Khi Huyền Ngọc chân nhân quay về thì thấy mọi người đang cười cười nói nói. Thấy Huyền Ngọc chân nhân cùng đồng hành với ba vị chưởng giáo, mọi người đều đứng dậy nghênh đón. Sau khi nói vài câu khách sáo, mọi người thần tình nghiêm túc ngồi lại một chỗ luận bàn về sự tình liên quan đến pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang.
Để biểu thị sự tôn kính, Huyền Ngọc chân nhân để cho Lục Vân và Thương Nguyệt kể lại sự tình diễn ra trong sơn động lúc trước cho mọi người nghe. Sau khi hai người tường thuật xong, Thất Huyền chân nhân của Đạo viện mở miệng nói: "Nhớ lúc đó chúng ta tiến nhập động khẩu, gặp phải một luồng khí lưu kỳ quái công kích, uy lực lại rất lớn, thần bí dị thường. Sau đó ta có hỏi Trường Xuân chưởng giáo về đạo thuật của Vô Tâm, thì thần sắc của ông ta lộ vẻ không tự nhiên. Giờ nhớ lại, pháp quyết Vô Tâm sử dụng để công kích chúng ta lúc đó nhất định là Ám Ảnh Lưu Quang rồi".
Hạo Vân cư sĩ của Nho Viện gật đầu nói: "Lời của đạo huynh rất hữu lý, lúc đó Trường Xuân chưởng giáo đích xác thần sắc rất quái dị. Có lẽ lúc đó ông ta đã biết rõ pháp quyết mà Vô Tâm tập luyện chính là Ám Ảnh Lưu Quang vốn dĩ thập phần cổ quái và tà dị. Hiện tại sự tình này mười phần có thể khẳng định đây là sự thực, nhưng chúng ta nên xử lí như thế nào cho hợp tình hợp lý đây? Nếu không khéo, có thể ảnh hưởng quan hệ nhiều năm của Lục Viện thì thật không hay chút nào. Hiện tại, thiên hạ khắp nơi xuất hiện yêu ma quỷ quái cuồng bạo, Lục Viện chúng ta thân là trụ cột của giới tu chân chánh đạo, tất yếu phải liên hợp lại để đối phó. Ta chỉ sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến đại cục sau này mà thôi.
Thất Huyền chân nhân nhìn mọi người một lượt rồi nói: "Sự kiện này do môn hạ của Huyền Ngọc đạo huynh phát hiện, không biết Huyền Ngọc đạo huynh có ý kiến gì xin cứ nói ra, mọi người sẽ cùng nhau thương nghị trước rồi sau đó sẽ ra quyết định cách thức xử lý".
Huyền Ngọc chân nhân nghe vậy, quay sang nhìn Pháp Quả đại sư rồi mới mở miệng nói: "Sự tình phức tạp dường này, ta tạm thời không nghĩ ra phương pháp xử lí nào cho thỏa đáng, vì thế mới phải mời mọi người đến đây cùng thương lượng. Không biết Pháp Quả đại sư có cao kiến gì xin nói cho mọi người rõ?
Trầm tư một lúc lâu, Pháp Quả đại sư cuối cùng cũng khai khẩu: "Chuyện này đúng hay sai theo ý lão nạp chúng ta tự biết trong tâm là đủ rồi, không cần đề xuất ra làm gì. Cho dù hiện tại chúng ta có thể phán định Vô Tâm tu luyện Ám Ảnh Lưu Quang pháp quyết, nhưng chúng ta lại không thể đưa ra chứng cứ nào. Bởi vì nếu lúc đó Vô Tâm trước mắt Lục Vân và Thương Nguyệt không thừa nhận sự tình, chúng ta có hỏi nữa thì Thiên Kiếm Viện cũng dễ dàng phủ nhận sự việc. Còn nếu như quả chúng ta nói biết được sự việc qua miệng của hai tên Ma tiên và Hắc Liên, thì họ lại nói đó là kế ly gián... Theo ta thấy chất vấn kiểu đó mười phần không phải là cách làm cao minh. Hơn nữa nếu chúng ta truy bức đến cùng, chỉ sợ mọi người mất mặt rồi trở mặt không chừng. Hiện tại việc Vô Tâm tu luyện pháp quyết không nguy hại đến ai, chúng ta nếu cứ đùng đùng xông vào truy vấn, mà chuyện này lại có liên quan đến mặt mũi của Thiên Kiếm Viện chưởng giáo, hậu quả thế nào ta nghĩ mọi người đều tưởng tượng được... Thay vì cố gây chuyện không vui, chúng ta có thể để lại sau khi kiếp nạn này qua khỏi, quay lại hỏi han cũng không muộn. Mọi người thấy lão nạp kiến nghị như thế nào?".
"Lời của đại sư thập phần hữu lý, Phượng Hoàng Thư Viện của chúng tôi hoàn toàn tán thành. Trường Xuân chưởng giáo biết chuyện nhưng không thèm nói ra, sao chúng ta lại phải bươi móc chuyện này lên làm gì? Nếu trong tương lai Vô Tâm thực sự có làm việc gì không phải, chúng ta bắt Thiên Kiếm Viện dập đầu thỉnh tội cũng không muộn. Nếu hắn không có biệu hiện gì xấu, bất tất phải để tâm làm gì. Chi bằng chúng ta để tâm tư vào việc trừ yêu trảm ma lên trên hết, mọi người nghĩ thế nào?". Mục quang xinh đẹp khẽ chớp, Ngọc Vô Song điềm nhiên hỏi.
Thất Huyền chân nhân nói: "Ta nghĩ điều này tuy hợp lý, nhưng chúng ta nên dùng cách đối phó tích cực với sự tình này. Hiện tại tuy chưa phát sinh sự tình gì, nhưng chúng ta đều biết đó là nguy cơ trùng trùng, nếu không tích cực chủ động khống chế, tương lai nếu phát sinh sự tình, lúc đó có hối cũng không kịp... Cho dù không quan tâm nhiều thì ít nhất chúng ta cũng phải có sự chuẩn bị trước, không bị lúng túng tránh làm hỏng chuyện...".
Hạo Vân cư sĩ cũng rất tàn thành cách nhìn của Huyền Ngọc, liền nói: "Đạo huynh nói phải lắm... Tuy vậy bây giờ Vô Tâm hoàn toàn không để lộ một điểm gì nguy hại cho nhân gian, còn tại nhân gian rộng lớn, khắp nơi yêu ma quỷ quái lại hung hiểm vô cùng đang lục đục nổi dậy khiến chúng ta phải xuất toàn lực ứng phó. Nếu hiện tại Thiên Kiếm Viện vì chuyện này này mà không vui, tất sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của Lục Viện, từ đó đối với công cuộc trảm yêu trừ ma, bảo vệ hòa bình của nhân gian sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Nếu điều này xảy ra dĩ nhiên thật không tốt, không biết đạo huynh nhận thấy thế nào?". Thất Huyền chân nhân nghe thế trầm tư không nói, cẩn thận suy nghĩ.
Nhìn vẻ trầm tư của Thất Huyền chân nhân, Huyền Ngọc chân nhân mở lời: "Vấn đề này đích thực rất khó giải quyết, ta thấy mọi người nên tùy nghi hành sự. Chờ khi kỳ Lục Viện hội võ này kết thúc, ta sẽ bái kiến Trường Xuân chưởng giáo chất vấn sự tình, để xem ngữ khí và phản ứng của ông ta thế nào rồi quyết định cũng không muộn. Hiện giờ tạm thời cứ để qua một bên vấn đề này, chúng ta trong tâm đều biết là được rồi".
Thất Huyền chân nhân trầm ngâm một lúc lâu, rồi cũng không nghĩ ra biện pháp nào hay hơn, bèn nhẹ giọng nói: "Vậy theo lời của Huyền Ngọc đạo huynh, chờ cho cuộc luận võ kết thúc, chúng ta sẽ quay lại vấn đề này. Có lẽ lần này chúng ta sẽ tìm ra giải pháp, đúng không?". Nhè nhẹ gật đầu, mọi người biểu thị tán đồng, vấn đề này tạm thời chưa quyết định vội.
Khe khẽ mỉm cười, Hạo Vân cư sĩ đột nhiên chuyển đề tài nói chuyện: "Lần đầu tiên Lục Viện hội võ, nói thật, cho đến lúc này ta xin chúc Huyền Ngọc huynh cùng Dịch Viện lần này thắng lợi. Nho Viện chúng tôi lần này danh phận xếp cuối đã được định, nhưng Dịch Viện của huynh có hy vọng lớn đạt được đệ nhất danh. Hôm nay Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt gặp phải kỳ duyên, mọi người đều thấy, hai người họ chẳng mấy chốc có thể khai triển thân thủ, mang thanh danh về cho hai viện".
Thất Huyền chân nhân nghe thế, quay nhìn môn hạ của Dịch Viện cười nói: "Tốt, lần đầu tiên bốn người của Dịch Viện tham gia có tới hai người tiến nhập vào vòng Lục cường. Trong Lục cường, Dịch Viện chiếm hai, vậy là có một phần ba cơ hội tiến vào vòng trong, cơ hội cao hơn bốn viện còn lại, ta thật lòng chúc mừng Huyền Ngọc đạo huynh".
Huyền Ngọc chân nhân gương mặt rạng rỡ, khiêm tốn nói: "Hai vị lão hữu nói quá rồi, bất quá vận khí của hai đứa nó tốt, tài năng chỉ miễn cưỡng tiến vào vòng Lục cường. Có lẽ khi khởi tranh Lục cường, chúng là những người bị đào thải đầu tiên, chỉ sợ đến lúc đó các vị lão hữu lại cười cho".
Pháp Quả đại sư cười nói: "Mọi chuyện trước mắt mọi người đều thấy, ngài không cần khiêm tốn làm gì. Lần này, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hai người gặp được tiên duyên, tu vi đại tăng, điểm này tin rằng mọi người đã rõ như ban ngày. Hiện tại có thể nói môn hạ đệ tử của chúng tôi lỡ mà gặp quý môn, có lẽ không thể chiếm một chút tiện nghi nào. Ngoài ra, hai người họ còn có bộ chiến giáp thần kỳ hộ thề, có lẽ ba viện còn lại cùng chịu nhận bại thôi".
Thất Huyền chân nhân cũng phụ họa: "Đại sư nói chí phải, nếu hai người họ không có được kỳ duyên, môn hạ đệ tử của chúng tôi còn có một chút cơ hội. Nhưng còn hiện nay, cơ hội đó đã trở nên xa vời. Bần đạo nghĩ lần này cơ hội chiếm đệ nhất danh nghiêng về một trong ba người sử dụng tam đại thần kiếm. Người khác muốn tranh đoạt, chắc không dễ dàng gì. Chỉ tiếc là thần khí nan cầu, cho nên không phải ai cũng có được".
Ngọc Vô Song cười nhẹ nói: "Chân nhân quá lời rồi, môn hạ của ngài - Vô Vọng - cùng môn hạ của đại sư - Bổn Nhất - đều tu vi thâm hậu, có lẽ một điểm Thương Nguyệt cũng không sánh được. Lần này ai thắng ai bại, chỉ có thể chờ đến lúc đó mới biết thôi. Giờ bàn về chuyện đó liệu có sớm quá chăng? Hiện Trường Xuân chưởng giáo bị trọng thương, hơn nữa phụ cận của Thiên Kiếm Viện cũng bị Tam Đầu Linh Xà phá hủy nghiêm trọng, có lẽ việc tranh định Lục cường phải tạm dừng một thời gian".
Pháp Quả đại sư nhẹ giọng nói: "Điều này là tất nhiên. Hiện tại lão nạp dự định xem xét thương thế của ông ta, thuận tiện hỏi về chuyện tranh tài, xem ông ta an bài thế nào. Các người không đi thì thôi, có đi thì cùng đi". Bốn người còn lại nghe thế, đều gật đầu biểu thị muốn đi, vì thế năm vị chương giáo trước sau cùng nhau đến Thiên Kiếm Viện xem xét thương thế của Lý Trường Xuân.
o0o
Trong Huyền Thiên động, lúc này Lý Trường Xuân sắc mặt đã khá hơn rất nhiều. Bên cạnh, Liễu Tinh Hồn đang thuật lại những sự việc sau khi ông ta rời khỏi, đem những gì phát sinh nhất thiết kể hết một lượt. Sau đó Liễu Tinh Hồn nói: "Hiện giờ Vô Trần vẫn chưa quay về, đệ tưởng hắn chỉ đi chốc lát, cũng không biết hắn lần này cùng Thần Điểu Đại Bằng đi đâu, có sự tình gì xảy ra không? Đệ nghĩ rằng Thần Điểu tưởng có thể tiêu diệt Tam Đầu Linh Xà, nhưng xem ra không phải sự thật, khả năng tối đa chỉ là đánh đuổi nó chạy trốn. Nếu hiểu theo cách đó, Kiếm Vô Trần đã sớm quay về. Lần này, Trương Ngạo Tuyết của Dịch Viện và Thương Nguyệt của Phượng Hoàng Thư Viện hai người đạt được một bộ phận linh khí của Ngũ Thái Tiên Lan, tu vi đại tăng, nếu như xảy ra cuộc so tài, chỉ sợ nhất định ảnh hưởng. Giờ chỉ mong trước hết Vô Trần phải quay về, sau đó phải cẩn thận lắm mới được".
Lý Trường Xuân sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: "Tu vi của Vô Trần đệ đã biết, cho dù tính cả tu vi đã tăng tiến của Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, ta nghĩ muốn thắng Vô Trần cũng khó có khả năng. Điều ta hiện đang lo nhất là ở Vô Tâm, lúc gã tranh đoạt Ngũ Thái Tiên Lan đã thi triển Ám Ảnh Lưu Quang pháp quyết, sự tình này có thể dẫn khởi sự chú ý của ngũ viện. Như quả ngũ viện khởi sự trách vấn, chúng ta quả thật khó hồi đáp cho tốt được, thật là không hay, có khả năng sự tình lộng xảo thành chân".
Liễu Tinh Hồn nghe thế sắc mặt liền biến đổi, nhãn thần biến chuyển vô thường, ẩn giấu bên trong một chút âm hiểm. Cúi nhìn Lý Trường Xuân, Liễu Tinh Hồn trầm giọng nói: "Sự tình này thiết nghĩ nếu chúng ta không thừa nhận, tin rằng ngũ viện cũng chẳng dám làm gì. Đệ nghĩ Vô Tâm tuy thi triển pháp quyết, nhưng gã không dại gì mà nói ra. Ngũ viện tuy là có hoài nghi, cũng không thể đưa ra chứng cứ xác thực gì, do đó nếu chúng ta tỏ thái độ cứng rắn, kiên quyết bất thừa nhận sự việc, họ cũng chẳng làm được gì. Huống hồ họ có đề khởi vấn đề này hay không, ta cũng chưa biết được. Điểm này sư huynh tạm thời không cần dụng tâm lo lắng, nên chú ý đến vấn đề tranh danh định phận thôi".
Lý Trường Xuân nhẹ gật đầu minh bạch, vừa định mở miệng nói, đột nhiên cảm giác có chuyện, mục quang liền nhìn Liễu Tinh Hồn, hai người đồng thời quay nhìn hướng của động. Chẳng mấy chốc, đã thấy một văn sĩ trạc ngũ tuần dẫn đầu năm vị chưởng giáo đi vào. Khi gặp nhau, năm vị chưởng giáo lần lượt thăm hỏi thương thế của Lý Trường Xuân, nét mặt mỗi người đều thể hiện sự quan tâm.
Lý Trường Xuân cười nói: "Đa tạ các vị lão bằng hữu, thương thế của ta giờ không còn ngại nữa, mọi người xin mời ngồi". Nói rồi, nhìn vị văn sĩ nói: "Bất Hối sư đệ, mọi việc do ta cùng Liễu sư đệ tiếp đãi ngũ vị chưởng giáo là đủ, đệ hiện tại còn nhiều chuyện phải xử lý dùm ta". Nguyên văn sĩ này chính là sư phụ của Kiếm Vô Trần tên là Quân Bất Hối. Chỉ thấy ông ta gật đầu nhè nhẹ, chuyển thân quay người đi ra.
Sau một hồi khách sáo, Pháp Quả đại sư nói: "Lần này, chúng lão nạp đến chủ yếu xem xét thương thế của lão hữu, bây giờ thấy lão hữu không có gì đáng ngại, chúng lão nạp yên tâm rồi. Nhân tiện, lần này đến cũng muốn hỏi, kỳ tranh Lục cường sắp tới không biết lão hữu dự định khi nào tiến hành?".
Lý Trường Xuân thoáng trầm tư, rồi nói: "Lần này nhân vì chuyện của Ngũ Thái Tiên Lan, dẫn tới việc yêu ma quỷ quái xuất hiện, buộc chúng ta tạm thời dừng cuộc tranh tài. Hiện giờ Ngũ Thái Tiên Lan đã bị dị vật thần bí mang đi, lũ yêu vật cũng rút hết. Ta nghĩ cuộc tranh tài cũng có thể tiếp tục. Chỉ là vào lúc này, Thái Huyền Sơn của bần đạo bị Tam Đầu Linh Xà hủy hoại rất nhiều nơi, để tu bổ lại chỉ sợ phải mất hai ba ngày. Bần đạo nghĩ chúng ta có thể bắt đầu cuộc tranh tài vào ba ngày sau. Bần đạo sẽ sai người dọn dẹp xung quanh, công việc tạm xong là ta có thể tài khởi cuộc tranh tài. Đồng thời với những biến cố phát sinh, ta nghĩ mỗi viện đều có người bị thương, khoảng thời gian ba ngày hy vọng mọi người có thể khôi phục được, quý lão hữu thấy thế nào?".
Năm vị chưởng giáo cùng nhìn nhau gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Pháp Quả đại sư nói: "Cũng tốt, việc này chúng ta quyết định với sự đồng thuận của mọi người, quả là rất tốt. Ba ngày sau sẽ tiếp tục thi tài. Sau khi kết thúc, chúng ta sẽ lại cùng thương lượng một lần nữa liệu xem nên ứng phó với bọn yêu ma như thế nào, mọi người nghĩ sao?".
Mục quang nhìn quanh một cái, Thất Huyền chân nhân của Đạo Viện tiếp lời: "Đại sư nói rất hay, hiện thời yêu ma quỷ quái cùng tác quái khắp nơi trong thiên hạ, tàn hại không biết bao nhiêu bách tính lê dân. Sau khi kỳ hội võ kết thúc, chúng ta phải xuất động nhân mã, dụng thủ kiếm trảm yêu trừ ma, làm cho nhân gian thái bình. Nhân gian đã yên ổn nhiều năm, lần này đột nhiên bị yêu ma cùng lúc hiện thân quấy rối khắp nơi, ta nghĩ không khéo lại sắp rơi vào một trường hạo kiếp, chúng ta phải nhập thế trừ ác vệ đạo thôi. Thời kỳ yên bình vừa qua khiến chúng ta cũng có phần sao lãng, sau lần đại hội ta nghĩ cũng là lúc chúng ta hành động".
Hạo Vân cư sĩ của Nho Viện cũng tán đồng, nói: "Lời này thập phần chí lý, có câu 'thiên hạ loạn lạc, yêu nghiệt tất xuất'. Tại nhân gian mà nói, nếu như giới chân tu của chúng ta không mạnh dạn tiến lên, ngăn chặn cơn hạo kiếp này, lê dân bá tánh sẽ hãm nhập vào cơn nước lửa. Vì thiên hạ thái bình, ta hoàn toàn tán thành lời nói của Thất Huyền đạo huynh, chờ khi cuộc luận võ kết thúc, Lục Viện của chúng ta sẽ cùng liên hợp hành đạo thiên hạ, trảm yêu trừ ma".
Nghe hai người nói thế, cả bốn vị chưởng giáo còn lại cũng đầy nhiệt huyết gật đầu đồng ý. Như vậy là cả Lục Viện cùng quyết định hợp lực, chờ cuộc luận võ kết thúc sẽ lập tức hành đạo thiên hạ, du nhập các địa phương tiêu diệt yêu ma. Sau đó, mọi người cùng đàm luận một số việc nhỏ khác, rồi thì năm vị chưởng giáo ly khai.
o0o
Sau khi rời khỏi Huyền Thiên Động, năm vị chưởng giáo bắt gặp Quân Bất Hồi đi cùng Kiếm Vô Trần mới trở về. Ngay khi nhìn thấy Kiếm Vô Trần, sắc mặt của năm vị chưởng giáo cùng biến đổi, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc vô cùng. Chỉ thấy lúc này toàn thân trên dưới của Kiếm Vô Trần không thấy dấu vết cho dù nhỏ nhoi của việc bị thương, lại thêm một đạo hào quang ngũ sắc lưu động toàn thân. Hai mắt của y chớp lóe hào quang ngũ sắc, toàn thân linh quang sung mãn lộ rõ ra ngoài.
Nhìn thân ảnh của Kiếm Vô Trần đang nhanh nhẹn rời khỏi, Thất Huyền chân nhân sắc mặt trầm trọng nói: "Nhìn hiện trạng của y bây giờ, chắc hẳn đã gặp được kỳ ngộ gì đó, nếu không trong một khoảng thời gian ngắn quyết không có khả năng thành tựu như vậy. Tu vi hiện giờ của y đã tiến triển một bước rất dài, các vị thấy thế nào?".
Pháp Quả đại sư của Bồ Đề học viện nói: "Lời này khá hữu lý, biến hóa trên người y quá rõ ràng, khiến người ta mới nhìn đã thấy ngay. Có thể đoán rằng y trong tình huống cực hiểm ở trên thân Thần Điểu Đại Bằng đã gặp được hảo sự lớn. Truyền thuyết nói rằng Đại Bằng là thần thủ hộ của Thiên Kiếm Viện, có mối quan hệ mật thiết sâu xa vô cùng. Theo lão nạp đoán với tu vi của Kiếm Vô Trần, lại thêm việc y dùng Thiên Linh thần kiếm, nên khiến Đại Bằng xem y là chưởng giáo tương lai của Thiên Kiếm Viện, từ đó đã cho một số biệt đãi, điều này nhất định là như vậy...".
Huyền Ngọc chân nhân cùng Ngọc Vô Song nhìn nhau thoáng lộ sự ngạc nhiên, rồi thất vọng. Nguyên kỳ duyên của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt có thể giúp hai người đối với việc tranh Lục cường nuôi hy vọng lớn, hiện giờ gặp lại Kiếm Vô Trần, tâm tư hai người không hẹn mà cùng trầm xuống.
Hạo Vân cư sĩ mắt nhìn hai người, nhẹ giọng nói: "Thôi thôi, chúng ta đến thăm Lý trưởng giáo, mọi chuyện đã xong, giờ thì về thôi. Người tu chân trọng nhất chữ duyên, nhất thiết phải dựa vào số mệnh, cầu cường làm chi cho khổ? Kỳ thật mỗi lần Lục viện hội võ, kết quả đều không thể đoán định trước, hà tất phải để ý làm chi? Thiên Kiếm Viện có Thiên Linh thần kiếm, ngũ viện chúng ta không có chút hy vọng nào đâu". Nói xong, rời đi trước nhất.
o0o
Về tới Thiên Hỏa động, Ngọc Vô Song cùng đi với Thương Nguyệt, để lại bảy người của Dịch Viện. Nhìn các môn hạ cùng hai vị sư đệ muội, Huyền Ngọc chân nhân nhẹ giọng nói: "Chuyện tranh tài đã có quyết định, ba ngày sau sẽ tiếp tục cử hành. Đây là lần đầu tiên Dịch Viện chúng ta có hai người tiến nhập vào vòng Lục cường, vì thế chúng ta trở thành tiêu điểm của sự chú ý. Kỳ tranh tài này, ta hy vọng Ngạo Tuyết và Lục Vân toàn lực ứng phó, cần nhất là phải tận lực, còn kết quả thế nào thì không quan trọng". Nói xong thần sắc lại có chút không vui.
Nhìn thấy thần sắc kỳ quái đó, Tử Dương chân nhân hỏi: "Sư huynh, đệ nhận thấy huynh đi về tâm sự có vẻ không được vui? Lần này Dịch Viện chúng ta có hai người tiến nhập vòng Lục cường, đó là chuyện xưa nay chưa từng có. Đệ nghĩ lần này chúng ta vô luận như thế nào cũng phải dùng toàn lực nhất định trong kỳ tranh tài này đạt được thành tích lý tưởng nhất. Chưa lần nào Dịch Viện chúng ta có cơ hội tốt như vậy, nếu không có biểu hiện tốt nhất, trong tương lai biết chừng nào có cơ hội tuyệt hảo như vậy nữa?".
Huyền Ngọc chân nhân nhìn Lục Vân và Ngạo Tuyết một cái, nhẹ giọng nói: "Lúc nãy khi từ Huyền Thiên động trở về, ta có gặp Kiếm Vô Trần. Hiện tại y so với trước kia có sự khác biệt rất lớn, toàn thân hào quang ẩn hiện, linh khí sung túc, tu vi hiển nhiên đã gia tăng mãnh liệt cách xa trước rất nhiều. Tu vi của y, nếu tính ra lúc trước, khả dĩ được xếp đệ nhất trong sáu người. Khi Ngạo Tuyết xảo hợp kỳ duyên, tu vi đại tăng, ta nghĩ thực lực cũng ngang bằng Kiếm Vô Trần. Nhưng hiện tại mà nói, Kiếm Vô Trần và Ngạo Tuyết đã hơn kém nhau một trời một vực, điều này chỉ nhìn qua đã biết. Sở dĩ có chuyện tranh Lục cường, là nhằm tìm ra người đứng đầu mạnh nhất, ngoài ra tranh đấu để làm gì? Vì thế không cần danh phận cuối cùng thì làm như vậy cũng là tốt rồi".
Sơn động một thoáng trầm mặc, hoàn toàn tĩnh lặng. Lục Vân nhìn Tử Dương chân nhân, trong tâm dậy lên một cảm xúc nhè nhẹ khó tả. Tử Dương chân nhân ánh mắt thất thần, sâu trong đó lộ xuất sự quan tâm sâu sắc đến kỳ tranh tài. Nhưng hiện tại, khi nghe hy vọng tranh đoạt đệ nhất không còn, trông thần tình ông ta xuất hiện sự tức giận, uất ức cùng thất vọng, vừa tang thương vừa xa cách hụt hẫng. Chàng lại nhìn xung quanh mọi người, lúc đó Vân Phong vốn hoạt bát cũng trầm tư không nói, Lý Hoành Phí thì sắc mặt trầm trọng, Ngạo Tuyết tuy biểu hiện bình tĩnh nhưng ánh mắt lo lắng không yên. Tĩnh Nguyệt đại sư lúc này lặng lẽ nhìn Ngạo Tuyết, vừa yêu thương vừa tiếc nuối. Tựa hồ mọi người đang cảm nhận sự trêu trọc của ông trời khi vừa cho họ niềm hy vọng lại dập tắt nó một cách tàn nhẫn, họ chỉ cần tưởng tượng tới lúc người của Dịch Viện đối mặt Kiếm Vô Trần cũng đủ thất vọng rồi.
Lục Vân quay sang Huyền Ngọc Chân nhân, nhẹ giọng hỏi: "Sư bá nói Kiếm Vô Trần toàn thân ngũ sắc quang hoa ẩn hiện, chắc nhất định biết rõ thông qua việc nhìn một cái là biết. Không biết sư bá đối với sự tình đó lý giải như thế nào, tại sao trong một thời gian ngắn y lại có biến hóa lớn như vậy?".
Quay nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc chân nhân trầm giọng nói: "Chính là năm vị chưởng giáo cùng phát giác, sự thay đổi của y nhất thiết liên quan đến Đại Bằng chẳng nghi ngờ gì nữa. Y chắc chắn phải đạt được kỳ ngộ gì đó, nếu không tu vi làm sao có thể gia tăng mạnh mẽ như vậy chỉ trong một thời gian ngắn cơ chứ. Với tu vi hiện tại của y, đối với việc tranh đoạt danh hiệu đệ nhất thì ngũ viện chúng ta hoàn toàn không có bất cứ cơ hội nào". Nói xong, đem nhận xét của Pháp Quả đại sư kể lại cho mọi người nghe.
Nghe lời ông ta nói, Vân Phong không phục hỏi: "Nếu cho rằng tu vi của y tăng tiến như vậy, chẳng phải y đã trở thành một vị thần tiên rồi sao? Hiện tại cuộc tranh tài chưa diễn ra, ai dám khẳng định y nhất định thắng? Có lẽ vào một thời điểm nào đó y đột nhiên thất cơ, bị thua vào tay người khác cũng không chừng. Thời của chúng ta đã đến, vậy chúng ta nên sung mãn tự tin bản thân, tập trung toàn lực, để mọi người biết Dịch Viện chúng ta tựu trung không phải là đồ bỏ đi. Chúng ta tuyệt không phải là thứ yếu đuối chưa đấu đã hàng!".
Huyền Ngọc chân nhân nhẹ gật đầu, nói: "Đúng, nói đúng lắm. Hiện tại chúng ta không cần quan tâm đến chuyện đó nữa. Khi thời gian đến, Lục Vân và Ngạo Tuyết cứ toàn lực đối phó, tranh đoạt vị trí thứ hai quay về cũng là tốt rồi. Mọi người ở đây ngồi đây nghỉ một chút, rồi tranh thủ tu luyện. Nếu có muộn thì cứ về phòng nghỉ. Vào sáng sớm ngày thứ ba, cùng đến Thái Huyền Sơn, ngày mai mọi người cũng có thể đi vòng vòng xem chơi cho biết đó biết đây một chút". Nói xong quay người bỏ đi.
Lục Vân vô ý nhìn thấy trong lúc Huyền Ngọc chân nhân chuyển thân, khóe miệng lộ xuất một nụ cười thiểu não. Nhìn sau lưng ông ta, Lục Vân đột nhiên cảm thấy, có lẽ có một lúc nào đó, ông ta xem chàng phải là con người quan trọng nhất cho cuộc đấu này. Ông ta là Dịch Viện chưởng giáo, vinh nhục của Dịch Viện đều đặt trên đôi vai của người. Vì danh dự của Dịch Viện, ông ta cố nhiên không nhìn lầm, nhưng khi Dịch Viện có khả năng không đạt được danh vị cuối cùng, ông ta cũng không muốn sự đùa cợt hay thờ ơ của người khác, điều này quả thực là không dễ chịu chút nào.
Nghĩ đến đây, trong đáy mắt Lục Vân phát ra một luồng hào quang màu xanh ngọc, toàn thân xuất một cổ khí thế cường đại dần dần tỏa ra rồi bao trùm cả khoảng không gian trong lòng sơn động. Mục đích của việc đến đây là cùng Kiếm Vô Trần quyết phân cao thấp, để tìm ra ai là Lục Viện đệ nhất nhân. Thời khắc này, Lục Vân đã hạ quyết tâm, hiện tại mọi người ở đây sầu muộn không vui như vậy, tất cả là do bị Thiên Kiếm Viện áp bức, nếu như cùng Kiếm Vô Trần đại chiến một trận, có thể đem lại sự cao hứng cho mọi người.
Khi ra đến của động khẩu, Huyền Ngọc chân nhân đột nhiên dừng phắt lại, quay người nhìn Lục Vân,
trong mắt lộ xuất sự kinh ngạc. Những người khác, thời điểm này bị khí thế cường đại của Lục Vân làm cho kinh hãi, không nhịn được ngây ngốc nhìn chàng.
Lục Vân toàn thân hào quang lưu chuyển, hai mắt lộ xuất thần quang, thần sắc ngạo nhiên nói lớn: "Vì cuộc tranh đoạt Lục cường là nhằm tìm ra đệ nhất danh, đệ tử nguyện mang hết sức cùng Kiếm Vô Trần quyết tranh cao thấp, để xem coi liệu truyền thuyết Thiên Kiếm Viện lợi hại, vĩnh viễn bảo trì bất bại có thật hay không. Lần này, đệ tử muốn xem kỷ lục bất bại của y bị biến thành thất bại. Xin mọi người hãy ủng hộ cho đệ tử, con sẽ không để mọi người thất vọng. Đệ tử quyết đưa Dịch Viện vượt lên trên năm viện khác". Nói xong, cỗ khí thế cường đại đột nhiên gia tăng gấp bội, toàn bộ sơn động tức thì hồng quang bạo xạ, giống như đang rơi vào một biển máu không cùng.
Tử Dương chân nhân nghe thấy thế, toàn thân huyết khí dâng trào, hai mắt phát ra thần quang kích động, miệng cười ha hả không ngừng. Riêng Huyền Ngọc chân nhân thì sắc mặt đại biến, trong mắt ẩn hiện một chút hy vọng. Ngạo Tuyết bên cạnh mỉm cười chúc phúc cho chàng. Vân Phong hò hét phụ họa, miệng la "tốt tốt" liên tục. Lý Hoành Phi chan chứa sự cổ vũ, riêng Tĩnh Nguyệt Sư Thái thái độ vừa có một phần kinh dị, vừa có điều gì đó rất khó hiểu.
Kiếm Vô Trần hậm hực nhìn Lục Vân, thân ảnh lập tức nhoáng động, hai tay khoa lên, toàn thân lưu động ngũ sắc quang hoa. Thiên Linh thần kiếm bay lên trên đầu, ngũ sắc quang hoa tức thì đại thịnh xông thẳng lên trời, khí thế mãnh liệt thực sự chấn động nhân tâm. Kiếm Vô Trần quát lớn "Thiên Kiếm Cửu Quyết đệ thất quyết - Phá Thiên Quyết!".
Kiếm Vô Trần gầm lên một tiếng, toàn thân xoay tròn, Thiên Linh thần kiếm trên đầu phát ra một khí thế cực mạnh. Ngũ sắc quang hoa chiếu rọi toàn thân. Trong nháy mắt, ngũ sắc quang hoa từ thân của Kiếm Vô Trần hợp thành một thể với Thiên Linh thần kiếm quang hoa, phát ra một lực đạo cương mãnh hủy thiên diệt địa, trong phút chốc đã biến thành một con cuồng long ngũ sắc, toàn lực công kích Lục Vân. Bốn bề vô số khí lưu vần vũ điên cuồng hội tụ trước mặt Kiếm Vô Trần biến thành ánh sáng chói loà, như một đám mây rực rỡ xoay quanh Kiếm Vô Trần. Khí lưu hội tụ xung quanh Kiếm Vô Trần càng nhiều, hình thành một vòng vây giam Lục Vân vào giữa, không để chàng có cơ hội đào thoát.
"Hoàng Hà chi bạn Dạ Nguyệt Trảm! Thái Huyền sơn thượng hiển uy nghiêm", một âm thanh lạnh lẽo vang lên, Như Ý Tâm Hồn kiếm tự động bay lên phía trên đầu Lục vân, điên cuồng quay với tốc độ ba trăm sáu mươi vòng mỗi giây. Thần kiếm luân chuyển, lập tức phát ra một cỗ cường khí bá đạo màu đỏ chói phóng lên hình thành một đạo kiếm trụ dài trăm trượng, cực kỳ đáng sợ. Bốn phía, ngũ sắc quang hoa chớp động bao lấy Lục Vân như một tầng quang giáp bảo hộ. Cùng lúc đó, Lục Vân vận dụng tối đa Liệt Hỏa Chân Nguyên, những quả cầu lửa đỏ rực xuất hiện xung quanh, tứ bề bụi cát tung bay mù mịt. Lục Vân ẩn bên trong trông như Liệt Hỏa sứ giả. Những đoá hỏa diệm bay lên làm tiêu tan từng đám mây rực rỡ, phát ra những ánh sáng kỳ dị tại không trung, vẽ nên một bức họa đồ mỹ lệ.
Trên trời, một phiến huyết sắc xuất hiện, toàn bầu trời lập tức phát sinh dị biến. Chỉ thấy Lục Vân với đạo kiếm trụ cao trăm trượng xoay chuyển mãnh liệt biến thành mười lăm mười sáu đạo hồng kiếm. Kiếm ảnh trập trùng bốn phía, phát ra vô số tia sáng rực rỡ không ngừng nhảy múa khắp không gian.
Đúng lúc Kiếm Vô Trần toàn thân biến thành một con cuồng long ngũ sắc, công kích mãnh liệt, Lục Vân đột ngột gầm lên, Dạ Nguyệt Trảm từ trên đầu bổ ra ngoan cường nghênh đón Phá Thiên Quyết của Kiếm Vô Trần. Kiếm trụ tiếp xúc cuồng long, chỉ trong nháy mắt phát ra tiếng nổ kinh hoàng. Lúc này, cả hai đều tập trung toàn bộ công lực, phát ra một luồng khí cực kỳ cường mãnh, kinh hãi thế tục, chấn động toàn bộ chúng nhân tại trường đấu.
Bốn phía cuồng phong gào thét, chấn động trời đất, bụi bốc lên mù trời, cùng với vô số ánh sáng mờ ảo, mỹ lệ dị thường mà cũng hung hiểm dị thường. Sau hàng loạt tiếng nổ, mọi cặp mắt đều cực kỳ kinh hãi, ngẩn ra nhìn lên không trung quan sát trận chiến kinh hoàng này. Khi bụi mù theo gió tan đi, chỉ thấy Kiếm Vô Trần quần áo rách bươm, đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt xanh lè và hiện rõ một dòng máu nhỏ, trông vẻ rất sợ hãi. Đối diện với y, Lục Vân đầu tóc mặt mũi quần áo cũng gần thảm hại như thế và nhãn thần ánh lên sự kinh hoàng.
Thiên Linh thần kiếm và Như Ý thần kiếm tại trên đầu hai người phát ra ngũ sắc quang hoa và hồng quang, thể hiện sức mạnh mỗi người. Khó phân cao thấp! Giữa không trung, Lục Vân và Kiếm Vô Trần đứng yên, toàn thân tập trung công lực thất tán, chuẩn bị cho một cú công kích mãnh liệt hơn.
Dưới đất, mọi cặp mắt đều mở to chăm chú, lúc này không một ai có thể nói chắc chắn ai sẽ là người chiến thắng. Tu vi của Lục Vân vốn đã vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, nay lại càng làm cho ai nấy đều kinh ngạc. Ngoại trừ Thiên Kiếm Viện và Dịch Viện, kỳ dư mọi người đều bàn tán phỏng đoán kết quả. Tất cả đều có cảm giác lần sáu viện hội tụ này có thể có một sự kiện bất ngờ.
Nhìn hai người bất động tại không trung, Ngọc Vô Song hỏi nhỏ Thương Nguyệt: "Thương Nguyệt, con thấy tu vi của Lục Vân so với con thế nào? Con có biết điều gì mà chúng ta không biết không?" Bà nhìn đứa đệ tử kiệt xuất nhất, hi vọng có thể hỏi ra được điều gì đó. Thương Nguyệt nhìn Lục Vân trên không trung, khẽ nói: "Con cũng không rõ tu vi của Lục Vân thâm hậu đến mức nào. Nhưng con tin rằng Ngạo Tuyết biết rõ hơn con. Ngạo Tuyết tin tưởng nơi chàng thế nào, thì con cũng tin như thế. Con chỉ biết duy nhất một việc là khi tranh đoạt Ngũ Thái Tiên Lan, cả Thiên Kiếm Viện và Đạo Viện trưởng giáo đều không thể xông qua Bát Thú Liệp Tiên Trận, còn Lục Vân lại vượt qua dễ dàng. Đó là lý do tại sao con và Ngạo Tuyết, có thể trực tiếp xông ra từ lòng đất bắt kịp mọi người trên đỉnh Tống Tiên Lĩnh. Hôm đó, chàng nói với con và Ngạo Tuyết rằng Ngũ Thái Tiên Lan có lẽ đương lúc phi thăng cửu thiên, con và Ngạo Tuyết nên toàn lực tương trợ, rốt cuộc là nhờ đó mà chúng con đã thu hoạch kỳ duyên.
Ngọc Vô Song nghe xong, đăm đắm nhìn vị đệ tử yêu của mình, dường như đã đoán ra được điều gì. Đảo mắt nhìn Lục Vân trên không, bà nói nhỏ: "Xem tình hình lúc này, cả hai đều bình thủ. Nhưng một khi Kiếm Vô Trần thi triển "Diệt Thiên Quyết", con nghĩ Lục Vân có cơ hội thắng hay không?"
Thương Nguyệt điềm nhiên cười: "Thực tình lúc chàng nói với con rằng quyết tâm đả bại Kiếm Vô Trần, con đã biết chàng nhất định có thể chiến thắng. Còn chàng sử dụng pháp quyết gì để thắng, con thật không biết, nhưng con tin chàng nhất định sẽ thắng, vì chàng là Lục Vân, một con người hết sức thần bí". Nói xong, Thương Nguyệt tĩnh lặng nhìn Lục Vân, ánh mắt đầy vẻ nhu tình.
Kiếm Vô Trần đối diện với Lục Vân, ánh mắt chợt quắc lên, ngũ sắc quang hoa quanh mình lập tức khởi động, cuồng phong nổi lên. Trong chớp mắt, khí thế bạo liệt xoay trời chuyển đất xuất hiện bốn bề, làm kinh hãi tất cả mọi người. Song thủ cùng đưa ra, Kiếm Vô Trần cưỡi lên đầu gió, ánh sáng ngũ sắc lưu động tuần hoàn xung quanh trên dưới, lăng lệ nhìn Lục Vân, quát lớn: "Lục Vân, hãy cẩn thận. Lần này hãy tiếp chiêu Thần Kiếm Huyễn Hình của ta".
Trong tiếng thét vang trời, chỉ thấy Kiếm Vô Trần chộp lấy Thiên Linh thần kiếm trên đầu, hữu thủ tập trung công lực cường đại nhất, trong sát na, cầm thần kiếm chỉ thẳng ra. Ngay lúc đó, Thiên Linh thần kiếm đột nhiên phát sanh dị biến, ánh sáng ngũ sắc ngập tràn, phủ chụp lên Thiên Huyền Động. Bầu trời bỗng nhiên quang đãng dị thường, không một gợn mây, bất chợt năm thanh âm như tiếng long ngâm bùng lên, hỗ trợ Thiên Linh thần kiếm bạo liệt xuất kích. Chỉ thấy ngũ sắc quang hoa tràn ngập, trên thanh thần kiếm đột nhiệt phát ra năm đạo sắc ảnh khác nhau, đỏ, tía, vàng, xanh và lam thoát ly thần kiếm cùng tập trung lại biến thành năm con thần long ngũ sắc, cuốn tròn xung quanh Kiếm Vô Trần trên không trung và cùng ngâm lên dữ dội.
Nhìn pháp thuật kỳ dị này toàn trường chấn động, không tưởng trong Thiên Linh thần kiếm lại ẩn chứa năm con thần long như vậy. Nhìn khí thế của ngũ điều thần long, toàn bộ môn nhân Dịch Viện tâm trạng như trĩu hẳn xuống, cảm giác lo lắng lại trỗi lên. Lâm Vân Phong kêu lớn giữa toàn trường, phản đối sự bất công, nhưng không một ai để ý đến gã.
"Thiên kiếm cửu quyết đệ bát quyết ¯trảm thiên quyết!" Kiếm Vô Trần quát lên một tiếng long trời, tay y nắm chặt thần kiếm, mãnh nhiên phát ra một đạo tử sắc kiếm. Lập tức có vô số kiếm ảnh bay vù vù bốn phía, Kiếm Vô Trần thân ảnh thoắt biến thành chín đạo nhân ảnh, hợp với chín đạo tử sắc kiếm trụ, tư thế bất đồng từ chín hướng khác nhau cùng nhằm thẳng vào Lục Vân xuất kích. Cùng lúc với chín đạo kiếm ảnh, năm con thần long trên không trung cũng giơ nanh nhe vuốt, miệng phun ra ngũ sắc quang hoa mãnh nhiên xông tới.
Lục Vân nhìn khí thế bá đạo của Kiếm Vô Trần, lập tức biến hẳn sắc mặt, chàng không tưởng được rằng Thiên Linh thần kiếm có sức mạnh dường này, có thể huyễn hóa xuất ra năm con thần long cùng công kích đối thủ. Thời gian khẩn cấp, không thể suy nghĩ thêm, Dạ Nguyệt Trảm lại được sử dụng. Trong ánh hồng chói lọi của Dạ Nguyệt Trảm, Lục Vân toàn thân xoay chuyển biến thành một con xích long vọt thẳng lên trời.
Anh kiếm ngập trời, tiếng nổ dậy đất, bắn tung những đốm huyết hoa, giữa không trung không ngừng biến hóa khắp các phương vị. Lục Vân liên tục di chuyển, thay đối phương vị, lúc ẩn lúc hiện, công kích, dùng mọi cách để chống trả Kiêm Vô Trần. Tuy nhiên, sức mạnh và phạm vi công kích lần này của Kiếm Vô Trần thật đáng sợ. Lục Vân không thể dễ dàng tránh được. Hàng loạt tiếng nổ vang lên chấn động chúng nhân, máu rơi khắp không trung vẽ nên những hình thù mỹ lệ.
Kiếm Vô Trần nét mặt lãnh khốc, lẳng lặng hiện thân ngoài ba trượng bên trái Lục Vân, nhếch mép ngạo nghễ nhìn Lục Vân toàn thân đẫm máu, bị bắn tung lên không. Một tiếng kêu thắt nghẹn nổi lên, thân thể Lục Vân rơi thẳng xuống mặt đất. Xung quanh, mọi người kêu lên kinh hãi, nghe rõ nhất tiếng của Lâm Vân Phong hét lên: "Lục Vân, huynh không được ngã xuống, huynh phải đứng dậy, huynh phải chiến thắng. Huynh nói huynh sẽ không thua, hãy đứng dậy nhanh lên huynh!".
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cùng rung rẩy cả người. Ánh mắt ngập đầy quan tâm thương xót, nhưng không một ai lên tiếng, chỉ có nét mặt đăm đăm lo lắng đã thố lộ tâm tình thiếu nữ. Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân cũng không tránh khỏi toàn thân chấn động, lo lắng nhìn Lục Vân vừa rơi ngã xuống đất, réo thầm trong bụng kêu chàng mau mau đứng lên, mau mau trỗi dậy.
Trong vòng đấu, thân thể Lục Vân bột phát hồng quang, khí thế chợt bùng lên mạnh mẽ. Trong chớp mắt chàng đã đứng dậy, phóng vụt lên không trước sự ngạc nhiên của mọi người, phẫn nộ nhìn Kiếm Vô Trần. Lúc này bốn bề vang lên tiếng kinh hô, mọi cặp mắt đều đổ dồn vào Lục Vân. Lục Vân mặt mày nhợt nhạt, vệt máu còn quanh miệng nhưng ánh mắt vẫn sáng qu?c như minh châu.
Nhìn Kiếm Vô Trần đang cười ngạo nghễ. Lục Vân lạnh lùng nói: "Thiên Kiếm Viện quả nhiên danh bất hư truyền. Thiên Linh thần kiếm không hổ là thần binh thượng cổ, nằm trong ngũ đại thần binh. Thần kiếm của ngươi tuy có lợi hại, Như Ý Tâm Hồn kiếm của ta cũng chẳng kém. Nói xong, Lục Vân đảo mắt nhìn quanh toàn trường, toàn thân hiện lên khí thế bá đạo điên cuồng.
Nhìn thần kiếm trong tay, Lục Vân nhãn thần cuồng ngạo nói: "Người trước giờ vẫn muốn ra ngoài, hôm nay, ta sẽ cho ngươi được thể hiện!" Dứt lời, ánh mắt lạnh lẽo, hữu thủ dịch chuyển bắt quyết, thét to: "Long hồn xuất khiếu!" Tức thì, Như Ý Tâm Hồn kiếm rung động mãnh liệt, một âm thanh long trời kéo theo một luồng khí tức cuồng dã chấn động trời đất xuất hiện. Một đạo quang hoa lưu chuyển, một luồng sáng đỏ thắm mãnh liệt thoát ra khỏi Như Ý Tâm Hồn kiếm đằng không bay lên.
Luồng hồng sắc quang mang đó trong chớp mắt đã bành trướng gấp trăm lần, trong không trung vang lên một tiếng long ngâm kinh thiên, rồi một con rồng lửa toàn thân đỏ rực rùng rùng xuất hiện bay lượn trên đầu Lục Vân. Hỏa Long vừa xuất hiện thân mình chỉ dài khoảng mười trượng, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã to ra gấp mười lần biến thành Liệt Hỏa thần long dài hơn một trăm năm mươi trượng, gầm rú bay lượn trên Thái Huyền Sơn.
Sắc huyết hồng tràn ngập trên bầu trời Thiên Huyền động, mọi người vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy một con cự long khổng lồ. Hỏa diễm bùng sáng khắp nơi kéo theo hơi nóng kinh hồn. Lục viện cao thủ ai nấy đều hoảng sợ nhìn Lục Vân, không ai ngờ nổi Lục Vân lại có một thanh kiếm kỳ dị phong ấn Liệt Hỏa thần long, hoàn toàn ngoài ý liệu của mọi người.
Dịch viên môn nhân thần sắc cực kỳ hưng phấn, đặc biệt Vân Phong cao hứng khôn cùng, riêng Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân lại biến sắc, toàn thân rúng động, ánh mắt xuất hiện vẻ nghi hoặc. Bên cạnh, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt lộ vẻ kinh hãi lẫn vui mừng tột độ. Lục Vân đúng là một người hết sức thần bí, lần nào cũng khiến mọi người phải kinh ngạc. Lúc bấy giờ người có vẻ mặc khó coi nhất tự nhiên là Thiên kiếm viện chưởng giáo Lý Trường Xuân. Ông ta cùng mọi người ở Thiên kiếm viện đều nghĩ Kiếm Vô Trần đã chiến thắng. Nào ngờ, Lục Vân đột nhiên khai triển thần thủ làm tất cả kinh hoàng. Lần này, vấn đề ai thắng ai bại trong trận chung kết cuối cùng này đã trở nên hết sức phức tạp và kỳ quái.
Kiếm Vô Trần biến hẳn sắc mặt băn khoăn nhìn Lục Vân, bắt đầu cảm thấy lo lắng. Lúc trước, Kiếm Vô Trần rất tự tin vào chiến thắng của bản thân, nhưng không ngờ Lục Vân còn ẩn tàng thứ pháp quyết thần bí này, khiến y mất hẳn ý niệm khinh thường đối thủ. Thế rồi, ánh mắt gã lại trở nên sắc lạnh, vô luận thế nào, gã vẫn là đệ tử kiệt xuất nhất của Thiên Kiếm Viện, không được phép lùi bước trước khó khăn, huống chi gã vẫn còn có "Diệt thiên quyết" uy lực tối cường, một khi thi triển thì kết quả thế nào không ai biết trước được. Truyện Sắc Hiệp -
Gã hít sâu một hơi, toàn thân công lực đẩy lên mức tối đa, những luồng sáng ngũ sắc lập tức quay cực nhanh xung quanh thân. Chăm chăm nhìn thần kiếm trong tay, Kiếm Vô Trần quát lớn: "Thần kiếm huyễn hình, ngũ long hợp nhất", hữu thủ cấp tốc phát ra hàng trăm chiêu kiếm khí thế bá đạo xông thẳng lên trời. Tức thì năm con thần long màu sắc khác nhau ở trên không đột nhiên hội tụ thành một luồng ngũ sắc quang hoa, không ngừng bành trướng biến hình, nhanh chóng biến thành một con ngũ sắc thần long dài trăm trượng nhắm hướng con Liệt Hỏa thần long của Lục Vân xông tới.
Trên không, một lớn một nhỏ, hai con cự long màu sắc khác nhau cùng đối đầu. Dưới đất, toàn bộ chúng nhân thần sắc không ngừng biến đổi, mọi cặp mắt hướng lên trời chăm chú quan sát sự biến hình của hai con thần long. Lúc này, hỏa long đối diện tiểu long, phát ra một tiếng gầm chấn động trời đất, miệng há to phun ra một đạo liệt hỏa nóng rực dài ba trượng nhằm thẳng ngũ sắc thần long tấn công. Ngũ sắc thần long tuy chỉ lớn bằng hai phần ba hỏa long, nhưng kiêu ngạo vô bỉ, không chút nhượng bộ, thấy hỏa long xuất một đạo liệt hỏa, cũng không chịu kém, há miệng phun ra một đạo ngũ sắc quang hoa, ngang ngạnh đối đầu với liệt hỏa.
Hai đạo quang hoa đối nghịch một đỏ rực, một ngũ sắc va chạm nhau mãnh liệt không tương nhượng một phân vẽ nên một khung cảnh cực kỳ mỹ lệ trên không trung. Sau khi đối đầu một trận, ngũ sắc thần long bị lùi lại một chút chứng tỏ Liệt Hỏa Thần Long thần lực mạnh hơn, luồng liệt hỏa do Long Hồn phát ra chỉ có một màu đỏ thắm, nhưng cương mãnh do rất tinh thuần. Long Hồn ẩn trú nơi núi lửa trong lòng đất lâu ngày, đã hấp thu vô số liệt hỏa chân nguyên ngàn năm, tạo thành một sức mạnh vô cùng. Ngũ Sắc Thần Long trong Thiên Linh thần kiếm không thể so bì do đã ẩn mình trong thần kiếm quá lâu, mỗi khi thi triển sức mạnh dần dần tiêu hao mà không được hấp thu linh khí thiên nhiên bồi đắp, nay phải đối đầu với Liệt Hỏa Thần Long, tự nhiên bị thua thiệt.
Tuy vậy, sức mạnh của Ngũ Sắc Thần Long vốn do ngũ long hợp thể, ẩn chứa năm nguồn sức mạnh khác nhau, trong đó Hàn Băng Giao Long có sức mạnh khắc chế đối với Liệt Hỏa Thần Long. Vì thế, Liệt Hỏa Long Hồn dù muốn cũng không thể mau chóng đánh bại được Ngũ Sắc Thần Long. Bấy giờ trên không trung, Ngũ Sắc Thần Long tránh khỏi đòn công kích của Liệt Hỏa Thần Long, liền khai triển đấu pháp du kích. Nhất thời, hai con thần long đuổi bắt nhau phát ra vô số ánh sáng kỳ dị tạo nên một cảnh tượng hết sức đẹp mắt.
Kiếm Vô Trần lạnh lùng nhìn Lục Vân, cười nhạt: "Thần kiếm của ngươi thần kỳ thật, nhưng Thiên Linh thần kiếm của ta cũng đâu kém. Chúng đang đùa giỡn thật thú vị, chúng ta cũng tiếp tục cuộc chiến nào. Lần này quyết phân thắng bại, ta xem ngươi làm thế nào chống lại Diệt Thiên Quyết của ta. Chuẩn bị đi, Lục Vân! Thiên Kiếm Cửu Quyết đệ cửu quyết - Diệt Thiên quyết!" Y vận công lực lên mức tối đa, toàn lực thi triển kiếm quyết bá đạo nhất của Thiên Kiếm Viện, Diệt Thiên Quyết.
Lục Vân không biểu lộ gì trên gương mặt, lặng lẽ nhìn về phía trời xa, khí thế ngạo nghễ lan tỏa trên khắp dãy Thái Huyền. Mục quang lướt qua Kiếm Vô Trần, chàng trầm giọng nói: "Nào, tới đây! Chúng ta đấu lần cuối xem ai là lục viện đệ nhất cao thủ. Ta mong rằng ngươi không làm ta thất vọng. Tiếp chiêu!" Dứt lời, Lục Vân đột nhiên làm một việc khiến mọi người chấn động. Chỉ thấy chàng giơ cao hữu thủ, kiếm rời tay bay về phía Lâm Vân Phong.
Ai nấy đều ngơ ngác nhìn Lục Vân, không hiểu sao lúc này chàng lại đột nhiên vứt bỏ thần kiếm. Phải chăng Lục Vân định dùng đôi nhục chưởng để đấu với Diệt Thiên Quyết của Kiếm Vô Trần? Diệt Thiên Quyết phát ra, sức mạnh hủy thiên diệt địa! Lục Vân tay không có khả năng chống trả hay sao? Lục Vân nếu không phát điên, sao lại có quyết định như vậy? Huyền Ngọc chân nhân cùng Tử Dương chân nhân tái mặt lẩm bẩm: " Nó làm gì thế? Nó có điên đâu? Sao nó có thể vứt bỏ thần kiếm, đấu tay không như vậy để tìm chết hay sao?
Trong khi bên Dịch Viện vô cùng lo lắng, người của Thiên Kiếm Viện lại cao hứng vô cùng, xem Lục Vân như kẻ điên. Chỉ có Lý Trường Xuân lộ ra thần sắc cổ quái trong ánh mắt, kinh dị nhìn Lục Vân. Bên cạnh ông ta, Ngọc Vô Song, Pháp Quả đại sư, Thất Huyền chân nhân, Hạo Vân cư sĩ bốn ngưới cũng nghi hoặc nhìn Lục Vân. Họ đều không nghĩ là Lục Vân điên rồ. Họ chỉ nghĩ không ra lý do khiến Lục Vân làm như vậy.
Kiếm Vô Trần ngự trên không trung, toàn thân ngũ sắc quang hoa lưu động, y áo không gió mà lay, trên đầu cường kình xoay chuyển dữ đội, cực kỳ thần bí quỷ dị. Thiên Linh thần kiếm quay tít trên đỉnh đầu, mũi kiếm hướng lên trời, vô số quang hoa ngũ sắc xoay theo thần kiếm không ngừng hội tụ lại. Dần dần, các luồng sáng đủ màu, thanh, hồng, tử, kim, lam, hợp thành một vòng xoay tít quanh một đạo tử sắc kiếm trụ.
Dần dần, vòng ngũ sắc quang hoa bạo trướng xung quanh Kiếm Vô Trần hình thành một cái lồng ánh sáng, bao trọn cả thân người bên trong. Lúc này, trên đầu mũi kiếm, ngũ sắc quang hoa dần dần biến thành một con ngũ sắc thần long bay quanh trên dưới trái phải Kiếm Vô Trần. Từ xa nhìn lại, Kiếm Vô Trần đuợc bao bọc bên trong một quang cầu sáng rực soi rõ một con ngũ sắc thần long bay lượn cùng quang hoa lưu động hình thành vô số pháp quyết, tầng tầng lớp lớp hiện ra xung quanh. Trên đầu, Thiên Linh thần kiếm xạ ra một đạo tử sắc kiếm trụ xông thẳng lên trời, cảnh tượng thập phần thần bí. Tử sắc kiếm trụ biến thành hàng vạn đạo pháp kiếm, phân thành năm loại màu sắc bất đồng, quay tròn trên không theo một quy luật nhất định.
Kiếm Vô Trần gầm lên một tiếng, toàn thân phát xạ quang hoa mạnh gấp mười lần, vô số pháp kiếm nhanh như điện chớp hướng về Lục Vân phát động công kích. Trừ hai con thần long đang giao chiến, toàn bộ không gian trên Thiên Huyền động, dày đặc pháp kiếm bay không ngừng, từ bốn phía hướng về Lục Vân tấn công. Nhìn kiếm ảnh mù trời, mọi người thần sắc trầm trọng, hiển nhiên bị sức mạnh của Diệt Thiên Quyết làm kinh hãi. Dịch Viện đệ tử, và luôn cả Thương Nguyêt đều lo lắng nhìn Lục Vân trên không, tự hỏi Lục Vân có thể chống lại hay không.
Đúng lúc Kiếm Vô Trần thi triển pháp kiếm tấn công, Lục Vân cũng bắt đầu toàn lực thi triển pháp quyết của mình. Lúc này, trên đầu chàng không còn thanh Như Ý kiếm, Lục Vân hai tay dang ngang, hình thành một chữ Đại đứng tĩnh lặng trên không. Lục Vân nắm mười ngón tay lại thành quyền, mắt loé lên một tia sáng đỏ rực quỷ dị kinh người, thập phần kỳ quái. Đột nhiên Lục Vân xòe hai bàn tay ra, từ lòng bàn tay xuất hiện hai quang cầu đường kính quãng một tấc ta. Tuy hai quả quang cầu không lớn nhưng vô số luồng lửa điện chạy dọc xung quanh trông thập phần kỳ diệu.
Lục Vân mục quang hướng lên trời, trong mắt lóe lên một nụ cười. Song chưởng thu lại, hướng vào nhau đặt trước ngực. Bỗng nhiên hai quả điện hỏa quang cầu đột biến. Chỉ thấy Lục Vân song thủ dần dần khép vào, hai quả quang cầu từ từ tiếp xúc trước ngực. Trong phút chốc, một luồng sáng cực mạnh phát ra, làm tất cả chúng nhân bên dưới không thể mở mắt được. Khi tất cả mở mắt ra, tất cả đều biến sắc nhìn Lục Vân, mỗi người một biểu hiện khác nhau.
Trên không trung, toàn thân Lục Vân sáng rực, phích lịch hỏa hoa chạy rần rật xung quanh, cực kỳ thần bí quỷ dị. Ai nấy ngây cả người khi nhìn thấy trước ngực Lục Vân một quả quang cầu đường kính dài một thước đang chớp lên những tia lôi điện, lộ ra luồng khí tức bá đạo có thể hủy thiên diệt địa, đầy vẻ khủng bố. Không một ai biết được Lục Vân đang thi triển loại pháp quyết gì và cũng chưa một ai trong giới tu chân đã thấy qua loại pháp quyết này. Thiên Kiếm Viện cao thủ cùng Dịch Viện đều ngây ra nhìn hai người trên không, lo lắng dự đoán. Hai người trước đòn tấn công nguy hiểm của đối phương, cuối cùng ai sẽ giành thắng lợi?
Bầu trời trước đó quang đãng không một gợn mây, lúc này bỗng dưng đã ngập đầy mây đen, tối sầm lại. Lục Vân song thủ nâng phích lịch quang cầu, nhãn thần lộ vẻ lãnh khốc. Quả quang cầu trước ngực chàng đường kính giờ đã vượt quá ba thước, càng lúc càng lớn dần lên, hướng về phía Kiếm Vô Trần phát động tấn công. Lúc này ánh mắt Lục Vân lộ vẻ cao thâm mạt trắc khôn lường.
Lục Vân gầm lên một tiếng, hai tay đẩy mạnh ra. Ngay tức khắc, quả quang cầu bay vụt lên cao một trượng ngay trên đầu Lục Vân. Từ trên trời, một đạo phích lịch cường quang nhằm quả quang cầu đánh xuống. Điện quang cầu lập tức hấp thụ kinh lôi chi lực, phát ra ánh sáng rực rỡ, rồi tăng trưởng với một tốc độ kinh nhân. Sau khi đạo kình lôi cực lớn đánh xuống, trong nháy mắt dường như vô số cửu thiên thần lôi điên cuồng đánh xuống, kình lôi rực sáng, lần lượt tụ hội trên đỉnh quả quang cầu. Khắp không trung, mây đen dày đặc, điện quang chớp sáng, kình lôi lũ lượt đánh xuống, như thượng thiên nguyền rủa, lôi thần nổi giận, cả Thái Huyền Sơn ai nấy đều biến sắc trước một tràng lôi điện kinh tâm động phách. Ở bên trên, Long Hồn cùng Ngũ Sắc Thần long thấy phích lịch thần lôi ngập trời, kinh hãi rống lên, nhanh chóng thu hình lại, không ngừng di chuyển né tránh, run sợ trước uy lực tuyệt luân của cửu thiên thần lôi.
Lục Vân đứng giữa không trung, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt chớp động, toàn thân phát ra một thứ khí thế quán tuyệt thiên hạ. Bốn bên phích lịch điện quang xoay vòng hình thành một cái lồng quang hoa lưu động, không ngừng chớp lên ánh điện quang xung quanh, chính là kình thiên nộ lôi cuồn cuộn không nghỉ. Trông Lục Vân lúc này như lôi thần tái thế, uy nhiếp thiên hạ.
Bên kia, Kiếm Vô Trần, toàn thân ngũ sắc quang hoa lưu chuyển. Đôi mắt loé thần quang, trên đỉnh đầu Thiên Linh thần kiếm xạ ra tử sắc quang trụ mãnh liệt vô cùng, hướng thẳng lên trời, bốn bên phóng ra vô số đạo pháp kiếm, tầng tầng lớp lớp cùng với ngũ sắc thần long, chia làm năm phương vị cùng với pháp kiếm hướng phía Lục Vân công tới.
Trên Thái Huyền sơn, trước Thiên Huyền động, Lục Vân và Kiếm Vô Trần cuối cùng đã toàn lực thi triển một trận tối hậu. Pháp quyết thần kỳ, công lực cường đại, làm cho đất trời cùng biến sắc. Cả Thái Huyền Sơn chìm trong tầng lớp chấn thiên kình lôi, vô số Lục Viện cao thủ đều kinh tâm nhìn lên lưng trời, nhãn thần lộ vẻ hết sức kinh sợ. Con người nhỏ bé đều hiểu rõ, kẻ tu chân, phi thăng thành tiên đều phải trải qua một kiếp nạn, chính là cửu thiên lôi kiếp. Chín phần mười kẻ tu chân tu vi tối thượng, đều bởi cửu thiên thần lôi chi kiếp mà thân tiêu hồn tán. Bởi vậy, càng tu chân cao thâm, càng sợ hãi trước lôi kích.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khi Huyền Ngọc chân nhân quay về thì thấy mọi người đang cười cười nói nói. Thấy Huyền Ngọc chân nhân cùng đồng hành với ba vị chưởng giáo, mọi người đều đứng dậy nghênh đón. Sau khi nói vài câu khách sáo, mọi người thần tình nghiêm túc ngồi lại một chỗ luận bàn về sự tình liên quan đến pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang.
Để biểu thị sự tôn kính, Huyền Ngọc chân nhân để cho Lục Vân và Thương Nguyệt kể lại sự tình diễn ra trong sơn động lúc trước cho mọi người nghe. Sau khi hai người tường thuật xong, Thất Huyền chân nhân của Đạo viện mở miệng nói: "Nhớ lúc đó chúng ta tiến nhập động khẩu, gặp phải một luồng khí lưu kỳ quái công kích, uy lực lại rất lớn, thần bí dị thường. Sau đó ta có hỏi Trường Xuân chưởng giáo về đạo thuật của Vô Tâm, thì thần sắc của ông ta lộ vẻ không tự nhiên. Giờ nhớ lại, pháp quyết Vô Tâm sử dụng để công kích chúng ta lúc đó nhất định là Ám Ảnh Lưu Quang rồi".
Hạo Vân cư sĩ của Nho Viện gật đầu nói: "Lời của đạo huynh rất hữu lý, lúc đó Trường Xuân chưởng giáo đích xác thần sắc rất quái dị. Có lẽ lúc đó ông ta đã biết rõ pháp quyết mà Vô Tâm tập luyện chính là Ám Ảnh Lưu Quang vốn dĩ thập phần cổ quái và tà dị. Hiện tại sự tình này mười phần có thể khẳng định đây là sự thực, nhưng chúng ta nên xử lí như thế nào cho hợp tình hợp lý đây? Nếu không khéo, có thể ảnh hưởng quan hệ nhiều năm của Lục Viện thì thật không hay chút nào. Hiện tại, thiên hạ khắp nơi xuất hiện yêu ma quỷ quái cuồng bạo, Lục Viện chúng ta thân là trụ cột của giới tu chân chánh đạo, tất yếu phải liên hợp lại để đối phó. Ta chỉ sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến đại cục sau này mà thôi.
Thất Huyền chân nhân nhìn mọi người một lượt rồi nói: "Sự kiện này do môn hạ của Huyền Ngọc đạo huynh phát hiện, không biết Huyền Ngọc đạo huynh có ý kiến gì xin cứ nói ra, mọi người sẽ cùng nhau thương nghị trước rồi sau đó sẽ ra quyết định cách thức xử lý".
Huyền Ngọc chân nhân nghe vậy, quay sang nhìn Pháp Quả đại sư rồi mới mở miệng nói: "Sự tình phức tạp dường này, ta tạm thời không nghĩ ra phương pháp xử lí nào cho thỏa đáng, vì thế mới phải mời mọi người đến đây cùng thương lượng. Không biết Pháp Quả đại sư có cao kiến gì xin nói cho mọi người rõ?
Trầm tư một lúc lâu, Pháp Quả đại sư cuối cùng cũng khai khẩu: "Chuyện này đúng hay sai theo ý lão nạp chúng ta tự biết trong tâm là đủ rồi, không cần đề xuất ra làm gì. Cho dù hiện tại chúng ta có thể phán định Vô Tâm tu luyện Ám Ảnh Lưu Quang pháp quyết, nhưng chúng ta lại không thể đưa ra chứng cứ nào. Bởi vì nếu lúc đó Vô Tâm trước mắt Lục Vân và Thương Nguyệt không thừa nhận sự tình, chúng ta có hỏi nữa thì Thiên Kiếm Viện cũng dễ dàng phủ nhận sự việc. Còn nếu như quả chúng ta nói biết được sự việc qua miệng của hai tên Ma tiên và Hắc Liên, thì họ lại nói đó là kế ly gián... Theo ta thấy chất vấn kiểu đó mười phần không phải là cách làm cao minh. Hơn nữa nếu chúng ta truy bức đến cùng, chỉ sợ mọi người mất mặt rồi trở mặt không chừng. Hiện tại việc Vô Tâm tu luyện pháp quyết không nguy hại đến ai, chúng ta nếu cứ đùng đùng xông vào truy vấn, mà chuyện này lại có liên quan đến mặt mũi của Thiên Kiếm Viện chưởng giáo, hậu quả thế nào ta nghĩ mọi người đều tưởng tượng được... Thay vì cố gây chuyện không vui, chúng ta có thể để lại sau khi kiếp nạn này qua khỏi, quay lại hỏi han cũng không muộn. Mọi người thấy lão nạp kiến nghị như thế nào?".
"Lời của đại sư thập phần hữu lý, Phượng Hoàng Thư Viện của chúng tôi hoàn toàn tán thành. Trường Xuân chưởng giáo biết chuyện nhưng không thèm nói ra, sao chúng ta lại phải bươi móc chuyện này lên làm gì? Nếu trong tương lai Vô Tâm thực sự có làm việc gì không phải, chúng ta bắt Thiên Kiếm Viện dập đầu thỉnh tội cũng không muộn. Nếu hắn không có biệu hiện gì xấu, bất tất phải để tâm làm gì. Chi bằng chúng ta để tâm tư vào việc trừ yêu trảm ma lên trên hết, mọi người nghĩ thế nào?". Mục quang xinh đẹp khẽ chớp, Ngọc Vô Song điềm nhiên hỏi.
Thất Huyền chân nhân nói: "Ta nghĩ điều này tuy hợp lý, nhưng chúng ta nên dùng cách đối phó tích cực với sự tình này. Hiện tại tuy chưa phát sinh sự tình gì, nhưng chúng ta đều biết đó là nguy cơ trùng trùng, nếu không tích cực chủ động khống chế, tương lai nếu phát sinh sự tình, lúc đó có hối cũng không kịp... Cho dù không quan tâm nhiều thì ít nhất chúng ta cũng phải có sự chuẩn bị trước, không bị lúng túng tránh làm hỏng chuyện...".
Hạo Vân cư sĩ cũng rất tàn thành cách nhìn của Huyền Ngọc, liền nói: "Đạo huynh nói phải lắm... Tuy vậy bây giờ Vô Tâm hoàn toàn không để lộ một điểm gì nguy hại cho nhân gian, còn tại nhân gian rộng lớn, khắp nơi yêu ma quỷ quái lại hung hiểm vô cùng đang lục đục nổi dậy khiến chúng ta phải xuất toàn lực ứng phó. Nếu hiện tại Thiên Kiếm Viện vì chuyện này này mà không vui, tất sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của Lục Viện, từ đó đối với công cuộc trảm yêu trừ ma, bảo vệ hòa bình của nhân gian sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Nếu điều này xảy ra dĩ nhiên thật không tốt, không biết đạo huynh nhận thấy thế nào?". Thất Huyền chân nhân nghe thế trầm tư không nói, cẩn thận suy nghĩ.
Nhìn vẻ trầm tư của Thất Huyền chân nhân, Huyền Ngọc chân nhân mở lời: "Vấn đề này đích thực rất khó giải quyết, ta thấy mọi người nên tùy nghi hành sự. Chờ khi kỳ Lục Viện hội võ này kết thúc, ta sẽ bái kiến Trường Xuân chưởng giáo chất vấn sự tình, để xem ngữ khí và phản ứng của ông ta thế nào rồi quyết định cũng không muộn. Hiện giờ tạm thời cứ để qua một bên vấn đề này, chúng ta trong tâm đều biết là được rồi".
Thất Huyền chân nhân trầm ngâm một lúc lâu, rồi cũng không nghĩ ra biện pháp nào hay hơn, bèn nhẹ giọng nói: "Vậy theo lời của Huyền Ngọc đạo huynh, chờ cho cuộc luận võ kết thúc, chúng ta sẽ quay lại vấn đề này. Có lẽ lần này chúng ta sẽ tìm ra giải pháp, đúng không?". Nhè nhẹ gật đầu, mọi người biểu thị tán đồng, vấn đề này tạm thời chưa quyết định vội.
Khe khẽ mỉm cười, Hạo Vân cư sĩ đột nhiên chuyển đề tài nói chuyện: "Lần đầu tiên Lục Viện hội võ, nói thật, cho đến lúc này ta xin chúc Huyền Ngọc huynh cùng Dịch Viện lần này thắng lợi. Nho Viện chúng tôi lần này danh phận xếp cuối đã được định, nhưng Dịch Viện của huynh có hy vọng lớn đạt được đệ nhất danh. Hôm nay Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt gặp phải kỳ duyên, mọi người đều thấy, hai người họ chẳng mấy chốc có thể khai triển thân thủ, mang thanh danh về cho hai viện".
Thất Huyền chân nhân nghe thế, quay nhìn môn hạ của Dịch Viện cười nói: "Tốt, lần đầu tiên bốn người của Dịch Viện tham gia có tới hai người tiến nhập vào vòng Lục cường. Trong Lục cường, Dịch Viện chiếm hai, vậy là có một phần ba cơ hội tiến vào vòng trong, cơ hội cao hơn bốn viện còn lại, ta thật lòng chúc mừng Huyền Ngọc đạo huynh".
Huyền Ngọc chân nhân gương mặt rạng rỡ, khiêm tốn nói: "Hai vị lão hữu nói quá rồi, bất quá vận khí của hai đứa nó tốt, tài năng chỉ miễn cưỡng tiến vào vòng Lục cường. Có lẽ khi khởi tranh Lục cường, chúng là những người bị đào thải đầu tiên, chỉ sợ đến lúc đó các vị lão hữu lại cười cho".
Pháp Quả đại sư cười nói: "Mọi chuyện trước mắt mọi người đều thấy, ngài không cần khiêm tốn làm gì. Lần này, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hai người gặp được tiên duyên, tu vi đại tăng, điểm này tin rằng mọi người đã rõ như ban ngày. Hiện tại có thể nói môn hạ đệ tử của chúng tôi lỡ mà gặp quý môn, có lẽ không thể chiếm một chút tiện nghi nào. Ngoài ra, hai người họ còn có bộ chiến giáp thần kỳ hộ thề, có lẽ ba viện còn lại cùng chịu nhận bại thôi".
Thất Huyền chân nhân cũng phụ họa: "Đại sư nói chí phải, nếu hai người họ không có được kỳ duyên, môn hạ đệ tử của chúng tôi còn có một chút cơ hội. Nhưng còn hiện nay, cơ hội đó đã trở nên xa vời. Bần đạo nghĩ lần này cơ hội chiếm đệ nhất danh nghiêng về một trong ba người sử dụng tam đại thần kiếm. Người khác muốn tranh đoạt, chắc không dễ dàng gì. Chỉ tiếc là thần khí nan cầu, cho nên không phải ai cũng có được".
Ngọc Vô Song cười nhẹ nói: "Chân nhân quá lời rồi, môn hạ của ngài - Vô Vọng - cùng môn hạ của đại sư - Bổn Nhất - đều tu vi thâm hậu, có lẽ một điểm Thương Nguyệt cũng không sánh được. Lần này ai thắng ai bại, chỉ có thể chờ đến lúc đó mới biết thôi. Giờ bàn về chuyện đó liệu có sớm quá chăng? Hiện Trường Xuân chưởng giáo bị trọng thương, hơn nữa phụ cận của Thiên Kiếm Viện cũng bị Tam Đầu Linh Xà phá hủy nghiêm trọng, có lẽ việc tranh định Lục cường phải tạm dừng một thời gian".
Pháp Quả đại sư nhẹ giọng nói: "Điều này là tất nhiên. Hiện tại lão nạp dự định xem xét thương thế của ông ta, thuận tiện hỏi về chuyện tranh tài, xem ông ta an bài thế nào. Các người không đi thì thôi, có đi thì cùng đi". Bốn người còn lại nghe thế, đều gật đầu biểu thị muốn đi, vì thế năm vị chương giáo trước sau cùng nhau đến Thiên Kiếm Viện xem xét thương thế của Lý Trường Xuân.
o0o
Trong Huyền Thiên động, lúc này Lý Trường Xuân sắc mặt đã khá hơn rất nhiều. Bên cạnh, Liễu Tinh Hồn đang thuật lại những sự việc sau khi ông ta rời khỏi, đem những gì phát sinh nhất thiết kể hết một lượt. Sau đó Liễu Tinh Hồn nói: "Hiện giờ Vô Trần vẫn chưa quay về, đệ tưởng hắn chỉ đi chốc lát, cũng không biết hắn lần này cùng Thần Điểu Đại Bằng đi đâu, có sự tình gì xảy ra không? Đệ nghĩ rằng Thần Điểu tưởng có thể tiêu diệt Tam Đầu Linh Xà, nhưng xem ra không phải sự thật, khả năng tối đa chỉ là đánh đuổi nó chạy trốn. Nếu hiểu theo cách đó, Kiếm Vô Trần đã sớm quay về. Lần này, Trương Ngạo Tuyết của Dịch Viện và Thương Nguyệt của Phượng Hoàng Thư Viện hai người đạt được một bộ phận linh khí của Ngũ Thái Tiên Lan, tu vi đại tăng, nếu như xảy ra cuộc so tài, chỉ sợ nhất định ảnh hưởng. Giờ chỉ mong trước hết Vô Trần phải quay về, sau đó phải cẩn thận lắm mới được".
Lý Trường Xuân sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: "Tu vi của Vô Trần đệ đã biết, cho dù tính cả tu vi đã tăng tiến của Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, ta nghĩ muốn thắng Vô Trần cũng khó có khả năng. Điều ta hiện đang lo nhất là ở Vô Tâm, lúc gã tranh đoạt Ngũ Thái Tiên Lan đã thi triển Ám Ảnh Lưu Quang pháp quyết, sự tình này có thể dẫn khởi sự chú ý của ngũ viện. Như quả ngũ viện khởi sự trách vấn, chúng ta quả thật khó hồi đáp cho tốt được, thật là không hay, có khả năng sự tình lộng xảo thành chân".
Liễu Tinh Hồn nghe thế sắc mặt liền biến đổi, nhãn thần biến chuyển vô thường, ẩn giấu bên trong một chút âm hiểm. Cúi nhìn Lý Trường Xuân, Liễu Tinh Hồn trầm giọng nói: "Sự tình này thiết nghĩ nếu chúng ta không thừa nhận, tin rằng ngũ viện cũng chẳng dám làm gì. Đệ nghĩ Vô Tâm tuy thi triển pháp quyết, nhưng gã không dại gì mà nói ra. Ngũ viện tuy là có hoài nghi, cũng không thể đưa ra chứng cứ xác thực gì, do đó nếu chúng ta tỏ thái độ cứng rắn, kiên quyết bất thừa nhận sự việc, họ cũng chẳng làm được gì. Huống hồ họ có đề khởi vấn đề này hay không, ta cũng chưa biết được. Điểm này sư huynh tạm thời không cần dụng tâm lo lắng, nên chú ý đến vấn đề tranh danh định phận thôi".
Lý Trường Xuân nhẹ gật đầu minh bạch, vừa định mở miệng nói, đột nhiên cảm giác có chuyện, mục quang liền nhìn Liễu Tinh Hồn, hai người đồng thời quay nhìn hướng của động. Chẳng mấy chốc, đã thấy một văn sĩ trạc ngũ tuần dẫn đầu năm vị chưởng giáo đi vào. Khi gặp nhau, năm vị chưởng giáo lần lượt thăm hỏi thương thế của Lý Trường Xuân, nét mặt mỗi người đều thể hiện sự quan tâm.
Lý Trường Xuân cười nói: "Đa tạ các vị lão bằng hữu, thương thế của ta giờ không còn ngại nữa, mọi người xin mời ngồi". Nói rồi, nhìn vị văn sĩ nói: "Bất Hối sư đệ, mọi việc do ta cùng Liễu sư đệ tiếp đãi ngũ vị chưởng giáo là đủ, đệ hiện tại còn nhiều chuyện phải xử lý dùm ta". Nguyên văn sĩ này chính là sư phụ của Kiếm Vô Trần tên là Quân Bất Hối. Chỉ thấy ông ta gật đầu nhè nhẹ, chuyển thân quay người đi ra.
Sau một hồi khách sáo, Pháp Quả đại sư nói: "Lần này, chúng lão nạp đến chủ yếu xem xét thương thế của lão hữu, bây giờ thấy lão hữu không có gì đáng ngại, chúng lão nạp yên tâm rồi. Nhân tiện, lần này đến cũng muốn hỏi, kỳ tranh Lục cường sắp tới không biết lão hữu dự định khi nào tiến hành?".
Lý Trường Xuân thoáng trầm tư, rồi nói: "Lần này nhân vì chuyện của Ngũ Thái Tiên Lan, dẫn tới việc yêu ma quỷ quái xuất hiện, buộc chúng ta tạm thời dừng cuộc tranh tài. Hiện giờ Ngũ Thái Tiên Lan đã bị dị vật thần bí mang đi, lũ yêu vật cũng rút hết. Ta nghĩ cuộc tranh tài cũng có thể tiếp tục. Chỉ là vào lúc này, Thái Huyền Sơn của bần đạo bị Tam Đầu Linh Xà hủy hoại rất nhiều nơi, để tu bổ lại chỉ sợ phải mất hai ba ngày. Bần đạo nghĩ chúng ta có thể bắt đầu cuộc tranh tài vào ba ngày sau. Bần đạo sẽ sai người dọn dẹp xung quanh, công việc tạm xong là ta có thể tài khởi cuộc tranh tài. Đồng thời với những biến cố phát sinh, ta nghĩ mỗi viện đều có người bị thương, khoảng thời gian ba ngày hy vọng mọi người có thể khôi phục được, quý lão hữu thấy thế nào?".
Năm vị chưởng giáo cùng nhìn nhau gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Pháp Quả đại sư nói: "Cũng tốt, việc này chúng ta quyết định với sự đồng thuận của mọi người, quả là rất tốt. Ba ngày sau sẽ tiếp tục thi tài. Sau khi kết thúc, chúng ta sẽ lại cùng thương lượng một lần nữa liệu xem nên ứng phó với bọn yêu ma như thế nào, mọi người nghĩ sao?".
Mục quang nhìn quanh một cái, Thất Huyền chân nhân của Đạo Viện tiếp lời: "Đại sư nói rất hay, hiện thời yêu ma quỷ quái cùng tác quái khắp nơi trong thiên hạ, tàn hại không biết bao nhiêu bách tính lê dân. Sau khi kỳ hội võ kết thúc, chúng ta phải xuất động nhân mã, dụng thủ kiếm trảm yêu trừ ma, làm cho nhân gian thái bình. Nhân gian đã yên ổn nhiều năm, lần này đột nhiên bị yêu ma cùng lúc hiện thân quấy rối khắp nơi, ta nghĩ không khéo lại sắp rơi vào một trường hạo kiếp, chúng ta phải nhập thế trừ ác vệ đạo thôi. Thời kỳ yên bình vừa qua khiến chúng ta cũng có phần sao lãng, sau lần đại hội ta nghĩ cũng là lúc chúng ta hành động".
Hạo Vân cư sĩ của Nho Viện cũng tán đồng, nói: "Lời này thập phần chí lý, có câu 'thiên hạ loạn lạc, yêu nghiệt tất xuất'. Tại nhân gian mà nói, nếu như giới chân tu của chúng ta không mạnh dạn tiến lên, ngăn chặn cơn hạo kiếp này, lê dân bá tánh sẽ hãm nhập vào cơn nước lửa. Vì thiên hạ thái bình, ta hoàn toàn tán thành lời nói của Thất Huyền đạo huynh, chờ khi cuộc luận võ kết thúc, Lục Viện của chúng ta sẽ cùng liên hợp hành đạo thiên hạ, trảm yêu trừ ma".
Nghe hai người nói thế, cả bốn vị chưởng giáo còn lại cũng đầy nhiệt huyết gật đầu đồng ý. Như vậy là cả Lục Viện cùng quyết định hợp lực, chờ cuộc luận võ kết thúc sẽ lập tức hành đạo thiên hạ, du nhập các địa phương tiêu diệt yêu ma. Sau đó, mọi người cùng đàm luận một số việc nhỏ khác, rồi thì năm vị chưởng giáo ly khai.
o0o
Sau khi rời khỏi Huyền Thiên Động, năm vị chưởng giáo bắt gặp Quân Bất Hồi đi cùng Kiếm Vô Trần mới trở về. Ngay khi nhìn thấy Kiếm Vô Trần, sắc mặt của năm vị chưởng giáo cùng biến đổi, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc vô cùng. Chỉ thấy lúc này toàn thân trên dưới của Kiếm Vô Trần không thấy dấu vết cho dù nhỏ nhoi của việc bị thương, lại thêm một đạo hào quang ngũ sắc lưu động toàn thân. Hai mắt của y chớp lóe hào quang ngũ sắc, toàn thân linh quang sung mãn lộ rõ ra ngoài.
Nhìn thân ảnh của Kiếm Vô Trần đang nhanh nhẹn rời khỏi, Thất Huyền chân nhân sắc mặt trầm trọng nói: "Nhìn hiện trạng của y bây giờ, chắc hẳn đã gặp được kỳ ngộ gì đó, nếu không trong một khoảng thời gian ngắn quyết không có khả năng thành tựu như vậy. Tu vi hiện giờ của y đã tiến triển một bước rất dài, các vị thấy thế nào?".
Pháp Quả đại sư của Bồ Đề học viện nói: "Lời này khá hữu lý, biến hóa trên người y quá rõ ràng, khiến người ta mới nhìn đã thấy ngay. Có thể đoán rằng y trong tình huống cực hiểm ở trên thân Thần Điểu Đại Bằng đã gặp được hảo sự lớn. Truyền thuyết nói rằng Đại Bằng là thần thủ hộ của Thiên Kiếm Viện, có mối quan hệ mật thiết sâu xa vô cùng. Theo lão nạp đoán với tu vi của Kiếm Vô Trần, lại thêm việc y dùng Thiên Linh thần kiếm, nên khiến Đại Bằng xem y là chưởng giáo tương lai của Thiên Kiếm Viện, từ đó đã cho một số biệt đãi, điều này nhất định là như vậy...".
Huyền Ngọc chân nhân cùng Ngọc Vô Song nhìn nhau thoáng lộ sự ngạc nhiên, rồi thất vọng. Nguyên kỳ duyên của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt có thể giúp hai người đối với việc tranh Lục cường nuôi hy vọng lớn, hiện giờ gặp lại Kiếm Vô Trần, tâm tư hai người không hẹn mà cùng trầm xuống.
Hạo Vân cư sĩ mắt nhìn hai người, nhẹ giọng nói: "Thôi thôi, chúng ta đến thăm Lý trưởng giáo, mọi chuyện đã xong, giờ thì về thôi. Người tu chân trọng nhất chữ duyên, nhất thiết phải dựa vào số mệnh, cầu cường làm chi cho khổ? Kỳ thật mỗi lần Lục viện hội võ, kết quả đều không thể đoán định trước, hà tất phải để ý làm chi? Thiên Kiếm Viện có Thiên Linh thần kiếm, ngũ viện chúng ta không có chút hy vọng nào đâu". Nói xong, rời đi trước nhất.
o0o
Về tới Thiên Hỏa động, Ngọc Vô Song cùng đi với Thương Nguyệt, để lại bảy người của Dịch Viện. Nhìn các môn hạ cùng hai vị sư đệ muội, Huyền Ngọc chân nhân nhẹ giọng nói: "Chuyện tranh tài đã có quyết định, ba ngày sau sẽ tiếp tục cử hành. Đây là lần đầu tiên Dịch Viện chúng ta có hai người tiến nhập vào vòng Lục cường, vì thế chúng ta trở thành tiêu điểm của sự chú ý. Kỳ tranh tài này, ta hy vọng Ngạo Tuyết và Lục Vân toàn lực ứng phó, cần nhất là phải tận lực, còn kết quả thế nào thì không quan trọng". Nói xong thần sắc lại có chút không vui.
Nhìn thấy thần sắc kỳ quái đó, Tử Dương chân nhân hỏi: "Sư huynh, đệ nhận thấy huynh đi về tâm sự có vẻ không được vui? Lần này Dịch Viện chúng ta có hai người tiến nhập vòng Lục cường, đó là chuyện xưa nay chưa từng có. Đệ nghĩ lần này chúng ta vô luận như thế nào cũng phải dùng toàn lực nhất định trong kỳ tranh tài này đạt được thành tích lý tưởng nhất. Chưa lần nào Dịch Viện chúng ta có cơ hội tốt như vậy, nếu không có biểu hiện tốt nhất, trong tương lai biết chừng nào có cơ hội tuyệt hảo như vậy nữa?".
Huyền Ngọc chân nhân nhìn Lục Vân và Ngạo Tuyết một cái, nhẹ giọng nói: "Lúc nãy khi từ Huyền Thiên động trở về, ta có gặp Kiếm Vô Trần. Hiện tại y so với trước kia có sự khác biệt rất lớn, toàn thân hào quang ẩn hiện, linh khí sung túc, tu vi hiển nhiên đã gia tăng mãnh liệt cách xa trước rất nhiều. Tu vi của y, nếu tính ra lúc trước, khả dĩ được xếp đệ nhất trong sáu người. Khi Ngạo Tuyết xảo hợp kỳ duyên, tu vi đại tăng, ta nghĩ thực lực cũng ngang bằng Kiếm Vô Trần. Nhưng hiện tại mà nói, Kiếm Vô Trần và Ngạo Tuyết đã hơn kém nhau một trời một vực, điều này chỉ nhìn qua đã biết. Sở dĩ có chuyện tranh Lục cường, là nhằm tìm ra người đứng đầu mạnh nhất, ngoài ra tranh đấu để làm gì? Vì thế không cần danh phận cuối cùng thì làm như vậy cũng là tốt rồi".
Sơn động một thoáng trầm mặc, hoàn toàn tĩnh lặng. Lục Vân nhìn Tử Dương chân nhân, trong tâm dậy lên một cảm xúc nhè nhẹ khó tả. Tử Dương chân nhân ánh mắt thất thần, sâu trong đó lộ xuất sự quan tâm sâu sắc đến kỳ tranh tài. Nhưng hiện tại, khi nghe hy vọng tranh đoạt đệ nhất không còn, trông thần tình ông ta xuất hiện sự tức giận, uất ức cùng thất vọng, vừa tang thương vừa xa cách hụt hẫng. Chàng lại nhìn xung quanh mọi người, lúc đó Vân Phong vốn hoạt bát cũng trầm tư không nói, Lý Hoành Phí thì sắc mặt trầm trọng, Ngạo Tuyết tuy biểu hiện bình tĩnh nhưng ánh mắt lo lắng không yên. Tĩnh Nguyệt đại sư lúc này lặng lẽ nhìn Ngạo Tuyết, vừa yêu thương vừa tiếc nuối. Tựa hồ mọi người đang cảm nhận sự trêu trọc của ông trời khi vừa cho họ niềm hy vọng lại dập tắt nó một cách tàn nhẫn, họ chỉ cần tưởng tượng tới lúc người của Dịch Viện đối mặt Kiếm Vô Trần cũng đủ thất vọng rồi.
Lục Vân quay sang Huyền Ngọc Chân nhân, nhẹ giọng hỏi: "Sư bá nói Kiếm Vô Trần toàn thân ngũ sắc quang hoa ẩn hiện, chắc nhất định biết rõ thông qua việc nhìn một cái là biết. Không biết sư bá đối với sự tình đó lý giải như thế nào, tại sao trong một thời gian ngắn y lại có biến hóa lớn như vậy?".
Quay nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc chân nhân trầm giọng nói: "Chính là năm vị chưởng giáo cùng phát giác, sự thay đổi của y nhất thiết liên quan đến Đại Bằng chẳng nghi ngờ gì nữa. Y chắc chắn phải đạt được kỳ ngộ gì đó, nếu không tu vi làm sao có thể gia tăng mạnh mẽ như vậy chỉ trong một thời gian ngắn cơ chứ. Với tu vi hiện tại của y, đối với việc tranh đoạt danh hiệu đệ nhất thì ngũ viện chúng ta hoàn toàn không có bất cứ cơ hội nào". Nói xong, đem nhận xét của Pháp Quả đại sư kể lại cho mọi người nghe.
Nghe lời ông ta nói, Vân Phong không phục hỏi: "Nếu cho rằng tu vi của y tăng tiến như vậy, chẳng phải y đã trở thành một vị thần tiên rồi sao? Hiện tại cuộc tranh tài chưa diễn ra, ai dám khẳng định y nhất định thắng? Có lẽ vào một thời điểm nào đó y đột nhiên thất cơ, bị thua vào tay người khác cũng không chừng. Thời của chúng ta đã đến, vậy chúng ta nên sung mãn tự tin bản thân, tập trung toàn lực, để mọi người biết Dịch Viện chúng ta tựu trung không phải là đồ bỏ đi. Chúng ta tuyệt không phải là thứ yếu đuối chưa đấu đã hàng!".
Huyền Ngọc chân nhân nhẹ gật đầu, nói: "Đúng, nói đúng lắm. Hiện tại chúng ta không cần quan tâm đến chuyện đó nữa. Khi thời gian đến, Lục Vân và Ngạo Tuyết cứ toàn lực đối phó, tranh đoạt vị trí thứ hai quay về cũng là tốt rồi. Mọi người ở đây ngồi đây nghỉ một chút, rồi tranh thủ tu luyện. Nếu có muộn thì cứ về phòng nghỉ. Vào sáng sớm ngày thứ ba, cùng đến Thái Huyền Sơn, ngày mai mọi người cũng có thể đi vòng vòng xem chơi cho biết đó biết đây một chút". Nói xong quay người bỏ đi.
Lục Vân vô ý nhìn thấy trong lúc Huyền Ngọc chân nhân chuyển thân, khóe miệng lộ xuất một nụ cười thiểu não. Nhìn sau lưng ông ta, Lục Vân đột nhiên cảm thấy, có lẽ có một lúc nào đó, ông ta xem chàng phải là con người quan trọng nhất cho cuộc đấu này. Ông ta là Dịch Viện chưởng giáo, vinh nhục của Dịch Viện đều đặt trên đôi vai của người. Vì danh dự của Dịch Viện, ông ta cố nhiên không nhìn lầm, nhưng khi Dịch Viện có khả năng không đạt được danh vị cuối cùng, ông ta cũng không muốn sự đùa cợt hay thờ ơ của người khác, điều này quả thực là không dễ chịu chút nào.
Nghĩ đến đây, trong đáy mắt Lục Vân phát ra một luồng hào quang màu xanh ngọc, toàn thân xuất một cổ khí thế cường đại dần dần tỏa ra rồi bao trùm cả khoảng không gian trong lòng sơn động. Mục đích của việc đến đây là cùng Kiếm Vô Trần quyết phân cao thấp, để tìm ra ai là Lục Viện đệ nhất nhân. Thời khắc này, Lục Vân đã hạ quyết tâm, hiện tại mọi người ở đây sầu muộn không vui như vậy, tất cả là do bị Thiên Kiếm Viện áp bức, nếu như cùng Kiếm Vô Trần đại chiến một trận, có thể đem lại sự cao hứng cho mọi người.
Khi ra đến của động khẩu, Huyền Ngọc chân nhân đột nhiên dừng phắt lại, quay người nhìn Lục Vân,
trong mắt lộ xuất sự kinh ngạc. Những người khác, thời điểm này bị khí thế cường đại của Lục Vân làm cho kinh hãi, không nhịn được ngây ngốc nhìn chàng.
Lục Vân toàn thân hào quang lưu chuyển, hai mắt lộ xuất thần quang, thần sắc ngạo nhiên nói lớn: "Vì cuộc tranh đoạt Lục cường là nhằm tìm ra đệ nhất danh, đệ tử nguyện mang hết sức cùng Kiếm Vô Trần quyết tranh cao thấp, để xem coi liệu truyền thuyết Thiên Kiếm Viện lợi hại, vĩnh viễn bảo trì bất bại có thật hay không. Lần này, đệ tử muốn xem kỷ lục bất bại của y bị biến thành thất bại. Xin mọi người hãy ủng hộ cho đệ tử, con sẽ không để mọi người thất vọng. Đệ tử quyết đưa Dịch Viện vượt lên trên năm viện khác". Nói xong, cỗ khí thế cường đại đột nhiên gia tăng gấp bội, toàn bộ sơn động tức thì hồng quang bạo xạ, giống như đang rơi vào một biển máu không cùng.
Tử Dương chân nhân nghe thấy thế, toàn thân huyết khí dâng trào, hai mắt phát ra thần quang kích động, miệng cười ha hả không ngừng. Riêng Huyền Ngọc chân nhân thì sắc mặt đại biến, trong mắt ẩn hiện một chút hy vọng. Ngạo Tuyết bên cạnh mỉm cười chúc phúc cho chàng. Vân Phong hò hét phụ họa, miệng la "tốt tốt" liên tục. Lý Hoành Phi chan chứa sự cổ vũ, riêng Tĩnh Nguyệt Sư Thái thái độ vừa có một phần kinh dị, vừa có điều gì đó rất khó hiểu.