Nhìn hai ngọn thanh quang trúc trượng, sắc mặt Trương Ngạo Tuyết trầm xuống. Bản thân nàng vừa liên tiếp chiến đấu, chân nguyên trong người đã sớm tiêu hao rất nhiều, lúc này chỉ còn lại sáu thành tu vi, đối diện với một kích chí cường này ít nhiều cũng có chút lo sợ. Tay phải xoay một cái, Trương Ngạo Tuyết kiếm phá đám tử vân, tức giận lao ra, mắt hướng thẳng đến ngọn thanh trúc thứ nhất. Hai tay theo sau bắt quyết, toàn thân hỏa diệm đột hiện, cửu thiên hồng liên chi lực trong người hóa thành chân nguyên. Dưới sự thúc động của nàng, chân nguyên lực hình thành nên một đóa hồng hoa óng ánh, tâm của nhụy hoa bắn ra hào quang, một luống quang hoa đường kính lớn sáng rực lên, kích trúng vào đạo thanh trúc trượng thứ hai.
Một tiếng nổ lớn truyền ra, đạo thanh trúc trượng đó đã lập tức hóa thành tro bụi, bị hỏa diệm chí thánh trong cơ thể Trương Ngạo Tuyết tận diệt. Dư âm còn lại giúp tăng thêm uy thế cho thần kiếm, đồng thời làm cho nguyên thần Trúc Can trên đạo thanh trúc trượng thứ nhất quang hoa ảm đạm, vỡ thành mấy mảnh, rơi vào trong đám cỏ, nhẹ nhàng lấp lánh quang mang.
Thu hồi thần kiếm, Trương Ngạo Tuyết đem nguyên thần đã gần tan rã của Trúc Can thu vào lòng bàn tay rồi lạnh lùng quát:
- Ngươi làm thế này là có ý đồ gì?
Trúc Can hư nhược nói:
- Ý đồ ư? Không ngờ chúng ta phí bao nhiêu tâm cơ như vậy mà không bắt được ngươi để đổi lấy Càn Khôn Ngọc Bích trong tay Lục Vân, kết quả cuối cùng lại thành ra như thế này, thật đáng hận....
Dư âm còn kéo dài, đáng tiếc là lúc này nguyên thần của hắn đã vỡ nát.
Câu trả lời đầy bất ngờ này làm Trương Ngạo Tuyết sững sờ một hồi lâu mới tỉnh lại. Nàng đi đến chỗ Lâm Vân Phong, kiểm tra qua thương thế của gã, sắc mặt Trương Ngạo Tuyết liền biến đổi. Đầu tiên giúp gã khống chế thương thế, tiếp đó mới an ủi:
- Không sao, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe, chúng ta tìm nơi dưỡng thương trước đã.
Lâm Vân Phong nhăn nhó cười một cái rồi thở dài:
- Xem ra đệ càng ngày càng vô dụng rồi, lần nào cũng làm vướng chân sư tỷ.
- Đừng nói vậy, vừa rồi nếu đệ không xuất thủ, ta cũng vô pháp thoát khỏi sự công kích của bọn chúng, sau này….
Thanh âm đột nhiên ngưng lại, Trương Ngạo Tuyết mau chóng xoay người, nhãn thần lăng lệ nhìn về khoảng rừng ngoài trăm trượng nói:
- Cẩn thận, có sát khí.
Dưới ánh dương quang, âm phong đột nhiên thổi tới, từng cơn gió xào xạc, cả một vùng khí tức sâm lãnh bao phủ bốn phía.
Theo mục quang của Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong đang hư nhược chỉ cảm thấy một khoảng mơ hồ, căn bản không nhìn rõ gì cả.
Lâm Vân Phong thấp giọng nói:
- Sư tỷ cẩn thận một chút, nếu kẻ đến thực lực đáng sợ thì lúc đó sư tỷ đừng quan tâm đến đệ nữa, nếu thấy không ổn hãy lập tức rời khỏi nơi đây.
Trương Ngạo Tuyết quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng:
- Đừng nghĩ nhiều quá, có ta ở đây đệ sẽ không có chuyện gì đâu, bây giờ đệ hãy nghỉ ngơi thêm một chút đi, xem xem có thể nhân cơ hội này mà hồi phục một phần chân nguyên hay không, đến lúc đó chúng ta có thể càng mau chóng rời khỏi đây hơn.
Chữ "hơn" còn chưa nói hết tay phải Trương Ngạo Tuyết đã vội vã khua ra, một đạo tử quang phá không xuất hiện, bổ thẳng về phía trước.
Trong rừng núi, chỉ thấy tử quang như rồng thét mà lao lên không, những chỗ bay qua cát đá tung bay, mặt đất nứt ra một cái khe sâu hoắm. Cấp tốc quay đầu lại, Trương Ngạo Tuyết quát lên:
- Kẻ nào mà lén lút như trộm cắp thế, có bản lĩnh thì ra đây, cứ co đầu rụt cổ như thế sao có thể gọi là anh hùng được?
Không gian đột nhiên trầm mặc, bốn phía trừ tiếng cây cỏ lay động ra thì không hề có một tiếng động kì lạ nào khác.
Mục quang tìm khắp bốn phía, trên mặt Trương Ngạo Tuyết lộ ra vẻ ngưng trọng, địch nhân như thế này lần đầu nàng gặp phải, trong lòng ít nhiều cũng có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại đưa mắt lưu ý sự an nguy của Lâm Vân Phong. Trương Ngạo Tuyết đi quanh một vòng rồi lại trở về chỗ cũ, không hề có một chút dị thường nào, điều này càng làm nàng cảm thấy trầm trọng hơn.
Trong yên lặng, Trương Ngạo Tuyết đang suy nghĩ tìm đối sách, nhưng chính vào thời khắc tâm tư nàng buông lơi để suy nghĩ về vấn đề kia, một cỗ lực lượng vô hình đột nhiên ập đến người nàng, thế tới nhanh như điện mạnh như hổ, làm cho nàng đột nhiên tỉnh táo, vung kiếm đưa lên. Một làn tử sắc kiếm mang dày đặc liên miên không ngừng xuất tới, Trương Ngạo Tuyết liên tục đánh ra mười chiêu, hơn nghìn kiếm ảnh như lưới trời chụp xuống, đem phương viên mười trượng toàn bộ bao phủ lại, không cho đối phương một cơ hội nào để tiếp cận.
Phi thân đứng lên phía trên đầu Lâm Vân Phong, thần kiếm trong tay Trương Ngạo Tuyết xuất ra như rồng cuộn, kình lực mạnh mẽ của kiếm mang hình thành một kết giới chặt chẽ, phòng ngự sự tấn công của cỗ lực lượng vô hình kia. Dưới ánh thái dương, trên thân Trương Ngạo Tuyết tử quang mờ đi, hồng quang đại thịnh, cửu thiên chân nguyên đang cuồn cuộn mãnh liệt trong người hóa thành hỏa diệm, dưới sự thôi động của nàng đã bay ra bao phủ bốn phía, chớp mắt trong vòng một dặm trở lại đều bị một tầng huyết diệm bao phủ, từ xa nhìn lại giống hệt như một đám mây đỏ từ trên trời rơi xuống.
Phân tích tình hình xung quanh, Trương Ngạo Tuyết liền thử xuyên qua vòng hỏa diệm để thăm dò. Rất nhanh nàng đã phát hiện ra một khối khí có tính chất âm hàn, đang ẩn núp dưới lòng đất tầm ba thước, thỉnh thoảng lại dịch chuyển. Tìm thấy mục tiêu, Trương Ngạo Tuyết trong lòng cười lạnh một tiếng, nàng dùng ý chí khống chế hỏa diệm bốn phía, để nó hóa thành một cột lửa, lần theo tung tích của khối khí dưới đất kia, phát động một đợt công kích mãnh liệt.
Trong vòng liệt hỏa, hỏa diệm như thiểm điện bổ tới, một kích không trúng, kích sau lại nhanh chóng tiếp tục, trong một phạm vi nhất định đến đi nhanh chóng, đuổi theo tung tích của đám khí tức thần bí kia. Trong khoảnh khắc, đám khí dưới mặt đất đó tựa hồ như không còn chỗ nào để ẩn tàng nên đành phá đất chui ra, dưới cột lửa bổ xuống nó không ngừng phân chia, cuối cùng từ lớn biến thành nhỏ, biến mất dần trong ngọn lửa cuồn cuộn.
Trong lòng kinh ngạc, Trương Ngạo Tuyết thầm nghĩ địch nhân thần bí này thật quỷ dị, đồng thời cũng làm nàng sinh ra hứng thú cực lớn với địch nhân:
"Rốt cuộc hắn ta là ai, tại sao không hiện thân chiến đấu, có phải là sợ mình nhận ra hắn không? Hay là vì nguyên nhân nào khác?"
Trừ điểm này ra hãy còn một điểm làm Trương Ngạo Tuyết khó hiểu, chính là người này tu vi không kém, tại sao lại cứ ẩn tàng như vậy, đã ẩn tàng thân hình lại có thể tùy ý tự nhiên mà phát động tấn công?
Không nghĩ ra tại sao, Trương Ngạo Tuyết tiếp tục tìm nơi hạ lạc của kẻ đó. Nhưng, tỉ mỉ tìm đi tìm lại ba lần, trong vòng mấy dặm vẫn không hề phát hiện một vết tích nào, điều này làm nàng có chút khó xử. Với tình hình lúc này của nàng, sau khi giao chiến liên tiếp chân nguyên đã tiêu hao rất nhiều, lúc này mà còn tạo ra kết giới liệt hỏa như vậy, chẳng bao lâu sau nàng sẽ cạn kiệt chân nguyên, lúc đó sợ rằng sẽ lọt vào bẫy của địch nhân. Nhưng nếu thu lại kết giới, với phương thức công kích thần bí quỷ dị của địch nhân thì nơi nàng và Lâm Vân Phong đang đứng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Do dự một hồi, cuối cùng Trương Ngạo Tuyết quyết định thu nhỏ kết giới lại, phân ra một bộ phận chân nguyên để phòng ngự, phần chân nguyên còn lại sẽ toàn lực hấp thụ linh khí trong không khí để hồi phục lại phần năng lượng đã tiêu hao.
Bay xuống mặt đất, Trương Ngạo Tuyết nói với Lâm Vân Phong:
- Vân Phong, lần này địch nhân của chúng ta âm hiểm xảo trá, để cho an toàn, tốt nhất đệ hãy ẩn tàng đi.
Lâm Vân Phong sững sờ hỏi:
- Ẩn tàng? Ý của sư tỷ là để đệ mượn Tam Sắc U Liên chi lực để che dấu hành tung.
Trương Ngạo Tuyết trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Địch nhân này giao cho tỷ, đệ hãy nấp trước đi, đợi tỷ thu thập được hắn rồi đệ hẵng ra.
Lâm Vân Phong thấp giọng nói:
- Ý của sư tỷ đệ hiểu, chỉ là sao đệ có thể bỏ sư tỷ mà không quan tâm, để tỷ một mình đối diện nguy hiểm. Đệ đã từng đáp ứng với Lục Vân, chỉ cần đệ còn sống quyết sẽ không để kẻ nào làm tổn thương tỷ, nhưng hôn nay đệ lại liên lụy tỷ, đệ….
Ngắt lời hắn, Trương Ngạo Tuyết nghiêm khắc nói:
- Tâm ý của đệ ta hiểu, nhưng lúc này chúng ta phải lấy an toàn là trên hết, không thể dùng tình cảm để làm việc.
Lâm Vân Phong phản bác:
- Lời này đệ hiểu, nhưng đệ muốn làm cho tỷ một chút chuyện, giúp tỷ đối phó với địch nhân thần bí kia. Nghe nói Tam Sắc U Liên có thể ẩn tàng tất cả, cũng có thể làm mọi vật hiện hình, chỉ cần chân nguyên của đệ hồi phục được ba tầng là đệ có thể thi triển Tam Sắc U Liên, phá đi thuật ẩn thân của địch nhân này rồi.
Khẽ thở dài, Trương Ngạo Tuyết thấp giọng nói:
- Hảo ý của đệ ta biết, chỉ là địch nhân này không cho chúng ta cơ hội đó đâu, đệ hãy nghe lời đi, trước tiên….
Bỗng nhiên xoay người lại, sắc mặt Trương Ngạo Tuyết như băng, Tử Ảnh Thần Kiếm trong tay nàng rung lên, một cỗ kiếm khí chấn thiên bài không lao tới trước, một nhát đã đập tan mũi tên khí vô hình bắn tới.
Tiếp đó, Trương Ngạo Tuyết thân ảnh vụt lên, từ một người hóa thành nghìn vạn, trong nháy mắt cả phương viên trăm trượng tràn ngập bóng người, tử sắc kiếm quang nhiều không đếm xuể ngang dọc đan xen vào với nhau, tiếng sấm sét không ngừng rót vào tai, khí thế huy hoàng như trời long đất lở.
Trong khi tấn công, linh thức mẫn cảm của Trương Ngạo Tuyết vẫn vững vàng khóa chặt cỗ khí tức đang biến hóa liên tục đó, thần kiếm trong tay nàng càng đánh càng nhanh, kiếm mang dài mấy trượng từ yếu biến thành mạnh. Cuối cùng chỉ thấy chín cột kiếm xé mây dài mấy chục trượng như thiểm điện vụt lên, tất cả dung hợp với nhau tạo thành một thể, hình thành nên một tử sắc quang trụ vô cùng chói mắt, vây chặt đám khí tức cổ quái kia vào trong.
Trong kết giới, đám khí đang chuyển động với tốc độ cao đó đã hơi hiện ra màu ám lục, dưới sự toàn lực trấn áp của Trương Ngạo Tuyết đã ngưng tụ thành một bóng người mờ nhạt. Hai tay hắn đan tròn với nhau, tiếp đó dùng tốc độ cao nghịch chuyển mà sản sinh ra một lực phá hoại vô cùng mạnh mẽ, hóa thành một mũi tên sáng màu ám lục, bắn thẳng vào kết giới.
Lực từ bên ngoài ép vào, từ bên trong bắn ra va chạm mạnh với nhau, song phương đều triển khai uy lực đối kháng. Sau phút chốc giằng co, mũi tên sáng ám lục phá được một điểm, bay ra khỏi kết giới mà Trương Ngạo Tuyết bố trí, biến mất trong nháy mắt. Thu hồi chân nguyên, Trương Ngạo Tuyết cảnh giác nhìn ra bốn phía, trong vô ý mắt nàng bỗng ánh lên một tia sáng màu lục, nàng cảm thấy chấn động vô cùng. Giận dữ hét lên một tiếng, Trương Ngạo Tuyết xuất kiếm ra như sấm sét, một đạo tử quang vụt ra, bổ thẳng xuống đỉnh đầu Lâm Vân Phong.
Trên mặt đất, Lâm Vân Phong thấy vậy vô cùng kinh ngạc, biết rằng địch nhân đã chuyển mục tiêu sang mình, bất chấp thân thể trọng thương hắn vội vàng lăn một vòng tránh khỏi một kích suýt ập lên đầu. Nơi Lâm Vân Phong vừa tránh ra vang rền lên một tiếng, kèm theo là cát bụi bay lên mù mịt, nơi đó xuất hiện một cái hố sâu đến vài thước, như vậy cũng đủ biết sự đáng sợ của một kích vừa rồi là như thế nào.
Tử ảnh chói lên, Trương Ngạo Tuyết xuất hiện bên cạnh Lâm Vân Phong, trường kiếm trong tay nàng mau chóng bay ra, mấy trăm đạo kiếm ảnh ngưng tụ lại làm một, kèm theo một tiếng động như rồng ngâm, một nhát đã chấn vỡ hoa cỏ cây cối trong phạm vi mười trượng, biến chúng thành lợi khí bay ra đầy trời, từ bốn phía tấn công.
Trên không trung, đám khí thần bí kia vừa xuất hiện đã lại biến mất, trước khi một kiếm của Trương Ngạo Tuyết bổ xuống đã vô tăm biệt tích, tiếp đó ẩn tàng xuống như cũ. Bốn phía vô cùng lặng lẽ, trừ những tiếng lá cây xào xạc nhè nhẹ, ngay cả tiếng gió nhẹ khẽ thổi cũng chẳng còn tung tích gì nữa, một loại áp lực vô thanh bao trùm bốn phía.
Hoành kiếm trước ngực, Trương Ngạo Tuyết sắc mặt nghiêm túc, vừa cảnh giác nhìn ra bốn phía vừa hỏi:
- Vân Phong, đệ bây giờ thế nào rồi, có thể ngự khí phi hành đươc không?
Lâm Vân Phong cố gắng đứng dậy, kiên định nói:
- Sư tỷ đừng lo lắng cho đệ, đệ không sao. Bây giờ chân nguyên trong người đệ đã hồi phục lại được một chút, phi hành cũng không phải là vấn đề gì lớn nữa rồi, sư tỷ có định rời khỏi đây không?
Vô Tâm sững sờ, lập tức khẩn trương truy đuổi theo, ôm giữ thân hình Lục Nga lại chất vấn:
- Nàng như vậy là sao? Vì sao lại ly khai?
Lục Nga tươi hẳn nét mặt nhẹ nhàng nói:
- Mong ước tự nhiên của thiếp là được ở bên chàng. Nhưng nếu thiếp còn ở đây, sẽ ảnh hưởng đến việc tranh bá thiên hạ của chàng, làm cho chàng phân tâm suy nghĩ chuyện này kia. Để thành đại sự thì không được câu nệ tiểu tiết, thủ đoạn phải cay độc. Mà ta chỉ là một phụ nữ bình thường vẫn bị cho là có tấm lòng mềm yếu, chỉ mang đến phiền phức cho chàng, cho nên chọn lựa tốt nhất của ta là ra đi. Chờ một ngày chàng công thành danh toại, đứng trên đầu thiên hạ, lúc đó ta lại tìm đến chàng không phải là tốt sao?
Ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, Vô Tâm ánh mắt nghi hoặc lên tiếng hỏi cho rõ:
- Dù là như thế cũng không nhất thiết phải chia xa nhau. Nàng có thể ở ngay bên cạnh ta, có chuyện gì thì nàng cứ ẩn lánh đợi ta làm xong việc thì lại ra mặt. Nếu có chuyện gì nàng không muốn thấy, nàng có thể tránh trước đi, sao phải chia xa hoàn toàn như vậy?
Lục Nga vuốt ve khuôn mặt của hắn, dịu dàng nói:
- Thiên hạ xưa nay nhiều người tranh đoạt, chàng còn phân tâm thì sẽ không có hi vọng. Không được do dự, phải làm như chàng đã từng nói đàn ông phải lấy sự nghiệp làm quan trọng. Trước mắt chàng phải lo cho sự nghiệp, sau đó hãy tính đến tư tình nữ nhi. Thiếp sẽ mãi luôn chờ đợi, đừng lo lắng. Chàng hãy quay về đi, Huyền Phong môn còn đang đợi chàng, chàng cần nỗ lực phát triển để Huyền Phong môn ngày càng lớn mạnh, đừng phụ lòng hy vọng của mọi người.
Xoay mình, Lục Nga như con bướm xanh nhẹ nhàng bay đi tan biến vào trong mây.(sửa chỗ này cho hợp với câu đầu)
Vô Tâm trầm mặc ngắm nhìn Lục Nga, rất muốn mạnh bạo níu giữ nàng lại, nhưng không hiểu vì sao vào lúc đó hắn lại im lặng không làm điều gì. Có lẽ bởi vì nàng đã nói trước rồi, cũng có lẽ do hắn không muốn làm tổn thương nàng. Tóm lại, lòng Vô Tâm lúc này có một nỗi đau khổ không rõ, sự quyến luyến chia tay lần đầu xuất hiện trong lòng hắn.
Lục Nga vẫn tiếp tục giữ nguyên tốc độ như vậy, lưng vẫn quay về phía hắn. Lệ đã làm hai mắt nàng mờ đi, nhưng nàng không dám quay đầu lại vì sợ Vô Tâm nhìn thấy. Vì sao phải làm những chuyện này nàng hiểu rõ, toàn bộ chỉ là cái cớ giả tạo thôi, mục đích chính là cũng vì tốt cho hắn, chỉ có điều lúc này hắn còn chưa biết, hy vọng sau này hắn sẽ hiểu rõ.
Khoảng cách càng lúc càng xa đi, Lục Nga trong lòng đầy mâu thuẫn, nàng đã hi vọng rất nhiều Vô Tâm sẽ mở miệng giữ nàng lại, nhưng nàng lại biết nếu như vậy thì không tốt cho hắn. Tình yêu thật ngọt ngào, chỉ có điều những đau khổ ẩn tàng bên trong ngọt ngào đó từ trước đến nay không người nào nhìn thấy. Lúc này, trong thâm tâm Lục Nga hiểu rõ, hễ có yêu là có quan tâm, có yêu là có nước mắt. Nữ nhân hiểu rõ những điều này, nhưng vẫn còn không nhịn được sự kích thích của ái tình bởi vì sau tiếng khóc to lại là nụ cười.
Nhìn bóng người càng lúc càng khuất xa, đôi môi Vô Tâm mấy máy như muốn nói câu níu giữ. Đáng tiếc câu nói lên đến miệng liền bị giữ lại. Đột nhiên Vô Tâm quay người đi, sắc mặt thay đổi liên tục, cơ mặt rung động nhè nhẹ, rõ ràng là bên dưới nét kiên nghị, cũng có những yếu đuối của người thường mà ít người hiểu rõ. Vô Tâm ngẩng đầu giận dữ nhìn trời cao, hắn như muốn mang hết sự ưu sầu phát xuất ra ngoài, nhưng khi nghĩ đến Lục Nga ở phương xa, hắn lại không thể không ngưng lại.
Đang buồn bực, Vô Tâm lòng đầy phẫn nộ không nơi phát tiết, bắt đầu suy nghĩ cuồng loạn. Tuy nhiên cũng nhờ có suy nghĩ hỗn loạn, một ý tưởng kỳ quái đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn. Nhanh chóng quay người lại, Vô Tâm nhìn về phía thân ảnh nàng đang mất đi, vừa đuổi theo vừa hét lớn:
- Từ từ đã, nàng vì sao muốn làm như vậy?
Lục Nga run rẩy cả người, vẫn lặng lẽ quay lưng về phía hắn mãi đến khi hắn đến gần mới bình tĩnh nói:
- Thiếp không phải đã nói rồi mà, sao chàng còn hành động cảm tính như vậy? Hãy quay về mau, sau này chàng muốn tìm ta lẽ nào còn sợ không tìm thấy chăng?
Nhìn bóng lưng nàng, Vô Tâm lớn giọng nói:
- Nàng lừa ta, nàng rời đi không phải vì sợ ta phân tâm mà vì hy vọng sư tổ nàng không gây bất lợi cho ta một khi nàng đã quay về, lẽ nào ta đoán sai?
Tấm thân nhỏ nhắn của Lục Nga run lên, nàng lên tiếng phủ định:
- Không phải vậy, chàng đừng nghĩ lung tung, một khi sư tổ đã kết thù oán với chàng thì bà không dễ bỏ qua đâu. Thiếp bỏ đi chỉ vì không muốn chàng nghĩ bậy, hi vọng chàng sớm hoàn thành sự nghiệp. Như vậy, chúng ta sẽ sớm được bên nhau.
Một tay ôm trọn nàng vào lòng, Vô Tâm nhìn sâu vào đôi mắt nàng, có phần giận dữ nhưng pha lẫn chút thương tiếc nói:
- Còn nói là không phải, đôi mắt nàng đã khóc đến đỏ lên rồi mà còn muốn chối sao, nàng lúc này còn tưởng ta ngu ngốc à?
Lục Nga cố gắng giải thích:
- Không phải thế đâu, thiếp chỉ vì không muốn rời xa chàng nên mới khóc lóc như vậy, chứ thật ra không giống như chàng nói.
Vô Tâm càng ôm chặt nàng hơn, giọng bá đạo nói:
- Bất luận nàng có thừa nhận cũng tốt mà không thì cũng thế. Nếu đã không muốn rời xa ta thì không cần phải đi, chúng ta cùng nhau quay lại đi.
Nói rồi đột nhiên gia tăng tốc độ mang theo nàng bay về hướng bắc.
Lục Nga trong vòng tay của hắn nhẹ nhàng nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Phong, chàng phải bình tĩnh lại mà suy nghĩ cho đại cục, không được kích động như vậy.
Vô Tâm trầm giọng ngắt lời nàng:
- Không cần phải nói nữa, hãy cứ yên tĩnh dựa vào lòng ta, chuyện gì cũng không nghĩ tới nữa. Nữ nhân của ta chỉ cần vâng lời là tốt rồi, mọi chuyện khác cứ để ta giải quyết.
Lục Nga nhẹ thở ra, không biết phải nên vui mừng hay khó xử, tóm lại hoan hỉ ưu sầu đều có trong lòng làm cho nàng cảm thấy rất mâu thuẫn. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh tuấn trông nghiêng của Vô Tâm, khuôn mặt Lục Nga hơi cười cười rồi nhắm mắt lại ngay, bỏ qua mọi chuyện để say đắm trong hạnh phúc.
Giây lát, Vô Tâm đột nhiên dừng lại làm cho Lục Nga giật mình mở mắt nhìn về phía trước hỏi:
- Phong, sao không đi nữa, có việc gì à?
Vô Tâm nhìn xuống ngọn núi dưới chân, nghiêm túc nói:
- Ta phát hiện một người thần bí, khí tức hắn rất kỳ quái mà lại ở trên ngọn núi đơn độc đó, ta muốn ghé xuống xem sao.
Dứt lời toàn thân lóe sáng, hắn mang theo Lục Nga xuất hiện ngay trên đỉnh núi.
Để Lục Nga đứng xuống, ánh mắt Vô Tâm có chút kinh ngạc nhìn người trước mặt. Bên cạnh, Lục Nga cũng nhìn theo hướng mắt của hắn chỉ thấy một ông già râu tóc bạc trắng mặc quần áo màu tro đang ngồi bên cạnh một bàn đá, ánh mắt lão chăm chú vào bàn cờ. Người này bề ngoài bình thường nhưng quanh người có một vầng hào quang nhàn nhạt làm cho người khác cảm thấy thần bí.
Tiến lên một bước Vô Tâm cất tiếng nói:
- Một mình đánh cờ, các hạ thật thú vị.
Nghe vậy ông lão quay lại liếc nhìn hai người, ánh mắt lướt qua một lượt toàn bộ rồi dừng lại trên khuôn mặt của Vô Tâm, giọng hơi ngạc nhiên nói:
- Tu vi tốt lắm, thiên phận cũng tốt chỉ đáng tiếc không có vận may. Ai dà, thế sự đã sớm định sẵn, tiền duyên hậu thế, mọi chuyện cũng đều là mệnh cả.
Sắc mặt Vô Tâm lạnh lùng hừ nói:
- Nói có số mệnh chỉ là lý thuyết mà thôi, ngươi ở đây ăn nói hồ đồ không sợ họa sát thân hay sao?
Ông già điềm nhiên nhìn hắn rồi hướng về phía Lục Nga có chút tiếc nuối nói:
- Sự gặp gỡ sai lầm tất đã định sẵn kết cục bi thương, giấc mộng đương thời một khi đã tỉnh những giọt lệ đau thương sẽ rơi dài từ khóe mắt. Đến lúc đó, ngoài những hồi ức chỉ còn toàn là than thở.
Lục Nga chấn động trong lòng, liếc nhìn Vô Tâm rồi lại nhìn ông già, ánh mắt bất an như thể những lời vừa rồi làm cho nàng cảm thấy dấu hiện không tốt đến gần. Vô Tâm nhạy cảm phát hiện được sự khác thường của nàng, lập tức quát lớn ông già:
- Câm mồm, ngươi rốt cục là ai? Sao ở đây nói hàm hồ?
Ông già bình tĩnh cười nói:
- Từ xưa đến nay lời nói thật thì không người tin, chỉ có những lời đường mật mới rung động lòng người. Hai vị đã không muốn nghe thì cứ coi như lão phu nói bá xàm bá láp. Còn về thân phận, chúng ta mới lần đầu gặp gỡ, có nói hay không cũng vậy thôi bởi vì lão có nói các vị cũng không hiểu. Nhưng các vị đã hỏi thì ta sẽ nói cho các vị biết. Trước đây, ta sống trong một rừng trúc, những người quen biết gọi là Trúc Tiên. Những người không biết là không có duyên với lão, các ngươi thích danh tự gì thì cứ gọi lão.
Thì ra ông già chính là Trúc Tiên ngày đó Tam Nhãn Long Lang đến cầu kiến trong rừng trúc, không ngờ lão lại rời khỏi nơi đang ở để xuất hiện ở đây.
Vô Tâm cau mày, nghi hoặc nói:
- Trúc Tiên? Tên này chưa từng nghe qua, ngươi chỉ muốn dụ chúng ta xuống đây, hẳn phải có điều gì muốn nói, vậy ngươi còn không nói thẳng ra đi.
Trúc Tiên vuốt nhẹ râu, hỏi ngược lại:
- Lúc nãy lão một mình đánh cờ, có dụ các ngươi xuống đâu mà ngươi nói, như vậy không phải oan cho ta lắm sao?
Vô Tâm ánh mắt lạnh băng, giọng bén nhọn nói:
- Nói như vậy là chúng ta đã làm phiền ngươi đánh cờ phải không?
Trúc Tiên cười nói:
- Điều này cũng không hẳn, đã gặp nhau nghĩa là có duyên, ngươi cần gì phải giận dữ như vậy, chúng ta đâu có thù oán gì. Người trẻ cần phải biết nén lửa giận bình tĩnh trước mọi chuyện mới có lợi. Lão có một thế cờ tàn cục, nếu ngươi có hứng thì ngồi xuống thử xem, không chừng có lợi cho ngươi. Tất nhiên nếu ngươi không đủ tự tin, thì cứ mời đi đi.
Vô Tâm quét mắt qua bàn cờ một lượt rồi nói:
- Không dám à? Kế khích tướng tuy không cao minh lắm nhưng ta lại thích thử một chút.
Nói xong hắn đến ngồi xuống trước mặt Trúc Tiên, chăm chú nhìn vào thế cờ. Sơ qua thì thế cờ tàn cục rất đơn giản nhưng khi phân tích kĩ lưỡng một chút, sắc mặt Vô Tâm bắt đầu trở nên nghiêm trọng, mồ hôi trên trán nhỏ giọt, cảnh vật vốn yên tĩnh càng trở nên đơn
điệu.
Trúc Tiên hóm hỉnh nhìn Vô Tâm, điềm nhiên nói:
- Đã quan sát kĩ chưa? Nếu kĩ rồi thì hãy điều quân đi.
Vô Tâm lạnh lùng nói:
- Bắt đầu đi, thế cờ này ông chắc chắn phải thua.
Trúc Tiên chỉ cười cười, bắt đầu đi một nước cờ, rồi ngẩng đầu nhìn đối phương. Vô Tâm lạnh lùng đáp lại, cũng bắt đầu đi một nước cờ rồi nhìn ông ta đầy khiêu khích.
Cứ thế hai người đánh mãi chớp mắt đã đi được mười nước. Lúc đó, Trúc Tiên mở miệng nói:
- Vì sao thế cờ này lại biến hóa ra như vậy? Vì sao ngươi đang thắng thế lại trở nên bị động, ngươi biết vì sao không ?
Vô Tâm tức giận hừ một tiếng, ánh mắt chăm chú vào thế cờ không nói lời nào. Lục Nga bên cạnh hỏi:
- Vì sao mỗi nước cờ đều rất thận trọng mà lại còn trở nên như vậy?
Trúc Tiên liếc nhìn Lục Nga rồi quay lưng về phía hai người, ngưng thần nhìn về phía trời cao, sắc mặt phức tạp nói:
- Thiên ý thì không thể đoán được. Hắn thua bởi vì ngay từ đầu hắn đã muốn thắng, nhưng mọi việc trên đời đâu có chuyện gì mà dễ dàng thắng như vậy.
Dứt lời, Trúc Tiên nhẹ nhàng bay lên hướng về bầu trời xa xa. Trên không, hình bóng của Trúc Tiên dần dần biến mất nhưng giọng nói lại vang lên rõ ràng:
- Cuộc đời như ván cờ, biến hóa vô cùng, ta địch tranh đấu, người thắng kẻ thua. Thắng chỉ chốc lát, thua lại đau thương, ta địch đổi nhau, tự có huyền diệu. Đến ngày Thái Âm, chìa khóa mệnh vận, thành bại được mất, cũng là chuyện thường, cũng duyên cũng mệnh, định sẵn khó sai, buồn vui lo sầu, người thường đều có.
Nhìn mãi thân ảnh đang dần xa, Vô Tâm trầm ngâm giây lát, đến vị trí Trúc Tiên đã ngồi, chăm chú nhìn kỹ vào thế cờ. Ban đầu thấy mọi chuyện không có gì khác thường, nhưng khi chuyên tâm nhìn vào, Vô Tâm tự nhiên phát hiện thấy trên bàn cờ bắt đầu có chút biến hóa mơ hồ. Chỉ khoảng thời gian sau tự nhiên hình thành một hàng chữ viết làm lòng hắn chấn động mạnh mẽ. Phát hiện thấy sự khác thường của Vô Tâm, Lục Nga hỏi dồn:
- Chuyện gì vậy, có phát hiện được gì chăng?
Vô Tâm không hề đáp lại, chỉ nhìn mãi vào thế cờ, vẻ mặt đầy phức tạp. Đợi đến khi Lục Nga hỏi lần thứ ba, Vô Tâm quay đầu nhìn Lục Nga trầm giọng nói:
- Hắn để lại cho ta một câu, "thành bại đắc thất, Hoa Sơn chi thượng, sanh tử huyền cơ, nhất tiến đoạn tràng"! (Thành bại được mất, ở trên Hoa Sơn, bí ẩn sinh tử, một tên đứt ruột).
Nhẩm đi nhẩm lại hai lần, Lục Nga nói:
- Theo những chữ này mà phân tích, ý muốn chỉ những chuyện chàng làm quan trọng nhất là tại Hoa Sơn của Liên Minh Chánh Đạo, còn về sinh tử huyền cơ, nhất tiến đoạn tràng thì thật khó giải thích được.
Vô Tâm nhìn về phương xa, giọng đầy kiên định nói:
- Cho dù thế nào, ta nhất định thành công, nhất định có thể đứng trên đỉnh cao trời đất, bắt mọi người phải thần phục dưới chân ta!
Cảm nhận được quyết tâm của hắn, Lục Nga lên tiếng chúc phúc :
- Nỗ lực lên, ta tin chàng có thể thành công.
Vô Tâm quay đầu nhìn nàng một lúc, nắm chặt tay nàng, cất tiếng cười vang xa giữa không trung.
Nửa ngày trôi qua, trên đỉnh núi ánh sáng lóe lên, Trúc Tiên bất ngờ quay trở lại ngắm nhìn thân ảnh nhỏ bé xa xa, tự nói với mình:
- Tu vi đó kết hợp với thông minh đó, tiền đồ thật to lớn, chỉ bất hạnh thay số mạng của cuộc đời ngươi hiện nay lại có quá ít may mắn, đó chính là định sẵn một kết thúc bi kịch. Một khi Thái Âm bắt đầu hiện trên Hoa Sơn, ngươi lại vì ai để được sống đây?
Câu hỏi nhè nhẹ vọng lại trên đỉnh núi đơn lẻ, Trúc Tiên quay lại bên cạnh bàn đá, tùy tiện nhìn lướt qua mặt bàn, một hàng chữ viết tay hiện lên trên mặt bàn cờ. Mệnh vận chi thược, ám ảnh truyền nhân, chích vi tế nhật, sanh tử tương tùy! (Chìa khóa số mạng, âm thầm truyền cho, mặt trời bị che, sinh tử liền nhau)