Trong sơn cốc yên tĩnh, tại đó có một hồ nước xanh bích cùng những hàng liễu biêng biếc, có hai người ngồi im lặng nhìn nhau.
Nhìn xa trông giống như một bức tranh, ý nghĩa thật sâu xa, nhìn gần thì ra là hắn, vốn là như vậy.
Trong làn gió nhẹ, hàng dương liễu nhẹ lay, hương hoa ngào ngạt vương đầy.
Dưới bóng cây, Huyền Phong môn chủ tay phải ôm eo thiếu nữ Lục Nga, tay trái chỉ xuống mặt nước, nhẹ nhàng nói:
- Nhìn những con cá kết bạn thành bầy, cùng kiếm ăn cùng vui chơi, cuộc sống đó thật không còn gì phải mong đợi, suốt ngày tươi vui. Nhưng đáng tiếc, con người không phải là cá, mà cá thì không phải là ta, cũng không biết được niềm vui khác.
Lục Nga ngắm những chú cá trên mặt nước rồi nói mông lung:
- Hồ nước xanh ngọc bích phản chiếu ánh nắng chiều muộn, cảnh sắc sông núi như họa. Không cần hỏi ưu sầu vì điều gì, chỉ muốn lòng ta thay đổi ngắm nhìn nó. Đơn giản và thanh đạm, có lẽ đó là tình yêu, nhưng có mấy người được như vậy?
Giọng nói của nàng u oán, ẩn chứa chút gì bi thiết, từ xưa đến nay thiếu nữ đa sầu nào dễ hiểu.
Khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, Huyền Phong môn chủ Vô Tâm nhẹ giọng:
- Không nên đau buồn, những sinh mệnh khác nhau tất sẽ có những mưu cầu khác nhau. Có thể những người bình thường thích sự bình yên thanh đạm, nhưng những người không bình thường lại thích sự sôi động. Phụ nữ sống cả một đời vì yêu, còn đàn ông lại một đời vì lý tưởng. Đôi khi sự bình thường thanh đạm là một loại hạnh phúc, nhưng mãi bình yên thanh đạm lại là một thứ đau khổ. Cũng như cuộc sống quá sôi động cũng ……….
Đang nói bỗng nhiên ngưng ngang, Vô Tâm quay đầu nhìn lại, sắc mặt không vui hỏi:
- Đến đây có việc gì?
Huyền Phong đặc sứ Lý Trường Xuân khẽ đáp lại:
- Vừa mới nhận được tin tức, Ma vực gần đây đã xảy ra chuyện lớn. Đồng thời, Nam Hoang cũng có tin khẩn cấp.
Ánh mắt Vô Tâm khẽ biến đổi, hắn trầm tư suy nghĩ một lát rồi cùng Lý Trường Xuân rời đi. Được khoảng mười trượng, Vô Tâm liền hỏi:
- Nói đi, có tin tức gì vậy?
Lý Trường Xuân đáp lại:
- Huyết Giới tôn chủ của Ma vực chết trong tay của Sát Huyết Diêm La, Hắc Ám tôn chủ lại chết trong tay của Lục Vân. Đồng thời, các cao thủ của Ma Thiên giới đã tiến vào nhân gian, mục đích là báo thù hay còn có mục đích gì khác nữa tạm thời còn chưa biết rõ.
Vô Tâm sắc mặt biến đổi, cất giọng lạnh lùng:
- Việc này đối với chúng ta mà nói là một việc tốt, tự nhiên mất đi hai kẻ địch. Đồng thời, Ma vực trở nên không đội trời chung với Quỷ vực, không cùng tồn tại. Lại thêm Lục Vân thường xuyên gây rối, chúng ta tự nhiên trút đi được rất nhiều lo ngại. Bên Nam Hoang có tin tức thế nào?
Lý Trường Xuân trầm giọng nói:
- Theo như tin báo khẩn thì khu vực phụ cận tổng đàn xuất hiện hai cao thủ thần bí, tu vi rất cao đáng kinh sợ. Bọn chúng hiện vẫn chưa rời khỏi đó, hơn nữa chúng đã vài lần thăm dò tung tích của Vu thần, ý đồ rõ ràng không cần phải nói.
Vô Tâm ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Hãy truyền lệnh của ta, vừa tăng cường phòng ngự, vừa điều tra rõ lai lịch của hai người này, có tin tức gì lập tức báo ngay. Hơn nữa, nếu hai kẻ này còn dám tiến đến gần, đại vu sư ở tổng đàn lập tức liên thủ, nhất định tiêu diệt hai người đó.
Lý Trường Xuân ánh mắt kinh ngạc, chần chừ nói:
- Điều này dường như không được thoả đáng lắm. Nếu hai người đó có thực lực cường mạnh, chúng ta cứ một mực liều mạng, e rằng sẽ mất đi một lượng cao thủ khá lớn, điều này vô cùng bất lợi cho việc tranh bá thiên hạ sau này. Theo thuộc hạ nghĩ, chỉ cần tăng cường phòng ngự không để cho bọn chúng tiến gần Vu thần là được rồi.
Vô Tâm trừng hắn rồi quát:
- Câm miệng, ta nói sao thì cứ làm như vậy, sao có thể để ngươi thay đổi được? Cao thủ tổng đàn như mây, chỉ đại vu sư cũng có sáu vị. Nếu như tất cả liên thủ mà không chống được, còn nói tới chuyện tranh bá thiên hạ thế nào được.
Lý Trường Xuân biến hẳn sắc mặt, thấp đầu nói:
- Được, đã hiểu rồi. Tất cả cứ làm theo những gì môn chủ nói.
Nói xong, liền quay ngưòi đi ảm đạm rời khỏi đó.
- Chậm đã, ta còn một việc muốn hỏi ngươi.
Vô Tâm gọi Lý Trường Xuân dừng lại rồi hỏi:
- Tình hình trên Hoa Sơn thế nào rồi, ngươi đã sắp xếp tốt chưa?
Lý Trường Xuân quay người lại, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn rồi trầm giọng nói:
- Yên tâm, để đảm bảo an toàn, thuộc hạ đã đặc biệt phái người quay về Nam Hoang lệnh cho đích thân đại vu sư phái người hoàn thành chuyện đó. Trước mắt, Hoa Sơn đang đi theo đúng hướng chung ta đã vạch ra, chỉ cần hành động cẩn thận thì lần này nhất định bọn chúng phải một phen thất kinh.
Nghe những lời này, Vô Tâm hài lòng gật gật đầu nói:
- Ngươi đi đi, có thời gian rảnh hãy dò la tung tích của Kiếm Vô Trần. Ngoài ra, ngươi cũng phải chú ý một chút đến ………….sức khoẻ ……….
Nói xong, Vô Tâm liền quay người đi về phía Lục Nga.
Đứng tại chỗ, Lý Trường Xuân thân thể run run, nhìn theo bóng dáng của Vô Tâm, ánh mắt lộ vẻ kích động.
- Đa tạ, ta sẽ chú ý giữ gìn sức khoẻ, ngươi cũng nhớ phải đối xử tốt với cô ấy, đừng phụ tấm chân tình của cô ấy dành cho ngươi.
Không một lời đáp lại, Vô Tâm phảng phất không nghe thấy gì, bất quá Lý Trường Xuân khóe miệng lại hiện lên chút hạnh phúc khó khăn.
Nhìn theo bóng dáng Lý Trường Xuân đi xa, Lục Nga nhẹ nhàng nói:
- Như thế này chẳng phải rất tốt sao. Chỉ cần gắng bước đầu tiên thì mọi việc sau này đều sẽ bắt đầu tốt đẹp.
Vô Tâm không nói, chỉ lặng lẽ nhìn Lục Nga, ánh mắt có chút gì đó hơi kỳ lạ.
Mặt trời đã lặn, mây trắng ở chân trời ửng hồng.
Ngồi ở bờ hồ, Vô Tâm ôm Lục Nga, nhỏ nhẹ nói:
- Một ngày lại trôi qua, ta không biết những ngày tháng bình yêu êm đềm này sẽ kéo dài được bao lâu nữa, chỉ hi vọng nàng có thể đem vài ngày vui này ghi nhớ mãi trong đầu. Sau này, nếu có một ngày nàng cảm thấy cô đơn, nàng có thể nhớ lại những hồi ức đó. Lúc đó, ta tin rằng nàng sẽ thấy rất cao hứng.
Lục Nga vuốt nhẹ lên khuôn mặt của hắn, si mê nói:
- Thiếp nhất định sẽ làm. Những tháng ngày tuy bình đạm, tuy ngắn ngủi, nhưng thiếp sẽ mãi ghi tạc trong lòng. Bất luận ngày mai như thế nào, ít ra hôm nay thiếp rất cao hứng, như thế là đủ lắm rồi.
Vô Tâm đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt nàng, nhìn vào mắt nàng chan chứa tình thâm, khá lâu sau cũng vẫn chưa rời mắt đi chỗ khác.
- Thời gian ngày càng ít, đại chiến lại ngày càng đến gần, ta không biết mình sẽ thắng hay bại, nhưng ta rất tin tưởng, chỉ cần cố gắng hết sức thì cho dù có thất bại cũng không thẹn với lòng.
Lục Nga khe khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng cười:
- Chàng sẽ không thua đâu, thiếp tin tưởng chàng. Cho dù chàng có thua, chàng vẫn là chàng, vẫn cứ là Vô Tâm thiếp yêu thương nhất, thiếp mãi mãi ủng hộ chàng!
Vô Tâm không nói năng gì, chỉ cảm động nhìn nàng, ánh mắt chất chứa tình cảm bất tận.
Màn đêm buông xuống, những cơn gió đêm mơn man, hai người ngồi bên hồ tựa vai kề má, phản chiếu mặt nước lung linh, hai tâm hồn từ từ hòa vào nhau, từ từ kết hợp lại …
-------------------------
Ở giữa cao nguyên đất vàng, trên đỉnh núi thần bí ở tại vùng đất Âm Dương cực, Kiếm Vô Trần lúc này đang ngồi khoanh chân trên một thạch đài tròn có khắc chữ Dương, cả người hết sức nghiêm trang, toàn thân hào quang đỏ rực cuồn cuộn như sóng, tầng tầng lớp lớp từ trong lưu động ra ngoài.
Bốn phía, luồng linh khí hừng hực như những đám mây trôi dạt, lúc thì kề cận khi thì bay ra xa, phảng phất như có ý thức rõ ràng, tiềm ẩn vô số huyền cơ. Bên trên, ngũ sắc thần long do Thiên Linh thần kiếm phóng ra thủ ở các phía, đan xen lẫn nhau trong quầng ánh sáng do Huyết Hà Đồ tạo ra, hình thành một dải sáng ngũ sắc mỹ lệ.
Vùng đất thần bí Âm Dương cực phủ kín trong quang mang sắc máu, toàn bộ khí tức đều bị khống chế trong một phạm vi nhất định, một chút cũng không lọt ra ngoài. Nhìn từ trên trời cao, nơi này như một vùng sương mù không có chút bất thường, nhưng bên trong lại thần bí vô cùng, chỉ có Kiếm Vô Trần hiểu rõ.
Ngồi tĩnh tọa trên thạch đài, khí tức toàn thân Kiếm Vô Trần hừng hực mạnh mẽ, linh khí vô hạn theo khống chế của hắn, đang thấm vào tâm hồn và thể xác của hắn, tăng cường tu vi, cải tạo thân thể hắn.
Thời gian đã trôi qua ba ngày ba đêm, khí cực dương trong cơ thể Kiếm Vô Trần đã vài lần đạt đến bão hòa. Nhưng mỗi khi đến lúc đó, cây cung nhỏ tinh xảo hắn đặt giữa hai chân lại phát ra hào quang rất kỳ lạ, thân cây cung lớn lên từng thốn, từng thốn, làm cho khí cực dương trên cơ thể Kiếm Vô Trần quay về lại, lần nữa lập lại quá trình hấp thu linh khí.
Giờ ngọ, mặt trời lên đã cao, Huyết Hà Đồ bao phủ vùng Âm Dương cực không biết vì sao lại trong suốt. Ánh mặt trời chiếu ngay trên đỉnh đầu của Kiếm vô Trần, chỉ thấy cơ thịt trên khuôn mặt tuấn tú của hắn khẽ run lên, luồng khí cương mãnh màu đỏ cuồn cuộn dâng trào bên ngoài cơ thể không ngừng tập trung về phía đầu của hắn. Khoảng tàn một nén nhanh, toàn thân Kiếm Vô Trần liền thấy đỏ rực như máu, toàn bộ luồng khí cực dưong tụ lại giữa trán, hóa thành quang cầu sáng chói có đường kính khoảng một thốn, nhìn thấy chứa năng lượng khôn cùng.
Khi hào quang toàn thân hội tụ hợp nhất, thạch đài Kiếm Vô Trần ngồi trên chớp mắt rực lửa, sau đó lại trong suốt, một luồng linh khí lưu động như chất lỏng từ dưới thấm ngược vào thân thể hắn, cuối cùng dung hợp với quang cầu giữa trán hắn, lập tức phát ra một luồng quang diễm bắn thẳng đúng ngay vào cây cung nhỏ tinh xảo đặt giữa hai chân hắn.
Khi xảy ra như vậy, toàn bộ cây cung nhỏ tinh xảo nhuộm một lớp sắc máu, thân cung lấp lánh ánh sáng, vừa hấp thu luồng linh khí mạnh mẽ to lớn, vừa từ từ nở to ra. Toàn bộ quá trình đó cứ tiếp diễn khoảng nửa nén nhang. Khi tất cả hào quang tản mất, cây cung đó cũng đã lớn khoảng ba thước.
Nhìn lại Kiếm Vô Trần, hắn đã khôi phục vẻ bình tĩnh, luồng khí rực lửa lưu động bên ngoài thân thể lại hừng hực dâng trào lần nữa, xâm nhập vào cơ thể hắn qua lỗ chân lông, thấm nhuần cơ thể trông yếu ớt của hắn. Thời gian, cứ lặng lẽ trôi đi. Sau đó, Kiếm Vô Trần lặp vài lần quá trình đầu tiên, đến khi trải qua bốn ngày bốn đêm, cây cung huyền bí giữa hai chân mới khôi phục lại hình dạng ban đầu, biến thành một trường cung dài sáu thước, thân cung ánh lên hào quang huyết ngọc trong suốt.
Nhờ khí âm dương của huyền băng vạn năm và lửa đỏ trong lòng đất nuôi dưỡng, trường cung thần kì này cuối cùng cũng toả ánh hào quang bốn phía, hai luồng hào quang xanh đỏ hai đầu trong suốt như ngọc, đồ án những con thú hình thù quái dị cũng rất sinh động, mọi thứ đều biến đổi rất lớn so với lúc trước, tuy nhiên trong sự biến hóa đó lại có phần không rõ ràng, nếu không để ý thì không thể nhìn ra được.
Mặt trời lặn xuống phía Tây, mây trôi nhuốm hồng. Kiếm Vô Trần ngồi tĩnh tọa trên thạch đài lúc đó rực ánh mặt trời, khí cực dương dâng trào bốn phía xoay tròn như trụ, theo sự gia tăng của khí thế toàn thân hắn, bỗng biến thành một cột sáng rực rỡ, xuyên qua thiên địa chiếu tới tận chín tầng mây.
Cảnh sắc kỳ diệu kéo dài trong chốc lát. Khi tất cả biến mất, Kiếm vô Trần liền mỉm cười, toàn thân tràn đầy vui sướng, khuôn mặt anh tuấn điểm vài phần hạnh phúc, nhưng lại ẩn chứa vài phần vẻ thần bí.
Tay cầm trường cung, Kiếm Vô Trần ngạo nghễ nhìn lên trời xanh. Dưới ánh mặt trời đang xuống, một cơn gió xoáy tận trời từ cao nguyên đất vàng thần bí bắt đầu nổi lên, một lát sau liền cuốn khắp bốn phía, phảng phất như trời đất đang gào thét, uy thế kỳ lạ chấn động càn khôn, cảnh tượng kỳ diệu làm xao động lòng người.
Đêm đen, giữa cơn cuồng phong phủ khắp trời đất đang kéo đến, Kiếm Vô Trần thu hồi ánh mắt, quay người nhìn cái động sâu hút, cười nham hiểm nói:
Điều bí mật ở đây, từ trước đến nay chỉ có mình ta biết. Nếu có một ngày Lục Vân đến nơi này, cho dù tu vi của hắn kinh trời, tuyệt thế vô song, ta cũng nhất định phải làm cho hắn hồn phi phách tán, mãi mãi vĩnh biệt nhân gian. Ha ha ………
Trong tiếng cười điên cuồng, Kiếm Vô trần thu hồi Huyết hà Đồ và Thiên Linh thần kiếm. Đồng thời, để phòng không cho người ngoài phát hiện ra bí mật nơi này, hắn đặc biệt bố trí một kết giới rất mạnh, phong bế hoàn toàn nơi này tránh người biết. Đợi sau khi tất cả hoàn tất, Kiếm Vô Trần làm cho huyền cung trở về hình dạng cũ để dễ dàng dấu trong người, rồi thu giấu khí thế mạnh mẽ của mình, ngự kiếm bay về Hoa Sơn.
Kiếm Vô Trần cười nói:
- Chắc chắn là có chuyện xẩy ra, chúng ta về rồi hãy nói.
Hắn nhẹ nhàng bay lên cùng với Diệp Tâm Nghi dẫn đầu hướng về đỉnh núi.
Giây lát sau, Kiếm Vô Trần về đến đại điện, những thành viên chủ chốt của liên minh cũng đang đợi hắn ở đó đã lâu, từng người lần lượt đến gặp hắn hỏi thăm mọi chuyện.
Nói mấy câu khách sáo với mọi người và đến bái kiến sư tổ Thiên Kiếm Khách xong, Kiếm Vô Trần liền cùng Diệp Tâm Nghi ngồi vào ghế minh chủ bắt đầu bàn luận những chuyện hắn đã gặp.
Lướt nhìn mọi người trong đại điện, ánh mắt Kiếm Vô Trần lấp loáng tinh quang cất tiếng:
- Ngày đó vừa rời khỏi Hoa Sơn, ban đầu định đi tìm Bạch Vân Thiên để thu hồi Thông Linh Điểu bị hắn ăn trộm. Ai ngờ, tìm được Thông Linh Điểu rồi nhưng giữa đường lại gặp chuyện kỳ lạ ngoài ý muốn làm mất mấy ngày, phải đến hôm nay mới quay về được.
Nghe vậy, Diệp Tâm Nghi cười nói:
- Không biết chàng gặp phải chuyện gì cũng nên kể lại cho mọi người nghe đi.
Kiếm Vô Trần nhìn nàng một cái, cười nụ nói:
- Chuyện đó kể lại rất dài, ta chỉ tóm gọn đơn giản vài lời thôi. Ngày đó, vì tìm kiếm Thông Linh Điểu, ta đã gặp một chuyện cực kỳ cổ quái. Mọi người chắc không tin được, ban đầu ta đã tìm thấy được Thông Linh Điểu ở vùng sâu trong cao nguyên đất vàng nhưng khi ta tiến đến gần thì nó đột nhiên biến mất. Nhưng chỉ phút chốc sau đó, nơi mà Thông Linh Điểu biến mất đột nhiên đất rung núi chuyển, rồi xuất hiện một ngọn núi liên tục biến đổi to lớn vô cùng, chớp mắt vươn thẳng lên trời hình thành quang cảnh hiếm thấy. Ngọn núi đó xung quanh thẳng đứng người thường khó mà leo lên được, lại có linh khí nhiều vô cùng, bên ngoài lại có kết giới vây bọc không thể nhìn thấy bằng mắt thường, thật là khó có thể tưởng tượng được. Những ngày đó, ta liên tục nghiên cứu bí ẩn của ngọn núi đó, nó quả thật là kỳ quan của trời đất, lại có linh khí, nếu so sánh với chín linh mạch to lớn trong truyền thuyết còn có phần mạnh mẽ hơn, nơi đó rất thích hợp để phòng ngự. Lần này về đây, ta muốn báo cho mọi người chuyện đó, cũng đã dự tính di dời tổng đàn của Chánh Đạo liên minh đến nơi đó, còn ở đây chuyển thành phân đà. Nếu được như vậy, cho dù có gặp phải Địa Âm Thiên Sát cũng không có khả năng làm rung động căn bản của Chánh Đạo liên minh chúng ta.
Lời vừa nói ra, mọi người không ai là không kinh ngạc vô cùng, chuyện hắn nói thật là quá thần kỳ, đúng là nghe thấy cũng mà khó tin.
Thiên Kiếm Khách nhìn hắn, thấy rõ ràng hắn không nói chơi, không kiềm được mở miệng nói:
- Vô Trần, chuyện đó quá ly kì, khiến mọi người đây cũng có phần khó tiếp thu được. Ngươi nghĩ thử coi có thể đưa ra một bằng chứng thực tế nào để chứng minh, giúp mọi người chúng ta an tâm rồi sau đó sẽ xem xét cẩn thận đề nghị của ngươi.
Kiếm Vô Trần trịnh trọng nói:
- Sư tổ người an tâm, Vô Trần không có nói ngoa, mà cũng không dám lừa dối người. Con đã tính rồi, chúng ta một khi đã nắm chắc sự tình bên trong rồi, lại bí mật di chuyển đến nơi đó, đợi mọi chuyện đã hoàn toàn an toàn mới chính thức thông báo cho thiên hạ. Trước mắt, con thấy việc phần lớn cao thủ trong liên minh đều tập trung ở một chỗ có phần không thỏa đáng. Con kiến nghị, những thành viên nòng cốt của liên minh di chuyển đến nơi con đã nói, còn lại những thành viên và cao thủ khác thì lưu lại ở Hoa Sơn, hai nơi hỗ trợ cho nhau, đồng thời cũng tính đến việc mở rộng quy mô của liên minh. Còn về việc tuyển chọn nhân sự thế nào, chúng ta hãy thương nghị cẩn thận rồi mới quyết định. Người nghĩ thế nào?
- Nói như thế cũng đúng, nếu địa phương con nói thật sự tốt như thế, kiến nghị đó thật sự chính xác. Trước mắt, liên minh ở Hoa Sơn cũng không có quá nhiều việc, nếu muốn hành động như vậy, trước hết con phải dẫn chúng ta đi xem nơi đó, nếu quả thật chúng ta thấy thích hợp thì quay về thương nghị thêm.
Kiếm Vô Trần nói:
- Vô Trần cũng đã có ý như vậy. Tốt nhất bây giờ sư tổ người cùng với Tâm Nghi theo con đi thẳng đến nơi đó, chiều nay có thể quay về, khi đó chúng ta hãy thương nghị lại.
Thiên Kiếm Khách suy nghĩ giây lát, đứng dậy nói:
- Cũng tốt, chúng ta đi thôi, chiều quay về cùng mọi người bàn về chuyện đó. Mọi việc ở đây giao cho chân quân xem xét toàn bộ.
Nói rồi, cả ba được mọi người hộ tống cùng rời khỏi đại điện. Sau đó, Kiếm Vô Trần dẫn hai người đến thẳng cao nguyên đất vàng tìm hiểu thực tế.
Trước cửa điện, mọi người đi tiễn vẻ mặt kinh ngạc, tất cả đều suy nghĩ thật sâu về những lời của Kiếm Vô Trần, có thể nói trên thế gian này thật sự lại có chuyện thần kỳ như vậy sao? Trăm nghe không bằng mắt thấy, dù Kiếm Vô Trần nói rất nghiêm túc trang trọng, nhưng mọi người cũng còn bán tín bán nghi trong lòng.
Tuy nhiên ai cũng hiểu rõ, nếu lời nói của Kiếm Vô Trần thật là nửa thật nửa giả thì hắn vì sao lại muốn lừa mọi người, rồi cũng lừa luôn Thiên Kiếm Khách và Diệp Tâm Nghi, chuyện này có chứa huyền cơ gì không?
Đứng ở giữa sân, Thương Nguyệt nhìn về phía xa xa, trên trời chỉ một màu xanh lam. Giữa không gian lặng lẽ, bóng dáng xinh đẹp đứng đón gió, quần áo phấp phới tung bay, tóc xỏa dài tựa như tiên tử trong hình vẽ, đang gọi nhè nhẹ người ở nơi xa xăm.
Vì ai trong đầu bồi hồi nhớ, ai là người trong lòng thấp thoáng bóng hình, vì ai mà hồn mãi mơ mộng vấn vương, và ai gây nỗi thức giấc nửa đêm không ngủ lại được?
Khuôn mặt thật anh tuấn, hai mắt như đang cười, mặt tươi chứa thâm tình, quan tâm thật kỹ càng tỉ mỉ. Tất cả những cái đó hợp thành một khuôn mặt quen thuộc nhớ nhung.
Áng mây cuối trời như tượng hình khuôn mặt Lục Vân tươi cười mờ mờ ẩn hiện trong ánh mắt Thương Nguyệt, ánh mắt thâm tình của Lục Vân như lấp lánh ánh sáng rực rỡ trong mộng mị tinh thần.
Hỏi thăm Lục Vân âm thầm lặng lẽ, lại muốn xuyên qua ngàn núi vạn sông đến bên cạnh chàng. Hình bóng Lục Vân thăm thẳm mù khơi bất định tựa như bụi trần theo gió bay về nơi đâu?
Một tiếng thở dài nhẹ nhè thoát ra khỏi miệng Thương Nguyệt. Hôm nay Trương Ngạo Tuyết bị thương nặng hôn mê, những người quan tâm cũng đều bó tay không có cách gì, Lục Vân lại không biết ở nơi đâu, nghĩ tới những chuyện này chỉ thêm cảm thán.
Bề ngoài, Thương Nguyệt luôn luôn rất bình tĩnh, nhưng thực tế nàng tự mình hiểu rõ nàng và Trương Ngạo Tuyết có quan hệ thân mật hơn so với người khác là nhờ có Lục Vân. Một khi Trương Ngạo Tuyết có chuyện, cho dù Lục Vân không nói, tự nàng cũng khó mà cho qua.
Một mình nơi hoang vắng này, không phải chỉ nhớ nhung Lục Vân mà còn suy nghĩ thử coi khả năng giới hạn ở mức nào để có thể giúp đỡ Trương Ngạo Tuyết, bảo vệ Trương Ngạo Tuyết giúp nàng tỉnh lại một cách thuận lợi.
Trước mắt Hoa Sơn xem ra có vẻ tĩnh lặng, nhưng một khi Kiếm Vô Trần trở về thì sâu trong lòng của Thương Nguyệt liền có cảm giác bất an. Chuyện gì gây nên bất an, nàng cũng không hiểu. Nhưng cảm giác bất an này thật rõ ràng, rõ ràng đến độ làm cho nàng thật sự cảm nhận được nguy hiểm tiềm ẩn đang đến gần.
Nhận ra được chuyện này, Thương Nguyệt liền nhớ đến Lục Vân. Nếu bây giờ có thể kiếm được Lục Vân, sau đó chàng mang Trương Ngạo Tuyết đi thì thật là tốt quá. Nhưng trong trường hợp như vậy, Lục Vân chắc sẽ liều mạng tranh đấu với Hoa Sơn, điều này cũng rất nguy hiểm. Cả hai đường đều không toàn vẹn được, có lẽ phải tùy theo tình huống trước mắt thôi. Mọi chuyện làm cho Thương Nguyệt trở nên trầm tư, phương pháp nào mới lý tưởng đây?
Đột nhiên, Thương Nguyệt nghĩ đến Thiên Mục Phong, phân tích tình cảm và sự quan tâm của hắn với Trương Ngạo Tuyết, muốn tìm hắn giúp đỡ nhưng lại cảm thấy không yên tâm. Hắn có thật là Thiên Mục Phong không? Điểm này Thương Nguyệt không có cách nào tin chắc, vì vậy trong lòng ít nhiều cũng có chút nghi ngại. Nếu Thiên Mục Phong là thật, có thể tìm hắn thương nghị, một khi không phải như vậy thì mọi chuyện đã loạn càng loạn thêm, nguy hiểm càng tăng thêm.
Lúc này, quyết định trước mắt nàng, chọn lựa như thế nào thật quan trọng.
Thương Nguyệt lại cúi đầu trầm tư suy nghĩ. Đột nhiên vào lúc đó, trên đỉnh đầu lấp loáng ba đạo quang ảnh la lên một tiếng, nhắm hướng Tây Bắc bay đi, chỉ trong chốc lát đã chìm hẳn vào mây mù.
Ngửng đầu lên thấy rõ bọn ba người Kiếm Vô Trần, Thương Nguyệt cảm thấy nghi hoặc trong lòng, nàng không hiểu chuyện gì làm hắn vừa trở về đã vội đi mất?
Nghĩ hoài cũng không hiểu, Thương Nguyệt không muốn nghĩ nữa, bay về chân núi, quyết định đánh một ván bài vì nàng cảm thấy Thiên Mục Phong không hề giả trá.
Đến lưng chừng núi, Thương Nguyệt toàn thân ẩn tàng khí tức để tránh người khác phát hiện, sử dụng áo choàng thần kỳ được Lục Vân tặng, lập tức toàn thân không có chút dấu vết, thần không hay quỷ không biết tránh được những người tuần tra, dễ dàng đến tìm Thiên Mục Phong ở Tây sơn.
Xa xa, Thương Nguyệt nhìn thấy một bóng người đứng yên trên đỉnh núi, không động đậy nhìn về hướng Hoa Sơn.
Ý nghĩ lay động, Thương Nguyệt thu lại áo choàng thần kỳ, nhè nhẹ từ mây hạ xuống.
Lúc đó, Thiên Mục Phong tựa hồ phát giác nàng đã đến, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào không gian, trong ánh mắt có chút cảnh giác bất ngờ chuyển thành kích động, gấp gáp hỏi:
- Phải cô nương không, Ngạo Tuyết cô nương như thế nào?
Thuơng Nguyệt nhè nhẹ gật đầu, trầm trọng nói:
- Ta đã đến rồi, có vài chuyện muốn thương lượng với huynh.
Thiên Mục Phong nghe vậy, lập tức không còn kích động, cố gắng trở nên bình tĩnh hỏi:
- Có chuyện gì cô nương cứ nói đi, nếu ta có thể làm thì không hề từ chối.
Thương Nguyệt nhìn về Hoa Sơn xa xa, chầm chậm nói:
- Liễu Tinh Hồn đã mời một dị nhân đến rồi, người này cũng đã xem qua tình trạng của Ngạo Tuyết, tạm thời chưa có tiến triển nào, tuy nhiên tình huống có gì đó không được tốt. Hơn nữa, hôm nay Kiếm Vô Trần đã quay về Hoa Sơn, nhưng cũng đã vội đi rồi.
Thiên Mục Phong vừa nghe đến tên Kiếm Vô Trần thì trong lòng chấn động, sắc mặt đầy vẻ cổ quái nói:
- Hắn cuối cùng cũng tính đến việc về Hoa Sơn rồi …Cũng đúng thôi, dị nhân đó nói thế nào, Ngạo Tuyết cô nương có hy vọng tỉnh lại không?
Thương Nguyệt liền đem chuyện dị nhân Cửu Dã thuật lại một lượt, cuối cùng nói:
- Hôm nay ta đến đây thật ra không phải vì chuyện đó. Thật ra ta muốn tìm Vân Phong để chứng thực thân phận của huynh, nhưng đệ ấy lại đang điều trị thương thế. Vì vậy về thân phận huynh, trong lòng ta thật ra không thể khẳng định được. Nhưng vừa thấy huynh nhìn mãi về phía Hoa Sơn, ta liền hiểu thân phận huynh không giả trá, vì vậy có vài chuyện muốn cùng huynh bàn luận.
Thiên Mục Phong cười cười, có phần thất vọng nói:
- Thật ra cô nương quyết định đi tìm ta cũng đã chứng minh đã khẳng định được thân phận của ta, nếu không cô nương cũng không đến đây. Nhưng cô nương dám nói thẳng chuyện đó với ta, làm ta thật là rất cao hứng. Bây giờ, cô nương nói đi, có nghĩ ra phương pháp nào, hy vọng ta có thể giúp đỡ được chút nào chăng? Nguồn truyện: Truyện FULL
Thương Nguyệt quay đầu lại tròn mắt nhìn hắn, hai người nhìn chằm chằm trong giây lát, rồi Thương Nguyệt quay mặt đi, nhẹ giọng nói:
- Tình trạng Ngạo Tuyết thế nào huynh cũng đã rõ. Trước mắt, ta không lo lắng về bệnh tình của tỷ ấy nhất mà là về Kiếm Vô Trần. Huynh chắc cũng đã từng nghe qua, giữa Kiếm Vô Trần và Lục Vân không chỉ là so đo về võ công mà Ngạo Tuyết cũng là một vấn đề chính. Kiếm Vô Trần tự cao cuồng vọng, trong lòng có ý không tốt đối với Ngạo Tuyết. Bây giờ Ngạo Tuyết đã bị trọng thương hôn mê, hắn lại đột nhiên quay về, trong lòng ta cảm thấy cực kỳ bất an. Vì vậy lần này đến đây, ta nghĩ …
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong sơn cốc yên tĩnh, tại đó có một hồ nước xanh bích cùng những hàng liễu biêng biếc, có hai người ngồi im lặng nhìn nhau.
Nhìn xa trông giống như một bức tranh, ý nghĩa thật sâu xa, nhìn gần thì ra là hắn, vốn là như vậy.
Trong làn gió nhẹ, hàng dương liễu nhẹ lay, hương hoa ngào ngạt vương đầy.
Dưới bóng cây, Huyền Phong môn chủ tay phải ôm eo thiếu nữ Lục Nga, tay trái chỉ xuống mặt nước, nhẹ nhàng nói:
- Nhìn những con cá kết bạn thành bầy, cùng kiếm ăn cùng vui chơi, cuộc sống đó thật không còn gì phải mong đợi, suốt ngày tươi vui. Nhưng đáng tiếc, con người không phải là cá, mà cá thì không phải là ta, cũng không biết được niềm vui khác.
Lục Nga ngắm những chú cá trên mặt nước rồi nói mông lung:
- Hồ nước xanh ngọc bích phản chiếu ánh nắng chiều muộn, cảnh sắc sông núi như họa. Không cần hỏi ưu sầu vì điều gì, chỉ muốn lòng ta thay đổi ngắm nhìn nó. Đơn giản và thanh đạm, có lẽ đó là tình yêu, nhưng có mấy người được như vậy?
Giọng nói của nàng u oán, ẩn chứa chút gì bi thiết, từ xưa đến nay thiếu nữ đa sầu nào dễ hiểu.
Khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, Huyền Phong môn chủ Vô Tâm nhẹ giọng:
- Không nên đau buồn, những sinh mệnh khác nhau tất sẽ có những mưu cầu khác nhau. Có thể những người bình thường thích sự bình yên thanh đạm, nhưng những người không bình thường lại thích sự sôi động. Phụ nữ sống cả một đời vì yêu, còn đàn ông lại một đời vì lý tưởng. Đôi khi sự bình thường thanh đạm là một loại hạnh phúc, nhưng mãi bình yên thanh đạm lại là một thứ đau khổ. Cũng như cuộc sống quá sôi động cũng ……….
Đang nói bỗng nhiên ngưng ngang, Vô Tâm quay đầu nhìn lại, sắc mặt không vui hỏi:
- Đến đây có việc gì?
Huyền Phong đặc sứ Lý Trường Xuân khẽ đáp lại:
- Vừa mới nhận được tin tức, Ma vực gần đây đã xảy ra chuyện lớn. Đồng thời, Nam Hoang cũng có tin khẩn cấp.
Ánh mắt Vô Tâm khẽ biến đổi, hắn trầm tư suy nghĩ một lát rồi cùng Lý Trường Xuân rời đi. Được khoảng mười trượng, Vô Tâm liền hỏi:
- Nói đi, có tin tức gì vậy?
Lý Trường Xuân đáp lại:
- Huyết Giới tôn chủ của Ma vực chết trong tay của Sát Huyết Diêm La, Hắc Ám tôn chủ lại chết trong tay của Lục Vân. Đồng thời, các cao thủ của Ma Thiên giới đã tiến vào nhân gian, mục đích là báo thù hay còn có mục đích gì khác nữa tạm thời còn chưa biết rõ.
Vô Tâm sắc mặt biến đổi, cất giọng lạnh lùng:
- Việc này đối với chúng ta mà nói là một việc tốt, tự nhiên mất đi hai kẻ địch. Đồng thời, Ma vực trở nên không đội trời chung với Quỷ vực, không cùng tồn tại. Lại thêm Lục Vân thường xuyên gây rối, chúng ta tự nhiên trút đi được rất nhiều lo ngại. Bên Nam Hoang có tin tức thế nào?
Lý Trường Xuân trầm giọng nói:
- Theo như tin báo khẩn thì khu vực phụ cận tổng đàn xuất hiện hai cao thủ thần bí, tu vi rất cao đáng kinh sợ. Bọn chúng hiện vẫn chưa rời khỏi đó, hơn nữa chúng đã vài lần thăm dò tung tích của Vu thần, ý đồ rõ ràng không cần phải nói.
Vô Tâm ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Hãy truyền lệnh của ta, vừa tăng cường phòng ngự, vừa điều tra rõ lai lịch của hai người này, có tin tức gì lập tức báo ngay. Hơn nữa, nếu hai kẻ này còn dám tiến đến gần, đại vu sư ở tổng đàn lập tức liên thủ, nhất định tiêu diệt hai người đó.
Lý Trường Xuân ánh mắt kinh ngạc, chần chừ nói:
- Điều này dường như không được thoả đáng lắm. Nếu hai người đó có thực lực cường mạnh, chúng ta cứ một mực liều mạng, e rằng sẽ mất đi một lượng cao thủ khá lớn, điều này vô cùng bất lợi cho việc tranh bá thiên hạ sau này. Theo thuộc hạ nghĩ, chỉ cần tăng cường phòng ngự không để cho bọn chúng tiến gần Vu thần là được rồi.
Vô Tâm trừng hắn rồi quát:
- Câm miệng, ta nói sao thì cứ làm như vậy, sao có thể để ngươi thay đổi được? Cao thủ tổng đàn như mây, chỉ đại vu sư cũng có sáu vị. Nếu như tất cả liên thủ mà không chống được, còn nói tới chuyện tranh bá thiên hạ thế nào được.
Lý Trường Xuân biến hẳn sắc mặt, thấp đầu nói:
- Được, đã hiểu rồi. Tất cả cứ làm theo những gì môn chủ nói.
Nói xong, liền quay ngưòi đi ảm đạm rời khỏi đó.
- Chậm đã, ta còn một việc muốn hỏi ngươi.
Vô Tâm gọi Lý Trường Xuân dừng lại rồi hỏi:
- Tình hình trên Hoa Sơn thế nào rồi, ngươi đã sắp xếp tốt chưa?
Lý Trường Xuân quay người lại, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn rồi trầm giọng nói:
- Yên tâm, để đảm bảo an toàn, thuộc hạ đã đặc biệt phái người quay về Nam Hoang lệnh cho đích thân đại vu sư phái người hoàn thành chuyện đó. Trước mắt, Hoa Sơn đang đi theo đúng hướng chung ta đã vạch ra, chỉ cần hành động cẩn thận thì lần này nhất định bọn chúng phải một phen thất kinh.
Nghe những lời này, Vô Tâm hài lòng gật gật đầu nói:
- Ngươi đi đi, có thời gian rảnh hãy dò la tung tích của Kiếm Vô Trần. Ngoài ra, ngươi cũng phải chú ý một chút đến ………….sức khoẻ ……….
Nói xong, Vô Tâm liền quay người đi về phía Lục Nga.
Đứng tại chỗ, Lý Trường Xuân thân thể run run, nhìn theo bóng dáng của Vô Tâm, ánh mắt lộ vẻ kích động.
- Đa tạ, ta sẽ chú ý giữ gìn sức khoẻ, ngươi cũng nhớ phải đối xử tốt với cô ấy, đừng phụ tấm chân tình của cô ấy dành cho ngươi.
Không một lời đáp lại, Vô Tâm phảng phất không nghe thấy gì, bất quá Lý Trường Xuân khóe miệng lại hiện lên chút hạnh phúc khó khăn.
Nhìn theo bóng dáng Lý Trường Xuân đi xa, Lục Nga nhẹ nhàng nói:
- Như thế này chẳng phải rất tốt sao. Chỉ cần gắng bước đầu tiên thì mọi việc sau này đều sẽ bắt đầu tốt đẹp.
Vô Tâm không nói, chỉ lặng lẽ nhìn Lục Nga, ánh mắt có chút gì đó hơi kỳ lạ.
Mặt trời đã lặn, mây trắng ở chân trời ửng hồng.
Ngồi ở bờ hồ, Vô Tâm ôm Lục Nga, nhỏ nhẹ nói:
- Một ngày lại trôi qua, ta không biết những ngày tháng bình yêu êm đềm này sẽ kéo dài được bao lâu nữa, chỉ hi vọng nàng có thể đem vài ngày vui này ghi nhớ mãi trong đầu. Sau này, nếu có một ngày nàng cảm thấy cô đơn, nàng có thể nhớ lại những hồi ức đó. Lúc đó, ta tin rằng nàng sẽ thấy rất cao hứng.
Lục Nga vuốt nhẹ lên khuôn mặt của hắn, si mê nói:
- Thiếp nhất định sẽ làm. Những tháng ngày tuy bình đạm, tuy ngắn ngủi, nhưng thiếp sẽ mãi ghi tạc trong lòng. Bất luận ngày mai như thế nào, ít ra hôm nay thiếp rất cao hứng, như thế là đủ lắm rồi.
Vô Tâm đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt nàng, nhìn vào mắt nàng chan chứa tình thâm, khá lâu sau cũng vẫn chưa rời mắt đi chỗ khác.
- Thời gian ngày càng ít, đại chiến lại ngày càng đến gần, ta không biết mình sẽ thắng hay bại, nhưng ta rất tin tưởng, chỉ cần cố gắng hết sức thì cho dù có thất bại cũng không thẹn với lòng.
Lục Nga khe khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng cười:
- Chàng sẽ không thua đâu, thiếp tin tưởng chàng. Cho dù chàng có thua, chàng vẫn là chàng, vẫn cứ là Vô Tâm thiếp yêu thương nhất, thiếp mãi mãi ủng hộ chàng!
Vô Tâm không nói năng gì, chỉ cảm động nhìn nàng, ánh mắt chất chứa tình cảm bất tận.
Màn đêm buông xuống, những cơn gió đêm mơn man, hai người ngồi bên hồ tựa vai kề má, phản chiếu mặt nước lung linh, hai tâm hồn từ từ hòa vào nhau, từ từ kết hợp lại …
-------------------------
Ở giữa cao nguyên đất vàng, trên đỉnh núi thần bí ở tại vùng đất Âm Dương cực, Kiếm Vô Trần lúc này đang ngồi khoanh chân trên một thạch đài tròn có khắc chữ Dương, cả người hết sức nghiêm trang, toàn thân hào quang đỏ rực cuồn cuộn như sóng, tầng tầng lớp lớp từ trong lưu động ra ngoài.
Bốn phía, luồng linh khí hừng hực như những đám mây trôi dạt, lúc thì kề cận khi thì bay ra xa, phảng phất như có ý thức rõ ràng, tiềm ẩn vô số huyền cơ. Bên trên, ngũ sắc thần long do Thiên Linh thần kiếm phóng ra thủ ở các phía, đan xen lẫn nhau trong quầng ánh sáng do Huyết Hà Đồ tạo ra, hình thành một dải sáng ngũ sắc mỹ lệ.
Vùng đất thần bí Âm Dương cực phủ kín trong quang mang sắc máu, toàn bộ khí tức đều bị khống chế trong một phạm vi nhất định, một chút cũng không lọt ra ngoài. Nhìn từ trên trời cao, nơi này như một vùng sương mù không có chút bất thường, nhưng bên trong lại thần bí vô cùng, chỉ có Kiếm Vô Trần hiểu rõ.
Ngồi tĩnh tọa trên thạch đài, khí tức toàn thân Kiếm Vô Trần hừng hực mạnh mẽ, linh khí vô hạn theo khống chế của hắn, đang thấm vào tâm hồn và thể xác của hắn, tăng cường tu vi, cải tạo thân thể hắn.
Thời gian đã trôi qua ba ngày ba đêm, khí cực dương trong cơ thể Kiếm Vô Trần đã vài lần đạt đến bão hòa. Nhưng mỗi khi đến lúc đó, cây cung nhỏ tinh xảo hắn đặt giữa hai chân lại phát ra hào quang rất kỳ lạ, thân cây cung lớn lên từng thốn, từng thốn, làm cho khí cực dương trên cơ thể Kiếm Vô Trần quay về lại, lần nữa lập lại quá trình hấp thu linh khí.
Giờ ngọ, mặt trời lên đã cao, Huyết Hà Đồ bao phủ vùng Âm Dương cực không biết vì sao lại trong suốt. Ánh mặt trời chiếu ngay trên đỉnh đầu của Kiếm vô Trần, chỉ thấy cơ thịt trên khuôn mặt tuấn tú của hắn khẽ run lên, luồng khí cương mãnh màu đỏ cuồn cuộn dâng trào bên ngoài cơ thể không ngừng tập trung về phía đầu của hắn. Khoảng tàn một nén nhanh, toàn thân Kiếm Vô Trần liền thấy đỏ rực như máu, toàn bộ luồng khí cực dưong tụ lại giữa trán, hóa thành quang cầu sáng chói có đường kính khoảng một thốn, nhìn thấy chứa năng lượng khôn cùng.
Khi hào quang toàn thân hội tụ hợp nhất, thạch đài Kiếm Vô Trần ngồi trên chớp mắt rực lửa, sau đó lại trong suốt, một luồng linh khí lưu động như chất lỏng từ dưới thấm ngược vào thân thể hắn, cuối cùng dung hợp với quang cầu giữa trán hắn, lập tức phát ra một luồng quang diễm bắn thẳng đúng ngay vào cây cung nhỏ tinh xảo đặt giữa hai chân hắn.
Khi xảy ra như vậy, toàn bộ cây cung nhỏ tinh xảo nhuộm một lớp sắc máu, thân cung lấp lánh ánh sáng, vừa hấp thu luồng linh khí mạnh mẽ to lớn, vừa từ từ nở to ra. Toàn bộ quá trình đó cứ tiếp diễn khoảng nửa nén nhang. Khi tất cả hào quang tản mất, cây cung đó cũng đã lớn khoảng ba thước.
Nhìn lại Kiếm Vô Trần, hắn đã khôi phục vẻ bình tĩnh, luồng khí rực lửa lưu động bên ngoài thân thể lại hừng hực dâng trào lần nữa, xâm nhập vào cơ thể hắn qua lỗ chân lông, thấm nhuần cơ thể trông yếu ớt của hắn. Thời gian, cứ lặng lẽ trôi đi. Sau đó, Kiếm Vô Trần lặp vài lần quá trình đầu tiên, đến khi trải qua bốn ngày bốn đêm, cây cung huyền bí giữa hai chân mới khôi phục lại hình dạng ban đầu, biến thành một trường cung dài sáu thước, thân cung ánh lên hào quang huyết ngọc trong suốt.
Nhờ khí âm dương của huyền băng vạn năm và lửa đỏ trong lòng đất nuôi dưỡng, trường cung thần kì này cuối cùng cũng toả ánh hào quang bốn phía, hai luồng hào quang xanh đỏ hai đầu trong suốt như ngọc, đồ án những con thú hình thù quái dị cũng rất sinh động, mọi thứ đều biến đổi rất lớn so với lúc trước, tuy nhiên trong sự biến hóa đó lại có phần không rõ ràng, nếu không để ý thì không thể nhìn ra được.
Mặt trời lặn xuống phía Tây, mây trôi nhuốm hồng. Kiếm Vô Trần ngồi tĩnh tọa trên thạch đài lúc đó rực ánh mặt trời, khí cực dương dâng trào bốn phía xoay tròn như trụ, theo sự gia tăng của khí thế toàn thân hắn, bỗng biến thành một cột sáng rực rỡ, xuyên qua thiên địa chiếu tới tận chín tầng mây.
Cảnh sắc kỳ diệu kéo dài trong chốc lát. Khi tất cả biến mất, Kiếm vô Trần liền mỉm cười, toàn thân tràn đầy vui sướng, khuôn mặt anh tuấn điểm vài phần hạnh phúc, nhưng lại ẩn chứa vài phần vẻ thần bí.
Tay cầm trường cung, Kiếm Vô Trần ngạo nghễ nhìn lên trời xanh. Dưới ánh mặt trời đang xuống, một cơn gió xoáy tận trời từ cao nguyên đất vàng thần bí bắt đầu nổi lên, một lát sau liền cuốn khắp bốn phía, phảng phất như trời đất đang gào thét, uy thế kỳ lạ chấn động càn khôn, cảnh tượng kỳ diệu làm xao động lòng người.
Đêm đen, giữa cơn cuồng phong phủ khắp trời đất đang kéo đến, Kiếm Vô Trần thu hồi ánh mắt, quay người nhìn cái động sâu hút, cười nham hiểm nói:
Điều bí mật ở đây, từ trước đến nay chỉ có mình ta biết. Nếu có một ngày Lục Vân đến nơi này, cho dù tu vi của hắn kinh trời, tuyệt thế vô song, ta cũng nhất định phải làm cho hắn hồn phi phách tán, mãi mãi vĩnh biệt nhân gian. Ha ha ………
Trong tiếng cười điên cuồng, Kiếm Vô trần thu hồi Huyết hà Đồ và Thiên Linh thần kiếm. Đồng thời, để phòng không cho người ngoài phát hiện ra bí mật nơi này, hắn đặc biệt bố trí một kết giới rất mạnh, phong bế hoàn toàn nơi này tránh người biết. Đợi sau khi tất cả hoàn tất, Kiếm Vô Trần làm cho huyền cung trở về hình dạng cũ để dễ dàng dấu trong người, rồi thu giấu khí thế mạnh mẽ của mình, ngự kiếm bay về Hoa Sơn.