngạo Tuyết đó đã biến hoá rất nhiều, tựa hồ tu vi có phần tiến bộ rất lớn, điều này đối với chúng ta có phần bất lợi, tốt nhất hãy thận trọng.
Lão tam hỏi:
- Vậy theo ý kiến của đại ca thì lúc nào chúng ta mới động thủ?
Lão đại cười âm hiểm nói:
- Đêm tối đối với chúng ta có lợi, nhưng với bọn chúng cũng vậy, mục đích của chúng ta lần này là bắt giữ Trương Ngạo Tuyết, như vậy mới có cơ hội lấy được vật mà chúng ta mong muốn, cho nên ta định là khi trời sáng mới ra tay. Bây giờ, lão tứ hãy heo dõi bọn chúng từ xa trước, chỉ cần không ra khỏi tầm mắt của chúng ta là được, lão nhị và lão tam cùng ta thương lượng một chút, ngày mai ra tay phải đắc thủ.
Lời nói vừa dứt thì một bóng người vụt đi, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Mờ sáng, tiếng chim hót vui tai đã đánh thức Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong đang đả toạ bừng tỉnh.
Vươn ngươi đứng dậy, Trương Ngạo Tuyết nhìn qua mặt đất vẫn còn một ít tàn dư khói lửa còn sót lại, liền hỏi:
- Vân Phong, tối qua đệ nghiên cứu đến nửa đêm, có thu hoạch được gì không?
Lâm Vân Phong vẻ đắc ý đáp:
- Không giấu gì sư tỷ, công hiệu của tam sắc u liên đệ cũng đã được biết qua một chút, chịu khó thêm vài ngày nữa thì chắc chắn có thể tham thấu.
- Vậy thì quá tốt rồi, chúng ta hãy lên đường thôi.
Dứt lời, nàng quay người phiêu hốt bay lên, hướng về hướng phía Dịch viên tiến đến.
Phía sau, Lâm Vân Phong cười nhẹ một tiếng rồi cũng ngự kiếm đuổi theo, song hành với nàng.
Nhìn cảnh sông núi lướt qua dưới chân, Lâm Vân Phong cảm xúc nói: "Phong cảnh nơi đây thật không tệ, đáng tiếc là tình hình nhân gian hiện nay đầy hiểm nguy, lại thêm mối thù lớn của Dịch viên cần phải báo, nếu không thì cứ ở đây ẩn cư tu luyện, không phải cũng là một ý tưởng hay sao." Trương Ngạo Tuyết nhìn y một cái, trong ánh mắt như có sương mờ chớp qua một tia cảm thán, chỉ là Lâm Vân Phong không phát hiện.
Bay nhẹ người lên đón gió, Trương Ngạo Tuyết thưởng thức uy lực mạnh mẽ của cuồng phong, một cảm giác mênh mông bất tận bao phủ toàn thân nàng. Từ lúc xuống núi Hoa Sơn, gặp cây ngọc thụ thần kì, ý thức tiến nhập vào nó, Trương Ngạo Tuyết liền cảm thấy bản thân đã có sự biến hoá rất lớn, rất nhiều sự việc trước đây chưa từng gặp đều đã xảy ra. Ngay như sự việc chiều qua mà nói, đó là nàng trước nay chưa từng nghĩ đến, thậm chí nghe cũng chưa bao giờ nghe qua, vậy mà cứ thế xảy ra một cách kì dị.
Đắm chìm trong những hồi ức, Trương Ngạo Tuyết bắt đầu phân tích nguyên nhân của những điều kì bí đó. Nhưng đúng vào lúc này, một cổ khí tức khí cổ quái yếu ớt truyền vào trong não bộ của nàng.
Thu lại vẻ trầm tư, Trương Ngạo Tuyết quay đầu nhìn về phía sau một cái, nói với Lâm Vân Phong đang ở bên cạnh:
- Có người đang theo dõi chúng ta, cự ly còn rất xa nhưng ý thức của hắn không ngừng phong toả trên thân chúng ta. Người này tu vi không kém, hơn nữa lại ra sức ẩn tàng khí tức bản thân.
Lâm Vân Phong nghe xong kinh ngạc, ngoảnh đầu quan sát tỉ mỉ một lượt, hốt hoảng nói:
- Không thể nào, đệ không hề phát hiện ra một tí gì, lẽ nào hắn ta thực sự lợi hại đến mức đó? Nếu quả như vậy thì hắn ta hà tất phải lén lén lút lút theo sau chúng ta như vậy?
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu nói:
- Hắn ta tại sao lại hành động như vậy thì ta cũng không biết rõ, tốt hơn hết chúng ta nên hết sức cẩn thận. Bây giờ chúng ta hãy tăng tốc lên, xem thử có thể thoát khỏi sự đeo bám sát của hắn không, nếu như hắn không đi theo nữa thì thôi, nếu như cố ý muốn đối địch với chúng ta thì cái gì đến sẽ phải đến.
Lâm Vân Phong ứng thanh đồng ý, chân đạp Trảm phong kiếm thét lên một tiếng giữa không trung, tốc độ gia tăng mãnh liệt lên gấp bội, cùng với Trương Ngạo Tuyết như hai đạo sao băng xé mây, xoay tròn lại trong những tầng mây cuồn cuộn sương mù.
Trên bầu trời, từng đám từng đám mây trắng lượn lờ vô định, dưới một đám mây quanh quẩn nơi hai người vừa lưu lại, một bóng người lặng lẽ khẩn trương theo sát phía sau hai người, xa xa ước chừng vài trượng. Dưới mặt đất, ba bóng người nhấp nhô khi lên khi xuống, theo gót ba bóng người đang bay trên bầu trời phía xa xa, hướng về Dịch viên mà tiến.
Hổ dược lĩnh, theo như lời các thợ săn là một ngọn núi nhỏ nằm ở phía Đông Bắc của Tây Thục, là con đường bắt buộc phải băng qua từ Hoa Sơn đến Dịch viên. Buổi sáng, cuối giờ Thìn, một thân ảnh nhỏ bé tựa lưng bên dưới một gốc đại thụ, đang ngơ ngẩn vọng nhìn lên trời, miệng lẩm bẩm:
- Bước tiếp theo ta phải làm gì đây? Làm thế nào để thần không hay quỷ không biết lại vừa có thể tiêu diệt được bọn chúng một cách thuận lợi để báo mối thù diệt môn ngày ấy?
Đang tự nói một mình, thân ảnh đó bỗng nhiên toàn thân bị kích động, ánh mắt cứ thế nhìn thẳng lên bầu trời, ở đó ba đạo quang ảnh đang bay cực nhanh, hướng thẳng về phía y mà đến, chỉ trong một khoảnh khắc đã bay đến đỉnh đầu của y.
Cúi đầu nhìn xuống, trên ngọn núi phía xa lại có ba đạo thân ảnh đang cấp tốc bay đến, điều này làm cho người đứng dưới gốc cây trong lòng bị chấn động, thầm nghĩ: "Là bọn chúng, thực sự là quá tốt. Chỉ cần lợi dụng một cách hợp lí, đến lúc đó ta khả dĩ có thể đánh trọng thương Trương Ngạo Tuyết, gây cho Lục Vân một sự đả kích lớn, ha ha…"
Cười lên một tiếng nham hiểm, bóng người đó lóe lên rồi biến mất tung tích, sau đó ba đạo nhân ảnh lướt qua trên không, bay thẳng về phía trước.