Trên không trung rộng lớn vô cùng, có một nơi thật là kỳ diệu. Mỗi khi ánh mặt trời phản chiếu qua áng mây phát ra hào quang bảy sắc đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh, xanh lam, tía, địa điểm thần kỳ đó lại tự động phản xạ ngược lại hào quang ba màu đỏ, vàng, tía, trên bề mặt hình thành một quang bích kỳ dị, mà bên trong lại thấy màu xanh thẫm, xanh bích, lam nhạt và hơi cam, giao nhau thành một cảnh sắc tuyệt đẹp.
Những tia sáng phối hợp kỳ diệu với non xanh nước biếc, kỳ hoa dị thảo giữa đất trời mênh mông hình thành một khu vực độc nhất vô nhị, đó chính là nơi mỹ lệ nhất trong truyền thuyết – Thiên Chi đô. Nằm trên đỉnh tàng cây thần vạn năm chính là Thiên Chi đô, so với Cửu Thiên Hư Vô giới thần bí không giống nhau. Mọi thứ trong đó đều rõ ràng tràn đầy sức sống, mỗi ngọn cỏ, mỗi tàng cây đều ẩn chứa linh khí, không một chút cảm giác hư ảo, hoàn toàn là thực thể.
Điều này nghe thấy có lẽ quá là thần kỳ, nhưng Thiên Chi đô lại là một xứ sở kỳ diệu. Bởi vì chống đỡ cho toàn bộ Thiên Chi đô chính là một cây thần vạn năm hoàn toàn không phải là truyền thuyết, hơn nữa thật là kỳ vật thực tế, chỉ có điều người trên thế gian có khả năng thấy được quả là rất hiếm có. Nói cho rõ, cây thần vạn năm này vốn là một dạng thần vật trong trời đất, có công dụng thần diệu tụ tập linh khí trời đất, có khả năng hội tụ linh khí của thủy xuyên tú thủy thành một, ngưng tụ thành một hình dạng thông thường rất lâu để duy trì sinh hoạt tu luyện của mọi thứ Linh Dị ở Thiên Chi đô.
Thiên Chi đô chính là một nơi rất kỳ diệu, bên trong cư ngụ được gọi chung là Linh Dị, phân chia thành Thiên Linh và Địa Linh. Thiên Linh là ám chỉ mọi động vật tu luyện mà thành Linh Dị, Địa Linh lại chỉ về tất cả các thực vật, bao gồm cả các loại linh ngọc, kỳ thạch và các loại Linh Dị ở trạng thái tĩnh. Bên trong Thiên Chi đô, Thiên Linh chiếm khoảng chín phần bởi vì động vật tu luyện có phần dễ dàng hơn. Trong đó, Bách Linh lại là Khổng Tước công chúa của Thiên Chi đô, trông coi không ít chuyện lớn nhỏ của Thiên Chi đô. Còn Linh tôn, chủ nhân của Thiên Chi đô, lại có chút khác đi, bởi vì ông không phải là Thiên Linh mà chính là Địa Linh. Ông bổn thể chính là một khối Huyền Ngọc (Ngọc đen), có được xảo hợp của trời mà thoát thai biến thành tiên, có được sinh mệnh đã gần vạn năm, hầu như là người lớn tuổi nhất trong tam gian thất giới.
Trong Thiên Chi đô, tổng cộng tu luyện đắc đạo thành Linh Dị là bốn mươi hai vị, trong đó Thiên Linh chiếm ba mươi bảy vị, chính là thành phần chủ yếu trong nhóm. Những Linh Dị đó tập trung dưới sự trông coi của Bách Linh, vì thế nàng công chúa có quyền hành rất lớn, đó cũng là nguyên nhân ngày đó Thiên Kiếm Khách e ngại nàng.
Trong Thiên Chi đô, Địa Linh tổng quát đều có tuổi rất lớn, bởi vì loại này tu luyện khó khăn, lại có năng lực công kích thấp, không đủ để đối địch. Thiên Linh lại tương đối là tốt hơn, bất quá cũng có những thuộc tính đặc biệt. Nói đơn giản, giống như Khiếu Nguyệt Thiên Lang lại có tính công kích rất mạnh, mà Tam Mục Linh Dương lại do thiên tính không giỏi về công kích, vì thế cho dù tu vi hắn tinh thâm nhưng lúc đối địch lại không tốt.
Thiên Chi đô chính là nơi hội tụ Linh Dị đã đại thành, phạm vi tương đối của nó theo ngôn ngữ nhân gian là đề cập không đủ. Trong Thiên chi tam giới, đây lại là nơi lớn nhất bởi vì toàn là Linh Dị cư ngụ, vì thế Thiên Chi đô lấy núi sông cây cỏ làm cảnh, các loại linh khí hội tụ để hình thành cảnh sắc tuyệt mỹ như vậy, so với mây trắng lửng lờ của Vân Chi Pháp giới, lưu quang rực rỡ tràn đầy của Cửu Thiên Hư Vô giới đúng là hoàn toàn khác nhau.
Vạn Linh thần điện chính là biểu tượng của Thiên Chi đô. Mỗi khi có chuyện gì quan trọng, các Linh Dị đều tụ tập lại ở đó để thương nghị. Nơi này thần kỳ vô cùng, chỉ thấy một tòa đại điện nhưng bên trong lại phân thành một chủ ở giữa, xung quanh tám cái tổng cộng là chín cung điện giống như tiên thiên bát quái. Ngoài điện thấy phân bố tám luồng quang trụ, hội tụ với nhau tại trên dưới đại điện, hình thành một quang giới kỳ diệu, luôn luôn biến hóa thay đổi màu sắc. Đại điện ở giữa uy nghiêm thần thánh, trên có rồng bay phượng múa, tiếng kêu to đến chín tầng trời, dưới lại có cây cỏ biến hóa, vạn vật xuất hiện.
Trong chính điện ánh sáng vạn trượng, chim thú xoay vòng, cỏ cây đẹp đẽ, mây khói mờ mịt. Bốn phía có tám cửa kết nối với tám phân điện. Ở giữa, một quả cầu thủy tinh to cả trượng óng ánh bảy sắc nằm trên một cái chén Tứ Phương Thần Nghi, liên tục xoay tròn không ngừng. Vật này lại chính là bảo vật trấn giới của Thiên Chi đô – Mộng Huyễn Thủy Tinh Nghi. Vật này huyền cơ thần dị, quả cầu thủy tinh lơ lửng trên không mãi không hạ xuống, mặt dưới của Tứ Phương Thần Nghi điêu khắc hình ảnh của bốn loại Long, Phượng, Quy, Hạc, không ngừng phát ra quang thúc bảy màu thúc động quả cầu thủy tinh vận hành.
Lúc này, đứng trước Mộng Huyễn Thủy Tinh Nghi hai người một nam một nữ. Người nữ toàn thân bao phủ hào quang năm sắc, vẻ mặt mỹ lệ thần tình hòa hoãn, đang quan sát biến hóa của Thủy Tinh Nghi. Người nam thì râu tóc bạc trắng, vẻ mặt ốm thanh tú lấp lánh ánh sáng như ngọc, ánh mắt hiền từ nhưng đầy trí tuệ. Hai người này không phải ai khác, chính là Linh Tôn và Bách Linh của Thiên Chi đô.
Ngắm nhìn Thủy Tinh Nghi, Bách Linh nhè nhẹ thở dài cắt ngang yên tĩnh kéo dài đã lâu.
- Xem ra lần này huynh ấy đã định là không thoát được rồi, chỉ đáng tiếc Thủy Tinh Nghi lại không cách gì hiển thị được kết cục cuối cùng của huynh ấy.
Linh Tôn thản nhiên nói:
- Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, thân phận của hắn đã định sẵn, bản thân hắn có bí ẩn, không có người nào có thể thấy được rõ ràng.
Bách Linh gật đầu nhè nhẹ, giọng đầy cảm xúc nói:
- Đúng vậy, huynh ấy trước giờ không để cho người nào nhìn thấu suốt được, có lẽ ngay cả huynh ấy cũng không hiểu rõ thật ra huynh ấy là người như thế nào.
Linh Tôn quay mình bước đi ra ngoài, miệng lại nói:
- Ngày Thái Âm sắp sửa hiện ra, chúng ta còn phải cẩn thận đề phòng, đợi qua khỏi kiếp nạn phá hoại dương thế, ngươi lại quay về nhân gian làm chuyện của ngươi.
Bách Linh vẻ mặt hơi biến đổi, có chút không nhịn được nói:
- Ta đã rõ, Linh Tôn người yên tâm.
Đưa mắt tiễn Linh Tôn rời đi, Bách Linh quay lại nhìn vào Thủy Tinh Nghi, chỉ thấy trên bề mặt rõ ràng mờ hiện thân ảnh của Lục Vân.
Ngắm nhìn thân ảnh quen thuộc, Bách Linh than thở:
- Lần này huynh đã bị định sẵn không cách nào tránh thoát, ta cũng không thể giúp huynh bởi vì đó chính là số mệnh. Nỗ lực đi, ta tin huynh nhất định có thể chiến thắng mọi thứ. Đợi ngày Thái Âm xuất hiện, chống đỡ xong khí tà ác to lớn rồi ta mới đến nhân gian tìm huynh.
Thanh âm bình thản ẩn chứa mấy phần bất nhẫn và quan tâm nhè nhẹ vang vọng trong đại điện.
Nhân gian, Chánh Tà giao nhau, quần hùng lại nổi dậy. Ở Hoa Sơn, lúc Chánh Đạo liên minh đang bận rộn di chuyển thực lực, Kiếm Vô Trần mưu đồ lấy được Trương Ngạo Tuyết, Vực chi tam giới cũng đang nhanh chóng bí mật thực thi âm mưu quỷ kế của mình. Âm Ma lĩnh, chỉ cách Hoa Sơn về phía Nam khoảng tám trăm dặm, lúc này đang hội tụ phần lớn cao thủ Ma vực, bao gồm cả chín phần thực lực mạnh nhất của Ma Thiên giới và Ma Ảo giới.
Ngạo nghễ giữa không trung, Ma Thiên tôn chủ thu lại khí thế to lớn, yên lặng ngắm nhìn về phía Hoa Sơn, ánh mắt lấp lánh không ngừng. Bên cạnh, Ma Huyễn tôn chủ như cái bóng theo sau, toàn thân phát ra khí cuồn cuộn mù đen che dấu thân ảnh của hắn. Không khí giữa hai người có chút tà dị, ai cũng không mở miệng nhưng giữa hai người tự có liên hệ. Cả nửa ngày sau, một luồng khí tức đến gần, trước mặt hai người xuất hiện một luồng hắc ảnh.
- Bẩm báo ma chủ, vừa thu được tin tức rất mới.
Ma Thiên tôn chủ vẻ mặt bình tĩnh, hắc mang xoay chuyển trong mắt liên tục không ngừng:
- Nói, lại có tin tức gì đây.
Hắc ảnh đó cung kính nói:
- Thứ nhất chính là tin tức về phía Ma giáo, theo Ma thần Tàn Vô Nguyệt hồi báo, Thiên Ma giáo hoàn toàn không chịu quy thuận, ngược lại còn phân tán giáo đồ. Giáo chủ Âu Dương Vân Thiên công nhiên mang theo Bách Biến nhị tiên và Ngũ Hành tôn giả tiến nhập vào nhân gian, chính thức ra tay đối với chuyện nhân gian.
Ma Thiên tôn chủ nghe thấy hừ lạnh nói:
- Âu Dương Vân Thiên có mấy phần dũng cảm, đáng tiếc hắn không nên ra tay trước mặt ta. Nếu hắn đã dám công nhiên chống lại ý nguyện của ta, ta bắt đầu có thể khiến hắn tốt hơn. Nói tiếp đi, còn gì nữa?
Hắc ảnh nói:
- Thứ nhì chính là tin tức của Quỷ vực. Sát Huyết Diêm La từ lúc tiêu diệt được Long Ma chiến tuyến rồi, lại liên tục ở tại Thập Linh phong, một mặt phái cao thủ dò thám đại thế thiên hạ, một mặt dò thám động tĩnh của chúng ta, ý đồ mười phần rõ ràng.
Ma Thiên tôn chủ vẻ mặt âm trầm, lạnh giọng nói: Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Chuyện này bổn vương đã biết rồi, nói tiếp chuyện khác đi.
Hắc ảnh nói:
- Bẩm Ma Vương, chúng tôi còn thám thính được tung tích của Ma Thần tông Bạch Vân Thiên, hắn đang đến tổng đàn Huyền Phong môn ở Nam Hoang, ý đồ chưa rõ. Ngoài ra còn có tin tức liên quan đến Lục Vân và Hoa Sơn. Mấy ngày trước, Lục Vân và Trừ Ma liên minh từng bí mật hành động, lợi dụng sau khi đại chiến giữa Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỷ và Thiên Tàn lão tổ, Lục Vân ra tay tiêu diệt được Thiên Tàn lão tổ. Chuyện này vì không có người ngoài biết được nên đến giờ mới tra ra. Còn về phương diện Hoa Sơn, vừa mới truyền đến một tin tức kinh người, Kiếm Vô Trần ngày mai muốn lấy Dịch viên môn hạ Trương Ngạo Tuyết, địa điểm ở trên một ngọn núi thần kỳ trong cao nguyên đất vàng. Nghe nói tổng đàn Chánh Đạo liên minh mới được bọn chúng dời đến đó, Diệp Tâm Nghi cũng đã dẫn theo phần lớn cao thủ tới đó mấy ngày trước. Hoa Sơn trước mắt nghe nói đổi thành phân đàn rồi.
Ánh mắt biến đổi, Ma Thiên tôn chủ vẫy tay ra hiệu cho hắc ảnh rời đi, tự nói với mình: "Tin tức cuối cùng lại có chút ý tứ, đáng chú ý." Ma Ảo tôn chủ cũng lên tiếng tính lợi dụng cơ hội này kiếm chút lợi. Ma Thiên tôn chủ cười tà đạo nói:
- Không hổ là người hiểu ta rõ nhất, bổn vương đúng là có ý đó. Bây giờ, ngươi và ta bàn luận xem, tin tức đó ẩn chứa huyền cơ nào đây?
Ma Ảo tôn chủ cười lạnh một tiếng, bình thản nói:
- Chuyện này nếu theo góc độ đó mà phân tích, đối với chúng ta mà nói chỉ có thể nói là đánh cược với vận khí, có thể tham dự mà cũng có thể bàng quan, tuy nhiên không nên quá để ý. Hôm nay tin tức này đã có thể đến tai chúng ta, tưởng rằng thiên hạ đều đã biết được. Vì thế muốn lợi dụng dịp này không phải là ít người, ngang nhiên đi đến là không có trí. Còn về Kiếm Vô Trần và Trương Ngạo Tuyết hai người này có thể nói là tình cảm không tốt, vì sao lại đột nhiên kết hôn. Trong này khẳng định có điều huyền bí.
Ma Thiên tôn chủ bổ sung thêm:
- Hai người bọn chúng tình cảm rõ ràng không tốt, bởi vì Trương Ngạo Tuyết yêu thích Lục Vân, mà Kiếm Vô Trần và Lục Vân lại là kẻ đối đầu sống chết. Tin tức này rõ ràng muốn nhắm vào Lục Vân. Chỉ có một điểm rất kỳ quái, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi chính là Thiên Kiếm Khách có lòng tác hợp mới đúng, lần này Kiếm Vô Trần làm cách nào thuyết phục được Thiên Kiếm Khách và Diệp Tâm Nghi, dám gan to mật lớn cưới Trương Ngạo Tuyết đây?
Ma Ảo tôn chủ hỏi:
- Đó không phải ý muốn của chúng ta. Ta chỉ muốn hỏi Ma Vương một câu, nếu như ngài là Lục Vân, ngài nghe được tin tức này rồi, phản ứng thứ nhất chính là gì?
Ma Thiên tôn chủ trầm ngâm nói:
- Theo nhận thức của ta về Lục Vân, người này ngoài lạnh trong lại nóng. Một khi biết được chuyện này tất nhiên xông vào Chánh Đạo liên minh, liều mạng với Kiếm Vô Trần một phen. Một khi như vậy, hắn liền có thể áp chế không ít cao thủ Chánh Đạo liên minh. Đến lúc đó, chúng ta lợi dụng cơ hội tiến quân, ngươi nói có thể chỉ một cái đã tiêu diệt được Chánh Đạo liên minh không?
Tiếp đó, sau khi mở rộng phạm vi của không gian kết giới, toàn thân của Lục Vân chợt lóe hắc mang, Quỷ vực Hoá Hồn đại pháp được thi triển toàn lực, sức mạnh phệ hồn đoạt phách của nó phá nát những vật gặp phải, hỗ tương tiêu trừ với không gian khí tỏa do Kiếm Vô Trần tạo ra.
Không gian màu tím, hắc mang chớp lóe như điện, hai loại lực lượng bất đồng không ngừng ma sát va chạm lẫn nhau, giữa hai lực lượng này sinh ra tia lửa cùng với lôi quang sấm chớp dày đặc. Tiếng sấm ầm ầm phát ra từ không trung, hào quang lấp lóe trên tầng mây, hai người giằng co trong giây lát, cuối cùng đều quát to một tiếng, rồi cùng bay ra từ trong màn mây tím. Nhưng chỉ trong một sát na khi Lục Vân hiện ra giữa không trung, Thiên Kiếm Khách đã vô thanh vô tức bay đến, một vầng thái dương chói mắt màu tím giống như một quang hoàn với vô số tia điện bao vây xung quanh Lục Vân.
Sắc mặt giận dữ, đối với đòn đánh lén của Thiên Kiếm Khách, Lục Vân chẳng hề nổi nóng, mà lại thấy xấu hổ thay cho lão. Với thân phận của lão mà lại liên thủ với Kiếm Vô Trần vây công chàng, điều đó có thể nói là "lấy lớn hiếp nhỏ", không muốn giữ thể diện. Nhưng khinh thì khinh, Lục Vân cũng đã hiểu rõ, bọn họ đã bất chấp tất cả để thi triển bất cứ thủ đoạn đê tiện nào, thì có cần thể diện không?
Đang suy nghĩ, Lục Vân đã nhanh chóng phân tích tình huống một lượt, biết được bản thân mình đang ở trong tình thế bất lợi nên không thể trực tiếp đối đầu, chỉ có thể sử dụng lại pháp quyết "Hư Vô Không Ngân" nhằm thoát khỏi đòn công kích của lão. Đã có kinh nghiệm trong lần giao chiến cùng Sát Huyết Diêm La, cũng đã từng nếm thử sự mạnh mẽ vô cùng của Yêu Hoàng Liệt Thiên, Lục Vân lúc này đã không giống ngày xưa, tuy sức mạnh tấn công lần này tính ra không quá to lớn, nhưng về phương diện phòng thủ thì khá hơn rất nhiều.
Thoát khỏi đợt hợp công của hai người, Lục Vân ngạo nghễ đứng trên tầng mây, lạnh nhạt nhìn xuống phía bên dưới, lạnh giọng cất tiếng:
- Ngày hôm nay các vị muốn giữ Lục Vân ta lại, có thể có một vài khó khăn đó. Bất quá nếu ta muốn làm tan rã Chánh Đạo liên minh của các ngươi, điều này thực sự có thể nói là vô cùng đơn giản.
Hừ lên một tiếng giận dữ, Kiếm Vô Trần mỉa mai:
- Đã như thế này mà ngươi lại còn ngông cuồng như thế, tại sao không lại đây đánh với ta một trận, mà cứ mãi lẫn tránh như vậy?
Không còn cách nào khác, Kiếm Vô Trần chỉ còn cách sử dụng phương pháp khích tướng. Bởi vì hắn cũng không thể không thừa nhận, Lục Vân này rất là cổ quái, không biết bản thân chàng ta có loại pháp quyết nào mà có thể đào thoát khỏi không gian kết giới của mình.
Cười lãnh đạm một tiếng, Lục Vân liếc nhìn tình hình dưới mặt đất một lượt, lúc này Phong Lôi chân quân được Thiên Túc đạo trưởng trị liệu cũng đã khôi phục hơn nửa, còn Tàn Dương Tử thì do đại não bị tổn thương trầm trọng nên đã tử vong. Cao thủ của liên minh còn lại, tính tới tính lui bao gồm cả bọn Diệp Tâm Nghi đã bị trọng thương, cũng chỉ có mười bảy người, trong đó đã bao gồm nhóm năm người Thương Nguyệt. Thực lực này tuy cũng có thể tính là mạnh, nhưng Lục Vân hiểu rõ, muốn làm tan rã liên minh của bọn họ không phải là một việc quá khó khăn.
Suy nghĩ đến điều này, Lục Vân nhìn lại Kiếm Vô Trần, cười lạnh nói:
- Trước mắt, các ngươi chỉ còn lại khoảng mười bảy người, nếu như ta gây trọng thương cho một nửa, ngươi nói xem Sát Huyết Diêm La hiện giờ đang ẩn thân trong các đám mây ở trên cao, bọn chúng sẽ như thế nào?
Lời này vừa nói ra, thần sắc Kiếm Vô Trần trở nên vô cùng giận dữ, nhưng sắc mặt của Thiên Kiếm Khách lại đại biến, ngẩng đầu chăm chú quan sát các đám mây ở trên cao. Sau một lúc trầm tư, Thiên Kiếm Khách nghiêm túc lên tiếng:
- Mọi người nghe lệnh, Lục Vân thì giao cho ta và Vô Trần, còn những người còn lại thì phải toàn lực giới bị nghiêm mật đề phòng xâm phạm. Nếu có sự việc bất ngờ phát sinh thì cứ theo kế hoạch ban đầu mà hành sự, không được hành động một cách lộn xộn.
Mọi người vô cùng thất kinh, ai nấy đều phòng thủ vị trí của mình, duy chỉ năm người Thương Nguyệt vẫn đứng yên bất động, ánh mắt quan tâm nhìn về phía Lục Vân.
Lúc này, biến hóa bất ngờ đã khiến cho tình hình của Chánh Đạo liên minh chuyển biến rất lớn. Tiếp theo đó, giữa Kiếm Vô Trần và Lục Vân, giữa Chánh Đạo liên minh và Quỷ vực, thực sự là sẽ phát sinh điều gì?
Thời gian âm thầm trôi qua, không ngờ đã đến giờ ngọ. Trên đỉnh núi thần kì, Chánh Đạo liên minh một trường quyết đấu tiếp tục diễn ra.
Phân công cho mọi người xong, Thiên Kiếm Khách đưa mắt cho Kiếm Vô Trần một cái, sau đó liền lắc mình xuất hiện trước mặt Lục Vân. Tay phải phất lên một chiêu, một tiếng kiếm ngâm chấn động tới trời, Thiên Linh thần kiếm tự động bay ra, xoay tròn trên đầu Thiên Kiếm Khách.
Hào quang ngũ sắc lấp lánh, ánh tím như lóe lên, lúc này Thiên Kiếm Khách rõ ràng đã hạ quyết tâm muốn thu thập cho được Lục Vân, vì thế không còn ẩn giấu thực lực giống như trước đây nữa. Kiếm vang lên như rồng ngâm, hào quang ngũ sắc, Ngũ Sắc thần long ẩn nấp trong Thiên Linh thần kiếm tự động thoát ly khỏi thân kiếm, phân bố bên ngoài thân thể của Thiên Kiếm Khách, hình thành cảnh tượng một người với năm con rồng kì diệu.
Bình thản cười một tiếng, ánh mắt Lục Vân lạnh lùng ngạo nghễ, miệng quát nhẹ một tiếng, thần kiếm trong tay xoay tròn bay ra, sau khi bay đủ ba vòng xung quanh thân thể thì chuyển lên trên đỉnh đầu, tiếp tục xoay tròn, mũi kiếm chỉa thẳng lên trời, hướng lên phía trên mà xoay tròn. Ánh liệt diễm đỏ rực như mây tản ra bốn phía, tựa như từng đợt từng đợt sóng biển nhấp nhô từ gần lan truyền ra xa, lăn tăn những đợt ba đào kì diệu.
Bố trí phòng ngự tốt rồi, Lục Vân cười lạnh lùng, cất tiếng:
- Ngày trước, tại hậu sơn của Thái Huyền sơn ta đã từng nắm thanh kiếm này hủy diệt được Huyền Thiên thần kiếm – xếp hàng thứ ba trong mười đại thần binh, để xem ngày hôm nay ta có thể hủy diệt được thanh Thiên Linh thần kiếm này của ngươi không.
Ánh mắt thất kinh, Thiên Kiếm Khách cất tiếng hỏi lại:
- Lời này có thật không?
Cười tà dị một tiếng, Lục Vân có phần âm trầm đáp:
- Thử qua vài chiêu, ngươi hẳn sẽ biết được.
Dứt lời thì hai tay đưa lên, khí lưu to lớn bỗng đâu xuất hiện, hóa thành hai cái cánh xanh, đỏ, theo sự khống chế của Lục Vân xoay chuyển giao nhau, hình thành nên một cơn bão khủng khiếp xông thẳng lên trời, uy thế đánh tan cả mây, dời cả núi bao bọc bên ngoài thân Như Ý Tâm Hồn kiếm.
Lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn tựa sấm sét, Như Ý Tâm Hồn kiếm đang xoay tròn bắn ra hào quang, trong chớp mắt uy lực đột nhiên gia tăng lên gấp mười lần, khiến cho cả bầu trời trong vài dặm nổi lên cuồng phong điên cuồng, tựa như trời đất đang biến chuyển.
Trong lòng chấn động, sắc mặt Thiên Kiếm Khách hiện lên vài phần kinh hãi, một chiêu này của Lục Vân khiến cho lão kinh hồn bạt vía. Chỉ nói về khí thế thôi cũng đủ làm người ta thất kinh khiếp sợ. Đương nhiên, với tu vi của lão hoàn toàn không sợ một chiêu này, chỉ có điều trong lòng lão biết rõ, Lục Vân làm như vậy thật ra cực kì âm độc, định dùng kế giết gà dọa khỉ, tạo ra áp lực trong lòng các cao thủ của Chánh Đạo liên minh, để sau này đối diện với sự tấn công của yêu ma thì sĩ khí đã bị đánh tan, công lực sẽ bị giảm thiểu một cách nghiêm trọng.
Nhằm ngăn cản sự ngông cuồng của Lục vân, cũng là để ổn định lòng quân của các cao thủ Chánh Đạo liên minh, nhãn thần Thiên Kiếm Khách lập tức lạnh lại, hai tay ngự quyết thúc động pháp thuật, toàn thân phát ra tử mang khắp tứ phía, trông chẳng khác gì vầng thái dương chói lóa phát ra hào quang màu tím thần bí. Theo sự khống chế của lão, Ngũ Sắc thần long chiếm cứ lấy năm phương vị khác nhau, dựa theo phương vị của ngũ hành để bố trí kì trận, miệng của mỗi con thần long nhả ra ánh chớp, tạo nên năm luồng long viêm tráng lệ xoay tròn nhảy múa, đối kháng với kiếm mang mạnh mẽ của Lục Vân.
Tất cả mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong một sát na, khi mọi người quan chiến hết ngơ ngẩn trước thế công hoa lệ chói mắt của hai người, trên bầu trời Lục Vân cùng Thiên Kiếm Khách đã bắt đầu giao chiến. Chỉ thấy toàn thân Lục Vân lưu động tuần hoàn quang mang năm màu xanh, đỏ, vàng, đen, xanh đậm, trông như phân chia riêng rẽ nhưng thực sự lại có liên hệ chặt chẽ với nhau một cách rất tự nhiên, tần suất chuyển biến nhanh đến kinh người.
Trên đỉnh đầu, đường kính của cơn lốc đã bắt đầu thu nhỏ lại, mà hào quang của Như Ý Tâm Hồn kiếm lại càng lúc càng rực rỡ, uy thế hiếp đáp cả trời đất, bá khí khiến tứ phương thần phục tràn ngập cả không gian, ép cho mọi người trong lòng phát hoảng. Đến lúc này, hai luồng kiếm mang xanh đỏ bay ra trước giao lại với nhau như cơn lốc cuốn tới, sinh ra một lực lượng hủy diệt cực kì to lớn, dưới sự khống chế có ý thức của Lục Vân, tập trung tấn công vào Thiên Kiếm Khách.
Đối diện với thế công mạnh mẽ này, Thiên Kiếm Khách không hề lo sợ chút nào, toàn thân lóe lên hào quang màu tím có sức thôn phệ vạn vật, phảng phất như một cái động sâu không đáy, điên cuồng nuốt lấy kiếm mang của Lục Vân. Đồng thời, Thiên Linh thần kiếm trên đỉnh đầu ngân lên một tiếng bay ra, còn có ánh tím rực rỡ, tựa như thiểm điện du long, biến thành hàng ngàn hàng vạn quang ảnh, dùng tốc độ nhanh chóng vô cùng đánh thẳng vào thế công mãnh liệt của Lục Vân.
Bắt đầu va chạm kịch liệt giữa không trung, nhát chém của Lục Vân đã phá hủy toàn bộ kiếm mang phát ra từ pháp quyết "Tử Hoa Thôn Nhật" của Thiên Kiếm Khách, giống như nê long bơi vào trong biển, chớp mắt đã không còn tung tích. Mà hàng ngàn hàng vạn kiếm mang do Thiên Linh thần kiếm của Thiên Kiếm Khách phát ra, gặp phải quang tráo phòng ngự của Lục Vân cũng khó tiến thêm được bước nào, hào quang dần dần trở nên ảm đạm, khí thế cũng từ từ giảm theo.
Lạnh lùng đối mặt với nhau, hai người giao chiến ai nấy đều thi triển các pháp quyết đầy uy lực của mình, giằng co không nhân nhượng trong một khoảng thời gian. Nhưng ngay lúc này, khoé miệng Lục Vân lại đột nhiên nở ra một nụ cười châm chọc, tà dị cất tiếng:
- Thiên Kiếm Khách, ngươi bị lừa rồi.
Nghe thấy, trong lòng của Thiên Kiếm Khách tức thì chấn động, lạnh giọng đáp trả:
- Ngươi đừng có dùng hồ ngôn xảo ngữ để đánh lừa ta, ngươi tưởng bổn tọa ngu ngốc lắm sao, lại có thể tin ngươi được?
Vẫn cười như cũ, Lục Vân nói:
- Không tin sao? Thế ngươi hãy nhìn cho rõ.
Quang tráo hộ thể tức thì thu lại, Thiên Linh thần kiếm mãi không cách nào tiếp cận được bỗng nhiên tiến đến gần, rồi xuất hiện ngay trước ngực của Lục Vân. Hai tay vẫy lên thi triển sức mạnh khiến Thiên Linh thần kiếm đứng yên giữa không trung, dù nó có lắc lư rung động thế nào đi chăng nữa cũng không cách gì đào thoát, thân kiếm liên tục phát ra những tiếng kêu bi ai.
Phát giác ý đồ của Lục Vân, Thiên Kiếm Khách hừ lên một tiếng, hai tay lập tức chuyển đổi pháp quyết, biến thành Lăng Thiên Kiếm quyết, muốn đoạt lại Thiên Linh thần kiếm. Tiếc là Thiên Linh thần kiếm tuy rung động kịch liệt, nhưng cũng không cách nào lùi lại một chút. Điều này khiến cho khuôn mặt của Thiên Kiếm Khách lộ xuất ra một chút kinh hoảng. Không thể quan tâm nhiều đến điều này, hai tay trước ngực của Thiên Kiếm Khách lại múa lên phía trước, mang uy lực kinh người của pháp quyết "Tử Hoa Thôn Nhật" tấn công một chiêu, cũng lại nhân lúc đó lắc thân tiến đến, muốn đoạt lại thanh thần kiếm.
Lại nở ra một nụ cười âm trầm, Lục Vân quát nhẹ:
- Ngươi lại bị lừa nữa rồi, thật là đáng tiếc a! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Thanh âm rất bình thản, nhưng khi lọt vào tai của Thiên Kiếm Khách thì chẳng khác gì tiếng sét, khiến cho lão có một cảm giác bất an vô cùng to lớn.
Lúc này, Thiên Kiếm Khách mới thực sự lãnh giáo được sự quỷ bí của Lục Vân, biết được chàng không những có tu vi mạnh mẽ, mà tâm cao chí lớn thế gian hiếm thấy. Trong chớp mắt, bỏ qua hết mọi chuyện, Thiên Kiếm Khách suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Lục Vân, lại không thể nào hiểu được tại sao chàng nói lão bị sập bẫy.
Lưu ý thần tình biến hoá của lão, Lục Vân hiểu được lão còn chưa ý thức được sự nguy hiểm đang cận kề, trong lòng không nhịn được cười lạnh, động tác trên tay của chàng lại không sai chút nào. Ngay vào sát na tay của Thiên Kiếm Khách nắm lấy Thiên Linh thần kiếm, tay phải của Lục Vân đánh ra một chưởng, ánh bạc trong lòng bàn tay tức thì lóe sáng, "Trấn Hồn Phù" với sức mạnh phong hồn trấn phách đánh trúng vào thân kiếm, không những khiến cho hào quang của Thiên Linh thần kiếm lập tức u ám đi, mà còn làm cho Thiên Kiếm Khách cũng đột nhiên thét lên một tiếng kinh hãi.
Nhưng ngay tại lúc này, Như Ý Tâm Hồn kiếm trên đỉnh đầu Lục Vân lại trở nên cực kì mạnh mẽ, mang luồng kiếm mang ngàn trượng từ trời cao chém xuống, chỉ một nhát đã đánh thủng "Tử Hoa Thôn Nhật" của Thiên Kiếm Khách, sau đó hiểm độc đánh thẳng vào thân thể của lão.
Lúc đó, khi hiểm nguy ập đến, sắc mặt của Thiên Kiếm Khách bỗng biến đổi kịch liệt, hai tay đột nhiên đưa thẳng lên trên, như muốn ngăn chặn một kích này của Lục Vân. Nhưng Kiếm Vô Trần ở dưới mặt đất khi phát giác thấy có điều gì đó không đúng cũng hét lên một tiếng cuồng nộ bay đến, hai tay phát ra hai luồng tử mang kinh trời, đón lấy một kiếm chém xuống từ xa xa.
Một tiếng sấm nổ vang trời làm chấn động cả thiên địa, một kiếm xẻ trời đã chém tan tác đòn phản kích của Kiếm Vô Trần, phá hết những phòng ngự của Thiên Kiếm Khách, cuối cùng hiểm độc đánh thẳng vào thân thể của lão.
Lúc đó, trời đất rung động, cả không gian méo mó run rẩy dưới sức ép của trận nổ mạnh mẽ, vô số quang hoa bay lên trên không trung như pháo hoa, vô số khí lưu hội tụ thành cơn bão, điên cuồng quét qua đỉnh đầu của toàn bộ Chánh Đạo liên minh.