Vì thế, Lâm Vân Phong lớn giọng kêu to đến khản cổ, cố gắng dùng tất cả sự phẫn nộ của mình để vãn hồi mọi chuyện, đáng tiếc lại không có chút tác dụng.
Vừa rồi, ngay khi Hứa Khiết gặp sự cố bất ngờ, Lâm Vân Phong cảm ứng được rõ ràng, ý thức vây chặt trên thân nàng trong chớp mắt đã bị cắt đứt, không một chút dấu hiệu nào, cũng không hiểu rõ vì sao.
Nhìn thấy Hứa Khiết rơi xuống, Lâm Vân Phong ý nghĩ đầu tiên là muốn bay xuống cứu, nhưng trong lòng gã hiểu rõ, khoảng cách giữa hai bên đã quá xa, gã cho dù có lòng cũng đến không kịp. Hơn nữa, thật ra Hứa Khiết gặp phải chuyện gì đó, gã tùy tiện tiến đến, có thể cũng sẽ gặp phải cảnh ngộ như nàng hay không ?
Suy tư trong giây lát, khi tiếng hét phẫn nộ từ miệng của Lâm Vân Phong còn chưa dứt, Hứa Khiết đang rơi xuống mặt đất đột nhiên như én liệng chuyển thân, tránh được một kiếp nguy hiểm, kinh hồn bay về phía xa xa.
Dừng lại giữa không trung, khuôn mặt Hứa Khiết trắng bệch, kinh khiếp nhìn lại vách núi thẳng đứng đó, sau đó mở miệng nói với Lâm Vân Phong đang muốn điên lên trên đỉnh núi:
- Vân Phong, muội không có chuyện gì, huynh đừng lo lắng, muội lập tức bay lên ngay.
Lâm Vân Phong mừng rỡ, thì thào lẩm bẩm:
- Không bị gì là tốt rồi, thật sự tốt rồi. Muội nếu xảy ra chuyện gì, cả đời này huynh sẽ không yên lòng được.
Bay về đến đỉnh núi, Hứa Khiết nhào vào lòng Lâm Vân Phong, nức nở nói:
- Vân Phong, vừa rồi muội thật sự sợ muốn chết, muội còn nghĩ không còn gặp lại huynh rồi.
Lâm Vân Phong vuốt ve mái tóc mềm của nàng, ôn nhu nói:
- Đừng sợ, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu. Sau này muội còn phải sống hạnh phúc bên huynh, lẽ nào muội quên rồi sao.
Hứa Khiết nhẹ giọng nói:
- Muội không quên, nhưng vừa rồi …
Lâm Vân Phong an ủi:
- Vừa rồi chỉ là chuyện bất ngờ. Từ nay sẽ không phát sinh chuyện gì nữa, tin huynh đi.
Hứa Khiết ngẩng đầu nhìn gã, một hồi sau mới ngừng rơi lệ, ngược lại còn nở nụ cười.
Đợi Hứa Khiết ổn định tâm tình, Lâm Vân Phong hỏi:
- Khiết, muội còn nhớ tình huống vừa rồi xảy ra không, vì sao lại đột nhiên mất đi khống chế, ngay cả một chút tranh đấu tránh né cũng không có?
Vẻ mặt Hứa Khiết lại trắng đi, còn có chút kinh khiếp nói:
- Muội cũng không nói rõ được, muội chỉ lờ mờ nhớ được khi hạ xuống đến một độ cao nhất định, thân thể phảng phất như tiến vào một khu vực nào đó. Tại đó, chân nguyên toàn thân tự động biến mất, cả cơ thể hoàn toàn không nhúc nhích được. Sau đó, ngay khi tiếp cận được mặt đất, dường như ra khỏi được khu vực đó rồi, mọi chuyện liền khôi phục lại như bình thường.
Lâm Vân Phong cau chặt đôi mày, lời thuật lại của Hứa Khiết khiến gã chìm vào mê hoặc. Khu vực đó hình thành như thế nào, có phạm vi lớn bao nhiêu, vì sao có biểu hiện đặc thù như vậy?
Muốn làm rõ huyền cơ này, nên trực tiếp bắt đầu từ địa phương nào, có cần thiết phải tự thân cảm nhận hay không? Hơn nữa, với tình huống trước mắt của gã, cho dù tự mình mạo hiểm, có thể có hiệu quả hay không, có thể từ trong đó khám phá một chút manh mối nào không?
Suy nghĩ khá lâu, Lâm Vân Phong đem biện pháp của mình nói với Hứa Khiết, gã quyết định tự thân thử một lần. Vì vậy, Hứa Khiết kiên quyết phản đối:
- Không được, huynh trước mắt đang mang trọng thương, tuyệt đối không thể mạo hiểm được.
Lâm Vân Phong phân tích:
- Không cần lo lắng cho huynh. Vừa rồi muội đã trải qua một lần, ngoại trừ giữa chừng mất đi sức khống chế bản thân ra, căn bản không có chuyện gì khác. Huynh lần này muốn thử thăm dò cũng chỉ hy vọng có thể tự mình cảm nhận một lần, để có thể lý giải tình huống, có ích cho việc chúng ta giải khai huyền cơ ẩn giấu ở đây.
Hứa Khiết không cho, kiên trì nói:
- Cho dù huynh nói như thế nào, muội cũng không đồng ý.
Lâm Vân Phong bất lực, chỉ có vẻ mặt trầm xuống, hỏi ngược lại:
- Muội không tin huynh sao?
Thấy giọng gã không vui, Hứa Khiết ủy khuất nói:
- Muội không phải như vậy, chỉ là không muốn huynh mạo hiểm.
Lâm Vân Phong nghe thấy cười khổ, nắm tay nàng thuyết phục vài câu, vận dụng hết tài ăn nói mới làm Hứa Khiết động lòng, khiến cho nàng đồng ý với tính toán của mình.
Ngắm nhìn sắc trời, Lâm Vân Phong không chút do dự, khống chế chân nguyên yếu ớt trong cơ thể, cả thân mình từ từ hạ xuống. Giây lát, Lâm Vân Phong liền hạ xuống đến khoảng cách trăm trượng. Lúc này, gã lập tức giảm chậm tốc độ lại, vừa phát ra ý thức yếu ớt dò xét tình huống xung quanh, vừa thử dùng thân thể cảm ứng cái gọi là khu vực đó, để xác định chính xác vị trí của nó.
Rất nhanh, Lâm Vân Phong đã hạ xuống thêm hai mươi trượng, ý thức phát ra cũng không thu hoạch được gì, nhưng thân thể gã lúc này đã tiếp xúc vào khu vực vô hình đó.
Bởi vì tinh thần tập trung cao độ, thân thể Lâm Vân Phong vô cùng mẫn cảm, ngay thời điểm phát hiện được hai chân mất đi tri giác, gã liền đột nhiên tỉnh ngộ biết được chính mình đã tiếp cận với khu vực đó rồi.
Để tiến thêm một bước dò xét bí ẩn của khu vực này, Lâm Vân Phong lợi dụng nửa thân trên còn có thể hoạt động, hai tay lập tức múa lên một chưởng, thân thể mượn lực bắn ngược lên vài xích, thoát khỏi khu vực cổ quái này.
Dừng thân giữa không trung, Lâm Vân Phong đo lường vị trí sơ bộ bằng mắt, sau đó bắt đầu di chuyển theo đường cong. Không lâu, Lâm Vân Phong liền chứng thật được ước đoán của mình, cái khu vực đó đúng là có hình vòng cung, đường kính khoảng một trăm hai mươi đến một trăm năm mươi trượng, còn con số chính xác tạm thời còn không có cách nào xác định.
Nắm vững tình huống này, Lâm Vân Phong liền bay ra ngoài, bắt đầu một cuộc thăm dò mới. Thông qua dò xét cẩn thận, Lâm Vân Phong cuối cùng rút ra một kết luận, khu vực này phân bố thành một hình cầu. Từ trên cao hạ xuống chính là một cửa khẩu tiến vào của nó, làm cho người ta cảm thấy khu vực này có hình tròn. Còn từ mặt trước hướng thẳng tiến vào trung tâm, cảm giác lại có góc nghiêng, bởi vì mặt đó lại đúng vào ngay đỉnh đầu của quả cầu, khoảng cách đến tâm tròn xa nhất.
Hiểu rõ được tình huống, Lâm Vân Phong bay về bên vách đá, bắt đầu tự mình cảm nhận được cảm giác mất đi khống chế. Sau khi tiến vào khu vực này rồi, Lâm Vân Phong thật sự nhận biết được, phát hiện không có một chút dị thường, điều này khiến gã cảm thấy có chút quỷ dị. Sau đó, khi gã trực tiếp vào trong khu vực này, gã cảm nhận lại như là tiến vào một không gian đặc biệt, thân thể bị một sức mạnh chưa biết trói buộc.
Sức mạnh này rất tà dị, nhìn không thấy cũng cảm nhận không được, nhưng thân thể lại không có cách nào nhúc nhích, ngoại trừ tư duy còn có thể chuyển động, cơ thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của ý thức.
Quá trình này do bởi tốc độ rơi xuống rất nhanh nên hầu như chỉ tồn tại trong giây lát. Ngay khi chân tay Lâm Vân Phong có thể động đậy được, gã vội vàng vung tay phát ra một chưởng lực mạnh mẽ để giảm chậm lại thế rớt xuống. Sau đó, Lâm Vân Phong ổn định thân hình, ánh mắt cổ quái ngắm nhìn vách đá cả nửa ngày mới xoay mình quay về bên cạnh Hứa Khiết. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhìn thấy Lâm Vân Phong quay về hoàn hảo không chút thương tổn, Hứa Khiết mới thở phào nhẹ nhõm, kích động nói:
- Huynh không bị gì muội an tâm rồi. Huynh không biết muội vừa rồi lo lắng bao nhiêu a. Được rồi, không nói chuyện này nữa, huynh có phát hiện được gì không?
Lâm Vân Phong vuốt ve khuôn mặt nàng, ánh mắt nhu hòa lại hàm chưa đầy tâm sự, ngữ khí thấp trầm nói:
- Phát hiện thì có, chỉ có càng biết nhiều, tâm lý lại càng thêm mê hoặc.
Hứa Khiết không hiểu, nhưng nàng không vội vàng truy hỏi, lại còn an ủi nói:
- Không cần phải nóng lòng, chỉ cần tìm được phương cách, muội tin rằng nhất định có biện pháp giải khai được u mê trong đó.
Lâm Vân Phong miễn cưỡng cười cười, sau đó dẫn Hứa Khiết lên vùng đất cao hơn, dùng kiếm thay bút vẽ một nửa vòng tròn trên mặt đất, cất tiếng giải thích:
- Đây là khu vực quỷ dị của vách đá bên dưới, hình dạng bên ngoài của nó là như vậy. Huynh phân tích qua, cái này hẳn phải có hình dạng một khối cầu, tâm của nó có khả năng là nơi chúng ta muốn tìm.
Hứa Khiết nói:
- Huynh nói muội hiểu rồi, cũng thấy có mấy phần khả năng. Chỉ có điều khi người ta tiến vào trong khu vực này, thân thể liền mất đi khống chế, như vậy chúng ta làm thế nào tiếp cận tâm khu vực này được? Hơn nữa, trên mặt vách đá muội cũng đã xem xét cẩn thận rồi, hoàn toàn không thấy chỗ nào dị thường, tìm bằng cách nào đây?
Thở dài nhè nhẹ, Lâm Vân Phong nói:
- Vấn đề này huynh cũng suy nghĩ mãi, chỉ có điều nghĩ tới nghĩ lui đều không nghĩ ra được kết quả nào. Khu vực quỷ bí đó rất tà môn, huynh đã từng thật sự cảm nhận, cảm giác đó quái dị nói không rõ ràng được, tựa hồ hễ có sanh mạng tiến đến gần đều phát sinh ra kết quả giống vậy.
Hứa Khiết cười khổ nói:
- Nếu đã như vậy, huynh còn nêu vấn đề lên làm gì?
Lâm Vân Phong cười cười, sau đó thu lại tâm tình mất mát, đứng lên nói:
- Chỉ cần có quyết tâm, huynh tin không có chuyện gì không thể thành công. Hiện tại chúng ta bị vây khốn ở nơi này, có muốn thoát cũng thoát không được, thay vì cúi đầu ủ rũ, chi bằng trấn tỉnh lại tinh thần, thử liều một phen, nói không chừng hy vọng đang ở phía trước đợi chờ chúng ta.
Thấy gã tinh thần đã tốt hơn, Hứa Khiết cũng cổ vũ nói:
- Tốt, nếu đã như vậy, muội cũng theo huynh cũng nhau tiến lên, xem cái gọi là vùng đất Tứ Tượng Cực Sát có hay không khả năng vây khốn được huynh muội chúng ta.
Có được sự ủng hộ của Hứa Khiết, Lâm Vân Phong hú lên một tiếng dài, hưng phấn tinh thần nói:
- Như thế hãy để chúng ta cùng nhau vai kề vai, cùng nhau tìm hiểu bí mật ẩn giấu nơi này đi.
Nói rồi kéo tay Hứa Khiết, hai người bay lên giữa không trung, nhìn xuống cảnh sắc bên dưới.
Chỉ vào bốn ngọn núi ở chung quanh của ngọn núi cô độc, Lâm Vân Phong nói:
- Phương vị của Tứ Tượng này huynh đã hiểu rõ ràng, chỉ là không đoán được bọn chúng thật ra đại biểu cho là Tứ Linh hay Tứ Tượng. Nếu như thật là Tứ Linh, nó hẳn đại biểu cho Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ trong truyền thuyết. Nếu nói là Tứ Tượng, thì chính là Thái Dương, Thiếu Âm, Thiếu Dương, Thái Âm. Cả hai đều có liên hệ mật thiết, lại có những khác biệt nhất định. Việc chúng ta phán đoán chính xác chuyện này có tác dụng rất trọng yếu.
Hứa Khiết cau mày nói:
- Nếu như có hai loại khả năng, huynh đoán xem loại nào có khả năng lớn hơn, hoặc là huynh nghĩ xem loại nào đối với chúng ta có lợi hơn?
Lâm Vân Phong nói:
- Điều này không dễ dàng nói được, bởi vì huynh không biết nơi này được hình thành vào thời gian nào. Nếu như là trong thời thượng cổ, đa phần là đại biểu cho Chu Tước, Huyền Vũ. Nếu như hình thành sau đó, cả hai khả năng đều có thể xảy ra. Còn nói đến loại nào có lợi cho chúng ta, điểm này rất khó giải thích được, bởi vì bọn chúng mỗi loại đều có những đặc điểm cũng như cách phá giải khác nhau.
Nghe không có thu hoạch nào, Hứa Khiết hơi thất vọng, có chút mất kiên nhẫn nói:
- Được rồi, huynh bỏ qua những lời không có tác dụng, nói thẳng vào chỗ quan trọng nhất là được rồi.
Lâm Vân Phong thấy nàng đối với Tứ Tượng không chút hứng thú, cũng không nói nhiều những lời đề cập đến khái niệm nữa, thản nhiên nói:
- Trước mắt chúng ta hiện nay đang có hai khả năng, chọn lựa một khả năng sẽ tương quan trực tiếp đến những sự tình phát triển sau này, cũng như đến con đường rút lui sanh tử của chúng ta. Tại nơi này, chúng ta không còn thời gian cũng không có cơ hội để thử qua, vì vậy đi bước nào cũng phải chắc bước đó, nếu không chính là đi vào đường chết.
Nghe vậy vẻ mặt trầm xuống, Hứa Khiết nghiêm túc nói:
- Huynh nói tiếp đi, đem hết những suy nghĩ cùng đối pháp trong lòng nói ra, chúng ta cùng nhau thương nghị một lượt rồi sau đó hãy hành động.
Ở trong trung tâm của dòng xoáy, toàn thân Trương Ngạo Tuyết hoàn toàn thả lỏng. Sau khi vô tình tìm ra sự ảo diệu của những đồ án trên quang bích, nàng ngang nhiên từ bỏ phương án công kích chính diện, chọn cách hòa mình vào trong, đem thân thể mình biến thành một vật chứa khí, dung hợp với hoàn cảnh đặc thù này.
Ban đầu, do hoàn cảnh bên trong thân thể Trương Ngạo Tuyết và bên ngoài khác biệt khá nhiều nên thân thể phát sinh biến hóa rất lớn, hấp thụ không ít sức mạnh từ bên ngoài. Nhưng khi môi trường bên ngoài và cơ thể nàng đã cân bằng, hào quang toàn thân nàng liền từ từ biến mất, cả thân hình thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một hạt bụi tan biến trên quang bích.
Biến hóa bất ngờ xảy ra thật khiến người ta kinh ngạc, đối với Trương Ngạo Tuyết, người cảm thụ sâu sắc nhất mà nói, nàng thật ra không hề phát giác việc thân thể đột nhiên thu nhỏ một chút nào, chỉ là khi xuyên qua quang bích thì chịu một chấn động rất lớn.
Quá trình xảy ra rất nhanh, nhưng bởi nàng vô cùng nhỏ bé nên một tầng quang bích mỏng manh lại phảng phất như một đại dương rộng lớn. Trong khoảnh khắc xuyên qua, thời gian như kéo dài dằng dặc. Vì thế, nàng cảm giác rất rõ, mặt ngoài quang bích xem như rất yên tĩnh nhưng thực tế giống hệt như mặt nước, nhấp nhô chìm nổi không ngừng.
Cảm giác nhấp nhô khiến người ta phát hoảng. Khi Trương Ngạo Tuyết xuyên qua tầng quang bích này, rồi xuất hiện trong một không gian khác, suy nghĩ của nàng vẫn đang dừng lại ở trạng thái trước đó, cả người có vẻ ngây ngốc. Giây lát sau, Trương Ngạo Tuyết từ từ tỉnh táo trở lại, ánh mắt chầm chậm quét khắp bốn phương. Thông qua hai mắt, Trương Ngạo Tuyết đã hiểu được, đây là một không gian mênh mông rộng lớn, không tồn tại một sự vật nào, ở trong đó liền sẽ sinh ra cảm giác tịch mịch, trống trải. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Thu hồi mục quang, Trương Ngạo Tuyết ổn định tinh thần, tự nói một mình: "Thật là kỳ quái, nơi đây sao lại không có gì, ta xâm nhập vào đây chẳng lẽ vô ích?" Âm thanh nhè nhẹ phiêu tán khắp không trung. Chỉ một lúc sau, mọi thứ đều yên ắng, khiến cho người ta có cảm giác rất cổ quái.
Kinh dị nhìn chung quanh, Trương Ngạo Tuyết nhíu mày nói: "Tà môn, không ngờ nơi đây có khả năng tiêu thất âm thanh như vậy, rốt cuộc thì nơi đây tồn tại cái gì?"
Giống hệt như trước đó, thanh âm phát ra chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn biến mất, cả không gian lại trở nên tịch mịch khiến người phát lạnh.
Trong im lặng, thân thể Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng xoay một vòng. Sau khi không xác định được điều gì dị thường, trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng xuất hiện vài phần mê hoặc. Nhưng đúng vào lúc tâm trạng nàng mơ mơ hồ hồ, không gian mênh mông không giới hạn đột nhiên truyền lại tiếng nói của một người phụ nữ:
- Hoan nghênh con, người thừa kế kiếp sau, nơi đây chính là không gian lưỡng cực.
Trương Ngạo Tuyết vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu quan sát tứ phía, miệng cất tiếng chất vấn:
- Người là ai, vì sao không hiện thân gặp mặt? Còn nữa, không gian lưỡng cực là gì vậy?
Giữa hư không, âm thanh đó tiếp:
- Không cần hỏi nhiều, tĩnh tâm ngưng thần, quên hết tất cả chuyện trần thế, mọi việc sẽ rõ ràng.
Trương Ngạo Tuyết chấn động, lại nghi ngờ hỏi:
- Ý của người là đáp án của nó đều ở trong lòng của con?
Hư không im lặng như tờ, tựa như không có người nào tồn tại.
Chờ đợi một lúc, Trương Ngạo Tuyết không thấy động tĩnh gì, không nhịn được bắt đầu trầm tư. Quên hết mọi chuyện trần thế, mọi thứ sẽ biết rõ. Mấy chữ tuy ngắn gọn nhưng ẩn chứa hàm nghĩa nào đó? Cẩn thận suy nghĩ, Trương Ngạo Tuyết tập trung tinh thần, tự nhiên từ từ quên đi mọi việc, dần dần tiến nhập vào cảnh giới quên mình.
Cứ như vậy, Trương Ngạo Tuyết chỉ thấy tâm thần hơi chấn động, tựa hồ phát sinh biến cố nào đó. Chỉ là nàng lúc này tập trung tinh thần tại một điểm, tạm thời không có tâm tư quan tâm đến.
Sau đó, khi Trương Ngạo Tuyết đã bình ổn tâm tư, ý thức tiến nhập vào cảnh giới Không Linh, cảnh tượng bên ngoài lập tức hiện lên trong não. Thông qua quan sát bằng tâm nhãn, Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc phát hiện, cảm ứng được tâm thần có hơi chấn động trước đó, thật ra đúng là có biến cố phát sinh, chính nàng chỉ trong chớp mắt đã chuyển sang một không gian khác.
Trước mắt, khi Trương Ngạo Tuyết thăm dò phát hiện được, bản thân mình chính là đang ở trong một kết giới không lớn mà cũng không nhỏ, cách vài trượng trước mặt có một cảnh tượng khiến nàng giật mình.
Quan sát cẩn thận, một thanh trường kiếm sắc tím xoay chuyển giữa không trung, thân kiếm phát ra hào quang màu tím chói mắt, liên tục khuếch tán ra tứ phía. Hai bên trường kiếm, cách khoảng ba trượng có hai ngọn núi to khoảng một trượng, đang xoay chuyển theo chuyển động của trường kiếm. Cả ba nằm trên một đường thẳng, khí mạch tương liên.
Xem đến đây, tâm thần Trương Ngạo Tuyết chấn động, cảnh giới Không Linh tự nhiên bị mất đi, từ suy tư trở về hiện thực. Nhẹ mở mắt, Trương Ngạo Tuyết ngắm nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dán chặt vào phía trước, trên mặt hiện ra vài phần cổ quái.
Chỉ liếc qua, Trương Ngạo Tuyết liền nhận ra ngay thanh trường kiếm sắc tím, nó chính là Tử Ảnh thần kiếm của chính mình. Chỉ có điều tại sao nó lại ở nơi này, nó với hai toà núi kia có liên quan như thế nào?
Vừa suy nghĩ, Trương Ngạo Tuyết vừa phát ra sóng thăm dò, muốn tìm hiểu rõ ràng quan hệ giữa chúng với nhau. Nhưng qua điều tra cẩn thận, Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc phát hiện, hai toà núi xoay tròn đó xem như là tùy vào sự chuyển động của Tử Ảnh thần kiếm, nhưng thực tế mỗi toà đều phát ra một sức mạnh trói buộc quỷ bí, mạnh mẽ hạn chế sự xoay chuyển của thần kiếm. Nói cách khác, cảnh tượng trước mắt không phải toà núi xoay chuyển theo thần kiếm, mà chính là thần kiếm xoay theo sự xoay tròn theo toà núi.
Hiểu rõ tình huống này, ánh mắt Trương Ngạo Tuyết nghiêm lại, miệng khẽ quát nhẹ một tiếng, trong não phát ra một luồng cảm ứng tâm linh, nhanh chóng liên lạc được với thần kiếm, rồi dùng chân nguyên mạnh mẽ của mình tăng cường lên thân kiếm, hỗ trợ thần kiếm đối kháng với sự giằng co dây dưa của hai toà núi đó.
Sau đó, toàn thân Trương Ngạo Tuyết tử mang lấp lánh, vừa động đã vượt qua khoảng cách vài trượng, hướng thẳng về phía thần kiếm, dự tính tiến tới hỗ trợ nó. Nhưng mà bất ngờ xảy ra chuyện, Trương Ngạo Tuyết hoàn toàn không thực hiện được mong muốn của mình. Khi nàng tiến gần tới khu vực xoay chuyển của toà núi, hào quang màu tím quanh thân rung lên, theo một tiếng hô thất thanh liền bị hất bắn ra xa.
Biến cố xảy ra đột ngột khiến mối liên hệ giữa Trương Ngạo Tuyết và thần kiếm bị gián đoạn. Nàng vừa ổn định thân thể, vừa cẩn thận suy xét vấn đề này, rất nhanh liền phát hiện ra. Vốn khi nàng bị chấn bay đi rồi, xung quanh thần kiếm và hai toà núi xuất hiện một cảnh tượng, vô số điểm sáng li ti xoay chuyển xung quanh khu vực chuyển động của thần kiếm cùng hai toà núi, nhìn từ bên ngoài thì cảnh tượng đó giống như dòng xoáy được tạo bởi vô số vệt sáng loang lổ, tất cả hội tụ thành hào quang giống như từng đám quang vân(mây ánh sáng), hư hư thật thật.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mi thanh tú của Trương Ngạo Tuyết khẽ nhíu lại, nhẹ giọng nói: "Quang vân đang xoay chuyển này thật quá tà môn, trông giống như một trận pháp, lại dường như có kết giới phòng ngự. Nếu như chỉ có kết giới phòng ngự, chỉ cần phá giải nó đi là xong. Nhưng nếu thật là trận pháp, nó có ẩn chứa biến hóa khiến người ta không hiểu hay không?"
Không có người hồi đáp, Trương Ngạo Tuyết sau khi tự nói, thân thể từ từ tiến lại gần, ánh mắt lấp lánh quang mang kỳ dị.
Dừng thân ở khu vực bên ngoài, Trương Ngạo Tuyết lại phát ra cảm ứng tâm linh lần nữa để liên hệ với thần kiếm. Ý thức giao lưu, tin tức liên thông, khiến cho Trương Ngạo Tuyết hiểu rõ tình trạng của thần kiếm lúc này. Nó đúng là đang bị sức mạnh của hai toà núi trói buộc, căn bản không có một chút khí lực phản kháng.
Vì sao như vậy, Trương Ngạo Tuyết không hiểu được rõ lắm. Nàng chỉ biết được một điểm, hai toà núi này rất cổ quái, dường như bản thân sinh ra để khắc chế được Tử Ảnh thần kiếm, khiến nó không có cách nào vượt qua trở ngại đó.
Hiểu được tình huống rồi, Trương Ngạo Tuyết không lập tức ra quyết định ngay mà lại suy tư tìm biện pháp. Tình thế trước mắt rất kỳ lạ, nếu như nàng không lưu tâm Tử Ảnh thần kiếm, mọi thứ đều không thành vấn đề, chỉ là nàng có thể làm vậy sao? Rõ ràng là không thể. Hơn nữa tình cảm giữa nàng và thần kiếm lại vượt mức bình thường.
Nếu như không thể không quản, nàng trước hết cần đối diện chính là làm thế nào vượt qua trở ngại này, tiến vào bên trong, cùng sát cánh chiến đấu với thần kiếm. Sau đó, mới tìm cách thoát khỏi sự kìm hãm của các toà núi đó.
Muốn hoàn thành những việc này, trước hết phải hiểu được lai lịch của hai toà núi, chỉ đáng tiếc Trương Ngạo Tuyết không có ai để hỏi, trước giờ lại chưa từng thấy qua, do vậy chỉ có cách tự mình tìm hiểu. Nghĩ liền làm, Trương Ngạo Tuyết liền tập trung tinh thần cao độ, vừa đề tụ chân nguyên nội thể bố trí lồng sáng phòng ngự, vừa phát ra sóng ý thức thăm dò, phân tích và khám phá sự ảo diệu bên trong.
Thời gian cứ thế im lặng trôi qua. Khi sóng ý thức của Trương Ngạo Tuyết liên tục thay đổi tần số cả trăm lần, nàng kinh ngạc nhận ra, một phen nỗ lực của mình hoàn toàn là vô ích.
Kinh hãi nhìn dòng xoáy giống như vòng sáng xoay tròn, Trương Ngạo Tuyết lần đầu đứng trước một vấn đề thúc thủ như vậy. Điều này khiến nàng sinh ra một loại cảm giác bất lực. Hiểu rất rõ tu vi của mình, nàng thấy được muốn tìm ra được phương pháp phá giải, trước mắt không có nhiều khả năng, biện pháp duy nhất là liều mạng đánh thẳng.
Mà khi trong đầu nàng xuất hiện ý nghĩ này, từ hư không giọng người phụ nữ kia lại đột nhiên truyền đến:
- Tâm dung vạn vật, túc nạp thiên hạ. Tu di giới tử, nguyên bổn nhất dạng. ().
Nghe thấy vậy, Trương Ngạo Tuyết nhìn khắp tứ phía, hỏi lại:
- Là ý gì đây, sao người lại không nói cho rõ ràng?
Người phụ nữ đó nói:
- Do duyên kiếp trước, hiểu được do tâm, không thể nói!
Trương Ngạo Tuyết không phục lại hỏi tiếp:
- Nếu như người đã để thần kiếm dẫn tôi tới đây, lại không nói rõ nhân duyên kiếp trước là như thế nào, tại sao người lại giúp tôi như vậy?
Người phụ nữ đó điềm nhiên nói:
- Vận mệnh của con phải do chính con quyết định, nếu ta nói ra thì sẽ thay đổi rất nhiều. Nỗ lực lên, Trương Ngạo Tuyết, ta tin con sẽ không làm ta thất vọng!
Cười khổ một tiếng, Trương Ngạo Tuyết thở dài nhè nhẹ nói:
- Đa tạ người đã xem trọng, chỉ có điều tôi làm thế nào mới vượt qua được tầng phòng ngự này, tiến vào phía trong đây?
Giữa hư không, nữ tử đó không trả lời ngay, mà khi Trương Ngạo Tuyết tưởng như đã tính đến việc bỏ qua, bà mới u oán than:
- Bồ đề vốn dĩ không có thân, gương sáng không phải do giá đỡ, nếu con hiểu được ý này, mây mù tự động tan biến.
Sắc mặt Trương Ngạo Tuyết hơi thay đổi, bắt đầu lẳng lặng suy nghĩ.
Một lúc lâu sau đó, Trương Ngạo Tuyết ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp bình tĩnh như mặt nước, giọng điềm đạm nói:
- Đa tạ người, tôi đã hiểu.
Nói rồi hai tay bắt quyết, hai chân co lại ngồi xếp bằng, toàn thân yên tĩnh ngưng thần, toàn thân phát ra hào quang nhàn nhạt.
Tình hình này kéo dài trong chốc lát, hào quang quanh thân Trương Ngạo Tuyết dần rực sáng, Tử Ngọc chiến giáp trong cơ thể cũng tự động hiện ra, vô số quang phù phát ra tứ phía, hỗn tạp một lúc, hình thành một vòng sáng năm màu mười sắc bao phủ quanh thân thể nàng.
Khi hào quang quanh thân mạnh đến mức giới hạn, toàn thân Trương Ngạo Tuyết phát ra khí thánh khiết uy nghiêm, một đóa hoa sen màu đỏ như máu xuất hiện phía sau nàng, một con phượng hoàng ngũ sắc bay lượn trên đỉnh đầu nàng.
Bốn phía, hào quang màu xanh nhàn nhạt như mây như mù, liên tục phát ra các quang phù kỳ diệu, tất cả thiếp lên bên ngoài thân hình nàng, hình thành một pho thái cực bát quái.
Ghi chú:
() Tâm dung vạn vật, túc nạp thiên hạ. Tu di giới tử, nguyên bổn nhất dạng = Lòng chứa đựng vạn vật, đủ để thu nạp cả thiên hạ. Núi Tu Di hay hạt cải vốn cũng là một dạng như nhau.