Chu Hỉ liếc nhìn xung quanh, chính lúc muốn mở miệng nói lại biến hẳn sắc mặt, ánh mắt nhìn hướng chân trời, lạnh giọng lên tiếng:
- Có cao thủ vượt qua, tổng cộng là ba người, trong đó có một nữ nhân.
Dứt lời, Thiên Tà nhận trong tay đưa thẳng lên trời, lập tức một cột ánh sáng như ngọc xông thẳng lên trời cao làm cho mây gió bốn phương rung động, núi sông lấp lánh.
Kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều hiện lên vẻ khó tin. Hai người đã từng biết qua tu vi của Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ, nhưng ai ngờ chỉ một thời gian ngắn không gặp mặt, thực lực của hắn đột nhiên tăng lên gấp bội, điều này không khỏi khiến người ta phải động lòng.
Từ cuối chân trời vọng lại ba tiếng hô kinh ngạc, sau đó lóe lên ba luồng hào quang, ba thân ảnh hiện lên, đó chính là ba người của Trừ Ma liên minh: Trần Ngọc Loan, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng.
Ngắm nhìn Chu Hỉ, ánh mắt Trần Ngọc Loan thất kinh, nàng thật không thể nào khẳng định được nên lên tiếng hỏi:
- Tu vi của các hạ cao cường, binh khí lại đặc biệt kỳ dị, không biết có phải người xưng danh Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ không?
Chu Hỉ nhìn thoáng qua thấy Trần Ngọc Loan có Không Linh điểu trên vai, nhíu mày nói:
- Không sai, ta chính là Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ, ngươi chắc là Trần Ngọc Loan, minh chủ của Trừ Ma liên minh phải không? Còn hai vị đây chắc hẳn là Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng?
Trần Ngọc Loan gật đầu nói:
- Chính là chúng ta. Không biết các hạ bất ngờ chặn đường chúng ta thật ra vì mục đích gì? Hơn nữa, nghe nói Thiên Tuyệt Tà Thần trước giờ thích độc lai độc vãng (đơn độc một mình), sao hôm nay còn có thêm hai vị trợ thủ à?
Ánh mắt quét qua Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ một lượt, Trần Ngọc Loan hơi nghi hoặc hỏi.
Thiên Tuyệt tT Thần tự nhiên không biết Trần Ngọc Loan đã từng gặp qua bọn Đồ Thiên hai người nhưng lúc này vẫn ra vẻ không biết nhau, nên cười tà đạo nói:
- Mọi chuyện đều có thể biến đổi, có những lúc để bắt đầu sự việc, tuy nhiên nhiều người vẫn tốt hơn một chút, không đúng sao?
Trần Ngọc Loan hơi gật đầu, Văn Bất Danh bên cạnh hỏi ngược lại:
- Nghe như ý tứ của ngươi, hôm nay ngươi chặn đường bọn ta cũng là ỷ vào đông người, trong lòng đã có tính toán?
Trong mắt Chu Hỉ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, giọng nói cũng trở lạnh đáp:
- Văn Bất Danh, ngươi nói thì nên cẩn trọng lại. Bản Tà Thần ta tuy đi lại nhân gian còn ít, nhưng hành sự luôn cố gắng quang minh lỗi lạc, ngươi đừng hòng khích nộ được ta.
Văn Bất Danh không chút biến động, hừ giọng nói:
- Quang minh lỗi lạc ư? Chúng ta mới gặp mặt lần đầu, ngươi nghĩ là chúng ta chỉ bằng vào danh tự của ngươi mà lại tin ngươi là người quang minh lỗi lạc sao? Mọi chuyện ngươi tự mình nói tốt cho mình thôi. Ngươi hôm nay đột nhiên chặn đường chúng ta thật ra là vì chuyện gì?
Chu Hỉ trừng mắt nhìn lão, lãnh đạm nói:
- Nếu ta nói với ngươi là do ta cao hứng, ngươi thấy thế nào?
Bên cạnh, Ân Hồng Tụ thấy mọi chuyện không ổn, cười nói:
- Đừng hiểu lầm, mọi người đừng nóng nảy. Thật ra Tà Thần đang đi tìm Thiên Tàn Lão Tổ luôn không có nơi cố định, nên khi phát hiện thấy ba vị bay vượt qua đầu nên muốn chặn lại xem thử coi có thể tìm được Thiên Tàn Lão Tổ hay không.
- Thiên Tàn Lão Tổ! ngươi đang tìm lão?
Trần Ngọc Loan kinh ngạc nhìn Tà Thần, giọng nói có chút dị thường.
Nghe vậy, ánh mắt Chu Hỉ lóe lên nhìn thẳng vào mắt Trần Ngọc Loan, trầm giọng nói:
- Ta đúng là đang tìm lão, nghe giọng ngươi thì hình như ngươi biết lão đang ở đâu, nhanh cho ta biết.
Văn Bất Danh dường như không chịu được vẻ kiêu ngạo của hắn, hừ giọng nói:
- Biết hay không là chuyện của chúng ta, ai bắt buộc phải báo cho ngươi biết.
Quy Vô đạo trưởng nghe thấy trừng mắt nhìn hắn một cái, mở miệng nói với Chu Hỉ:
- Về hành tung của lão ấy, bọn ta đúng là có chút ít tin tức. Nhưng các hạ phải cho biết lý do tìm lão, có oán hận gì với lão, hay là …
Chu Hỉ vốn muốn nổi giận, nhưng thấy Quy Vô đạo trưởng chủ động lên tiếng cũng kìm cơn giận lại, có vẻ không vui tiếp lời:
- Tìm lão hẳn nhiên có chuyện, chỉ là ân oán giữa ta và lão, đó là những việc sau này sẽ đến.
Trần Ngọc Loan nghe qua liền nhìn mọi người một cái, bất ngờ phát hiện Ân Hồng Tụ chính đang nháy mắt ra hiệu với mình. Trần Ngọc Loan chấn động trong lòng, tạm thời chưa hiểu ý tứ của nàng ấy nhưng vẫn không để lộ ra, trái lại ra vẻ như đang trầm tư, trong lòng không ngừng phân tích ý nghĩa trong cái nhìn của Ân Hồng Tụ.
Một lúc sau, Trần Ngọc Loan dường như đã có quyết định, ngẩng đầu nhìn Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ nói:
- Hôm nay đã gặp ở đây, giữa chúng ta lại không có thù oán to lớn nào cả, bản minh chủ cho ngươi biết cũng được.
Hơi dừng lại một chút, Trần Ngọc Loan quét mắt qua Ân Hồng Tụ, thấy vẻ mặt nàng hơi mừng, lập tức hiểu rõ được ám hiệu của nàng lúc nãy.
- Nếu ngươi muốn tìm Thiên Tàn Lão Tổ, hôm nay chúng ta đúng là đã gặp qua, lúc đó lão … Chuyện là như vậy, trước mắt ta cũng đã phái người truy tìm nơi ở của lão, tạm thời có thể nói là còn chưa có tin tức phản hồi. Nếu Tà Thần muốn biết, trong vòng ba ngày cho người đến Phục Long cốc tìm bản minh chủ, lúc đó ta sẽ rất vui được thông báo cho ngươi.
Ánh mắt Chu Hỉ nghi hoặc nói:
- Lời này có thật không? Ngươi không có ý lừa ta chứ?
Lời vừa nói ra, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng vẻ mặt lập tức giận dữ, còn Trần Ngọc Loan thần sắc vẫn bình tĩnh ngăn hai người lại, bình thản trả lời:
- Tà Thần thấy bản minh chủ vì điều gì để lừa ngươi? Nếu nói theo lập trường giữa chúng ta, đúng là có nhiều ít đối lập, bởi vì ta chính là minh chủ của Liên minh Trừ Ma, còn ngươi chính là Tà Thần. Nếu ta thật sự mưu đồ với ngươi, chúng ta đã không trực tiếp cho ngươi biết điều gì mà sẽ lập bẫy đưa ngươi vào tròng, hà tất phải chờ người của ngươi ba ngày sau đến tìm. Lẽ nào Tà Thần còn có ý nghĩ không an toàn sao?
Khuôn mặt Chu Hỉ rắn lại, rồi bình tĩnh ngay, lãnh đạm nói:
- Hy vọng ngươi giữ lời, không làm nhục thanh danh minh chủ Trừ Ma liên minh của ngươi. Trong ba ngày ta sẽ phái người đến, hy vọng có được chút tin tức tốt lành. Cáo từ.
Chu Hỉ xoay người mang theo Ân Hồng Tụ và Đồ Thiên rời đi, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Nhìn thấy ba người đã đi xa, Văn Bất Danh có chút không vui nói:
- Nha đầu, ngươi vì sao lại cho hắn biết chuyện đó, hắn chính là Tà Thần, lại có Thiên Tà nhận, không phải là người thường đâu.
Trần Ngọc Loan cười nụ nhìn Không Linh điểu trên vai, bình thản nói:
- Ta biết chứ, nhưng ta thấy hắn còn tốt hơn nhiều so với Thiên Tàn Lão Tổ, ít ra Không Linh điểu không có phản ứng mạnh mẽ nào đối với hắn, như vậy có thể nói là hắn còn chưa quá tà ác. Còn nói với hắn chuyện đó, thật ra là có hai nguyên nhân. Thứ nhất, thực lực của hắn có thể so với Thiên Tàn Lão Tổ, mọi người không thấy vậy sao? Thứ hai, đó chính bởi vì Ân Hồng Tụ.
Quy Vô đạo trưởng vẻ mặt trầm trọng nói:
- Như trước đây Tư Đồ Thần Phong có nói, hắn và Thiên Tuyệt Tà Thần có giao chiến nhưng bất phân thắng bại, nhưng thật ra thực lực của Chu Hỉ có phần mạnh hơn. Theo những gì thấy được hôm nay, tu vi của Thiên Tuyệt Tà Thần rất mạnh mẽ, sợ rằng Thiên Tàn Lão Tổ cũng không hơn được hắn. Theo tình huống trước mắt của chúng ta, trừ khi vạn bất đắc dĩ còn không thì nên tránh gây sự với hắn vẫn tốt hơn.
Văn Bất Danh hừ giọng nói:
- Nếu tính như thế, sao lại có quan hệ với hồng y thiếu nữ Ân Hồng Tụ?
Trần Ngọc Loan cười một tiếng kỳ lạ, toàn thân phát ra khí thần thánh, giọng bình thản nói:
- Bởi vì trước khi ta nói, nàng đã từng ám hiệu bằng mắt cho ta, chắc hẳn phải có nguyên nhân. Vì vậy cuối cùng ta nhân nhượng đề nghị Tà Thần ba ngày nữa phái người đến tìm ta.
Dứt lời liền bay lên thẳng về hướng Phục Long cốc.
Nhìn theo thân ảnh của Trần Ngọc Loan, Văn Bất Danh vừa truy theo vừa nói:
- Nha đầu này càng lúc càng thần bí, cũng càng lúc càng có uy nghiêm của minh chủ nữa.
Quy Vô đạo trưởng cười nói:
- Như vậy không tốt sao, nàng mỗi ngày càng thêm thuần thục, giống như Trừ Ma liên minh mỗi ngày càng thêm lớn mạnh, đây là dấu hiện tốt, ngươi nên cao hứng thì hơn a.
Văn Bất Danh trả lời:
- Ta đang cao hứng, bất quá ta còn thấy hình tượng trước đây của nàng làm cho người ta yêu thích hơn, còn tình trạng bây giờ tựa như vô cùng thánh khiết, làm cho người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng vậy.
Quy Vô đạo trưởng giật mình, tiếp đó liền cười rủa:
- Đó là do khí chất, không có khí chất đó làm sao có khả năng soi sáng thiên hạ, chém yêu trừ ma bảo vệ nhân gian đây? Tốt rồi, từ nay về sau ngươi nên quen dần là vừa, đi thôi.
oOo
Trên bầu trời Âm sơn, Sát Huyết Diêm La đứng ngạo nghễ giữa trời, ánh mắt nhìn về hướng trung nguyên. Tiến nhập nhân gian đã nhiều ngày, nhưng hắn vẫn liên tục án binh bất động để bảo tồn thực lực, chờ đến thời khắc quan trọng mới bất ngờ phát động tranh bá nhân gian.
Gần đây, các nơi truyền về nhiều tin tức, đầu tiên là lục viện tu chân bị tiêu diệt, tiếp đó là xuất hiện Địa Âm Thiên Sát, tin tức mới nhất là Huyền Phong môn chủ chính là Vô Tâm của Thiên Kiếm Viện. Vì vậy, Sát Huyết Diêm La tuy bất động nhưng không ngừng suy tính, bắt đầu xem xét khả năng hành động.
Đang trầm tư, một bóng đen xuất hiện, cung kính nói:
- Bẩm báo Diêm quân, Vô Gian Quỷ Sát đã quay về, có chuyện muốn nhanh chóng báo với ngài.
Sát Huyết Diêm La à lên một tiếng, lạnh giọng nói:
- Kêu hắn trực tiếp đến gặp ta ngay.
Bóng đen lập tức chuyển mình rời đi, giây lát sau Vô Gian Quỷ Sát lại xuất hiện trước mắt hắn, thấp giọng nói:
- Hồi bẩm Diêm quân, ta đã làm theo phân phó của ngài, nhưng Ma Ảo tôn chủ gian trá vô cùng, còn chưa thể gây thương tích cho hắn…
Lắng nghe lời thuật lại của hắn, Sát Huyết Diêm La lạnh giọng nói:
- Thiên Tàn Lão Tổ cũng đã ra mặt, thật là càng ngày càng hấp dẫn. Còn về kỳ thú ma đồng đó cỡi, ngươi xác định đã nhìn thấy qua?
Vô Gian Quỷ Sát khẳng định:
- Ta đã xem rất cẩn thận, chính là Bát Mục Quỷ Tiêu trong truyền thuyết của quỷ vực chúng ta, không biết bằng cách nào hắn thu phục được.
Vừa nghe mấy chữ Bát Mục Quỷ Tiêu, ánh mắt Sát Huyết Diêm La bộc phát ra ánh máu, giọng lạnh tanh nói:
- Ngươi sai rồi, vật đó thật ra không thuộc về quỷ vực mà chính là đến từ nhân gian. Ngày đó, bản Diêm quân đã từng giao chiến với nói, đấu đến kinh thiên động địa. Sau đó ta mới biết, nó đã đi qua không gian, vô tình gặp ta ở quỷ vực, lại bị cao thủ quỷ vực lúc đó phát hiện, đặt tên là Bát Mục Quỷ Tiêu, nó với Thiên Ảnh Huyết Mị đó được gọi là hai đại hung linh của quỷ vực.
- Thật sự như vậy sao?
Vô Gian Quỷ Sát hô lên một tiếng kinh ngạc, có chút không tin lắm.
Giây lát, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì liền hỏi sang vấn đề khác:
- Trước mắt Diêm quân đã có tính toán gì chưa, tiếp tục án binh bất động hay chủ động xuất kích?
Sát Huyết Diêm La trầm tư cả nửa ngày, hỏi ngược lại:
- Ngươi nhận thấy trước mắt chúng ta nên làm thế nào cho tốt?
Vô Gian Quỷ Sát cười âm lạnh tà ác, trả lời:
- Lần này ta đi ra ngoài biết được tình thế nhân gian gần đây rối loạn, Chánh Đạo liên minh thu gọn ở Hoa Sơn không rời, Thiên Kiếm Khách đó cũng đã bị trọng thương trong tay của Địa Âm Tà Linh. Hơn nữa, sáu viện tu chân cũng bị diệt, Huyền Phong môn chủ đã tập kích lén Hoa Sơn, cao thủ Chánh đạo đã hoàn toàn bị dẫn mũi đi vào chỗ chết rồi.
Còn lại vực chi tam giới, Huyết Giới tôn chủ hôm nay đấu với ma đồng cũng không biết có lo được cho mình không, Ma Thiên tôn chủ thì hành tung thần bí, chỉ có chiến tuyến Long Ma của Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang là đáng để chúng ta lưu ý, cũng còn có Trừ Ma liên minh của nhân gian nữa. Việc này mà nói, đối với chúng ta lại là một cơ hội rất tốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Còn về Địa Âm Thiên Sát đáng sợ đó, trước mắt tạm thời còn chưa có động tĩnh nào cả, chúng ta có thể lợi dụng hai bên chánh tà đem sự chú ý chuyển lên người bọn họ, bất ngờ tập kích, một cái bắt lấy Huyết Giới tôn chủ, loại trừ một cường địch.
Trong vùng Nam hoang, Thập vạn đại sơn, hôm nay có hai vị khách thần bí.
Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thấy phòng ốc thưa thớt trong cốc, Bắc Phong nghi hoặc nói:
- Đây là tổng đàn của Huyền Phong Môn sao? Xem ra cũng không lớn.
Dương Thiên dửng dưng đáp:
- Thế ngươi nghĩ nằm trong vùng Nam hoang này, tổng đàn của Huyền Phong Môn sẽ rất huy hoàng, rực rỡ sao? Đừng quên, đây là nơi cư trú của nhiều thế hệ Vu tộc thần bí, bên ngoài trông có vẻ rất yên tĩnh, nhưng thực tế lại ẩn chứa sát cơ, chỉ cần sơ suất không chú ý thì có thể chôn thân nơi đây.
Bắc Phong có vẻ không tin nói:
- Ngươi lại đi sợ những lời đồn phóng đại đó. Ở đây tuy khí tức có chút kỳ quái, nhưng muốn giết người vô hình sợ cũng không phải đơn giản như vậy.
Dương Thiên không muốn tranh cãi với hắn, chỉ im lặng nhìn xuống cốc phía dưới, nhíu mày nói:
- Nơi này rất tà dị, ta đã liên tục thám xét ba lần nhưng đều bị một lực lượng kì diệu ngăn trở, ngươi có thu hoạch được điều gì không?
Bắc Phong khe khẽ lắc đầu đáp:
- Ta cũng đã thử qua nhưng không tra được kết quả gì cả, dường như có một lực lượng nào đó luôn gây nhiễu loạn. Thật sự đó là vật gì ta cũng không cách nào xác định được, có lẽ giống như lời ngươi nói, tổng đàn Huyền Phong môn này được vu thuật quỷ dị bảo vệ. Giờ ngươi định làm thế nào, cứ ở đây đợi thời cơ hay là chủ động tiến thẳng tìm kiếm cho ra nguyên nhân?
Dương Thiên trầm giọng đáp:
- Lúc này bàn đến vấn đề đó hãy còn hơi sớm, đợi lão bằng hữu của ta quay về, chúng ta lại phân tích lần nữa, lúc đó quyết định cũng chưa muộn. Còn về vu thuật, nếu nói sợ cũng còn chưa đến nỗi, nhưng chuyện này đã lưu truyền cũng hơn ngàn năm, hấp tấp tiến vào chắc có thể sẽ chuốt lấy phiền não không cần thiết, vì vậy chúng ta nên thận trọng một chút, lấy đại cục làm trọng.
Bắc Phong nghe xong lông mày nhíu lại, đúng lúc muốn mở miệng thì nhìn thấy ánh xanh chợt loé lên, Mộc Tiêu bay đến đáp xuống ngay bờ vai của Dương Thiên. Thấy Mộc Tiêu mãi bô lô ba la những tiếng kỳ quái, Bắc Phong nhịn không được liền hỏi:
- Chuyện thế nào, Mộc Tiêu của ngươi đã nói thế nào rồi, có tra ra được Vu thần ẩn ở nơi đâu không?
Sắc mặt Dương Thiên trầm trọng lắng nghe những lời kể lại của Mộc Tiêu rồi hắn nghiêm nghị nói:
- Theo lời của nó thì đây đúng là nơi mà chúng ta muốn tìm. Còn nơi ở của Vu thần thì nó cũng không có cách nào tiến gần được, bởi mỗi lần tiếp cận thì lại bị một lực lượng thần bí quỷ dị cực mạnh bắn ra nên khó có thể lại gần. Vị trí chính xác nó đã tìm ra được, chính là ở trong một từ đường kỳ dị đặc biệt, tình hình cụ thể thế nào thì phải xem qua thì mới rõ được.
- Nếu như vậy thì chúng ta mau đi thôi, ở đây có tác dụng gì đâu?
Nói xong Bắc Phong bay vụt lên hoá thành một chùm quang mang mờ mờ ảo ảo, rồi biến mất vào trong cốc. Dương Thiên cất tiếng gọi lại thì đã quá muộn, đành than nhẹ một tiếng rồi cũng hóa thành một luồng ánh sáng nhanh chóng đi theo hắn.
Theo sự chỉ dẫn của Mộc Tiêu, Bắc Phong và Dương Thiên dễ dàng tránh né được tầm mắt của người Vu tộc, đến được bên ngoài từ đường để cúng tế Vu thần.
Ẩn nấp trên một tàng cây, Bắc Phong kinh ngạc truyền âm:
- Dương Thiên, chỗ này thật tà đạo, ta cảm giác thấy trong lòng có chút rung động mà trước giờ chưa bao giờ có, ngươi thấy thế nào?
Dương Thiên đáp lại:
- Ta cũng cảm thấy như thế, có lẽ do Vu thần phát ra. Xem ra chúng ta muốn tiếp cận hắn chắc là phải mất ít nhiều thời gian.
Dứt lời cả hai liền trở nên trầm mặc, rõ ràng đối mặt với Vu thần đối diện nhất thời có phần lúng túng.
Đúng lúc đó, một ông lão Vu tộc từ xa đi đến, trên tay lão là một cái bồn lớn, trong bồn chứa đầy máu tươi đang bốc hơi nóng bỏng, phảng phất như vừa mới trích ra từ thân thể người sống.
Chăm chú nhìn tình huống người đó, Bắc Phong và Dương Thiên phát hiện lão còn cách từ đường khoảng hơn một trượng, toàn thân bất ngờ quỳ xuống, hai tay đưa bồn máu lên quá đầu, miệng niệm líu lo một tràng những từ tiếng man, nghe qua không hiểu được, cuối cùng đứng dậy đi vào bên trong.
Đúng lúc đó, Bắc Phong và Dương Thiên thấy rất rõ trong chớp mắt tộc nhân này đã nhảy vào trong từ đường, bên ngoài thân lóe lên quang mang vô cùng yếu ớt giống như đi xuyên qua một bức tường ánh sáng, rồi toàn thân mất hút sang thế giới khác. Đánh mắt với Bắc Phong, Dương Thiên truyền âm nói:
- Xem ra trong này có một tầng kết giới quỷ bí. Bây giờ để ta đến thử trước một bước, ngươi không nên vọng động.
Bắc Phong đáp lại:
- Thế thì không hay, muốn đi thì đi chung, chúng ta có lẽ không thể quan tâm đến việc bị người bên trong phát hiện nữa rồi.
Nói rồi ánh trắng lóe lên, thân thể Bắc Phong hóa thành quang mang đánh thẳng vào kết giới đó. Lập tức tiếng sấm đất ầm ầm vang vọng, hắn liền bị bắn bay ra. Trong chớp mắt sau đó Dương Thiên cũng đã bắn thẳng vào trên kết giới, nhưng kết quả cũng vẫn như vậy, chỉ dừng được trong chốc lát rồi cũng bị hất bắn ra.
Hào quang lóe lên trên mặt đất, hai người đã lộ ra bản thể, khuôn mặt ai cũng có vài phần chấn động. Phát hiện có người từ xa đang chạy lại, Dương Thiên nói:
- Kết giới này thất kỳ quái, với tu vi của chúng ta mà cũng không có cách nào xuyên qua được. Xem ra Vu thần này đúng là không đơn giản. Bây giờ thời gian cấp bách, để không bị lộ hành tung, chúng ta trước tiên hãy tránh đi đã, đợi tìm được thời cơ mới quay lại tìm kiếm. Đi!
Hai người vừa rời đi, bên ngoài từ đường, rất đông người Vu tộc cũng vừa kéo tới, xầm xì trao đổi một hồi, sau đó bắt đầu chia ra đi tìm khắp nơi. Nửa ngày sau, tộc nhân quay trở lại phía trước từ đường, tất cả đều không thu được kết quả gì. Sau khi bàn bạc với nhau, chỉ thấy ba vị trưởng lão cùng quỳ lạy trước đền thờ, miệng lầm rầm khấn một tràng tiếng man rồi cả ba người cùng tiến vào bên trong đền thờ.
Đó là một từ đường thật kì lạ và đặc biệt, trên bốn bức tường vẽ đầy các loại đồ án tế trời kỳ quái, trên mặt đất là một trận đồ cổ quái nhìn sơ qua giống như vật cúng hình rồng, nhưng nhìn kĩ lại thì như một con rắn quái dị đang bay lượn. Chính giữa đền thờ là một thần đàn dùng cúng tế, ở vị trí cao nhất của thần đàn thờ phụng một bức tượng đá cổ quái hai mặt bán nam bán nữ cao khoảng một trượng.
Toàn thân bức tượng đá này là hai màu xanh và đen xen nhau, lại khắc đầy những phù chú cổ quái rất kì lạ, chốc chốc nhè nhẹ loé sáng. Trên đầu, khuôn mặt đàn ông đó hiện rõ những nét vô cùng tàn ác, đôi mắt đen lập lòe hắc mang, phảng phất như có linh hồn bình thường. Phía lưng, khuôn mặt con gái lại vô cùng mỹ lệ, trái ngược hoàn toàn với sự tàn ác của khuôn mặt đàn ông, cặp mắt phụ nữ màu xanh hàm chứa ngàn vạn phong tình, phảng phất muốn câu hồn đoạt phách người ta.
Phần cơ thể bên dưới của tượng đá hợp lại thành một, nhưng hai cánh tay thì một hướng về phía trước, một hướng về phía sau. Trong lòng bàn tay hướng về phía trước có một con rắn nhỏ cuộn tròn đang phát ra ánh mắt đỏ rực lạnh lùng nhìn về phía trước. Trên cánh tay hướng ra phía sau là một bông hoa màu đen kì lạ hình dạng như mẫu đơn, nhụy hoa nhìn rõ màu đỏ như máu, tạo cho người một́ cảm giác kiều diễm.
Phía trước thần đàn, bốn tộc nhân đang chân thành quỳ khấn dưới đất, ai nấy đều tụng kinh niệm chú cầu thần minh, toàn thân dần dần phát ra quang mang màu xanh đen. Giây lát, quang mang mất hết, liền có người lên tiếng:
- Các người có phải bị chuyện vừa rồi kinh động mà đến đây không?
Một người bên cạnh cung kính hồi đáp:
- Đúng vậy, thưa đại vu sư. Vừa rồi có tiếng sấm đất phát ra, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân nên đã đến đây thỉnh Vu thần chỉ giáo.
Người được gọi là đại vu sư đáp:
- Việc này ta đã biết rồi, ngay sau khi ta vừa mới đến đây chuẩn bị lễ tế Vu thần, thì bị hai luồng khí tức kỳ quái làm cho kinh động. Giờ các ngươi cũng đã đến đây rồi, chúng ta sẽ cùng cầu xin Vu thần hiển linh cho chúng ta biết là ai đã quấy nhiễu sự thanh tĩnh nơi này.
Vừa dứt lời, hai bàn tay chuyển động đan chéo trên bồn máu phía trước, miệng lầm rầm niệm, không lâu đã thấy một cảnh sắc xuất hiện bên trong bồn máu.
Định thần nhìn kỹ, chỉ nhìn thấy thân ảnh của Bắc Phong và Dương Thiên đều xuất hiện rõ ràng trong đó, tất cả mọi chuyện họ làm đều hiện lên hoàn toàn bên trong bồn máu, ngay cả hình ảnh hai người lúc này ở trên đỉnh núi xa xa cũng hiện rõ trước mắt bốn người.
Thu lại Vu thuật, người đó nói:
- Vu thần đã hiển linh nói cho chúng ta biết ai đã quấy rầy thần uy của ngài. Bây giờ chuyện này giao lại cho các ngươi đi tìm, nhất định không được cho chúng thoát.
Người thứ hai trong ba người đang đứng bên cạnh đáp:
- Đại vu sư xin yên tâm, việc này chúng tôi nhất định sẽ giải quyết tốt. Giờ đây chúng tôi xin cáo lui, người hãy tiếp tục lễ tế Vu thần vạn năng.
Nói xong cả ba người đứng dậy quay lưng bước ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Vừa mới đi được ba bước, đại vu sư gọi họ quay lai, dặn dò:
- Hãy cẩn thận một chút, hai tên này hoàn toàn không phải là người bình thường, nếu như thẳng thắn giao đấu không được thì tạm thời bỏ qua. Chỉ cần bọn chúng không tiến lại gần nữa là được, trước mắt không cần quá lo lắng. Đi đi, đừng hỏi nhiều.
Đợi cả ba người đã ra đi, đại vu sư thành kính nhìn lên Vu thần, miệng ngâm:
- Vu thần vạn năng, xin hãy hiển linh lắng nghe lời của con, xin hãy tỉnh lại từ trong giấc ngủ, lãnh đạo chúng con thống nhất thần châu. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị thoả đáng, chỉ cần đợi thời điểm tối hậu đến, ngài lại có thể hồi phục. Con, đệ nhất đại vu sư của Vu tộc Hách Triết, giờ đây xin thề, cả cuộc đời này đều mong muốn ngài tỉnh lại để thống lĩnh chúng con ra khỏi bần cùng này để …
Trong tiếng niệm khẽ, máu tươi trong bồn máu đó tự động bay ra vây quanh tượng đá Vu thần, cuối cùng hoá thành mưa máu phủ lên người tượng đá, lập tức quang mang sáng như ngọc chiếu rọi khắp bốn phía bên trong từ đường. Lúc đó, hào quang trên thân tượng đá vô cùng rực rỡ, các loại phù chú kỳ quái phân tán ra bên ngoài chuyển động xung quanh tượng đá. Còn trên hai gương mặt trên đầu tượng đá cũng có biến đổi, trong ánh mắt màu đen hào quang tà dị toả ra, trong ánh mắt màu xanh quang ảnh mê loạn, cả tượng đá giống như khôi phục lại sức sống.
Quang cảnh đó kéo dài giây lát, sau đó quang mang trong từ đường phân tán hết, tất cả trở lại như ban đầu.
Đại vu sư Hách Triết từ từ đứng dậy, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ kích động, rồi nhẹ nhàng ngâm:
- Huyền Phong tế nhật, Vu thần phục tô, tam gian tề tụ, thùy chủ trầm phù?()
Vừa nói dứt lời, một tia sáng kì lạ chợt loé lên, đại vu sư Hách Triết liền biến mất không còn hình bóng, chỉ còn thanh âm bình đạm đó, giống như một loại âm thanh hồi vọng trong từ đường.
Chú thích:
() Huyền Phong che mặt trời đi, Vu thần liền tỉnh lại, ba gian đều tụ hội, ai nổi lên làm chủ?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chu Hỉ liếc nhìn xung quanh, chính lúc muốn mở miệng nói lại biến hẳn sắc mặt, ánh mắt nhìn hướng chân trời, lạnh giọng lên tiếng:
- Có cao thủ vượt qua, tổng cộng là ba người, trong đó có một nữ nhân.
Dứt lời, Thiên Tà nhận trong tay đưa thẳng lên trời, lập tức một cột ánh sáng như ngọc xông thẳng lên trời cao làm cho mây gió bốn phương rung động, núi sông lấp lánh.
Kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều hiện lên vẻ khó tin. Hai người đã từng biết qua tu vi của Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ, nhưng ai ngờ chỉ một thời gian ngắn không gặp mặt, thực lực của hắn đột nhiên tăng lên gấp bội, điều này không khỏi khiến người ta phải động lòng.
Từ cuối chân trời vọng lại ba tiếng hô kinh ngạc, sau đó lóe lên ba luồng hào quang, ba thân ảnh hiện lên, đó chính là ba người của Trừ Ma liên minh: Trần Ngọc Loan, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng.
Ngắm nhìn Chu Hỉ, ánh mắt Trần Ngọc Loan thất kinh, nàng thật không thể nào khẳng định được nên lên tiếng hỏi:
- Tu vi của các hạ cao cường, binh khí lại đặc biệt kỳ dị, không biết có phải người xưng danh Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ không?
Chu Hỉ nhìn thoáng qua thấy Trần Ngọc Loan có Không Linh điểu trên vai, nhíu mày nói:
- Không sai, ta chính là Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ, ngươi chắc là Trần Ngọc Loan, minh chủ của Trừ Ma liên minh phải không? Còn hai vị đây chắc hẳn là Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng?
Trần Ngọc Loan gật đầu nói:
- Chính là chúng ta. Không biết các hạ bất ngờ chặn đường chúng ta thật ra vì mục đích gì? Hơn nữa, nghe nói Thiên Tuyệt Tà Thần trước giờ thích độc lai độc vãng (đơn độc một mình), sao hôm nay còn có thêm hai vị trợ thủ à?
Ánh mắt quét qua Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ một lượt, Trần Ngọc Loan hơi nghi hoặc hỏi.
Thiên Tuyệt tT Thần tự nhiên không biết Trần Ngọc Loan đã từng gặp qua bọn Đồ Thiên hai người nhưng lúc này vẫn ra vẻ không biết nhau, nên cười tà đạo nói:
- Mọi chuyện đều có thể biến đổi, có những lúc để bắt đầu sự việc, tuy nhiên nhiều người vẫn tốt hơn một chút, không đúng sao?
Trần Ngọc Loan hơi gật đầu, Văn Bất Danh bên cạnh hỏi ngược lại:
- Nghe như ý tứ của ngươi, hôm nay ngươi chặn đường bọn ta cũng là ỷ vào đông người, trong lòng đã có tính toán?
Trong mắt Chu Hỉ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, giọng nói cũng trở lạnh đáp:
- Văn Bất Danh, ngươi nói thì nên cẩn trọng lại. Bản Tà Thần ta tuy đi lại nhân gian còn ít, nhưng hành sự luôn cố gắng quang minh lỗi lạc, ngươi đừng hòng khích nộ được ta.
Văn Bất Danh không chút biến động, hừ giọng nói:
- Quang minh lỗi lạc ư? Chúng ta mới gặp mặt lần đầu, ngươi nghĩ là chúng ta chỉ bằng vào danh tự của ngươi mà lại tin ngươi là người quang minh lỗi lạc sao? Mọi chuyện ngươi tự mình nói tốt cho mình thôi. Ngươi hôm nay đột nhiên chặn đường chúng ta thật ra là vì chuyện gì?
Chu Hỉ trừng mắt nhìn lão, lãnh đạm nói:
- Nếu ta nói với ngươi là do ta cao hứng, ngươi thấy thế nào?
Bên cạnh, Ân Hồng Tụ thấy mọi chuyện không ổn, cười nói:
- Đừng hiểu lầm, mọi người đừng nóng nảy. Thật ra Tà Thần đang đi tìm Thiên Tàn Lão Tổ luôn không có nơi cố định, nên khi phát hiện thấy ba vị bay vượt qua đầu nên muốn chặn lại xem thử coi có thể tìm được Thiên Tàn Lão Tổ hay không.
- Thiên Tàn Lão Tổ! ngươi đang tìm lão?
Trần Ngọc Loan kinh ngạc nhìn Tà Thần, giọng nói có chút dị thường.
Nghe vậy, ánh mắt Chu Hỉ lóe lên nhìn thẳng vào mắt Trần Ngọc Loan, trầm giọng nói:
- Ta đúng là đang tìm lão, nghe giọng ngươi thì hình như ngươi biết lão đang ở đâu, nhanh cho ta biết.
Văn Bất Danh dường như không chịu được vẻ kiêu ngạo của hắn, hừ giọng nói:
- Biết hay không là chuyện của chúng ta, ai bắt buộc phải báo cho ngươi biết.
Quy Vô đạo trưởng nghe thấy trừng mắt nhìn hắn một cái, mở miệng nói với Chu Hỉ:
- Về hành tung của lão ấy, bọn ta đúng là có chút ít tin tức. Nhưng các hạ phải cho biết lý do tìm lão, có oán hận gì với lão, hay là …
Chu Hỉ vốn muốn nổi giận, nhưng thấy Quy Vô đạo trưởng chủ động lên tiếng cũng kìm cơn giận lại, có vẻ không vui tiếp lời:
- Tìm lão hẳn nhiên có chuyện, chỉ là ân oán giữa ta và lão, đó là những việc sau này sẽ đến.
Trần Ngọc Loan nghe qua liền nhìn mọi người một cái, bất ngờ phát hiện Ân Hồng Tụ chính đang nháy mắt ra hiệu với mình. Trần Ngọc Loan chấn động trong lòng, tạm thời chưa hiểu ý tứ của nàng ấy nhưng vẫn không để lộ ra, trái lại ra vẻ như đang trầm tư, trong lòng không ngừng phân tích ý nghĩa trong cái nhìn của Ân Hồng Tụ.
Một lúc sau, Trần Ngọc Loan dường như đã có quyết định, ngẩng đầu nhìn Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ nói:
- Hôm nay đã gặp ở đây, giữa chúng ta lại không có thù oán to lớn nào cả, bản minh chủ cho ngươi biết cũng được.
Hơi dừng lại một chút, Trần Ngọc Loan quét mắt qua Ân Hồng Tụ, thấy vẻ mặt nàng hơi mừng, lập tức hiểu rõ được ám hiệu của nàng lúc nãy.
- Nếu ngươi muốn tìm Thiên Tàn Lão Tổ, hôm nay chúng ta đúng là đã gặp qua, lúc đó lão … Chuyện là như vậy, trước mắt ta cũng đã phái người truy tìm nơi ở của lão, tạm thời có thể nói là còn chưa có tin tức phản hồi. Nếu Tà Thần muốn biết, trong vòng ba ngày cho người đến Phục Long cốc tìm bản minh chủ, lúc đó ta sẽ rất vui được thông báo cho ngươi.
Ánh mắt Chu Hỉ nghi hoặc nói:
- Lời này có thật không? Ngươi không có ý lừa ta chứ?
Lời vừa nói ra, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng vẻ mặt lập tức giận dữ, còn Trần Ngọc Loan thần sắc vẫn bình tĩnh ngăn hai người lại, bình thản trả lời:
- Tà Thần thấy bản minh chủ vì điều gì để lừa ngươi? Nếu nói theo lập trường giữa chúng ta, đúng là có nhiều ít đối lập, bởi vì ta chính là minh chủ của Liên minh Trừ Ma, còn ngươi chính là Tà Thần. Nếu ta thật sự mưu đồ với ngươi, chúng ta đã không trực tiếp cho ngươi biết điều gì mà sẽ lập bẫy đưa ngươi vào tròng, hà tất phải chờ người của ngươi ba ngày sau đến tìm. Lẽ nào Tà Thần còn có ý nghĩ không an toàn sao?
Khuôn mặt Chu Hỉ rắn lại, rồi bình tĩnh ngay, lãnh đạm nói:
- Hy vọng ngươi giữ lời, không làm nhục thanh danh minh chủ Trừ Ma liên minh của ngươi. Trong ba ngày ta sẽ phái người đến, hy vọng có được chút tin tức tốt lành. Cáo từ.
Chu Hỉ xoay người mang theo Ân Hồng Tụ và Đồ Thiên rời đi, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Nhìn thấy ba người đã đi xa, Văn Bất Danh có chút không vui nói:
- Nha đầu, ngươi vì sao lại cho hắn biết chuyện đó, hắn chính là Tà Thần, lại có Thiên Tà nhận, không phải là người thường đâu.
Trần Ngọc Loan cười nụ nhìn Không Linh điểu trên vai, bình thản nói:
- Ta biết chứ, nhưng ta thấy hắn còn tốt hơn nhiều so với Thiên Tàn Lão Tổ, ít ra Không Linh điểu không có phản ứng mạnh mẽ nào đối với hắn, như vậy có thể nói là hắn còn chưa quá tà ác. Còn nói với hắn chuyện đó, thật ra là có hai nguyên nhân. Thứ nhất, thực lực của hắn có thể so với Thiên Tàn Lão Tổ, mọi người không thấy vậy sao? Thứ hai, đó chính bởi vì Ân Hồng Tụ.
Quy Vô đạo trưởng vẻ mặt trầm trọng nói:
- Như trước đây Tư Đồ Thần Phong có nói, hắn và Thiên Tuyệt Tà Thần có giao chiến nhưng bất phân thắng bại, nhưng thật ra thực lực của Chu Hỉ có phần mạnh hơn. Theo những gì thấy được hôm nay, tu vi của Thiên Tuyệt Tà Thần rất mạnh mẽ, sợ rằng Thiên Tàn Lão Tổ cũng không hơn được hắn. Theo tình huống trước mắt của chúng ta, trừ khi vạn bất đắc dĩ còn không thì nên tránh gây sự với hắn vẫn tốt hơn.
Văn Bất Danh hừ giọng nói:
- Nếu tính như thế, sao lại có quan hệ với hồng y thiếu nữ Ân Hồng Tụ?
Trần Ngọc Loan cười một tiếng kỳ lạ, toàn thân phát ra khí thần thánh, giọng bình thản nói:
- Bởi vì trước khi ta nói, nàng đã từng ám hiệu bằng mắt cho ta, chắc hẳn phải có nguyên nhân. Vì vậy cuối cùng ta nhân nhượng đề nghị Tà Thần ba ngày nữa phái người đến tìm ta.
Dứt lời liền bay lên thẳng về hướng Phục Long cốc.
Nhìn theo thân ảnh của Trần Ngọc Loan, Văn Bất Danh vừa truy theo vừa nói:
- Nha đầu này càng lúc càng thần bí, cũng càng lúc càng có uy nghiêm của minh chủ nữa.
Quy Vô đạo trưởng cười nói:
- Như vậy không tốt sao, nàng mỗi ngày càng thêm thuần thục, giống như Trừ Ma liên minh mỗi ngày càng thêm lớn mạnh, đây là dấu hiện tốt, ngươi nên cao hứng thì hơn a.
Văn Bất Danh trả lời:
- Ta đang cao hứng, bất quá ta còn thấy hình tượng trước đây của nàng làm cho người ta yêu thích hơn, còn tình trạng bây giờ tựa như vô cùng thánh khiết, làm cho người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng vậy.
Quy Vô đạo trưởng giật mình, tiếp đó liền cười rủa:
- Đó là do khí chất, không có khí chất đó làm sao có khả năng soi sáng thiên hạ, chém yêu trừ ma bảo vệ nhân gian đây? Tốt rồi, từ nay về sau ngươi nên quen dần là vừa, đi thôi.
oOo
Trên bầu trời Âm sơn, Sát Huyết Diêm La đứng ngạo nghễ giữa trời, ánh mắt nhìn về hướng trung nguyên. Tiến nhập nhân gian đã nhiều ngày, nhưng hắn vẫn liên tục án binh bất động để bảo tồn thực lực, chờ đến thời khắc quan trọng mới bất ngờ phát động tranh bá nhân gian.
Gần đây, các nơi truyền về nhiều tin tức, đầu tiên là lục viện tu chân bị tiêu diệt, tiếp đó là xuất hiện Địa Âm Thiên Sát, tin tức mới nhất là Huyền Phong môn chủ chính là Vô Tâm của Thiên Kiếm Viện. Vì vậy, Sát Huyết Diêm La tuy bất động nhưng không ngừng suy tính, bắt đầu xem xét khả năng hành động.
Đang trầm tư, một bóng đen xuất hiện, cung kính nói:
- Bẩm báo Diêm quân, Vô Gian Quỷ Sát đã quay về, có chuyện muốn nhanh chóng báo với ngài.
Sát Huyết Diêm La à lên một tiếng, lạnh giọng nói:
- Kêu hắn trực tiếp đến gặp ta ngay.
Bóng đen lập tức chuyển mình rời đi, giây lát sau Vô Gian Quỷ Sát lại xuất hiện trước mắt hắn, thấp giọng nói:
- Hồi bẩm Diêm quân, ta đã làm theo phân phó của ngài, nhưng Ma Ảo tôn chủ gian trá vô cùng, còn chưa thể gây thương tích cho hắn…
Lắng nghe lời thuật lại của hắn, Sát Huyết Diêm La lạnh giọng nói:
- Thiên Tàn Lão Tổ cũng đã ra mặt, thật là càng ngày càng hấp dẫn. Còn về kỳ thú ma đồng đó cỡi, ngươi xác định đã nhìn thấy qua?
Vô Gian Quỷ Sát khẳng định:
- Ta đã xem rất cẩn thận, chính là Bát Mục Quỷ Tiêu trong truyền thuyết của quỷ vực chúng ta, không biết bằng cách nào hắn thu phục được.
Vừa nghe mấy chữ Bát Mục Quỷ Tiêu, ánh mắt Sát Huyết Diêm La bộc phát ra ánh máu, giọng lạnh tanh nói:
- Ngươi sai rồi, vật đó thật ra không thuộc về quỷ vực mà chính là đến từ nhân gian. Ngày đó, bản Diêm quân đã từng giao chiến với nói, đấu đến kinh thiên động địa. Sau đó ta mới biết, nó đã đi qua không gian, vô tình gặp ta ở quỷ vực, lại bị cao thủ quỷ vực lúc đó phát hiện, đặt tên là Bát Mục Quỷ Tiêu, nó với Thiên Ảnh Huyết Mị đó được gọi là hai đại hung linh của quỷ vực.
- Thật sự như vậy sao?
Vô Gian Quỷ Sát hô lên một tiếng kinh ngạc, có chút không tin lắm.
Giây lát, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì liền hỏi sang vấn đề khác:
- Trước mắt Diêm quân đã có tính toán gì chưa, tiếp tục án binh bất động hay chủ động xuất kích?
Sát Huyết Diêm La trầm tư cả nửa ngày, hỏi ngược lại:
- Ngươi nhận thấy trước mắt chúng ta nên làm thế nào cho tốt?
Vô Gian Quỷ Sát cười âm lạnh tà ác, trả lời:
- Lần này ta đi ra ngoài biết được tình thế nhân gian gần đây rối loạn, Chánh Đạo liên minh thu gọn ở Hoa Sơn không rời, Thiên Kiếm Khách đó cũng đã bị trọng thương trong tay của Địa Âm Tà Linh. Hơn nữa, sáu viện tu chân cũng bị diệt, Huyền Phong môn chủ đã tập kích lén Hoa Sơn, cao thủ Chánh đạo đã hoàn toàn bị dẫn mũi đi vào chỗ chết rồi.
Còn lại vực chi tam giới, Huyết Giới tôn chủ hôm nay đấu với ma đồng cũng không biết có lo được cho mình không, Ma Thiên tôn chủ thì hành tung thần bí, chỉ có chiến tuyến Long Ma của Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang là đáng để chúng ta lưu ý, cũng còn có Trừ Ma liên minh của nhân gian nữa. Việc này mà nói, đối với chúng ta lại là một cơ hội rất tốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Còn về Địa Âm Thiên Sát đáng sợ đó, trước mắt tạm thời còn chưa có động tĩnh nào cả, chúng ta có thể lợi dụng hai bên chánh tà đem sự chú ý chuyển lên người bọn họ, bất ngờ tập kích, một cái bắt lấy Huyết Giới tôn chủ, loại trừ một cường địch.