Tây Thục Tần Xuyên vốn là nơi núi cao chót vót, trùng trùng hiểm trở với những vực sâu, hang thẳm ẩn chứa vô vàn điều thần bí. Phong Đô nằm ở khu vực trung du của dòng Trường Giang, địa thế quanh co, vùng tây nam lại là chỗ đầy rẫy huyền âm quỷ khí, cho nên vùng đất này là nơi các câu chuyện về thần tiên quỷ quái được lưu truyền nhiều nhất.
Phong Đô có một tòan Quỷ Phủ hết sức thần bí, tương truyền là nơi cúng tế cho Quỷ Tiên để cầu bình an. Nhưng cũng không một người nào rõ là toà động phủ bằng đá kỳ quái kia có tự bao giờ và ai là người xây nó lên. Tóm lại, đối với mọi người, từ lúc nào đến giờ nó vẫn cứ sừng sững ở đó, và luôn có người thủ hộ. Lẽ dĩ nhiên, người thủ hộ chính là đệ tử kiệt xuất của Dịch Viện. Vì sự an toàn của chính mình, ngay từ lúc mới thành lập, Dịch Viện đã luôn cử người trấn thủ tại nơi đây.
Mây đen bao phủ đầy trời, từng sợi hắc khí như tơ kết tụ trên đỉnh Phong Đô. Từ xa trông lại, mường tượng như một tai nấm đen khổng lồ, hết sức u ám. Các đó xa xa, nhiều đạo ánh sáng lúc ẩn lúc hiện trong các tầng mây, trông thật thần bí.
Ở lưng chừng giữ không trung, Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn mọi người xung quanh, lớn tiếng: "Sắp tới nơi rồi, mọi người nhớ phải cẩn thận, trước mặt quỷ khí dày đặc, tốt nhất là hãy vận công hộ thể". Nói xong, toàn thân ông phát ra một vầng sáng xanh bao bọc lấy thân người.
Những người đi cùng điều vội tăng thêm một tầng chân khí hộ thể để phòng thân. Do mọi người đều phi hành với tốc độ cao, cộng thêm tầng khí hộ thể quá dày nên khi ma sát với không khí, tạo nên những âm thanh lạ lùng rồi nhanh chóng lan truyền ra tứ phía.
Trên mặt đất, ngay lối vào Quỷ Phủ, bọn đệ tử của Dịch Viện nghe tiếng động lạ từ trên cao truyền đến liền kéo nhau chạy ra xem. Chỉ thấy từ trên thiên không âm u, mười sáu đạo quang hoa rực rỡ đang phi tới với tốc độ kinh hồn. Trong những đạo quang hoa ấy, sáng nhất là đạo ngũ sắc quang hoa và một đạo xích diễm hồng quang, kế đến là hai đạo quang hoa một tím một vàng. Do phi hành với tốc độ quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã thấy những người đó xuất hiện tại lưng chừng không trung phía trên Quỷ Phủ.
Đột nhiên một gã đệ tử Dịch Viện la lên mừng rỡ: "Là chưởng giáo sư bá đang dẫn người đến cứu viện, mau vào bẩm báo với sư phụ và sư thúc đi, nhanh lên!". Tiếng la vừa dứt, mấy bóng nhân ảnh trên mặt đất lập tức xôn xao, vài ba tên đệ tử Dịch Viện lật đật chạy vào trong bẩm báo.
Trước lối vào Quỷ Phủ Động, quang hoa lóe sáng, mười sáu bóng nhân ảnh đồng loạt xuất hiện trước mặt các đệ tử Dịch Viện, bao gồm bảy người của Dịch Viện, ba người từ Phượng Hoàng Thư Viện, ba người từ Nho Viện và ba người từ Thiên Kiếm Viện. Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn các đệ tử của Dịch Viện, nhẹ giọng nói: "Mọi người chắc vất vả lắm rồi, lần này vì việc của Dịch Viện chúng ta, Phượng Hoàng Thư Viện, Nho Viện và Thiên Kiếm Viện đều phái cao thủ đến tương trợ. Ta tin rằng khi chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ đẩy lui được bọn quỷ vật. Giờ ta muốn giới thiệu một chút cho mọi người nhận biết nhau. Bên cạnh ta đây là những cao thủ bậc nhất của tam viện, sau này họ có việc gì cần thì Dịch Viện chúng ta cũng sẽ toàn lực trợ giúp". Nói rồi ông lần lượt giới thiệu từng người một với các Dịch Viện môn hạ.
Đúng lúc ấy, Càn Nguyên Chân Nhân và Huyền Âm Chân Nhân nghe tin báo vội vàng ra đón. Vừa trông thấy nhau, hai bên đều giật mình. Huyền Ngọc Chân Nhân thấy hai vị sư đệ nét mặt phờ phạc, tinh thần sa sút, lập tức hiểu ra họ đã dốc kiệt hết sức để thủ giữ. Riêng Càn Nguyên Chân Nhân và Huyền Âm Chân Nhân, khi hai người nhìn thấy các cao thủ của tam viện cũng tỏ ra hết sức bất ngờ. Lý Hoành Phi và Lâm Vân Phong nhìn thấy hai vị sư phụ của mình tiều tụy như vậy, cầm lòng không đặng, chạy vội đến bên hai người tỏ ra quan thiết vô cùng.
Lâm Vân Phong cầm lấy tay sư phụ, tận lực truyền chân nguyên sang cho người. Huyền Âm Chân Nhân nhìn gã đầy vẻ quan tâm: "Tiểu quỷ, lần này ra ngoài có làm mất mặt sư phụ không hả? Sao tự dưng lại tỏ ra ngoan ngoãn thế?".
Lâm Vân Phong lộ vẻ xấu hổ, ấp úng trả lời: "Sư phụ, thật tình con đã dốc hết sức, hiềm vì tu vi còn thấp kém nên đến vòng hai là rớt rồi. Con hứa từ nay gắng công tu luyện nhiều hơn nữa, xin sư phụ yên tâm. Con cũng xin báo cho sư phụ một tin vui. Lần này Lục Vân sư huynh đã vì Dịch Viện chúng ta giành được ngôi vị đệ nhất. Dịch Viện chúng ta lần này đứng đầu Lục viện rồi. Sư phụ biết con cao hứng đến thế nào không?". Nghe Vân Phong nói thế, bọn đệ tử Dịch Viện đều tỏ ra hết sức phấn khích.
Huyền Ngọc Chân Nhân mừng đến tái mặt, chụp vội tay gã, hấp tấp hỏi: "Thế nào, con nói có thật không? Con không gạt ta đấy chứ? Kỳ này Dịch Viện chúng ta đứng đầu Lục viện thật à?". Càn Nguyên Chân Nhân đứng cạnh, nét mặt lộ vẻ vừa vui mừng vừa kinh ngạc. Tử Dương Chân Nhân thấy hai người như thế, ông xúc động bước nhanh đến nắm lấy tay hai người, hồ hởi nói: "Vân Phong nói không sai chút nào đâu. Không ngờ Lục Vân đã luyện thành pháp quyết ngàn đời của Dịch Viện mà trước giờ chưa ai luyện thành, chính là Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết. Với pháp quyết này, nó đã đem vinh dự Lục Viện Chi Thủ về cho Dịch Viện chúng ta".
Ba người nắm chặt tay nhau, nét mặt người nào cũng lộ vẻ vui mừng xen lẫn chút tự hào. Huyền Âm Chân Nhân nhìn Lục Vân đứng cách đó chừng hơn trượng, phấn khởi nói với Tử Dương Chân Nhân: "Chúc mừng sư huynh, cuối cùng thì Dương Viện cũng đã có một nhân tài kiệt xuất lừng danh thiên hạ". Càn Nguyên Chân Nhân cũng nhìn Lục Vân ra chiều kinh ngạc, ông không thể nghĩ là chính Lục Vân lại có thể mang danh vọng đệ nhất cao thủ về cho Dịch Viện. Ông nhìn Tử Dương Chân Nhân, chưa kịp lên tiếng thì Huyền Ngọc Chân Nhân đã chặn lại. Ông nhìn hai vị sư đệ đang phấn khích của mình, nhẹ giọng nói: "Được rồi, nhị vị sư đệ, việc đó ta sẽ kể tỉ mỉ cho các đệ nghe sau. Trước mắt, các sư đệ hãy đến chào các vị khách quý từ tam viện đến trợ giúp. Việc cấp bách và quan trọng lúc này là làm thế nào để ngăn chặn bọn quỷ vật, không cho chúng thoát khỏi Quỷ Vực. Chúng ta phải bàn biện pháp đối phó ngay lập tức, thời gian gấp lắm rồi.
Tử Dương Chân Nhân buông tay hai người, dẫn họ đến chào những người vừa đến. Đợi mọi người chào hỏi xong xuôi, Huyền Ngọc Chân Nhân lên tiếng hỏi: "Tình hình hiện nay thế nào rồi, làm sao có thể kháng cự lâu như vậy?".
Càn Nguyên Chân Nhân nhìn mặt mọi người, mặt đầy âu lo, nói: "Mấy hôm nay có không ít bọn quỷ vật đã qua được thông đạo tiến nhập nhân gian. Chúng tôi nhân lực ít, không thể phân thân đối phó nên một số quỷ linh và quỷ mị đã lọt thoát. Cũng may, các loại quỷ vật lợi hại hơn còn chưa vào được nhân gian, nên tạm thời cũng chưa đáng lo cho lắm. Còn bên trong, từ khi mất Phong Hồn Phù đến nay, cửa vào Quỷ Vực mỗi lúc một rộng thêm ra. Huyền Âm sư đệ đã toàn lực thi triển Dịch Thiên Chấn Hồn Quyết làm thành phong ấn, nhưng sợ cũng không giữ được lâu, cùng lắm đến tối nay là có thể bị bọn quỷ vật điên cuồng kia phá mất. Một khi phong ấn bị phá, sợ rằng chúng ta không đối phó nổi bọn chúng".
Huyền Ngọc Chân Nhân đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, trầm mặt hỏi: "Các vị có biện pháp hay nào để ngăn trở bọn quỷ vật kia không? Ta thiết nghĩ, không thể phong ấn tạm thời mà phải phong ấn ít nhất là một tháng. Trong thời gian đó, chúng ta phái người đi vào Quỷ Vực để tìm kiếm Phong Hồn Phù".
Hạo Vân Cư Sỹ suy nghĩ một chút rồi đưa ra đề nghị: "Sự tình đã vậy, chúng ta chỉ còn cách duy nhất là lập nhiều tầng phong ấn để trấn giữ bên ngoài. Ngoài cách lập một trận pháp làm chủ, chúng ta bố trí thêm chín đạo phong ấn liên hoàn nhằm phong tỏa toàn bộ lối vào, thì có thể kéo dài thời gian. Bên ngoài trận, ta phái cao thủ trấn giữ, nếu có quỷ vật lọt thoát khỏi trận pháp thì lập tức toàn lực hạ sát, không để chúng có cơ hội đào thoát vào nhân gian.
Ngọc Vô Song đứng kế bên cũng nói: "Với tình hình hiện nay, e rằng cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn. Ngoài việc phái cao thủ trấn giữ bên ngoài, chúng ta phải mau chóng phái người có tu vi tinh thâm xâm nhập Quỷ Vực để lấy lại Phong Hồn Phù. Vấn đề trước mắt là ai trong chúng ta sẽ phụ trách đi vào Quỷ Vực, còn ai ở lại trấn giữ lối vào thông đạo. Việc này cần phải bàn bạc kỹ càng, điều này can hệ rất lớn đến an nguy của nhân giới, chúng ta tuyệt đối không thể sơ suất".
Huyền Ngọc Chân Nhân quay sang ba vị sư đệ, Tử Dương, Huyền Âm và Càn Nguyên hỏi: "Các sư đệ thấy thế nào? Ai có thể là người thích hợp để đi vào Quỷ Vực lần này? Các sư đệ cho ý kiến đi."
Càn Nguyên Chân Nhân hiểu ý, vội rước lời: "Đệ nhận thấy sự việc đến cơ sự này, tuy là bất ngờ, nhưng chủ yếu do chúng ta sơ ý. Vì thế, Dịch Viện chúng ta phải chịu trách nhiệm chính. Đệ cho rằng công việc nguy hiểm nhất là đi vào Quỷ Vực phải do đệ tử của Dịch Viện chúng ta đảm trách".
Hạo Vân Cư Sỹ lắc đầu nói: "Việc đã xảy ra như thế rồi, đừng nên nói tới nói lui nữa. Chúng ta hiện giờ không truy vấn trách nhiệm của ai cả, mà hãy thương nghị xem ai là người thích hợp nhất để đảm trách công việc. Lần này bằng bất cứ giá nào chúng ta cũng phải thu hồi lại Phong Hồn Phù, đó mới là điều cốt yếu. Thời giờ gấp rút lắm rồi, quyết định cử ai vào Quỷ Vực không phải việc dễ dàng. Đoạt lại Phong Hồn Phù là việc quan trọng nhất.
Liễu Tinh Hồn cũng lên tiếng: "Không sai, nếu không thu hồi được Phong Hồn Phù kịp lúc, thì quy trách nhiệm về ai phỏng có ích gì? Chúng ta hãy lấy đại sự làm trọng. Trước mắt, chúng ta nên bàn bạc xem với số nhân thủ hiện có thì phân công thế nào cho hợp lý?".
Huyền Ngọc Chân Nhân khẽ thở dài: "Mọi người nói đúng lắm, giờ chưa phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Hiện giờ tứ viện chúng ta, cao thủ có mặt ở đây chỉ có mười tám người, nên việc quan trọng nhất là an bày cho hợp lý. Trước hết, hãy xác định số người xâm nhạp Quỷ Vực, sau đó mới chọn ai là người sẽ đi vào. Mong mọi người thẳng thắn góp ý. Lúc này là lúc chúng ta cần tập trung trí tuệ của tất cả để cùng vượt qua khó khăn này". Nói xong ông đưa mắt nhìn khắp mọi người. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tĩnh Nguyệt Đại Sư nói: "Bần ni cho rằng Dịch Viện chúng ta có thể cử tứ đại đệ tử tiến nhập Quỷ Vực lần này. Với tu vi hiện tại của bọn họ, so với bọn già chúng ta, có thể nói là không thua sút mấy, chỉ là kinh nghiệm còn non nớt. Đối với chúng, nhiệm vụ lần này tuy hết sức gian khó nhưng cũng có thể nói là một cuộc khảo nghiệm rất tốt. Vì bất luận là vào Quỷ Vực, hay ở lại đảm trách việc giao chiến với quỷ vật cũng đều khó khăn, gian khổ như nhau".
Hạo Vân Cư Sỹ hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Nếu chỉ nói về công phu tu hành thì bọn trẻ quả thực chẳng thua sút chúng ta. Nhưng lần này nhiệm vụ hết sức khó khăn, nếu chỉ phái toàn tiểu bối đi, sợ là đến lúc gặp chuyện chúng chưa có kinh nghiệm xử lý, sẽ mất nhiều thời gian, ảnh hưởng đến đại cuộc".
Liễu Tinh Hồn đảo mắt nhìn quanh, rồi cất tiếng: "Ta lại thấy rằng phái bọn đệ tử đi cùng là một ý hay. Quỷ Vực tuy không rộng lớn bằng cõi nhân gian, nhưng cũng chẳng nhỏ. Làm thế nào mà tại nơi âm u quỷ dị đó tìm đến được Quỷ Vương Thành, rồi lại nghĩ ra cách để đoạt lại Phong Hồn Phù, đối với chúng đệ tử quả là một khảo nghiệm trọng đại. Còn như nói về kinh nghiệm, thực ra chúng ta cũng chỉ có kinh nghiệm tại cõi nhân gian và trong giới chân tu mà thôi. Một khi xâm nhập Quỷ Vực, chỉ sợ chính những kinh nghiệm đó lại làm chúng ta nhận định sai lạc tình hình. Hiện tại trong số chúng ta ở đây, e rằng chưa ó một ai đã từng xâm nhập Quỷ Vực, thế thì có ai biết được bên trong đó tình hình ra sao? Có những gì sẽ xuất hiện chứ? Như vậy khi vào đến Quỷ Vực, chỉ sợ là chúng ta cũng cư xử không hơn gì bọn tiểu bối đâu".
Ngọc Vô Song mỉm cười, nhẹ nhàng thốt: "Nói là nói vậy, chứ chúng ta sao có thể yên tâm để các đệ tử ra đi một mình chứ? Ta nghĩ đám trưởng bối cũng nên có người cùng đi vào Quỷ Vực lần này với chúng. Các vị thấy thế nào?".
Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn các môn hạ đệ tử, hỏi: "Bọn thanh niên các con có ý kiến gì không? Nếu có cứ việc đề xuất để mọi người cùng bàn luận. Sự việc lần này vô cùng quan trọng, chúng ta phải chọn ra phương án tối ưu để nâng cao cơ hội thành công". Nói xong ông đưa mắt nhìn Lục Vân như thầm nhắc nhở chàng.
Lục Vân dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ của Huyền Ngọc Chân Nhân, bèn đưa mắt nhìn mọi người trầm giọng thốt: "Về chuyện này, theo ý kiến cá nhân của đệ tử, việc chúng đệ tử đứng ra đảm nhận trách nhiệm đi vào Quỷ Vực đoạt lại Phong Hồn Phù có một ý nghĩa hết sức quan trọng. Thứ nhất là có thể tăng thêm kinh nghiệm và kiến thức, đối với chúng đệ tử là một thử thách hét sức to lớn, một cơ hội để tôi luyện thực sự. Thứ hai, chúng đệ tử đối với việc phong ấn còn thiếu kinh nghiệm, lưu lại nơi đây trừ việc thêm tay đả đấu ra, cũng không hữu ích cho lắm. Vì vậy, những người ở lại trấn thủ nơi đây phải là người có nhiều kinh nghiệm và kiến thức về phương diện này. Vấn đề của chúng ta hiện nay là tình hình nhân lực hạn chế, phải phân công cách nào cho hợp lý nhất. Đương nhiên, nếu thận trọng, các vị trưởng bối có thể cử ra một người dẫn đầu chúng đệ tử".
Huyền Ngọc Chân Nhân gật gật đầu, hết sức tán thưởng đối với lời nói của Lục Vân. Ông nhìn mọi người, rồi lại quay sang Lục Vân hỏi tiếp: "Lục Vân, vậy con hãy nói xem chúng ta nên cử bao nhiêu người đi vào Quỷ Vực lần này? Con cứ nói ra ý kiến của mình rồi mọi người sẽ nhận xét thêm vào".
Lục Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta hiện giờ có cả thảy mười tám cao thủ, trong đó bọn vãn bối đệ tử có mười người. Như vậy, nếu bọn vãn bối được cử đi vào Quỷ Vực thì sẽ có mười người đi, chia thanh hai toán để cho có nhiều cơ hội thành công hơn. Nếu như cần có các vị trưởng bối lãnh đạo thì ít nhất phải có hai vị, đứng đầu hai toán như đã nói trên. Vậy giờ chủ yếu là sắp xếp phân công ai vào nhóm nào cho hợp lý thôi".
Huyền Ngọc Chân Nhân đưa mắt nhìn Ngọc Vô Song, Hạo Vân Cư Sỹ, Liễu Tinh Hồn và bốn vị sư đệ muội đồng môn, hỏi: "Chư vị nghĩ thế nào? Chúng ta sẽ để toàn bộ bọn trẻ đi một mình, hay là trong chúng ta sẽ có người đi cùng để lãnh đạo chúng? Mọi người hãy cho ý kiến đi, để chúng ta sớm an bài mọi việc".
Ngọc Vô Song nói: "Ta cho rằng để đỡ bất trắc, tốt nhất là có trưởng bối đi theo lãnh đạo. Dù sao chăng nữa, Quỷ Vực cũng là nơi u ám đáng sợ nhất ở thế gian, chẳng phải chỗ tầm thường". Hạo Vân Cư Sỹ cũng đồng ý kiến, bèn đưa mắt nhìn Tĩnh Nguyệt Đại Sư và Liễu Tinh Hồn chờ đợi.
Liễu Tinh Hồn tránh ánh mắt mọi người, lạnh nhạt nói: "Đối với ta thì thế nào cũng được, cứ làm như lời các vị đi. Nhưng còn Tĩnh Nguyệt Đại Sư không biết có ý kiến gì khác chăng?".
Tĩnh Nguyệt Đại Sư nhìn y, thầm hiểu y đang bất mãn với Dịch Viện nhưng không tiện nói ra. Thấy mọi người đang chờ nghe ý kiến của mình, bà lên tiếng: "Việc này, bần ni nghĩ ý kiến của Lục Vân nghe rất có lý, nên cũng không có thêm đề nghị gì khác. Còn việc sắp xếp nhân tuyển, xin nhường chưởng giáo sư huynh làm chủ".
Huyền Ngọc Chân Nhân đưa mắt nhìn khắp mọi người, ngẫm nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Thế cũng tốt. Hiện giờ không có nhiều thời gian, chúng ta khó có thể xem xét kỹ lưỡng được. Xét theo lực lượng hiện nay của chúng ta, ta định sẽ phái mười một người đi vào Quỷ Vực, chia làm hai nhóm, do Liễu đạo hữu và Tử Dương sư đệ cầm đầu. Các đệ tử của Dịch Viện và Phượng Hoàng Thư Viện đi vào một nhóm, các đệ tử của Thiên Kiếm Viện và Nho Viện một nhóm. Riêng phần Dịch Viện đệ tử, Lý Hoành Phi cũng sẽ lưu lại đây, phòng khi cần truyền báo tin tức với người đi vào trong Quỷ Vực. Mọi người thấy thế nào?". Nói xong, ông đưa mắt nhìn Liễu Tinh Hồn như có ý chờ xem y có phản đối hay không.
Liễu Tinh Hồn hơi biến sắc mặt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Y hết nhìn Ngọc Vô Song rồi nhìn Hạo Vân Cư Sỹ, thấy hai người này cũng không phản đối, đành mở miệng đáp: "Ta cũng chẳng có ý kiến gì khác. Mọi việc xin nghe theo sự sắp xếp của Huyền Ngọc Chưởng giáo".
Ngạo Tuyết đứng một bên khẽ kéo tay Thương Nguyệt, vẻ vui mừng hiện rõ trong ánh mắt. Kiếm Vô Trần, Tất Thiên và Lục Vân ba người đứng gần đó cũng đều nhìn vào hai nàng, ánh mắt mỗi người biểu lộ những tình cảm khác nhau. Riêng Vân Phong, nét mặt tươi cười, thỉnh thoảng liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của Hứa Khiết, bắt gặp ánh mắt của nàng liền lảng sang chỗ khác.
Huyền Ngọc Chân Nhân trầm giọng nói: "Nếu như mọi người không có ý kiến khác thì chúng ta hãy cứ quyết định như vậy. Hiện nay chỉ còn hai canh giờ nữa là đến lúc trời tối, vì vậy những ai được phân công xâm nhập Quỷ Vực hãy nhân lúc này nghỉ ngơi điều dưỡng một chút, kẻo một khi đã vào Quỷ Vực sợ rằng không có thời gian điều tức nữa. Những người khác cũng phải lo chuẩn bị chu đáo cho việc bố trí trận pháp. Chúng ta cần phải tiến hành ngay mới xong kịp trước khi cửa vào Quỷ Vực mở rộng. Trong một thời gian ngắn như thế này mà phải bố trí chín đạo phong ấn không phải là việc dễ dàng đâu. Chúng ta bắt đầu ngay đi thôi". Nói rồi ông dặn dò bọn Lục Vân thêm mấy câu, rồi liền cùng những người kia đi vào trong tiến hành công việc.
Ngoài động khẩu, Lục Vân hỏi Vân Phong: "Đệ có cách gì để lúc vào trong Quỷ Vực, tùy lúc tùy nơi có thể tìm được người mà đệ cần tìm không? Ý huynh là bất cứ đối phương di động như thế nào, đệ cũng có thể biết được đích xác vị trí của họ. Đệ có tuyệt chiêu gì về phương diện này không?".
Lâm Vân Phong cười hề hề, nói: "Sư huynh thật sự lợi hại nha, sao huynh biết được vậy? Đệ thực sự có thể làm được việc đó, chỉ có điều là trước đó phải lưu dấu ấn trên thân của đối phương thì mới đắc thủ. Có phải huynh định bảo đệ, trước khi trời tối đánh dấu lên người bọn họ để tới khi vào trong Quỷ Vực rồi tìm họ cho dễ phải không? Để mấy người có thể liên lạc với nhau?".
Lục Vân cười nói: "Đệ thông minh quá nhỉ, ta còn chưa nói ra, đệ đã biết ta muốn nói gì rồi. Ý của ta là thế này, vì chưa có ai trong chúng ta từng vào Quỷ Vực, chẳng biết Quỷ Vương Thành ở chỗ nào, đành phải tự mình tìm ra thôi. Vấn đề thời gian đối với chúng ta hết sức can hệ, vì vậy ta đề nghị chia thành hai toán, hy vọng rằng mỗi toán đi một phương hướng khác nhau sẽ mau chóng tìm ra Quỷ vương Thành và thu hồi được Phong Hồn Phù trong khoảng thời gian ngắn nhất. Nếu như một bên đã tìm được Quỷ Vương Thành rồi thì có thể thông báo liền cho bên kia biết để mau chóng hội tụ với nhau gia tăng lực lượng thì mới có nhiều cơ hội đắc thủ. Vả lại bên trong Quỷ Vực có vô số quỷ vật hung tàn lợi hại như Quỷ mỵ, Quỷ Tiên, còn có cơ man nào là những quỷ tướng, quỷ binh, quỷ linh, quỷ hồn nữa. Đệ có dám chắc rằng chúng ta sẽ thuận thuận lợi lợi đến được Quỷ Vương Thành mà đoạt Phong Hồn Phù về không? Ta chỉ e tất cả bọn quỷ vật trong Quỷ Vực sẽ tập trung binh lực bày ra thiên phương bách kế để đối phó với chúng ta đó".
Vân Phong nghe Lục Vân nói vậy, hoảng hốt la lên: "Chúng ta đi vào Quỷ Vực như vậy, chẳng lẽ không nguy hiểm sao? Bọn chúng ta chỉ có mấy người như vậy mà giết được hết hàng ngàn quỷ vật ư? E rằng việc này thực sự nghiêm trọng đó".
Lục Vân trầm giọng nói: "Chúng ta chẳng phải vào đó du ngoạn, tất nhiên là vô cùng khó khăn rồi. Vấn đề là chúng ta biết có nguy hiểm rình rập cũng không thể quay đầu, chỉ có một cách là phải tiến bước lên phía trước. Đối với những người ở lại trấn giữ chỗ này cũng vậy, phải đối phó với muôn ngàn đợt tấn công của bọn quỷ vật. Như vây, ở hay là đi cũng như nhau cả thôi, đều phải cố gắng hết sức mới có hy vọng sống còn. Vậy nhé, không nói nữa, từ giờ đến trước khi trời tối, đệ lo lưu lại ký hiệu trên người bọn họ để khi cần thì có thể liên hệ được".
Đẩy Vân Phong đi rồi, mục quang của Lục Vân chuyển sang phía Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt. Nhìn vẻ đẹp tuyệt thế của hai nàng, chàng bất giác thở dài trong lòng, bởi vì ngay giây phút ấy, chàng đột nhiên nghĩ đến một ngày sẽ phải buông bỏ tất cả, rồi thản nhiên rời khỏi nơi này, rời Dịch Viện? Có lẽ đến lúc đó, chàng đã có một cuộc sống mới, quên hết những hùng tâm tráng chí của ngày hôm nay.
Ngạo Tuyết thấy Lục Vân nhìn mình, bèn kéo Thương Nguyệt đến bên cạnh chàng, khẽ hỏi: "Đang nghĩ gì đó, sao lại ngẩn ra nhìn bọn ta như vậy? Có chuyện gì liên quan đến chúng ta à?".
Lục Vân mỉm cười, ánh mắt lướt trên dung nhan tuyệt mỹ của hai nàng, từ người này đến người kia, giấu tiếng thở dài: "Chuyến đi này vô cùng hung hiểm, không biết ngày mai sẽ ra sao, ai còn ai mất nên đệ chỉ muốn nói với nhị vị sư tỷ một lời, mong rằng hai người được bình an".
Nghe chàng nói vậy, ánh mắt Ngạo Tuyết thoáng hiện nét vui mừng, Thương Nguyệt cũng vậy, gương mặt chợt hiện nụ cười. Nàng hơi cúi đầu, nói khẽ qua hơi thở: "Chỉ thế thôi sao? Không còn lời gì khác nữa ư?". Giọng nói của Thương Nguyệt có vẻ tự nhiên, không để lộ ý tứ gì. Thế nhưng Ngạo Tuyết nghe qua lời ấy, trong lòng thầm chấn động, nàng liếc nhìn Thương Nguyệt như đã hiểu ra điều gì, nhưng rồi nàng cũng chỉ ngẩng cao đầu nhìn về chân trời xa, lặng lẽ nén sâu vào lòng một tiếng thở dài.
Lục Vân nhìn Thương Nguyệt, gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn bình thản, đôi mắt trong veo sáng ngời, không có vẻ gì khác lạ. Nghĩ lại lời nàng vừa nói, có thật chỉ đơn giản vậy không? Chắc là không rồi. Có những câu nói không thể thốt thành lời, mà mãi mãi chỉ giữ trong lòng mà thôi.
Tử Dương Chân Nhân đứng gần, thấy Lục Vân lúng túng vội bước lại chuyển hướng câu chuyện: "Các con đã chuẩn bị xong cả chưa? Thương Nguyệt, con phải cẩn thận giữ gìn sức khỏe, kẻo đến lúc về sư phụ con lại trách ta không chăm sóc con chu đáo đó". Nói xong ông bật cười khà khà.
Thương Nguyệt nhìn qua sư phụ, thấy Ngọc Vô Song nói chuyện với Hứa Khiết. Nàng hiểu ra sư phụ chắc hẳn có điều gì cần dặn dò riêng, nên quay lại nói với Tử Dương Chân Nhân: "Tạ ơn sư thúc quan tâm, tinh thần và thể chất của con hiện giờ rất tốt, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào ạ".
Tử Dương Chân Nhân cười: "Vậy là tốt lắm, ta qua hỏi thăm mấy người kia một chút. Cũng không còn sớm nữa, các con hãy chuẩn bị cho xong đi, tới khi lên đường rồi sẽ không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi nữa đâu". Dứt lời ông xoay người bước về hướng Tất Thiên đang đứng.
Lãnh Gia Hào nhìn mặt biển, hỏi: "Mọi người có nghĩ rằng hai con mắt trên mặt quỷ tựa như có thứ hắc quang linh động như vật sống không? Rốt cục đây là một quỷ trận thần kỳ, một quỷ vật có ý thức, hay là quỷ hải dị linh nào đây? Hắc hải mênh mông này đệ tạm thời gọi là quỷ hải, vì xem ra nó thập phần tà ác. Đệ muốn biết nó có giống như những đại dương ở nhân gian, có các loại dị kỳ vật sinh sống trong đó không? Nếu đúng là vậy, thì ở dưới biển này phải có thứ gì đó thật khủng khiếp, như hung linh tà ác chẳng hạn?".
Mọi người nghe thế liền liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy lời của hắn có vài điểm hợp lý. Liễu Tinh Hồn thấp giọng nói: "Gia Hào nêu ý này rất hay, tuy chỉ là phỏng đoán, nhưng cũng có khả năng lắm. Chúng ta lần đầu đến Quỷ vực, mọi thứ đều lạ lẫm. Những gì chúng ta gặp hôm nay có thể là hung linh tà ác sống trong quỷ hải này. Theo nhãn tình của nó, đích xác là đang lập lòe quỷ quang, vì thế mọi người hãy cẩn thận đề phòng".
Kiếm Vô Trần đang chăm chú gương mặt quỷ trên mặt nước, nghe thế liền nói: "Hiện chúng ta bị khốn ở nơi này, làm sao để thoát là điều quan trọng nhất. Tạm thời chúng ta cứ cho rằng ở dưới đó là thứ hung linh tà ác gì đó, nhưng nhược điểm của hung linh này là gì? Nó vô hình vô thể, thủy chung chỉ mượn mặt nước để hiện ra mặt quỷ chúng ta làm sao có thể công kích được? Sư thúc nhiều kinh nghiệm, chắc sẽ có đề xuất gì hữu ích, con sẽ thử làm theo lời người".
Trầm tư một lúc, Liễu Tinh Hồn nói: "Điều này có lẽ không chắc lắm, nhưng ta nghĩ vật này vô hình vô ảnh, kết giới chung quanh lại cực kỳ vững chắc. Chúng ta phải đứng về phía đối phương mà luận, rồi theo thủ đoạn khác thường mà hành động. Thủ đoạn khác thường này nằm ở câu xuất kỳ bất ý, công vào chỗ mà đối phương không ngờ đến. Ngay từ lúc đầu mục tiêu công kích của chúng ta là ở giữa hai thủy trụ, vì cho rằng chỗ đó là vị trí yếu nhất. Ta lại đột nhiên nghĩ ra rằng, dù lấn công vào mặt nào giữa hai đạo thủy trụ, đều phải chịu sự đối kháng của cả hai đạo thủy trụ hợp lại. Giờ chúng ta nên chọn đánh thẳng vào bản thân thủy trụ, có lẽ đó là nơi yếu nhất của kết giới. Dĩ nhiên điều này chỉ là suy đoán của ta, không dám nói là nhất định chính xác, nhưng ta nghĩ khả năng thành công rất lớn".
Bốn người cùng trầm ngâm suy nghĩ về lời suy đoán của Liễu Tinh Hồn, cảm thấy cũng có lý. Lướt mắt nhìn mọi người, Kiếm Vô Trần bất đầu cảm giác hấp lực ở dưới ngày càng tăng. Kiếm Vô Trần nghiêm túc nói: "Mọi người cẩn thận đề phòng hấp lực rất mạnh từ bên dưới, ta sẽ làm theo lời sư thúc, thử đánh một chiêu cực mạnh vào thủy trụ xem sao. Chúng ta tại đây đã tiêu hao quá nhiều chân nguyên, vì thế mọi người phải đề khởi tỉnh thần, dũng cảm đối diện với nguy hiểm này". ,
Dứt lời, toàn thân Kiếm Vô Trần lại phát sáng, Thiên Linh thần kiếm theo đó cũng tỏa hào quang ngũ sắc vô cùng hùng mạnh. Nhìn vào một đạo thủy trụ, mắt Kiếm Vô Trần lấp lánh, thân thể nhanh chóng xoay tròn, phát ra một đạo ngũ sắc quang hoa cực mạnh, nhắm thủy trụ phóng tới, xuyên thủng luồng khí lưu chèn chặt không gian quỷ bí giữa bốn thủy trụ.
Thét to một tiếng, toàn thân Kiếm Vô Trần lưu chuyến chân khí, trường kiếm trong tay tiếp dẫn đạo ngũ sắc quang hoa nhắm thủy trụ công kích. Đối lại, những con quang long đang quần đảo xung quanh các thủy trụ cũng phát ra từng luồng sáng màu ám hồng như đám tinh vân, từ từ hình thành một quang cầu xoay tít. Sức ly tâm cực lớn đẩy mọi mãnh lực ở gần ra xa, xảo diệu này ngăn cản phần lớn lực đánh tới.
Đạo quang trụ ngũ sắc vừa được tạo ra, tỏa ánh sáng rực rỡ bắn vào quang cầu màu ám hồng. Một tiếng nổ lớn làm chấn động bầu trời, vang vọng trong kết giới đặc quánh khí tức. Kiếm Vô Trần toàn thân rung động, phát ra ánh sáng cương mãnh, thần kiếm trong tay không ngừng công kích, bật ra những tiếng "u ô" rõ to. Trên bốn thủy trụ, những con quang long màu ám hồng từ từ xoay chậm lại, sau cùng dưới sự tấn công kịch liệt của Kiếm Vô Trần, đã hóa thành một đám lưu quang, tiêu tán vô ảnh.
Đạo ngũ sắc quang hoa sau khi đột phá quang cầu, tiếp tục công kích thủy trụ to lớn. Chỉ nghe một âm thanh trầm hùng lan tới, thủy trụ đen đúa sau một hồi dần co, cuối cùng cũng bị phá vỡ. Một thủy trụ bị tiêu biến trong chớp mắt, làm cho kết giới quỷ dị vốn chặt chẽ đột nhiên có chỗ hở, luồng khí lưu bên trong bỗng chốc tê liệt, tứ tán. Dưới mặt biển, giữa hai con mắt quỷ, hào quang hắc sắc đại thịnh đột nhiên phóng ra hai đạo ánh sáng đen, một đạo đánh thẳng vào Kiếm Vô Trần, một đạo nhắm hướng mấy người còn lại hòng ngăn cản tiếp ứng.
Kiếm Vô Trần đang lơ lửng giữa trời, đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi. Toàn Thân bị một tầng quỷ khí đen kịt bao bọc, không ngừng hút lấy chân nguyên trên cơ thể hắn. Kiếm Vô Trần không ngờ rằng mặt quỷ dưới biển lại ra đòn công kích mạnh mẽ như thế, nên hắn trong lúc không đề phòng đã bị đánh phạm vào thân thể.
Hiểm nguy cận kề, Kiếm Vô Trần không thể tránh cho chân nguyên khỏi tổn thất, hắn nhanh chóng dốc toàn bộ chân khí hộ thế, vận hết công lực đối kháng lại. Đạo hắc sắc quang trụ đã vây Kiếm Vô Trần vào giữa, luồng khí tức quỷ dị vận chuyển với tốc độ cực nhanh, không ngừng hút lấy chân khí hộ thể của hắn.
Cạnh đó, Liễu Tinh Hồn thấy Kiếm Vô Trần đang nguy khốn, liền hét bảo mọi người. Tất cả cẩn thận, ta đến cứu Vô Trần". Dứt lời, một đạo tử sắc quang mang từ bảo kiếm của Liễu Tinh Hồn xuất ra, nhắm ngay hắc sắc quang trụ kích đến. Đòn công kích cực mạnh này làm cho hắc sắc quang trụ lắc lư, tuy nhiên vẫn không đánh tan được nó. Thế nhưng chỉ cần có bấy nhiêu, Kiếm Vô Trần toàn thân công lực đột nhiên bạo phát, Thiên Linh thần kiếm phát ra luồng khí tức thần thánh, nhất cử phá tan hắc sắc quang trụ, bay thoát ra ngoài.
Lãnh Gia Hào nhìn Kiếm Vô Trần, thấy hắn sắt mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, biết là hắn đã bị trọng thương. Khẽ lắc mình, Lãnh Gia Hào kéo lấy Kiếm Vô Trần, chuyển thân đỡ hắn đến bên cạnh bọn Tất Thiên ba người. Liễu Tinh Hồn sắc mặt âm trầm nhìn mặt nước, nói lớn: "Mọi người chạy mau, nơi này quá quỷ dị. Hiện tại kết giới cổ quái đó tiêu thất, chúng ta hướng lên trên thoát thôi!". Dứt lời bèn bảo hộ bốn người bay ngược về phía đất liền.
Một tiếng cười lạnh lùng âm trầm chợt truyền đến, một giọng nói cất lên: "Đã đến đây mà lại chạy như thế, không thấy thất lễ quá hay sao? Nhiều năm rồi tại quỷ hải này có thể gặp được một trong quỷ hải tam đại hung vật Quỷ Vô Nhan mà an toàn thoát được, các người cũng đáng mặt lắm đấy. Đáng tiếc các người tuy chạy khỏi nó, nhưng không sao đào thoát khỏi chốn này đâu".
Năm người trong lòng thầm giật mình, mục quang chú thị nhìn khắp bốn hướng, nhưng không thấy bất cứ vật gì. Liễu Tinh Hồn vừa ở phía sau bảo hộ bốn người toàn lực ly khai, vừa cất tiếng hỏi lớn: "Ngươi là ai, tại sao không dám hiện thân ra gặp chúng ta?". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ta là ai à? Khé... khé... khé! Ta là Quỷ hải U Linh sứ giả. Gặp ta rồi là các ngươi không còn mạng để lưu tại, đừng nói gì đến việc rời khỏi nơi đây, bởi vì ở đây là lãnh địa của ta!". Trong tiếng cười âm lãnh, một đám hắc vụ vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện đón đầu năm người nhóm Liễu Tinh Hồn. Một đạo quỷ khí tà ác nhanh chóng bao vây lấy họ. Vô số tiếng vong linh kêu khóc, tiếng quỷ lệ thét gào trong không trung, tình cảnh thập phần khủng khiếp. Năm người mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt biểu thị thần tình kinh hãi tột độ.
Cảm thấy có một luồng khí lưu dị thường ập đến xung quanh, Liễu Tinh Hồn hét to: "Tất cả mau vận công hộ thể, cẩn thận coi chừng tà vật cổ quái đó công kích, đồng thời chúng ta phải dốc toàn lực, xem coi có thoát khỏi nơi này không". Dứt lời, trường kiếm mạnh bạo phóng ra, vô số đạo quang mang màu tím tựu lại trên đầu năm người hình thành một đám tử sắc tinh vân bảo hộ họ. Sau khi phát ra một chiêu cực mạnh, Liễu Tinh Hồn nắm lấy Kiếm Vô Trần, thi triển pháp quyết cố sức bay nhanh về phía trước. Phía sau, Tất Thiên, Đỗ Lực, Lãnh Gia Hào ba người cùng ngự kiếm bay trên không, bảo hộ ở phía trên, thân cưỡi gió toàn lực bay theo.
Tiếng cười âm trầm lạnh lẽo vang vọng khắp bốn phương, truyền đến tai như tiếng vong linh kêu khóc, kèm theo những tiếng rống giận dữ của quỷ lệ, thật khiến người kinh hồn bạt vía. Bọn Liễu Tinh Hồn toàn lực phi hành né trên lách dưới, tựa hồ muốn thoát khỏi phạm vi công kích cua U Linh sứ giả, bởi vì luồng quái thanh đó chính thị là đang vây bủa họ. Sau một lúc, khi giữa không trung không còn điểm khác biệt nào, năm người mới bình tâm, thầm mừng là cuối cùng đã thoát khỏi khốn cảnh.
Ngự khí lãng không, phi hành thần tốc, chẳng mấy chốc đã bay được khoảng mười dặm. Nhìn xuống mặt biển, nhãn thần Đỗ Lực lại lần nữa biến sang kinh hãi tột độ, nỗi khiếp sợ thoáng qua trong mắt. Trên mặt nước, ma quỷ vẫn tiếp tục xuất hiện giống y như cũ. Nhãn thần mang theo luồng quang sắc âm ám đó như biểu lộ sự cười cợt, chế giễu nhìn chằm chằm vào năm người. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ nghe tiếng gió rít vi vu, cho thấy là họ vẫn đang bay nhanh về phía trước. Tại sao sau khi toàn lực bay đi một hồi, khoảng cách so với mặt quỷ bên dưới lại không xa bao nhiêu?
Nhìn bốn người ở bên cạnh, gương mặt họ tuy lộ vẻ mệt mỏi nhưng có chút hài lòng, tựa hồ như đang cao hứng vì đã thoát khỏi quỷ vật rắc rối đó. Đỗ Lực thở nhẹ lấy hơi, ngữ khí có phần thê lương nói: "Mọi người hãy nhìn xuống bên dưới rồi quyết định xem có tiếp tục phí công lực hay không?". Chỉ có mấy lời ngắn ngủi mà khiến cho bốn người lòng đang cao hứng bỗng trầm xuống, đồng thời cúi nhìn bên dưới.
Kinh động, khiếp sợ, bi thương, thán tức... thứ thần sắc hỗn tạp cùng lúc hiện lên trên gương mặt năm người. Kiếm Vô Trần hạ thấp thân người nói: "Tất cả những thứ này là gì, không biết chúng ta gặp quỷ cản đường, hay là rơi vào một thứ không gian hư ảo huyễn hoặc nào đó?".
Liễu Tinh Hồn mặt mày khiếp hãi nhìn mặt biển, ngữ khí cả kinh nói: "Quỷ cản đường chỉ là thứ tiểu quỷ, đối với chúng ta không có tác dụng gì. Ta xem lần này đã gặp phải Quỷ vực u linh. Quỷ vật này thập phần lợi hại. có thể khống chế cả không gian, khiến chúng ta rơi vào một cõi hư ảo, căn bản không thể thoát ra được. Hiện xung quanh đây nhất định có một tầng kết giới thần bí, nếu không phá giải được nó, thì nhất định không thể thoát khỏi đây".
Tất Thiên nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Làm sao để có thể phá giải được tầng kết giới không nhìn thấy đó? Kết giới này so với cái lúc nãy nhất định khác biệt. Cái lúc nãy ít nhất cũng cho biết chút manh mối rằng chúng hạ lạc ở nơi nào. Còn cái này thì hoàn toàn không rõ nó nằm ở đâu. Như vậy thì chúng ta phải phá giải bằng cách nào?". Lời của Tất Thiên hầu như nhằm vào mọi người mà truy vấn. Nhưng việc này chưa ai từng trải qua, nên cả nửa khắc sau cũng không có ai thốt lên câu nào.
Tuy nhiên khi mọi người định thần trầm tư suy nghĩ, thì thanh âm của U Linh sứ giả lại vọng đến tai họ. Hắn nói: "Kỳ thật, phá giải kết giới này vô cùng dễ dàng. Chính là phải có ai đó trong các người nguyện ý lấy cái chết để dẫn. Lấy máu của bản thân để dẫn, thi triển Khấp Huyết Phần Thiên quyết, mới có thể dễ dàng khai phá tầng kết giới này. Các người hiện tại đang ở giữa U Linh Hư Vô giới, muốn phá kết giới bằng cách thông thường, thật sự vĩnh viễn không có khả năng.
Năm người nghe thế giật mình. không hiểu sao vị U Linh sứ giả đó lại cho mọi người biết điều mấu chốt như vây. Kiếm Vô Trần nổi giận nói: "Lời của quỷ nói làm sao tin, ngươi nói càn nói bậy, chúng ta không thèm quan tâm. Chúng ta nhất định có thể phá giải kết giới chết tiệt này, ngươi đợi đó mà xem".
Đưa mắt nhìn nhau, Liễu Tinh Hồn nói: "Hiện tại, mọi người nên tránh loạn động, nhất định phải giữ bình tĩnh. Như giờ nếu chúng ta muốn từ giữa không trung này bay qua khỏi kết giới, có lẽ không có hy vọng gì, cách duy nhất là tìm một con đường khác".
Nhìn mặt biển, Tất Thiên đột nhiên nói: "Đệ có một thắc mắc, không biết Quỷ Vô Nhan hiện thân đó là thật hay là do u linh ở trên tạo ra?". Lời này khiến bốn người còn lại nhìn sững hắn, tựa hồ không hiểu ý tứ của hắn là gì. Liễu Tinh Hồn liền nói: "Ngươi có ý gì hãy nói ra cho mọi người nghe thử".
Vẫn nhìn mặt biển, Tất Thiên trầm giọng nói: "Chúng ta gặp mặt quỷ, hay còn gọi là Quỷ Vô Nhan, đích xác là đã lâm vào khốn cảnh. Sự tình lúc nãy mọi người đều biết rõ. Sau lại gặp được cái gọi là U Linh sứ giả, nó ngoại trừ việc phát động một lượt tiếng ma kêu quỷ khóc, còn lại không có đòn công kích nào đáng kể. Chúng ta ngự khí lăng không một hồi rất lâu, tuy thấy không xê dịch được chút nào, nhưng tiểu bối nghĩ thực chất chúng ta đã có di chuyển. Xuất hiện tình huống này, không nằm ngoài hai khả năng. Một là theo như lời của Y Linh sứ giả, chúng ta bị hãm vào giữa kết giới của hắn. Hai là U Linh sứ giả đang lừa dối chúng ta, chúng ta căn bản không bị vây trong kết giới nào cả. Điều duy nhất làm cho chúng ta nghi ngờ, đó là gương mặt quỷ bày ra dưới mặt biển kia. Tiểu bối nghĩ rằng đây có thể là loại ảo giác nào đó mà U Linh sứ giả cố ý thi triển. Kỳ thật ở dưới không có gì cả, hắn thông qua dị pháp, thiết lập một bức huyễn ảnh, làm mê hoặc tâm trí chúng ta".
Bốn người nghe thế đều trầm tư, cẩn thận phân tích các khả năng mà Tất Thiên đề ra. Nhìn mặt nước bên dưới, Lãnh Gia Hào nói: "Cách nghĩ này cũng có vài phần đúng, bất quá ta có một điểm không rõ. Đó là nếu vật này là ngụy tạo, tại sao U Linh sứ giả không xuất ngôn đề tỉnh chúng ta, để chúng ta hãm nhập trong mê hoặc? Chúng ta nếu không cúi đầu nhìn xuống thì mưu kế của hắn hoàn toàn không có tác dụng gì rồi sao?".
Liễu Tinh Hồn nói: "Lời của Gia Hào cũng hữu lý, sự tình này có rất nhiều mâu thuẫn, mà thời gian lại không cho phép phân định xem cái nào thật cái nào giả. Nhưng nếu phải tìm cho ra thật giả, thì cứ việc bay xuống kiểm tra mặt quỷ đó coi có thật không. Rất tiếc là năm người chúng ta hiện đều đã đại tổn chân nguyên, Vô Trần lại bị thương nặng, vạn nhất nếu ở dưới là mặt quỷ thật, thì sinh mệnh của chúng ta sẽ lâm nguy. Chuyện này cần phải vô cùng cẩn trọng".
Tất Thiên nói: "Tiểu bối nhận thấy U Linh sứ già không đề tỉnh chúng ta mới là cao minh. Trước đó chúng ta đối với mặt quỷ đã có phần e dè, nên khi bỏ chạy không quay lại dòm chừng e rằng không hợp với lẽ thường lắm. U Linh sứ giả không nhắc nhở, là nó muốn chúng ta cảm thấy gương mặt quỷ đang hiện ra ở dưới kia là thật. Mọi người nghĩ coi mặt quỷ này quá lớn. Nó di chuyển dưới nước dù tốc độ có cao đến mấy cũng không thể sánh với việc ta lăng không trên trời". Do đó chúng ta chắc chắn đã di chuyển, chứ không đứng yên một chỗ đâu. Theo âm thanh truyền đến tai chúng ta mà nói, tin rằng chúng ta đã bay được một đoạn không ngắn đâu.
Đỗ Lực nói: "Sư huynh nói lời này nghe cũng có lý, nếu huynh đã khẳng định như thế, đệ sẽ thử một lần xem sao để tránh cho mọi người khỏi phải mất thời gian". Tất Thiên nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận một chút, an toàn là trên hết!".
Nhẹ gật đầu, thân ảnh Đỗ Lực khẽ chuyển, đầu xoay xuống dưới, chân hướng lên trời, trường kiếm phát ra một đạo hào quang màu đỏ hồng. Luồng kiếm quang dài khoảng một trượng nhanh chóng nhắm quỷ ảnh ở mặt biển phóng tới, chớp mắt đã đánh trúng hai mắt của mặt quỷ. Hào quang lóe sáng, luồng công lực cương mãnh làm cho mặt nước cồn lên từng đợt sóng, hai con mắt quỷ hiện lên âm ám trên mặt biển, rốt cuộc chỉ loáng một cái là tiêu tán mất dạng.
Đỗ Lực động thân, đừng lại trên mặt nước cách khoảng ba trượng, nhìn kỹ xung Quanh rồi nói lớn: "Sư huynh, huynh nói rất đúng, cái này căn bản chỉ là huyễn ảnh, chúng ta bị U Linh đó lừa rồi". Dứt lời, đằng không bay lên.
Khi Đỗ Lực bay lên cách mặt nước khoảng năm trượng thì một luồng sóng cực mạnh cuồng nộ dâng lên cao, nhắm ngay thân hình Đỗ Lực mà phóng tới. Từ bên trên, Tất Thiên cả kinh thét lên một tiếng, không thiết gì tới người xung quanh, điên cuồng bắn người xuống mặt nước. Vừa lao đi Tất Thiên vừa hô lớn: "Đỗ Lực cẩn thận, tránh nhanh lên, không... đừng!". Luồng khí đỏ hồng bao quanh Tất Thiên như một đóa quang cầu nhanh chóng bắn xuống mặt biển.
Giữa không trung, Liễu Tinh Hồn hét lớn: "Tất Thiên mau lùi lại, nguy hiểm!". Thế Nhưng vào lúc đó Tất Thiên dù có gặp nguy hiểm cách mấy cũng không thèm nghe ông Ta nói gì. Lãnh Gia Hào thất sắc nói: "Sư thúc, giờ chúng ta tính sao? Quỷ hải này dường như không nuốt mất sinh linh nào đó thì không chịu dừng".
Liễu Tinh Hồn thần sắc biến chuyển bất định, mặt đầy ưu phiền nói: "Giờ ta cũng đang vô cùng rối loạn, nơi quỷ dị này sự tình cổ quái gì cũng có thể có cả. Vấn đề ta lo nhất hiện giờ là nếu có chuyện gì xảy ra, làm sao ta quay về giao phó với Nho viện được, cả hai nên cẩn thận, ta xuống đó xem sao, quyết không để cho họ tự nhiên gặp nạn, nếu không chúng ta không còn mặt mũi nào trở về". Dứt lời, thân thế trầm lại, nhanh chóng bay xuống dưới.
Giữa không trung, một đạo hắc vụ chợt xuất hiện, âm thanh cười cợt lanh lảnh lại vọng tới: "Khe khẽ, không tin lời ta nói à, có hối hận cũng không kịp rồi. Giờ ta sẽ đưa các người đến quỷ hải du ngoạn luôn đây". Dứt lời, một luồng khí tức quỷ dị cực mạnh, hấp lực âm sâu tựa Thái Sơn ép xuống ba người, chớp mắt đã làm cho Kiếm Vô Trần và Lãnh Gia Hào lúc này chân nguyên đại tổn hạ nhanh xuống phía dưới.
Trên mặt nước, Tất Thiên toàn thân phát hồng quang, toàn lực thi triển pháp quyết, cuồng phong công kích mặt quỷ ở giữa biển. Chứng kiến cảnh Đỗ Lực hào quang quanh thân rất yếu ớt, cơ thể không ngừng đảo lộn xoay tròn theo xoáy nước khi ẩn khi hiện giữa cái miệng lớn của mặt quỷ. Nhìn thấy sư đệ thân lâm tuyệt cảnh, sắp sửa bị nuốt mất, Tất Thiên cực kỳ phẫn nộ, kiếm quang không ngừng gia tăng uy lực, liên tục công kích mãnh liệt vào hai con mắt tà dị của mặt quỷ.
Liễu Tinh Hồn đang chuẩn bị giúp Tất Thiên, nhưng nghe lời nói của U Linh sứ giả, trong lòng thầm kêu nguy, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức lộ vẻ kinh hoàng. Nhìn Kiếm Vô Trần và Lãnh Gia Hào, Liễu Tinh Hồn dồn hết chân nguyên còn lại, tả thủ phách ra một chưởng, mượn lực bắn ngược trở về. Ông dốc toàn lực bay nhanh, hóa thành một bóng mờ, mang theo một đạo tử sắc kiếm trụ nhắm trời cao bắn tới.
Hai luồng cường kích đến từ hai hướng ngược nhau, ma sát tạo ra những tiếng nổ cực lớn. Hào quang chớp lóe, một luồng gió bài sơn đảo hải cuồng loạn quét ra tứ phía. Liễu Tinh Hồn liều thân chiến đấu, khóe miệng đã ứa chút huyết tích. Sau một chiêu toàn lực, cái thế ép xuống từ từ dừng lại, nhưng đó chỉ là tạm thời, Kiếm Vô Trần và Lãnh Gia Hào nhanh chóng chớp cơ hội chuyển thân đến đứng cạnh Liễu Tinh Hồn, thần sắc ngưng trọng chú thị phía trên đầu.
Tiếng cười âm trầm lạnh lùng vang lên, đám hắc vụ từ từ hiện ra cách đó một trăm trượng. Một luồng mê vụ thổi tới mang theo vô số thân ảnh mờ ảo không ra hình dáng gì, nhanh chóng nhảy múa xung quanh Liễu Tinh Hồn, Kiếm Vô Trần, Lãnh Gia Hào và Tất Thiên. Khắp nơi, tầng tầng khí tức áp tới làm cho mọi người có cảm giác như không gian sống của họ không ngừng bị thu nhỏ lại.
Tất Thiên lúc này hoàn toàn không quan tâm gì đến mọi chuyện xung quang, nhìn thân Đỗ Lực hào quang càng lúc càng yếu mà mắt xạ ra hai luồng huyết quang đỏ như máu, chứng tỏ cơn thịnh nộ đã lên đến cực điểm. Trường kiếm của chàng xoay tròn, vẽ ra một đạo kiếm quang dài cỡ trăm trượng, hóa thành một cột sáng màu đỏ hồng, nhắm ngay xoáy nước chung quanh thân thể của Đỗ Lực mà tấn công mãnh liệt. Hào quang chợt tắt, một tiếng nổ lớn làm bắn tung từng đóa hoa nước lên trời. Tất Thiên tức thì lao tới gần xoáy nước, nhận thấy nước biển xung quanh có hấp lực rất mạnh, cuồn cuộn hút lấy chân khí hộ thể bên ngoài của chàng và như muốn hút cả thân thể chàng vào trong.
Mục quang gườm gườm nhìn Đỗ Lực đã buông xuôi, Tất Thiên vận công lực toàn thân đến đỉnh điểm, chuẩn bị nắm lấy cơ hội sống còn cuối cùng này. Đột nhiên tả thủ của Tất Thiên phách ra một chưởng, làm thành phản lực cực lớn đẩy thân người thoát ly khỏi xoáy nước, nhắm hướng Đỗ Lực bay đến. Nhanh chóng tóm lấy tay Đỗ Lực. Tất Thiên thét lên một tiếng, chân nguyên toàn thân phát ra một luồng quang mang hùng mạnh, tả thủ phách thêm một chưởng nữa, tạo lực phản chấn, kéo Đỗ Lực thoát ra khỏi mặt nước.
Nhìn sư đệ, cuối cùng Tất Thiên cũng lộ vẻ hài lòng, hai môi khẽ nhế ch, phun ra một dòng máu tươi. Đỗ Lực hai mắt vô thần nhìn Tất Thiên, lúc này sắc mặt nhợt nhạt như người chết, không nhịn được trào lên một tia cảm kích xen lẫn xúc động. Tất Thiên chùi vết máu, nhẹ mỉm cười, toàn thân phát ra luồng hồng quang dìu dịu, bao lấy thân thể Đỗ Lực, cố gắng bay lên trên.
Lúc này, U Linh sứ giả đang phát động đòn công kích mạnh kinh người, vây bọn Liễu Tinh Hồn vào giữa, thì Kiếm Vô Trần thổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt chuyển sang trắng bệch. Liễu Tinh Hồn nhìn thấy thế, mắt lộ vẻ tuyệt vọng, không ngờ U Linh sứ giả lợi hại như vậy, xem ra ba người hôm nay phải chôn thân nơi Quỷ vực này rồi.
Lãnh Gia Hào nhìn Liễu Tinh Hồn, khẽ nói: "Sư thúc, đừng nản chí. Chỉ cần còn một hơi thở, chúng ta cũng không dễ dàng bỏ cuộc. Tính tới giờ chúng ta chân nguyên đại tổn, nếu không đối phó nổi với U Linh sứ giả thì chí ít có thể cho nhục thân này rơi xuống biển, còn nguyên thần thì cũng phải bằng cách nào đó đào thoát được nơi này".
Liễu Tinh Hồn nghe lời giật mình, nhìn Lãnh Gia Hào một cái, trong mắt hiện lên tia đấu chí. Nhìn luồng hắc vụ nhẹ nhàng như mộng như ảo ngày càng thu nhỏ lại xung quanh. Liễu Tinh Hỗn hiểu rõ, cái luồng hắc vụ nhìn có vẻ đẹp đẽ kia kỳ thực hung hiểm dị thường. Trường kiếm khẽ rung, Liễu Tinh Hồn trầm giọng nói: "Nói hay lắm, chúng ta quyết không dễ dàng đầu hàng, nhất định cùng U Linh sứ giả này phân cao thấp. Hai người nghe đây, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì không được rời bỏ nhục thân của mình, xuất thần chạy đi. Ở chỗ Quỷ vực này, môn công phu lợi hại nhất là Hóa Hồn đại pháp. Một khi đã gặp Hóa Hồn đại pháp, các ngươi cả hình lẫn thần đều bị diệt, không có cơ hội đào tẩu nào đâu. Nhìn tu vi của U Linh sứ giả, nhất định tinh thông Hóa Hồn đại pháo, do đó các ngươi nhất thiết phải cẩn thận. Giờ chúng ta ba người thi triển Tam Nguyên Quy Nhất thuật, lấy Thiên Linh thần kiếm của Vô Trần làm đầu, xem có vượt thoát được không. Lại đây, bắt đầu chuẩn bị!".
Dứt lời, Liễu Tinh Hồn cùng Kiếm Vô Trần và Lãnh Gia Hào tụ lại một chỗ, thành hình tam giác, bắt đầu chuẩn bị. Nhân vì ba người đều là người của Thiên Kiếm viện, pháp quyết luyện tập hàng ngày đều có phần giống nhau, do đó việc thi triển Tam Nguyên Quy Nhất vô cùng dễ dàng. Ba người đồng thời phát sáng, thân thể nhanh chóng xoay tròn. Theo tốc độ quay càng lúc càng nhanh đó, luồng tử sắc quang hoa phát ra bao trùm ba người vào giữa. Phía trên đầu, Thiên Linh thần kiếm có sự nỗ lực liên thủ của ba người, bạo phát một đoàn ngũ sắc quang hoa thần thánh, không ngừng bành trướng, uy lực cực lớn.
Nhìn ba người liên thủ, tiếng cười lạnh của U Linh sứ giả không ngừng truyền tới từ khắp nơi. Hào quang hắc sắc chớp một cái, một đạo hắc vụ kinh người xuất hiện phía bên phải của ba người, âm trầm nhìn họ. Xung quanh, vô số hắc ảnh tung hoành giao thác, khí tức quỷ dị cương mãnh thu nhỏ lại thành một đám quang cầu màu đen, mang theo hấp lực cực mạnh, cuồn cuộn thu hút chân khí của ba người.
Hét lên một tiếng, Thiên Linh thần kiếm tỏa hào quang ngũ sắc, từ từ xoay tròn, nhắm ngay quang cầu màu đen đó phát lực công kích. Đồng thời, Liễu Tinh Hồn ba người hóa thành ba đạo tử sắc quang mang, nhanh chóng theo sau Thiên Linh thần kiếm, cường kích đột phá. U Linh sứ giả hừ lạnh một tiếng, song thủ trước ngực vẽ thành thế thuận thiên, lập tức tạo ra một quang cầu màu đen, ẩn tàng khí lực âm sâm khủng khiếp, vô thanh vô tức xuất hiện phía trước mặt hắn. Nhìn ngũ sắc quang hoa đang bành trướng, song thủ của U Linh sứ giả đẩy một cái, luồng quang cầu màu đen đó bắn thẳng tới Thiên Linh thần kiếm. Hai luồng kình lực có tính chất tương phản nhau nên lập tức phát lực đối kháng, bài xích nhau dữ dội, tạo ra những tiếng nổ long trời lở đất, ầm ầm liên tục.
Giữa lúc chớp nổ đùng đùng đó, thân thể Tất Thiên từ từ nâng cao rồi bị bắn ra xa.
Từng giọt máu tươi ứa ra phiêu tán theo gió, khung cảnh mờ mịt hỗn độn. Hào quang chớp nháy liên tục, ngũ sắc quang hoa sau mười hai chiêu công kích đã trở nên ảm đạm. Quang cầu màu đen từ lớn biến thành nhỏ, cuối cùng cũng tiêu tán nhường lại cho luồng khí đen nhợt nhạt...
Ánh sáng trở lại, sắc quang hoa ảm đạm nhanh chóng biến thành bổn thể của ba người Liễu Tinh Hồn. Ba người họ lúc này khóe miệng đều ứa máu tươi, mặt mày trắng bệch, thần tình tuyệt vọng vô cùng. Ở bên ngoài, U Linh sứ giả đắc ý cười khẩy, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, các vị lên đường thôi". Lời nói âm trầm đó tựa như câu hồn ma âm từ địa ngục vọng tới, làm chấn động tâm linh ba người.