Cảnh giác với chiêu tấn công đó, Sát Huyết Diêm La tuy thực lực rất mạnh mẽ, cũng cảm thấy chiêu tấn công đang đến rất khủng khiếp, nên càng đặc biệt thận trọng. Hắn hoành ngang chiến phủ trước ngực, hét lên một tiếng, huyết diễm toàn thân rực lên, chiến phủ trong tay phải rung động, lập tức một luồng sóng khí phá mây diệt trời cuồn cuộn khắp không gian.
Bốn phía, không gian vặn vẹo rung chuyển, quang mang sắc máu tràn ngập cả phương viên chục dặm làm cho không gian trong khu vực như ngưng đọng lại, tất cả những người ở đó phảng phất như bị đông cứng, thân thể không cách nào nhúc nhích.
Trong không gian bị đông cứng đó, một luồng huyết mang rạch ngang bầu trời chém xuống tầng tầng lớp lớp mây máu cuồn cuộn, cả hai giằng co lẫn nhau một lúc rồi huyết mang phá nát tầng mây chém thẳng xuống mặt đất. Tiếng sấm rung trời truyền đến ngay sau ánh chớp chói mắt, không gian đông cứng cũng được giải phá cùng lúc, song phương giao chiến đang bất động bên trong đều không khỏi sửng sốt nhìn vào lồng sáng màu máu giữa không trung đó.
Cảm thấy sự đáng sợ của Sát Huyết Diêm La, Dao Quang đánh lui Vô Hồn Âm La, quát nhỏ:
- Bát Bảo, nơi đây rất nguy hiểm, chúng ta chạy nhanh!
Lời vừa dứt toàn thân Bát Bảo lóe lên ánh sáng kỳ lạ, một người một thú liền biến mất giữa hư không, một chút tung tích cũng không còn.
Cao thủ quỷ vực thấy vậy đều sững sờ, muốn ngăn trở cũng không còn kịp, ai nấy đều nhìn về Sát Huyết Diêm La, lại phát hiện hắn đột nhiên đã bị một luồng quang mang trong suốt mờ nhạt ngăn trở.
Giữa không trung, huyết mang toàn thân Sát Huyết Diêm La phập phồng bất định, một luồng quang mang quanh thân chính đang cản trở, trói chặt lấy hắn. Thấy vậy, bốn đại cao thủ quỷ vực đều bị chấn động, với thực lực của Sát Huyết Diêm La mà còn bị vây khổn như vậy, quang mang trong suốt đó thật ra là vật thần kỳ nào đây?
Mọi người còn đang suy nghĩ, một đạo sấm sét bất ngờ đánh ra giữa không trung, chỉ thấy Sát Huyết Diêm La đã đánh vỡ lưới sáng trong suốt đó, nhưng trong đôi mắt đỏ ngầu lấp lánh lửa phẫn nộ, phảng phất như đã không đạt được kết quả tốt nhất.
Liếc quanh một vòng, Sát Huyết Diêm La hừ giận một tiếng, cất tiếng mắng:
- Một lũ vô dụng, chỉ có Hắc Sát Hổ Vương và Dao Quang đã bị trọng thương mà cũng không cầm giữ được, bọn ngươi còn làm được gì đây. Bây giờ truyền ngay khẩu lệnh của ta, lập tức triệu hồi Vô Phách để hắn thống lĩnh đại quân hội họp với chúng ta ở Đan Hoa sơn, đồng thời đem tin tức Lục Vân đánh thẳng vào Đan Hoa sơn báo cho Trừ Ma liên minh.
Nghe vậy, Vô Gian quỷ sát dạ lên một tiếng rồi chuyển mình đi ngay, chỉ còn Âm Thi quỷ vương, Bất Tử Huyết Lệ, Vô Hồn Âm La vẫn thản nhiên im lặng theo sau Sát Huyết Diêm La rời khỏi Lục Bàn Thủy đến thẳng Đan Hoa sơn.
**********************
Rời khỏi ngọn núi Vân Lĩnh, Kiếm Vô Trần lòng đầy tự tin, bay về Hoa sơn, tìm người để chia sẻ niềm vui trong lòng.
Trên đường đi, Kiếm Vô Trần hồi tưởng lại những gì đã trải qua, đối với Lục Vân, Bắc Phong, Bạch Vân Thiên hay Tam Nhãn Long Lang đã từng khiến hắn, lòng hắn đầy những căm hận, hạ quyết tâm nếu một ngày nào đó đại công cáo thành, việc đầu tiên hắn làm là giết tất cả bọn họ. Vừa nghĩ về mình lúc đó, Kiếm Vô Trần khẽ cười đắc ý, tựa như thiên hạ đã nằm gọn trong tay, chỉ cần bản thân hắn nỗ lực, không bao lâu nữa hắn sẽ trở thành bá chủ thiên địa.
Cho tay vào trong ngực lấy ra một cái cung nhỏ rất tinh xảo, Kiếm Vô Trần vừa nhìn vừa cười lớn, đột ngột dừng bước tự nói: "Giờ này quay lại Hoa Sơn sợ là không được thỏa đáng. Chi bằng trước tiên tìm một nơi tìm hiểu vật này. Một khi ta đã nắm vững thần lực mạnh mẽ rồi, lúc đó có trưng ra cũng không muộn". Kiếm Vô Trần cười hắc hắc mang vẻ tà mị lại có phần âm độc.
Quay đầu nhìn lại ánh trắng bàng bạc khắp bốn phía, Kiếm Vô Trần khẽ nhếch mép, quay mình đi về phía Bắc. Sở dĩ hắn chọn hướng Bắc bởi vì khi quan sát khắp bốn phía, hắn thấy hướng Bắc có linh khí rất thịnh. Hắn muốn chọn hướng này để chuẩn bị tham ngộ những bí ẩn của thần cung, nhanh chóng nắm được thực lực mạnh mẽ của nó.
Đang bay trên tầng mây, Kiếm Vô Trần vẫn lưu ý quan sát tình hình phía bên dưới, linh thức tìm kiếm linh mạch trời đất chưa được khám phá. Từ lúc đi về hướng Bắc đến giờ hắn vẫn chưa phát hiện được gì, nhưng đúng lúc Kiếm Vô Trần không nhẫn nại được nữa thì một loại khí tức lúc có lúc không truyền vào trong não.
Hắn dừng lại quan sát một cách cẩn thận thì khí tức kì lạ lại biến mất không để lại một chút dấu tích, bốn phía mây mù nhiễu loạn, không ngờ lại đang ở trên cao nguyên hoàng thổ (cao nguyên đất vàng).
Kiếm Vô Trần cau mày, vẻ mặt đầy hoài nghi tự nhủ: "Thật kì lạ, rõ ràng vừa mới cảm giác được luồng khí tức đó, vậy mà tại sao chi chớp mắt đã không nhìn thấy nữa. Lẽ nào trên vùng cao nguyên đất vàng hoang vắng này vẫn còn ẩn chứa một bí mật nào đó mà ta chưa biết?" Đang suy nghĩ, Kiếm Vô Trần hạ mình xuống dưới, khi còn cách mặt đất khoảng trăm trượng thì dừng lại, xoay mình xung quanh cố gắng tìm kiếm luồng khí tức đã biến mất đó.
Bay vòng vòng trong phạm vi đường kính năm dặm, Kiếm Vô Trần không tìm được gì, trong lòng không khỏi nghĩ thầm cảm giác của mình có lẽ bị sai, nếu không sao mãi cũng không tìm được gì?
Đang trầm mặc, Kiếm Vô Trần đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh quang mang kì dị, toàn thân di chuyển nhanh chóng, miệng kinh ngạc nói:
- Ra vậy, luồng khí tức này thật quái lạ, không ngờ tùy lúc lại biến chuyển phương vị, thật là quá quỷ bí rồi.
Bay giữa không trung, Kiếm Vô Trần kiểm tra khắp vùng cao nguyên đất vàng. Sau một hồi quan sát, ngoài ba bụi cây thưa thớt ra, hắn không tìm kiếm thêm được gì nữa. Điều này khiến hắn không khỏi khẽ cười. Kiếm Vô Trần lắc mình một cái đã nhẹ nhàng vượt qua khoảng cách cả dặm đến bên bụi cây đầu tiên.
Gọi là bụi cây chứ thực chất chỉ là một hố đất hõm xuống, phạm vi chỉ được chưa tới một dặm, bên trong có một vài cây cổ thụ và cây tạp, cùng với một vài động vật nhỏ bé khác.
Đứng giữa không trung, Kiếm Vô Trần cẩn thận tìm kiếm lại một lần nữa, phát hiện bên trong bình thường không có gì lạ, trong lòng bắt đầu cảm thấy mê hoặc, mình đã tìm sai chỗ rồi sao? Quay đầu liếc nhìn hai nơi còn lại, Kiếm Vô Trần lắc mình tiến đến, chỉ trong chốc lát đã kiểm tra hết hai nơi còn lại, kết quả cũng vẫn như vậy, không thấy một chút khác thường.
Kiếm Vô Trần nghi hoặc nhìn xuống mặt đất, tình cờ phát hiện một điểm đặc biệt kì lạ, chính là ba bụi cây tự nhiên phân bố theo hình tam giác, khoảng cách giữa từng cụm cây không thể khẳng định là bằng nhau hoàn toàn, nhưng nhìn gần thì tựa hồ không sai lệch nhiều lắm.
Phát hiện ra điều đó, Kiếm Vô Trần bay đến trung tâm của tam giác tạo bởi ba cụm cây, xoay mình quan sát khắp bốn phía. Lần thứ nhất không thu được gì, Kiếm Vô Trần bắt đầu hạ thấp xuống, đáng tiếc lần thứ hai cũng không chút động tĩnh, Kiếm Vô Trần lại bắt đầu bay lên. Cứ bay lên xuống như vậy liên tục mười hai lần, mãi đến khi độ cao tương ứng với khoảng cách giữa hai bụi cây, Kiếm Vô Trần mới phát hiện ra bí mật ẩn chứa trong đó.
Giữ thăng bằng cơ thể, Kiếm Vô Trần lúc này mới cảm giác rõ ràng được luồng khí tức kỳ quái trước đó, phát hiện chúng có chứa rất nhiều linh khí. Phương pháp vận hành trận pháp, cũng như phát hiện vị trí trung tâm trận pháp bất ngờ lại là vị trí của hắn hiện giờ.
Thông qua khí tức đó, Kiếm Vô Trần nhận ra đó là một linh mạch đồ sộ vô cùng, lại rất ly kỳ cổ quái, nó bao quát cả không gian rộng lớn, gần như có thể bao phủ được toàn bộ vùng cao nguyên đất vàng. Điều đặc biệt nhất là khí tức này có âm dương hoà hợp, tương sinh tương khắc lẫn nhau nhưng hài hoà một cách kì diệu khiến người ta không thể nào giải thích được.
Trong ý thức của Kiếm Vô Trần, hai khí âm dương của trời đất phân chia, nuôi dưỡng vạn vật. Tuy trong truyền thuyết có nhắc đến thuyết vô cực hỗn độn phân ra thành lưỡng nghi, có thể đối với người đời mà nói thì đó chỉ là truyền thuyết, ai cũng chưa từng nhìn thấy qua hỗn độn chân chánh, có thể nắm bắt được lực vô cực. Tuy có Âm Dương pháp quyết mà chính Lâm Vân Phong của Dịch viên đã từng học thành, nhưng trước giờ chưa bao giờ thấy được cảnh giới cao nhất, ai có thể khẳng định được việc tu luyện thành công đây?
Loại bỏ tạp niệm, Kiếm Vô Trần lúc này không thể quan tâm đến nhiều chuyện nữa, hai tay thúc động pháp quyết trong cơ thể, chỉ thấy hào quang màu tím chói mắt như hai cánh ánh sáng xuất hiện đột ngột, bay lượn theo sự điều khiển của hai cánh tay, hình thành cuồng phong sắc tím to lớn giữa không trung, thổi tung bụi đất. Đồng thời, toàn thân Kiếm Vô Trần lấp lánh ánh điện sắc tím, mây tím bao phủ khắp bốn phía, tựa như một vầng thái dương thần kì, chốc chốc lại phát ra tia sét điện.
Ngạo nghễ giữa không trung, khí thế toàn thân Kiếm Vô Trần phát ra bên ngoài, mây tím xoay tròn bay lượn, ban đầu chỉ ở xung quanh người hắn, nhưng không lâu sau đó, ánh tím mạnh mẽ không ngừng lan rộng, cuối cùng hình thành nên ba cột sáng liên tiếp nối với ba bụi cây. Trên vùng cao nguyên đất vàng bao la hình thành vùng sáng hình thoi phát ra ánh sáng màu tím. Cùng với sự xuất hiện của hình sáng đó, mây gió trên toàn cao nguyên đất vàng hội tụ, trên bầu trời vạn dặm quang đãng đầy đặc mây âm, ánh chớp kinh người phá mây xuất hiện, trong cuồng phong lôi thần gầm thét vang vọng nơi nơi, mọi thứ lúc này thật là khủng khiếp.
Giữa không trung, toàn thân Kiếm Vô Trần phát ra hào quang mạnh mẽ, một vầng thái dương sắc tím sau lưng hắn phát ra quang mang vạn trượng, dưới sấm chớp lập lòe u ám trông thật ngoạn mục. Đối diện mọi chuyện xảy ra, Kiếm Vô Trần càng trấn định, chân nguyên toàn thân không ngớt gia tăng, tựa như đế vương của hắc ám đang đối chọi lại mọi thứ bên ngoài.
Đột nhiên đôi mắt của Kiếm Vô Trần rực sáng, trên khuôn mặt anh tuấn sắc tím xuất hiện một tia sáng đỏ cùng với hào quang tím đó giao nhau xuất hiện, rõ ràng trông thật quỷ dị. Đồng thời, trong mắt Kiếm Vô Trần lấp lánh quang mang một tím một đỏ, thoạt đầu đan xen lẫn nhau, nhưng không lâu sau đó thì hai màu tím đỏ ngày càng phân ra rõ rệt, hình thành hai mắt bốn tròng, như hiện lên hai ảnh khác nhau.
Phía bên ngoài, khí từ linh mạch cổ quái bắt đầu hội tụ lại, còn quang mang màu xanh đỏ dần dần áp chế quang mang màu tím do Kiếm Vô Trần phát ra, từ bốn phía bắt đầu hội tụ lại bên ngoài thân thể của Kiếm Vô Trần, vừa xâm nhập vào trong cơ thể hắn, vừa đồng hóa với chân nguyên trong cơ thể hắn, cải tạo lại toàn bộ cơ thể.
Khi quang mang xanh đỏ xâm nhập vào cơ thể Kiếm Vô Trần khá nhiều, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lộ rõ vẻ đau khổ, giống như chân nguyên trong cơ thể và linh khí đang đối chọi lẫn nhau, tạo nên thương thế nghiêm trọng trong cơ thể của hắn.
Nhưng lúc này, Kiếm Vô Trần phát hiện rất rõ một điều khiến cho hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đó là khi cơ thể hắn hoàn toàn chống lại linh khí, hắn cố ý chế ngự thì bắt đầu có tác dụng nhất định, nhưng lại một chuyện vượt ngoài ý nghĩ của hắn. Trong thân thể hắn có một thứ gì đó không chịu sự khống chế của ý thức hắn đang điên cuồng hấp thu lấy khí chí dương chí cường trong hai luồng khí âm dương đó.
Vì vậy, quang mang sắc đỏ trong mắt hắn càng ngày càng mạnh mẽ, trong hai tròng mắt đỏ máu đó bóng ảnh hiện ra cũng càng ngày càng rõ.
Cảm thấy không ổn, Kiếm Vô Trần căm phẫn thét vang như sấm, toàn thân chống lại khí tức đang xâm nhập vào cơ thể, nhưng đáng tiếc là không thu được kết quả gì. Lúc này, hắn bắt đầu cảm thấy kinh hoàng, lại có cảm giác bất lực không thoát khỏi vũng lầy này được.
Cả ngưòi Liệt Thiên run lên, trong ánh mắt lộ ra mấy phần yêu thương, khuôn mặt uy nghiêm mờ hiện vẻ nhu tình. Cũng có lẽ qua ngàn năm, thù hận đã không còn nữa, chỉ còn lại phần yêu thương chân thật nhất.
Nhớ lại ngày xưa, bao kỉ niệm cũ hiện lên trong đáy mắt. Những kí ức đẹp đẽ, những yêu thương khó quên đã cách hàng ngàn năm nay lại hiện về trước mắt.
Lúc này, Bạch Như Sương vẫn lặng yên xa lạ, nhưng với Liệt Thiên mà nói, vị bá chủ của Yêu vực, người yêu duy nhất trong đời đang ở trước mặt, hắn có thể không chút xúc cảm được chăng?
Cho dù không gian và thời gian có thay đổi, có những chuyện mãi mãi không bao giờ có thể thay đổi. Ít nhất tình cảm là dạng này, cho dù thời gian có trôi qua đã lâu thì biến đổi vẫn rất ít.
Không một tiếng động, Liệt Thiên ngây người ngắm nhìn dung nhan người thiếu nữ ấy. Đã ngàn năm qua, dung mạo ấy vẫn không thay đổi. Hay có lẽ ông trời đã ưu ái cho họ có cơ hội được đoàn viên lần thứ hai.
Nhưng đã ngàn năm rồi, liệu có thể trở về được ngày xưa không?
Giữa yên lặng, thiếu nữ Bạch Như Sương tựa hồ cảm thấy điều gì đó, ánh mắt ngơ ngẩn khẽ biến đổi rồi ngước lên nhìn ra ngoài song cửa.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn sững Liệt Thiên, đôi tình nhân ngàn năm trước lại mãi nhìn nhau như thế, ánh mắt mỗi người đều không muốn dời đi.
Thời gian, lúc này như ngừng trôi. Ánh mắt nhìn nhau lóe lên vẻ đắm đuối, si mê. Mỗi người có biểu hiện khác nhau, ánh mắt như xa lạ lại như thân quen, trong sự lúng túng lại mang mấy phần hài hòa, mấy phần cổ quái.
Kinh ngạc nhìn Liệt Thiên hồi lâu, thiếu nữ Bạch Như Sương quay đi, nghi hoặc cất tiếng hỏi:
- Ngươi là ai, tại sao ta lại có cảm giác đã từng gặp ngươi ở đâu rồi?
Liệt Thiên nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp, ngữ khí khác thường nói:
- Ta là ai, trong lòng nàng đã có câu trả lời. Trước kia đúng là chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng đối với nàng thì điều đó đúng là một giấc mơ, vì đã là chuyện của vài kiếp trước.
- Trong mơ? Điều này hình như …
Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, Bạch Như Sương quan sát Liệt Thiên cẩn thận, ánh mắt càng đượm vẻ nghi hoặc.
- Khí tức của ngươi rất quen thuộc, lẽ nào đúng là chúng ta đã từng gặp nhau?
Liệt Thiên cười cười, ẩn chứa trong đó những hoài niệm.
- Nàng hẳn đã không còn nhớ chút gì những chuyện trước kia nữa. Bất quá ta có thể nói cho nàng biết, nhưng một khi đã biết, có lẽ nàng sẽ hận ta, đến lúc ấy e rằng nàng sẽ nghĩ rằng không biết thì tốt hơn.
Bạch Như Sương ngạc nhiên, nhìn thẳng vào mắt của Liệt Thiên, suy nghĩ trong giây lát, hơi lạc giọng nói:
- Ta hôm nay vốn đã không phải là ta trước kia. Vậy thì , hận thù đối với ta mà nói cũng đã quá xa rồi. Ngươi nếu đã biết chuyện trước kia thì cứ kể ra nghe xem, biết đâu lại có kết quả bất ngờ.
Liệt Thiên nghe vậy trầm tư một lúc, kết quả bất ngờ là như thế nào nhỉ? Không hận, hay không còn gì để hận, hay không đáng để hận, hay là điều gì khác?
Ngưng tư lự, Liệt Thiên một mực nhìn thẳng vào mắt Bạch Như Sương, trầm giọng kể:
- Chuyện trước kia đã quá xa rồi, bây giờ mà nói với nàng chuyện này thì còn quá sớm. Hãy tin rằng sau này nhất định có một ngày, nàng sẽ nhớ lại chuyện trước kia. Bây giờ chúng ta hãy cùng nói về những chuyện xảy ra sau khi nàng đến nơi này, nàng có rất nhiều điều không rõ phải không?
Khuôn mặt Bạch Như Sương biến sắc, ánh mắt để lộ những nỗi đau buồn sâu thẳm, lảng tránh ánh mắt của Liệt Thiên, giọng trầm buồn cất lên:
- Chuyện của quá khứ không còn cách nào cứu vãn được nữa, ngươi hà tất phải nhắc lại làm chi. Tuy có nhiều chuyện một mực không hiểu, nhưng ta thà không hiểu, cũng không muốn bị tổn thương lần nữa.
Lắng nghe những đau buồn trong tâm Bạch Như Sương, Liệt Thiên hỏi ngược lại:
- Có nhiều chuyện vốn dĩ đã xảy ra rồi, tại sao nàng vẫn muốn né tránh? Lẽ nào nàng nghĩ là tránh né sẽ giải quyết được mọi chuyện, hay nàng nghĩ là không truy vấn đến quá khứ thì có thể quên đi tất cả chăng? Nàng đã bao giờ nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó những "sự thật" trong lòng nàng phát sinh biến đổi, lúc ấy, nàng vẫn tiếp tục theo quan điểm vốn có hay lại tuỳ theo tình hình mới để đưa ra một quyết định khác?
Bạch Như Sương ngắm nhìn Liệt Thiên với ánh mắt kì quái, tựa như những lời Liệt Thiên vừa nói đã trúng vào tâm sự của nàng, chỉ là nàng liệu có thể thản nhiên đối mặt, mạnh dạn tiếp nhận chăng?
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không biết từ lúc nào Bạch Như Sương bỗng nhẹ thở dài. Nàng đứng dậy đóng cánh cửa sổ lại, ngăn cách hẳn với Liệt Thiên bên ngoài.
Đó vốn là câu trả lời của nàng. Nhưng cách thức ấy có thể duy trì được lâu không?
Đứng im ngây ngốc bất động, Liệt Thiên nhìn về phía cửa sổ, khóe miệng hiện chút tiếc nuối. Lần đầu tiên gặp lại mà bị một cánh cửa chia hai. Duyên tình ngàn năm, lẽ nào cũng lại như vậy, hai người một tại bên trong, một ở bên ngoài?
Vẻ đau khổ xuất hiện trên môi Liệt Thiên, nhưng sau nét khổ sở, một vẻ ngang tàng, không cam lòng bắt đầu hiện lên trên mặt.
Liệt Thiên, bá chủ ngày nào của Yêu vực, đã từng là thống soái của thất giới, một thân tráng chí, ngạo khí ngút trời, lại chỉ vì một chướng ngại vật cỏn con làm nhụt chí.
Liệt Thiên nheo mắt, lạnh lùng nói:
- Nàng lại không muốn biết, vào đêm trăng tròn hôm đó, trong sơn động, kẻ nào đã cướp đi sự trong trắng của nàng, đoạt lấy chân nguyên thuần âm của nàng sao?
Giọng nói tuy không to nhưng ngữ khí cực kỳ sắc bén phảng phất như mũi tên nhọn, dễ dàng xuyên qua vách ngăn mỏng manh, đâm sâu vào tâm khảm của Bạch Như Sương.
Trong phòng không chút động tĩnh. Nhưng giây lát sau, cửa sổ đột nhiên tự động mở toang hiện ra gương mặt thiếu nữ trắng nhợt không chút máu.
Nhìn thẳng Liệt Thiên, thiếu nữ Bạch Như Sương lạnh tanh hỏi:
- Thật ra ngươi là ai, tại sao lại biết chuyện này?
Liệt Thiên anh tuấn lạnh lùng nhìn thẳng nàng, nhẹ giọng đáp:
- Nếu ta nói với nàng rằng ta là chủ nhân của căn phòng này, ta biết mọi chuyện về nàng, nàng cho rằng có đáng tin không?
Bạch Như Sương tránh ánh mắt của Liệt Thiên, tiếp tục hỏi:
- Ta không muốn đoán, có gì thì ngươi cứ nói rõ ra. Thật ra ngươi là ai, vì sao lại biết.
Liệt Thiên cười cười, ánh mắt kỳ dị khóa chặt đôi mắt của nàng, giọng đầy bá đạo trả lời:
- Nếu như ta chính là người đó, nàng nghĩ ta có thể biết được chuyện đó hay không đây?
- Ngươi … lời đó có thật không?
Một chút kinh dị mang theo vài phần phẫn nộ, trong phẫn nộ lại ẩn chứa mấy phần khổ sở. Lúc đó, biểu tình của thiếu nữ Bạch Như Sương rất phức tạp, không ai có thể tả được nỗi bi ai ánh lên trong mắt nàng.
- Nàng nghĩ là lúc này ta còn muốn lừa dối nàng chăng?
Yêu Hoàng Liệt Thiên không chút nhân nhượng, ngữ khí ép người, ánh mắt lóe lên thần quang khiến người ta khiếp đảm.
Giận quá hóa cười, thiếu nữ Bạch Như Sương đau khổ nói:
- Hay, hay lắm, không ngờ kẻ cướp đi sự trong trắng của ta lại chính là ngươi. Nhưng tại sao khi ấy ngươi không dám đối mặt, tại sao bây giờ mới nói ra chuyện này, lẽ nào ngươi quả thực muốn hạ nhục ta?
Khuôn mặt uy nghiêm của Liệt Thiên thoáng vẻ xót xa, cay đắng, lắc đầu nói:
- Nếu thực sự có ý muốn hạ nhục nàng, ta đã không đến đây một mình. Nhưng ta đã nói với nàng rồi, nàng có tin không?
Nhìn chằm chằm vào mắt hắn, thiếu nữ Bạch Như Sương chần chừ hồi lâu, rồi khẽ nói:
- Ngươi không nói ra, ta làm thế nào đoán được lời ngươi thật hay giả, hay còn có mục đích gì khác?
Liệt Thiên nghe vậy, nhìn Bạch Như Sương một chút, thản nhiên nói:
- Nàng thay đổi thật rồi, thay đổi đến nỗi không còn là nàng trước kia nữa.
Bạch Như Sương đau khổ hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ ta lại không thể thay đổi được sao?
Một câu nói ngắn gọn nhưng ẩn chứa vô tận buồn khổ và đau lòng.
Từ từ bước đến bên cửa sổ, Liệt Thiên ngắm nhìn gương mặt thân quen, nhẹ nhàng hỏi: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Không mời ta vào trong ngồi được sao?
Cả người thiếu nữ Bạch Như Sương run lên nhè nhẹ, ánh mắt cổ quái nhìn Liệt Thiên một lúc, hờ hững nói:
- Bây giờ còn phải hỏi câu ấy nữa sao?
Liệt Thiên cảm thấy sự thất thần của nàng, nhịn không được nhẹ nhàng đáp:
- Có lẽ với nàng thì không cần thiết, nhưng với ta thì lại cần phải như vậy, vì giữa hai chúng ta đã từng…..
Dường như nghĩ đến điều gì, Liệt Thiên đột nhiên ngừng lại chuyển sang chủ đề khác:
- Nàng vẫn chưa trả lời ta, có hoan nghênh ta tiến vào trong hay không?
Bạch Như Sương u oán nhìn Liệt Thiên một chút, giọng u buồn nói:
- Nơi này là địa bàn của ngươi, muốn vào thì xin cứ tự nhiên.
Liệt Thiên hiểu rõ nàng vẫn còn căm giận, cũng không vặn vẹo nữa, lắc mình xuất hiện ở trong phòng, ánh mắt quét hết xung quanh.
- Bao nhiêu năm rồi mà nơi này vẫn không hề thay đổi chút nào, chỉ tiếc là nàng chưa từng phát hiện được điều ấy.
Nghi hoặc nhìn hắn, Bạch Như Sương nhạy bén phát hiện câu nói của hắn có ẩn giấu ý nghĩa nào đó, nhưng cụ thể là điều gì thì nàng nghĩ mãi không ra.
Sau phút giây im lặng, Liệt Thiên chủ động phá tan bầu không khí trầm mặc, giọng chan chứa tình cảm:
- Ở mãi trong nơi này có quen không, có điều gì không vừa ý không?
Bạch Như Sương nghe vậy, dường như đoán được điều gì, ngại ngùng lảng tránh ánh mắt thâm tình của hắn, cố giữ được bình tĩnh cất tiếng:
- Cảnh sắc nơi này rất thanh tao, bài trí lịch lãm, thích hợp để cư trú. Nhưng đối với một người con gái mang vết thương lòng mà nói, dù nơi này tốt thế nào cũng không thể cảm thấy vui vẻ được.
Tự nhiên ngồi bên nàng, Liệt Thiên khẽ thở dài nói:
- Chuyện dĩ vãng chúng ta không nói nữa. Bây giờ nàng đã biết ta là kẻ cướp đi tất cả những thứ thuộc về nàng, lòng nàng có hận ta không?
Bạch Như Sương vẻ mặt lạnh lùng, hừ giọng nói:
- Hận ư? Có thể làm gì đây? Đây là nơi của ngươi, ta chỉ là người ở nhờ, cho dù có hận cũng không thể ăn thịt ngươi được, đó chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Thấy nàng có vẻ kích động, khuôn mặt uy nghiêm của Liệt Thiên hơi ảm đạm, nhẹ giọng nói:
- Nếu ta cho nàng cơ hội báo thù, nàng muốn đánh, nàng muốn mắng thế nào cũng được, nàng sẽ làm sao?
Bạch Như Sương nghe vậy tỏ ra nghi hoặc, giọng không tin tưởng hỏi:
- Ngươi mà tốt thế sao, ngươi tưởng ta là đứa trẻ con ba tuổi à.
Liệt Thiên cười cười đáp lại, cất tiếng:
- Ta sẽ ngồi ở đây, mặc nàng dùng mọi cách báo thù, ta đều không đánh trả, không tin thì nàng cứ thử một lần đi.
Bạch Như Sương hoài nghi nhìn hắn, vừa giơ tay phải lên, vừa hỏi:
- Ngươi thật không đánh trả, cũng không tránh né phải không?
Liệt Thiên chỉ gật đầu, ánh mắt chân thành nhìn nàng, vẻ mặt rất bình thản.
Thấy vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Như Sương lộ lên chút phức tạp, tay phải giận dữ vung lên như điện đánh ra một chưởng, chớp mắt đã đến đỉnh đầu của Liệt Thiên. Nhưng chỉ còn cách một sợi tóc lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt kỳ quái nhìn Liệt Thiên.
Giữa im lặng, hai người nhìn nhau, không ai biết giữa họ có tình cảm thế nào. Chỉ im lặng trầm mặc, một không khí tĩnh lặng ngăn cách giữa hai người.
- Sao bỗng nhiên dừng tay, chỉ cần nàng tàn nhẫn một chút, là đã có thể báo thù được rồi.
Liệt Thiên bình thản phảng phất như là nói về người khác, hoàn toàn không lưu tâm.
- Với tu vi hiện tại của ta, cho dù có khôi phục lại mạnh mẽ như trước kia thì cũng chẳng thể giết được ngươi, thế thì hà tất phải như vậy. Đã không có cách nào để trả thù, ta đành chọn cách bỏ qua, làm như vậy chí ít ngươi sẽ phải nợ ta suốt đời, như vậy là đủ rồi.
Giọng nói điềm tĩnh. Vào lúc này, Bạch Như Sương như trở thành một con người khác, tất cả bao nhiêu thù hận đều tan biến hết.