- Nữ nhân? Nữ nhân nào, ngươi có nhìn rõ không?
Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:
- Nữ nhân đó rất cổ quái, tựa hồ có khả năng ẩn giấu toàn bộ khí tức, rất khó nhận ra.
Tĩnh Nguyệt đại sư nhãn thần lóe lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Bên cạnh, Càn Nguyên chân nhân có chút mơ hồ hỏi dồn:
- Sư muội, muội nghĩ đến điều gì phải không?
Tĩnh Nguyệt đại sư không khẳng định được:
- Muội cũng không biết nói như thế nào cho đúng, nhưng muội nghĩ nữ nhân này hẳn phải có liên quan đến chúng ta. Nếu như lúc vừa rồi Giang Nam tài tử tấn công chúng ta theo ý muốn của nữ nhân đó, thêm vào việc thị có khả năng ẩn giấu khí tức, không biết thị có phải là nữ nhân thần bí mà Ngạo Tuyết từng gặp không? Đồng thời, theo muội đoán, thị chính là nữ nhân âm hiểm đã hủy diệt Dịch viên.
Nghe thấy vậy sắc mặt Càn Nguyên chân nhân biến hẳn, gấp gáp nói:
- Sư muội nói có lý, chúng ta phải mau chóng tìm ra người đó để đối chất. Nếu cô ta chính là nữ nhân âm độc đó, hôm nay chúng ta nhất định phải tiêu diệt cô ta để báo cừu rửa hận cho Dịch viên môn hạ đã chết!
Phong Viễn Dương nghe thấy thì máu huyết sôi sục, cực lực tán thành:
- Sư phụ nói có lý lắm, trước giờ chúng ta tìm mãi vẫn chưa ra hung thủ, hôm nay đã có cơ hội, bất luận như thế nào cũng không thể bỏ qua được.
Tĩnh Nguyệt đại sư thấy hai người nói như vậy, lòng cũng tràn đầy cừu hận, liền nhìn Trần Ngọc Loan nói:
- Trần minh chủ, không biết nữ nhân đó đã đi về hướng nào, chúng ta tính sẽ lập tức truy theo.
Trần Ngọc Loan lưỡng lự một chút, có vẻ khó khăn đáp:
- Ta nghĩ chuyện này còn phải bàn tính lại, để tránh việc xuất thủ làm phát sinh sự việc bất ngờ.
Càn Nguyên chân nhân tiếp lời:
- Ý tốt của minh chủ chúng ta xin tâm lãnh, nhưng việc này liên quan đến mối huyết cừu diệt môn của Dịch viên, bằng mọi giá chúng ta cũng nhất định phải truy tầm cho được.
Thấy mọi người cố chấp đòi đi, Trần Ngọc Loan cũng bất lực, chỉ có thể nhỏ nhẹ nói hết những chuyện đã biết, rồi còn nói:
- Để cho an toàn, ta thấy nên để Văn Bất Danh đi theo các vị, nếu có gì thì liên lạc ngay với chúng ta.
Ba người Dịch viên bàn tính, cuối cùng cũng đồng ý. Như vậy, Văn Bất Danh cùng ba người bay đi theo hướng có Ngưng Hương.
Đưa mắt nhìn theo bốn người rời khỏi, Trần Ngọc Loan và Thương Nguyệt năm người loại bỏ tạp niệm, bắt đầu chú ý quan sát cẩn thận chiến cục. Sự gia nhập của Giang Nam tài tử không biết sẽ làm cho cục diện hỗn loạn này biến chuyển như thế nào?
Chánh Tà giao tranh khẩn trương kịch liệt vẫn tiếp tục. Đối diện với sự công kích mạnh bạo của Huyền Phong môn và Quỷ vực, Chánh Đạo liên minh cao thủ dưới sự chỉ huy của Bạch Quang và Diệp Tâm Nghi, đã đem mấy người Tịch Diệt Thiện Chủ và Thiên Túc đạo trưởng đang bị trọng thương thủ ngay ở giữa, hai người phụ trách phòng ngự phía trên không. Những người còn lại, bao gồm Bạch Quang, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, Diệp Tâm Nghi, Thái Phượng tiên tử, Tam Tài Tà Sát thứ tự đứng thành vòng tròn, vừa liên tục xoay tròn vừa phòng ngự chống trả những đợt tấn công mãnh liệt của mười một cao thủ hai phe kia.
Tám đối với mười một, về nhân số đã hoàn toàn là một bất lợi rất lớn, thêm vào thực lực mạnh mẽ của Sát Huyết Diêm La, quỷ bí của Vô Tâm. Tuy Bạch Quang tu vi cao cường, nhưng cũng chỉ là một người thì sao chống đỡ nổi, tình huống nguy hiểm dị thường.
Ngay từ lúc bắt đầu cuộc chiến đến tận bây giờ, Chánh Đạo liên minh vốn hoàn toàn chưa có thời gian ngừng tay nghỉ ngơi, chân nguyên đã hao tổn rất nhiều. Thêm nữa, Thái Phượng tiên tử, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa và Tam Tài Tà Sát đã bị nội thương người ít người nhiều trong giao chiến. Với tình huống như vậy, nếu muốn sáng tạo kỳ tích thì hiển nhiên là không thể có khả năng.
Hiểu được đạo lí đó, Bạch Quang và Diệp Tâm Nghi vừa giận vừa sợ, lại cũng chỉ biết cố gắng chống đỡ, ai nấy phát xuất toàn bộ sức mạnh, đem hết thực lực của mỗi người hợp lại thành một thể, tạo thành một khối phòng thủ hoàn chỉnh để chế ngự đòn công kích của địch nhân.
Cũng đúng tại thời điểm này, cả Vô Tâm và Sát Huyết Diêm La đều hiểu rõ tình thế trước mắt, người nào cũng muốn phá vỡ vòng phòng ngự của họ, mọi chuyện phải đẩy nhanh tiến trình, mau chóng phân rõ thắng bại.
Ẩn thân trong vòng phòng ngự của liên minh, nguyên thần của Thiên Kiếm Khách lộ rõ vẻ nóng nảy bất an, nhưng không tìm ra được đối sách thích hợp cho tình hình hiện tại. Bây giờ bổn thể của lão đã bị hủy, lại thêm nguyên thần yếu ớt, căn bản không có khả năng giao chiến, chỉ còn cách im lặng bất lực nhìn Chánh Đạo liên minh từng bước từng bước rơi vào tuyệt cảnh.
Lão cảm thấy không cam lòng, trước đó, lão nghĩ tự mình đủ sức đối mặt với mọi chuyện, lại còn có sự liên hệ với Tam Tài Tà Sát và Bạch Quang trước, tính là đến thời điểm quan trọng sẽ tấn công một chiêu rất mạnh. Nhưng lúc này lão mới hiểu rõ, mọi biến hóa đều không nằm trong dự tính, khiến kế hoạch ban đầu của lão trở nên không hợp lý.
Sự hối hận vây lấy tâm linh của lão. Trước tình thế nguy hiểm hiện tại, Thiên Kiếm Khách liên tục suy nghĩ, tìm cách như thế nào để xoay chuyển cục diện, tạo cơ hội cho Chánh Đạo liên minh thoát khỏi hiểm cảnh.
Suy nghĩ cả trăm lần, đều vô nghĩa. Tình cảnh bây giờ, nếu không có viện trợ to lớn mạnh mẽ, thì có thể thay đổi trời đất thế nào đây? Nghĩ đến viện trợ, Thiên Kiếm Khách cảm thấy khổ sở hơn, trừ phi có sự xuất hiện bất ngờ của cao thủ Cửu Thiên Hư Vô giới hoặc Vân Chi Pháp giới, còn không chỉ là bỏ đi mà thôi.
Một cảm giác bất lực và tuyệt vọng trỗi lên trong lòng của lão. Khi mọi chuyện không thể thay đổi được, Thiên Kiếm Khách nhìn lên trời cao, trong lòng cầu nguyện:
- Lăng Thiên tổ sư, người nói con phải làm sao để hóa giải nguy cơ này đây?
Cầu khẩn người khác viện trợ mỗi khi bất lực là phương thức thường thấy. Nhưng lúc này, Thiên Kiếm Khách lại nghĩ đến tổ sư Lăng Thiên, nhưng người ấy làm sao có khả năng hồi đáp cho lão đây? Rõ ràng là không có khả năng như vậy. Ngay đúng lúc đó, một tia chớp thoáng qua suy nghĩ của Thiên Kiếm Khách.
Nghĩ đến đối sách đó, trong lòng Thiên Kiếm Khách dấy lên một tia hy vọng, ngay lập tức loại bỏ tạp niệm, miệng tập trung niệm một chú ngữ xem ra cực kỳ cổ quái. Vì lúc đó, Thiên Kiếm Khách bất chợt đã nhớ ra một sự kiện rất quan trọng, ngày trước khi Thiên Kiếm viện đã bị hủy rồi, Ngũ Thải Đại Bàng không biết đi nơi nào, bởi vì lúc đó lão thật sự đã tìm kiếm mà không có một chút tin tức.
Sau đó khi quay trở về thiên giới, lão đã hỏi tổ sư Lăng Thiên, và được Lăng Thiên truyền cho đoạn thần chú, nói là khi nào gặp nguy hiểm thì hãy thúc động chân nguyên niệm đoạn chú đó, sẽ có thể gọi Ngũ Thải Đại Bàng đến tương trợ.
Chỉ có điều, chú ngữ này có một khuyết điểm, đó là một khi Ngũ Thải Đại Bàng xuất hiện tương trợ, sau đó nó sẽ li khai vĩnh viễn, đối với Thiên Kiếm viện không còn quan hệ. Cho nên trừ trường hợp bất khả kháng còn không thì không nên khinh xuất thử nó, chỉ có điều lúc này lão đã không thể cố kỵ chuyện đó được nữa.
Giờ đây, không một ai chú tâm đến động tĩnh của lão. Đồng thời ba phe đang giao chiến cũng không chú ý đến Giang Nam tài tử lại đang phi thân bay nhanh đến. Thời gian lúc này trôi qua chậm chạp, cuộc chiến Chánh Tà hình thành ba khí trường không cùng tính chất, lần lượt ma sát va chạm sinh ra hoa lửa rất nhiều.
Khi Giang Nam tài tử đến gần thì cảm nhận được một luồng sức mạnh bài xích, miệng hét lạnh một tiếng, kiếm chí độc lấp lóe ánh xanh lục, ngàn vạn kiếm ảnh phân ra tám hướng, lại có tiếng kêu kỳ dị chói tai, công thẳng vào kết giới khí trường đang được hình thành bởi bốn cao thủ Quỷ vực, từng cái một hơi dừng lại rồi liền phá vỡ bức tường kết giới xông vào giữa tiếng gầm giận dữ của Sát Huyết Diêm La, rồi lại tiếp tục tiến vào va chạm bức tường khí phòng ngự của cao thủ Chánh Đạo liên minh tạo ra.
Một nhát kiếm quỷ dị khiến cao thủ Quỷ vực phải kinh hãi, lại càng khiến cho Chánh Đạo liên minh thêm hoảng sợ. Nhưng ngay vào sát na phân thần đó, Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách theo sau đã lao tới, cũng khiến cho cao thủ Quỷ vực ai nấy phẫn nộ, ra tay để cản trở bọn họ lại.
Lúc này, cuộc giao chiến liền xuất hiện hỗn loạn, Huyền Phong môn hạ vẫn tấn công Chánh Đạo liên minh như cũ. Một kiếm sắc bén của Giang Nam tài tử không cách nào công phá vòng phòng ngự của liên minh, lập tức lão chuyển hướng, lợi dụng cơ hội Hồng Vân lão tổ hai người đang bị cao thủ Quỷ vực cầm chân, bay về phía chân trời biến mất trong tầng mây.
Nhìn thấy Giang Nam tài tử bỏ chạy, Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách trong lòng tức giận vô cùng, cũng không cần biết lợi hại thế nào, xuất toàn là tuyệt chiêu, đem phẫn nộ ngập lòng phát tiết vào nhóm cao thủ Quỷ vực. Hai người vốn đã đi khắp trung thổ, truy tìm cho được tung tích của Giang Nam tài tử để báo thù cho đồ đệ. Nhưng đã nhiều ngày tìm kiếm đều không một chút tin tức, khó khăn lắm mới tìm ra được tung tích của cừu nhân, nay lại bị cao thủ Quỷ vực ra tay làm hỏng đi cơ hội, thử hỏi làm sao hai người không giận dữ cho được.
Đã tức giận thì tự nhiên khó giữ được bình tĩnh. Vì vậy, hai lão xuất thủ cũng là chuyện bình thường. Hai người toàn lực xuất thủ, phía Quỷ vực thật sự hoàn toàn không lo lắng lắm, nhưng đối với Chánh Đạo liên minh lại vô hình trung có được chút lợi ích, áp lực lập tức giảm đi phần nào.
Chánh Tà giao chiến, tình thế hai phe đánh một phe vì sự náo loạn của Giang Nam tài tử, khiến cho trở thành hai đối hai. Thấy vậy, Sát Huyết Diêm La vô cùng phẫn nộ, trong khi Bạch Quang lại âm thầm vui mừng.
Xa xa, Vô Nhân Tọa cười trào lộng nói:
- Hứng thú thật, càng lúc càng hứng thú. Người muốn đi lại đi không được, người không muốn đi lại nhẹ nhàng bị cuốn vào, như vậy gọi là gì đây? Như vậy chính là hay xen vào chuyện người khác, nhiều người thì lắm chuyện.
Thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ lọt vào tai một số người. Thấy vậy, Thương Nguyệt, Trần Ngọc Loan năm người bất giác cũng vô tình cười khẽ, nhưng Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách lại ngầm giận dữ, bất quá tâm tình kích động cũng đã từ từ bình tĩnh lại.
Phát hiện được tự mình đúng là rước chuyện vào thân rồi, Hồng Vân lão tổ hừ giọng nói:
- Đúng là đưa mặt cho người ta vẽ, chúng ta đã bị tên tặc tử đó lừa rồi.
Mạc Bắc Thiên Tinh Khách lạnh lùng đáp:
- Ta biết, bất quá hiện tại muốn ngừng tay còn chưa trễ.
Nói xong thế công bành trướng, lập tức đánh cho Vô Gian Quỷ Sát thối lui, xong quay mình đi mất. Bên này Hồng Vân lão tổ cũng chẳng kém, chạy thoát khỏi sự giằng co với Bất Tử Huyết Lệ, quay người về lại Âm Dương Cực Địa.
Sự xuất hiện của Giang Nam tài tử liền giống hệt một màn hoạt náo, vừa mới khởi lên một chút phong ba bão táp, chớp mắt lại khôi phục lại bình tĩnh. Xem ra cuộc giao chiến đang tiếp diễn dường như không bị ảnh hưởng, chỉ có điều thật sự không bị ảnh hưởng chăng?
Điểm này chỉ có những người thật sự quan tâm mới biết được. Ở dưới mặt đất, cuộc chiến vẫn tiếp tục. Nhưng trên tầng mây, sau khi cắt đuôi được hai kẻ thù sinh tử, Giang Nam tài tử bay thẳng hướng về phía Lý Trường Xuân.
Cảnh giác nhìn Giang Nam tài tử, Lý Trường Xuân, bước lên án ngữ ngay trước mặt của Lục Nga, vừa ra hiệu cho Vu sư Kim Thạch tấn công, vừa quát lạnh một tiếng:
- Giang Nam tài tử, ngươi muốn làm gì?
Thân thể đang bay đến đột nhiên dừng lại. Giang Nam tài tử đứng cách Lý Trường Xuân chừng năm trượng, đưa mắt nhìn Vu sư Kim Thạch đang thi triển pháp thuật chuẩn bị công kích, miệng âm lạnh cười nói:
- Ta đến đây dĩ nhiên là để lấy thủ cấp của ngươi, ngươi hiện tại còn không ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.
Lý Trường Xuân thần sắc lạnh lại, trầm giọng đáp:
- Trước mặt chân nhân không nói lời trào lộng, … người còn là …. Ác thật, một tên hèn hạ không có chút sĩ diện.
Giữa tiếng gầm lên, thanh kiếm của Lý Trường Xuân vung lên nhanh như sao xẹt, một tiếng kiếm ngâm cùng với hàng trăm luồng kiếm rung lên phát ra, tạo nên một màn mưa kiếm tản ra, bao phủ toàn bộ phương viên hơn mười trượng.
Cười âm trầm một tiếng, Giang Nam tài tử lợi dụng đúng lúc Lý Trường Xuân còn đang nói đột nhiên phát động đánh lén, sử dụng Phệ Tâm kiếm quyết cực âm cực độc, lập tức thế công sắc bén đã vây lấy được Kim Thạch.