- Đừng lỗ mãng, muội ngang nhiên xông vào như vậy chỉ tự chuốc lấy khổ sở mà thôi. Trước mắt, muội đã tiêu hao chân nguyên rất nhiều, mà thương thế của huynh lại quá nặng, ngay cả ba phần thực lực cũng phát huy không được, chúng ta cần phải cẩn thận hành sự.
Hứa Khiết ánh mắt nghi hoặc, cất tiếng hỏi:
- Vân Phong, ở đây thật sự có điều cổ quái như huynh đã nói sao?
Lâm Vân Phong cười khổ, nhẹ đáp:
- Muội nếu như không tin lời huynh, thì có thể cầm lấy một hòn đá, dùng lực ném lên không xem thử.
Hứa Khiết nghe thấy cũng không hỏi nhiều, nghiêng mình nhặt lấy một hòn đá chừng hai thốn, thuận tay ném lên không trung.
Mục quang theo dõi sự di động của hòn đá trên không, Hứa Khiết cùng Lâm Vân Phong phát hiện, ngay khi hòn đá này rời khỏi mặt đất ước chừng một trăm năm mươi trượng đột nhiên phát nổ, cả hòn đá hóa thành bụi phấn tan biến trong gió.
Kêu lên một tiếng kinh ngạc, Hứa Khiết hoảng sợ nói:
- Thật là tà môn, làm sao có thể như vậy chứ? Muội không hề phát hiện có ngoại lực nào tác dụng lên hòn đá, nó như thế nào có thể tự phát nổ như vậy?
Lâm Vân Phong thần sắc trầm mặc, nhìn lên tầng không xa xa, khẽ thì thào:
- Đúng như những gì huynh đoán, chỉ là ngọn núi này có bí mật gì, vì sao cần phải có Tứ Tượng thủ giữ?
Hứa Khiết không nghe hồi đáp, liền chuyển ánh mắt nhìn mặt Lâm Vân Phong, thấy thần tình gã khác lạ, không nhịn được vội lo lắng hỏi:
- Vân Phong huynh thế nào rồi, sao trông huynh có vẻ lạ vậy?
Ồ lên một tiếng, Lâm Vân Phong tỉnh lại, lúng túng đáp:
- Không có gì, huynh chỉ là đang suy nghĩ về việc này thôi.
Hứa Khiết nghiêng đầu nhìn gã, hỏi lại:
- Có phải vậy không?
Lâm Vân Phong cười ha hả, kéo tay Hứa Khiết nói:
- Đương nhiên là vậy, lẽ nào huynh lại lừa gạt muội chứ? Được rồi, hiện tại chúng ta đang ở trong hoàn cảnh không rõ, tạm thời đừng nói về những chuyện đó nữa, hay là chúng ta bàn luận tình thế trước mắt đi.
Hứa Khiết bình thản gật đầu, nhẹ đáp:
- Cũng tốt, đừng nói đến những việc khác, huynh hãy nói biện pháp của huynh đi. Huynh nghĩ rằng hiện tại chúng ta phải làm gì mới là tốt nhất?
Lâm Vân Phong khẽ nhíu mày, kéo Hứa Khiết đi một vòng quanh ngọn núi, chỉ về bốn ngọn núi bốn phía nói:
- Đông là Thanh Long, Tây là Bạch Hổ, Nam là Chu Tước, Bắc là Huyền Vũ, đây là phân bố theo phương vị Tứ Tượng. Tại nơi đây, bốn ngọn núi này là đại biểu cho chúng. Mà trước mắt, chúng ta cần phân biệt ngọn nào là Chu Tước, ngọn nào là Huyền Vũ, cần phải chiếu theo phương vị mặt trời mọc mới đoán định được. Chỉ có nắm vững chuẩn xác lai lịch của bọn chúng, chúng ta mới có thể tiến đến việc tìm hiểu được sự ảo diệu bên trong.
Hứa Khiết nghe như lạc vào mây mù, không hiểu hỏi:
- Vân Phong, huynh nói điều đó với muội, rốt cuộc huynh muốn làm gì?
Lâm Vân Phong lặng đi, sau đó liền phản ứng lại, giải thích:
- Huynh quên mất phải giải thích cho muội. Bây giờ trước mặt chúng ta có hai chọn lựa, một là rời đi, còn lại là thâm nhập vào bên trong. Nói về việc rời đi, theo tình trạng trước mắt của chúng ta, dù cho là chúng ta có thể khôi phục được chân nguyên đã tiêu hao, đa phần không thoát ra được, huống chi như huynh lúc này. Vì vậy huynh quyết định sẽ chọn cách thứ hai.
Hứa Khiết thần sắc hơi biến đổi, ưu tư hỏi:
- Ý huynh nói là chúng ta không có hi vọng thoát ra chăng, vì vậy huynh định cải biến sách lược, đặt cược vào vận khí?
Nhè nhẹ gật đầu, Lâm Vân Phong nói:
- Muội nói không sai, đúng là huynh có ý như vậy. Ngoài những chuyện trước mắt ra, huynh còn có một suy đoán, hi vọng có thể chứng minh là thật.
Hứa Khiết nhãn thần hơi biến đổi, trầm ngâm nói:
- Huynh là nói về truyền thuyết kia chăng?
Lâm Vân Phong thản nhiên đáp:
- Đúng vậy, chính là truyền thuyết đó. Theo lời sư phụ (Huyền Quỷ), vùng đất "Tứ Tượng Cực Sát" nhất định ẩn tàng huyền cơ, có thể đó là một loại bảo vật, cũng có thể là một kho báu nào đó, tóm lại địa thế Tứ Tượng thủ hộ không thể vô cớ xuất hiện như vậy.
Hứa Khiết nghi hoặc nói:
- Cho là những lời của sư phụ huynh là thật, truyền thuyết thật sự có những chuyện kỳ lạ. Nhưng cái gì có thể ẩn tàng ở đây chứ? Hơn nữa, huynh lại khẳng định đã hàng thiên niên kỉ, vật ẩn tàng ở đây chưa từng bị người phát hiện hay lấy đi?
- Huynh nghĩ điều đó không có khả năng đâu, phòng ngự nơi này vẫn còn hoàn hảo không chút hư tổn. Nếu đúng như những gì muội nói, vật đó đã bị người khác phát hiện hoặc lấy đi, thì vùng đất "Tứ Tượng Cực Sát" hẳn phải bị phá hủy, chúng ta hiện thời cũng không bị vây khốn tại đây.
Suy nghĩ cẩn thận thấy lời Lâm Vân Phong cũng đúng, Hứa Khiết cũng không còn truy vấn nữa, chuyển sang vấn đề khác nói:
- Nếu huynh đã nhận định vật đó còn ở đây, vậy huynh có kế hoạch gì, chúng ta bây giờ nên làm thế nào để lấy?
Lâm Vân Phong suy nghĩ một lúc, trầm giọng đáp:
- Vật này là cái gì huynh cũng không rõ, nhưng huynh có thể khẳng định con đường phía trước nguy hiểm trùng trùng. Vì vậy trước khi hành động, muội nhất thiết phải điều tiết cơ thể đến trạng thái tốt nhất, khi đó mới có thể dễ dàng thuận lợi ứng phó với những biến cố liên tiếp có thể xảy ra. Còn huynh, do thương thế quá nặng, lúc này có muốn khôi phục cũng không có đủ thời gian, vì vậy tất cả mọi chuyện đều trông cậy vào muội rồi.
Hứa Khiết gật đầu đáp:
- Huynh cứ yên tâm, muội sẽ để tâm cẩn thận, nhất định sẽ bảo vệ huynh thật tốt. Chỉ có điều muội nghĩ, chúng ta có phải bắt buộc mạo hiểm vậy không?
Lâm Vân Phong cười khổ đáp:
- Chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Muội đừng thấy mọi sự yên bình thanh tĩnh như vậy, trên thực tế nguy hiểm mọi lúc đều ẩn tàng bên cạnh chúng ta. Cho dù chúng ta bất động, cuối cùng cũng không thể thoát được.
Hứa Khiết biện bác:
- Nói như vậy, trước hết muội có lẽ phải điều trị thương thế của huynh cho tốt, sau đó chúng ta cùng nhau đối phó, cũng tốt hơn hiện tại.
Lâm Vân Phong cười nhẹ đáp:
- Đừng nói những lời ngốc thế, với thương thế của huynh trừ khi có kì tích xuất hiện, trong vòng vài ngày cũng không thể tốt hơn được. Lại nói chúng ta mấy ngày không ăn uống gì, đối với cơ thể cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng chúng ta không thể mãi mãi lưu lại ở đây được.
Nghe những lời này Hứa Khiết thở dài, u oán nói:
- Nếu kiếp này thật sự lưu tại nơi này, sống cuộc đời vô ưu vô tư, điều đó cũng chẳng phải là hạnh phúc sao. Chỉ đáng tiếc … a …
Nói rồi ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu vận công điều tức khôi phục chân nguyên đã tiêu hao. Lâm Vân Phong yên lặng đứng một bên, trầm mặc nhìn nàng, thần sắc có chút phức tạp.
Một lúc sau, Lâm Vân Phong thu hồi ánh mắt, bắt đầu tính toán hoàn cảnh xung quanh, lâu lâu lại ngước nhìn bầu trời, phân tích phương hướng của Tứ Tượng. Thông qua đối chiếu, Lâm Vân Phong nhanh chóng xác định chuẩn xác phương hướng Đông Tây Nam Bắc, trong lòng suy nghĩ những điều có liên quan đến truyền thuyết của Tứ Tượng.
Theo hiểu biết của Lâm Vân Phong, Tứ Tượng đích thực mang nhiều nghĩa. Ngoại trừ chỉ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ ra, theo Đạo gia còn được đại biểu cho Thái Dương, Thiếu Dương, Thái Âm, Thiếu Âm, và còn rất nhiều truyền thuyết nữa. Ngay như địa hình trước mắt thuộc về loại nào thì gã còn phải xem xét.
Đứng yên trên ngọn núi cô độc, Lâm Vân Phong chìm vào trạng thái trầm mặc, trong lòng tập trung nghĩ về Tứ Tượng trước mắt là ám chỉ cái gì. Phía sau, Hứa Khiết đứng lên, nhẹ nhàng nói:
- Vân Phong, muội đã hoàn toàn khôi phục, huynh đang làm gì vậy?
Nghe thấy giật mình, Lâm Vân Phong tỉnh táo trở lại, nhìn Hứa Khiết đến gần, điềm nhiên đáp:
- Không có gì, huynh chỉ một mình đứng yên ở đây. Hiện tại muội nếu đã hoàn toàn hồi phục chân nguyên, vậy chúng ta có thể bắt đầu được rồi.
- Tốt, bắt đầu thôi, bước đầu tiên chúng ta phải làm gì?
Lâm Vân Phong thấy thần thái tràn đầy tự tin của nàng, không khỏi cười cười, nhẹ đáp:
- Huynh vừa mới suy nghĩ một lượt, bí mật hẳn phải ẩn giấu ở trên ngọn núi này. Trước mắt chúng ta phải cẩn thận dò xét ngọn núi này. Để cho an toàn, chúng ta trước tiên tìm kiếm trên bề mặt ngọn núi, cố gắng tránh tiếp xúc cấm chế trong nó.
- Tốt a, mọi chuyện cứ theo huynh, chúng ta bắt đầu thôi.
Nói xong buông tay Lâm Vân Phong ra, nhanh chân đi đến ven đỉnh núi, từng bước từng bước đi xuống, mục quang lưu ý bốn phía. Nhìn bóng lưng Hứa Khiết, Lâm Vân Phong khẽ dặn một tiếng cẩn thận, sau đó vội vàng đi theo phía sau nàng, duy trì khoảng cách vài trượng, cẩn thận tra xét ngọn núi.
Dưới ánh mặt trời, Lâm Vân Phong cùng Hứa Khiết tay cầm chặt trường kiếm, theo con đường núi cao vút từ từ đi xuống, thi triển Địa Thám thức để dò xét. Cả hai người đều không phải là người tầm thường, nên dù ngọn núi này khá nguy hiểm, cũng không gây được khó khăn, hai người rất nhanh tra xét phần lớn địa phương này.
- Vân Phong, huynh có mệt không, hay là huynh trước hãy nghĩ ngơi một lát, mọi việc ở đây hãy giao cho muội.
Lâm Vân Phong cười đáp:
- Huynh có thể nói là cao thủ trong hàng đệ tử của Dịch viên, muội đừng xem thường huynh chứ.
Hứa Khiến lặng đi, sau đó cười mắng:
- Được như huynh nói, huynh mà tính cao thủ gì, tối đa cũng chỉ là hàng nhị lưu thôi.
Lâm Vân Phong nhìn nàng bị mình chọc cười, cũng không giải thích, chỉ cười ha hả, gia tăng tốc độ tìm kiếm.
Ngọn núi đơn độc cao ước chừng trăm trượng, chu vi diện tích không dưới vài dặm, có một mặt dốc thẳng đứng không cách nào tiếp cận, còn lại ba mặt kia chỉ hơi dốc mà thôi. Lúc này, Lâm Vân Phong cùng Hứa Khiết đã tra xét qua ba mặt hơi dốc này, cũng không có phát hiện gì, chỉ còn phía dốc đứng là chưa tìm kiếm mà thôi.
Đứng trên đỉnh núi, Hứa Khiết nhìn xuống phía dưới, khẽ cau mày:
- Vách đứng này có điều gì đó thật kì quái, luôn làm cho muội có cảm giác khiếp hãi, cũng không biết tại sao lại như vậy?
Lâm Vân Phong trầm ngâm đáp:
- Huynh cũng có cảm giác này, vì vậy huynh nghĩ vật chúng ta muốn tìm chắc ở phía này. Chỉ là trong đó có nhiều hung hiểm, chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận, cần phải hết sức thận trọng.
Quay đầu lại, Hứa Khiết nhìn khuôn mặt gã đầy vẻ mê hoặc, nhẹ đáp:
- Đừng nghĩ nhiều, mọi việc cứ giao cho muội.
Lâm Vân Phong lưỡng lự nói:
- Nhưng …
Hứa Khiết cười dịu dàng đáp:
- Không cần nói nữa, muội hiểu ý của huynh rồi. Hiện tại huynh còn mang thương thế, việc này tự nhiên phải để cho muội. Đợi sau khi huynh hồi phục, muội sẽ không tranh với huynh đâu.
Lâm Vân Phong tràn đầy cảm động, nhẹ đáp:
- Cẩn thận, có gì bất thường lập tức quay lại.
Hứa Khiết cười tràn đầy tự tin, yêu kiều đáp:
- An tâm đi, muội đi đây.
Nói xong phi thân xuống, theo dốc núi từ từ hạ xuống, ánh mắt lưu ý bốn phía.
Trên đỉnh núi, ý thức Lâm Vân Phong bám chặt theo thân ảnh Hứa Khiết, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Đối với hành động lần này, trong lòng gã cảm thấy có dấu hiệu không tốt, khiến tinh thần gã càng tập trung cao độ.
Giữa không trung, Hứa Khiết đã hạ xuống khoảng cách trăm trượng, mọi việc đều bình thường, cũng không có bất kì một phát hiện nào, điều này cũng làm cho nàng thư thả an tâm phần nào. Nhưng khi nàng hạ xuống đến cự ly khoảng một trăm hai mươi trượng, thân thể đang bình ổn đột nhiên chấn động mạnh, cả người mất thăng bằng, kinh hô một tiếng, sau đó không biết vì sao rơi xuống.
Không một lời hồi đáp, Hứa Khiết hoàn toàn biến mất, Lâm Vân Phong như bị trúng tà bất ngờ, không động đậy được, miệng cũng không thể mở ra được.
Thông qua dò xét thực tế, Trương Ngạo Tuyết phát hiện mỗi khi ý thức của nàng tiếp cận dòng xoáy đó đều bị nó nuốt chửng lấy, không tra xét được chút tình huống nào. Đồng thời, cảm giác đó vô cùng đáng sợ, phảng phất nơi đó là một một vực thẳm không đáy, có khả năng hủy diệt mọi thứ tồn tại.
Thu hồi linh thức, Trương Ngạo Tuyết rơi vào trạng thái trầm măc, thần sắc có phần nghiêm túc. Quan sát đã rất lâu mà không tìm ra biện pháp, nhưng chưa tìm hiểu rõ được chìa khóa quan trọng trong đó mà lỗ mãng hành sự, cũng là không có lý trí. Tình huống như vậy, quyết định chọn lựa như thế nào đây, đối với Trương Ngạo Tuyết mà nói, rõ ràng là rất trọng yếu.
Với tính cách của nàng, thối lui là không có khả năng. Chỉ có điều sau khi đã trải qua nhiều việc, nàng tuy vẫn lạnh lùng cao ngạo như sương tuyết, nhưng về phương diện xử sự đã cẩn thận hơn nhiều rồi.
Trong tĩnh lặng, Trương Ngạo Tuyết đang trầm mặc chợt tỉnh lại, nhè nhẹ thở dài một tiếng, ánh mắt có phần cổ quái. Nhìn xuống phía dưới chân, trên mặt Trương Ngạo Tuyết hiện lên thần sắc không chắc chắn, mơ hồ có chút đắn đo, nhưng sau giây lát đã thay vào một vẻ mặt kiên định.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thẳm phía trên, Trương Ngạo Tuyết tự nói với mình: "Thành hay bại là ở hành động lần này, thử xem nơi này có thể giam hãm ta được hay không." Lời vừa dứt, toàn thân Trương Ngạo Tuyết bộc phát khí tức thần thánh, mang theo uy nghiêm vô cùng, không ngừng biến hoá tư thế trong một vòng ánh sáng chói mắt. Quanh thân, kì quang của Tử Ngọc chiến giáp hội tụ lại, tựa như một kén ánh sáng năm màu, tỏa ra ngàn vạn hào quang, hình thành một lồng ánh sáng rực rỡ vững chắc bảo vệ nàng.
Sau khi hoàn thành mọi chuyện, thân thể Trương Ngạo Tuyết xoay chuyển trong không trung, ánh mắt hàm chứa vẻ kiên định. Trong tiếng quát nhẹ, thân thể lao nhanh xuống, phảng phất như một mũi tên ánh sáng bắn thẳng vào trung tâm dòng xoáy đó.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, hơn vài phần do dự, cuối cùng hành động của Trương Ngạo Tuyết thật khiến người khác bất ngờ. Rõ ràng biết được khu vực trung tâm dòng xoáy là nơi nguy hiểm nhất, đủ để hủy diệt mọi sanh linh, nàng vốn đã thoát ra khỏi sự trói buộc của dòng xoáy này, vì sao còn muốn phóng thẳng vào nơi này như vậy? Hay là nàng đã phát hiện ra điều gì, hoặc là còn có ý đồ khác?
Trong không gian thần bí, Trương Ngạo Tuyết đã có cử động kinh người, tiếp theo chờ đợi nàng nơi đây sẽ là gì? Hủy diệt, bình an hay là điều gì khác?
Không gian xoáy tròn thần bí vẫn như vậy, hoàn toàn không vì hành động của Trương Ngạo Tuyết mà có chút biến động nào. Ngay khi vòng sáng chói mắt từ trên hạ xuống, trung tâm dòng xoáy màu tro phát ra một cột ánh sáng xông tới tận trời với khí tức bùng nổ mạnh mẽ, không ngừng khuếch tán nhanh chóng ra xung quanh.
Lúc này, cả không gian sáng tỏ khá nhiều, một số mây khí màu tro này được quang mang rực rỡ chiếu sáng, phản xạ các loại hào quang khác nhau, khiến cho cả bề mặt dòng xoáy mở ảo hiện lên một cầu vồng rực rỡ.
Ở trung tâm dòng xoáy, nơi phát ra cột ánh sáng, Trương Ngạo Tuyết tựa như là một nguồn phát sáng, thân thể di chuyển cực nhanh bùng phát khí thế thần thánh mà sắc bén, hệt như thần kiếm chọc trời, mạnh mẽ đánh thẳng vào trung tâm của dòng xoáy, kháng cự lực xoáy đó.
Trước khi hành động, Trương Ngạo Tuyết đã hạ quyết tâm, bởi hướng xoay tròn của nàng ngược hẳn với hướng xoay của dòng xoáy. Như vậy, nàng xem như dùng sức mạnh của chính mình để đối kháng lại sức mạnh của dòng xoáy đó.
Theo lý luận mà suy đoán, Trương Ngạo Tuyết tuy tu vi rất cao nhưng sức người có hạn, nàng hãm thân vào không gian này, tất chịu sự hạn chế của không gian này. Do đó chỉ với thực lực của nàng, còn xa mới đủ để tác động đến lực lượng khổng lồ của dòng xoáy này. Điểm này Trương Ngạo Tuyết hoàn toàn hiểu rõ, chỉ có điều nàng vốn vô cùng thông minh, tuyệt đối sẽ không hoàn toàn liều mạng mà là chen vào trong đó một vài tiểu xảo.
Với phỏng đoán của nàng, động lực hình thành dòng xoáy thật là mạnh mẽ vô cùng, chỉ có điều lực lượng to lớn này tuyệt đối hoàn toàn không tập trung tại một điểm, mà phân tán tại mỗi nơi của cả dòng xoáy. Đến như tình huống phân bố cụ thể nàng tuyệt không biết được, nhưng lòng nàng lại có một sự phỏng đoán, điều này mới thôi thúc nàng làm nên cử động kinh người như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Theo phân tích của Trương Ngạo Tuyết, dòng xoáy này là một chỉnh thể, nguồn sức mạnh sản sinh và duy trì sự vận hành của nó là tương ứng khổng lồ, không thể so sánh với các sức mạnh khác được. Chỉ có điều nguồn lực này tuy to lớn nhưng nó cũng phải gánh tải trọng lớn, do đó sau khi sức mạnh bị phân tán, rõ ràng chẳng bao lâu sẽ yếu đi.
Thông qua quan sát, Trương Ngạo Tuyết nhận định, ngoại vi của dòng xoáy bởi vì đường kính to lớn, hơn nữa lại xoáy tròn với tốc độ cực nhanh, chấn động trên bề mặt vô cùng mạnh mẽ, lực lượng tác động trên bề mặt của nó hẳn nhiên mạnh mẽ tương ứng, không cách nào khống chế nó được. Mà một bộ phận khu vực tương đối ở giữa, sức mạnh rõ ràng sẽ yếu đi rất nhiều, chỉ cần khéo léo khống chế là được.
Còn lại tâm dòng xoáy lại là một địa phương quan trọng, bởi vì nơi này là nguồn gốc sản sinh ra mọi chuyện, cũng giống hệt như trung ương thần kinh của con người, hội tụ sức mạnh có được để vận dụng. Sức mạnh nơi này hẳn là rất lớn, chỉ có điều theo nhận định của Trương Ngạo Tuyết, còn yếu hơn rất nhiều so với sức mạnh tổng thể cả trăm ngàn lần, lại không có loại khí phách khiến người ta sinh ra úy kỵ, vì thế khả dĩ thử một lần.
Hơn nữa, cả không gian lại chỉ có một dòng xoáy này, muốn đột phá cửa ải này chỉ có thể dựa theo dòng xoáy mà hành động, mà tâm của dòng xoáy lại là nơi khả nghi nhất.
Ngoài ra, tâm dòng xoáy trông ra rất hung hiểm, nhưng kì thật cũng có nhược điểm, đó chính là vì nó có nhiệm vụ duy trì sự vận chuyển của cả dòng xoáy, nên phần lớn sức mạnh chủ yếu là để khống chế lĩnh vực này, về phương diện phòng ngự ngược lại không quá mạnh mẽ. Điều này hình thành một hình thức ngoài mạnh trong yếu, khiến cho người hãm nhập trong đó thông thường không dám lỗ mãng.
Xác định được điều này, Trương Ngạo Tuyết quyết định chọn lựa phương án xông thẳng vào. Thông qua sự cảm nhận của thân thể, nàng đã kiểm chứng được phán đoán của mình, nhưng cũng cảm thấy bất ngờ đối với mức độ mạnh mẽ của sức mạnh ở tâm dòng xoáy.
Ban đầu nàng nghĩ mình có đủ khả năng chống lại, nhưng sau khi chân chính giao phong, nàng mới đột nhiên giật mình phát hiện hành động của mình đã quá ư lỗ mãng. Nhưng lúc này, đã không cho phép nàng thối lui, Trương Ngạo Tuyết chỉ còn cách nghiến răng tập trung tinh thần thúc động toàn bộ chân nguyên, tham gia cuộc chiến một mất một còn.
Trung tâm của dòng xoáy, hào quang quanh thân Trương Ngạo Tuyết theo thời gian dần trở nên ảm đạm, tốc độ xoáy vòng cũng vì gặp phải trở lực mạnh mẽ nên cũng nhanh chóng chậm lại.
Thấy vậy, trong lòng nàng cảm thấy nặng nề, hai tay nhanh chóng múa lên, mượn phản lực của chưởng lực tăng tốc độ xoay chuyển của thân thể. Quanh thân, lực trói buột vây quanh càng lúc càng bó chặt, lực lượng chèn ép càng lúc càng mạnh, đã ép Trương Ngạo Tuyết không cách nào thở nổi, kết giới phòng ngự bị ép sát vào thân thể.
Cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, Trương Ngạo Tuyết quát lên một tiếng, hàng mi thanh tú dựng lên, toàn thân hào quang màu tím rực lên, chân nguyên nội thể theo ý thức điều khiển của nàng phát huy tới mức cực hạn, lại có Tử Ngọc chiến giáp khuếch đại lên thêm lần nữa, đột nhiên phá vỡ kết giới phòng ngự, cả thân thể nàng hóa thành một luồng quang diễm, liên tục xuyên qua bốn mươi bảy tầng phòng ngự, tiến thẳng tới nơi sâu nhất ở tâm dòng xoáy.
Đó là một điểm tới hạn rất kì diệu, bốn phía một màu xanh lam như biển, trên bề mặt quang bích trong suốt hiện ra muôn vàn ảo ảnh, mô tả lại sự thần diệu của nơi này. Khi vào đến nơi này, Trương Ngạo Tuyết tập trung tinh thần cao độ, nhưng nhìn thoáng đến cảnh tượng trước mắt rồi, trong lòng không khỏi mê man cùng chấn động.
Va chạm kịch liệt, dưới sự điều khiển của tốc độ, thời gian rõ ràng vô cùng ngắn ngủi. Trong khoảnh khắc Trương Ngạo Tuyết phân tâm, thế công mạnh mẽ của bản thân nàng chớp mắt đã yếu đi, bị lực phản kháng bên ngoài thừa cơ xâm nhập, khiến cho tâm thần nàng rung động, lập tức rơi vào cảnh nguy hiểm. Vì vậy, Trương Ngạo Tuyết vội vàng tập trung lại tinh thần, toàn lực thúc động chân nguyên trong cơ thể với ý đồ giành lại ưu thế lúc trước. Nhưng chiến cục chỉ chốc lát đã biến hóa rất nhiều, việc phân tâm của nàng trực tiếp dẫn đến biến hóa của tình thế, chỉ chậm đi khoảnh khắc dĩ nhiên đã khiến cho nàng mất đi cơ hội tốt.
Rơi vào tình trạng bị động, Trương Ngạo Tuyết tâm tư chuyển biến liên tục, vừa toàn lực chống chọi, vừa suy tính đối sách. Cục diện hiện tại hung hiểm dị thường, chỉ hơi có chút không thận trọng liền bị hình thần hủy diệt. Nguy cơ tử vong đó khiến tim Trương Ngạo Tuyết như bị thắt lại, nội tâm cảm nhận sâu sắc sự bất an.
Thời gian ngắn ngủi, tình trạng bất lợi, tâm trạng khẩn trương, ba yếu tố đó hợp lại liền khiến Trương Ngạo Tuyết cho dù bình tĩnh lạnh lùng, lúc này cũng khó mà chịu đựng nổi, căn bản nghĩ không ra được biện pháp nào.
Lo âu khiến người ta rối loạn, nóng nảy làm người ta phiền não. Đối diện với nguy hiểm mà không cách chống đỡ, tâm tình Trương Ngạo Tuyết bắt đầu thay đổi, từ bình tĩnh lạnh lùng mà biến thành táo bạo, sinh ra bất an. Ở ranh giới sinh tử, tìm không ra biện pháp đối phó, con người thường tuyển chọn con đường huỷ điệt, thà là chết trận cũng không chấp nhận yên lặng chịu chết.
Lúc này, tâm trạng Trương Ngạo Tuyết cũng như vậy. Trong lúc lòng lo âu rối loạn không tìm ra đối sách, thời gian lại cấp bách không thể trù trừ, nàng cũng chỉ có đủ dũng khí liều mạng đánh một trận không cam lòng.
Đối diện tử vong, trong tâm nàng có chút bất an, không chỉ bởi vì sợ hãi, mà càng nhiều là lưu luyến không buông bỏ được. Trong lòng nàng vẫn còn vương vấn, cả cuộc đời này có rất nhiều hồi ức có giá trị, trong đó điều khiến nàng không thể buông xuôi chấp nhận nhất lại chính là tình duyên dang dở khiến dù chết không yên. Nghĩ đến Lục Vân, trong lòng Trương Ngạo Tuyết đột nhiên hiện lên mấy phần ngọt ngào, đồng thời cũng có mấy phần chua xót.
Chần chừ, luôn xuất hiện khi không ngờ tới. Lòng người biến đổi, muôn vàn suy nghĩ, một ý niệm có thể thay đổi cả cuộc đời. Vào lúc này, Trương Ngạo Tuyết do dự đắn đo là hợp tình hợp lý, là rất tự nhiên, nhưng lại trong giây phút ngắn ngủi này, một cái nhìn vô thức lại dậy lên một chút linh cảm nào đó trong nàng.
Ngắm nhìn những đồ án phức tạp nhiều biến hóa trên bề mặt quang bích, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên nghĩ đến, những đồ án này biến hóa khó lường, hẳn chúng ẩn chứa điều gì đó vô cùng huyền ảo, hay là muốn biểu đạt một số tin tức nào đó? Với tâm trạng tò mò, Trương Ngạo Tuyết tạm thời bình tĩnh lại, vừa tiếp tục chống lại ngoại lực tấn công, vừa lưu tâm xem xét.
Thông qua quan sát, Trương Ngạo Tuyết phát hiện ra những đồ án này ngoại trừ biến hóa phức tạp ra, giữa chúng tựa hồ ẩn chứa sự huyền diệu nào đó. Nhưng là che giấu điều gì đây? Tâm thần chuyển động, Trương Ngạo Tuyết cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc.
Mà đúng vào thời khắc này, một loại cảm giác kỳ diệu trào dâng trong lòng nàng. Ngay lúc nàng còn mơ hồ, vô số hào quang nhấp nháy không ngừng xoay chuyển trong ý thức của nàng, khiến nàng chấn động kinh hãi dị thường, nhưng lại lĩnh hội được một số ảo diệu.
Duy trì tâm trạng này, Trương Ngạo Tuyết tận lực ổn định lại tâm thần. Sau khi chỉnh lý lại những suy nghĩ rối loạn trong đầu, nàng liền thấy trước mắt sáng lên, vô số mê hoặc, rối rắm chớp mắt đã được giải khai, khiến nàng minh mẫn trở lại, nội tâm tràn trề hy vọng. Hai tay đột ngột dừng lại, Trương Ngạo Tuyết vừa thu hồi phòng ngự, vừa nhẹ reo lên một tiếng vui mừng, toàn thân chớp mắt đã bị lực hủy diệt bao phủ.
Bỏ hết việc chống cự, trước tiên phải đối diện lại chính là tử vong. Nhưng Trương Ngạo Tuyết lại hoàn toàn không có tử vong, thay vào đó toàn thân nàng phát sáng, các loại các kiểu hào quang giao thoa với nhau, hình thành một cái kén ánh sáng rực rỡ nhiều lớp quanh thân thể nàng, vừa hấp nạp lực hủy diệt tại trung tâm dòng xoáy, vừa nhanh chóng chuyển hóa sức mạnh này thành một loại linh khí hữu ích, thẩm thấu qua các lớp phòng ngự, cuối cùng thấm vào trong thân thể Trương Ngạo Tuyết.
- Đừng lỗ mãng, muội ngang nhiên xông vào như vậy chỉ tự chuốc lấy khổ sở mà thôi. Trước mắt, muội đã tiêu hao chân nguyên rất nhiều, mà thương thế của huynh lại quá nặng, ngay cả ba phần thực lực cũng phát huy không được, chúng ta cần phải cẩn thận hành sự.
Hứa Khiết ánh mắt nghi hoặc, cất tiếng hỏi:
- Vân Phong, ở đây thật sự có điều cổ quái như huynh đã nói sao?
Lâm Vân Phong cười khổ, nhẹ đáp:
- Muội nếu như không tin lời huynh, thì có thể cầm lấy một hòn đá, dùng lực ném lên không xem thử.
Hứa Khiết nghe thấy cũng không hỏi nhiều, nghiêng mình nhặt lấy một hòn đá chừng hai thốn, thuận tay ném lên không trung.
Mục quang theo dõi sự di động của hòn đá trên không, Hứa Khiết cùng Lâm Vân Phong phát hiện, ngay khi hòn đá này rời khỏi mặt đất ước chừng một trăm năm mươi trượng đột nhiên phát nổ, cả hòn đá hóa thành bụi phấn tan biến trong gió.
Kêu lên một tiếng kinh ngạc, Hứa Khiết hoảng sợ nói:
- Thật là tà môn, làm sao có thể như vậy chứ? Muội không hề phát hiện có ngoại lực nào tác dụng lên hòn đá, nó như thế nào có thể tự phát nổ như vậy?
Lâm Vân Phong thần sắc trầm mặc, nhìn lên tầng không xa xa, khẽ thì thào:
- Đúng như những gì huynh đoán, chỉ là ngọn núi này có bí mật gì, vì sao cần phải có Tứ Tượng thủ giữ?
Hứa Khiết không nghe hồi đáp, liền chuyển ánh mắt nhìn mặt Lâm Vân Phong, thấy thần tình gã khác lạ, không nhịn được vội lo lắng hỏi:
- Vân Phong huynh thế nào rồi, sao trông huynh có vẻ lạ vậy?
Ồ lên một tiếng, Lâm Vân Phong tỉnh lại, lúng túng đáp:
- Không có gì, huynh chỉ là đang suy nghĩ về việc này thôi.
Hứa Khiết nghiêng đầu nhìn gã, hỏi lại:
- Có phải vậy không?
Lâm Vân Phong cười ha hả, kéo tay Hứa Khiết nói:
- Đương nhiên là vậy, lẽ nào huynh lại lừa gạt muội chứ? Được rồi, hiện tại chúng ta đang ở trong hoàn cảnh không rõ, tạm thời đừng nói về những chuyện đó nữa, hay là chúng ta bàn luận tình thế trước mắt đi.
Hứa Khiết bình thản gật đầu, nhẹ đáp:
- Cũng tốt, đừng nói đến những việc khác, huynh hãy nói biện pháp của huynh đi. Huynh nghĩ rằng hiện tại chúng ta phải làm gì mới là tốt nhất?
Lâm Vân Phong khẽ nhíu mày, kéo Hứa Khiết đi một vòng quanh ngọn núi, chỉ về bốn ngọn núi bốn phía nói:
- Đông là Thanh Long, Tây là Bạch Hổ, Nam là Chu Tước, Bắc là Huyền Vũ, đây là phân bố theo phương vị Tứ Tượng. Tại nơi đây, bốn ngọn núi này là đại biểu cho chúng. Mà trước mắt, chúng ta cần phân biệt ngọn nào là Chu Tước, ngọn nào là Huyền Vũ, cần phải chiếu theo phương vị mặt trời mọc mới đoán định được. Chỉ có nắm vững chuẩn xác lai lịch của bọn chúng, chúng ta mới có thể tiến đến việc tìm hiểu được sự ảo diệu bên trong.
Hứa Khiết nghe như lạc vào mây mù, không hiểu hỏi:
- Vân Phong, huynh nói điều đó với muội, rốt cuộc huynh muốn làm gì?
Lâm Vân Phong lặng đi, sau đó liền phản ứng lại, giải thích:
- Huynh quên mất phải giải thích cho muội. Bây giờ trước mặt chúng ta có hai chọn lựa, một là rời đi, còn lại là thâm nhập vào bên trong. Nói về việc rời đi, theo tình trạng trước mắt của chúng ta, dù cho là chúng ta có thể khôi phục được chân nguyên đã tiêu hao, đa phần không thoát ra được, huống chi như huynh lúc này. Vì vậy huynh quyết định sẽ chọn cách thứ hai.
Hứa Khiết thần sắc hơi biến đổi, ưu tư hỏi:
- Ý huynh nói là chúng ta không có hi vọng thoát ra chăng, vì vậy huynh định cải biến sách lược, đặt cược vào vận khí?
Nhè nhẹ gật đầu, Lâm Vân Phong nói:
- Muội nói không sai, đúng là huynh có ý như vậy. Ngoài những chuyện trước mắt ra, huynh còn có một suy đoán, hi vọng có thể chứng minh là thật.
Hứa Khiết nhãn thần hơi biến đổi, trầm ngâm nói:
- Huynh là nói về truyền thuyết kia chăng?
Lâm Vân Phong thản nhiên đáp:
- Đúng vậy, chính là truyền thuyết đó. Theo lời sư phụ (Huyền Quỷ), vùng đất "Tứ Tượng Cực Sát" nhất định ẩn tàng huyền cơ, có thể đó là một loại bảo vật, cũng có thể là một kho báu nào đó, tóm lại địa thế Tứ Tượng thủ hộ không thể vô cớ xuất hiện như vậy.
Hứa Khiết nghi hoặc nói:
- Cho là những lời của sư phụ huynh là thật, truyền thuyết thật sự có những chuyện kỳ lạ. Nhưng cái gì có thể ẩn tàng ở đây chứ? Hơn nữa, huynh lại khẳng định đã hàng thiên niên kỉ, vật ẩn tàng ở đây chưa từng bị người phát hiện hay lấy đi?
- Huynh nghĩ điều đó không có khả năng đâu, phòng ngự nơi này vẫn còn hoàn hảo không chút hư tổn. Nếu đúng như những gì muội nói, vật đó đã bị người khác phát hiện hoặc lấy đi, thì vùng đất "Tứ Tượng Cực Sát" hẳn phải bị phá hủy, chúng ta hiện thời cũng không bị vây khốn tại đây.
Suy nghĩ cẩn thận thấy lời Lâm Vân Phong cũng đúng, Hứa Khiết cũng không còn truy vấn nữa, chuyển sang vấn đề khác nói:
- Nếu huynh đã nhận định vật đó còn ở đây, vậy huynh có kế hoạch gì, chúng ta bây giờ nên làm thế nào để lấy?
Lâm Vân Phong suy nghĩ một lúc, trầm giọng đáp:
- Vật này là cái gì huynh cũng không rõ, nhưng huynh có thể khẳng định con đường phía trước nguy hiểm trùng trùng. Vì vậy trước khi hành động, muội nhất thiết phải điều tiết cơ thể đến trạng thái tốt nhất, khi đó mới có thể dễ dàng thuận lợi ứng phó với những biến cố liên tiếp có thể xảy ra. Còn huynh, do thương thế quá nặng, lúc này có muốn khôi phục cũng không có đủ thời gian, vì vậy tất cả mọi chuyện đều trông cậy vào muội rồi.
Hứa Khiết gật đầu đáp:
- Huynh cứ yên tâm, muội sẽ để tâm cẩn thận, nhất định sẽ bảo vệ huynh thật tốt. Chỉ có điều muội nghĩ, chúng ta có phải bắt buộc mạo hiểm vậy không?
Lâm Vân Phong cười khổ đáp:
- Chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Muội đừng thấy mọi sự yên bình thanh tĩnh như vậy, trên thực tế nguy hiểm mọi lúc đều ẩn tàng bên cạnh chúng ta. Cho dù chúng ta bất động, cuối cùng cũng không thể thoát được.
Hứa Khiết biện bác:
- Nói như vậy, trước hết muội có lẽ phải điều trị thương thế của huynh cho tốt, sau đó chúng ta cùng nhau đối phó, cũng tốt hơn hiện tại.
Lâm Vân Phong cười nhẹ đáp:
- Đừng nói những lời ngốc thế, với thương thế của huynh trừ khi có kì tích xuất hiện, trong vòng vài ngày cũng không thể tốt hơn được. Lại nói chúng ta mấy ngày không ăn uống gì, đối với cơ thể cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng chúng ta không thể mãi mãi lưu lại ở đây được.
Nghe những lời này Hứa Khiết thở dài, u oán nói:
- Nếu kiếp này thật sự lưu tại nơi này, sống cuộc đời vô ưu vô tư, điều đó cũng chẳng phải là hạnh phúc sao. Chỉ đáng tiếc … a …
Nói rồi ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu vận công điều tức khôi phục chân nguyên đã tiêu hao. Lâm Vân Phong yên lặng đứng một bên, trầm mặc nhìn nàng, thần sắc có chút phức tạp.
Một lúc sau, Lâm Vân Phong thu hồi ánh mắt, bắt đầu tính toán hoàn cảnh xung quanh, lâu lâu lại ngước nhìn bầu trời, phân tích phương hướng của Tứ Tượng. Thông qua đối chiếu, Lâm Vân Phong nhanh chóng xác định chuẩn xác phương hướng Đông Tây Nam Bắc, trong lòng suy nghĩ những điều có liên quan đến truyền thuyết của Tứ Tượng.
Theo hiểu biết của Lâm Vân Phong, Tứ Tượng đích thực mang nhiều nghĩa. Ngoại trừ chỉ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ ra, theo Đạo gia còn được đại biểu cho Thái Dương, Thiếu Dương, Thái Âm, Thiếu Âm, và còn rất nhiều truyền thuyết nữa. Ngay như địa hình trước mắt thuộc về loại nào thì gã còn phải xem xét.
Đứng yên trên ngọn núi cô độc, Lâm Vân Phong chìm vào trạng thái trầm mặc, trong lòng tập trung nghĩ về Tứ Tượng trước mắt là ám chỉ cái gì. Phía sau, Hứa Khiết đứng lên, nhẹ nhàng nói:
- Vân Phong, muội đã hoàn toàn khôi phục, huynh đang làm gì vậy?
Nghe thấy giật mình, Lâm Vân Phong tỉnh táo trở lại, nhìn Hứa Khiết đến gần, điềm nhiên đáp:
- Không có gì, huynh chỉ một mình đứng yên ở đây. Hiện tại muội nếu đã hoàn toàn hồi phục chân nguyên, vậy chúng ta có thể bắt đầu được rồi.
- Tốt, bắt đầu thôi, bước đầu tiên chúng ta phải làm gì?
Lâm Vân Phong thấy thần thái tràn đầy tự tin của nàng, không khỏi cười cười, nhẹ đáp:
- Huynh vừa mới suy nghĩ một lượt, bí mật hẳn phải ẩn giấu ở trên ngọn núi này. Trước mắt chúng ta phải cẩn thận dò xét ngọn núi này. Để cho an toàn, chúng ta trước tiên tìm kiếm trên bề mặt ngọn núi, cố gắng tránh tiếp xúc cấm chế trong nó.
- Tốt a, mọi chuyện cứ theo huynh, chúng ta bắt đầu thôi.
Nói xong buông tay Lâm Vân Phong ra, nhanh chân đi đến ven đỉnh núi, từng bước từng bước đi xuống, mục quang lưu ý bốn phía. Nhìn bóng lưng Hứa Khiết, Lâm Vân Phong khẽ dặn một tiếng cẩn thận, sau đó vội vàng đi theo phía sau nàng, duy trì khoảng cách vài trượng, cẩn thận tra xét ngọn núi.
Dưới ánh mặt trời, Lâm Vân Phong cùng Hứa Khiết tay cầm chặt trường kiếm, theo con đường núi cao vút từ từ đi xuống, thi triển Địa Thám thức để dò xét. Cả hai người đều không phải là người tầm thường, nên dù ngọn núi này khá nguy hiểm, cũng không gây được khó khăn, hai người rất nhanh tra xét phần lớn địa phương này.
- Vân Phong, huynh có mệt không, hay là huynh trước hãy nghĩ ngơi một lát, mọi việc ở đây hãy giao cho muội.
Lâm Vân Phong cười đáp:
- Huynh có thể nói là cao thủ trong hàng đệ tử của Dịch viên, muội đừng xem thường huynh chứ.
Hứa Khiến lặng đi, sau đó cười mắng:
- Được như huynh nói, huynh mà tính cao thủ gì, tối đa cũng chỉ là hàng nhị lưu thôi.
Lâm Vân Phong nhìn nàng bị mình chọc cười, cũng không giải thích, chỉ cười ha hả, gia tăng tốc độ tìm kiếm.
Ngọn núi đơn độc cao ước chừng trăm trượng, chu vi diện tích không dưới vài dặm, có một mặt dốc thẳng đứng không cách nào tiếp cận, còn lại ba mặt kia chỉ hơi dốc mà thôi. Lúc này, Lâm Vân Phong cùng Hứa Khiết đã tra xét qua ba mặt hơi dốc này, cũng không có phát hiện gì, chỉ còn phía dốc đứng là chưa tìm kiếm mà thôi.
Đứng trên đỉnh núi, Hứa Khiết nhìn xuống phía dưới, khẽ cau mày:
- Vách đứng này có điều gì đó thật kì quái, luôn làm cho muội có cảm giác khiếp hãi, cũng không biết tại sao lại như vậy?
Lâm Vân Phong trầm ngâm đáp:
- Huynh cũng có cảm giác này, vì vậy huynh nghĩ vật chúng ta muốn tìm chắc ở phía này. Chỉ là trong đó có nhiều hung hiểm, chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận, cần phải hết sức thận trọng.
Quay đầu lại, Hứa Khiết nhìn khuôn mặt gã đầy vẻ mê hoặc, nhẹ đáp:
- Đừng nghĩ nhiều, mọi việc cứ giao cho muội.
Lâm Vân Phong lưỡng lự nói:
- Nhưng …
Hứa Khiết cười dịu dàng đáp:
- Không cần nói nữa, muội hiểu ý của huynh rồi. Hiện tại huynh còn mang thương thế, việc này tự nhiên phải để cho muội. Đợi sau khi huynh hồi phục, muội sẽ không tranh với huynh đâu.
Lâm Vân Phong tràn đầy cảm động, nhẹ đáp:
- Cẩn thận, có gì bất thường lập tức quay lại.
Hứa Khiết cười tràn đầy tự tin, yêu kiều đáp:
- An tâm đi, muội đi đây.
Nói xong phi thân xuống, theo dốc núi từ từ hạ xuống, ánh mắt lưu ý bốn phía.
Trên đỉnh núi, ý thức Lâm Vân Phong bám chặt theo thân ảnh Hứa Khiết, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Đối với hành động lần này, trong lòng gã cảm thấy có dấu hiệu không tốt, khiến tinh thần gã càng tập trung cao độ.
Giữa không trung, Hứa Khiết đã hạ xuống khoảng cách trăm trượng, mọi việc đều bình thường, cũng không có bất kì một phát hiện nào, điều này cũng làm cho nàng thư thả an tâm phần nào. Nhưng khi nàng hạ xuống đến cự ly khoảng một trăm hai mươi trượng, thân thể đang bình ổn đột nhiên chấn động mạnh, cả người mất thăng bằng, kinh hô một tiếng, sau đó không biết vì sao rơi xuống.