Âm phong vẫn gào rú, khắp nơi hôn ám, những luồng khí lưu đen ngòm từ bốn phía chầm chậm phiêu động tựa như vô số vong hồn cất tiếng khóc than, ngập tràn vẻ âm u quỷ dị. Từ dưới Quỷ Vực nhìn lên trên chỉ thấy một màn tối đen âm u lạnh lẽo, không phân rõ ngày đêm.
Lúc Vân Phong mở mắt ra liền thấy ánh mắt của năm người đang chăm chú nhìn vào mình khiến hắn cảm thấy ngượng. Vươn mình đứng dậy, sắc mặt Vân Phong phơn phớt hồng, hắn cười hắc hắc: "Sư thúc và các người nhìn ta như vậy không sợ làm người ta khó chịu sao?".
Lục Vân cười mắng: "Không phải lúc cho đệ nói đùa đâu, nhanh nói xem kết quả thế nào, liệu có thể ở đây mà khôi phục lại nguyên khí không?".
Vân Phong nhận thấy mọi người đều quan tâm đến việc này, sắc mặt hơi trầm xuống nói: "Dĩ nhiên là được, có điều không nhanh được đâu. Với người trong giới tu chân chúng ta mà nói, tốc độ khôi phục nguyên khí nếu càng chậm thì càng thêm phần phiền phức". Nói xong lại nhìn mọi người, thấy ai cũng sắc mặt ngưng trọng, không vui không chút nào.
Tử Dương Chân Nhân nhìn Lục Vân rồi nói: "Tình hình hiện tại đối với chúng ta khá bất lợi. Càng về sau e rằng càng thập phần gian khổ, không biết chúng ta có đủ khả năng để hoàn thành nhiệm vụ hay không?".
Lục Vân nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Nếu có thể khôi phục đủ chân nguyên thì xảy ra chuyện gì cũng không đáng ngại. Tuy nhiên thời gian còn dài, chí ít chúng ta vẫn còn hy vọng. Nơi đây là Quỷ Vực, không giống như nhân gian, địa vực dĩ nhiên là có lợi cho quỷ vật, nếu không sao xứng với danh xưng? Hiện giờ chúng ta cứ lên đường, mọi chuyện khác hãy để sau này mới nói. Hướng chính nam, xuất phát!". Dứt lời dịu dàng liếc nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, Như Ý Tâm Hồn kiếm ngân lên một tiếng, đỡ lấy thân thể Lục Vân nhanh chóng bay về hướng chính nam.
Giữa không trung u ám vang lên những âm thanh kỳ lạ, sáu thanh bảo kiếm màu sắc khác nhau tạo thành những đạo quang hoa đẹp mắt, cấp tốc bay về hướng chính nam. Phi hành giữa không trung, Lục Vân quan sát kỹ lưỡng tình hình bốn bề. Phía dưới toàn là lớp đất đen trơ trọi không một cọng cỏ, thi thoảng mới thấy vài ba mỏm đá màu lam ánh lên quang mang yêu dị. Nếu như ở nhân gian thì tựa hồ nơi này có dáng dấp một hoang mạc trong đêm đen, tịnh không một tia nhỏ nhoi của sự sống, cũng không có chút hơi ấm nào mà ngập ngụa hơi lạnh thấu xương, đầy dẫy tử khí.
Giữa không trung, Vân Phong không đùa giỡn với Hứa Khiết nữa, thần sắc hắn nghiêm trọng, cổ quái. Cũng không thấy ai tấn công bọn họ. Tử Dương Chân Nhân đưa mắt nhìn Lục Vân, mục quang dừng lại nơi Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, tâm lý cũng lờ mờ hiểu rằng giữa ba người này có một mối quan hệ chưa hoàn toàn minh bạch. Nhìn khắp xung quanh, trong mắt Tử Dương Chân Nhân đột nhiên lướt qua một tia quang mang nhỏ xíu, yếu ớt nhưng lại khiến lòng ông thoáng chấn động, bèn quan sát cẩn thận.
Ánh mắt Tử Dương Chân Nhân chốt vào một khối quái thạch màu đen, ông mở lời: "Lục Vân, con nhìn xem, khối đá này sao lại không có tia quang hoa nào phản chiếu? Ta vừa thoáng thấy có gì lướt qua nhưng giờ lại không thấy nữa".
Lục Vân nhìn theo cánh tay Tử Dương Chân Nhân chỉ xuống, yên lặng xem xét khối quái thạch. Quái thạch không lớn lắm, chừng một trượng bề ngang, hình dạng không theo một quy tắc nào, giống như một thân thể không đầu, toàn thân đen đúa ẩn ước tà dị. Lục Vân nhìn vào khối quái thạch tựa hồ cảm giác được điều gì đó chực bộc phát nhưng lại ẩn đi chưa xuất lộ khiến người ta không hiểu đó là cảm giác gì. Nhìn năm người bên cạnh, Lục Vân nói: "Vân Phong, đối với chuyện trảm yêu tróc quỷ đệ rất rành. Đệ thử xem xét phía trên khối quái thạch này có phải ẩn tàng chuyện gì mà chúng ta không phát hiện ra không? Huynh chỉ cảm giác như có gì bất ổn".
Vân Phong liền nhìn vào khối quái thạch, gật đầu nói: "Hảo, để đệ thử xem". Dứt lời y đã xuất hiện ngay bên cạnh quái thạch, song nhãn xuất hiện hai đạo quang mang xanh đỏ. Sau khi yên lặng đi vòng quanh tảng đá, chỉ thấy y hô lên nho nhỏ: "Âm Dương pháp nhãn, vạn vật hiện hình". Liền đó toàn thân Vân Phong quang hoa đại thịnh, hai đạo ánh sáng xanh đỏ đang bay lượn trong mắt nhanh chóng hóa thành hai đạo quang mang xạ vào khối quái thạch. Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, từ khối quái thạch bốc lên một lớp thạch phấn đen ngòm rồi xuất lộ một tầng huyết sắc quang mang. Ở bên ngoài, năm người Lục Vân, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Hứa Khiết, Tử Dương Chân Nhân chăm chú nhìn Vân Phong pháp xem khối quái thạch này có ẩn tàng bí mật gì không?
Đột nhiên thân thể Lục Vân dâng lên một cảm giác bất an, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, nhanh chóng lay động tâm linh Lục Vân. Mục quang xoay chuyển, Lục Vân tính toán mau lẹ và liền hiểu rằng có dị biến. Nhìn sang Vân Phong, Lục Vân minh bạch ra được mọi chuyện, lớn tiếng hét: "Vân Phong, mau dừng tay, dừng tay nhanh lên, không thi triển nữa". Tiếng hô đôt nhiên vang lên khiến bọn Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt bốn người kinh ngạc đều nhìn vào Lục Vân.
Cũng vào lúc đó, một màn huyết vụ nhanh chóng tỏa ra bốn bề, từ trung tâm quái thạch phát xuất ra huyết sát chi khí, thập phần kinh nhân. Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, Vân Phong căn bảnhoàn toàn không ngờ được tình huống đó nên bị chấn động bay ra ngoài ba trượng, liên tiếp thoái lui mới ổn định được thân hình. Vân Phong sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, hô lên: "Mọi người cẩn thận, lui ra, là Huyết Lệ!".
Chân nguyên toàn thân Lục Vân mau chóng đề thăng lên tầng thứ tám, song thủ vội chỉ huy mũi Như Ý Tâm Hồn kiếm phát xuất nhất kích mãnh liệt. Chỉ thấy hồng quang xạ ra ào ạt, hai cỗ huyết hồng đồng dạng nhưng lực lượng lại khác nhau từ phía Lục Vân và Huyết Lệ va chạm nhau với lực đạo cường đại. Lực phản chấn quét đám người Thương Nguyệt, Ngạo Tuyết bay xa mấy trượng. Lục Vân bị bực phản chấn kinh hãi thoái lui một trượng.
Thấy dị biến đột nhiên phát xuất trước mắt, Lục Vân và mọi người đều kinh ngạc. Lúc đó, khối quái thạch đen ngòm đã hoàn toàn biến dạng, toàn bộ lớp khí đen trên bề mặt đã hóa thành bụi làm lộ ra một bản thể nhuộm đầy máu hồng. Tuy nghe từ miệng Vân Phong gọi đó là Huyết lên nhưng thân thể đó tương tự như thường nhân, dù rằng hơi thô nhưng có đủ song cước tứ chi, duy chỉ thiếu đầu lâu. Thân thể đó do một tầng huyết sắc quang mang tạo thành, nhưng là thứ tinh huyết dị thường, không giống như máu thịt thường tục.
Song thủ Huyết Lệ giơ lên tựa hồ muốn kêu trời gọi đất, hình dạng thập phần kỳ dị. Một trận âm thanh ầm ầm từ bốn phía vọng đến, chỉ nghe Huyết Lệ cười ha hả nói: "Đã một nghìn năm rồi, cuối cùng hôm nay cũng đến ngày có người phá giải cấm chế bên ngoài cho ta, ha ha, để xem từ giờ có kẻ nào đủ khả năng chế trụ ta? Quỷ Vương, Quỷ Soái, các người hãy chờ xem ta sẽ thu thập hết các ngươi. Quỷ Vực rồi sẽ nằm dưới chân ta, do ta thống trị. Giờ thì ta phải cảm tạ những người đã bang trợ, hắc hắc lâu lắm rồi không được thấm tinh huyết, thực khó chịu quá". Nói xong, hai tay buông xuống, thân thể đối thẳng vào bọn Lục Vân.
Vân Phong sắc mặt đại biến, nói: "Mọi người đề phòng, con quỷ này chính là tà vật tàn ác nhất trong truyền thuyết của Quỷ Vực. Theo truyền ngôn, không có ai giết được nó, cùng lắm chỉ có thể phong ấn nó mà thôi. Nó vốn có bất diệt chi thể, bất kể là thân thể hay hồn phách đều vô cùng cổ quái, ngay cả Quỷ vương muốn đối phó với nó cũng không dễ. Không ngờ vận khí chúng ta lại đen đủi đến thế, khơi khơi gặp phải nó ở chỗ này. Nếu hồi nãy không tò mò thì đã không gặp phải giống quỷ quái này".
Ngạo Tuyết hỏi: "Vân Phong, tỷ và Thương Nguyệt đều có thần kiếm trong tay, không biết có tiêu diệt được nó không?" Bạn đang đọc truyện được copy tại
Vân Phong nhè nhẹ lắc đầu: "Đệ e là không thể. Những gì đệ vừa nói chỉ là truyền nôn, nhưng khi nghe xong lời nó thì đệ đã minh bạch. Nó bảo là đã bị giam cầm một ngàn năm, hiển nhiên Quỷ vương của Quỷ Vực cũng không có biện pháp gì ngoài phong ấn nó, bằng không đã sớm tiêu diệt nó rồi".
Thương Nguyệt lạnh lùng nói: "Mọi người cẩn thận, chắc nó sắp phát động tấn công. Không cần biết truyền thuyết nói gì, chúng ta không thể vì thế mà rút lui, mọi người cứ toàn lực chiến đấu thử xem nó có phải là bất diệt chi thể thật không". Nói xong, Khiếu Nguyệt thần kiếm xuất ra đầy trời kiếm ảnh, vô số lưu quang kỳ dị hóa thành một lớp tinh vân màu vàng nhanh chóng nhắm thẳng chỗ Huyết Lệ ẩn thân hạ xuống.
Một tràng quỷ tiếu âm lãnh vang lên, đối với thần kiếm của Thương Nguyệt, Huyết Lệ hoàn toàn không có phản ứng. Đương đầu với đạo kiếm mang sắc vàng, song thủ của Huyết Lệ chỉ hời hợt giơ lên, tức thì một đạo thập tự quang mang tà dị vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt nó. Quang mang huyết sắc vô cùng đẹp mắt và kiếm mang sắc vàng va chạm mạnh trên không khiến cho mặt đất rung lên, khí lưu mãnh liệt bắn ra tứ tán buộc nhóm Lục Vân phải thoái lui mới đình trụ được thân hình.
Ngạo Tuyết thấy Thương Nguyệt xuất thủ, khẽ hừ lên một tiếng, Tử Ảnh thanà kiếm tỏa ra những đạo tử sắc tím cường thịnh như tử long đằng không, chớp mắt đã xuất hiện phía trên Huyết Lệ, chém xuống một nhát với sức mạnh khủng khiếp. Tử Dương Chân Nhân, Vân Phong, Hứa Khiết ba người đồng loạt phát động tấn công từ ba hướng khác nhau, toàn lực công kích Huyết Lệ.
Lục Vân vẫn yên lặng, trong mắt mơ hồ lóe lên ngũ sắc quang hoa nhưng được ẩn đi một cách khéo léo. Thấy nhóm Ngạo Tuyết phát động tấn công Huyết Lệ, Lục Vân sớm đã triển khi Ý Niệm Thần Ba phân tích kỹ càng khí tức bên ngoài của Huyết Lệ. Trong trận, năm người và Huyết Lệ đang chiến đấu mãnh liệt. Lục Vân nhân đó liên tục tăng tần suất của Ý Niệm Thần Ba, đã chuyển đổi đến lần thứ mười ba nhưng lần nào cũng chỉ có một kết cục. Dường như trên thân Huyết Lệ tồn tại một lực lượng thần bí và cổ quái, ẩn tàng trong nội thể, bảo trì khí tức cường thịnh của nó, sử dụng mãi không cạn. Dù cho Lục Vân dùng cách nào cũng không tra ra được vì mỗi lần Ý Niệm Thần Ba tiếp cận với lực lượng thần bí nọ liền bị dội lại hoặc bị thôn tính, hoàn toàn không có cách gì để tra thám tình hình một cách rõ ràng được.
Trong trận chiến này, uy lực do năm người liên thủ quả thực cường đại, khống chế phản kích của Huyết Lệ trong một phạm vi nhất định. Năm người vốn tưởng có thể tiêu diệt được nó, nhưng dù tấn công cách nào, kích trúng thân thể nó mạnh tới đâu cũng hoàn toàn không gây cho nó thương tích. Nhìn thấy thân thể không đầu của Huyết Lệ, năm người tâm lý trầm trọng, dường như chính vì không có đầu nó mới bất tử. Ánh mắt ai nhìn nó cũng hiện lên nét kỳ dị. Vân Phong ánh mắt biến ảo bất định, nhìn Lục Vân đứng bên ngoài nói lớn: "Ôi, Lục Vân sư huynh ơi, huynh có biện pháp gì giết được giống bất tử này thì nói đi, không thì với tình hình bây giờ chỉ sợ là chúng ta chết ráo cả thôi".
Lục Vân trầm giọng đáp: "Hiện giờ chỉ có một cách, đệ thi triển Âm Dương pháp kiếm, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hai người dùng thần kiếm tương trợ, xem ra có thể gây thương tổn cho nó hay không, hoặc ít ra thì cũng có thể cản trở nó. Trong một thời gian ngắn mà muốn thoát khỏi nó, e là không thể, chỉ có nước liều mạng thôi". Nói dứt lời, đưa mắt liếc Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt, thần sắc lộ ra một nét ưu tư.
Vân Phong nghe thấy thế liền nói: "Đệ cũng nghĩ là phải toàn lực liều mạng, đệ không tin nó không sợ gì. Nếu thế thì sao nó lại bị quỷ vương giam khốn những một ngàn năm? Giờ chúng ta cứ chế ngự nó trước, để đệ sẽ tri triển pháp quyết". Thương Nguyệt kề bên đáp: "Đệ cứ phóng tâm thi triển, tuy không giết được nó ngay thì cũng tạm thời vây khốn nó, rồi sẽ tìm cách".
Thân thể Vân Phong vút lên mấy trượng, đứng vững giữa không trung. Chỉ thấy song thủ y đưa ra, toàn thân toát ra một cỗ khí thế cường đại. Bốn phía thanh sắc quang hoa tỏa mạnh, vô cùng đẹp mắt bao phủ lấy thân hình Vân Phong vào giữa. Tay chắp trước ngực theo pháp quyết kỳ lạ, Vân Phong trông như một vị thiên thần. Y niệm lớn: "Càn khôn vạn vật, âm dương thiên địa, tam giới ngũ hành, chỉ có ta hiệu lệnh. Âm Dương pháp kiếm, diệt quỷ trảm tiên. Tàn, Liệt, Phá, Diệt!". Tức thì khí lưu xung quang dũng động, trong phạm vi chừng ba mươi trượng trên không xuất hiện một lực lượng cường đại vô bì. Thân thể Lâm Vân Phong vững vàng lăng không, rất mau lẹ từ phía trên đầu y xẹt ra một đạo quang mang, mang theo hư không chi kiếm hai màu xanh đỏ. Đạo quang mang chớp mắt đã tiêu thất nhưng Âm Dương pháp kiếm tỏa ra hào quang rất đẹp mắt, đón lấy gió sương rồi biến thành một thanh pháp kiếm cự đại dài mười trượng, trên thân kiếm có vô số phù chú thiểm động cùng với đạo quang mang hai màu xanh, đỏ từ trên cao xạ xuống.
Vân Phong toàn lực chỉ huy Âm Dương pháp kiếm lướt đến phía trên Huyết Lệ, Âm Dương nhị kiếm hình thành lên một đạo phong bế không gian, nhốt Huyết Lệ vào trong. Cùng lúc đó, nhóm bốn người Ngạo Tuyết lao tới cực nhanh, mục quang chăm chú theo dõi đợt công kích mãnh liệt của Vân Phong. Vừa lúc Âm Dương pháp kiếm trùm lấy Huyết Lệ, liền vang lên một âm thanh cuồng nộ, huyết sắc quang hoa quanh thân Huyết Lệ lưu động hình thành một lớp giáp hộ vệ kỳ dị. Lớp giáp hộ thể này va chạm với quang mang xanh, đỏ của Âm Dương pháp kiếm vang lên vô số âm thanh ồn ào, khí lưu trong phạm vi không gian mật bế va đập ào ạt. Lưng chừng không, vô số phù chú bay lượn bên ngoài thân thể màu máu của Huyết Lệ, mau chóng sản sinh ra lực phá hoại cường đại vô bì làm chấn động lớp khí lưu bao quanh, huyết sắc quang hoa ảm đạm đi trông thấy. Dù Huyết Lệ là quỷ vật tối thượng nơi Quỷ Vực nhưng hiển nhiên Âm Dương pháp kiếm thần diệu vô cùng, đối với nó cũng có tác dụng khắc chế nhất định. Nhưng Huyết Lệ quả nhiên lợi hại, quang hoa bao quanh vừa ảm đạm đi một chút đã lập tức cường thịnh trở lại, đối kháng Âm Dương pháp kiếm của Vân Phong.
Lục Vân vừa bình tĩnh quan sát trận đấy rồi cất tiếng: "Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt song kiếm hợp bích thi triển lôi đình nhất kích. Mọi chuyên sau đó cứ giao cho đệ xử lý. Hôm nay chúng ta sẽ kiến thức bản lãnh chân thực của bất diệt Huyết Lệ lợi hại đến đâu. Đã đến Quỷ Vực này, chúng ta cứ thấy quỷ giết quỷ, gặp thần giết thần". Cùng lúc, thân hình Lục Vân đột nhiên lại hiện lên khí tức cường hoành của bậc bá giả, khiến Tử Dương Chân Nhân đứng bên cũng không thể nào hiểu nổi. Vì trong ký ức ông, Lục Vân lúc nào cũng một mực hôn hòa văn nhã, duy chỉ có một lần là khi đối địch với Kiếm Vô Trần, y mới hiển lộ ra. Không ngờ tại chốn này y lại triển lộ ra khí tức bá đạo ở mức độ cao như vậy.
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nhìn Lục Vân không nói gì, tựa hồ cảm nhận biến đổi trên người chàng. Hai nàng đồng thời cất mình, giữa thinh không, Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt, một tả một hữu, nắm chắc thần kiếm nhằm thẳng Huyết Lệ đang đứng trên mặt đất lao xuống với tốc độ càng lúc càng nhanh. Họ cùng thét lên, hai đạo thân ảnh hóa thành nhất long nhất phụng, từ hai bên tạo ra hai cỗ uy lực cường đại công thẳng xuống. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy chớp mắt hai đạo quang mang đã ngưng tụ thành một quang trụ mang theo khí tức hủy diệt, đánh mạnh vào lớp huyết vụ hộ thể của Huyết Lệ.
Khí tức cường đại, quang trụ rực rỡ lại thêm thần khí Âm Dương pháp kiếm đột phá, công kích mãnh liệt vào Huyết Lệ. Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên cùng một trận quang ảnh ràn rạt nhanh chóng tỏa đi tứ phía, hòa lẫn với tiếng gầm vô cùng phẫn nộ. Dưới sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ như vậy, mặt đất hiện ra một miệng hố lớn, sâu không thấy đáy, khói bụi dày đặc bay lên, bụi xám giống như một màn thủy vụ lơ lửng giữa lưng chừng không.
Dù ba người Lục Vân toàn lực vận công hộ thể nhưng vẫn bị sự tình trước mắt làm cho ngấm ngầm kinh hãi. Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt toàn lực công kích, cùng với uy lực của thần kiếm cuối cùng đã khai phá được lớp huyết vụ cường mãnh hộ thể của Huyết Lệ, làm lộ ra bản thể của y. Trước đó Lục Vân đã sớm nhìn ra, Huyết Lệ toàn thân hồng quang không đều, lúc lớp huyết vụ bị phá vỡ, tâm tạng nó lộ ra một phiến ánh sáng vàng rực nhưng rất nhanh chóng được hồng mang yểm trụ lại. Trên vai Huyết Lệ lúc đó xuất hiện hai con mắt màu đỏ, nó vốn không có đầu nên trông hết sức kỳ dị.
Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt sắc mặt thoáng nhợt nhạt, nhẹ nhàng thoái lui đến bên Lục Vân. Vân Phong ở trên không cũng đã hao tận chân khí, hạ xuống đất, chăm chăm nhìn vào hình dạng đáng sợ của Huyết Lệ. Lục Vân tức giận, toàn thân quang hoa lóe lên rồi xuất hiện ngay trước mắt Huyết Lệ, hai tay chàng đưa ra rồi hợp lại thành vòng cung, hai luồng quang mang phân ra hai hướng công kích Huyết Lệ. Một luồng hồng mang thần bí, lấp lóe lôi điện chi quang che chở chắc chắn trước mặt Lục Vân như bảo đảm an toàn cho chàng.
Huyết Lệ điên cuồng rống lên: "Đáng ghét, bọn người tu chân các ngươi sao lại dám gây tổn thương cho bản thể của ta. Hôm nay ta phải nuốt hết các ngươi". Dứt lời, hai tay vung lên nghênh tiếp song thủ của Lục Vân. Chỉ thấy bàn tay Huyết Lệ cuồn cuộn huyết vụ đỏ lòm, khí tức âm sâm khiến cho nhóm Thương Nguyệt đứng cách vài trượng cũng có cảm giác lạnh lẽo.
Lục Vân hừ nhẹ một tiếng, đáp: "Vậy sao, chúng ta thả được ngươi ra tất nhiên cũng có khả năng thu thập ngươi. Giờ thì xem cho kỹ nhé!". Nói xong toàn thân quang hoa đại thịnh, hai quang cầu thoát ra từ lòng tay kích thẳng vào song thủ Huyết Lệ. Quang mang lóe lên, hai lực lượng cường đại đáng sợ của hai đối thủ chớp mắt đã va chạm nhau vang lên âm hưởng chấn nhiếp hồn phách. Cực kỳ mau lẹ, tiếng nổ cuồng bạo vang vọng, khí lưu tàn phá mọi thứ trong phạm vi ba trượng. Vô số bụi đất vừa lắng xuống lại bị cuồng phong thổi bay lên không.
Huyết Lệ rống lên kinh hoàng, thân thể bị quả cầu lôi điện của Lục Vân phá nát, tứ chi toàn bộ gãy vụn hầu như không thành hình một thân thể. Thoái lui cực nhanh, từ song nhãn Huyết Lệ đột nhiên xạ ra mười hai đạo huyết mang đỏ rực, hình thành một tấm mật võng bao phủ toàn thân Lục Vân, ngăn trở chàng truy kích. Liền đó, toàn thân nó hồng quang lóe sáng, tứ chi gãy nát đã trở lại nguyên bản, gắn vào thân thể nó, chính thực thần bí quỷ dị, quả là quái vật bất tử.
Trong mắt Lục Vân xuất lộ một tia lãnh tiếu, thân thể thi triển thuật vượt không gian, hạ xuống trước mắt Huyết Lệ. Hữu thủ Lục Vân lại thi triển Ngũ Lôi Thần Quyết, tả thủ phách ra một chưởng kèm theo. Huyết Lệ điên cuồng rống lên: "Ngươi tưởng giết được ta sao? Đồ ngu xuẩn. Đợi đến lúc ngươi chân nguyên hao tận xem ta thu thập ngươi thế nào". Dứt lời lại nghênh tiếp đợt công kích của Lục Vân mà không hề e ngại. Huyết Lệ vốn là quỷ vật tự phụ bậc nhất của Quỷ Vực, trước tình huống này quyết không bao giờ sợ hãi mà nó cương quyết ngạnh tiếp.
Song chưởng chạm nhau, thân thể Huyết Lệ lại bị chấn nát, đồng thời thoái lui về mé tả. Cùng trong một lúc, tả chưởng Lục Vân chậm rãi phất ra. Do lúc đó chàng đứng xoay lưng về phía nhóm Ngạo Tuyết, tả thủ phất vào Huyết Lệ được thân thể chàng che khuất nên những người đằng sau không thể thấy được. Lục Vân lạnh lùng, thoáng nhế ch miệng hiện lên nét cười tàn khốc, từ chưởng tâm tả thủ lóe lên một tia ngân quang đánh thẳng vào thân thể Huyết Lệ.
Một âm thanh hoảng sợ cùng cực vang lên, chỉ nghe Huyết Lệ điên cuồng rống: "Không, không thể nào, ngươi không thể nào, không...". Chỉ thốt được mấy lời ngắn ngủi đó, thân thể Huyết Lệ đã hoàn toàn bị phá nát, huyết sắc quang mang liền ảm đạm đi, còn lại một đạo kim sắc quang hoa nhỏ xíu rồi cũng nhanh chóng tiêu tán.
Nhìn đạo kim sắc quang hoa biến mất dần, Lục Vân âm thầm thở dài, vẫn không thể tiêu diệt được Huyết Lệ, quỷ vật này quả thật không phải giản đơn. Vân Phong ở sau lưng kinh ngạc hỏi: "Lục Vân, huynh tiêu diệt được nó bằng cách nào? Sao đệ lại không biết huynh có bản lãnh này nhỉ? Trên người huynh còn ẩn tàng bí mật gì mà bọn đệ không biết vậy?".
Lục Vân điềm đạm đáp: "Lôi Thần Quyết tất nhiên vô cùng thần cơ, không thể chỉ bằng vài lời mà nói rõ được, nếu không làm sao thắng được Thiên Kiếm Quyết. Nhưng mà đệ có một chỗ lầm lẫn, huynh tịnh không thể tiêu diệt được Huyết Lệ, chỉ là hắn đã đào tẩu mất mà thôi. Thôi nào, tiếp tục lên đường đi không thì không đến kịp Quỷ Vương Thành đâu. Trời đang ngả đen rất mau, mọi người đi thôi". Dứt lời thân mình khẽ động, Như Ý kiếm tự động bay đến dưới chân Lục Vân chở chàng lướt về phía trước.
Vân Phong nghe xong ngơ ngác, nhìn sang mọi người hỏi: "Các vị có hiểu huynhất đang nói về chuyện trời ngả đen là ý tứ gì không? Trời thì có lúc đen chứ, không biết huynh ấy đang ám chỉ điều gì?".
Tử Dương Chân Nhân nghe hỏi chỉ lắc đầu, Hứa Khiết cũng vậy, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều im lặng, chỉ nhìn theo hướng Lục Vân lướt đi rồi ngự kiếm lướt theo. Lâm Vân Phong cười khổ một tiếng, đoạn cùng Tử Dương Chân Nhân, Hứa Khiết đuổi theo.
Đuổi kịp Lục Vân, Vân Phong hỏi: "Lục Vân, đệ không hiểu huynh nói về chuyện trời màu đen là sao? Trời thì cũng có lúc sáng, lúc đen mà, chả lẽ huynh không thấy hay sao?".
Lục Vân chầm chậm ngước nhìn trời, nhẹ nhàng đáp: "Đệ không phát hiện vầng thái dương màu đen trên thiên không đang lặn về hướng nào ư? So với cảnh mặt trời lặn nơi nhân gian chẳng có gì khác sao?".
Mọi người nghe nói vậy đều nhìn lên thiên không, quả nhiên ngay trên đầu là vầng hắc sắc thái dương không còn cách mặt đất bao xa. Vầng hắc sắc thái dương này hoàn toàn không có quang mang, vì vậy mới khiến mọi người không chú ý, lại nghe Lục Vân đề cập mọi người mới minh bạch rằng thì ra ở Quỷ Vực cũng có phân ra ngày và đêm. Chỉ không biết rằng sau khi vầng hắc sắc thái dương kia lặn đi thì cảnh tượng Quỷ Vực sẽ thế nào?
Trong khoảng không gian lục sắc, từng làn khói hắc sắc hóa thành đủ các hình dạng khác nhau đang từ từ tiếp cận Lục Vân. Nhìn làn khói đen thần tình chàng lộ rõ vẻ nghiêm túc, cẩn thận phát ra mười bảy đạo Ý Niệm Thần Ba bố trí quanh thân ảnh tạo hệ thống phòng thủ chặt chẽ.
Chàng nhanh chóng vận nội lực nâng lên gấp ba lần, lập tức hắc quang cầu quang hoa đại thịnh, vô số phù chú đang xoay tròn từ từ bức ra ngoài. Bên trong quang cầu quỷ tiên bị công kích mạnh lập tức kêu lên thảm thiết. Khối khí tròn quang hoa lúc ẩn lúc hiện xoay chuyển nhanh như lốc xoáy đẩy hắn rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm. Sau tiếng kêu la của quỷ tiên, toàn thân chàng bị vây quanh bởi vầng sáng xanh chớp loé bất định kèm, vô số tiếng nổ liên tục vang lên cuốn theo luồng uy lực cực lớn hút dần các đạo Ý Niệm Thần Ba.
Lục quang chớp sáng, tứ phía liên tiếp xuất hiện mười hai con quỷ mị và một con quỷ tiên bao vây Lục Vân vào giữa, chàng nhận thấy đây thực là một trận pháp thập phần cổ quái có sức công kích vô cùng mãnh liệt. Ở xa nhìn lại trông thấy lờ mờ một đạo quang ảnh hắc sắc xuất hiện trong màn hào quang lục sắc như mây như khói.
Thân ảnh Lục Vân hơi chấn động, tập trung đề phòng chàng cảnh giác đưa mắt nhìn về tứ phía của trận pháp. Lần này sự tấn công mạnh của địch nhân cộng với trận pháp cổ quái tạo nên lực lượng cường đại, vượt gấp đôi công lực của mười hai quỷ mị hợp lại. Nhìn lũ quỷ mị công kích liên tục không ngừng, Lục Vân bỗng nhiên hiểu rõ mục đích thật sự của quỷ mị là nhằm cứu quỷ tiên thoát khỏi tay chàng. Cười lạnh một tiếng chàng thu lại hắc quang cầu chân không, đồng thời vận Ý Niệm Thần Ba nâng lên tốc độ hai mươi mốt vạn ba nghìn sáu trăm lần mỗi thức hướng vào Quỷ tiên đang kích mạnh. Chỉ thấy quang hoa trên thân Quỷ tiên mờ đi, một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phút chốc rồi tắt lịm. Khối khí đen chuyển hóa thành những làn khói đen nhỏ dần dần bay tứ tán trong không trung.
Lục Vân vừa phát ra một kích, liền di động thân ảnh xoay chuyển nhanh như lốc cuốn, liên tục thay đổi vị trí tránh các đợt tấn công của quỷ mị. Tuy nhiên sau khi đã chuyển hoán phương vị một trăm hai mươi lần, cuối cùng chàng cũng nhận ra trận pháp cua mười hai con quỷ mị thập phần kỳ diệu không cách nào có thể thoát ra. Dừng lại chàng lạnh lùng nhìn quỷ ảnh bay ngang dọc ánh mắt sa sầm, Ý Niệm Thần Ba nhanh chóng phát ra kết thành hình chữ "Tỉnh" tạo thành khoảng không gian phân cách với bên ngoài.
Quỷ ảnh bay rợp đầy trời trong màn không gian u ám, tiếng vong hồn kêu la rên rỉ giống như đang ở ngục A tỳ như đang khủng bố tinh thần Lục Vân. Mười hai con quỷ mị đang sử dụng trận pháp bá đạo nhất của Quỷ Vực "Thập Nhị Hung Sát trận" nhắm vào chàng hung mãnh tấn công. Thấy Lục Vân chỉ tránh né bọn quỷ mị chợt phát ra tiếng cười chế nhạo, trên đầu quỷ tiên gào lên: "Nhân loại, đừng vọng tưởng có thể trốn chạy. Thập Nhị Hung Sát trận là một trong Quỷ Vực tam đại tuyệt trận, bị vây trong đó ngươi không thể nào sống sót. Dù ngươi có Quỷ Vương chiến giáp cũng không cách nào đào thoát hắc hắc..... ngươi hãy chuẩn bị thưởng thức mùi vị tử vong đi. Các ngươi mau gia tăng lực tấn công cho ta".
Nhãn thần lạnh lẽo Lục Vân mím chặt môi, bên ngoài Ý Niệm Thần Ba nhanh chóng phân tích nguyên lý quỷ trận hòng tìm cách phá giải. Nhìn thấy quỷ mị đến gần, toàn thân Lục vân quang hoa bạo tăng, không gian phân cách của Ý Niệm Thần Ba đột nhiên tăng lên ba lần toàn lực ngăn cản tấn công của địch nhân. Quỷ khí bộc phát, quang hoa lấp lánh âm thanh va chạm xé toạc không trung. Cuối cùng, mười hai quỷ mị xung đột với các đạo Ý Niệm Thần Ba vô hình bị luồng chân khí đang xoay tròn cực nhanh chấn bay ra ngoài.
Lúc này một kẽ hở của trận pháp xuất hiện trong mắt Lục Vân, nhân ảnh chớp động, thân thể chàng chớp mắt đã xuyên qua thế công của lỹ quỷ mị và xuất hiện trước mặt quỷ tiên. Nhìn thấy quỷ tiên ngưng tụ một khối cầu khí yếu ớt trong tay Lục Vân bất giác thở dài, quỷ tiên thuộc hạng cao thủ của Quỷ Vực dường như bất tử. Tên quỷ tiên lúc nãy đã bị chàng vây khốn và bị Ý Niệm Thần Ba của chàng công kích với tần suất cao như vậy mà vẫn không giết được hắn.
Cười khinh miệt, Lục Vân huy động song thủ thi triển Hóa Hồn đại pháp mang khí tức âm sâm tà ác nhất thế gian tấn công quỷ tiên. Ánh mắt xanh của quỷ tiên lóelên, tấm thân đen kịt phân thành chín đạo quỷ ảnh, mỗi quỷ ảnh lại biến thành chín cái
bóng đen bao vây tứ phía. Xung quanh chàng lục mang bao vây dày đặc, quỷ ảnh vô số, tiếng quỷ tiếu vang vọng khắp không gian lục sắc. Quỷ tiên cười âm trầm: "Không sai, trong nhiều năm gần đây ngươi là người có tu vi cao nhất trong bọn nhân loại xâm nhập Quỷ Vương Thành. Đáng tiếc, dù ngươi rất mạnh nhưng thật sự không nên đến đây, chuẩn bị đón nhận cái chết đi". Hắt nhìn lũ quỷ mị hét " Lệ Quỷ Luyện Thần ".
Lũ quỷ mị đang đứng phân tán khắp tứ phía nghe hiệu lệnh, trong ánh mắt xanh biếc thoáng hiện những tia bi ai nhàn nhạt rồi biến mất trong thoáng chốc. Chợt nghe thấy mười hai con quỷ mị đồng loạt gào lên một tiếng hung bạo, biến thành mười hai khối lục mang trông như những ngọn quỷ hỏa xoay tròn xung quanh Lục Vân trên dưới tả hữu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một cỗ khí lưu cường đại nhiếp hồn đoạt phách bắt đầu dồn ép, Lục Vân bị vây ở trong cảm thấy khí tức xung quanh có điều khác lạ nên chú tâm đến động tĩnh tứ phía. Trong chốc lát lục sắc quang cầu thu nhỏ, đường kính chỉ còn ba trượng tạo nên một cỗ kình lực cường đại đè nén khiến chàng cơ hồ không thở nổi. Cảm nhận được đòn tấn công hung mãnh của địch nhân, hắc sắc quang hoa bao phủ toàn thân bạo phát, Hóa Hồn đại pháp với luồng khí tức cuồng bạo tà ác toàn lực hấp thụ nguồn sức mạnh cổ quái xung quanh. Đột nhiên một sự kiện phát sinh làm chàng kinh hãi, vốn dĩ Hóa Hồn đại pháp có thể hấp thu tất cả các loại quỷ khí nhưng lúc này bỗng nhiên hoàn toàn vô hiệu. Đôi mắt ẩn sau mặt quỷ của chàng lộ rõ sự hoảng sợ, cảm giác rõ ràng áp lực đè xuống càng ngày càng tăng dường như muốn nghiền nát thân thể. Hai tay dương cao một cỗ khí thế cường đại bùng phát, chàng chớp mắt thi triển mười thành công lực nhằm chấn khai khối quang cầu quỷ dị.
Nhìn từ xa, trong khối lục sắc quang cầu một đạo hắc quang đang bành trướng ra ngoài, vừa nới rộng đường kính lên được một trượng dường như gặp phải một trở lực cực lớn lập tức bị nén trở lại như cũ. Trong khối quang cầu Lục Vân thổ ra một gụm máu tươi, ánh mắt thoáng hiện vẻ ảm đạm. Chàng không ngờ quái trận do mười hai con quỷ mị này hợp thành lại kiên cố khó phá giải như vậy, hơn nữa còn khiến chàng bị lực phản chấn làm cho trọng thương.
Bên ngoài mười hai đạo lục sắc quang hoa xoay tròn tốc độ càng lúc càng nhanh, hợp thành một đạo lục mang hoàn toàn vây chặt chàng vào giữa. Cách đó không xa quỷ tiên phát ra tiếng cười lạnh lẽo, đôi mắt xanh biếc lấp lánh ánh sáng tà ác.
Ở trong Lục Vân không ngừng tìm cách phản kích, chỉ tiếc áp lực càng lúc càng mạnh dần dần bó cứng lại khiến chàng vô phương hoạt động. Lúc này chàng chung quy cũng hiểu lâm vào tình thế nguy hiểm này do thái độ khinh địch của mình. Tưởng rằng Hóa Hồn đại pháp tu luyện đến cảnh giới đại thành có thể không sợ bất cứ quỷ vật nào trong Quỷ Vực, bây giờ mới biết bản thân mình đã mắc một sai lầm lớn.
Hai môi mím lại song mục Lục Vân không ngừng phát ra quang mang lập lòe, trong lòng đang suy nghĩ tìm cách phá giải được đòn công kích cương mãnh thần bí này. Thời gian trôi nhanh như chớp, áp lực từng bước từng bước bức tới nhãn thần chàng đã bắt đầu lộ ra vẻ kinh hoảng. Bất chợt đôi mắt Lục Vân lóe sáng tay trái vừa xoay vừa di chuyển vỗ ra ngoài, chưởng tâm tay phải hàm chứa thất sắc quang hoa một chưởng đẩy ra.
Luồng sáng bạc chớp lên, Trấn Hồn Phù vô thanh vô tức xuất hiện lẳng lặng ấn vào quầng sáng lục sắc trên đầu, tay phải toàn lực thi triển "Vạn Nguyên Quy Nhất " trong pháp quyết Thiên Địa Vô Cực. Đại họa lâm đầu chàng không thể che giấu liền đồng thời thi triển Trấn Hồn Phù và pháp quyết Thiên Địa Vô Cực. Chỉ thấy ánh sang bạc vừa lóe lên hai chữ Trấn Hồn màu bạc lấp lánh kỳ dị gấp rút đối đầu lục mang. Bên phải thất sắc quang hoa chứa đựng lực hút cực lớn toàn lực hấp thu lục sắc quang mang xung quanh.
Quang hoa lấp lánh, sắc bạc của Trấn Hồn Phù va chạm kịch liệt với lục sắc quang mang, làm cho vô số lưu quang bay tứ tán cùng với tiếng nổ vang lên liên hồi càng càng lúc càng mạnh. Trấn Hồn Phù tự thân có thể trấn áp tất cả âm hồn lệ quỷ, nguyên thần huyễn thể, phàm đã là những vật vô hình như hồn phách tất cả đều thuộc phạm vi trấn áp. Còn Lệ Quỷ Luyện Thần là kỳ học tối độc của quỷ vực do mười hai con quỷ mị cùng hợp lực thi triển, dù là thần tiên cũng bị luyện hóa. Lệ Quỷ Luyện Thần sở dĩ bá đạo, ngoài uy lực cực lớn còn có một điểm đặc biệt nữa là dùng mười hai con quỷ mị sau khi phát động pháp quyết, tất cả đều biến thành lệ quỷ mất đi hoàn toàn kí ức, đi thẳng đến cái chết không thể dừng lại được.
Hai loại pháp quyết hoàn toàn đối lập tranh cường dữ dội, rốt cục ai thắng ai thua chưa thể dự đoán trước được. Lúc này lục sắc quang cầu dao động kịch liệt, phần lục quang bên ngoài nhấp nhô lên xuống hình dạng khối cầu biến hóa liên tục. Một luồng ánh sáng bạc lóe sáng trong quang cầu dần dần lớn lên, hữu thủ của chàng được bao phủ bởi thất sắc quang hoa có một khối khí đen quỷ dị đang dần ngưng tụ. Khối khí đen đường kính khoảng nửa tấc xoay tròn cực nhanh mang theo một lực hút dữ dội điên cuồng hấp thụ khí tức xung quanh.
Bên ngoài đôi mắt xanh của quỷ tiên hiện lên một tia kinh dị, thân ảnh vô thanh vô tức hiện ra phía sau Lục Vân chăm chú quan sát. Nhìn từ xa trong vùng hắc sắc quang ảnh thấp thoáng hai tia sáng quỷ dị một hồng một lục, giữa không trung một âm thanh cổ quái vang lên tựa hồ như ám thị một điều gì đó. Thanh âm vừa cất lên liền thấy Quỷ tiên hơi quay đầu nhìn vào hắc sắc quang ảnh một chút, thân thể trong phút chốc mờ đi ẩn tàng trong không trung.
Ngân quang đột nhiên bùng phát, Trấn Hồn Phù phóng ra luồng sáng cực mạnh toàn lực công kích, lục sắc quang mang nhạt dần. Tại chưởng tâm tay phải của Lục Vân khối quang cầu đang xoay tròn cực nhanh dần dần to ra, xung quanh khối lục sắc quang cầu ban đầu từ từ mờ dần, từng sợi lục sắc quang hoa bị chàng hấp thụ chầm chậm vào chưởng tâm. Bên trong quang cầu thân thể Lục Vân hơi run rẩy, máu tươi không ngừng chảy dài trên khóe miệng, ánh mắt ảm đạm vẫn ẩn chứa một cỗ ý chí quật cường bất phục, lạnh lùng chống đỡ pháp quyết lệ quỷ luyện thần.
Cảm thấy áp lực xung quanh càng lúc càng lớn, hai mắt phát ra tia nhìn lạnh lẽo vẻ ảm đạm trước đó biến mất trong phút chốc. Hiện tại chàng đang lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, đầu tiên bị phản lực cường đại của bản thân làm cho trọng thương, sau bị quỷ dị quang cầu hút vào trong, dùng lực lượng cường đại dồn ép toàn thân không cử động làm cho nội phủ tái phát trọng thương. Bây giờ toàn lực thi triển Trấn Hồn Phù và Thiên Địa Vô Cực nên tình cảnh như ngọn đèn đang cạn dầu. Đối với Lục Vân bây giờ chỉ còn duy nhất hi vọng có thể duy trì đến phút cuối cùng. Chàng cũng hiểu rõ Trấn Hồn Phù có thể trấn áp được pháp quyết Lệ Quỷ Luyện Thần, nhưng chàng không thể biết được liệu mình sẽ duy trì được đến bao lâu. Lần đầu tiên gặp phải pháp quyết bá đạo này, chàng vì sơ ý mà đã rơi vào hiểm cảnh chưa từng có từ trước đến nay.
Nhìn lục sắc quang cầu từ từ nhạt dần, quỷ tiên đang ẩn tàng trong bóng tối bất giác thần sắc đại biến, thật không ngờ lại có người đã bị pháp quyết Lệ Quỷ Luyện Thần vây khốn mà vẫn có thể phản kích. Cảm thấy Trấn Hồn Phù của Lục Vân vô cùng uy lực, ánh mắt Quỷ tiên lóe lên một tia âm hiểm hiện thân trước mặt giơ cao song thủ, một luồng quỷ khí cường đại ngưng tụ thành một hắc quang cầu xâm hồn tiêu cốt ở trước ngực.
Ngân quang chợt lóe, một tiếng gầm kinh khủng vang lên mười hai con quỷ mị phát ra một tiếng kêu thảm khốc cuối cùng, lục sắc quang cầu cực kỳ kiên cố nhanh chóng tiêu thất. Ngay lúc quang cầu biến mất một tiếng cười lanh lẽo âm hiểm đập vào tai Lục Vân, không chờ chàng phản ứng một khối cầu khí đen mang theo khí tức tà ác của Hóa Hồn đại pháp hung hãn đập vào lưng chàng. Không có cơ hội để né tránh lưc lượng tà ác cực lớn kích trúng thân thể, chỉ thấy hắc sắc quang hoa trên thân thân Lục Vân chớp sáng, Quỷ Vương chiến giáp phát huy công dụng phòng ngự ngăn cản một phần lực công kích. Hét lên một tiếng đau đớn chàng bị chấn kích bay vọt về phía trước, từng dòng máu tươi phun ra như những đóa hồng liên phiêu tán khắp nơi trong không gian. Chưa kịp ổn định thân hình, Lục Vân ngẩng đầu lên trong tâm trí hiện lên hình ảnh quỷ tiên đang tấn công chàng từ phía sau. Lúc này chàng có muốn tránh cũng không kịp vì tốc độ tuyệt đối không nhanh hơn quỷ tiên, vì vậy chàng chọn cách phản kích. Hiện tại thân thể đã thụ trọng thương, vũ khí tốt nhất chính là Ý Niệm Thần Ba, không cần nghĩ nhiều chàng nhanh chóng phát ra ba đạo Ý Niệm Thần Ba toàn lực tập kích quỷ tiên.
Một tiếng kêu kinh hoàng vang lên thân ảnh Quỷ tiên rung lên một cái, bị ba đạo Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân liên tục kích trúng đại não làm hắn trọng thương không nhẹ khiến đòn tấn công dừng lại ngay tức khắc. Lợi dụng cơ hội chàng ổn định thân ảnh, toàn lực di chuyển ra ngoài Quỷ Vương Thành. Một tiếng kêu quỷ dị báo động truyền lại, tòa Quỷ Vương Thành bắt đầu xoay tròn tứ phía, mờ mờ ảo ảo làm cho chàng lâm vào tình trạng bối rối khó có thể tìm ra phương hướng đào thoát.
Không còn thời gian do dự, Lục Vân tùy ý chọn một đường ngự trên Như Ý Tâm Hồn kiếm phát xuất phi hành, ở phía sau quỷ tiên gầm lên một tiếng nhanh chóng đuổi theo. Một đạo quang ảnh lóe lên giữa không trung truyền đến một tiếng cười âm hiểm khiến tâm lý chàng hơi bất an, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên lâm vào tình cảnh thân mang trọng thương rơi vào hiểm cảnh khiến chàng giận dữ đến phát cuồng. Đối với tu vi của bản thân chàng luôn thập phần tự tin, nhưng không ngờ lần này chính vì tự tin thái quá mà tự hãm thân vào tuyệt cảnh.
Vừa đào thoát Lục Vân vừa quan sát tình huống xung quanh, địa phương này hoàn toàn xa lạ. Ý Niệm Thần Ba tự động phát ra thăm dò, đằng sau Quỷ tiên đuổi đến càng lúc càng gần, chàng tăng cường công lực hi vọng có thế thoát khỏi Quỷ Vương Thành xuyên qua Hắc Hà quay về cầu cứu. Nhưng giờ phút này với tòa thành xoay tròn, chàng hoàn toàn thu động không biết mình đang xông ra theo hướng nào.
Trên trời một đạo hắc sắc quang ảnh lẳng lặng quan sát Lục Vân đang hoảng hốt trốn chạy, không nhịn được phát ra tiếng cười âm hiểm thâm trầm. Nhìn thấy chàng tiến càng lúc càng sâu vào trung tâm Quỷ Vương Thành đạo quang ảnh mờ dần rồi biến mất. Đang gấp rút truy đuổi đột nhiên quỷ tiên dừng lại quay đầu về sau ánh mắt xanh lóe lên tia nhìn xảo trá, thân ảnh cấp tốc dịch chuyển sang hướng khác.
Thân thể Lục Vân chợt rung lên và dừng lại ở một góc tường miệng phún xuất vài búng máu, ánh mắt ảm đạm vô quang. Trên đỉnh đầu Như Ý Tâm Kiếm tự động xoay xung quanh bảo hộ. Chàng quay đầu nhìn bốn phía, thật kỳ lạ quỷ tiên bỗng nhiên không truy bắt nữa thật không hiểu chủ ý của hắn là gì, bất chợt nhìn lên bức tường lục quang chàng hơi ngây người ra rồi nở một nụ cười khổ. Trên tường hiện ra rõ ràng một bóng người, sau quỷ diện là cặp mắt thất thần, khóe miệng còn vương vết máu li ti đủ thấy rõ là người này không còn cách cái chết bao xa. Cẩn thận tra xét kinh mạch nội thể, mới phát hiện bát mạch thụ thương trầm trọng toàn thân chân khí cơ hồ tiêu tán. Lúc này chàng giống như cái xác khô chỉ dựa vào ý chí kiên cường để chi trì.
Nhẹ phát ra một đạo Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân cẩn thận quan sát động tĩnh
xung quanh, chầm chậm chuyển thân tiến về phía trước. Cảm thấy quỷ khí xung quanh không ít, chàng vận một khẩu chân khí thi triển pháp quyết Vạn Nguyên Quy Nhất, tận lực hấp thu quỷ khí nhằm bù vào phần chân nguyên bị hao tổn. Dần dần thân thể chàng xuất hiện khí đen mờ mờ, một số lớn quỷ khí bắt đầu hội tụ lại.
Lục Vân di chuyển không nhanh nhưng không lâu sau đã đến một ngã ba. Thân thể chấn động chàng đứng vững vàng trên mặt đất, trên đỉnh đầu Như Ý Tâm Hồn kiếm bắt đầu tăng tốc xoay tròn, một luồng ánh sáng đỏ phát ra từ thân kiếm bao trùm lấy thân thể. Nhìn thấy hắc sắc quỷ ảnh trước mặt trong lòng chàng chợt trùng xuống, ý nghĩ quay cuồng phải làm thế nào để thoát khỏi hắn. Không quay đầu lại, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân phát hiện đằng sau lưng xuất hiện thêm một tên quỷ tiên. Khí tức của tên quỷ tiên này thập phần quen thuộc, thì ra hắn chính là kẻ lúc nãy đã bị chàng chấn tán nhưng vẫn còn lưu lại một tia khí tức, không ngờ hắn có thể hồi phục nhanh như vậy. Ngẩng đầu nhìn trời cao mắt Lục Vân nhàn nhạt vẻ bi thương. Không trung luồng hắc sắc quang ảnh biến ảo như mộng dường như đang cười nhạo, khiến cho kế hoạch đào thoát của chàng bị thất bại. Khóe miệng hơi nhế ch lên, giữa lông mày lộ xuất một tia tiếu ý khổ não, lúc này chàng cảm thấy cái chết đang gần kề. Quay đầu nhìn về một phía xa xăm trong mắt chàng hiện lên vẻ lãnh đạm, trong lòng cất lên những lời tạm biệt vô thanh vô tức truyền đi.
Phía trước quỷ tiên cười âm hiểm: " Hắc hắc ngươi rất lợi hại, phá được Lệ Quỷ Luyện Thần của bọn ta quả là phi thường. Chỉ tiếc đây là Quỷ Vực, là nơi cư ngụ tất cả âm hồn quỷ phách trên thế gian, người sống đến đây chỉ có lưu lại tính mạng mà thôi. Bây giờ bọn ta sẽ tiễn ngươi lên đường hắc hắc... đi nào ".
Lục Vân không quan tâm đến lời nói đó, ánh mắt nhìn quang ảnh trên không trung, ngay khi quang ảnh xuất hiện, trong tâm chàng liền xuất hiện cảm giác thập phần kì quái. Bây giờ chàng có thể khẳng định hắc sắc quang ảnh trên đầu chính là Quỷ Vương của Quỷ Vương thành. Dù không thấy chân thân của Quỷ Vương chàng cũng ngầm cảm nhận được tu vi của hắn mạnh hơn rất nhiều so với quỷ tiên, đây mới là vấn đề khiến chàng phải quan tâm trước mắt. Nếu chỉ có quỷ tiên dựa vào Trấn Hồn Phù và Như Ý Kiếm chàng cũng có hy vọng đào thoát, giờ có thêm sư hiện diện thần bí khôn lường của Quỷ Vương, chàng thở dài không thể nói thêm được một lời nào nữa.
Tàn ảnh vừa biến quỷ ảnh liên hoàn, trước sau hai tên quỷ tiên dồng thời phát động thế công cường đại làm chàng nghẹt thở, thân thể rung động dữ dội. Mãnh đề công lực chàng cố gắng thi triển Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết, đáng tiếc kinh mạch toàn thân bế tắc hoàn toàn không thể vận khởi chân nguyên chí cương chí dương. Khẽ cười khổ ánh mắt chàng trở nên lãnh khốc, từ nhỏ ma bệnh đã hun đúc một ý chí kiên cường nơi chàng, dù cho thân rơi vào hiểm cảnh chàng vẫn không buông tay chịu thua. Ngạo khí bốc cao, tinh thần bất khuất tràn đầy kiên cường chống đỡ.
Không dùng được Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết, Lục Vân liền dùng Hóa Hồn Đại Pháp chưởng tâm tay phải lấp lánh hắc sắc quang hoa tay trái Trấn Hồn Phù tỏa ra luồng sáng bạc, một tả một hữu nghênh đón đòn tấn công của hai tên quỷ tiên. Một tiếng cười lạnh cất lên một tên quỷ tiên vung chưởng hóa thành một đạo quang trụ đánh thẳng về phía tay phải chàng. Luồng kình lực dữ dội chạm vào hữu chưởng làm chàng bắn ra xa. Tên quỷ tiên còn lại biết rõ uy lực của Trấn Hồn Phù liền dịch sang bên để tránh né, vừa thấy Lục Vân bị chấn bay song thủ liên tục xuất ra chín mươi sáu trảo, quỷ trảo uy lực cường phách bay đầy trời hung hãn công vào chàng.
Chạy bừa để đào thoát Lục Vân dựa vào Ý Niệm Thần Ba vừa tránh đòn công
kích của Quỷ tiên vừa phân biệt phương hướng. Kỳ quái nhất là tòa Quỷ Vương thành có thể tự xoay tròn, làm cho không thể nào phân biệt được phương hướng chàng đành chọn đại một hướng đào vong. Cảm thấy chân nguyên tiêu hao nhanh chóng, hai mắt toát ra vẻ kiên cường một cỗ ý niệm bất phục thiên địa giúp chàng cố gắng chi trì.
Không biết trôi qua qua bao lâu Lục Vân vẫn không thoát khỏi sự truy đuổi của hai tên quỷ tiên, cuối cùng bắt kịp tại một con đường cổ quái. Ở đó có một tấm bia đá quái dị, trên mặt bia có khắc chữ lờ mờ bị một tầng hắc sắc quang hoa che phủ không nhìn rõ. Bên cạnh tấm bia đá có một cái giếng, miệng giếng hình bát giác trên có chạm tám đầu quỷ vẻ mặt hung tàn khác nhau trông thật quỷ dị.
Ngẩng đầu nhìn lên phía trên, hắc sắc quang ảnh phảng phất như một chiếc bóng vây chặt Lục Vân, nếu chàng đào thoát chắc chắn không cách nào thoát khỏi tầm nhìn của quang ảnh. Ánh mắt lộ vẻ thê lương chàng từ từ nhìn lướt qua hai tên quỷ tiên cuối cùng mục quang dừng lại bên chiếc giếng cổ quái.
Một tên Quỷ tiên khai khẩu: "Chạy trốn một quãng đường dài cuối cùng ngươi vẫn không thể nào đào thoát, chỉ có điều ta không ngờ ngươi lại có thể chạy đến nơi này, bây giờ ngươi có chết cũng không hối tiế c. Hắc hắc...hình như ngươi rất tò mò về cái giếng này thì ta có thể giải đáp cho ngươi. Giếng này độc nhất vô nhị ở Quỷ Vực bọn ta gọi là Tỏa Hồn tỉnh, tất cả quỷ vật ở Quỷ Vực bao gồm cả Quỷ Vương chí cao vô thượng cũng không dám đến gần giếng trong khoảng cách ba xích. Nếu lỡ đến gần sẽ bị thôn phệ vĩnh viễn không có cơ hội sống sót. Theo truyền thuyết của quỷ vực, trong giếng có Phân Hồn Cương bất kỳ ai tiến vào cũng bị nghiền nát đến hồn phi phách tán mà chết".
Tên còn lại khoái chí tiếp lời: " Điều thú vị là dưới giếng còn có Thiên Ảnh Huyết
Mị một trong lưỡng đại hung linh của Quỷ Vực. Từ xưa đến giờ kẻ nào không tuân phục mệnh lệnh của Quỷ Vương đều bị bọn ta quăng vào động khẩu. Đã có trên một vạn quỷ mị, quỷ tướng bị ném xuống giếng chưa có một ai có thể đào thoát. Hôm nay ngươi đã tự chọn nơi táng thân cho mình, bọn ta sẽ thành toàn cho ngươi. Trước khi chết ngươi còn muốn biết điều gì nữa không, ta sẽ giúp ngươi không trở thành một con quỷ hồ đồ". Trên gương mặt âm hiểm của quỷ tiên hiện lên nụ cười khủng bố khiến người khác phải kinh sợ.
Lục Vân tâm thần chấn động nhìn vào Tỏa Hồn tỉnh rồi đưa mắt nhìn sang quỷ tiên hỏi: "Đến nước này ta cũng không còn ý định đào thoát, ta chỉ có câu hỏi: một là về lai lịch của Quỷ Vương chiến giáp trên thân ta. Hai là Phong Hồn phù bị Yêu vực cao thủ ném vào Hóa Hồn trì, nên ta muốn biết Hóa Hồn trì đang tọa lạc ở đâu?"
Trước khi khai khẩu quỷ tiên cười nhạo: "Quỷ Vương giáp còn gọi là Quỷ
Vương chiến giáp vốn dĩ dùng để phòng ngự đòn tấn công dương cương, chủ yếu để đối phó với đòn tấn công của nhân gian. Đối với Quỷ vực mà nói tuy cũng có năng lực phòng ngự nhất định nhưng hiệu quả không tốt. Tương truyền Quỷ Vương chiến giáp do Hóa hồn đại pháp tu luyện đến cảnh giới đại thành tạo nên, chỉ có người gặp kỳ duyên xảo hợp đột phá mười hai tầng mới có thể tiến nhập cảnh giới Vương Giáp Trọng Sinh. Do đó chiến giáp có công hiệu như thế nào không ai biết rõ, ngươi là người đầu tiên luyện thành trước đây chưa từng có. Đáng tiếc giờ chết đã điểm, ngươi không còn cơ hội khám phá công hiệu của chiến giáp. Còn về Phong Hồn Phù và Hóa Hồn trì ngươi không cần biết, bây giờ để bọn ta tiễn ngươi một đoạn, ha ha...".
Nói xong hai tên quỷ tiên nhìn nhau một thoáng rồi cùng lúc bước tới. Nhìn thấy hai khối khí âm tà hắc sắc quang hoa từ từ bức gần Lục Vân với khí thế cường đại, xung quanh hình thành hai cơn gió lốc thổi thân thể chàng lắc lư quay cuồng, khí âm hàn cuồng bạo xâm nhập thân thể.
Nhanh chóng cầm chặt Như Ý Tâm Hồn kiếm, một tia chân nguyên ấm áp từ kiếm truyền lên tưới mát thân thể khô cằn của Lục Vân. Nhãn thần lăng lệ chăm chú nhìn hai tên quỷ tiên, toàn thân chàng hắc sắc chân khí tái hiện, quỷ khí lờ mờ hình thành nên một quầng khí mỏng manh cố gắng chống đỡ hai cỗ khí tức cường đại. Hữu thủ hơi động, cầm ngang thần kiếm Lục Vân chuẩn bị quyết chiến sinh tử.
Từ bốn phía âm phong gào rú, quỷ khí khắp nơi làm cho mười trượng vuông tràn ngập không khí tử vong. Không nhìn Quỷ Vương, Lục Vân chỉ đăm đăm nhìn ra xa xăm ở đó có người mà lòng chàng đang nhớ tới. Không kịp nói lời tạm biệt nở một nụ cười trở thành lời vĩnh biệt, có lẽ bây giờ chàng mới phát giác ra thời khắc chia tay lúc đó mới ngắn ngủi làm sao.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Âm phong vẫn gào rú, khắp nơi hôn ám, những luồng khí lưu đen ngòm từ bốn phía chầm chậm phiêu động tựa như vô số vong hồn cất tiếng khóc than, ngập tràn vẻ âm u quỷ dị. Từ dưới Quỷ Vực nhìn lên trên chỉ thấy một màn tối đen âm u lạnh lẽo, không phân rõ ngày đêm.
Lúc Vân Phong mở mắt ra liền thấy ánh mắt của năm người đang chăm chú nhìn vào mình khiến hắn cảm thấy ngượng. Vươn mình đứng dậy, sắc mặt Vân Phong phơn phớt hồng, hắn cười hắc hắc: "Sư thúc và các người nhìn ta như vậy không sợ làm người ta khó chịu sao?".
Lục Vân cười mắng: "Không phải lúc cho đệ nói đùa đâu, nhanh nói xem kết quả thế nào, liệu có thể ở đây mà khôi phục lại nguyên khí không?".
Vân Phong nhận thấy mọi người đều quan tâm đến việc này, sắc mặt hơi trầm xuống nói: "Dĩ nhiên là được, có điều không nhanh được đâu. Với người trong giới tu chân chúng ta mà nói, tốc độ khôi phục nguyên khí nếu càng chậm thì càng thêm phần phiền phức". Nói xong lại nhìn mọi người, thấy ai cũng sắc mặt ngưng trọng, không vui không chút nào.
Tử Dương Chân Nhân nhìn Lục Vân rồi nói: "Tình hình hiện tại đối với chúng ta khá bất lợi. Càng về sau e rằng càng thập phần gian khổ, không biết chúng ta có đủ khả năng để hoàn thành nhiệm vụ hay không?".
Lục Vân nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Nếu có thể khôi phục đủ chân nguyên thì xảy ra chuyện gì cũng không đáng ngại. Tuy nhiên thời gian còn dài, chí ít chúng ta vẫn còn hy vọng. Nơi đây là Quỷ Vực, không giống như nhân gian, địa vực dĩ nhiên là có lợi cho quỷ vật, nếu không sao xứng với danh xưng? Hiện giờ chúng ta cứ lên đường, mọi chuyện khác hãy để sau này mới nói. Hướng chính nam, xuất phát!". Dứt lời dịu dàng liếc nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, Như Ý Tâm Hồn kiếm ngân lên một tiếng, đỡ lấy thân thể Lục Vân nhanh chóng bay về hướng chính nam.
Giữa không trung u ám vang lên những âm thanh kỳ lạ, sáu thanh bảo kiếm màu sắc khác nhau tạo thành những đạo quang hoa đẹp mắt, cấp tốc bay về hướng chính nam. Phi hành giữa không trung, Lục Vân quan sát kỹ lưỡng tình hình bốn bề. Phía dưới toàn là lớp đất đen trơ trọi không một cọng cỏ, thi thoảng mới thấy vài ba mỏm đá màu lam ánh lên quang mang yêu dị. Nếu như ở nhân gian thì tựa hồ nơi này có dáng dấp một hoang mạc trong đêm đen, tịnh không một tia nhỏ nhoi của sự sống, cũng không có chút hơi ấm nào mà ngập ngụa hơi lạnh thấu xương, đầy dẫy tử khí.
Giữa không trung, Vân Phong không đùa giỡn với Hứa Khiết nữa, thần sắc hắn nghiêm trọng, cổ quái. Cũng không thấy ai tấn công bọn họ. Tử Dương Chân Nhân đưa mắt nhìn Lục Vân, mục quang dừng lại nơi Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, tâm lý cũng lờ mờ hiểu rằng giữa ba người này có một mối quan hệ chưa hoàn toàn minh bạch. Nhìn khắp xung quanh, trong mắt Tử Dương Chân Nhân đột nhiên lướt qua một tia quang mang nhỏ xíu, yếu ớt nhưng lại khiến lòng ông thoáng chấn động, bèn quan sát cẩn thận.
Ánh mắt Tử Dương Chân Nhân chốt vào một khối quái thạch màu đen, ông mở lời: "Lục Vân, con nhìn xem, khối đá này sao lại không có tia quang hoa nào phản chiếu? Ta vừa thoáng thấy có gì lướt qua nhưng giờ lại không thấy nữa".
Lục Vân nhìn theo cánh tay Tử Dương Chân Nhân chỉ xuống, yên lặng xem xét khối quái thạch. Quái thạch không lớn lắm, chừng một trượng bề ngang, hình dạng không theo một quy tắc nào, giống như một thân thể không đầu, toàn thân đen đúa ẩn ước tà dị. Lục Vân nhìn vào khối quái thạch tựa hồ cảm giác được điều gì đó chực bộc phát nhưng lại ẩn đi chưa xuất lộ khiến người ta không hiểu đó là cảm giác gì. Nhìn năm người bên cạnh, Lục Vân nói: "Vân Phong, đối với chuyện trảm yêu tróc quỷ đệ rất rành. Đệ thử xem xét phía trên khối quái thạch này có phải ẩn tàng chuyện gì mà chúng ta không phát hiện ra không? Huynh chỉ cảm giác như có gì bất ổn".
Vân Phong liền nhìn vào khối quái thạch, gật đầu nói: "Hảo, để đệ thử xem". Dứt lời y đã xuất hiện ngay bên cạnh quái thạch, song nhãn xuất hiện hai đạo quang mang xanh đỏ. Sau khi yên lặng đi vòng quanh tảng đá, chỉ thấy y hô lên nho nhỏ: "Âm Dương pháp nhãn, vạn vật hiện hình". Liền đó toàn thân Vân Phong quang hoa đại thịnh, hai đạo ánh sáng xanh đỏ đang bay lượn trong mắt nhanh chóng hóa thành hai đạo quang mang xạ vào khối quái thạch. Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, từ khối quái thạch bốc lên một lớp thạch phấn đen ngòm rồi xuất lộ một tầng huyết sắc quang mang. Ở bên ngoài, năm người Lục Vân, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Hứa Khiết, Tử Dương Chân Nhân chăm chú nhìn Vân Phong pháp xem khối quái thạch này có ẩn tàng bí mật gì không?
Đột nhiên thân thể Lục Vân dâng lên một cảm giác bất an, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, nhanh chóng lay động tâm linh Lục Vân. Mục quang xoay chuyển, Lục Vân tính toán mau lẹ và liền hiểu rằng có dị biến. Nhìn sang Vân Phong, Lục Vân minh bạch ra được mọi chuyện, lớn tiếng hét: "Vân Phong, mau dừng tay, dừng tay nhanh lên, không thi triển nữa". Tiếng hô đôt nhiên vang lên khiến bọn Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt bốn người kinh ngạc đều nhìn vào Lục Vân.
Cũng vào lúc đó, một màn huyết vụ nhanh chóng tỏa ra bốn bề, từ trung tâm quái thạch phát xuất ra huyết sát chi khí, thập phần kinh nhân. Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, Vân Phong căn bảnhoàn toàn không ngờ được tình huống đó nên bị chấn động bay ra ngoài ba trượng, liên tiếp thoái lui mới ổn định được thân hình. Vân Phong sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, hô lên: "Mọi người cẩn thận, lui ra, là Huyết Lệ!".
Chân nguyên toàn thân Lục Vân mau chóng đề thăng lên tầng thứ tám, song thủ vội chỉ huy mũi Như Ý Tâm Hồn kiếm phát xuất nhất kích mãnh liệt. Chỉ thấy hồng quang xạ ra ào ạt, hai cỗ huyết hồng đồng dạng nhưng lực lượng lại khác nhau từ phía Lục Vân và Huyết Lệ va chạm nhau với lực đạo cường đại. Lực phản chấn quét đám người Thương Nguyệt, Ngạo Tuyết bay xa mấy trượng. Lục Vân bị bực phản chấn kinh hãi thoái lui một trượng.
Thấy dị biến đột nhiên phát xuất trước mắt, Lục Vân và mọi người đều kinh ngạc. Lúc đó, khối quái thạch đen ngòm đã hoàn toàn biến dạng, toàn bộ lớp khí đen trên bề mặt đã hóa thành bụi làm lộ ra một bản thể nhuộm đầy máu hồng. Tuy nghe từ miệng Vân Phong gọi đó là Huyết lên nhưng thân thể đó tương tự như thường nhân, dù rằng hơi thô nhưng có đủ song cước tứ chi, duy chỉ thiếu đầu lâu. Thân thể đó do một tầng huyết sắc quang mang tạo thành, nhưng là thứ tinh huyết dị thường, không giống như máu thịt thường tục.
Song thủ Huyết Lệ giơ lên tựa hồ muốn kêu trời gọi đất, hình dạng thập phần kỳ dị. Một trận âm thanh ầm ầm từ bốn phía vọng đến, chỉ nghe Huyết Lệ cười ha hả nói: "Đã một nghìn năm rồi, cuối cùng hôm nay cũng đến ngày có người phá giải cấm chế bên ngoài cho ta, ha ha, để xem từ giờ có kẻ nào đủ khả năng chế trụ ta? Quỷ Vương, Quỷ Soái, các người hãy chờ xem ta sẽ thu thập hết các ngươi. Quỷ Vực rồi sẽ nằm dưới chân ta, do ta thống trị. Giờ thì ta phải cảm tạ những người đã bang trợ, hắc hắc lâu lắm rồi không được thấm tinh huyết, thực khó chịu quá". Nói xong, hai tay buông xuống, thân thể đối thẳng vào bọn Lục Vân.
Vân Phong sắc mặt đại biến, nói: "Mọi người đề phòng, con quỷ này chính là tà vật tàn ác nhất trong truyền thuyết của Quỷ Vực. Theo truyền ngôn, không có ai giết được nó, cùng lắm chỉ có thể phong ấn nó mà thôi. Nó vốn có bất diệt chi thể, bất kể là thân thể hay hồn phách đều vô cùng cổ quái, ngay cả Quỷ vương muốn đối phó với nó cũng không dễ. Không ngờ vận khí chúng ta lại đen đủi đến thế, khơi khơi gặp phải nó ở chỗ này. Nếu hồi nãy không tò mò thì đã không gặp phải giống quỷ quái này".
Ngạo Tuyết hỏi: "Vân Phong, tỷ và Thương Nguyệt đều có thần kiếm trong tay, không biết có tiêu diệt được nó không?" Bạn đang đọc truyện được copy tại
Vân Phong nhè nhẹ lắc đầu: "Đệ e là không thể. Những gì đệ vừa nói chỉ là truyền nôn, nhưng khi nghe xong lời nó thì đệ đã minh bạch. Nó bảo là đã bị giam cầm một ngàn năm, hiển nhiên Quỷ vương của Quỷ Vực cũng không có biện pháp gì ngoài phong ấn nó, bằng không đã sớm tiêu diệt nó rồi".
Thương Nguyệt lạnh lùng nói: "Mọi người cẩn thận, chắc nó sắp phát động tấn công. Không cần biết truyền thuyết nói gì, chúng ta không thể vì thế mà rút lui, mọi người cứ toàn lực chiến đấu thử xem nó có phải là bất diệt chi thể thật không". Nói xong, Khiếu Nguyệt thần kiếm xuất ra đầy trời kiếm ảnh, vô số lưu quang kỳ dị hóa thành một lớp tinh vân màu vàng nhanh chóng nhắm thẳng chỗ Huyết Lệ ẩn thân hạ xuống.
Một tràng quỷ tiếu âm lãnh vang lên, đối với thần kiếm của Thương Nguyệt, Huyết Lệ hoàn toàn không có phản ứng. Đương đầu với đạo kiếm mang sắc vàng, song thủ của Huyết Lệ chỉ hời hợt giơ lên, tức thì một đạo thập tự quang mang tà dị vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt nó. Quang mang huyết sắc vô cùng đẹp mắt và kiếm mang sắc vàng va chạm mạnh trên không khiến cho mặt đất rung lên, khí lưu mãnh liệt bắn ra tứ tán buộc nhóm Lục Vân phải thoái lui mới đình trụ được thân hình.
Ngạo Tuyết thấy Thương Nguyệt xuất thủ, khẽ hừ lên một tiếng, Tử Ảnh thanà kiếm tỏa ra những đạo tử sắc tím cường thịnh như tử long đằng không, chớp mắt đã xuất hiện phía trên Huyết Lệ, chém xuống một nhát với sức mạnh khủng khiếp. Tử Dương Chân Nhân, Vân Phong, Hứa Khiết ba người đồng loạt phát động tấn công từ ba hướng khác nhau, toàn lực công kích Huyết Lệ.
Lục Vân vẫn yên lặng, trong mắt mơ hồ lóe lên ngũ sắc quang hoa nhưng được ẩn đi một cách khéo léo. Thấy nhóm Ngạo Tuyết phát động tấn công Huyết Lệ, Lục Vân sớm đã triển khi Ý Niệm Thần Ba phân tích kỹ càng khí tức bên ngoài của Huyết Lệ. Trong trận, năm người và Huyết Lệ đang chiến đấu mãnh liệt. Lục Vân nhân đó liên tục tăng tần suất của Ý Niệm Thần Ba, đã chuyển đổi đến lần thứ mười ba nhưng lần nào cũng chỉ có một kết cục. Dường như trên thân Huyết Lệ tồn tại một lực lượng thần bí và cổ quái, ẩn tàng trong nội thể, bảo trì khí tức cường thịnh của nó, sử dụng mãi không cạn. Dù cho Lục Vân dùng cách nào cũng không tra ra được vì mỗi lần Ý Niệm Thần Ba tiếp cận với lực lượng thần bí nọ liền bị dội lại hoặc bị thôn tính, hoàn toàn không có cách gì để tra thám tình hình một cách rõ ràng được.
Trong trận chiến này, uy lực do năm người liên thủ quả thực cường đại, khống chế phản kích của Huyết Lệ trong một phạm vi nhất định. Năm người vốn tưởng có thể tiêu diệt được nó, nhưng dù tấn công cách nào, kích trúng thân thể nó mạnh tới đâu cũng hoàn toàn không gây cho nó thương tích. Nhìn thấy thân thể không đầu của Huyết Lệ, năm người tâm lý trầm trọng, dường như chính vì không có đầu nó mới bất tử. Ánh mắt ai nhìn nó cũng hiện lên nét kỳ dị. Vân Phong ánh mắt biến ảo bất định, nhìn Lục Vân đứng bên ngoài nói lớn: "Ôi, Lục Vân sư huynh ơi, huynh có biện pháp gì giết được giống bất tử này thì nói đi, không thì với tình hình bây giờ chỉ sợ là chúng ta chết ráo cả thôi".
Lục Vân trầm giọng đáp: "Hiện giờ chỉ có một cách, đệ thi triển Âm Dương pháp kiếm, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hai người dùng thần kiếm tương trợ, xem ra có thể gây thương tổn cho nó hay không, hoặc ít ra thì cũng có thể cản trở nó. Trong một thời gian ngắn mà muốn thoát khỏi nó, e là không thể, chỉ có nước liều mạng thôi". Nói dứt lời, đưa mắt liếc Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt, thần sắc lộ ra một nét ưu tư.
Vân Phong nghe thấy thế liền nói: "Đệ cũng nghĩ là phải toàn lực liều mạng, đệ không tin nó không sợ gì. Nếu thế thì sao nó lại bị quỷ vương giam khốn những một ngàn năm? Giờ chúng ta cứ chế ngự nó trước, để đệ sẽ tri triển pháp quyết". Thương Nguyệt kề bên đáp: "Đệ cứ phóng tâm thi triển, tuy không giết được nó ngay thì cũng tạm thời vây khốn nó, rồi sẽ tìm cách".
Thân thể Vân Phong vút lên mấy trượng, đứng vững giữa không trung. Chỉ thấy song thủ y đưa ra, toàn thân toát ra một cỗ khí thế cường đại. Bốn phía thanh sắc quang hoa tỏa mạnh, vô cùng đẹp mắt bao phủ lấy thân hình Vân Phong vào giữa. Tay chắp trước ngực theo pháp quyết kỳ lạ, Vân Phong trông như một vị thiên thần. Y niệm lớn: "Càn khôn vạn vật, âm dương thiên địa, tam giới ngũ hành, chỉ có ta hiệu lệnh. Âm Dương pháp kiếm, diệt quỷ trảm tiên. Tàn, Liệt, Phá, Diệt!". Tức thì khí lưu xung quang dũng động, trong phạm vi chừng ba mươi trượng trên không xuất hiện một lực lượng cường đại vô bì. Thân thể Lâm Vân Phong vững vàng lăng không, rất mau lẹ từ phía trên đầu y xẹt ra một đạo quang mang, mang theo hư không chi kiếm hai màu xanh đỏ. Đạo quang mang chớp mắt đã tiêu thất nhưng Âm Dương pháp kiếm tỏa ra hào quang rất đẹp mắt, đón lấy gió sương rồi biến thành một thanh pháp kiếm cự đại dài mười trượng, trên thân kiếm có vô số phù chú thiểm động cùng với đạo quang mang hai màu xanh, đỏ từ trên cao xạ xuống.
Vân Phong toàn lực chỉ huy Âm Dương pháp kiếm lướt đến phía trên Huyết Lệ, Âm Dương nhị kiếm hình thành lên một đạo phong bế không gian, nhốt Huyết Lệ vào trong. Cùng lúc đó, nhóm bốn người Ngạo Tuyết lao tới cực nhanh, mục quang chăm chú theo dõi đợt công kích mãnh liệt của Vân Phong. Vừa lúc Âm Dương pháp kiếm trùm lấy Huyết Lệ, liền vang lên một âm thanh cuồng nộ, huyết sắc quang hoa quanh thân Huyết Lệ lưu động hình thành một lớp giáp hộ vệ kỳ dị. Lớp giáp hộ thể này va chạm với quang mang xanh, đỏ của Âm Dương pháp kiếm vang lên vô số âm thanh ồn ào, khí lưu trong phạm vi không gian mật bế va đập ào ạt. Lưng chừng không, vô số phù chú bay lượn bên ngoài thân thể màu máu của Huyết Lệ, mau chóng sản sinh ra lực phá hoại cường đại vô bì làm chấn động lớp khí lưu bao quanh, huyết sắc quang hoa ảm đạm đi trông thấy. Dù Huyết Lệ là quỷ vật tối thượng nơi Quỷ Vực nhưng hiển nhiên Âm Dương pháp kiếm thần diệu vô cùng, đối với nó cũng có tác dụng khắc chế nhất định. Nhưng Huyết Lệ quả nhiên lợi hại, quang hoa bao quanh vừa ảm đạm đi một chút đã lập tức cường thịnh trở lại, đối kháng Âm Dương pháp kiếm của Vân Phong.
Lục Vân vừa bình tĩnh quan sát trận đấy rồi cất tiếng: "Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt song kiếm hợp bích thi triển lôi đình nhất kích. Mọi chuyên sau đó cứ giao cho đệ xử lý. Hôm nay chúng ta sẽ kiến thức bản lãnh chân thực của bất diệt Huyết Lệ lợi hại đến đâu. Đã đến Quỷ Vực này, chúng ta cứ thấy quỷ giết quỷ, gặp thần giết thần". Cùng lúc, thân hình Lục Vân đột nhiên lại hiện lên khí tức cường hoành của bậc bá giả, khiến Tử Dương Chân Nhân đứng bên cũng không thể nào hiểu nổi. Vì trong ký ức ông, Lục Vân lúc nào cũng một mực hôn hòa văn nhã, duy chỉ có một lần là khi đối địch với Kiếm Vô Trần, y mới hiển lộ ra. Không ngờ tại chốn này y lại triển lộ ra khí tức bá đạo ở mức độ cao như vậy.
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nhìn Lục Vân không nói gì, tựa hồ cảm nhận biến đổi trên người chàng. Hai nàng đồng thời cất mình, giữa thinh không, Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt, một tả một hữu, nắm chắc thần kiếm nhằm thẳng Huyết Lệ đang đứng trên mặt đất lao xuống với tốc độ càng lúc càng nhanh. Họ cùng thét lên, hai đạo thân ảnh hóa thành nhất long nhất phụng, từ hai bên tạo ra hai cỗ uy lực cường đại công thẳng xuống. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy chớp mắt hai đạo quang mang đã ngưng tụ thành một quang trụ mang theo khí tức hủy diệt, đánh mạnh vào lớp huyết vụ hộ thể của Huyết Lệ.
Khí tức cường đại, quang trụ rực rỡ lại thêm thần khí Âm Dương pháp kiếm đột phá, công kích mãnh liệt vào Huyết Lệ. Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên cùng một trận quang ảnh ràn rạt nhanh chóng tỏa đi tứ phía, hòa lẫn với tiếng gầm vô cùng phẫn nộ. Dưới sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ như vậy, mặt đất hiện ra một miệng hố lớn, sâu không thấy đáy, khói bụi dày đặc bay lên, bụi xám giống như một màn thủy vụ lơ lửng giữa lưng chừng không.
Dù ba người Lục Vân toàn lực vận công hộ thể nhưng vẫn bị sự tình trước mắt làm cho ngấm ngầm kinh hãi. Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt toàn lực công kích, cùng với uy lực của thần kiếm cuối cùng đã khai phá được lớp huyết vụ cường mãnh hộ thể của Huyết Lệ, làm lộ ra bản thể của y. Trước đó Lục Vân đã sớm nhìn ra, Huyết Lệ toàn thân hồng quang không đều, lúc lớp huyết vụ bị phá vỡ, tâm tạng nó lộ ra một phiến ánh sáng vàng rực nhưng rất nhanh chóng được hồng mang yểm trụ lại. Trên vai Huyết Lệ lúc đó xuất hiện hai con mắt màu đỏ, nó vốn không có đầu nên trông hết sức kỳ dị.
Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt sắc mặt thoáng nhợt nhạt, nhẹ nhàng thoái lui đến bên Lục Vân. Vân Phong ở trên không cũng đã hao tận chân khí, hạ xuống đất, chăm chăm nhìn vào hình dạng đáng sợ của Huyết Lệ. Lục Vân tức giận, toàn thân quang hoa lóe lên rồi xuất hiện ngay trước mắt Huyết Lệ, hai tay chàng đưa ra rồi hợp lại thành vòng cung, hai luồng quang mang phân ra hai hướng công kích Huyết Lệ. Một luồng hồng mang thần bí, lấp lóe lôi điện chi quang che chở chắc chắn trước mặt Lục Vân như bảo đảm an toàn cho chàng.
Huyết Lệ điên cuồng rống lên: "Đáng ghét, bọn người tu chân các ngươi sao lại dám gây tổn thương cho bản thể của ta. Hôm nay ta phải nuốt hết các ngươi". Dứt lời, hai tay vung lên nghênh tiếp song thủ của Lục Vân. Chỉ thấy bàn tay Huyết Lệ cuồn cuộn huyết vụ đỏ lòm, khí tức âm sâm khiến cho nhóm Thương Nguyệt đứng cách vài trượng cũng có cảm giác lạnh lẽo.
Lục Vân hừ nhẹ một tiếng, đáp: "Vậy sao, chúng ta thả được ngươi ra tất nhiên cũng có khả năng thu thập ngươi. Giờ thì xem cho kỹ nhé!". Nói xong toàn thân quang hoa đại thịnh, hai quang cầu thoát ra từ lòng tay kích thẳng vào song thủ Huyết Lệ. Quang mang lóe lên, hai lực lượng cường đại đáng sợ của hai đối thủ chớp mắt đã va chạm nhau vang lên âm hưởng chấn nhiếp hồn phách. Cực kỳ mau lẹ, tiếng nổ cuồng bạo vang vọng, khí lưu tàn phá mọi thứ trong phạm vi ba trượng. Vô số bụi đất vừa lắng xuống lại bị cuồng phong thổi bay lên không.
Huyết Lệ rống lên kinh hoàng, thân thể bị quả cầu lôi điện của Lục Vân phá nát, tứ chi toàn bộ gãy vụn hầu như không thành hình một thân thể. Thoái lui cực nhanh, từ song nhãn Huyết Lệ đột nhiên xạ ra mười hai đạo huyết mang đỏ rực, hình thành một tấm mật võng bao phủ toàn thân Lục Vân, ngăn trở chàng truy kích. Liền đó, toàn thân nó hồng quang lóe sáng, tứ chi gãy nát đã trở lại nguyên bản, gắn vào thân thể nó, chính thực thần bí quỷ dị, quả là quái vật bất tử.
Trong mắt Lục Vân xuất lộ một tia lãnh tiếu, thân thể thi triển thuật vượt không gian, hạ xuống trước mắt Huyết Lệ. Hữu thủ Lục Vân lại thi triển Ngũ Lôi Thần Quyết, tả thủ phách ra một chưởng kèm theo. Huyết Lệ điên cuồng rống lên: "Ngươi tưởng giết được ta sao? Đồ ngu xuẩn. Đợi đến lúc ngươi chân nguyên hao tận xem ta thu thập ngươi thế nào". Dứt lời lại nghênh tiếp đợt công kích của Lục Vân mà không hề e ngại. Huyết Lệ vốn là quỷ vật tự phụ bậc nhất của Quỷ Vực, trước tình huống này quyết không bao giờ sợ hãi mà nó cương quyết ngạnh tiếp.
Song chưởng chạm nhau, thân thể Huyết Lệ lại bị chấn nát, đồng thời thoái lui về mé tả. Cùng trong một lúc, tả chưởng Lục Vân chậm rãi phất ra. Do lúc đó chàng đứng xoay lưng về phía nhóm Ngạo Tuyết, tả thủ phất vào Huyết Lệ được thân thể chàng che khuất nên những người đằng sau không thể thấy được. Lục Vân lạnh lùng, thoáng nhế ch miệng hiện lên nét cười tàn khốc, từ chưởng tâm tả thủ lóe lên một tia ngân quang đánh thẳng vào thân thể Huyết Lệ.
Một âm thanh hoảng sợ cùng cực vang lên, chỉ nghe Huyết Lệ điên cuồng rống: "Không, không thể nào, ngươi không thể nào, không...". Chỉ thốt được mấy lời ngắn ngủi đó, thân thể Huyết Lệ đã hoàn toàn bị phá nát, huyết sắc quang mang liền ảm đạm đi, còn lại một đạo kim sắc quang hoa nhỏ xíu rồi cũng nhanh chóng tiêu tán.
Nhìn đạo kim sắc quang hoa biến mất dần, Lục Vân âm thầm thở dài, vẫn không thể tiêu diệt được Huyết Lệ, quỷ vật này quả thật không phải giản đơn. Vân Phong ở sau lưng kinh ngạc hỏi: "Lục Vân, huynh tiêu diệt được nó bằng cách nào? Sao đệ lại không biết huynh có bản lãnh này nhỉ? Trên người huynh còn ẩn tàng bí mật gì mà bọn đệ không biết vậy?".
Lục Vân điềm đạm đáp: "Lôi Thần Quyết tất nhiên vô cùng thần cơ, không thể chỉ bằng vài lời mà nói rõ được, nếu không làm sao thắng được Thiên Kiếm Quyết. Nhưng mà đệ có một chỗ lầm lẫn, huynh tịnh không thể tiêu diệt được Huyết Lệ, chỉ là hắn đã đào tẩu mất mà thôi. Thôi nào, tiếp tục lên đường đi không thì không đến kịp Quỷ Vương Thành đâu. Trời đang ngả đen rất mau, mọi người đi thôi". Dứt lời thân mình khẽ động, Như Ý kiếm tự động bay đến dưới chân Lục Vân chở chàng lướt về phía trước.
Vân Phong nghe xong ngơ ngác, nhìn sang mọi người hỏi: "Các vị có hiểu huynhất đang nói về chuyện trời ngả đen là ý tứ gì không? Trời thì có lúc đen chứ, không biết huynh ấy đang ám chỉ điều gì?".
Tử Dương Chân Nhân nghe hỏi chỉ lắc đầu, Hứa Khiết cũng vậy, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều im lặng, chỉ nhìn theo hướng Lục Vân lướt đi rồi ngự kiếm lướt theo. Lâm Vân Phong cười khổ một tiếng, đoạn cùng Tử Dương Chân Nhân, Hứa Khiết đuổi theo.
Đuổi kịp Lục Vân, Vân Phong hỏi: "Lục Vân, đệ không hiểu huynh nói về chuyện trời màu đen là sao? Trời thì cũng có lúc sáng, lúc đen mà, chả lẽ huynh không thấy hay sao?".
Lục Vân chầm chậm ngước nhìn trời, nhẹ nhàng đáp: "Đệ không phát hiện vầng thái dương màu đen trên thiên không đang lặn về hướng nào ư? So với cảnh mặt trời lặn nơi nhân gian chẳng có gì khác sao?".
Mọi người nghe nói vậy đều nhìn lên thiên không, quả nhiên ngay trên đầu là vầng hắc sắc thái dương không còn cách mặt đất bao xa. Vầng hắc sắc thái dương này hoàn toàn không có quang mang, vì vậy mới khiến mọi người không chú ý, lại nghe Lục Vân đề cập mọi người mới minh bạch rằng thì ra ở Quỷ Vực cũng có phân ra ngày và đêm. Chỉ không biết rằng sau khi vầng hắc sắc thái dương kia lặn đi thì cảnh tượng Quỷ Vực sẽ thế nào?