- Được rồi, những chuyện này đợi trở về rồi hẵng nói, hiện tại nói đến chỉ làm cho người khác thêm hỗn loạn.
Ngắt ngang lời Tư Đồ Thần Phong, Trần Ngọc Loan vẻ mặt trầm trọng, đột nhiên gia tăng tốc độ, tựa hồ có một số chuyện nàng không muốn đề cập lại.
Nhìn thân ảnh ngày càng xa đó, Tư Đồ Thần Phong nhẹ thở dài:
- Trận chiến ngày hôm nay, rất khó nói rõ được là ai thắng ai thua, chúng ta sau này hãy từ từ nói đến, đi thôi.
Về đến Phục Long cốc, Trần Ngọc Loan liếc nhìn chung quanh, thấy mọi chuyện đều bình thường liền vội đến thẳng đại điện của liên minh. Vừa tiến vào cửa, Quy Vô đạo trưởng đã ra nghênh đón, nở nụ cười vấn an:
- Thế nào rồi, hôm nay thuận lợi hay không?
Trần Ngọc Loan lẳng lặng lắc đầu, đi đến chỗ ngồi của mình, thần sắc đau khổ bàng hoàng lúc này lại trỗi dậy. Trong điện, Phật Thánh Đạo Tiên, Đồ Thiên, Ân Hồng Tụ, Phần Thiên tất cả đều nhìn nàng, từ biểu tình của nàng có thể cảm giác được có gì đó không ổn.
Lúc bấy giờ, bên ngoài điện truyền lại tiếng động, chỉ thấy Văn Bất Danh dẫn Tư Đồ Thần Phong, Đạo Tà Tàn Kiếm, Tĩnh Nguyệt đại sư, Càn Nguyên chân nhân, Phong Viễn Dương vội vã bước vào, thần sắc của sáu người đều lộ vẻ âm trầm.
Mời mọi người ngồi xuống, Quy Vô đạo trưởng hỏi:
- Thế nào rồi, tại sao vẻ mặt mọi người đều nghiêm trọng như vậy, một chút vui vẻ cũng không có, thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Văn Bất Danh không chút khách khí đáp:
- Huynh hỏi họ đi, đệ cũng không được rõ lắm.
Quy Vô đạo trưởng nhìn sang những người khác, cuối cùng mục quang dừng lại trên người Tư Đồ Thần Phong, trầm giọng:
- Ngươi nói đi, cuối cùng như thế nào, lần này thật ra đã xảy ra chuyện gì, khiến thần tình mọi người lại như vậy?
Tư Đồ Thần Phong cười khổ não, vẻ trầm trọng thốt:
- Sự tình lần này sau khi nghe xong thì mọi người sẽ minh bạch liền.
Trong đại điện, mọi người đều nhìn Tư Đồ Thần Phong, lẳng lặng nghe hắn tường thuật trận chiến kịch liệt lại đầy biến hóa, từng người đều lộ vẻ trầm trọng, thỉnh thoảng còn tỏ ra lo âu hoặc phẫn nộ. Thời gian một nén nhang chầm chậm trôi qua, Tư Đồ Thần Phong cũng đã thuật xong mọi chuyện, sau cùng không nhịn được thở dài:
- Tất cả là như vậy đó, hiện tại mọi người hẳn đã hiểu rõ, vì sao tâm tình của tất cả chúng ta đều nặng nề rồi.
Quy Vô đạo trưởng cảm xúc lên tiếng:
- Cuộc chiến này nhiều biến hóa phức tạp, thật sự không thể hình dung được, kết quả của nó cũng khiến người kinh ngạc. Cái chết của Thương Nguyệt đã khiến Lục Vân nổi giận, kết cục của nó là Ngũ Thải đại bàng bị Tứ Linh thần thú tiêu diệt. Huyền Phong môn chủ lợi dụng hỗn loạn tập kích, lại phải bỏ thân giữa trường, lại gây nên hạo kiếp Thái Âm Tế Nhật. Hiện tại Quỷ vực, Huyền Phong môn và Chính Đạo liên minh chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, còn lại Ma vực với Địa Âm, Thiên Sát, đó là những vấn đề chính yếu mà chúng ta sẽ phải đối diện.
Mọi người không nói gì, thần sắc ai nấy lộ vẻ ưu tư, hiển nhiên đối với những sự việc phát sinh ngày hôm nay còn khó tiếp thu. Đại điện hoàn toàn yên tĩnh, không khí có vẻ trầm buồn, một cảm giác mất mát nhàn nhạt tĩnh lặng lan toả giữa bốn bức tường.
Thật lâu sau đó, Phật Thánh Đạo Tiên mở lời:
- Được rồi, những chuyện đã xảy ra cho dù có đau lòng cũng không thể vãn hồi lại được. Hơn nữa, tình huống Lục Vân hiện tại tuy không rõ ràng, nhưng cũng tuyệt đối không nghiêm trọng như Kiếm Vô Trần đã nói. Bây giờ cuộc chiến bên đó đã kết thúc, còn đối với chúng ta mà nói, cuộc chiến mới chỉ vừa bắt đầu, làm thế nào để đối diện với cuộc chiến này, ứng phó tốt với trận chiến này, đó mới là chuyện quan trọng nhất chúng ta phải quan tâm. Ngọc Loan, hiện tại cô nói đi, tiếp theo chúng ta còn phải đối diện với những địch nhân nào?
Nghe thấy, Trần Ngọc Loan ngẩng đầu lên, yên lặng liếc nhìn mọi người, nỗi bi thương trên gương mặt dần dần nhạt đi, bình tĩnh nói:
- Hiện tại Chính Đạo liên minh đã suy nhược, vì sự an nguy của Nhân gian, Trừ Ma liên minh của chúng ta cũng phải kê vai gánh vác trách nhiệm bảo vệ hòa bình. Trước mắt, tuy thực lực Quỷ vực tổn hại nặng nề, nhưng vẫn còn Sát Huyết Diêm La và Vô Gian Quỷ Sát, Bất Tử Huyết Lệ, vì vậy chúng ta không thể xem nhẹ, phải lưu ý thường xuyên.
Thứ hai, Chính Đạo liên minh Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi cũng chưa chết, mặc dầu bây giờ bọn họ không có thực lực, nhưng chung cuộc vẫn là đại biểu được Cửu Thiên Hư Vô giới, vì thế chúng ta cũng phải lưu tâm nhiều. Thứ ba, Huyền Phong môn chủ Vô Tâm tuy đã chết, nhưng Nam Cương Hắc Vu nhất tộc vẫn luôn ẩn nấp sau lưng hắn lại thần bí khó lường, chúng ta còn phải tìm hiểu rõ hơn.
Thứ tư, Ma vực tổng cộng có bốn giới, hai giới yếu nhược nhất đã không còn nữa, nhưng hai giới mạnh nhất là Ma Thiên giới và Ma Ảo giới thực lực hùng hậu, bọn họ tất nhiên lợi dụng cơ hội Thái Âm Tế Nhật quá tốt này mà phát khởi một trận mưa máu gió tanh, vì vậy đó là một trọng điểm.
Thứ năm, về phương diện Yêu vực chúng ta từ trước tới giờ chưa hiểu rõ được, nhưng Lục đại ca đã từng đề cập đến, một khi gặp phải cao thủ Yêu vực, chúng ta tốt nhất không nên xung đột chính diện. Từ điều này có thể biết, Yêu vực mới là thế lực lớn mạnh nhất trong Vực chi tam giới.
Thứ sáu, liên quan đến Địa Âm và Thiên Sát thần bí quỷ dị, chúng ta trước mắt chưa nắm được điều gì nhiều, nhưng bọn chúng kế thừa được khí âm tà trời đất mà trở thành tà vật chí cường. Bọn chúng chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch cuối cùng mà chúng ta phải đối diện.
Thêm nữa, các cao thủ tà ác như Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên, Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên, Giang Nam tài tử, Vô Nhân Tọa chúng ta cũng cần phải lưu ý. Vì vậy, tổng hợp những tình huống trước mắt được tạm thời phân tích, tình thế chúng ta thật không lạc quan chút nào.
Nghe xong nhưng lời này, nhất thời đại điện hoàn toàn im tĩnh, mọi người đều đang trầm tư đánh giá vấn đề này. Một lúc sau, Quy Vô đạo trưởng mở lời:
- Những lời phân tích của minh chủ đã rất toàn diện, gần như đã bao quát về tất cả kẻ địch trong tam gian thất giới. Trước mắt, toàn bộ thực lực Trừ Ma liên minh đều ở tại đây, với lực lượng của chúng ta muốn đồng loạt đối kháng với những địch nhân đó, hiển nhiên là còn lâu mới đủ, vì thế phải tuyển chọn thế nào, trước đối phó địch nhân nào, sau đối phó với địch nhân nào, điều này chúng ta phải nghiêm túc cân nhắc thương nghị. Hiện tại mọi người nhìn thấy thế nào xin nói ra hết một lượt, luôn luôn dự phòng cẩn trọng, cho dù Thái Âm mới hiện ra, chúng ta cũng phải ngàn vạn lần cẩn thận.
Văn Bất Danh trầm ngâm thốt:
- Trước mắt mà nói, trong số những kẻ địch Ngọc Loan đã nói, Chính Đạo liên minh tạm thời còn rõ quan hệ thế nào, có lẽ không cần nói nhiều về nó. Quỷ vực và Huyền Phong môn nguyên khí tổn thương nặng nề, trong một thời gian ngắn không thể có hành động nào. Trước mắt thật sự chủ yếu lại chính là Ma vực cao thủ, còn có bốn luồng khí tức đáng sợ lúc Thái Âm Tế Nhật, không biết bọn họ rốt cuộc là những nhân vật nào.
Phần Thiên nghe xong, lộ vẻ trầm trọng nói:
- Điều này ta không hoàn toàn hiểu rõ hết được, nhưng trong đó có một người ta biết rất rõ, đó là Địa Âm Tà Linh - Âm Đế. Trước kia ta đã gặp qua hắn, lúc đó thực lực của hắn rất mạnh mẽ, ai nghe thấy cũng kinh hãi, bây giờ khí âm tà tràn lan khắp nhân gian, chắc chắn hắn càng lợi hại hơn. Thế nên nếu gặp hắn, sợ là chỉ có đường chạy trốn mà thôi.
Văn Bất Danh thở dài:
- Nói như vậy, chúng ta là không có chút lực phản kháng rồi?
Phần Thiên cười khổ não: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Mặc dù không thể nói như vậy, nhưng không thể không thừa nhận, sự mạnh mẽ của Âm Đế người bình thường không thể chống lại.
Nhìn dáng vẻ của hai người có chút chán nản, Phật Thánh Đạo Tiên cổ vũ nói:
- Mọi người đừng quá kinh hoàng, cũng không cần lo lắng. Sự mạnh mẽ của Địa Âm và Thiên Sát tự nhiên không có gì nghi ngờ, nhưng đối phó với bọn chúng hoàn toàn không chỉ có chúng ta, Thiên chi tam giới còn muốn đối phó với bọn chúng hơn chúng ta nhiều. Vì thế trừ phi chính diện gặp nhau, nếu không thì bình thường chúng ta lưu ý nhiều hơn là được. Theo ta phán đoán, Địa Âm và Thiên Sát đều là hạng tâm cao khí ngạo, tuyệt đối không thể tìm đến chúng ta trước tiên.
Suy xét về lời này thấy cũng đúng, mọi người không còn lo lắng nhiều nữa, tâm tình lập tức khai mở không ít.
Quy Vô đạo trưởng nhìn mọi người một lượt, bình tĩnh nói:
- Hiện tại mọi người đã bỏ đi lo lắng ưu phiền, chúng ta hãy phân tích một lượt, làm thế nào trong khoảng thời gian ngắn nhất, an bài triển khai tốt nhất. Trong dĩ vãng có rất nhiều sự tình do Chính Đạo liên minh đại diện ra mặt, chúng ta có thể ngầm quan sát, lại thêm lợi dụng cơ hội phát động tấn công bất ngờ. Mà hiện tại Chính Đạo liên minh đã mất rồi, an nguy của nhân gian do chúng ta kê vai gánh vác, vì vậy một số sách lược trước đó chúng ta sử dụng, hiện tại lại không thích hợp rồi, cần phải thương nghị thêm quyết sách mới.
Lời vừa dứt, Ân Hồng Tụ vẫn luôn im lặng liền mở miệng nói:
- Quy Vô đạo trưởng, hiện tại Thái Âm Tế Nhật mới xuất hiện, tình thế nhân gian hỗn loạn, chúng ta cần xác định phương châm cũng như cần có một mục tiêu, phải có tin tức chuẩn xác, như vậy mới thật sự hữu hiệu. Hiện nay địch nhân nhiều, chúng ta trước tiên phải chia ra ai là chủ yếu, ai là thứ yếu, người nào là cuối cùng. Như vậy mới thuận lợi có được đường lối nghiên cứu phân tích, lại tránh lãng phí thời gian và tinh lực.
Quy Vô đạo trưởng tán đồng nói:
- Ân cô nương nói rất đúng, hiện tại ta tạm thời nói qua một lượt, có chỗ nào chưa được toàn diện, mọi người hãy nhớ bổ sung. Đầu tiên, lấy nhân gian làm cơ sở, chúng ta trước nhất phải lưu ý đến là Ma vực, theo sau là Ma Thần tông và Thiên Ma giáo, cũng như những cao thủ tà ác cá biệt khác. Kế đến là Quỷ vực và Huyền Phong môn, bao gồm Hắc Vu nhất tộc ở Nam Cương. Thứ ba, Yêu vực mà minh chủ đã từng đề cập đến, cho dù thực lực chúng mạnh hay yếu, chúng ta tất cần phải lưu ý, bởi vì đây là trách nhiệm của chúng ta. Cuối cùng, chính là những chuyện liên quan đến Địa Âm và Thiên Sát.
Ân Hồng Tụ lên tiếng:
- Đa tạ đạo trưởng tán thưởng, cá nhân ta nghĩ, chúng ta còn phải lưu ý đến Kiếm Vô Trần và Cửu Thiên Hư Vô giới. Ngày trước khi họ mạnh mẽ thì chúng ta ẩn núp âm thầm, bây giờ chúng ta cường đại, Kiếm Vô Trần có thể hay không cũng làm như vậy, trong bóng tối ngầm tính kế với chúng ta.
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đại điện đều biến đổi, hiển nhiên đây là vấn đề rất có khả năng xảy ra.
Thấy vậy, Dịch viên Càn Nguyên chân nhân lên tiếng:
- Theo như chúng ta đã biết, Kiếm Vô Trần ngông cuồng tự đại, hoàn toàn không thể giống như vậy. Nhưng biểu hiện lần này của hắn lại đặc biệt âm trầm, có lẽ hắn đã có biến đổi, vì vậy khả năng này cũng là rất lớn, quý vị cần phải lưu tâm nhiều.
Trần Ngọc Loan điềm nhiên nói:
- Đa tạ chân nhân có ý tốt, vấn đề này chúng tính sẽ lưu tâm, hiện tại chúng ta tập trung ở những phương diện Quy Vô đạo trưởng đề cập đến, thương nghị thật kỹ một lượt. Đầu tiên về phương diện liên quan đến Ma vực, mọi người nghĩ thế nào có thể cứ đề xuất, chúng ta cùng nhau thảo luận.
Lời vừa nói xong, ánh mắt lướt qua mọi người, một lòng trưng cầu ý kiến.
Phần Thiên lên tiếng:
- Về phương diện Ma vực, chúng ta trước tiên cần phải biết thực lực của bọn họ. Trên phương diện này, vừa nãy liên minh đệ tử có hồi báo, nói rằng Ma vực cao thủ dưới sự thống lĩnh của Ma Thiên tôn chủ đã ra quân chiếm lấy Hoa Sơn, đi cùng với chúng có Ma Ảo tôn chủ, Ma thần Chích Thiên, Ma thần Khiếu Phong cùng với ba vị Ma thần của Ma Thiên giới, còn có một số Ma sát và tám Ma tiên. Với thực lực như thế này, nói thật là không hề thua kém chúng ta một chút nào.
Cười lạnh một tiếng, người thần bí hừ giọng nói:
- Ngươi không phục, cho rằng sức mạnh của ta là nhờ vào tiên thiên, như vậy không công bình với ngươi?
Âm thanh đó đáp lời:
- Không sai, ta đúng là không phục. Ngươi không phải là nhân loại, cũng không phải là thú vật linh dị, sức mạnh của ngươi vốn đến từ trời đất, điều này nhân loại chúng ta không thể so sánh được. Bởi vậy ngươi từ lúc bắt đầu xuất hiện, đã có thực lực mạnh mẽ vô cùng. Đối với người tu đạo chúng ta, mỗi phân mỗi điểm sức mạnh đều là do chính mình khổ luyện mà thành. Hơn nữa, cốt cách khác nhau sẽ có hạn chế khác nhau, cũng có giới hạn rất lớn khi hấp thu linh khí trời đất. Như vậy, cho dù về phương diện nào, chúng ta đều không có khả năng đạt đến loại cảnh giới của ngươi. Vậy, trong mắt của ngươi, chúng ta không đáng để nhắc tới, nhưng trên thực tế ngươi đã bỏ qua khá nhiều chuyện quan trọng.
Người thần bí cười ha hả một tiếng, có chút âm tà nói:
- Trời đất rộng lớn, con người tuy yếu ớt một chút, nhưng bọn ngươi số lượng rất nhiều, năng lực sinh sôi lại mạnh, mà ta chỉ cô độc một người, đây chính là ưu điểm của các ngươi. Hơn nữa, bàn về thực lực con người cũng không hoàn toàn yếu ớt, các ngươi đã thường sử dụng một số pháp thuật kỳ diệu, đem sức mạnh của mọi người hoặc là sức mạnh núi non sông suối hội tụ thành một, rồi sau đó bộc phát ra với uy lực hủy diệt trời đất, đủ để gây trọng thương căn cơ của bọn ta. Nói là vạn vật thế gian mạnh yếu phân rõ, có ưu có khuyết, mạnh thì mạnh, yếu thì yếu, lại khó định được thắng thua. Còn về chuyện giữa ta và ngươi, trước mắt ngươi cũng chỉ là một người, bởi vậy ngươi mới không phục!
Cười lạnh một tiếng, thanh âm đó đáp:
- Địa Âm Thiên Sát thế gian có một, ta chỉ là một người tu đạo sao có thể so bì với Thiên Sát ngươi được!
Người thần bí này không ngờ vốn là Thiên Sát, chỉ có điều hắn vì sao lại biết đến nơi này? Lẽ nào vài ngàn năm trước, hắn thật sự đã từng cư ngụ ở đây? Nếu không phải như vậy, hắn vì sao lại tỏ ra quen thuộc nơi này, dễ dàng đột phá được kết giới quỷ bí xung quanh đầm nước?
Trong động, yên tĩnh trở lại, người thần bí không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ yên lặng không nói câu nào. Giây lát, người thần bí mở miệng nói:
- Đợi một chút ngươi sẽ biết được ta là ai.
Nói rồi hào quang toàn thân lóe lên, cả người liền rơi vào trong đầm nước. Đầm này không lớn, nhưng dường như mực nước rất sâu. Người thần bí sau khi tiến vào trong đầm rồi, cả thân thể liền biến mất không còn chút tung tích.
Trong động một luồng bạch quang lóe lên, bên bờ đầm nước xuất hiện một luồng bạch quang. Ngắm nhìn cẩn thận, đó là một trung niên văn sĩ khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo đường đường, ánh mắt sáng tỏ, toàn thân không hề có một chút khí tà ác. Ngắm nhìn đầm nước, trung niên văn sĩ đôi mày cau chặt, thần tình nặng nề nói:
- Đúng thật là huyết trì, không thể nào ngờ được. Theo như suy đoán, trong bản tính của Thiên Sát, còn có khí tức huyết ma. Hơn nữa, vừa rồi trong cơ thể của Thiên Sát tựa như còn ẩn chứa khí tức khác, vì sao lại có chuyện như vậy?
Còn đang suy nghĩ, nước đầm bắt đầu dao động, lại tựa như sôi lên sùng sục, máu tươi đỏ hồng không ngừng dâng lên. Thấy vậy, văn sĩ trung niên vẻ mặt thất kinh, không tự chủ được lùi lại sáu xích, ánh mắt nhìn chằm chằm động tĩnh trong đầm. Đang quan sát, văn sĩ trung niên phát hiện, nước đầm đỏ tươi vô cùng tà ác, không ngừng phát ra khí âm tà, hơn nữa còn thường mờ hiện một số phù chú cổ quái, lại có khí tức quỷ bí.
Tình huống sôi sục kéo dài một lúc, sau đó nước đầm đỏ máu bắt đầu hạ dần xuống. Bốn phía, sương trắng mênh mang lúc này cuộn ngược trở lại, hình thành một bức mànở vùng gần đầm nước, ngăn không cho văn sĩ trung niên quan sát và thăm dò. Kinh dị ngắm nhìn cảnh này, văn sĩ trung niên trong lòng cảm nhận được một sự bất an, dường như sắp phát sinh chuyện gì đó. Đồng thời, ông cũng có chút hiếu kỳ, nhịn không được múa tay phát ra một luồng nhu kình, nhẹ nhàng phân rẻ tầng sương trắng đó, ý muốn xem thật ra xảy ra chuyện gì.
Chăm chú ngắm nhìn đầm nước, ngay khi sương trắng tản ra, văn sĩ trung niên kinh hãi phát hiện toàn bộ đầm nước đang nhanh chóng khô đi, mặt dưới lộ ra một huyệt động thăm thẳm, không hề thấy hình bóng của Thiên Sát. Thần sắc hơi chuyển biến, văn sĩ trung niên còn muốn xem thêm nữa, sương trắng vừa phân ra đó đã hợp trở lại, lần nữa ngăn trở tầm nhìn của ông. Có chút giận dữ, văn niên trung sĩ đang gia tăng chưởng lực quét sạch sương trắng, nhưng đột nhiên một luồng khí thế kinh người từ trong đầm truyền ra, khiến ông kinh hãi vội vàng lùi lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía đầm nước.
Sương trắng tan đi, huyết khí tràn ngập, một luồng khí âm sát từ yếu mạnh lên, chớp mắt đã tràn ngập khắp cả sơn động, khiến cho khí lưu trong động ngưng đọng, phát sinh một áp lực siêu nặng. Trong đầm nước, một thân ảnh lấp lánh ánh huyết mang, lại có khí tức điên cuông, tà ác từ từ bay lên. Chăm chú nhìn Thiên Sát, văn sĩ trung niên phát hiện, cảnh tượng trước mắt lúc này so với trong tưởng tượng của ông có khác biệt rất lớn. Chỉ thấy quanh thân Thiên Sát lấp lánh quang thải đẹp mắt, trong đó quang mang màu máu đóng vai trò chủ đạo.
Dung mạo tướng tá có thể nhìn thấy rõ, vẻ tà ác lại có sức hấp dẫn lạ lùng. Trong hai mắt, con ngươi bên trái màu máu phát sáng, con ngươi bên phải lại xanh đậm như nước, giữa trán khảm một hạt châu màu sắc âm u, đang lấp lánh hào quang ma quái quỷ dị. Sau thân, chín đuôi hệt như của hồ ly vươn thẳng lên trời, cái nào cũng lấp lánh hào quang khác nhau. Trên lưng, một đôi cánh to lớn hơi hơi lay động, tạo nên hắc mang lưu động ở giữa, cùng với toàn thân lân giáp lấp lánh, phát ra mị lực không tả được.
Ngạc nhiên kinh hãi ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, văn sĩ trung niên hỏi:
- Ngươi thật là Thiên Sát? Vì sao lại không giống như trong tưởng tượng?
Lạnh lùng đứng yên nhìn văn sĩ trung niên, Thiên Sát giọng sắc bén hỏi: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ngươi là ai? Trong tưởng tượng của ngươi, ta hẳn phải có hình dạng như thế nào?
Văn sĩ trung niên nghe thấy thất kinh, vội vàng bỏ hết tạp niệm, cảnh giác ngắm nhìn Thiên Sát nói:
- Ta bất quá chỉ là một người tu đạo bình thường, ngươi gọi ta là Ngọc Hoa chân nhân là được. Còn về hình dạng của ngươi, ta tuy chưa từng gặp qua, nhưng bởi vì trên bề mặt của quang bích đó có lưu lại hình ảnh năm xưa của ngươi. Theo đó, ngươi tuy cũng có một đôi cánh, nhưng lại là một trắng một đen, hoàn toàn không có chín đuôi, giữa trán cũng không có hạt châu sắc đen u ám, tướng mạo so với lúc này có thể nói là anh tuấn hơn ít nhiều. Hơn nữa, trên người ngươi hiện tại có một luồng tà khí, so với danh hiệu Thiên Sát của ngươi thì có phần không hợp sao đó.
Cười lạnh một tiếng, Thiên Sát giọng khinh thường đáp lại:
- Thiên Sát năm xưa đã là quá khứ rồi. Hiện tại là ta, ngươi không thấy ngươi năm xưa còn muốn tốt thêm sao? Cho dù ngươi có tên là Ngọc Hoa chân nhân, có thể ở nhân gian hoàn toàn không có lai lịch gì cả, bất quá sư môn của ngươi hẳn phải có bí mật rất lớn.
Ngọc Hoa chân nhân vẻ mặt biến hẳn, hai mắt khép lại thành một vệt, lên tiếng chất vấn:
- Ngươi đang đoán thân phận của ta?
Thiên Sát cười lạnh khinh thường đáp lại:
- Không cần thiết, nhân gian có thể khiến ta cảm thấy hứng thú cũng chỉ có vài nơi, cho nên ta hoàn toàn không để ý ngươi từ đâu đến. Bây giời bớt nói chuyện vô ích, còn phải tính toán ân oán giữa chúng ta. Ngươi xâm nhập động phủ của ta đã vài ngàn năm, còn học được không ít thứ nơi đây, bây giờ chính là ngày hoàn trả mọi thứ.
Ngọc Hoa chân nhân trầm giọng nói:
- Ngươi muốn giết ta chăng?
Thiên Sát cười điên cuồng nói:
- Ta nếu không giết người, há chẳng phải là phụ đi danh tiếng của Thiên Sát!
Tiếng cười to đầy cuồng vọng lại có âm thanh rung hồn động phách, dễ dàng phá vỡ phòng ngự của Ngọc Hoa chân nhân bố trí, hất bắn ông ra xa, đập vào vách đá cứng rắn, miệng hô lên một tiếng trầm trọng. Âm trầm nhìn Ngọc Hoa chân nhân, Thiên Sát cười tà ác hỏi:
- Thế nào rồi, tính cách của ta có khác chút nào so với trước kia không?
Ngọc Hoa chân nhân hự lên một tiếng, khóe miệng ứa ra mấy vệt máu tươi, ánh mắt lại không hề sợ hãi trừng trừng nhìn Thiên Sát, trầm giọng đáp lại:
- Thiên Sát, do bởi khí hung sát của trời đất sinh ra, chính là hung linh tà ác tàn nhẫn nhất trên thế gian! Chỉ có điều ngươi đã thay đổi, trở nên có vài phần quỷ dị, điều đó hẳn có quan hệ với một luồng khí tức khác bên trong thân thể của ngươi.
Thiên Sát sắc mặt lạnh lại, giọng sắc bén hỏi:
- Ta có chỗ nào thay đổi?
Ngọc Hoa chân nhân vùng vẫy một lúc, phát hiện sức mạnh Thiên Sát rất đáng sợ, chính mình cũng không có một điểm nào có thể chống lại được, trong lòng không nhịn được thở dài nhè nhẹ.
Thu lại vẻ thất vọng, Ngọc Hoa chân nhân thản nhiên nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh lùng, tàn nhẫn của Thiên Sát, nhạt nhẽo nói:
- Những chỗ biến đổi của ngươi rất nhiều, điều này cho thấy khi ngươi tái sinh trở lại đã phát sinh một số chuyện bất ngờ. Thứ hai, tính cách của ngươi cũng đã thay đổi rồi. Nếu đổi lại ngươi năm xưa, tính tình hung tàn thấy người là giết, căn bản không cùng người nói chuyện, cũng sẽ không bình tĩnh lạnh lùng như vậy. Cứ vậy suy đoán, trên người ngươi nhất định đã có chuyện xảy ra!
Thiên Sát lạnh lùng tàn khốc nhìn ông, tự nói với mình: "Ta có biến đổi chăng? Không, không có khả năng đó, ta không có biến đổi, chỉ là ngươi cố ý nói như vậy thôi!"
Ánh mắt lóe lên, Thiên Sát đột nhiên quát lớn:
- Ngươi thật ra đến từ đâu, còn không mau mau nói ra!
Ngọc Hoa chân nhân thân thể run lên, khuôn mặt trắng nhợt lập tức xám như tàn tro, ánh mắt hơi có chút mê loạn, miệng ấp úng nói:
- Ta đến từ … đến từ … ta đến từ nhân gian, chỉ là một người tu đạo bình thường mà thôi!
Vào giây phút cuối cùng, không ngờ Ngọc Hoa chân nhân đột nhiên tỉnh táo trở lại. Điều này khiến cho Thiên Sát có chút giật mình!
Khí thế bên ngoài mạnh mẽ ép chặt thân thể Ngọc Hoa chân nhân vào vách đá, Thiên Sát âm trầm nói:
- Ngọc Hoa chân nhân, ngươi đến Thiên Sát phong này thuộc Vũ Di tiên giới của ta, hẳn không phải là tình cờ đi qua mà vô tình phát hiện nơi này đúng không?
Ngọc Hoa chân nhân vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt khẽ nhấp nháy nói:
- Mọi chuyện trần tục năm xưa ta đã quên hết rồi, ngươi còn đề cập đến là có ý gì đây?
Thiên Sát cười âm trầm lạnh lẽo nói:
- Ý gì? Tự nhiên chính là muốn biết ngươi thật ra là đệ tử của môn phái nào, vì sao lại đến nơi này truy tìm chuyện của ta?
Ngọc Hoa chân nhân bình tĩnh đáp lại:
- Ta đã nói rồi, ta chỉ là một người tu đạo rất phổ thông, vô tình phát hiện nơi này là vùng đất tu luyện quý giá, vì thế ở nơi này đã được hai ngàn năm, tuyệt không có ý dò xét ngươi.
Thiên Sát cười lạnh một tiếng, không hề tin tưởng lời nói của ông chút nào, giọng sắc bén hỏi:
- Ngươi thực lòng không nói phải không?
Cùng với ngữ khí thêm phần nặng nề của hắn, áp lực lên Ngọc Hoa chân nhân cũng tăng, thân thể trọng thương của ông trở nên nguy ngập, miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Kiên trì một lúc, Ngọc Hoa chân nhân thấy Thiên Sát đã giận dữ ngút trời, nhịn không được thấp giọng nói:
- Muốn ta nói cũng được, nhưng ngươi phải trả lời một vấn đề của ta!
Thiên Sát mặt lạnh hừ giọng nói:
- Ngươi nghĩ hiện giờ ngươi còn có cơ hội đặt điều kiện với ta sao, Thiên Sát ta là loại người có thể thương lượng sao?
Ngọc Hoa chân nhân quật cường đáp lại:
- Như vậy ngươi động thủ được rồi, ta sống đã trên hai ngàn năm, cũng thật đã sống đủ rồi!
Thiên Sát ánh mắt hơi động, vừa gia tăng áp lực, vừa nói:
- Người tu đạo đều vì trường sinh, lẽ nào ngươi lại dễ dàng bỏ đi tính mạng của mình như vậy, lại cũng bỏ phí vài ngàn năm tu hành chăng?