Tĩnh Nguyệt Đại Sư có chút động tâm, nhưng Càn Nguyên chân nhân bên cạnh lại kiên trì nói:
- Không được, chúng ta không thể rời đi như thế này được.
Ngọc Vô Song khuyên can:
- Ngạo Tuyết đang ở đâu tất nhiên quan trọng, nhưng trước tiên chúng ta cũng phải sống mới có thể tìm được cô ấy. Nếu chúng ta đều chết ở đây, vậy còn nói cái gì tìm cô ấy nữa? Tình hình bây giờ, chúng ta cũng không thể ở lại Chánh Đạo liên minh nữa, cho dù liên minh lần này thắng bại thế nào chúng ta cũng đều phải đi thôi. Lúc này li khai mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Càn Nguyên chân nhân muốn mở miệng phản bác nhưng Tĩnh Nguyệt Đại Sư đã cản lại, thở dài nói:
- Sư huynh, Ngọc chưởng giáo nói đúng đấy, trước mắt môn hạ Dịch viên đã còn lại rất ít, chúng ta không thể lại hi sinh vô ích thế này, sớm li khai mới là thượng sách.
Càn Nguyên chân nhân nghe xong thở dài, thần tình vô cùng lạc lõng, Phong Viễn Dương lại nói:
- Sư phụ, nếu chúng ta li khai vậy giúp Lục sư đệ sao được?
Thương Nguyệt nói:
- Chuyện này không cần lo lắng, tu vi Lục Vân rất cao, Thiên kiếm Khách cũng không phải là đối thủ của chàng, muội nghĩ sẽ không có chuyện gì bất ngờ đâu. Bây giờ là thời cơ hiếm thấy, mọi người hãy li khai trước, thuận tiện thì tìm Liễu Tinh Hồn, nói không chừng lão ta có thể biết Ngạo Tuyết ở đâu.
Nghe nàng nói như vậy, ba người Dịch viên trầm ngâm một chút, cuối cùng đồng ý li khai.
Cùng lúc này, ẩn hiện trên mây cách đó vài dặm, Giang Nam tài tử đang xem chánh tà hỗn chiến, mặt lộ xuất một nụ cười âm trầm. Bên cạnh, Ngưng Hương hừ giọng nói:
- Đừng cao hứng quá sớm, bây giờ mới chính thức bắt đầu thôi, kết quả chúng ta cần còn ở cuối. Đáng tiếc là Vô Nhân Tọa và Hồng Vân lão tổ ba người đó không biết lợi dụng, thật là lãng phí quá đi.
Giang Nam Tài Tử mất đi vẻ tươi cười, không vui nói:
- Cô không phải thông minh tuyệt đỉnh sao, nói có biện pháp có thể đối phó hai người đó, bây giờ còn cảm thán cái gì nữa?
Ngưng Hương giọng êm ái nói:
- Biện pháp ta đương nhiên có, chẳng qua thời khắc này biện pháp đó biến thành có chút hạ sách. Chỉ cần ngươi ra mặt, Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách tất nhiên bị mắc lừa, chỉ có điều duy trì được bao lâu thì rất khó nói. Vả lại, để ngươi xuất thủ lúc này, mục đích lớn nhất không phải là giao chiến với mấy bên kia mà là Dịch viên môn hạ đang đứng đó quan sát chiến trận. Ngươi chỉ cần nhớ, vừa có cơ hội thì giết hết bọn chúng, tiếp đó thì dẫn Hồng Vân lão tổ đến chỗ Quỷ vực cao thủ, khiến hai phía hỗn chiến, sau đó rút lui, lại trực tiếp ra tay với Lí Trường Xuân, cốt phải bắt lấy thiếu nữ áo lục, như vậy có thể khống chế Huyền Phong môn chủ rồi.
Giang Nam tài tử nghe xong, tức giận quát:
- Tâm địa ngươi thật độc ác, bảo ta đi làm mồi dụ hai người không nói, còn muốn ta đối phó Dịch viên môn hạ, làm Lục Vân thù oán, sau đó lại liều mạng với Huyền Phong môn, kết lấy tử thù với bọn chúng. Hiện nay ta vốn đã có hai địch nhân, một chút sau đó lại biến thành bốn, đây chẳng phải càng ngày càng nhiều sao?
Ngưng Hương khinh bỉ nhìn hắn chất vấn:
- Muốn đoạt thiên hạ, có thể không kết thù sao?
Giang Nam tài tử phản bác:
- Cho dù là không tránh được, nhưng cũng không phải như hiện tại thế này, một điểm khởi sắc cũng không có, lại kết thù gây oán trước sao.
Ngưng Hương lạnh lùng nói:
- Nếu nói như vậy, ngươi không muốn cùng ta tiếp tục hợp tác phải không?
Giang Nam tài tử sắc mặt lặng đi, ngập ngừng một chút rồi nói:
- Cũng không phải như vậy, ta chỉ là cảm thấy biện pháp này của cô tựa hồ không ổn?
Ngưng Hương hừ giọng nói:
- Thật không vậy? Vậy ngươi tìm một biện pháp thỏa đáng giúp ta.
Giang Nam tài tử sắc mặt biến hẳn, trầm ngâm không nói gì.
Trầm mặc một lúc, Ngưng Hương nói:
- Trước mắt tình hình phát triển có chút bất ngờ, vì thế chúng ta nếu muốn có một kết quả tốt, hẳn phải động chân động tay từ bên trong, nếu không làm sao thành công. Hành động của ngươi trông thì có vẻ nguy hiểm, nhưng với tu vi của ngươi muốn thoát khỏi hai địch nhân đó còn không phải là dễ dàng sao. Còn Lí Trường Xuân và vu sư đó, ngươi chỉ cần xuất thủ đủ nhanh, bọn họ còn có cơ hội phản bác sao?
Giang Nam tài tử sắc mặt chần chừ, tựa hồ có chút động tâm. Ngưng Hương quan sát vẻ mặt hắn nói tiếp:
- Một khi kế hoạch này thành công, chánh tà thế lực lưỡng bại câu thương, ngươi nói xem lúc đó ngươi muốn thừa cơ khởi sự, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Giang Nam tài tử bị nàng ta nói một hồi, lập tức hùng tâm dâng cao, trầm giọng nói:
- Tốt, vậy ta sẽ làm theo lời cô.
Ngưng Hương cười nói:
- Vậy mới đúng chứ, mau đi đi.
Giang Nam tài tử gật đầu xoay mình đi, nhãn thần thoáng chút biến thành quỷ dị, đáng tiếc Ngưng Hương hoàn toàn không phát giác.
Trên mặt đất, ba người Dịch viên từ biệt Thương Nguyệt và Ngọc Vô Song, chúc hai người mấy câu liền xoay mình li khai. Nhưng đúng tại lúc này, trên không kiếm ảnh đột nhiên xuất hiện, một luồng kiếm trụ màu xanh lục âm lạnh sắc bén bá đạo xoay tròn đánh tới, lại có ngàn luồng kiếm mang trên trời rít lên như muốn phá nát không gian, kiếm khí mạnh mẽ này phá tan đất đá, lập tức bao phủ ba người Dịch viên.
Nguy hiểm đến gần, ba người vừa kinh hãi vừa giận dữ, ai nấy hoảng loạn phản kích. Đồng thời lúc này, Tứ Linh thần thú trên vai Thương Nguyệt phát ra cảnh báo cho nàng, khiến nàng phát hiện ra trước. Khiếu Nguyệt thần kiếm trong tay nhanh chóng chém ra, hóa thành một luồng quang trụ đỏ máu rực rỡ bắn thẳng tới luồng thân ảnh màu xanh lục quỷ dị đó. Ba phía dường như đồng thời phát động, ngay khi Giang Nam tài tử một chiêu đánh bay đám Tĩnh Nguyệt đại sư ba người, một chiêu của Thương Nguyệt cũng khiến cho Giang Nam tài tử thân thể hoảng loạn, lánh thân lên không trung.
Ngừng lại một chút, Phệ Tâm kiếm trong tay Giang Nam tài tử vừa múa vừa chuyển động, một luồng kiếm khí to lớn hung hãn xuất ra, lập tức dưới mặt đất liền xuất hiện cuồng phong bão táp khiến cho đất đá bị vỡ nát văng tung tóe. Sau đó, kiếm quyết lập tức được thi triển, Giang Nam tài tử toàn thân khí thế như cuồng phong, Phệ Tâm kiếm quyết âm độc kì tuyệt thiên hạ lại có uy thế đảo núi dời non, đánh ra ngàn vạn kiếm ảnh, hình thành năm luồng kiếm trụ cuồn cuộn xoay tròn chia ra tấn công Thương Nguyệt, Ngọc Vô Song, Tĩnh Nguyệt đại sư, Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương năm người.
Đối mặt cường địch, sắc mặt Thương Nguyệt trầm trọng, qua một chiêu vừa mới rồi, nàng đã hiểu rõ tu vi của địch nhân này thật đáng sợ, đúng là kinh hãi thế tục. Đối với chuyện này nàng có chút nghiêm trang, thần kiếm trong tay múa lên, thân ảnh lóe lên chuyển động, mỗi lần xoay tròn thần kiếm trong tay lại xuất ra một trăm kiếm mang, cứ như vậy xuất ra liên miên không ngừng, bố trí bốn phía quanh nàng ngàn vạn kiếm ảnh, cuối cùng cũng phân giải được sự tiến công của địch nhân. Bên cạnh, Ngọc Vô Song thấy thế công quá mạnh mẽ bèn lựa chọn cách tránh né. Nhưng ba người Tĩnh Nguyệt đại sư trước đó đã thụ thương, tránh né không kịp, đành phải liều mạng đỡ lấy.
Lúc này, bên tai Thương Nguyệt vang lên một tiếng gầm nhẹ, đó là thanh âm của Tứ Linh thần thú. Nhưng sau đó một chút, giữa bầu trời tử quang đột nhiên xuất hiện, một luồng thân ảnh chớp lên tức thì xuất hiện phía trước Tĩnh Nguyệt đại sư, trực tiếp đón lấy một kiếm của Giang Nam tài tử. Đồng thời, bên cạnh Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương hai người cũng xuất hiện hai người song song xuất thủ đánh lui chiêu công kích.
Đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ, không chỉ năm người Thương Nguyệt thất kinh, ngay đến cả Giang Nam tài tử tu vi kinh người cũng bị chấn động. Kiếm ảnh bay đi theo gió, kiếm khí tiêu tan, khi bụi đất tan ra, mọi người định thần nhìn kĩ, thì ra trong thời khắc nguy hiểm, chính Trừ Ma liên minh Trần Ngọc Loan dẫn ba đại cao thủ xuất hiện rồi.
Kì thật bốn người bọn họ đã sớm tới rồi, nhưng ẩn nấp rất kĩ, ngay đến Huyền Phong môn Lí Trường Xuân và thiếu nữ thần bí Ngưng Hương đều không phát giác. Lần này xuất hiện một là bởi vì Dịch viên môn hạ gặp nguy hiểm, hai là bởi vì những thực lực của Giang Nam tài tử bọn họ đều hiểu rõ. Vì thế để tránh nguy hiểm cho mấy người Thương Nguyệt, bọn họ mới hiện thân giải cứu.
Cuộc chiến kinh tâm động phách, với sự hóa giải của bốn người Trần Ngọc Loan trở thành tiêu tan. Nhưng sự xuất hiện của Giang Nam tài tử đã dẫn tới sự chú ý của Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách. Trông thấy cừu nhân nên tức giận vô cùng, Hồng Vân lão tổ hai người vừa thấy Giang Nam tài tử xuất hiện, cùng gầm lên một tiếng lập tức bay tới, một tả một hữu cố gắng ngăn chặn hắn. Thấy hai người bị mắc lừa, Giang Nam tài tử thân ảnh chớp lên, tàn ảnh bay nhanh, bỗng nhiên hướng về phía Chánh Đạo liên minh đang kịch liệt giao chiến, lập tức khiến hai người đuổi theo.
Mỉm cười nhìn Thương Nguyệt, Trần Ngọc Loan dịu dàng nói:
- Thương Nguyệt tỷ tỷ à, muội là Ngọc Loan, Lục đại ca hẳn có nói với tỷ về muội đúng không?
Chớp chớp mắt, bộ dạng đáng yêu của nàng lúc này làm mọi người không thể nhịn được cười.
Cầm tay nàng, Thương Nguyệt nói:
- Chào muội Ngọc Loan, Lục Vân đã thường nói với ta, nói muội niên kỉ còn rất nhỏ nhưng đã đảm nhiệm chức minh chủ rồi, tương lai nhất định sẽ vượt qua Chánh Đạo liên minh Diệp Tâm Nghi đó.
Trần Ngọc Loan xấu hổ cười cười, thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ lại trêu Ngọc Loan rồi, cái này kì thật đều là tại Lục đại ca, nếu không một tiểu nha đầu như muội làm sao có bản lĩnh làm minh chủ được.
Thấy nàng khiêm tốn như vậy, Thương Nguyệt cười nói:
- Mọi chuyện của muội thiên hạ đều biết cả rồi, đừng khiêm tốn như vậy. Đúng rồi, bọn muội hôm nay không đi cùng Lục Vân ư, sao lúc này mới tới vậy?
Trần Ngọc Loan liếc nhìn mấy người bên cạnh thấp giọng nhỏ to:
- Thật ra bọn muội đã đến từ sớm rồi, chỉ là chưa xuất hiện đó thôi. Vừa rồi thấy Giang Nam tài tử đó ra tay đánh lén, sợ mọi người không biết rõ về hắn lại phải chịu thiệt thòi, cho nên muội mới phải hiện thân. Vốn hôm nay dự định để Lục đại ca kiềm chế Chánh Đạo liên minh, bọn muội ra mặt cứu Ngạo Tuyết tỷ tỷ. Nhưng hiện tại xem ra Ngạo Tuyết tỷ tỷ không biết đang ở đâu, chỉ sợ hôm nay chúng ta phải mất công dã tràng rồi.
Nghe xong thở dài, Thương Nguyệt đáp lời:
- Đúng vậy, tỷ cũng luôn tìm kiếm hành tung của Ngạo Tuyết, đáng tiếc tìm quanh đây hết một lần cũng không thấy, không biết tên Kiếm Vô Trần đó giấu cô ấy đi đâu rồi.
Bên cạnh, Ngọc Vô Song mở miệng nói:
- Trần minh chủ, cô nói vừa rồi người đó là Giang Nam tài tử, tại sao hắn đột nhiên công kích chúng ta vậy, ngoài ra tu vi của hắn hình như không giống như trong truyền thuyết, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Trần Ngọc Loan nói:
- Ngọc tiền bối có chuyện không biết, Giang Nam tài tử này đã có được binh khí chí độc trong ngũ đại tà binh Phệ Tâm kiếm, còn tu luyện đại thành Phệ Tâm kiếm quyết, tu vi so với trước tăng lên gấp bội. Còn lần này hắn đột nhiên đánh lén, vãn bối cũng không rõ ràng, vãn bối chỉ biết, hắn từng vì Phệ Tâm kiếm quyết mà giết chết đệ tử của Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách, cho nên hắn và hai người đó có chút thù oán.
Nghe xong, Ngọc Vô Song, Tĩnh Nguyệt Đại Sư mấy người sắc mặt thất kinh, cũng ít nhiều hiểu được mấy phần ân oán trong đó, bèn nhìn theo ba người đang bay đi, chăm chú quan sát tình hình bọn họ.
- Kì quái thật, Giang Nam tài tử nếu đã có thù với hai người Hồng Vân lão tổ, vậy tại sao hắn lại vô duyên vô cớ hiện thân. Ngoài ra, sau khi hiện thân hắn lại chạy trốn, chuyện này căn bản không hợp lý a.
Có chút nghi hoặc, Phong Viễn Dương nhẹ nhàng mở miệng nói.
Trần Ngọc Loan cau mày nói:
- Chuyện này muội cũng không rõ, bất quá muội đã từng thấy, ở cùng hắn còn có một người, hình như là một nữ nhân, trước mắt đang ở ngoài vài dặm quan sát, tất cả chuyện này có lẽ là âm mưu của cô ta.
- Hậu Nghệ lăng thiên, tiễn xuất diệt thần!
Thanh âm lạnh lùng và cứng cỏi tuy không vang vọng nhưng lại mang theo ý niệm cực kỳ tàn khốc, dưới thế công mạnh mẽ của chiêu "Vương giả thiên hạ" do Vô Nhân Tọa đánh đến, Kiếm Vô Trần lúc này dốc toàn lực đánh ra một kích.
Thời khắc này, Kiếm Vô Trần toàn thân lưu quang chuyển động, bên ngoài thân thể hắn, thanh linh chi khí mạnh mẽ lấy cơ thể hắn làm trung gian, điên cuồng dũng mãnh nhập vào trong Thần cung, chỉ trong nháy mắt đã truyền tới dây cung, ngưng tụ thành một đạo quang tiễn, mang theo uy lực long trời lở đất, rồi thoát khỏi dây cung lao đi.
Giây phút chấn động xuất hiện tại trường, chỉ thấy lần này Thần cung của Kiếm Vô Trần tuyệt không phát ra khí thế kinh người như lần trước, mà chỉ là kỳ quang lấp lánh, một đạo quang trụ đường kính chỉ khoảng ba tấc rời khỏi dây cung phóng ra, một phát xuyên qua "Vương giả thiên hạ" của Vô Nhân Tọa, rồi biến mất trong kim quang sáng rực. Nhìn theo cách khác, quan trụ tuyệt nhiên không hề biến mất, mà là đã xuyên qua thứ vốn được xưng tụng là bất diệt thần y chi thể của Vô Nhân Tọa, vượt qua quy luật của đất trời.
Quang cảnh này tiếp tục duy trì được một lúc, trong suốt thời gian này, ngoại trừ âm thanh thảm thiết tột cùng đau đớn và không cam lòng ra, thì không có tiếng nổ kịch liệt hay là âm ba khủng khiếp làm chấn động đất trời, chỉ ẩn ước có một cỗ uy lực làm xoay chuyển trời đất.
Vì sao lại như vậy? Nhóm người đang quan chiến Trần Ngọc Loan không nói rõ được, chỉ có thể suy đoán bởi do thân thể của Kiếm Vô Trần quá yếu ớt, do vậy uy lực của quang tiễn này cũng tương ứng suy giảm đi. Nhưng trong cuộc chiến, Vô Tâm phát hiện ra tình huống này lại vô cùng vui mừng trong lòng.
Cuộc chiến tuyệt nhiên không kết thúc như vậy được, mặc dù Vô Nhân Tọa phát ra tiếng thét thảm thiết dưới uy lực của Thần cung, nhưng thân thể bị tiễn xuyên của hắn không ngay lập tức dừng lại mà tàn nhẫn đập vào người Kiếm Vô Trần, khiến hắn văng ra xa mấy trượng.
Khi tốc độ giảm dần, nhóm người Trần Ngọc Loan đang quan chiến mới phát hiện ra, Vô Nhân Tọa không hề bị vỡ nát, mà trên thân thể hình cái ghế của hắn, ngay tại trung tâm của chữ "Vương" đã xuất hiện một lỗ hổng khoảng ba thốn, chắc hẳn đó là do quang tiễn của Kiếm Vô Trần ban cho.
Rơi xuống lăn tròn trên mặt đất, Kiếm Vô Trần há miệng phun ra một đạo tiên huyết, sau đó tay phải vỗ xuống đất, thân thể mượn lực phản chấn, lắc lư thân hình lơ lửng trong không trung, ánh mắt chú ý động tĩnh của Vô Nhân Tọa. Chăm chú quan sát, chỉ thấy Vô Nhân Tọa lúc này toàn thân quang hoa ảm đạm, lăn tròn vài vòng trên mặt đất, phát ra âm thanh cuồng dã lệ hống, nhưng điều kinh ngạc là hắn vẫn chưa chết.
Cơ thể lắc lư bay lên, Vô Nhân Tọa gầm lên đầy phẫn nộ:
- Kiếm Vô Trần ngươi hãy đợi đấy, mối thù này ta sẽ không quên đâu!
Rồi với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt thân ảnh liền biến mất, khiến cho mọi người vẫn còn không dám tin rằng hắn ta từng bị trọng thương dưới Hậu Nghệ thần cung.
Cười khổ một tiếng, Kiếm Vô Trần không đủ thời gian để cảm khái, thân thể nhanh chóng phi lên trụ hình tròn, toàn lực hấp thụ linh khí nhằm khôi phục lại chân khí đã bị tiêu hao.
Vào lúc này, trong khi giao chiến Vô Tâm phát giác cơ hội đã đến, tức thì toàn thân khí tức thay đổi, lấy hắc ám làm chủ, ngũ sắc quang mang bắt đầu lấp loáng xuất hiện, một cỗ tà mị chi khí chầm chậm lan ra bốn phía, làm chấn kinh mọi người tại trường.
Nhìn thấy toàn thân Vô Tâm tà quang lấp lánh, sắc mặt Bạch Quang kinh hãi biến đổi, sợ hãi hỏi:
- Nguơi luôn ẩn tàng thực lực sao?
Vô Tâm lạnh lùng âm hiểm trả lời:
- Ngươi bây giờ mới biết thì đã quá trễ rồi, chết đi!
Song thủ kết ấn trước ngực, "Ám Ảnh Lưu Quang" pháp quyết được thôi động tới cực hạn, dần dần chuyển hóa thành "Ám Ảnh Tế Nhật", một cổ khí thế chấn nhiếp tâm thần mọi người, chầm chậm bao phủ trong khuôn viên vài dặm hình thành một không gian đặc biệt, lực lượng hắc ám hoàn toàn khống chế đại cục.
Tiếng kinh hô từ miệng của Bạch Quang, Thiên Kiếm Khách, Diệp Tâm Nghi, Trần Ngọc Loan phát ra, lúc này Vô Tâm không còn giấu diếm nữa, thực lực vô cùng cường đại dường như vượt qua cả Sát Huyết Diêm La, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở. Thời khắc cuối cùng đã đến, sau một thời gian dài khổ chiến, Vô Tâm liền nắm lấy cơ hội này, nhân lúc Kiếm Vô Trần đã ba lần thi triển Hậu Nghệ thần cung, khi mà thân thể cực kỳ hư nhược, phát động công kích vào lúc quan trọng nhất, một đòn làm xoay chuyển toàn bộ thế cục.
Ngạo nghễ đứng giữa không trung, Vô Tâm toàn thân ám mang lấp loáng, chân nguyên cường đại dưới sự thôi động của Ám Ảnh pháp quyết cuồn cuộn phát ra, hóa thành một dòng chân nguyên đáng sợ, một sức mạnh hủy diệt tràn ngập trong phạm vi vài dặm, công kích tất cả mọi người đang có mặt tại trường. Phạm vi của loại tấn công này vô cùng rộng lớn, mật độ lại cực cao, so với tinh thần dị lực của Ma vực không hề thua kém, sử dụng tại trường khiến cho mọi người không ai không kinh hoàng, luống cuống, vội vàng phòng ngự.
Lúc này, từ trên không trung nhìn xuống, toàn bộ ngọn núi thần kỳ đều bị một tầng ám mang bao bọc, vầng thái dương trên bầu trời giống như bị che phủ bởi mây đen, xung quanh hôn ám quỷ dị. Ám mang không ngừng lấp lóe, giống như là một dòng nước, liên tục biến hóa hình dạng, thay đổi tần suất, trong lúc vừa thu vào vừa phóng ra đã sinh ra lực lượng đáng sợ, đủ để hủy diệt mọi thứ.
Giữa không trung, Vô Tâm giống như một nguồn sáng, vô tận ám mang từ trên thân thể hắn ta phát ra, tầng tầng lớp lớp ngày càng dày đặc và trầm trọng, uy hiếp trực tiếp tới sinh mệnh của mọi người.
Đối diện với đòn công kích vô cùng bá đạo này, Trần Ngọc Loan hét lớn để đề tỉnh mọi người cẩn thận. Nhưng trên vai nàng, Tứ Linh Thần Thú đã gầm nhẹ một tiếng, vỗ hai cánh hắc bạch trên lưng, một lực lượng vô hình tức thì mở ra một đạo kết giới, đem nhóm người Trần Ngọc Loan bảo hộ bên trong, không chịu bất kỳ sự xâm nhập nào.
Cảm giác được hảo ý của nó, đám người Trần Ngọc Loan nở nụ cười hân hoan, luôn cùng Tứ Linh Thần Thú có chút bất hòa là Không Linh Điểu cũng kêu lên nho nhỏ, một cổ không linh chi khí thanh khiết và u nhã xuất hiện trở lại trên thân thể nó, phảng phất như truyền đạt một loại ý tứ sâu xa nào đó.
Lúc này, bên liên minh không được may mắn như vậy. Đầu tiên, Bạch Quang dưới sự tập trung công kích của Vô Tâm, chỉ còn cố gắng kéo dài được chút ít thời gian, đã đau đớn hô lên một tiếng, sau đó bị bắn ra xa mấy trượng, một dòng chân nguyên không ngừng bao phủ lấy hắn, muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Đối với điều này, Bạch Quang giận dữ gầm lên một tiếng, cố gắng tránh né mấy lần, cảm thấy lúc này bản thân cùng Vô Tâm cách biệt quá lớn, chỉ đành âm thầm thở dài một tiếng, lựa chọn né tránh, không còn chính diện xông tới. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong lúc né tránh, Bạch Quang đưa mắt nhìn Diệp Tâm Nghi, trong lòng thầm cảm thán, thân thể lóe lên tới bên cạnh nàng, kéo nàng đi rồi nói với Thiên Kiếm Khách bên cạnh:
- Hôm nay đã hoàn toàn thất bại rồi, chúng ta mau mau rời khỏi, không thể hi sinh toàn bộ ở đây được.
Diệp Tâm Nghi không cam lòng hét lớn:
- Không được, thời khắc này mà nói triệt thoái, vậy những người đã chết không phải là hi sinh vô ích ư?
Thiên Kiếm Khách thở dài nói:
- Tâm Nghi đừng tranh cãi nữa, hãy làm theo lời Bạch Quang đi, trước tiên hãy giữ lấy tấm thân hữu dụng, về sau còn có cơ hội trả thù.
Diệp Tâm Nghi cười thảm, vẻ mặt vô cùng thê lương đau khổ, trong mắt lệ nóng lăn dài. Trong vòng nửa ngày, tất cả mọi mộng tưởng đều tan vỡ, điều này thật sự quá tàn khốc.
Sáng sớm nay, nàng cùng với Kiếm Vô Trần hùng tâm tráng trí, có ý muốn làm lớn một phen, một lần tiêu diệt hết những kẻ tới xâm phạm. Nhưng lúc này, kẻ địch tuy tiêu diệt không ít, nhưng Chánh Đạo liên minh cũng hết rồi, còn lại nàng và Kiếm Vô Trần hai kẻ chỉ huy mà không còn lính, tất cả chỉ trong nháy mắt trôi qua, điều này thật sự khiến cho người ta kinh hãi.
Hiểu rõ cảm giác trong lòng của Diệp Tâm Nghi, Bạch Quang không nhịn được buồn bã thở dài một tiếng, chỉ hận vận khí của Chánh Đạo Liên Minh quá xấu, cho dù dưới tình huống có thần khí mạnh nhất cũng không có cách nào xoay chuyển càn khôn, cái này còn có thể nói gì được đây?
Sau tiếng thở dài, Bạch Quang thu lại cảm xúc của mình, cùng Thiên Kiếm Khách đưa mắt nhìn nhau, ba người quang hoa đồng thời lóe lên, mở ra một kết giới, thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, thân ảnh từ lớn hóa thành nhỏ rồi biến mất trong không trung.
Đối với việc đám người Diệp Tâm Nghi rời khỏi, Trần Ngọc Loan thần sắc phức tạp cười lên một tiếng, phảng phất như có ý chế nhạo. Rốt cuộc cuối cùng vẫn là lựa chọn bỏ chạy, vậy hà tất phải khiến cho nhiều người hy sinh như vậy? Lẽ nào đây mới là phương châm hành sự của Chánh Đạo liên minh, phải liều tới phút cuối cùng rồi mới chịu thể hiện ra dáng vẻ tang thương bi tráng, thể hiện tinh thần hi sinh tất cả vì chánh nghĩa?
Nhìn dáng vẻ của nàng như vậy, Cửu Âm Thánh Mẫu nhẹ nhàng nói:
- Nha đầu, ta biết trong tâm ngươi đang nghĩ gì, vì vậy ta tin rằng ngươi nhất định không phải hạng người giống như bọn họ, ngươi mới là niềm hy vọng chân chính của nhân gian.
Trần Ngọc Loan nở nụ cười nhẹ nhàng, lúc này, nụ cười của nàng tràn đầy thần bí, có một thứ mị lực không nói ra được, phảng phất trong nháy mắt, nàng dường như trưởng thành hơn nhiều, sau khi trải qua lần quan chiến này nàng đã hiểu thêm được nhiều đạo lý.
Thiên Mục Phong nhìn nụ cười kỳ lạ của nàng, cất lời ca ngợi:
- Bây giờ ta mới minh bạch, tại sao Lục Vân có thể coi trọng nàng như vậy.
Trần Ngọc Loan thản nhiên đưa mắt nhìn Thiên Mục Phong, đôi mắt trong sáng, chứa đựng thâm ý vô hạn trả lời:
- Có lẽ đúng như Lục đại ca đã nói, cuộc đời này bởi vì ta gặp được huynh ấy nên đã có được nhiều may mắn như vậy.
Thiên Mục Phong có chút trào phúng nói:
- Đúng vậy, nàng thì may mắn, nhưng còn Kiếm Vô Trần thì xui xẻo rồi.
Nghe xong, mọi người bên cạnh đều cười vui vẻ, mục quang chuyển lên người của Kiếm Vô Trần.
Lục này, bởi vì ba người Bạch Quang đã rời đi, Vô Tâm không có ý làm hại tới nhóm người Trần Ngọc Loan, nên tất cả mọi công kích đều tập trung trên người Kiếm Vô Trần. Đồng thời Vô Tâm còn gia tăng công kích Kiếm Vô Trần, đã không còn phiêu lạc giữa không trung nữa, mà đáp xuống trụ tròn có chữ "Âm" trong "Âm Dương Chi Địa" đối mặt với Kiếm Vô Trần.
Tình huống lúc này, Kiếm Vô Trần vừa toàn lực phòng ngự đồng thời lại vừa hấp nạp linh khí, còn Vô Tâm bên này một mặt thì hấp thu vô cùng vô tận âm hàn linh khí, mặt khác tăng cường lực công kích, phát ra Ám Ảnh pháp quyết thôn phệ chi lực, hòng hủy diệt Kiếm Vô Trần.
Đứng đối diện nhau, hai huynh đệ ngày nào cách nhau ba mươi trượng, không gian ở giữa là ám mang lưu động, theo sự đề thăng chân nguyên của Vô Tâm, đã từ nhạt chuyển sang dày đặc, hóa thành một dải ánh sáng chói mắt, chuyển động xuyên qua không gian và thời gian, trực tiếp đem hai "sinh mạng thể" nối lại với nhau.
Bị khốn bên trong, Kiếm Vô Trần toàn thân kịch liệt chấn động, Ám Ảnh pháp quyết của Vô Tâm cực kỳ kinh khủng, ngoài lực công kích nuốt hồn đoạt phách ra, còn bao hàm khả năng diệt tuyệt sinh cơ, cái này khiến cho hắn hãm nhập vào chỗ chết.
Sự phẫn nộ không cam lòng làm cho Kiếm Vô Trần giận dữ điên cuồng hét lên như sấm, cừu hận khiến hắn điên cuồng phản kích, nhưng khoảng cách giữa hai người rõ ràng sai khác nhiều như vậy, Kiếm Vô Trần cho dù có giận dữ hơn nữa thì hắn có thể làm gì được đây?
Giây phút sinh tử này, Kiếm Vô Trần cảm giác thấy sinh mệnh mình đang dần dần mất đi, điều này hắn khó mà tiếp thụ được, bởi vì từ trước tới giờ hắn không hề nghĩ đến việc này lại có thể xảy ra.
Đau khổ, xuất hiện trong lòng Kiếm Vô Trần, sự mất mát xuất hiện trong ánh mắt của hắn, đối với loại người kiêu ngạo như Kiếm Vô Trần, từng nghĩ nắm trong tay Thần cung là có thể vô địch thất giới, nhưng cuộc chiến hôm nay đã khiến cho hắn hiểu rõ ràng, nguyên lai bản thân hắn đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Đối diện tử vong, Kiếm Vô Trần có chút sợ hãi, bởi vì hắn không có được cái tính cách hào hiệp cao thượng, thản nhiên đối diện với mọi thứ như Lục Vân. Nhưng khi nghĩ tới Lục Vân, một sự cừu hận vô biên đã mọc rễ trong lòng hắn, khiến cho hắn trước lúc chết còn không thể quên, có thể thấy lòng hắn nhỏ nhen như thế nào, oán hận đối với Lục Vân đã tích tụ sâu ra sao.
Lòng cừu hận, gặm mòn tâm trí của Kiếm Vô Trần, trong thời khắc trước lúc chết, vẫn còn xoay chuyển trong lòng hắn.