- Đạo gia có một môn pháp quyết có tên là Huyền Linh Tụ Thần quyết. Quyết này có chút thần dị, một khi thi triển thì có thể nhìn thấu được một số việc trong tương lai, thấy được vận mệnh của người bên cạnh. Nhưng quyết này có một nhược điểm, người thi triển pháp quyết này sau khi thấy được thiên cơ lại không được tiết lộ, nếu không, sẽ phải trả giá bằng chính sinh mệnh của chính mình. Đây là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Huyền Âm chân nhân, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy bội phục.
Lời nói nhẹ nhàng giải thích tất cả mọi sự việc, nhưng lại làm cho người nghe phát sinh cảm giác thương hoài. Có lẽ lúc này thật sự không biết lại tốt hơn biết rất nhiều.
Gió từ từ thổi lại, làm cho cửa sổ chuyển động, phát ra âm thanh hoa hoa. Khi bốn người trong phòng tỉnh lại rồi, Thiên Túc đạo trưởng đã đi mất. Thương Nguyệt than nhẹ một tiếng, trầm giọng nói:
- Ngày mai chúng ta phải rời khỏi đây, hay là an táng Huyền Âm sư thúc, để sư thúc sớm ngày nhập thổ vi an.
Lý Hoành Phi khuôn mặt cương nghị nước mắt rơi thành dòng, khóc không thành tiếng khiến cho người ta thấy não lòng. Ôm lấy thi thể Huyền Âm chân nhân, hắn bước từng bước lớn, bóng hình lộ ra vẻ đau thương vô cùng.
Một ngôi mộ mới được đắp lên trong một u cốc tĩnh mịch phía sau Hoa Sơn. Tĩnh Nguyệt đại sư, Thương Nguyệt, Lý Hoành Phi, Tất Thiên, bốn người đứng trước ngôi mộ, trầm lặng nhìn vào tấm bia đá.
Trong một thời gian ngắn lại phát sinh quá nhiều việc khiến cho lòng người tê tái. Lúc này, trong mắt bốn người ngoài chút ưu thương ra, dường như họ đều đã quen rồi.
Khi ánh mặt trời xuống tới đỉnh núi, Thương Nguyệt trầm giọng nói:
- Thời giờ không còn sớm nữa. Chúng ta cũng phải về thôi, còn nhiều việc cần chúng ta làm.
Tĩnh Nguyệt đại sư lắc đầu một cách thê lương, nhỏ giọng nói:
- Các con về đi, ta muốn ở đây thêm một chút, bồi tiếp sư đệ. Đệ ấy từ đó đến giờ rất sợ tịch mịch. Bây giờ đệ ấy một mình nằm tại đây, đệ ấy sẽ không quen.
Âm thanh rất bình tĩnh, lại khiến cho Lý Hoành Phi cơ mặt co giật, nhãn thần đau khổ vô cùng.
Tất Thiên nhìn lên sắc trời, cảm thán nói:
- Thương Nguyệt nói đúng đó, chúng ta còn có việc phải làm, còn có Ngạo Tuyết sư muội đang cần chúng ta quan tâm chăm sóc.
Lý Hoành Phi nghe đến tên Trương Ngạo Tuyết lập tức chấn động, ánh mắt ưu tư đau khổ liền biến thành lạnh lùng tàn khốc, trầm giọng nói:
- Đúng đó, chúng ta phải về thôi.
Nói xong liền ly khai.
Nhìn vào hình bóng cô độc của hắn, Thương Nguyệt đột nhiên có một chút cảm giác, hắn càng ngày càng xa xôi. Lắc đầu, Thương Nguyệt vứt bỏ các tạp niệm, an ủi Tĩnh Nguyệt đại sư vài câu, sau đó lập tức lặng lẽ theo Tất Thiên rời đi.
Dưới ánh mặt trời lặn, trước ngôi mộ mới, một người đang đứng yên tĩnh như núi, làm bạn cùng hương hoa, tất cả tạo thành một bức tranh tĩnh mịch. Là ai hô hoán giữa tĩnh lặng, là ai đang kêu khóc giữa hoàng hôn? Là ai đang truy tìm lại giấc mộng cũ, là ai muốn tìm kiếm một tương lai?
Sắc trời từ từ tối đen lại, trái tim từ từ đi xa, những gì cưỡng cầu đều không thể lưu lại được, vận mệnh đã an bài thì ai có thể thay đổi được?
*****************
Về đến chỗ ở, Thương Nguyệt và Tất Thiên không thấy Lý Hoành Phi đâu, hai người tìm kiếm một lượt mà cũng không thấy tung tích đâu cả. Vì vậy Thương Nguyệt có chút lo âu nói:
- Tất Thiên, huynh kiếm cẩn thận một lần nữa xem sao, nếu gặp thì hãy khuyên nhủ huynh ấy, đừng có làm việc gì khờ dại. Ta cũng ra ngoài đi tìm xem sao, nếu ta tìm thấy trước thì sẽ báo cho huynh hay. Cẩn thận một chút, đi thôi.
Nói xong rồi chia tay, mỗi người tìm kiếm một hướng.
Thương Nguyệt tìm kiếm một lượt trong biệt viện của Lục viện, không nhìn thấy hình bóng của Lý Hoành Phi, liền đi khỏi đó về hướng sau núi. Lúc này, nàng biết rằng Lý Hoành Phi đang ở một nơi nào đó giải tỏa tâm sự, nhưng tại hậu sơn thì khả năng là rất ít. Mà nàng sở dĩ đến đây, chủ yếu không phải là tìm Lý Hoành Phi, chính là tìm gặp Thiên Mục Phong.
Nàng trong lòng hiểu rõ là Thiên Mục Phong đã đến rồi. Chỉ có điều Kiếm Vô Trần một mực không rời khỏi Chánh Đạo liên minh, điều này khiến Thiên Mục Phong có chút cố kỵ, không dám ngang nhiên tiến đến gần. Nếu hắn đến rồi thì nhất định ẩn náu ở một nơi hẻo lánh nào đó.
Còn bên kia, Tất Thiên lại có suy nghĩ không giống với Thương Nguyệt. Cùng là đàn ông, nên hắn rất hiểu tâm lý của đàn ông, bất kể Lý Hoành Phi không cam tâm như thế nào đi nữa, hay nổi giận như thế nào thì thâm tình của hắn đối với Trương Ngạo Tuyết thủy chung cũng không thay đổi.
Vì thế hắn cho dù một mình mượn rượu giải sầu, chắc cũng sẽ kiếm một nơi gần Trương Ngạo Tuyết, có thể xa xa nhìn thấy Trương Ngạo Tuyết, một mình ngắm nhìn nàng.
Nghĩ như vậy, Tất Thiên bắt đầu xác định phương hướng nơi ở của Kiếm Vô Trần trong biệt viện của Tam phái. Sau khi xem xét cẩn thận nhiều lần, cuối cùng hắn đã tìm thấy hình bóng của Lý Hoành Phi.
Dưới ánh mặt trời, Lý Hoành Phi ngồi tại đỉnh của một cái am nhỏ, nếu như không tìm tỉ mỉ, thì khó mà thấy. Vị trí của hắn đang ngồi cách phòng của Kiếm Vô Trần khoảng ba mươi trượng, đối diện ngay cửa sổ đang mở nửa chừng, có thể nhìn thấy những người đang ngồi bên trong.
Lưng dựa vào tường, Lý Hoành Phi lẳng lặng nhìn người đẹp trong lòng Trương Ngạo Tuyết. Tuy cách xa ba mươi trượng, nhưng ánh mắt của hắn lại vẫn như vậy, hiện rõ nét nhu hòa.
Tất Thiên đang đứng dưới đất, im lặng nhìn Lý Hoành Phi. Được một lúc, Tất Thiên quay người đi, tính đem việc này nói với Thương Nguyệt, để nàng khỏi lo lắng. Nhưng đi kiếm khắp nơi cũng không thấy Thương Nguyệt ở đâu. Điều này làm hắn có chút không nhẫn nại được.
Về lại chỗ cũ, Tất Thiên nhìn thấy Lý Hoành Phi một mình uống rượu giải sầu trên nóc am. Hắn không có ý làm rối loạn Lý Hoành Phi vì hắn hiểu tâm trạng của Lý Hoành Phi. Chính hắn cũng muốn có tâm trạng như vậy, lẳng lặng ngắm nhìn người trong mộng của mình, cô độc uống rượu một mình, cảm giác này thật thê lương.
Nghĩ đến đây, Tất Thiên lặng lẽ rời đi. Cẩn thận quan sát tỉ mỉ cả nửa ngày, hắn cũng kiếm được một nơi khác, khả dĩ có thể nhìn thấy Trương Ngạo Tuyết, lại không dễ bị người khác phát hiện, cách chỗ của Lý Hoành Phi không xa, chưa tới hai mươi trượng.
Như vậy, hắn có thể nhìn thấy người trong mộng, lại có thể lưu ý được động tĩnh của Lý Hoành Phi, tránh Hoành Phi đột nhiên kích động làm ra những việc ngu ngốc.
Hoàng hôn, mặt trời lúc này đã lặn xuống, bầu trời trong gió đêm từ từ chuyển sang đen. Đêm ở Hoa Sơn thông thường có tinh quang xán lạn, nhưng đêm nay lại có chút âm trầm. Trên trời mặt trăng không tỏa sáng, cả một vùng rộng lớn toàn màu đen, cuồng phong nổi lên khắp nơi.
Ngồi trên nóc nhà, Lý Hoành Phi và Tất Thiên đều không chút động đậy, đối với những hiện tượng như thế hai người dĩ nhiên không chút để ý. Vì ngày mai, người đẹp trong mộng sẽ rơi vào tay của Kiếm Vô Trần, việc này khiến cho hai người rất đau khổ.
Nếu như thay Kiếm Vô Trần bằng Lục Vân, hai người Lý Hoành Phi và Tất Thiên tuy là có chút không vui, nhưng họ biết là Trương Ngạo Tuyết sẽ hạnh phúc. Do đó cả hai sẽ lẳng lặng mà chúc phúc cho nàng. Nhưng Kiếm Vô Trần lại không giống như vậy, hắn hèn hạ vô sỉ lợi dụng cơ hội nàng mất trí nhớ mà gạt lấy Trương Ngạo Tuyết. Do đó, hai người rất phẫn nộ, cộng thêm có chút tang thương, càng khiến trong lòng đau khổ thê thảm vô cùng!
Sắc trời ngày càng tối, Tĩnh Nguyệt đại sư vẫn đứng trước mộ phần của Huyền Âm chân nhân như một pho tượng đá, không hề có ý rời khỏi nơi đó. Còn Thương Nguyệt tìm kiếm rất lâu, nhưng đến giờ vẫn không tìm thấy Thiên Mục Phong. Điều này khiến nàng trong lòng nóng nảy vô cùng, nhưng lại không thể không tiếp tục tìm kiếm tung tích của Thiên Mục Phong.
Trong phòng của Kiếm Vô Trần, Trương Ngạo Tuyết yên lặng ngồi đó, giống như một ngọn đèn ma trơi chập chờn trong bóng đêm, đợi người ta đến thắp sáng, xua tan màn đen u tối.
Trên đại điện, Kiếm Vô Trần ngồi trên ngôi vị minh chủ, cũng đã trầm tư hơn nửa giờ, vẻ do dự trên mặt từ từ nhạt đi. Đứng dậy, đi khỏi đại điện, Kiếm Vô Trần lệnh cho đệ tử gác ngoài cửa đi mời Phong Lôi chân nhân và Thiên Túc đạo trưởng lại, nói là có việc giao phó.
Giây lát sau, hai người có mặt trong đại điện, Kiếm Vô Trần khách khí mời hai người ngồi xuống, sau đó cất tiếng:
- Giờ này mời hai vị tiền bối đến đây là có việc muốn thương nghị với hai vị. Ngày mai là ngày thành hôn của ta và Trương Ngạo Tuyết. Do đó, đêm nay là thời khắc quan trọng. Để đề phòng có người tiềm nhập sinh sự, hoặc trong nội bộ phát sinh hiểu lầm, vì thế muốn thỉnh hai vị tiền bối tối nay khổ sở một phen, đến lưng chừng núi tuần tra cẩn thận, tránh phát sinh những sự việc không vui bất ngờ. Không biết ý hai vị tiền bối như thế nào?
Phong Lôi chân quân trầm mặc một lát, nhãn thần cổ quái nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
- Điều này cũng có lý. Đêm nay là đêm cuối cùng, chúng ta phải cẩn thận, để không xảy ra sơ xuất.
Thiên Túc đạo trưởng thì không có biểu hiện gì, chỉ bình tĩnh nhìn vào hai người, phụ họa nói:
- Chân quân nói cũng có lý, lão đạo không có ý kiến.
Kiếm Vô Trần mừng rỡ, đứng lên cảm tạ:
- Như vậy làm phiền hai vị tiền bối phải khổ sở một phen.
Phong Lôi chân quân than nhẹ một tiếng, quay người đi khỏi. Còn Thiên Túc đạo trưởng thì cười hà hà, có chút gì đó thần bí, nhưng vì Kiếm Vô Trần có tâm sự, nên không lưu ý đến.
Tiễn hai người đi khỏi, Kiếm Vô Trần cười đắc ý một cái, tự nói:"Tất cả coi như an bài xong, giờ chỉ còn lập kết giới bốn phía xung quanh. Đến lúc đó, dù xảy ra chuyện kinh thiên động địa cũng không ai biết được. Ha ha ha. Cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày hôm nay, Trương Ngạo Tuyết, từ nay nàng sẽ là của ta rồi. Ha ha…" Cười lớn một tiếng, Kiếm Vô Trần rời khỏi đại điện, trở về phòng của y.
Đi ngang qua hành lang, Kiếm Vô Trần để ý xung quanh, nhưng không phát hiện ra bất cứ sự việc dị thường nào, vì thế hắn càng an tâm hơn. Nhưng để cho an toàn, hắn còn thôi động pháp quyết, dùng Huyết Hà đồ thiết lập một kết giới, che phủ toàn bộ biệt viện của tam phái, để tránh người ngoài phát hiện được sự việc xảy ra bên trong.
Để tránh khỏi sự chú ý của người khác, hắn thu hồi sát khí của Huyết Hà đồ. Cố nhiên uy lực của kết giới giảm đi hơn một nửa, nhưng tuyệt đối không hiện lên một chút huyết quang nào, lại dựa vào bóng đêm nên cũng khó thấy được.
Ngồi trên nóc nhà, Lý Hoành Phi và Tất Thiên khi thấy Kiếm Vô Trần trở về, trong lòng rất oán hận. Nhưng hai người vẫn còn tỉnh táo, thu liễm khí tức toàn thân để tránh bị Kiếm Vô Trần phát giác ra.
Đến lúc Kiếm Vô Trần thiết lập kết giới, hai người liền để ý, cảm thấy sự việc có gì đó hết sức cổ quái. Nhưng bọn họ cũng không mở miệng, để xem thử coi hắn muốn làm gì.
Trên mặt đất, sau khi bố trí xong xuôi, Kiếm Vô Trần thu hồi nụ cười đắc ý, trở lại phong độ nho nhã, đi về phòng rất nhanh. Nguồn truyện:
Nhìn vào bóng của Trương Ngạo Tuyết, Kiếm Vô Trần ôn nhu nói:
- Ngạo Tuyết, sao muội không thắp đèn lên.
Trong lúc nói, ngón trỏ tay tay phải búng ra, một đạo hồng quang lóe lên, lập tức ngọn đèn dầu trên bàn liền sáng lên.
Quay đầu lại, Trương Ngạo Tuyết nhìn hắn, nhãn thần trong sáng nhưng mê hồn, bình thản nói:
- Ngồi một mình rất yên tĩnh, muội thích cảm giác này. Việc của huynh xong chưa?
Kiếm Vô Trần ngồi xuống bên bàn, cười mỉm nói:
- Xong rồi, ngày mai chúng ta có thể thành thân rồi. Ngạo Tuyết, muội có biết không, dưới ánh đèn, muội đẹp đến không thể hình dung được.
Ánh mắt Trương Ngạo Tuyết chớp nhẹ, không có phản ứng gì nói lớn:
- Vậy hả? Muội cũng không biết nữa. Hôm nay muội sẽ ngủ ở đâu?
Lí Trường Xuân lắc đầu nói:
- Chuyện này không thể nói thế được, nếu người đó thật sự là Hồng Vân lão tổ thì với tính tình cổ quái của lão hẳn không thể có quan hệ tốt với Chánh Đạo liên minh. Luận về bối phận, lão có bối phận cao hơn ta một bậc, có giao tình với Thiên Kiếm Khách hay không chưa biết được, điều đó cũng thật là khó nói. Theo trí nhớ của ta, bọn họ một chánh một tà, ít khi qua lại với nhau.
Trầm mặc một lúc, Vô Tâm cười lạnh một tiếng, tự cao đáp:
- Lập tức phái đến một người để chú ý tình hình của hai người đó, nếu quả thật chúng đến để giúp Chánh Đạo liên minh, khi đến lúc chúng ta sẽ giết sạch bọn chúng.
Lí Trường Xuân nhìn thấy bá khí tuyệt luân đó của hắn, trong tâm cảm thấy hân hoan vô cùng, trầm giọng nói:
- Tốt, ta lập tức đi xử lí việc này, không cần biết bọn họ là bạn hay là địch, hôm nay không ai có thể cản bước tiến của chúng ta.
Nói xong xoay người, dẫn hai cao thủ rời đi.
Trên bầu trời Chánh đạo liên minh, lúc đó hào quang lóe lên, một đỏ một trắng hai luồng mây gào thét bay đến rồi dừng tại giữa tầng không, xa xa nhìn xuống cuộc chiến chánh tà bên dưới. Dưới ánh mặt trời, hai luồng quang vân lấp lánh ánh sáng chỉ trong giây lát dần trở nên ảm đạm đi, lộ ra một vị lão nhân toàn thân trang phục đỏ như lửa cùng một vị lão nhân toàn thân trắng như tuyết biểu tình lạnh lùng âm trầm.
Đưa mắt nhìn nhau, lão già áo đỏ cười ha ha nói:
- Nơi đó thật sự là rất náo nhiệt a, chỉ có điều sao không thấy tung tích của tên đó?
Lão già áo trắng âm trầm lạnh lùng đáp:
- Có lẽ là do chúng ta đã đến trước rồi, hắn lại không đến nữa. Cũng có thể hắn ẩn nấp trong vùng phụ cận, chúng ta nhất thời không phát hiện ra.
Nghĩ thấy có lý, lão già áo đỏ tán đồng nói:
- Nói chí lý, chỉ có điều tên Giang Nam tài tử âm trầm tà độc kia rốt cuộc tại sao lại muốn đến nơi này, không lẽ hắn còn muốn lợi dụng cơ hội thu được lợi ích gì ở đây, chiếm thêm một chút tiện nghi chăng?
Lão già áo trắng âm trầm lạnh giọng đáp:
- Với sự âm hiểm của Giang Nam tài tử đó, một khi hắn đã có được Phệ Tâm kiếm thì tất nhiên tu vi đại tăng, nên không cam chịu làm người bình thường nữa. Lần này Lục Vân thẳng thắn xâm nhập Chánh Đạo liên minh, còn dẫn dụ Quỷ vực cao thủ đến, tạo thành trận chiến chánh tà, cuối cùng chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, đến lúc đó có lẽ hắn sẽ thừa cơ hội mà thực hiện mưu đồ gì đó, rất có khả năng là như vậy. Hơn nữa, trước mắt nhân gian hỗn loạn, quần hùng trục lợi, hắn lại tự phụ tài cao nổi bật, không lẽ cam tâm im hơi lặng tiếng.
Lão già áo đỏ hừ giọng đáp:
- Cho dù tài hắn cao đến cỡ nào, chỉ cần hắn dám chọc giận Hồng Vân lão tổ ta, ta nhất định không để cho hắn được yên thân. Hôm nay nếu không đến còn tốt, nếu như hắn đến, xem ta thu thập hắn như thế nào, vì ái đồ đã chết của ta mà báo cừu.
Mạc Bắc Thiên Tinh Khách liếc nhìn lão, rồi lãnh đạm nói:
- Lão tổ đừng xúc động quá, hôm nay đã có chúng ta ở đây, tự nhiên không thể bỏ qua cho hắn được. Nhưng hiện tại, nhìn xuống tình hình giao chiến phía dưới, đúng là hiếm thấy.
Hồng Vân Lão Tổ nhãn thần chuyển động, hừ giọng nói:
- Ta đã nhìn qua rồi, Sát Huyết Diêm La có khả năng ép cho Tam Tài Tà Sát không cách nào lại gần, thực lực như vậy có thể nói là hiện nay khó thấy, nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ không quá ba người. Còn nữa, tu vi Kiếm Vô Trần so với lần trước đã tăng lên rất nhiều, xem ra có gì đó cổ quái, đáng phải nghiên cứu.
Mạc Bắc Thiên Tinh Khách bổ sung nói:
- Không chỉ Kiếm Vô Trần, Lục Vân cũng thật không đơn giản, lão có phát hiện được gì không?
Hồng Vân lão tổ cau mày, kinh dị nói:
- Cũng có một chút, chỉ có điều khí tức hắn vô cùng quái lạ, hơn nữa trên người hắn có mang thiên hạ chí bảo, không biết là ẩn dấu cái gì đây?
Mạc Bắc Thiên Tinh Khách lạnh giọng đáp:
- Nghe nói Lục Vân ở Thương Sơn đã lấy được Càn Khôn Ngọc Bích, ta thật muốn đến xem thần vật đó như thế nào a.
Vẻ mặt biến hẳn, Hồng Vân lão tổ kinh ngạc nói: Nguồn:
- Càn Khôn Ngọc Bích? Nó đích thị là thần vật trong truyền thuyết, xem ra thần bí khó lường. Nếu có thể có được thần vật ấy, rồi yên tĩnh tham thấu nó, đến cuối cùng sợ là sẽ có thu hoạch kinh người.
Nghe ra mấy phần ý tứ của lão, Mạc Bắc Thiên Tinh Khách khuyến cáo:
- Lão Tổ ngươi đừng nghĩ có thể đơn giản mà lấy được nó, hắn có thể thu giữ được thần vật đó, hiển nhiên là có đạo lí của nó. Ngươi nếu nhất thời xung động hạ thủ tranh đoạt, xem ra không thể có khả năng lấy được. Hơn nữa điều này vô cùng quan trọng, Lục Vân người này ngạo khí không bình thường, một khi đã chọc giận hắn thì chưa chết chưa thôi, đó đúng là chuyện phiền phức. Còn nữa, chúng ta hôm nay đến đây hoàn toàn không phải vì Lục Vân, ngươi thấy có đúng vậy không?
Hồng Vân Lão Tổ không vui hừ giọng nói:
- Chuyện đó ta không có nói, ngươi thấy theo ngươi, ta nghĩ theo ta.
Nghe vậy liền thở dài, Mạc Bắc Thiên Tinh Khách cũng không nói nữa, chỉ toàn tâm lưu ý động tĩnh của trận chiến.
Cũng đúng vào thời khắc đó, tại một nơi cách đó chừng vài dặm theo hướng khác, giữa không trung nghe thấy có người đang nhỏ giọng bàn bạc.
- Tại sao bọn họ thình lình lại xuất hiện, điều này không phải là rất lạ sao?
Ẩn giữa đám mây, một nam tử kinh ngạc hỏi.
Giây lát sau, một giọng thiếu nữ truyền lại:
- Có gì là kì quái, ta đã truyền ra tin tức nói Giang Nam tài tử xuất hiện tại đây, bọn họ tự nhiên theo nhau kéo đến.
- Cái gì! Ngươi sao lại có thể làm như vậy? Không phải ngươi muốn chống đối ta chứ?
Thì ra, nam tử ẩn nấp giữa đám mây là Giang Nam tài tử, còn người thiếu nữ đó tự nhiên là Ngưng Hương.
Cười lãnh đạm một tiếng, Ngưng Hương hừ giọng nói:
- Có gì phải kinh ngạc dữ vậy, ta làm như vậy đều để tốt cho ngươi, tiếc cho ngươi còn là tài tử nữa. Ta xem ra ngươi tu luyện Phệ Tâm kiếm quyết đến mụ người rồi, có cái đạo lí như vậy mà cũng không hiểu được.
Giận dữ hừ một tiếng, Giang Nam Tài Tử quát lên:
- Xú nha đầu, ngươi nói chuyện không có nửa điểm khách khí, mấy ngày nay ta đã nhịn nhiều rồi. Ngươi đừng có tự thị mình thông minh mà tùy ý hí lộng người khác, ta mà bực mình thì có thể cho ngươi một kiếm đó.
Nhìn thấy hắn phát hỏa, thiếu nữ Ngưng Hương nhãn thần chuyển động, nhẹ cười:
- Được, đừng có giận dữ, ngươi cứ từ từ nghe ta nói, đến lúc đó ngươi sẽ thấy không còn nóng giận nữa. Trước hết, hai người đó có thù oán với ngươi, ta đã từng đáp ứng ngươi, giúp ngươi giải quyết bọn chúng. Bây giờ, ta dẫn dụ chúng đến đây, là muốn dựa vào cục diện hỗn loạn hôm nay để chúng bị cuốn vào vòng xoáy, lúc đó ngươi nói xem những người ở nơi đó, ai có thể đầy đủ tỉnh táo sáng suốt? Nếu khi đó không được tiếp đón ân cần nữa, một khi hai người đó rơi vào vũng nước đục, lúc đó nếu muốn thoát thân, ngươi nghĩ xem bọn chúng có còn dễ dàng vậy không?
Nghĩ lại cẩn thận, Giang Nam tài tử thật sự hiểu được ý tứ bên trong, không nhịn được lại hừ giọng nói:
- Cho dù là như vậy, ngươi trước hết phải bàn luận với ta, sao lại toàn tự tung tự tác như vậy, này …
Ngắt lời hắn, Ngưng Hương hỏi ngược lại:
- Nói với ngươi, ngươi có thể đồng ý không? Nếu như cứ tranh luận với ngươi hoài không dứt, chi bằng để xong việc rồi mới giải thích, chẳng phải mọi thứ đều tốt đẹp hơn sao?
Giang Nam tài tử nhìn không được bộ dạng dương dương tự đắc của nàng ta, hừ lạnh đáp:
- Cho dù ngươi dẫn dụ hai người họ đến đây, bằng vào sự hiểu biết của ta về họ, Hồng Vân lão tổ tuy rằng có nóng nảy, nhưng Mạc Bắc Thiên Tinh Khách lại vô cùng lạnh lùng, muốn làm cho họ bị lừa, đó chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng.
Ngưng Hương ngưng cười đáp:
- Trên đời này không có chuyện gì là khó khăn, chỉ sợ ngươi không có lòng thôi. Nếu đủ thông minh, nào còn sợ người ta không bị lừa. Ngươi nhìn xuống dưới đi, Kiếm Vô Trần tuy dụ được Lục Vân tới đây, mặc dù thành công vô cùng, nhưng với góc nhìn của kẻ dùng mưu mà nói, lại là cực kỳ hạ lưu. Bởi vì hắn dùng hành động quá đơn giản, trước khi xảy ra đã bị người thiên hạ phát giác được, như thế cũng có thể coi là mưu kế được không? Như vậy chỉ có thể nói là một quyết sách, một phương châm, cùng với mưu kế không thể có một điểm quan hệ nào cả.
Giang Nam Tài Tử thán phục nói:
- Ngươi đã thấy được quỷ kế hạ lưu của Kiếm Vô Trần thi hành, sau đó ngươi đặt ra mưu kế cao thâm hơn để chứng minh sự thông minh của ngươi. Để ta biết ngươi thật sự là phi phàm, tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện nghe theo an bày của ngươi.
Nghe thấy lời này, Ngưng Hương cười quỷ dị.
- Kế hoạch đương nhiên là ta có, nhưng trước mắt chưa phải lúc, ngươi cứ an tâm quan chiến là được rồi. Khi cơ hội đến, ta sẽ thông báo cho ngươi.
Bán tín bán nghi nhìn nàng ta, Giang Nam tài tử hỏi:
- Thời cơ? Hiện tại lẽ nào chưa phải là thời cơ tốt nhất sao?
Ngưng Hương nhẹ nhàng liếc nhìn hắn, mỉm cười nói:
- May mắn là ngươi đã gặp ta, nếu không ngươi tốt hơn nên vĩnh viễn sống ở trong núi, tránh đời không ra thì tốt hơn. Hiện tại ta đích thực là có chút không hiểu, như Giang Nam tài tử ngươi mang danh bác học đa tài, hay là bởi vì thiên tư tuyệt vời trí tuệ siêu nhân cho nên ngươi mới có danh là tài tử phải không?
Giang Nam Tài Tử tránh ánh mắt của nàng ta, thở hồng hộc đáp:
- Lão phu đương nhiên bác học đa tài, nếu không sao người khác gọi là tài tử. Chỉ đáng tiếc ngươi sinh sau ta vài trăm năm, bằng không ta có thể sẽ cưới ngươi làm vợ. Cho đến hiện tại, ta xem ra ngươi cũng có chút hình dạng mỹ lệ, nhưng nói đến chuyện xuất giá, chỉ sợ nam nhân thiên hạ đều không dám cưới ngươi mất.
Cười thản nhiên một tiếng, Ngưng Hương không để lòng chút nào, ngược lại còn tự phụ nói:
- Cái gì là sinh sau trăm năm, dù cho có sớm hơn vài trăm năm đi nữa, bản cô nương cũng không thể ưa thích ngươi. Xuất giá? Thật là hãn hữu, không xuất giá, ta là dạng người có khả năng xua mây tạo gió.
Thấy nói không lại nàng ta, Giang Nam tài tử hừ lạnh một tiếng quay đầu, hoàn toàn chuyên tâm nhìn xuống trường đả đấu, một chữ cũng không nói nữa. Thấy vậy, Ngưng Hương cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái, vừa nhìn xuống chiến cuộc tranh đấu, vừa chú ý tình huống vùng phụ cận, nhãn thần thỉnh thoảng lóe lên chút thần thái lấp lánh, hiển lộ vẻ tà mị quỷ dị.
Trên đỉnh núi, chánh tà giao chiến, sinh tử mong manh. Vô luận là vì thiên hạ chánh nghĩa, hoặc là tranh quyền đoạt lợi, hoặc là vì cừu hận, trong giao chiến hai bên đều toàn lực thi triển hết tất cả khả năng, pháp thuật của mình.
Chiến trường hỗn loạn đao quang kiếm ảnh, hiệu xưng Chánh Đạo liên minh thực lực vô cùng mạnh mẽ trong hai thực lực của nhân gian đang cùng mười đại cao thủ Quỷ vực kịch liệt giao phong, không gian ở giữa hào quang lấp lánh, khí lưu loạn động, âm thanh chấn động vang động cả trời xanh, tiếng sét ầm ầm vòng quanh, giao nhau thành một cảnh tượng sinh và tử.
Lắc mình, Lục Vân phân hóa thành sáu thân ảnh, trong vòng phạm vi ba trượng thiết lập ba mươi sáu quang giới, vây lấy Âm Thi Quỷ Vương đang kinh hoảng bên trong. Đã qua giao phong kịch liệt, lúc này tu vi Lục Vân đích thật kinh nhân, khiến cho Âm Thi Quỷ Vương tâm thần khủng hoảng thân thụ trọng thương, hoàn toàn biến thành dã thú không còn lí trí, tối hậu quyết một mất một còn không tránh né nữa.
Nhìn toàn thân Quỷ Vương quỷ khí tràn ra, Lục Vân lạnh lùng khốc liệt nói:
- Hắc Ám tôn chủ đã phải trả giá, ngươi cũng nên nếm thử những gì ngươi đã nợ Dịch viên ngày ấy. Bây giờ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, sống hoặc chết phải trông vào vận khí của ngươi có thoát khỏi tay ta không.
Nói xong, sáu đạo nhân ảnh lóe lên hợp nhất, đứng yên tĩnh cách Âm Thi Quỷ Vương ngoài một trượng.
Ánh mắt cừu hận, giận dữ hướng về phía Lục Vân, Âm Thi Quỷ Vương hung bạo nói:
- Lục Vân, ngươi thật độc ác, ngươi thật khinh người thái quá, hôm nay bổn vương quyết cùng ngươi đồng quy vu tận.
Nói xong toàn thân quỷ khí đại thịnh, một luồng âm phong cực lạnh tràn ra bốn phía, ẩn ẩn trong đó hàng vạn vong hồn gầm lên giận dữ, mở to cái miệng lớn như muốn nuốt chửng Lục Vân vào bên trong.