Nhân việc còn ba ngày nữa mới đến kỳ so tài, sáng sớm hôm sau, bọn Lục Vân bốn người rời Thiên Hỏa động đi du ngoạn xung quanh. Trên đường đi, Vân Phong liên tục than phiền là không được chơi đùa thoải mái, Lục Vân hết cách buộc phải lên tiếng hỏi: "Đệ không cần phải than phiền như vậy, đệ nghĩ coi phải thoải mái như thế nào? Ở đây là Thiên Kiếm Viện, không phải Dịch Viện của chúng ta. Có rất nhiều chuyện chúng ta phải để ý quan tâm lẫn nhau, nếu không sẽ mang đến nh?ng phiền nhiễu không đáng. Lần này Dịch Viện cùng Thiên Kiếm Viện giao phong, việc chúng ta chiếm tiện nghi đã khiến họ có bất mãn. Sau này đệ không cần ra mặt yêu cầu làm gì, cứ để chưởng giáo sư bá ra mặt lo liệu mọi sự là được".
Lâm Vân Phong khẽ đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác cười xòa: "Đệ nói bất quá là được đi du ngoạn, thôi như thế này cũng tốt rồi. Chúng ta đến chỗ của Phượng Hoàng Thư Viện rủ Thương Nguyệt sư tỷ ra ngoài du ngoạn, huynh thấy sao? Ngạo Tuyết sư tỷ cũng cao hứng muốn đi, đúng không nào? Tốt, không nói nữa, mau đi thôi". Nói xong cưỡi gió bay đi, thân ảnh nhanh chóng tiến về phía trước. Lục Vân nghe vậy, mắt lộ hào quang kỳ dị, liếc nhìn Ngạo Tuyết, nhẹ gật đầu, rồi cũng theo Lâm Vân Phong mà đi.
Một hàng bốn người cùng nhanh chóng tiến tới nơi tạm cư của Phượng Hoàng Thư Viện. Do có Ngạo Tuyết ra mặt, nên họ nhanh chóng gặp được Thương Nguyệt. Cùng ra với Thương Nguyệt còn có sư muội Hứa Khiết, ngay sau khi sáu người diện kiến, Lục Vân nhìn Thương Nguyệt cười nói: "Cuộc đấu chỉ còn ba ngày nữa là bắt đầu, chi bằng chúng ta cùng nhau đi dạo một chuyến để thư giãn trước khi bước vào trận đấu, được không? Thái Huyền Sơn này vô cùng hùng tráng, là địa phương phong cảnh tú lệ, hứa hẹn có nhiều nơi để thưởng ngoạn".
Thương Nguyệt nhìn Lục Vân rồi mục quang chuyển sang phía Ngạo Tuyết, tĩnh lặng nhìn nàng như muốn hỏi ý. Thấy Ngạo Tuyết nhẹ gật đầu, Thương Nguyệt từ tốn nói: "Vậy cũng tốt, hiếm có dịp như thế này, mọi người cùng nhau du ngoạn ngắm cảnh cũng hay". Nói xong nháy mắt với Hứa Khiết, ra hiệu cho nàng cùng đi theo.
Bên cạnh đó, Lâm Vân Phong cười nói: "Đi thôi, chúng ta một nhóm sáu người cùng để ý xem núi này có linh hoa tiên thảo chi gì không, nếu có thì quả thật có lợi lớn nay, hà... hà... Lý sư huynh, huynh nghĩ có phải không hả?". Nói rồi mắt liền hướng về Lý Hoành Phi nãy giờ im lặng đứng bên cạnh. Lý Hoành Phi ánh mắt vẫn khinh ngạo đi sau Ngạo Tuyết một chút, liếc sang nhìn Lâm Vân Phong, nhẹ gật đầu, nhưng cũng không nói lời nào.
Lục Vân đưa mắt nhìn mọi người cười: "Vậy là tốt rồi, đi thôi. Hôm qua đệ ở trên cao nhìn xuống, thấy phía sau Thái Huyền Sơn vô cùng rộng lớn, có linh tuyền kỳ phong rất nhiều, chúng ta nên đến đó hân thưởng xem sao". Nói xong nhìn thấy mọi người đã động tâm, liền quay người bay trước dẫn đường. Năm người nhắm hướng hậu sơn bay đến.
Trên đường đi, bọn họ ngự phong phi hành, nhanh chóng tiến nhập vào Thái Huyền hậu sơn. Chỉ thấy khắp nơi thương tùng thúy bách, cổ thụ thành hình, muôn hoa khoe sắc, hương thơm lan tỏa như mây. Khung cảnh tĩnh lặng xinh đẹp này hấp dẫn sáu người, người thì lưu luyến, kẻ lo sưu tầm, chẳng mấy chốc họ cùng đến một khe núi có suối nhỏ chảy ra. Lục Vân đột nhiên dừng lại nói: "Mọi người hãy nhìn xem, thật là một cảnh sắc tuyệt mỹ, là nơi lý tưởng để ẩn cư tiềm tu, nhất định thập phần thuận lợi, không biết mọi người có nghĩ vậy không?" Mỉm cười nhìn khắp chung quanh, ánh mắt Lục Vân bất chợt phát hiện một chùm hào quang chớp nháy hiện.
Thương Nguyệt cùng Ngạo Tuyết dừng bước cẩn thận thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ trước mắt, quả thật đẹp không gì sánh được. Chỉ thấy nơi này nước suối trong xanh, vô số kỳ hoa cổ thụ, lại thêm các chủng loài chim chóc cũng đua nhau cất tiếng làm tăng thêm vẻ thanh mỹ nơi đây, quả là nơi ẩn cư khó tìm.
Nhìn xung quanh, Lâm Vân Phong cao giọng hét to: "Thật đẹp quá đi..., nếu ta cất ba gian thảo lư nơi này, mỗi ngày nghe suối reo chim hót, ngửi hương thơm các loại kỳ hoa, thưởng thức màu xanh thúy lục, thật là thế gian đệ nhất thú. Chỉ tiếc nơi này là Thái Huyền Sơn, nếu mà ở Dịch Viện, thì đệ đã chuyển tới ở lâu rồi". Nói xong, hắn dáng điệu hân hoan nhìn mọi người cười không ngớt.
Hứa Khiết nở nụ cười quyến rũ nói: "Coi bản mặt tươi cười đầy gian ý của huynh kìa, đừng có mơ mà trở lại đây ở, huynh có biết tí gì về nguồn gốc nơi này đâu?". Nói xong, ánh mắt chứa một tia nhìn kỳ dị.
Lâm Vân Phong cười cười: "Mấy cái truyền thuyết đó chỉ sợ thế gian này không có một ai tin, huynh bất quá không có ý xấu, muội không được đổ oan cho huynh đấy". Nói rồi, lại nhìn nàng cười ha hả.
Thương Nguyệt liếc nhìn sư muội ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì. Nhưng Ngạo Tuyết thì ngay lập tức minh bạch sự tình, không nhịn được nhìn Thương Nguyệt mà mỉm cười thần bí, trong mắt hai người lộ xuất thần thái tinh minh.
Lục Vân tĩnh lặng nhìn dòng suối trong suốt, trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia kỳ quang, tựa hồ phát hiện sự tình gì đó. Chứng kiến toàn thân Lục Vân hào quang chớp động, thân ảnh đã xuất hiện phía trên dòng suối, cẩn thận xem xét động tĩnh ở trên nước. Chỉ thấy dòng suối nhỏ này nước trong xanh nhìn thấu tận đáy, không vật gì che giấu được. Nhưng Lục Vân thực sự cảm giác lúc nãy trong thoáng chốc có vật gì đó chớp động hào quang, chỉ là thời gian quá ngắn thôi.
Quan sát mặt nước, ánh mắt Lục Vân dừng lại ở thân hình hai con cá nhỏ trong lòng suối. Hai con cá này một hồng một đen dài độ hai tấc, đang quấy động mặt nước. Người ta thường nói nước trong thì không có cá , không ngờ tiểu khê này lại có loại cá đuôi dài xinh đẹp này, quả thật là lạ.
Lúc này Vân Phong phát hiện ra sự dị thường của Lục Vân, không nhịn được bèn hỏi: "Lục Vân, sao thế? Huynh làm gì trên đó vậy? Có điều gì lạ đáng xem sao? Sao không gọi cho đệ một tiếng?". Vừa nói xong thân ảnh cũng đã đến bên cạnh Lục Vân.
Ở phía bên kia, mọi người nghe Vân Phong nói, liền chú ý vẻ khác thường của Lục Vân, toàn bộ đều lạ lùng nhìn chàng.
Đến nơi, Vân Phong nhìn lên mặt nước, liền cười lớn: "Mọi người mau lại đây xem, trong mặt nước có có một con cá lục sắc, vừa to vừa mập, cực kỳ hấp dẫn. Nếu được nuôi trong bồn, nhất định sẽ đẹp hơn, ha ha...". Ba nữ nhân cùng Lý Hoành Phi nghe thế, bèn mỉm cười vui vẻ, cùng tiến lại gần.
Lục Vân nghe Vân Phong nói, sắc mặt lập tức đại biến. Cẩn thận nhìn lại trong nước, cái gọi là lục sắc đại ngư ấy căn bản chính là hai con cá nhỏ một đen một hồng khi nãy. Cúi xuống nhìn Vân Phong, Lục Vân trầm giọng nói: "Vân Phong, đệ không đùa chứ? Đệ thấy một con cá lớn màu lục sắc à?".
Vân Phong ngạc nhiên, nhìn Lục Vân hỏi: "Sao vậy? Bộ huynh không nhìn thấy à, có phải không đó? Nhìn kìa, ngay chỗ đó đó, bơi qua bơi lại, quả thật rất đẹp". Vừa nói vừa chỉ vào mặt nước, cho Lục Vân biết vị trí cụ thể. Khi Lục Vân cẩn thận nhìn kỹ lại, vẫn chỉ thấy ngoài hai con cá lạ đang bơi qua lại, tuyệt không có bất cứ thứ gì khác. Nhãn thần Lục Vân đại biến, thân người lập tức rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Lúc này, ba nữ nhân cùng Lý Hoành Phi đã bay đến cạnh hai người, chăm chú nhìn con cá đang bơi lội trong nước. Chợt nghe Hứa Khiết cười cười chế nhạo nói: "Lâm Vân Phong huynh giỏi lắm, dám đánh lừa chúng tôi, con lục sắc đại ngư của huynh đâu? Rõ ràng là con hồng sắc đại ngư mà".
Ngạo Tuyết nghe thấy thế, liền nghi hoặc cất tiếng hỏi: "Không phải đâu, sao tỷ chỉ thấy được con cá nhỏ màu lam thôi à? Thương Nguyệt tỷ, tỷ xem con cá đó màu gì vậy?".
Thương Nguyệt sắc mặt thất kinh nói: "Muội lại chỉ thấy đó là một con cá ba màu, không to không nhỏ". Nói xong, quay nhìn Lý Hoành Phi, đợi hắn nói ra kết quả. Lý Hoành Phi nhìn mọi người một vòng, rồi nhẹ giọng nói: "Ta chỉ thấy con hắc sắc đại ngư, so với mọi người có điều bất đồng thì phải".
Lâm Vân Phong cười quái dị bảo: "Không thể nào, tại sao lại như vậy chứ? Lục Vân, huynh đó, thật sự huynh nhìn thấy màu gì, mau nói cho chúng đệ biết, tại sao mọi người lại không thấy giống nhau? Kỳ lạ thật!".
Lục Vân giật mình sực tỉnh, nhìn mọi người nói: "Ta thấy có hai con cá nhỏ, một đen một đỏ. Sự tình này thật là cổ quái, mọi người thử nghĩ kỹ xem tại sao lại xuất hiện sự việc kỳ dị đến như vậy chứ?". Lời vừa nói, năm người còn lại thất kinh, không ngờ đã gặp chuyện lạ như thế.
Nhìn vào mặt nước, sáu người nhất thời rơi vào trạng thái trầm tư. Không rõ được giữa thanh thiên bạch nhật này sao đột nhiên gặp phải sự tình kỳ lạ như vậy? Lục Vân nhìn quanh rồi thân ảnh đột nhiên bay lên trên, nhanh chóng dừng lại giữa không trung, cẩn thận xem xét tình cảnh. Còn Lâm Vân Phong lại trầm trầm hô: "Âm dương ngũ hành, càn khôn huyễn hóa, vạn vật quy bổ, nhất thiết hiển hóa. Mở ra!". Lời vừa thốt, chỉ thấy từ hai mắt hắn tức thì phát xuất hai đạo hào quang, nhằm mặt nước bắn tới, trông cực kỳ thần bí.
Một lúc sau, chợt nghe Vân Phong la lên thất thanh: "Trời ơi! Sao lại không có cái gì nữa hết vậy kìa? Đệ dùng Âm Dương bí thuật tra xét, đột nhiên phát hiện không có con gì cả, chỉ toàn nước trong, căn bản không thấy một mống cá nhỏ nào đã có trước đó. Đây đúng là quái sự, đệ là chuyên gia bắt quỷ, thế mà không gặp con quỷ nhỏ nào, lạ thật".
Ba nữ nhân và Lý Hoành Phi nghe thế sắc mặt càng trầm trọng, nhãn thần cổ quái.
Ở giữa không trung, toàn thân Lục Vân bao phủ hồng quang, trong mắt ẩn chứa hào quang bảy sắc. Lúc này chàng đang dùng pháp quyết độc hữu của bản thân "Ý Niệm Thần Ba" dò xét khắp nơi. Để tìm kiếm bí mật ẩn dấu bên trong sự kiện kỳ quái này, Lục Vân đã phát liền một lúc hai mươi bốn đạo Ý Niệm Thần Ba. Tần suất của mỗi dòng từ ba trăm sáu mươi lần đẩy lên đến trên hai trăm vạn lần, tốc độ quả thực kinh người. Tận lực không bỏ sót một điểm nhỏ nào, chàng đã mở rộng phạm vi bao trùm cả Thái Huyền hậu sơn.
Hai mươi bốn đạo Ý Niệm Thần Ba tỏa ra khắp mọi ngóc ngách của Thái Huyền hậu sơn, nhanh chóng phân tích mọi thông tin hữu dụng. Toàn bộ tin tức này được gửi về trung tâm não của Lục Vân, hình thành một kết võng mô tả chi tiết tình huống hiện tại của nơi đây. Lục Vân nhanh chóng loại bỏ những tin tức vô dụng, tức thì lập thành một bản đồ phân bố của Thái Huyền hậu sơn trong não bộ. Cẩn thận tìm kiếm trong bản đồ giữa não đó những tình huống liên quan, trong mắt Lục Vân chợt hiện nét chấn kinh. Nguyên chàng phát hiện trong Thái Huyền hậu sơn này có bảy địa phương thập phần thần bí mà Ý Niệm Thần Ba cũng không thể tra ra điều gì. Trong số đó, nơi chàng đang đứng chính là một trong bảy nơi thần bí này.
Từ từ hạ thân xuống đất, Lục Vân sắc mặt trầm trọng nhìn năm người nhẹ giọng nói: "Ở đây thần bí quá, chúng ta phải cẩn thận một chút. Ta hiện tại đã tra ra nơi hậu sơn này có bảy địa phương thần bí, mà chỗ này là một trong số đó. Tại sao mỗi chúng ta đều nhìn thấy cảnh tượng khác nhau? Câu hỏi này nhất thời không thể trả lời cho rõ ràng được. Tốt nhất là hiện tại không có dị vật nào xuất hiện bất ngờ công kích, mặc dù có thể khiến cho chúng ta khốn hoặc, nhưng cũng không đến nỗi nguy hiểm lắm. Tử Ảnh thần kiếm của Ngạo Tuyết sư tỷ có ẩn tàng linh ý chỉ dẫn, vậy tỷ hãy thử xem có thể dụng thần kiếm truy ra manh mối gì không? Âm Dương pháp quyết của Vân Phong đệ cũng thần kỳ vô bỉ, đệ cũng tận lực thi triển, chúng ta cùng thử xem có thể giải khai điều bí ẩn này không".
Vân Phong cười khổ: "Đệ đã thử rồi, không tra ra được bất cứ thứ gì, chỉ có thể chờ xem thần kiếm của Ngạo Tuyết sư tỷ có hiệu nghiệm hay không thôi".
Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói: "Để tỷ thử xem, hãy nhìn cẩn thận". Dứt lời, chợt thấy toàn thân Ngạo Tuyết phát ra một luồng hào quang cường thịnh màu huyền thanh, Tử Ảnh thần kiếm kêu lên một tiếng nhỏ rồi tự động bay ra khỏi vỏ, phóng ra một đạo tử sắc quang hoa vô cùng đẹp mắt, xoay tròn không ngừng trên đầu Ngạo Tuyết. Bên cạnh, mọi người tĩnh lặng chú thị Ngạo Tuyết, chờ đợi động tĩnh từ nàng.
Thời gian trôi qua chầm chậm. Chỉ thấy Tử Ảnh thần kiếm quay càng lúc càng nhanh, cuối cùng đã hoàn toàn chuyển thành một đĩa quang sắc màu tím không thể nhìn rõ được tốc độ xoay của nó nữa. Theo đĩa tử sắc quay nhanh đó, một đạo quang hoa màu tím huyễn hóa thành một con tử long, múa lượn quấn quýt quanh Ngạo Tuyết. Sau khi tử long bay luợn qua lại nhiều vòng, chợt xuất hiện tại mặt nước gần đó, uốn mình tới lui, tựa hồ như đã tra ra khí tức thần bí gì đó.
Mọi người đều như nín thở, biết rằng thời điểm quan trọng nhất đã đến. Tử long rốt cuộc đã phát hiên ra vật thần bí đang ẩn tàng, đây chính là lúc biết kết quả. Lúc này hai mươi ba đạo Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân đã phản hồi, chỉ còn duy nhất một đạo tối hậu vẫn chưa thấy tăm hơi. Hơn nữa, đây là đạo có tần suất cao nhất. Trong khi mọi người chờ đợi kết quả từ tử long, thân thể của Lục Vân chợt chấn động, trong mắt loé lên một tia sáng kỳ dị rồi nhanh chóng biến mất.
Một lúc sau, Tử long đột nhiên gầm lên một tiếng dài, long thân màu tím đột nhiên hóa thành một chùm tử quang, nhằm mặt nước trong xanh mà bắn đến. Sáu người chứng kiến điều này, trong tâm vô cùng khẩn tương, chăm chú nhìn theo hướng của đạo tử quang. Chỉ thấy đạo tử quang đó sắp bắn vào mặt nước, thì lập tức từ trong nước một đạo hào quang lam sắc xuất hiện, toàn lực cản trở sự tiến đến của tử sắc quang hoa. Đạo lam sắc quang hoa đó trông giống như cái thuẫn bài, kiên cường vô cùng, trực tiếp đối kháng với tử sắc quang hoa, một chút cũng không nhường.
Hai mắt của Ngạo Tuyết thần quang đại thịnh, chân nguyên toàn lực vận động, thần kiếm trên đầu được công lực toàn thân nàng chi trì nên tiếp tục mạnh mẽ lao xuống giống như một con tử long điên cuồng. Khi chạm nhau một lần nữa, sau một lúc tương trì giữa hai luồng hào quang, tia lam sắc cuối cùng cũng bị phá diệt gây ra một tiếng nổ lớn dội lên vô số hoa nước làm ướt hết mọi người có mặt.
Tử long sau khi đột phá sự cản trở của chùm hào quang lam sắc, liền bắn thẳng xuống nước. Tuy nhiên, khi sắp tiếp cận mặt nước thì lại thấy một chùm hào quang màu lam rất đẹp mắt bay lên. Giữa luồng hào quang lam sắc đó, có một giá kính màu lam vô cùng kỳ dị, mặt kính có những hoa văn kỳ quái, nhấp nháy hào quang thần bí, không ngừng xoay chuyển.
Khi giá kính thần kỳ hiện thân, Vân Phong lập tức hô to một tiếng: "Hảo bảo bối a, ha ha, thật là thu hoạch ngoài ý muốn, mọi người mau chặn lại không cho nó thoát". Nói xong, gương mặt hưng phấn nhìn chăm chăm giá kính, tựa hồ như nó là vật trong túi của hắn rồi. Năm người còn lại đều kinh ngạc, không ngờ trên Thái Huyền Sơn lại có bảo bối ở khắp nơi. Sáu người án ngữ sáu phương, Lục Vân thủ phía trên, Hứa Khiết thủ phía dưới, mọi người cẩn trọng chăm chú nhìn giá kính màu lam kỳ dị này.
Lúc này, Ngạo Tuyết vẫn tiếp tục điều khiển thần kiếm phát động công kích, muốn chế trụ giá kính đó. Giữa không trung, chỉ thấy giá kính màu lam xoay tròn liên tục, mặt kính phát ra một đạo lam sắc quang hoa, nhằm tử ảnh thần kiếm đã biến thành tử long đánh chặn. So với tốc độ đánh tới ngày càng tăng của tử long, kính tử cũng gia tăng tốc độ xoay không hề nhượng bộ chút nào. Ánh mắt Thương Nguyệt khẽ trầm xuống nói: "Cái kính này thập phần kỳ dị, không đơn giản chút nào, có lẽ nó thuộc về một loại thần khí nào đó, cũng có ý thức. Chúng ta muốn bắt được nó chắc cũng không dễ dàng. Mọi người thử xem có phương pháp nào thu phục được nó không?".
Ở trên, Lục Vân nói: "Ngạo Tuyết sư tỷ tạm thời thu hồi công kích, Vân Phong đệ vận dụng Âm Dương pháp quyết thử một lần xem có chế trụ được nó không. Vật này có năng lực phòng ngự cực cao, có lẽ rất khó đối phó, mọi người nên để tâm đề phòng cẩn thận. Lúc này, nó nhất định có ý đồ đào thoát khỏi vòng vây của chúng ta, vì thế chúng ta phải đề tựu tối đa công lực, vận chân nguyên của sáu người hình thành một không gian phong bế, bao vây nó vào giữa không cho chạy thoát".
Giữa không trung, chỉ thấy một đạo chân nguyên huyền thanh bao phủ giá kính lam sắc vào giữa. Sáu thanh trường kiếm cùng đồng thời phát ra những hào quang bất đồng, chia sáu hướng nhắm giá kính bủa vây. Còn Vân Phong thì vận dụng toàn lực thi triển Âm Dương pháp quyết, chuẩn bị dùng thuật phong ấn của Âm Dương pháp quyết đệ đối phó với lam sắc giá kính.
Chứng kiến Vân Phong toàn thân bao phủ hào quang thanh sắc cường đại, song thủ thu về trước ngực bắt ấn theo pháp quyết, miệng hô lớn: "Âm Dương ngũ hành, càn khôn thiên địa, vạn vật vạn pháp, theo lệnh của ta, phong ấn!". Nói xong, thấy song thủ của Vân Phong lay chuyển, hội tụ tại trước ngực âm dương nhị khí, một tả một hữu tựu thành thế lưỡng biên giáp kích, nhắm ngay giá kính lam sắc thần kỳ mà bắn tới.
Chỉ thấy ở giữa đạo hào quang lam sắc đẹp mắt, giá kính đột nhiên gia tốc, vô số hoa văn kỳ quái huyễn xuất thành nhiều phù lục pháp chú, hình thành một đạo kết giới kỳ dị bao bọc, bảo hộ chặt chẽ giá kính ở giữa. Khi Âm Dương pháp quyết của Vân Phong bắn tới tiếp xúc với kết giới cổ quái này thì tạo thành một tiếng nổ cực lớn, vô số dòng khí lưu muôn màu bay giữa không gian đang bị vây bọc bỡi sáu người, không ngừng tạo ra những luồng hào quang đẹp mắt.
Thời gian dần trôi, Âm Dương nhị khí của Vân Phong từ từ yếu nhược, nhưng kết giới cổ quái cũng thu nhỏ dần, đến lúc tối hậu hai cổ lực lượng đồng thời tiêu biến. Tuy nhiên, kính tử lam sắc thần kỳ ngay lúc kết giới chung quanh tiêu thất đã lập tức giá tăng tốc độ, phát ra thêm vô số phù lục pháp chú, tại không trung chớp lóe các sắc kỳ quang, hình thành một cỗ kết giới mới.
Nhìn giá kính thần bí đó, trong mắt sáu người lộ xuất tia nhìn kinh hãi. Vân Phong thân ảnh nhẹ run, miệng cười kỳ quái nói: "Vật này quả thực cổ quái, không tốt rồi! Tới phiên mọi người. Đệ xem ra không có biện pháp nào chế trụ nó cả".
Ngạo Tuyết nghe thấy thế, nhẹ giọng nói: "Trên mặt giá kính thần bí này có những hoa văn kỳ quái, tưởng nhất định là phù lục pháp chú thời thượng cổ. Nó cũng có kết giới cực mạnh ở xung quang, giống như Ngũ Thái Tiên Lan trước đây đã từng có, có năng lực phòng ngự rất cao. Nếu chúng ta không có một lực lượng cực mạnh, chắc là vô pháp đột phá kết giới này mà chế trụ nó".
"Ngạo Tuyết nói không sai, vật này đích xác là cổ quái. Nhưng muội nghĩ rằng nó cùng Ngũ Thái Tiên Lan có điểm bất đồng, vì Ngũ Thái Tiên Lan là kỳ hoa có sinh mệnh, trong khi giá kính này tuy có ý thức, nhưng không phải là vật có sinh mệnh, tối đa chỉ là một dạng thần khí chi đó. Bất quá giá kính này có hình dạng thập phần cổ quái, chắc là cũng có công dụng đặc thù mà hiện giờ rất tiếc chúng ta chưa biết được. Dựa vào tình huống hiện tại mà nói, nếu chúng ta không hao phí tinh lực chỉ sợ không dễ dàng gì chế ngự nó". Tĩnh lặng nhìn giá kính, Thương Nguyệt nói những điều suy đoán trong lòng nàng.
Lục Vân nhìn lại giá kính, ánh mắt ẩn hiện hào quang kỳ dị. Bản thân chàng đã phát xuất nhiều đạo Ý Niệm Thần Ba, nhưng mỗi khi tiếp cận kết giới đều bị dội ngược lại. Điều này làm cho Lục Vân bấc giác nâng cao tần suất của Ý Niệm Thần Ba, hy vọng có thể tiếp cận kết giới thông qua các tần suất đồng dạng nhằm tra suất bí mật. Thật tiếc là trong tình huống hiện tại, Lục Vân bị phân tâm bởi nhiều thứ, căn bản không thể toàn lực thi triển Ý Niệm Thần Ba, do đó không thể tra ra được điều gì cả.
Thời gian chầm chậm trôi. Sáu người tuy tạm thời khốn trụ được kính tử thần bí, rất tiếc là không ai biết cách đột phá kết giới xung quanh, nói chi đến việc thu thập nó. Mắt thấy nếu cứ tiếp tục duy trì tình trạng này, cũng không có kết cục tốt đẹp gì, Lục Vân bèn nói lớn: "Chúng ta không nên tiếp tục cách này nữa, hiện tại thay vì kiên trì bao vây nó, chi bằng chuyển sang công kích, xem lúc đó có thể đột phá kết giới phía ngoài hay không. Hiện tại mọi người hãy vận tụ công lực đến mức tối cao, chúng ta đồng thời hướng về nó bức tiến, thực hành đột phá cưỡng chế. Chuẩn bị... bắt đầu". Nói xong thì thân ảnh của sáu người đồng thời tiến tới giá kính.
Thế rồi, dưới sự tấn công toàn lực của sáu người, hào quang từ giá kính đột nhiên phóng ra bốn phía, nhưng ngay lập tức bị bọn họ ép cho quay lại. Chứng kiến thân hình sáu người lắc lư liên tục, mỗi bước tiến lên đều bị lực lượng cường mạnh chấn lui nay ngược. Nhưng sáu người không chùn bước, một bước lùi thì ba bước tiến, cuối cùng làm cho kết giới bên ngoài của lam sắc kính tử thần bí bị ép đến phát nổ. Kết giới bị phá, sáu người tức thời cảm giác dễ thở, vì lực phản kháng giảm đi rất nhiều.
Tuy kế giới phía ngoài của kính tử bị phá diệt, nó cũng không dễ đầu hàng. Trong lúc sáu người còn ngả nghiêng chưa đứng vững, mặt kính lại tiếp tục phát xuất hào quang lam sắc công kích. Sáu người dưới áp lực tái khởi, liền khai triển tuyệt học, từng bước từng bước tiến lại gần. Tối hậu, họ chung qui cũng bức tới cách mặt kính khoảng một xích.
Nhìn giá kính vẫn tiếp tục xoay chầm chậm, Lục Vân mở miệng nói: "Vân Phong, đệ thử thi triển Âm Dương pháp quyết một lần nữa xem có phong ấn được kính này không. Nhanh lên đệ, chúng ta đã hết sức rồi". Vân Phong ứng tiếng làm ngay, tái thi triển Âm Dương pháp quyết. Chứng kiến hai cổ âm dương chi khí tựu lại phía trên giá kính, hình thành một đồ án hình âm dương bát quái, từ từ hướng đến giá kính định phong ấn.
Khi đồ án bát quái tiếp cận giá kính, hoa văn kỳ quái trên mặt kính đột nhiên phát ra hào quang chói mắt, đối kháng lại vầng âm dương bát quái. Hai cỗ cường lực kình nhau một lúc, hoa văn kỳ quái trên giá kính lại phát xuất tiếp các luồng quang hoa nhẹ nhàng đẩy âm dương pháp quyết đang được Vân Phong thi triển toàn lực sang một bên, quả thực lạ lùng.
Lục Vân khẽ than: "Giá kính này thực cổ quái, nhất định không phải phàm vật, nếu không đâu khó thu phục thế này. Các vị sư huynh sư tỷ có cách gì cũng nên đem ra thử đi. Đã đến nước này, phải tính đến chuyện bỏ cuộc quả là điều đáng tiếc". Nói xong nhìn bốn người còn lại, ánh mắt dò xét. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lý Hoành Phi chán nản nói: "Sở học của huynh đã đem ra sử dụng hết, nói về phương diện phong ấn thì không có kinh nghiệm gì. Trong bốn viện của Dịch Viện ta, thì chỉ có Âm viện là sở trường, kỳ dư ba viện còn lại đều không tinh thông. Hiện tại Vân Phong không có cách nào, dĩ nhiên huynh cũng không có cách".
Lục Vân nhìn Thương Nguyệt, dịu giọng hỏi: "Sư tỷ này, quý môn Phượng Hoàng Thư Viện về phương diện pháp quyết thế nào?" Nhãn thần Lục Vân nhìn nàng kèm theo vài phần nhu ý, khiến trong tâm Thương Nguyệt rộn lên cảm giác diệu kỳ.
Khẽ liếc nhìn Ngạo Tuyết, thấy nàng không chút chú ý, Thương Nguyệt không nhịn được nhìn Lục Vân đầy hàm ý, nhẹ giọng nói: "Trong lục viện, về phương diện này đứng đầu là Đạo Viện, kế là Dịch Viện của huynh, thứ đến nữa là Bồ Đề học viện. Phượng Hoàng Thư Viện của muội sở trường tu luyện "Phượng Hoàng Niết Bàn" pháp quyết, đối với phương diện này hoàn toàn thiển cận, không có biện pháp nào. Lần này gặp thứ thần vật này, chúng muội vô năng vô lực, thực là đáng tiếc!" Mọi người nghe thế, lập tức thở dài, tâm lý ẩn hiện sự tiếc nuối.
Lục Vân nhìn năm người, trong tâm đang suy tính sự tình. Lúc này ngoại trừ việc tự nhờ vào bản thân, còn lại mọi người khác ở đây đều vô năng vô lực. Nhưng nếu như tự mình xuất thủ, khả năng tiết lộ bí mật của bản thân rất cao, đối với chàng mà nói, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Tuy nhiên, gặp phải kỳ duyên như thế này lại tay trắng bỏ qua, thì quả thật chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?
Trên không, ngũ quang pháp kiếm tầng tầng lớp lớp như nước chảy, không ngừng biến đổi hình trạng vô cùng kỳ lạ, nhắm vào Lục Vân công kích điên cuồng không chút ngưng nghỉ. Kiếm Vô Trần song thủ nắm chặt, toàn lực thi triển Diệt Thiên Quyết, vô số pháp kiếm mang theo lực đạo cương mãnh, dày đặc không một kẽ hở tấn công Lục Vân.
Bên kia, mắt Lục Vân long lên tia lửa, song thủ hướng lên trên, quang cầu tự động bành trướng, đường kính vượt quá ba trượng. Cửu thiên thần lôi liên tục đánh xuống dữ dội, mỗi lần đánh xuống quang cầu lại biến đổi một chút. Ánh sáng trên quang cầu không ngừng gia tăng, bề mặt điện hỏa nổ như hoa, tầng tầng ánh sáng chuyển động không ngừng, vô cùng đẹp mắt, nhưng lại ẩn chứa sự hung hiểm vô cùng.
Lúc này, ánh mắt Lục Vân như băng hàn, khoé miệng nở một nụ cười lạnh lẽo và tàn khốc, chàng bắt đầu phản công. Bên trên, quang cầu chứa đầy lôi điện, không ngừng phát ra tiếng sét nổ dày đặc, cả không gian tràn ngập thanh âm của điện hỏa. Đúng lúc pháp kiếm vừa công tới, vô số điện quang trên quang cầu bắn ra tứ phía, đón đỡ các chiêu pháp kiếm. Không trung lập tức xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, ở giữa Lục Vân và Kiếm Vô Trần xuất hiện vô số pháp kiếm ngũ thải và điện quang lấp lánh va chạm nhau mãnh liệt, không bên nào nhường bên nào, điên cuồng đối kháng nhau.
Dưới đất, mọi người bắt đầu khẩn trương, đặc biệt là người của Thiên Kiếm Viện và Dịch Viện đều lo lắng cho môn hạ của mình, chỉ hận không thể đem toàn bộ sức mạnh của mình truyền lên người họ. Thương Nguyệt nhìn Lục Vân, lòng rúng động, chàng đã thi triển một tuyệt kỹ chấn thiên mà từ trước đến giờ trong những cuộc đấu ở Thiên Kiếm Viện chưa ai từng biết. Qua ánh mắt của Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt hiểu rằng đối với pháp quyết Lục Vân đang thi triển, Ngạo Tuyết và mọi người của Dịch Viên cũng đều không biết. Trận chiến này bất kể ai thắng ai thua, nếu Lục Vân không nói rõ lai lịch của pháp quyết này, e rằng Thiên Kiếm Viện khó lòng chấp nhận. Thương Nguyệt lo lắng, lòng thầm cầu nguyện cho Lục Vân, lúc này ngoài cầu nguyện ra thì nàng không thể làm gì khác được.
Tựa hồ cảm nhận được nhãn thần của Thương Nguyệt, Ngạo Tuyết quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Lo lắng, quan tâm, hy vọng, tình cảm, tất cả đều phơi bày rõ ràng trong ánh mắt, trong mỗi cái gật đầu đồng cảm của mỗi người. Cả hai đều không mở miệng nói một lời, chỉ có hai nụ cười giống nhau xuất hiện trên mỗi đôi mắt. Ngạo Tuyết nhẹ nhàng quay đầu, đưa mắt nhìn lên trời, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm, lẳng lặng nhìn Lục Vân.
Kiếm Vô Trần song thủ đột nhiên cử cao, nhãn thần lộ ra vẻ âm trầm vô cùng. Nhìn Lục Vân với quả quang cầu đang giơ cao, Kiếm Vô Trần cảm giác sự nguy hiểm kinh hồn, thâm tâm tự biết là không thể lui được nữa. Toàn thân ngũ thải quang hoa bạo phát gấp trăm lần. Kiếm Vô Trần hét lớn: "Lục Vân, nhận thua đi!" tiếng hét vang khắp không trung. Phía trên, đạo tử sắc quang trụ ẩn chứa hủy diệt chi lực, dưới sự khống chế của Kiếm Vô Trần, bạo phát một lực kinh thiên động địa, cắt ngang bầu trời, ngoan cường nhằm Lục Vân phi tốc chém xuống.
Trên không, quang cầu trên đỉnh đầu Lục Vân bắt đầu biến hóa không ngừng. Mặc dù số lần Cửu Thiên Huyền Lôi đánh xuống càng lúc càng ít đi, thành lực càng lúc càng lớn. Quang cầu mỗi lần bị thần lôi đánh trúng, lại có một chút biến đổi, càng lúc càng tích chứa vô số kình lực bên trong, quang hoa bên ngoài càng thịnh, so với vầng thái dương trên trời tuyệt không thua kém.
Trong nháy mắt, quang cầu biến đổi thành một quả điện quang đường kính hơn ba trượng, ẩn chứa bên trong một lực đạo hủy diệt cuờng bạo, lẳng lặng quay tròn phía trên Lục Vân. Nhìn Kiếm Vô Trần đang toàn lực công đến, Lục Vân lãnh đạm nói: "Kẻ thua là người chứ không phải ta, tiếp chiêu!". Nói xong, song thủ đẩy mạnh, toàn lực phóng quả quang cầu nhằm Kiếm Vô Trần tấn công. Trên không, tứ phía tử sắc quang trụ của Kiếm Vô Trần có vô số ngũ sắc pháp kiếm quay xung quanh. Năm con thần long án năm phương vị khác nhau, điên cuồng xông tới Lục Vân. Lục Vân lập tức phát xuất quang cầu, cùng lúc hấp dẫn Cửu thiên thần lôi nổi lên, đánh trúng vào phía sau quang cầu, thông qua quang cầu triết xạ, bạo phát vô số quang trụ, tiếp đón năm con thần long.
Điện lôi hóa thành quang trụ cùng với năm con thần long đánh nhau kịch liệt trên không, sinh ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Những luồng sáng chớp lóe đủ màu sắc vần vũ khắp trời. Cùng lúc, Kiếm Vô Trần được tử sắc quang trụ phi tốc trợ giúp, ngang nhiên nhằm Lục Vân cùng quả quang cầu tích đầy sức mạnh hủy diệt tấn công. Chỉ thấy quang cầu cùng tử sắc quang trụ trên không tranh đấu kịch liệt, không bên nào chịu lùi một bước. Thế rồi, trong nháy mắt hàng loạt tiếng nổ vang dội khắp không trung. Khối quang trụ bị phản chấn lập tức bay ngược trở lên trên không, biến thành một con Tử Sắc Cuồng Long, ngửa mặt lên trời nộ hống một tiếng, rồi lại quay xuống lần nữa.
Bên kia, quang cầu cũng bị phản chấn thối lui ba trượng, vừa lúc hứng một đạo lôi trụ đường kính sáu trượng. Chỉ thấy một đạo ánh sáng cường thịnh chói trời lòa đất, làm toàn bộ chúng nhân dưới đất bị lóa đến không mở được mắt. Quang cầu đột nhiên biến đổi, từ từ thu nhỏ lại, hóa thành một đạo quang trụ nhằm thẳng con Tử Sắc Cuồng Long phóng tới.
Khi mọi người mở mắt ra được, nhìn lên bầu trời, chỉ thấy con Tử Sắc Cuồng Long cùng một quả phích lịch hỏa hoa quang cầu đang quấn lấy nhau không trung, trông như cảnh thần long hý châu, thập phần mỹ lệ. Tức thì một cảnh tượng kinh ngạc xảy ra, tử sắc cuồng long đột nhiên há miệng, nuốt trửng quả quang cầu. Thoạt tiên, toàn bộ chúng nhân thần sắc đại biến, dự đoán kết quả tối hậu. Nhìn lên không trung, thấy Kiếm Vô Trần mặt trắng bạch, thổ huyết, môi mím lại, rõ ràng đang dùng toàn lực điều khiển tử long. Phía đối diện, mặt Lục Vân như sắt lại, đôi mắt lóe lên một tia lãnh khốc, khoé miệng nở một nụ cười thần bí đầy vẻ cao thâm mạt trắc.
Một tiếng rống phẫn nộ chấn động trời đất vang lên. Tử Sắc Cuồng Long đột nhiên điên cuồng quằn quại giữa không trung, miệng rống lên đau đớn. Bốn phía thân thể là tử sắc quang mang, ngay giữa ẩn hiện từng đóa phích lịch điện hỏa hoa. Cuối cùng, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, một loạt ánh lôi điện xuất hiện trên thân mình của Tử long. Chỉ nghe một âm thanh chấn động thiên địa, cực kỳ vang dội, và giữa không trung, con Tử Sắc Cuồng Long, trong tiếng kêu thê thảm, thân thể to lớn trong nháy mắt phát nổ, biến thành vô số điểm sáng, tán loạn giữa không trung. Cùng lúc Tử Sắc Thần Long phát nổ, từ bên trong tử long, một đạo lôi điện quang trụ phóng ra, đánh mạnh vào Kiếm Vô Trần.
Trên không, ánh sáng ngũ sắc phiêu đãng bốn phía. Sau tiếng nổ kinh hồn ấy, mây đen đầy trời đã dần dần phiêu tán. Toàn bộ bầu trời u ám đã khôi phục ánh sáng bình thường. Lục Vân vẫn đứng giữa không trung, thân thể lắc lư nhè nhẹ, rồi dần ổn định. Quả quang cầu vẫn tiếp tục phát ra tiếng sấm dày đặc vây lấy Lục Vân ở giữa. Trên trời, Tử Sắc Cuồng Long đã không còn thấy tung tích, chỉ còn thân thể rừng rực hỏa diệm của Long Hồn lượn vòng ở phía trên Lục Vân,
Bên ngoài, trong khi Tử Sắc Cuồng Long bị nổ tung, Kiếm Vô Trần toàn thân rúng động, không ngừng há miệng thổ huyết, thân thể rũ xuống. Trên khuôn mặt tuấn tú, quang hoa ảm đạm, mục quang vô thần. Khi bị lôi điện tụ thành quang trụ kích trúng, toàn thân gã y phục cháy xém, rơi phịch xuống đất. Thiên Linh thần kiếm trên đầu ánh sáng mờ nhạt, ngũ sắc quang hoa ảm đạm, dần dần tiêu tan.
Xung quanh, chúng nhân ngơ ngẩn nhìn vào, hoàn toàn quên mất phản ứng. Đột nhiên Lâm Vân Phong hét lên một tiếng: "Chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi! Lục Vân thắng rồi, Lục Vân thắng rồi!" Âm thanh vui mừng truyền đi khắp nơi. Dứt tiếng hô này, tức thì Dịch viện môn nhân cùng vui mừng hô vang, ngay cả Ngạo Tuyết và Tịnh Nguyệt đại sư vốn lãnh đạm cũng kích động hô lên. Huyền Ngọc chân nhân cùng Tử Dương chân nhân không ngăn được giọt lệ vui mừng lăn trên má, vì một điều không tưởng đã xảy ra. Sau suốt bao nhiêu năm, cuối cùng Dịch Viện, nhờ có Lục Vân, trở thành người đứng đầu Lục Viện. Thật là một việc đáng mừng!
Trong khi các môn hạ Dịch Viện cực kỳ hưng phấn, bên Thiên Kiếm Viện, thần sắc của mọi người thảy đều ảm đạm. Nỗi đau lòng, thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt. Sư phụ của Kiếm Vô Trần, Quân Bất Hối, nhìn đệ tử rơi xuống, thân thể lay động, liền xông ra đỡ lấy gã. Thế nhưng, khi song thủ tiếp xúc với thân thể Kiếm Vô Trần, ông liền kinh hãi hô lên một tiếng, thân thể tức thì bị bắn trở lại ngã xuống đất. Quân Bất Hối chân tay run rẩy, cảm thấy toàn thân vô lực.
Liễu Tinh Hồn bước đến bên cạnh hỏi: "Sư đệ, ngươi sao thế, sao lại như thế này?" Nhãn thần Quân Bất Hối chứa đầy vẻ kinh ngạc, sợ hãi nói: "Trong cơ thể của Kiếm Vô Trần ẩn chứa lôi điện, chạm vào là bị bắn vào người". Liễu Tinh Hồn biến sắc, mục quang quay lại nhìn Lục Vân phía trên không.
Nhìn Dịch viên môn nhân và Lục Vân, Liễu Tinh Hồn thần sắc âm trầm, đến bên cạnh Lý Trường Xuân, nói nhỏ vài lời với ông ta. Lý Trường Xuân nhìn Lục Vân, nhè nhẹ gật đầu, không nói câu nào. Liễu Tinh Hồn quay lại đám đông, phát ra khí thế cường đại trấn áp toàn trường đấu. Đợi mọi ánh mắt tập trung lên mình, Liêu Tinh Hồn nói to: "Trận đấu này không hợp lệ, không tính!". Nghe vậy, người của Dịch Viên thần sắc đại nộ, ai ai cũng giận dữ nhìn Liễu Tinh Hồn.
Lâm Vân Phong tức giận vô cùng, không kềm chế được, bất kể bối phận thấp kém so với Liễu Tinh Hồn, mở miệng quát mắng: "Rắm thối, tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ ràng, Lục Vân quang minh chính đại đánh thắng, tại sao lại không hợp lệ, không tính. Có phải Thiên Kiếm Viện không thể thua, nếu như thế thì cần gì phải cử hành Lục Viện Hội Võ. Rõ ràng chỉ muốn bên ông thắng, không muốn người khác thắng. Đây là thứ quy củ gì vậy, ông nói đi!".
Liễu Tinh Hồn sắc mặt biến đổi, tức giận nói "Câm miệng, ngươi là thứ gì? Ở đây không có chỗ cho ngươi nói. Trận đấu này không hợp lệ vì Lục Vân gian trá, cho nên mới hủy bỏ kết quả này của y".
Tử Dương chân nhân nhìn Liễu Tinh Hồn ngang ngược, toàn thân nộ khí đằng đằng, hét lớn: "Y không có quyền nói, vậy không biết ta có đủ tư cách nói ở đây không? Ông nói Lục Vân gian trá, ông có bằng cớ gì? Ở đây mọi người đều nhìn thấy, đệ tử của ta sử dụng thực lực, không dùng chút tiểu xảo nào, nhờ vào khả năng chân thực của mình mà thủ thắng, ông không thể nhắm mắt nói bừa. Không muốn Lục Vân và Dịch Viện đạt danh hiệu đệ nhất ư? Thiên Kiếm Viên không ngờ lại hành động vô sỉ như vậy, điều này làm sao Dịch Viện ta có thể đồng ý được?!".
Liễu Tinh Hồn bởi vì Kiếm Vô trần lạc bại, trong lòng đã sẵn hỏa nộ, nay bị Dịch Viện lăng mạ, không kềm nổi cơn tức giận, hét lớn:"Y có gian trá không, ở đây tất cả mọi người đều rõ, y đầu tiên thi triển kiếm quyết, chưa biết có đúng là Dịch Viện kiếm quyết không? Hiện tại y lại thắng bằng một pháp quyết cổ quái, có đúng là tuyệt học của Dịch Viện không? Ông nghĩ Dịch Viện có bao nhiêu bản lãnh, bọn ta há không biết ư? Y có thể dùng pháp quyết nào thắng được Diệt Thiên Quyết của Thiên Kiếm Viện bọn ta? Ông nói đi, nói không được đúng không? Y chẳng phải gian trá hay sao?".
Nghe thế, toàn đấu trường trở nên trầm mặc, Tử Dương chân nhân toàn thân chấn động, sắc mặt thẹn thùng, nhất thời không biết nói gì. Thực tế, Lục Vân cuối cùng thi triển pháp quyết gì, họ không chỉ không biết mà còn chưa từng nghe tới, trong lòng cũng đã có sự hoài nghi. Tuy nhiên thời điểm này, Lục Vân đã thắng, dù có thế nào cũng phải toàn lực ủng hộ Lục Vân, không thể tự hủy đi kết quả này được.
Huyền Ngọc chân nhân cơ mặt giật giật, thần tình cực kỳ kích động, nghe Liễu Tinh Hồn chất vấn, không thể không trả lời: "Liễu đạo hữu chưa từng trông thấy, điều đó không có nghĩa Dịch Viện ta không thể có kiếm quyết đó. Kiếm quyết Lục Vân thi triển lúc nãy, ta có thể nói cho ông là học được từ đâu. Dịch Viện môn nhân, không chỉ Lục Vân, Ngạo Tuyết cũng biết. Ngạo Tuyết, con hãy thi triển cho các vị ở đây thưởng thức, tránh mọi người ở đây không phục, tưởng chúng ta lừa dối". Câu cuối cùng, hiển nhiên là do thập phần bất mãn với Liễu Tinh Hồn nên mới nói như thế.
Ngạo Tuyết khẽ ứng tiếng, thân thể mỹ miều lăng không bay lên, Tử Ảnh thần kiếm tại không trung huyễn khởi kiếm ảnh đầy trời. Chỉ nghe Ngạo Tuyết hét lên một tiếng: "Cửu khúc hoàng hà nộ lãng đằng?bôn lưu đáo hải bất phục hồi". Ngạo Tuyết toàn thân bạo phát khí thế cuồn cuộn, dũng mãnh tiến lên, tràn ngâp không gian, như Hoàng Hà cuộn chảy, tiến về Đông Hải, trong nháy mắt làm chấn động tất cả mọi người. Ánh sáng tử sắc, trong chốc lát đã bao phủ toàn thân Ngạo Tuyết, tầng tầng tử sắc quang mang, như những cơn sóng tầng tầng nổi lên. Một đạo hỏa diệm tử sắc đằng không bay lên, quay tròn xung quanh Ngạo Tuyết.
Nhìn Ngạo Tuyết biểu diễn giữa không trung, tất cả mọi người đều thấy rõ, trừ màu sắc của kiếm khí bất đồng so với lúc Lục Vân thi triển, tất cả động tác, khí thế, biểu hiện... mỗi mỗi đều không sai khác. Huyền Ngọc chân nhân nhìn Liễu Tinh Hồn, lạnh lẽo hỏi: "Liễu đạo hữu đã xem rõ chưa, nếu chưa đủ để ta bảo Ngạo Tuyết thi triển chiêu tiếp theo!" Mọi người đều tiến lại gần, yên lặng theo dõi. Lúc này ai cũng muốn biết Liễu Tinh Hôn phản ứng như thế nào.
Liễu Tinh Hồn xanh mặt lại, lạnh lẽo nói: "Trương Ngạo Tuyết cũng biết, nhưng điều đó cũng không có nghĩa đó là pháp quyết của Dịch Viện. Điều này không thuyết phục". Huyền Ngọc chân nhân thần sắc lạnh lẽo nói: "Ông nói vậy, nếu ông phát hiện ra bất cứ ai không phải Dich Viện môn hạ mà biết pháp quyết này, Dịch Viện của ta tự động rút khỏi cuộc tranh đấu này. Nếu không, ông có thể chỉ ra nguồn gốc của pháp quyết này, Dịch Viên chúng ta quyết không kháng nghị nữa". Lần này, Huyền Ngọc chân nhân đoán rằng kiếm quyết này là do Lục Vân và Ngạo Tuyết tự sáng tạo ra, quyết không thể có ai khác biết được.
Liễu Tinh Hồn nghe thấy thế, khuôn mặt biến sắc, liếc nhìn Lý trường Xuân, rồi quay lại nói: "Cứ coi như kiếm quyết mà không ai biết này là Dịch Viện tuyệt học, nhưng Lục vân cuối cùng thi triển một pháp quyết, không hề giống Dịch Viên pháp quyết? Điều này, tin rằng mọi người ở đây đều hiểu, phải không? Ông nếu không thể giải thích lý do, trận đấu này coi như không hợp lệ và không tính".
Mọi người bên Dịch Viên nghe vậy, tất cả đều biến sắc, câu hỏi này không ai có thể trả lời được. Nhìn lên không trung, Ngạo Tuyết lúc này đã đứng cạnh bên Lục Vân, tựa hồ đang đàm đạo điều gì đó. Nhìn sắc mặt giận dữ của Tử Dương chân nhân và Vân Phong, Huyền Ngọc chân nhân khẽ thở dài, nhưng cũng không biết phải trả lời thế nào.
Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về Huyền Ngọc chân nhân chờ câu trả lời. Ai cũng muốn biết, pháp quyết Lục Vân vừa thi triển, rốt cuộc có là Dịch Viên pháp quyết không, tại sao trước đây chưa một ai trông thấy. Liễu Tinh Hồn nhìn Huyền Ngọc chân nhân, ánh mắt lóe lên vẻ âm hiểm, hỏi với một giọng mát mẻ: "Thế nào hả Huyền Ngọc trưởng giáo, sao không nói gì, không thể nói à? Hay không có cách gì nói? Hay có điều gì xấu hổ, sợ mọi người biết được?".
Huyền Ngọc chân nhân biến sắc, sự tức giận hiện lên trên khuôn mặt. Nhìn qua Lý Trường Xuân, thấy ông ta không hề có ý muốn nói gì, Huyền Ngọc chân nhân giận đến phát run. Bên cạnh ông, Tử Dương chân nhân, Tịnh Nguyệt đại sư, Lâm Vân Phong, Lý Hoành Phi, ai nấy đều giận dữ, nhìn trừng trừng vào Liễu Tinh Hồn. Mọi người đứng xung quanh cũng đều tỏ vẻ hoài nghi trong ánh mắt, nhìn mọi người bên Dịch Viên.
Đang lúc mọi người tranh cãi, bất chợt từ trên không trung, một cỗ cường đại khí thế từ từ xuất hiện bốn bề, bên trong ẩn chứa nộ khí chấn thiên, tức thì làm chấn động tất cả mọi người. Chợt âm thanh lạnh lẽo của Lục Vân truyền lại, ngữ khí lăng lệ, nhằm Liễu Tinh Hồn bức tới: "Liễu Tinh Hồn, Dịch Viện chúng ta có bao nhiêu tuyệt kỹ, ông có thể biết hết được sao? Nếu ông đã không biết, đừng tự làm xấu mình nữa, hãy tránh qua một bên cho ta! Nếu ông không phục, có thể lên đây thử xem, xem Dich Viện tuyệt kỹ có thể so với Thiên Kiếm Viện không?" Dứt lời, trong lòng bàn tay phải của Lục Vân đã xuất hiện một quả quang cầu, một đạo kình lôi lập tức xuất hiện đánh xuống quang cầu, khí thế kinh nhân. Mọi người nhìn thấy thế đều biến hẳn sắc mặt.
Đang cơn giận dữ, Liễu Tinh Hồn gần như muốn xông lên phân cao thấp với Lục Vân nhưng Lý Trường Xuân đã kịp giữ lại. Lý Trường Xuân nói nhỏ: "Đừng! Nếu đệ bị thua, danh tiếng của Thiên Kiếm Viên chúng ta sẽ tổn hại không nhỏ. Hãy hỏi y vấn đề kia, điều đó mới quan trọng!".
Liễu Tinh Hồn tức thì bình tĩnh lại, nhìn Lục Vân cất giọng lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi đang bị thương, không đánh ta cũng thắng. Ngươi hãy giải thích đi, pháp quyết ngươi vừa thi triển, là tuyệt học từ đâu ra? Ngươi có phải là gian tế của Ma tông phái đến, cố ý phá rối thập niên đại hội của Lục viện?" Dứt lời, ai nấy đều trố mắt ra, Tử Dương chân nhân giận dữ nói: "Liễu Tinh Hồn, ông đánh rắm thối vừa thôi! Thiên Kiếm viện của ông không muốn nhận thua, lại tìm lỗi đổ cho bọn ta, ông thực làm mất mặt cho Thiên Kiếm Viện, và toàn bộ giới tu chân".
Liễu Tinh Hồn lạnh lùng nói: "Ta hồ thuyết bát đạo, vậy ông nói pháp quyết mà y thi triển, là pháp quyết của Dịch Viện à? Dịch Viện có bao nhiêu pháp quyết, mọi người đều biết, bao nhiêu năm qua cũng đều có người thấy qua. Pháp quyết của y, đã có ai thấy chưa? Chưa bao giờ cả! Ông nói điều này có đáng nghi không?".
Dịch Viện môn nhân tức thì nộ khí đằng đằng, nhưng không biết nói gì cả. Trên không, Lục Vân lạnh lùng nói: "Theo ý ông, đối với Dịch Viên tuyệt kỹ, ai nấy đều biết rõ. Nhưng ta lại muốn lắng nghe. Ông hãy nói xem, Dich Viện ta có những tuyệt kỹ nào? Để xem Thiên Kiếm Viện cao thủ có phải là chỉ có hư danh hay không?".
Liễu Tinh Hồn cười nhạo nói: "Những pháp quyết của Dịch Viện, ta biết rất rõ. Nay ta sẽ nói cho ngươi tâm phục khẩu phục, để xem ngươi giải thích thế nào về lai lịch pháp quyết của ngươi. Dịch Viên phân thành bốn viện, lần lượt là Càn, Khôn, Âm, Dương tứ viện. Dịch Viện chủ yếu tu luyện pháp quyết Dịch Thiên Thập Nhị Quyết. Pháp quyết này chia thành Dịch Thiên Lục Pháp và Di Thiên Lục Quyết. Trong đó, Càn Viện lấy Trảm Long Kiếm Quyết làm chủ, Khôn Viện lấy Phượng Vũ Cửu Thiên Kiếm Quyết làm chủ, Âm Viện là Trảm Yêu Diệt Ma Kiếm, Dương viện là Liệt Hỏa Thiên Kiếm Quyết. Ta nói đúng chứ?" Nói xong, y hằm hằm nhìn Lục Vân.
Lục Vân lạnh lùng: "Nói đúng lắm, tiếp tục đi, còn gì nữa?". Liễu Tinh Hồn nói: "Ngoài ra, Càn Viện có Liệt Sơn Quyết, Khôn Viện có Phân Vân Quyết, Âm Viện có Dịch Thiên Chấn Hồn Quyết".
Lục Vân cười nhạo: "Không sai, còn gì nữa không?" Nói xong nhãn thần lộ vẻ bất tiếu. Liễu Tinh Hồn khinh thị lạnh lùng nói: "Không còn, Dịch Viện chỉ có thế thôi!" Trong giọng điệu lộ rõ ý coi thường.
Lục Vân cười nhạt: "Thật là cô lậu quả văn, ông chỉ biết thế thôi sao? Dịch Viện pháp quyết danh chấn thiên hạ, làm sao ông có thể biết hết được?" Chàng nói xong, chúng nhân lại lần nữa trố mắt ra, không chỉ Liễu Tinh Hồn thần sắc đại biến, Dich Viên môn nhân cũng sửng sốt. Huyền Ngọc chân nhân là Dịch Viện trưởng giáo, Dịch Viện có những loại pháp quyết nào, tự nhiên hiểu rõ hơn ai hết, đối với lời của Liễu Tinh Hồn, tự cảm thấy không thể không thừa nhận ông ta nói đúng. Nhưng bây giờ Lục Vân nói thế, làm cho ông ta cảm thấy nghi hoặc vô cùng.
Liễu Tinh Hồn nổi giận biến sắc, thét to: "Lục Vân, ngươi xuất khẩu cuồng ngôn, ngươi nói ta cô lậu quả văn, vậy ai ở đây cũng cô lậu quả văn sao? Dich Viện của ngươi có những gì, ta tự biết rõ ràng, ta có nói sai ở chỗ nào?".
Lục Vân lạnh lùng đáp: "Ông nói đúng cả, chỉ chẳng qua là kiến thức thiếu một ít. Ta hỏi ông, ta đến từ viện nào?" Liễu Tinh Hồn trố mắt ra nói: "Ngươi đến từ Dịch Viện, ai cũng biết, hỏi ta làm gì?" - "Viện nào của Dịch Viện?" Lục Vân lạnh lùng hỏi tiếp.
Liễu Tinh Hồn tức giận cười nói:"Người muốn câu giờ không được đâu, toàn hỏi ta việc không liên quan sự tình, ngươi đến từ Dương Viện, chính là đệ tử của Tử Dương chân nhân, ở đây ai cũng biết, ngươi hỏi để làm gì?" Nhãn thần phẫn nộ, ẩn chứa sự âm độc.
Lục Vân giọng lạnh băng: "Vậy ông biết ta đến từ Dương Viện, ông có biết Dương Viện ta có một môn pháp quyết chấn thiên hạ?" Dứt lời, mọi người lần nữa lại trố mắt ra. Nhưng Tử Dương chân nhân sắc mặt đột nhiên biến đổi, tưởng như nhớ ra việc gì, kích động kéo Huyền Ngọc chân nhân, toàn thân hưng phấn rung lên. Huyền Ngọc chân nhân nhìn Tử Dương chân nhân đang kích động, tỏ vẻ khó hiểu, khẽ hỏi: "Sư đệ, ngươi làm sao thế?". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Tử Dương chân nhân kích động đến đỏ cả mặt, giọng hưng phấn: "Đệ đã minh bạch rồi, đệ minh bạch rồi! Ha ha! Đệ minh bạch rồi, đệ minh bạch rồi. Ha ha! Đệ minh bạch rồi!" Câu cuối cùng hét to lên ầm ĩ, nước mắt chảy ra.
Toàn trường, chúng nhân bị thần sắc kích động của Tử Dương chân nhân hấp dẫn. Lục Vân trông thấy, nhãn thần lộ vẻ cao hứng. Chàng hiểu rằng Tử Dương chân nhân đã đoán ra những gì chàng định nói. Nhìn sư phụ kích động cao hứng, Lục Vân cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của người. Nhẹ nhìn phía chân trời, gương mặt Lục Vân hiện lên vẻ kiêu ngạo ngông cuồng. Lúc này, trong lòng Lục Vân khởi sinh một cỗ khí thế cường đại, tĩnh lặng hướng lên cao, như đối kháng lại thượng thiên không một chút nhân nhượng.
Dưới đất, mặt mũi của các Thiên Kiếm Viện cao thủ đều sầm xuống lạnh lùng, tức giận nhìn Lục Vân trên không. Lúc này Kiếm Vô Trần đã được trị thương, nhìn thương thế nặng nề của y, nhãn thần mọi người trong Thiên Kiếm Viện đều tràn đầy nộ khí. Thương Nguyệt ở bên cạnh nhìn Lục Vân, đôi mắt lóe lên một nét cười. Lời chúc phúc và lời của trái tim vô thanh vô tức truyền đi.
Liễu Tinh Hồn nhìn Lục Vân, quát lớn: "Lục Vân, ngươi hồ ngôn loạn ngữ, Dịch Viện ngươi có pháp quyết gì ta đều biết, chưa từng nghe Dương Viện có pháp quyết nào lợi hại. Người đừng cố ra vẻ bí ẩn".
Lục Vân đưa mắt nhìn Liễu Tinh Hồn, cười lạnh nói: "Nói ông cô lậu quả văn, ông còn không thừa nhận, Dương Viện pháp quyết "Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết" thượng danh chấn động tu chân giới". Nói xong, toàn trường bạo xuất tiếng kinh hô. Không ai có thể tin được Lục Vân có thể luyện thành Ngũ Lôi chấn thiên quyết mà chưa một ai tu luyện thành công. Chỉ biết trong truyền thuyết, chí dương chí cương, chí phách chí cường, đúng là vô thượng pháp quyết".
Đến lúc này, sắc mặt của các Thiên Kiếm Viện cao thủ đều ảm đạm khó coi. Nhìn Lục Vân thi triển pháp quyết thần bí đó, điện quang phích lịch, thần lôi chấn thiên, đúng là hiện tượng của Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết trong truyền thuyết. Là tuyệt kỹ hữu danh của Dịch Viện, tuy trước đây chưa ai tu luyện thành công, nhưng rốt cuộc đó cũng là Dịch Viện tuyệt học. Không thể tưởng được điều này, Dich Viện cuối cùng xuất hiện một tuyệt thế kỳ tài ngàn năm mới thấy, tu luyện thành vô thượng pháp quyết khoáng cổ tuyệt kim này.
Tức thì, bên Dịch Viện âm thanh vui mừng nổi lên như sấm. Huyền Ngọc chân nhân song nhãn lấp loáng nước mắt, giữ chặt tay Tử Dương chân nhân. Hai người lộ vẻ vui mừng khôn cùng trong ánh mắt. Không ngờ được Lục Vân đã luyện thành Dịch Viện tối thượng Lôi Thần quyết, và nhờ vào Ngũ Lôi Thần Quyết đã đánh bại Thiên Kiếm Viện, Thiên Kiếm Cửu Quyết. Từ nay, thời kỳ mới mở ra, Dịch Viện có thể phong vân thiên hạ, thành lục viện chi thủ, bước lên vị trí bảo tọa đệ nhất đại phái của tu chân giới.
Xung quanh, trừ chỗ Dịch Viện hoan hô ầm ĩ, mọi nơi đều tĩnh lặng. Huyền Ngọc chân nhân nhìn Lý Trường Xuân hỏi: "Trường Xuân trưởng giáo, không biết câu trả lời của Lục Vân có làm ông hài lòng không? Lục Viện Hội Võ lần này, trận chiến cuối cùng, có thể quyết định kết quả rồi chứ?".
Lý Trường Xuân thở dài nói: "Không tưởng được Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết nghìn năm không thấy cuối cùng lại xuất hiện ở Dịch Viện. Trận chiến này Dịch Viện thắng, trong mười năm tới đây, Dịch Viện sẽ là Lục Viện Chi Thủ". Nói xong, ông buồn bã quay đi, trông thực cô đơn lạc mạc. Tất cả các cao thủ của Thiên Kiếm Viện thần tình đều bi thương, lặng lẽ rời khỏi.
Vô số tiếng chúc mừng vây quanh mọi người của Dịch Viện. Thương Nguyệt cầm tay Ngạo Tuyết, nói nhẹ: "Chúc mừng muội! Lục Vân đúng là thần bí, đến tận giờ phút cuối cùng này mới cho chúng ta một sự ngạc nhiên tuyệt vời. Lục Vân đúng là còn giấu diếm nhiều bí mật gì đó, chỉ là huynh ấy không chịu nói ra".
Ngạo Tuyết kéo Thương Nguyệt, tiến đến nơi Lục Vân vừa hạ thân xuống. Hai nàng lặng lẽ nhìn chàng. Ba người im lặng trong một khoảng thời gian, không ai biết nói gì. Trước hai mỹ nữ tuyệt sắc, Lục Vân cũng không biết nên bắt đầu nói với ai nên chàng không mở miệng. Nhưng hai nàng cũng có cảm giác tương tự nên đều yên lặng. Tuy nhiên mục quang ba người đều tập trung một chỗ, đều mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
Bên cạnh, Lâm Vân Phong cao hứng, nhìn mọi người đang tiến tới chúc mừng Lục Vân, y lập tức chặn mọi người lại. Lâm Vân Phong giữ mọi người ở một bên, không cho đến quấy rầy Lục Vân và hai nàng mỹ nữ. Ngọc Vô Song và Tịnh Nguyệt đại sư đứng cạnh nhau, nhìn nhau cùng thở dài, ánh mắt dừng lại trên người Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết. Tử Dương chân nhân đang kích động vô cùng, khoát tay hảo hữu Đan Thanh kiếm hiệp, cao hứng không nói nên lời, chìm trong niềm hoan lạc vô biên.
Khi mặt trời sắp lặn, mọi người chúc mừng dần tản đi. Lúc này Lục Vân nhìn Long Hồn, hữu thủ nắm lấy Như Ý Tâm Hồn Kiếm, bắt quyết kêu lên: "Long hồn quy nguyên!" Tức thì, trên không Long Hồn không cam chịu, nộ hống liên hồi, nhưng cuối cùng vẫn bị Lục Vân cưỡng hành thu nhập vào trong thân kiếm.
Khi người của Dịch Viện rời khỏi trường đấu, chỉ có Nho Viện Đan Thanh kiếm hiệp và Phượng Hoàng thư viện Thương Nguyệt tiễn mọi người. Trong đêm, tiếng cười vui mừng cất lên phiêu đãng khắp không gian tĩnh mịch của Thái Huyền Sơn. Trong tiếng cười vui mừng này, những gì thuộc về quá khứ đã thay đổi. Sự lãnh đạo bao lâu nay của Thiên Kiếm Viện đã hoàn toàn chấm dứt bởi thắng lợi của Lục Vân.