Để tiết kiệm thời gian và sức lực, Tứ Linh thần thú tận dụng triệt để nhược điểm thân thể to lớn của đại bàng, sử dụng sức mạnh cường đại của bản thân, liên tiếp công kích lên thân thể của đại bàng, bức nó phải thu nhỏ mình lại, nhằm bao vây lần nữa rồi thuận lợi tiêu diệt nó.
Nhận thấy mình bị lừa, Ngũ Thải Đại Bàng rất ân hận nhưng đã không còn kịp, buộc lòng phải liều mạng tranh đấu, không ngừng thúc động sức mạnh nội thể, ép buộc bản thân lớn dần lên, nhằm khôi phục lại sức mạnh tốt nhất chống lại lực lượng trói buộc không gian của Tứ Linh thần thú.
Tuy nhiên, sau vài lần cố gắng, Ngũ Thải Đại Bàng nhận ra rất rõ ràng, tất cả đều đã quá muộn. Vì vậy, ánh mắt Ngũ Thải Đại Bàng không ngừng lấp lánh, một nỗi hối hận mờ hiện trong đáy mắt nó.
Trên mặt đất, Bạch Quang đang giao chiến, toàn thân hào quang như mặt trời, quang mang rực rỡ hàm chứa khí thế to lớn mạnh mẽ, rắn chắc bao vây kềm tỏa Vô Tâm.
Thấy vậy, Vô Tâm cười lạnh một tiếng, "Ám Ảnh Lưu Quang" pháp quyết được thúc động đến giới hạn cực điểm, toàn thân hào quang ngũ sắc xuất hiện đan xen với nhau, khí tức tà mị quỷ dị, hệt như Tà đế xuất hiện, không chút thua kém so với vị Thủ Tịch hộ pháp nơi Cửu Thiên Hư Vô giới.
Sức mạnh chánh tà gặp nhau, ánh sáng thần thánh cùng với khí quang tà ác va chạm quyết liệt, trong vòng một trượng giữa hai bên tiếng sấm ầm ĩ, chớp sét động trời, sức mạnh nuốt hồn đoạt phách đáng sợ với tốc độ khiếp người không ngừng thay đổi, lần lượt thu lại dồn ép, toàn lực đối kháng.
Cuối cùng, khi hai luồng sức mạnh to lớn đó đạt tới một điểm giới hạn, mà hai người cũng không cách nào khống chế những luồng sức mạnh đó, một luồng hào quang ánh sáng chói mắt bộc phát mạnh mẽ từ điểm tiếp xúc cùng với cuồng phong vô phương chống cự, lập tức bao phủ khắp phương viên mười trượng.
Trong khoảnh khắc đó, một chuỗi tiếng nổ kinh thiên đột nhiên phát ra, cuồng phong gầm rít muốn vỡ trời nát đất. Trong tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, đá vỡ vụn thành tro đầy mặt đất, chín phong trụ như chín con cuồng long chống trời đi đến nơi nào nơi đó đất gãy núi tan, hình thành chín khe nứt sâu đến cả trượng từ trung tâm là hai người chạy dài ra bốn phía.
Trên không, thân thể Bạch Quang run rẩy, sau nhiều lần giao chiến, cuối cùng còn trực tiếp đánh thẳng với Vô Tâm, khiến cho chân nguyên của lão đã tiêu hao đến cực độ. Tuy tu vi lão kinh thiên nên khôi phục với tốc độ cực nhanh, nhưng cũng vô phương chống lại sức mạnh hủy diệt bị bắn đi rất xa.
Bên này, Vô Tâm sắc mặt âm trầm, toàn thân hào quang ngũ sắc lấp lánh không ngừng, tu vi của Bạch Quang rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với Thiên Kiếm Khách, khiến hắn có phần kinh ngạc trong lòng.
Cho dù kinh hãi thì kinh hãi, nhưng pháp quyết "Ám Ảnh Lưu Quang" của Vô Tâm cực kì quái dị, một khi đã luyện tới cảnh giới tối cao, khi thi triển lại có thể dung nạp khí âm tà của trời đất để sử dụng, sự tiêu hao của bản thân ngược lại hoàn toàn không lớn, đó có lẽ cũng là ưu điểm của pháp quyết tà ác này.
Liếc mắt nhìn Vô Tâm với vẻ kinh ngạc, Bạch Quang cảm thấy có chút nặng nề, hôm nay cục diện thay đổi bất ngờ, nhiều lần lên xuống, bây giờ đã đến mức cực kì nghiêm trọng.
Nhưng biết rõ rồi làm thế nào đây? Muốn li khai lão khả dĩ dễ dàng làm việc đó, chẳng qua là lão có khả năng thực hiện được không? Cười khổ sở, Bạch Quang liếc mắt nhìn lên trời, Ngũ Thải Đại Bàng vẫn cùng Tứ Linh thần thú giao chiến, nhưng hoàn cảnh đã bất lợi. Còn hiện tại bên dưới Kiếm Vô Trần bị Sát Huyết Diêm La dồn ép từng bước thối lui, tình thế quả thực nguy hiểm.
Hít sâu một hơi khí, Bạch Quang vứt bỏ tạp niệm, toàn thân khí thế tăng lên mạnh mẽ, nhanh chóng điều chỉnh lại chân nguyên trong nội thể, hai lòng bàn tay hiện lên hai luồng hào quang, bất ngờ tấn công về phía Vô Tâm.
Chỉ thấy hai luồng hào quang sắc trắng đón gió lớn dần, hô to lên một tiếng tựa hồ biến thành hai con quang long, xoay tròn đan lấy nhau, ngắm trúng Vô Tâm xông tới. Đồng thời, khi Bạch Quang đã phát động công kích rồi, thân ảnh trong nháy mắt đã mờ nhạt đi, âm thầm xuất hiện sau lưng của Vô Tâm, ấn thẳng một chưởng vào lưng của hắn.
Đối diện với hai con quang long đó, Vô Tâm ánh mắt có phần hơi ngưng trọng, linh thức nhạy bén đã phát hiện được những đòn công kích liên hoàn đáng sợ. Thận trọng, trong lòng bàn tay Vô Tâm phát ra những quang cầu màu sắc khác nhau, dùng phương thức tương đồng để hóa thành rồng bay lên, đón lấy một kích đó của Bạch Quang.
Sau đó, Vô Tâm phát hiện ra Bạch Quang biến mất, vẻ mặt nhịn không được cười âm trầm một tiếng, toàn thân hào quang năm sắc chuyển động nhanh chóng, cả thân thể không ngừng biến ảo, hệt như có năm người Vô Tâm lấp lánh năm màu khác nhau cùng hội tụ lại một chỗ, hình thành nên một cảnh tượng hết sức kì diệu.
Ngay lúc một chưởng của Bạch Quang tiếp cận, thân ảnh của Vô Tâm chớp mắt đã kéo giãn ra. Cảm giác đó giống hệt như một người đã phân thành mười, mỗi phần phân chia ra trông thấy hoàn chỉnh, nhưng thân ảnh đã ẻo lả đi khá nhiều. Thấy vậy, Bạch Quang trong lòng lập tức thất kinh, biết rằng đối phương đã phát hiện ra mục đích của bản thân mình.
Đúng vào ngay lúc đó, những thân ảnh đang lập lòe của Vô Tâm bỗng nhiên hợp nhất cực kỳ huyền diệu, gương mặt đối diện thẳng mặt Bạch Quang, khóe miệng nhếch cười một cách âm tà, lòng bàn tay phải đã đưa ra nghênh tiếp.
Song chưởng hai bên gặp nhau, không có vụ nổ kinh thiên nào, chỉ thấy gắn chặt với nhau. Vì vậy, hai người thản nhiên đối chưởng, không ai mở miệng, chỉ toàn lực thúc động chân nguyên muốn đánh bại đối phương, ánh mắt cả hai đều lóe lên vẻ rất phức tạp.
Bên này, Diệp Tâm Nghi cùng Huyết Vu Nhị Sát tranh đấu vô cùng quyết liệt. Với cương vị là minh chủ của liên minh, Diệp Tâm Nghi với tình hình như thế này rồi, rõ ràng là căm phẫn dị thường, cho nên thế công tỏ ra cực kỳ sắc bén.
Đối mặt với thế công đầy phẫn nộ của nàng, Huyết Vu Nhị Sát bật lên những tràng tiếng kêu quái dị, từng người thi triển bí thuật của tộc Huyết Vu đất Nam Hoang, dùng tà thuật cực kỳ quỷ bí khó dò, biến hóa thành vô số những tàn ảnh hung sát, dùng bí pháp kết hợp hư thật, phát động những đợt tiến công liên miên không ngừng về phía nàng.
Đang giao chiến, lão đại trong Huyết Vu Nhị Sát quát lớn:
- Lão nhị, ngươi kiềm chế ả trước, để ta thi triển Khấp Huyết Càn Khôn đại pháp.
Lão nhị vâng một tiếng, thân ảnh lóe lên nhanh chóng, vây khốn Diệp Tâm Nghi trong một phạm vi nhất định.
Lão đại gầm lên một tiếng, toàn thân mờ hiện lên một màn sương máu lờ mờ, hàm chứa khí sát huyết lệ ma mị nhanh chóng mở rộng ra ngoài thân. Sau đó, Huyết Vu lão đại kêu lên một tiếng quái dị, người bay trên không quanh thành vòng, hai tay múa loạn như người hoang dã tế tổ tiên.
Cùng với việc tiến hành cử động kỳ quái đó, Đại Sát toàn thân huyết khí tuôn ra ào ạt, khi đạt đến bước nào đó bỗng hơi ngừng lại, lập tức há miệng phun ra một hạt châu lấp lánh ánh máu bay quanh người lão một vòng, sau đó dừng lại ngay trước ngực của lão.
Hai tay kết ấn, Đại Sát toàn thân râu tóc dựng ngược, khắp người huyết vụ bắt đầu tụ lại thành một huyết trụ đỏ sẫm, vây phủ lấy hạt châu ánh máu đỏ.
Cùng với sự gia tăng của huyết vụ, hạt châu đỏ cũng ngày càng sáng lên, đến lúc tối hậu đột nhiên xoay tròn, liên tục phát sinh huyết mang, giữa không trung hội tụ thành một huyết võng, theo sự điều khiển của ý niệm lão bao phủ phía trên Diệp Tâm Nghi.
Huyết võng vừa xuất hiện, huyết vụ tỏa ra, nội trong mười trượng đều ẩn hiện huyết mang, chớp giật lóe sáng. Giữa không trung, châu tử chuyển động càng lúc càng nhanh, huyết mang càng lúc càng dày đặc, luồng khí lưu vốn mạnh mẽ lúc này đã biến thành quang nhận. Trên mặt đất, đá vụn thành bột, khí lưu gầm rít, kỳ thuật của Vu tộc mạnh mẽ, sắc bén và khủng bố, tầng tầng lớp lớp bao vây xung quanh Diệp Tâm Nghi.
Cảm giác nguy hiểm sắp đến, Diệp Tâm Nghi phẫn nộ quát lên một tiếng, toàn thân ánh xanh lấp lánh, quang ********* màu vàng trong tay nhanh chóng múa lên, hình thành ngoài thân một lớp phòng ngự. Sau đó, Diệp Tâm Nghi đưa tay vào trong ngực, lấy ra Dao Trì ngọc lệnh, miệng thúc động pháp quyết, hào quang toàn thân nhanh chóng hội tụ về phía tay, bắn ra một luồng ánh sáng lấp lánh, sau khi thoát ra ngoài liền biến thành phượng hoàng bay lượn, hướng về phía huyết võng trên đỉnh đầu mà chống lại.
Khí huyết sát gặp phải quang mang thần thánh, hai bên ở thế không cùng tồn tại được, giữa hai bên hoa lửa bắn tung tóe, sấm sét chớp giật. Đang giằng co, huyết võng lấp lánh khí tà ác, không ngừng xâm thực khí thanh khiết bên ngoài Diệp Tâm Nghi, khiến cho Thanh Loan hào quang do Dao Trì ngọc lệnh phát ra trở nên ảm đạm, bị bức dừng lại ở giữa không, không cách nào phá được lưới máu mà thoát ra.
Cảm giác khí tức cổ quái của đối phương, Diệp Tâm Nghi cũng không chú ý đến thân thể bị trọng thương, hai mắt thần quang lấp lánh, một lòng kiên định cố gắng chịu đựng, bộc phát ra lực lượng kinh người, Dao Trì ngọc lệnh càng khuếch đại to hơn, khiến cho khí thế của Thanh Loan tăng mạnh, phát xuất một tiếng kêu trong trẻo như tiếng của phượng hoàng, thân thể chớp mắt hóa thành ánh sáng, lập tức chọc thủng huyết võng, bay lượn cao tới trời xanh.
Lắc mình tránh đi, Diệp Tâm Nghi tránh được đòn tấn công của Huyết Vu Nhị Sát, khuôn mặt trắng xanh lộ ra nét mệt mỏi. Chiêu tấn công này, tuy thuận lợi đột phá vòng vây, nhưng pháp quyết cổ quái của Huyết Vu Nhị Sát so với thuật tu chân của Trung Thổ có điểm bất đồng, đối phó vô cùng khó khăn. Điều này khiến nàng cảm thấy vất vả thêm bội phần.
Quay người lại, đúng lúc Diệp Tâm Nghi đang muốn xem qua tình huống của những người khác, nhưng lão nhị trong Huyết Vu Nhị Sát lại âm thầm đến gần. Một chưởng hàm chứa sức mạnh âm tà huyết sát đúng lúc nàng giật mình kinh hoảng đã xuất hiện ngay trước mặt.
Sắc mặt biến hẳn, Diệp Tâm Nghi phẫn nộ hét một tiếng, trong lúc vội vàng thân thể nhanh chóng ngửa về phía sau, tay trái hoành chưởng trước ngực tiếp lấy chưởng đó. Chưởng lực gặp nhau, Diệp Tâm Nghi thân thể run rẩy, miệng phun máu tươi, nhãn thần càng thêm ảm đạm. Đúng lúc đó, lão nhị thừa thắng xông lên truy kích, phong bế mặt trước của nàng. Mặt sau Huyết Vu Lão Đại cũng tấn công đến, ép nàng lọt vào hoàn cảnh khó khăn lần nữa.
Nguy hiểm đến gần, Diệp Tâm Nghi vừa giận vừa kinh hãi thét lên điên cuồng, ngọc lệnh trong tay ném thẳng lên trời, thân thể bỗng nhiên xoay vòng bắn đi, hai tay múa ra chiêu thức trông cổ quái, tầng tầng thanh mang đang co cụm chợt bành trướng lấy nàng làm trung tâm, hình thành quang trụ màu xanh xoay tròn lắc lư tạo nên những cơn sóng công kích thẳng vào Huyết Vu Nhị Sát.
Trên đầu, Dao Trì ngọc lệnh tự động bay xung quanh, tùy theo chuyển động của Diệp Tâm Nghi ở phía dưới mà gia tăng tốc độ. Ngọc lệnh cũng phát xuất một luồng hào quang xanh xanh, ngay khi nhị sát còn chưa lưu ý, phát sinh biến hóa xem ra rất to lớn.
Hét lên một tiếng tàn bạo, Huyết Vu Nhị Sát một trái một phải xoay quanh Diệp Tâm Nghi. Bốn tay của hai người múa lên, thủ thế rất kì dị, từng đốm huyết mang tùy theo sự điều khiển của thủ thế bọn hắn biến hóa phân bố ra bốn phía, cuối cùng hình thành một đám hồng vân ánh máu lấp lánh, theo sự khống chế của hai người nhanh chóng hợp lại với nhau hút lấy quang trụ do Diệp Tâm Nghi tạo ra, khiến cho chuyển động của quang trụ đó dừng lại, hai bên bước vào giai đoạn quyết liệt.
Giao phong diễn ra quyết liệt, chiến đấu sinh tử. Lúc đó, ba người không hề giữ gìn, ai nấy thúc động chân nguyên đến mức cực hạn. Chỉ thấy trong cuộc giao chiến này, quang trụ sắc xanh càng lúc càng chậm lại, mà hồng vân sắc máu bên ngoài cũng từ đậm nhạt dần đi, rõ ràng cả hai bên đều đã tiêu hao rất nhiều rồi.
Đang lúc quang trụ dần dần ảm đạm, huyết vân càng lúc càng mỏng manh, bỗng Dao Trì ngọc lệnh phía trên ba người bừng sáng, một luồng khí thần thánh từ trên trời đánh xuống, cùng với hai tiếng hô kinh hãi, đã chấn cho Huyết Vu Nhị Sát trọng thương bay hẳn ra ngoài, kết thúc một trường ác chiến.
Lạnh lùng hét lên, Diệp Tâm Nghi thừa thắng không dừng lại, thấy nhị sát trọng thương rơi xuống đất, thân ảnh lóe lên phân hóa ra mười quang ảnh, ngay khi nhị sát còn chưa kịp tổ chức phòng ngự, đã đánh bay thân thể hai người, hủy diệt thân thể của Đại Sát, chỉ còn nguyên thần trốn thoát. Dừng lại một chút, Diệp Tâm Nghi vừa tranh thủ thời gian nhanh chóng điều tức chân nguyên, vừa lưu ý động tĩnh bốn phía.
Ma Thiên tôn chủ song mục hắc quang loé lên, cười ma quái:
- Lời của ngươi cũng có vài phần đạo lí. Nghe nói Yêu vực tồn tại một tên Yêu Hoàng, có lẽ hắn cũng giống như bổn vương, vào lúc này đã hoàn toàn thức tỉnh rồi. Còn về Vu Thần phương nam, chỉ mới nghe trong truyền thuyết, thực hư thế nào vẫn còn khó nói. Nhưng điều đó cũng không quan hệ, từ xưa Tần mất thiên hạ, quần hùng tranh giành, chỉ cần bọn chúng dám đứng ra, bổn vương không ngại cùng bọn chúng tranh cao thấp.
Ma Ảo tôn chủ chỉ cười chứ không đáp lời, nhưng trong lòng hắn lại có một vài suy tính khác. Biến hoá vừa rồi của Ma Thiên tôn chủ khiến hắn trong lòng sợ hãi, tâm thần có chút hỗn loạn. Nhưng dù trong tình huống như vậy, hắn vẫn có thể phát giác ra bốn luồng khí tức mạnh mẽ, hơn hẳn khí tức của Ma Vương. Theo đó phân tích có thể thấy, Ma Vương trước mắt mặc dù đạo hạnh cao đến mấy, nhưng khi gặp bốn cao thủ trên, sợ rằng phải nhận lấy phần thất bại mà thôi.
Không để ý đến biểu tình của Ma Ảo tôn chủ, Ma Thiên tôn chủ nhãn thần âm trầm lạnh lẽo nhìn về phương bắc, cười hắc hắc, nói:
- Thái Âm hiện thế, chánh đạo suy vong. Không biết lúc này tình hình Chánh Đạo liên minh như thế nào rồi?
Ma Ảo tôn chủ điềm đạm trả lời:
- Ma Vương đại nhân không cần nóng vội, tin tức sẽ được truyền về nhanh thôi.
Vừa dứt lời, liền thấy một đạo ma ảnh xuất hiện đằng xa đang nhanh chóng bay tới. Nhận ra cao thủ của Ma vực, Ma Ảo tôn chủ hỏi:
- Nói đi, có tin tức gì không?
Cao thủ đó cung kính trả lời:
- Bẩm nhị vị Ma tôn đại nhân, vừa nhận được tin tức mới nhất. Chánh Đạo liên minh đang giao chiến kịch liệt cùng Lục Vân, bất ngờ bị Quỷ vực Sát Huyết Diêm La đánh lén, sau đó cao thủ Huyền Phong Môn cũng gia nhập trường hỗn chiến. Chánh tà song phương lưỡng bại câu thương, tử thương vô số, tạm thời vẫn còn đang tiếp tục.
Ma Ảo tôn chủ đưa mắt nhìn Ma Thiên tôn chủ rồi tiếp tục hỏi:
- Thế ngoài ra có tra ra nguyên nhân hình thành Thái Âm Tế Nhật không?
Cao thủ đó trả lời:
-Tạm thời chưa có bất kì thông tin nào, thuộc hạ xin đi tiếp tục đi nghe ngóng.
Ma Ảo tôn chủ nghe vậy gật đầu, phất tay cho hắn lui đi. Sau đó, hắn nhìn Ma Thiên tôn chủ, thản nhiên hỏi:
-Ma Vương đại nhân đang nghĩ gì vậy, phải chăng đang nghĩ tới kết quả cuối cùng?
Ma Thiên tôn chủ trừng mắt nhìn hắn, ngữ khí sắc bén đáp lại:
-Có nhiều lúc thông minh quá thì không tốt.
Ma Ảo tôn chủ không hề đổi sắc, thản nhiên đáp:
-Làm bạn với vua như chơi với hổ. Đi theo Ma Vương đại nhân, nếu không có chút thông minh, e rằng cũng không phải là điều tốt.
Ma Thiên tôn chủ hừ lạnh một tiếng, âm trầm lạnh lẽo nói:
-Ngươi hiểu như vậy thì tốt, sau này lời nào không nên nói, câu nào không nên hỏi thì ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ một chút, tránh họa tự miệng mà ra.
Ma Ảo tôn chủ cung kính đáp:
-Vâng, thưa Ma Vương đại nhân.
Ngữ khí phục tùng, nhưng nhãn thần lại tĩnh lặng như mặt nước hồ, hiển nhiên trong lòng hắn không phục.
Thời gian sau đó, hai người chìm vào im lặng, không một ai nói gì. Chỉ đến khi cao thủ truyền tin lúc trước quay lại, Ma Ảo tôn chủ mới mở lời hỏi:
-Thế nào, có tin tức chính xác không?
Cao thủ đó hồi đáp:
-Hồi bẩm Ma tôn đại nhân, chiến cục bên đó đã kết thúc, Sát Huyết Diêm La thân thụ trọng thương, mang theo Vô Gian Quỷ Sát cùng Bất Tử Huyết Lệ còn sống sót không cam lòng rời đi, Vô Nhân Toạ thụ trọng thương dưới Hậu Nghệ thần cung của Kiếm Vô Trần phải bỏ chạy, Huyền Phong môn chủ Vô Tâm dẫn phát Thái Âm Tế Nhật, sau đó chết dưới Thần cung. Chánh Đạo liên minh cũng tử thương gần hết, chỉ còn lại Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi, Thiên Kiếm Khách cùng Bạch Quang, cuối cùng phải từ bỏ Tổng đàn mới, không biết đi hướng nào.
-Hậu Nghệ thần cung? Lẽ nào mấy luồng khí tức đó mới bắt đầu đã cường đại như vậy sao, quả thực khiến cho người ta không có cách tưởng tượng nổi.
Kinh hô một tiếng, Ma Ảo tôn chủ trấn tĩnh lại tâm thần, tiếp tục hỏi:
-Lục Vân thì sao, hắn như thế nào rồi?
-Hồi bẩm Ma tôn đại nhân, Thương Nguyệt vì cứu Lục Vân mà chết dưới
Thần cung, cuối cùng rơi xuống động sâu. Lục Vân vì tìm kiếm thi thể Thương Nguyệt nên cũng đã tiến vào động, tới giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Khẽ gật đầu, Ma Ảo tôn chủ đưa mắt nhìn Ma Thiên tôn chủ, thấy hắn không có thắc mắc, liền phất tay cho phép tên thuộc hạ đó rời đi, hai người trầm mặc nhìn về phương xa.
Một lúc lâu sau, Ma Thiên tôn chủ đột nhiên mở miệng hỏi:
-Tình hình như vậy, nhân gian còn có ai có thể gây trở ngại chúng ta chứ?
Ma Ảo tôn chủ hỏi ngược lại:
-Ma Vương đại nhân muốn nghe lời nói thật, hay là muốn nghe lời nói dối?
Ma Thiên tôn chủ nhãn thần lạnh lẽo, hừ lạnh hỏi:
-Ngươi nghĩ sao?
Ma Ảo tôn chủ dường như không thấy thái độ đó, thản nhiên trả lời:
-Biết thì thuộc hạ đã không hỏi. Có những lúc, kết quả giữa lời nói dối và lời nói thật rất khác nhau. Vì để chắc chắn, thuộc hạ cứ hỏi trước thì hơn.
Ma Thiên tôn chủ hai mắt hơi nhíu lại, lạnh giọng hỏi:
-Nói thật với nói dối khác nhau thế nào?
Ma Ảo tôn chủ thản nhiên trả lời:
-Lời nói dối rất đơn giản, trước mắt Chá́nh Đạo liên minh đã suy bại rồi, thực lực của Quỷ vực sau này không còn ảnh hưởng lớn nữa, Huyền Phong môn hao binh tổn tướng, ngay cả môn chủ cũng đã chết, duy nhất có thể gây trở ngại tới đại cục, ảnh hưởng tới bước tiến của Ma vương đại nhân chỉ còn lại Thiên Chi tam giới cùng Trừ Ma liên minh của nhân gian mà thôi.
-Trừ Ma liên minh? E rằng nếu dựa vào bọn chúng thì vẫn còn kém ta một chút. Ngược lại Thiên Chi tam giới luôn là tử địch của chúng ta, điều này lưu ý hơn một chút. Được rồi, nói lời thật đi.
Ma Thiên tôn chủ có chút không coi trọng, hoặc có thể nói là cuồng vọng, đối với lời nói dối của Ma Ảo tôn chủ tuyệt không để ý.
Đối với những điều đó, Ma Ảo tôn chủ chỉ coi như không nghe thấy, tiếp tục nói:
-Nói thật, tình hình dường như có chút phức tạp. Thứ nhất, Thiên Chi tam giới vốn cố định, Trừ Ma liên minh căn cơ cũng khá vững chắc. Ngoại trừ bọn chúng ra, còn có Địa Âm cùng Thiên Sát chúng ta cần phải suy nghĩ tới trước tiên. Thứ hai, tuy Quỷ vực trước mắt thực lực đại giảm, nhưng Sát Huyết Diêm La có thể đánh cho Thủ Tịch Hộ Pháp của Cửu Thiên Hư Vô giới thân thụ trọng thương, có thể thấy tu vi tuyệt không kém Ma Vương đại nhân là bao. Vì thế, đây cũng là một biến cố, sự tồn tại của hắn trước sau đối với chúng ta cũng sẽ có ảnh hưởng cực lớn. Thứ ba, ngũ phái của nhân gian vẫn còn chưa hề lụi tàn, thực lực nếu liên hợp lại cũng không tầm thường, về phương diện này nên lưu ý. Thứ tư, nhân gian tứ tuyệt đã xuất hiện tam tuyệt, mặc dù nhân số không nhiều, nhưng tất cả đều là cao thủ cực kì cường đại, đối với cao thủ như Ma Vương đại nhân có thể không có uy hiếp gì lớn, nhưng đối với Ma vực cao thủ thì lại là trở ngại cực lớn. Thứ năm, trong bốn luồng khí tức trước đó, nam bắc hai nơi là cao thâm khó lường nhất, có lẽ đó là những nhân vật có thể chi phối đại cục. Thứ sáu, chính là Lục Vân.
Ma Thiên tôn chủ sắc mặt âm trầm, có chút không vui hỏi:
-Lũ người đó vốn chỉ hư trương thanh thế, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ Địa Âm cùng Thiên Sát, ai có thể ở trong mắt của bổn vương chứ?
Ma Ảo tôn chủ nhìn về nơi xa, lạnh nhạt đáp:
-Ma Vương đại nhân tu vi tinh thâm, tự nhiên có suy nghĩ bất đồng với thuộc hạ, cố nhiên lời nói mỗi người mỗi khác. Chỉ có điều, tất cả đều là suy đoán, ai có thể khẳng định trong đó có biến hóa hay không?
Ma Thiên tôn chủ không nói, giận dữ hừ lạnh mấy tiếng, mục quang nhìn về nơi xa, không để ý tới hắn nữa. Thấy vậy, Ma Ảo tôn chủ ha hả cười, tuyệt không nhiều lời, đem bản thân mình ẩn giấu thật sâu.
Phương xa, một đám mây màu tro từ phía chân trời bay tới với tốc độ rất nhanh, trong phút chốc đã thu hút được sự chú ý của Ma Thiên tôn chủ và Ma Ảo tôn chủ. Nhìn đám mây màu tro cổ quái này, Ma Thiên tôn chủ nhíu mày, trong mắt hắc quang vận chuyển với tốc độ cao, chính là đang dùng phương pháp đặc biệt của riêng hắn để thăm dò xem bí mật ở bên trong. Đứng bên cạnh, Ma Ảo tôn chủ cười lên một tràng cổ quái, nhãn thần phức tạp vô cùng.
Lúc này, Ma Ảo tôn chủ đang nghĩ gì? Hắn đối với việc xuất hiện của đám mây màu tro này tuyệt không chút kinh ngạc, ngược lại còn cười cổ quái, không lẽ bên trong còn có ẩn tình nào khác?
Quay đầu lại, Ma Thiên tôn chủ đưa mắt nhìn Ma Ảo tôn chủ, lạnh lẽo hỏi:
-Ngươi cười cái gì?
Ma Ảo tôn chủ nhìn đám mây màu tro đó, bình tĩnh đáp:
-Ma Vương đại nhân cảm giác đám mây màu tro đó như thế nào?
Ma Thiên tôn chủ nhãn thần lạnh lẽo, hừ lạnh trả lời:
-Đám mây màu tro này nhìn rất cổ quái, thực tế bên trong ẩn tàng bảy luồng khí tức, trong đó có một luồng tương đối to lớn mạnh mẽ.
Ma Ảo tôn chủ liền hỏi:
-Khí tức to lớn như vậy, Ma Vương có thể phán đoán hắn từ đâu tới chăng?
Ma Thiên tôn chủ chăm chú nhìn hắn một lúc rồi hỏi ngược lại:
-Ngươi biết sao?
Ma Ảo tôn chủ cười ha hả, có chút bất đắc dĩ đáp:
-Ta biết, nhưng ta sợ rằng nói ra Ma vương đại nhân nghe sẽ không vui.
Ma Thiên tôn chủ âm lãnh nói:
-Nói như vậy, người này lai lịch không đơn giản rồi.
Ma Ảo tôn chủ trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói:
-Khí tức đó xuất hiện vào lúc Thái Âm Tế Nhật, vốn dĩ to lớn mạnh mẽ nhất trong bốn luồng khí tức.
Ma Thiên tôn chủ nhãn thần hơi biến đổi, âm trầm hỏi:
-Ngươi khẳng định? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Ma Ảo tôn chủ gật đầu trả lời:
-Đúng vậy, ta khẳng định. Hắn đến từ phương bắc, có lẽ tới từ Yêu vực. Có được khí tức khủng bố như vậy, lại là người tới từ Yêu vực, sợ rằng chỉ có thể là người trong truyền thuyết đó thôi.
Ma Thiên tôn chủ sắc mặt âm trầm, trong mắt hắc mang lưu động, một cỗ chân khí tà mị chầm chậm di chuyển toàn thân, khiến cả người hắn mang được bao bọc bởi luồng hắc khí âm trầm quỷ dị.
-Nghe nói trước kia hắn từng ngang dọc Thất giới, đánh cho Cửu Thiên Hư Vô giới từng bước thất bại thối lui, cuối cùng phải hợp lực Lục giới mới đem hắn phong ấn lại, thực không ngờ đã sống dậy rồi. Cũng tốt, vậy để bổn Ma Vương mở mang kiến thức một chút, thử xem Yêu Hoàng hắn hay Ma Vương ta, ai lợi hại hơn.
Lúc này, đám mây màu tro đã phủ lấy bầu trời của Hoa Sơn, đột nhiên hoá nhỏ lại, rồi trong chốc lát đã biến mất không thấy nữa, lộ ra ra bảy nhân ảnh trong nhóm người Yêu Hoàng Liệt Thiên. Xa xa, đứng đối diện nhau, Ma Thiên tôn chủ cùng với Yêu Hoàng Liệt Thiên trong không trung, mỗi người đều phát ra khí thế mạnh mẽ to lớn, giống như hai từ trường cực mạnh, va chạm nhau khiến nơi đó cuồng phong sấm sét ầm ầm, kinh động toàn thể trời đất và nhân gian.
Một trên một dưới, hắc sát ma khí cùng hôi sắc yêu khí hình thành hai kết giới cực lớn, cả hai đồng thời co duỗi biến hoá theo sự chuyển động của tâm tư hai vị bá chủ đang toàn lực đối kháng, sản sinh ra sức mạnh hắc ám huỷ diệt to lớn, cuồng phong bao phủ toàn bộ Hoa Sơn.
Trên trời chớp sét đan xen với cuồng phong bạo vũ. Toàn bộ tầng không Hoa Sơn, bầu trời u ám, chỉ có thể thấy lưu quang màu tro và màu đen lấp loé, vô số hoa lửa giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống.
Lần giao phong đầu tiên, Yêu Hoàng của Yêu vực cùng Ma Vương của Ma vực đều giữ thế quân bình, khó phân thắng bại. Hai người cách nhau mấy trăm trượng, đều nhìn chằm chằm lấy đối phương, nhãn thần lấp loáng hào quang.
Với loại cao thủ có thực lực như bọn họ mà nói, nếu gặp một đối thủ xứng tầm, sự thù địch giữa song phương thường sẽ được thay thế bằng niềm vui sướng. Một địch thủ tầm cỡ luôn đáng được kính trọng, điều này bất kỳ vị tu chân cường giả nào cũng hiểu rõ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Để tiết kiệm thời gian và sức lực, Tứ Linh thần thú tận dụng triệt để nhược điểm thân thể to lớn của đại bàng, sử dụng sức mạnh cường đại của bản thân, liên tiếp công kích lên thân thể của đại bàng, bức nó phải thu nhỏ mình lại, nhằm bao vây lần nữa rồi thuận lợi tiêu diệt nó.
Nhận thấy mình bị lừa, Ngũ Thải Đại Bàng rất ân hận nhưng đã không còn kịp, buộc lòng phải liều mạng tranh đấu, không ngừng thúc động sức mạnh nội thể, ép buộc bản thân lớn dần lên, nhằm khôi phục lại sức mạnh tốt nhất chống lại lực lượng trói buộc không gian của Tứ Linh thần thú.
Tuy nhiên, sau vài lần cố gắng, Ngũ Thải Đại Bàng nhận ra rất rõ ràng, tất cả đều đã quá muộn. Vì vậy, ánh mắt Ngũ Thải Đại Bàng không ngừng lấp lánh, một nỗi hối hận mờ hiện trong đáy mắt nó.
Trên mặt đất, Bạch Quang đang giao chiến, toàn thân hào quang như mặt trời, quang mang rực rỡ hàm chứa khí thế to lớn mạnh mẽ, rắn chắc bao vây kềm tỏa Vô Tâm.
Thấy vậy, Vô Tâm cười lạnh một tiếng, "Ám Ảnh Lưu Quang" pháp quyết được thúc động đến giới hạn cực điểm, toàn thân hào quang ngũ sắc xuất hiện đan xen với nhau, khí tức tà mị quỷ dị, hệt như Tà đế xuất hiện, không chút thua kém so với vị Thủ Tịch hộ pháp nơi Cửu Thiên Hư Vô giới.
Sức mạnh chánh tà gặp nhau, ánh sáng thần thánh cùng với khí quang tà ác va chạm quyết liệt, trong vòng một trượng giữa hai bên tiếng sấm ầm ĩ, chớp sét động trời, sức mạnh nuốt hồn đoạt phách đáng sợ với tốc độ khiếp người không ngừng thay đổi, lần lượt thu lại dồn ép, toàn lực đối kháng.
Cuối cùng, khi hai luồng sức mạnh to lớn đó đạt tới một điểm giới hạn, mà hai người cũng không cách nào khống chế những luồng sức mạnh đó, một luồng hào quang ánh sáng chói mắt bộc phát mạnh mẽ từ điểm tiếp xúc cùng với cuồng phong vô phương chống cự, lập tức bao phủ khắp phương viên mười trượng.
Trong khoảnh khắc đó, một chuỗi tiếng nổ kinh thiên đột nhiên phát ra, cuồng phong gầm rít muốn vỡ trời nát đất. Trong tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, đá vỡ vụn thành tro đầy mặt đất, chín phong trụ như chín con cuồng long chống trời đi đến nơi nào nơi đó đất gãy núi tan, hình thành chín khe nứt sâu đến cả trượng từ trung tâm là hai người chạy dài ra bốn phía.
Trên không, thân thể Bạch Quang run rẩy, sau nhiều lần giao chiến, cuối cùng còn trực tiếp đánh thẳng với Vô Tâm, khiến cho chân nguyên của lão đã tiêu hao đến cực độ. Tuy tu vi lão kinh thiên nên khôi phục với tốc độ cực nhanh, nhưng cũng vô phương chống lại sức mạnh hủy diệt bị bắn đi rất xa.
Bên này, Vô Tâm sắc mặt âm trầm, toàn thân hào quang ngũ sắc lấp lánh không ngừng, tu vi của Bạch Quang rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với Thiên Kiếm Khách, khiến hắn có phần kinh ngạc trong lòng.
Cho dù kinh hãi thì kinh hãi, nhưng pháp quyết "Ám Ảnh Lưu Quang" của Vô Tâm cực kì quái dị, một khi đã luyện tới cảnh giới tối cao, khi thi triển lại có thể dung nạp khí âm tà của trời đất để sử dụng, sự tiêu hao của bản thân ngược lại hoàn toàn không lớn, đó có lẽ cũng là ưu điểm của pháp quyết tà ác này.
Liếc mắt nhìn Vô Tâm với vẻ kinh ngạc, Bạch Quang cảm thấy có chút nặng nề, hôm nay cục diện thay đổi bất ngờ, nhiều lần lên xuống, bây giờ đã đến mức cực kì nghiêm trọng.
Nhưng biết rõ rồi làm thế nào đây? Muốn li khai lão khả dĩ dễ dàng làm việc đó, chẳng qua là lão có khả năng thực hiện được không? Cười khổ sở, Bạch Quang liếc mắt nhìn lên trời, Ngũ Thải Đại Bàng vẫn cùng Tứ Linh thần thú giao chiến, nhưng hoàn cảnh đã bất lợi. Còn hiện tại bên dưới Kiếm Vô Trần bị Sát Huyết Diêm La dồn ép từng bước thối lui, tình thế quả thực nguy hiểm.
Hít sâu một hơi khí, Bạch Quang vứt bỏ tạp niệm, toàn thân khí thế tăng lên mạnh mẽ, nhanh chóng điều chỉnh lại chân nguyên trong nội thể, hai lòng bàn tay hiện lên hai luồng hào quang, bất ngờ tấn công về phía Vô Tâm.
Chỉ thấy hai luồng hào quang sắc trắng đón gió lớn dần, hô to lên một tiếng tựa hồ biến thành hai con quang long, xoay tròn đan lấy nhau, ngắm trúng Vô Tâm xông tới. Đồng thời, khi Bạch Quang đã phát động công kích rồi, thân ảnh trong nháy mắt đã mờ nhạt đi, âm thầm xuất hiện sau lưng của Vô Tâm, ấn thẳng một chưởng vào lưng của hắn.
Đối diện với hai con quang long đó, Vô Tâm ánh mắt có phần hơi ngưng trọng, linh thức nhạy bén đã phát hiện được những đòn công kích liên hoàn đáng sợ. Thận trọng, trong lòng bàn tay Vô Tâm phát ra những quang cầu màu sắc khác nhau, dùng phương thức tương đồng để hóa thành rồng bay lên, đón lấy một kích đó của Bạch Quang.
Sau đó, Vô Tâm phát hiện ra Bạch Quang biến mất, vẻ mặt nhịn không được cười âm trầm một tiếng, toàn thân hào quang năm sắc chuyển động nhanh chóng, cả thân thể không ngừng biến ảo, hệt như có năm người Vô Tâm lấp lánh năm màu khác nhau cùng hội tụ lại một chỗ, hình thành nên một cảnh tượng hết sức kì diệu.
Ngay lúc một chưởng của Bạch Quang tiếp cận, thân ảnh của Vô Tâm chớp mắt đã kéo giãn ra. Cảm giác đó giống hệt như một người đã phân thành mười, mỗi phần phân chia ra trông thấy hoàn chỉnh, nhưng thân ảnh đã ẻo lả đi khá nhiều. Thấy vậy, Bạch Quang trong lòng lập tức thất kinh, biết rằng đối phương đã phát hiện ra mục đích của bản thân mình.
Đúng vào ngay lúc đó, những thân ảnh đang lập lòe của Vô Tâm bỗng nhiên hợp nhất cực kỳ huyền diệu, gương mặt đối diện thẳng mặt Bạch Quang, khóe miệng nhếch cười một cách âm tà, lòng bàn tay phải đã đưa ra nghênh tiếp.
Song chưởng hai bên gặp nhau, không có vụ nổ kinh thiên nào, chỉ thấy gắn chặt với nhau. Vì vậy, hai người thản nhiên đối chưởng, không ai mở miệng, chỉ toàn lực thúc động chân nguyên muốn đánh bại đối phương, ánh mắt cả hai đều lóe lên vẻ rất phức tạp.
Bên này, Diệp Tâm Nghi cùng Huyết Vu Nhị Sát tranh đấu vô cùng quyết liệt. Với cương vị là minh chủ của liên minh, Diệp Tâm Nghi với tình hình như thế này rồi, rõ ràng là căm phẫn dị thường, cho nên thế công tỏ ra cực kỳ sắc bén.
Đối mặt với thế công đầy phẫn nộ của nàng, Huyết Vu Nhị Sát bật lên những tràng tiếng kêu quái dị, từng người thi triển bí thuật của tộc Huyết Vu đất Nam Hoang, dùng tà thuật cực kỳ quỷ bí khó dò, biến hóa thành vô số những tàn ảnh hung sát, dùng bí pháp kết hợp hư thật, phát động những đợt tiến công liên miên không ngừng về phía nàng.
Đang giao chiến, lão đại trong Huyết Vu Nhị Sát quát lớn:
- Lão nhị, ngươi kiềm chế ả trước, để ta thi triển Khấp Huyết Càn Khôn đại pháp.
Lão nhị vâng một tiếng, thân ảnh lóe lên nhanh chóng, vây khốn Diệp Tâm Nghi trong một phạm vi nhất định.
Lão đại gầm lên một tiếng, toàn thân mờ hiện lên một màn sương máu lờ mờ, hàm chứa khí sát huyết lệ ma mị nhanh chóng mở rộng ra ngoài thân. Sau đó, Huyết Vu lão đại kêu lên một tiếng quái dị, người bay trên không quanh thành vòng, hai tay múa loạn như người hoang dã tế tổ tiên.
Cùng với việc tiến hành cử động kỳ quái đó, Đại Sát toàn thân huyết khí tuôn ra ào ạt, khi đạt đến bước nào đó bỗng hơi ngừng lại, lập tức há miệng phun ra một hạt châu lấp lánh ánh máu bay quanh người lão một vòng, sau đó dừng lại ngay trước ngực của lão.
Hai tay kết ấn, Đại Sát toàn thân râu tóc dựng ngược, khắp người huyết vụ bắt đầu tụ lại thành một huyết trụ đỏ sẫm, vây phủ lấy hạt châu ánh máu đỏ.
Cùng với sự gia tăng của huyết vụ, hạt châu đỏ cũng ngày càng sáng lên, đến lúc tối hậu đột nhiên xoay tròn, liên tục phát sinh huyết mang, giữa không trung hội tụ thành một huyết võng, theo sự điều khiển của ý niệm lão bao phủ phía trên Diệp Tâm Nghi.
Huyết võng vừa xuất hiện, huyết vụ tỏa ra, nội trong mười trượng đều ẩn hiện huyết mang, chớp giật lóe sáng. Giữa không trung, châu tử chuyển động càng lúc càng nhanh, huyết mang càng lúc càng dày đặc, luồng khí lưu vốn mạnh mẽ lúc này đã biến thành quang nhận. Trên mặt đất, đá vụn thành bột, khí lưu gầm rít, kỳ thuật của Vu tộc mạnh mẽ, sắc bén và khủng bố, tầng tầng lớp lớp bao vây xung quanh Diệp Tâm Nghi.
Cảm giác nguy hiểm sắp đến, Diệp Tâm Nghi phẫn nộ quát lên một tiếng, toàn thân ánh xanh lấp lánh, quang ********* màu vàng trong tay nhanh chóng múa lên, hình thành ngoài thân một lớp phòng ngự. Sau đó, Diệp Tâm Nghi đưa tay vào trong ngực, lấy ra Dao Trì ngọc lệnh, miệng thúc động pháp quyết, hào quang toàn thân nhanh chóng hội tụ về phía tay, bắn ra một luồng ánh sáng lấp lánh, sau khi thoát ra ngoài liền biến thành phượng hoàng bay lượn, hướng về phía huyết võng trên đỉnh đầu mà chống lại.
Khí huyết sát gặp phải quang mang thần thánh, hai bên ở thế không cùng tồn tại được, giữa hai bên hoa lửa bắn tung tóe, sấm sét chớp giật. Đang giằng co, huyết võng lấp lánh khí tà ác, không ngừng xâm thực khí thanh khiết bên ngoài Diệp Tâm Nghi, khiến cho Thanh Loan hào quang do Dao Trì ngọc lệnh phát ra trở nên ảm đạm, bị bức dừng lại ở giữa không, không cách nào phá được lưới máu mà thoát ra.
Cảm giác khí tức cổ quái của đối phương, Diệp Tâm Nghi cũng không chú ý đến thân thể bị trọng thương, hai mắt thần quang lấp lánh, một lòng kiên định cố gắng chịu đựng, bộc phát ra lực lượng kinh người, Dao Trì ngọc lệnh càng khuếch đại to hơn, khiến cho khí thế của Thanh Loan tăng mạnh, phát xuất một tiếng kêu trong trẻo như tiếng của phượng hoàng, thân thể chớp mắt hóa thành ánh sáng, lập tức chọc thủng huyết võng, bay lượn cao tới trời xanh.
Lắc mình tránh đi, Diệp Tâm Nghi tránh được đòn tấn công của Huyết Vu Nhị Sát, khuôn mặt trắng xanh lộ ra nét mệt mỏi. Chiêu tấn công này, tuy thuận lợi đột phá vòng vây, nhưng pháp quyết cổ quái của Huyết Vu Nhị Sát so với thuật tu chân của Trung Thổ có điểm bất đồng, đối phó vô cùng khó khăn. Điều này khiến nàng cảm thấy vất vả thêm bội phần.
Quay người lại, đúng lúc Diệp Tâm Nghi đang muốn xem qua tình huống của những người khác, nhưng lão nhị trong Huyết Vu Nhị Sát lại âm thầm đến gần. Một chưởng hàm chứa sức mạnh âm tà huyết sát đúng lúc nàng giật mình kinh hoảng đã xuất hiện ngay trước mặt.
Sắc mặt biến hẳn, Diệp Tâm Nghi phẫn nộ hét một tiếng, trong lúc vội vàng thân thể nhanh chóng ngửa về phía sau, tay trái hoành chưởng trước ngực tiếp lấy chưởng đó. Chưởng lực gặp nhau, Diệp Tâm Nghi thân thể run rẩy, miệng phun máu tươi, nhãn thần càng thêm ảm đạm. Đúng lúc đó, lão nhị thừa thắng xông lên truy kích, phong bế mặt trước của nàng. Mặt sau Huyết Vu Lão Đại cũng tấn công đến, ép nàng lọt vào hoàn cảnh khó khăn lần nữa.
Nguy hiểm đến gần, Diệp Tâm Nghi vừa giận vừa kinh hãi thét lên điên cuồng, ngọc lệnh trong tay ném thẳng lên trời, thân thể bỗng nhiên xoay vòng bắn đi, hai tay múa ra chiêu thức trông cổ quái, tầng tầng thanh mang đang co cụm chợt bành trướng lấy nàng làm trung tâm, hình thành quang trụ màu xanh xoay tròn lắc lư tạo nên những cơn sóng công kích thẳng vào Huyết Vu Nhị Sát.
Trên đầu, Dao Trì ngọc lệnh tự động bay xung quanh, tùy theo chuyển động của Diệp Tâm Nghi ở phía dưới mà gia tăng tốc độ. Ngọc lệnh cũng phát xuất một luồng hào quang xanh xanh, ngay khi nhị sát còn chưa lưu ý, phát sinh biến hóa xem ra rất to lớn.
Hét lên một tiếng tàn bạo, Huyết Vu Nhị Sát một trái một phải xoay quanh Diệp Tâm Nghi. Bốn tay của hai người múa lên, thủ thế rất kì dị, từng đốm huyết mang tùy theo sự điều khiển của thủ thế bọn hắn biến hóa phân bố ra bốn phía, cuối cùng hình thành một đám hồng vân ánh máu lấp lánh, theo sự khống chế của hai người nhanh chóng hợp lại với nhau hút lấy quang trụ do Diệp Tâm Nghi tạo ra, khiến cho chuyển động của quang trụ đó dừng lại, hai bên bước vào giai đoạn quyết liệt.
Giao phong diễn ra quyết liệt, chiến đấu sinh tử. Lúc đó, ba người không hề giữ gìn, ai nấy thúc động chân nguyên đến mức cực hạn. Chỉ thấy trong cuộc giao chiến này, quang trụ sắc xanh càng lúc càng chậm lại, mà hồng vân sắc máu bên ngoài cũng từ đậm nhạt dần đi, rõ ràng cả hai bên đều đã tiêu hao rất nhiều rồi.
Đang lúc quang trụ dần dần ảm đạm, huyết vân càng lúc càng mỏng manh, bỗng Dao Trì ngọc lệnh phía trên ba người bừng sáng, một luồng khí thần thánh từ trên trời đánh xuống, cùng với hai tiếng hô kinh hãi, đã chấn cho Huyết Vu Nhị Sát trọng thương bay hẳn ra ngoài, kết thúc một trường ác chiến.
Lạnh lùng hét lên, Diệp Tâm Nghi thừa thắng không dừng lại, thấy nhị sát trọng thương rơi xuống đất, thân ảnh lóe lên phân hóa ra mười quang ảnh, ngay khi nhị sát còn chưa kịp tổ chức phòng ngự, đã đánh bay thân thể hai người, hủy diệt thân thể của Đại Sát, chỉ còn nguyên thần trốn thoát. Dừng lại một chút, Diệp Tâm Nghi vừa tranh thủ thời gian nhanh chóng điều tức chân nguyên, vừa lưu ý động tĩnh bốn phía.