Giây phút này, Tất Thiên đã làm được. Hắn đã dùng Thiên Địa chánh khí to lớn đối kháng với sự mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần, dùng tấm lòng nhân ái làm căn bản, dùng niềm tin kiên định làm chỗ dựa, dùng sinh mệnh trả giá, thúc động hỏa diễm tối cao thần thánh trên thế gian, sức mạnh bạo phát lên cả trăm lần, cuối cùng chống đỡ được Kiếm Vô Trần đang điên cuồng.
Hỏa diễm đang tiếp tục thăng hoa, mà thân thể Tất Thiên đã bắt đầu tan biến, chầm chậm ngưng tụ thành một luồng quang trụ, mang theo chánh khí lẫm liệt muốn phá vỡ trời cao.
Nhìn thấy thân thể Tất Thiên đang bắt đầu tan biến, gương mặt Lý Hoành Phi cực kỳ bi thống, miệng điên cuồng hét lớn:
- Tất Thiên, đừng làm như vậy! Đừng……...
Thanh âm thống thiết thét lên, nhưng có thống thiết thì kết cuộc đã định sẵn cũng không thể vãn hồi, chỉ khiến cho Tất Thiên quay đầu nhìn lại. Cái nhìn đó, hàm chứa rất nhiều biểu tình, Lý Hoành Phi có chút minh bạch, có chút thương tang, nhưng cũng có chút không cam lòng xen lẫn chút mê mang.
Tựa hồ sinh mệnh đã đến điểm cuối cùng, khi Tất Thiên bức Kiếm Vô Trần không thể chú ý đến Lý Hoành Phi và Trương Ngạo Tuyết, lợi dụng giây phút cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn đến gương mặt Trương Ngạo Tuyết.
Những chuyện đã qua, nàng đã không còn nhớ nữa, nhưng gã thật sự vĩnh viễn không thể nào quên. Đã đến hồi kết thúc của sinh mệnh, mà hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn nàng trong hoàn cảnh này, dùng chính mạng sống của mình thể hiện mối tình sâu lắng nhất.
Dĩ vãng, quá nhiều yếu tố khiến cho hắn không cách nào thổ lộ. Nhưng đêm nay, vào thời khắc trước khi mạng sống sắp qua đi, bản thân sắp hóa thành tro bụi, hắn cũng chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt mà thôi. Chỉ có điều nàng có thể hiểu được không? Có lẽ nàng không hiểu được, nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ cần bản thân có thể biểu đạt được tâm ý ẩn tàng từ lâu, điều này không phải cũng đã đủ lắm rồi sao?
Giữa liệt hỏa, Tất Thiên tựa hồ như mỉm cười, chỉ có điều Trương Ngạo Tuyết lại không thể thấy được bởi vì ngọn lửa quá sáng chói. Thu hồi mục quang, Tất Thiên trong lúc thời khắc tối hậu rời mắt khỏi thân ảnh đáng yêu một đời đó, hướng về Kiếm Vô Trần, bởi vì tâm nguyện của hắn còn chưa đạt. Trước khi chết, hắn cần phá được kết giới, vì sinh mệnh của nữ nhân yêu dấu mà tạo nên kỳ tích, để cho nàng có cơ hội ly khai, hy vọng tương lai nàng sẽ đạt được những điều tốt đẹp.
Trên mặt đất, Lý Hoành Phi sau khi thét vang lên âm thanh cuồng loạn đến rát họng, dần dần bình tĩnh lại. Nhìn hai người ở giữa không trung, hắn đã thấu hiểu cảm giác đó. Tất Thiên đã thiêu hóa sinh mệnh mình hóa thành quang trụ ngày càng cường đại. Một khi thăng hoa đến cực điểm, Tất Thiên có khả năng phá vỡ kết giới của Kiếm Vô Trần. Lúc đó, Trương Ngạo Tuyết sẽ có cơ hội thoát đi.
Tuy nhiên, khi cẩn thận suy nghĩ, kết giới đã bị phá, Tất Thiên đã chết đi, còn lại bản thân cũng như Trương Ngạo Tuyết với Kiếm Vô Trần. Lúc đó cái chết của mình đã không còn quan trọng, nhưng Trương Ngạo Tuyết có thể bỏ qua chính mình để chọn cách đào tẩu không? Nếu nàng không chịu đi, thì cái chết của Tất Thiên chẳng đã uổng phí rồi sao?
Nghĩ đến điều này, sau khi cân nhắc thiệt hơn thêm nữa, Lý Hoành Phi phát hiện ra, bản thân mình đã định sẵn phải chết, nhưng Trương Ngạo Tuyết cuối cùng cũng không thoát khỏi sự khống chế của Kiếm Vô Trần, nếu vậy hóa ra lại uổng phí tâm tư, cuối cùng kết quả cũng thương tang giống như vậy thôi sao?
Đến đây, trong lòng hắn kinh hoàng, cái chết của bản thân hắn không có quan hệ, cái chết của Tất Thiên tất cả là vì Trương Ngạo Tuyết, tại sao chính mình lại không thể? Làm thế nào mới phá vỡ được âm mưu hiểm độc của Kiếm Vô Trần, làm thế nào để Trương Ngạo Tuyết tự giải thoát bản thân, chọn lựa cách ly khai?
Tử vong, đó là sự lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần bản thân chết đi, Trương Ngạo Tuyết sẽ không còn lo lắng nữa, tự nhiên sẽ không vì mình mà bị Kiếm Vô Trần vây khốn. Chỉ là điều này thật mạo hiểm, bởi vì Trương Ngạo Tuyết đã mất ký ức, vạn nhất Kiếm Vô Trần thi triển quỷ kế đánh lừa nàng, đó chẳng phải đã phí công cố gắng trước đây sao. Vì thế, làm sao có khả năng để nàng nhất định rời khỏi?
Trong khi đang suy nghĩ, trong tâm trí Lý Hoành Phi lóe sáng, chỉ cần khôi phục ký ức cho Trương Ngạo Tuyết là không cần lo gì nữa. Suy nghĩ đến đây, Lý Hoành Phi đột nhiên lặng người, sau đó bất ngờ đại ngộ. Đến lúc này rồi, hắn mới đột nhiên hiểu ra tại sao Huyền Âm chân nhân truyền "Khấp Huyết Hoàn Hồn đại pháp" cho hắn. Bởi vì ông ấy vốn đã sớm biết đến kết quả này rồi, vì vậy mỗi lần ông nhìn vào mắt của mình, đều biểu lộ nhiều ít thương tang.
Hiểu ra dụng ý của sư thúc Huyền Âm chân nhân, Lý Hoành Phi không còn do dự nữa, trước tiên liếc nhìn thân thể Tất Thiên đang nhanh chóng hoàn toàn dung hợp, sau đó mượn Tất Thiên để thâu nhập vào cơ thể bản thân một luồng chân nguyên yếu ớt, bắt đầu âm thầm thi triển pháp quyết.
Lúc này, Trương Ngạo Tuyết đang đứng ngây ngốc nhìn Tất Thiên, mà Kiếm Vô Trần lại không cam lòng, muốn áp chế luồng Hạo Nhiên Chánh Khí của Tất Thiên. Hai người không ai chú ý đến hành động của Lý Hoành Phi. Đang khi thân thể Tất Thiên tan biến đi, hỏa diễm xung quanh đang cường thịnh đến mức cực hạn, hóa thành một quang trụ kinh thiên bắn thẳng lên bầu trời, chớp mắt đã công kích vào lực lượng trói buộc to lớn của Kiếm Vô Trần, cả hai va chạm nhau kịch liệt.
Dưới đất, Lý Hoành Phi toàn thân tỏa đầy huyết quang, tinh thần bản thân đột nhiên như tăng lên hàng trăm lần, ánh mắt lấp lánh hào quang chói sáng. Nhìn Trương Ngạo Tuyết, trong ánh mắt của Lý Hoành Phi lóe lên sự vương vấn lẫn mê luyến, mà nhiều hơn như thế là những lời chúc phúc và quan tâm.
Lúc này, hắn có sự quyến luyến không gì so sánh được, thật đáng tiếc hắn phải từ bỏ, trái tim rạn vỡ âm thầm đau đớn. Cho dù trước giờ phút lâm tử, nhưng cũng đủ để hắn cảm giác được sự đau thương vô tận.
Thời gian, càng lúc càng ít đi, trong lòng Lý Hoành Phi biết vậy. Nhưng hắn lại muốn nhìn thêm vài lần nữa, chỉ cần nhìn thêm vài lần nữa thôi. Chỉ có điều sau khi hắn đã nhìn rồi, hắn mới hiểu rõ, nhìn vài lần thôi không đủ, cho dù là dùng thời gian cả cuộc đời, cũng không có khả năng thỏa mãn nguyện vọng cả đời của hắn.
Lúc này, va chạm giữa không trung càng lúc càng kịch liệt, Lý Hoành Phi không dám chậm trễ nữa, miệng phát ra một tiếng thét lớn, thu hút sự chú ý của Trương Ngạo Tuyết, sau đó quang hoa toàn thân lập tức mờ đi, hai mắt bạo phát xuất ra tia sáng rực rỡ vô cùng, thu hút chặt chẽ ánh mắt của Trương Ngạo Tuyết.
Trong chớp mắt đó, sinh mạng của Lý Hoành Phi đã không còn lưu lại, mà dường như trong ánh mắt của Trương Ngạo Tuyết có biến hóa. Khi giữa không trung truyền lại âm thanh cực lớn, Tất Thiên đã dùng chính sinh mệnh hóa thành hoa lửa phá vỡ kết giới, hình thành một luồng quang trụ chiếu lên tận trời, ánh sáng chói mắt tỏa khắp bốn phương.
Ngay tại thời khắc đó, toàn bộ Hoa Sơn chấn động. Ở tại sườn núi, Thiên Túc đạo trưởng nhìn thấy cảnh này, miệng không kiềm được phát ra tiếng thở dài trầm thống, tự nói với chính mình: "Đáng tiếc a…….". Nhưng ở nơi khác, Thương Nguyệt vẫn còn đang tìm kiếm hành tung của Thiên Mục Phong, trông thấy cảnh này thì lập tức tâm thần chấn động mạnh mẽ, miệng hô không ổn, xoay mình bay về phía biệt viện của tam phái.
Kết giới bị phá, Kiếm Vô Trần tâm thần thất kinh, biết rằng không ổn. Mà đúng lúc này, Lý Hoành Phi dưới đất lại phát ra thanh âm cuối cùng, thét lớn với Trương Ngạo Tuyết:
- Chạy nhanh đi, hãy rời khỏi nơi đây đi tìm Lục Vân, báo thù cho chúng ta!
Thanh âm đột nhiên ngưng lại, Lý Hoành Phi sau khi thi triển "Khấp Huyết Hoàn Hồn đại pháp" ầm ầm ngã xuống. Hắn vốn chỉ còn lại khẩu khí cuối cùng, sau đó lại cố gắng hết sức thi triển pháp quyết, tự nhiên kết quả hẳn là như vậy.
Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngước đầu nhìn bốn phía, chớp mắt vô số hình ảnh lóe lên trong đầu nàng. Nhưng lúc này, Kiếm Vô Trần vì ích kỷ, cũng để ngày mai dễ dàng đối phó với Lục Vân, nên đã đột nhiên phát động tập kích, dự định một chiêu bắt lấy Trương Ngạo Tuyết, tránh bị người khác cản trở tra hỏi, lại trở nên không tốt.
Thấy thế công sắc bén đột nhiên hướng về phía mình, Trương Ngạo Tuyết đang thất thần chợt bừng tỉnh nhưng đã quá trễ, ánh mắt không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng khi ý nghĩ của Kiếm Vô Trần đã chắc chắn chín mươi phần trăm, giữa bóng đêm mờ ảo một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, hóa ra vô số lưu quang hội tụ ngay phía trước Trương Ngạo Tuyết, trực tiếp đỡ lấy chiêu này của Kiếm Vô Trần.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần tâm thần chấn động, định thần nhìn kỹ thấy người này chính là Thiên Mục Phong, điều này làm hắn có phần kinh ngạc.
Nhưng Thiên Mục Phong lại càng kinh ngạc hơn, hắn trực tiếp đỡ được một chiêu của Kiếm Vô Trần, tuy cứu được Trương Ngạo Tuyết, nhưng bản thân lại bị trọng thương, điều này làm sao không khiến hắn bất ngờ kinh ngạc cho được. Hắn đã từng có lần giao chiến với Kiếm Vô Trần, lần đó Kiếm Vô Trần không làm gì được hắn. Nhưng lần này tình hình đã đảo ngược, biến hóa to lớn kinh người.
Quay đầu lại, Thiên Mục Phong cấp tốc nói:
- Chạy nhanh đi, nơi này không thích hợp lưu lại lâu.
Trương Ngạo Tuyết ngạc nhiên nhìn gã, thần trí có chút mơ hồ, giọng nghi ngờ:
- Ngươi là? Hình như là rất quen, sao ta lại không thể nhớ ra được.
Thiên Mục Phong giật mình, nhớ lại nàng đã mất ký ức, lập tức gầm vang:
- Không cần phải biết ta là ai, chạy nhanh đi!
Nói rồi xoay người lại nghênh đón Kiếm Vô Trần.
Dưới bóng đêm, hai người đang giao chiến thân ảnh hóa ra thành ngàn, tốc độ cực nhanh khiến người ta sợ hãi, chỉ chớp mắt đã giao đấu quá trăm chiêu, khí lưu mạnh mẽ trên mặt đất dâng lên cao như sóng cuộn.
Lắc mình thối lùi về cạnh bên Trương Ngạo Tuyết, Thiên Mục Phong vừa nóng lòng vừa gấp rút, muốn hối thúc nàng đi mà nàng không chịu đi, điều này khiến hắn cực kỳ sốt ruột. Nhưng ngay tại lúc này, Kiếm Vô Trần lợi dụng hắn bị phân tâm đột nhiên tiến đến, hai tay phát xuất hai quang dực (1) màu tím đỏ, từ hai phía giáp công trở lại. Đồng thời, Kiếm Vô Trần sử dụng sức mạnh to lớn để ngưng kết không gian chung quanh, không chừa một cơ hội nào cho Thiên Mục Phong có thể đào thoát, quyết tâm một chiêu hủy diệt hắn.
Lâm vào thế nguy hiểm, Thiên Mục Phong cũng không thể nghĩ nhiều, tay phải nhanh chóng lấy ra một vật từ trong ngực, sau đó tần suất chân nguyên toàn thân biến đổi, thi triển độc môn pháp quyết "Thiên Ảo Tà Vân" mô phỏng chân lực của Phật gia, không ngừng thúc động "Nhiên Đăng Phật Ấn" trong tay phát ra kim quang vạn trượng.
Trong đêm tối, luồng kim quang này đột nhiên phát ra. Hậu quả khiến Kiếm Vô Trần đang công kích hô lên kinh ngạc, bất ngờ lùi lại phía sau, phảng phất như gặp phải lũ lụt mãnh liệt.
Thiên Mục Phong trong lòng lặng đi, nhưng chỉ vài phút liền đoán ra được vài phần, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Trương Ngạo Tuyết ở bên cạnh lúc này đột nhiên mở miệng lên tiếng:
- Thiên Mục Phong, là huynh sao?
Thiên Mục Phong bất chợt kinh ngạc, sau đó vui mừng nói:
- Cô nương đã tỉnh táo lại rồi, tốt quá. Đúng rồi, cô nương đi nhanh đi, Kiếm Vô Trần cực kỳ bá đạo, chúng ta không thể đối phó với hắn được.
Thời khắc này, Thiên Mục Phong hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ tại sao Trương Ngạo Tuyết đột nhiên tỉnh táo lại được. Điều này thật ra có liên quan đến "Nhiên Đăng Phật Ấn" trong tay của hắn. Trước đó, Lý Hoành Phi đã thi triển hoàn hồn đại pháp, chỉ có thể khiến cho ký ức của Trương Ngạo Tuyết khuấy động lên một chút, hoàn toàn không thể chân chính phá giải được áp chế của Vu thuật. Cuối cùng, tuy Lý Hoành Phi cố sức phát huy đến cực hạn, nhưng lại trong lúc lâm tử nên cũng không thể phát huy được bao nhiêu uy lực. Nhưng lần này, hành động vô tình của Thiên Mục Phong lại khiến cho Trương Ngạo Tuyết được Vạn Phật kim quang rọi chiếu, với công dụng khắc chế Vu thuật của Nhiên Đăng Phật Ấn, đã giải khai phong tỏa ký ức của nàng.
Nghe lời này, Trương Ngạo Tuyết chợt nhíu mày, thần trí tựa hồ chưa hoàn toàn khôi phục, giọng có vẻ nghi ngờ:
- Đầu của ta đau quá, còn có nhiều chuyện không nhớ được. Làm sao huynh lại đến đây?
Thiên Mục Phong ngẩn người ra, nhanh giọng nói:
- Trước tiên đừng có truy vấn những điều này, cô nương hãy rời khỏi đây trước đi, sau đó thuận tiện ta sẽ thuật lại cho cô nương rõ tất cả. Nhanh, đi nhanh đi!
Thấy hắn khẩn thiết hối thúc, Trương Ngạo Tuyết tuy còn do dự, nhưng cũng không còn chần chờ, quay người biến mất trong màn đêm.
(1) quang dực: cánh bằng ánh sáng
Trở lại chiến trường bên kia, chuyện Vô Tâm đột nhiên phát động tập kích lập tức khiến cho mọi người ở hiện trường kinh hãi chấn động, khiến cho Chánh Đạo liên minh chân tay rối loạn. Sau đó, cao thủ Huyền Phong môn người nào làm việc nấy, Vô Tâm bị Chiến Tâm tôn giả cản lại, song phương liền xảy ra cuộc chiến kịch liệt.
Đang giao chiến, Chiến Tâm tôn giả điều khiển trường kiếm vụt đến trời cao, toàn thân phát ra khí thế bàng bạc, thi triển "Phi Tiên kiếm quyết" của Tiên Kiếm môn. Chỉ thấy ngàn vạn quang kiếm phát ra liên miên không dứt, hình thành nên một kiếm trận hoàn chỉnh, từng luồng từng luồng quang kiếm rực rỡ tự động bay lên, ở trên không hợp thành đủ thức đủ dạng khác nhau công kích vào Vô Tâm liên tục không ngừng.
Đối mặt với môn phái số một trên toàn cõi - Tiên Kiếm môn, sắc mặt Vô Tâm có chút trầm trọng, "Phi Tiên kiếm quyết" này được hiệu xưng là pháp quyết trấn sơn của Tiên Kiếm môn, là môn tuyệt học ở mãi vị trí cao quí cả hàng ngàn năm nay, uy lực của nó vô cùng mạnh mẽ, nhìn qua mới hiểu được quả thật là bất phàm.
Ngưng thần tĩnh khí, hai tay Vô Tâm vụt mở ra, toàn thân khí tức quỷ dị nhanh chóng tỏa ra, đỏ sậm, đen sậm, xanh sậm, xanh lam sậm, vàng sậm ngũ sắc hào quang cùng lúc hiện lên, vận hành theo một quỹ tích kỳ dị phân bố bên trong ngàn vạn quang kiếm sắc bén của Chiến Tâm tôn giả, vẽ lên một hình dạng kỳ quái, ẩn ẩn ngăn cản sự liên thông của "Phi Tiên kiếm quyết".
Giữa không trung, quang kiếm liên tục không ngừng dưới sự thúc động của Chiến Tâm tôn giả hình thành một vũ khí sắc bén có tính xâm thực, bắn thẳng vào ngực của Vô Tâm. Nhưng mỗi khi những quang kiếm này vừa tiến gần đến Vô Tâm trong khoảng một trượng liền bị kỳ mang ngũ sắc đang xoay chuyển bên ngoài thân thể hắn thôn phệ, biến mất bên trên tầng quang giới hộ thể đó. Tình hình này duy trì được một hồi, sau đó tùy theo sự gia tăng thế công của Chiến Tâm tôn giả mà phát sinh biến đổi.
Đang khi bầu trời ngập đầy kiếm khí, ngàn vạn khí tức quang kiếm liên thông với nhau, một vầng quang bích trong suốt xuất hiện xung quanh Vô Tâm, tùy theo sự gia tăng công lực của người thi triển mà từ từ thu nhỏ lại. Ngay lúc này, ngàn vạn kiếm ảnh bắt đầu đan xen với nhau. Trong suốt quá trình đó, kiếm khí liên tục bành trướng, sức mạnh hủy diệt ngày càng dày đặc, kết hợp với quang bích sản sinh ra một áp lực cực lớn, luồng kiếm mang điên cuồng di chuyển với một tốc độ rất cao, chỉ chớp mắt đã công kích hàng trăm hàng ngàn lần.
Phát hiện ra sự nguy hiểm đến gần, ánh mắt Vô Tâm lạnh lại. Khi hắn gia tăng sự phòng bị, đồng thời hào quang ngũ sắc bên ngoài thân cũng bắt đầu thỉnh thoảng lấp lánh, sử dụng tốc độ cực nhanh của nó để tìm kiếm và bẻ gãy ngàn vạn quang kiếm có thể nhìn thấy, còn tự động xuyên vào trong đó, sử dụng chân nguyên mạnh mẽ của bản thân ngăn cản không cho kiếm trận hoàn thành, đối kháng lại công kích của Chiến Tâm tôn giả.
Do tính chất kỳ lạ đặc biệt của pháp quyết "Ám Ảnh Lưu Quang", chính là dùng chân nguyên dao động để sản sinh ra lực công kích. Vì thế khi Vô Tâm gia tăng tần suất dao động của chân nguyên, luồng chân nguyên đang xuyên qua bẻ gãy màn quang kiếm lập tức bành trướng, hình thành lực đàn hồi to lớn, thay đổi vị trí của các kiếm mang, làm rối loạn kiếm trận.
Như vậy, Chiến Tâm tôn giả toàn lực điều khiển kiếm mang hội tụ vào trong với ý đồ hủy diệt Vô Tâm. Nhưng Vô Tâm lại phát động chân nguyên phản kích bằng cách bành trướng ra ngoài, dựa vào lực đàn hồi làm giới hạn đối chọi với sự tiến đến của luồng kiếm khí đó. Một thu một phóng, một tiến công một phòng ngự, hai đại cao thủ đối chọi với nhau, chỉ giây lát đã giao chiến với nhau hàng trăm lần, số lần biến đổi chân nguyên không đếm xuể, âm thanh sấm nổ dày đặc, chấn động bốn phương.
Những vụ nổ liên tục, khiến cho quang bích bị chấn động kịch liệt. Sau một hồi nổ lực khá lâu, cuối cùng Chiến Tâm tôn giả cũng không thể khống chế được nữa, cả không gian đột nhiên rung động kịch liệt, một luồng kiếm khí phá trời quét khắp bốn phương.
Chiến Tâm tôn giả thân bị trọng thương, theo sự dao động của luồng khí lưu đáng sợ, bay ra xa hơn mười trượng. Còn Vô Tâm sắc mặt tái nhợt, tuy chấn nát được Phi Tiên kiếm quyết, nhưng luồng phản lực hung bạo mạnh mẽ cũng khiến khí huyết hắn nghịch chuyển, chân nguyên chỉ trong chốc lát đã bị tổn thương rất lớn.
Giận dữ nhìn Chiến Tâm tôn giả bị đánh bay đi, Vô Tâm hét lên một tiếng hung dữ, thân hình lóe lên chợt biến mất, giây lát sau đã xuất hiện trên đỉnh đầu của Chiến Tâm tôn giả, hai tay phát ra hào quang ngũ sắc, lập tức bao trùm cả người kẻ địch.
Lúc này, ánh mắt Vô Tâm lạnh lùng tàn khốc, toàn thân toát ra khí thế phẫn nộ kinh trời, một luồng sức mạnh tà ác lưu động trên cơ thể hắn, đang tùy theo tâm trí kiên định của hắn càng lúc càng mạnh mẽ, khiến cho uy lực "Ám ảnh Lưu Quang" đang áp lên thân hình của Chiến Tâm tôn giả tăng lên gấp bội, dễ dàng đột phá qua lớp phòng ngự trong lúc hốt hoảng của Chiến Tâm tôn giả, hung hăng tàn độc đánh trúng đại não của lão.
Tiếng la thảm thiết vang lên từ miệng của Chiến Tâm tôn giả, sự đột kích bất ngờ của Vô Tâm khiến cho Chiến Tâm tôn giả đang bị trọng thương không thể huy động toàn lực phòng ngự, giây lát sau lực lượng cực kỳ tà ác đó đã công hãm phòng tuyến, khiến cho thân lão lâm vào nguy hiểm. Đối diện với tử vong, Chiến Tâm tôn giả vừa sợ vừa giận, cố gắng hết sức nhẫn nhịn sự đau đớn điên cuồng để gia tăng tàn dư chân nguyên, phát ra đòn phản kích cuối cùng.
Nhưng đến lúc này, sát niệm của Vô Tâm thật sự nồng đậm, hơn nữa tu vi lại kinh người, với ý thức quyết tâm công kích của hắn, Chiến Tâm tôn giả duy trì không lâu hơn được khoảng thời gian cháy nửa cây hương, đại não liền lập tức vỡ nát, nguyên thần dưới tác dụng của pháp quyết "Ám ảnh Lưu Quang" của Vô Tâm hóa thành tro bụi.
Cái chết của Chiến Tâm tôn giả lập tức khiến cho mọi người đều chú ý. Về phía Chánh Đạo liên minh, Thiên Kiếm Khách cơ hồ phát cuồng, còn phía Quỷ vực và Huyền Phong môn thì khí thế tăng mạnh, chiến ý dâng cao. Trường đấu bên này vừa kết thúc, một đám âm vân bắt đầu bao trùm đỉnh ngọn núi thần kỳ này.
Tiêu diệt được Chiến Tâm tôn giả rồi, Vô Tâm ngạo nghễ đứng giữa không trung, toàn thân phát ra một luồng khí thế điên cuồng phóng túng. Với một tu vi kinh người, vào lúc này đã khiến cho mọi người tại hiện trường kinh khiếp. Đối diện với sự mạnh mẽ của Vô Tâm, Thiên Kiếm Khách, Kiếm Vô Trần, Sát Huyết Diêm La và Lục Vân đều vô cùng kinh ngạc, cũng từ đó mà lãnh ngộ ra, đây là một biến hóa cực kỳ to lớn, sự xuất hiện của hắn đối với toàn cục xem ra có ảnh hưởng rất quan trọng.
Lúc này, sau khi các cao thủ Huyền Phong môn cảm nhận được khí thế mạnh mẽ và quyết tâm kiên định của Vô Tâm, ai nấy đều gầm lên điên cuồng, phát xuất khí thế vô cùng to lớn, bức cho cao thủ Chánh Đạo từng bước thối lui, tâm thần bất an. Còn ba đại hung tà Quỷ vực lại nhân cơ hội này phát động thế công mãnh liệt, ý đồ muốn thoát khỏi hạn chế của cao thủ tam phái, tập họp cùng với Sát Huyết Diêm La để mưu đại kế.
Còn về phía Chánh Đạo liên minh, hai đại cao thủ của Dao Trì đang đối trận với Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách tình huống cũng không được lạc quan lắm, mà Thương Nguyệt năm người giao đấu với năm cao thủ Huyền Phong môn lúc nào cũng có thể lâm nguy.
Diệp Tâm Nghi, Phong Lôi chân quân, Thái Phượng tiên tử ba người tình huống khá hơn một chút, chiếm được thượng phong, còn Liễu Tinh Hồn lúc này không biết đã biến đi đâu, nhân lúc không ai để ý đến, hắn đã âm thầm lén trốn đi.
Lục Vân vẫn đeo bám Kiếm Vô Trần như cũ, Tam Tài Tà sát vẫn vây khốn Sát Huyết Diêm La. Toàn bộ chiến trường ngoại trừ Thiên Kiếm Khách và Vô Tâm ra, không một ai rảnh rỗi. Ngay lúc đó, bầu trời đột nhiên hiện lên một vùng trắng như tuyết, khí thế uy nghiêm thần thánh mạnh mẽ kinh người đột nhiên từ không trung hiện ra, khiến cho mọi người trong cuộc hỗn chiến chấn động rất mạnh.
Là ai đột nhiên đến đây? Là ai có sức mạnh to lớn như vậy? Sự xuất hiện của người này có phải bởi vì cuộc hỗn chiến này không, và sẽ mang đến thay đổi như thế nào? Lúc này, mọi người đều đang suy đoán, nhưng có mấy ai đoán trúng được đây?
Trên ngọn núi thần kỳ, sự xuất hiện lần lượt của Lục Vân, Sát Huyết Diêm La, Hồng Vân lão tổ và Vô Tâm khiến cho Chánh Đạo liên minh không thể đối phó được, cục diện lâm vào cảnh hỗn loạn.
Sự tàn nhẫn của Lục Vân đã quét sạch hết sự chuẩn bị của Chánh Đạo liên minh. Sức mạnh to lớn của Sát Huyết Diêm La ép Thiên Kiếm Khách không thể không mời Tam Tài Tà Sát, sự xuất hiện của Hồng Vân Lão Tổ khiến cho cục diện vốn đang khẩn trương càng thêm phần hỗn loạn, nhưng sự đột kích của Vô Tâm mới khiến cho toàn bộ cục diện hoàn toàn thay đổi.
Giao chiến cho đến giờ phút này, Tàn Dương Tử chết trong tay của Lục Vân, Chiến Tâm tôn giả thì chết dưới tay của Vô Tâm. Về phía Quỷ vực mười phần chết hết sáu, thực lực giảm mạnh. Trước mắt, bên có lợi thế nhất lại chính là Huyền Phong môn, điều này khiến cho Chánh Đạo liên minh và Quỷ vực đều cảm thấy không cam lòng.
Nhìn toàn cục, Chánh Đạo Liên Minh lúc này còn lại những cao thủ như Tam Tài Tà Sát, Thiên Kiếm Khách, Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần, Phong Lôi chân quân, Thái Phượng tiên tử, Tịch Diệt Thiện Chủ, Kim Cương Thánh Phật, Thiên Túc đạo trưởng, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, tổng cộng mười ba cao thủ, có thể nói là thực lực to lớn.
Quỷ vực chỉ còn lại Sát Huyết Diêm La và tam đại hung tà. Huyền Phong Môn thực lực chưa bị tổn thất, tổng cộng có chín cao thủ, còn lại là Lục Vân, Hồng Vân lão tổ, Mạc Bắc Thiên Tinh Khách, thêm nữa là Thương Nguyệt năm người với thân phận đặc biệt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nếu luận về thực lực, Chánh Đạo liên minh là to lớn nhất, nhưng cục thế bị ảnh hưởng xem ra cuối cùng sẽ thất bại. Chánh Đạo liên minh một chọi bốn, với mười ba cao thủ đấu lại mười sáu cao thủ của bốn thế lực, trong đó có những kẻ rất mạnh như Sát Huyết Diêm La, Vô Tâm và Lục Vân. Do đó tình hình như vậy thật sự bị nguy cơ tứ bề.
Ban đầu, Thiên Kiếm Khách và Kiếm Vô Trần toàn tâm muốn dụ chuột vào bẫy. Ai ngờ là đến lúc này lại không cách nào kiểm soát toàn bộ, tất cả mọi thứ đều biến hóa khôn lường. Chánh Đạo liên minh, không những phải đối phó với Lục Vân, Sát Huyết Diêm La, lại còn phải đối phó với với sự tấn công của Huyền Phong môn, dĩ nhiên là lâm vào tình thế vô cùng nguy cấp. Tầng mây chợt lóe lên một luồng bạch quang, một luồng khí thế thần thánh to lớn lan ra bốn bề xung quanh, khiến cho những người trong cuộc chiến đều chấn động, đưa mắt nhìn lên phía bầu trời.
Trong lúc hỗn loạn, giao chiến vẫn tiếp tục như cũ, đối với lai lịch của người thần bí này mọi người đều cảm thấy mơ hồ, chỉ duy nhất có Thiên Kiếm Khách vẻ mặt mừng rỡ, miệng hô nhẹ lên một tiếng, phóng người lên trên không.
Giữa không trung, một vầng quang mang chói mắt lóe lên, tức thì hiện ra một trung niên nam tử toàn thân trắng toát. Thì ra chính là người từng xuất hiện một lần tại Hoa Sơn lúc trước, Bạch Quang. Quét mắt nhìn xung quanh một lượt, Bạch Quang nhìn Thiên Kiếm Khách bay đến gần nói:
- Theo tình hình này thì hôm nay khó mà thu xếp đây.
Thiên Kiếm Khách cười khổ một tiếng, than thở:
- Hôm nay có nhiều việc xảy ra bất ngờ, vượt quá sự tưởng tượng của bọn ta, do đó mới biến thành cục diện như vậy. Lần này, ta mời huynh đến đây là hy vọng huynh có thể tạm thời khống chế Sát Huyết Diêm La để Tam Tài Tà Sát đổi sang đối phó với đám cao thủ của Huyền Phong môn, chúng ta mới còn có thể có cơ hội thay đổi cục diện.
Bạch Quang liếc nhìn Sát Huyết Diêm La, thần sắc trở nên nghiêm túc nói:
- Với khả năng của ta sợ là cũng không thể giữ chân được hắn. May là hắn đã thụ thương, giữ hắn trong một thời gian ngắn thì cũng có thể được.
Thiên Kiếm Khách nghe xong, cấp tốc nói:
- Vậy thì trước hết cứ làm như thế, tình hình này kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho chúng ta. Giờ thì giao hắn cho huynh, còn ta sẽ đi thâu thập tên nghiệt chướng kia.
Nói xong thân ảnh lóe lên, chỉ thấy tử mang như mây trôi dạt, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Vô Tâm.
Bạch Quang liếc hắn một cái, sau đó liền nhẹ nhàng hạ mình xuống. Ngay khi tiếp cận Sát Huyết Diêm La, lão liền nói với Tam Tài Tà Sát:
- Nơi này hãy giao cho ta, các người hãy qua bên kia giúp họ đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Hạo Nhiên Thiên Địa, nhân giả vô địch!
Giây phút này, Tất Thiên đã làm được. Hắn đã dùng Thiên Địa chánh khí to lớn đối kháng với sự mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần, dùng tấm lòng nhân ái làm căn bản, dùng niềm tin kiên định làm chỗ dựa, dùng sinh mệnh trả giá, thúc động hỏa diễm tối cao thần thánh trên thế gian, sức mạnh bạo phát lên cả trăm lần, cuối cùng chống đỡ được Kiếm Vô Trần đang điên cuồng.
Hỏa diễm đang tiếp tục thăng hoa, mà thân thể Tất Thiên đã bắt đầu tan biến, chầm chậm ngưng tụ thành một luồng quang trụ, mang theo chánh khí lẫm liệt muốn phá vỡ trời cao.
Nhìn thấy thân thể Tất Thiên đang bắt đầu tan biến, gương mặt Lý Hoành Phi cực kỳ bi thống, miệng điên cuồng hét lớn:
- Tất Thiên, đừng làm như vậy! Đừng……...
Thanh âm thống thiết thét lên, nhưng có thống thiết thì kết cuộc đã định sẵn cũng không thể vãn hồi, chỉ khiến cho Tất Thiên quay đầu nhìn lại. Cái nhìn đó, hàm chứa rất nhiều biểu tình, Lý Hoành Phi có chút minh bạch, có chút thương tang, nhưng cũng có chút không cam lòng xen lẫn chút mê mang.
Tựa hồ sinh mệnh đã đến điểm cuối cùng, khi Tất Thiên bức Kiếm Vô Trần không thể chú ý đến Lý Hoành Phi và Trương Ngạo Tuyết, lợi dụng giây phút cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn đến gương mặt Trương Ngạo Tuyết.
Những chuyện đã qua, nàng đã không còn nhớ nữa, nhưng gã thật sự vĩnh viễn không thể nào quên. Đã đến hồi kết thúc của sinh mệnh, mà hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn nàng trong hoàn cảnh này, dùng chính mạng sống của mình thể hiện mối tình sâu lắng nhất.
Dĩ vãng, quá nhiều yếu tố khiến cho hắn không cách nào thổ lộ. Nhưng đêm nay, vào thời khắc trước khi mạng sống sắp qua đi, bản thân sắp hóa thành tro bụi, hắn cũng chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt mà thôi. Chỉ có điều nàng có thể hiểu được không? Có lẽ nàng không hiểu được, nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ cần bản thân có thể biểu đạt được tâm ý ẩn tàng từ lâu, điều này không phải cũng đã đủ lắm rồi sao?
Giữa liệt hỏa, Tất Thiên tựa hồ như mỉm cười, chỉ có điều Trương Ngạo Tuyết lại không thể thấy được bởi vì ngọn lửa quá sáng chói. Thu hồi mục quang, Tất Thiên trong lúc thời khắc tối hậu rời mắt khỏi thân ảnh đáng yêu một đời đó, hướng về Kiếm Vô Trần, bởi vì tâm nguyện của hắn còn chưa đạt. Trước khi chết, hắn cần phá được kết giới, vì sinh mệnh của nữ nhân yêu dấu mà tạo nên kỳ tích, để cho nàng có cơ hội ly khai, hy vọng tương lai nàng sẽ đạt được những điều tốt đẹp.
Trên mặt đất, Lý Hoành Phi sau khi thét vang lên âm thanh cuồng loạn đến rát họng, dần dần bình tĩnh lại. Nhìn hai người ở giữa không trung, hắn đã thấu hiểu cảm giác đó. Tất Thiên đã thiêu hóa sinh mệnh mình hóa thành quang trụ ngày càng cường đại. Một khi thăng hoa đến cực điểm, Tất Thiên có khả năng phá vỡ kết giới của Kiếm Vô Trần. Lúc đó, Trương Ngạo Tuyết sẽ có cơ hội thoát đi.
Tuy nhiên, khi cẩn thận suy nghĩ, kết giới đã bị phá, Tất Thiên đã chết đi, còn lại bản thân cũng như Trương Ngạo Tuyết với Kiếm Vô Trần. Lúc đó cái chết của mình đã không còn quan trọng, nhưng Trương Ngạo Tuyết có thể bỏ qua chính mình để chọn cách đào tẩu không? Nếu nàng không chịu đi, thì cái chết của Tất Thiên chẳng đã uổng phí rồi sao?
Nghĩ đến điều này, sau khi cân nhắc thiệt hơn thêm nữa, Lý Hoành Phi phát hiện ra, bản thân mình đã định sẵn phải chết, nhưng Trương Ngạo Tuyết cuối cùng cũng không thoát khỏi sự khống chế của Kiếm Vô Trần, nếu vậy hóa ra lại uổng phí tâm tư, cuối cùng kết quả cũng thương tang giống như vậy thôi sao?
Đến đây, trong lòng hắn kinh hoàng, cái chết của bản thân hắn không có quan hệ, cái chết của Tất Thiên tất cả là vì Trương Ngạo Tuyết, tại sao chính mình lại không thể? Làm thế nào mới phá vỡ được âm mưu hiểm độc của Kiếm Vô Trần, làm thế nào để Trương Ngạo Tuyết tự giải thoát bản thân, chọn lựa cách ly khai?
Tử vong, đó là sự lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần bản thân chết đi, Trương Ngạo Tuyết sẽ không còn lo lắng nữa, tự nhiên sẽ không vì mình mà bị Kiếm Vô Trần vây khốn. Chỉ là điều này thật mạo hiểm, bởi vì Trương Ngạo Tuyết đã mất ký ức, vạn nhất Kiếm Vô Trần thi triển quỷ kế đánh lừa nàng, đó chẳng phải đã phí công cố gắng trước đây sao. Vì thế, làm sao có khả năng để nàng nhất định rời khỏi?
Trong khi đang suy nghĩ, trong tâm trí Lý Hoành Phi lóe sáng, chỉ cần khôi phục ký ức cho Trương Ngạo Tuyết là không cần lo gì nữa. Suy nghĩ đến đây, Lý Hoành Phi đột nhiên lặng người, sau đó bất ngờ đại ngộ. Đến lúc này rồi, hắn mới đột nhiên hiểu ra tại sao Huyền Âm chân nhân truyền "Khấp Huyết Hoàn Hồn đại pháp" cho hắn. Bởi vì ông ấy vốn đã sớm biết đến kết quả này rồi, vì vậy mỗi lần ông nhìn vào mắt của mình, đều biểu lộ nhiều ít thương tang.
Hiểu ra dụng ý của sư thúc Huyền Âm chân nhân, Lý Hoành Phi không còn do dự nữa, trước tiên liếc nhìn thân thể Tất Thiên đang nhanh chóng hoàn toàn dung hợp, sau đó mượn Tất Thiên để thâu nhập vào cơ thể bản thân một luồng chân nguyên yếu ớt, bắt đầu âm thầm thi triển pháp quyết.
Lúc này, Trương Ngạo Tuyết đang đứng ngây ngốc nhìn Tất Thiên, mà Kiếm Vô Trần lại không cam lòng, muốn áp chế luồng Hạo Nhiên Chánh Khí của Tất Thiên. Hai người không ai chú ý đến hành động của Lý Hoành Phi. Đang khi thân thể Tất Thiên tan biến đi, hỏa diễm xung quanh đang cường thịnh đến mức cực hạn, hóa thành một quang trụ kinh thiên bắn thẳng lên bầu trời, chớp mắt đã công kích vào lực lượng trói buộc to lớn của Kiếm Vô Trần, cả hai va chạm nhau kịch liệt.
Dưới đất, Lý Hoành Phi toàn thân tỏa đầy huyết quang, tinh thần bản thân đột nhiên như tăng lên hàng trăm lần, ánh mắt lấp lánh hào quang chói sáng. Nhìn Trương Ngạo Tuyết, trong ánh mắt của Lý Hoành Phi lóe lên sự vương vấn lẫn mê luyến, mà nhiều hơn như thế là những lời chúc phúc và quan tâm.
Lúc này, hắn có sự quyến luyến không gì so sánh được, thật đáng tiếc hắn phải từ bỏ, trái tim rạn vỡ âm thầm đau đớn. Cho dù trước giờ phút lâm tử, nhưng cũng đủ để hắn cảm giác được sự đau thương vô tận.
Thời gian, càng lúc càng ít đi, trong lòng Lý Hoành Phi biết vậy. Nhưng hắn lại muốn nhìn thêm vài lần nữa, chỉ cần nhìn thêm vài lần nữa thôi. Chỉ có điều sau khi hắn đã nhìn rồi, hắn mới hiểu rõ, nhìn vài lần thôi không đủ, cho dù là dùng thời gian cả cuộc đời, cũng không có khả năng thỏa mãn nguyện vọng cả đời của hắn.
Lúc này, va chạm giữa không trung càng lúc càng kịch liệt, Lý Hoành Phi không dám chậm trễ nữa, miệng phát ra một tiếng thét lớn, thu hút sự chú ý của Trương Ngạo Tuyết, sau đó quang hoa toàn thân lập tức mờ đi, hai mắt bạo phát xuất ra tia sáng rực rỡ vô cùng, thu hút chặt chẽ ánh mắt của Trương Ngạo Tuyết.
Trong chớp mắt đó, sinh mạng của Lý Hoành Phi đã không còn lưu lại, mà dường như trong ánh mắt của Trương Ngạo Tuyết có biến hóa. Khi giữa không trung truyền lại âm thanh cực lớn, Tất Thiên đã dùng chính sinh mệnh hóa thành hoa lửa phá vỡ kết giới, hình thành một luồng quang trụ chiếu lên tận trời, ánh sáng chói mắt tỏa khắp bốn phương.
Ngay tại thời khắc đó, toàn bộ Hoa Sơn chấn động. Ở tại sườn núi, Thiên Túc đạo trưởng nhìn thấy cảnh này, miệng không kiềm được phát ra tiếng thở dài trầm thống, tự nói với chính mình: "Đáng tiếc a…….". Nhưng ở nơi khác, Thương Nguyệt vẫn còn đang tìm kiếm hành tung của Thiên Mục Phong, trông thấy cảnh này thì lập tức tâm thần chấn động mạnh mẽ, miệng hô không ổn, xoay mình bay về phía biệt viện của tam phái.
Kết giới bị phá, Kiếm Vô Trần tâm thần thất kinh, biết rằng không ổn. Mà đúng lúc này, Lý Hoành Phi dưới đất lại phát ra thanh âm cuối cùng, thét lớn với Trương Ngạo Tuyết:
- Chạy nhanh đi, hãy rời khỏi nơi đây đi tìm Lục Vân, báo thù cho chúng ta!
Thanh âm đột nhiên ngưng lại, Lý Hoành Phi sau khi thi triển "Khấp Huyết Hoàn Hồn đại pháp" ầm ầm ngã xuống. Hắn vốn chỉ còn lại khẩu khí cuối cùng, sau đó lại cố gắng hết sức thi triển pháp quyết, tự nhiên kết quả hẳn là như vậy.
Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngước đầu nhìn bốn phía, chớp mắt vô số hình ảnh lóe lên trong đầu nàng. Nhưng lúc này, Kiếm Vô Trần vì ích kỷ, cũng để ngày mai dễ dàng đối phó với Lục Vân, nên đã đột nhiên phát động tập kích, dự định một chiêu bắt lấy Trương Ngạo Tuyết, tránh bị người khác cản trở tra hỏi, lại trở nên không tốt.
Thấy thế công sắc bén đột nhiên hướng về phía mình, Trương Ngạo Tuyết đang thất thần chợt bừng tỉnh nhưng đã quá trễ, ánh mắt không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng khi ý nghĩ của Kiếm Vô Trần đã chắc chắn chín mươi phần trăm, giữa bóng đêm mờ ảo một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, hóa ra vô số lưu quang hội tụ ngay phía trước Trương Ngạo Tuyết, trực tiếp đỡ lấy chiêu này của Kiếm Vô Trần.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần tâm thần chấn động, định thần nhìn kỹ thấy người này chính là Thiên Mục Phong, điều này làm hắn có phần kinh ngạc.
Nhưng Thiên Mục Phong lại càng kinh ngạc hơn, hắn trực tiếp đỡ được một chiêu của Kiếm Vô Trần, tuy cứu được Trương Ngạo Tuyết, nhưng bản thân lại bị trọng thương, điều này làm sao không khiến hắn bất ngờ kinh ngạc cho được. Hắn đã từng có lần giao chiến với Kiếm Vô Trần, lần đó Kiếm Vô Trần không làm gì được hắn. Nhưng lần này tình hình đã đảo ngược, biến hóa to lớn kinh người.
Quay đầu lại, Thiên Mục Phong cấp tốc nói:
- Chạy nhanh đi, nơi này không thích hợp lưu lại lâu.
Trương Ngạo Tuyết ngạc nhiên nhìn gã, thần trí có chút mơ hồ, giọng nghi ngờ:
- Ngươi là? Hình như là rất quen, sao ta lại không thể nhớ ra được.
Thiên Mục Phong giật mình, nhớ lại nàng đã mất ký ức, lập tức gầm vang:
- Không cần phải biết ta là ai, chạy nhanh đi!
Nói rồi xoay người lại nghênh đón Kiếm Vô Trần.
Dưới bóng đêm, hai người đang giao chiến thân ảnh hóa ra thành ngàn, tốc độ cực nhanh khiến người ta sợ hãi, chỉ chớp mắt đã giao đấu quá trăm chiêu, khí lưu mạnh mẽ trên mặt đất dâng lên cao như sóng cuộn.
Lắc mình thối lùi về cạnh bên Trương Ngạo Tuyết, Thiên Mục Phong vừa nóng lòng vừa gấp rút, muốn hối thúc nàng đi mà nàng không chịu đi, điều này khiến hắn cực kỳ sốt ruột. Nhưng ngay tại lúc này, Kiếm Vô Trần lợi dụng hắn bị phân tâm đột nhiên tiến đến, hai tay phát xuất hai quang dực (1) màu tím đỏ, từ hai phía giáp công trở lại. Đồng thời, Kiếm Vô Trần sử dụng sức mạnh to lớn để ngưng kết không gian chung quanh, không chừa một cơ hội nào cho Thiên Mục Phong có thể đào thoát, quyết tâm một chiêu hủy diệt hắn.
Lâm vào thế nguy hiểm, Thiên Mục Phong cũng không thể nghĩ nhiều, tay phải nhanh chóng lấy ra một vật từ trong ngực, sau đó tần suất chân nguyên toàn thân biến đổi, thi triển độc môn pháp quyết "Thiên Ảo Tà Vân" mô phỏng chân lực của Phật gia, không ngừng thúc động "Nhiên Đăng Phật Ấn" trong tay phát ra kim quang vạn trượng.
Trong đêm tối, luồng kim quang này đột nhiên phát ra. Hậu quả khiến Kiếm Vô Trần đang công kích hô lên kinh ngạc, bất ngờ lùi lại phía sau, phảng phất như gặp phải lũ lụt mãnh liệt.
Thiên Mục Phong trong lòng lặng đi, nhưng chỉ vài phút liền đoán ra được vài phần, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Trương Ngạo Tuyết ở bên cạnh lúc này đột nhiên mở miệng lên tiếng:
- Thiên Mục Phong, là huynh sao?
Thiên Mục Phong bất chợt kinh ngạc, sau đó vui mừng nói:
- Cô nương đã tỉnh táo lại rồi, tốt quá. Đúng rồi, cô nương đi nhanh đi, Kiếm Vô Trần cực kỳ bá đạo, chúng ta không thể đối phó với hắn được.
Thời khắc này, Thiên Mục Phong hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ tại sao Trương Ngạo Tuyết đột nhiên tỉnh táo lại được. Điều này thật ra có liên quan đến "Nhiên Đăng Phật Ấn" trong tay của hắn. Trước đó, Lý Hoành Phi đã thi triển hoàn hồn đại pháp, chỉ có thể khiến cho ký ức của Trương Ngạo Tuyết khuấy động lên một chút, hoàn toàn không thể chân chính phá giải được áp chế của Vu thuật. Cuối cùng, tuy Lý Hoành Phi cố sức phát huy đến cực hạn, nhưng lại trong lúc lâm tử nên cũng không thể phát huy được bao nhiêu uy lực. Nhưng lần này, hành động vô tình của Thiên Mục Phong lại khiến cho Trương Ngạo Tuyết được Vạn Phật kim quang rọi chiếu, với công dụng khắc chế Vu thuật của Nhiên Đăng Phật Ấn, đã giải khai phong tỏa ký ức của nàng.
Nghe lời này, Trương Ngạo Tuyết chợt nhíu mày, thần trí tựa hồ chưa hoàn toàn khôi phục, giọng có vẻ nghi ngờ:
- Đầu của ta đau quá, còn có nhiều chuyện không nhớ được. Làm sao huynh lại đến đây?
Thiên Mục Phong ngẩn người ra, nhanh giọng nói:
- Trước tiên đừng có truy vấn những điều này, cô nương hãy rời khỏi đây trước đi, sau đó thuận tiện ta sẽ thuật lại cho cô nương rõ tất cả. Nhanh, đi nhanh đi!
Thấy hắn khẩn thiết hối thúc, Trương Ngạo Tuyết tuy còn do dự, nhưng cũng không còn chần chờ, quay người biến mất trong màn đêm.