- Môn chủ yên tâm, ở đây chúng ta đã tập trung khá nhiều cao thủ, có hai vị trong Thanh Vu Tam Thánh, Huyết Vu Nhị Sát, Thiên Chung Môn Tam Sử, Nam Hoang Mãng Long Cửu Khuyết lão quái, Vu sư Kim Thạch. Ngoại trừ hai mươi bốn cao thủ của Huyền Phong môn, còn có bốn mươi tám cao thủ của các trại. Thực lực to lớn như vậy có thể nói rằng Chánh Đạo liên minh liều mạng cũng không chắc chắn thắng. Vì thế, trong cuộc chiến ngày mai, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.
Vô Tâm hơi gật đầu, suy nghĩ lướt qua rồi nói:
- Thực lực chúng ta có, bất quá ngươi cũng đừng quên mọi việc có thể biến hóa. Chánh Đạo liên minh cao thủ nhiều như mây, tuy nhân số của bọn chúng tương đương với chúng ta, nhưng đẳng cấp lại khác biệt rất lớn. Còn nữa, Ma vực dạo này tình hình có nhiều khả nghi, nghe nói đang có hành động với quy mô lớn. Nhưng lại không có một chút tin tức nào nói về Ma Thiên tôn chủ, chuyện này chúng ta cũng phải đề phòng. Quỷ vực Huyết Sát Diêm La cũng là một nhân vật lợi hại, Huyết Giới tôn chủ vì khinh địch mà bị hắn sát hại, Tam Nhãn Long Lang không rõ sống chết thế nào.
Bao nhiêu đó cũng đủ khiến chúng ta phải vạn lần cảnh giác, không được coi thường cho qua.
Lý Trường Xuân nói:
- Những vấn đề này ta cùng đã có nghĩ qua, Quỷ vực và Ma vực muốn tranh đoạt thiên hạ, chủ yếu đầu tiên phải đối phó là Cửu Thiên Hư Vô giới, mà hiện giờ chính là Chánh Đạo liên minh. Ngày mai, nếu Lục Vân hành động, tất nhiên sẽ làm ảnh hưởng đến thiên hạ. Đến lúc đó chúng ta có ba vấn đề không nắm rõ được. Thứ nhất, thái độ của Thiên Ma giáo, bọn chúng có tham dự hay không trước mắt còn chưa rõ. Thứ hai là Thiên Chi đô. Với mối quan hệ giữa Bách Linh và Lục Vân, bọn chúng có chen chân vào hay không, đây cũng là một ẩn số. Thứ ba, đó là một số cao thủ đặc biệt có tu vi thâm hậu như là Lư Sơn Vô Nhân Tọa, Tây Vực Bắc Phong, Giang Nam tài tử, Cửu Âm Thánh Mẫu. Trong đó, Cửu Âm Thánh Mẫu là nhân vật đáng chú ý nhất, nếu bà ta xuất hiện thì nhất định sẽ cản trở hành động của chúng ta.
Ánh mắt Vô Tâm lạnh lại, ngạo nghễ nói:
- Ngày xưa né tránh bà ta thật hao phí sức lực. Nếu ngày mai gặp phải bà ta, đến lúc đó không thể không ra tay chiến đấu rồi.
Lý Trường Xuân trầm giọng nói:
- Xem tình hình đã, tốt nhất là không nên cùng với bà ta tranh đấu, tránh cho Lục Nga thương tâm. Được rồi, an bài cụ thể như thế nào thì tối nay sẽ quyết định. Trước mắt chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi đây, đến thẳng cao nguyên đất vàng, tìm kiếm nơi nghỉ ngơi trước đã.
Vô Tâm nghe xong, quay đầu nhìn Lục Nga ở đằng kia, suy nghĩ giây lát, cuối cùng cũng gật đầu nhè nhẹ.
Lý Trường Xuân hiểu rõ tâm ý của hắn, cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, xoay người lại dặn dò Huyền Phong môn hạ xong, sau đó bỏ đi.
Nửa ngày sau, tất cả mọi việc đã thu thập được ổn thỏa, dưới sự điều động của Vô Tâm, tất cả rời khỏi sơn cốc u tĩnh, bắt đầu thực hiện hành trình hiện thực mộng tưởng của họ.
Ngày mai, sẽ ra sao đây? Cuối cùng, ai thắng, ai thua?
****************
Hoa Sơn, phòng của Tĩnh Nguyệt Đại Sư. Lý Hoành Phi sau khi điên cuồng phát tiết, cùng với Tất Thiên cả hai mất cả hồn vía về đến trong phòng, ngớ ngẩn ngồi xuống bên bàn, thần tình ngơ ngác.
Trước đó, những lời nói của Thiên Túc đạo trưởng đã phá nát may mắn cuối cùng trong nội tâm của bốn người ngồi trong phòng, khiến cho tranh đấu trong lòng mỗi người đều chùng xuống.
Lúc này, Tĩnh Nguyệt đại sư đã bình tĩnh đi rất nhiều, mà Lý, Tất hai người cũng đều bình tĩnh lại. Nhưng Thương Nguyệt đột nhiên mở miệng nói:
- Kiếm Vô Trần mở cờ gióng trống tuyên bố chuyện này, hẳn không phải vì muốn cho chúng ta biết, mà là hắn muốn Lục Vân biết. Hắn muốn mượn cơ hội này dẫn dụ Lục Vân vào bẫy, lợi dụng cơ hội diệt trừ đi Lục Vân.
Tĩnh Nguyệt đại sư than thở:
- Dù cho là biết như vậy, nhưng chúng ta có thể làm gì chứ? Với tính cách của Lục Vân, dù cho biết được nguy cơ trùng trùng, hắn vẫn đến như thường.
Lý Hòanh Phi giận dữ nói:
- Kiếm vô Trần quá bỉ ổi, hắn đấu không lại Lục Vân thì dùng quỷ kế hãm hại, người như vậy mà làm minh chủ, thật là không biết ông trời….
Tất Thiên bịt miệng hắn lại, khuyên nhủ:
- Bình tĩnh một chút, chúng ta bây giờ dù có tức giận mấy cũng vô dụng, chi bằng bình tĩnh suy nghĩ xem có biện pháp gì giải thoát Ngạo Tuyết sư muội khỏi ma chướng của Kiếm Vô Trần không.
Lý Hòanh Phi đẩy tay hắn ra, giọng không cam tâm nói:
- Sợ gì chứ, cho dù miệng ta không nói, lẽ nào trong thâm tâm ta cho là như vậy sao? Bây giờ đã tới nước này, chúng ta chỉ còn hai con đường để đi, thứ nhất là thẳng thắn tranh đấu, trực tiếp đem sư muội đi, trở mặt cùng Kiếm Vô Trần, mà dù gì đi nữa, chúng ta với hắn trước giờ cũng không vui vẻ gì. Thứ hai là nhẫn nại, hôm nay tạm thời bỏ qua, đợi ngày mai Lục Vân đến phối hợp cùng với huynh ấy, trợ giúp huynh ấy một tay, thuận lợi cứu sư muội đưa đi.
Tất Thiên lắc đầu than:
- Hai biện pháp này ta cũng đã nghĩ qua, nhưng không được. Thứ nhất, nếu bất chấp tất cả cùng Kiếm Vô Trần trở mặt, trước hết hãy nói đến việc chúng ta chưa chắc có thể thoát khỏi tay hắn, chứ đừng nói đến việc sau này Dịch viên và Nho viên làm sao đối mặt với Chánh Đạo liên minh. Thứ hai, hôm nay tạm thời nhẫn nại, ngày mai chúng ta hành động thì kết cục cũng như nhau, cũng làm cho sư môn chúng ta khó đối điện với liên minh.
Lý Hòanh Phi bực bội nói:
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy huynh nói xem chúng ta phải làm sao?
Tất Thiên khổ sở đáp:
- Nếu ta nghĩ ra thì đâu có ở đây ngồi như vậy chứ?
Thở dài nhìn hai người, Tĩnh Nguyệt đại sư khuyên nhủ:
- Được rồi, tình huống hiện tại của chúng ta thật sự có nhiều cố kỵ, nếu thực là không nghĩ ra biện pháp nào, hay đi hỏi ý kiến của Huyền Âm sư đệ xem sao, không chừng đệ ấy lại có đối sách.
Lý Hoành Phi nghe thấy vui mừng, hô lên một tiếng kinh ngạc:
- Đúng rồi, tại sao ta lại quên sư thúc nhỉ, mau lên, chúng ta mau đi kiếm ông ấy đi.
Nói xong, vội vàng đứng lên đi ra.
Đi qua một cổng viện, rồi lại đi xuyên qua một hành lang, bốn người rất nhanh đến trước cửa phòng của Huyền Âm chân Nhân, tính thỉnh ông ta hiến kế. Đột nhiên, không chờ đến Lý Hoành Phi gõ cửa, Thương Nguyệt biến sắc kêu lên:
- Không xong, khí tức của sư thúc rất yếu, mau mau tiến vào.
Đẩy cửa ra, bốn người nhanh chóng bước vào, thấy ngay Huyền Âm chân nhân đang nằm kế bên giường, máu me vương vãi khắp nơi, người đang trong trạng thái hôn mê.
Lý Hoành Phi kinh hãi la lên một tiếng, nhanh chóng ẵm lấy Huyền Âm chân nhân lên, vội vàng nói:
- Sư thúc, tỉnh lại đi, người tỉnh lại nhanh đi, đừng hù tụi con chứ!
Tĩnh Nguyệt đại sư giơ tay nắm lấy tay trái của Huyền Âm chân Nhân, kiểm tra sơ qua một lượt, lập tức thấy kinh hãi kêu lên:
- Khí mạch đã yếu, tâm mạch khô kiệt, tại sao sư đệ lại như vậy?
Đang lúc bà hỏi, Lý Hoành Phi đã ẵm Huyền Âm chân nhân đặt lên giường, thần sắc thê thảm nói:
- Sư thúc, sư thúc phải kiên cường lên, sư thúc đừng bỏ chúng ta. Sư thúc…..
Thương Nguyệt yên lặng đứng một bên, bình tĩnh quan sát mọi việc, trong lòng có điều gì đó đau khổ không nói ra được. Chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi, không khí vốn náo nhiệt mà nay lại trở nên lạnh lùng, kẻ bị thương, người ra đi. Giờ đây, tình huống thật hỗn loạn, Trương Ngạo Tuyết thần trí không minh mẫn gả cho Kiếm Vô Trần, Huyền Âm chân nhân đột nhiên ngã bệnh không hiểu nguyên nhâm. Tất cả sự việc cộng lại, khiến cho người ta có một cảm giác như là tai họa sắp sập xuống tới nơi.
Tất Thiên đứng kế bên giường, nhẹ nhàng khuyên nhủ mấy câu, nhưng thấy không có tác dụng, nhịn không được nói:
- Mọi người đừng có thương tâm, đừng có làm rối loạn cả lên, trước tiên hãy làm cho sư thúc hồi tỉnh rồi tính tiếp.
Nghe xong, Tĩnh Nguyệt đại sư đồng ý liền, chỉ có Lý Hoành Phi lắc đầu, thần sắc rất đau thương nói:
- Chậm mất rồi, sư thúc đã từng nói với ta là sư thúc không thể sống qua khỏi hôm nay. Nghĩ lại chính là có ý muốn nói đến thời khắc này đây.
Ba người nghe thấy đều thất kinh vô cùng, Tĩnh Nguyệt đại sư nóng nảy hỏi dồn:
- Sự việc này là sao? Con mau nói nhanh lên.
Lý Hoành Phi quay đầu liếc nhìn ba người, đau khổ nói:
- Con cũng không rõ lắm, con chỉ nghe sư thúc nói là, sư thúc chỉ vì nghĩ cho mọi người trong Dịch viên, sau khi Vân Phong đem sư muội về, ông có thi triển một bí pháp của Dịch viên, khiến cho ông chỉ chớp mắt đã có được sức mạnh thần bí không đo lường được, nhìn thấu được rất nhiều sự việc, và có thể cái giá phải trả cho việc này là sinh mệnh của sư thúc.
Tĩnh Nguyệt đại sư thân thể chấn động, lảo đảo lùi về sau vài bước, tay nắm lấy cạnh bàn, bi thương nói:
- Sư đệ, tại sao đệ khờ vậy, vì sao vậy? Huyền Ngọc sư huynh đã mất, Tử Dương sư đệ cũng đã mất, ngay cả tiểu sư đệ Huyền Quỷ cũng đã mất, đệ cũng nhẫn tâm rũ bỏ mọi người mà đi hay sao? Sư đệ à, đệ làm cho sư tỉ này đau lòng quá.
Thương Nguyệt bước lên đỡ Tĩnh Nguyệt đại sư, bi thương nói:
- Con nghĩ Huyền Âm sư thúc làm như vậy tất có duyên cớ gì đây, không thể khi không vứt bỏ sinh mệnh của mình để thi triển loại kỳ thuật này. Chúng ta phải tin tưởng là Huyền Âm sư thúc làm như vậy tất cả là muốn tốt cho Dịch viên. Vì thế chúng ta phải tự hào về sư thúc.
Ba người im lặng không nói, tự hào ư? Có lẽ là vậy. Chỉ là cái tự hào này làm cho người ta gánh không nổi.
Đang yên lặng, Huyền Âm chân nhân đang nằm trên giường đột nhiên động đậy, sau đó lập tức tỉnh lại, hai mắt vô thần từ từ mở ra, nhìn bốn người đứng kế bên. Hai mắt hơi động đậy, máu lại ứa ra, Huyền Âm chân nhân cất giọng yếu ớt nói:
- Không cần phải thương tâm, đây là sự lựa chọn của ta, ta cảm thấy rất xứng đáng. Hiện tại ta nhanh chóng không làm được gì nữa, trước khi chết có mấy câu muốn nói với mọi người, hy vọng mọi người nhớ kỹ.
Tĩnh Nguyệt đại sư khóc lóc nói:
- Sư đệ, đừng nói những lời này, mau nói cho chúng ta biết phải làm như thế nào để cứu đệ?
Huyền Âm chân nhân than nhẹ:
- Sư tỉ, cùng là tỷ đệ đồng môn, tuy trước kia đệ và tỉ có chút mâu thuẫn, nhưng đệ biết là tỉ quan tâm đệ không ít hơn những người khác.
Bây giờ sinh mệnh của đệ đã qua đi, lại nghĩ đến việc vãn hồi sinh mệnh của đệ là không có khả năng, cho nên đệ chỉ tặng tỉ một câu "vong khước tiền sự, tái tu vị lai"(đừng nghĩ đến quá khứ, chỉ nên nghĩ đến tương lai)"
Tĩnh Nguyệt đại sư nghe xong lắc đầu, vẻ mặt thương tâm bi thiết muốn khóc.
Dời ánh mắt nhìn qua Lý Hoành Phi, Huyền Âm chân nhân nói:
- Không cần nói nữa, hãy nghe ta nói, ta đã không còn thời gian nữa. Con một đời bị khổ vì tình và chết vì tình, mong rằng con có thể hiểu rõ.Tất Thiên, tim con bị chìm đắm vào lưới tình, lúc con kiếm được thì cũng là lúc con tiêu vong.
Nhìn vào Tất Thiên, khí sắc của Huyền Âm Chân nhân ảm đạm đi rất nhiều, lòng trắng đã trợn ngược. Lý Hoành Phi và Tất Thiên đau khổ vô cùng, ứa nước mắt và gật đầu liên hồi.
Cố gắng ngẩng đầu lên, Huyền Âm chân nhân hướng về Thương Nguyệt, nhỏ giọng nói:
Âm thanh đột nhiên ngưng lại, trên giường Huyền Âm chân nhân đầu ngoặt sang một bên, lìa đời, mọi chuyện đều đã kết thúc.
Trong phòng, Lý Hoành Phi gào lên, Tĩnh Nguyệt đại sư nhẹ hô, Tất Thiên thở dài, Thương Nguyệt mặc niệm. Vô hình chung, các hình thức hợp thành một cục diện bi thiết, thê lương.
Thời gian, khi đau khổ hình như rất chậm. Khi trong phòng không nghe được một âm nào nữa thì đã tới giờ ngọ rồi.
Ngoài cửa, Thiên Túc đạo trưởng không biết đến từ lúc nào, trầm ngâm nhìn vào Huyền Âm chân nhân nằm trên giường, nhãn thần có chút bội phục lẫn bi ai. Lúc Thương Nguyệt quay đầu nhìn thấy ông, Thiên Túc đạo trưởng chỉ cảm khái mà cười cười, cách qua cửa phòng hướng vào Huyền Âm chân nhân chấp tay vái một vái.
Trong trận cuồng phong, hai bên đang giao chiến ai nấy đều kinh hãi chạy trốn để tránh né lực hủy diệt này. Đợi khi mọi chuyện yên ổn trở lại, mọi người mới quan sát được tình huống, liền phát hiện ra Sát Huyết Diêm La và Tam Tài Tà Sát vẫn đứng yên trên không như trước, giữ nguyên vị trí ban đầu. Chỉ có khác nhau một chút là bốn vị tuyệt đỉnh cao thủ ánh mắt đều biến thành kinh hoàng, mặt đầy vẻ cảnh giác. Hiển nhiên một chiêu tấn công đáng sợ này khiến song phương đều vô cùng kinh hãi, lập tức rơi vào thế giằng co.
Thấy Tam Tài Tà Sát đã vây khốn Sát Huyết Diêm La, Thiên Kiếm Khách thở ra một hơi, tuy đang bị trọng thương nhưng vẫn bay tới bên cạnh Kiếm Vô Trần, mục quang lạnh lẽo nhìn Lục Vân nói:
- Hiện tại bên đó không có vấn đề, chúng ta hãy tiêu diệt Lục Vân thật sớm, nếu không thì càng ngày càng bất lợi.
Kiếm Vô Trần trầm giọng nói:
- Con biết, chỉ có điều Lục Vân này cực kì xảo trá, nếu hắn một lòng muốn đào thoát thì chúng ta thật sự khó có thể giữ chân hắn được.
- Chuyện này đích xác là một vấn đề nan giải, nếu có thêm một người đủ khả năng kiềm chế hắn thì cơ hội thành công là rất lớn. Chỉ có điều tuyển chọn người này…
Có chút khó khăn, Thiên Kiếm Khách nói đến đây rồi dừng lại.
Nhưng trong lúc này, Lục Vân dĩ nhiên đã thấy rõ tâm tư của bọn họ, bất ngờ thân ảnh lóe rồi xuất hiện ở một nơi khác, ý niệm khóa chặt lấy Âm Thi Quỷ Vương. Đối với hung thủ hủy diệt Dịch viên này, Lục Vân đã muốn lợi dụng cơ hội tiêu diệt hắn từ đầu, nhưng lúc đó bị Kiếm Vô Trần ép chặt quá, chàng lại không muốn giúp Chánh Đạo liên minh, cho nên có chút do dự, tạm thời bỏ qua không tính toán.
Bây giờ, Lục Vân phát hiện muốn giải quyết dứt điểm với Kiếm Vô Trần, cần phải liều mạng đấu thẳng tay, điều này có chút bất lợi đối với chàng, do vậy chàng không dự định làm như vậy, nhưng chọn một thủ đoạn ngoan độc hơn, đó chính là từng bước, từng bước làm tan rã Chánh Đạo liên minh, khiến cho Kiếm Vô Trần bị cô lập, làm cho Thiên Kiếm Khách phải hối hận sau này.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, tâm lí Lục Vân vô cùng rõ ràng, mình chỉ cần khéo léo vận dụng, mượn lực lượng của quỷ vực cùng những kẻ khác liền có cơ hội tiêu diệt Chánh Đạo liên minh. Đối với biện pháp kiểu này, Lục Vân hoàn toàn không phải muốn giúp đỡ yêu ma quỷ quái, nhưng xuất phát từ lời thề của chàng ngày đó, chàng muốn tất cả mọi người bao gồm cả trời đất, đều phải biết chàng là loại người như thế nào, biết ngạo khí không phục trời, không sợ đất của chàng, biết rằng chọc giận chàng cũng như chọc giận tử thần.
Kinh hãi nhìn thấy Lục Vân đột nhiên xuất hiện, Âm Thi Quỷ Vương miệng hùm gan sứa gầm lên: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Lục Vân, mi muốn làm gì đây?
Ngắm nhìn hắn, nhãn thần Lục Vân không có một chút tình cảm, giống như đang nhìn một người chết.
- Ngày ấy khi tới Dịch viên, ngươi có từng nghĩ qua Lục Vân ta hôm nay muốn làm gì không?
Ngữ khí lạnh nhạt như băng, lại có khí thế chấn khiếp nhân tâm. Âm Thi Quỷ Vương kinh hãi nhanh chóng lùi lại phía sau.
Ý niệm thoáng động, một tiếng kêu kinh hãi vang lên. Sức mạnh tinh thần kỳ dị của Lục Vân mạnh mẽ bá đạo, sức công phá cực kì khủng khiếp, cho dù mạnh mẽ như quỷ vương cũng không chịu nổi. Thân ảnh phiêu động, Lục Vân giống hệt quỷ ảnh, thủy chung giữ nguyên khoảng cách một trượng với quỷ vương.
Thời khắc này, đối diện với kẻ thù, Lục Vân lộ ra mấy phần tà dị, hoàn toàn không lập tức xuất thủ tấn công, nhưng lựa chọn phương thức uy hiếp làm lòng người khiếp sợ nhất, từ từ hủy đi phòng ngự tâm linh của hắn, làm cho hắn hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Đối với những biến hóa cực nhỏ này, Lục Vân hoàn toàn không lưu ý. Chàng chỉ là cho rằng chuyện này và chuyện của Trương Ngạo Tuyết có liên quan, nó khiến tâm tình chàng không tốt, cho nên thủ đoạn có chút cay độc. Kì thực tình huống thật ra hoàn toàn không phải như vậy, chính là vong linh trớ trú trong cơ thể chàng đã từng bước cải biến tính cách của chàng.
Tuy trước đây cùng với Thiên Tàn Lão Tổ giao chiến, khí huyết sát trong cơ thể chàng giảm mạnh mẽ, nhưng khối lực lượng tà ác đó vẫn ẩn giấu sâu trong đại não chàng, tu vi chàng càng lúc càng mạnh thì nó cũng càng lúc càng quỷ dị, lặng lẽ phát sinh biến hóa.
Bởi vì Lục Vân không giống người thường, trong cơ thể chàng dung hợp cả hai lực lượng chánh tà, cho nên sau khi trớ chú đã quen thuộc với cơ thể chàng rồi liền bắt đầu lén lút phát sinh cải biến, sử dụng một loại phương thức chàng chưa từng biết đến âm thầm biến đổi tính cách của chàng.
Âm Thi Quỷ Vương kêu thảm làm mọi người chú ý. Về phương diện Chánh Đạo cao thủ, tuy lập trường đối lập cùng Lục Vân, nhưng thấy chàng xuất thủ đối phó với Quỷ vực cao thủ, mọi người cũng cảm thấy vui mừng hơn, chỉ im lặng đứng nhìn, ai cũng không bước tới ngăn cản.
Chỉ có thần tình của Thương Nguyệt, Tĩnh Nguyệt đại sư, cộng với Càn Nguyên chân nhân, Phong Viễn Dương là không có gì ngạc nhiên. Lục Vân không đi tìm người khác lại đi tìm Âm Thi Quỷ Vương, ý nghĩa hàm chứa trong chuyện này bốn người đều hiểu, bởi vì Âm Thi Quỷ Vương gây nên chuyện Dịch viên bị hủy diệt, cho nên Lục Vân muốn tiêu diệt hắn.
Quan sát đến lúc này, Càn Nguyên chân nhân kích động thấp giọng nói:
- Tốt lắm, thật sự là tốt lắm, con vĩnh viễn là niềm kiêu hãnh của Dịch viên chúng ta, là đệ tử kiệt xuất nhất trong đời Tử Dương sư đệ.
Cảm nhận được tâm tình của ông, Phong Viễn Dương nói:
- Không chỉ như vậy, đệ ấy còn là ngôi sao tinh thần sáng chói trong suốt lịch sử Dịch viên chúng ta. Có đệ ấy ở đây, Dịch viên sẽ mãi mãi bất diệt, có đệ ấy ở đây, vô luận địch nhân mạnh đến thế nào, chúng ta đều có thể tiêu diệt được.
Khẽ cười một tiếng đau buồn, Tĩnh Nguyệt Đại Sư nhẹ giọng nói:
- Nếu như Ngạo Tuyết không bị chuyện gì, chúng nó nhất định là một đôi đẹp nhất Dịch viên.
Nghe vậy, Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương sắc mặt kích động, nhưng Ngọc Vô Song lại nhìn về phía Thương Nguyệt, ẩn ẩn một chút bi thương.
Cảm nhận được ý nghĩa ẩn chứa trong nhãn thần sư phụ, Thương Nguyệt thản nhiên cười nhẹ một tiếng, cất tiếng nói:
- Không cần lo lắng, con tin Ngạo Tuyết nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, muội ấy và Lục Vân nhất định có thể ở bên nhau mãi mãi.
Tĩnh Nguyệt đại sư lặng đi, tựa hồ cảm thấy lời nói vừa rồi của mình có chút không phù hợp, nhịn không được kéo tay nàng nói:
- Đa tạ, ta tin con cũng như Ngạo Tuyết, đều có thể cùng ở bên hắn.
Thương Nguyệt cười cười, trong tâm tự hỏi, thật sự có thể thuận lợi như vậy sao? Nàng không cách nào trả lời mình, có lẽ nào …..
Đồng thời lúc này, Diệp Tâm Nghi đang chỉ huy Chánh Đạo cao thủ, lợi dụng cơ hội Sát Huyết Diêm La đang bị vây khốn liền toàn lực tấn công Quỷ vực cao thủ, dự tính tận diệt bọn chúng. Kiếm Vô Trần và Thiên Kiếm Khách sau khi phát giác được hành động của Lục Vân cũng không lập tức đối phó chàng, mà muốn mượn tay chàng tiêu diệt Âm Thi Quỷ Vương trước, rồi sau đó mới tiêu diệt chàng. Như vậy, Kiếm Vô Trần liền lợi dụng cơ hội giúp Thiên Kiếm Khách trị thương, giúp lão thật sớm khôi phục.
Lần thứ hai giao phong, hai bên chánh tà ai nấy đều đã có những hiểu biết và điều chỉnh nhất định, cho nên trận chiến so với trước đó càng thêm ác liệt. Nhưng không hỏi đến thị phi, Lục Vân chỉ một lòng khóa chặt Âm Thi Quỷ Vương, ép cho hắn không có đường chạy, đến gần như bị điên cuồng, cuối cùng bắt đầu ra tay công kích.
Đối với địch nhân điên cuồng liều mạng này, Lục Vân ứng phó thật sự rất dễ dàng. Lại thêm Quỷ vực pháp quyết chàng đã tu luyện tới cảnh giới tối cao, toàn bộ đều nằm trong bàn tay của chàng. Bất quá Âm Thi Quỷ Vương dù gì cũng đã hùng bá Quỷ vực hơn ngàn năm nay, tuy có một chút sợ hãi Lục Vân, nhưng khi bị bức vào tuyệt lộ không có đường lùi cũng đã bộc lộ bản tính hung tàn của mình, mang tâm lí phải liều chết phản kháng, như vậy tình trạng chiến đấu của hắn cũng kinh hồn động phách, rung động lòng người.
Tại vùng âm dương cực địa thần bí, trận hỗn chiến chánh tà đang diễn ra vô cùng kịch liệt. Nhưng ở cách đó vài dặm, trên những tầng mây, lúc này đang ẩn nấp một lượng lớn cao thủ, bọn chúng là tinh anh của Huyền Phong môn do Vô Tâm dẫn đầu.
Ngạo nghễ đứng trên mây, Vô Tâm đang cẩn thận xem xét ngọn núi kì lạ ngoài mấy dặm, chỉ thấy mây gió biến hóa, các loại hào quang chói mắt không ngừng lóe sáng, các tiếng sấm nổ điếc tai liên miên không dứt, thỉnh thoảng còn cảm nhận được khí thế mạnh mẽ to lớn lan rộng.
Bên cạnh, Huyền Phong đặc sứ Lí Trường Xuân lúc này mở miệng cất tiếng:
- Tin tức mới nhất vừa thám thính được, Lục Vân chỉ có một mình, hoàn toàn không phát hiện được một Trừ Ma liên minh cao thủ nào đi theo. Nhưng Quỷ vực Sát Huyết Diêm La thống lĩnh chín đại cao thủ đột nhiên tập kích, tạo nên một sự đả kích nhất định cho Chánh Đạo liên minh. Đồng thời, Thiên Kiếm Khách vừa quyết chiến với Sát Huyết Diêm La khiến thân thể bị trọng thương. Trước mắt, trong Cửu Âm Địa Linh tán tiên, Tam Tài Tà Sát quỷ bí nhất đã xuất hiện kềm chế Sát Huyết Diêm La. Hiện nay, hai bên đang giao chiến kịch liệt, nhưng tử thương không nhiều, tạm thời đang ở trong trạng thái giằng co.
Cười lạnh một tiếng, Vô Tâm nói:
- Nếu như vậy, chúng ta tiếp tục quan sát, đợi sau khi bọn họ phân định thắng bại rồi hành động cũng không muộn. Còn những phương diện khác thì như thế nào, có tin gì mới không?
Lí Trường Xuân nói:
- Ma vực Ma Thiên tôn chủ nghe nói đã đi Hoa Sơn rồi, xem ra là muốn ngồi không hưởng lợi, quá nửa là không thể tới. Còn những phương diện khác tạm thời còn chưa có tình hình gì mới, đang tiếp tục lưu ý.
Ánh mắt thay đổi, khóe miệng Vô Tâm xuất hiện một tia lãnh đạm, trầm giọng nói:
- Như vậy cũng tốt, ít ra đơn giản tốt hơn là phức tạp. Thêm nữa, ta phái người lưu tâm mấy người kia, nhưng có tin tức gì chưa?
Lí Trường Xuân nghe thấy, liếc nhìn Lục Nga đang ở bên cạnh Vô Tâm, thấp giọng nói:
- Người đó tạm thời chưa biết hành tung, còn mấy người khác thì chỉ biết Bạch Vân Thiên đã đi Nam Hoang rồi, chỉ sợ là đi thám thính chúng ta, còn lại Lư Sơn Vô Nhân Tọa không biết đã ẩn nấp nơi đâu.
Khe khẽ gật đầu, Vô Tâm nhìn về phía Chánh Đạo liên minh, trong mắt lộ xuất bá khí, giọng nói kiên định:
- Từ hôm nay về sau, Huyền Phong môn không cần phải che giấu nữa, cho nên hắn muốn tìm hiểu thì cứ để cho hắn tìm hiểu. Chúng ta chỉ cần tiêu diệt những kẻ chống đối, tiêu diệt Chánh Đạo liên minh, đến lúc đó có thể tranh bá thất giới, thống nhất nhân gian rồi.
Cảm nhận được khí thế và quyết tâm của hắn, Lí Trường Xuân và các môn hạ cao thủ đều phấn chấn tinh thần, đồng thanh nói:
- Nguyện đi theo môn chủ, tiêu diệt Chánh Đạo liên minh, tranh bá thất giới, thống nhất nhân gian.
Ngạo nghễ mỉm cười, Vô Tâm toàn thân khởi phát hào khí bá đạo vương giả, mục quang nhìn về phía Lục Nga bên cạnh. Cảm nhận được hào tình tráng chí của hắn, Lục Nga nhu mì cười nhẹ mang đến cho hắn một sự khích lệ lớn nhất. Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Vô Tâm đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói:
- Có cao thủ đến gần, mọi người chú ý ẩn giấu khí tức.
Mọi người thất kinh, lập tức ngưng thở không nói, thu lại khí tức toàn thân.
Giây lát, hai luồng quang ảnh vụt lướt qua, nhắm về phía tổng đàn Chánh Đạo liên minh bay đi. Nhìn thân ảnh xa xa, Vô tâm nhíu mày hỏi:
- Bọn họ là ai vậy? Tại sao lại tới đây?
Lí Trường Xuân chăm chú nhìn về phía trước, trầm ngâm một lúc, nói với vẻ không chắc chắn:
- Hai người này ta cũng ít thấy. Chỉ là có thể phán đoán một trong hai vị có thể là Hồng Vân lão tổ, bởi vì ông ta toàn thân rực lửa đỏ. Còn vị thứ hai lại không thể biết được.
- Hồng Vân lão tổ? Người này tu vi cực cao, ông nghĩ đây có phải là cao thủ do Chánh Đạo liên minh mời tới giúp đỡ không?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lý Trường Xuân trịnh trọng nói:
- Môn chủ yên tâm, ở đây chúng ta đã tập trung khá nhiều cao thủ, có hai vị trong Thanh Vu Tam Thánh, Huyết Vu Nhị Sát, Thiên Chung Môn Tam Sử, Nam Hoang Mãng Long Cửu Khuyết lão quái, Vu sư Kim Thạch. Ngoại trừ hai mươi bốn cao thủ của Huyền Phong môn, còn có bốn mươi tám cao thủ của các trại. Thực lực to lớn như vậy có thể nói rằng Chánh Đạo liên minh liều mạng cũng không chắc chắn thắng. Vì thế, trong cuộc chiến ngày mai, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.
Vô Tâm hơi gật đầu, suy nghĩ lướt qua rồi nói:
- Thực lực chúng ta có, bất quá ngươi cũng đừng quên mọi việc có thể biến hóa. Chánh Đạo liên minh cao thủ nhiều như mây, tuy nhân số của bọn chúng tương đương với chúng ta, nhưng đẳng cấp lại khác biệt rất lớn. Còn nữa, Ma vực dạo này tình hình có nhiều khả nghi, nghe nói đang có hành động với quy mô lớn. Nhưng lại không có một chút tin tức nào nói về Ma Thiên tôn chủ, chuyện này chúng ta cũng phải đề phòng. Quỷ vực Huyết Sát Diêm La cũng là một nhân vật lợi hại, Huyết Giới tôn chủ vì khinh địch mà bị hắn sát hại, Tam Nhãn Long Lang không rõ sống chết thế nào.
Bao nhiêu đó cũng đủ khiến chúng ta phải vạn lần cảnh giác, không được coi thường cho qua.
Lý Trường Xuân nói:
- Những vấn đề này ta cùng đã có nghĩ qua, Quỷ vực và Ma vực muốn tranh đoạt thiên hạ, chủ yếu đầu tiên phải đối phó là Cửu Thiên Hư Vô giới, mà hiện giờ chính là Chánh Đạo liên minh. Ngày mai, nếu Lục Vân hành động, tất nhiên sẽ làm ảnh hưởng đến thiên hạ. Đến lúc đó chúng ta có ba vấn đề không nắm rõ được. Thứ nhất, thái độ của Thiên Ma giáo, bọn chúng có tham dự hay không trước mắt còn chưa rõ. Thứ hai là Thiên Chi đô. Với mối quan hệ giữa Bách Linh và Lục Vân, bọn chúng có chen chân vào hay không, đây cũng là một ẩn số. Thứ ba, đó là một số cao thủ đặc biệt có tu vi thâm hậu như là Lư Sơn Vô Nhân Tọa, Tây Vực Bắc Phong, Giang Nam tài tử, Cửu Âm Thánh Mẫu. Trong đó, Cửu Âm Thánh Mẫu là nhân vật đáng chú ý nhất, nếu bà ta xuất hiện thì nhất định sẽ cản trở hành động của chúng ta.
Ánh mắt Vô Tâm lạnh lại, ngạo nghễ nói:
- Ngày xưa né tránh bà ta thật hao phí sức lực. Nếu ngày mai gặp phải bà ta, đến lúc đó không thể không ra tay chiến đấu rồi.
Lý Trường Xuân trầm giọng nói:
- Xem tình hình đã, tốt nhất là không nên cùng với bà ta tranh đấu, tránh cho Lục Nga thương tâm. Được rồi, an bài cụ thể như thế nào thì tối nay sẽ quyết định. Trước mắt chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi đây, đến thẳng cao nguyên đất vàng, tìm kiếm nơi nghỉ ngơi trước đã.
Vô Tâm nghe xong, quay đầu nhìn Lục Nga ở đằng kia, suy nghĩ giây lát, cuối cùng cũng gật đầu nhè nhẹ.
Lý Trường Xuân hiểu rõ tâm ý của hắn, cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, xoay người lại dặn dò Huyền Phong môn hạ xong, sau đó bỏ đi.
Nửa ngày sau, tất cả mọi việc đã thu thập được ổn thỏa, dưới sự điều động của Vô Tâm, tất cả rời khỏi sơn cốc u tĩnh, bắt đầu thực hiện hành trình hiện thực mộng tưởng của họ.
Ngày mai, sẽ ra sao đây? Cuối cùng, ai thắng, ai thua?
****************
Hoa Sơn, phòng của Tĩnh Nguyệt Đại Sư. Lý Hoành Phi sau khi điên cuồng phát tiết, cùng với Tất Thiên cả hai mất cả hồn vía về đến trong phòng, ngớ ngẩn ngồi xuống bên bàn, thần tình ngơ ngác.
Trước đó, những lời nói của Thiên Túc đạo trưởng đã phá nát may mắn cuối cùng trong nội tâm của bốn người ngồi trong phòng, khiến cho tranh đấu trong lòng mỗi người đều chùng xuống.
Lúc này, Tĩnh Nguyệt đại sư đã bình tĩnh đi rất nhiều, mà Lý, Tất hai người cũng đều bình tĩnh lại. Nhưng Thương Nguyệt đột nhiên mở miệng nói:
- Kiếm Vô Trần mở cờ gióng trống tuyên bố chuyện này, hẳn không phải vì muốn cho chúng ta biết, mà là hắn muốn Lục Vân biết. Hắn muốn mượn cơ hội này dẫn dụ Lục Vân vào bẫy, lợi dụng cơ hội diệt trừ đi Lục Vân.
Tĩnh Nguyệt đại sư than thở:
- Dù cho là biết như vậy, nhưng chúng ta có thể làm gì chứ? Với tính cách của Lục Vân, dù cho biết được nguy cơ trùng trùng, hắn vẫn đến như thường.
Lý Hòanh Phi giận dữ nói:
- Kiếm vô Trần quá bỉ ổi, hắn đấu không lại Lục Vân thì dùng quỷ kế hãm hại, người như vậy mà làm minh chủ, thật là không biết ông trời….
Tất Thiên bịt miệng hắn lại, khuyên nhủ:
- Bình tĩnh một chút, chúng ta bây giờ dù có tức giận mấy cũng vô dụng, chi bằng bình tĩnh suy nghĩ xem có biện pháp gì giải thoát Ngạo Tuyết sư muội khỏi ma chướng của Kiếm Vô Trần không.
Lý Hòanh Phi đẩy tay hắn ra, giọng không cam tâm nói:
- Sợ gì chứ, cho dù miệng ta không nói, lẽ nào trong thâm tâm ta cho là như vậy sao? Bây giờ đã tới nước này, chúng ta chỉ còn hai con đường để đi, thứ nhất là thẳng thắn tranh đấu, trực tiếp đem sư muội đi, trở mặt cùng Kiếm Vô Trần, mà dù gì đi nữa, chúng ta với hắn trước giờ cũng không vui vẻ gì. Thứ hai là nhẫn nại, hôm nay tạm thời bỏ qua, đợi ngày mai Lục Vân đến phối hợp cùng với huynh ấy, trợ giúp huynh ấy một tay, thuận lợi cứu sư muội đưa đi.
Tất Thiên lắc đầu than:
- Hai biện pháp này ta cũng đã nghĩ qua, nhưng không được. Thứ nhất, nếu bất chấp tất cả cùng Kiếm Vô Trần trở mặt, trước hết hãy nói đến việc chúng ta chưa chắc có thể thoát khỏi tay hắn, chứ đừng nói đến việc sau này Dịch viên và Nho viên làm sao đối mặt với Chánh Đạo liên minh. Thứ hai, hôm nay tạm thời nhẫn nại, ngày mai chúng ta hành động thì kết cục cũng như nhau, cũng làm cho sư môn chúng ta khó đối điện với liên minh.
Lý Hòanh Phi bực bội nói:
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy huynh nói xem chúng ta phải làm sao?
Tất Thiên khổ sở đáp:
- Nếu ta nghĩ ra thì đâu có ở đây ngồi như vậy chứ?
Thở dài nhìn hai người, Tĩnh Nguyệt đại sư khuyên nhủ:
- Được rồi, tình huống hiện tại của chúng ta thật sự có nhiều cố kỵ, nếu thực là không nghĩ ra biện pháp nào, hay đi hỏi ý kiến của Huyền Âm sư đệ xem sao, không chừng đệ ấy lại có đối sách.
Lý Hoành Phi nghe thấy vui mừng, hô lên một tiếng kinh ngạc:
- Đúng rồi, tại sao ta lại quên sư thúc nhỉ, mau lên, chúng ta mau đi kiếm ông ấy đi.
Nói xong, vội vàng đứng lên đi ra.
Đi qua một cổng viện, rồi lại đi xuyên qua một hành lang, bốn người rất nhanh đến trước cửa phòng của Huyền Âm chân Nhân, tính thỉnh ông ta hiến kế. Đột nhiên, không chờ đến Lý Hoành Phi gõ cửa, Thương Nguyệt biến sắc kêu lên:
- Không xong, khí tức của sư thúc rất yếu, mau mau tiến vào.
Đẩy cửa ra, bốn người nhanh chóng bước vào, thấy ngay Huyền Âm chân nhân đang nằm kế bên giường, máu me vương vãi khắp nơi, người đang trong trạng thái hôn mê.
Lý Hoành Phi kinh hãi la lên một tiếng, nhanh chóng ẵm lấy Huyền Âm chân nhân lên, vội vàng nói:
- Sư thúc, tỉnh lại đi, người tỉnh lại nhanh đi, đừng hù tụi con chứ!
Tĩnh Nguyệt đại sư giơ tay nắm lấy tay trái của Huyền Âm chân Nhân, kiểm tra sơ qua một lượt, lập tức thấy kinh hãi kêu lên:
- Khí mạch đã yếu, tâm mạch khô kiệt, tại sao sư đệ lại như vậy?
Đang lúc bà hỏi, Lý Hoành Phi đã ẵm Huyền Âm chân nhân đặt lên giường, thần sắc thê thảm nói:
- Sư thúc, sư thúc phải kiên cường lên, sư thúc đừng bỏ chúng ta. Sư thúc…..
Thương Nguyệt yên lặng đứng một bên, bình tĩnh quan sát mọi việc, trong lòng có điều gì đó đau khổ không nói ra được. Chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi, không khí vốn náo nhiệt mà nay lại trở nên lạnh lùng, kẻ bị thương, người ra đi. Giờ đây, tình huống thật hỗn loạn, Trương Ngạo Tuyết thần trí không minh mẫn gả cho Kiếm Vô Trần, Huyền Âm chân nhân đột nhiên ngã bệnh không hiểu nguyên nhâm. Tất cả sự việc cộng lại, khiến cho người ta có một cảm giác như là tai họa sắp sập xuống tới nơi.
Tất Thiên đứng kế bên giường, nhẹ nhàng khuyên nhủ mấy câu, nhưng thấy không có tác dụng, nhịn không được nói:
- Mọi người đừng có thương tâm, đừng có làm rối loạn cả lên, trước tiên hãy làm cho sư thúc hồi tỉnh rồi tính tiếp.
Nghe xong, Tĩnh Nguyệt đại sư đồng ý liền, chỉ có Lý Hoành Phi lắc đầu, thần sắc rất đau thương nói:
- Chậm mất rồi, sư thúc đã từng nói với ta là sư thúc không thể sống qua khỏi hôm nay. Nghĩ lại chính là có ý muốn nói đến thời khắc này đây.
Ba người nghe thấy đều thất kinh vô cùng, Tĩnh Nguyệt đại sư nóng nảy hỏi dồn:
- Sự việc này là sao? Con mau nói nhanh lên.
Lý Hoành Phi quay đầu liếc nhìn ba người, đau khổ nói:
- Con cũng không rõ lắm, con chỉ nghe sư thúc nói là, sư thúc chỉ vì nghĩ cho mọi người trong Dịch viên, sau khi Vân Phong đem sư muội về, ông có thi triển một bí pháp của Dịch viên, khiến cho ông chỉ chớp mắt đã có được sức mạnh thần bí không đo lường được, nhìn thấu được rất nhiều sự việc, và có thể cái giá phải trả cho việc này là sinh mệnh của sư thúc.
Tĩnh Nguyệt đại sư thân thể chấn động, lảo đảo lùi về sau vài bước, tay nắm lấy cạnh bàn, bi thương nói:
- Sư đệ, tại sao đệ khờ vậy, vì sao vậy? Huyền Ngọc sư huynh đã mất, Tử Dương sư đệ cũng đã mất, ngay cả tiểu sư đệ Huyền Quỷ cũng đã mất, đệ cũng nhẫn tâm rũ bỏ mọi người mà đi hay sao? Sư đệ à, đệ làm cho sư tỉ này đau lòng quá.
Thương Nguyệt bước lên đỡ Tĩnh Nguyệt đại sư, bi thương nói:
- Con nghĩ Huyền Âm sư thúc làm như vậy tất có duyên cớ gì đây, không thể khi không vứt bỏ sinh mệnh của mình để thi triển loại kỳ thuật này. Chúng ta phải tin tưởng là Huyền Âm sư thúc làm như vậy tất cả là muốn tốt cho Dịch viên. Vì thế chúng ta phải tự hào về sư thúc.
Ba người im lặng không nói, tự hào ư? Có lẽ là vậy. Chỉ là cái tự hào này làm cho người ta gánh không nổi.
Đang yên lặng, Huyền Âm chân nhân đang nằm trên giường đột nhiên động đậy, sau đó lập tức tỉnh lại, hai mắt vô thần từ từ mở ra, nhìn bốn người đứng kế bên. Hai mắt hơi động đậy, máu lại ứa ra, Huyền Âm chân nhân cất giọng yếu ớt nói:
- Không cần phải thương tâm, đây là sự lựa chọn của ta, ta cảm thấy rất xứng đáng. Hiện tại ta nhanh chóng không làm được gì nữa, trước khi chết có mấy câu muốn nói với mọi người, hy vọng mọi người nhớ kỹ.
Tĩnh Nguyệt đại sư khóc lóc nói:
- Sư đệ, đừng nói những lời này, mau nói cho chúng ta biết phải làm như thế nào để cứu đệ?
Huyền Âm chân nhân than nhẹ:
- Sư tỉ, cùng là tỷ đệ đồng môn, tuy trước kia đệ và tỉ có chút mâu thuẫn, nhưng đệ biết là tỉ quan tâm đệ không ít hơn những người khác.
Bây giờ sinh mệnh của đệ đã qua đi, lại nghĩ đến việc vãn hồi sinh mệnh của đệ là không có khả năng, cho nên đệ chỉ tặng tỉ một câu "vong khước tiền sự, tái tu vị lai"(đừng nghĩ đến quá khứ, chỉ nên nghĩ đến tương lai)"
Tĩnh Nguyệt đại sư nghe xong lắc đầu, vẻ mặt thương tâm bi thiết muốn khóc.
Dời ánh mắt nhìn qua Lý Hoành Phi, Huyền Âm chân nhân nói:
- Không cần nói nữa, hãy nghe ta nói, ta đã không còn thời gian nữa. Con một đời bị khổ vì tình và chết vì tình, mong rằng con có thể hiểu rõ.Tất Thiên, tim con bị chìm đắm vào lưới tình, lúc con kiếm được thì cũng là lúc con tiêu vong.
Nhìn vào Tất Thiên, khí sắc của Huyền Âm Chân nhân ảm đạm đi rất nhiều, lòng trắng đã trợn ngược. Lý Hoành Phi và Tất Thiên đau khổ vô cùng, ứa nước mắt và gật đầu liên hồi.
Cố gắng ngẩng đầu lên, Huyền Âm chân nhân hướng về Thương Nguyệt, nhỏ giọng nói:
Âm thanh đột nhiên ngưng lại, trên giường Huyền Âm chân nhân đầu ngoặt sang một bên, lìa đời, mọi chuyện đều đã kết thúc.
Trong phòng, Lý Hoành Phi gào lên, Tĩnh Nguyệt đại sư nhẹ hô, Tất Thiên thở dài, Thương Nguyệt mặc niệm. Vô hình chung, các hình thức hợp thành một cục diện bi thiết, thê lương.
Thời gian, khi đau khổ hình như rất chậm. Khi trong phòng không nghe được một âm nào nữa thì đã tới giờ ngọ rồi.
Ngoài cửa, Thiên Túc đạo trưởng không biết đến từ lúc nào, trầm ngâm nhìn vào Huyền Âm chân nhân nằm trên giường, nhãn thần có chút bội phục lẫn bi ai. Lúc Thương Nguyệt quay đầu nhìn thấy ông, Thiên Túc đạo trưởng chỉ cảm khái mà cười cười, cách qua cửa phòng hướng vào Huyền Âm chân nhân chấp tay vái một vái.