Đến giữa trưa, Huyền Ngọc Chân Nhân vẫn đang cùng thương nghị đại sự với năm vị chưởng giáo bên trong Thiên Huyền Động. Trải qua thời gian lâu như vậy, lục viện cũng đã cơ bản thương nghị xong. Huyền Ngọc Chân Nhân đưa mắt nhìn năm người rồi mở miệng cất lời: "Các vị chưởng giáo còn việc gì quan trọng nữa thì xin nói ra, nếu không thì theo ta cũng đến lúc kết thúc rồi. Mọi người thấy sao?". Ánh mắt ông lướt qua chúng nhân, dừng lại trên mình Pháp Quả Đại Sư của Bồ Đề Học Viện tựa hồ chờ đợi điều gì đó.
Tiếp xúc với ánh mắt của Huyền Ngọc Chân Nhân, Pháp Quả Đại Sư cũng lờ mờ đoán ra tâm ý của ông. Ông đưa mắt nhìn những người khác, cuối cùng ánh mắt hơi dừng lại nơi Lý Trường Xuân và Liễu Tinh Hồn, nhẹ giọng nói: "Bần tăng thấy đại hội lần này đã kết thúc viên mãn, việc sau này phải đối phó với yêu ma quỷ quái thế nào thì chúng ta đã thương nghị, cũng không có gì khác biệt nhau lắm. Bần tăng chỉ có một việc nhỏ cần thỉnh vấn các vị chưởng giáo. Đương nhiên vấn đề này có liên quan đến Thiên Kiếm Viện, hy vọng Lý chưởng giáo nghe xong chớ nổi giận". Nói đến đây liền dừng lại, mục quang nhìn thẳng vào Lý Trường Xuân.
Lý Trường Xuân nghe qua, trong lòng có chút bất an song ngoài miệng vẫn bình tĩnh đáp: "Đại sư có điều gì xin cứ nói, ta sẽ tận lực hồi đáp. Bất kể là vấn đề gì, ta cũng không nề hà". Nói xong, ??a ánh mắt nhìn khắp các cao thủ ngũ viện, thấy trong nhãn thần của họ hình như có điều gì đó khác lạ.
Pháp Quả Đại Sư nhìn vào các chưởng giáo khác. Sau khi quan sát thần sắc từng người, Pháp Quả lên tiếng: "Sự tình là thế này, chúng tôi muốn hỏi về vị hắc y đệ tử của quý môn, đối với pháp quyết mà y tập luyện, không biết Lý chưởng giáo có cảm giác gì không? Kỳ thực yêu cầu của chúng tôi cũng chẳng to tát gì, chỉ là hi vọng Thiên Kiếm Viện sẽ lưu tâm đến y hơn, đừng để sau này xuất hiện chuyện gì. Lục viện chúng ta xưa nay quan hệ một mực tốt đẹp, tương lai thật sự xuất hiện việc gì đó không như ý thì sẽ không hay cho lắm.
Lý Trường Xuân sắc mặt thoáng biến đổi, đưa mắt liếc Liễu Tinh Hồn. Trong lòng hai người đồng thời thoáng chấn động, chúng nhân lại đề xuất một vấn đề như thế ??a mọi chuyện ?i theo chiều hướng này. Lý Trường Xuân đưa mắt nhìn mọi người, trầm giọng: "Đại sư có chuyện gì thắc mắc xin cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo làm gì".
Pháp Quả Đại Sư nghe xong có vẻ trầm tư, ông đưa mắt nhìn quanh các chưởng giáo khác. Thất Huyền Chân Nhân thấy vậy đỡ lời: "Mọi người đều là bạn cũ lâu năm, ta xin nói thẳng vào vấn đề. Lúc tranh đoạt Ngũ Thể Tiên Lan, Quỷ tiên cùng Ma tiên từng vô tình lỡ lời để lộ ra tên pháp quyết kia, chính là pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang thất truyền đã lâu, việc này chắc Trường Xuân chưởng giáo không phải không liên quan gì. Đương nhiên đối với việc tu luyện pháp quyết này có hậu quả gì, chúng ta đều tương đối biết rõ. Hiện tại, chúng tôi cũng chẳng có ý định truy cứu chuyện này, Trường Xuân huynh chỉ cần cho chúng tôi một lời hứa. Nếu tương lai có chuyện gì bất lợi cho thiên hạ, hy vọng lúc đó Thiên Kiếm Viện không khoanh tay mà đứng nhìn". Dứt lời, ánh mắt liếc sang Huyền Ngọc Chân Nhân như muốn ám thị điều gì đó.
Sắc mặt Lý Trường Xuân khẽ biến đổi, ông ta đưa mắt nhìn Liễu Tinh Hồn, trầm tư một thoáng đoạn lên tiếng: "Việc này tại hạ đích xác không rõ lắm, hơn mười năm nay chúng tôi cứ vô tâm tu luyện tại hậu sơn. Trong thời gian này, y rất ít khi ra đến phía trước núi, ta và y gặp mặt không nhiều. Nhưng mà hôm nay đã có người đề cập đến chuyện này, ta tất nhiên sẽ triệt để điều tra.
Nếu mọi việc quả đúng như vậy, ta trước mặt các vị xin hứa rằng trong tương lai bất kể phát sinh sự cố gì đương nhiên sẽ do Thiên Kiếm Viện chúng tôi tận lực đảm trách. Ta sẽ nghiêm khắc quản giáo đệ tử, các vị bất tất lo lắng".
Huyền Ngọc Chân Nhân dịu giọng nói: "Đã có lời của Trường Xuân huynh, tin rằng mọi người cũng đã an tâm. Giờ chúng ta không đề cập đến chuyện này nữa, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên giải tán thôi. Xem ra các vị chắc cũng chẳng thắc mắt thêm điều gì". Ánh mắt ông đảo quanh một vòng nhưng không thấy ai mở lời, Huyền Ngọc Chân Nhân liền xoay người, chuyển thân đi ra phía ngoài động khẩu.
Bên dưới Thái Huyền Sơn, trên con đường hướng thẳng đến Thiên Kiếm Viện, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên ngự kiếm bay tới. Thiếu niên này ước chừng hai bảy hai tám tuổi, tướng mạo đường đường, hai mắt thoáng lộ một tia tinh quang, chứng tỏ tu vi không tệ chút nào. Nhưng lúc đó sắc mặt thiếu niên loáng thoáng vẻ lo lắng, thu kiếm lại rồi toàn lực thi triển khinh công nhằm hướng đỉnh Thái Huyền Sơn lướt tới. Đi được vài dặm, y đã lên đến lưng chừng núi, nhanh chóng có mặt tại một ngã ba đường.
Thiếu niên dừng lại quan sát cẩn thận đoạn chọn con đường chính giữa, cấp tốc tiến tới. Không lâu sau, thiếu niên này đã gặp thủ sơn đệ tử của Thiên Kiếm Viện. Nhác thấy, y đã mở lời thi lễ: "Các vị sư huynh mạnh giỏi, đệ là Tây Thục Dịch Viện môn hạ, Càn Viện đệ tử Trần Quang. Đệ có việc gấn cần gặp chưởng giáo Huyền Ngọc sư bá, mong các vị sư huynh chỉ điểm cho biết phải tìm ở đâu!".
Thiên Kiếm Viện đệ tử nghe xong, lạnh giọng đáp: "Dịch Viện môn hạ, hừ, định làm gì? Cứ đi thẳng theo đường này đến Thiên Hỏa Động là gặp". Nói xong quay người bước đi, không thèm lý gì đến Trần Quang. Trần Quang sửng sốt, không hiểu vì sao môn hạ đệ tử của Thiên Kiếm Viện lại đối đã với y như vậy, tâm lý có chút bất mãn nhưng y không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cảm tạ rồi thuận đường phi thân lướt đi.
Trên đường đi, Trần Quang hỏi han khá nhiều đệ tử Thiên Kiếm Viện, phát giác người nào cũng vậy, chỉ cần nghe thấy y bảo là đệ tử Dịch Viện liền thập phần coi thường, có kẻ thậm chí có vẻ phẫn hận. Nghi hoặc đầy mình nhưng không giải đáp được, rốt cuộc Trần Quang cũng đến Thiên Hỏa Động. Đang chuẩn bị đi vào trong động thì y gặp Tĩnh Nguyệt Sư Thái bước ra, liền lớn tiếng gọi: "Sư thúc, con là Trần Quang, các người ở tại chỗ xa xôi này làm con tìm kiếm vất vả quá".
Tĩnh Nguyệt Đại Sư nghe tiếng quay sang nhìn Trần Quang, hơi sửng sốt hỏi: "Con sao lại đến đây, có phải Dịch Viện xảy ra chuyện gì không? Nhanh theo ta vào động rồi nói sau". Nói rồi liền đưa y vào trong động. Vừa vào, Trần Quang phát hiện thấy ngoại trừ Huyền Ngọc Chân Nhân và Tử Dương Chân Nhân vắng mặt thì mọi người khác đều ở đó.
Mọi người vừa thấy Trần Quang đều thập phần cao hứng, Lý Hoành Phi vẻ mặt lộ ra nét cười vui, Lâm Vân Phong vui vẻ nhảy đến bên cạnh y, nắm chặt tay y vừa cười vừa nói: "Huynh là Càn Viện sư huynh, thực là tốt quá, chúng tôi có tin vui muốn mách huynh đây. Nhanh ngồi xuống rồi từ từ nghe chúng tôi kể".
Trần Quang thấy sắc mặt mọi người đều tràn ngập vẻ cao hứng, không hiểu chuyện gì, hỏi: "Có chuyện gì vậy mà khiến mọi người cao hứng thế? Lúc ta lên núi tìm mọi người, thấy Thiên Kiếm Viện đệ tử, ai gặp tôi cũng cau mày trợn mắt, ngữ khí ác liệt. Thật ra đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Vân Phong nghe hỏi lập tức cao giọng: "Bọn chúng xưa nay vẫn dùng đôi mắt chó má như vậy để nhìn người khác, lần sau chúng tới Dịch Viện thử xem chúng ta thu thập chúng bằng cách nào. Nhưng thôi, giờ thì sư huynh không cần để ý chuyện đó, đệ cho huynh biết nhé, Dịch Viện chúng ta đã đoạt được ngôi vị dẫn đầu, trở thành lục viện chi thủ. Hiện tại chưởng giáo sư bá đang cùng với năm vị chưởng giáo thương nghị đại sự. Huynh xem sự việc như vậy không cao hứng sao được! Ha ha, bọn đệ cao hứng quá đi. Ha ha, cuối cùng cũng được thấy đám Thiên Kiếm Viện đó thất bại". Dứt lời không nén được bật cười lớn.
Trần Quang nghe xong, toàn thân chấn động, vẻ mặt đầy kinh ngạc rồi liền chuyển thành vui mừng t?t cùng, đưa tay ra nắm chặt tay Vân Phong, hỏi với vẻ kích động: "Thật chứ? Là sự thật ư? Đệ không lừa ta chứ? Thật tốt quá. Sư phụ và sư thúc mà biết được chắc phải mừng lắm. Ha ha, tốt quá, không lạ là đám Thiên Kiếm Viện đó gặp ta thì tỏ vẻ hậm hực, nguyên lai là chúng ta đã đánh bại bọn họ để đoạt được hạng nhất. Thật là tốt quá".
Liền đó, Trần Quang lại hỏi ai là người chiến thắng, nghe nói là Lục Vân thì kinh ngạc cực độ. Sau một hồi vui mừng, Trần Quang liền nhớ ra mục đích đến đây liền hấp tấp hỏi: "Sư thúc, chưởng giáo sư bá lúc nào thì quay lại? Con đến đây là có tin tức không hay, nhất định phải báo cáo với sư bá, sự tình đã thập phần trọng yếu rồi".
Mọi người nghe xong đều tỏ vẻ sửng sốt, duy chỉ có Lục Vân lóe lên một tia sáng trong mắt, thầm than tin tức sao mà tới nhanh đến vậy. Tĩnh Nguyệt Đại Sư thấy sắc mặt Trần Quang u ám, hỏi ngay: "Chuyện gì vậy? Con nói nhanh đi, chúng ta cùng thương lượng xem, nếu quả cần kíp chúng ta sẽ tìm chưởng giáo về ngay".
Trần Quang nhỏ giọng đáp: "Phong Đô Quỷ vực có chuyện rồi. Mười tám vị sư huynh đệ trấn thủ tại đó, trừ một người thoát được còn thì toàn bộ đều chiến tử, đạo Phong Hồn Phù trấn áp lối vào Quỷ vực đã bị cao thủ của Yêu vực chiếm mất, mang theo xuống Quỷ vực mất rồi. Hiện tại sư phụ con và Huyền Âm sư thúc đang toàn lực chặn tại lối vào Quỷ vực, dùng đủ mọi biện pháp nhưng chưa có cách nào phong trụ được lối vào. Vì vậy sư phụ bảo con phải tức tốc đi cầu cứu sư bá, mong người nhanh chóng trở về cùng đối phó chuyện này". Trong động, trừ Lục Vân ra, ai nghe qua cũng chấn động, ánh mắt lộ vẻ bất an. Tĩnh Nguyệt Đại Sư biến sắc, nói: "Chúng ta phải đến ngay Thiên Huyền Động, đem chuyện này nói với chưởng giáo cùng năm vị viện chủ xem họ xử lý thế nào. Mọi người cùng đi, nhanh lên". Nói xong tức tốc đi ngay.
Bên ngoài Thiên Huyền Động, Huyền Ngọc Chân Nhân cùng Tử Dương Chân Nhân đi trước, đang bước ra ngoài động. Do hội nghị đã thương thảo xong nên các vị chưởng giáo đều rời khỏi động, khi sắp ra đến cửa động chợt nghe có tiếng người tranh luận bên ngoài, chính là một người của Dịch Viện đang định đi vào bên trong thì bị người của Thiên Kiếm Viện chặn lại, song phương đang tranh chấp dữ dội.#¡
Huyền Ngọc Chân Nhân ho khẽ một tiếng, cất lời: "Vân Phong, con đang làm cái gì vậy? Sao lại đến đây gây chuyện, còn chưa dừng lại mau". Vừa nhìn thấy Trần Quang, Huyền Ngọc Chân Nhân hơi ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu ra có nhiều chuyện cần bàn. Liễu Tinh Hồn ở bên cạnh cũng đã kêu đệ tử Thiên Kiếm Viện nhường bước cho người của Dịch Viện.
Tĩnh Nguyệt Đại Sư quét mắt nhìn các vị chưởng giáo, sắc mặt vô cùng trầm trọng nói: "Sư huynh, Quỷ vực xảy ra chuyện rồi, Trần Quang đến đây để cầu cứu, huynh xem phải làm thế nào?". Lời vừa buông ra, toàn thể đương trường đều kinh ngạc, mục quang dừng lại trên người Trần Quang.
Huyền Ngọc Chân Nhân thấy thần tình của Tĩnh Nguyệt Đại Sư đã hiểu là sự tình rất nghiêm trọng, trong lòng không khỏi thầm thở dài. Dịch Viện vừa mới tiếp chưởng ngôi vị đứng đầu lục viện thì đã phát sinh dị biến, thật vô cùng bất lợi! Quay qua Trần Quang, Huyền Ngọc Chân Nhân hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, con cứ việc nói ra trước mặt các vị chưởng giáo đây, chúng ta ắt sẽ có cách giải quyết".
Trần Quang liền đáp: "Hồi bẩm chưởng giáo sư bá, sự tình phát sinh vào ba ngày trước. Lúc đó tại lối vào Phong Đô Quỷ vực đột nhiên xuất hiện một Yêu vực cao thủ, yêu vật này tu vi cao thâm, đã hóa thành một hắc y nam tử chừng ba mươi tuổi, nhắm thẳng vào 18 vị sư huynh trấn thủ lối vào Quỷ vực đột ngột phát động tiến công. Do y tu vi tinh thâm, lại thêm 18 vị sư huynh không có lòng phòng bị tình huống này nên có 7 người bị sát tử đương trường. 11 vị sư huynh còn lại toàn lực phản công nhưng đối phương quá mạnh mẽ, cuối cùng yêu vật đã liên tiếp giết chết 10 người, dùng lực chiếm đoạt Phong Hồn Phù, tiến nhập vào Quỷ vực. Duy nhất có một vị sư huynh sống sót, mang theo thương thế về Dịch Viện hồi báo, sư phụ con và sư thúc vội vã dẫn theo môn hạ đến ngay nhưng thấy Quỷ vực chi môn đã mở, hao phí hết tâm lực nhưng không có cách nào phong bế được lối vào. Sư phụ sai con cấp tốc đi cầu cứu, hiện tại mong sư bá làm chủ".
Không khí một bầu tịch mịch, sắc mặt mọi người đều trầm trọng, Huyền Ngọc Chân Nhân thần sắc đại biến, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi. Lục viện chưởng giáo đưa mắt nhìn nhau, trao đổi một cái nhìn đầy ý nghĩa, ai nấy tâm tình nặng nề. Tử Dương Chân Nhân nãy giờ đứng một bên lên tiếng: "Sư huynh, tại sao cao thủ Yêu vực lại đột nhiên đánh lén chúng ta, lấy Phong Hồn Phù đề làm gì? Hơn nữa vì sao y phải tiến vào Quỷ vực?".
Huyền Ngọc Chân Nhân thở dài nói: "Y lấy Phong Hồn Phù cũng chẳng được tích sự gì, với chúng ta mà nói thì hữu dụng chứ với quỷ vật tại Quỷ vực thì không hề có ích lợi gì. Một khi Phong Hồn Phù rời khỏi lối vào Quỷ vực, chúng ta định bằng vào nhân lực mà phong trụ lối vào, cơ hồ là chẳng có chút hy vọng nào thành công. Trên đời này chỉ có một thứ có thể vĩnh viễn phong ấn lối vào này, chính là Phong Hồn Phù. Một khi không còn Phong Hồn Phù, có thể nói nhân gian và Quỷ vực hoàn toàn tương thông".
Thất Huyền Chân Nhân ở bên cạnh bổ sung: "Ngoài chuyện đó, đặc điểm chủ yếu nhất của Phong Hồn Phù là có thể trấn áp hồn phách, đối với quỷ vật tại Quỷ vực tuyệt đối có tác dụng khắc chế. Thế nhưng đối với yêu ma của Ma vực và Yêu vực thì Phong Hồn Phù lại không có chút tác dụng gì. Vì thế, có thể nói rằng duyên cớ mà tên cao thủ Yêu vực có thể đoạt được Phong Hồn Phù là do y không bị ảnh hưởng. Việc cấp bách không phải là nói chuyện Yêu vực cao thủ chiếm đoạt Phong Hồn Phù mà là bằng cách nào trong thời gian nhanh nhất đoạt lại Phong Hồn Phù, đó là chuyện quan trọng nhất lúc này. Ngộ nhỡ Phong Hồn Phù bị hủy, không có gì có thể trấn áp quỷ vật của Quỷ vực thì sau này nhân gian chắc chắn sẽ bị cuốn vào một trường mưa máu gió tanh, vô số sinh linh lại trở thành mồi ngon cho quỷ vật".
Tử Dương Chân Nhân lên tiếng: "Với chúng ta hiện nay, chuyện quan trọng nhất là phái người đi lấy lại Phong Hồn Phù. Một mặt chúng ta có thể phái người trấn giữ tại lối vào, mặt khác cho người tiến nhập Quỷ vực đi tìm kiếm Phong Hồn Phù, tìm được thì lập tức quay về. Các vị thấy sao?".
Các vị chưởng giáo đều nhè nhẹ gật đầu, biểu thị rằng ông nói đúng. Huyền Ngọc Chân Nhân lướt nhìn chúng môn hạ, nghe khẩu khí của mọi người không nén được thở dài nói: "Chúng ta không nên cao hứng quá sớm. Thời gian của chúng ta không có nhiều. Tuy rằng phải cử người đi thu hồi Phong Hồn Phù nhưng mọi việc cần hành động thật mau lẹ. Bởi vì Phong Hồn Phù tuy có khả năng trán áp quỷ vật của Quỷ vực nhưng nơi duy nhất có thể hủy diệt được Phong Hồn Phù cũng nằm chính tại trong Quỷ Vương Thành".
Mọi người nghe nói đều thất kinh, Tử Dương Chân Nhân hỏi: "Sư huynh, sao đệ lại không biết chuyện này? Phong Hồn Phù đương nhiên trấn áp được quỷ vật, có thể coi là một đạo thần khí trên đời không có đối thủ, tại sao quỷ vật của Quỷ vực lại có khả năng tiêu hủy được nó? Nếu nó đã không khắc chế được thì lúc quỷ vật tối lợi hại là Quỷ tiên tiếp cận chắc đã bị mở ra rồi, bọn chúng dùng cách gì để hủy diệt Phong Hồn Phù nhỉ?".
Huyền Ngọc Chân Nhân khẽ thở dài nói: "Chuyện này đệ không biết cũng là bình thường thôi mà. Bởi vì lịch đại tổ tiên Dịch Viện chúng ta ghi chép lại điều bí ẩn này trong bí lục. Căn cứ vào những điều ghi chép trong đó, Phong Hồn Phù chính là khắc tinh của tất cả các loại hồn phách, kể cả nguyên thần của người tu chân, chỉ cần đến gần nó là sẽ bị luyện hóa, vì vậy Quỷ tiên của Quỷ vực lợi hại là vậy cũng không dám xông qua lối vào Phong Đô, chỉ có một thứ có thể hủy diệt được nó, chính là Hóa Hồn Trì trong Quỷ vực Quỷ Vương Thành. Nếu đem Phong Hồn Phù để lên đó trong vòng mười lăm ngày thì sẽ bị Hóa Hồn Trì dung hóa, trở thành tiêu thất vô ảnh. Ta nói thời gian của chúng ta không còn nhiều vì mười lăm ngày ở Quỷ vực bằng khoảng ba mươi ngày của nhân gian. Nếu như người của chúng ta phái đi không thể trong vòng ba mươi ngày đến được Hóa Hồn Trì, đoạt lấy Phong Hồn Phù thì thế nào cũng phải quay về".
Chúng nhân nghe xong, đều hiểu được mức độ trầm trọng của sự tình. Pháp Quả Đại Sư của Bồ Đề Học Viện nói: "Hiện tại sự tình như thế nào thì mọi người đã rõ, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được đối sách tương ứng, vượt qua trận tai kiếp này. Việc này quan hệ đến an nguy của thiên hạ chúng sinh, chúng ta thân là người tu chân chính đạo nhất định phải toàn lực ứng phó, bảo vệ sự bình an cho nhân gian. Chuyện nay quan hệ trọng đại, không phải là việc riêng của một phái nào, lục viện chúng ta cần đồng tâm hiệp lực, tận lực ngăn chặn sự tình xấu đi. Hiện tại mọi người nên nhanh chóng thương lượng xem trước tiên cần phải làm gì để ứng phó với chuyện này?".
Huyền Ngọc Chân Nhân trầm giọng: "Việc này xuất phát từ phạm vi của Dịch Viện chúng tôi, tự nhiên Dịch Viện phải toàn lực giải quyết, chỉ vì sự tình quá trọng đại nên mong rằng các vị xuất lực tương trợ. Hiện giờ thời gian khẩn cấp, chúng ta phải bàn ngay chuyện làm thế nào trấn áp được lối vào Quỷ vực, lại còn chuyện phái người tiến vào Quỷ vực tìm Phong Hồn Phù? Các vị có ý kiến gì hay xin cứ đưa ra để cùng thương nghị". Nói xong, mục quang quét qua mọi người, cẩn thận quan sát thần tình mỗi người.
Lục Vân đưa mắt nhìn mọi người đang trầm tư, lên tiếng: "Theo con, xuất hiện việc như thế này, trong đó có một điểm cần chúng ta xem xét. Đó là vì sao cao thủ Yêu vực lại chiếm đoạt Phong Hồn Phù, thường lệ thì Quỷ vực và Yêu vực không có liên hệ gì, bọn họ từ pháp môn tu luyện đến phương thức sinh hoạt đều bất đồng, vì sao cao thủ Yêu vực lại cùng đến cướp Phong Hồn Phù? Trong chuyện này liệu còn âm mưu gì khác mà chúng ta chưa rõ chăng?".
Quay qua nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc Chân Nhân hỏi: "Lục Vân, con có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói ra, chúng ta có thể cùng nhau phân tích. Sự việc quan hệ trọng đại, chúng ta cần phải gia tâm cẩn thận, đề phòng bất trắc".
Lục Vân nhìn mọi người, nhẹ giọng đáp: "Con nhận thấy, tên cao thủ Yêu vực đến cướp Phong Hồn Phù chỉ có một mục đích là tiêu hủy nó tại Quỷ vực. Nói vậy, yêu vật của Yêu vực có thể lấy đó làm điều kiện yêu cầu Quỷ tiên của Quỷ vực tượng trợ, mang phong ấn của lối vào Yêu vực hủy đi.
Cũng như vậy, Ma vực có nhiều khả năng cùng tham gia hành động lần này. Bọn chúng vì muốn tiến nhập nhân gian, nhiều khả năng liên thủ trước hết phá bỏ phong ấn lối vào, rồi bằng vào thực lực mà phân chia nhân gian. Chúng ta dĩ nhiên phải coi chuyện tại Quỷ vực là trọng yếu nhưng chuyện phòng bị tại Ma vực và Yêu vực cũng phải tăng cường, tránh không để xảy ra hậu quả nghiêm trọng do Vực Chi Tam Giới đồng thời xuất hiện".
Mọi người nghe xong, đều cảm thấy trong lòng chấn động, tựa hồ cảm nhận được nguy cơ. Phượng Hoàng Thư Viện chưởng giáo Ngọc Vô Song lên tiếng: "Lời Lục Vân nói cũng có vài phần khả năng. Có thể Phong Hồn Phù đối với cao thủ Yêu vực không có mảy may tác dụng, do đó nói không chừng thần khí phong ấn Yêu vực và Ma vực đối với hồn phách chi thể của Quỷ tiên cũng không có tác dụng gì. Nói thế chắc mọi người đã nhận thấy sự tình nghiêm trọng thế nào rồi!".
Lý Trường Xuân góp lời: "Lối vào Quỷ vực gần khu phụ cận Phong Đô tại Tây Thục xưa nay vẫn do Dịch Viện trấn thủ, lối vào Ma vực do Bồ Đệ Học Viện trấn thủ còn lối vào Yêu vực do Đạo Viện thủ hộ. Hiện tại Quỷ vực có chuyện, vì để phòng ngừa Ma vực và Yêu vực cũng xảy ra biến cố, ta cho rằng Bồ Đệ Học Viện và Đạo Viện bất tất phải tham dự vào chuyện tại Quỷ vực, sự tình cứ để bốn viện chúng tôi liên thủ giải quyết, các vị thấy thế nào?".
Huyền Ngọc Chân Nhân trầm tư một lúc đoạn gật đầu nói: "Lý chưởng giáo nói thật hữu lý. Tuy nhiên hiện tại Ma vực và Yêu vực vẫn chưa có động tĩnh gì, các vị chắc vẫn còn nhớ tên Dạ Hồn bên trong Hắc Liên từng nói rằng yêu ma quỷ quái của Vực Chi Tam Giới đã chuẩn bị tiến nhập nhân gian. Vì để hành sự được cẩn trọng, ta thấy nên theo lời của Lý chưởng giáo, không biết đại sư cùng chân nhân thấy sao? Mọi người còn có ý kiến gì không?". Ánh mắt lướt qua Hạo Vân Cư Sỹ và Ngọc Vô Song thấy hai người cùng gật đầu, hiển nhiên đồng ý với biện pháp đó.
Thất Huyền Chân Nhân lên tiếng: "Sự việc có quan hệ trọng đại, ta không tiện nói nhiều. Vì để cẩn thận đề phòng, lưỡng viện chúng tôi không tham dự lần này nhưng ý nghĩa vẫn cực kỳ quan trọng. Hiện tại cần phải bàn xem tứ viện các vị định cử những ai đi đến Dịch Viện? Sau khi thương nghị xong, có thể sớm lên đường".
Ánh mắt Huyền Ngọc Chân Nhân dừng lại xem thần sắc Lý Trường Xuân, Hạo Vân Cư Sỹ và Ngọc Vô Song ba người, định từ nhãn thần họ mà tìm ra ý tứ. Hạo Vân Cư Sỹ nói: "Việc này ta sẽ tự thân đi một chuyến, Tất Thiên và Đỗ Lực hai người cùng đi. Vì sự tình khẩn cấp không thể mang theo nhiều nhân thủ, nếu sau này tình huống có gì phát sinh sẽ phái thêm nhân thủ đến trợ lực". Nói xong đưa mắt nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân, đang nhè nhẹ gật đầu đồng ý.
Ngọc Vô Song nhìn Lục Vân, trong nhãn thần ánh lên một tia cổ quái, đoạn quay đầu nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân nói: "Sự tình lần này đúng là không tầm thường, tôi cũng định sẽ đi Dịch Viện một chuyến. Đến lúc thì Thương Nguyệt cùng Hứa Khiết cũng sẽ lên đường, Huyền Ngọc chưởng giáo thấy thế nào?".
Huyền Ngọc Chân Nhân gật đầu cảm tạ, nói: "Đa tạ Ngọc chưởng giáo toàn lực ủng hộ, ta đại biểu cho bản phái vô cùng hoan hỷ chờ đại giá". Dứt lời, mục quang đình lại nơi sắc mặt mỹ lệ của Ngọc Vô Song rồi rời đi, hướng sang Lý Trường Xuân.
Lý Trường Xuân trầm tư một lúc, thấy hai người kia đã mở miệng rồi, đành nhẹ giọng nói: "Đối với việc cử người đi chuyến này, ta đã nghĩ kỹ. Vì lần luận võ đại hội này phát sinh ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, ta không thể tự thân đi được, đành nhường cho sư đệ Liễu Tinh Hồn cùng Vô Trần và Lãnh Gia Hào lên đường cùng các vị. Huyền Ngọc chưởng giáo thấy có được không?".
Huyền Ngọc Chân Nhân nghe lời, nhẹ nhàng gật đầu: "Đa tạ đã hết lòng tương trợ. Chính vì Thái Huyền Sơn còn nhiều chuyện cần xử lý ngay mà Lý chưởng giáo phái những tam vị cao thủ đi cùng chúng tôi đã là sự trợ lực mười phần to lớn. Huyền Ngọc tôi xin đa tạ trước. Hiện tại đã chọn xong người, chúng ta chuẩn bị xuất phát, các vị nghĩ sao?" Nói xong, ánh mắt nhìn khắp lượt người.
Không thấy còn lời bàn tán nào, Huyền Ngọc Chân Nhân nói: "Tốt, nửa khắc nữa mọi người gặp nhau tại đây, chúng ta cùng lúc xuất phát thẳng tới Phong Đô. Hiện thời chúng tôi phải quay về thu xếp một số chuyện, gặp nhau sau". Dứt lời dẫn theo môn hạ rời khỏi Thiên Huyền Động.
Nửa khắc sau, Huyền Ngọc Chân Nhân cùng môn hạ chuẩn bị xong mọi thứ, đúng giờ có mặt tại cửa Thiên Huyền Động. Rất nhanh, đã thấy Ngọc Vô Song dẫn theo Thương Nguyệt cùng Hứa Khiết, Hạo Vân Cư Sỹ dẫn theo Tất Thiên và Đỗ Lực, Liễu Tinh Hồn dẫn theo Kiếm Vô Trần và Lãnh Gia Hào đến trước động khẩu. Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn tất cả mọi người rồi nói: "Hiện tại đã đến đông đủ, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi". Nói xong cùng với Ngọc Vô Song, Hạo Vân Cư Sỹ, Liễu Tinh Hồn cất mình, chuyển mình phi thẳng xuống dưới chân núi.
Ở bên cạnh, Lục Vân sớm đã nhìn ra thần sắc nhợt nhạt của Kiếm Vô Trần, nhãn thần lộ xuất một tia cảnh giác. Tuy chỉ trong chớp mắt, song ánh mắt của Kiếm Vô Trần đã lộ ra sự thù hận, khiến trong lòng Lục Vân thêm phần cảnh giác. Chuyến đi Phong Đô này cùng với anh ta, đến chốn Quỷ vực sẽ phát sinh ra việc gì đây? Phải chăng là số mệnh đã sắp đặt?
Ánh mắt Lục Vân rời đi thấy Ngạo Tuyết đang to nhỏ chuyện trò cùng Thương Nguyệt, không khỏi cảm thấy cổ quái. Không rõ đoạn đường sau này còn có sự tình ngoài ý liệu nào phát sinh? Ai mà biết được! Ngước mắt nhìn trời xanh như thầm hỏi, trong mắt Lục Vân lộ ra một tia tiếu ngạo mơ hồ, cùng mọi người cất bước lên đường nhắm thẳng dưới núi lướt đi.
Trong làn gió nhẹ, đoàn người đi về chốn xa xôi. Tiếng cười vui lanh lảnh, tiếng thở dài nhè nhẹ, tất cả như vô tình hòa vào nhau theo gió bay xa. Chuyến đi Thái Huyền Sơn này đã kết thúc như vậy, tiếp theo đây sẽ có những biến cố gì? Cuộc đời của Lục Vân sẽ lại ra sao? Đời người ngắn ngủi, kết cục rồi sẽ thế nào? Ai biết trước được chăng?
Giữa những làn âm phong gào thét dày đặc quỷ khí, nhóm của Liễu Tinh Hồn toàn lực mở đường vượt qua vô số quỷ vật bao vây nhằm tiến nhập Quỷ Vực. Vừa thoát khỏi vòng vây, Liễu Tinh Hồn cao giọng: "Mọi người tiếp tục tiến lên. Vô Trần, con hãy đi tiên phong mở đường, chúng ta lập tức khởi hành."
Kiếm Vô Trần với Thiên Linh thần kiếm tỏa hào quang ngũ sắc đi trước mở đường quét sạch mọi quỷ vật cản lối một cách dễ dàng. Bốn người Tất Thiên, Đỗ Lực, Lãnh Gia Hào và Liễu Tinh Hồn đoạn hậu thi triển kiếm quyết phát ra các luồng hào quang chói mắt, một mặt công kích quỷ vật, một mặt bám sát Kiếm Vô Trần. Trải qua một tuần hương đã có vô số quỷ vật bị tiêu diệt, mọi người cũng đã đột phá ra khỏi vòng vây.
Dừng lại nghỉ ngơi một lúc, Kiếm Vô Trần hỏi: "Sư thúc, chúng ta nên làm thế nào. Tại nơi quỷ địa âm ám này, một ngọn cỏ cũng không tồn tại, hiện nay lại không thể phân biệt phương hướng, thì phải làm sao có thể tìm được Quỷ Vương thành ở chốn rộng lớn này?" Liễu Tinh Hồn trầm tư nói: "Chúng ta chưa đến đây bao giờ, cũng không một ai biết chính xác vị trí của Quỷ Vương thành tại đâu? Chúng ta chỉ có thể đi một bước, tính một bước, vừa đi vừa tìm. Điều thiết yếu bây giờ là ta phải khống chế được một âm hồn lạc loài, có thể truy tra địa điểm hạ lạc của Quỷ Vương Thành. Chúng ta hãy chọn một phương hướng nào đó theo đó mà tiến, còn lại thì phải xem vận mệnh thế nào!"
Dứt lời, lão ngự kiếm phi hành nhanh chóng bay nhanh như làn gió.
Đi được một đoạn cũng không gặp được một quỷ vật lạc lõng nào, thay vào đó họ liên tiếp đụng độ phải ba đội quân quỷ vật và đều phát sinh những trận giao tranh quyết liệt. Cả ba lần giao phong, dựa vào tu vi thâm hậu của năm người đột phá được vòng vây nhưng cũng hao tổn không ít chân nguyên nên vô cùng mỏi mệt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đến một ngọn đồi nhỏ năm người dừng lại điều tức, Lãnh Gia Hào biến sắc kêu lên: "Sư thúc, nơi đây có điều gì thật cổ quái, chân nguyên bị tiêu hao hồi phục chậm một cách dị thường, chỉ có thể bằng phân nửa so với nhân gian giới chúng ta. Nếu đúng vậy thì sau khi tiến nhập Quỷ Vương thành mà gặp phải nhiều quỷ vật thì chúng ta sẽ thập phần bất lợi."
Liễu Tinh Hồn thần sắc nghiêm nghị đưa mắt nhìn mọi người một lượt, nhẹ giọng đáp: "Những điều Gia Hào nói ta cũng đã cảm nhận được, Quỷ Vực là địa bàn của quỷ vật thích hợp cho chúng tu luyện. Chúng ta đến đây tất nhiên sẽ gặp phải những hạn chế của nơi này, trong đó bao hàm cả việc thi triển pháp quyết hay khôi phục chân nguyên. Tuy nhiên đây cũng là một cơ hội để rèn luyện, khi mọi người đồng tâm hiệp lực ta tin rằng chúng ta sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại, thời gian của chúng ta đã rất gấp, cần phải tận lực phục hồi chân nguyên. Tình huống nơi đây biến hoá không lường, có thể sẽ gặp phải quân đội Quỷ Vực bất cứ lúc nào."
Kiếm Vô Trần quét mắt nhìn mọi người, mở miệng nói: "Mọi người cứ tạm nghỉ ngơi điều tức, con sẽ đi trước thám thính tình hình xem có động tĩnh gì không." Dứt lời liền khởi vận chân nguyên ngự trên thần kiếm nhanh chóng tiến thẳng về phía trước. Bay được chừng nửa canh giờ, Kiếm Vô Trần đến một bờ biển nhẹ nhàng hạ xuống quan sát.
Chỉ nhìn thấy trên mặt biển những đợt sóng cuồn cuộn, vô số bọt song tung bay đầy trời tựa như hàng nghìn đóa hắc liên trên không trung, cảnh tượng thập phần mỹ lệ. Mặt biển tuyền một màu đen, sắc trời âm ám tạo nên không gian như một mặt hắc ngọc với vô số cảnh trí vẽ nên ở bên trên. Kiếm Vô Trần kinh ngạc đưa mắt quan sát mặt biển, thật không thể tưởng rằng nước biển nơi đây lại mang một màu đen tuyền như vậy, quả thật rất cổ quái. Nhìn về phía xa từng đợt sóng nước hắc ám trào dâng từ chân trời âm u, quỷ dị.
Quan sát xung quanh trong thoáng chốc, Kiếm Vô Trần lắc đầu chuẩn bị li khai. Chợt từ xa trên mặt biển mênh mông hắn trông thấy một hình ảnh tựa như một hòn đảo, thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng thần bí. Thoạt đầu Kiếm Vô Trần chợt ngây ra, nhìn vào những làn sóng cuồn cuộn nơi hòn đảo vừa ẩn hiện, hắn tự nhủ: "Quỷ Vực thật sự cổ quái, tại sao đột nhiên xuất hiện một hòn đảo. Phải chăng chính là Quỷ Vương thành nơi thần bí nhất của Quỷ vực, đang toạ lạc trên hòn đảo này?" Vừa nói vừa suy nghĩ, thấy rằng việc này rất có khả năng trong lòng hắn không khỏi mừng thầm.
Nở một nụ cười đắc ý, Kiếm Vô Trần lập tức ngự kiếm nhanh chóng quay lại chỗ mọi người. Vừa chạm mặt hắn hoan hỉ thông báo: "Sư thúc, con phát hiện ra phía trước có một hắc đảo vô cùng thần bí, lúc ẩn lúc hiện. Rất có thể đấy là nơi tọa lạc của Quỷ Vương thành. Hiện tại, chúng ta có nên đến đó xem thử không?
Nghe thế cả bốn người mắt ánh lên những tia phấn chấn, Liễu Tinh Hồn nói: "Có thể phỏng đoán của Vô Trần là đúng. Chúng ta hãy cùng đến đó, dù sao hiện tại cũng chưa có dấu vết gì. Nào, Vô Trần hãy dẫn đường, chúng ta cùng xuất phát!" Nói xong dẫn đầu ba người còn lại ngự kiếm phi hành bay theo.
Nửa giờ sau năm người đã đến bên bờ hắc hải, dừng chân trên một tảng đá lớn. Trông thấy một hải dương đen tuyền mọi người đều không khỏi sửng sốt, tựa hồ như không thể tưởng rằng hải dương nơi Quỷ vực này lại tuyền mộtmàu hắc sắc như vậy. Mục quang chú nhìn về phương xa, Kiếm Vô Trần chú thị tìm kiếm hòn đảo kỳ lạ kia. Trong khi đó bên cạnh hắn mọi người đều
chăm chú nhìn vào những ngọn sóng cuồn cuộn giữa biển.
Đột nhiên hòn đảo hắc sắc lại xuất hiện trong tầm mắt Kiếm Vô Trần, nổi bồng bềnh trên sóng nước tựa như một chiếc thuyền nhấp nhô bất định, thoắt ẩn thoắt hiện. Tỷ mỉ quan sát, hòn đảo ấy tựa hồ như cách rất xa khiến cho người nhìn có cảm giác không có thật. Đưa mắt thoáng nhìn sang những người bên cạnh, Kiếm Vô Trần nói: "Mọi người hãy chú ý, ngay giữa biển phía trước mặt đang toạ lạc một hòn đảo lúc ẩn lúc hiện. Nhìn từ trên tựa như một ngọn núi nhỏ đang nhấp nhô theo cùng đợt sóng."
Liễu Tinh Hồn, Tất Thiên, Đỗ Lực và Lãnh Gia Hào cùng nhìn, trong mắt lộ thần sắc kinh ngạc. Tất Thiên nói: "Thoáng nhìn qua, hòn đảo tựa hồ còn rất xa như ở giữa biển khơi vậy, tạo cho ta có cảm giác rất mông lung. Phải chăng Quỷ Vương thành trong truyền thuyết đang tọa lạc trên đó?"
Lãnh Gia Hào nhìn vào hòn đảo đang lập lờ đó nói với giọng nghi ngờ: "Theo ta thì điều đó không hẳn như vậy. Chỉ là chúng ta hiện tại cũng không rõ Quỷ vương thành toạ lạc tại phương nào, vậy nên đến xem qua một lần ít ra cũng còn một chút hi vọng, mọi người nghĩ sao?"
Mục quang mọi người đều nhìn vào sắc mặt Liễu Tinh Hồn xem ông ta quyết định như thế nào. Nhìn qua bốn người Liễu Tinh Hồn cất tiếng: "Ý kiến của Gia Hào cũng trùng với ý ta, chúng ta đến đây thời gian không nhiều. Hiện tại đây cũng không có một địa phương nào khác khả dĩ có thể đến, chúng ta hãy cùng đến đó xem qua một lần biết đâu lại có thu hoạch."
Đỗ Lực đang đứng im lặng bên cạnh bất chợt lên tiếng hỏi : "Không biết hiện tại nhóm Thương Nguyệt thế nào, có gặp những tình cảnh tương tự như chúng ta hay có gì khác biệt không nhỉ?" Về điểm này mọi người đều muốn biết nhưng cũng không ai có thể trả lời. Kiếm Vô Trần nghe xong tựa như nghĩ ra điều gì, thất sắc hiện một tia nhìn lãnh đạm. Nhìn vào hòn đảo Kiếm Vô Trần nói: "Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Địa phương này hoàn toàn không thể phân biệt được ngày đêm, cũng không cần phải chọn lựa. Đi thôi!" Vừa dứt lời, Thiên Linh thần kiếm tỏa hào quang nâng bổng thân hình hắn lên nhằm hòn đảo phi tới. Hắn vừa rời khỏi những người khác cũng nhanh tốc phi hành, năm thân ảnh phút chốc đã mất dạng.
Ngự hành trên không trung trông xuống bên dưới là hắc hải mênh mông, mỗi người trong tâm đều có những cảm nhận khác nhau. Sau khi quan sát kỹ hòn đảo đang tọa lạc tại trung tâm vùng biển, Liễu Tinh Hồn nhẹ giọng hỏi Kiếm Vô Trần: "Vô Trần, con hiện tại có cảm giác gì không, ta cảm nhận có điều gì bất thường đang xảy ra tại đây. Tựa như càng đến gần hòn đảo thì cảm nhận này càng mạnh. Ta chưa bao giờ gặp phải sự tình như vậy, quả thật tà môn!"
Kiếm Vô Trần nhìn lão rồi lướt nhìn ba người còn lại hạ giọng đáp: "Kỳ thực con cũng có cảm giác tương tự nhưng không rõ đó là sự việc gì, kể từ khi chúng ta khởi hành được một lúc cảm giác này đã xuất hiện làm con cảm thấy không yên, nên luôn lưu tâm xem phía trước có xảy ra việc gì không." Liễu Tinh Hồn nghe xong quay lại phía ba người kia vừa định cất lời, chợt lão trông thấy một cảnh sắc khác lạ liền lập tức ngậm miệng lại.
Cách đó không xa, mặt biển đang tĩnh lặng bỗng phát xuất một cột thủy trụ khổng lồ phi thẳng lên trời. Cột thuỷ trụ này đường kính ước chừng hơn mười trượng kèm theo vô số tia nước xoáy cực nhanh, nhìn từ trên xuống trông quỷ bí vô cùng. Thủy trụ vọt lên với một tốc độ rất mạnh trong phút chốc đã thấu tận trời cao. Xung quanh thủy trụ những tia hắc sắc hội tụ lại với tốc độ cực nhanh hình thành một con hắc long dạng khí, quấn quanh thuỷ trụ xoay chuyển liên tục không ngừng.
Chứng kiến thuỷ trụ quái dị đột ngột xuất hiện Liễu Tinh Hồn biến sắc quát lớn: "Mọi người cẩn trọng, hãy tạm dừng lại đừng tiến đến nữa. Chúng ta trước tiên hãy xem có động tĩnh gì không, tại đây quỷ bí vô cùng không được lỗ mãng kẻo xảy ra biến cố ngoài ý muốn."
Lời lão vừa ngưng, Kiếm Vô Trần đã lên tiếng: "Hãy trông lại phía sau, nơi đó cũng xuất hiện một cột thuỷ trụ, sự tình thật cổ quái." Mọi người cùng quay lại nhìn, quả nhiên phía sau xuất hiện thêm một thủy trụ tương tự, cũng một hắc long dạng khí không ngừng múa lượn.
Nhìn thủy trụ Tất Thiên thần tình chấn động nói: "Có lẽ chúng ta đã lọt vào một địa vực thần bí, nếu không thì sao lại đột nhiên xuất hiện sự tình cổ quái như vậy!" Đỗ Lực tiếp lời: "Đệ nghĩ rằng chúng ta đã vô tình phát động một trận thế hoặc lọt vào một khu vực đặc thù nào đó."
Liễu Tinh Hồn trấn an: "Mọi người hãy bình tĩnh, trước tiên hãy xem có kỳ biến gì không, sau đó tùy theo tình huống rồi sẽ quyết định. Ta tin vào với thực lực của chúng ta, dù có lọt vào trận thế cũng thừa khả năng phá vây. Mọi người cần phải thật vững tin mới được."
Sau khi hai cột thủy trụ trước sau lần lượt xuất hiện lại có thêm một thủy trụ thứ ba. Chỉ thấy vùng biển phía tả sóng dâng cuồn cuộn từng đợt, một đạo thuỷ trụ mang một hồng sắc khí cổ quái đang xoáy tròn phóng lên. Luồng hồng sắc khí thể tựa như một con huyết long phi vũ, quấn quanh thủy trụ điên cuồng xoay tròn. Cột thuỷ trụ bên tả vừa đạt được một độ cao nhất định, thì bên hữu lại xuất hiện một thủy trụ cùng với những luồng khí thể hồng sắc tương tự trông thập phần đẹp mắt. Cả bốn cột thuỷ trụ hình thành theo bốn hướng vây hãm năm người vào bên trong.
Quan sát thủy trụ đầy quỷ dị này trong lòng mỗi người bắt đầu trỗi dậy cảm giác bất an. Bốn cột thuỷ trụ chung quanh hàm chứa một khí tức quỉ dị cường đại, cực kỳ tà ác từ bốn phía chầm chậm hình thành một đạo hắc vụ bủa vây xung quanh năm người. Từng tia hàn khí âm hàn bắt đầu tiếp cận bọn họ.
Nhìn qua mọi người một lượt Liễu Tinh Hồn trầm giọng nói: "Biển nơi này quả thập phần cổ quái. Hiện tại chúng ta đã nhập vào hiểm cảnh cần gấp rút thoát ly nơi này, nếu chần chờ lâu chúng ta sẽ gặp nhiều bất lợi. Mọi người có cảm nhận gì không? khí tức bốn bên bắt đầu xoay động, đồng thời áp lực âm hàn cũng mỗi lúc một gia tăng."
Kiếm Vô Trần gật đầu nói: "Sư thúc nói không sai, nơi này quả thực không nên ở lâu. Với tình hình này, con nghĩ rằng hòn đảo kia tất ẩn tàng rất nhiều bí ẩn. Bây giờ ta nên đột vây, sau đó quay ra phía trước đảo tra xét kỹ lưỡng xem thật sự nó ẩn tàng bí mật gì." Dứt lời thần kiếm quang hoa chớp sáng, một cỗ khí tức bạo phát mãnh liệt.
Nhìn qua mọi người một lượt Kiếm Vô Trần thi triển pháp quyết, Thiên Linh thần kiếm hóa thành thần long ngũ sắc mãnh liệt công phá thẳng vào vị trí yếu nhất giữa hai cột thủy trụ. Nhìn từ xa chỉ thấy Ngũ sắc thần long dài hơn mười trượng đang ngưỡng thiên nộ hống, mang theo khí thế cường đại kinh nhân nhằm thẳng tầng tầng hắc vụ mà công kích. Quang ba lóe sáng, màn hắc khí tuôn trào như sóng dậy tầng tầng lớp lớp, cột thuỷ trụ hiển nhiên đang toàn lực chống đỡ sự công kích của Ngũ sắc thần long, chỉ thấy một quang cảnh thần kỳ hiện lên giữa không trung quỷ hải.
Kiếm Vô Trần thần sắc chợt biến, không ngờ luồng khí này kiên cố như vậy. Quát lên một tiếng, chỉ thấy toàn thân Kiếm Vô Trần quang hoa chớp loé, cùng những tia sáng ngũ sắc bạo phát một luồng khí tức cường đại bá đạo. Kiếm Vô Trần với thần kiếm phía trên tựa như một pho tượng chiến thần trông uy vũ bất phàm. Thiên Linh thần kiếm xoay chuyển cực nhanh, ngũ sắc quang hoa chầm chậm hội tụ thành một đạo quang trụ cực mạnh, nhằm thẳng vào trung tâm giữa hai cột thủy trụ phát động công kích.
Bên cạnh bốn người đều chú tâm quan sát Kiếm Vô Trần theo dõi kết quả. Mọi người đều hiểu Kiếm Vô Trần và Liễu Tinh Hồn là hai người có tu vi cao thâm nhất trong nhóm, hơn nữa Kiếm Vô Trần còn có Thiên kiếm viện trấn sơn chi bảo Thiên Linh thần kiếm trong tay, đây là điểm khiến hắn trội hơn những người khác. Từ khi xâm nhập quỷ vực, chỉ có hắn là người công kích dữ dội nhất.
Trong làn khí hắc vụ bao quanh, hắc sắc quang hoa lưu chuyển không ngừng. Một đợt bọt sóng hắc sắc xoay vòng cùng luồng khí bao quanh bên trên từ từ hình thành một ám long với hai sắc hắc, hồng đan xen toàn lực đối kháng với cường lực tấn công cường mãnh của Kiếm Vô Trần. Hai luồng khí sắc khác nhau, khí tức khác nhau tựa như đang tự đối kháng nhưng đều đồng thời toàn lực công kích hắn. Phía trên bốn thủy trụ cũng chầm chậm phát sinh dị biến.
Chỉ thấy tứ long xoay chuyển phân rõ lưỡng hắc lưỡng hồng tỏa ra bốn phía. Tốc độ xoay chuyển kinh nhân làm cho sắc thái của cả bốn thuỷ trụ đồng loạt hiện rõ, từ xa giống như các thập tự giá giao lại với nhau trông huyền bí vô tả. Tứ long xoay chuyển mỗi lúc một nhanh khiến màn hắc khí bao quanh cũng dần chuyển thành một tầng khí thể ám hồng, âm sâm quỷ dị bội phần.
Trong khi mọi người đều đang tập trung về phía Kiếm Vô Trần thì xung quanh toàn bộ thuỷ vực đã bị các thuỷ trụ phong bế, biển cả dậy sóng ba đào tạo thành một bức họa kỳ dị dưới chân năm người. Bỗng thấy trên mặt biển bắt đầu xuất hiện những xoáy nước, cả thảy bảy xoáy nước lớn nhỏ bất đồng phân bố theo phương vị hết sức cổ quái, dần dần tạo thành một đồ án như muốn chấn nhiếp tinh thần mỗi lúc một hiện lên rõ ràng. Chỉ thấy bảy xoáy nước đó hiện rõ ngũ quan nhìn tựa như một mặt quỷ đang nhìn lên, ngoác rộng miệng như muốn ăn tươi nuốt sống cả năm người đang tĩnh lập bên trên. Từ đôi mắt xoay tròn không ngừng của nó xạ ra hai luồng hắc quang yêu dị tà quái, trông tựa dã thú đang cười cợt với món mồi ngon.
Tất Thiên cúi xuống, chợt nhìn thấy cảnh tượng kì dị này trong lòng liền ngập tràn cảm giác bất an, một nỗi sợ hãi dâng lên trong tâm. Nhìn sang mọi người bên cạnh, thấy tất cả đều không phát hiện cảnh tượng kì dị này hắn cả kinh liền kêu lớn: "Mọi người hãy nhìn xuống phía dưới mà xem, có lẽ chúng ta đã lọt vào một tuyệt cảnh thập phần nguy hiểm."
Ba người nghe vậy chăm chú nhìn xuống, nhãn thần đều cảm thấy khó hiểu, Đỗ Lực trông thấy trước tiên, không kiềm nổi kinh hãi hét lên thất thanh. Lập tức nhìn qua Liễu Tinh Hồn và Lãnh Gia Hào, thấy bọn họ cũng thần sắc đại biến, cực kỳ kinh hãi. Ngẩng đầu lên ánh mắt mọi người không hẹn mà nhìn nhau, Liễu Tinh Hồn kinh hoảng nói: "Thật ra là sự việc gì, rốt cuộc đây là địa phương nào, sao lại có những sự việc quỷ dị như vậy? Nhìn từ trên xuống đây đúng là một khuôn mặt quỷ, đặc biệt hai mắt trông rất mực sống động đang nhìn vào chúng ta một cách âm hàn. Phía trên bốn phía lại là một kết giới thập phần cổ quái, chúng ta chỉ còn cách toàn lực đối phó nhanh chóng tìm đường thoát khỏi nơi quỷ quái này."
Tất Thiên thần sắc kinh hãi tiếp lời: "Xem tình hình lúc nãy của Vô Trần huynh, đích thị đây là một hải vực thần bí, xung quanh là một kết giới thập phần vững chắc. Muốn thoát khỏi nó không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa bên dưới là một quỷ diện đáng sợ, nước biển lại một màu đen thật khó biết được nơi đó còn ẩn tàng sự việc gì. Hiện tại chúng ta chỉ có một hi vọng duy nhất là hướng thẳng lên trên thì mới có thể khả dĩ thoát khỏi các tầng kết giới."
Lãnh Gia Hào góp lời: "Bốn thủy trụ này rất có khả năng là then chốt đóng mở của kết giới. Nếu muốn thoát ra từ bên trong sợ không có cách nào khác ngoài cách duy nhất là dùng cường lực để đột phá. Chỉ cần phá hủy được một trong những trủy trụ này ta sẽ có thể thoát ra ngoài. Nhưng vấn đề ở chỗ mỗi thủy trụ đều có quang long bảo hộ xung quanh, muốn công phá nó thật chẳng dễ dàng gì."
Trong lúc bốn người đang còn thương lượng, giữa kết giới đột nhiên xuất hiện một hấp lực cường đại mãnh liệt hút thân thể của họ xuống dưới. Liễu Tinh Hồn cả kinh thét lên: "Mọi người cẩn thận, tất cả hãy toàn lực cùng bay lên trên, tuyệt đối không được để rơi xuống." Cùng với lời nói, toàn thân bạo phát quang hoa toàn lực ngự kiếm bay lên. Cạnh đó Lãnh Gia Hào, Tất Thiên, Đỗ Lực cũng toàn lực thi triển pháp quyết tận lực lên theo.
Hấp lực cường đại như một chiếc lưới vô hình kéo tuột bốn người trở xuống, dù nỗ lực thế nào bọn họ cũng vô phương thoát khỏi, cứ thế kéo dài thời gian cầm cự. Còn phía dưới biển mặt quỷ khổng lồ chợt mở ngoác miệng ra, các xoáy nước quay nhanh với một tốc độ không thể tưởng tượng được sinh ra một luồng hấp lực cực đại. Kiếm Vô Trần đang công kích, thân thể cũng khẽ chấn động bị cường lực hút lấy kéo người hắn xuống dưới. Kiếm Vô Trần không nhịn được phải cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy cảnh tượng bên dưới trong lòng không khỏi phát sinh sự kinh hoảng, bất an.
Thét lên một tiếng Kiếm Vô Trần đột nhiên thu hồi công kích, thân ảnh chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Liễu Tinh Hồn. Nhìn bốn người đang cố sức bay lên hắn liền lên tiếng: "Mọi người hãy cố gắng duy trì, để đệ tử thử xem có thể ngăn chặn được luồng hấp lực này không." Dứt lời thân ảnh liền hạ xuống, song thủ nắm chặt đốc kiếm, thân thể bắt đầu xoay chuyển cực nhanh. Trong khi xoay chuyển Thiên Linh thần kiếm cất tiếng long ngâm bất tận, phát ra một đạo ngũ sắc quang hoa rực rỡ hình thành một cột quang trụ phối hợp cùng Kiếm Vô Trần, nhằm ngay miệng quỷ đang xoay chuyển tung ra một đòn cực mạnh.
Chỉ thấy quầng sáng loé lên, một đạo quang trụ đẹp mắt do đòn công kích đã trúng thẳng vào trung tâm của xoáy nước đang xoay chuyển phát ra. Ngay lập tức mặt nước bùng lên lưu quang ngũ sắc, tại trung tâm thuỷ vực thần bí tầng tầng ngũ sắc quang mang phân bố dày đặc. Đòn công kích đã trúng vào trung tâm xoáy nước làm cho xoáy nước bắt đầu bị phân tán, luồng hấp lực cường đại cũng theo đó đột nhiên tiêu biến. Kiếm Vô Trần lúc này toàn thân được bao phủ trong ngũ sắc quang hoa, chầm chậm bay đến chỗ Liễu Tinh Hồn nhẹ giọng nói: "Tốt rồi, tạm thời không có gì nữa đâu. Bây giờ ta nên liên thủ để tiếp tục công kích kết giới, hãy gia tăng tốc độ và để nắm chắc, chúng ta sẽ cùng phát động liên thủ nhất kích. "
Liễu Tinh Hồn nói: "Vô Trần nói không sai, giờ là thời điểm quan trọng, việc sau này sẽ tính toán sau, mọi người hãy cùng xuất thủ. Tin rằng với lực lượng năm người bọn ta, không lý nào không phá được kết giới quỷ quái này. Nào, mọi người chuẩn bị!" Nói rồi cùng bốn người chỉnh lại phương vị chuẩn bị liên thủ tấn công.
Bên trong kết giới, năm người đồng thời phát xuất những đạo quang mang bất đồng, dần dần tụ lại và bắt đầu xoay tròn với vận tốc ngày càng nhanh. Chỉ thấy phía trên năm luồng quang mang đang xoay chuyển đó, Thiên Linh thần kiếm hào quang loé sáng phát ra luồng ngũ sắc quang hoa cường đại vô cùng đẹp mắt. Theo sự chuyển động ngày càng nhanh của năm người, năm đạo hào quang hội tụ thành một thể không còn phân biệt được bóng nhân ảnh của năm người đâu nữa. Chỉ thấy một quang cầu đa sắc cực lớn chớp loé quang mang nhanh chóng xoay tròn phi tới.
Giữa không trung Thiên Linh thần kiếm đột nhiên bạo phát một quang trụ ngũ sắc rực sáng xông thẳng lên trời. Thần kiếm xoay tròn phía trên quang cầu, càng bay lên cao quang hoa càng thịnh. Bốn thủy trụ xung quanh cũng phát sinh biến hóa, chỉ thấy tứ quang long đột nhiên ngừng bay lượn, xuất hiện tại bên trên quang cầu tụ thành một con hắc quang long khổng lồ cất tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc, nhằm Thiên Linh thần kiếm công kích.
Hào quang chớp động rực rỡ, từ bên trên quang cầu đang xoay tròn phát xuất một ngũ sắc quang hoa hoà hợp cùng Thiên Linh thần kiếm. Tức thì Thiên Linh thần kiếm toàn thân rung động, hào quang tăng lên gấp năm lần tự động nhắm thẳng vào quang long công kích. Chỉ thấy Thiên Linh thần kiếm hóa thành một con ngũ sắc thần long, ngạo thiên nộ hống sẵn sàng nghênh chiến công kích vào quang long. Hai đạo long hình hắc sắc và ngũ sắc tung hoành giữa không trung tạo nên một cảnh tượng vô cùng mỹ lệ.
Một tiếng gầm giận dữ chấn thiên kinh địa phát ra khiến kết giới xung quanh chấn động kịch liệt. Giữa tầng không ngũ sắc thần long cùng quang long quần thảo kịch liệt, sau một hồi đối kháng quang hoa ảm đạm dần, nguyên hình từ từ hiển lộ rơi xuống bên dưới. Lúc này khí tức của quang long đã suy yếu chia thành bốn đạo khí quay trở về thủy trụ.
Quang cầu cũng ngừng quay, năm người sắc mặt trắng bệch tự động phân khai. Nhìn qua mọi người xung quanh Liễu Tinh Hồn trầm giọng thốt: "Thật là tà môn, quả thật đây là một kết giới thần bí cực mạnh. Hiện tại chúng ta đã bị cầm chân trong kết giới thần bí này mà thời gian lại không còn nhiều, phải mau thương nghị tìm ra kế sách thoát khỏi đây."
Kiếm Vô Trần trầm giọng: "Con đã tấn công hai lần nên phát hiện bốn phía đều có quỷ khí âm sâm, cả mặt biển chìm trong một màn đen, tầng tầng kết giới thần bí bên trên rất có khả năng đã phối hợp với nhau. Nước biển như ẩn chứa quỷ khí âm tà cường đại, nhất định có tác dụng khắc chế chúng ta. Muốn phá giải kết giới này, chỉ e sức mạnh không thôi là chưa đủ."
Tất Thiên đang trầm tư, mục quang lướt nhìn xuống mặt biển bên dưới, nhãn thần chợt xuất hiện vẻ kinh hãi: "Mọi người nhìn xuống mà xem, hình như chỉ có quỷ vật mới có thể khôi phục chân nguyên ở chốn địa ngục quỷ quái này, chúng ta ở đây sớm muộn gì cũng kiệt sức mà đại bại. Giờ phải làm sao vừa đối phó với mặt quỷ vừa tìm ra đối sách, nếu không chúng ta sẽ táng thân nơi tử địa này mất."
Bên dưới mặt biển tĩnh lặng giờ lại tái hiện bảy xoáy nước hiện lên trước mắt năm người, trên gương mặt quỷ thần bí đó vẫn hàm chứa một nụ cười âm sâm. Năm người cảm thấy vô cùng bất an, trong mắt đều lộ thần sắc kinh hoảng, kể cả Kiếm Vô Trần vốn là một người cao ngạo đến thời điểm này trong mắt cũng ẩn hiện nét lo lắng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đến giữa trưa, Huyền Ngọc Chân Nhân vẫn đang cùng thương nghị đại sự với năm vị chưởng giáo bên trong Thiên Huyền Động. Trải qua thời gian lâu như vậy, lục viện cũng đã cơ bản thương nghị xong. Huyền Ngọc Chân Nhân đưa mắt nhìn năm người rồi mở miệng cất lời: "Các vị chưởng giáo còn việc gì quan trọng nữa thì xin nói ra, nếu không thì theo ta cũng đến lúc kết thúc rồi. Mọi người thấy sao?". Ánh mắt ông lướt qua chúng nhân, dừng lại trên mình Pháp Quả Đại Sư của Bồ Đề Học Viện tựa hồ chờ đợi điều gì đó.
Tiếp xúc với ánh mắt của Huyền Ngọc Chân Nhân, Pháp Quả Đại Sư cũng lờ mờ đoán ra tâm ý của ông. Ông đưa mắt nhìn những người khác, cuối cùng ánh mắt hơi dừng lại nơi Lý Trường Xuân và Liễu Tinh Hồn, nhẹ giọng nói: "Bần tăng thấy đại hội lần này đã kết thúc viên mãn, việc sau này phải đối phó với yêu ma quỷ quái thế nào thì chúng ta đã thương nghị, cũng không có gì khác biệt nhau lắm. Bần tăng chỉ có một việc nhỏ cần thỉnh vấn các vị chưởng giáo. Đương nhiên vấn đề này có liên quan đến Thiên Kiếm Viện, hy vọng Lý chưởng giáo nghe xong chớ nổi giận". Nói đến đây liền dừng lại, mục quang nhìn thẳng vào Lý Trường Xuân.
Lý Trường Xuân nghe qua, trong lòng có chút bất an song ngoài miệng vẫn bình tĩnh đáp: "Đại sư có điều gì xin cứ nói, ta sẽ tận lực hồi đáp. Bất kể là vấn đề gì, ta cũng không nề hà". Nói xong, ??a ánh mắt nhìn khắp các cao thủ ngũ viện, thấy trong nhãn thần của họ hình như có điều gì đó khác lạ.
Pháp Quả Đại Sư nhìn vào các chưởng giáo khác. Sau khi quan sát thần sắc từng người, Pháp Quả lên tiếng: "Sự tình là thế này, chúng tôi muốn hỏi về vị hắc y đệ tử của quý môn, đối với pháp quyết mà y tập luyện, không biết Lý chưởng giáo có cảm giác gì không? Kỳ thực yêu cầu của chúng tôi cũng chẳng to tát gì, chỉ là hi vọng Thiên Kiếm Viện sẽ lưu tâm đến y hơn, đừng để sau này xuất hiện chuyện gì. Lục viện chúng ta xưa nay quan hệ một mực tốt đẹp, tương lai thật sự xuất hiện việc gì đó không như ý thì sẽ không hay cho lắm.
Lý Trường Xuân sắc mặt thoáng biến đổi, đưa mắt liếc Liễu Tinh Hồn. Trong lòng hai người đồng thời thoáng chấn động, chúng nhân lại đề xuất một vấn đề như thế ??a mọi chuyện ?i theo chiều hướng này. Lý Trường Xuân đưa mắt nhìn mọi người, trầm giọng: "Đại sư có chuyện gì thắc mắc xin cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo làm gì".
Pháp Quả Đại Sư nghe xong có vẻ trầm tư, ông đưa mắt nhìn quanh các chưởng giáo khác. Thất Huyền Chân Nhân thấy vậy đỡ lời: "Mọi người đều là bạn cũ lâu năm, ta xin nói thẳng vào vấn đề. Lúc tranh đoạt Ngũ Thể Tiên Lan, Quỷ tiên cùng Ma tiên từng vô tình lỡ lời để lộ ra tên pháp quyết kia, chính là pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang thất truyền đã lâu, việc này chắc Trường Xuân chưởng giáo không phải không liên quan gì. Đương nhiên đối với việc tu luyện pháp quyết này có hậu quả gì, chúng ta đều tương đối biết rõ. Hiện tại, chúng tôi cũng chẳng có ý định truy cứu chuyện này, Trường Xuân huynh chỉ cần cho chúng tôi một lời hứa. Nếu tương lai có chuyện gì bất lợi cho thiên hạ, hy vọng lúc đó Thiên Kiếm Viện không khoanh tay mà đứng nhìn". Dứt lời, ánh mắt liếc sang Huyền Ngọc Chân Nhân như muốn ám thị điều gì đó.
Sắc mặt Lý Trường Xuân khẽ biến đổi, ông ta đưa mắt nhìn Liễu Tinh Hồn, trầm tư một thoáng đoạn lên tiếng: "Việc này tại hạ đích xác không rõ lắm, hơn mười năm nay chúng tôi cứ vô tâm tu luyện tại hậu sơn. Trong thời gian này, y rất ít khi ra đến phía trước núi, ta và y gặp mặt không nhiều. Nhưng mà hôm nay đã có người đề cập đến chuyện này, ta tất nhiên sẽ triệt để điều tra.
Nếu mọi việc quả đúng như vậy, ta trước mặt các vị xin hứa rằng trong tương lai bất kể phát sinh sự cố gì đương nhiên sẽ do Thiên Kiếm Viện chúng tôi tận lực đảm trách. Ta sẽ nghiêm khắc quản giáo đệ tử, các vị bất tất lo lắng".
Huyền Ngọc Chân Nhân dịu giọng nói: "Đã có lời của Trường Xuân huynh, tin rằng mọi người cũng đã an tâm. Giờ chúng ta không đề cập đến chuyện này nữa, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên giải tán thôi. Xem ra các vị chắc cũng chẳng thắc mắt thêm điều gì". Ánh mắt ông đảo quanh một vòng nhưng không thấy ai mở lời, Huyền Ngọc Chân Nhân liền xoay người, chuyển thân đi ra phía ngoài động khẩu.
Bên dưới Thái Huyền Sơn, trên con đường hướng thẳng đến Thiên Kiếm Viện, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên ngự kiếm bay tới. Thiếu niên này ước chừng hai bảy hai tám tuổi, tướng mạo đường đường, hai mắt thoáng lộ một tia tinh quang, chứng tỏ tu vi không tệ chút nào. Nhưng lúc đó sắc mặt thiếu niên loáng thoáng vẻ lo lắng, thu kiếm lại rồi toàn lực thi triển khinh công nhằm hướng đỉnh Thái Huyền Sơn lướt tới. Đi được vài dặm, y đã lên đến lưng chừng núi, nhanh chóng có mặt tại một ngã ba đường.
Thiếu niên dừng lại quan sát cẩn thận đoạn chọn con đường chính giữa, cấp tốc tiến tới. Không lâu sau, thiếu niên này đã gặp thủ sơn đệ tử của Thiên Kiếm Viện. Nhác thấy, y đã mở lời thi lễ: "Các vị sư huynh mạnh giỏi, đệ là Tây Thục Dịch Viện môn hạ, Càn Viện đệ tử Trần Quang. Đệ có việc gấn cần gặp chưởng giáo Huyền Ngọc sư bá, mong các vị sư huynh chỉ điểm cho biết phải tìm ở đâu!".
Thiên Kiếm Viện đệ tử nghe xong, lạnh giọng đáp: "Dịch Viện môn hạ, hừ, định làm gì? Cứ đi thẳng theo đường này đến Thiên Hỏa Động là gặp". Nói xong quay người bước đi, không thèm lý gì đến Trần Quang. Trần Quang sửng sốt, không hiểu vì sao môn hạ đệ tử của Thiên Kiếm Viện lại đối đã với y như vậy, tâm lý có chút bất mãn nhưng y không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cảm tạ rồi thuận đường phi thân lướt đi.
Trên đường đi, Trần Quang hỏi han khá nhiều đệ tử Thiên Kiếm Viện, phát giác người nào cũng vậy, chỉ cần nghe thấy y bảo là đệ tử Dịch Viện liền thập phần coi thường, có kẻ thậm chí có vẻ phẫn hận. Nghi hoặc đầy mình nhưng không giải đáp được, rốt cuộc Trần Quang cũng đến Thiên Hỏa Động. Đang chuẩn bị đi vào trong động thì y gặp Tĩnh Nguyệt Sư Thái bước ra, liền lớn tiếng gọi: "Sư thúc, con là Trần Quang, các người ở tại chỗ xa xôi này làm con tìm kiếm vất vả quá".
Tĩnh Nguyệt Đại Sư nghe tiếng quay sang nhìn Trần Quang, hơi sửng sốt hỏi: "Con sao lại đến đây, có phải Dịch Viện xảy ra chuyện gì không? Nhanh theo ta vào động rồi nói sau". Nói rồi liền đưa y vào trong động. Vừa vào, Trần Quang phát hiện thấy ngoại trừ Huyền Ngọc Chân Nhân và Tử Dương Chân Nhân vắng mặt thì mọi người khác đều ở đó.
Mọi người vừa thấy Trần Quang đều thập phần cao hứng, Lý Hoành Phi vẻ mặt lộ ra nét cười vui, Lâm Vân Phong vui vẻ nhảy đến bên cạnh y, nắm chặt tay y vừa cười vừa nói: "Huynh là Càn Viện sư huynh, thực là tốt quá, chúng tôi có tin vui muốn mách huynh đây. Nhanh ngồi xuống rồi từ từ nghe chúng tôi kể".
Trần Quang thấy sắc mặt mọi người đều tràn ngập vẻ cao hứng, không hiểu chuyện gì, hỏi: "Có chuyện gì vậy mà khiến mọi người cao hứng thế? Lúc ta lên núi tìm mọi người, thấy Thiên Kiếm Viện đệ tử, ai gặp tôi cũng cau mày trợn mắt, ngữ khí ác liệt. Thật ra đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Vân Phong nghe hỏi lập tức cao giọng: "Bọn chúng xưa nay vẫn dùng đôi mắt chó má như vậy để nhìn người khác, lần sau chúng tới Dịch Viện thử xem chúng ta thu thập chúng bằng cách nào. Nhưng thôi, giờ thì sư huynh không cần để ý chuyện đó, đệ cho huynh biết nhé, Dịch Viện chúng ta đã đoạt được ngôi vị dẫn đầu, trở thành lục viện chi thủ. Hiện tại chưởng giáo sư bá đang cùng với năm vị chưởng giáo thương nghị đại sự. Huynh xem sự việc như vậy không cao hứng sao được! Ha ha, bọn đệ cao hứng quá đi. Ha ha, cuối cùng cũng được thấy đám Thiên Kiếm Viện đó thất bại". Dứt lời không nén được bật cười lớn.
Trần Quang nghe xong, toàn thân chấn động, vẻ mặt đầy kinh ngạc rồi liền chuyển thành vui mừng t?t cùng, đưa tay ra nắm chặt tay Vân Phong, hỏi với vẻ kích động: "Thật chứ? Là sự thật ư? Đệ không lừa ta chứ? Thật tốt quá. Sư phụ và sư thúc mà biết được chắc phải mừng lắm. Ha ha, tốt quá, không lạ là đám Thiên Kiếm Viện đó gặp ta thì tỏ vẻ hậm hực, nguyên lai là chúng ta đã đánh bại bọn họ để đoạt được hạng nhất. Thật là tốt quá".
Liền đó, Trần Quang lại hỏi ai là người chiến thắng, nghe nói là Lục Vân thì kinh ngạc cực độ. Sau một hồi vui mừng, Trần Quang liền nhớ ra mục đích đến đây liền hấp tấp hỏi: "Sư thúc, chưởng giáo sư bá lúc nào thì quay lại? Con đến đây là có tin tức không hay, nhất định phải báo cáo với sư bá, sự tình đã thập phần trọng yếu rồi".
Mọi người nghe xong đều tỏ vẻ sửng sốt, duy chỉ có Lục Vân lóe lên một tia sáng trong mắt, thầm than tin tức sao mà tới nhanh đến vậy. Tĩnh Nguyệt Đại Sư thấy sắc mặt Trần Quang u ám, hỏi ngay: "Chuyện gì vậy? Con nói nhanh đi, chúng ta cùng thương lượng xem, nếu quả cần kíp chúng ta sẽ tìm chưởng giáo về ngay".
Trần Quang nhỏ giọng đáp: "Phong Đô Quỷ vực có chuyện rồi. Mười tám vị sư huynh đệ trấn thủ tại đó, trừ một người thoát được còn thì toàn bộ đều chiến tử, đạo Phong Hồn Phù trấn áp lối vào Quỷ vực đã bị cao thủ của Yêu vực chiếm mất, mang theo xuống Quỷ vực mất rồi. Hiện tại sư phụ con và Huyền Âm sư thúc đang toàn lực chặn tại lối vào Quỷ vực, dùng đủ mọi biện pháp nhưng chưa có cách nào phong trụ được lối vào. Vì vậy sư phụ bảo con phải tức tốc đi cầu cứu sư bá, mong người nhanh chóng trở về cùng đối phó chuyện này". Trong động, trừ Lục Vân ra, ai nghe qua cũng chấn động, ánh mắt lộ vẻ bất an. Tĩnh Nguyệt Đại Sư biến sắc, nói: "Chúng ta phải đến ngay Thiên Huyền Động, đem chuyện này nói với chưởng giáo cùng năm vị viện chủ xem họ xử lý thế nào. Mọi người cùng đi, nhanh lên". Nói xong tức tốc đi ngay.
Bên ngoài Thiên Huyền Động, Huyền Ngọc Chân Nhân cùng Tử Dương Chân Nhân đi trước, đang bước ra ngoài động. Do hội nghị đã thương thảo xong nên các vị chưởng giáo đều rời khỏi động, khi sắp ra đến cửa động chợt nghe có tiếng người tranh luận bên ngoài, chính là một người của Dịch Viện đang định đi vào bên trong thì bị người của Thiên Kiếm Viện chặn lại, song phương đang tranh chấp dữ dội.#¡
Huyền Ngọc Chân Nhân ho khẽ một tiếng, cất lời: "Vân Phong, con đang làm cái gì vậy? Sao lại đến đây gây chuyện, còn chưa dừng lại mau". Vừa nhìn thấy Trần Quang, Huyền Ngọc Chân Nhân hơi ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu ra có nhiều chuyện cần bàn. Liễu Tinh Hồn ở bên cạnh cũng đã kêu đệ tử Thiên Kiếm Viện nhường bước cho người của Dịch Viện.
Tĩnh Nguyệt Đại Sư quét mắt nhìn các vị chưởng giáo, sắc mặt vô cùng trầm trọng nói: "Sư huynh, Quỷ vực xảy ra chuyện rồi, Trần Quang đến đây để cầu cứu, huynh xem phải làm thế nào?". Lời vừa buông ra, toàn thể đương trường đều kinh ngạc, mục quang dừng lại trên người Trần Quang.
Huyền Ngọc Chân Nhân thấy thần tình của Tĩnh Nguyệt Đại Sư đã hiểu là sự tình rất nghiêm trọng, trong lòng không khỏi thầm thở dài. Dịch Viện vừa mới tiếp chưởng ngôi vị đứng đầu lục viện thì đã phát sinh dị biến, thật vô cùng bất lợi! Quay qua Trần Quang, Huyền Ngọc Chân Nhân hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, con cứ việc nói ra trước mặt các vị chưởng giáo đây, chúng ta ắt sẽ có cách giải quyết".
Trần Quang liền đáp: "Hồi bẩm chưởng giáo sư bá, sự tình phát sinh vào ba ngày trước. Lúc đó tại lối vào Phong Đô Quỷ vực đột nhiên xuất hiện một Yêu vực cao thủ, yêu vật này tu vi cao thâm, đã hóa thành một hắc y nam tử chừng ba mươi tuổi, nhắm thẳng vào 18 vị sư huynh trấn thủ lối vào Quỷ vực đột ngột phát động tiến công. Do y tu vi tinh thâm, lại thêm 18 vị sư huynh không có lòng phòng bị tình huống này nên có 7 người bị sát tử đương trường. 11 vị sư huynh còn lại toàn lực phản công nhưng đối phương quá mạnh mẽ, cuối cùng yêu vật đã liên tiếp giết chết 10 người, dùng lực chiếm đoạt Phong Hồn Phù, tiến nhập vào Quỷ vực. Duy nhất có một vị sư huynh sống sót, mang theo thương thế về Dịch Viện hồi báo, sư phụ con và sư thúc vội vã dẫn theo môn hạ đến ngay nhưng thấy Quỷ vực chi môn đã mở, hao phí hết tâm lực nhưng không có cách nào phong bế được lối vào. Sư phụ sai con cấp tốc đi cầu cứu, hiện tại mong sư bá làm chủ".
Không khí một bầu tịch mịch, sắc mặt mọi người đều trầm trọng, Huyền Ngọc Chân Nhân thần sắc đại biến, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi. Lục viện chưởng giáo đưa mắt nhìn nhau, trao đổi một cái nhìn đầy ý nghĩa, ai nấy tâm tình nặng nề. Tử Dương Chân Nhân nãy giờ đứng một bên lên tiếng: "Sư huynh, tại sao cao thủ Yêu vực lại đột nhiên đánh lén chúng ta, lấy Phong Hồn Phù đề làm gì? Hơn nữa vì sao y phải tiến vào Quỷ vực?".
Huyền Ngọc Chân Nhân thở dài nói: "Y lấy Phong Hồn Phù cũng chẳng được tích sự gì, với chúng ta mà nói thì hữu dụng chứ với quỷ vật tại Quỷ vực thì không hề có ích lợi gì. Một khi Phong Hồn Phù rời khỏi lối vào Quỷ vực, chúng ta định bằng vào nhân lực mà phong trụ lối vào, cơ hồ là chẳng có chút hy vọng nào thành công. Trên đời này chỉ có một thứ có thể vĩnh viễn phong ấn lối vào này, chính là Phong Hồn Phù. Một khi không còn Phong Hồn Phù, có thể nói nhân gian và Quỷ vực hoàn toàn tương thông".
Thất Huyền Chân Nhân ở bên cạnh bổ sung: "Ngoài chuyện đó, đặc điểm chủ yếu nhất của Phong Hồn Phù là có thể trấn áp hồn phách, đối với quỷ vật tại Quỷ vực tuyệt đối có tác dụng khắc chế. Thế nhưng đối với yêu ma của Ma vực và Yêu vực thì Phong Hồn Phù lại không có chút tác dụng gì. Vì thế, có thể nói rằng duyên cớ mà tên cao thủ Yêu vực có thể đoạt được Phong Hồn Phù là do y không bị ảnh hưởng. Việc cấp bách không phải là nói chuyện Yêu vực cao thủ chiếm đoạt Phong Hồn Phù mà là bằng cách nào trong thời gian nhanh nhất đoạt lại Phong Hồn Phù, đó là chuyện quan trọng nhất lúc này. Ngộ nhỡ Phong Hồn Phù bị hủy, không có gì có thể trấn áp quỷ vật của Quỷ vực thì sau này nhân gian chắc chắn sẽ bị cuốn vào một trường mưa máu gió tanh, vô số sinh linh lại trở thành mồi ngon cho quỷ vật".
Tử Dương Chân Nhân lên tiếng: "Với chúng ta hiện nay, chuyện quan trọng nhất là phái người đi lấy lại Phong Hồn Phù. Một mặt chúng ta có thể phái người trấn giữ tại lối vào, mặt khác cho người tiến nhập Quỷ vực đi tìm kiếm Phong Hồn Phù, tìm được thì lập tức quay về. Các vị thấy sao?".
Các vị chưởng giáo đều nhè nhẹ gật đầu, biểu thị rằng ông nói đúng. Huyền Ngọc Chân Nhân lướt nhìn chúng môn hạ, nghe khẩu khí của mọi người không nén được thở dài nói: "Chúng ta không nên cao hứng quá sớm. Thời gian của chúng ta không có nhiều. Tuy rằng phải cử người đi thu hồi Phong Hồn Phù nhưng mọi việc cần hành động thật mau lẹ. Bởi vì Phong Hồn Phù tuy có khả năng trán áp quỷ vật của Quỷ vực nhưng nơi duy nhất có thể hủy diệt được Phong Hồn Phù cũng nằm chính tại trong Quỷ Vương Thành".
Mọi người nghe nói đều thất kinh, Tử Dương Chân Nhân hỏi: "Sư huynh, sao đệ lại không biết chuyện này? Phong Hồn Phù đương nhiên trấn áp được quỷ vật, có thể coi là một đạo thần khí trên đời không có đối thủ, tại sao quỷ vật của Quỷ vực lại có khả năng tiêu hủy được nó? Nếu nó đã không khắc chế được thì lúc quỷ vật tối lợi hại là Quỷ tiên tiếp cận chắc đã bị mở ra rồi, bọn chúng dùng cách gì để hủy diệt Phong Hồn Phù nhỉ?".
Huyền Ngọc Chân Nhân khẽ thở dài nói: "Chuyện này đệ không biết cũng là bình thường thôi mà. Bởi vì lịch đại tổ tiên Dịch Viện chúng ta ghi chép lại điều bí ẩn này trong bí lục. Căn cứ vào những điều ghi chép trong đó, Phong Hồn Phù chính là khắc tinh của tất cả các loại hồn phách, kể cả nguyên thần của người tu chân, chỉ cần đến gần nó là sẽ bị luyện hóa, vì vậy Quỷ tiên của Quỷ vực lợi hại là vậy cũng không dám xông qua lối vào Phong Đô, chỉ có một thứ có thể hủy diệt được nó, chính là Hóa Hồn Trì trong Quỷ vực Quỷ Vương Thành. Nếu đem Phong Hồn Phù để lên đó trong vòng mười lăm ngày thì sẽ bị Hóa Hồn Trì dung hóa, trở thành tiêu thất vô ảnh. Ta nói thời gian của chúng ta không còn nhiều vì mười lăm ngày ở Quỷ vực bằng khoảng ba mươi ngày của nhân gian. Nếu như người của chúng ta phái đi không thể trong vòng ba mươi ngày đến được Hóa Hồn Trì, đoạt lấy Phong Hồn Phù thì thế nào cũng phải quay về".
Chúng nhân nghe xong, đều hiểu được mức độ trầm trọng của sự tình. Pháp Quả Đại Sư của Bồ Đề Học Viện nói: "Hiện tại sự tình như thế nào thì mọi người đã rõ, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được đối sách tương ứng, vượt qua trận tai kiếp này. Việc này quan hệ đến an nguy của thiên hạ chúng sinh, chúng ta thân là người tu chân chính đạo nhất định phải toàn lực ứng phó, bảo vệ sự bình an cho nhân gian. Chuyện nay quan hệ trọng đại, không phải là việc riêng của một phái nào, lục viện chúng ta cần đồng tâm hiệp lực, tận lực ngăn chặn sự tình xấu đi. Hiện tại mọi người nên nhanh chóng thương lượng xem trước tiên cần phải làm gì để ứng phó với chuyện này?".
Huyền Ngọc Chân Nhân trầm giọng: "Việc này xuất phát từ phạm vi của Dịch Viện chúng tôi, tự nhiên Dịch Viện phải toàn lực giải quyết, chỉ vì sự tình quá trọng đại nên mong rằng các vị xuất lực tương trợ. Hiện giờ thời gian khẩn cấp, chúng ta phải bàn ngay chuyện làm thế nào trấn áp được lối vào Quỷ vực, lại còn chuyện phái người tiến vào Quỷ vực tìm Phong Hồn Phù? Các vị có ý kiến gì hay xin cứ đưa ra để cùng thương nghị". Nói xong, mục quang quét qua mọi người, cẩn thận quan sát thần tình mỗi người.
Lục Vân đưa mắt nhìn mọi người đang trầm tư, lên tiếng: "Theo con, xuất hiện việc như thế này, trong đó có một điểm cần chúng ta xem xét. Đó là vì sao cao thủ Yêu vực lại chiếm đoạt Phong Hồn Phù, thường lệ thì Quỷ vực và Yêu vực không có liên hệ gì, bọn họ từ pháp môn tu luyện đến phương thức sinh hoạt đều bất đồng, vì sao cao thủ Yêu vực lại cùng đến cướp Phong Hồn Phù? Trong chuyện này liệu còn âm mưu gì khác mà chúng ta chưa rõ chăng?".
Quay qua nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc Chân Nhân hỏi: "Lục Vân, con có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói ra, chúng ta có thể cùng nhau phân tích. Sự việc quan hệ trọng đại, chúng ta cần phải gia tâm cẩn thận, đề phòng bất trắc".
Lục Vân nhìn mọi người, nhẹ giọng đáp: "Con nhận thấy, tên cao thủ Yêu vực đến cướp Phong Hồn Phù chỉ có một mục đích là tiêu hủy nó tại Quỷ vực. Nói vậy, yêu vật của Yêu vực có thể lấy đó làm điều kiện yêu cầu Quỷ tiên của Quỷ vực tượng trợ, mang phong ấn của lối vào Yêu vực hủy đi.
Cũng như vậy, Ma vực có nhiều khả năng cùng tham gia hành động lần này. Bọn chúng vì muốn tiến nhập nhân gian, nhiều khả năng liên thủ trước hết phá bỏ phong ấn lối vào, rồi bằng vào thực lực mà phân chia nhân gian. Chúng ta dĩ nhiên phải coi chuyện tại Quỷ vực là trọng yếu nhưng chuyện phòng bị tại Ma vực và Yêu vực cũng phải tăng cường, tránh không để xảy ra hậu quả nghiêm trọng do Vực Chi Tam Giới đồng thời xuất hiện".
Mọi người nghe xong, đều cảm thấy trong lòng chấn động, tựa hồ cảm nhận được nguy cơ. Phượng Hoàng Thư Viện chưởng giáo Ngọc Vô Song lên tiếng: "Lời Lục Vân nói cũng có vài phần khả năng. Có thể Phong Hồn Phù đối với cao thủ Yêu vực không có mảy may tác dụng, do đó nói không chừng thần khí phong ấn Yêu vực và Ma vực đối với hồn phách chi thể của Quỷ tiên cũng không có tác dụng gì. Nói thế chắc mọi người đã nhận thấy sự tình nghiêm trọng thế nào rồi!".
Lý Trường Xuân góp lời: "Lối vào Quỷ vực gần khu phụ cận Phong Đô tại Tây Thục xưa nay vẫn do Dịch Viện trấn thủ, lối vào Ma vực do Bồ Đệ Học Viện trấn thủ còn lối vào Yêu vực do Đạo Viện thủ hộ. Hiện tại Quỷ vực có chuyện, vì để phòng ngừa Ma vực và Yêu vực cũng xảy ra biến cố, ta cho rằng Bồ Đệ Học Viện và Đạo Viện bất tất phải tham dự vào chuyện tại Quỷ vực, sự tình cứ để bốn viện chúng tôi liên thủ giải quyết, các vị thấy thế nào?".
Huyền Ngọc Chân Nhân trầm tư một lúc đoạn gật đầu nói: "Lý chưởng giáo nói thật hữu lý. Tuy nhiên hiện tại Ma vực và Yêu vực vẫn chưa có động tĩnh gì, các vị chắc vẫn còn nhớ tên Dạ Hồn bên trong Hắc Liên từng nói rằng yêu ma quỷ quái của Vực Chi Tam Giới đã chuẩn bị tiến nhập nhân gian. Vì để hành sự được cẩn trọng, ta thấy nên theo lời của Lý chưởng giáo, không biết đại sư cùng chân nhân thấy sao? Mọi người còn có ý kiến gì không?". Ánh mắt lướt qua Hạo Vân Cư Sỹ và Ngọc Vô Song thấy hai người cùng gật đầu, hiển nhiên đồng ý với biện pháp đó.
Thất Huyền Chân Nhân lên tiếng: "Sự việc có quan hệ trọng đại, ta không tiện nói nhiều. Vì để cẩn thận đề phòng, lưỡng viện chúng tôi không tham dự lần này nhưng ý nghĩa vẫn cực kỳ quan trọng. Hiện tại cần phải bàn xem tứ viện các vị định cử những ai đi đến Dịch Viện? Sau khi thương nghị xong, có thể sớm lên đường".
Ánh mắt Huyền Ngọc Chân Nhân dừng lại xem thần sắc Lý Trường Xuân, Hạo Vân Cư Sỹ và Ngọc Vô Song ba người, định từ nhãn thần họ mà tìm ra ý tứ. Hạo Vân Cư Sỹ nói: "Việc này ta sẽ tự thân đi một chuyến, Tất Thiên và Đỗ Lực hai người cùng đi. Vì sự tình khẩn cấp không thể mang theo nhiều nhân thủ, nếu sau này tình huống có gì phát sinh sẽ phái thêm nhân thủ đến trợ lực". Nói xong đưa mắt nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân, đang nhè nhẹ gật đầu đồng ý.
Ngọc Vô Song nhìn Lục Vân, trong nhãn thần ánh lên một tia cổ quái, đoạn quay đầu nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân nói: "Sự tình lần này đúng là không tầm thường, tôi cũng định sẽ đi Dịch Viện một chuyến. Đến lúc thì Thương Nguyệt cùng Hứa Khiết cũng sẽ lên đường, Huyền Ngọc chưởng giáo thấy thế nào?".
Huyền Ngọc Chân Nhân gật đầu cảm tạ, nói: "Đa tạ Ngọc chưởng giáo toàn lực ủng hộ, ta đại biểu cho bản phái vô cùng hoan hỷ chờ đại giá". Dứt lời, mục quang đình lại nơi sắc mặt mỹ lệ của Ngọc Vô Song rồi rời đi, hướng sang Lý Trường Xuân.
Lý Trường Xuân trầm tư một lúc, thấy hai người kia đã mở miệng rồi, đành nhẹ giọng nói: "Đối với việc cử người đi chuyến này, ta đã nghĩ kỹ. Vì lần luận võ đại hội này phát sinh ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, ta không thể tự thân đi được, đành nhường cho sư đệ Liễu Tinh Hồn cùng Vô Trần và Lãnh Gia Hào lên đường cùng các vị. Huyền Ngọc chưởng giáo thấy có được không?".
Huyền Ngọc Chân Nhân nghe lời, nhẹ nhàng gật đầu: "Đa tạ đã hết lòng tương trợ. Chính vì Thái Huyền Sơn còn nhiều chuyện cần xử lý ngay mà Lý chưởng giáo phái những tam vị cao thủ đi cùng chúng tôi đã là sự trợ lực mười phần to lớn. Huyền Ngọc tôi xin đa tạ trước. Hiện tại đã chọn xong người, chúng ta chuẩn bị xuất phát, các vị nghĩ sao?" Nói xong, ánh mắt nhìn khắp lượt người.
Không thấy còn lời bàn tán nào, Huyền Ngọc Chân Nhân nói: "Tốt, nửa khắc nữa mọi người gặp nhau tại đây, chúng ta cùng lúc xuất phát thẳng tới Phong Đô. Hiện thời chúng tôi phải quay về thu xếp một số chuyện, gặp nhau sau". Dứt lời dẫn theo môn hạ rời khỏi Thiên Huyền Động.
Nửa khắc sau, Huyền Ngọc Chân Nhân cùng môn hạ chuẩn bị xong mọi thứ, đúng giờ có mặt tại cửa Thiên Huyền Động. Rất nhanh, đã thấy Ngọc Vô Song dẫn theo Thương Nguyệt cùng Hứa Khiết, Hạo Vân Cư Sỹ dẫn theo Tất Thiên và Đỗ Lực, Liễu Tinh Hồn dẫn theo Kiếm Vô Trần và Lãnh Gia Hào đến trước động khẩu. Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn tất cả mọi người rồi nói: "Hiện tại đã đến đông đủ, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi". Nói xong cùng với Ngọc Vô Song, Hạo Vân Cư Sỹ, Liễu Tinh Hồn cất mình, chuyển mình phi thẳng xuống dưới chân núi.
Ở bên cạnh, Lục Vân sớm đã nhìn ra thần sắc nhợt nhạt của Kiếm Vô Trần, nhãn thần lộ xuất một tia cảnh giác. Tuy chỉ trong chớp mắt, song ánh mắt của Kiếm Vô Trần đã lộ ra sự thù hận, khiến trong lòng Lục Vân thêm phần cảnh giác. Chuyến đi Phong Đô này cùng với anh ta, đến chốn Quỷ vực sẽ phát sinh ra việc gì đây? Phải chăng là số mệnh đã sắp đặt?
Ánh mắt Lục Vân rời đi thấy Ngạo Tuyết đang to nhỏ chuyện trò cùng Thương Nguyệt, không khỏi cảm thấy cổ quái. Không rõ đoạn đường sau này còn có sự tình ngoài ý liệu nào phát sinh? Ai mà biết được! Ngước mắt nhìn trời xanh như thầm hỏi, trong mắt Lục Vân lộ ra một tia tiếu ngạo mơ hồ, cùng mọi người cất bước lên đường nhắm thẳng dưới núi lướt đi.
Trong làn gió nhẹ, đoàn người đi về chốn xa xôi. Tiếng cười vui lanh lảnh, tiếng thở dài nhè nhẹ, tất cả như vô tình hòa vào nhau theo gió bay xa. Chuyến đi Thái Huyền Sơn này đã kết thúc như vậy, tiếp theo đây sẽ có những biến cố gì? Cuộc đời của Lục Vân sẽ lại ra sao? Đời người ngắn ngủi, kết cục rồi sẽ thế nào? Ai biết trước được chăng?